Chương 85.3
Chiến Cảnh Thiên vốn muốn trực tiếp dẫn nàng đến phòng tiếp tục ngủ, bất quá nàng lại nhảy xuống: "Chuyện trận đấu ngày mai điều tra ràng chưa?"
Các nàng vào ban ngày đáp ứng Hiên Viên Thần ngày mai tham gia đấu thuyền rồng, lần này nhất định phải hung hăng đả kích ! Còn có Dịch Thành, nhất định phải thay Chiến Cảnh Thiên đạt được.
Chuyện trận đấu thời điểm giữa trưa sai người thăm dò, cho nên sau khi nàng mở miệng, Vô Ảnh từ góc tối ra, đấu thuyền rồng là hàng năm đều có, cho nên rất dễ tra.
"Đấu thuyền rồng là tham gia theo nhóm, chia làm cá nhân thi đấu cùng đoàn thể thi đấu, hai trận đấu đạt được thêm, đội cao nhất chiến thắng."
Nghe vậy, Bất Hối đến là có chút nghi hoặc, còn tưởng rằng giống như đại, người nào nhanh nhất chiến thắng.
"Cá nhân thi đấu là bên trong tổ phái ra người thực lực mạnh tham gia, đoàn thể thi đấu là mỗi tổ phái ra tám người, bất quá năm nay nghe còn có chút quy tắc mới, ngày mai mới có thể công bố."
Cá nhân thi đấu bây giờ còn chưa xác định người nào tham gia, nhưng trận đầu hẳn để Chiến Cảnh Thiên lên sân khấu, cùng Hiên Viên Thần đánh giá khẳng định là lưu đến sau cùng, tiếp theo là đoàn thể thi đấu, nhưng lúc này Bách Lý hề cùng Lý Mộc Dương đều ly khai, còn lại vài người, Phượng bị thương thể tham gia, còn kém mấy cái, chỉ có thể từ trong người của Chiến Cảnh Thiên chọn ra.
Nguyên bản loại trận đấu này Bất Hối muốn để Chiến Cảnh Thiên bại lộ thực lực, phải biết rằng, trong loạn thế, tàng càng sâu, khả năng chiến thắng sau cùng càng lớn.
Tiếp theo vài người lại thảo luận quy tắc trận đấu chút liền trở về nghỉ ngơi, muốn dùng trạng thái tốt nhất tham gia thi đấu.
*
Thời gian đêm rất nhanh liền qua, sáng sớm ngày thứ hai, vài người ngồi trong xe ngựa chạy ra ngoài thành.
Bởi vì phần thưởng năm nay phong phú, cho nên người tham gia đặc biệt nhiều, xem náo nhiệt cũng nhiều, đường nơi nơi đều là xe ngựa, vô cùng chen chúc, hôm nay ra ngoài có vẻ sớm, cho nên cũng sốt ruột, tùy ý xe ngựa từ từ chạy tới.
Bọn đều dịch dung, lần này nhất định phải quang minh chính đại dẫm nát Hiên Viên Thần dưới chân, từ trong tay thắng được Dịch Thành, để lục quốc biết vĩnh viễn là bại tướng trong tay Chiến Cảnh Thiên.
Nửa canh giờ sau, đoàn người mới đến Phượng Hồ, giờ phút này Phượng Hồ tụ tập hàng ngàn người, đơn thuần là người Phượng Thành, còn có rất nhiều người quốc gia khác cũng tới quan sát, mà trận đấu lần này còn có rất nhiều người nước khác tới dự thi.
Thời tiết hôm nay tuy vẫn sáng sủa, nhưng gió lại rất lớn, này đối với trận đấu thuyền rồng cũng lợi, rất nhiều kẻ dự thi ngừng oán giận.
"Các ngươi mau nhìn, trận đấu lần này Dực vương cư nhiên đến đây, xem ra hôm nay có đại nhân vật tham gia."
"Dực vương vẫn tuấn như vậy, trong phủ lúc này cũng có phi tử, biết thích cái dạng gì?"
"Cái dạng gì, nam nhân, ha ha ha. . . . . ."
. . . . . .
Nghe những người chung quanh bình luận, khóe miệng Bất Hối câu lên, xem ra Phượng Kình Thương cũng là nam tử si tình, bất quá này cũng phải tình bình thường, nhất định là có kết quả tốt.
"Các ngươi mau nhìn, vị nam tử kia so với Dực vương còn tuấn hơn!"
"Nữ tử bên cạnh cũng là tuyệt sắc, lão tử cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua nữ nhân ôn nhu như vậy."
"Hư! Ngươi biết đó là người nào sao? Kia là Hiên Viên Thái Tử, vị nữ tử bên người kia là đương triều Lục Công Chúa, cẩn thận nghe được muốn đầu chó của ngươi."
"Hiên Viên Thái Tử? phải định thân cùng Thất Công Chúa sao? Như thế nào lại cùng Lục Công Chúa chỗ? Bất quá hai người đứng chung chỗ xứng."
"Chậc! Các ngươi còn biết , Lục Công Chúa quyến rũ muội phu tương lai chính mình."
"A, vậy Thất Công Chúa làm sao bây giờ, nàng vì Phượng quốc chúng ta ở am ni cầu phúc nhiều năm như vậy."
" nghe sao, Chiến quốc Chiến Vương gia thích Công Chúa chúng ta, đến Phượng Thành."
" là Chiến Vương sao? Nghe là đệ nhất mỹ nam."
"Cũng phải sao, cũng biết Thất Công Chúa chọn người nào, nghe trong lòng Thất Công Chúa vẫn có Hiên Viên Thái Tử."
. . . . . .
Người chung quanh nhìn thấy Hiên Viên Thần cùng Phượng Uyển Tuyết lập tức liền xôn sao, lại thêm vào nhiều ngày Chiến Cảnh Thiên sai người ở trong dân chúng tuyên truyền, thảo luận càng sôi nổi.
Bất Hối nghe khóe miệng câu lên, tay khoác lên cánh tay của Chiến Cảnh Thiên, này nhân nam mực yên lặng vì nàng làm các loại chuyện, tuy , nhưng nàng đều biết, muốn thích cũng được.
"Các ngươi xem, mấy vị này so với đội ngũ vừa rồi kia càng thêm đẹp mắt."
"A! Nam tử kia là ai, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua nam tử tuấn mỹ như vậy."
"Nàng kia cũng chưa thấy qua, so với Lục Công Chúa vừa rồi càng đẹp hơn!"
"Hẳn là Chiến Vương gia cùng Thất Công Chúa "
. . . . . .
Thời điểm Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên bước xuống xe, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, hôm nay hai người đều ăn mặc chút, Chiến Cảnh Thiên ngũ quan ràng mà thâm thúy, nhất là đôi con ngươi tử sắc lại càng loá mắt, dáng người to lớn, cẩm bào tử sắc, lại càng làm khí phách cùng quý khí của thể vô cùng nhuần nhuyễn, làm cho người ta nhịn được muốn cúng bái.
Bất Hối đồng dạng cũng là toàn thân tử sắc, khí chất cao quý cùng tao nhã, trận gió thổi qua, làm cho người ta loại cảm giác phiêu dật, mặt tuy thi phấn nhưng làm cho người ta hít thở thông, giọt lệ dưới khóe mắt kia chẳng những tổn hại đến dung mạo của nàng, ngược lại tăng thêm bao nhiêu quyến rũ.
Hai người sóng vai cùng chỗ, giống như thần tiên trời đến nhân gian, cao quý bẩm sinh hiển lộ ràng bỏ sót, cái loại vương giả bễ nghễ thiên hạ làm dân chúng bên hồ nhao nhao quỳ xuống lạy.
Đám người Nam Cung Tuyệt cũng là tuyệt sắc, nhất là Nam Cung Tuyệt, nhìn thấy người chung quanh nhìn cũng chưa từng nhìn liếc mắt cái, trong lòng vô cùng buồn bực, từ ghét nhất là Chiến Cảnh Thiên, mỗi ngày đều bị phụ thân treo bên miệng, nghĩ tới bây giờ vẫn bị so bằng .
Nguyên Bích tự nhiên chú ý tới sắc mặt của , cố ý khinh bỉ nhìn cái, điều này làm cho trong lòng càng thêm buồn bực.
"Chúng thần khấu kiến Hộ Quốc Công Chúa! Công Chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
. . . . . .
Trận đấu lần này là do quan phủ cử hành, cho nên có rất nhiều đại thần tới quan sát, bọn tự nhiên nhận ra Bất Hối, rất nhiều đại thần ở trong triều đều rất có uy vọng, thời điểm nhìn thấy Lục Công Chúa có thể quỳ, nhưng thân phận Bất Hối giống.
Tuy thân phận Hộ Quốc Công Chúa của nàng chưa chiêu cáo thiên hạ, nhưng này cũng là chuyện ván đóng thuyền, cho nên vừa thấy nàng đến khẩn trương quỳ xuống.
"Đều miễn lễ bình thân." Khóe miệng Bất Hối chứa ý cười nhạt, đối với mọi người quỳ mặt đất khẽ mở môi son, thanh uyển chuyển êm tai làm cho người ta nên lời thoải mái, tại mùa hạ nóng bức như trận gió thoảng qua, thổi tan phiền nhiệt trong lòng mọi người.
"Tham kiến Chiến Vương gia!"
Các vị đại thần đứng dậy, nhao nhao nhìn về phía bên cạnh Bất Hối, thời điểm Lưu đại nhân nhìn đến Chiến Cảnh Thiên, trong mắt lên tia ngoài ý muốn, bất quá nghĩ lại, nhận ra Chiến Cảnh Thiên, cho nên đối với này lại quỳ xuống.
Lời vừa ra, lại nhấc lên vô số gợn sóng, so với thời điểm vừa rồi nhìn đến Hiên Viên Thần vẫn còn ngoài ý muốn.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, là Chiến thần Vương gia trong truyền văn? Bất quá khi nhìn đến con ngươi tử sắc của là hoàng thất Chiến quốc độc nhất vô nhị liền xác định.
"Tham kiến Chiến Vương gia. . . . . ."
Những đại thần này kịp phản ứng trước, tiếp theo cũng nhao nhao quỳ xuống.
"Khấu kiến Chiến Vương gia. . . . . ."
Dân chúng sững sờ lát cũng kịp phản ứng, lập tức quỳ xuống, trừ nam tử thiên hạ đệ nhất, ai còn có thể có tao nhã bực này? Trừ Chiến thần, ai còn có thể có khí phách bực này?
Khi dân chúng lại quỳ xuống lạy, Chiến Cảnh Thiên kéo tay Bất Hối, đồng thời nhìn những người đó!
Bọn xuất , làm cho khí Phong Thuỷ Hồ tăng vọt, Hiên Viên Thần băng lãnh nhìn chăm chú vào Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên, trong trí nhớ từng thấy Bất Hối vài lần, nhưng mỗi lần gặp đều rất hèn mọn, cúi đầu trốn sang bên, làm cho thập phần chán ghét.
Nhưng, lần này nhìn thấy nàng, lần lại lần mang cho kinh hỉ, nhất là tại, vẫn đều muốn tìm nữ tử như vậy, có thể cùng dắt tay sóng vai đứng nơi cao nhất thế giới này, cùng quan sát muôn dân, tại tìm được, nàng lại đứng ở bên người khác.
cam lòng!
Nếu tìm được, như thế liền nhất định phải đạt được nàng, huống chi, nàng vốn thuộc về mình !
Giờ khắc này, thay đổi chủ ý, mặc kệ dùng phương pháp gì, đều phải đạt được nàng!
Phượng Uyển Tuyết đứng ở bên người , nguyên bản mặt tràn ngập đắc ý, nhưng khi nhìn đến ánh mắt nam nhân bên cạnh vẫn theo Bất Hối, ngừng run run lông mi biểu ra bình tĩnh trong lòng nàng, cái loại ánh mắt nóng cháy này, cái loại ham muốn chiếm hữu bá đạo này, nàng quá mức ràng.
được!
Nam nhân này là nàng lao lực thiên tân vạn khổ mới đạt được, nhất định thể liền như vậy mất , song thủ gắt gao nắm chặt, trong mắt mảnh ác độc.
"Thần, hôm nay để ta và ngươi cùng tham gia thi đấu được ?" Lại ác độc nhìn Bất Hối liếc mắt cái, đem ánh mắt chuyển dời đến người Hiên Viên Thần, lúc này trong mắt bị thâm tình thay thế.
Nghe vậy, Hiên Viên Thần mới đưa ánh mắt chuyển trở về, nhìn nữ nhân bên cạnh liếc mắt cái, nhìn nàng rất nhiều lần, thể thừa nhận Phượng Uyển Tuyết cũng coi như là tuyệt đại giai nhân, nhưng trong lục quốc thiếu nhất là mỹ nữ, lấy thân phận của , cái dạng gì chưa thấy qua.
Cho nên nữ nhân ở trong mắt đều là dạng, chỉ có nữ nhân vừa rồi bị vứt bỏ kia là ngoại lệ.
"Được."
Tuy thích nàng, bất quá biết võ công Phượng Uyển Tuyết, trận đấu lần này phải có nữ
tử tham gia, nàng là lựa chọn tốt nhất.
Thấy đồng ý, mặt Phượng Uyển Tuyết lộ ra ý cười, ánh mắt kiên định : “Ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi thắng được trận đấu này!” Đến lúc đó, chỉ cần Hiên Viên Thần thắng, như thế nhất định nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
“ ra là hiền chất, ngươi về nước Hoàng Thúc còn chưa thăm ngươi, vị này chính là Chiến vương gia , quả nhiên nhân trong long phượng.”
Sau khi tất cả mọi người đứng dậy, Chiến Cảnh Thiên dắt Bất Hối tới sân thi đấu, thấy vậy, Phượng Kình Thương cũng ý cười đầy mặt qua.
Chỉ nhìn cách đơn thuần, khí chất người cũng là thập phần cao nhã, nếu biết trước là lão bản phía sau Túy Bát Tiên, còn có chuyện đêm qua, Bất Hối suýt nữa bị lừa gạt.
Thời điểm ngày ấy nàng trở lại Phượng quốc, Phượng Kình Thương có ở đây, tuy gặp hai lần, nhưng nàng vẫn đều là dịch dung, cho nên Phượng Kình Thương đúng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Bất Hối cũng nhàng đáp lễ: “Bất Hối tham kiến Hoàng thúc.”
Thấy Phượng Kình Thương thần tình ấm áp, Bất Hối trong lòng thầm nghĩ, nếu để biết Túy Bát Tiên là bị mình phá đổ, còn nữ nhân thương cũng là bị mình hủy dung, biết còn có thể bình tĩnh như vậy .
“Dực Vương cũng nhân hậu như trong lời đồn!” Phượng Kình Thương ở Phượng quốc, có tiếng nhân hậu, già dặn, cho nên rất nhiều dân chúng chỉ hy vọng có thể sau khi Phượng Kình Thiên trăm năm đăng cơ.
Chiến Cảnh Thiên chẳng qua là đơn giản lên tiếng chào hỏi, đối với cũng có cái gì tôn kính, huống hồ buổi tối hôm qua bọn lại kết thù.
“Hoàng chất nữ cùng Chiến Vương đến bên này quan sát , nơi này có thể nhìn toàn bộ quá trình trận đấu.” Phượng Kình Thương còn biết đám người Chiến Cảnh Thiên là cùng Hiên Viên Thần thi đấu, hôm qua Hiên Viên Thần tìm , hôm nay cùng người đặt cược, nhưng cho là ai, lại thêm buổi tối hôm qua Phượng Uyển Tình bị thương, tâm tư của đều ở người nàng.
“Hoàng Thúc cần khách khí, Bất Hối lần này tới là tham gia trận đấu.” Dứt lời, nhìn Hiên Viên Thần liếc mắt cái.
Nghe vậy, trong mắt Phượng Kình Thương lên tia kinh ngạc, khi nhìn Chiến Cảnh Thiên, còn có Hiên Viên Thần tới, chẳng lẽ hôm nay hai người kia đều dự thi?
Đồng thời theo bên cạnh họ còn có rất nhiều đại thần, nghe xong cũng hoảng sợ vạn phần. Hai nam nhân này có thực lực nhất, vốn tưởng rằng bọn gặp chiến trường, nghĩ tới hôm nay lại tới giao phong trước.
Lúc này Hiên Viên Thần cùng Phượng Uyển Tuyết cũng tới, hôm nay cũng dịch dung, cũng là vì có thể hướng lục quốc tuyên bố so với Chiến Cảnh Thiên mạnh hơn, để ý đến ánh mắt người xung quanh, ngược lại là nhìn thoáng qua Bất Hối bên cạnh Chiến Cảnh Thiên, chậm rãi mở miệng : “Chúng ta có thể tăng cái tiền đặt cược?”
“Hiên Viên Thái tử cùng Chiến Vương gia hạ tiền đặt cược gì sao?” Lúc này Phượng Kình Thương ra, hai phe vừa thấy mặt liền nộ khí lớn như vậy, cũng rất quan tâm tiền đặt cược là cái gì.
Đồng dạng, người xung quanh cũng cực kỳ quan tâm, mở to hai mắt chờ trả lời.
“Dịch Thành, quyền khai thác mỏ, còn có Thâm Hải minh châu, tại Bản Thái tử muốn thêm nàng vào, biết Chiến Vương có dám đổ?” Ánh mắt Hiên Viên Thần vẫn chăm chú vào Bất Hối, trong mắt gợi lên quét xuống tính kế.
Nghe vậy, trong lòng Bất Hối dâng lên căm giận ngút trời, nam nhân này vốn đem nàng vô tình vứt bỏ, tại cư nhiên còn lớn lối lấy nàng làm tiền cược, coi nàng là cái gì? Hàng hóa tùy ý vứt bỏ?
Đồng thời, trong lòng căm tức còn có Chiến Cảnh Thiên, hai hàng lông mày nhíu chặt, quanh thân tản ra vô tận lãnh ý, được Hiên Viên Thần lạnh giọng : “Chiến Cảnh Thiên ta hôm nay thề với trời, đời này lấy nữ nhân của ta ra đặt cược! Lại càng lợi dụng nữ nhân của ta đổi lợi ích gì! Nếu là có người vũ nhục nữ nhân của ta, Bổn Vương chắc chắn xóa bỏ khỏi thế giới này!”
Đối với lời thề quyết tuyệt của Chiến Cảnh Thiên, lửa giận trong lòng Bất Hối lập tức tiêu thất triệt để, thu lại ánh mắt người Hiên Viên Thần, thâm sâu nhìn vào , cầm chặt tay , mười ngón giao thoa, kể kích động trong lòng nàng.
Giờ khắc này, chấn kinh còn có Hiên Viên Thần, chưa bao giờ nghĩ tới Chiến Cảnh Thiên cự tuyệt, nếu lần này đấu thắng, có thể quang minh chính đại đem nàng phải tốt sao?
“Chẳng lẽ Chiến Vương cảm thấy nữ nhân so với giang sơn trọng yếu hơn?”
Nghe vậy, Chiến Cảnh Thiên thâm tình nhìn chăm chú vào hai mắt Bất Hối, khí phách : “Giang sơn tính là cái gì, ở trong mắt Bổn Vương, cho dù là thiên hạ này cũng bằng nàng!” Dứt lời nhìn Hiên Viên Thần cuồng vọng cười: “Huống hồ giang sơn này ngày nào đó cũng thuộc về Bổn Vương!”
Last edited by a moderator: 5/11/14