1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiến Vương Thương Phi - Tiểu Tiểu Đích Thạch Đầu (Full + eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 31



      khí càng thêm ái muội, thời gian giốngnhư yên lặng, chỉ còn tiếng tim đập cùng tiếnghít thở.

      Khoảng cách hai người lại gần chút, sau đó, ở bên tai nàng ba chữ: "Thối chết được."

      "Cút!"

      Chiến Cảnh Thiên xong lập tức đứng dậy biến mất, lưu lại Bất Hối phẫn hận đem gối đầu,chén trà cùng các loại vật ném tới cửa, đáp lại nàng chỉ có tiếng cười đắc ý kia. . . . . .

      "Tiểu thư."

      Tiểu Huệ nghe được thanh đồ vật vỡ lập tức chạy vào, nhìn thấy Bất Hối bình yên vô mới yên lòng.

      Thấy Chiến Cảnh Thiên xa, Bất Hối ngửi ngửi mùi người mày đều nhăn lại, vừa mới quá khẩn trương nên chú ý, mùi này,tuyệt !

      "Tiểu Huệ, lấy nước cho ta tắm rửa."

      Nàng say rượu ngủ suốt hai ngày, sau khi tắmrửa xong mới quan tâm quán cơm. Vừa lúc ở trong Vương Phủ cũng buồn bực, thu thập mộtchút đổi sang nam trang liền ra phủ.

      *

      "Thực xin lỗi khách quan, bổn điếm có quy định mỗi ngày chỉ tiếp đãi ba trăm khách hàng,nếu người muốn ăn có thể hẹn trước, đây là dãy số bài."

      "Vứt dãy số bài của ngươi , bổn đại gia hôm nay muốn ăn, bảo ông chủ của các ngươilăn ra đây cho ta."

      Bất Hối mới vừa đến cửa tiệm liền nghe thấy thanh ồn ào, nhíu mày, khóe miệngcười lạnh, hướng về nam nhân cửa chính la lối om sòm mắng: "Lưu manh từ đâu tới? Dám đến tiệm của ta giương oai!"

      "Hử?" Nhất định là tiếng mắng, người tới ngây ra lúc, cho tới bây giờ cũng có người nào dám cùng chuyện như vậy,lưu manh? Giương oai? Thiệt thòi nàng nghĩ ra được! muốn nhìn xem là ai có cái lá gannày. Vừa quay lại, trong mắt lên tiakinh ngạc cùng kinh diễm! Bất quá giây lát lạikhôi phục thái độ bình thường.

      Mục đích hôm nay tới nơi này, trừ bỏ muốn nếm thử cái lẩu khiến mọi người khenngợi còn là muốn tìm ông chủ phía sau màn, cho nên mới ở cửa náo loạn. Nhưng ngờ ôngchủ thần bí khó lường phía sau màn lại trẻ tuổinhư vậy!

      Trong mắt lên tia cân nhắc, gợi lênkhóe môi cười : "Ngươi là lão bản?"

      "Là ta."

      Bất Hối lại đến gần vài bước đứng ở trước mặt người tới, đánh giá từ xuống dưới phen, khuôn mặt hoàn mỹ, nổi lên hai hàng lông mày chữ nhất, đôi mắt hoa đào mang theo ý cười, làn da trắng nõn tôn lên đôi môi hồng đào thoáng qua ý cười xấu xa, phóng đãng.

      Người tới cũng đánh giá Bất Hối, làm bộ làm tịch xòe cây quạt trong tay phẩy cái, động tác tự nhiên mà tiêu sái, hấp dẫn thành công những thiếu nữ ăn trong điếm.

      "Công tử, đến chỗ Lam nhi ngồi ."

      "Công tử, đến chỗ Tâm nhi , nơi này chỉmột mình ta."

      . . . . . .

      Đoán trước được kết quả, khiêu khích nhìn Bất Hối, liều lĩnh : "Đây là cái quy định vô lý gì? Nào có nơi nào đuổi khách hàng ? Nhanh tìm vị trí cho gia, nếu tiệm này liền dỡ bỏ!"

      Mẹ nó!

      Bất Hối trong lòng thầm mắng, kẻ điên từ nơi nào chạy tới tự cho là đúng, tự tìm phiềnphức, lãnh mi nhíu lại, khóe miệng chứa tia cười lạnh : "Dựa vào cái gì?"

      "Chỉ bằng trẫm là ——"

      Người tới như là lỡ miệng, khẩn trương sửa lời. Câu vừa rồi dẫn đến người chung quanh đều nhìn sang.

      "Chỉ bằng đây là dưới chân thiên tử, hoàngđế cũng tuyệt đối cho phép ngươi làmnhư vậy, nếu biết nhất định niêm phongtiệm của ngươi."

      Hừ!

      Bất Hối trong lòng cười lạnh, nàng còn nghĩlà người nào hung hãn như vậy, ra là đươngkim hoàng đế, Chiến Cảnh Nhân!

      Khép hờ tròng mắt, nàng muốn nhìn hôm nay ai dám phá hoại quy củ của nàng, niêm phong tiệm của nàng!

      "Cút ra ngoài cho ta!"

      Nghe vậy, Chiến Cảnh Nhân ngạc nhiên,đuổi ?

      Ầm!

      Khi sững sờ, quyền đánh vàomặt của , quyền này Bất Hối là dùngtoàn lực, oán khí buổi sáng bị Chiến Cảnh Thiên khi dễ toàn bộ đổ đầu Chiến CảnhNhân.

      Ai bảo các ngươi là huynh đệ, đánhđược đệ đệ còn thể đánh ca ca cho thoảimái!

      Chiến Cảnh Nhân cũng nổi giận, lại dám đánh dung mạo vẫn làm kiêu ngạo. Muốnchết!

      quyền hướng hướng về phía Bất Hối đánh qua, Bất Hối trốn tránh, sau đó nàng tại ra tay đánh lại.

      Ngươi quyền ta quyền, hai ngườiquên mất là mình có nội lực, liền như vậy trực tiếp so quyền cước, lại là trước cửa lớn người đến người !

      Chiến Cảnh Nhân ra ngoài bên người đều cócao thủ bảo vệ, nhìn thấy cùng Bất Hốiđánh nhau muốn xuống hỗ trợ lại gặp Chiến Cảnh Thiên.

      "Tham kiến Vương gia!"

      "Ừ."

      "Vương gia, này?"

      "Nhìn, mặc kệ , còn có, sau khi trở vềkhông được ta tới."

      "Vâng”

      Thị vệ trong cung đều biết Chiến Cảnh Thiên. Nếu đem so sánh, bọn nguyện trungthành với Chiến Cảnh Thiên, nếu lên tiếng chờ xem, dù sao nhìn hai người dướilầu kia cũng thực liều mạng, hoàngthượng có nguy hiểm.

      phút đồng hồ sau, Bất Hối hoàn hảokhông tổn hao gì đứng tại chỗ, thờ ơ nhìn Chiến Cảnh Nhân toàn thân chật vật, thần tình làthương tổn .

      Đánh chết ngươi, còn đánhngươi tàn phế?

      Chiến Cảnh Nhân nhổ ngụm máu, nhặt cây quạt lên, lại vẫn làm bộ phong lưu nhìn BấtHối, chẳng những tức giận lại vẫn ý cườiđầy mặt.

      Trong quá trình tranh đấu phát mộtchuyện thú vị.

      Nàng, cư nhiên là nữ nhân!

      Cho nên thà bị đánh cũng nặng tay, ở trong ôn nhu hương lâu, nên thay đổi khẩu vị .

      "Chủ tử, chúng ta cần phải ."

      Từ phương hướng, hắc y nhân đápxuống, đến bên người Chiến Cảnh Nhân nhắc nhở.

      " tệ! Có can đảm, chờ đó cho gia, sớmmuộn gì cũng thu thập ngươi!"

      Sau khi uy hiếp câu, Chiến Cảnh Thiên phe phẩy cây quạt nghênh ngang tiêu sái ra ngoài, đến địa phương có ai némcây quạt xuống che mặt bắt đầu kêu rên: " thấy trẫm bị thương sao? Còn nhanh băng bó cho trẫm, nữ nhân chết tiệt!Xuống tay là độc ác!"

      *

      Sau khi Chiến Cảnh Nhân rời , Cảnh Thiênxuất trong mật thất, nhìn Bất Hối tâm tìnhđang vui vẻ tới, xoa xoa tóc nàng thoáng tản ra cười : "Hết giận rồi? Vậy cùng bổn vươngtrở về ."

      Ầm!

      Bất Hối sớm biết đến đây, cho nên, đợi cho lúc tới gần đột nhiên xuất thủ, quyền đánh vào bụng của , đắc ý cười : "Lúc này mới hết giận ."

      "Ừ, về sau tức giận trực tiếp đánh ta là đượcđừng trêu chọc ." Chiến Cảnh Thiên bịđánh quyền mắt cũng nháy cái, cũng quản Bất Hối có đồng ý hay ,mang theo nàng trực tiếp bay ra ngoài.

      Bất Hối trong lòng buồn bực, bụng đásao, đánh vào lại là nàng đau . . . . . .

      *

      Kế tiếp vài ngày Bất Hối cực kỳ ngoan ngoãn đợi tại Vương Phủ xuất môn, ngày đónàng ràng thấy được trong mắt Chiến Cảnh Nhân là hứng thú, nàng cũng nguyện ý bị người coi làm con mồi.

      Chiến Cảnh Thiên nhiều ngày đến đều vội vàng, tới chút là lại . Kỳ , là bị Chiến Cảnh Nhân bắt làm nô lệ.

      "Hoàng huynh, tin tức nàng đến quốc gia khác mở tiệm xác định, cho nên ngươi an tâm đợi trong hoàng cung được tiếp tục chạy đến ."

      "Có phải ngươi giấu rồi hay , trẫmnghe , ngươi cùng lão bản này rất quen, nàngở đâu ngươi có thể biết?"

      "Ta nợ nàng ân tình."

      " hơn?"

      "Vâng”

      Bất luận Chiến Cảnh Nhân hỏi như thế nào,Chiến Cảnh Thiên đều lãnh mạc như băng, trừ khi ở cùng Bất Hối, cũng chỉ có biểutình này.

      Cuối cùng, Chiến Cảnh Nhân bất đắc dĩ thởdài, trong lòng nghĩ, nếu là hoàng đệ giấu , người nào cũng đừng mong tìm được, bất quá, phải cán chuôi trong tay sao?

      "Hoàng đệ! phải hoàng huynh làmkhó ngươi, sắp tới là sinh nhật hoàng tổ mẫu, đừng quên chuyện ngươi đáp ứng."

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 32: Lên núi săn thú



      " Chuyện từng đáp ứng. . . . . ." Chiến Cảnh Thiên suy nghĩ về cung yến, thời điểm đó chỉ là cho có lệ, nhưng tại, trong đầuhiện ra bộ dáng Bất Hối, khóe môi giơ lên khẳng định đáp: "Ta !"

      Nghe vậy, khỏi làm Chiến Cảnh Nhân tò mò, cười : "Hoàng đệ! Trẫm lâukhông tới phủ ngươi rồi, vừa lúc hôm nay ra ngoài, liền đến xem chút ." Cũng khôngquản có đồng ý hay , tự hướng tới Vương Phủ đến. Rốt cuộc là cái dạng nữ nhângì có thể để cho hoàng đệ lãnh huyết có cảmtình.

      Chiến Cảnh Thiên cũng ngăn lại, dù sớm hay muộn gì cũng phải gặp mặt, để cho hoàng huynh nhìn thấy sớm chút cũng được, đỡ cho nổi lên tâm tư gì nên có.

      Ngoài ý muốn, Bất Hối cũng có trongphủ, hạ nhân nàng mang theo tiểu Huệ đidâng hương, mấy ngày nữa mới trở về. Chiến Cảnh Nhân tìm vòng tìm được người,chỉ có thể bất đắc dĩ trở lại cung, chờ đợi cungyến mới có thể gặp.

      Chiến Cảnh Nhân rồi, Bất Hối toàn thânmùi rượu mới xuất , ra nàng biết tin tứcliền đến chỗ hâm rượu tự mình thử rượu.

      Lần này mỗi dạng nàng chỉ là lướt qua là ngừng, trừ bỏ đường hơi lung lay cũng có gì đáng ngại.

      Nhìn thấy nàng cái dạng này, Chiến Cảnh Thiên trước mắt sáng lên, hồi tưởng tình lần trước. . . . . . Lần này? Nhanh chóng lên phíatrước ôm nàng vào trong ngực, cười : "Mườingày sau là ngày sinh hoàng tổ mẫu, ngươi đãđáp ứng cùng với bổn vương." Đồng thờicũng quên ăn đậu hủ người nàng.

      "Yên tâm, tỷ lời giữ lời."

      Tuy say như lần trước nhưng vẫn làhưng phấn, vô ý cọ loạn người , đôi máửng đỏ, mị nhãn như tơ càng thêm chọc người,để cho nơi nào đó của lập tức nổi lên phảnứng.

      Cưỡng chế thân thể, trong lòng ngầm quyết định về sau tuyệt đối thể để cho nữ nhânnày uống rượu, bộ dạng này của nàng ở trướcmặt còn có thể, nếu như bị những người khác nhìn đến. . . . . .

      "Uh`m, , cùng ta uống chén ." Thấy phản ứng, Bất Hối mất hứng, từ trong ngực tránh thoát ra, lôi kéo đến hầm rượu.

      Chiến Cảnh Thiên cũng ngăn nàng lại tùy ý nàng lôi kéo , trong mắt lên tiatính kế, hỏi: "Vậy chuyện thọ lễ?"

      Bất Hối vỗ ngực hào phóng : "Cứ để ta lo,đảm bảo làm ngươi thất vọng."

      "Ai, tại say thành như vậy, khi tỉnh lại đó còn có thể nhớ sao?" Chiến Cảnh Thiên thở dài hơi, cố tình nhìn nàng cái, làmbộ như tiếc nuối lẩm bẩm.

      Nghe vậy, Bất Hối phát hỏa nắm áo , cả giận : "Chiến Cảnh Thiên ngươi có ý gì? Cưnhiên tin, nấc. . . . . ." nửa hơi rượu, thở ra hơi rồi tiếp: "Cưnhiên tin tỷ. , chúng ta làm giao kèo,ta chuẩn bị thọ lễ cho ngươi, ngươi cho ta bạc.Giấy trắng mực đen, ai cũng chối cãiđược."

      Dứt lời, nắm lấy Chiến Cảnh Thiên ký hiệp ước, chú ý đến vẻ mặt người nào đó cười đắc ý, trong lòng vẫn thầm cao hứng, xem nàng thông minh như vậy, uống rượu cũngcó thể kiếm tiền!

      *

      Hôm sau, trong Thính Vũ các truyền đến tiếng nữ nhân nào đó hét lên phẫn nộ.

      " Chiến Cảnh Thiên Chết tiệt!"

      Bất Hối nhìn giao kèo bàn đầy người tức giận, khi nàng uống rượu lại bị ChiếnCảnh Thiên lừa gạt, cực ký buồn bực. Mặt trênviết: làm tốt trả cho nàng mười hai lạng bạc; làm tốt, nàng phải lấy thân gán nợ!

      A!

      Trong lòng bi thương, vì mười hai lạng bạc nàng liền đem chính mình bán. . . . . .

      Phát tiết hồi, mình ngồi ở trước bàn lo lắng, trong lòng tính toán: "Chưa từng thấy,vừa sáng tạo lại vừa phải làm cho người ta thích." Rốt cuộc là lễ vật gì mới có thể đạt cầu?

      Có rồi!

      Vỗ đùi cái, rốt cục nàng cũng nghĩ đến cái gì gọi là sáng tạo, mây đen mặt biếnmất, vội vàng bảo tiểu Huệ tìm Chiến Nguyên tới, bí mật bố trí xuống.

      Thời gian năm ngày như lướt qua giây lát,Bất Hối hài lòng nhìn thành quả nhiều ngày nay. tệ! Toàn bộ đều dựa theo ý tưởng của nàng mà làm, nhìn lễ vật tỉ mỉ chuẩn bị tốt, trước mắt sáng lên, phương thức tặng quà cũngcần phải sáng tạo!

      Chiến Cảnh Thiên tới liền nhìn đến thầnsắc nàng thông minh lanh lợi, cười : "Chuẩnbị thế nào ."

      "Ngươi tới vừa lúc, sai người chuẩn bị cho ta con Bạch Hạc."

      "Bạch Hạc?" Chiến Cảnh Thiên nhíu mày, tại là mùa đông, cái này cũng phải làquá khó.

      Tươi cười mặt Bất Hối hạ xuống mộtnửa"Như thế nào? có?"

      "Cũng phải có, chẳng qua này Bạch Hạc rất khó bắt."

      Nghe vậy, Bất Hối nhíu mi, nếu cũng rất khó bắt được, vậy nhất định dễ dàngcó được.

      Thấy nàng sắc mặt tối sầm xuống, trong lòngChiến Cảnh Thiên căng thẳng : "Yên tâm ,ngày mai ta tự mình , núi Thái Dương ngoài thành có."

      "Ngươi muốn săn? Ta cũng !" Bất Hốihưng phấn, mấy ngày nay ở trong phủ sắp mốc meo, sớm nghĩ ra ngoài dạo .

      "Được" sủng nịch xoa xoa tóc của nàng, nhìn nàng lại cao hứng, tâm tình của cũng được vui vẻ.

      *

      Sáng sớm hôm sau, Bất Hối bị ChiếnCảnh Thiên gọi dậy, hạ nhân chuẩn bị tốtngựa, hai người cùng đứng dậy lên ngựa .

      Ánh nắng tươi sáng, tuấn mã chạy làm giólạnh phất vào khuôn mặt, trong lòng bỗng nhiên hưng phấn.

      Đây là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa, mới đầu có chút xa lạ, nhưng rất nhanh liền thích ứng,quay đầu nhìn thoáng qua Chiến Cảnh Thiên,nội tâm nổi lên ý so tài. Hai chân thúc vào bụng ngựa xông ra ngoài, Chiến Cảnh Thiên nhìn thấy cười cũng theo liền xông ra ngoài.

      Rất nhanh hai người ra khỏi thành tới núi Thái Dương, vừa đến chân núi liền phát hiệnmấy con thỏ hoang, Bất Hối hứng thú cầm lấycung tiễn treo trước ngựa, cài tên!

      Vù vù vù!

      Ba tên bắn ra liên tục đều trúng.

      "Bắn rất tốt!"

      Chiến Cảnh Thiên lông mày nhíu lại khen ngợi, người có thể ba tên cùng trúng mục tiêukhông ít, thủ hạ của có rất nhiều, nhưng, có thể có khí thế như nàng cũng nhiều.

      Động tác sạch lưu loát, kém cỏi hơn nam tử chút nào!

      Bất Hối nhướng mày cười, cưỡi ngựa chạy đinhặt ba con thỏ hoang về, đối với Chiến CảnhThiên lắc lắc: "Buổi tối mời ngươi ăn thỏ nướng!"

      Chiến Cảnh Thiên nghĩ tới còn có chuyện tốt này, cảm thấy cao hứng : "Ta lại chuẩn bị cái khác tới."

      "Để sau ." mới vừa quay ngựa bị Bất Hối gọi lại.

      "Muốn ăn thịt thỏ ta nướng cũng đơn giản như vậy. giờ sau gặp nhau tại đây, xemai săn được nhiều. Nếu ngươi thắng ta nướngcho ngươi ăn, nếu thua phải đáp ứng ta mộtđiều kiện!"

      "Được!" Mày giương lên: " Chuẩn bị làm tốtthịt nướng cho bổn vương !"

      Câu vừa dứt, Chiến Cảnh Thiên giục ngựa chạy vội ra ngoài, Bất Hối cũng khôngchịu ở phía sau, hướng tới phương hướng khác liền xông ra.

      Xung quanh đây trăm dặm đều là núi rừng,thực vật tươi tốt, cho nên dã thú rất nhiều khiếncho nàng cực kì hưng phấn.

      giờ rất nhanh qua, Bất Hối thu hoạch rất phong phú, thú săn được bị dây thừng buộc vào mang về.

      "Bảy con thỏ hoang, bốn con chim trĩ, còn có con sơn dương." Bất Hối cười chờ Chiến Cảnh Thiên trở về, lại thêm ba con thỏ hoanglúc đầu kia nàng thắng chắc.

      Hu!

      Nàng vừa đem đồ cất kỹ Chiến CảnhThiên cũng trở lại, vừa nhìn nàng lại thấy buồnbực, phía sau Chiến Cảnh Thiên thú săn kia so với nàng nhiều hơn.

      "Năm con thỏ, hai gà rừng, bốn con sơn dương, hai con nai, lợn rừng, trâu."Chiến Cảnh Thiên đối với vẻ mặt buồn bực củaBất Hối cười , đây là cố ý chuẩn bị, mấythứ thịt này đều ăn rất ngon .

      Nghe vậy, Bất Hối trước mắt sáng lên, ai nóinàng thua!

      "Của ta tổng số là mười năm con, của ngươicũng vậy. Cho nên, chiến Vương gia, có lẽngươi được ăn rồi...."

      Bất Hối cười như mèo ăn vụng, nàng lạikhông so độ lớn của con mồi, này cũng khôngthể tính nàng chơi xấu.

      Chiến Cảnh Thiên bất đắc dĩ thở dài, đến bên người nàng, hơi lấy lòng : "Như vậy ,bổn vương thỏa mãn ngươi điều kiện, thịt cũng là ngươi nướng, như thế nào?"

      Bất Hối vừa muốn đáp ứng lại phát con lợn rừng chạy qua, thần sắc vừa động, cổ tay vừa chuyển, hợp với tam tiễn bắn ra.Chiến Cảnh Thiên cũng phát con heo rừngkia làm sao để cho nàng thực được, kéo cung, ba mũi tên đồng thời bắn ra ngoài.

      Bang bang ầm!

      Sáu mũi tên ở giữa trung chạm vàonhau cùng rơi xuống.

      Mắt phượng trừng lớn, cung tiễn trong tay lại bắn, vẫn là nửa đường bị bắn rơi xuống.

      Chiến Cảnh Thiên chỉ nghĩ muốn đánhngang, cho nên chỉ đánh rớt tên của nàng khônghề săn con lợn rừng kia.

      Hai người đấu hồi, lợn rừng kia thấyđược thời cơ, trong nháy mắt trốn vô tung vô ảnh.

      "Chiến Cảnh Thiên, ngươi cố ý phải ?"

      Bất Hối ném cung tiễn, mắt phượng trừng . Vào lúc này, giữa lúc hoảng hốt nhìn đến phương xa đạo bóng trắng bay lên.

      "Mau đuổi theo, là Bạch Hạc!"

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 33: Bị nhốt trong sơn động


      Chiến Cảnh Thiên cũng phát Bạch Hạc, đây mới là mục đích của chuyến này, cũng quản những con mồi vừa mới bắt được cùng nhau thúc ngựa đuổi theo.

      Bạch Hạc cần sống, cho nên có ai bắntên, vẫn theo phía sau nó hướng núi sâu đuổitheo.

      trời dần dần rơi xuống những bông tuyết, Bạch Hạc kia hình như là bị thương, tốc độ dần dần chậm lại. Thừa dịp này, Chiến Cảnh Thiên mũi chân đạp xuống yên ngựa bay lên trời, rất nhanh bắt được.

      "Trong núi sâu này làm sao có thể có BạchHạc?" Bất Hối nghi ngờ hỏi.

      Nhìn nhìn bốn phía mảnh tuyết trắng cănbản là có thực vật để hạc dựa vào sinh tồn. Hơn nữa, Bạch Hạc mùa đông phảisẽ di chuyển đến nơi ấm áp sao? Làm sao có thể xuất tại nơi này?

      "Bay qua núi Thái Dương là mảnh đầm lầy, nơi đó là nơi Bạch Hạc ở qua mùa đông,này xem ra hẳn là sau khi bị thương lạc đàn lạibị chúng ta truy đuổi bay đến nơi này."

      Chiến Cảnh Thiên đối với vùng này rất quenthuộc, trước đây thường xuyên qua đây săn thú. Vốn muốn bắt được Bạch Hạc còn cần phải ngày đường nữa, nghĩ tới lại gặp con lạc đàn ở đây.

      " Tuyết càng rơi càng lớn, chúng ta vẫn nêntrở về ." Chiến Cảnh Thiên hướng bốn phíanhìn nhìn, mày nhíu lại, đồng thời cẩn thận nhắcnhở: " theo ta, cẩn thận chút."

      Hai người đuổi theo Bạch Hạc nên cóchú ý đường , tại vừa thấy trong lòng cảkinh, bọn họ như thế nào đến nơi này?

      Chỗ sơn cốc này xung quanh đều là vách núi đen dựng đứng, chỉ có con đường tiến vào,tuyết rơi con đường này rất dễ bị bịt kín, người ở bên trong chỉ có chờ đợi cứu viện hoặc làtuyết tan mới có thể ra ngoài.

      Bởi vì trong sơn cốc dã thú rất nhiều, thu hút hàng loạt hộ săn bắn tiến đến, bởi vậy thườngxuyên có người bị đông chết ở trong cốc. Chỗnày được gọi là Vong Sơn cốc!

      Sắc trời cũng dần dần tối sầm xuống, giótuyết càng lúc càng lớn, đường sớm nhìnkhông cho nên chỉ có thể dựa vào cảm giác.

      Bất Hối ôm Bạch Hạc ngồi ngựa, ChiếnCảnh Thiên ở phía trước dắt ngựa dò đườnggian nan về phía trước.

      Thời tiết càng ngày càng lạnh, gió lạnh mangtheo băng tuyết tạt vào mặt hết sức khó chịu,Bất Hối nắm chặt áo choàng Bạch Hổ trênngười. May mắn lúc tiểu Huệ đem kiện y phục này mặc vào cho nàng, nếu sớmđông cứng .

      Uh`m!

      Đột nhiên lại thấy đau bụng!

      Hơi hơi nhíu mi, nàng có dự cảm tốt!

      Đợi lần đau này xong tốt rồi, nàng cũngkhông chuyện, tùy ý Chiến Cảnh Thiên ở phía trước dẫn đường, sau nửa canh giờ rốt cụctìm được đường ra.

      Đáng chết!

      Chiến Cảnh Thiên khẽ nguyền rủa tiếng, đường duy nhất bị chặn mà trời cũng tối, gió lạnh vù vù thổi mạnh, còn có tiếng kêu dã thú từ bốn phía.

      Nhìn sắc mặt Bất Hối biến tím trong lònghiện lên tia đau lòng, nên mangnàng tới, ôn nhu : "Đường bị che lại,chúng ta chỉ có thể trước tìm chỗ qua đêm."

      Bất Hối toàn thân phát run, khối thân thể này vẫn sợ lạnh đâu có thể chịu gió tuyết lớn nhưvậy. Thấy vậy, Chiến Cảnh Thiên bế nàngxuống, ôm vào trong ngực, Bất Hối rốt cục cảmgiác được chút ấm áp.

      Cứ như vậy ôm nàng dắt hai con ngựa, lúc lâu sau mới tìm được cái sơn động. Chỗ sơn động này rất lớn liền dắt hai con ngựa tiến vào.

      Khi vào sơn động, để Bất Hối từ trongngực xuống, trong lòng thầm hận, khi nào nàng suy yếu như thế này? Sau khi nhảy vài cái cho thân thể ấm áp, thu thập mọi thứ chút đem Bạch Hạc bỏ sang bên. Có thể nócũng cảm giác được bên ngoài đáng sợ nên ngoan ngoãn đợi bên.

      Chiến Cảnh Thiên mang binh đánh giặcthường xuyên phải ở trong thâm sơn, kinh nghiệm phong phú, rất nhanh từ bên ngoài tìmcủi đến đây nhóm đống lửa, Bất Hối ngồibiên cạnh đống lửa sưởi hồi mới ấm áp lại.

      Nhìn thấy nàng khôi phục, Chiến Cảnh Thiên mới thở dài nhõm hơi, ấn nàng đến bêncạnh đống lửa, cởi áo choàng đem nàng bọc lại,cười : "Ngươi chờ ở chỗ này, ta ra ngoài bắt thỏ hoang về."

      Bất Hối liếc cái, nàng là tiểu nữ sinhmảnh mai sao?

      Nhiệt độ trong sơn động dần dần tănglên,nàng liền bỏ áo choàng bắt đầu công việc. Thời điểm trước nàng để tiểu Huệ chuẩn bị rất nhiều đồ gia vị để nướng đồ núi. Sắp xếp xong thìChiến Cảnh Thiên cũng trở lại, trong tay mang theo thỏ hoang cùng gà rừng nhìn nàng cười lấy lòng.

      Thấy vậy Bất Hối cũng cự tuyệt nhậnlấy, lấy gốc cây xuyên qua, sau đó đặt trênđống lửa từ từ quay, thỉnh thoảng cho chút đồgia vị lên , rất nhanh ở trong động tràn ngậphương vị.

      "Ngươi ăn thịt ta nướng, đừng quên đáp ứng điều kiện của ta."

      Chiến Cảnh Thiên sửng sốt, nhớ tới việc đánh cuộc núi nở nụ cười, nghĩ tới nàng còn nhớ kỹ như vậy, nghĩ sao nànglại ngoan ngoãn nướng thịt như vậy.

      "Chiếc chân này cho ngươi, ăn nhiều chút, gầy như vậy."

      ". . . . . ."

      Bất Hối gì lườm cái, có thẩm mĩ?!

      Cúi đầu nhìn xuống trước sau lồi lõm đầyđặn mãn ý gật gật đầu, tiếp tục ăn gà rừng trong tay để ý tới .

      Khụ khụ!

      Nàng như vậy, Chiến Cảnh Thiên sắc mặt đỏlên, nhớ tới màn kia trong lòng thầm khen quả cực kỳ đầy đặn! Vì giảm bớt xấu hổ,vội vàng sang chuyện khác: "Khi ngươi ởnúi Thanh Phong cũng thường xuyên tự mình làm đồ ăn sao?" Kỳ , chỉ muốn cho nàng cái chân thỏ hoang mà thôi.

      Núi Thanh Phong? !

      Bất Hối nhắm mắt lại hồi tưởng, ra nàng ở núi Thanh Phong đợi mười năm, cơ hồ hơnphân nửa thời gian dùng để nghĩ đến nam nhânkia, thời gian còn lại là nghiên cứu các loại trận pháp cơ quan, còn có cầm kỳ thư họa.

      Nghĩ đến cầm kỳ thư họa Bất Hối nở nụ cười, núi Thanh Phong trừ nàng còn có mộtngười khác, là sư huynh nàng, nam tử hếtsức ấm áp. Các nàng mỗi buổi tối đều ngồi bên cạnh vách núi đen, nàng đánh đàn, thổi tiêu, lúc này Phượng luyện kiếm, sư phụđang uống chút rượu. thoải mái, xinh đẹp.

      Có lẽ sau khi Phượng tỉnh lại có thể cùng trở lại núi Thanh Phong tiêu dao hết nửa đời sau.

      Hình ảnh hồi ức kia đẹp, nàng bây giờ hoàn toàn cùng Phượng Bất Hối trước kia hòa làm , những chuyện trong trí nhớ giống nhưlà nàng tự mình trải qua, mặt là thần sắc hạnh phúc .

      Đông!

      Trong đầu Chiến Cảnh Thiên nổi lên cảnh báo, nhìn dáng vẻ nàng hạnh phúc, chẳng lẽ là nghĩ tới người lần trước nàng say rượu , Lâm Phong?

      Chẳng lẽ, Lâm Phong kia cũng ở núi ThanhPhong? !

      Nghĩ đến đây, chân gà nướng cầm trong taycũng nhét vào trong tay nàng, thúc giục : "Mau ăn, đều lạnh ."

      Bất Hối nghi hoặc nhìn sắc mặt Chiến CảnhThiên, nàng có làm cái gì mà, sao vị gia này trở mặt liền trở mặt?

      Nàng nào biết, kỳ ghen!

      Bất Hối cũng mặc kệ , dù sao cũng thường xuyên động kinh, lấy miếng thịt ởtrên lửa bắt đầu ăn, nghe tiếng gió bên ngoài gào rít, có lẽ tuyết còn rơi thời gian nữa. biết các nàng còn có thể trở vềkhông, bị đuổi càng tốt, vừa lúc nàngkhông muốn tiến cung làm quen những ngườimang mặt nạ này.

      "A!"

      Đột nhiên, bụng nàng đau dữ dội, nhịn khôngđược rên tiếng, tiếp theo, cũng cảm giác được dòng nước ấm theo quần chảy ra. . . .. .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 34:


      Bất Hối vẻ mặt đen xì!

      Tâm tình nàng bây giờ bi thống đến muốnchết, nàng như thế nào liền quên chuyện này, cư nhiên lại trong sơn cốc hoang tàn vắng vẻ tới quỳ thủy. . . . . .

      "Mau để cho ta nhìn xem!" Nhìn thấy Bất Hối đột nhiên ôm bụng ngồi xổm mặt đất, Chiến Cảnh Thiên còn tưởng rằng nàng trúng độc nhanh chóng tới xem mạch cho nàng.

      Bất Hối sắc mặt trắng xanh tia huyết sắc, môi phát tím đau ra lời.

      Trong trí nhớ thân thể này cũng chưa có cáinày, đây là lần đầu tiên. Thân thể này sợ lạnhmà mười tám tuổi mới đến, nhất định thống khổ.

      Chiến Cảnh Thiên thấy Bất Hối , bối rối đem áo choàng mặc cho nàng, bàn tay kề sát đến bụng của nàng bắt đầu vận nội lực, vội vàng hỏi: "Như vậy có đỡ ? Có phải độc trong cơ thể phát tác hay ? Kiên trì chút, lát nữa ta mang ngươi trở về Hoa Thiên Thần khẳng định có biện pháp cứu ngươi!"

      "Hô!" lát sau, Bất Hối cảm giác đỡ hơn nhiều thở dài hơi, rốt cục bớt đau, nhưng nhìn vì vận nội lực sắc mặt cũng trở nêntrắng xanh, vội vàng ngăn cản : "Được rồi, dừng lại , ta sao."

      Sau khi xác định nàng quả sao mới dừng chuyển nội lực, đè nàng muốnđứng dậy : "Đừng nhúc nhích, cho ta biết tại như thế nào? Có bệnh trạng gì?" Dứt lời,lại bắt mạch cho nàng, dò xét từ xuốngdưới, nhíu mày, như thế nào tra được bệnh trạng trong cơ thể nàng?

      Bất Hối cắn cắn môi, vùi đầu trong lòng , giọng : "Ta sao, chẳng qua là đếnnguyệt . . . . . ."

      "Hả?"

      Hiển nhiên, Chiến Cảnh Thiên nghe ra nàng cái gì.

      Bất Hối muốn sét đánh chết nàng,cho dù da mặt nàng có dày việc này cũng tiện ra miệng, nhưng nhìn Chiến Cảnh Thiên mồ hôi đều xuất chỉ có thể kiên trì câu: "Là cái nữ nhân tháng nào cũng tới, chẳng qua đây là lần đầu tiên cho nên đau chút."

      Đầu nàng vẫn chôn ở trong lòng khôngngẩng lên, nếu nàng nhất định phát .

      Mặt , đỏ đến sắp rỉ máu !

      Này là quá. . . . . .

      Chiến Cảnh Thiên tuy chưa tiếp xúc với nữnhân, nhưng xem qua rất nhiều sách thuốc, từng đọc miêu tả nguyệt của nữ nhân, chonên cũng phải cực kỳ xa lạ.

      "Kia, cần bổn vương làm như thế nào?"

      Biết biết, nhưng biết phải làm gì,nhìn nàng thống khổ như vậy trong lòng gấpcực kỳ, biết như thế nào mới có thể giúp đỡ, cũng chỉ có thể hỏi nàng.

      Nội tâm cười khổ!

      Hỏi nàng tại cần nhất cái gì, đươngnhiên là băng vệ sinh!

      Nhưng thời đại này làm sao có thể có loại đồ này, còn nữa, cho dù có ở trong sơn cốckhông người cũng biến ra được.

      là xấu hổ!

      Nàng nhận thấy được lần đầu tiên này lượngcực kỳ nhiều, có thể lại có hồi, quần của nàng thấm hết được . . . . . .

      Bất cứ giá nào!

      Dù sao cũng biết, liền xấu hổ nữa.

      "Ngươi đem đem y phục bên trong ta cởi ra, sau đó xé thành mảnh dài và hẹp cho ta."

      Khi còn ở đại Bất Hối ở mạng từng nhìn thấy nữ nhân trước kia đều là sử dụngvải. tại bên người nàng có cũng chỉ có y phục, nàng lại toàn thân vô lực, chỉ có thể đểChiến Cảnh Thiên làm cái này.

      Xoạt. . . . . .

      "Còn cần sao?"

      Nàng vừa xong, Chiến Cảnh Thiên liền đem áo của cởi ra, nhanh chóng xé nát đưatới trước mặt nàng.

      "Ngươi?"

      "Ta có nội lực hộ thân, sợ lạnh."

      Chiến Cảnh Thiên cởi áo nàng mới phát ,vị gia này trừ bỏ cẩm bào màu đen bên ngoài,bên trong chỉ có kiện áo lót màu trắng. Tuybên ngoài vẫn khoác kiện áo choàng, nhưngbăng tuyết này lạnh sao?

      Bỏ áo lót, lộ ra thân thể tinh tráng, bả vai cực kỳ rộng lớn, cơ ngực rất chắc chắn, sáu khối cơ bụng ràng có thể thấy được, cómột chút sẹo lồi, dáng người hoàn mỹ như vậylàm cho nàng thầm cảm than. Trách khôngđược Lâm Tuyết Nhu chỉ nhìn thấy bóng dáng có thể nhộn nhạo như vậy.

      Lần trước ở ôn tuyền nàng cũng xem qua, nhưng lúc ấy khoảng cách khá xa, huống hồ tại nàng nằm ở trong lòng , mặt kề sátngang hông của , trực tiếp cảm thụ được nhiệt độ người , làm thân thể của đều bắt đầu nóng lên.

      "Như thế nào? Dáng người bổn vương cũng tệ lắm phải ? Cảm giác cũng rất tốt ?" Cảm nhận được tay của nàng ở ngực của sờ loạn, áp trụ dưới thân trêu chọcnói.

      Kỳ , Bất Hối chẳng qua là tò mò mà thôi,chính xác mà là tò mò cơ bụng của , nhịnkhông được bóp cái, khen: " tệ! Cựckỳ rắn chắc!" có e lệ, như là lẽ đương nhiên.

      Chiến Cảnh Thiên ngạc nhiên, đúng là quên da mặt nữ nhân này rất dầy, bất quá đáylòng đối với đụng chạm của nàng cũng ghét mà còn có chút hồi hộp, có chút chờ mong, hi vọng có thể được thêm.

      "Ngươi mặc quần áo, ra ngoài chờ ta gọingươi mới có thể tiến vào."

      Bất Hối trải qua kích thích như vậy cảm giác thân thể có chút lực, bụng cũng đau nữa, vùng vẫy từ trong lòng ngồi xuống bắtđầu chuẩn bị cái nàng cần.

      "Hả?"

      Đối với chuyển biến đột ngột của Bất Hối,Chiến Cảnh Thiên thất thần, đuổi ra ngoàilàvì cái gì?

      "Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta thay quần?"

      Nghe vậy, Chiến Cảnh Thiên khóe miệng co rúm lại, trong tiếng gầm gừ của nàng chật vậtchạy . . . . . .

      Bất Hối nhớ trước kia nhìn thây, nữnhân trước kia đều là dùng băng vệ sinh bằngvải trắng, ở giữa thả chút tro. Bằng vào tưởngtượng, nàng tự chế mấy cái, đốm lửa đốt mặt đất kia có rất nhiều tro, bày ra mấy gói đãlàm xong, lại làm nhiều mấy cái.

      Sau cùng đem những thứ này đặt ở giữa vải dài và hẹp, may mắn chuẩn bị kịp, nếu khôngthực rỉ ra. . . . . . Khi toàn bộ đều thu thậpxong liền thở dài cái, nàng tại có chút bội phục đầu óc chính mình.

      "Vào ."

      Chiến Cảnh Thiên vừa mới ra ngoài tìm chútnhánh cây cùng cỏ khô mang vào, nghe được nàng gọi tiến vào, đem những thứ này trải mặt đất, sau đó đem áo choàng phủ lên để Bất Hối nằm đó nghỉ ngơi, chính lạiđi đến sát cửa sơn động cùng ngồi với ngựa.

      Hai người gì, mỗi khi trong lòngnhớ lại chuyện này khí lại trở nên quỷ dị.

      "Uh`m!"

      Bất Hối mới vừa nằm xuống chút bụnglại bắt đầu đau, ôm bụng rên rỉ.

      Chiến Cảnh Thiên vội vàng tới truyền nộilực cho nàng, sau đó ôm nàng vào lòng cùng nằm xuống. Khi dừng chuyển nội lực tay cũngkhông thu hồi lại mà tiếp tục ở bụng nàng nhàng xoa xát, nhiệt lượng ngừng truyền tới thân thể nàng.

      Tâm cũng trở lên ấm áp!

      Cứ như vậy, đau đớn dần dần biến mất, tựa vào trong lòng ấm áp nặng nề ngủ.

      Chiến Cảnh Thiên vuốt ve khuôn mặt nàng hơi chút trắng xanh, trong mắt tràn ngập thươngtiếc, thầm thề, sau này nhất định đem thứtốt nhất cho nàng.

      Thân phận của nàng là công chúa quốcgia, lại lớn lên ở núi Thanh Phong, biết nấu ăn, biết nướng thịt, còn có thể buôn bán! Tuy những thứ này làm rất tốt, nhưng nữ nhân ở thờiđại này việc này chỉ có những gia đình có thân phận mới có thể làm.

      Ôm nàng chặt chút, áo choàng Bạch Hổ nhẹnhàng che người bọn họ, khỏi nhớ tới lai lịch kiện áo choàng này.

      Đó là khi mười mấy tuổi lần đầu tiên lên núi săn thú, cùng Bạch Hổ này ở núi ba ngày. Cuối cùng, bị trọng thương phải dùnghết sức mới chặt được đầu Bạch Hổ, sau khi trởvề làm thành kiện áo choàng nữ để hoàiniệm mẫu hậu . . . . . . Cho nên ngay cả hoàng tổ mẫu muốn cũng cho. Khi nhìnthấy nàng bị lạnh xanh cả mặt liền nhịnđược đưa cho nàng.

      Nhìn nữ nhân trong lòng ngủ thoải mái, hắncũng nhiễm lên tia bối rối, ôm nàng ngủ say.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 35: Ôn nhu của



      Sáng sớm, ánh mặt trời theo cửa động chiếuvào, chiếu lên hai người gắt gao ôm nhau,hai người đều trong mộng đẹp, mặt mang theo tươi cười ngọt ngào.

      Uh`m!

      Bất Hối mở to mắt, duỗi cái lưng mệt mỏi,cảm giác ngủ quá thư thái có ác mộngcũng rét lạnh, ngủ thẳng đến bình minh.

      "Thức dậy."

      khuôn mặt tươi cười phóng đại xuất hiệntrước mắt nàng. Nàng lúc này mới nhớ, hôm qua hai người ngủ ở trong sơn động, mà nàng lại ngủ ở trong lòng !

      Nghe vậy, buộc lại sợi tóc bên tai, cười mỉa" tồi, rất ấm áp."

      Chiến Cảnh Thiên vuốt cái mũi của nàng, xoa tóc nàng, cười : "Về sau bổn vương đềucó thể ôm ngươi ngủ."

      Ách!

      Bất Hối tươi cười cương ở mặt hoảngsợ nhìn Chiến Cảnh Thiên, trong lòng nghi hoặc chẳng lẽ cũng là người xuyên qua?

      Da mặt như thế nào trở nên dầy như vậy?!

      Nhìn đến bộ dáng nàng kỳ lạ, tươi cười càng sâu, ôn nhu đem Bạch Hổ áo choàng cho nàng,: "Ngươi thu thập , bổn vương ra ngoài nhìnxem đường thông chưa."

      Nhưng vừa mới đứng dậy, liền phát hiệnmột chút khác thường! Thân thể dừng tại nơi đó,mắt nhìn Bất Hối thu thập đồ, khóe miệngrút cái, xoay người ra ngoài.

      Rời khỏi ôm ấp của Bất Hối cảm thấy lạnh hơn rất nhiều, nhưng trọng yếu nhất lànhanh xử lý vấn đề sinh lí, mà khi nàng lấy băng vệ sinh tối hôm qua ra tính toán thay cái khác lập tức choáng váng.

      Bởi vì, nàng phát sườn ươn ướt!

      Quan trọng hơn là tối hôm qua nàng ngủ trong lòng , như thế, cách khác, có khả năng rơi người !

      Hồi tưởng lại biểu tình mất tự nhiên mặt . Choáng váng! Lần này mất hết mặt mũi.

      Chờ nàng sửa xoạn xong Chiến Cảnh Thiên xách con sơn dương trở về, lần này cần nàng động thủ, chủ động nướng. quanh năm ở bên ngoài đánh giặc, những thứ này đều quen thuộc, rất nhanh hương vị liềntràn ra. Sau đó đem đùi dê xé ra đưa cho nàng,thở dài : "Đường tạm thời còn chưa thông, nếu hai ngày này tuyết rơi sau haingày có thể ra ngoài."

      "Tốt." Bất Hối cúi đầu ăn thịt dê, tận lực nhìn .

      Nhưng nàng cũng có nghĩa mọi việc qua.

      lát sau, Chiến Cảnh Thiên chủ động mởmiệng : "Nữ nhân mỗi lần đều như vậy sao?"

      Nghe vậy, Bất Hối rốt cục ngẩng đầu, trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn : "Cái gì?"

      ", đau giống ngươi tối hôm qua." Chiến Cảnh Thiên sắc mặt lên tia mất tự nhiên, bất quá vẫn tiếp tục hỏi.

      Bất Hối nghĩ tới cư nhiên chủđộng hỏi nàng cái này, bất quá ngay cả chuyệnxấu nhổ nhất cũng xảy ra, những thứ này cũng có gì, lập tức giải thích :"Cũng phải đều như vậy, bất quá lần đầu tiên đau về sau cũng đau, nếu bình thườngchú ý thân thể nhiều chút vẫn có thể điềuchỉnh."

      "Lúc đau chỉ có thể nhịn?" Chiến CảnhThiên nhíu mày lại, nhớ tới bộ dáng nàng đêmqua thống khổ, trong lòng nổi lên tia đau lòng.

      "Bình thường có thể uống chút bổ huyết gì đó, hoặc là nước ấm, canh nóng đều có thể giảmbớt."

      Nàng kiếp trước cũng đau, mỗi lần đau sẽuống chút nước đường đỏ, sau đó ôm túi chườm nóng nằm giường, như vậy mới có thể dễchịu chút.

      Nghe vậy, ánh mắt xoay xoay, cũng thêm cái gì, hai người ăn xong cườinhạt : "Ta cho ngựa ăn, ngươi nằm nghỉngơi , bên ngoài rất lạnh, cần đâu."

      Chiến Cảnh Thiên , Bất Hối cảm thấy nhàm chán, trải qua đêm tĩnh dưỡng hiệntại đau. Từ trong ngực lấy ra mấy bìnhdược đến trước Bạch Hạc, vốn định băng bómiệng vết thương sau đó vuốt ve đầu của nó cho ăn mấy viên thuốc.

      Những viên thuốc này là nàng để cho Hoa Thiên Thần chuẩn bị, bên trong có đồ Bạch Hạc thích ăn, còn có chút mê huyễn dược. Vốn định dùng để bắt Bạch Hạc, tại tiện mượn tới huấn luyện nó .

      Có thể Bạch Hạc cảm kích nàng băng bó cho nó cho nên cực kỳ nghe lời, rất nhanh Bất Hối dạy nó đều học xong.

      " phải bảo ngươi nằm sao? Như thế nào lại dậy? Lại còn cởi áo choàng."Chiến Cảnh Thiên vừa tiến đến, liền nhìn thấy hình ảnh Bất Hối cùng Bạch Hạc vui đùa ầm ĩ trong động,trong mắt lên tia trách cứ khẩn trươngđem áo choàng cho nàng.

      "Như thế nào lâu như vậy mới trở về."

      Bất Hối nhu thuận để sắp xếp, đột nhiên phát cảm giác có người quan tâm tốt.

      Nàng vừa hỏi, Chiến Cảnh Thiên lập tức nởnụ cười thần bí, đỡ nàng dậy : "Nhắm mắt lại, ta cho ngươi cái này."

      Bất Hối nghi hoặc nhìn cái, tò mò nhắm mắt lại, trong lòng đoán đưa cho nàng cái gì.

      "Tới, lấy tay sờ xem."

      Khi nàng nghi hoặc, Chiến Cảnh Thiên kéo tay nàng tới trong lòng .

      A!

      Lông mềm như nhung, sờ rất thoải mái, tựđộng mở hai mắt, tiểu hồ ly tuyết trắng hiệnra. Tiểu tử kia lá gan rất lớn, ở tay nàng cọxát sau đó nhảy đến bờ vai nàng hôn xuốngmặt nàng.

      Bất Hối nhất thời thích cái tiểu tử này, ôm ấp đến trong ngực hôn cái, tiểu hồ ly rất có linh tính, cũng rất thích Bất Hối nũng nịu, nhõngnhẽo.

      "Hô hô. . . . . . Về sau kêu Thất Bảo ."

      Nhìn bộ dáng nó khôi hài, Bất Hối nhớ tới khuyển dạ xoa trong Thất Bảo đại nhân, liền kêu Thất Bảo.

      Xèo xèo!

      Như là đáp lại Bất Hối nó cực kỳ thích tênnày, đối với nàng kêu hai tiếng.

      Chiến Cảnh Thiên thấy nàng thích cũng cười, lại từ bên ngoài lấy ra cái xem ra giống như là nồi gì đó, lại giống tảng đá.

      Thất Bảo chui vào trong ngực nàng ngủ, nàngmới chú ý tới cư nhiên nấu nước!

      "Ngươi tìm thấy nồi ở nơi nào? Là ngươi mài ra?"

      Bất Hối nhìn nồi đá ngạc nhiên hỏi, nhìn dấu vết bên trong là vừa hình thành.

      "Chờ chút, nước đầu tiên trước rửa nồi,tiếp theo là có thể uống. Lúc ở biên quan cácbinh lính thường dùng loại nồi này."

      vừa vừa đem nước trong nồi đổ ra ngoài, sau đó lại thêm vào chút tuyết sạchđun lên sau đó đưa đến trước mặt Bất Hối. Thờiđại này chưa bị ô nhiễm cho nên đem tuyết tanđun lên là có thể uống.

      Thịch!

      Chỗ mềm mại nhất trong lòng bị đụng phải.

      "Đây là?"

      Còn chưa kịp cảm động bị việc làm kế tiếp của hấp dẫn.

      Chỉ thấy từ trong đống lửa lấy ra từngkhối đá, rồi để vào bên trong da thỏ hoang ngàyhôm qua.

      "Đây là da thỏ, đem tảng đá đặt ở bên trongcó thể giữ ấm, ngươi ôm thoải mái chút."

      Bất Hối giành tới tay nhìn lại, quả thực là cái túi chườm nóng. Ôm vào trong ngực túi nước cólẽ ấm áp hơn.

      "Trước kia tại biên cương, có chiến sĩdùng cách này làm thịt dê, lần sau ngươi thíchcó thể làm cho ngươi ăn." Chiến Cảnh Thiên đơn giản giải thích với nàng.

      "Đá nóng còn có thể làm thịt dê?"

      Chiến Cảnh Thiên cực kỳ thích loại cảm giácnày, cười nhạt : "Kỳ phương pháp này là cường đạo nghĩ ra, bọn trộm gia súc mà dân chăn nuôi lại có đồ dùng nhà bếp nên đãnghĩ biện pháp này, vốn là đặt tảng đá ở bên trong đống lửa, rồi đem thịt dê cắt đặt ở trênhòn đá, thêm vào gia vị, hương vị rất ngon."

      Bất Hối nghe thấy thú vị, cảm thấy có tia tính toán, cười : "Lần sau chúng ta có thểthử xem, đến lúc đó có thể mang đến tửu lâu."

      "Được, trước đem nước uống, ăn chút gìrồi nghỉ ngơi ."

      Lúc vừa như vậy Bất Hối mới phát , quả nhiên hết ngày.

      Đêm nay Bất Hối vẫn nằm trong lòng ChiếnCảnh Thiên, lại còn cái ‘túi chườm nóng ’ giảndị, bụng của nàng cư nhiên đau nữa.

      Như vậy lại qua ngày, sơn đạo rốt cục mở, hai người cưỡi ngựa hướng kinh thành đến.Sinh nhật Thái Hoàng Thái Hậu sắp đến, còncó rất nhiều chuyện chờ đợi các nàng. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :