1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chiến vương long phi - Yêu Mặc(c66.7)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Chờ ta trở lại


      “......” Mặc Sĩ Lưu Thương gì, tiểu nữ nhân này, sao lại hỏi mấy chuyện rối rắm kia, nghĩ trả lời vấn đề này, bởi vì trước kia quả có xem nàng.

      “Uống nhanh, sắp lạnh.”

      Long Chiến Nhã quay đầu, húp thìa cháo, lại đem vấn đề kia vòng vo trở về.

      “Ngươi thích ta?” Long Chiến Nhã trắng ra làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương nháy mắt được gì. Nữ nhân này biết rụt rè là gì.

      “Ừm.”

      “Ngươi......” Nàng nhìn thấy đáy mắt ra nhiều nhu tình, nghĩ tới Mặc Sĩ Lưu Thương thừa nhận ràng như vậy, điều này lại làm cho Long Chiến Nhã đỏ mặt, ăn luôn phần cháo đưa đến bên miệng. Long Chiến Nhã lại nhìn chằm chằm Mặc Sĩ Lưu Thương, ánh mắt như lửa thiêu kia làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương có chút sợ hãi.

      “Ngươi thích ta?” Mặc Sĩ Lưu Thương bên phục vụ nàng ăn bên hỏi, biểu tình thực bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng lại rất khẩn trương, nếu phải cố gắng chế trụ, tay nhật định run lên. là gặp quỷ! Khi đối mặt với thiên quân vạn mã cũng có khẩn trương như vậy, khi đối mặt với trăm người ám sát cũng có khẩn trương, người trúng kịch độc cũng có khẩn trương, vậy mà khi đối mặt với tiểu nữ nhân này lại khẩn trương! Chết tiệt! Nếu nàng dám thích , nhất định đem cổ nàng ninh thành từng đoạn! Mặc Sĩ Lưu Thương hung hăng nghĩ.

      “Ây...... chán ghét.” Thích hay ? Nàng biết, bởi vì nàng cho tới bây giờ còn chưa có thích qua cái gì nhiều. Nhưng mà nàng biết nàng chán ghét , chán ghét hơi thở , bài xích khi có động tác thân mật, bằng cho dù chính mình có nội lực, cũng có thể mang quăng đến mặt trăng, sao còn có thể để cho ôm mình mỗi buổi tối mà ngủ?

      “Ân.” chán ghét? Mặc Sĩ Lưu Thương nhàng thở ra. Nếu chán ghét, còn có biện pháp làm cho nàng , dù sao nàng vẫn còn phải sao, vấn đề của bọn họ có khi chỉ là thời gian.

      Thấy Mặc Sĩ Lưu Thương có biểu tình gì khác, Long Chiến Nhã quay đầu, thành thành ăn cháo. thích nàng, mà nàng cũng chán ghét vậy cứ như vậy . Có số việc vẫn nên thuận theo tự nhiên. Nàng thích lo lắng những chuyện phức tạp, cũng thích đem tình phức tạp hóa. Kỳ thực nàng rất đơn giản, chỉ cần có thể làm nàng , nàng cùng nhau cũng phải là thể.

      “Vài ngày nữa, ta sữ ra ngoài chuyến, thời gian có khả năng hơi dài nhưng trong vòng năm nhất định trở về. Ngươi cứ an phận sống ở trong phủ chờ ta trở lại. được chạy loạn, hảo hảo chiếu cố Thần nhi cùng chính ngươi.” Hoàn thành nhiệm vụ giúp nàng ăn, Mặc Sĩ Lưu Thương ôm Long Chiến Nhã nằm tựa giường, tay thưởng thức sợi tóc của Long Chiến Nhã.

      Muốn ra ngoài? Long Chiến Nhã ánh mắt chợt lóe, xem ra tin tức nàng biết được giả. Long Chiến Nhã gì, cười hề hề nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, tròng mắt vừa chuyển hít trộm mùi hương người . thể gương mặt lành lạnh này của Mặc Sĩ Lưu Thương thực đúng là làm điên đảo chúng sinh a, nhất là người này khi lại rất nhu hòa, là câu hồn người khác a, sau này nàng rất mệt .

      Mặc Sĩ Lưu Thương sửng sốt, ý thức được chính mình bị “Khinh bạc”, bất đắc dĩ nhìn con mèo lùi vào trong lòng , tràn đầy sủng nịch.

      “Vương phi ra nhắc nhở bổn vương việc.” Mặc Sĩ Lưu Thương khóe miệng nhếch lên, cười tà cái làm cho người khác hồn xiêu phách lạc.

      Long Chiến Nhã quay đầu thấy ngay cái nụ cười kia thầm mắng tiếng nghiệt, sau đó nghi hoặc nhìn .

      “Bổn vương sắp xa, trước khi hẳn là nên cùng vương phi hương chút lợi tức.” xong nhanh chóng cúi đầu, chuẩn xác chạm đến cánh môi đào mềm mại của Long Chiến Nhã, hôn triền miên cái thực sâu.

      Long Chiến Nhã còn chưa phản ứng lại thấy khuôn mặt tuấn tú của người nào đó phóng đại trước mặt, môi nóng lên. Long Chiến Nhã kinh hô tiếng lại làm cho cái lưỡi của Mặc Sĩ Lưu Thương thuận lợi tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất. Cảm giác khá tốt. Khóe môi gợi lên chút tươi cười, Long Chiến Nhã tay vòng lên cổ Mặc Sĩ Lưu Thương làm cho hôn sâu hơn. Thẳng đến khi Long Chiến Nhã hô hấp có chút khó khăn Mặc Sĩ Lưu Thương mới buông tha nàng.

      “Chờ ta trở lại.”
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Khởi hành.[1]


      Thiên Phổ quốc cảng, bốn chiếc chiến thuyền lớn xa hoa cập mặt biển, bên trong là những tiểu thuyền đánh cá đông đúc, sực kiện đặc biệt đột ngột này làm hấp dẫn chú ý của người dân.

      Lục quốc yên vừa rồi sáu nước họp mặt thương thảo đề tài đặc biệt đó chính là tầm bảo.

      Ven biển Thiên Phổ quốc, hải phận chia làm hai vùng, nội hải và ngoại hải. Vùng nội hải là khu vực an toàn người dân thường lui tới nơi đây. Còn vùng ngoại hải là khu vực bí , cho nên quốc dân nơi đây cứ trung bình trong năm nhóm người thám hiểm ngoài biển, nhất là vùng ngoại hải. Nhưng khi vào vào ngoại hải thường có rất ít người còn sống trở về, truyền thuyết rằng ngoại hải rất có nhiều hải tạc hung tàn, lại rằng có thủy quái ăn thịt người, tóm lại đều là truyền thuyết, ai có thể chứng . năm trước có tin tức rằng bên trong ngoại hải có cái đảo kỳ lạ, đảo còn có bảo vật, hơn nữa trung tâm tiểu đảo này còn có cả thần vật. Bất luận là bảo vật hay là thần vật, thể nghi ngờ đều gợi lên lòng tham lam của con người, những nhóm người ngoại hải thám hiểm tầm bảo càng gia tăng, cũng có những kẻ có tiền muốn chính mình phải mạo hiểm nên thuê đám người vào tầm bảo, nhưng những người đó phần lớn vẫn như cũ có trở về, có số người nguyên vẹn thiếu vài bộ phận hôn mê chính chiếc thuyền của mình rồi bị trôi trở về, đối với việc thám hiểm ngoại hải hề có ấn tượng.

      Hoàng thất Thiên Phổ quốc cũng phái ra ít tinh tầm bảo, chỉ có điều những người của hoàng gia Thiên Phổ quốc phái và những người tham hiểm đều có cùng kết quả hoặc là có có về, hoặc là hiểu vì sao lại trở về, tình huống rất là quỷ dị.

      chiếm được bảo quốc cam lòng, nên ở lục quốc yến đưa lên ý kiến đề nghị sáu nước cùng cộng tác cùng tầm bảo. Vì thế sau khi lục quốc yến kết thúc các sứ thần quan viên cùng về nước thương nghị với quốc quân sau đó tập kết ở Thiên Phổ cảng, cộng tác cùng tầm bảo. Hơn nữa Thiên Phổ quốc còn mời người trong võ lâm như: võ lâm minh chủ Phượng Lẫm, trang viên gia đứng đầu võ lâm Long các, Minh và Y cốc, là mời cộng tác tham bảo, kỳ cũng có tiêu tiền thỉnh bảo tiêu. Bởi vậy, ngày hôm nay xuất phát tại bến tàu này có đến bốn chiếc chiến thuyền lớn xa hoa chẳng qua trong đó có con thuyền có vẻ đặc biệt đó là thiết* thuyền đen của Long các.
      (*thiết: kim loại sắc, cứng rắn)

      “Vương gia, Thương Lộ quốc là hoàng đế Thương Lộ tự mình đến, mang theo vệ quân mười người. Vân Hòa quốc Thái tử Kì Dương, mang theo Vân Hòa đại tướng quân Huyền Mặc. Thiên Phổ quốc Hách Liên Hiểu, Hách Liên Ảnh, dẫn theo hai mươi thuỷ quân. Nam Trấn quốc Liễu Thừa Phong, dẫn theo mười tên hộ vệ. Đông Lạc quốc Bách Lí Linh, mang theo Huyền Cơ thừa tướng Vân Thanh. Võ lâm minh chủ Phượng Lẫm lẻ loi mình. Thứ nhất trang thiếu trang chủ Viên Liệt và đại tiểu thư Viên Phỉ, dẫn theo năm người. điều tra số người đến của Long các, Minh và Y cốc.” Bên trong căn phòng thuyền của Long Ngự quốc, Dạ Lăng hướng Mặc Sĩ Lưu Thương bẩm báo tin tức mới nhất. Lần này tham gia tầm bảo, Long Ngự quốc phái ra Mặc Sĩ Lưu Thương và Mặc Sĩ Lưu Vũ, chuẩn xác mà là Mặc Sĩ Lưu Vũ xin đến, Dạ Lăng và Tiêu Triết theo, còn lại chỉ dẫn theo mười người. Dù sao người của Long Ngự quốc cũng quen thuộc hoàn cảnh biển mang theo nhiều người chưa là chuyện tốt. Hiển nhiên những người khác cũng nghĩ là như vậy, bao gồm Thiên Phổ cũng chỉ phái hai mươi thuỷ quân. Nhưng là làm cho người ta khó hiểu là những người được xưng là Thái tử cũng đều đến đông đủ, đây là ý tứ gì? Sợ người khác phái người đến nuốt bảo vật sao?

      “Phải ?” Mặc Sĩ Lưu Thương thưởng thức ly trà. Long các, Minh, Y cốc trong chốn võ lâm ba cổ thế lực thể xem thường.

      Minh, ai biết Minh được thành lập khi nào. Trong đêm đột nhiên xuất , ở chốn võ lâm làm lên trận huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh) sau đó lại có hành động nào khác. ai biết Minh ở đâu, mọi người xâm nhập vào Minh đều để mạng của mình lưu lại, cũng ai gặp qua diện mạo của Minh Minh tôn, những người gặp qua đều Diêm Vương điện trình diện. Mọi người chỉ biết là Minh có tứ đại hộ pháp Phá Phong, Phá Nhật, Phá Nguyệt, Phá Lôi, bốn người võ công cường hãn ra tay tàn nhẫn.

      Y cốc thành lập từ trăm năm trước, tuy rằng người của Y cốc võ công cao, nhưng y thuật cao siêu, thiên hạ người nào có thể so sánh được, bởi vậy ở trong chốn võ lâm địa vị rất cao, người nào dám đắc tội, thế lực võ lâm khắp nơi bao gồm cả hoàng thất của các quốc gia đều lấy lòng Y cốc, chỉ sợ có ngày mạng của mình đến đường cùng cũng cần Y cốc ra tay cứu trị. Mà Y cốc cốc chủ đương nhiệm Nam Phong Nguyệt lại là vị cốc chủ y thuật cao siêu nhất trong Y cốc trăm năm qua, cho nên người giang hồ gọi là Y tôn. Y cốc cũng từng bị nhân tính kế, toàn bộ võ lâm vây công, suýt nữa toàn diệt, sau này Nam Phong Nguyệt lần nữa chỉnh đốn lại Y cốc, Y cốc liền trở thành nhất phái trong võ lâm cũng phân biệt chính tà, trị liệu bệnh nhân toàn bằng tâm tình. Y tôn cũng bắt đầu cùng Minh tôn, Long tôn giao hảo.

      Long các, thành lập hai năm trước đây, chuẩn xác là “Xuất đạo” vào hai năm trước. Chỉ trong ngày, Long các lấy các loại hình thức trải rộng lục quốc, nơi nào cũng có mặt Long các, nhưng ai có thể điều tra được sản nghiệp, thế lực nào là thuộc Long các. Bấy nhiêu thôi cũng làm cho các thế lực khắp nơi sợ hãi hồi lâu, lại phát Long các tựa hồ chỉ là muốn cùng nhân loại làm cái tiếp đón, xong cũng thấy có động tác gì khác. Long các Long tôn, chỉ biết là là nữ nhân, lấy hình thức bình thường để ra mặt, chỉ thấy được là kì nhân mang mặt nạ đen. Long các cũng có tứ đại hộ pháp Phong Lam, Phong Nguyệt, Phong Hồn, Phong Ly, bốn người hành tung mơ hồ, rất ít người gặp qua.

      Ba cổ thế lực này hợp nhất cùng dậm chân cái toàn bộ võ lâm đều phải rung chuyển, hơn nữa bất luận thế lực nào cũng đều điều tra đến tin tức bên trong, nếu như là địch, tất là họa lớn.

      “Chiếc chiến thiết thuyền kia là của Long các ?”
      (thuyền chiến bằng kim loại)

      “Dạ.”

      “Thuyền này dùng thiết để làm, chẳng lẽ sợ trầm? Người của Long các đúng là có ý tưởng a.” Mặc Sĩ Lưu Vũ cảm thấy rất thú vị.

      biết, cùng lắm thuyền kia di chuyển đều rất tốt.” Tiêu Triết bĩu môi, vừa nhìn đến chiến thuyền thuần được làm bằng sắt để tạo thành con thuyền lớn kia im lặng phập phềnh ở mặt nước liền cảm thấy choáng váng, chưa từng nghĩ tới thiết nặng như vậy lại có thể ở nước mà di động.

      “Mặc Lam và Liễu Thừa Phong đến?” Người của Long Ngự, Thương Lộ và Nam Trấn dùng chung thuyền, ba quốc gia khác dùng chung chiếc, vốn là thế lực võ lâm ở cùng nhau, nhưng Long các lại đột nhiên đưa đến chiếc thuyền lớn như vậy cũng có người nào có ý kiến, huống chi bọn họ đến bây giờ còn chưa nhìn thấy người nào của Long các đến đâu.

      “Đến.”

      “Ừm.”
      thuyt thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Khởi hành. [2]


      “Tam ca, xem chiếc thuyền lớn kia thế nào?” Mặc Sĩ Lưu Vũ rất ngạc nhiên về thuyền kia.

      tại thừa dịp những người kia chưa tới ra ngoài nhìn xem chừng có thể gặp được.”

      “Cũng tốt.”

      boong thuyền, Mặc Lam và Liễu Thừa Phong có mặt ở đây, hiển nhiên là cũng thập phần tò mò đối với Long các. Boong thuyền của hai chiếc thuyền khác cũng có người đứng.
      Thiết thuyền màu đen thuần, tản ra hơi thở lạnh lẽo, xa xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy thân thuyền lớn và thuyền thiết kế cầu thang hình trụ ba tầng, thấy cái gì khác.

      thuyền có người sao?” Mặc Sĩ Lưu Vũ trường người dài cổ ra ngóng, cùng lắm
      cái gì cũng nhìn thấy được.

      “Có.” Liễu Thừa Phong trả lời

      “Hơn nữa thoạt nhìn là người của tam phương thế lực mới nổi dậy vừa mới lên thuyền.”

      “Tam phương thế lực?” Tiêu Triết khó hiểu.

      “Long các, Minh, Y cốc.” Dạ Lăng khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiêu Triết. Tên này ra khỏi cửa vĩnh viễn bao giờ mang theo đầu óc, hơn nữa ngay cả lỗ tai cũng mang theo, bọn họ vừa rồi ở trong phòng cái gì? Tên này a!!

      phải người muốn tam gia bọn họ quan hệ rất tốt đó chứ?” Tiêu Triết cả kinh. Ba cổ thế lực kia mình thôi cũng đủ làm cho bất kì thế lực nào khác run sợ rồi, bây giờ còn bọn họ là bằng hữu vô cùng tốt? đùa gì chứ!

      “Lát nữa biết.” Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn về phía bến tàu, nghe được tiếng vó ngựa.
      Những người còn lại đều nhìn về phía bến tàu bên kia, chỉ chốc lát sau thấy được chín con hắc mã chở mười người chạy như điên mà đến.

      “Đó là hắc mã! Có đến là chín con?!” Liễu Thừa Phong miệng mở lớn đến mức có thể nhét vào quả táo, chỉ vào nơi xa xa kia ngón tay run run. Đây chính là “Hắc mã thuần” a! đại lục tốc độ thuộc hàng nhanh, là loại ngựa hoang cực kì thông minh! Có thể thuần phục con là thiên tài rồi! Vậy mà tại có mặt ở đây lại là chín con? nên đùa như vậy chứ? muốn giống như vậy a!

      “Nàng, nàng, nàng......” Nhìn kỹ lần nữa, Mặc Sĩ Lưu Vũ cảm thấy trái tim mình sắp rớt ra. Con ngựa dẫn đầu kia là ai cưỡi vậy? Chín người phía sau biết năm người, hắc y là Phong Hồn, ngồi phía trước Phong Hồn là Phong Tiêu vừa được Long Chiến Nhã thu nhận. Bạch y là Phong Ly. Người mặc hồng y đeo mặt nạ đen là Long Chiến Nhã, cùng Long Chiến Nhã là Mặc Sĩ Nhược Thần ngồi trong lòng nàng. Tuy rằng Long Chiến Nhã mang mặt nạ, nhưng vừa nhìn thấy người Mặc Sĩ Nhược Thần ngồi phía trước người trong Chiến vương phủ người nào là biết thân phận của nàng.

      Tiêu Triết quả thực muốn ngất, vương phi vủa bọn họ sao lại đến đây? Vì sao còn phải mang theo tiểu vương gia? Bọn họ tới dạo chơi sao?
      Dạ Lăng hắc tuyến .

      Mặc Sĩ Lưu Thương vừa nhìn thấy được lớn kia hai mắt liền mở to, hai tay trong ống tay áo nắm lại chặt.

      “Làm sao thế? Các ngươi biết họ sao?” Liễu Thừa Phong khó hiểu nhìn bốn người phản ứng quá khích.

      “Ách...... Biết, chẳng qua là biết địa vị lại lớn như vậy mà thôi.” Tiêu Triết sờ sờ cái mũi. cũng là .

      Liễu Thừa Phong và Mặc Lam khỏi liếc nhìn vài lần.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      “Mẫu thân, mẫu thân, cục cưng nhìn thấy phụ thân rồi! Phụ thân mặt đen a.” Ngồi trong lòng Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Nhược Thần sớm nhìn thấy được bốn chiếc thuyền lớn và bắt đầu đánh giá chung quanh, quả nhiên liền thấy được ngay cha mình, tâm tình tốt nhìn cha vẫy vẫy tay. Mặc Sĩ Nhược Thần cười khánh khách trong lòng Long Chiến Nhã.

      “Ừ, mẫu thân cũng nhìn thấy.” Nhìn biểu tình khôi hài của bốn người kia Long Chiến Nhã suýt
      chút nữa nhìn được bật cười. Nàng vốn tính giấu diếm chuyện bản thân là các chủ Long các nếu cũng để cho đám người Phong Hồn kiên nể gì mà mỗi ngày lang thang qua lại trong vương phủ, chỉ có thể trách bọn họ quá đần, Long các tật phong tứ sử ở giang hồ vốn là những nhân vật nổi danh, người người đều biết vậy mà bọn họ lại nhận ra, trách ai được.

      “Tiểu Nhã nhi, ngươi xem tướng công ngươi có thể hay lột da của ngươi? Ngươi thế nhưng còn mang theo con của tìm bảo!”. Bên phải Long Chiến Nhã là Minh tôn Bách Lí Mạch người vận hắc y mang cái mặt nạ màu bạc vui sướng khi thấy người gặp họa.

      có cái năng lực đó.” Long Chiến Nhã rất là “Tiếc nuối” lắc lắc đầu. Sau khi giải được độc, trong cơ thể nàng còn có lượng nội lực tràn trề. Sau khi Mặc Sĩ Lưu Thương dẫn theo người rời khỏi Long Ngự quốc là nàng liền theo sát ngay để lại Phong Tuyết làm thế thân trong Chiến vương phủ. Lợi dụng thời gian ba tháng trước khi tầm bảo, Long Chiến Nhã luyện nội công tâm pháp của Minh, ăn linh đan diệu dược của Y cốc, hơn nữa dựa vào những chiêu thức học ở kiếp trước, tại nàng có thể cũng tên biến thái Bách Lí Mạch phân cao thấp, cần cù luyện tập hơn hai mươi năm như Bách Lí Mạch tại chỉ biết đấm ngực dậm châm bi phẫn khôn thôi.

      Y cốc Minh Châu và Minh Kì cùng Minh Phá Phong và Phá Nhật vừa nghe Long Chiến Nhã lời này liền bi phẫn. Bọn họ chăm chỉ học, khổ luyện nhiều như vậy năm đều so ra kém hơn Long tôn chỉ cần mười ngày thành công, muốn đâm đầu vào cây chết cho xong. Mà Nam Phong Nguyệt chỉ cong lên khóe miệng cười cười, Minh, Y cốc, Long các liên thủ, nếu thể làm cho Long Chiến Nhã trở thành cao thủ như vậy mất mặt chết.

      Mắt thấy chín con tuấn mã nhanh vọt tới bến cảng, chín vị đại nhân lập tức đồng loạt bắt đầu vận nội lực, từ lưng ngựa vỗ phát phóng lên, mười người bay lên trời, hướng thẳng đến chiếc thuyền đen tuyền kia vọt tới, chín con ngựa hoàn hảo xảy ra chuyện gì cảm thấy người cưỡi lưng vừa liền cùng nhau chạy về lối cũ lúc nãy.

      “Nàng, nàng...... Tam ca?” Nhìn đám người kia nhanh nhẹn lên thuyền, Mặc Sĩ Lưu Vũ cảm thấy thế giới này thực khó hiểu. Tiểu hoàng tẩu của phải có nội lực sao? Chỉ mới bao lâu thấy mà tại trở thành tuyệt thế cao thủ? phát vỗ lưng ngựa nhảy kia người bình thường sao có thể làm được? Xoay đầu lại nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, quả nhiên sắc mặt xanh mét.

      Mặc Sĩ Lưu Thương xanh mặt. Tiểu nữ nhân chết tiệt, phải nàng hảo hảo sống ở Chiến vương phủ chờ trở về sao? Chạy đến đây tìm bảo làm gì? thế còn mang theo con của , nó chỉ mới bốn tuổi? Bọn họ tưởng dạo chơi sao? Nhưng đồng thời cũng thực kinh ngạc, biết Long Chiến Nhã trong cơ thể vừa mới có được nội lực nhưng lại nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn thuần thục sử dụng tự nhiên đến như vậy.

      Tiêu Triết, Dạ Lăng tự động tránh ra, lui về phía sau ba bước, rời bão tuyết bộc phát bừa bãi tàn sát, thực nguy hiểm!.

      Mặc Lam và Liễu Thừa Phong cũng cảm thấy khí của đám người bên này có chút vặn vẹo, theo bản năng cũng di chuyển đến nơi an toàn.

      “Khởi hành!” tiếng hét to, thuyền của Thiên Phổ quốc lên trước dẫn đầu, vì mọi người dẫn đường. trái phải là thuyền của Mặc Sĩ Lưu Thương và Phượng Lẫm tiến sát sau đó. Còn thuyển của Long Chiến Nhã chậm rãi theo phía sau. Bốn chiếc thuyền tạo thành cái hình thoi.
      thuyt thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Nghị


      biển hai ngày rốt cục đến được men bờ biển nội hải của Thiên Phổ quốc, kế tiếp là ngoại hải, có rất ít người qua lại, lại ít có người từ vùng ngoại hải mà trở về đất liền có thể thấy được bắt đầu từ ngoại hải chính là nguy hiểm tứ phía. Hai ngày này, bọn người Long Chiến Nhã cũng có xuất trước mặt mọi người đến cả ngoài boong thuyền của thiết thuyền kia cũng có thấy người xuất bao giờ, thuyền còn phát ra lãnh khí, tựa như chiếc thuyền của quỷ người vậy, làm cho người khác dám đến gần, chẳng qua hôm nay có người thể kiên trì được nữa mà bước đến chiến thuyền này.

      “Có người sao?” Đứng ở boong thuyền bóng người, người vừa tới gãi gãi đầu hô to tiếng.

      “Chuyện gì?” lát sau, Phá Phong mặt tối đen ảm đạm bước ra. Vì sao là ra? Cũng tại chủ tử thực vô lương tâm chịu giúp phen. Mà vận may của cũng kém quá , mỗi lần sáu người bọn họ rút thăm cũng đều là trúng thưởng, đáng giận! Đều là hộ pháp tuy rằng phải cùng chủ tử nhưng vận khí của đen đủi!

      “Cái kia...... Phía trước chính là….. chính là hải ngoại, chủ tử nhà ta mời….. mời chư vị đến nghị .” Nhìn Phá Phong tối đen mặt, người tới gian nan nuốt ngụm nước bọt, ấp a ấp úng cuối cùng cũng nhắn lại xong.

      “Ừ, biết.” Vì chuyện này mà đến phá hỏng khí của ? Phá Phong đen mặt trở lại tiểu lâu.

      Người tới nhìn Phá Phong tiêu sái rời , có ý tứ gì? trở lại? muốn mình ở chỗ này chờ? Hay là mình có thể rồi? Tại sao có người nào để ta hỏi chút hết vậy!

      “Chủ tử.”

      Tại tiểu lâu tầng ba, toàn bộ đại sảnh là cái hình vòng tròn, trần nhà được Long Chiến Nhã dùng tài liệu đặc thù công nghệ đặc chế toàn bộ đều trong suốt. mặt đất là tấm thảm bông lót màu đỏ mềm mại, lúc này đó có vài người với nhiều bộ dạng khác nhau, hoặc nằm hoặc ngồi uống trà ăn đồ ăn vặt, điểm tâm. Long Chiến Nhã nằm thảm, đầu gối lên cánh tay, khoát cái áo choàng đỏ thẫm, vạt áo trải ra thành hình cái quạt che khuất đôi chân thon dài, trông xinh đẹp vạn phần. Mặc Sĩ Nhược Thần ngồi xếp bằng trước mặt nàng tay cầm điểm tâm ăn, thỉnh thoảng bốc khối đưa đến miệng Long Chiến Nhã. Phong Hồn và Phong Ly trái phải ngồi bên cạnh Long Chiến Nhã, Phong Tiêu ngồi trong lòng Phong Hồn, lớn cả hai mặt đều đổi sắc. Nam Phong Nguyệt cả người áo trắng thanh nhã khoanh chân ngồi ngay ngắn, Minh Châu và Minh Kì cũng ngồi bên cạnh, trái phải. Bách Lí Mạch nằm nghiêng thảm, tay chống đỡ cái đầu, đầu tóc đen nhánh xõa ra rơi rãi, lúc này còn đeo mặt nạ, bày ra dung nhan tuyệt diễm, khuôn mặt có bảy phần giống với Bách Lí Linh, khóe miệng cười tà như có như , ngồi bên cạnh là Phá Nhật cả người lãnh khốc thỉnh thoảng châm rượu cho .

      “Phá Nguyệt ca ca về.” Mặc Sĩ Nhược Thần cười hì hì nhìn mặt Phá Nguyệt xanh mét.
      Nghĩ lại liền cảm thấy buồn cười. Hai ngày này bọn họ đều ngây ngốc ở tầng ba này, đa số thời gian đều là xem sáu vị hộ pháp đấu pháp hoặc là xem tiểu Nhược Thần và Phong Tiêu học tập. Thời điểm ăn cơm có trà bánh hay rượu cần phải có người xuống kho dưới khoang thuyền mang lên, sáu vị hộ pháp dùng đủ các phương thức để tìm ra người xui xẻo, mà người xui xẻo này tám chín phần mười đều là Phá Nguyệt. Luận võ công yếu nhất, thi từ ca phú kém cỏi nhất, ngay cả rút thăm que cũng may mắn. Điều này khỏi làm cho người khác hoài nghi có phải năm người họ họp sức lại khi dễ hay .

      là muốn nghị , mời ba vị tôn chủ qua đó chuyến.” Phá Nguyệt rề rà đến chỗ của mình ngồi xuống.

      “Nghị ?” Long Chiến Nhã nhíu mày.

      sắp đến vùng hải ngoại, nghe đâu rất nguy hiểm.” Minh Kì nhún vai, hiển nhiên đem chuyện nguy hiểm kia để vào mắt.

      “Nguy hiểm?” Long Chiến Nhã cười khẽ, càng nguy hiểm càng thú vị phải sao.

      thôi, đến xem bọn họ có thể nghị được cái gì. Phong Hồn theo ta, thể kém phô trương được.” Lười biếng đứng dậy, mang theo mặt nạ, rời . Phô trương của nàng phải dựa vào số lượng mà là khí thế..

      Nam Phong Nguyệt lời nào, đúng hơn nàng rất lạnh lùng ít trừ phi là chuyện tất yếu. Thấy Long Chiến Nhã hướng bên ngoài ra, Nam Phong Nguyệt cũng đứng dậy.

      “Minh Châu theo.”

      “Bản tôn cũng đến xem náo nhiệt.” Nhìn Nam Phong Nguyệt chuẩn bị , Bách Lí Mạch tự nhiên cũng , nếu có người đùa giỡn nữ nhân làm sao bây giờ? Mang mặt nạ vào, đứng lên rời .

      “Phá Nhật theo.”

      Mấy người ở lại tự động tự giác bắt đầu giảng dạy cho tiểu Nhược Thần và Phong Tiêu. Vốn là bọ họ cũng đồng ý mang tiểu Nhược Thần và Phong Tiêu theo nhưng Long Chiến Nhã đây xem như là cơ hội để rèn luyện, hơn nữa bọn họ có sáu hộ pháp của tam tôn chẳng lẽ bảo vệ được hai tiểu hài tử? Tiểu Nhược Thần và Phong Tiêu cũng cầu mãnh liệt theo cùng, bất đắc dĩ bọn họ mới mang theo hai tiểu bất điểm, tuy rằng bọ họ cảm thấy rèn luyện đối với hai hài tử này mà là còn quá sớm.

      Sáu người vừa ra tiểu lâu, liền nhìn thấy người đứng ở boong thuyền.

      “Ngươi là ai?” Minh Châu tiến lên phía trước hỏi.

      “Cái kia...... Tiểu nhân…. tiểu nhân tới đến mời các vị đến nghị…. nghị .” Má ơi! Sáu người này khí thế khủng khiếp ! Vừa rồi nên trở về! nên ở nơi này chờ!! ...., sao mệnh lại khổ như vậy a!!!

      “Phải đến chổ kia sao?” Long Chiến Nhã nhìn chiếc thuyền dẫn đầu, lười biếng hỏi.

      “Dạ, dạ.”

      Tiến lên hai bước, hai chân dùng sức đạp cái, Long Chiến Nhã phi thân nhảy ra ngoài nhàng lướt, nửa đường ở mặt biển nhún cái lại nhảy lên trung cả người xoay vòng, vững vàng dừng thuyền, mà mặt biển ngay cả gợn sóng cũng có. Năm người ở sau cũng làm tương tự như thế trong nháy mắt đều đứng ở thuyền. Chỉ duy nhất cái người truyền lời kia còn ngơ ngác ở thuyền của Long
      Chiến Nhã.

      “Này, tam tôn đồng ý đến đây làm cho các vị vương gia, hoàng tử uổng công chờ.” Đến khoang thuyền, chợt nghe đến thanh cay nghiệt, hơi nghiêng đầu nhìn, ra là thứ nhất thôn trang đại tiểu thư Viên Phỉ. Bọn họ với Viên Phỉ này có cừu oán sao? Mỗi lần gặp mặt
      đều muốn bới móc, là phiền toái!

      Viên Phỉ thở hồng hộc nhìn ba người vừa đến, ba vị hộ pháp tất nhiên bị nàng bỏ ngoài tầm mắt. Long tôn kia, cả ngày khí quanh quẩn, chỉ cần mỗi lần nàng ta xuất cướp đo mọi chú ý của người khác từ nàng, ràng Viên Phỉ nàng mới là vỗ lâm đệ nhất mỹ nữ, ràng mọi ánh mắt ái mộ đều người nàng, nàng ta dựa vào cái gì mà cùng nàng tranh đoạt! Còn có Y tôn kia bộ dạng lạnh lùng thèm để khói lửa nhân gian vào mắt, khiến cho người ta ghê tởm! Còn có Minh tôn, võ công cao cường rất rất giỏi sao? Thế nhưng cự tuyệt lời bày tỏ của nàng! Cùng lắm đến cả khuôn mặt cũng dám để lộ ra, người này thực quái dị!

      “Cái này đúng là có lỗi.” Trong giọng nửa phần ‘ có lỗi’ đều có, Long Chiến Nhã miễn cưỡng ngồi xuống trong ba ghế để trống.

      Nam Phong Nguyệt và Bách Lí Mạch ngay đến ánh mắt cũng chưa nhìn đến Viên Phỉ, tìm vị trí tốt ngồi xuống.

      “Long nương, Nam Phong nương, Minh tôn, lâu thấy.” Võ lâm minh chủ Phượng Lẫm, nam nhân diện mạo ôn như, chứa tà nịnh, thời điểm đôi mắt hoa đào nhìn vào Long Chiến Nhã chứa tia tình.

      Ba người quyết định nhìn. Nếu phải lúc trước võ lâm đại hội nhịn được phá hỏng mưu của người khác nên mới vô tình giúp lên ngồi vị trí chủ vị, chỉ vậy mà ngày ngày đềi muốn lấy lòng, xây dựng mối quan hệ với bọn họ sao? Bọn họ cũng có ý nghĩ cùng nhân sĩ chính phái giao hảo, đều là đám giả dối.

      “Quả nhiên là oai môn tà đạo, ngay cả lễ phép cơ bản cũng hiểu!” Viên Phỉ ngày càng giận, nhất là khi chú ý tới ánh mắt Phượng Lẫm nhìn Long Chiến Nhã, quả chọc nàng nổi giận!

      “Phỉ nhi!” Viên Liệt vui quát khẽ tiếng. Ba người trước mắt bọn họ thể trêu chọc. Trải qua lần ở đại hội võ lâm cũng ý thức được, ba người này tuy rằng tùy ý làm bậy điều gì nhưng cũng chủ động cái gì trêu chọc bọn họ, họ cũng gây phiền toái đến mình.

      “Ca! Vốn là vậy thôi! Còn có tầm bảo lần này sao lại tìm đến bọn họ làm gì? Ai biết được họ có cái giả tâm gì a!”

      “Phỉ nhi!”

      “Nếu bản tôn ở đây chọc Viên tiểu thư vui như thế, vậy bản tôn tốt nhất nên rời .” Lạnh lùng liếc mắt nhìn Viên Phỉ cái, Long Chiến Nhã làm như hảo tâm , sau đó thản nhiên đứng dậy, chậm rãi nhấc chân, chuẩn bị ra ngoài.

      “Long tôn chậm .” Người của hoàng thất sáu nước vẫn ở bên quan sát, dù sao mấy người kia giao phong cũng là chuyện của võ lâm, bọn họ nên can thiệp, cũng có thể nghe mà thám thính chút tin tức. Những vừa nghe Long Chiến Nhã phải , Hách Liên Hiểu ngồi nhìn được nữa. Hiển nhiên cũng sốt ruột Nam Phong Nguyệt và Bách Lí Mạch ở bên cạnh ngồi yên lặng động cũng động.

      “Lôi vương có chuyện gì?” Đáy mắt Long Chiến Nhã lên tia khinh thường. ràng còn có chuyện nhờ nàng, còn dám ngồi xem nàng diễn? Nàng diễn ai cũng có thể xem sao?

      “Tầm bảo lần này, còn cần nhiều tương trợ của Long, hi vọng Long tôn nể mặt bổn vương, so đo cùng Viên Phỉ nương, thế nào chuyến lần này chúng ta cũng đều là đồng bạn.” Hách Liên Hiểu cười ôn hòa.

      “Nếu Lôi vương như thế, bản tôn cũng cùng Viên nương so đo. Dù sao bản tôn cũng làm nương, cùng tiểu nương đây so đo đúng là bản tôn phải.”

      Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Long Chiến Nhã. Làm nương? Nhìn bộ dạng nàng nhiều nhất là mười ba mười bốn tuổi, tuổi này cũng có thể sinh đứa sao? Hơn nữa Viên Phỉ nhìn thế nào cũng lớn hơn nàng mấy tuổi vậy mà trong miệng nàng lại biến thành tiểu nương? Chỉ có Mặc Sĩ Lưu Thương nghe được lời này của nàng đáy mắt lên chút mỉm cười.

      biết Long tôn lần này dẫn theo bao nhiêu người đến?” Người trong thiên hạ đều biết, Long các có bảo các tập hợp những tinh , chuyên môn huấn luyện thuộc hạ, lại khắp nơi đại lục, nhất là những người kia như thường nhân chỉ toàn những nơi nguy hiểm, thu thập tất cả các loại kỳ trân dị bảo.

      “Mười người.” Tính cả Phong Hồn, Phong Ly, Phong Tiêu và tiểu Nhược Thần.

      “Mười người?” Sắc mặt Hách Liên Hiểu hơi thất vọng.

      “Người của bản tôn, mặt đất đều thập phần quen thuộc nhưng là đối với biển cả này chỉ sợ quen thuộc bằng thủy quân của Thiên Phổ quốc, như vậy bản tôn dẫn theo mười người này đến thăm dò cũng đủ.” Nàng cũng phải ngốc tử mà làm mũi giáo cho người khác. Nếu phải bản thân có hứng thú đối với hải đảo kia làm sao có thể tham dự hoạt động tập thể nhàm chán này. Mà ở biển, người của Long các rành nhưng chỉ cần có nàng là đủ.

      “Còn nữa, bản tôn tự mình đến, Lôi vương còn có cái gì bất mãn?”

      có, bổn vương phải có ý tứ đó.” Bị ánh mắt lạnh lẽo Long Chiến Nhã đảo qua, cộng thêm Nam Phong Nguyệt và Bách Lí Mạch tạo áp lực, dù có ý kiến cũng dám .

      chuyện chính .” Lúc này, vương công quý tộc ở đại sảnh, địa vị tựa hồ đều kém , chủ nghiễm nhiên thành tam tôn, mà Nam Phong Nguyệt và Bách Lí Mạch lại thích chuyện cho nên Long Chiến Nhã trở thành chủ .

      “Long tôn phải.” Hách Liên Hiểu bất mãn, nhưng ba người này thực lực là sâu lường được, tạm thời thể đắc tội, cảm thấy bất mãn chỉ có thể kìm nén. “ vậy, mời chư vị xem bản đồ.”

      tường, bản đồ to được triển khai, bản đồ phác họa từ bờ biển của Thiên Phổ quốc đến phạm vị hải đảo kia, xung quanh có vài đảo linh tinh.
      thuyt thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Lẻn vào đáy biển


      tại chỉ mới được phần ba?” Nhìn lên bản đồ, Liễu Thừa Phong cảm thấy đau đầu. Hai ngày buồn chán ở thuyền, sắp nhịn đến chết mất vậy mà chỉ mới được phần ba, còn phải nhịn thêm bốn ngày! Ai tới giết !!

      “Đúng vậy” Hách Liên Ảnh gật đầu. “ sách có nhắc tới hòn đảo này. đảo xanh quanh năm, có rất nhiều động thực vật mà đất liền có, xa xa lân cận có những hải đảo mặt biển gió êm sóng lặng, có lẻ là nơi an toàn.”

      Vài vị hoàng tử gật đầu, tỉ lệ nguy hiểm nghe qua cũng lớn.

      Long Chiến Nhã hắc tuyến. Chỉ có bấy nhiêu tin tức mà nhóm người này cũng dám ?

      “Nghe những người hải đảo thám hiểm đều có trở về vậy bức bản đồ này từ đâu
      mà có?” Long Chiến Nhã tay thưởng thức ly trà, tay kia đặt tay vịn ghế gõ gõ có tiết tấu.

      phải chung quy vẫn có hai người sống sót sao. Hơn nữa còn có sách đấy thôi. Tuệ Dĩnh công chúa là người đọc nhiều sách vở làm sao thể vẽ ra bức bản đồ.” Viên Phỉ khinh bỉ nhìn Long Chiến Nhã.

      “Viên đại tiểu có đúng ?” Long Chiến Nhã nhìn về phía Hách Liên Hiểu.

      cơ bản giống như lời Viên Phỉ nương .” Hách Liên Hiểu nghi hoặc nhìn Long Chiến Nhã. Có vấn đề gì sao?

      “Phải ?” Long Chiến Nhã từ chối cho ý kiến.

      “Tiểu Nhã nhi, có vấn đề gì sao?” Nhìn bộ dạng của Long Chiến Nhã, Bách Lí Mạch chỉ có thể nhóm người này ngu xuẩn.

      “Vấn đề?” Long Chiến Nhã cười khẽ. “Làm sao có thể có vấn đề gì. Cả thảy đều là chịu chết, làm sao còn có vấn đề.”

      “Long tôn ý gì?” Kì Dương nhíu mày.

      “Ý tứ gì đều .”

      “Nhã.” Nam Phong Nguyệt liếc mắt nhìn Long Chiến Nhã. tại bọn họ cùng chung con đường với những người đó.

      “A..” Buông ly trà, Long Chiến Nhã nhìn qua từng người, sau đó lại nhìn về phía bức bản đồ.

      “Trong sách ? Công chúa có biết sách là người nào viết hay ? Viết từ khi nào? Là tự mình trải qua rồi viết? Nội dung có chính xác hay đều tin ư? Nhiều năm qua như vậy chẳng lẽ có biến đổi gì?”

      “Này......” ngồi ở đây đều là những người thông minh, nghe Long Chiến Nhã xong, sắc mặt liền thay đổi.

      “Theo như Long tôn , chúng ta tại nên làm cái gì?” Mặc Sĩ Lưu Thương ánh mắt sáng quắc nhìn qua Long Chiến Nhã. Nàng luôn lo lắng chu toàn, suy nghĩ sâu sắc, ra những ý tưởng hay. Nữ nhân này luôn làm cho kinh hỉ.

      “Khụ….” Tránh ánh mắt của Mặc Sĩ Lưu Thương, khuôn mặt bên trong mặt nạ của Long Chiến Nhã ửng đỏ.

      được phần ba, có khả năng quay về để dò xét lần nữa, vậy vừa vừa điều tra thôi, chỉ cần có thể xác định quỹ đạo của phương hướng là được. Chuyện điều tra, Long các phụ trách, đến lúc cần hy vọng các vị có thể hỗ trợ Long các.”

      “Nếu cần Phượng Lẫn hỗ trợ cái gì Long nương cứ việc phân phó.” Phượng Lẫm là người đầu tiên hưởng ứng.

      “Nhất trang ta cũng hỗ trợ.” Viên Liệt nhìn Phượng Lẫm, sau đó nhìn Long Chiến Nhã gật đầu.

      “Như vậy bổn vương cũng đại biểu lục quốc, hứa hẹn hiệp trợ cho Long các.”

      “Như thế rất tốt.” Kỳ lục quốc có giúp đỡ hay , sao cả, những người đó quấy rầy là tốt rồi.

      vậy tại dừng thuyền ngay tại đây, chờ tin tức của bản tôn.”
      Bốn chiến thuyền lớn dừng mặt biển, các nhân vật trọng yếu đều tề tụ ở boong thuyền, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía chiếc chiến thiết thuyền ở cuối kia.

      “Muốn đích thân ?” Nhìn Long Chiến Nhã hạ lệnh xong lại đổi trang phục, Nam Phong Nguyệt nhàng nhíu mi.

      “Ừm. Bọn họ có kinh nghiệm dò xét đáy biển.” Quay đầu nhìn Nam Phong Nguyệt, cười bảo nàng cần phải lo lắng.

      “Tiểu thư, thuộc hạ cũng .” Phong Hồn cũng nhíu mày nhìn Long Chiến Nhã.

      cần, ngươi trông coi thuyền cho tốt là được. Ta cùng ba tiểu tử này xuống là đủ rồi. Về phương diện này ngươi bằng bọn họ.” Nhanh chóng thay đổi tốt trang phục đặc chế dùng để lặn xuống nước, Long Chiến Nhã đến tần dưới cùng của chiếc thuyền.

      “Đều chuẩn bị tốt ?”

      “Tốt lắm, lão đại.” Bên trong Long các ngoại trừ tật phong tứ sử, mọi người còn lại đều có thói quen gọi Long Chiến Nhã là lão đại.

      Tầng dưới cùng, có sáu vòng tròn lớn rỗng ruột ở bàn, bên trong có sợi dây thừng vòng quanh, cụ thể là dài hơn, Long Chiến Nhã cũng có tính toán, tóm lại là rất dài. Còn thả rất nhiều bình dưỡng khí mà Long Chiến Nhã đặc chế. Mặc dù người có nội lực có thể bế khí, nội lực càng cao thâm thời gian bế khí được càng dài, nhưng đối với việc lẻn vào biển sâu mà chỉ sợ đủ, cho nên tầm bảo lần này Long Chiến Nhã chế số bình dưỡng khí,
      ngờ rằng lại cần dùng đến.

      Bốn người lấy dây thừng buột chặt người, đem bình dưỡng khí vác tốt lưng.
      Bách Lí Mạch đặt tay lên vách tường sắt cứng như đá vỗ cái, thuyền kẽo kẹt rung động, chỉ chốc lát sau mở ra bốn cửa sổ , mỗi cửa đủ để cho người chui qua.

      “Tiểu Nhã nhi, đừng quá tham chơi nga.” Bách Lí Mạch cười tà.

      “Mẫu thân, trở về sớm chút.” Tiểu Nhược Thần cũng cười hì hì nhìn Long Chiến Nhã, tựa hồ chút lo lắng cũng có.

      “Yên tâm .” Quay đầu trả lời tiếng, bốn người nhảy ra ngoài của sổ, vào trong biển.
      Bên kia, các nhật vật trọng yếu tụ tập đứng thuyền chiếc thuyền dẫn đầu, vừa vặn có thể quan sát tốt thuyền của Long Chiến Nhã.

      “Đó là cái gì?” Mặc Lam thanh gợn sóng sợ hãi vang lên, mọi người nhìn theo hướng Mạc Lam vừa chỉ, chiến thuyền kia vốn khe hở nào dần dần mở ra bốn cửa sổ , đợi mọi người suy nghĩ nhiều, từ trong cửa sổ có bốn người nhảy ra nhanh chóng nhập vào trong biển, chỉ thấy bên hông mỗi người buộc sợi dây thừng. lát sau, đám người Nam Phong Nguyệt xuất ở boong thuyền thiếu người.

      “Tam, tam ca......” Mặc Sĩ Lưu Vũ khóe miệng run rẩy, việc như tưởng tượng chứ? thể nào!

      “Ừ, xem ra là như vậy.” Mặc Sĩ Lưu Thương gật đầu, tay đặt sau lưng nắm chặt. Nữ nhân này thể yên tĩnh chút sao? nên làm cho lo lắng như vậy chứ!

      “Vương gia, phải là vương...... Nàng nhảy xuống nước ?” Tiêu Triết có chút đờ đẫn. Vương phi luôn mang đến kinh hỉ cho bọn họ.

      “Ừ.” Mặc Sĩ Lưu Thương lên tiếng, hết sức chăm chú nhìn vào mặt biển, chăm chú nhìn vào nơi nàng vừa biến mất.

      Ba người chuyện giọng rất , những người còn lại cũng có nghe thấy, bất quá rất nhanh bọn họ cũng phát ra tam tôn thiếu người.

      “Long tôn kia phải tự mình xuống nước chứ?” Liễu Thừa Phong còn trong vòng tháng này, đây là lần thứ mấy thốt ra những lời kinh ngạc. ràng nàng có dẫn theo thủ hạ, phải chuyện thiết yếu tại sao lại tự mình xuống biển?

      “Đây là tác phong của nàng.” Phượng Lẫm cười cười. “Người của Long các rành về biển tự nhiên cũng có kinh nghiệm, có lẽ lần này nàng cũng tự mình dạy bọn họ.”

      người kì quái.” Mặc Lam nhìn mặt biển. Nữ nhân này thực đặc biệt.

      “Minh chủ tựa hồ thực hiểu biết Long tôn? Theo như bổn vương biết, Long các dường như thuộc hàng võ lâm chính đạo.” Cái gì mà tác phong của nàng? Nghe như bọn họ thực quen thuộc. Mặc Sĩ Lưu Thương cảm thấy khó chịu.

      “Phượng mỗ may mắn cùng Long tôn ở chung mấy tháng, xem như cũng có chút hiểu biết.” Tổng cảm thấy Chiến vương là có chút địch ý đối với , biết gì sai hay . “Cùng lắm Long các cũng phải tà môn ngoại đạo, chỉ là tác phong của Long tôn có chút tùy ý làm cho người khác cảm thấy hâm mộ mà thôi.” Ý muốn những lời ở bên ngoài gây bất lợi cho Long các đều là bịa đặt.

      “Phượng ca ca cũng thể như vậy.” Viên Phỉ lại nhảy vào . “Long tôn kia, cả người toàn khí, quyến rũ nam nhân xung quanh làm sao có thể xem như là võ lâm chính phái? Phượng ca ca cũng thể lương thiện như vậy làm cho nàng ta phá hỏng thanh danh của võ lâm chính đạo.”

      “Phỉ nhi, chớ có bậy!” Viên Liệt đau đầu. Rốt cuộc vì sao Phỉ nhi lại bất hòa với Long tôn?

      “Ca, người ta bậy đâu! Nếu phải quyến rũ nam nhân xung quanh nàng ta làm sao có thể ngay cả con đều có!” Viên Phỉ dậm chân. Sao tất cả mọi người đều cùng phía với nàng ta?

      “Viên nương, bổn minh chủ nếu nhớ lầm, con của Long tôn cũng bốn tuổi” Phượng Lẫm thu lại tươi cười, hờn giận nhìn Viên Phỉ.

      “Đó cũng thuyết minh nàng còn tuổi biết thẹn là gì!”

      “Ha ha..” Mặc Sĩ Lưu Vũ nhịn được bật cười. “Viên nương, nếu bổn vương nhớ lầm, Viên nương hẳn là lớn tuổi hơn Long tôn chứ?”

      “Đúng thế nào? Bổn tiểu thư lớn hơn nàng ta ba tuổi, năm nay mười lăm.”

      “Nga, cách khác Long tôn tại mười hai tuổi. Như vậy bốn năm trước Long tôn tám tuổi. Xin hỏi Viên nương, nữ tử tám tuổi có thể sinh con?”

      “Ngươi......” Viên Phỉ vừa nghe, mặt cười đến mức đỏ bừng. “Dù sao nàng ta cũng chính là biết xấu hổ!”

      “Nếu lại ồn ào, bổn vương ngại quăng ngươi xuống biển cho cá ăn!” Ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương lạnh như băng liếc nhìn Viên Phỉ như nhìn khối thi thể, giọng to lại làm cho lòng người chấn động, Viên Phỉ cả kinh người đổ đầy mồ hôi lạnh.

      Quan hệ của và Long Chiến Nhã vốn tiện công khai, đối với võ lâm hay năm nước khác mà , Long Ngự quốc và Long các liên hợp có thể quả bom, có chuyện gì thôi nhưng nếu có người tra cứu dẫn đến nhiều nguy hiểm vậy kia chính là tai nạn hủy diệt, cho dù bọn họ ban đầu có ý tương trợ lẫn nhau nhưng nếu biết bọn họ là phu thê, nhất định là vô cùng phiền toái. vốn suy nghĩ như vậy, nghĩ đến nàng cũng có cùng suy nghĩ này, cho nên qua hai ngày bọn họ cũng chưa chuyện cùng nhau câu nào, ngay cả Thần nhì cũng đến tìm . Vốn định cứ như vậy dấu đỡ phải phiền toái. Nhưng vừa rồi phát , thể nghe người khác sai về nàng, chữ cũng được! vốn phải là người nhẫn để đối phó người khác, có thể nhịn giáo huấn Viên Phỉ kia là rất tốt, nhưng giận căn bản là có khả năng! Cho dù khiến người khác hoài nghi thế nào, nếu có người dám gây phiền toái, làm cho người đó có muốn gây phiền toái nữa cũng được! Nữ nhân của phải để bọn họ muốn gì là . Cho dù người biết có tội cũng quan tâm.

      Viên Phỉ sợ tới mức run lên, ấp úng nên lời, sau đó òa khóc lên.

      “Mang đại tiểu thư nghỉ ngơi!” Viên Liệt nhíu mày, bực dọc bảo người khác mang Viên Phỉ xuống, lập tức nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương tìm tòi nghiêng cứu.

      “Như thế nào? Tâm tình Chiến vương gia dường như tốt lắm?” Đông Lạc - Huyền Cơ thừa tướng Vân Thanh nhìn sắc mặt xanh mét của Mặc Sĩ Lưu Thương, đảo mắt thong thả bước đến gần bên người Mặc Sĩ Lưu Thương, thực quan tâm tiếng.

      Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn , tiếp tục nhìn mặt biển nơi Long Chiến Nhã vào.

      “Ha ha, biết vương gia có biết Long tôn là loại người nào?” Bị người khác nhìn Vân Thanh cũng tức giận, cùng Mặc Sĩ Lưu Thường nhìn về phía biển, thực tùy ý hỏi câu.

      “Vân thừa tướng lời này có ý gì?” Mặc Sĩ Lưu Thương quay đầu, nhíu mày nhìn Vân Thanh.

      “Ha ha, Vân Thanh ra có ý tứ gì đặc biệt, vương gia cần nghĩ nhiều.”

      “Vậy sao?”

      “Chỉ là tổng bộ của Long các này ở Long Ngự, lại xuất có chút kì quái, Vân Thanh cảm thấy vương gia thân là hoàng tộc ở Long Ngự cũng tra ra. Mà Vân Thanh cũng thập phần tò mò đối với Long các, nhưng điều tra được tin tức gì, mới nghĩ cùng vương thỉnh giáo chút.”

      “Bổn vương đối với Long các cũng có hiểu biết nhiều.” Mặc Sĩ Lưu Thương lại quay đầu nhìn về phía mặt biển.
      thuytbolero thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :