1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiến Vương Thương Phi - Tiểu Tiểu Đích Thạch Đầu (Full + eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 41: Đêm nay, tùy ý ngươi xử trí!


      Sau khi Thái Hoàng Thái Hậu đem Bất Hốimang tới tẩm cung của nàng bắt đầu tìm hiểuthân phận bối cảnh của nàng, còn có khi nào cùng Chiến Cảnh Thiên đại hôn.

      Đương nhiên, việc này Bất Hối thể nóira, mà sở trường của đặc công ưu tú nhất là hỏi lại, cho nên thời gian kế tiếp Bất Hối coi như hoàn toàn hiểu biết Chiến quốc và chuyện tìnhtrước đây của Chiến Cảnh Thiên.

      "Lão tổ tông, khai yến, hoàng thượng mờingười qua."

      Hô!

      Bất Hối mặt vẫn treo bên cười như cũ, trong lòng lại vụng trộm thở dài nhõmmột hơi, Thái Hoàng Thái Hậu tuy rất hiền lànhnhưng nàng biết bồi người chuyện phiếm như thế nào, tại là cựchạn .

      "Hoàng tổ mẫu, Bất Hối đỡ người ." Thông qua lần chuyện với nhau này Bất Hối cực kỳthích vị lão nhân gia này. Ở thân thể nàng, nàng cảm nhận được loại mến của bà nội đối với cháu . Nàng sống qua hai kiếpcũng chưa được hưởng tình thân, cho nên giờphút này thái độ nàng đối Thái Hoàng Thái Hậuđã trở nên thân thiết.

      "Về sau phải thường đến trong cung vớihoàng tổ mẫu, hậu cung này quá mức thanh tĩnh, ngày thường đến người chuyện phiếm cũng có."

      Nghe Thái Hoàng Thái Hậu như vậy BấtHối mới phát hậu cung này to như vậy quảthật quá mức thanh tĩnh. Nàng biết Chiến Cảnh Nhân chỉ cưới hai vị quý phi, nhưng tiên hoàngkhông phải nên có rất nhiều phi tử sao? Như thếnào vị cũng chưa nhìn thấy?

      "Hoàng tổ mẫu có thể tìm nhóm người tháiphi nương nương chuyện phiếm?" Bất Hốiđem nghi hoặc trong nội tâm hỏi lên, nghe nóiphụ hoàng Chiến Cảnh Nhân năm đó rất phong lưu, hậu cung giai lệ ba nghìn đều là mỹ mạonhư tiên.

      Nghe vậy, sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu phút chốc thay đổi, đột nhiên trở nên trắngxanh, cánh tay nắm Bất Hối run rẩy lợi hại.

      Bất Hối trong lòng tò mò, xem ra trước kiatrong cung khẳng định xảy ra đại bằngkhông sao Thái Hoàng Thái Hậu lại phản ứng như vậy?

      Chiến Cảnh Nhân là con trưởng năm nay haimươi sáu tuổi, mười tuổi đăng cơ. cáchkhác, khi tiên hoàng dưới hai mươi lăm tuổiliền chết, trong lòng càng ngày càng tò mò, xem ra đáp án chỉ có thể thu được từ Chiến CảnhThiên.

      "Hoàng tổ mẫu có nghe qua quán lẩu mới khai trương trong Hoàng Thành? Ngày khác Bất Hối mang hoàng tổ mẫu ra ngoài ăn ." Thấy sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu càng ngày càngkém, Bất Hối khẩn trương sang chuyệnkhác.

      "Ai! Nghe qua là nghe qua, bất quá hoàng tổmẫu tuổi lớn, xuất cung chuyến quá phiền toái, huống hồ thân phận ai gia mangđến phiền toái rất lớn cho mọi người, ngươi Cùng Cảnh Thiên thôi." Thái Hoàng Thái Hậuthở dài, bất quá vẫn là từ trong bi thương ra.

      Bất Hối thấy mặt nàng tốt hơn chút, tiếp: "Hoàng tổ mẫu có thể đó là phúc khí,ai dám rảnh rỗi phiền toái ngươi?"

      Thái Hoàng Thái Hậu vỗ lên tóc của nàng, cười : "Ngươi nha! Này cái miệngthực có thể , hoàng tổ mẫu đúng là càng ngày càng thích ngươi."

      "Nếu như vậy, kia cái lẩu Bất Hối nếm qua lần có thể biết phải làm thế nào,ngày khác Bất Hối đến trong cung làm cho hoàng tổ mẫu ăn."

      "Lời này hoàng tổ mẫu nhớ kỹ, đến lúc đókhông cho chống chế" Sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu rốt cục khôi phục lại, khóe miệng lại tươi cười hiền lành.

      . . . . . .

      Hai người vừa vừa cười, rất nhanh liền đến đại điện, trong điện tất cả mọi người đãđứng chờ ở cửa, vừa thấy các nàng đến liềnhành lễ.

      Buổi chiều Chiến Cảnh Thiên cũng khôngnhàn rỗi, mang theo thủ hạ đem đạo cụ thu về,lại bồi Chiến Cảnh Nhân uống trà, liền đến bênnày chờ Bất Hối, trong lòng ngầm suy nghĩ, làmnhư thế nào mới có thể để cho nàng nguôi giận? Buổi sáng nàng nhìn , lòng của vẫnkhông yên, vừa thấy nàng cùng Thái Hoàng Thái Hậu tới vội vàng đến bên người nàng đứngvững.

      Thái Hoàng Thái Hậu thấy Chiến Cảnh Thiên lấy lòng Bất Hối, khẽ cười : "Bất Hối tới bên cạnh hoàng tổ mẫu ngồi , Cảnh Thiên cũngqua đây ."

      "Dạ, hoàng tổ mẫu"

      "Dạ, hoàng tổ mẫu"

      Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt TháiHoàng Thái Hậu tươi cười càng sâu, nàng đúng là lần đầu tiên nhìn thấy mặt tôn nhi này lộra tươi cười vui vẻ như vậy.

      Bởi vì Bất Hối câu kia với hoàng tổ mẫu, nội tâm Chiến Cảnh Thiên cũng là vui mừng đến nở hoa, nếu đều đổi lại cách xưng hô, nhưthế hôm nay có phải hay . . . . . .

      Sau khi đám người Hoàng đế, Thái Hoàng Thái Hậu, Bất Hối ngồi xuống, các đại thần phía dưới, gia quyến, sứ thần các quốc gia cũng ngồi xuống.

      Lâm Tuyết Nhu cam lòng nhìn Bất Hối ngồi ở cùng Chiến Cảnh Thiên, trênmặt bộ dáng như ăn phải con ruồi, mà Hạ Lamngồi bên cạnh nàng sắc mặt cũng rất kém. Buổichiều các nàng buông tha cơ hội lấy lòng TháiHoàng Thái Hậu là giành chỗ ngồi này.

      Vị trí chỗ này là Chiến Vương Phủ, bàn chính giữa là lưu cho Chiến Cảnh Thiên, hai người các nàng chiếm cứ vị trí hai bên, chỉ sợrời bị Bất Hối cướp, nhưng tại hai người kia lại ngồi ở phía .

      Kỳ , khi Thái Hoàng Thái Hậu vào liềnthấy được tình huống các nàng bên này, cho nên mới cố ý đem Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiênkêu lên. Nàng rất thích Bất Hối, hơn nữa, bằngvào hiểu biết của nàng đối với tôn nhi của mình, cho phép Lâm Tuyết Nhu hay HạLam ngồi ở bên người . Như vậy, ở đạiđiện chẳng khác nào đánh Hữu tướng cùng phủ Tướng quân hai cái bạt tay, đối về sau cũngkhông có lợi.

      Chiến Cảnh Thiên cũng nghĩ nhiềunhư vậy, tại lòng đều ở người Bất Hối, nhưng từ khi nàng tiến vào đại điệnngồi xuống cũng chưa từng nhìn cái.

      "Chiến Vương gia đây là làm gì?" khi Bất Hối vẫn chú ý nhìn sứ thần Phượngquốc của nàng đột nhiên bị cầm tay, giậtcũng ra, nàng dùng lực cũng dùng lực, chỉ có thể giọng chất vấn.

      " Thực xin lỗi, bản ——" biểu tình mặtChiến Cảnh Thiên cực kỳ cổ quái, mơ hồ lộ ra tia khó xử. đời này chưa từng nhận lỗi với người nào, phải mất cả buổi mới có dũng khímở miệng: "Ta nên để cho Nguyên Bích cố ý té bị thương bức ngươi thay nàng lên sân khấu, là ta sai lầm rồi, đừng nóng giận nữa được ?"

      Hiển nhiên, càng càng lưu loát, hơinói hết.

      A!

      Bất Hối kinh ngạc đến miệng cũng mở ra, hoảng sợ nhìn sắc mặt Chiến Cảnh Thiên khẽbiến thành đỏ, bị đánh tráo ? Lời nàycư nhiên có thể từ miệng vị gia này ra?

      "Đem miệng khép lại."

      Chiến Cảnh Thiên buồn cười đem miệngnàng mở ra khép lại, ra trong lòng thoải mái hơn. Từ khi gặp nàng, làm quá quánhiều chuyện có khả năng.

      "Ôi! Chiến Vương gia đây là hát tuồng nào? Bất Hối cũng dám tức giận với Vươnggia." Tuy Bất Hối cảm thấy kinh ngạc, nhưngkhông có nghĩa là nàng tha thứ đơn giản như vậy.

      Chiến Cảnh Thiên rốt cục thở dài nhõmmột hơi, nghe nàng như vậy nhất định làđồng ý tha thứ . Chẳng qua với hiểu biết của , nữ nhân này nếu chưa trả thù được sẽkhông từ bỏ ý đồ. Nghĩ đến đây, trong hai mắtlạnh lùng lộ ra ý cười tà mị, nhàng nhếchmiệng nhích lại gần nàng, thầm : "Đêmnay, tùy ý ngươi xử trí!"

      Oanh!

      Thiên lôi cuồn cuộn!

      Lời này nghe như thế nào cũng giống như phi tử chờ được sủng hạnh?

      Bất quá, câu kế tiếp của nàng càng thêm cường hãn, chỉ thấy nàng lộ ra hai cái răngkhểnh bộ đại gia : "Chẳng lẽ chỉ có đêmnay?"

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 42: Ta muốn!


      Chiến Cảnh Thiên vừa nghe lời này, trong mắt loé lên phải kinh ngạc mà là hưngphấn! Hơi có chút kích động : "Cả đời nàybổn vương đều tùy ngươi xử trí!"

      Đây là gián tiếp thổ lộ sao?

      Mặc kệ phải hay Bất Hối cũng khôngmuốn nghiên cứu sâu hơn. Lần trước, sau khi trở về từ núi nàng liền hạ quyết tâm đời nàytuyệt đối động tâm vì hẳn, lại càngkhông bất luận kẻ nào.

      Chiến Cảnh Thiên là nam nhân tốt, nhưngánh mắt của quá xa rộng, thứ nàng hướng tới chỉ là cuộc sống tiêu dao tự tại.

      Nhìn thấy thần sắc Bất Hối lại lạnh nhạtxuống, Chiến Cảnh Thiên thở dài hơi, nữ nhân này ràng cũng động tâm lại còn để ý cái gì?

      Chẳng lẽ là Hiên Viên thần?

      Nghĩ tới đây, trong lòng có chút đau, còn có ghen tị. Ghen tị nam nhân kia có thể được nàng mười năm. Bất quá, tương lai của nàng nhất định là của , muốn còn chiếm được!

      cánh tay nhàn rỗi nhàng đặt eo của nàng, tiến đến bên tai nàng tà mị cười:"Buổi tối, bổn vương cũng đều tùy ý ngươi xử trí."

      "Cút!"

      Bất Hối phượng mâu giận dữ, vừa cảm thấyhắn là nam nhân tệ nghĩ tới cũng là sắc lang, cư nhiên dám đùa giỡn nàng?

      Nhiều năm về sau, mỗi khi nàng nhớ đếnđoạn hồi ức này đều vô cùng hối hận, lúc ấy nếucó máy ghi , hoặc có thể ghi chép lại gì đó thìthật tốt, hoặc là để cho viết giấy xác nhận như vậy mỗi buổi tối bị ‘xử trí’ phải là nàng.

      " Lý Hiểu Mai nữ nhi Lý đại học sĩ vì TháiHoàng Thái Hậu dâng lên điệu nhảy."

      Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên liếc mắt đưa tình phía dưới bắt đầu biểu diễn.

      Tiếng đàn sáo duyên dáng vang lên, vịnữ tử xinh mặc quần áo màu sắc rực rỡchậm rãi đến chính giữa điện. Theo tiếng nhạcvang lên người cũng bắt đầu vũ động.

      " tồi!"

      Bất Hối để ý tới Chiến Cảnh Thiên, hưng trí khác hẳn xem nhảy múa. Lý Hiểu Mai này nhu hòa, thân thể cũng vô cùng mềm mại,nhảy thủ khúc uyển chuyển lại càng để chonhóm người giống đực si mê thôi.

      Cung yến hàng năm nữ nhi các đại thần đềubiểu diễn tiết mục là vì chúc thọ, kỳ chính là vì quyến rũ nam nhân. Chỉ là cơ hồ hàng năm đều là Hạ Lam cùng Lâm Tuyết Nhuđứng đầu. Tâm hai nữ nhân này đối với Chiến Cảnh Thiên đúng là chưa bao giờ thay đổi, bất quá Chiến Cảnh Thiên trừ bỏ năm nay chưabao giờ ngồi xem biểu diễn này lần.

      "Tới, nếm thử cái này!"

      Khi Bất Hối bình phẩm mỹ nhân phíadưới, bên miệng liền xuất miếng thịt cá, vừa cúi đầu thấy từ lúc biểu diễn bắt đầu bàn các nàng bày đầy rượu và thức ăn, Chiến Cảnh Thiên gắp miếng cá đem gỡ hết xương đưa đến trong miệng nàng.

      Từ chiều nàng cùng Thái Hoàng Thái Hậunói chuyện, nàng quả nhiên đói bụng cũngkhông nhìn vũ đạo bắt đầu chọn đồ nàng thíchăn. Chiến Cảnh Thiên ở bên ôn nhu vì nàng chia thức ăn, gặp được cá, gà, đều dỡ xương biến thành khối đút cho nàng.

      Hai người ở đây ngọt ngào, phía dưới có người ngồi yên. Ánh mắt Hạ Lam cùngLâm Tuyết Nhu vẫn đều đặt người Chiến Cảnh Thiên, nguyên bản còn cao hứng vìhắn có thể lưu đến cuối, nghĩ tới là vì nàng.

      Các nàngđã khi nào nhìn thấy bộ dáng hắnôn nhu như vậy, nếu có thể bồi các nàng ăn bữa cơm hạnh phúc lắm rồi.

      Còn người khác cũng nhíu mày, đó chính là sứ thần Phượng quốc.

      Bọn họ còn chưa biết Hiên Viên Thần đãđem tín vật đính hôn trả lại cho Bất Hối, cho nên nhìn Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên ‘ân ái’như vậy mặt đều là lo lắng.

      "Công chúa phải rất thích thái tửHiên Viên Quốc sao? Như thế nào lại cùng Chiến Vương gia dựa vào gần như vậy?"

      "Có lẽ đợi sau khi cung yến kết thúc chúng ta hỏi công chúa, cũng may sứ thần Hiên ViênQuốc tới, nếu xảy ra hồi chiến tranh!"

      Bất quá, vẫn có người vì bọn họ cao hứng,đó chính là Thái Hoàng Thái Hậu, nhìn hai người bên cạnh ân ân ái ái, nàng muốn phá hủy. Nàng thôi, tôn nhi củamình hoặc là thích, nếu nhất định sẽlà tướng công tốt.

      . . . . . .

      Thời gian dần dần qua, phía dưới hoặc là nhảy múa hoặc là vẽ tranh, cũng có đánhđàn bởi vì ai muốn làm nền cho Hạ Lam.

      Lại tiểu thư biểu diễn xong, tiểu tháigiám lại hô: "Kế tiếp dòng chính nữ Lâm tướngquân, Lâm Tuyết Nhu biểu diễn tài nghệ!"

      Các tiểu thư muốn biểu diễn tài nghệ cũngsớm báo danh sách, tất cả biểu diễn đều là dựa theo tiết mục báo trước đó, đương nhiên tiêu điểm luôn là Lâm Tuyết Nhu cùng Hạ Lam.

      Dứt lời, Lâm Tuyết Nhu chầm chậm tiêu sáiđến chỗ trung tâm, hai mắt đắm đuối đưa tìnhnhìn Chiến Cảnh Thiên, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi. Bởi vì liên quan tới Chiến Cảnh Thiên nên vừa hưng phấn vừa khẩn trương. Bất quá khi nhìn đến Bất Hối trong mắt lên tia ác độc.

      Nàng hôm qua nhận được phong thư,trong thư thân phận Bất Hối còn có mộtchút lời đồn về nàng. Nàng suốt đêm cho ngườitướng quân phủ tra xét, quả nhiên cũng giốngtrong thư . Suy nghĩ đến nữ nhân này có vị hôn phu, hơn nữa lập tức đại hôn lại ở nơi này quyến rũ biểu ca?

      Phi!

      Phượng Bất Hối! Ngươi dựa vào cái gì có thểcó được sủng ái của biểu ca, nàng camlòng, hôm nay nhất định phải để cho biểu ca biết bộ mặt của nàng ta!

      Thu hồi thần sắc ác độc trong mắt thay bằng vẻ mặt tươi cười, ôn nhu đối với Thái Hoàng Thái Hậu : "Tuyết Nhu chúc tổ mẫu vĩnh viễn tuổi trẻ, thân thể an khang!"

      Thái Hoàng Thái Hậu là thích Lâm Tuyết Nhu, đây là người nhà mẹ đẻ mình chẳng qua nàng thỉnh thoảng có chút tùy hứng, hôm nay thấy nàng biểu tự nhiên thanh thản hết sức hài lòng, mỉm cười : "Hôm nay Tuyết Nhu muốn vì ai gia biểu cái gì? Năm trước khúc Mai Hoa Tam Lộng của ngươi rất êm tai, làm cho ai gia nhớ mãi quên!"

      Trong mắt Lâm Tuyết Nhu lên vẻ đắc ý, cười đối Thái Hoàng Thái Hậu : " tổ mẫu,Tuyết Nhu cảm thấy hàng năm đều biểu diễn như vậy quá mức đơn điệu , năm nay là đại thọbảy mươi, sao thử những trò khác?"

      "Ngươi cho ai gia chút, muốn thêm trò gì." Thái Hoàng Thái Hậu cũng hứng thú, hàng năm đều nhìn biểu diễn quả có chút đơn điệu.

      " bằng như vậy , ở đây cũng còn lại Hạ Lam tỷ tỷ cùng Phượng tỷ tỷ chưa biểu , sao ba người chúng ta tỷ thí tỷ thí, nhưthế nào?"

      Xôn xao!

      Trong điện trở nên náo nhiệt, cao trào bọnhắn mong đợi cả đêm rốt cục đến!

      Hạ Lam đối với khiêu chiến của Lâm TuyếtNhu lơ đểnh, trước kia là vì Thái Hoàng TháiHậu mới nhường nàng, lần này Chiến Cảnh Thiên ở đây nàng dấu thực lực. Chỉlà có người cho nàng đá kê chân này nàng rất thích ý, cười đứng dậy đáp: "Hạ Lam cũng cho rằng phương pháp này thú vị, cũng biếtPhượng tỷ tỷ có nguyện ý hay ?!"

      "Hả?" Bất Hối ăn vui vẻ, đột nhiên cảm giác nàng thành tiêu điểm, nghi hoặc ngẩng đầulên.

      "Phượng tỷ tỷ nguyện ý chấp nhận sao?" Hạ Lam trong lòng có chút tức giận, nghĩ tớicư nhiên bị Bất Hối coi như có , bất quá mặt điểm cũng chưa biểu ra ngoài, vẫn cười như cũ hỏi.

      Bất Hối nhíu nhíu mày, nghe nàng vừa nóinhư vậy lập tức đoán được là chuyện gì, đemrau xanh Chiến Cảnh Thiên mới vừa đút chonàng nuốt vào, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi,cười lạnh : "Ta muốn!"

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 43: Tha hương gặp cố nhân


      "Hừ, ta xem là dám ? !" Lâm TuyếtNhu khinh miệt nhìn Bất Hối, nàng sớm đoánđược kết quả này.

      "Tuyết Nhu muội muội lời này đúng rồi, Phượng tỷ tỷ có thể là sợ nàng so với chúngta giỏi hơn nhiều lắm, để cho chúng ta khó coi!"Hạ Lam vẻ mặt chân thành, giống như là nàng từng thấy Bất Hối biểu diễn, bất quá,nàng ta giả vờ như thế nào cũng lừa được Bất Hối.

      Bởi vì khi nàng lời này, tay túm chặt ống tay áo, điểm này trừ Bất Hối cũng ai chú ý tới, đương nhiên là Chiến CảnhThiên them để ý nàng ta.

      Thấy vậy Bất Hối nhướng mày, vẻ mặt khinhthường liều lĩnh lại kiêu ngạo : "Hạ Lam tiểuthư đúng, ta chính là sợ các ngươi thuaquá khó coi!"

      "Ngươi!"

      Hạ Lam chữ ‘ngươi’ cũng nữa, nàng chỉ muốn kích Bất Hối tham gia màthôi, nghĩ tới nàng cư nhiên vô sỉ thừanhận. Nếu nàng tham gia thi đấu liềnchứng thực so với mình cùng Lâm Tuyết Nhugiỏi hơn, là nâng đá đập chân mình!

      "Hừ, cái gì so với chúng ta lợi hại? Ta xem ngươi là cái gì cũng biết, sợ dọa người ? Muốn để ta chịu thua, trừ phi ngươi ở đại điện biểu diễn chứng minh so với ta giỏi hơn!"Lâm Tuyết Nhu vừa nghe Bất Hối như vậycảm thấy càng tức giận, liền bất chấp cái gì đoantrang thư nhã, hơi ra.

      Nghe vậy, Hạ Lam thở dài nhõm mộthơi, cũng may có người có đầu óc này ở đây.

      "Tuyết Nhu, được làm càn!" Thái Hoàng Thái Hậu trách , tuy nàng cũng rấtmuốn xem Bất Hối biểu diễn.

      Lâm Tuyết Nhu nghĩ tới Thái Hoàng Thái Hậu vẫn thương nàng giúp Bất Hối lần đầu tiên gặp mặt chuyện, vô cùng ủy khuất : "Lão tổ tông, Tuyết Nhu phục,chúng ta lại chưa thấy nàng biểu diễn, ai có thểchứng minh nàng so với ta cùng Hạ Lam giỏihơn."

      "Bổn vương có thể làm chứng!"

      Lâm Tuyết Nhu vừa xong liền truyền đếnthanh như chém đinh chặt sắt của Chiến Cảnh Thiên cho phản bác. Lời củahắn tại Chiến quốc cũng có thể so với thánh chỉ.

      "Hừ!" Lâm Tuyết Nhu cắn răng cái dẫmchân, tức giận về chỗ ngồi xuống, nàng nghĩ tới Chiến Cảnh Thiên bao che Bất Hốinhư vậy.

      "Chiến Vương gia cũng là có phúc! Có thể nghe được tiếng đàn tuyệt mĩ của Phượng tỷ tỷ. Hạ Lam từng ở trong vương phủ ngheđược lần, là có thể so với tiên nhạc!" Hạ Lam thấy Lâm Tuyết Nhu quay trởvề trong lòng hơi chút thất vọng, nhưng chỉ nhưvậy liền buông tha nàng thực cam lòng, cho nên cho dù tại có thể đắc tội vớiChiến Cảnh Thiên nàng cũng tiếc, phảilàm cho Bất Hối xấu mặt.

      Trong lòng nàng tin chắc, chỉ cần Bất Hốixấu mặt Chiến Cảnh Thiên nhất định nàng.

      " So với tiếng đàn của Hạ Lam tiểu thư càngbùi tai à? Nàng là đệ nhất tài nữ của Chiến quốc chúng ta a!"

      "Phượng tiểu thư có thể để mọi người mởrộng kiến thức !"

      "Đúng vậy, Phượng tiểu thư ngươi cũng đừng khiêm tốn!"

      . . . . . .

      Hạ Lam vưà Hữu tướng liền thầmchuyển ám hiệu cho vài quan viên bắt đầuồn ào. Đảng phái bọn họ tự nhiên đều đứng ra, còn có chút thuần túy là hi vọng Bất Hối biểudiễn.

      Nghe đến đó, giữa hai hàng lông mày củaChiến Cảnh Thiên xuất ra đạo lãnh khí, vừa muốn mở miệng bị Bất Hối ngăn cản, nàng thờ ơ nhìn những người phía dưới, trong lòng cười lạnh. Muốn nhìn nàng xấu mặt sao?

      "Nhị hoàng tử đến!"

      " Sứ thần Bách lý quốc đến!"

      " Thất công chúa Yến quốc đến!"

      Ngay khi Bất Hối muốn trả lời, ngoài điệntruyền đến tiếng kêu the thé của tiểu thái giám.

      "Tôn nhi chúc hoàng tổ mẫu thân thể an khang, phúc như Đông Hải thọ sánh Nam Sơn!"Sau khi tiểu thái giám thông báo, nam tử mặc trường bào tử sắc đến, đối với TháiHoàng Thái Hậu hành đại lễ.

      Người này là vị hoàng tử cuối cùng trong ba hoàng tử duy nhất của Chiến quốc, Chiến Cảnh Hiên!

      Dáng người to lớn, ngũ quan ràngthâm thúy, trong con ngươi tử sắc lộ ra băng lãnh cao ngạo, tóc đen tuyền rơi ở bên tai, đôi bông tai tử sắc chói mắt quang mang. Quanh thân là khí tức lạnh lẽo, khóe miệng lại chứa nụ cười phóng đãng câu nệ.

      Chiến Cảnh Hiên mười sáu năm trước bị lưuđày đến trường thành, hôm nay vì sinh nhật TháiHoàng Thái Hậu Chiến Cảnh Nhân ân xá hắntrở về .

      "Trở về là tốt, trở về là tốt, mau tới đây chohoàng tổ mẫu nhìn xem!" Đứa cháu này tuy lớn lên bên cạnh, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm mà lại lớn lên trong hoàncảnh ác liệt kia, Thái Hoàng Thái Hậu đương nhiên đau lòng, cho nên thừa cơ hội lần này mới kêu trở về.

      "Hoàng tổ mẫu yên tâm, Cảnh Hiên toàn bộđều tốt, chỉ là thường xuyên nhớ hoàng tổ mẫu."Chiến Cảnh Hiên cười đối Thái Hoàng Thái Hậu . Chỉ là nếu nhìn kỹ phát tươi cườikia tới đáy mắt. Hơn nữa, ánh mắt củahắn ở trong điện quét vòng tới Bất Hối dừng lại, lát sau mới đưa ánh mắt phóngtới người Thái Hoàng Thái Hậu.

      Chiến Cảnh Hiên cố ý ngồi bên cạnh Bất Hối, điều này làm cho Bất Hối nhíu mày lại.Trong lòng nàng cảm giác đối với chỉ cóchán ghét, nhất là ánh mắt vừa mới đặt ở người nàng kia như là ánh mắt đánh giá con mồi,lại càng chán ghét!

      Sau khi ngồi vào bên cạnh nàng, cái loạiphản cảm này càng mạnh liệt, cảm giác quanh thân đều tản ra khí tức dâm tà.

      "Hoàng tổ mẫu, tôn nhi sở dĩ đến chậm là vì ở đường gặp sứ thần Yến quốc cùng Bách Lý quốc, bọn họ bị sơn tặc bao vây, sau khi húng ta hợp lực vây quét những sơn tặc này mới tới được, cũng may là quá trễ."

      "Cái gì, trong Chiến quốc cư nhiên xuất hiệnsơn tặc? Nhị hoàng đệ cùng các vị sứ thần có việc gì ?" Chiến Cảnh Nhân làm bộ thânthiết nhưng nội tâm lại cười lạnh. Sơn tặc? Là ăn trộm !

      Đúng lúc này, thanh ôn hòa truyền đến: "Tạ Chiến quốc hoàng đế quan tâm, Bách Lý Hề Bách Lý quốc gặp qua Chiến quốc hoàng đế, Thái Hoàng Thái Hậu, mong Thái Hoàng Thái Hậu khỏe mạnh trường thọ, tuổi tuổi bìnhan!"

      Nghe vậy, nội tâm Bất Hối vui vẻ, vội vàng ởtrong điện tìm kiếm chủ nhân thanh .

      Từ thanh ôn hòa này nhìn lại, chính là sư huynh cùng nàng lớn lên núi Thanh Phong,cũng là Tam hoàng tử Bách Lý quốc, Bách LýHề!

      Hơi chút hưng phấn kêu lên: "Sư huynh?!"

      Bách Lý Hề nghe vậy, kinh ngạc phát nữ tử ngồi ở phía đại điện gọi cư nhiên là Bất Hối, thăm dò kêu tiếng: "Sư muội?"

      Giờ phút này ánh mắt Bách Lý Hề gắt gao tập trung ở người Bất Hối ánh mắt ôn nhu tựa hồ muốn chảy ra nước, hai mắt trong suốt chứa tia tạp chất, quần áo trắng lại càng làm nổi bật khí chất cao quý thanh nhã củahắn, quanh thân tản ra khí tức nhu hòa làm cho người ta nhịn được muốn thân cận.

      Vừa rồi bị các sứ thần chắn, hơn nữa ánhmắt mọi người đều bị Chiến Cảnh Hiên hấp dẫnnên vẫn chưa chú ý tới . tại, vừađứng ra làm người trong điện, nhất là những khuê các các tiểu thư nhìn đến ngây ngốc.

      Người người đều biết, thiên hạ có hai đại mĩnam, người là Chiến quốc Chiến CảnhThiên, người khác là Hiên Viên Quốc Hiên Viên thần, giờ nam tử giống như trích tiên nàysao chưa bao giờ nghe người ta nhắc tới?

      Nháy mắt, ánh mắt những thiên kim bị ChiếnCảnh Thiên hấp dẫn liền chuyển tới thân , trong mắt vô số hoa đào loé lên.

      Bất Hối nghe được thanh là thăm dò, cười đáp: "Là ta!"

      " là ngươi? Ngươi như thế nào ở trongnày?" Bách Lý Hề theo bản năng về phíatrước vài bước, dám tin nhìn Bất Hối.Trước đó trở về Bách Lý quốc cho nên cũng biết chuyện Bất Hối trộm xuống núi, mà thấy được Chiến Cảnh Thiên ngồi ở bên người Bất Hối, ánh mắt nhìn nàng rất khôngbình thường, sư muội cũng dựa vào rất gần. Nhưng trong lòng sư muội phải chỉ cóHiên Viên Thần sao?

      "Ngươi nhận thức ?"

      thanh lạnh như băng từ bên tai truyềnđến, Bất Hối quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặtmất hứng của Chiến Cảnh Thiên, gật gật đầu, sau đó lại hướng về phía Bách Lý Hề ra hiệu bằng mắt, trước mắt cũng phải là thờiđiểm các nàng ôn chuyện.

      Bách Lý Hề hiểu ý tứ trong ánh mắt Bất Hối,áp chế đáy lòng vô số nghi vấn, trở lại chínhgiữa đại điện.

      Khí chất của quá mức ôn hòa, căn bản làm cho người ta chán ghét đứng dậy. Thái Hoàng Thái Hậu đối ấn tượng của cũng rất tốt, thấy quay lại cười nhạt : "Tamhoàng tử vất vả, nhanh ngồi xuống !"

      "Tạ Thái Hoàng Thái Hậu nương nương!"Bách Lý Hề ôn nhu thi lễ, ngồi xuống vị trí sứ thần Bách Lý quốc.

      Sau khi ngồi xuống, nữ tử đứng ở phía sau liền xuất , mặt trái xoan xinh xắn, làn da trắng nõn, má có hai lúm đồng tiền linh động cười khẽ, toàn thân là váy dài màu xanh tím, thanh nhã thoát tục, viền váy treo chuỗi chuông bạc, nàng vừa động chuông bạc liền vang lên tiếng đinh .

      Thấy ánh mắt mọi người đều rơi ngườinàng, lộ ra nụ cười mê người về phíatrước hai bước, đối với Thái Hoàng Thái Hậu hành lễ, thanh êm tai vang lên: " Tam công chúa Yến quốc Yến Tâm Nhu, thỉnh an hoàngđế Chiến quốc, đồng thời chúc mừng TháiHoàng Thái Hậu hàng năm có hôm nay, tuổi tuổi có ngày này!".

      Nàng này vừa , mọi người trong điện thậpphần nghi hoặc, Yến quốc phái sứ thần tớinhư thế nào lại tới người nữa? Lại là công chúa?

      Nhưng để cho Lâm Tuyết Nhu và Hạ Lam đểý phải cái này, mà là, nàng vừa vào đại điện ánh mắt liền dời Chiến Cảnh Thiên!

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 44: Ta đồng ý!


      "Tam công chúa như thế nào tới cùngYến vương gia?"

      Lời này là Chiến Cảnh Nhân hỏi, đối với loạitâm tư tiểu nữ nhân này vừa nhìn hiểu,nhất định là vì đệ đệ băng sơn kia.

      "Tâm Nhu nhận được thư của phụ hoàng, hoàng huynh vì muốn chậm trễ chúcmừng Thái Hoàng Thái Hậu cho nên mới tớitrước." Thanh Yến Tâm Nhu cực kỳ êm taigiống như chim hoàng oanh, trong miệng tuyđang trả lời vấn đề Chiến Cảnh Nhân nhưng ánhmắt ngập nước lại sùng bái nhìn Chiến Cảnh Thiên.

      "Còn có thư của Yến hoàng? giaotrẫm nhìn xem sao?" Chiến Cảnh Nhân nghe Lâm Tuyết Nhu về cầu của Bất Hối, hôm nay muốn nhìn Chiến Cảnh Thiên giảiquyết như thế nào. Trong lòng hừ lạnh, ai kêu giấu mỹ nhân lâu như vậy!

      Nghe vậy, mặt Yến Tâm Nhu là hạnh phúc quang mang, e lệ nhìn Chiến Cảnh Thiên : "Tâm Nhu là tới hòa thân, nguyện dùng nửa giang sơn Yến quốc cùng gả nhập Chiến quốc!"Trong lòng vui sướng, tin tưởng với điều kiện này Chiến Cảnh Thiên nhất định cựtuyệt.

      Oanh!

      Toàn trường trực tiếp bị tin tức nổ tung,nửa giang sơn?

      Bọn nghe lầm chứ? Quá ngoài dựđoán mọi người!

      Yến quốc tuy là tiểu quốc, nhưng lại là quốc gia giàu có nhất trong lục quốc. Nếu được bọn họ ủng hộ, thống nhất thiên hạ dễ dàng hơnnhiều. Trong điện, những đại thần đúng là cao hứng cực kỳ, quả nhiên ông trời cũng đứng về phía bọn họ.

      Bất quá, sắc mặt sứ thần các quốc gia cũng tốt quá. Chiến quốc vốn là đạiquốc, nếu có được tài phú của Yến quốc, thiênhạ này rất nhanh rối loạn, lần này trở về phảikhẩn trương thương lượng đối sách.

      Đồng dạng, cũng có vài người mang theoghen tị cùng hận ý!

      Lâm Tuyết Nhu cùng Hạ Lam trong lòng ghen tị thôi. Các nàng dựa vào địa vị nhàmình hi vọng được gả cho Chiến Cảnh Thiênnhưng nửa đường nhảy ra Bất Hối, tại lại xuất vị công chúa giàu có như vậy.

      Yến Mặc Ly lại càng hận ý, lúc YếnTâm Nhu quả muốn cùng , nhưng sợ nàng gả mang rất nhiều đồ cưới mớitự mình tới trước. nghĩ tới phụ hoàng cưnhiên sủng ái nàng như vậy, lấy nửa giangsơn ra, về sau còn cái gì?

      "Tam công chúa mới tới trước ngồi ngồi xuống , hôm nay yến hội còn chưa biểu diễn xong, liền cùng chúng ta xem xong !" Chiến Cảnh Nhân vẫn nhớ, trong trận này còn có người khiến hoàng đệ cảm thấy hứng thú!

      Nếu là trò hay lại bị công chúa đột nhiên tới làm hỏng là tiếc nuối!

      Nghe vậy, Yến Tâm Nhu khóe miệng nhếchlên cao chẳng những ngồi ngược lại về phía trước vài bước: "Tâm Nhu cũng muốn dânglên đoạn vũ đạo, vì Thái Hoàng Thái Hậuchúc thọ!"

      "Nếu Tâm Nhu công chúa đường xa mà đến,để công chúa bắt đầu trước !" Chiến CảnhNhân đối với mỹ nhân đều rất ôn nhu, đào hoa nhãn loạn nháy. Trong lòng khẽ thở dài, khốibăng kia có cái gì tốt làm sao nhiều mỹ nhânnhư vậy đều thích ?

      Yến Tâm Nhu cảm thấy vui vẻ : "Tạ ơn Chiến hoàng." Dứt lời, khúc nhạc có ở Chiến quốc vang lên, thanh là từ từ sứthần sau lưng nàng truyền ra.

      Bất Hối đáy lòng cười lạnh, xem ra vị côngchúa này có chuẩn bị mà đến, đối với sắc mặtcàng ngày càng đen của Chiến Cảnh Thiên trêu chọc : "Chiến Vương gia diễm phúc ít?!"

      "Bổn vương quan tâm!" Thanh âmvẫn băng lãnh chút nhiệt độ như cũ.

      Bất Hối lúc này mới phát , vị gia này quan tâm, bởi vì dưới đài cũng chưa nhìn, tuấn mi thâm sâu khép lại như là sựtình gì cũng liên quan đến .

      Nàng cũng để ý, thưởng thức mànbiểu diễn dưới đài.

      Theo tiếng nhạc vang lên, Yến Tâm Nhu bắtđầu uyển chuyển múa.

      Eo nhắn, bước uyển chuyển phức tạp,theo vũ đạo của nàng chuông bạc làn váy cũng bay lượn, tiếng chuông hề đột ngộtmà hòa vào khúc nhạc làm cho người ta càng thêm say mê. Yến Tâm Nhu say sưa múa trong điện, mặt mang theo nụ cười hạnh phúcgiống như tinh linh làm cho người ta có thể quên toàn bộ ưu phiền. Rất nhanh, khúc nhạc vừa chuyển trở nên nhàng, điệu múa uyển chuyển lộ ra phong tình!

      Hôm nay biểu diễn rất nhiều tiểu thư đều lựa chọn vũ đạo, nhưng ai có thể động lòngngười giống như nàng, đáy lòng Bất Hối cũng thầm tán thưởng. Phong thủy cổ đại tốt,có thể nuôi dưỡng ra nhiều mỹ nhân như vậy.

      Bốp bốp bốp. . . . . .

      Sau khi đoạn múa kết thúc, trong điện vanglên tiếng vỗ tay như thủy triều làm cho tươi cười mặt Yến Tâm Nhu càng sâu, nhưng khi nàng nhìn Chiến Cảnh Thiên trong trầm tư, mặt lộ ra thần sắc thất bại.

      căn bản thấy nàng múa!

      "Vũ đạo Tam công chúa đẹp, kế tiếpTuyết Nhu vì các vị dâng lên đoạn tỳbà!" Nhìn thấy Yến Tâm Nhu biểu diễn xong,Lâm Tuyết Nhu thể đợi được nữa, đây là nàng mất năm thời gian tập luyện, nàng tin tưởng nhất định tươi đẹp kinh bốn!

      "Chuẩn!"

      Được ân chuẩn, Lâm Tuyết Nhu sai ngườilấy ra tỳ bà bắt đầu khảy đàn, chỉ thấy nànghoặc kéo hoặc giữ, tay phải tỳ bà tung bay,kỹ xảo thành thạo, vừa thấy liền biết là ngườitrong nghề.

      Làm cho mọi người đắm chìm trong nhạc,trong đầu ra đông xuân tới, đất đai sống ngòi, vạn vật tươi tốt phồn thịnh cảnh đẹp đầu xuân.

      "Thưởng!"

      khúc kết thúc, phản ứng kịp là TháiHoàng Thái Hậu, người nhà mẹ đẻ cho nàng mặtmũi, trong lòng rất cao hứng, lập tức khen thưởng.

      "Cám ơn lão tổ tông khen thưởng." Lâm Tuyết Nhu khinh thường nhìn Yến Tâm Nhu liếc mắt cái, sau đó cười hướng Thái HoàngThái Hậu tạ thưởng, nhưng lại phát ánh mắtChiến Cảnh Thiên vẫn đặt người Bất Hối, hận ý trong lòng vừa áp xuống lại lập tức tăng lên.

      Nhìn lại thần sắc Hạ Lam cũng ai oán, còn có Bất Hối bộ liên quan đến mình, nghĩ ra kế: "Lão tổ tông, nghe Hạ Lam muộimuội chuẩn bị là Quảng Lăng tán thất truyền lâu, hơn nữa Hạ Lam muội muội vừa Phượng tỷ tỷ am hiểu đàn cổ, bằng để cho các nàng hợp tấu như thế nào?"

      Chiến Cảnh Nhân trong lòng đắc ý, cao tràoquả nhiên đãđến!

      Hạ Lam nghĩ tới Lâm Tuyết Nhu như vậy, nếu nàng người biểu diễnkhẳng định áp đảo hào quang của Lâm Tuyết Nhu, nhưng nếu cùng phượng Bất Hối biểu diễn,người thắng chỉ có thể là Lâm Tuyết Nhu.

      Bất Hối nếu biết đánh đàn, hợp tấunhư vậy ảnh hưởng đến nàng. Nếu Bất Hốinếu quả thực là cầm nghệ siêu phàm, như thếchính mình cũng chỉ có thể làm nền, đáy lòngxẹt qua tia lãnh ý, nghĩ tới LâmTuyết Nhu lại trở nên thông minh như vậy!

      Trong lòng nàng đem Lâm Tuyết Nhunguyền rủa vô số lần, mặt đổi sắc ôn nhu : "Phượng tỷ tỷ phải sao, nàngkhông muốn biểu diễn, vẫn là để cho Hạ Lam tựmình biểu diễn !" Lúc này, nàng rất cảm tạban đầu Bất Hối cự tuyệt.

      Hạ Lam sau khi xong vụng trộm lườm Bất Hối cái, thấy tâm tư đối phương đặt ở người Tam hoàng Bách Lý quốc tử, lặng lẽ thở dài nhõm hơi.

      Nhưng lúc nàng muốn thu hồi ánh mắtlại phát Bất Hối nhìn sang đối nàng cườitươi đẹp!

      ổn! mí mắt Hạ Lam nhảy vài cái,trong lòng có dự cảm tốt.

      Quả nhiên, Bất Hối khẽ mở môi son, thanhâm ôn nhu hạ xuống: "Ta đồng ý!"

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 45: Quá kiêu ngạo

      Oanh!

      Hạ Lam trong lòng như bị sấm đánh, nàngkhông nghĩ tới Bất Hối đồng ý!

      "Nếu tất cả mọi người muốn nhìn ta biểu diễn, ta như thế nào có thể để cho mọi ngườithất vọng? ! Chỉ là ta mang cầm, làmphiền hoàng thượng sai người chuẩn bị mộtthanh !" để ý đến sắc mặt Hạ Lam khócoi, Bất Hối đẩy tay Chiến Cảnh Thiên vẫn lôikéo nàng ra chậm rãi đến đài, ánh sángquanh thân tản ra, chỉ thoáng tất cả nữ nhântrong điện đều có vẻ ảm đạm thất sắc .

      Yến Tâm Nhu mực đánh giá Bất Hối ngồi bên cạnh Chiến Cảnh Thiên, chỉ cảm thấynàng có vẻ đẹp mà thôi, nghĩ tới lại tỏa sáng như vậy!

      Bất Hối đến bên người Hạ Lam, cười nhạt : " biết Hạ Lam tiểu thư hôm nay diễntấu khúc như thế nào?"

      Nhắc tới khúc này, Hạ Lam trong mắt nhịnkhông được lộ ra kiêu ngạo, hơi có chút kích động : "Nửa năm trước, ta ngẫu nhiên cóđược Quảng Lăng tán thất truyền lâu, hôm nay đành bêu xấu khảy khúc này cho mọingười." Dứt lời, lặng lẽ nhìn người phía đại điện trong lòng có chút kích động, lát nữa sẽchú ý tới nàng.

      Kỳ cầm phổ này nàng có được ba năm, chẳng qua vẫn thể hiểu thấu toàn bộ, mãi đến nửa năm trước mới có chút thành tựu, có thể đem khí thế trong đó phát ra.

      "Cái gì? Cư nhiên là Quảng Lăng tán?"

      " phải trăm năm trước biến mấtsao? xuất ?"

      . . . . . .

      Người trong điện đều là văn sĩ, đối với Quảng Lăng tán trong truyền thuyết gần như si mê, HạLam mới mở miệng lập tức dẫn tới oanh động.

      Hữu tướng đối với phản ứng của mọi ngườicực kỳ mãn ý, đây là tốn ba năm mới cầuđược. Quảng Lăng tán là nhạc khúc có khí chiến đấu sát phạt, sở dĩ đưa cho nữ nhichính là để đoạt được tâm Chiến Cảnh Thiên. Liếc mắt nhìn Bất Hối cái khóe miệng lộ ra tia cười nhạo, cho dù nàng cầm kỹ sựrất cao siêu cũng thể đàn khúc này.

      Bất Hối kinh ngạc mở to hai mắt dámtin nhìn Hạ Lam hoảng sợ hỏi: " là QuảngLăng tán?"

      Đối với phản ứng của nàng Hạ Lam rất đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn tiếp tục bộ dáng vô tội:"Muội muội biết Phượng tỷ tỷ biếtkhúc này, là muội muội phải. Nếu chúng ta đổi thủ tỷ tỷ quen thuộc ."

      " phải khảy Quảng Lăng tán sao? Như thế nào có thể tùy ý đổi?"

      "Đúng vậy, nếu Hạ Lam tiểu thư mộtmình biểu diễn trước , Phượng nương xin chờ chút."

      . . . . . .

      Hạ Lam vừa xong, Yến vương mở miệngđầu tiên. Bất Hối tuy đẹp nhưng là người ChiếnCảnh Thiên để ý, nhưng Hạ Lam lại làm cực kì thèm muốn, còn có thế lực sau lưng nàng cho nên liều mạng lấy lòng nàng.

      Hai hàng lông mày Chiến Cảnh Thiên nhíu chặt, mặt lộ vẻ hờn giận, những ngườinày dám đối xử với nữ nhân của như vậy, là chán sống! Bất quá, khi thấy trong mắt Bất Hối tia giảo hoạt, áp chế lửa giậntràn ngập. Vẻ mặt này chỉ có khi nàng muốn chỉnh người mới có thể xuất , cho nên antâm chờ biểu diễn của nàng.

      Bách Lý Hề an tĩnh ngồi ở chỗ ngồi trợn to hai mắt dám tin nhìn Bất Hối, phải cốgắng kìm nén hơi mới cười. Sau đó,trong ánh mắt nhìn Hạ Lam tràn ngập đồng tình.

      biết tiểu sư muội vẫn nhát gannhư thế nào đột nhiên trở nên xảo quyệt nhưvậy?

      Phải biết rằng, khi ở Thanh Phong sơn lão nhân cổ quái kia thích nhất là để cùng Bất Hối khảy các loại nhạc khúc, góp nhặt rất nhiều cầm phổ thất truyền lâu, sư muội đàn thuần thục nhất là Quảng Lăng tán. Nhưngcó lẽ bởi vì tính cách của nàng nên lúc đàn cũng có khí thế, lúc này cùng nàng đàn bù lại chỗ đủ của nàng. Nhớ lại từngcó thời gian vui vẻ, ánh mắt Bách Lý Hề nhìnBất Hối càng thêm sủng nịch . . . . . .

      "Ngươi xác định muốn đàn thủ này sao?" Bất Hối để ý người chung quanh chất vấn lại hỏi Hạ Lam lần nữa.

      "Phượng tỷ tỷ ngươi cũng nghe rồi, tất cảmọi người muốn ta khảy khúc này. . . . . ." Hạ Lam khéo léo đem đề tài dẫn tới ngườinhững người xem, vốn là là nàng nguyện ýnhưng tại lại biến thành như là mọi người ép nàng, trong mắt lên vẻ khó xử điềm đạm đáng .

      Mẹ nó!

      Bất Hối trong lòng thầm mắng, để ngươi giảvờ, lát nữa nhìn ngươi khóc như thế nào.

      Thu hồi biểu tình kinh ngạc, nhíu lông màyđối với Hạ Lam cười : "Nếu Hạ Lam tiểu thư muốn khảy khúc này, ta đây liền cố mà làm !Tuy nhiên thủ khúc này đàn tốt lắm, bấtquá may mà ta luyện rất quen thuộc."

      Dứt lời, Bất Hối thấy mặt Hạ Lam biểutình kinh ngạc nhìn mình. Đối với phản ứng này,nàng cũng chưa hài lòng lắm cho nên tiếp tục đảkích : " Trước đây trong nhà rất nghèo khôngcó món đồ gì chơi, cũng may có vài quyển cầm phổ, cho nên chỉ có thể mỗi ngày đánh đàn chơi. Bất quá thủ Quảng Lăng tán này quá mức bình thường, phụ thân thích cho nên khôngnghiên cứu. May mà ta là lấy nó nhập môn, tuyđã qua nhiều năm nhưng có lẽ vẫn chưa quên!"

      Cái gì kêu tức chết người đền mạng! Chính là loại này!

      Người ta làm nhiều như vậy, hao phí sức lực lớn như vậy mới có được, giờ phút này lại bị nàng đáng đồng, trong mắt nànggiống như cực kỳ dọa người!

      từng thấy người kiêu ngạo, nhưng cho tớibây giờ chưa thấy qua có người kiêu ngạo đến mức này!

      Bất quá, đa số mọi người trong đại điện đều tín, nghĩ ngươi cứ khoe khoang , nếuQuảng Lăng tán chỉ là nhập môn biếtcái gì mới là cao nhã .

      "Vậy thỉnh Phượng tỷ tỷ chỉ giáo chút!"Hạ Lam ràng cũng tin cho nên trựctiếp ngồi xuống đàn cổ trước mặt, tự tin chuẩnbị khảy đàn.

      Hừ!

      Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ !

      Bất Hối cũng tới đàn cổ sớm chuẩn bị tốttrước mặt, lấy tay ra sức gảy cái.

      Tang!

      thanh cực kì khó nghe truyền ra, làm Hạ Lam ngồi bên cạnh nhảy dựng.

      động tác này liền thấy mọi người trongđiện thập phần khinh bỉ, thanh này có thể so với tạp . Điều này lên chuyện, nàng biết đánh đàn!

      Thấy vậy, Hạ Lam trong lòng vui vẻ càngthêm tự tin. Bất quá, tại phải thờiđiểm nàng đắc ý, thu hồi tâm đem tất cả tinh thần ngưng tụ lại hai tay nhàng đặt đàncổ, làn điệu du dương truyền ra, tất cả mọingười trong điện rửa tai lắng nghe.

      Hạ Lam khóe mắt đảo qua điện, biểu tìnhnhững người đó như si như say làm nàng cực kỳmãn ý. Khi nhìn Chiến Cảnh Thiên trong lòng lại phẫn hận, ánh mắt của vẫn đặt người Bất Hối!

      Hừ!

      Nhìn thấy Bất Hối còn chưa đánh đàn, tronglòng lên khinh thường, hồi Vương giasẽ nhìn đến bộ mặt của nàng. Nghĩ đến đây, thu hồi tinh thần khép hờ hai mắt xuất thần.

      Giai điệu tươi đẹp theo diễn tấu của nàngphiêu đãng trong đại điện, mà Bất Hối đem hai tay đặt ở dây đàn, cảm thụ nốt nhạc phátra.

      Hành động này của nàng lại làm cho ngườitrong điện càng khinh thường, trong lòng thầm xem thường: "Chẳng lẽ nàng cho rằng đặt tay ở dây đàn liền tính nàng đàn?" Bất quá cũng hi vọng nàng nên động thủ, bọn cũngkhông hy vọng tiếng đàn động lòng người này bịcắt ngang.

      Nghe hồi nốt nhạc Hạ Lam phát ra Bất Hối nội tâm cười lạnh, quả nhiên như nàng dự liệu, tiểu thư dưỡng ở trong khuê phòng như thế nào có thể đàn ra khí thế trong đó?

      Tiếng đàn đột nhiên bắt đầu cao lên, Bất Hối chờ đợi chính là lúc này, mười ngón ở đàn cổ cử động, gia nhập vào trong tiếng đàn của HạLam.

      Nàng vừa động, làm cho rất nhiều ngườitrong điện căng thẳng, nhưng thanh phá hoạivẫn chưa xuất , hai tiếng đàn cực kỳ xảodiệu dung hợp, mọi người mở to hai mắt hoảng sợ nhìn nàng.

      Tâm tư Bất Hối tại toàn bộ đều đặttrong tiếng đàn, ở đại nàng cũng là tinh thông luật, Quảng Lăng tán lại là cổ khúcnàng thích nhất, chỉ có giai điệu hào hùng kia mới có thể làm cho nàng nhiệt huyết sôi trào.

      Thời gian trôi qua, trán Hạ Lam chảy ra tầng tầng mồ hôi lạnh. Vốn đàn thủ khúc này cũng rất khó khăn, nàng dùng thời gian năm mới có biện pháp làm nhu hòa chút đem nó đànra, nhưng vì Bất Hối gia nhập nên toàn bộ đều thay đổi. . . . . .

      Trình độ Bất Hối ở đàn cổ tuyệt đối caohơn nàng rất nhiều, cho nên nàng có biện pháp khống chế tiếng đàn của Bất Hối, ngượclại là Bất Hối khống chế nàng.

      Ầm!

      Dây đàn trước mặt Hạ Lam đột nhiên đứt bắt buộc phải ngừng lại, cam lòng muốn tiếptục nhưng mười ngón tay sớm chảy máu, cổ tay cũng vô lực hơi run rẩy, lệ theo khóe mắt lập tức chảy xuống.

      Thất bại nhìn thoáng qua Bất Hối, trong lòngnàng như thế nào cũng dám tin tưởng?Nàng cư nhiên đàn thành thạo như vậy,nhất là khí thế chứa trong đó lại càng bễ nghễ!

      Nhìn đại điện, ánh mắt chưa bao giờ rời Bất Hối, cho dù tia dư quang cũng cho mình, chẳng lẽ mình bị đánh bại như vậy sao?

      Trong lòng Hạ Lam cam lòng cùng ghen tị xen lẫn, nhưng trong điện ai chú ýtới nàng, ngay cả phụ thân nàng đều say mê trong tiếng đàn tuyệt mĩ. . . . . .

      Đông!

      Sau khi Hạ Lam rời khỏi, lại đạo thanhâm tiến vào, trước mắt Bất Hối sáng lên, càngthêm chuyên chú trong tiếng đàn, có tiếng đàn này gia nhập khí thế Quảng Lăng tán phát ra càng thêm mạnh mẽ.

      Chỉ khắc sau đạo tiếng tiêu cũng gia nhập vào!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :