1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chiến vương long phi - Yêu Mặc(c66.7)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19: Địa hạ võ tràng hành [2]


      Giờ dậu, Long Chiến Nhã thân nam trang cùng Mặc Sĩ Lưu Thương, còn có Mặc Sĩ Lưu Vũ mặt dày theo, đến trước cửa Bách Lí cư lại phát mọi người đều đông đủ, Hách Liên Ảnh cũng thay nam trang.

      “Khụ, hôm nay phải xem náo nhiệt, liền miễn bàn vấn đề thân phận, cũng chọn cái tên tương xứng, nếu ai cẩn thận tiết lộ thân phận của chính mình để xảy ra vấn đề gì cũng đừng trách ta bảo toàn được các ngươi.” Bất đắc dĩ nhìn đoàn người “Bình dân trang” đẹp đẽ quý giá, Long Chiến Nhã gì, chỉ có thể mở miệng nhắc nhở, cả người thân thanh nhã, vừa mở miệng ra xuất ra phong độ nam trang.

      Đoàn người trừng mắt. Đây là cái người tài hoa lúc trưa Chiến vương phi? Tất cả ánh mắt đều tập trung về Mặc Sĩ Lưu Thương, kết quả đều bị Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn .

      “Nhìn cái gì vậy, ta thế các người đều nghe hiểu được ?” Long Chiến Nhã giận. Đều có những người đứng đắn giống đám người bọn họ như thế này nhưng chờ đến khi vào võ tràng, cần đợi khắc sau bị người đánh ra trở lại.

      “Hiểu được, long...... Long công tử?” Liễu Thừa Phong vẻ mặt hưng phấn, nhìn Long Chiến Nhã mắt mạo đào tâm.

      “Gọi ta là Long tiêu dao.” xong, dẫn đầu đến địa hạ võ tràng.

      Địa hạ võ tràng, cùng loại với đánh hắc quyền* ở đại. tỷ thí tiến hành theo hình thức tái khiêu chiến. Người thi đấu ở đây đều là lấy mạng đổi mạng, đức, nghĩa, chỉ xem mệnh ai cứng rắn, vào võ tràng muốn tham gia tỷ thí phải trước ký giấy sinh tử, đánh cược sinh tử của mình. Đương nhiên, nơi này cũng là địa bàn của Long Chiến Nhã. Võ tràng thiết lập tại địa hạ, Long Chiến Nhã phái người đào, có cửa sổ chỉ có chỗ thông khí được thiết kế đặc thù, bên trong võ tràng đều dùng dạ minh châu chiếu sáng, cửa vào là quán rượu diếu.
      (*hắc quyền: Trận đấu hắc quyền được xem là trận cách đấu, có quy củ, tới chuyện đùa giỡn chiêu thức, tới thủ đoạn, chỉ tới kết quả. Trận đấu hắc quyền chân có trọng tài, tuyển thủ song phương ở trước trận đấu buộc phải ký giấy sinh tử, khi lên đài chính là chết ngừng, nhất định phải có người bị giết chết trận đấu mới có thể chấm dứt.)

      Thời điểm đoàn người bước vào võ tràng, tỷ thí còn chưa bắt đầu. Ánh sáng ái muội, các loại nhạc phong tình vang lên từ những nhạc cụ khác nhau, lôi đài là vũ nương quần áo xinh đẹp bên trong như như lộ, thậm chí có người say khướt, đánh bạc, mắng chửi, tán tỉnh, ân ái, xung quanh cực kỳ dơ bẩn hỗn loạn. Nơi này tập trung những người thể nghi ngờ là những tầng lớp hạ dân trong thành Long Ngự, chỉ có số ít quý tộc ngồi ở ghế đặc quyền, nhìn ra cảnh tượng dâm mĩ bên ngoài.

      “A!” Vừa xoay đầu thấy đôi nam nữ ân ân ái ái, Hách Liên Ảnh kinh hô tiếng, khuôn mặt muốn hồng như quả gấc. Những người khác cũng cực kỳ xấu hổ, chỉ có Liễu Thừa Phong hưng trí bừng bừng, Mặc Sĩ Lưu Thương thờ ơ, Long Chiến Nhã ngựa quen đường cũ.

      “Long thiếu gia.” bồi bàn quần áo bình thường nhìn thấy Long Chiến Nhã, bước nhanh lại đây cung kính hành lễ.

      “Này, tiểu tam nhi, hôm nay ngươi trực ở đây sao?” Long Chiến Nhã cười tủm tỉm đến ngồi bên cạnh tên bồi bàn.

      “Dạ.”

      “Phòng trống còn ? Hôm nay ta mang vài vị bằng hữu đến mở mang kiến thức chút.”

      “Có, nhã gian* tốt nhất để xem trận đấu vẫn đều giữ lại cho Long thiếu gia.”

      “Tiểu tam nhi vẫn còn a.” Long Chiến Nhã cười vỗ vỗ bả vai tiểu tam nhi. “Hôm nay ta dẫn đến đây đều là khách quý, tìm vài người đưa đến đây bảo hộ bọn họ, vài vị thiếu gia này người nếu thiếu cọng lông ta liền chặt đầu các ngươi xuống làm cầu đá!”

      “Dạ, Long thiếu gia.” Tiểu tam nhi có chút bất đắc dĩ nhìn Long Chiến Nhã cố ý thổi râu trừng mắt. Chủ tử của bọn họ chính là quái trăm năm, nhìn cái phong độ kia, làm sao giống tiểu thư khuê các.

      “Thực ngoan.” Nhéo mặt tiểu nhã nhi phen, Long Chiến Nhã cười lớn hướng nhã gian* đến.
      (*nhã gian: căn phòng)

      Mặc Sĩ Lưu Thương đen mặt. Nàng rốt cuộc có biết là có trượng phu này ở đây ? Thế nhưng lại đùa giỡn nam nhân?

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

      “Này, nên làm lão nhát gan a, lại đây, cùng đại gia chơi đùa.”

      “A! Ngươi, ngươi cút ngay!” Hách Liên Ảnh là thâm cung công chúa học thức đa tài, nàng chưa từng chịu đãi ngộ như vậy, vừa thấy cái dáng vẻ lưu manh lôi thôi của người nọ cười dâm đãng tới, lập tức liền hoảng hốt, mặt nháy mắt đỏ bừng.

      “Chuyện gì thế này?” Cách gần nhất, Hách Liên Hiểu, Kì Dương và Mặc Lam nghe được thanh cũng nhanh chóng trở lại, bước nhanh đến bên người Hách Liên Ảnh.

      “Ca, , khinh bạc ta.” Hách Liên Ảnh vội vàng trốn phía sau Hách Liên Hiểu, nhìn những người xung quanh vây đến xem náo nhiệt, ánh mắt người nọ đỏ lên.

      “A, ca? Nhìn xem đó là người ngươi thân mật , chậc chậc, nhìn bộ dáng tế da nộn thịt kia chắc chắn chỉ là tiểu bạch kiểm*, bằng theo ta a.” vừa xong, chung quanh trận cười vang.
      (*tiểu bạch kiểm: con trai mặt trắng non choẹt giống như thư sinh)

      “Lớn mật!” Đám người Hách Liên Hiểu chưa từng gặp phải loại sĩ nhục này bao giờ, rống giận ra tiếng.

      “Này, tính tình nóng. Bất quá ta là chủ địa bàn này, tiểu đệ đệ, kiềm chế chút .”
      Nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên đều là cùng lọa người với tên này.

      “Nơi này ai là chủ ?” thanh Mặc Lam tia gợn sóng sợ hãi, đột nhiên vang lên.

      “Chủ ? Ha ha, các ngươi là lần đầu tiên đến đây , nơi này ta là vương, là chủ !” Lại là trận cười vang.

      Kì Dương giận giữ, rút ra nhuyễn kiếm vung lên, tên kia đầu lập tức lìa khỏi cổ.

      “A!” Hách Liên Ảnh kêu tiếng sợ hãi, tránh ở phía sau Hách Liên Hiểu nhắm chặt hai mắt.

      “Chết tiệt! Mẹ nó dám ở võ tràng này giương oai! Các huynh đệ, đánh!”

      Kì Dương sửng sốt, vốn tưởng rằng giết tên đó ít nhất cũng uy hiếp được đám người kia, nghĩ tới còn làm cho nhiều người tức giận hơn, tình hình nơi này rốt cuộc là gì đây? Nhìn xung quanh đám người khởi động chân tay, cả người Kì Dương đổ mồ hôi lạnh, nhiều người như vậy, bọn họ chỉ có vài người làm sao ứng phó?
      thuyt thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20: Địa hạ võ tràng hành [3]


      “Sao lại thế này?” thanh lười biếng từ bên ngoài truyền đến, mọi người sửng sốt, lập tức tản ra hai bên tạo con đường.

      Long Chiến Nhã trước, phía sau là Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Vũ, Liễu Thừa Phong và Bách Lí Linh.

      “Long thiếu gia.” Đám người vừa mới rồi còn xoay tay hùng hùng hổ hổ lập tức im lặng, ánh mắt nhìn Long Chiến Nhã có cung kính, có sùng bái. “Bốn người họ giết người của chúng ta.”

      ?” Long Chiến Nhã sửng sốt, nhìn nhìn cái đầu lăng lốc kia nhất thời nhận ra là ai. Tiến lại cái đầu kia đá cước làm cho gương mặt lộ ra. “Nga, ra là thằng nhóc này.”

      “Vâng, thiếu gia, là bốn người này giết, người xem xử trí như thế nào?” Có người chân chó* .
      (*người chân chó: nịnh hót, mách lẽo gì đó)

      “Xử trí?” Long Chiến Nhã nhìn bốn người Kì Dương, thân kiếm của còn lưu lại máu. Lại nhìn mọi người xung quanh, đột nhiên Long Chiến Nhã cước đá bay cái tên chân chó kia.
      “Xử trí? Mắt người chỉ dùng để trưng sao? Khách quý của ta các ngươi cũng dám động vào?!” tiếng hét to, hàm chứa tức giận và uy nghiêm.

      “Long thiếu gia tha mạng! Chúng tiểu nhân có mắt tròng, long thiếu gia tha mạng!” Người vừa rồi còn kiêu ngạo nháy mắt quỳ xuống, run run cung kính dập đầu. Những người còn lại nhìn mà sửng sốt. Long nhan tức giận cũng có hiệu quả ghê gớm như vậy.

      “Hừ! Dám động vào khác quý của ta mắt của mình các ngươi cũng muốn dùng nữa sao?” Hừ lạnh tiếng, Long Chiến Nhã xoay người bước , đám người Kì Dương lập tức đuổi kịp, chỉ sợ chậm từng bước lại xảy ra chuyện gì.

      Nhã gian, bên là cửa vào, hai mặt còn lại là tường, mặt để trống hướng về phía lôi đài chỉ trang trí đơn giản cái lan can chống đỡ.

      “Trời ạ! Vương...... phải, tiêu dao, ngươi là thần tượng của ta!” Vào nhã gian, Liễu Thừa Phong trực tiếp ngồi bên cạnh Long Chiến Nhã ngay cả xưng hô cũng vô cùng thân thiết, ánh mắt sáng long lanh nhìn Long Chiến Nhã. cước kia vừa rồi, cái rống kia, trời ạ! Rất có khí chất!

      Những người khác cũng bắt đầu đánh giá Long Chiến Nhã lần nữa. Thân phận của nàng là gì? Cư nhiên có thể làm cho đám người liều mạng, sợ quyền uy kia kinh sợ nàng như đám đồ đệ. Nữ nhân này xem ra chỉ có tài hoa đơn giản như vậy.
      trận náo loạn kia xem như cũng hao tốn đoạn thời gian, trận đấu tối nay bắt đầu.

      “Trời ạ, cước này độc.”

      “Chậc chậc, người nọ sao lại đánh trả?”

      “Ai nha, sao lại thua đâu?”

      “......”

      Bên trong nhã gian, chỉ có thanh Liễu Thừa Phong hưng phấn gào to. Mà bên ngoài những tiếng la rung cả trời. lôi đài máu tươi bay tứ tung, tất cả mọi người ở đó đều lấy mạng đổi mạng, chiêu thức đều muốn lấy mạng đối phương, bảo vệ tốt chính mình. biết bắt đầu từ khi nào, tỷ thí lôi đài này giống như mạnh làm vua thua làm giặc, chết ngừng cũng chỉ vì phần thưởng mười lượng bạc kia. Lôi đài vốn được dựng bằng gỗ lim thượng hạng biết từ khi nào nhiễm những chỗ máu lênh láng, song phương lôi đài cũng nhuộm toàn máu tươi.

      “Thực là đám người máu lạnh, chỉ cần phân thắng thua là được vì sao những người đó nhất thiết phải giết chết đối phương mới được đâu?” Hách Liên Ảnh xem mà hoảng thần. Những người đó cần mạng của mình sao? Bọn họ vì cái gì mà có mặt lôi đài kia? Vì sao phải dồn đối thủ vào chỗ chết? Cũng cùng là mạng người phải sao?

      “Vì sao?” Long Chiến Nhã nhìn lướt qua lôi đài. “Vì mười lượng bạc.”

      “Tại sao lại thế?” Mặc Sĩ Lưu Vũ hỏi.

      “Nơi này, mỗi đêm an bài mười trận đấu, người thắng được mười lượng bạc, còn được nổi danh, nếu thắng có khả năng nửa đời sau đều lo áo cơm, thậm chí vinh hoa phú quý.”

      “Chỉ vì số tiền kia mà mạng của mình cũng cần? Nhóm người này điên rồi sao? Đây chính là cược mạng a!” Liễu Thừa Phong vạn phần kinh ngạc.

      “Liễu công tử lời này đúng rồi. Mười lượng bạc đối với công tử mà đáng kể, chừng cũng đủ tiền để uống trà nhưng đối với bọn họ mà , mười lượng bạc là tiền cứu mạng, có mười lượng bạc bọn họ có thể nuôi sống người trong nhà, áo cơm lo. có mười lượng bạc này, bọn họ và người thân hẳn phải chết thể nghi ngờ. Đều là phải chết vì sao cược trận đâu” Long Chiến Nhã tựa tiếu tựa phi (cười như cười) .

      “Nhưng là......”

      “Trời ạ, tiểu hài tử?!” Hách Liên Ảnh kinh hô chặn ngang lời Liễu Thừa Phong muốn , mọi người nhìn lại, đứng lôi đài là tiểu nam hài tám tuổi.

      Đây là trận đấu thứ sáu của buổi tuối hôm nay, tiểu nam hài đứng lôi đài, nhìn nam nhân đối diện cao gấp hai , cả người phát run, dưới chân là người chết đầy máu tươi vừa thua cuộc. Tiểu nam hài nắm gắt gao hai góc áo bên người, mở to tròng mắt chút cũng dám nháy mắt, nhìn người đối diện.

      “Tiểu tử, nhanh lăn xuống!” Đại hán cau mày nhìn tiểu bất điểm đối diện. đương nhiên biết những người đứng lôi đài này là cái dạng gì, nhưng mà đối mặt với đứa như vậy cũng nhẫn tâm xuống tay .

      “Ta xuống.” Giọng có chút run run nhưng xem ra tiểu nam hài này kiên quyết.

      “Mau xuống! Nơi này phải là chổ ngươi nên đến!”

      “Ta xuống.” Tiểu nam hài vẫn kiên quyết như cũ, đôi gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt.
      thuyt thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21: Địa hạ võ tràng hành [4]


      “Muốn chết!” Đại hán nổi giận, quyền hướng về phía nam hài mà đánh.

      Tiểu nam hài gắt gao cắn môi, tự trấn định mình, chật vật né sang bên.

      “Ca ca, giúp .” Hách Liên Ảnh hốc mắt đỏ, xúc động .

      Trái với vị công chúa kia, nữ nhân khác tại đây lại có vẻ vô tình hơn. Giờ phút này nàng cầm ly trà, hết sức chăm chú nhìn trận tỷ thí thực lực cân này, gương mặt xinh đẹp khóe miệng cong lên.

      “Tiêu dao tính giúp ?” Bách Lí Linh thấy Long Chiến Nhã nhìn rời mắt nhìn trận tỷ thí này, đột nhiên có chút tò mò nàng làm như thế nào.

      .” Long Chiến Nhã trả lời quyết đoán, trong mắt lóe hào quang. “ thắng.”

      “Tiêu dao, ngươi đùa sao?” Liễu Thừa Phong nhìn Long Chiến Nhã, lại nhìn tiểu hài tử chuẩn bị nhuộm đầy máu kia, lắc lắc đầu cảm thấy có khả năng.

      “Làm sao ngươi biết?” Kì Dương hỏi.

      Mặc Lam cũng nhìn Long Chiến Nhã. Nữ nhân này, thực đặc biệt.

      “Bởi vì thể thắng.” Khóe miệng gợi lên chút tươi cười đầy tự tin, Long Chiến Nhã ung dung nhìn trận đấu.

      “Phốc” phun ra ngụm máu tươi, tiểu nam hài ghé vào lôi đài, chút khí lực động đậy đều có nhưng vẫn như cũ giãy dụa. thể thua! Càng thể chết! Muội muội còn chờ ! thể buông xuôi được!

      “Ta có khả năng thắng mà.” Liễu Thừa Phong bộ dạng ‘quả nhiên thế’ biểu tình.

      “Phải ?” Long Chiến Nhã từ chối cho ý kiến, đứng lên, đến giữ lan can, chồm người về phía lôi đài.

      “Ngươi thua sao?” thanh của đứa trẻ mười hai tuổi phiêu phiêu trong trung hướng đến võ đài, tất cả mọi người đều nhìn về phía Long Chiến Nhã. “Trả lời ta, ngươi thua sao?”

      “Ta...... Khụ...... Ta thua......” Tiểu nam hài gian nan nghiêng đầu, chỉ nhìn được mơ hồ cái bóng dáng.

      “Đứng lên.”

      “Khụ khụ......” Tiểu nam hài ho tràng, bắt đầu giãy dụa đứng lên, vất vả mới đứng dậy được, vẫn chưa đứng vững lại loạng choạng cái ngã xuống như cũ.

      “Đứng lên!” Long Chiến Nhã mặt chút thay đổi, quát lạnh tiếng.

      “Tiêu dao!” Liễu Thừa Phong ảo não, đó vẫn là đứa !

      “Đứng lên, ta cho ngươi trăm lượng!” để ý tới Liễu Thừa Phong, giờ phút này, trong mắt Long Chiến Nhã chỉ có tiểu nam hài quật cường kia.

      trăm lượng? cho mình trăm lượng? phải đứng lên. trăm lượng! có thể tìm đại phu cho muội muội!Ha ha, muội muội, ca ca nhất định chữa khỏi bệnh cho ngươi! Nhất định như vậy!

      Tiểu nam hài lại lần nữa bắt đầu thử đứng lên, nén nhang sau, rốt cục đứng được, mặc dù có chút lảo đảo nhưng lại quật cường hề làm cho mình ngã xuống.

      “Tốt lắm!” Tán thưởng tiếng, Long Chiến Nhã rút ra chủy thủ ở dưới chân giầy của nàng phóng vừa vặn cắm xuống bên cạnh nam hài. “Nhặt lên, đến giết , ta lại cho ngươi trăm lượng!”

      “Ngươi điên rồi sao?” Hách Liên Hiểu trợn to mắt nhìn Long Chiến Nhã, biểu tình khó có thể tin. Nàng thế nhưng lại làm cho đứa giết người. mặt của Liễu Thừa Phong cũng là phẫn nộ nhìn Long Chiến Nhã. Mà những người khác bình tĩnh hơn, bởi vì bọn họ biết cái gì kêu là sống chết sinh tồn, cái gì kêu là yếu nhục mạnh vinh, muốn sống sót chỉ có thể giết những ai cản đường, bằng người chết chính là mình! Tuy nhiên bọn họ cũng kinh ngạc, nữ nhân như Long Chiến Nhã mới chỉ có mười hai tuổi, thiên kim tiểu thư, thế nhưng lại có thể làm như thế.

      còn muốn cho mình thêm trăm lượng? tốt!

      Tiểu nam hài ý thức rất mơ hồ, thấy vật trước mắt, nhưng mà thanh của Long Chiến Nhã rất ràng. Nhặt lên? Giết ? Nó cúi đầu, bên chân có cái phiến hàn quang, gian nan nhặt lên thử kiểm tra. Quơ quơ đầu, nó muốn cho mắt của mình nhìn chút rồi nhìn về phía đại hán đối diện, tiểu nam hài nở nụ cười.

      “Thực xin lỗi, mời ngươi tìm cái chết.” thanh mơ hồ chỉ mới lưu lại chút trong khí mà chủy thủ của nam hai kia chuẩn xác cắm vào tim đối phương. Ngẩng đầu lên, nó nhìn về phía Long Chiến Nhã, vui vẻ nở nụ cười, sau đó té xỉu lôi đài. ‘ phải nhớ cho ta hai trăm lượng a’.

      “Cái gì, làm sao có thể?” Liễu Thừa Phong khó tin nhìn chóp mắt vào chủy thủ cắm trong tim vị đại , chủy thủ lại cắm sâu chỉ còn chừa cái chuôi ra ngoài. Tiểu nam hài kia ràng chỉ còn chút sức lực làm sao có thể có được tốc độ nhanh như vậy mà hướng đến trước người người nọ? Làm sao có thể còn khí lực lớn như vậy để cắm chủy thủ vào trước ngực đại hán? Còn chuẩn xác đâm vào tim? Liễu Thừa Phong nhìn về phía Long Chiến Nhã. Long Chiến Nhã cười, cười vui mừng.

      thể tham gia tỷ thí đêm nay nữa, gác lại, đưa đến Chiến vương phủ.” Tùy tiện hướng về phía bồi bàn nào đó tiếng công đạo, Long Chiến Nhã xoay người rời , những người còn lại cũng rời theo. Tối nay đối với bọn họ có thể là vĩnh viễn khó quên. Tối nay, nữ nhân, đúng hơn là tiểu nương mười hai tuổi buộc đứa tám tuổi hai tay nhiễm máu tươi.
      thuyt thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22: Giải thai độc[1]
      (độc hạ trong phôi thai)


      “Vương gia xin dừng bước.” Bên ngoài Nhã các, hắc y nhân ngăn cản Mặc Sĩ Lưu Thương. giờ bỗng nhiên có cảm giác bên ngoài Nhã các này toàn bộ dường như dưới năm mươi người.

      “Vương phi đâu?” Hơn mười ngày này bọn họ vẫn ngủ cùng nhau, mặc kệ Long Chiến Nhã phản kháng từ chối như thế nào luôn có biện pháp làm cho nàng phải thỏa hiệp, mà nàng đến giờ cũng lười phản kháng, hiệu quả này thực đúng như mong muốn.

      “Vương phi thỉnh vương gia hôm nay nơi khác ngủ.” Hôm nay có thể xem như ngày quan trọng nhất liên quan đến sinh mệnh tiểu thư, thành bại sau này cũng phải xem vào kết quả ngày hôm nay, thể để xảy ra sai lầm nào.

      “Nàng làm sao vậy?” Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên có loại dự cảm tốt.
      “Vương gia mời trở về.”

      Mặc Sĩ Lưu Thương nổi giận, chưởng đánh về phía hắc y nhân, chân nhanh chóng vào Nhã các.

      Hắc y nhân sửng sốt cảm thấy cỗ kình khí mạnh mẽ tiến đến, lập tức chật vật né ra. nghĩ tới nội lực của Mặc Sĩ Lưu Thương thâm hậu như vậy! Mà hắc y nhân khác cũng chưa kịp ngăn cản Mặc Sĩ Lưu Thương xông vào.

      “Sao ngươi lại vào được đây?” Công việc xoay quanh cộng thêm tinh thần yên, Phong Nguyệt vừa thấy Mặc Sĩ Lưu Thương đến lại càng thêm phiền chán .

      “Nàng làm sao vậy?” Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày. nhìn thấy Phong Ly, Phong Hồn, Phong Nguyệt và Phong Lam đều ở trong này, ngay cả tiểu nam hài vừa được đưa về đây - Phong Tiêu cũng có mặt, hơn nữa mỗi người đều mang vẻ mặt lo lắng đây chỉ có thể chứng minh cho vấn đề là Long Chiến Nhã xảy ra chuyện.

      liên quan đến ngươi, đừng ở chỗ này vướng bận!” xong, Phong Nguyệt lại vội vàng rời .

      “Vương gia?” Lúc này Phong Lam từ trong phòng ra, nhìn thấy Mặc Sĩ Lưu Thương cũng sửng sốt.

      “Nếu đến đây vậy vương gia vào , chỉ có điều ở bên nhìn là tốt rồi.” Từ sau lần vương gia cùng tiểu thư gặp mặt, Phong Lam có thể nhận ra loạt chuyển biến trong mắt Mặc Sĩ Lưu Thương, hơn nữa nếu tiểu thư có thể cùng ngủ chung thuyết minh tiểu thư bài xích , vậy cho cơ hội cũng phải là thể.

      Mặc Sĩ Lưu Thương chau mày, theo Phong Lam vào phòng, lập tức thấy ngay bóng dáng nhắn cuộn người ở giường, đầu tóc đen xốc xếch tán loạn, cả người run rẩy, thỉnh thoảng còn có thể nghe được hai tiếng kêu đau đớn, mà người này ràng chính là Long Chiến Nhã.

      “Đây là chuyện gì xảy ra?” Nổi giận gầm lên tiếng, Mặc Sĩ Lưu Thương bước nhanh đến bên giường, đem Long Chiến Nhã ôm vào trong lòng, lại càng cảm giác ràng hơn Long Chiến Nhã run run giống như nhẫn nhịn loại đau đớn thực lớn, khuôn mặt nhắn trắng bệch, môi bị cắn vô cùng thê thảm.

      “Nhã nhi, Nhã nhi.” Mặc Sĩ Lưu Thương biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể gọi tên nàng nhiều lần. Lần đầu tiên, Mặc Sĩ Lưu Thương cảm nhận được cái gì là đau thấu tâm cang.

      “Rốt cuộc sao lại thế này?!”

      “Là thai độc.” Hơi bối rối nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, Phong Ly quyết định cho .

      “Thai độc?”

      “Phải. Đến nay vẫn chưa tra ra là ai hạ độc, cũng biết là độc gì, chính là ngày mười lăm mỗi tháng tiểu thư phải chịu lần độc phát, đau đến tán gân tán cốt. Chúng ta vừa tra ra được thành phần của độc lâu cũng chế được giải dược, nhưng mà ở thời điểm tiểu thư bị độc bộc phát mới có thể giải, chính là lúc đau đến tột cùng kê thuốc. Hơn nữa phải đồng thời ăn vào quả hỏa diễm bằng sau này thể tu tập nội lực. Cho nên tối nay, vạn phần trọng yếu!”

      “Khi nào mới có thể kê đơn?” Chết tiệt! Sao lại có người hạ độc nàng vào thời điểm chỉ mới được hình thành? Nhìn Long Chiến Nhã cực lực nhẫn nhịn, Mặc Sĩ Lưu Thương cảm thấy tâm mình cũng đau theo.

      “Nhã nhi, ngoan, nhả ra, cắn hỏng đến rồi.” còn cách nào, Mặc Sĩ Lưu Thương đành cưỡng ép nàng mở miệng ra sau đó đem tay mình đưa đến trước mặt nàng, chỉ trong nháy mắt răng nanh của Long Chiến Nhã khảm mu bàn tay Mặc Sĩ Lưu Thương.

      “Nguyệt thượng trung thiên.” *
      (*thời điểm trăng lên cao nhất)

      Những vật quan trọng đều chuẩn bị tốt, bốn người Phong Hồn đều đồng loạt quỳ xuống bên giường, tuy rằng Phong Tiêu thực sực hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng cùng quỳ xuống, nhìn Long Chiến Nhã trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương run rẩy, đau đớn. Bọn họ theo tiểu thư ba năm, tiểu thư cũng chưa bao giờ cho bọn họ gặp qua nàng lúc phát độc nếu phải hôm nay muốn giải độc bọn họ cũng có mặt ở đây. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dáng tiểu thư thống khổ như vậy, bọn họ hận người trúng độc thể là mình! Rốt cuộc là ai làm cho tiểu thư chịu đựng loại thống khổ này? Bốn người trợn to mắt nhìn Long Chiến Nhã vật vã, ba năm ba mươi sáu tháng, nếu phải bọn họ vô dụng làm cho tiểu thư chịu khổ nhìu như vậy! Bọn họ phải nhớ kỹ, nhớ kỹ giờ phút này tiểu thư chịu đau khổ, bọn họ nhất định phải hoàn trả lại cho cái người hạ độc kia hàng trăm lần! Về sau, bọn họ chắn mọi khổ cực cho nàng!

      “A……...” Nguyệt thượng trung thiên, cái loại đau đến tán cốt này rốt cuộc làm cho Long Chiến Nhã vẫn nhẫn nãy giờ nhịn được.

      “Chính là tại, mau!”

      Phong Ly nhanh chóng đem giải dược ném vào miệng Long Chiến Nhã, ngón tay di chuyển cổ nàng làm cho Long Chiến Nhã thuận lợi nuốt viên thuốc xuống.

      “Quả hỏa diễm này làm sao bây giờ?” Nhìn quả hỏa diễm to bằng quả đào kia làm cho Phong Nguyệt choáng váng. Bọn họ căn bản dự đoán được đau như vậy, trạng thái tại của Long Chiến Nhã hoàn toàn có khả năng nhai nuốt vào hỏa diễm này.

      Ba người còn lại cũng hoảng loạn. Ăn hỏa diễm quả là có thể đạt được lượng lớn công lực, nhưng mà quả hỏa diễm này thể pha chế thành đan dược nếu mất công hiệu, phải làm sao bây giờ?
      thuyt thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Giải thai độc [2]


      “Đem đến đây!” Mặc Sĩ Lưu Thương gắt gao nhìn chằm chằm vào thứ trái cây đỏ rực trong tay Phong Nguyệt, giọng điệu lạnh như băng.

      Phong Nguyệt theo bản năng đem quả hỏa diễm đưa qua. Mặc Sĩ Lưu Thương nhanh chóng đem quả hỏa diễm đưa vào miệng, nhai chút rồi cúi đầu hôn lên môi Long Chiến Nhã, đem toàn bộ thịt quả đưa vào miệng nàng, ngón tay lại đặt ở cổ giúp nàng nuốt xuống.

      Nhìn Long Chiến Nhã nuốt vào hỏa diễm, năm người Phong Hồn cuối cùng cũng nhàng thở ra.

      “Còn cần làm cái gì?” thanh Mặc Sĩ Lưu Thương hạ xuống độ lạnh lùng vang lên làm cho bốn người Phong Hồn cả người khỏi run run, khí thế thực cường đại. Tiểu Phong Tiêu có chút chịu nổi, cả người lạnh run, sắc mặt tái nhợt.

      “Còn lại phải nhờ vào bản thân tiểu thư.” Phong ly thở dài, ảo não, giờ phút này bọn lại chẳng thế làm gì để giúp tiểu thư giảm bớt đau khổ.

      “Các ngươi ra .”

      “Ngươi......”

      “Thuộc hạ cáo lui.” Kéo Phong Nguyệt muốn động tay chân lại, năm người rời khỏi phòng. Tối nay thấy Mặc Sĩ Lưu Thương toàn tâm lo lắng cho Long Chiến Nhã, đám người Phong Lam cũng xem như thừa nhận người này làm gia. Về phần Phong Nguyệt, tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng cũng hiểu được, nam nhân này là tâm chờ đợi tiểu thư tỉnh dậy, cái này thôi cũng đủ.

      Mặc Sĩ Lưu Thương ôm người Long Chiến Nhã cẩn thận nằm xuống, gắt gao nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt của nàng, càng ngừng lau mồ hôi trán nàng. Người nào hại độc nàng từ đây trở về sau tốt nhất nên cầu nguyện, cầu nguyện lúc sinh thời cần gặp phải , bằng nếu ngày bị bắt được, hôm nay Long Chiến Nhã đau bao nhiêu, ngày khác tất hoàn trả lại ngàn lần!

      Trời gần sáng, đau đớn của Long Chiến Nhã dường như cũng ngừng, im lặng ngủ trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương.

      Long Chiến Nhã lần này ngủ liền ngủ liên tục mười ngày. Ban ngày Mặc Sĩ Lưu Thương tiếp đãi sứ thần năm nước, buổi tối về là lại ôm Long Chiến Nhã vào giấc ngủ. Bề ngoài nhìn như sóng êm gió lặng trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương càng ngày càng buồn chán. Nhìn dung nhan ngọt ngào khi ngủ của Long Chiến Nhã, cặp chân mày khuôn mặt đẹp đẽ của càng như đính chặt lại chỗ.

      “Vì sao nàng còn tỉnh?”

      biết. Độc được giải trừ hơn nữa quả hỏa diễm cũng hấp thu được rất khá, trong cơ thể nội lực tràn đầy vẫn lưu chuyển bình thường. Hẳn là mau tỉnh.” Tuy là như vậy nhưng sắc mặt Phong Ly cũng có chút tốt. Mười ngày, tiểu thư còn chưa tỉnh, ràng hết thảy mọi thứ đều bình thường, tại sao vẫn còn bất tỉnh?

      “Nhanh? Lời này ngươi mười ngày!” Mặc Sĩ Lưu Thương rống giận, vung lên ống tay áo, đem những thứ đồ vật bàn quăng ngã, oán hận chính mình bất lực.

      “Thế nào lại táo bạo như vậy?” Cả người vừa thanh tỉnh, chợt nghe đến tiếng rống giận của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã mở to mắt, nghiêng đầu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

      “Nhã nhi!” Nghe được tiếng kia, Mặc Sĩ Lưu Thương lắc mình đến giường, ôm lấy Long Chiến Nhã làm cho nàng tựa vào ngực mình, tiếp lấy cốc nước từ tay Phong Ly, đưa tới bên miệng Long Chiến Nhã . “Uống nước , ngủ hết mười ngày.”

      Long Chiến Nhã kinh ngạc nhìn cốc nước được đưa đến trước mặt, giọng có chút run run. Hơn nữa trông cẩn thận giống như sợ thanh lớn chút dọa đến mình. Ngây ngốc uống xong cốc nước, chóp chóp mắt rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. Vẫn như cũ là cặp con ngươi đen kia, gương mặt có lo lắng cùng mệt mỏi còn chưa kịp tan , có vui sướng, còn có tia nhu tình khó nhận ra, ánh mắt sáng như vậy làm cho Long Chiến Nhã rời mắt được.

      “Về sau cho phép tham ngủ như vậy.” Siết chặt cánh tay ôm Long Chiến Nhã vào lòng làm cho tiểu nữ nhân này nép sát vào mình. Tâm Mặc Sĩ Lưu Thương lo lắng lưu lạc mười ngày cuối cùng là trở về chỗ cũ. Xảy ra chuyện lần này, Mặc Sĩ Lưu Thương xem như hiểu tâm tình của mình, tuy rằng biết vì sao nhưng là thừa nhận tiểu nữ nhân này xác định trụ lại trong lòng của , cũng làm cho nàng rời khỏi , từ hôm nay trở Long Chiến Nhã chính là nữ nhân của Mặc Sĩ Lưu Thương .

      “Đói bụng sao?”

      “Ân.” Bởi vì Mặc Sĩ Lưu Thương thình lình xuất nhu tình, linh hồn của nàng còn chưa có trở về vị trí cũ, Long Chiến Nhã có chút ngơ ngác.

      “Cháo đến đây.” Phong Nguyệt hợp thời xuất .

      “Tiểu thư, nếu như người còn tỉnh lại chúng ta còn định đổi minh chủ mới.”

      “Tưởng thoát khỏi ta? Các ngươi mơ !” Cau cái mũi, Long Chiến Nhã tay nhanh như gió hướng Phong Nguyệt đón lấy cái bát, cũng nghĩ rằng bàn tay phía sau của người nọ tốc độ còn nhanh hơn.

      “Ăn .”

      Nhìn cái thìa trước mắt, cháo trong thìa được người nọ thổi lạnh. Long Chiến Nhã khó hiểu quay đầu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. Hôm nay chiến thần đại nhân làm sao vậy?

      “Làm sao vậy?” Mặc Sĩ Lưu Thương khó hiểu nhìn Long Chiến Nhã.

      “Ta muốn hỏi vấn đề.”

      “Cái gì?”

      “Ngươi làm sao vậy?”

      “Ta làm sao?”

      “Ngươi vì sao đối tốt với ta như vậy?”

      “Ngươi là thê tử của ta.”

      “Trước kia ta cũng là thê của ngươi.” Sao có thấy ngươi trước kia đối tốt với ta?
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :