1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiến Vương Thương Phi - Tiểu Tiểu Đích Thạch Đầu (Full + eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 49: Phượng quốc sứ thần


      "Người trong nhà?"

      Bất Hối nội tâm nghi hoặc, người trong nhànàng hẳn là ở hoàng cung Phượng quốc mới đúng. Chẳng lẽ đại hoàng tỷ nghe mìnhkhông chết, phái người đuổi giết đến đây?

      Hừ!

      Nội tâm hừ lạnh tiếng, còn chưa có tìm nàng ta tính sổ lại phái người tìm đến đây trước, vậy đừng trách nàng khách khí!

      Tiểu Huệ dẫn Bất Hối phòng khách, nhữngngười đó bị quản gia an bài đến nơi này.

      Uh`m?

      Vừa vào cửa, Bất Hối ngây ngẩn cả người.

      Vốn cho là đại hoàng tỷ, như thế nào biếnthành mấy lão nhân? Nhìn còn có chút quen mắt. Nhưng cẩn thận tìm tòi trí nhớ của thân thểnày điểm ấn tượng cũng có.

      "Phượng tiểu thư có nhận ra mấy ngườichúng ta ?" Lão nhân có bộ dáng hiền lành trong đó mở miệng, đồng thời lấy mắt thần nhìn nhìn tiểu Huệ.

      Bất Hối thấy sáng tỏ, cũng sợ bọn họ có ác ý gì, nàng còn có đem bọn họ đểvào mắt, giọng đối với tiểu Huệ : "Ngươivề trước chuẩn bị điểm tâm cho ta." Tiểu Huệtuy rất tò mò, nhưng vẫn trở về.

      "Xin hỏi, đúng là Công Chúa Điện Hạ?" Sauk hi Tiểu Huệ lui xuống, lão nhân đứng ở chínhgiữa hỏi.

      Uh`m?

      Bất Hối lông mày nhướn lên, nàng nhớ lạimấy người này là ai.

      cung yến hôm qua nhìn nhìn thấy, là Phượng quốc sứ thần. Nàng thế nàonhìn quen mắt như vậy!

      Bất Hối trong lòng đại khái đoán được bọnhắn là vì cái gì tới, xoay người đến chính giữa ghế tựa ngồi xuống, đối với mấy cựu thần còn đứng : "Là bản cung! Có chuyện thẳngđi!"

      Đối với thái độ của Bất Hối, mấy vị đại thầnđang đứng này ràng vô cùng bất mãn. Bọn đều là cựu thần trong triều, cho dù làPhượng hoàng đối bọn cũng là lấy lễ đối đãi, công chúa được sủng ái cũngdám cùng bọn chuyện như vậy? Trong lòng cực kì tức giận, nhất là người đứng ởchính giữa kia, giọng điệu gượng gạo chất vấn: "Lão thần chỉ là muốn hỏi chút, công chúa làm sao có thể xuất tại nơi này? Lúc này, công chúa phải nên ở am ni cầu phúc sao? Vậy mà mình xuất tại Chiến quốc. Đây chính là tội khi quân!"

      càng càng kích động, cố ý tỏ ra uy nghiêm định làm cho Bất Hối sợ hãi.

      Phi!

      Nghe vậy, Bất Hối trong lòng phỉ nhổ, am ni , rắm!

      Nàng nghĩ tới phụ hoàng của nàng cưnhiên như vậy, còn nàng là tội khi quân. Phải biết rằng, nàng sở dĩ xuất tại Chiến quốc đều là do vị quốc vương kia ban tặng.

      Nhướng nhướng mày, lười biếng từ ghếđứng lên chậm rãi đến bên cạnh vị cựu thần kia ôn nhu hỏi: "Xin hỏi, người xưng hô như thếnào?"

      Nhìn thấy Bất Hối cung kính như vậy, vị cựu thần kia cực kỳ mãn ý, ngạo mạn mở miệng: "Cựu thần là Lễ Bộ thị lang Ngụy Uyên, vị nàychính là Lý đại nhân, Trương đại nhân, còn có Lưu đại nhân!"

      "Xin hỏi Ngụy đại nhân, ngươi làm sao biếtbản công chúa phải phụng mệnh lệnh phụ hoàng xuất tại nơi này?" Bất Hối mỉm cườinhìn hỏi.

      Ngụy đại nhân ràng sửng sốt, thậtđúng là nghĩ tới điểm này.

      đúng. Nghĩ lại, nếu là mệnh lệnh hoàng thượng bọn thể biết,vừa muốn phản bác Bất Hối lại cho hắncơ hội: "Lại có điều, bản công chúa xuất tạiđịa phương nào cũng cần phải báo cáo với các ngươi ? Các ngươi là người nào?"

      "Ngươi. . . . . ."

      Nghe xong lời này, Lưu đại nhân thở hổnhển, hiển nhiên là tức giận quá mức.

      Bất Hối mặt vẫn tươi cười ấm áp nhưgió, trong thanh êm ái lại lộ ra cỗ khôngđể cho bỏ qua, sắc bén như lưỡi dao hướng mấy người quét qua, lạnh giọng : "Ta? Bản cunglàm sao vậy? Bản cung hỏi lại ngươi, nếu biết bản cung là công chúa, vì sao nhìn thấy bảncung quỳ? Lại đường đường là Lễ Bộ thị lang, chẳng lẽ lễ nghi quân thần cơ bản nhất cũng biết sao? Nếu phụ hoàng biết ….?"

      Dứt lời, phịch tiếng!

      Trong đại sảnh, bốn vị đại thần đồng loạt quỳ đất.

      Đại bất kính đúng là trọng tội, hơn nữaPhượng hoàng chú trọng lễ tiết nhất. Nếu việcnày để cho hoàng thượng biết lao ngục,nặng chết. Người nào đảm đương nổi?

      Trong tức khắc, thanh mang theo run rẩyvang lên, dư còn văng vẳng bên tai: "Cựuthần khấu kiến Công Chúa Điện Hạ, Công Chúa Điện Hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

      Bất Hối lại trở lại ghế tựa ngồi thưởng thức ngón tay mình, cũng để ý tới bốn ngườiđang quỳ mặt đất.

      Thái độ bốn vị đại nhân này vừa rồi vẫn hunghãn, tại lại hiền lành như con cừu .

      thời giờ qua, bốn vị đại thần đầu đầy mồ hôi lạnh quỳ mặt đất cử động nhỏcũng dám, thân thể run nhè , đầu cũngkhông dám ngẩng lên.

      Lại duy trì phút đồng hồ như vậy, trongđó vị đại thần là chịu đượcngẩng đầu nhìn Bất Hối cái, nhưng vừa thấyhắn thiếu chút nữa thổ huyết.

      Bất Hối nhắm chặt hai mắt, lười biếng tựavào ghế ngủ thiếp !

      Tức giận vô cùng nhưng vẫn phải cúi đầunhận sai: "Công Chúa Điện Hạ, chúng lão thầnbiết sai rồi." Cuối cùng, vẫn là Ngụy đại nhân mở miệng trước.

      Bất Hối trong lòng cười lạnh, ngươi lại muốnđấu cùng lão nương, biết tại ta ghét nhất là người Phượng quốc sao?

      Hơi hơi mở hai mắt, ra vẻ nghi ngờ hỏi: "Cácvị đại nhân như thế nào lại vẫn quỳ mặt đất? Bản cung cho các ngươi đứng lênsao? Ai, là bản cung lớn tuổi trí nhớ tốt.Các vị đại nhân nhanh đứng lên !"

      "Là chúng lão thần lớn tuổi trí nhớ tốt, nhìn thấy công chúa cư nhiên quên hành lễ,khẩn cầu công chúa trách phạt!"

      "Khẩn cầu công chúa trách phạt!"

      Ngụy Uyên rốt cục cũng hiểu, vị công chúatrước mắt này cũng phải là dễ chọc, hơn nữa bây giờ còn có Chiến Vương gia làm chỗdựa nên khẩn trương nhận sai.

      "Các vị đại nhân nghiêm trọng, nhanh đứng lên kẻo sinh bệnh, Phượng quốc còn cần cácvị đại thần!" Bất Hối cũng phải cố ý nghĩ muốn trị bọn đắc tội, chẳng qua chướng mắt bọn họ hung hãn kiêu ngạo thôi.

      "Tạ Công Chúa Điện Hạ!"

      Các vị đại thần vừa nghe, khẩn trương dậpđầu lễ bái, sau đó xoa xoa hai chân run rẩy cung kính đứng ở bên sợ Bất Hối lại gán cho bọnhọ tội đại bất kính.

      Thấy vậy, Bất Hối nhíu mày, nếu mấy ngườinày vẫn theo nàng làm sao bây giờ? Nên sớm chút đuổi , mâu quang vừa chuyển,tùy ý viện cái lý do : "Kỳ , bản cung là phụng lệnh phụ hoàng tới Chiến quốc, nguyên nhân cụ thể các vị về nước hỏi phụ hoàng sẽbiết." Dù sao để mấy vị đại thần này trở lại Phượng quốc hỏi nguyên nhân cũng tốn rất nhiều thời gian, đến lúc đấy nàng còn khôngđang biết ở đâu? sợ bị tìm phiền toái!

      Giờ phút này, mấy vị đại thần trong lòng đều tràn ngập áy náy. Vốn là bọn có lỗi, nghĩ tới công chúa những khôngtrách bọn họ lại còn giải thích cho bọn họ. Cảm động thiếu chút nữa lão lệ tung hoành, cungkính hỏi: "Có chuyện gì cần bọn lão thần hỗ trợ?"

      " cần, thời gian nữa là có thể hoàn thành, các vị đại thần xong việc trước tiên có thể về nước."

      "Dà, chúng lão thần trước hết cáo từ!"

      Bất Hối thở ra hơi, cuối cùng đem mấyngười bảo thủ này tiễn bước. tại trở về vừa lúc có thể ăn cơm trưa, nhưng đợi nàngtrở lại Thính Vũ các bị Chiến Nguyên vộivàng tới cản lại.

      "Phượng tiểu thư mau mau ra nhìn xem,công chúa Yến quốc quỳ ở cửa phủ là muốngặp người!"

    2. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 50: Lôi ra ngoài chém!


      Bất Hối vừa mới giãn ra hai hàng lông màylại nhíu lại, ngày thực bất an. Đều do Chiến Cảnh Thiên.

      Hôm nay, trước cửa Chiến Vương Phủ vẫn quạnh quẽ đặc biệt náo nhiệt, trong ba tầng ngoài ba tầng người vây quanh vòng, ở giữalà Yến Tâm Nhu toàn thân xiêm y màu xanh tím, mặt chưa thi phấn trang điểm, tóc đen cột lỏng sau đầu, đôi mắt sáng ngời trở nênảm đạm ánh sáng mà còn chứa nước mắt, cắn môi, trong tay nắm chặt chiếc khăn lụaquỳ gối mặt đất, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt cái như là đợi người nào đó.

      Bất Hối vừa xuất , nhìn đến nàng khóc lê hoa đái vũ thương cảm, trong lòng thập phần khinh thường. Chẳng qua là người namnhân, đáng thấp hèn như vậy sao?

      "Tâm Nhu công chúa như thế nào chạy đếntrước cửa Vương Phủ quỳ? Chẳng lẽ làmchuyện gì thực xin lỗi Vương gia? Nếu vậy thìnên tìm Vương gia, tới tìm ta làm gì?" Nếu ra, Bất Hối quyết định nhìn xem nàng tới cùngmuốn làm gì.

      Yến Tâm Nhu vừa thấy Bất Hối đến đây lậptức lên tinh thần, nâng lên khuôn mặt nhắntràn đầy nước mắt, điềm đạm đáng cầu xinnói: "Phượng tỷ tỷ, tha thứ Tâm Nhu làm như vậy , Tâm Nhu chẳng qua là quá Vươnggia, cầu người để cho Tâm Nhu vào cửa , TâmNhu cần phi vị, làm thiếp cũng được, van cầu người, Tâm Nhu cùng ngươi tranhthủ tình cảm . . . . . ." Nàng vừa lại vẫn quỳhướng Bất Hối bò vài bước, ôm mép váy Bất Hối khóc.

      Thấy vậy, Bất Hối chán ghét lui về sau vàibước, bệnh thích sạch của nàng cũng nghiêm trọng kém Chiến Cảnh Thiên, tại hậnkhông thể lập tức tắm rửa cái, xui xẻo.

      "Hu hu. . . . . . Phượng tỷ tỷ, Tâm Nhu dậpđầu với ngài. . . . . ."

      Bang bang ầm!

      Thanh đầu đập mặt đất, cho dù trongđám người ồn ào cũng đặc biệt ràng.

      Bất Hối trong lòng cười lạnh, xem ra vị côngchúa Yến quốc này vì Chiến Cảnh Thiên làcó thể làm bất cứ giá nào!

      Người vây xem càng tới càng nhiều, tại vừa thấy tình huống này lập tức bàn luận.

      "Vị tiểu nương tử này khóc thực thê thảm"

      "Đúng vậy, vị đứng kia là ai, người ta là mộtcông chúa cũng nguyện ý làm thiếp nàng cònmuốn như thế nào? biết nam nhân ghét nhất nữ nhân ghen tị sao?"

      "Ta xem vẫn nên tìm Chiến Vương gia đếnđây , nhanh đưa Tiểu nương tử mang vào . . . . . ."

      Người chung quanh chỉ trỏ, đem mũi nhọn đều hướng người Bất Hối, Yến Tâm Nhu quỳ mặt đất cúi đầu, trong mắt lên thần sắc đắc ý, bất quá khi ngẩng đầu lại là mộtbộ đáng thương.

      Giả vờ! Thực mẹ nó có thể giả vờ!

      Bất Hối trong lòng nghĩ kĩ thuật diễn củanàng ta giỏi.

      Bịch!

      Bịch!

      Lại là hai tiếng, người quỳ mặt đất lạinhiều thêm hai người.

      Hạ Lam cùng Lâm Tuyết Nhu!

      "Phượng tỷ tỷ, Hạ Lam cũng cầu người để cho ta vào cửa , ta ở trong Vương Phủ lâu như vậy, sau này sao có mặt mũi lập gia đình!" Hạ Lam vẫn như cũ toàn thân áo trắng, cũng là nước mắt đầy mặt cầu xin.

      "Phượng tỷ tỷ, Tuyết Nhu cùng Vương gia biểu ca từ cùng nhau lớn lên, sau khi lớn lên liền đến vương phủ, hơn nữa từng thề đời này trừ biểu ca gả cho người khác. . . . . ."

      Lâm Tuyết Nhu hôm nay cũng thay đổi tính, cũng quỳ gối khóc lên.

      "Có nghe được hay ? Nàng họ Phượnga!"

      "A, chẳng lẽ là nàng, là nữ kia?"

      "Khẳng định, có thể từ bầu trời bayxuống, còn có thể làm cho tiên hạc nghe lời khẳng định là nữ!"

      "Cái gì nữ, đó là hồ ly tinh! Chắc chắn làphù phép Chiến Vương gia!"

      . . . . . .

      Nghe thanh chung quanh chỉ trích, Bất Hối nội tâm cười lạnh. Yến Tâm Nhu đúng là tâm cơ thâm trầm!

      Nhưng, thực thấy nàng dễ khi dễ phải ?

      Kiêu ngạo đứng thẳng, sóng mắt đảo qua sắcbén, khóe mắt nhíu lại, phía dưới lập tức câmnhư hến hoảng sợ nhìn nàng.

      Hồ ly tinh?

      Rất tốt, cư nhiên lời đồn như vậy cũng nghĩ ra, xem ra nàng giáo huấn các nàng mộtchút, Thiên Đô thể nào nổi!

      Lúc này, Chiến Nguyên từ trong phủ lấy tớimột cái ghế, Bất Hối lười biếng ngồi ở mặt thờ ơ nhìn ba nữ nhân quỳ mặt đất và đámngười vây xem lạnh giọng : "Ba vị đều muốngả cho Vương gia?"

      "Dạ! Cầu Phượng tỷ tỷ thành toàn!" Ba người đồng thanh, chờ đợi nhìn Bất Hối.

      "Vì cái gì muốn thành toàn các ngươi? Ta rồi, chỉ cần là nam nhân của ta, cả đời cũng chỉcó thể có ta nữ nhân!" câu ném ra ngoài, giữa sân mọi người đều kinh ngạc há to miệng. nghĩ tới lại có người dám can đảm thừa nhận mình ghen tị?

      "Vậy ý ngươi là đồng ý?" Ngụy trangtrên mặt Lâm Tuyết Nhu có vết rách, đối với Bất Hối chất vấn.

      Nghe vậy, Bất Hối cười: "Cho dù ta đồng ý hai người bọn họ vào cửa cũng đồng ý ngươi!" Trong ba người, Lâm Tuyết Nhu là dễ kích động nhất, cho nên Bất Hối tính toán lấy nàng khai đao.

      Quả nhiên, Lâm Tuyết Nhu nghe xong liền đứng dậy chỉ vào Bất Hối lớn tiếng chất vấn: "Ngươi có quyền gì đồng ý? Thái HoàngThái Hậu đồng ý, Hoàng Thượng cũng chuẩnthỉnh cầu của Tâm Nhu công chúa, tại cầungươi là nể mặt ngươi, đừng thấy cho chút mặtmũi mà lên mặt. . . . . ."

      "Thành đủ bại có thừa!"

      Hạ Lam cùng Yến Tâm Nhu trong lòng cămgiận nghĩ, sở dĩ các nàng tìm Lâm Tuyết Nhu tớilà vì thân phận của nàng, trước dặn dặn lại nghĩ tới lại vẫn hỏng việc .

      "Cho mặt mũi mà lên mặt? Ngươi có mặt sao? thiên kim tiểu thư chưa lấy chồng cư nhiên thấy thẹn đến ở trong nhà nam nhân, bây giờ còn ở đường cái khẩn cầu người ta cưới ngươi. Muốn biết xấuhổ, hẳn là chính ngươi !" Bất Hối híp mắtchất vấn, mỗi câu đều đâm trúng chỗ hiểm,quần chúng chung quanh nhìn Lâm Tuyết Nhucũng mang theo vẻ khinh thường.

      "Ngươi là hồ ly tinh, ta và ngươi liều mạng."Dứt lời, Lâm Tuyết Nhu mắt lộ ra hung quang, nhổ kim trâm đầu xuống hướng Bất Hốiđâm tới.

      Ti!

      Chiến Nguyên nội tâm thầm kêu tốt, khẩn trương sai người vào tìm Vương giađồng thời đứng ra che trước mặt Bất Hối.

      Bốp!

      Bất Hối sớm có chuẩn bị, tay đẩy Chiến Nguyên chắn trước mặt ra, khi Lâm Tuyết Nhu đến trước người, cái tát qua .

      " tát này, là thay cha mẹ ngươi giáo dụcngươi!"

      Bốp!

      " tát này, là ngươi vũ nhục ta!"

      Bốp bốp!

      Bất Hối tát nàng vài bạt tai mới ngừng lại, giáo huấn ngươi chút cũng biết trời cao đất rộng!

      mặt Lâm Tuyết Nhu lập tức sưng phồnglên, sớm thấy diện mạo vốn có, khôngdám tin ngồi chồm hỗm mặt đất hoảng sợ nhìn Bất Hối.

      Hạ Lam cùng Yến Tâm Nhu cũng ngầm kinhhãi, các nàng nghĩ tới Bất Hối cư nhiêndám lớn mật như thế? Cũng may, vừa rồi khôngcó kích động!

      "Vương gia đến!" Đúng lúc này Chiến Cảnh Thiên từ trong phủ ra.

      Hạ Lam cùng Yến Tâm Nhu khẩn trương vẻmặt thương cảm quỳ gối nơi đó.

      "Biểu ca! Hu hu. . . . . ." Lâm Tuyết Nhu cũng từ trong cơn chấn kinh khôi phục tinh thần nước mắt lộp bộp rơi xuống dưới, lần này là khóc thực. Từ đến lớn đều là nàng đánh người khác nào có người dám đánh nàng.

      Thấy vậy, Chiến Cảnh Thiên nhíu mi nhìncũng nhìn nàng, đến bên cạnh Bất Hốikhẩn trương kiểm tra. Vừa rồi hạ nhân có người lấy trâm muốn ám sát nàng sợ tới mức timcủa cũng bắn ra, cũng chẳng quan tâm Hoa Thiên Thần dặn, khẩn trương từ trong dược tuyền phủ thêm y phục liền chạy ra.

      "Chiến Vương gia phải làm chủ cho Lâm tiểuthư!"

      "Đúng vậy, nhanh bắt nữ này lại!"

      " thể bị hồ ly tinh mê hoặc!"

      Người chung quanh nhìn thấy Chiến CảnhThiên đến đây đột nhiên xuất mấy người hôlên, Bất Hối giương mày lên, rốt cục tóm đượcngười dẫn đầu.

      Nghe vậy, Chiến Cảnh Thiên hai hàng lông mày nhăn càng chặt, hàn ý người dần dầndày, rất nhanh quanh thân bao phủ tầng sátkhí, nhìn mấy người vừa rồi lạnh giọng :" ngôn hoặc chúng, kéo ra ngoài chém!"



    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 51: Nữ chủ nhân!


      "Còn nữa, truyền lệnh xuống, kẻ tạo lời đồn trong Hoàng thành toàn bộ chém đầu trước công chúng!" Chiến Cảnh Thiên nghĩ tới những người này lại có lá gan bịa đặt như vậy, xớm kiên nhẫn!

      Chiến Cảnh Thiên dứt lời lập tức liền có người tiến lên bắt người, những người đứng ra Bất Hối là nữ, là hồ ly tinh vừa thấy Chiến Cảnh Thiên muốn giết bọn lập tức quỳ mặt đất liều mạng dập đầu, trong miệng khổ sở cầu xin.

      "Vương gia, Vương gia tha mạng! Là có người cho tiểu nhân bạc để tiểu nhân cái này!"

      "Đúng vậy, tiểu nhân cũng dám, cầu Vương gia tha mạng!"

      Bọn cũng phải kẻ chủ mưu phía sau, chẳng qua là tham ít tiền bạc thôi, tình liên quan đến sinh tử liền vội vàng đem toàn bộ đều ra.

      Nguyên bản dân chúng vây xem trong lòng đều bị kích động, nhưng nghe đến mấy người này xong, mặt cũng trỏ nên khó nhìn, bọn họ thiếu chút nữa bị người hại. Nghĩ đến ánh mắt chiến Vương gia tràn đầy sát khí đối với những người đó càng tức giận, cầm gì đó trong tay liền hướng đầu bọn họ ném tới, tay nhổ nước miếng, trong miệng vẫn oán giận : "Cũng may Chiến Vương gia minh. . . . . ."

      "Chiến vương minh!"

      Cũng biết là ai khởi đầu, dân chúng đều quỳ mặt đất hướng về phía Chiến Cảnh Thiên dập đầu. Ở trong mắt bọn họ, Chiến Cảnh Thiên liền là thần!

      "Chiến Vương gia, tiểu nhân oan uổng!Là người kia ——"

      Người vừa mới dẫn đầu kia thấy Chiến Cảnh Thiên vẫn như cũ buông tha bọn liền chỉ ra người cho bọn tiền, nhưng vừa mở miệng bị giết!

      "Bắt!"

      Chiến Cảnh Thiên vừa rồi tâm tư đều ở người Bất Hối, căn bản để ý phía dưới cũng dự đoán được những người đó trốn ở bên trong, lúc này mới cho bọn thời cơ lợi dụng.

      Đám người nhận được bạc đều bị giết, kẻ giết người cũng cắn lưỡi tự sát.

      Chiến Cảnh Thiên nhíu mày chết chết, dù sao cũng xóa bỏ tội danh cho Bất Hối. cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục nàng!

      "Đưa ba nữ nhân này về, cả đời được đến gần Chiến Vương Phủ!" Suy nghĩ đến mấy người nữ nhân này cư nhiên đem chủ ý đánh tới đầu Bất Hối, tuấn nhan lãnh ý càng đậm.

      "Vương gia biểu ca, ngươi thể đối Tuyết Nhu như vậy!"

      "Vương gia!"

      Ba người vừa nghe vội vàng cầu xin, nước mắt rốt cuộc khống chế được chảy xuống, lập tức ngã mặt đất trong lòng hối hận đan xen, nghĩ tới trong lòng Chiến Cảnh Thiên các nàng chút địa vị, lần này là nâng đá đập chân mình.

      "Chậm !" Ngay khi có người qua muốn dẫn các nàng , Bất Hối vẫn trầm mặc mở miệng.

      Nghi hoặc nhìn Chiến Cảnh Thiên, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: "Dẫn các nàng vào trong phủ!"

      Đối với biểu Chiến Cảnh Thiên hôm nay, Bất Hối trong lòng cực kỳ mãn ý, cũng bắt đầu vì cân nhắc. Chuyện tình hôm nay nếu xử lý thích đáng tất cho người cố ý có cớ để , hơn nữa, chuyện hôm nay hiển nhiên sau lưng có chủ mưu khác, nàng muốn từ từ lôi kẻ xúi dục sau lưng ra!

      Chiến Cảnh Thiên nhìn Bất Hối trong lòng nổi lên ngọt ngào, biết ý tứ của nàng, chỉ là chán ghét nhìn ba nữ nhân kia, lạnh giọng : "Đưa trở về!" thể để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất!

      Nghe vậy, Bất Hối sắc mặt cũng lạnh xuống, hung hăng trợn mắt nhìn , đối với hạ nhân quát lớn: "Mang vào Vương Phủ!"

      Ba nữ nhân phía dưới kinh ngạc nhìn Bất Hối, biết vì sao nàng thay đổi chủ ý. Các nàng lần đầu tiên hi vọng Chiến Cảnh Thiên có thể nghe lời của nàng!

      Gia đinh Vương Phủ nhìn Vương gia nhà mình lại nhìn nhìn Bất Hối mắt to trừng mắt , biết nên quyết định như thế nào. Dân chúng vây xem chung quanh lại càng hoảng sợ, lại có người dám làm trái mệnh lệnh của Chiến Vương gia? Trong lòng có chút lo lắng cho Bất Hối, nương như hoa như ngọc như vậy liền như vậy mất !

      Ai!

      Chiến Cảnh Thiên trong lòng khe khẽ thở dài, nên cao hứng? Hay là nên sinh khí? Cuối cùng, vẫn là thỏa hiệp đối với hạ nhân : "Về sau chuyện tình Vương Phủ nàng quyết định!" Dứt lời, xoay người rời .

      "Cám ơn Vương gia! Cám ơn Phượng nương!" Hạ Lam cùng Yến Tâm Nhu tâm treo lên rốt cục hạ xuống, chỉ cần vẫn ở trong Vương Phủ có hi vọng!

      Đám người chung quanh cũng nhận điểm, Chiến thần Vương gia của bọn họ cũng là nam nhân sâu sắc, đặc biệt là nhóm nữ nhân trong đó đối Chiến Cảnh Thiên càng thêm sùng bái.

      Đối với quyết định của Chiến Cảnh Thiên chỉ có Chiến Nguyên cảm thấy ngoại lệ, Vương gia nhà mình dụng tình tuyệt đối chuyên nhất. Nhìn Phượng nương hôm nay ràng đối Vương gia cũng là có tình, nội tâm thầm cao hứng.

      Ba nữ nhân vui mừng vào phủ, hồi trò cười rốt cục xong. Bất Hối mỏi mệt trở lại phòng nghỉ ngơi, nhưng câu cuối cùng của Chiến Cảnh Thiên kia như thế nào cũng tiêu thất , mực quanh quẩn trong đầu!

      đây là đem nhà giao cho nàng sao?

      Buổi tối này Bất Hối ngủ cực kỳ yên, trong lúc ngủ mơ Chiến Cảnh Thiên thổ lộ với nàng, nàng đồng ý, nhưng khi nàng cao hứng nhào vào trong lòng , bên cạnh lại đột nhiên xuất đám nữ nhân. Bọn họ vui vẻ cười nhạo nàng: "Vương gia, nô tì nàng là tiện nhân, nàng làm toàn bộ đều chỉ là lạt mềm buộc chặt thôi!" "Đúng vậy Vương gia, tiện nhân như vậy liền đem nàng thưởng cho hạ nhân !"

      . . . . . .

      A!

      tiếng thét chói tai xẹt qua trời đêm yên tĩnh!

      Bất Hối đột nhiên giật mình tỉnh dậy, trong mơ nàng thấy cuối cùng Chiến Cảnh Thiên vô tình cầm kiếm đâm vào ngực nàng, xung quanh đều là tiếng cười nhạo của những nữ nhân.

      "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?" Tiểu Huệ nghe được Bất Hối thét chói tai khẩn trương chạy vào, nhìn thấy sắc mặt Bất Hối tái nhợt đầu đầy mồ hôi, lo lắng hỏi.

      " có việc gì, chỉ là giấc mộng mà thôi." Bất Hối tĩnh lặng trấn an tiểu Huệ lại nằm giường, đem Thất Bảo đại nhân bên gối ôm ở trong lòng.

      Trong lòng nhớ lại giấc mộng vừa rồi chân như thế! Chính mình êm đẹp như thế nào lại có mộng này? Chẳng lẽ này biểu thị cái gì?

      Sau nửa đêm nàng lẳng lặng nằm ở giường suy nghĩ quan hệ cùng Chiến Cảnh Thiên, mãi cho đến bình minh tiểu Huệ hầu hạ nàng rời giường.

      "Tiểu thư, bên ngoài hoa mai mở, có thể là vì tiểu thư đến, năm nay nở so với những năm qua đều đẹp hơn! Lát nữa chúng ta nhìn xem ."

      Nghe vậy, Bất Hối vô lực cười cười, lơ đãng nếm qua điểm tâm, lay chuyển được tiểu Huệ đành theo nàng cùng xem hoa mai nở rộ.

      Hoa mai viên tuy ngay phía sau Thính Vũ các nhưng vẫn có khoảng cách, hai người nhàn nhã tiêu sái còn chưa đến hậu viên ngửi thấy mùi nhàn nhạt thơm ngát thấm vào lòng người, làm lòng người vui vẻ. Sau đó, chiếu vào tầm mắt đó là hoa mai trong trắng lộ hồng, đóa hoa trơn trong suốt giống hổ phách hoặc ngọc bích chạm thành, có băng thanh ngọc khiết lịch tao nhã.

      Tâm tình phiền muộn rốt cục giãn ra, lúc này, bên ngoài truyền đến thanh tìm kiếm: "Phượng tiểu thư có ở đây ?"

      "Ta ở trong này."

      "Phượng tiểu thư, bên ngoài có vị nam tử tìm ngài." Hạ nhân cung kính đối với Bất Hối , tại nàng là chủ nhân Vương Phủ.

      "Nam tử?" Bất Hối nhíu mày giây lát giãn ra, mặt lộ ra tươi cười.

      "Nhất định là Bách Lý Hề tìm đến đây!"

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 51: Nữ chủ nhân!


      "Còn nữa, truyền lệnh xuống, kẻ tạo lời đồn trong Hoàng thành toàn bộ chém đầu trước công chúng!" Chiến Cảnh Thiên nghĩ tới những người này lại có lá gan bịa đặt như vậy, xớm kiên nhẫn!

      Chiến Cảnh Thiên dứt lời lập tức liền có người tiến lên bắt người, những người đứng ra Bất Hối là nữ, là hồ ly tinh vừa thấy Chiến Cảnh Thiên muốn giết bọn lập tức quỳ mặt đất liều mạng dập đầu, trong miệng khổ sở cầu xin.

      "Vương gia, Vương gia tha mạng! Là có người cho tiểu nhân bạc để tiểu nhân cái này!"

      "Đúng vậy, tiểu nhân cũng dám, cầu Vương gia tha mạng!"

      Bọn cũng phải kẻ chủ mưu phía sau, chẳng qua là tham ít tiền bạc thôi, tình liên quan đến sinh tử liền vội vàng đem toàn bộ đều ra.

      Nguyên bản dân chúng vây xem trong lòng đều bị kích động, nhưng nghe đến mấy người này xong, mặt cũng trỏ nên khó nhìn, bọn họ thiếu chút nữa bị người hại. Nghĩ đến ánh mắt chiến Vương gia tràn đầy sát khí đối với những người đó càng tức giận, cầm gì đó trong tay liền hướng đầu bọn họ ném tới, tay nhổ nước miếng, trong miệng vẫn oán giận : "Cũng may Chiến Vương gia minh. . . . . ."

      "Chiến vương minh!"

      Cũng biết là ai khởi đầu, dân chúng đều quỳ mặt đất hướng về phía Chiến Cảnh Thiên dập đầu. Ở trong mắt bọn họ, Chiến Cảnh Thiên liền là thần!

      "Chiến Vương gia, tiểu nhân oan uổng!Là người kia ——"

      Người vừa mới dẫn đầu kia thấy Chiến Cảnh Thiên vẫn như cũ buông tha bọn liền chỉ ra người cho bọn tiền, nhưng vừa mở miệng bị giết!

      "Bắt!"

      Chiến Cảnh Thiên vừa rồi tâm tư đều ở người Bất Hối, căn bản để ý phía dưới cũng dự đoán được những người đó trốn ở bên trong, lúc này mới cho bọn thời cơ lợi dụng.

      Đám người nhận được bạc đều bị giết, kẻ giết người cũng cắn lưỡi tự sát.

      Chiến Cảnh Thiên nhíu mày chết chết, dù sao cũng xóa bỏ tội danh cho Bất Hối. cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục nàng!

      "Đưa ba nữ nhân này về, cả đời được đến gần Chiến Vương Phủ!" Suy nghĩ đến mấy người nữ nhân này cư nhiên đem chủ ý đánh tới đầu Bất Hối, tuấn nhan lãnh ý càng đậm.

      "Vương gia biểu ca, ngươi thể đối Tuyết Nhu như vậy!"

      "Vương gia!"

      Ba người vừa nghe vội vàng cầu xin, nước mắt rốt cuộc khống chế được chảy xuống, lập tức ngã mặt đất trong lòng hối hận đan xen, nghĩ tới trong lòng Chiến Cảnh Thiên các nàng chút địa vị, lần này là nâng đá đập chân mình.

      "Chậm !" Ngay khi có người qua muốn dẫn các nàng , Bất Hối vẫn trầm mặc mở miệng.

      Nghi hoặc nhìn Chiến Cảnh Thiên, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: "Dẫn các nàng vào trong phủ!"

      Đối với biểu Chiến Cảnh Thiên hôm nay, Bất Hối trong lòng cực kỳ mãn ý, cũng bắt đầu vì cân nhắc. Chuyện tình hôm nay nếu xử lý thích đáng tất cho người cố ý có cớ để , hơn nữa, chuyện hôm nay hiển nhiên sau lưng có chủ mưu khác, nàng muốn từ từ lôi kẻ xúi dục sau lưng ra!

      Chiến Cảnh Thiên nhìn Bất Hối trong lòng nổi lên ngọt ngào, biết ý tứ của nàng, chỉ là chán ghét nhìn ba nữ nhân kia, lạnh giọng : "Đưa trở về!" thể để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất!

      Nghe vậy, Bất Hối sắc mặt cũng lạnh xuống, hung hăng trợn mắt nhìn , đối với hạ nhân quát lớn: "Mang vào Vương Phủ!"

      Ba nữ nhân phía dưới kinh ngạc nhìn Bất Hối, biết vì sao nàng thay đổi chủ ý. Các nàng lần đầu tiên hi vọng Chiến Cảnh Thiên có thể nghe lời của nàng!

      Gia đinh Vương Phủ nhìn Vương gia nhà mình lại nhìn nhìn Bất Hối mắt to trừng mắt , biết nên quyết định như thế nào. Dân chúng vây xem chung quanh lại càng hoảng sợ, lại có người dám làm trái mệnh lệnh của Chiến Vương gia? Trong lòng có chút lo lắng cho Bất Hối, nương như hoa như ngọc như vậy liền như vậy mất !

      Ai!

      Chiến Cảnh Thiên trong lòng khe khẽ thở dài, nên cao hứng? Hay là nên sinh khí? Cuối cùng, vẫn là thỏa hiệp đối với hạ nhân : "Về sau chuyện tình Vương Phủ nàng quyết định!" Dứt lời, xoay người rời .

      "Cám ơn Vương gia! Cám ơn Phượng nương!" Hạ Lam cùng Yến Tâm Nhu tâm treo lên rốt cục hạ xuống, chỉ cần vẫn ở trong Vương Phủ có hi vọng!

      Đám người chung quanh cũng nhận điểm, Chiến thần Vương gia của bọn họ cũng là nam nhân sâu sắc, đặc biệt là nhóm nữ nhân trong đó đối Chiến Cảnh Thiên càng thêm sùng bái.

      Đối với quyết định của Chiến Cảnh Thiên chỉ có Chiến Nguyên cảm thấy ngoại lệ, Vương gia nhà mình dụng tình tuyệt đối chuyên nhất. Nhìn Phượng nương hôm nay ràng đối Vương gia cũng là có tình, nội tâm thầm cao hứng.

      Ba nữ nhân vui mừng vào phủ, hồi trò cười rốt cục xong. Bất Hối mỏi mệt trở lại phòng nghỉ ngơi, nhưng câu cuối cùng của Chiến Cảnh Thiên kia như thế nào cũng tiêu thất , mực quanh quẩn trong đầu!

      đây là đem nhà giao cho nàng sao?

      Buổi tối này Bất Hối ngủ cực kỳ yên, trong lúc ngủ mơ Chiến Cảnh Thiên thổ lộ với nàng, nàng đồng ý, nhưng khi nàng cao hứng nhào vào trong lòng , bên cạnh lại đột nhiên xuất đám nữ nhân. Bọn họ vui vẻ cười nhạo nàng: "Vương gia, nô tì nàng là tiện nhân, nàng làm toàn bộ đều chỉ là lạt mềm buộc chặt thôi!" "Đúng vậy Vương gia, tiện nhân như vậy liền đem nàng thưởng cho hạ nhân !"

      . . . . . .

      A!

      tiếng thét chói tai xẹt qua trời đêm yên tĩnh!

      Bất Hối đột nhiên giật mình tỉnh dậy, trong mơ nàng thấy cuối cùng Chiến Cảnh Thiên vô tình cầm kiếm đâm vào ngực nàng, xung quanh đều là tiếng cười nhạo của những nữ nhân.

      "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?" Tiểu Huệ nghe được Bất Hối thét chói tai khẩn trương chạy vào, nhìn thấy sắc mặt Bất Hối tái nhợt đầu đầy mồ hôi, lo lắng hỏi.

      " có việc gì, chỉ là giấc mộng mà thôi." Bất Hối tĩnh lặng trấn an tiểu Huệ lại nằm giường, đem Thất Bảo đại nhân bên gối ôm ở trong lòng.

      Trong lòng nhớ lại giấc mộng vừa rồi chân như thế! Chính mình êm đẹp như thế nào lại có mộng này? Chẳng lẽ này biểu thị cái gì?

      Sau nửa đêm nàng lẳng lặng nằm ở giường suy nghĩ quan hệ cùng Chiến Cảnh Thiên, mãi cho đến bình minh tiểu Huệ hầu hạ nàng rời giường.

      "Tiểu thư, bên ngoài hoa mai mở, có thể là vì tiểu thư đến, năm nay nở so với những năm qua đều đẹp hơn! Lát nữa chúng ta nhìn xem ."

      Nghe vậy, Bất Hối vô lực cười cười, lơ đãng nếm qua điểm tâm, lay chuyển được tiểu Huệ đành theo nàng cùng xem hoa mai nở rộ.

      Hoa mai viên tuy ngay phía sau Thính Vũ các nhưng vẫn có khoảng cách, hai người nhàn nhã tiêu sái còn chưa đến hậu viên ngửi thấy mùi nhàn nhạt thơm ngát thấm vào lòng người, làm lòng người vui vẻ. Sau đó, chiếu vào tầm mắt đó là hoa mai trong trắng lộ hồng, đóa hoa trơn trong suốt giống hổ phách hoặc ngọc bích chạm thành, có băng thanh ngọc khiết lịch tao nhã.

      Tâm tình phiền muộn rốt cục giãn ra, lúc này, bên ngoài truyền đến thanh tìm kiếm: "Phượng tiểu thư có ở đây ?"

      "Ta ở trong này."

      "Phượng tiểu thư, bên ngoài có vị nam tử tìm ngài." Hạ nhân cung kính đối với Bất Hối , tại nàng là chủ nhân Vương Phủ.

      "Nam tử?" Bất Hối nhíu mày giây lát giãn ra, mặt lộ ra tươi cười.

      "Nhất định là Bách Lý Hề tìm đến đây!"

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 52: Ghen


      Nguyên bản, Bất Hối cho rằng Bách Lý Hề hôm qua tìm đến nàng, nghĩ tới bây giờ mới đến. Khi các nàng ở núi Thanh Phong quan hệ rất tốt, ngày đó ở trong đại điện cũng kịp ôn chuyện, đối với lần gặp lại hôm nay vẫn có chút chờ mong.

      "Bách Lý sư huynh!"

      Quả nhiên, ở cửa Vương Phủ đúng là Bách Lý Hề toàn thân thanh sảng, mặt treo nụ cười ôn nhu, nhìn thấy phiền muộn trong lòng Bất Hối tiêu thất rất nhiều.

      "Muốn gặp sư muội đúng là dễ dàng!" Bách Lý Hề đến trước người Bất Hối, giống như khi ở Thanh Phong sơn sủng nịch xoa xoa tóc nàng, trêu ghẹo .

      Đối với động tác của , Bất Hối cũng thấy khó chịu mà lại thân thiết cực kỳ, cố ý oán giận : "Ngày đó phải cho ngươi ta ở Chiến Vương Phủ sao? Cư nhiên kéo dài tới hôm nay mới đến tìm ta, lại học được ác nhân cáo trạng trước."

      "Hôm qua ta tới rồi lại bị từ chối ngoài cửa, hôm nay cam lòng lại tới lần, vốn muốn dùng vũ lực, nghĩ tới có thể dễ dàng nhìn thấy ngươi như vậy." Hai người vừa , vừa theo đường phố chẳng có mục đích tiêu sái . Ánh mặt trời chiếu thân bọn họ, thánh khiết quang mang, hấp dẫn vô số người vây xem.

      Bách Lý Hề khí chất nho nhã, bộ dạng tuấn, trọng yếu nhất là mặt vẫn đều là ý cười ôn hòa giống như trích tiên, làm cho thiên kim tiểu thư, bác , hài đồng bên đường tất cả đều vẻ mặt si mê nhìn .

      Thấy vậy, hai người chỉ có thể thi triển khinh công ly khai đường cái náo nhiệt tiểu lộ yên tĩnh ít người vây xem. Bất Hối vừa nghĩ đến lời mới vừa nhàng nhíu mi, nghi hoặc : "Từ chối ngoài cửa?" Nếu có người tìm nàng có khả năng bị cự tuyệt?

      Đột nhiên, trong lòng cảm thấy được việc này cùng Chiến Cảnh Thiên khẳng định tránh được quan hệ.

      Bách Lý Hề hôm qua bị cự tuyệt liền hiểu, kỳ , ngày ấy cung yến từ trong mắt Chiến Cảnh Thiên nhìn ra ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, cho nên rất ràng vì cái gì bị từ chối ngoài cửa cũng thêm gì, dời đề tài : " thôi, bồi sư huynh ăn cơm, nghe trong Hoàng thành mở quán lẩu, sư muội có thể qua?"

      Nghe vậy, Bất Hối mặt lên ý cười, thời điểm ở núi nàng cùng sư phụ thường xuyên đánh đố xem ai có thể làm cho mặt Bách Lý Hề xuất loại biểu tình khác nhưng cũng chưa thành công, hôm nay biết thế nào? Nghĩ đến đây, nhàng đến bên cạnh câu.

      "Cái gì?"

      "Đó là ngươi mở?"

      Bách Lý Hề khuôn mặt tươi cười ôn hòa rốt cục vỡ vụn, trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn Bất Hối, lần gặp này sư muội biến hóa quá lớn.

      "Hô hô. . . . . . Nếu có cameras tốt rồi, đem biểu tình vừa rồi của ngươi chụp lại lưu cho lão nhân xem, lão nhân gia cao hứng, chừng liền đem bảo bối kia truyền cho ta." Bất Hối trong lòng cực kì hưng phấn đem lời trong lòng đều ra.

      "Cameras? Này lại là cái gì?" Bách Lý Hề phát biến hóa lớn nhất là lời của sư muội, càng ngày càng hiểu.

      Nhận thấy mình lộ hết khẩn trương dừng ý cười, vô cùng thân thiết lôi kéo Bách Lý Hề hướng quán lẩu đến: " phải muốn ăn lẩu sao? Nhanh ."

      *

      "Nàng?"

      Chiến Cảnh Thiên hôm nay sớm ở trong ôn tuyền ra ngoài, nhớ tới chỗ hoa mai mở trong phủ vui vẻ đến tìm nàng cùng xem, nhưng vừa đến Thính Vũ các lại phát Bất Hối ở đây.

      "Buổi sáng A Hải qua đây ngoài cửa có người cầu kiến nàng, tiểu thư ra gặp vẫn chưa trở về." Tiểu Huệ lạnh run quỳ mặt đất trả lời vấn đề, khí tức người Vương gia quá cường đại, đặc biệt thời điểm phát hỏa cũng chỉ có tiểu thư sợ.

      Chiến Cảnh Thiên cảm giác trong lòng ngày càng phiền muộn, lạnh giọng ra lệnh: "Đem A Hải gọi tới!"

      "Vâng” tiểu Huệ như là được đặc xá, lên tiếng xong khẩn trương chạy ra ngoài.

      A Hải nghe tiểu Huệ kể xong khẩn trương chạy tới, nhìn thấy Chiến Cảnh Thiên ngồi ở giữa gian phòng, bùm cái quỳ xuống, run rẩy hỏi: "Vương gia tìm nô tài có gì phân phó."

      "Người tìm nàng là ai?"

      Nghe vậy, trong lòng A Hải đột nhiên có dự cảm ổn, hẳn là gây thôi? Chi tiết đáp: "Là vị công tử mặc áo trắng nhìn rất ôn hòa."

      "Bổn vương phải hạ lệnh nếu nhìn thấy người này trực tiếp đuổi sao?" sắc mặt Chiến Cảnh Thiên càng kém, quả nhiên như sở liệu, là Bách Lý Hề tìm đến đây.

      A Hải liều mạng dập đầu: "Vương gia tha mạng, ngày hôm qua Vương gia về sau chuyện tình Vương Phủ đều do Phượng tiểu thư quyết định, cho nên tiểu nhân mới ——"

      "Toàn bộ tới cửa quỳ!" đợi xong, Chiến Cảnh Thiên liền bình tĩnh ra lệnh, tiếp theo, phẫn nộ ra ngoài.

      *

      Trong phòng Long Phượng, Bất Hối tự mình dạy Bách Lý Hề ăn lẩu, khí thập phần hòa hợp!

      "Sư muội làm sao có thể rời Thanh Phong sơn đến Chiến quốc? Lại đến ở Chiến Vương Phủ?" Kỳ , muốn hỏi là ngày đó ở điện Chiến Cảnh Thiên nàng là Vương Phi duy nhất của hay ?

      Nghe vậy, tay Bất Hối ở đĩa rau dừng chút, sắc mặt cũng đổi. Bất quá, giây lát liền khôi phục bình thường, nhàng đem chuyện tình xuống núi qua loa lần, đương nhiên nhắc tới chuyện rượu độc.

      "Hỗn đản!"

      Bách Lý Hề đập bàn tức giận đứng lên, trong mắt tràn ngập sát khí.

      "Ngày mai chúng ta trở về Phượng quốc , sư huynh vì ngươi lấy lại công đạo, nam nhân kia cần cũng được, nếu Phượng quốc dung được ngươi liền cùng sư huynh đến Bách Lý quốc ."

      Nghe xong, trong lòng Bất Hối hết sức ấm áp, có thể có vị huynh trưởng như vậy chiếu cố tốt.

      "Sư huynh, khi ở núi ta cùng sư phó làm như thế nào sắc mặt của ngươi cũng biến, tại hẳn là giả ?" Bất Hối nhàng đem kéo về chỗ ngồi, cố ý trêu chọc .

      "Sư muội, ngươi ——" Bách Lý Hề cùng Bất Hối sinh sống cũng gần mười năm, hiểu rất sư muội này, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng. Nàng thích Hiên Viên Thần mười năm đều biết, tại như thế nào có thể thương tâm.

      "Sư huynh yên tâm, ta trưởng thành, những người thương tổn ta, ta tự mình trả lại, còn nam nhân kia sao? sớm cảm tình!" Bất Hối hai hàng lông mày ra đạo lãnh khí, nghĩ đến kẻ từng thương tổn mình trong lòng ngầm thề, nhất định phải đòi lại!

      Nhìn thấy biểu tình Bất Hối giờ phút này Bách Lý Hề nhàng nhíu mi, nàng rốt cuộc bị nhiều thương tổn mới có thể hoàn toàn chuyển biến, trong lòng cũng càng thêm thống khổ. Bất quá, vì muốn nàng càng thương tâm sang chuyện khác: "Chẳng lẽ người trong lòng sư muội tại là Chiến Vương gia?"

      *

      Sắc trời bắt đầu tối Bất Hối mới cùng Bách Lý Hề cáo biệt, hai người hồi tưởng cả ngày, khi tách ra vẫn ước định hôm sau săn thú, tâm tình cũng tệ.

      Uh`m?

      Mà khi nàng trở lại Thính Vũ các cảm giác được chút khác thường, trong phòng đốt đèn, trong viện cũng im ắng. Mang theo nghi hoặc vào, khi nhìn đến người quỳ đầy đất liền thất thần, đây là có chuyện gì?

      "Tiểu Huệ, các ngươi như thế nào quỳ gối nơi này?"

      "Hu hu. . . . . . Tiểu thư, sao giờ ngươi mới trở lại. . . . . ." Tiểu Huệ gục trong lòng Bất Hối thương tâm khóc, quỳ cả ngày này thân thể đều đông cứng.

      "Mau đứng lên, vào nhà rồi ."

      Tiểu Huệ xoa xoa nước mắt : "Tiểu thư, Vương gia ở trong nhà chờ ngươi!"

      Nghe vậy chân mày Bất Hối cau lại, đem tiểu Huệ đỡ đến phòng ấm áp bên cạnh, những người khác lại dám đứng dậy vẫn như cũ quỳ gối nơi đó. Mang theo chút tức giận vào trong phòng, nhìn Chiến Cảnh Thiên đen mặt chất vấn: "Chiến Vương gia đây là ý gì?"

      "Vì cái gì ra ngoài? được bổn vương cho phép sao?"Chiến Cảnh Thiên nghĩ tới còn chưa phát hỏa mà nàng lại phát hỏa trước, giọng điệu cũng tốt.

      Vừa nghe , Bất Hối trong lòng nộ khí lập tức liền tăng lên, mâu quang nháy mắt băng lãnh, lớn tiếng hỏi: "Vì cái gì? Chân ở người ta, ta muốn đâu liền đấy, mắc mớ gì đến ngươi!"

      Nộ khí của nàng mạnh, nộ khí của cũng yếu, nghĩ đến nàng ra ngoài cùng nam nhân khác, trong lòng liền nhịn được ghen tị. Chẳng lẽ trong lòng nàng chút địa vị? Phẫn hận nhìn nàng, bá đạo : "Bổn vương cho phép!"
      Billy Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :