1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiến Vương Thương Phi - Tiểu Tiểu Đích Thạch Đầu (Full + eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 5: Xem lại

      "Dáng người tệ!"

      Chiến Cảnh Thiên thiếu chút nữa thổ huyết. Nữ nhân bình thường nhìn thấy nam nhânđang tắm rửa phải nên kêu to rồi xấu hổ chạy sao?

      Lá gan nàng lớn!

      những chạy còn dám trắngtrợn đánh giá, da mặt cũng đủ dày!

      Kỳ Bất Hối khích lệ hoàn toàn xuất phát từ tâm.

      Thân cao 1m8, màu da khỏe mạnh, toàn thânkhông có vết sẹo lồi, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ làm cho người ta cảm thán! Tuy nhiên trước ngực cùng đùi đều thấynhững vết sẹo ghê người, thậm chí ngực còn máu, Nhưng phải có câu ‘Vết sẹo làm cho nam nhân càng thêmsức quyến rũ!’ sao?

      Vuốt cằm lại liếc mắt nhìn cái, Bất Hối lập tức cười xoay người, bước chân tao nhã lykhai.

      "Chậc chậc, nữ tử này lớn mật! Bất quá ——"

      "Vương gia, ngươi đúng là chịu thiệt, cư nhiên làm cho người ta xem sạch bách !"

      Bóng dáng của nàng vừa biến mất, nơi ấy lại tới người vẻ mặt hưng phấn, trong tay cầm theo hòm thuốc.

      Hoa Thiên Thần qua đây đổi thuốc cho ChiếnCảnh Thiên, trước đó đến coi náo nhiệt hồi lâu.

      Nữ nhân kia từng gặp qua, là doChiến Cảnh Thiên mang về.

      đoán được mục đích, vì cái gì Vương gia thiết huyết lại dẫn theo nữnhân ghê gớm như vậy trở về, điều này làmcho lòng hiếu kỳ của tới cực điểm. Cùngvới quan tâm về nữ nhân kia cũng đạt tới đỉnh.

      Vừa rồi, biểu tình quẫn bách chớp lóe rồibiến mất của Chiến Cảnh Thiên thấy cực kỳ ràng, cảm giác so với thấy được núivàng núi bạc còn hưng phấn hơn!

      "Nhanh bôi thuốc."

      trận gió lạnh thổi qua làm toàn thânphát lạnh, khẩn trương bắt tay vào bôi thuốc.

      Trong lòng oán thầm, như thế nào vừa rồikhông phát khí, tức giận cái gì?

      Hoa Thiên Thần hỗ danh xưng thần y,động tác thuần thục lại nhanh chóng, rấtnhanh liền đem miệng vết thương còn đangđổ máu xử lí xong. Hôm nay tâm tình của tệ, như những lần trước phải hành hạ Chiến Cảnh Thiên phen, mặt lại vẫn treo ý cười: "Ngươi phải ngâmtrong dược tuyền bảy bảy bốn chín ngày, thể gián đoạn."

      Chiến Cảnh Thiên nhịn được nhíu mi.

      lần này trở về là vì chiến trườngtạm thời gió êm sóng lặng, hai là vì thươngthế quả cực kỳ nghiêm trọng, cần nhờ dược tuyền trị thương. Hôm nay ôn tuyền được Hoa Thiên Thần phối thêm các loại dược liệu, quả thực là thánh địa chữa thươngtốt nhất.

      Đúng bốn mươi chín ngày. . . . . .

      Biết vì sao nhíu mi, Hoa Thiên Thần, giành trước ngăn chặn sắp mở miệng :"Ngươi lần này bị thương quá nặng, nếu muốn khôi phục triệt để phải nghe ta. Nhữngnữ nhân bên ngoài ngươi trêu chọc phải tốt sao, có gì mất hứng? Kỳ ,ta ngươi cũng nên tìm nữ nhân, cácnàng cũng tệ như ngươi nghĩ đâu, đặc biệt thời điểm buổi tối tắt đèn nằm ở dưới thân ngươi lại càng . . . . . hết sức."

      Nội tâm cười trộm, trò hay vừa mới bắt đầu như thế nào có thể để cho nhanh nhưvậy?

      "Cút!"

      Chiến Cảnh Thiên giận giữ gầm lên, Hoa Thiên Thần sờ sờ cái mũi cười nhanh nhẹnrời .

      Nằm lại trong dược tuyền, Chiến Cảnh Thiên khép hai mắt lại, bất tri bất giác lại nghĩ tớimột màn kia. . . . . .

      Trong lòng cứng lại, đáng chết!

      bao lâu cũng nghĩ đến? Hôm nay vì sao lại xuất trong đầu?

      Đúng là chán ghét nữ nhân. Đương nhiêncòn có nguyên nhân khác, phàm là nữ nhântiếp xúc đều nghĩ đủ các loại biện phápmục đích là muốn leo lên giường của ,điều này làm cho vạn phần chán ghét,tình nguyện độc.

      "Vương gia, ta muốn ngươi tuyệt đối khôngđược chịu thiệt thòi, nhất định phải xem lại. . . . . ."

      Từ trung đột nhiên truyền đến thanh trêu chọc. Trừ bỏ Hoa Thiên Thần còn có thể là ai?

      Lạnh lùng trợn mắt nhìn , mộtlời đứng dậy mặc quần áo rời .

      *

      Bên trong Đông Uyển, trong đầu Chiến Cảnh Thiên đều là ánh mắt đánh giá của PhượngBất Hối, còn có câu ‘dáng người khôngtệ’ kia .

      "Đáng chết! nữ nhân này như thế nào có thểkhông cảm thấy thẹn như vậy!"

      Phẫn hận đập bể cái bàn, buổi chiều này cái gì cũng chưa làm, trong lòng buồn bực chịu nổi.

      Mắt thấy bầu trời tối đen đến nơi, mới đột nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu——ban ngày nàng làm thế nào thông qua Bát Quái trận ?

      Suy nghĩ đến đây, rốt cuộc ngồi khôngyên thẳng đến viện của Bất Hối.

      Trong viện tối đen, chỉ có tiểu Huệ đángthương canh giữ ở cửa.

      Vung tay lên, để tiểu Huệ lui xuốngmột mình tiến vào.

      Trong phòng phảng phất hương hoa lài nhàn nhạt, giống hương vị người nữ nhân kia. Trong phòng sắp xếp sạchsẽ, bàn bầy vài cuốn sách.

      có chủ định, trước mắt lại hiệnra hình ảnh nữ nhân kia nằm ở giườngđọc sách. Lắc đầu, đem bóng dáng chán ghét gạt bỏ , đến bên giường nằm xuống,theo ánh nến tiện tay cầm lấy quyển sách trênbàn.

      bản giới thiệu phong thổ dân tình trong lục quốc, lật chuyển vài lần cảm thấykhông có ý nghĩa, lại tiện đổi bản khác.Mà bản này vừa lúc là sách giới thiệu các loạicơ quan, nghĩ tới nàng còn có thể hiểu cái này? khỏi đối nàng càng thêm tòmò!

      *

      "Tiểu Huệ, chuẩn bị chút nước tắm chota, lại ngày, mệt chết ta."

      Vừa bước vào cửa, phượng Bất Hối đấm đấm eo giọng phân phó .

      Hôm nay nàng quanh Vương Phủ cả ngày cũng chưa ra ngoài được, lạc đườngđược triệt để. Mãi đến khi gặp được Chiến Nguyên mới đưa nàng trở về.

      Đúng là. . . . . .

      Tiểu Huệ có đáp lại.

      Nàng ngơ ngác chút, nhất thời sinh lòng cảnh giác!

      đúng, phòng trong có hơi thở của nam tử. Trong lòng nàng cả kinh, là ai?

      Tiện tay quơ lấy cây Mộc Côn, vẻ mặtđề phòng vào trong nhà. Dừng lại khẽ đến gần nàng mới thở dài nhõm hơi, dỡ xuống đề phòng.

      Vị gia này cũng xa lạ!

      Chẳng qua, làm sao có thể đột nhiên xuất ? Hẳn phải là vì tình banngày chứ?

      "Chiến Vương gia là người bận rộn nhiều việc như thế nào có thời gian rảnh chạy đếnnơi này của ta?"

      "Ta muốn xem lại!"

      Vừa nghe nàng muốn tắm rửa, Chiến Cảnh Thiên giống như bị mê hoặc, ma xui quỷ khiến buột miệng ra. xong, chính mình cũng sững sờ thôi.

      Oanh!

      Thiên lôi cuồn cuộn, chém thẳng vào trong óc, Bất Hối trực tiếp chết đứng ở kia !

      Trừng đôi mắt sáng, vị gia này vừamới gì đó?

      Xem lại? !

      Có ý tứ gì? Chẳng lẽ vị gia này buổi tối khuya ngủ được chính là vì muốnđến xem nàng tắm rửa? Quả thực cổ quái!

      Nhíu mày, nàng bỡn cợt cười hỏi: "Ngươixác định?"

      Kỳ lời vừa ra khỏi miệng Chiến Cảnh Thiên thấy hối hận. Chẳng qua việc đến nước này, đường đường là Chiến vương, cho dù thực những lời này như thế nào? Bày ra bộ dáng lợn chết sợ nướcsôi, gợi khóe môi tà mị nhìn nàng, nhàn nhạt :

      "Xác định."

      Bất Hối sao có thể yếu thế? Vỗ tay phát ra tiếng, nàng dương lên cổ họng, thanh thanh thúy xẹt qua tia hắc ám, "Tiểu Huệ, đimang thùng nước nóng qua đây."

      Nước tắm rất nhanh liền đến, Chiến Cảnh Thiên tà tà nằm ở giường, vẫn khôngnhúc nhích nhìn nàng.

      Phòng trong khí cực kỳ quỷ dị, tiểuHuệ mang nước tới tự giác thối lui ra ngoài.

      Bước sen lay động đến biêncạnh thùng tắm, Bất Hối thử thử nước ấm, khóe mắt dư quang đánh giá Chiến Cảnh Thiên.

      Muốn nhìn sao? Khiến xem trọng,xem phen lại ít nhục.

      Nàng hôm nay muốn nhìn chút, làngười đại phúc hắc hay là người cổ đạida mặt dày!

      Tay xoa tơ tằm trơn mịn, nàng nhẹnhàng bỏ áo choàng, từng cái từng cái,đem áo khoác cởi bỏ, động tác phong tình vạn chủng nên lời.

      Chỉ còn lại quần áo trong, nàng ngậm cườilườm Chiến Cảnh Thiên cái, mà vị kiagia cũng có ý tứ rời .

      Xem như ngươi lợi hại!

      Hướng cười quyến rũ, nàng tiếp tục động tác trong tay. . . . . .

      Xoạt!

      Thanh y phục rơi xuống đất, Bất Hối đem quần áo trong cũng bỏ .

      Sau đó là áo lót.

      Khi chỉ còn lại có cái yếm cùng quần lót. . . . . .

      Chiến Cảnh Thiên rốt cục lộ vẻ xúc động,thân thể bắt đầu căng thẳng.

      Còn muốn chạy!

      Thân thể nghe theo sai bảo, ánh mắtnháy cũng nháy.

      Xì!

      Bất Hối nở nụ cười! thời điểm nàng némcái yếm ra, hai điểm máu hồng hồng từ trong lỗ mũi của trào ra. Sau đó, nam nhânnhanh như gió biến mất. . . . . .
      Chris thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 6: Muốn xem, tự mình cởi


      Vị gia này cũng quá quá ngây thơ rồi?Cư nhiên nhìn đến thời khắc mấu chốt lại bỏchạy!

      Thực có tiền đồ!

      càng tốt! Bất Hối trực tiếp vứt bỏ cái yếm cùng quần lót nhảy vào trong thùng tắm.Nước ấm áp thấm vào da thịt, rất nhanh đem hàn khí trong cơ thể nàng xua tan, cả người dần ấm áp lên.

      Khối thân thể này đặc biệt sợ lạnh, trongtrí nhớ nàng mỗi khi đến mùa đông đều phảimặc rất nhiều y phục, trong phòng cũng luônluôn có vài cái lò sưởi.

      Nghĩ nghĩ hiểu, nàng cũng khôngsuy nghĩ nữa.

      Nhắm mắt, con ngươi tinh tế suy tư về kếhoạch tiếp theo, hai ngày này trước đemVương Phủ quen , sau đó mới xuất phủđi dạo. Nếu khi ra ngoài lại khôngtìm được đường về mới là dọa người .

      Tắm xong, nàng lại bảo tiểu Huệ chuẩn bịcơm, sau khi ăn no ấm người, trực tiếp nằm xuống ngủ.

      Hôm nay, là quá mệt mỏi .

      nghĩ đến vừa vào ngủ nàng lại gặpác mộng. Giống như mọi ngày, ác mộng này lại chân thực khiến nàng lăn qua lăn lại hơnnửa đêm, rất dễ dàng mới mơ mơ màng màng nằm ngủ.

      Đột nhiên!

      Trong lúc nửa tỉnh nửa mê , nàng cảm giáccó người tới trước giường.

      Nàng nhảy dựng người ngồi dậy, vừa thấy, lại là Chiến Cảnh Thiên!

      "Chiến Vương gia chẳng lẽ cảm thấy vừa rồi chưa nhìn cẩn thận, lại trở về tiếp tục?"

      ". . . . . ."

      "Muốn xem cũng được, tự mình cởi ! Ta còn muốn ngủ." Vô tâm ngáp cái, Bất Hối tùy ý kéo chăn bông xuống lộ ra thân thểchỉ mặc cái yếm cùng quần lót.

      Lăn qua lăn lại đêm, nàng tại mệt mỏi cực kỳ, lòng chỉ nghĩ đến ngủ.

      Vốn Chiến Cảnh Thiên quay lại là muốn hỏi chuyện tình về bát quái trận. Trước mộtkích thích như thế, hại đem chính đềuquên mất, sau khi trở về nằm giường ngủ được lăn qua lộn lại, trong đầu mạcdanh kỳ diệu đều là màn nhìn đến trướckhi rời kia.

      Mãi đến hơn nửa đêm, vẫn ngủ khôngđược, bất đắc dĩ đứng dậy đến thư phòng xem sách. Kết quả, sách cũng xem vào, saucùng quyết định đến nơi đây tìm nàng.

      Hại ngủ ngon giấc, nàng là đầusỏ gây nên cũng đừng muốn ngủ!

      Nhưng nghĩ tới nữ nhân chết tiệt này cư nhiên lại phơi bày trước mặt lần nữa!

      Tuy chán ghét nữ nhân, nhưng như thế nào cũng là nam nhân bình thường,làm sao chịu được kích thích như vậy?

      " biết thẹn! Nhanh mặc y phục lên,bổn vương có chuyện hỏi ngươi."

      Chiến Cảnh Thiên vừa vừa xoay người sang chỗ khác, ngồi ở ghế tựa bên giường.

      Vừa nghe lời này, Phượng Bất Hối muốn nhảy dựng lên chửi má nó.

      Ngươi buổi tối chạy tới bây giờ còn giả bộ thanh cao cái gì?

      biết thẹn? Ngươi mới biếtthẹn!

      Tức giận tức giận, nàng vẫn là chậmrãi đứng lên tìm y phục mặc vào. phải vì cảm thấy thẹn, mà là hôm nay quá lạnh. Mãi mới thấy buồn ngủ, lại bị gọi dậy, nàng bụng nộ khí.

      " , có chuyện tình gì khẩn cấp đáng để Chiến Vương gia hơn nửa đêm tới thẩm vấn."

      Chiến Cảnh Thiên bị thái độ tùy ý cùng giọng điệu chất vấn của nàng có chút khóchịu. Dù sao hơn nửa đêm chạy đến khuêphòng nữ tử quả phải hành vi tốt.

      Cụp xuống phượng mâu, hắng giọngmột cái, biểu tình mất tự nhiên mặt biếnmất, định thần hỏi: "Bổn vương hỏi ngươi, ban ngày ngươi làm thế nào thông qua bát quái trận ?"

      Phượng Bất Hối chân mày nhíu lại.

      Là người tập võ thị lực của nàng khác hẳn với thường nhân, nhìn ban đêm cũng giốngnhư ban ngày.

      Cho nên, sắc mặt nháy mắt khẽ biến thànhhồng của vị gia này đều bị nàng nhìn thấy.

      Lại liên tưởng đến hai chuỗi máu mũi khi xem nàng khi tắm kia, trong lòng nàng khôngkhỏi suy đoán, Chiến Vương gia đại danhđỉnh đỉnh phải đến bây giờ cũng có quá nữ nhân ?

      Chiến Cảnh Thiên năm nay hai mươilăm tuổi, cái gì khái niệm hai mươi lăm tuổi? ở đại mà khả năng là vừa mới tốt nghiệp đại học hoặc là vừa mới kết hôn,nhưng ở cổ đại lại khác . Thời đại này thời điểm nam tử mười sáu mười bảy tuổi cũng đãđại hôn, nữ tử mười lăm mười sáu tuổi là có thể lập gia đình .

      Nếu phải Phượng Bất Hối phải ởtrên núi Thanh Phong đợi cho đến mười tám tuổi cũng sớm lập gia đình .

      Dựa vào tuổi đại hôn tính toán, với tuổi tác này của , cơ bản là phụ thân vài đứabé. Nàng mấy ngày nay xem sách ghi lại rất nhiều nam tử thời điểm mười ba mườibốn tuổi đều có người thông phòng.

      Nam nhân này nếu thực đến bây giờ cònchưa có chạm qua nữ nhân vậy cũng là là so với khủng long còn quý hiếm hơn !

      Suy nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên nổi lêný trêu cợt, cũng trả lời vấn đề của ,đứng dậy chân thành đến bên cạnh , nhướng mày đánh giá từ xuống dướimột lần, mãi đếnkhi thấy vẻ mặ càngngày càng mất tự nhiên mới ngừng lại.

      Cúi người, nàng tiến đến bên tai giọng : "Vương gia, ngươi hẳn phải đến bây giờ vẫn là xử nam chứ?"

      Nghe vậy, Chiến Cảnh Thiên sắc mặt sung huyết đỏ bừng, phải xấu hổ mà là tứcgiận. tại, thực hận thể đem nàng treo lên hung hăng đánh trận.

      Nữ nhân này quá ác liệt, cảm thấy thẹn, cái gì cũng dám . Đây là điêu nữ tử chưa lấy chồng nên hỏi à?

      Phượng Bất Hối sảng khoái cười .

      Nhìn phản ứng sinh động này của cũng cần trả lời, vị đại gia này nhấtđịnh là xử nam!

      "Trận pháp kia là ta phá." Nhận thấyđược tức giận, nàng cũng tiếp tục trêu chọc lập tức chuyển đề tài. Nếu khôngnam nhân cầm thú kia coi mang nàng làm thí nghiệm làm sao bây giờ?

      Thấy nàng đột ngột chuyển đề tài, Chiến Cảnh Thiên sửng sốt chút, rất nhanh liềnkhôi phục trấn định. Giống như vừa mới chưa phát sinh cái gì.

      Nhíu mày, cẩn thận đánh giá Bất Hối,như là nghiền ngẫm tính chân của nhữnglời này.

      "Ngươi biết trận pháp? là ngươi phá ?"

      "Đương nhiên, cái bát quái trận nho đối với ta tới có gì khó, vốn làhướng phải . . . . . . Bất quá cái trận phápnày còn có chút thiếu hụt, nếu cải tiến mộtchút, muốn phá cũng cần có chút công phu."

      Sợ Chiến Cảnh Thiên tin, giọng của nàng thong thả đem phương pháp phá giải diễn giải lại lần, dứt lời, lại thuận tiện đánh giá chút.

      "Có thể cải tiến? chút xem! Có chỗ thiếu hụt ta biết, nhưng suy nghĩ vài biện pháp đều thấy đủ hoàn mỹ."

      Tựa hồ hưng trí, Chiến Cảnh Thiên bắt được tay nàng, ngay cả bổn vương cũng dùng, trực tiếp gọi là ta.

      Cái trận pháp này là lần vô tìnhbiết được sau đó làm thí nghiệm trong phủ.Cũng vì nhận ra chỗ thiếu hụt, chonên mới có mang tới chiến trường. Nếu nàng có thể đem lỗ hổng bổ sung, như thế đem trận này pháp dùng chiến trường mang đến lợi ích tưởng được

      Bất Hối đối với trận pháp cũng là si mê,thấy đối với cái này cũng có nghiên cứu,lập tức chút giữ lại mà đem suy nghĩ trong lòng ra.

      Nàng càng , Chiến Cảnh Thiên cànggiật mình.

      Vốn tưởng rằng nàng chỉ là có thể phá giảimà thôi, nghĩ tới trình độ trận pháp lại cao thâm như vậy. Đem suy nghĩ nàng cùng phương pháp của dung hợp lại, vừa vặn có thể bù lại chỗ thiếu hụttrong trận pháp.

      Càng càng kích động, sau cùng đơn giản đem Bất Hối tới giữa trận, lần nữa bố trí lại.

      hồi bận rộn, rốt cục thời điểm bìnhminh cũng đại công cáo thành.

      Xem bát quái trận trước mắt gần hoànmỹ này. nhìn dung mạo tú lệ trước mắt, dáng vẻ nữ tử nở nụ cười. Lúc này, ánhmặt trời mới lên chiếu mặt, chiếu vào nụ cười vô cùng tự tin của nàng, khiếnnàng càng thêm mỹ lệ!

      Giờ khắc này, dường như lần nữanhận thức nữ nhân này, phát nàng giống như cái bảo tàng chất chứa thâm hậu,tùy thời đều có khả năng mang đến cho ngườita kinh hỉ.

      Theo bản năng, thốt ra:

      "Ta cho phép ngươi lưu lại."
      Chris thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 7: Vương Phi tương lai


      "Cho phép ngươi lưu lại!"

      Bất Hối vẫn đắm chìm trong hưng phấnkhi hoàn thành Bát Quái trận Chiến Cảnh Thiên để lại câu rồi nhảy lên biến mất vô tung vô ảnh. . . . . .

      Nhìn ôn tuyền rỗng tuếch được gì, hơn nửa đêm đem nàng tới nơi này, tại lại ném nàng ở đây chỉ đổi lấy mộtcâu 'có thể lưu lại'. Nàng cố sức giúp nhưvậy cũng chỉ vì lưu lại!

      Tiền bạc a! Vốn tính toán đòi mộtchút, tại chỉ có thể từ bỏ.

      Hôm qua nàng vốn định ra ngoài dạo phố, thời điểm buổi tối trở về mới phát nàng cư nhiên thân xu, may mắn ra ngoài nếu mất mặt .

      tại y phục người nàng sau khi tắmrửa là quản gia chuẩn bị xong cho tiểu Huệ mang đến, nhưng có tiền cũng thể tìm quản gia muốn .

      Bất quá Chiến Cảnh Thiên nhất định biết, bởi vì bằng vào thân phận công chúamột quốc gia thứ thiếu nên là bạc.

      Ai!

      Thở dài hơi, xe đến trước núi ắt có đường, nàng cũng tin bằng vào tư duy của mấy ngàn năm lịch sử nàng còn có thểkhông kiếm được bạc!

      Nghĩ thông suốt kế tiếp lại trở nên tốt đẹp, nhìn hơi nóng trong ôn tuyền mặt lộ ra tươi cười. Cái trận pháp này vừa được làmlại, tại chỉ có nàng cùng Chiến Cảnh Thiên có thể tùy ý ra vào, hảo hảohưởng thụ phen có lỗi với chínhmình vất vả lao động đêm.

      Sau khi từ ôn tuyền ra ngoài, nàng dựa theođường hôm qua thuận lợi tìm được đườngtrở về, có lẽ vì đêm ngủ sau khi trởvề rất nhanh liền nhập mộng tưởng, thời điểmtỉnh lại là bị tiểu Huệ đánh thức .

      "Tiểu thư, ngày hôm qua ngươi cùng Vươnggia ở trong nhà xảy ra chuyện gì? Quảngia phụng mệnh Vương gia qua đây chuyển đồ đổi nơi ở cho tiểu thư." Tiểu Huệ hưng phấn cùng Bất Hối gọi tới gọi lui bên giường,nàng chờ tiểu thư tỉnh lại lâu liền đemtin tức này cho nàng. Trong lòng nhớ lạitối hôm qua Vương gia cố ý nán lại nơi này, đêm chưa từng ly khai, tiểu thư hôm nay lại dậy trễ như vậy, như thế đêm qua. . . . . .

      Nghĩ vậy sắc mặt đỏ lên, cười đến thập phần ái muội, đem Bất Hối cười đến tóc gáy cũng dựng lên.

      Chiến Cảnh Thiên tối hôm qua lúc quá mức kích động trực tiếp theo cửa sổ bay rangoài, thời điểm nửa đêm tới cũng là cửasổ, lại mang Bất Hối ra ngoài cũng là qua cửasổ, có thể là bị ảnh hưởng của , buổi sáng Bất Hối cũng là theo cửa sổ vào, cho nên tiểuHuệ canh giữ ở cửa căn bản là biết có người trong nhà tới tới lui lui vài chuyến .

      "Đổi nơi ở? Đổi đến đâu?" Bất Hối nghi ngờhỏi, nàng cũng nhớ muốn đổi chỗ ở.

      "Đương nhiên là đổi đến Nam Uyển, hơn nữacòn là Thính Vũ Lâu, đây chính là địaphương gần Đông Uyển nhất trong Vương Phủ!"

      "Với lại, thời điểm xây dựng địa phương kialà cho Vương Phi tương lai ở, các nữ nhântrong vương phủ đều mỗi ngày ngóng trông.Vẫn là tiểu thư lợi hại, đến đây vài ngày liền được chuyển đến." Tiểu Huệ sinh ra, lớn lên ngay tại Vương Phủ, đối với nơi này phi thường quen thuộc, đối với tâm tư những tiểu thư tại ở Bắc Uyển nàng cũng là dị thường hiểu biết .

      Lúc trước thời điểm nàng mới vừa bị pháiqua đây là nguyện ý, bởi vì nàng biếttrong phủ này có nữ nhân nào đượcVương gia thích.

      Quan trọng nhất là những nữ nhân này khóhầu hạ cực kỳ, còn bằng ở trong phònggiặt quần áo làm việc nặng. Nhưng khi nhìnthấy Bất Hối nàng liền thích, tình coi nàng như chủ tử, mọi chuyện liền lấy chủ tử làm trọng. Đây là quy tắc cơ bản của nha hoàn, tại nhìn thấy chủ tử mình có thể bay lên ngọn cây sao có thể hưng phấn.

      Bất Hối cũng nghĩ đơn giản như tiểuHuệ, nàng lần này nhìn như phong quang vô hạn, kỳ đây là đẩy nàng lên đầu sóngngọn gió .

      Suy nghĩ đến đây là do mình đáp ứng ChiếnCảnh Thiên nên chỉ có thể nhận mệnh, đồ lòng dạ hiểm độc! Cư nhiên lấy điều kiện để ởlại Vương Phủ áp chế nàng làm nhiều tìnhnhư vậy.

      *

      Chiến Cảnh Thiên tâm tình tệ ở trongthư phòng viết thư pháp đột nhiên hắt xì, suy nghĩ phải đêm qua bị nhiễmphong hàn Chiến Nguyên đến đây.

      "Vương gia, Phượng tiểu thư chuyển qua, Nam Uyển bên kia cũng an bài tốt, bọn hạ nhân cũng đều đưa qua."

      "Tốt, bọn họ hảo hảo hầu hạ, nàng cần cái gì đều thỏa mãn nàng."

      "Dạ, Vương gia."

      "Đúng rồi, đem kiện áo choàng kia đưa chonàng ."

      "Bạch Hổ áo choàng."

      "Ừ."

      Chiến Nguyên cảm thấy kinh ngạc, chỉ chỗ ở cũng chứng minh được cái gì,nhưng kiện áo choàng này. . . . . .

      Xem ra, vị trí Vương Phi tương lai trong phủnày là của nàng! Bất quá cũng biết vị tiểu thư này khi nào vào mắt chủ tử, ràng thời điểm chủ tử đem nàng về vẫnrất lạnh nhạt!

      Kỳ nguyên nhân chân chính Chiến Cảnh Thiên để Bất Hối đến ở Nam Uyển đến ChiếnNguyên cũng đoán được, toàn bộnguyên nhân này đều là do kiện trước đây. . . . . .

      Tại thời điểm dưới năm tuổi có lần theo vài vị hoàng huynh chơi trốn tìm,tìm lâu cũng tìm được nhị hoàng huynh, vòng quanh hoàng cung hai vòng rốt cục tìm được tại góc ngoài cửa.

      "Nhị hoàng huynh, Cảnh Thiên rốt cục tóm được ngươi, lần sau cần thành quỷ ."

      "Xuỵt, đừng lên tiếng, từ từ tới."

      cử động kia lập tức dẫn tới lòng hiếu kỳcủa , lặng lẽ tới.

      "Bò lên, cho ngươi xem thứ tốt."

      Lòng hiếu kỳ của hài tử năm tuổi rất lớn, còntưởng rằng bên trong có cái bảo tàng gì liền ra sức bò, bò được liền nhảy, vừa nhảy lên động tĩnh quá lớn kinh động người ở bên trong, Nhị hoàng tử vừa nghe có người đến nhanh chân bỏ chạy, tất bị tóm lấy.

      "Cảnh Thiên, ngươi có biết ngươi làm như vậy là sai ."

      Người tới chính là mẫu hậu của , lúc này mới biết được nơi này là nơi các phi tửhậu cung tắm rửa.

      "Nhi thần biết, nhi thần chỉ là. . . . . ." đợi giải thích, liền bị đánh vào tay.

      "Cảnh Thiên, nhìn lén nữ tử tắm rửa là hành vi vô cùng xấu xa, thân thể nương quý giá cực kỳ, hơn nữa cả đời này chỉ có thể chotướng công xem, cho nên, nếu là nươngnào bị người nhìn thấy liền phải gả cho người. . . . . ."

      Lúc ấy còn hàm nghĩatrong lời , chỉ nhớ lần đó bị trách phạt cực kỳ oan uổng, cho đến hôm qua hắnnhìn thân thể Bất Hối đột nhiên nhớ tới lờimẫu hậu dặn .

      Tuy mẫu hậu mất nhưng tuyệt đốikhông thể trốn tránh trách nhiệm, nếu khôngmẫu hậu ở trời cũng thương tâm, chonên ở trong lòng Bất Hối là VươngPhi của !

      Nếu là Vương Phi nên ở tại nơi Vương Phi nên ở.

      Điểm quan trọng nhất là phát hắnmột điểm cũng chán ghét nàng, tuynàng cũng là nữ nhân!

      Nếu Bất Hối biết được chân tướng, tin tưởngcó đánh chết nàng cũng để cho xem. chỉ cho xem, ngay cảcủa cũng xem, ai biết có thể hay bởi vì bị xem hết lại bắt nàng phụ trách.

      *

      Tin tức Bất Hối chuyển đến Thính Vũ Lâu rất nhanh truyền ra, quả nhiên, đám nữnhân ở Bắc Uyển này bắt đầu náo nhiệt, ngaycả Hạ Lam đếm xỉa đến chuyện gì cũng kìm nén được.

      "Nàng chuyển đến Thính Vũ Lâu? LàVương gia tự mình hạ lệnh?"

      "Đúng vậy, tiểu thư, thời điểm buổi sáng hômnay nô tỳ gặp quản gia dọn dẹp Thính Vũ Lâu liền tìm hiểu mới biết được là có ngườimuốn vào ở, kết quả thời điểm giữa trưa vịkia liền chuyển qua."

      "Bên kia có động tĩnh gì hay ."

      Hạ Lam vốn cho là Bất Hối cũng như cácnàng, Bắc Uyển này nữ nhân nhiều như vậy nàng cũng có thời gian để ý. Trongkhoảng thời gian này nàng vẫn tỉ mỉ chuẩn bịbiểu diễn trong ngày thọ yến Thái HoàngThái Hậu, nghĩ tới đột nhiên phát sinh tình.

      "Nghe tức giận đập bể đồ, ở trong phòng khóc rống ."

      "Vô dụng, ngươi cho người tìm hiểu nàng, nàng cùng Vương gia phải có bí mật gì sao? giờ sao lại thế này."

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 8: Số đo của ta đều biết!


      Thính Vũ Các ở phía nam Vương Phủ cũng có ôn tuyền cho nên dù là mùa hèhay là mùa đông đều có tiếng nước chảytruyền đến, thanh êm tai giống như mưa phùn rả rích ngày xuân.

      Trong hè cầu , nước chảy, chim hót hoathơm; vào đông sương trắng bốc lên giốngnhư tiên cảnh.

      Thời điểm Lâm Tuyết Nhu đến lập tức bị cảnh sắc này mê hoặc, nhìn cảnh đẹp trướcmắt lại tưởng tượng được Chiến Cảnh Thiênôm vào trong ngực cảm giác cực kỳ xinh đẹp.

      Thời điểm hôm qua nàng nghe Phượng BấtHối đến ở Thính Vũ Các tức giận ở trong phòng lòng nóng như lửa đốt, may mắn đượcTiểu Thúy nhắc nhở nàng giống nhữngngười khác. Suy nghĩ đến việc nàng từng nhìn thấy, trong mắt lộ vẻ mơ màng, gò má thoáng chốc đỏ ửng.

      Giờ phút này trong Thính Vũ Các, Bất Hốicùng tiểu Huệ ngắm phong cảnh ngoàicửa sổ, nghĩ tới có thể thấy được LâmTuyết Nhu phát xuân!

      "Ngươi nàng nghĩ cái gì, như thếnào mùa đông mà bắt đầu suy nghĩ xuân."

      "Còn phải nghĩ đến Vương gia, nữ nhân kia ỷ vào mỹ mạo của nàng cùngThái Hoàng Thái Hậu làm chỗ dựa trong phủ luôn hung hãn cực kỳ. Tiểu thư, về sau ngươilên làm Vương Phi nhất định phải đuổi nàng ."

      Bất Hối vuốt trán, nàng với tiểu Huệ rất nhiều lần, nàng phải Vương Phi tương lai, hơn nữa nàng cùng Chiến Cảnh Thiên lòng dạ hiểm độc kia cũng phátsinh xu quan hệ, nhưng tiểu Huệ lại mực chắc chắn nàng nhất định là Vương Phi.

      " thôi, nếu người đến chúng ta cũng khôngthể tiếp tục ở trong nhà nhìn, nếu lạicó người mắng ta vô lễ."

      Vừa mới đứng dậy tiểu Huệ đưa tới áo choàng Bạch Hổ quấn quanh người.

      Mọi người trong Vương Phủ đều biết kiện áochoàng này làm từ da Bạch Hổ do Vương gia năm đó bắt được, sau khi trở về cho ngườilàm thành. Sau có rất nhiều người mơ ướcđều được, ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu muốn cũng bị cự tuyệt.

      Điều làm tiểu Huệ cao hứng đó chính là tiểu thư có thể chủ động ra gặp Lâm TuyếtNhu. Thời điểm Lâm Khả Nhi các nàng tới tìm tiểu thư lúc ấy cũng để ý, này chứng minh, tiểu thư chuẩn bị vì tương lai làm Vương Phi.

      Cái này nếu để cho Bất Hối biết nhất định sẽcậy đầu của nàng ra hảo hảo gột rửa. Nàng chẳng qua là quá mức nhàm chán cho nên đốivới việc đưa đến cửa này có chút nóng lòngmà thôi.

      Lâm Tuyết Nhu còn trong mộng đẹp, đến khi Tiểu Thúy bên cạnh nhắc nhở nàngmới phát Bất Hối đâng qua đây. Vừa xoay người, tươi cười liền cứng lại khóe miệng.

      Bất Hối hôm nay thân váy gấm đỏ thẫm càng thêm nổi bật dáng người linh lung. Trênđầu cắm cây kim trâm bằng bạc chạm rồng, mặt điểm viên bảo thạch hồngsắc khó gặp, mặt tràn ra tươi cười trongveo mà lạnh lùng, lộ ra cỗ cao quý thoáttục, xinh đẹp khiến cho người ta kinh hãi!

      Khiến cho nàng càng thêm kinh hãi là trênngười Bất Hối khoác kiện áo choàngBạch Hổ!

      Cúi đầu nhìn nhìn kiện áo chồn bạc thân mình này vẫn làm nàng kiêu ngạo, lập tứcliền trở nên chán ghét.

      "Sớm muộn gì cũng có ngày ngươi phảihối hận vì khuôn mặt kia." Lâm Tuyết Nhu ghen ghét mỹ mạo của nàng, trong lòng ác độc nguyền rủa, bất quá suy nghĩ đến kiện kia lại trở nên cao ngạo.

      "Biểu ca đúng là thương tiếc tỷ tỷ, đây chính là Bạch Hổ do biểu ca chính tay bắtđược chế thành, giờ lại đưa cho tỷ tỷ,quả đối tỷ tỷ bất đồng!" Lâm Tuyết Nhu áp chế đố kỵ dưới đáy lòng cố ý làm bộ dáng nhu nhược yểu điệu .

      Lời vừa ra khỏi miệng liền làm Bất Hối ghêtởm, toàn thân đều nổi da gà.

      "Muội muội? Theo ta được biết ta chỉ cótỷ tỷ, đúng là biết muội muội ởđâu ra, chẳng lẽ ngươi là phụ thân ở bên ngoài ……."

      Bất Hối cố ý nửa để cho chính nàng ta suy nghĩ. Ở nơi này, con riêng bị người xem thường địa vị cũng bằng hạ nhân.

      "Ngươi …….”

      "Là Tuyết Nhu đường đột, nếu Phượng tỷ tỷkhông thích kêu như vậy, kêu Tuyết Nhu ."

      Đối với khinh thường của Bất Hối, LâmTuyết Nhu cảm thấy cáu giận, sắc mặt phát tím, khẽ cắn môi vẫn lại là nhịn xuống. Nàng sở dĩ kêu tỷ tỷ muội muội cũng phảimuốn cùng Bất Hối làm quen, mà là bởi vì về sau các nàng cùng gả cho Chiến Cảnh Thiênthì nên kêu như vậy, đây là thích ứng trướcmà thôi.

      " biết Lâm tiểu thư tiến đến là có chuyện gì?"

      Bất Hối cũng mời vào trong phòng, Lâm Tuyết Nhu liền đứng ở bên ngoài như vậy. Trong lòng mong đợi nhanh nổi bão ,như vậy nàng có thể hảo hảo vận động mộtchút.

      "Tuyết Nhu là đến chúc mừng, thuận tiệnđưa chút đồ qua cho tỷ tỷ, về sau Phượng tỷ tỷ nếu là gả cho biểu ca chính là biểu tẩu của ta, chúng ta nên lại nhiều mới đúng."

      Dứt lời, lập tức có nha hoàn đưa lên mấy hộpgấm, nắp hộp gấm để lộ ra góc. Sau khi nhìn thoáng qua trước mắt lập tức sáng lêncảm thấy cao hứng, trong hòm đều là thứtốt, lần này nàng lo có tiền.

      "Tuyết Nhu muội muội hữu lễ, tiểu Huệ thulại . Còn có, đưa bánh hoa mai buổi sáng Vương gia mang tới cho Tuyết Nhu muộimuội mang về nếm thử chút."

      Bất Hối trong lòng cao hứng, sắc mặt cũngtrở nên tươi đẹp, mang theo Lâm Tuyết Nhu ngồi xuống bên ôn tuyền khách khí tròchuyện.

      Tiểu Huệ trong lòng ngầm oán thầm, Vương gia đâu đưa tới bánh hoa mai gì, đó là nàngbuổi sáng vất vả làm cho tới trưa tiểu thư thích ăn, tại lại tặng ra ngoài, đồ nàng làm sao có thể cho người đáng ghét ăn.Bất quá ngẫm lại mấy hộp điểm tâm có thểđổi lấy nhiều thứ tốt như vậy, đáng giá!

      "Nơi này tốt, ngay cả mùa đông rét lạnh cũng ấm áp như xuân!"

      "Nơi này so với nơi ở trước ấm áp hơn, hi vọng mùa hè nóng mới tốt."

      Bất Hối đều là lời lòng, nhưng đôikhi lời cũng có thể đả thương người .

      Nóng?!

      Lâm Tuyết Nhu ngực thổ huyết, đây chính làđịa phương tốt nhất Vương Phủ!

      Đáy lòng lửa giận lập tức bạo phát lại ngụy trang bằng khuôn mặt tươi cười thường xuất khiêu khích : "Biểu ca đem nơi ở củaVương Phi tương lai ban cho tỷ tỷ, chẳng lẽ các ngươi ngủ cùng nhau sao?"

      Bất Hối ngạc nhiên!

      phải nữ tử cổ đại đều cực kỳ kínđáo à? Như thế nào so với đại lại vẫn táo bạo như vậy.

      Thấy vậy, Lâm Tuyết Nhu khó nén vẻ đắc ý, kiêu ngạo ngẩng đầu liếc xéo Bất Hối. Nhưvậy nhất định còn chưa có phát sinh qua quan hệ, nghĩ đến từng nhìn thấy tại cung thái hậu trong lòng trận kích động.

      Nhớ lại có lần nàng tiến cung tìm TháiHoàng Thái Hậu thông báo liền xôngvào, kết quả thấy được Chiến Cảnh Thiênđang thay quần áo, phía sau lưng dáng người to lớn, tinh tráng. . . . . .

      Tuy chỉ thấy phía sau lưng lộ ra! Nhưng đủ để cho những nữ nhân khác hâm mộ .

      "Ngươi biết người biểu ca có bao nhiêu vết thương, có ấn ký gì sao?"

      "Ngươi nhìn thấy bộ dáng mặcquần áo sao?"

      Lâm Tuyết Nhu nhớ lại cao ngạo hỏi, Bất Hối trong lòng thấy ghê tởm, cái dạng này củanàng làm nàng khó chịu!

      Nheo lại hai tròng mắt, khóe môi khẽ nhếch,tiến đến bên tai Lâm Tuyết Nhu môi son khẽmở: "Chẳng những xem qua, mà còn, to ta đều biết, đáng tiếc, đời này ngươikhông có cơ hội biết ."

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 9: đời kiếp đôi người

      "Chẳng những xem qua, mà to tađều biết, đáng tiếc đời này ngươi có cơ hội biết ."

      Nghe vậy, Lâm Tuyết Nhu sắc mặt từ đắc ý chuyển thành thể tin tiếp theo trở nên mê muội, sắc mặt thay đổi liên tục, thấy vậytrong lòng Bất Hối vô cùng sảng khoái.

      "Chúng ta trở về."

      Lâm Tuyết Nhu mang theo phẫn nộ khôngcam lòng, đứng dậy mang hai tiểu nha đầunổi giận đùng đùng rời .

      "Hừ, nữ nhân biết xấu hổ, thấy qua như thế nào, dù sao biểu ca cũng muốnnàng, ngày nào đó tìm nam nhân cường nàng, đến lúc đó xem thân thể bị người ngủqua kia còn ai muốn. . . . . ."

      Lâm Tuyết Nhu trở lại trong phòng ra sức đập đồ, trong miệng cũng quên ác độcnguyền rủa Bất Hối.

      "Tiểu thư, người đừng nữa, lời này nếu để cho người nghe được truyền tới Vương gia kia có chuyện đấy." Tiểu Thúy vội vàngchạy đến cửa hướng ra phía ngoài thăm dò,nhìn thấy có ai, đóng chặt cửa lại.

      "Người phải sợ sao, dù sao biểu ca cũng sẽkhông tới." Lâm Tuyết Nhu tiếp tục phát tiết, bất quá thanh cũng chút.

      Nhìn tiểu thư nhà mình khóc thương tâm nhưvậy Tiểu Thúy cũng lo lắng, nàng từ đitheo bên người Lâm Tuyết Nhu, xem như làtâm phúc của nàng, trong phòng bên vừa thu thập đồ đạc vừa nghĩ chủ ý, đột nhiên, nàng nghĩ tới: "Tiểu thư có thể tìm TháiHoàng Thái Hậu, lão nhân gia nhất định để cho nữ nhân lai lịch bất minh làm Vương Phi ."

      Lâm Tuyết Nhu trước mắt sáng lên, đợi TiểuThúy nhắc nhở mới nhớ tới nàng còn có tấmvương bài lớn nhất: "Nhanh qua đây thu thậpcho ta, ta tại muốn tiến cung."

      "Nhanh lên, ngươi còn chậm chạp như vậy ta liền đem ngươi bán đến thanh lâu."

      Hai tiểu nha đầu vừa nghe liền khẩn trươngthay quần áo trang điểm cho nàng, sau hồi bận rộn vội vàng tiến cung.

      *

      "Lão tổ tông, hu hu hu. . . . . . , ngươi cần phải làm chủ cho ta."

      Vừa thấy Thái Hoàng Thái Hậu đến Lâm Tuyết Nhu liền trực tiếp gục trong ngực nàng khóc lên, Thái Hoàng Thái Hậu từ nhỏđã thương nàng, chỉ cần nàng vừa khóc bảo chứng tình gì đều có thể.

      "Nhanh đứng lên cho ai gia nhìn xem, ai chọcngươi mất hứng, coi khuôn mặt nhắn này khóc giống con mèo hoa ."

      "Hu hu hu. . . . . . Lão tổ tông, biểu ca, biểu ca đem Thính Vũ Lâu cho nữ nhânlai lịch bất minh, mà còn kiện Bạch Hổ da làm thành áo choàng trân quý kia đều cấpcho nàng, người đáp ứng với ta, Vương Phi của biểu ca là ta." Lâm Tuyết Nhu vốn là đệ nhất mỹ nhân Chiến quốc, này vừa khóclại càng lê hoa đái vũ làm cho người ta sinh lòng thương tiếc, tình cũng dựa theo lờicủa nàng tưởng tượng tiếp xuống .

      "Cái gì? Cảnh Thiên cho người vào ở ThínhVũ Lâu, là nữ nhân mà ngày ấy ngươi đến."

      "Đúng là hồ ly tinh kia, biết như thếnào mê hoặc biểu ca, mà nàng còn hung hãn cực kỳ, ngay cả ta cũng đặt ở trongmắt, hôm nay ta tìm nàng lại còn khiêu khích ta, cái gì xem qua thân thể biểuca, lại còn biết cái gì số đo của . . . . . ."

      Lâm Tuyết Nhu gặp thái hậu đối việc nàycũng có ý kiến, cảm thấy đắc ý, trong mắthiện lên tia thần sắc ác độc thêm mắmthêm muối bậy về Bất Hối, vốn là nàng khoe với Bất Hối, kết quả lại biến thành BấtHối hướng nàng khoe ra.

      Lâm Tuyết Nhu xong xong phát hiệnThái Hoàng Thái Hậu nở nụ cười, trong lòng có dự cảm bất hảo.

      "Lão tổ tông, người đây là sao ."

      Nàng biết ý tứ trong lời của BấtHối cho nên kiêng nể gì ra, TháiHoàng Thái Hậu cũng là người từng trải, vừa nghe liền hiểu, nghĩ tới Bất Hối cùngChiến Cảnh Thiên là phu thê, đây chính là hỉ .

      "Ngươi quá tùy hứng, Cảnh Thiên thích nữ tử ôn nhu hiền lành, trở về hảo hảo thay đổi tính tình này , có tổ mẫu vì ngươi phân sử, nhất định làm cho ngươi như nguyện ."

      "Nhưng là. . . . . ."

      "Được rồi, ai gia mệt mỏi, ngươi trước luiđi."

      Thái Hoàng Thái Hậu nhăn trán, gần đây nàng luôn cảm thấy choáng váng đầu, mới nóivài câu như vậy cũng thấy được khoẻ .

      Lâm Tuyết Nhu thấy Thái Hoàng Thái Hậu quả thực mệt mỏi đứng dậy làm lễ thối lui ra ngoài, dù sao mục đích của nàng đạt được,câu này là bảo chứng.

      Nhìn Lâm Tuyết Nhu ôn hòa rời , Thái Hoàng Thái Hậu than tiếng.

      Chiến Cảnh Thiên là tôn tử nàng thích nhất, mẫu hậu mất sớm, là tay nàng nuôi lớn, cảm tình đối với so với nhi tử mìnhđều thân hơn.

      " Chuyện năm đó ở trong lòng chôn rấtsâu, ai gia biết sở dĩ thân cận nữ nhân đều là bởi vì kiện kia, nhưng cũng thể vì vậy mà đón dâu, nếu như tuyệt hậu ai gia sao có thể công đạo cùngmẫu hậu chết của ."

      "Vương gia mệnh tướng là nhiều tử nhiều tôn, kiện kia trở thành quá khứ, hiệnnay phải cùng nữ nhân thân cận sao." Bên người Mã ma ma bên xoa huyệt thái dương cho nàng bên an ủi.

      " thân cận tốt rồi, ai gia tặng nhiều nữ nhân như vậy cũng chưa nhìntới, biết là dạng nữ nhân gì để cho chuyển biến , nhanh, ngươi cho hoàngđế tới tuyên chỉ cho nàng tiến cung để ai gianhìn xem."

      "Lão tổ tông, hôm nay sắc trời muộn, vẫnđể ngày mai ."

      "Ngươi cũng đũng, vậy ngày mai , là ai gia nóng vội ."

      *

      Lâm Tuyết Nhu vô cùng cao hứng, từ trongcung trở về trực tiếp Thính Vũ Lâu, tâmtrạng lần này tới cùng ban ngày hoàn toàn bất đồng, ban ngày là hâm mộ ghen tị, nay được Thái Hoàng Thái Hậu bảo đảm, nàng mới đúng là chủ tử tương lai của Thính Vũ Lâu, tại coi như sân nhà mình trực tiếpđi vào buồng trong.

      Nhìn lại Lâm Tuyết Nhu quay lại, Bất Hốitrong lòng hờn giận, cũng phảnứng Lâm Tuyết Nhu, xoay người với tiểu Huệ: "Tiểu Huệ, ngày mai với Vương giaviện này cần thêm hộ vệ, ngay cả chó mèocũng có thể tiến vào."

      Nghe vậy, Lâm Tuyết Nhu tức giận đập bàn:"Hừ! đúng là coi mình thành nữ chủ nhân Vương Phủ? cho ngươi biết, ThínhVũ Lâu này về sau khẳng định là của ta, mà vị trí Vương Phi cũng là của ta, đến lúc đó cũng đừng ở dưới chân ta khóc cầu ta thu lưungươi."

      "Lâm tiểu thư, vị trí Vương Phi Phượng Bất Hối ta vẫn còn hiếm lạ. Hơn nữa, namnhân ta muốn mặc kệ thể xác hay tinh thầnđều chỉ có thể có nữ nhân là ta, ngườinam nhân khác ta còn khinh thường. Lại có,cho dù Thính Vũ Lâu này về sau như thế nàocũng là ta bỏ lại cần !" Bất Hối mangtheo ý cười, ánh mắt nháy mắt băng lãnh,trong lời hàm chứa cỗ sắc bén khôngthể bỏ qua.

      Lâm Tuyết Nhu vốn định đợi Bất Hối giảithích, dù sao vị trí Thái Hoàng Thái Hậu ở trong lòng vương gia tất cả mọi người đềubiết, cho dù Hạ Lam cao ngạo kia nhìn đến nàng còn phải nhường nhịn ba phần, tại nàng những giải thích còn ra lời lớn nghịch như vậy. Cái gì mà nam nhân nàng muốn chỉ có nữ nhân, cái này cho dù là tiểu hộ cũng có khả năng,huống chi là thân phận Chiến Cảnh Thiên!

      "Ngươi. . . . . . , ngươi ghen tị như vậy ai muốn cưới ngươi." Dứt lời, lại mộtlần nữa nổi giận đùng đùng chạy mất.

      Đối với phản ứng của Lâm Tuyết Nhu, BấtHối có biểu tình gì. Cả đời này nếuthật phải lập gia đình, mặc kệ hay , nam nhân kia dù sống hay chết nhất định chỉ có thể có nữ nhân là nàng. Chodù thích, nàng cũng muốn thửcái loại bi thương này.

      Tiểu Huệ đối với Bất Hối kinh sợ tới mức muốn chạy lên đem miệng Bất Hối bịt lại .

      " Tiểu tổ tông của ta, lời này người thểnói nữa, trong những chức trách củachính thê chính là phụ trách nạp thiếp cho trượng phu, nữ nhân ghen tị cho dù được sủng ái cũng bị hưu. . . . . ."

      Bất Hối nhìn bộ dáng tiểu Huệ cảm thấybuồn cười, xem ra thời đại này nữ nhân bị tẩy não triệt để, lời này của nàng trong mắt các nàng quả là kinh thế hãi tục, kỳ thậtcho dù là ở đại, người chân chính có năng lực làm được việc này có mấy người?

      "Được rồi, ăn cơm ."

      Bất Hối cười tự giễu, nàng hôm nay làm saocó thể nghĩ đến những thứ này, đời saocó thể , nếu thích, lại như thế nào lập gia đình?

      Ngoài cửa sổ lúc này đứng người, ràng bị những lời vừa mới nghe làm chấnkinh, sau nửa ngày suy nghĩ cười: "Chỉ có nữ nhân sao? Nàng đúng là có dũngkhí."
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :