1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiến Vương Thương Phi - Tiểu Tiểu Đích Thạch Đầu (Full + eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 10: Bổn vương còn chưa có nữ nhân


      Người tới chính là Chiến Cảnh Thiên, sau lúc lâu mới từ những lời chấn kinh này phản ứng kịp, vào trong phòng.

      Trong phòng Bất Hối vui vẻ ăn tối, Chiến Nguyên bố trí cho Thính Vũ Lâu đầu bếp nữ.

      "Nô tỳ tham kiến gia Vương gia." Vừa thấyChiến Cảnh Thiên đến tiểu Huệ vội vànghành đại lễ, nàng nghĩ tới Vương gia lại đến vào lúc này, khóe mắt vụng trộm nhìn thoáng qua Bất Hối, biết lời vừa mới kia Vương gia có nghe được .

      Bất Hối vốn định để ý tới, bất quá vẫn lại nhàng làm lễ: "Bất Hối tham kiến Chiến Vương gia."

      "Đứng lên , lấy thêm bộ bát đũa quađây."

      Dứt lời, trước mặt Chiến Cảnh Thiên lập tứcxuất bộ bát đũa sạch , ngay cả Bất Hối cũng thấy kinh ngạc. Oa hẳn phải là ảo thuật !

      "Thưởng!"

      Đối với biểu này của tiểu Huệ ChiếnCảnh Thiên rất hài lòng, tiểu Huệ nghe như thế lại càng cười như hoa, đem gianphòng để lại cho hai người bọn họ theo ChiếnNguyên xuống lĩnh thưởng. Kỳ tại thờiđiểm Bất Hối còn chưa chuyển đến Thính Vũ Lâu tiểu Huệ chuẩn bị nhiều nam trang cùng bát đũa sạch . Bên trong phủ các nữ nhân đều chuẩn bị những cái này. Tuy nhiênChiến Cảnh Thiên thích sạch nghiêm trọng, chưa bao giờ cùng người khác ăn cơm nhưng các nàng vẫn chờ đợi.

      Đối với hành động của Bất Hối buồn bực chọc bát cơm ra sức ăn,ăn từng ngụm từng ngụm coi chén cơm kia như Chiến CảnhThiên. Trong lòng thầm mắng: " Lão nươngvì ngươi làm nhiều việc như vậy ngươi cũng chưa thưởng, tại lấy cho ngươi mộtbộ bát đũa ngươi liền thưởng, quá khôngcông bằng ."

      Chiến Cảnh Thiên trong lòng Bất Hối nghĩ gì, chỉ là giờ phút này nhìn nàng rấtthú vị, ăn cực kỳ ngon miệng. thử gắpmột chút đồ ăn tới miệng tinh tế thưởng thức, đột nhiên phát cơm này quả nhiên ăn rất ngon, xem ra sau này vẫn nên ăn ở đây.

      trầm mặc ăn cơm Bất Hối đột nhiên phát vị gia này bắt đầu tranh cùng nàng,nàng ăn gì liền ăn cái đấy, đem đồ ăn nàng thích đều ăn hết. Thính Vũ Lâu chỉ có vị chủ tử cho nên phòng bếp chuẩnbị nhiều món nhưng với lượng ăn vài miếng hết, lập tức bắt đầu cùng tranh đoạt.

      Chiến Cảnh Thiên thấy đồ ăn nào hương vị cũng giống nhau, chẳng qua cảm thấy được nàng nếm qua tốt ăn mà thôi. Thấy nàngbắt đầu cùng cướp ăn nhất thời cảm thấymới mẻ, cho tới bây giờ cũng chưa có ai dámcan đảm cướp đồ cùng , lập tức dùng tớichút nội lực thần tốc đem mấy thứ Bất Hốithích ăn kia bỏ vào trong chén. Thấy hắndùng nội lực Bất Hối cũng vậy cho nên bànăn rất nhanh liền biến thành chiến trườngloại !

      Hai người đều chịu nhường nhịn, thầntốc đem đồ trong chén đĩa cướp vào chén mình, chén đĩa rất nhanh chỉ thấy đáy. Nhìnlại, Chiến Cảnh Thiên có thể là thu hoạch rất phong phú, bên Bất Hối lại có chút thảm đạm.

      Hừ, buồn bực nhìn đồ ăn trong chén hận thể ở bên trong hạ các loại thuốc xổ.

      Đột nhiên linh quang chớp lóe chủ ý đánh tới trong chén của , thừa dịp khi cònđang đắc ý nhanh chóng xuất thủ lấy đồ ăn của chuyển đến trong miệng mình.

      Chiến Cảnh Thiên dự đoán được nàng tới cướp miếng ăn trong chén , vừangây người đồ ăn trước mắt ít nửa!

      Bất Hối ăn đồ ăn cướp đoạt từ trong chén đắc ý cười.

      Ngây thơ!

      Nội tâm Chiến Cảnh Thiên buồn cười, nữ nhân này là có ý tứ. phải là chút đồ ăn sao, có cái gì phải khoe ra !

      "Cho, bổn vương thưởng cho ngươi." Tao nhã cầm lấy bát trước mặt mình đưa tới trước mặt Bất Hối.

      Bất Hối ăn cao hứng, nghe nhưvậy thiếu chút nữa phun hết cơm trong miệng ra.

      Mẹ kiếp, thưởng nàng, thưởng nàng chén cơm thừa còn lại? !

      "Cho, tỷ bố thí của ngươi."

      Nàng vẫn cố gắng giữ truyền thống tốt đẹp có qua có lại, giống như ban ngày nhận châubáu của Lâm Tuyết Nhu lập tức lấy điểm tâmđáp lễ lại, chưa bao giờ mắc nợ bất luận kẻ nào.

      Nhìn nửa đồ ăn trước mắt được Bất Hối nếm qua, Chiến Cảnh Thiên khóe miệng giật giật.

      Trong chén có mấy gốc rau xanh, còn có nửacái chân gà bị cắn miếng ngâmtrong nước canh! Này nếu là người khác sớm bị kéo xuống chém, nữ nhân này rất có dũng khí mà.

      Ai!

      Thở dài hơi, nhìn Bất Hối cúi đầu ăn chén cơm vốn dĩ là của kia, cùng mộtnúi đồ ăn mới vừa đoạt được bên cạnh, saucùng nhận mệnh bắt đầu ăn. Nữ nhân kia đềuăn cơm thừa của đồ ăn thừa ăn của nàng cũng có gì, tính chịuthiệt!

      Tình hình này nếu để cho ngoại nhân nhìnthấy có thể bị hù chết, Vương gia bọn hắnbị bệnh thích sạch nghiêm trọng a!

      Kế tiếp hai người đều cúi đầu hòa hợp ăncơm, mãi đến câu của Chiến Cảnh Thiên trước khi rời .

      "Bổn vương chưa từng có nữ nhân!"

      Phụt! ngụm nước canh phun ra ngoài,may mắn Chiến Cảnh Thiên ly khai, nếukhông nhất định tức giận.

      đây là ngây thơ sao?!

      Hai người ăn xong, tiểu Huệ tiến vào thu thậpbàn nghi hoặc nhìn chén đĩa trống trơn, tiểu thư như thế nào có thể ăn nhiều như vậy.

      Buổi tối, Bất Hối nằm giường trong đầunghĩ đến câu khi Chiến Cảnh Thiên rời đikia, "Chết tiệt, ngươi có nữ nhân hay khôngnói cho ta biết làm gì, liên quan gì ta."

      Lắc đầu rất nhanh tiến nhập giấc mơ, mộtđêm này Hiên Viên Thần cùng nam nhân kiếp trước từng thương tổn nàng cũng xuất , chỉ có tên nam nhân là Chiến Cảnh Thiên lại lúc lúc trước mắt.

      *

      Trong Mai viên Bắc Uyển, Hạ Lam ứng phó Lâm Tuyết Nhu

      "Tuyết Nhu muội muội hôm nay như thế nào rảnh rỗi chạy đến nơi này, tiến cungthỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu sao."

      "Hừ, ta tới tìm ngươi đương nhiên là có việc.Ngươi cũng biết trong mắt tổ mẫu, về sau chúng ta đều là nữ nhân của biểu ca,nhưng nữ nhân kia từ đâu đến lạichiếm vị trí Vương Phi. Tức nhất ngươi có biết là gì ? Ngày hôm qua nàng cùng ta nếu gả cho biểu ca, cho phépbiểu ca cưới bất luận kẻ nào!"

      "Tuyết Nhu muội muội cảm thấy có khả năngsao?"

      "Ngươi cũng đừng giả bộ, trong lòng ngươi và ta đều ràng, biểu ca cho tới bây giờđều để bất luận nữ nhân nào trong lòng, chỉ riêng đối nữ nhân kia là bất đồng. Nữ nhân kia nếu như vài câu vào lỗ tai , việc này khẳng định có thể."

      Kỳ dù Lâm Tuyết Nhu tới HạLam cũng có được tin tức, nha hoàn hôm qua cùng Bất Hối có người của nàng, nhưngkhi biết Chiến Cảnh Thiên lưu tại Thính Vũ Lâu ăn cơm làm nàng đêm cũng chưa ngủ, tại chỉ giả vờ trấn định trước mặt Lâm Tuyết Nhu mà thôi.

      "Kỳ lời của nàng đối với chúng ta mà cũng trọng yếu, quan trọng là ... TháiHoàng Thái Hậu có đồng ý chuyện này hay , ngươi cho rằng nếu là Thái Hoàng Thái Hậu mở miệng Vương gia cự tuyệt sao?"

      Vừa nghe Hạ Lam Lâm Tuyết Nhu đột nhiên nghĩ tới cái gì, vấn đề Thái Hoàng Thái Hậu chú ý nhất là đời sau của Chiến CảnhThiên, nếu chỉ cưới người như thếnào khai chi tán diệp.

      Hơn nữa, Thái Hoàng Thái Hậu năm đó nổidanh là rộng lượng, chuyện tình cùng chínhmuội muội mình chung chồng lại càng là đoạn giai thoại, bởi vậy nàng mớicó thểngồi yên ngôi vị hoàng hậu.

      Sau khi Lâm Tuyết Nhu nghĩ thông suốt liền hề để ý tới Hạ Lam vội vàng tiến cung.

      Hạ Lam cũng để ý nàng, chẳng quanhớ tới chuyện này mày nhăn lại, để cho nha hoàn mài mực bắt đầu viết thư. Xem ra cómột số việc cần làm trước!

      "Ngươi mang theo cái này tự mình hồi phủgiao cho phụ thân."

      "Dạ, tiểu thư"

      *

      Lâm Tuyết Nhu lại lần nữa chạy vàocung, lần này nàng chỉ cùng thái hậu tán gẫu.

      "Lão tổ tông, về sau Tuyết Nhu gả cho người người còn có thể thương ta sao?"

      "Ngươi cái đứa này, thương ngươi thương người nào. Về sau ngươi gả cho Cảnh Thiên liền là cháu dâu của ta, lạisinh đứa bé mập mạp là ai gia có thểvui vẻ"

      "Ta rất muốn gả cho biểu ca, nhưng là ——"

      "Nhưng cái gì, ngươi đứa này khi nào thìcũng học được che đậy."

      "Là như vậy, ngày hôm qua ta từ nơi này trở về. . . . . ."

      Lâm Tuyết Nhu đem chuyện tình nàng từ trong cung trở về cùng Bất Hối kia mộtlần, đương nhiên đều chọn lời có lợi với nàng.Lại vẫn cố ý tăng thêm câu kia của Bất Hối, nam nhân của nàng chỉ có thể có mình nàng.

      "Vô liêm sỉ, loại chuyện này cho dù Cảnh Thiên đáp ứng ai gia cũng đáp ứng, Lan , ngươi để Tiểu Đức Tử truyền khẩudụ của ta đến chiến Vương Phủ đem PhượngBất Hối mang vào cung cho ta."

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 11: Cởi quần áo

      "Lão tổ tông người đừng nóng giận, đều do ta lắm miệng, người uống chén trà giảm nhiệt."

      Nhìn Thái Hoàng Thái Hậu tức giận, Lâm Tuyết Nhu bộ dáng lo lắng lập tức chạy tới rót chén trà, kỳ nội tâm đều vui vẻ nở hoa. Nàng biết Thái Hoàng Thái Hậu khẳng định cho phép loại chuyện nàyphát sinh.

      "Hoàng tổ mẫu, người nào trêu chọc người sinh khí?"

      đạo thanh có chút vô lại truyền đến, tiếp theo đạo bóng dáng màu vàng đến. Người tới chính là đương kim hoàng đế,Chiến Cảnh Nhân!

      Ngũ quan tuấn mỹ, làn da trắng nõn lại có đôi mắt hoa đào mê hoặc muôn vàn thiếu nữ, khóe môi treo nụ cười xấu xa, toàn thân long bào vẫn khiến mang theo tia vô lại. Nhìn thấy Lâm Tuyết Nhu cũng ở đây, đối với nàng trừng mắt nhìn:" Mỹ nhân biểu muội cũng ở đây a!"

      "Nhìn xem ngươi cái dạng này, nào có điểmgiống vua của nước. . . ." Thái HoàngThái Hậu nhìn thấy nhíu nhíu mày, bắt đầu ân cần dạy bảo.

      Lâm Tuyết Nhu bị nhìn trong lòng nhưnai con loạn, bất quá suy nghĩ đến ChiếnCảnh Thiên lại thấy trấn định, đỏ mặt : "Hoàng đế biểu ca, ngươi tới vừa lúc, cònkhông phải bởi vì. . . . . ."

      Tiếp theo Lâm Tuyết Nhu lại kể lại chuyệntình trong tướng phủ lần.

      "Cái gì! Ngươi hoàng đệ dẫn theo nữnhân trở về?! Đáng chết! Trẫm cư nhiênkhông biết. Trẫm như thế nào lâunhư vậy cũng vào cung, nguyên lai là kim ốc tàng kiều, Lan , cơm trưa trẫm ăn ở bên này. muốn nhìn đến là dạng nữnhân gì có thể để cho hoàng đệ cảm thấyhứng thú như vậy."

      *

      Bất Hối hôm nay tâm tình tệ, khó có được giấc ngủ thoải mái như vậy, sau khi thức dậy liền luyện công. Thời điểm hômqua ăn cơm phát thân thủ của nàng so với Chiến Cảnh Thiên sai biệt quá nhiều, nếu Chiến Cảnh Thiên cũng thểtranh đồ ăn với nàng.

      Sinh ra trong thời loạn lạc nếu là cónăng lực tự bảo vệ thể được. Nhớ lại huấn luyện kiếp trước khi làm đặc công cùng với võ công tại, nếu dung hợp lại có thể tiến thêm bậc.

      "Tiểu thư, tốt, người trong cung tới cho ngươi tiến cung gặp Thái Hoàng Thái Hậu."

      "Uh`m?" Bất Hối thập phần nghi hoặc, nàng khi nào trêu chọc đến người trong cung,làm sao có thể đột nhiên tìm nàng?

      "Ai! Còn phải bởi vì những lời hômqua, chắc sớm nay Lâm Tuyết Nhu tiếncung, vậy là tìm Thái Hoàng Thái Hậu cáo trạng. tại cho gọi ngươi nhất định phải chuyện tốt, vẫn nên khẩn trương Vương gia qua đây suy nghĩ biện pháp ! Nếu kêu Vương gia bồi ngươi cùngtiến cung, như vậy thái hậu nương nương khó dễ ngươi." Tiểu Huệ thở hổn hển , nàng là chạy tới đầu đầy mồ hôi, bộdáng có chút buồn cười.

      Phốc xuy!

      Bất Hối lập tức cười, là giống câu ‘hoàng thượng vội thái giám gấp’nàng là đương còn sợ nàng sợ cái gì.

      Bất quá nghĩ lại, trong cung sao? Kia cũngkhông phải là địa phương gì tốt, đáp ứng Chiến Cảnh Thiên đối phó những nữ nhân trong phủ cũng đủ phiền, nàng cũng hứng thú đối phó nữ nhân ở trong cung .

      "Ngươi trở lại với người trong cung ta hôm qua bị nhiễm phong hàn nằm trêngiường dậy nổi, sợ mang bệnh vào cung nên chỉ có thể đợi cho khỏi hẳn mới tiếncung thỉnh an."

      "Này. . . . . ."

      "Ngươi cứ chi tiết như vậy , nếu tin mang qua đây để cho tận mắt xem."

      Tiểu Huệ thấy sắc mặt Bất Hối hồng nhuậnsáng bóng, thấy thế nào cũng phải bộ dáng sinh bệnh, trong lòng càng thêm lo lắng,nếu để người trong cung thấy được là tội khiquân. được, nàng phải nhanh chóngnghĩ biện pháp.

      Đúng rồi!

      tìm Vương gia, Vương gia nhất định cóbiện pháp. Nghĩ được biện pháp tự nhiên nở nụ cười, tiếp theo như trận gió ly khai.

      ". . . . . ."

      Nàng còn chưa xong tiểu Huệ mất, nghĩ đến người trong cung, khóe miệng gợi lên tia cười lạnh sai người chuẩn bị mấy thứ đồ. Muốn nhìn cho bọn nhìn, giả thành bộ dáng sinh bệnh cũng có gì khó!

      *

      Mặt trời dần dần dâng lên, Bất Hối nằm ở giường rất lâu cũng thấy ai đến, ném khăn mặt đầu xuống, sắc mặt còn có chút bệnh trạng ửng hồng nhưng động tác cực kỳ mạnh mẽ. xung quanh vòng,rốt cục tìm được đồ ăn, buổi sáng bị tiểu Huệ nháo như thế đến bây giờ còn chưa ăn điểm tâm.

      "Bổn vương nghe ngươi bị bệnh?"

      "Khụ khụ. . . . . . ."

      Đột nhiên thấy Chiến Cảnh Thiên nàng kinh hãi, miếng thịt nuốt xuống được trực tiếp mắc kẹt, phun được nhả ra,nuốt cũng trôi, mặt đều đỏ lên.

      "Như thế nào, đúng là sinh bệnh ."

      Thấy vậy, Chiến Cảnh Thiên nhíu mày, tay kéo nàng đến trong lòng. Cái gì chán ghét đụng chạm nữ nhân, thích sạch tất cả đều để ra sau đầu, tay thử thử nhiệt độ trán nàng, tiếp theo đưa tay lên bắt mạch chonàng.

      Tay quanh năm cầm kiếm có ít vết chai, khi vừa đụng tới cánh tay non mịn của nàng xúc cảm mạnh mẽ làm tim đập lỡmột nhịp.

      Bất Hối tựa vào trong ngực cũngthấy được cỗ hương vị nam nhân chuyên thuộc về của , như mùi mồ hôi bẩn người nam tử, cũng phải mùi phấn son người Vương Công quý tộc, màlà mùi trà nhàn nhạt, ấm áp thấm sâu vào tâm.

      Khụ khụ!

      Nửa ngày, vẫn là Bất Hối phá vỡ cục diện hơichút ái muội này, "Vương gia, Bất Hối thậtsự sinh bệnh cho nên thể vào cung, ngày khác nhất định tiến cung thỉnh tội."

      Thanh có chút yếu, nàng vừa mới dùng loại thuốc có thể giả bệnh. Nếu là lang trung bình thường tra được, nhưng giả vờ trước mặt Chiến Cảnh Thiên nàng cũng tự tin.

      Chiến Cảnh Thiên lặng im , chỉ làliếc mắt xuống cái móng heo nàng vẫn cầm trong tay.

      A! Như thế nào lại quên mất cái này

      Trong lòng thầm mắng tiếng, vội vàng giải thích : "Ăn no mới có thể chiến thắng bệnh mà, phải sao?"

      Khụ khụ! Lần này đến phiên Chiến Cảnh Thiên ho khan. nghĩ tới nữ nhân này lại có thể ngụy biện như thế.

      Hôm nay vốn có việc phải xuất phủ lại bịtiểu Huệ ngăn lại, chỉ có thể đem ngườitrong cung đuổi , sau đó qua nhìn xem nữ nhân này sinh bệnh, nghĩ tới, người bệnh thấy đâu lại thấy được mộtcái liều mạng ăn!

      Nhếch miệng cân nhắc cười, nữ nhân này có lúc nào là cho kinh hỉ!

      "Dứng đậy, cởi quần áo."

      Nghe vậy, trước mắt Bất Hối có vô số con quạ đen bay qua. Ai có thể cho nàng đây làtình huống gì, "Chẳng lẽ Vương gia. . . . . ."

      "Đem cái này thay."

      đợi nàng hỏi ra miệng, kiện y phục ném đầu nàng, Chiến Cảnh Thiênxoay người nhìn ra ngoài. Trong lòng hồinghi hoặc, đây là quần áo nam? Áp chế nghi hoặc trong đáy lòng, thần tốc đem y phục đổinhanh đến trước mặt : "Vương gia, chúng ta đây là?"

      "Mang ngươi chữa bệnh."

      Câu lạnh lùng vừa dứt liền xoay người ra ngoài, khi xoay người trong mắt xẹt qua tia kinh diễm. kiện y phục hạ nhân cũngkhông thể che dấu khí chất của nàng, nàng mặc nam trang ngược lại càng thêm quý khíbức người, càng có thể mị hoặc lòng người.

      "Bắt kịp!"

      Thu hồi kinh diễm, mang theo nàng từ trongvương phủ chuyển đổi mấy vòng, sau cùng tại góc hẻo lánh trèo tường mà ra.

      "Vương Phủ lớn như vậy để làm gì! Lãng phí tiền tài."

      Vừa ra Bất Hối khẽ giọng oán giận, thanh tuy nhưng vẫn bị Chiến Cảnh Thiên nghe được, nhịn được cong khóe miệng. Nữ nhân này lá gan rất lớn nghĩ tới lại là lộ si, nhớ tới Chiến Nguyênbẩm báo với nàng tại Vương Phủ chuyển đổi vài vòng cũng tìm thấy đường về, khi đó tươi cười càng sâu .

      Oa!

      Lúc này Bất Hối cũng có thời gian để ý tới suy nghĩ cái gì, bởi nàng hoàn toàn bịcảnh sắc xuất trước mắt hấp dẫn.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 13: Bị xem thường


      "Nhị vị mời vào bên trong."

      Tiểu nhị theo bản năng lui về sau, để haingười bọn họ vào. Cái quán rượu này nhìn rất , nhưng bên trong lại có những khu phân biệt.Tiểu nhị mang theo bọn bảychuyển tám chuyển cực kỳ nhanh tới địa phương khác.

      Hoắc!

      Khá , vừa tiến vào địa phương trước mắtrộng như bãi bóng lớn, quán rượu bên ngoài chỉ là ngụy trang.

      "Thuộc hạ tham kiến chủ tử!" Bọn vừa tiến đến, người mặc đồ đen tuyền trướcmắt quỳ đất.

      "Đứng lên ! vào bên trong ."

      Sau cùng chỉ còn Bất Hối, Chiến Cảnh Thiên,chưởng quầy cùng vào mật thất, vừa tiến vào lập tức hướng bẩm báo: "Sở Mạc quả hôm qua tới kinh thành, tạiở trong Bát Tiên lâu, thuộc hạ phái ngườiqua, đối phương rất có thành ý nhưng cũng cực kỳ cảnh giác nhất định phải nhìn thấychủ tử mới bằng lòng chuyện hợp tác. Mặt khác, hữu tướng đại nhân, Binh Bộ ThịLang, tướng quân phủ đều có hành động."

      Người chuyện vẻ mặt lo lắng nhìn mặtChiến CảnhThiên trầm, biết hôm nay chủ tử làm sao có thể đột nhiên đến chỗ này? Chẳng lẽ có vấn đề? Thời điểm hắnđang nghi hoặc Chiến Cảnh Thiên mở miệng: "Chuyện này ta an bài, các ngươi tiếp tục phái người theo dõi , trước tiên lấy cho ta chút bạc."

      “Vâng”

      Phốc xuy!

      Thời điểm đến bạc Bất Hối tronglòng cười ngất, cảm thấy vị gia này hùng hổ như vậy chính là đến đòi bạc! chẳng lẽ biết như vậy cực kỳ dọa người sao?

      Thời điểm chưởng quầy nghe được ChiếnCảnh Thiên muốn bạc ràng dừng chút, hơi chần chờ lại ngay lập tức xuốngchuẩn bị

      " thôi!"

      Sau khi lấy bạc bất luận cái gì, cũng dừng lại trực tiếp ly khai. Saucùng chưởng quầy rốt cục cũng hiểu gia đến lấy bạc, còn tưởng là đại gì!


      Ra ngoài, Chiến Cảnh Thiên mang Bất Hối thẳng đến cái tiệm vũ khí kia đem mấy thứ vũ khí nàng xem kia đều mua, giống như chưahết giận lại chọn thêm vài thứ.

      "Cầm!"

      Thời điểm tính tiền xuất thủ hào phóng lấy ra tấm ngân phiếu trực tiếp quăng trướcmặt chủ quán, cũng quay đầu lại li khai.

      Bất Hối nội tâm buồn cười, vị gia này chẳnglẽ biết hành động này của có bao nhiêu ngây thơ sao!

      Bất quá nhớ tới ngân phiếu chưởng quầy chohắn ở tửu quán kia, con mắt vừa chuyển,trong lòng xốc lại tính toán, đối với Chiến Cảnh Thiên phía trước : "Ta còn có rấtnhiều đồ chưa mua."

      Buổi sáng đắc tội với nàng, cho nên, đánh lại liền tiêu hết tiền của !

      "Được."

      Chiến Cảnh Thiên thấy Bất Hối hưng trí rấtcao, tâm tình lí do trở nên vui vẻ, thả chậm cước bộ theo phía sau nàng.

      Nàng mua đồ trả tiền, rất nhanh tay nàng cầm đầy đồ đủ các loại kiểu dáng. Nhìn nhìn đại gia mặt chút thay đổi theo ở phía sau khẳng định là giúp nàng,dứt khoát mướn chiếc xe đẩy bỏ đồ lêntiếp tục càn quét.

      Đồ chơi làm bằng đường, mứt quả, thịt dê lại đến các loại trang sức, y phục còn có tranhảnh, chỉ cần nàng cảm thấy mới lạ mua toàn bộ.

      Mấy thứ này nàng cũng biết mua đểlàm gì, chỉ là cảm thấy sảng khoái.

      đại vốn cho rằng trúng giải thưởnglớn là có thể điên cuồng mua sắm, nghĩtới tự nhiên xuyên qua. Sau khi xuyên quacác loại hài lòng vẫn đè nặng ở tronglòng nàng, trải qua ngày hôm nay rốt cục đềuđã phát tiết ra ngoài.

      Quay đầu nhìn lại Chiến Cảnh Thiên cũng đặc biệt thuận mắt, đều thời điểm namnhân trả tiền là đẹp trai nhất, lời này quảnhiên sai!

      "Ta đói bụng, ăn ở đây ."

      Hoàng Thành Chiến quốc quy mô quá lớn,hôm nay nàng mới dạo được nửa, bất quá phía sau cũng có gì hứng thú. Đến cửa Bát Tiên lâu, nhìn bên ngoài trang hoàng cùng tên này liền biết đây khẳng định tươngđương với nhà hang cao cấp năm sao ở đại, vừa lúc Sở Mạc mà Chiến Cảnh Thiênmuốn tìm ở nơi này, nhất cử lưỡng tiện.

      Ánh mắt Bất Hối đều bị trang hoàng của Bát Tiên Lâu hấp dẫn, chú ý tới Chiến Cảnh Thiên theo phía sau nàng vụng trộmnhẹ nhàng thở ra! Nữ nhân dạo phố đúnglà so với mang binh đánh giặc còn mệt hơn. Nếu có thể lựa chọn, tình nguyện chém giết cùng địch nhân.

      "Nơi này quả nhiên tệ, tiểu nhị, đemđồ ăn bảng này mỗi cái làm phần."
      Thời điểm Bất Hối dạo phố là trạng thái hưng phấn cho nên cảm thấy đói, vừangồi vào nơi này bao tử bắt đầu kêu lên.Nhìn trang hoàng cùng hương vị bay ra cảmgiác cũng tệ, dù sao nàng cũng khôngcần trả tiền dứt khoát phải lãng phí phen.

      Trong tiệm, tiểu nhị thấy hai người sau khi ngồi xuống hờ hững bước qua, lười biếngđưa ra thực đơn hơi chút trào phúng : "Vịgia này, đây là thực đơn của chúng ta, nhị vị trước nhìn qua, lượng sức mà gọi. Ngoài ra,chỗ ngồi này là có thu phí, phí thấp nhất lànăm trăm lượng bạc ."

      "Uh`m? Có ý tứ gì?" Bất Hối nghi hoặc nhìn thực đơn, nàng như thế nào vẫn hiểu.

      Tiểu nhị nhìn ánh mắt ngu ngốc của nàng, thẳng ra: "Bên kia có khu phổ thông, ta xem nhị vị vẫn lại là ngồi ở bên kia có vẻ thíchhợp."

      Mẹ kiếp! Bất Hối trong lòng thầm mắng, đâylà bị người xem thường sao!

      Sắc mặt lập tức lạnh xuống, vừa muốn pháttác, nhìn đến đối diện sắc mặt Chiến Cảnh Thiên tối sầm xuống trong lòng nàng liền cânbằng. người đường đường là Chiến thần Vương gia uy chấn thiên hạ cũng bị xem thường, còn có cái gì cam lòng!

      Áp chế nộ khí trong lòng chờ xem vị gia này xử lý như thế nào, có thể hay trực tiếp đem tiệm này đập bể?

      " ra ! Ăn nổi lại vẫn tiến vào, cũng nhìn xem Bát Tiên Lâu là nơi các ngươi có thể tùy tiện vào à?"

      "Các ngươi, các ngươi như thế nào có thể đối đãi khách hàng như vậy, cho dù chúng ta chỉ uống chén cháo ngươi cũng được đối với chúng ta như vậy."

      "Hừ! thấy này viết gì sao, tiêuphí kim ngạch vượt qua ba mươi lượng bạc thể vào."

      Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên còn chưa nóigì thấy bên kia cãi nhau, thanh là từ khu phổ thông truyện tới, đôi tiểu phuthê tiến vào tiệm gọi bát cháo cư nhiên bị đánh ra ngoài.

      Hai người kia ăn mặc cũ nát, sợ hãi rụt rèthấp giọng cầu xin nhưng trong mắt tia sợ hãi mà lại có chút khinh thường,điều này khiến cho Bất Hối thấy hứng thú.

      "Dừng tay, nhị vị này là khách của chúng ta."Ngay tại thời điểm hai người kia định rời điBất Hối đem các nàng gọi lại.

      "Vị gia này, hai vợ chồng chúng ta cám ơn người, bất quá cơm này chúng ta ăn, thái độ kém như vậy đồ ăn có thể ăn ngon đếnđâu." Hai người ràng châm chọc khiêu khích Bát Tiên Lâu, đám tiểu nhị xungquanh tức giận đến lộ ánh mắt phun ra lửa.

      Bất Hối để ý, hôm nay Bát Tiên Lâuđã để cho nàng khó chịu, giáo huấn chút phải là nàng. Cười nhạtnói với đôi tiểu vợ chồng kia: "Ta muốn ngươi lưu lại nhìn xem đồ ăn nơi này có phảihay cùng nhân phẩm dạng thốinát!"

      Nghe nàng xong, tiểu nhị kia lập tức đến đây hét lớn: "Được lắm! ra là kết phườngnháo ."

      Nghe vậy, Bất Hối trong lòng cười lạnh, thựctưởng nàng dễ khi dễ sao?

      Mày đẹp hơi hơi nhăn lại, cỗ áp lực vô hình phóng ra, lạnh giọng ra lệnh: " Gọichưởng quầy tới đây, nếu đừng trách gia đập bể tiệm của các ngươi!"

      Tiểu nhị tâm lộp bộp chút, ý nghĩđáng sợ lên trong đầu, hẳn khôngphải chọc vào người nên chọc rồi chứ!

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 14: Cố ý bới móc


      Tiểu nhị trong mắt sớm có khinhbỉ mà chỉ còn hoảng sợ, khẩn trương lên lầu tìm chưởng quầy.

      Bất Hối trở lại trước mặt Chiến Cảnh Thiên, lập tức đưa qua chén trà nóngmới khiến nàng bớt giận.

      Thấy vậy, đôi tiểu vợ chồng kia cũng theoqua, tại còn bộ dáng rụt rè sợ hãi, ngồi xuống đối diện Bất Hối xem náonhiệt.

      Chưởng quầy Bát Tiên lâu họ Lâm, thay Sở Mạc chưởng quản Bát Tiên lâu ba năm. Trong ba năm người nào chưa thấy qua, sớm học được nhìn mặt đoán người, từ trênlầu thoáng nhìn liền biết thân phận bốn vị này khẳng định tầm thường. Nhất làkhí thế người Chiến CảnhThiên lạicàng làm cho cảm thấy giật mình, nội tâm thầm kêu tốt, lần này có thể gặp đại họa!

      Khẩn trương từ lầu chạy xuống tớitrước mặt bốn người, mặt chất đầy ý cười cung kính : "Tại hạ là chưởng quầy Bát Tiên lâu, biết các vị có gì phânphó?"

      "Phân phó? Ta cũng dám, chẳng qua muốn ăn bữa cơm ở đây mà thôi."Đều đánh người có khuôn mặt tươi cười, cho nên Bất Hối cũng thu khí thế, từ từchơi đùa mới thú vị chứ, phải sao?

      "Còn mau đem rượu và thức ăn ra đây."

      "Chưởng, chưởng quầy, các nàng cònchưa gọi món."

      Tiểu nhị mới vừa rồi cũng bị dọa choángváng, chưởng quầy đều đối với các nàng cung kính như vậy, đúng là đại nhân vật!

      "Vài vị gia, đồ ăn bảng hiệu đều là đồăn đặc sắc, các vị vương công quý tộc đếnnhất định gọi, này mấy khoản là. . . . . ."

      Lâm chưởng quỹ vội vàng lấy ra thực đơn tự mình giới thiệu cho bốn người Bất Hối, khi giới thiệu đến trăm loại đồ ăn cũngkhông ai để ý đến . Mồ hôi trán từnggiọt từng giọt theo mặt chảy xuống. Chủ tử nhà mình lầu, chuyện này hắnbiết, nếu xử lý tốt vị trí chưởng quầy này có thể tràn đầy nguy cơ.

      "Mang những thứ ngươi vừa mỗi cái mang tới phần !" mục đích của Bất Hối cũng phải cho nên cũng làmkhó nhiều.

      Nghe vậy Lâm chưởng quỹ sửng sốt, hắncho tới bây giờ chưa thấy qua gọi món ăn nhưvậy, nhiều như vậy có thể ăn hết sao? Vộivàng hảo tâm khuyên nhủ: "Này, vừa rồi tiểu nhân gần trăm loại, nếu mỗi loại đều lấy phần sợ là vài vị ăn hết?"

      "Như thế nào? Chưởng quầy cũng giống tiểu nhị kia cảm thấy gia chúng ta trả tiềnkhông nổi?"

      " dám dám, tiểu nhân là sợ vài vị ăn hết." Lâm chưởng quỹ lau quá mồ hôi như nước mặt, thực phải ý tứ này.

      "Gia! Bọn vẫn coi thường ngươi."

      Nghe vậy, Chiến Cảnh Thiên hai lời chưa từ trong lồng ngực lấy ra chồng ngânphiếu đều là ngàn lượng tùy ý thả bàn. Đừng nàng gọi vài món ăn như vậy,liền tính bao hết vài ngày cũng dư dả.

      "Còn mau mang thức ăn lên." Lâm chưởng quỹ biết hôm nay dễ dàng chỉ có thể tận lực sửa chữa.

      Bát Tiên lâu hổ là tửu lâu lớn nhất kinh thành, tốc độ mang thức ăn lên rấtnhanh, hơn nữa hương vị, màu sắc và hoa văn đều là thượng phẩm nhìn cũng rất muốn ăn.

      Mang lên trước trà lạnh cùng rau xào, đôitiểu vợ chồng kia đưa đũa lần lượt nếm rồigật gật đầu, mùi vị tệ.

      Chiến Cảnh Thiên mặt vẫn như cũ khôngchút thay đổi ngồi ở chỗ kia. thích sạchsẽ, có thói quen ăn cơm cùng nhữngngười khác.

      Đương nhiên Bất Hối là ngoại lệ!

      Bất Hối nhìn hai người bọn hài lòngcũng lần lượt nếm miếng, hương vị quả tệ, bất quá cũng phải là tốt nhất, cùng lắm cũng bằng tay nghề tiểu Huệ.

      Nàng biết nấu cơm cho nàng cùng Chiến Cảnh Thiên trong Vương Phủ là đầu bếp nổi danh thiên hạ.

      Lục tục lại có rất nhiều đồ ăn đưa lên xếpđầy bàn lớn, phía dưới tầng, mặt lại xếp thêm tầng, người xung quanhnhìn ngầm tắc lưỡi, là phá gia chi tử nhà nào ra ngoài. Phải biết rằng, Bát Tiên lâu sở dĩ códanh tiếng riêng gì tiệm lớn, mà đồ ăncó tiếng quý. Tỷ như bàn đồ ăn ở tửu lâu phổ thông chỉ vài đồng bạc còn ở trong này phải hơn mười lượng bạc.

      Bất Hối mới nhìn thực đơn, trong nàyngay cả cháo cũng mười hai bạc, các mónăn khác lại càng đắt tiền thái quá.

      Mười hai bạc cũng đủ nhà ba miệngsống trong năm !

      Địa phương đắt tiền như vậy vì cái gì còncó người tới tiêu phí? Đó chính là chủ quánnắm bắt được lòng hư vinh của người tiêuthụ. Tới đây chủ yếu đều là vương tôn quýtộc, cho nên tại đây bọn đặt ra mức tiêuphí khác để thỏa mãn lòng hư vinh của những người đó. Nếu nhà ai mở yến hội ở Bát Tiênlâu vậy cũng có tiếng tăm, ai còn để ý cóăn được hay !

      Thời điểm đôi tiểu vợ chồng kia bắt đầu ăn mỗi món miếng, về sau là ănkhông hết cho nên cũng chỉ chọn món mìnhthích cùng có vẻ có danh tiếng ăn được vài miếng.

      Bất Hối để ý các nàng, tự nhiên ăn,bất quá cách ăn của nàng có chút giống người thường, mỗi món đồ ăn đều ănmột miếng, nếm chút lại phun ra hơn nữa lớn tiếng than phiền: "Đáng chết! Thả nhiều muối như vậy."

      "Ta phi! Thịt làm nát vụn như vậy."

      "Tựa vào! khó ăn!"

      . . . . . .

      Nàng vừa lập tức liền đem ánh mắtmọi người hấp dẫn qua đây, lại có người dámnói đồ ăn Bát Tiên lâu khó ăn?

      Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, nghe được nàngnói cũng từ bàn mình tìm món ăn tươngđồng ăn miếng, quả nhiên giống nhưnàng , mỗi món đồ ăn đều có nhiều hoặc ít khuyết điểm, ban đầu rất mĩ vị tại thựcvô vị!

      Lâm chưởng quỹ vừa ra ngoài chuyến về đến liền nghe Bất Hối tham phiền,lại nhìn thấy phản ứng của thực khách xung quanh trong lòng nổi lên tia ác độc. Sắc mặt cung kính thấy nữa, thanhlạnh lùng : "Vị gia này, đầu bếp tiệm chúng ta đều phải trả giá cao mời về, đồ ăn làm được là cực phẩm cũng là thếgian hiếm có, ngươi làm như vậy là có dụng ý khác !"

      "A...? Ta chỉ là đánh giá chính xác đồ ta ăn mà thôi, ngươi cho rằng ta còn có ý tứ gì khác sao?"

      "Chẳng lẽ đúng sao? Đồ ăn này khẳng định có vấn đề, nhất định làngươi bởi vì chuyện tình tiểu nhị chúng ta thất lễ cố ý bới móc!"

      Lâm chưởng quỹ sở dĩ dám có thái độ như vậy, là vì vừa phái người tìm hiểu trongHoàng Thành ai gặp qua vị này. Chỉ cần phải người Hoàng Thành liền cần sợ cái gì. Người có tiền còn rất nhiều, trong mắt bọn họ cũng có lực uy hiếp gì.

      Nếu tại thái độ mạnh cứngrắn mà , thừa nhận Bất Hối những cáinày đều là phải tự mình đánh miệng mình sao? Về sau khẳng định mất rất nhiều khách hàng, nếu đắc tội với đạinhân vật nào có thể mất nhiều hơn nữa.

      Trong mắt Bất Hối lên tia giảohoạt, vẻ mặt chán ghét : "Qua đây, chínhngươi nếm thử xem ta đúng hay ,ngoài ra các vị ngồi có nguyện ý làm trọng tài cho ta hay , nhìn xem tại hạcó vu khống hay ?"

      Dù là cổ đại hay đại, xem náo nhiệtđều là thiên tính của con người, nàng vừa như vậy lập tức vây lại đám người.

      Bất Hối kẹp lên miếng thịt : "Mượn thủy tinh giò này mà , hẳn là lóng lánh trong suốt, béo mà ngấy, thanhsảng vừa miệng, nhưng ngươi nếm thử cáinày, hiển nhiên thời điểm xử lí bì lợn gấp gápđể lại quá nhiều thịt béo dẫn đến món ăn đầymỡ chịu nổi."

      " Nhìn dạ dày hương cay, dạ dày này căn bản là cắn bất động, còn có cái này. . . . . ."

      Bất Hối hơi đem đồ ăn còn lại cũng đều mấy lần, mỗi món ăn đều để chưởng quầy cùng những người đó nếm chút, quả nhiên mọi thứ cùng nàng khôngsai.

      Người đến Bát Tiên lâu ăn cơm đều là người có tiền, bọn đúng là nếm qua thứ tốt, bình thường đều chú ý đến thể diện cũng ai chú ý món ăn như thế nào, tạinếm lại mới phát thực đáng giá nhiều tiền như vậy!

      "Vị khách quan này nhiều như vậy, rốtcuộc là muốn thế nào?"

      Ngay tại thời điểm tính toán chỉ trích BátTiên lâu, từ lầu xuống vị quý công tử dưới ba mươi tuổi, bộ dáng cũng là tuấn mỹ bất phàm, mi dài như liễu, thân như ngọc thụ, toàn thân trường bào màu tím, taycầm thanh ngọc cốt phiến.

      Bất Hối thờ ơ cười, lăn qua lăn lại lâu như vậy chính chủ rốt cục cũng xuất , khinhmiệt nâng khóe môi : "Những thứ đồ ăn này đáng giá nhiều tiền như vậy, cho nên ta muốn được bồi thường tiền!"

      "Bồi thường tiền? Hừ! Ta xem ngươi là chuyên môn lừa gạt tiền bạc ! Bát Tiên lâu có Sở Mạc ta chấp nhận được ngươigiương oai!" thời điểm Sở Mạc mi phongnhíu lại, biểu tình sắc bén, người xem xung quanh chấn động, ngay cả Bất Hối cũng cảmgiác được sát khí người .

      Sở Mạc, thương nhân lớn nhất lục quốc, cũng được tôn sùng là người có tiền bạc nhất thiên hạ, hơn nữa võ công của rất cao, đều có liên hệ cùng hoàng thất các quốc gia, bối cảnh vững vàng cực kỳ. Ở trong mắt bọn , Bất Hối lần này là trứng chọi đá .

      Nghe vậy, Bất Hối nhàng hỏi tiếng: "Sở Mạc? !"

      Tiếp theo, sắc mặt càng thay đổi, nhìn hắntừ xuống dưới cẩn thận đánh giá lần, sau đó như xác định gật gật đầu, trong mắt hơi có chút hoảng sợ.

      Đối với vẻ mặt của nàng Sở Mạc cực kỳ mãn ý, nhưng cũng thể xóa sát ýtrong lòng .

      Trong lúc cho rằng Bất Hối quỳxuống đất cầu xin tha thứ, khí đột nhiên thay đổi, Bất Hối khóe miệng nhếch lêncười lạnh trào phúng : "Chưa từng nghequa! Bất quá, mặc kệ ngươi là ai, hôm nay tiền bạc tất phải theo ta!".

      Sở Mạc ban đầu còn tưởng rằng Bất Hốisợ hãi, nghĩ tới nàng lại còn ra mộtcâu như vậy, người sát khí càng đậm, cắn răng : "Nếu bồi?"

      " bồi?" Lời vừa chuyển thân thểbắt đầu chuyển động, xách ghế dựa lên hướng bàn đập xuống.

      " Gia ngày hôm nay liền đập bể hắc điếmnày của ngươi!"
      oxy501 thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 15: Sảng!


      Rầm rầm!

      Đầy bàn đồ ăn, chén đĩa, bát, từ từ toàn bộđập bể dập nát.

      Bất Hối ngây ra lúc, nghi hoặc nhìn thoáng qua Chiến Cảnh Thiên, xem bộ dángsau cái vẻ mặt chính nghĩa khi đó khóe miệng giật giật. Nàng ném ghế dựa xuống tối đa cũng đem cái bàn đánh nghiêng mà thôi, làChiến Cảnh Thiên thầm dùng nội lực, nếu chơi đùa, phải chơi đùa lớn chút!

      Sát khí trong mắt Sở Mạc càng đậm, thậtlà có người dám ở trước mặt đập bể tiệm của !

      Hôm nay mặc kệ người đến là ai, cũngkhông thể sống ra ngoài.

      "Người tới! Đem kẻ gây này bắt lấy cho ta."

      Dứt lời, lập tức xuất đám hắc y nhân, hiển nhiên trong này dấu ít cao thủ, Chiến Cảnh Thiên khéo léo đem khí tức người giấu kín. Nếu nữ nhân của muốn chơi đùa, cho nàng hảo hảo chơi đùa, chờ nàng chơi mới ra tay.

      "Hừ! Ngày hôm nay gia muốn thay trờihành đạo!"

      Trong tay cầm thiết côn Chiến Cảnh Thiên vừa mới đưa cho nàng đập loạn xung quanh!

      Bát Tiên lâu trang hoàng đúng là tốn nhiều công phu, vì ràng lộ vẻ xa hoa, trangtrí là các loại trân bảo hiếm có. Chỉ nghĩ quađây chỉ là tiểu tặc trộm vặt, nhưng chưa từngnghĩ tới lại có người dám đập bể điếm!

      Nàng động đông chút tây chút, chuyên chọn đồ đáng giá để đập, còn nhữngngười của Bát Tiên lâu cũng dám đắc tội những khách quý này.

      Rầm rầm rào rào đập bể, Bát Tiên lâu liền tính phế nửa, hôm nay tổn thất có thể vô số kể!

      "Muốn chết!"

      Sở Mạc nhìn những cao thủ trong điếm căn bản làm gì được Bất Hối, cũng nhịn được nữa, thanh nhuyễnkiếm thẳng hướng mặt Bất Hối. Công phucủa là trình độ hạng nhất, Bất Hối nhiềunhất cũng chỉ là cao thủ, mắt thấy kiếm sắpđâm vào mi tâm, khi đó Chiến Cảnh Thiênxuất thủ .

      Ầm!

      hổ là bá chủ phương, Bất Hốicòn chưa thấy xuất thủ như thế nào,Sở Mạc bị chưởng đánh bay!

      Mẹ nó! Đây là chênh lệch, Bất Hối tronglòng ngầm quyết định, sau này trở về nhấtđịnh phải gia tăng luyện võ, quy tắc duy nhấttại đây là cường giả vi tôn!

      Chiến Cảnh Thiên xuất thủ, tràng diện lại nghịch chuyển. phụ trách đối phó nhữnghắc y nhân, Bất Hối phụ trách đập bể điếm.

      Động tĩnh nháo lớn như vậy, những người vây xem bởi vì mạng sống lập tức biến mất sạch , có người ngăn cản đập bể càng sảng khoái!

      "Có cao thủ đến, !". Chiến Cảnh Thiên mang Bất Hối theo hướng cửa sổ bay ra ngoài, trong chớp mắt liền biến mất, vài cao thủ phía sau đuổi theo nhưng cũng thấy dấu vết.

      "Thuộc hạ đáng chết, người cùng bỏ ."

      "Đứng lên , công lực người kia thâm sâu,các ngươi đuổi theo được mới lạ, kiện kialo liệu thế nào." Vừa nghe Sở Mạc truy cứu liền thở dài nhõm hơi. Dù sao nhiều cao thủ như vậy mà làm mất dấu hai người có chút mất mặt.

      " tình làm thỏa đáng, hai người kiađã lên đường tới kinh thành, tin tưởng khônglâu chủ tử có thể thấy được."

      "Tốt, hai người hôm nay tiếp tục tra, tìm được giết!"

      "Dạ!"

      Đây là lần đầu tiên Sở Mạc chịu nhục lớn như vậy, riêng gì tiền bạc, mà hành vi của Bất Hối chẳng khác nào đánh cái bạt tai trước mặt mọi người!

      *

      Bất Hối hôm nay đúng là cao hứng, vốn làmua sắm phát tiết chút, tiếp theo lạiđi đập bể gian tửu lâu lớn nhất kinhthành, trong lòng hình dung hai chữ "Thoảimái" . Nhất là, Sở Mạc cho dù có năng lựcthông thiên cũng tra tới đầu nàng, nàng để cho mỗi ngày kìm nén, tức chết !

      Phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, Bất Hối thưởng thức đồ hôm nay mua về, nhưngđều đưa cho tiểu nha hoàn, bức họa cổ đánggiá gì đó giữ lại vậy, về sau có cơ hội lấy bán đổi thành ngân phiếu giữ lại đợi khi Phượng tỉnh lại sinh hoạt .

      "Cất kỹ."

      "Đây là cái gì?"

      Bất Hối nghĩ ngợi, Chiến Cảnh Thiên lại ném ra khối ngọc bội, trong tay thưởng thức hai lần, hề tỳ vết, tínhchất thượng thừa. Bất quá, nàng cảm thấyđược cái này cũng phải khối ngọc bội đơn giản như vậy, quả nhiên Chiến CảnhThiên tiếp: " Hai người cùng ăn cơm hômnay để lại ."

      "Oa? Khi nào đưa cho ngươi, ta như thế nào biết?"

      Thời điểm nàng đập bể điếm chúý hai người kia. Ban đầu mời bọn quacũng là do hứng khởi, về sau lúc nàng cùng Chiến Cảnh Thiên rời thấy được bọn họ nàng cũng để ý, nghĩ tới lại vẫn để đồ lại.

      "Giữ cho tốt, thân phận bọn tầm thường, về sau có thể lấy khối ngọc bội này bọn họ vì ngươi làm chuyện."

      "A...? Còn có tác dụng này, bọn họ là thânphận gì?"

      "Giữ là được, bây giờ còn chưa xác định,chỉ là suy đoán của ta, về sau cho ngươi."

      Chiến Cảnh Thiên khẳng định khôngsai, nếu có gì nắm chắc Chiến Cảnh Thiên cùng nàng như vậy, chonên khẩn trương đem ngọc bội cất kỹ, cho dù có tác dụng gì, chỉ là khối ngọc nàycũng đáng rất nhiều bạc.

      "Cứ như vậy tin tưởng ta? sợ ta phản bội ngươi?"

      Bất Hối đối với Chiến Cảnh Thiên hôm nay cảm thấy tò mò, Chiến Cảnh Thiên e dè để cho nàng biết bí mật của , tiếp theo lại đưa khối ngọc bội này cho nàng.Nàng tin tưởng, khối ngọc bội này có thểmang đến chỗ tốt khẳng định so với hợp tác cùng Sở Mạc còn lớn hơn, lại điểm cũng lưu luyến đưa cho nàng.

      "Ngươi !"

      Ánh mắt Chiến Cảnh Thiên cũng chưa mở, tiếp tục nhắm mắt nằm ở ghế tựa nghỉ ngơi, nhưng ba chữ ngắn gọn này lại làm trong lòng Bất Hối nổi lên gợn sóng.

      Kiếp trước đời bị hiểu lầm, ngay cảngười sâu đậm đều đề phòng lẫn nhau, mới nhận thức bao lâu lại tínnhiệm nàng, loại cảm giác này tốt!

      "Hôm nay ngươi là vì hợp tác cùng Sở Mạc ? Ta nháo như vậy có ảnhhưởng đến ngươi sao?"

      Bất Hối vừa như vậy, Chiến Cảnh Thiên mới mở mắt ra, cầm lấy trà bàn tựmình rót chén, cười nhạt nhìn nàng. Nữ nhân này lúc ấy sao nghĩ như vậy, họađều cũng làm giờ mới nhớ tới. Nàng cũngkhông ngẫm lại, nếu để ý nàng có thểnháo sao?

      "Cái loại người này xứng cùng ta hợp tác!" chút do dự ra miệng,cuồng vọng vô cùng!

      "Kỳ , ngươi muốn tìm người mở tửu lâu cũng nhất thiết phải tìm , bằng chúng ta hợp tác như thế nào?"

      "Ngươi biết buôn bán?"

      Chiến Cảnh Thiên mày thâm thúy nhếchlên, cho rằng Bất Hối là vì áy náy mớihỏi như vậy, ra là nàng đánh chủ ý này. Kỳ lúc nàng phá Bát Quái trận của , cho người điều tra thân phận củanàng. Phượng quốc có vị công chúa, sinh ra sau đó lâu bị đưa lên núi Thanh Phong, trừ hai lần trộm xuống núi chưatừng rời khỏi nơi đó.

      Thanh Phong sơn giữa lục quốc đúng là truyền kỳ, nhất là Thanh Phong đạo trưởngvõ nghệ siêu quần, đặc biệt am hiểu cơ quan trận pháp, Bất Hối tinh thông những thứ nàychẳng có gì lạ, nhưng cho tới bây giờ khôngai nghe qua Thanh Phong đạo trưởng còn có thể buôn bán .

      Lại có điểm, Phượng quốc truyền văn, vịcông chúa này tuy nhiên tại Thanh Phong sơntrường đại, nhưng tư chất bình thường, cũng có tài hoa gì thậm chí là vụng về, cònnói nàng là sao chổi, sinh ra liền khắc chếtmẫu hậu, cho nên mới bị đưa ra ngoài . . . . . .

      " Trước tiên ta có thể cho ngươi xem thành ý, chờ nửa tháng sau ngươi quyết định,như thế nào? Bất quá trước tiên ngươi phải đầu tư chút, hơn nữa phải phối hợp toàn bộ hành động với ta."

      "Được!"

      Bất Hối đoán tin nàng biết buôn bán, dù sao nữ tử lúc này rất ít xuất đầulộ diện, nữ tử có giáo dưỡng đều là ở nhà giúp chồng dạy con, chỉ có số nữ tử nghèo khổkhông có chỗ dựa vào mới có thể xuất đầu lộ diện.

      Nàng vừa , Chiến Cảnh Thiên thậtđúng là hứng thú, trong quan niệm của cũng có cái gì là nữ tử vô tài mới là đức. Nữ nhân của càng chói mắt càng tốt!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :