1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiến Vương Thương Phi - Tiểu Tiểu Đích Thạch Đầu (Full + eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      haha, đọc mà chết cười với 2 người. đến ta còn hiểu lầm nữa là...
      mấy tiểu tam này còn chưa chết tâm a, để xem chị Bất Hối ra tay dẹp loạn

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 57.1 : Phượng tỉnh lại
      [​IMG]


      Ngoài cửa lớn Vương Phủ, ba người Hạ Lam liền bị ngăn ở ngoài cửa ngừng cùng hộ vệ Vương Phủ dây dưa: "Các ngươi thấy đây là thánh chỉ sao? Là Hoàng Thượng bảo chúng ta trở về, nhanh để cho ta vào." trong tay Lâm Tuyết Nhu cầm thánh chỉ ngừng nháo, nàng nghĩ tới trong tay các nàng cầm thánh chỉ vẫn thể trở về.

      "Thực xin lỗi Lâm tiểu thư, Vương gia có lệnh cho phép người lạ vào Vương Phủ." Thị vệ ở cửa nhúc nhích mặt chút thay đổi, thánh chỉ tính cái gì, Chiến quốc nếu như có Vương gia sớm bị nước láng giềng chiếm đoạt, từ tiểu quốc lớn dần cho tới hôm nay đều là công lao của Vương gia, cái vị trí kia là Vương gia muốn làm mà thôi, nếu muốn sớm ngồi rồi.

      "Người lạ? Bổn tiểu thư là người lạ? Ngươi ——"

      Ba người chán nản, cầm thánh chỉ đứng ở cửa phủ biết nên làm như thế nào, những người xung quanh cũng vây quanh rất nhiều xem náo nhiệt ở đằng sau các nàng chỉ trỏ. Đa phần đều biết xấu hổ các loại, lại càng làm ba người tức giận.

      Kỳ , lần trước sau khi các nàng rời khỏi Chiến Cảnh Thiên hạ lệnh về sau cho các nàng tại tiến vào Vương Phủ, cho dù có thánh chỉ của Hoàng Thượng cũng được, cho nên lần này các nàng cầm thánh chỉ vẫn được vào.

      "Để các nàng vào ."

      Ngay khi hai bên vẫn giằng co, Chiến Nguyên lại chạy trở về, tuy biết Phượng nương vì cái gì đồng ý để cho các nàng tiến vào, nhưng thấy được trong mắt nàng có thần sắc tính kế, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho mấy vị này, làm tiểu thư, công chúa tốt đẹp làm lại muốn tự mình chuốc lấy cực khổ.

      Thủ vệ nghe Chiến Nguyên còn tưởng rằng Vương gia đồng ý cho vào liền cho các nàng tiến vào, lần này các nàng thức thời trêu chọc Bất Hối mà ngoan ngoãn trở lại chỗ ở của mình.

      Bất Hối vốn tưởng rằng các nàng tiếp tục tìm nàng, nghĩ tới mấy ngày qua các nàng cũng chưa tới, vừa lúc nàng cũng vui vẻ được thanh nhàn, Chiến Cảnh Thiên vẫn bị Hoa Thiên Thần hành hạ trong các loại dược.

      Lười biếng nằm ở giường để tiểu Huệ đấm bóp bả vai cho nàng, thoải mái híp mắt. Thương tổn của Thất Bảo cũng kém lắm, hai ngày này tiểu Huệ đau lòng nó, mỗi ngày đều làm cho nó rất nhiều đồ ăn ngon, có thể là bị tình lần trước dọa nên gần đây cũng có ra ngoài, giờ nằm ở trong lòng Bất Hối vù vù ngủ.

      "Tiểu thư, ta muốn xuất phủ chuyến có được hay ." Bất Hối nghĩ ngợi tới như thế nào kinh doanh quán lẩu, tiểu Huệ mở miệng năn nỉ.

      Bất Hối chậm rãi mở hai mắt nhìn nàng chút, hiển nhiên là nàng suy nghĩ lâu mới ra.

      Tiểu Huệ là sinh nô của Vương Phủ, cha mẹ đều ở bên trong phủ cho nên cho phép các nàng tùy ý ra ngoài, muốn ra tất phải được chủ tử đồng ý hoặc là chủ tử sai khiến mới được.

      "Được, chiều nay liền theo ta , lâu ra ngoài dạo." Bất Hối mấy ngày nay đúng là ngột ngạt sắp hỏng rồi, cho nên tính toán ra ngoài dạo, mỗi ngày ở trong Vương Phủ thực có ý nghĩa.

      " ? tốt quá!" Tiểu Huệ tại tuổi còn đối cái gì cũng tò mò, thích chơi đùa vừa nghe có thể ra ngoài lập tức cao hứng, nhưng nghĩ đến lần trước Bất Hối ra ngoài bị thương mặt lại trầm xuống, yếu ớt : "Tiểu thư, hay là tiểu Huệ tự mình thôi."

      Nghe vậy, Bất Hối nở nụ cười trêu ghẹo : "Hả? Vẫn còn có gì giấu ta, chẳng lẽ có tình lang?" Nha đầu kia cái gì cũng giấu nàng, như vậy khẳng định có cổ quái.

      Nghe nàng vừa như vậy, mặt tiểu Huệ phút chốc đỏ, tay đấm bóp cho nàng hơi chút dùng lực, vểnh môi : "Người ta mới giống ngươi, ta chỉ muốn mua ít đồ mà thôi."

      Bất Hối bình thường cũng lên mặt, hết sức tùy ý, thời gian lâu tiểu Huệ cũng sợ nàng mà thường xuyên trêu chọc nàng, cho nên nàng vừa như vậy tiểu Huệ liền cao giọng trả lại.

      "Giỏi lắm, còn dám cười nhạo tiểu thư nhà ngươi, xem ta đánh ngươi."

      Hai người liền như vậy ở trong phòng náo loạn, tiếng cười truyền rất xa ra ngoài.

      Sau cùng, hai người quyết định buổi chiều vẫn ra ngoài, lần này Bất Hối mặc nữ trang giả dạng tiểu nha hoàn, Chiến Cảnh Thiên cố ý sai người thầm bảo hộ, chuẩn bị xong mới cho phép nàng ra ngoài.

      Bên trong Hoàng Thành vẫn phi thường náo nhiệt, nhóm người bán hàng rong ven đường ra sức thét to.

      . . . . . .

      Tiểu Huệ trước kia chẳng qua là nha đầu làm việc nặng rất ít có cơ hội ra ngoài, tại vừa ra tới đây nhìn chút, kia nhìn chút, đối với cái gì cũng tò mò.

      "Tiểu thư, ngươi xem cái này, cái này khá a. . . . . . Còn có cái này, cái kia cũng được xinh đẹp. . . . . ."

      Bất Hối tại xem như mở mang kiến thức cái gì là cùng nữ nhân dạo phố, tiểu Huệ nhìn thấy bán vật trang sức, son bột nước vẫn luôn tò mò.

      " tại chúng ta đều là nha hoàn cần gọi ta tiểu thư, tại ta mệt mỏi, đến trà lâu bên cạnh nghỉ lát , ăn chút gì rồi lại dạo." Bất Hối muốn dạo, mấy thứ này chẳng qua lần đầu tiên dạo phố có phần hứng thú, lần thứ hai xem liền hoàn toàn có cảm giác .

      "Được, chờ ta mua cái này, nương lần trước muốn dạng trâm này."

      Cùng tiểu Huệ lại chọn mấy thứ trang sức xong, các nàng liền đến trà lâu bên cạnh dùng trà, lúc này người cũng phải rất nhiều, tìm vị trí gần cửa sổ nhìn người đến người đường phố vẻ mặt thích ý.

      "Tiểu, Tiểu Phượng, ngươi xem bên kia rất náo nhiệt." Tiểu Huệ yên tĩnh được mới tới dùng trà, từ lầu nhìn mọi nơi, đột nhiên phát chỗ có rất nhiều người, đối với Bất Hối hưng phấn kêu.

      Bất Hối liếc nàng cái, nàng thường xuyên ra ngoài nên biết mỗi ngày đường đều phát sinh chút tình, có rất nhiều người mãi nghệ thường thu hút rất nhiều người đến xem cho nên cũng để ý.

      Tiểu Huệ nhìn hồi, đột nhiên kinh ngạc kêu lên: "A! Giống như đánh nhau!"

      Nghe nàng vừa như vậy, Bất Hối mới giương mắt nhìn, quả nhiên, cách đó xa đám người vây quanh chỗ đánh nhau, vỗ vỗ tiểu Huệ tò mò cười nhạt : " thôi, chúng ta qua nhìn xem." Vừa lúc hôm nay cũng có gì tình, tùy tiện nhìn xem cũng được.

      Tiểu Huệ đương nhiên là cao hứng, hai người xuống lầu phát rất nhiều người đều hướng về phương hướng kia , trong miệng còn cái gì mỹ nhân, Chu công tử, Bất Hối trong lòng cũng có chút hứng thú, khả năng nhìn thấy chuyện thú vị.

      Hai người vất vả rốt cục lách đến trong đám người, chỉ thấy trong đám người đứng vị tuyệt sắc nữ tử, y phục có chút cũ nát cũng có chút dơ dáy bẩn thỉu, nhưng dáng người cũng rất đẹp. Tóc hơi hơi tản ra, sắc mặt tái nhợt, cho dù như vậy vẫn che dấu được dung nhan tuyệt thế của nàng, mặt trái xoan xinh xắn, lông mày dài , chất da nhẵn mịn, má còn có hai lúm đồng tiền, đôi mắt trong suốt sáng ngời ngây thơ nhìn đám người xung quanh.

      Ở trước mặt nàng có hai công tử quần áo chỉnh tề trừng nhau mà đánh nhau lại là hai người tùy tùng bọn họ mang đến.

      "Chu Bỉnh Hiên, vị mỹ nhân này là bản công tử phát trước, ngươi dựa vào cái gì cùng ta cướp đoạt." Hạ nhân đánh nhau, hai vị chủ nhân cũng nhàn rỗi đứng ở giữa đường tay chống nạnh tay đung đưa quạt giấy trừng đối phương.

      "Hừ, bản công tử tuyệt đối thể cho ngươi nhúng chàm vị tiểu thư này, trong Hoàng thành này ai chẳng biết Hạ Hàn ngươi thích cưỡng đoạt dân nữ, nàng nếu như bị ngươi cướp nhất định có kết quả tốt." Vẻ mặt Chu Bỉnh Hiên thèm để ý, bộ đại gia hất đầu trả lời.

      Bất Hối vừa nghe họ của hai người, còn có thái độ hung hăng càn quấy, trong lòng vui vẻ cảm thấy hai vị này là công tử của Hữu tướng cùng Tả tướng đương triều, nàng cũng muốn nhìn xem là nhi tử Hữu tướng lợi hại hay là công tử Tả tướng cường hãn.

      Hạ Hàn kia kiêu căng quen, bình thường đều là ngang há lại cho Chu Bỉnh Hiên chỉ trích như vậy, huống chi hai phụ thân vốn là đối thủ, nhi tử đương nhiên cũng nhìn vừa mắt. Thấy vừa lập tức lại: "Bản công tử nhìn tới nàng là phúc khí của nàng, làm thiếp của ta đời này vinh hoa phú quý mặc nàng hưởng dụng, ta xem ngươi xuất ngăn cản ta nhất định cũng là nhìn tới người ta thôi, nhìn ngươi bì ổi như vậy biết tổn hại bao nhiều tiểu nương tử rồi. . . . . ."

      "Phi, bản công tử thuần túy bênh vực kẻ yếu, người nào giống ngươi mỗi ngày đều làm những chuyện thối ta bẩn thỉu, là phụ thân cái dạng gì sinh nhi tử cái dạng đấy." Chu Bỉnh Hiên khóe miệng vểnh cao, vẻ mặt khinh thường.

      Nghe vậy Hạ Hàn nổi giận, sắc mặt đỏ bừng, dân gian có rất nhiều lời đồn về Hữu tướng, nhiều nhất là về chuyện tình của Hữu tướng. Ngay cả mẹ cũng là Hữu tướng phong lưu bên ngoài ngoại gặp được, sau khi sinh nhi tử mới cưới về làm phu nhân, tại bị chọc vào vết thương như thế nào có thể tức giận, lớn tiếng mắng: "Ngươi là đồ có nương sinh nuôi dưỡng rách nát cư nhiên dám cha ta, cha ngươi mới là rác rưởi."

      Chu Bỉnh Hiên cũng sinh khí, có nương, là Tả tướng tay nuôi nấng. Đây là vết thương của , ngoài miệng cũng trở nên ác độc: "Đúng vậy, ta có nuôi dưỡng cũng có sao, nương ngươi là kỹ nữ, tên đứng đầu bảng trong lâu, đôi cánh tay ngọc ngàn người gối, bán phiến môi son vạn người nếm, ai biết ngươi là dã chủng của ai, bao nhiêu người thương . . . . . ."

      "Ngươi muốn chết." Hạ Hàn rốt cuộc nghe nổi nữa, hai mắt đỏ đậm, trán nổi gân xanh, giơ quả đấm đánh qua Chu Bỉnh Hiên.

      Nghe được bọn đối thoại, Bất Hối thiếu chút nữa bật cười, chỗ yếu của nhau cũng tệ, lập tức biết ít bí mật. Bình thường những lời này dân chúng tầm thường dám , cho dù là những đại thần cũng dám.

      Chu Bỉnh Hiên thấy đánh tới, mặt đổi sắc, chút nào để ý, nghiêng người dễ dàng trốn tránh, mà Hạ Hàn kịp thu lực liền lao thẳng ra ngoài. Chu Bỉnh Hiên lại nhân cơ hội ở sau lưng đá cước, sau đó thần tốc đến bên người Hạ Hàn ngừng trận quyền đấm cước đá, trong miệng vẫn niệm niệm thần chú: "Dám đối với bản công tử xuất thủ, sống kiên nhẫn, ngày hôm nay ta liền thay cha ngươi giáo huấn ngươi chút. . . . . ."

      Hạ Hàn bởi vì bình thường hoang dâm vô độ, cho nên thân thể hết sức yếu ớt, mới trúng vài đòn có sức đánh trả.

      Thân phận hai người đều hiển hách, nào có người vây xem dám lên ngăn đón, chỉ có thể tùy ý bọn đánh, gã sai vặt mang theo vẫn dây dưa lẫn nhau căn bản có biện pháp tới giúp chủ tử.

      "Dừng tay!"

      Ngay lúc hai người tách ra được liền truyền đến tiếng hét lớn, tiếp theo đám người bị đẩy ra, đôi quan binh tới, người đầu toàn thân khôi giáp dưới bốn mươi tuổi, bộ dáng thô kệch, giữa trán lộ ra cương trực ngay thẳng, vô cùng uy vũ.

      Bất Hối lập tức liền nhận ra người tới, ngày đó ở thọ yến Thái Hoàng Thái Hậu nàng từng nhìn thấy, là đương kim Đại tướng quân, cũng là phụ thân Lâm Tuyết Nhu, Lâm Thành!

      "Sao lại thế này?"

      vừa mới hét lớn dọa hai bên đều ngừng lại, quần áo tả tơi đứng ở kia, trong đầu tính toán như thế nào trả lời.

      Mọi người trong Hoàng thành đều biết có hai người là nhất thiết thể đắc tội, là Chiến Cảnh Thiên, người khác là vị Lâm tướng quân này. Chiến Cảnh Thiên cần phải , Lâm tướng quân cũng là nhân vật truyền kỳ, năm trước vô cùng dũng khiến cho nước láng giềng cũng dám tới phạm, có thể chiến công hiển hách, là Thái Hoàng Thái Hậu nương nương, nhưng lại cứu mạng tiên hoàng, dù công cao hơn chủ cũng vẫn được hoàng gia tín nhiệm.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 57.2
      [​IMG]


      Về sau, khi Chiến Cảnh Thiên lên chiến trường dần dần vượt qua tài năng của , bất luận là võ công hay là kế hoạch tác chiến cũng bằng Chiến Cảnh Thiên, cho nên liền từ chiến trường trở về, nhưng uy thế của vẫn còn, cương trực công chính, nếu người nào chọc tới , mặc kệ là quan lớn hay quan , ngay cả Hữu tướng cùng Tả tướng đều có chút kiêng kị .

      tại, Chu Bỉnh Hiên cùng Hạ Hàn đều nhíu mi nhìn , biết vị Lâm tướng quân này làm như thế nào.

      " chuyện, đều câm điếc sao?" Lâm Thành lông mày nhíu lại, giận mà uy, Hạ Hàn sợ tới mức toàn thân là thương tổn thiếu chút nữa lại đảo ngã xuống.

      "Là ban ngày ban mặt cưỡng đoạt dân nữ, cho nên bản công tử dạy dỗ chút." Chu Bỉnh Hiên thần sắc như thường, hai tay ôm quyền, bộ lưu manh lớn tiếng đáp.

      " bậy, bản công tử muốn cưới nàng làm thiếp, tin ngươi hỏi nàng. . . . . . Hả? Người như thế nào thấy nữa?" Hạ Hàn biết Lâm tướng quân lợi hại, cho nên khẩn trương tìm lý do giải vây cho chính mình, nhưng lại phát người nữ tử vừa rồi thấy nữa?

      Nghe nhắc tới Bất Hối mới chú ý, vừa rồi mải xem đánh nhau phát nàng khi nào.

      Trong mắt Lâm Thành lên tia kiên nhẫn, suy nghĩ đến tin tức vừa mới nhận được, trong lòng hết sức vội vàng. Vừa rồi khi ngang qua vừa lúc bị thuộc hạ nhìn đến, công tử Hữu tướng cùng Tả tướng đánh nhau bên đường ai dám ngăn đón mới sang xem.

      tại nhìn đến nhân vật mấu chốt có, cũng hỏi được cái gì liền trực tiếp hạ lệnh: "Hạ hàn, Chu Bỉnh Hiên trước mặt mọi người sinh đánh nhau, dẫn mỗi người đánh năm đại bản." Sau đó sai người về phủ.

      Pháp lệnh Chiến quốc cho phép ở bên trong Hoàng Thành gây chuyện thị phi, cho dù là đại thần triều đình cũng được, cho nên quyết định của ai dám theo, lập tức cử người tới đây đem Chu Bỉnh Hiên cùng Hạ Hàn đè xuống mỗi người đánh năm đại bản.

      Bất Hối nghĩ tới kết quả này, nội tâm đối Lâm Thành có chút hảo cảm, ngay cả công tử Hữu tướng cùng Tả tướng cũng dám đánh, tệ

      Năm đại bản đánh xong có đều đứng lên nổi, hai gã sai vặt lập tức tìm cái giá tới nâng chủ tử trở về.

      "A. . . . . . Lâm Thành, ngươi dám đánh ta, ta nhất định cho phụ thân. . . . . ." Hạ Hàn nằm cái giá đau kêu hừ hừ, ngừng quát to.

      Ngược lại, Chu Bỉnh Hiên có phản ứng gì, cắn môi nhịn đau im lặng hé răng, tùy ý bọn hạ nhân nâng .

      Đột nhiên, Bất Hối phát chuyện thú vị, trải qua năm đại bản vừa rồi còn bị hạ nhân lăn qua lăn lại, quần áo của thoáng mở ra chút, bởi vì góc độ nên nàng phát , Chu Bỉnh Hiên cư nhiên là nữ!

      Nhìn thấy công tử hai đại thế lực triều đình bị xử phạt, dân chúng vây xem trầm trồ khen ngợi Lâm Thành, lại có gì biểu tình trực tiếp dẫn người rời .

      Kẻ bị hại , hai người gây chuyện cũng bị xử lý, dân chúng thấy hết náo nhiệt nhao nhao rời . Tiểu Huệ giống như hưng phấn, nhìn thấy thứ gì cũng tò mò.

      "Đồ mua cũng đủ rồi, náo nhiệt cũng xem, trở về ." Bất Hối nghĩ đến đáp ứng Chiến Cảnh Thiên trở về trước khi đổi dược.

      "Tiểu thư, tiểu Huệ còn có chút đồ chưa mua, bên kia còn chưa có ." Tiểu Huệ chớp mắt tội nghiệp nhìn nàng.

      Bất Hối suy nghĩ chút, tiểu Huệ ra ngoài như tìm cái gì, đành lòng làm nàng thất vọng, dù sao cũng chậm, cười : "Được, nốt phố bên kia rồi chúng ta trở về."

      Sắc trời dần dần tối, trời chiều nhàng phủ xuống, đem toàn bộ nhiễm tầng viền vàng.

      Hai người lại , tiểu Huệ đột nhiên hưng phấn kêu lên: "Tiểu thư, ngươi mau nhìn, hoa kia đẹp."

      Bất Hối nhìn theo phương hướng nàng chỉ, quả nhiên nhìn thấy trước cửa cái cái quán ven đường đặt bó hoa Kim Hoàng Sắc, được trời chiều chiếu lên như vậy ánh vàng rực rỡ cực kỳ xinh đẹp.

      "Bà, cái này bán thế nào." Tiểu Huệ cầm lấy bó hoa thích buông tay, miệng lại vẫn niệm niệm thần chú: "Kim Hoàng Sắc , . . . . . . Nhất định là cái này."

      đến gần vừa thấy, hoa này là hoa khô, nghĩ tới ở niên đại này cũng có hoa khô, cầm lấy mùi thơm ngát như có như , trong đầu lập tức thư giãn rất nhiều, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

      Bất quá, làm cho Bất Hối ngoài ý muốn là cũng có người tới mua hoa.

      "Năm lượng bạc bó, nương mua về đặt ở trong phòng, hoặc là làm thành hà bao mang theo, có thể làm cho người ta có tinh thần, hơn nữa còn có thể an thần. . . . . . mang đến vận may." Bà bà bán hoa đầy mặt tươi cười đối với Bất Hối cùng tiểu Huệ về tác dụng của hoa.

      "Bà, đây là vải gì?" Bất Hối cũng bắt đầu hiếu kỳ, cư nhiên bán năm lượng bạc, trách được ai mua.

      Bà bán hoa thấy các nàng có ý muốn mua lại càng ra sức giới thiệu: "Đây là tơ vàng quỳ được hoàng hậu Yến quốc thích nhất. . . . . ."

      "Lấy cho chúng ta năm bó , vừa lúc năm mới, mang về tăng thêm chút khí." Bất Hối cười đưa ra thỏi bạc để tiểu Huệ lấy năm bó.

      "Ánh mắt nương tốt, bà tặng cho ngươi bó, lần sau lại tới mua." Lão thái thái ngày hôm nay thực vui vẻ, nghĩ tới trời sắp tối lại gặp được người xuất thủ hào phóng.

      Tiểu Huệ mãn ý ôm bao hoa lớn, cười : "Tiểu Phượng, khuya rồi, chúng ta trở về ."

      "Tốt." Bất Hối mặt treo bên cười ấm áp, thâm sâu nhìn tiểu Huệ liếc mắt cái, mày khẽ nhíu, bất quá nhìn tiểu Huệ đơn thuần vô hại tươi cười, trong lòng ngầm trách chính mình nghĩ nhiều, lại nhìn thoáng qua lão thái thái bán hoa cũng là vẻ mặt sung sướng, thu thập đồ tính toán thu quán.

      Bất Hối cũng theo tiểu Huệ trở về, còn trở về Chiến Cảnh Thiên tìm đến đây.

      *

      Quả nhiên, các nàng vừa về đến Vương Phủ liền nhìn đến Chiến Nguyên nhìn thấy nàng về khẩn trương đón chào: "Phượng nương, ngươi trở lại, Vương gia hỏi nhiều lần, người còn trở lại muốn ra ngoài tìm ngươi!" Rốt cục thở dài nhõm hơi, Vương gia đúng là để ý Phượng nương, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy đối với tình gì lại để tâm như vậy.

      "Ta đổi bộ quần áo liền theo ngươi qua, sai người đem cơm qua ." người Bất Hối vẫn mặc y phục nha hoàn, phân phó tiếng liền vào thay quần áo.

      Rất nhanh liền đổi xong, ra cửa lại thấy những đóa hoa kim sắc, trong mắt lên mỉm cười, cầm lấy bó theo Chiến Nguyên hướng Đông Uyển đến.

      Bất Hối mới vừa vào cửa bị đôi cánh tay hữu lực kéo qua, bị ôm vào trong ngực, miệng ai oán hỏi: " phải rất nhanh trở lại sao, như thế nào đến bây giờ mới trở về." Như tiểu nương tử bị chồng ruồng bỏ.

      Nhìn thoáng qua Chiến Cảnh Thiên, Bất Hối trong lòng nhộn nhạo, được quan tâm là tốt, nhưng thể điểm tự do cũng ?

      "Ta hôm nay lấy thân phận nha hoàn Vương Phủ ra ngoài, người nào đối ta bất lợi, bọn họ chỉ để ý chủ tử quán lẩu Phong Thập Tam mà thôi, huống hồ, trải qua tình lần trước những người đó cũng dám tùy tiện động thủ." Bất Hối đỡ đến bên giường, cầm hoa trong tay đặt trong phòng, sau đó để bọn hạ nhân bắt đầu mang thức ăn lên. Từ khi các nàng bị thương, mỗi ngày đều ăn cơm cùng chỗ.

      Chiến Cảnh Thiên lườm hoa bàn cái, cau mày : "Đây là tơ vàng quỳ? Để nơi này của ta làm gì." Loại này chỉ nữ tử mới thích, thích.

      "Ngươi biết? Để cho ngươi an thần, ta mua sáu bó, lát cũng đưa cho Hoa Thiên Thần bó, còn có mấy vị ở Bắc Uyển kia, muốn năm mới thêm khí vui mừng." Bất Hối biết thích, cho nên mới cố ý đặt tại nơi này.

      "Ngươi để các nàng tiến vào làm gì, nhìn phiền lòng." Nhắc tới mấy người nữ nhân kia Chiến Cảnh Thiên mày nhíu lại càng sâu, có phải bởi vì có những nữ nhân này ở đây, cho nên nàng mới đáp ứng làm Vương Phi của hay ?

      Nghe vậy, Bất Hối nở nụ cười đến bên cạnh , trêu chọc : "Trong lòng Chiến Vương gia phải nghĩ như vậy ? Nào có nam nhân thích mỹ nhân, nếu , ta thay ngươi cưới các nàng vào."

      Chiến Cảnh Thiên trước mắt sáng lên, tay ôm lấy nàng vào trong ngực, gương mặt mê người hôn cái, cười : "Ngươi đây là ghen tị? Ta bảo đảm, trừ ngươi ra nhìn những nữ nhân khác liếc mắt cái." Tiếp theo ở mặt hôn rồi lại hôn, cảm giác mềm mại tốt.

      Bất Hối nhìn vẻ mặt thỏa mãn của nam nhân trước mắt, trong lòng cũng cực kỳ ngọt ngào, hai tay ôm lấy cổ của , khi chưa phản ứng kịp vụng trộm hôn cái.

      Uh`m ~ mùi vị tệ!

      Chiến Cảnh Thiên trong lòng kêu tiếng chấn kinh, ông trời rốt cục mở mắt sao? Đây là chuyện nằm mơ cũng dám, trong lòng vui sướng, hai cánh tay dùng lực ôm chặt nàng lại, hôn lên môi son mê người của nàng.

      Được tấc lại muốn tiến thước!

      Bất Hối há lại cho dễ dàng như vậy, liền quay mặt sang chỗ khác, cũng để ý trực tiếp ở bên mặt nàng lại hôn cái.

      "Chiến Cảnh Thiên, ngươi có thể ghê tởm như vậy hay , hôn ta đầy mặt nước miếng. . . . . . Ưm. . . . . ." Bất Hối bất đắc dĩ, chỉ hôn mà còn liếm, giống như con chó con hôn mặt nàng ướt sũng, nhưng vừa như vậy liền cho cơ hội lập tức đem lưỡi duỗi vào, cùng nàng dây dưa . . . . . .

      Khụ khụ!

      "Vương gia, cơm xong, muốn đợi chút sao?" Đúng lúc này thanh xấu hổ của Chiến Nguyên truyền đến, gõ cửa rồi nhưng hai người trong phòng kia nghe thấy, bê cơm đứng yên ở ngoài cửa lâu, nghe được thanh phòng trong làm cho người ta mặt hồng tim đập vốn định lui xuống, nhưng suy nghĩ đến thân thể Vương gia nhà mình, vẫn là nhắc nhở tốt hơn.

      Đột nhiên bị cắt ngang sắc mặt Chiến Cảnh Thiên đen lại, chau mày, thanh lạnh lùng : "Bưng lên ." Cho dù thèm để ý, cũng thể để nàng bị đói.

      Chiến Nguyên thấy ánh mắt Vương gia nhà mình muốn giết người, nhanh đưa đồ ăn để bàn sau đó biến mất nhanh như gió, giây cũng dám ở lâu.

      Chiến Cảnh Thiên nhìn tiểu nữ nhân trong ngực thở gấp, sắc mặt khẽ biến thành hồng, cổ họng căng thẳng, vừa định tiếp tục nhưng lại nhịn xuống, đặt nàng bên cạnh mình, tự mình chia thức ăn: "Đây là ngươi thích ăn, ăn nhiều chút."

      " cần chỉ ăn rau, ăn nhiều thịt chút."

      "Tới, lại miếng nữa, ăn? Muốn ta dùng mồm uy ngươi?"

      . . . . . .

      Bất Hối cảm giác cân nặng của nàng sau khi bị thương tăng lên rất nhiều, mỗi lần đều có lý do cự tuyệt , chỉ có thể tìm đề tài dời lực chú ý của : "Trong khoảng thời gian này ta suy nghĩ chút, chỉ quán lẩu mà quá mức đơn giản, cho nên ta muốn thêm món ăn khác vào, mà tốc độ chúng ta mở tiệm quá chậm, nếu muốn thu thập tình báo cứ tiếp tục như vậy biết phải chờ tới năm nào tháng nào."

      "Đem Nguyên Bích theo."

      Chiến Cảnh Thiên thở dài hơi, hi vọng nàng có thể mỗi ngày bồi bên cạnh , nhưng như vậy che dấu năng lực của nàng, tin tưởng ngày nào đó, nàng cùng đứng cao quan sát thế giới này.

      "Được."

      Nguyên Bích là thủ hạ của Chiến Cảnh Thiên, lần trước thọ yến Thái Hoàng Thái Hậu vốn là tặng lễ cá nhân, nhưng lại bị Chiến Cảnh Thiên bày mưu tính kế nàng cố ý từ trời té xuống, trong khoảng thời gian này vẫn ở lại Vương Phủ dưỡng thương.

      Bất quá, thương tổn lần trước là , lại có Hoa Thiên Thần ở đây, sớm tốt.

      Nàng tuy là nữ tử, nhưng toàn thân công phu cũng thể khinh thường, tuy Vô Ảnh vẫn theo bên người Bất Hối, nhưng dù sao cũng có thời điểm thuận tiện, Nguyên Bích là nữ, như vậy thuận tiện hơn.

      *

      "A. . . . . . Bất Hối muội muội cứu ta!"

      "Ngươi tên dâm tặc, chạy đâu, ta hôm nay phải giết ngươi!"

      Ngay khi Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên hòa hợp ăn cơm, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu to của Hoa Thiên Thần, còn có thanh nữ tử khác, nghe đến đó Bất Hối đứng bật dậy chạy ra ngoài.

      "Phượng !"

      Người tới vừa nghe đến thanh Bất Hối, động tác đuổi giết ngừng lại, xoay người lại sững sờ nhìn Bất Hối, đôi mắt lập tức đỏ:"Tiểu thư? Hu hu. . . . . . Tiểu thư, ngươi có việc gì, hu hu. . . . . . Phượng còn tưởng rằng bọn họ đem ngươi. . . . . . Hu hu."

      Người đuổi giết Hoa Thiên Thần đúng là Phượng , nàng sau khi tỉnh lại phát chỉ có mình nàng, còn tưởng rằng tiểu thư mất, tại vừa nghe đến Bất Hối kêu nàng liền ném kiếm trong tay gục trong lòng Bất Hối khóc lên.

      Lúc trước các nàng bị người đuổi giết, Bất Hối uống ly rượu độc kia vào liền hôn mê, Phượng cõng nàng đường trốn tránh đuổi giết đường hướng Thanh Phong sơn . Nhưng thân thể của nàng thương tổn quá nặng lại cõng người cho nên nửa đường bị đám kia người truy tới, ngay tại lúc này gặp được Chiến Cảnh Thiên trọng thương hồi kinh.

      Nàng quỳ đất cầu xin, nhưng người trong xe ngựa lại chút để ý, khi nàng tuyệt vọng mất ý thức nghe thấy tiếng cười dâm đãng của những kẻ đuổi giết, vốn tưởng rằng nàng cứ như thế chết , nghĩ tới còn có thể tỉnh lại.

      Nhưng nàng mới vừa tỉnh lại liền gặp tên ‘dâm tặc’ kia.

      "Được rồi, đừng khóc, ta phải có việc gì sao, đều qua rồi." Trong mắt Bất Hối cũng có chút nước, Phượng từ ở bên cạnh nàng, mà vì nàng ngay cả mạng cũng có thể từ bỏ.

      "Uh`m? Tiểu thư, đây nơi nào, người nào cứu chúng ta? Đúng rồi, thân thể ngươi như thế nào, độc giải sao?" Phượng rốt cục ngừng tiếng khóc, lờ mờ nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, nghi ngờ hỏi.

      "Này ——" Bất Hối vừa muốn mở miệng giải thích, lại bị Chiến Cảnh Thiên ngắt lời "Vào rồi tiếp, mặt đất lạnh."

      Nàng lúc này mới phát , hai người tại ngồi đất, mà Phượng chỉ mặc kiện áo đơn, khẩn trương đứng dậy đem Phượng kéo vào trong phòng.

      Phượng nhìn Chiến Cảnh Thiên quan tâm Bất Hối, còn có ôn nhu trong mắt tiểu thư nhà mình, càng thêm nghi hoặc: "Tiểu thư, là?"

      ", chúng ta trở về ." Bất Hối nhìn, Hoa Thiên Thần cùng Chiến Cảnh Thiên đều nhìn các nàng, nàng cũng muốn ở trước mặt hai người đàn ông ôn chuyện.

      "Tiểu thư, trước để ta giết tên dâm tặc này !"

      Phượng vừa rồi đột nhiên gặp được Bất Hối quá mức hưng phấn cho nên quên chuyện của Hoa Thiên Thần, tại vừa thấy, mắt phượng hung hăng trừng , hận thể ngũ mã phanh thây .

      "Khoan , có phải có gì hiểu lầm hay , đối với ngươi làm cái gì?" Bất Hối rất hiểu Phượng , nàng ngày thường cực kỳ ôn hòa rất ít thấy nàng phát giận.

      Bất Hối vừa hỏi, mặt Phượng phút chốc biến đỏ bừng, phẫn hận trừng Hoa Thiên Thần, thấy vẻ mặt đối phương thèm để ý, cắn răng : "Ta vừa mới tỉnh lại phát , đối ta. . . . . . Đối ta ——" Phượng tại đến cổ cũng đỏ, vài lần, câu kế tiếp cũng chưa được.

      "Hoa Thiên Thần, ngươi tới cùng làm cái gì?" Bất Hối vừa nghe cũng phát hỏa, lớn tiếng chất vấn.

      Thấy Bất Hối chất vấn, sắc mặt Hoa Thiên Thần biến cũng chưa biến bất đắc dĩ hở dài: "Ngươi có biết nha đầu bên cạnh ngươi thương tổn nặng nhất là kiếm trước ngực, người khác xử lý tốt, chỉ có thể để ta tới, vừa lúc ta đổi dược cho nàng nàng tỉnh lại, sau đó liền. . . . . . Ai, bản thần y đều là vì cứu người!"

      Nghe vậy, Phượng tay cầm càng xiết lại, này ràng là che dấu , dám làm còn dám nhận!

      Bất quá, nàng phát vấn đề, tiểu thư nhà mình cùng dâm tặc kia giống như nhận thức, che chút tức giận nghi hoặc : "Tiểu thư, ngươi nhận thức dâm tặc này?"

      "Ừ, là ân nhân cứu mạng của chúng ta." Bất Hối tuy muốn thừa nhận, nhưng mạng các nàng cứu về.

      Bất Hối xong, Hoa Thiên Thần đắc ý cười cách bì ổi, đối với Phượng : "Nghe được , bản thần y là ân nhân cứu mạng của ngươi, mà vừa rồi là đổi dược cho ngươi, ngươi như thế nào cũng tin?"

      "Ngươi chỉ là đổi dược?" Phượng hôn mê, trong khoảng thời gian này đều là Hoa Thiên Thần phụ trách, Bất Hối cách hai ngày xem lần.

      Nghe vậy, Hoa Thiên Thần vẻ mặt chính trực lớn tiếng đáp: "Đương nhiên" tuy đổi xong dược lại nhéo cái, trong lòng ngầm oán thầm: "Này phải là bị hai người các ngươi kích thích à." Chiến Cảnh Thiên như cái đầu gỗ đều trở nên nhiệt tình như vậy, cho nên mới nghĩ muốn tìm nữ nhân thử có phải thực như thế hay mà thôi, vừa lúc qua đổi dược liền thử chút, nghĩ tới Phượng đột nhiên tỉnh lại.

      Quả nhiên là thể sau lưng người làm chuyện xấu!

      "Phượng , tình là như vậy sao? Yên tâm, tiểu thư làm chủ cho ngươi." Đối với Hoa Thiên Thần, Bất Hối hề tin tưởng. Nếu là như vậy, nàng thay Phượng xử lý .

      Phượng nghĩ tới mạng nàng cùng tiểu thư là Hoa Thiên Thần cứu, nếu là cứu mạng tiểu thư, như thế. . . . . .

      "Là ta hiểu lầm, ta còn cho rằng là người xấu." Kỳ , nàng mới vừa tỉnh lại quả là nghĩ như vậy, còn tưởng rằng là những người đuổi giết các nàng, cho nên đối với Hoa Thiên Thần mới có thể phẫn nộ như vậy.

      "Chúng ta về trước ." Bất Hối nửa tin nửa ngờ, bất quá, bây giờ phải lúc truy cứu chuyện này, đem áo choàng mình cho Phượng , mang theo nàng trở lại Thính Vũ các.

      Chiến Cảnh Thiên thấy nàng đem y phục cho Phượng , vội vàng đưa áo choàng của ra cẩn thận mặc cho nàng: " Thân thể ngươi vừa khỏe lại, phải chú ý chút, hồi ta để Hoa Thiên Thần phối chút dược cho ngươi, nhiều ngày đừng quên uống."

      "Thân thể ta rất tốt, cần uống thuốc." Suy nghĩ đến thuốc đắng như thế nàng liền nhịn được nhíu mi, đánh chết ta cũng uống.

      "Ta để phối chút đắng cho ngươi điều trị thân thể, ngươi xem ngươi suy yếu như vậy, nhất định phải uống." Chiến Cảnh Thiên muốn ‘nhìn ngươi gầy như vậy’, nhưng nghĩ đến lần trước tại sơn động liền nhịn xuống, mặc quần áo cho nàng xong mới để cho nàng ra ngoài.

      Phượng kinh ngạc nhìn hai người, tiểu thư chưa từng giống tiểu nữ nhân như vậy, cho dù trước kia khi nghĩ đến Hiên Viên Thần cũng chỉ là vẻ mặt cảm mến mà thôi.

      Còn có, tiểu thư phải thích Hiên Viên Thần sao? Chẳng lẽ, lần đó cho tiểu thư độc dược thực là Hiên Viên Thần? Cho nên tiểu thư mới đối hết hy vọng?

      *

      Trong Bắc Uyển, Lâm Tuyết Nhu thoải mái nằm giường, tiểu nha hoàn đấm bóp vai cho nàng, còn người đấm chân cho nàng, ngẫu nhiên cầm lấy quả nho bàn ăn.

      "Tiểu thư, tình làm thỏa đáng." Tiểu Thúy vẻ mặt đắc ý từ ngoài cửa tới, nghĩ tới tình thuận lợi như vậy, khẩn trương đến đây tranh công.

      Nghe vậy, Lâm Tuyết Nhu chậm rãi mở mắt, đối với hai tiểu nha hoàn bên người ý bảo lui xuống: "Đều xuống ." Trong phòng chỉ còn lại nàng cùng Tiểu Thúy, cười lạnh : "Mọi người làm xong rồi sao?"

      Tiểu Thúy vỗ vỗ ngực, chuyện này nàng đều thầm theo, thấy tia sơ hở, đắc ý : "Tiểu thư yên tâm, cho dù Chiến Vương gia tự mình tra cũng tra tới đầu chúng ta."

      " tình này làm ổn thỏa, sau khi kết thúc ta báo cho cha ta an bài cho đệ đệ ngươi ở trong quân." Lâm Tuyết Nhu cầm lấy điểm tâm bàn ăn miếng cảm thấy hôm nay hương vị đặc biệt ngon.

      Tiểu Thúy vừa nghe mặt lộ ra nét mặt hưng phấn, người nàng chú ý nhất là đệ đệ của nàng. Nếu có thể đến trong quân Lâm tướng quân, vậy có thể để gia đình vẻ vang, khẩn trương quỳ xuống đối với Lâm Tuyết Nhu dập đầu: "Cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư, Tiểu Thúy về sau nhất định tận tâm hầu hạ tiểu thư."

      "Đứng dậy , chuyện này cần tiết lộ ra ngoài, chỉ có ngươi biết ta biết, nếu nếu tiết lộ ra ngoài, hậu quả ——" Lâm Tuyết Nhu cực kỳ mãn ý biểu của nàng, nha hoàn này cực kỳ cơ trí, mà nàng có thứ để uy hiếp nên sợ nàng ta phản bội.

      Nghe Lâm Tuyết Nhu câu kế tiếp, Tiểu Thúy rùng mình cái, nàng rất hiểu tiểu thư của mình, nếu đắc tội nàng nhất định lấy đệ đệ nàng ra uy hiếp, cúi đầu nhu thuận đến bên cạnh Lâm Tuyết Nhu cẩn thận hầu hạ, hơn nữa bảo đảm : "Tiểu Thúy đời này đều là người của tiểu thư, chết cũng phản bội tiểu thư."

      Tại nơi khác ở Bắc Uyển, cũng có người thời khắc chú ý hướng Bất Hối.

      "Nàng thành công?" Yến Tâm Nhu giấy họa cái gì, nhìn thấy nha hoàn bên người Linh Nhi tiến vào, nghi ngờ hỏi.

      "Đúng vậy, nhiều ngày Linh Nhi vẫn theo Tiểu Thúy, toàn bộ đều tiến hành dựa theo công chúa trù tính, phát sơ hở gì." Linh Nhi là theo Yến Tâm Nhu từ Yến quốc tới, nàng phải là nha hoàn đơn thuần mà là cao thủ, cho nên nàng theo Tiểu Thúy cũng bị phát .

      Nghe vậy, Yến Tâm Nhu mày khẽ cau, từ chuyện tình hai lần trước kia Phượng Bất Hối hẳn là người tâm tư kín đáo, làm sao có thể dễ dàng mắc bẫy như vậy? thanh lạnh lùng : "Tiếp tục giám thị, ta cảm thấy tình đơn giản như vậy."

      "Dạ, bất quá, công chúa có thể là quá đa nghi, lấy trí tuệ của công chúa đối phó nàng còn phải dễ như trở bàn tay." Linh Nhi trong mắt lên tia khinh thường, hèn mọn.

      Yến Tâm Nhu trong mắt lên tia hàn mang, trừng mắt nhìn Linh Nhi liếc mắt cái: "Ngươi quên lần trước chúng ta bị thiết kế đến am ni Bắc Sơn sao? tình chưa thành công, vạn vạn thể xem ."

      "Công chúa phải." Linh Nhi thu liễm khinh thường trong mắt, bộ dạng phục tùng, tiếp theo, thấy được Yến Tâm Nhu họa kinh hô: "Công chúa tranh này là cái gì? Thực mới lạ!"

      Yến Tâm Nhu cúi đầu nhìn nhìn vừa mới họa, là bức họa Bất Hối ngày ấy cung yến vì Chiến Cảnh Thiên họa, nàng từ liền có năng lực bắt chước, những thư họa nổi tiếng chỉ cần nàng xem lần, lập tức có thể bắt chước lại, cùng bút tích thực sai chút nào.

      "Đây là Phượng Bất Hối họa, người có thể nghĩ ra cách như này làm sao có thể là kẻ vô dụng." Nàng ngày ấy vừa thấy bức tranh này lập tức liền thích, nhưng phải nhiều lần mới bắt chước được, chủ yếu là nàng biết dùng cái ‘bút’ của Bất Hối.

      Linh Nhi ở Yến quốc có việc phải làm nên so với Yến Tâm Nhu đến muộn vài ngày, cho nên cũng đại điện nhìn thấy Bất Hối họa, tại nghe Yến Tâm Nhu vừa như vậy, trong lòng khinh bỉ đối Bất Hối hoàn toàn biến mất, thấp giọng : "Linh Nhi hiểu, nhất định chú ý gấp bội."
      thanh thanhBilly Nguyễn thích bài này.

    4. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      Lại thêm 1 cặp, Phượng và Hoa Thiên Thần :yoyo19::yoyo19::yoyo19:

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Bao nhiu chương za ban

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :