1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chiến vương long phi - Yêu Mặc(c66.7)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Cung yến [3]



      “Vì sao muốn ta biểu diễn?” Long Chiến Nhã cuối cùng cũng liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Lưu Vũ. Tiểu tử này hôm nay nhiều , làm hỏng hình tượng yếu đuối của nàng. ràng yếu đuối cần phải cái gì thôi.

      “Các nàng kia đều biểu diễn.”

      “Ta lập gia đình.” Nhìn theo ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Vũ, quét vòng, quả nhiên nàng vẫn chỉ thích loại mỹ nữ lạnh nhạt như Nam Phong Nguyệt a.

      “Thái tử phi cũng lập gia đình .” Định lấy việc lập gia đình làm cớ sao? Yến hội này có quy định lập gia đình rồi được biểu diễn.

      “......” Long Chiến Nhã lựa chọn nhìn. Có phải hay yến hội này thực nhàm chán làm cho Mặc Sĩ Lưu Vũ có chuyện gì để làm? Cứ đến tìm nàng gây phiền toái.

      “Đến rồi đến rồi, tài nữ quyết đấu a.” Mặc Sĩ Lưu Vũ đột nhiên vô cùng hưng phấn. Lại nhìn theo ánh mắt , là Tuệ Dĩnh công chúa Hách Liên Ảnh người thanh thanh nhã nhã của Thiên Phổ quốc. Long Chiến Nhã nhíu mày, bộ dạng còn có chuyện để xem, buông đồ ăn trong tay, cầm lên ly trà , bắt đầu chuyên tâm xem diễn.

      “Thiên Phổ quốc, Hách Liên Ảnh bái kiến Long Ngự đế.” Chậm rãi tới giữa sân, Hách Liên Ảnh thi lễ trước Long Ngự đế.

      “Tuệ Dĩnh công chúa miễn lễ, ba năm thấy công chúa càng phát ra tiêu trí.” nét mặt Long Ngự đế mang theo tươi cười hiền lành của trưởng bối, khóe mắt đảo qua hai công chúa nhà mình.

      “Long Ngự đế quá khen.” Hách Liên Ảnh lạnh nhạt cười, quan tâm hơn thua, cũng lời vô nghĩa, thẳng đến chủ đề.

      “Ba năm gặp, biết Vạn Cùng công chúa có khỏe ?”

      phiền Tuệ Dĩnh công chúa nhớ đến, bản công chúa tốt lắm.” giọng tựa chim hoàng oanh vang lên, Vạn Cùng công chúa Mặc Sĩ Lưu Tâm y phục vàng óng từ chỗ ngồi đứng lên, đến bên người Hách Liên Ảnh.

      Mọi người pử đây đều biết, hai vị đại tài nữ Vạn Dạ đại lục này, người là Thiên Phổ quốc Tuệ Dĩnh công chúa Hách Liên Ảnh, người khác chính là Long Ngự quốc Vạn Cùng công chúa Mặc Sĩ Lưu Tâm. Hai người chỉ tinh thông cầm kỳ thi họa ca múa thi từ còn đọc nhiều sách vở, dù chưa vạn dặm đường, nhưng học thức hơn người, biết thiên văn, dưới biết địa lý. Bởi vậy, trong mỗi lần lục quốc yến hai người đều so tài phen, biết năm nay lại phấn khích như thế nào.

      “Lần trước từ biệt, Ảnh cảm thấy được mình tài học đủ nên nội trong ba năm này du lịch tứ phương cũng thu thập được chút gì đó, biết Vạn Cùng công chúa có hứng thú cùng Ảnh thưởng thức vật này?” mấy câu ngắn ngủi nhưng lại mang mười phần khiêu khích.

      “Vậy sao? Tuệ Dĩnh công chúa thu thập được vật gì? biết Lưu Tâm có may mắn được
      thấy hay ?”

      “Đương nhiên.” xong, gã tùy tùng của Thiên Phổ quốc bưng cái bàn gỗ tiến lên, Hách Liên Ảnh lấy cái bàn gỗ vật “Vật ấy tên là cửu liên hoàn*, lấy kim chúc tạo thành 9 viên tròn, đem viên tròn này gắn vào thanh dài cái vòng, mỗi thanh được xuyên qua cái bản ngang rỗng cũng xuyên qua chín vòng tròn thanh gỗ dưới cùng, các vòng tròn thanh chồng lên nhau tổ hợp mà thành, rất kỳ diệu. biết Vạn Cùng công chúa có thể có biện pháp làm cho cửu hoàn này hoàn hảo đính xuống mà tổn hao gì?”

      “Nga? đời cũng có vật tuyệt diệu như vậy sao.” Mặc Sĩ Lưu Tâm bình tĩnh cầm lên cửu liên hoàn, kì thực đáy lòng lại lo sợ bất an. Vật này là cái gì nàng hoàn toàn biết, thoạt nhìn cửu hoàn đơn giản xuyến cùng chỗ nhưng có thể tưởng tượng được nếu muốn đem cửu hoàn này tháo xuống lại là chuyện hề dễ. Mặc Sĩ Lưu Tâm nhất thời thể hiểu được, hơn nữa trong lòng rối loạn, lại kích động nhìn chằm chằm vào cửu hoàn trong tay chút biện pháp cũng hoàn toàn có.

      “Vạn Cùng công chúa có thể nghĩ ra cách chưa?” Hách Liên Ảnh nhìn Mặc Sĩ Lưu Vũ buồn rầu, cười ngạo nghễ.

      “Lưu Tâm ngu dốt, là nghĩ ra biện pháp.” Vụng trộm nhìn thoáng qua Long Ngự đế, Mặc Sĩ Lưu Vũ ảo não cúi đầu lại lập tức ngẩng lên tươi cười sáng lạng “Lưu Tâm mặc dù bất tài, nhưng Long Ngự tài tử giai nhân rất nhiều, biết các vị ngồi ở đây hôm nay có hay có người nào có thể giải được cửu liên hoàn này?”

      “Ha ha, khó có chuyện công chúa của trẫm lại gặp vấn đề nan giải. Hôm nay nếu ai có thể giải được cửu liên hoàn này, trẫm trọng thưởng.”

      Long Ngự đế vừa lên tiếng, những người phía dưới liền châu đầu ghé tai bắt đầu thảo luận, ngay cả Mặc Sĩ Lưu Vũ và Mặc Sĩ Lưu Thương cũng nhìn chằm chằm vào cửu liên hoàn trong tay Mặc Sĩ Lưu Tâm mà xem xét. Duy chỉ có Long Chiến Nhã, thu liễm con ngươi, lẳng lặng uống trà.

      Hách Liên Ảnh ánh mắt trào phúng, nhìn xem xung quanh, mắt dừng lại người Mặc Sĩ Lưu Thương chút, lại nhìn qua Long Chiến Nhã.

      “Bản công chúa nghe Chiến vương phi tài trí vô song, biết có biện pháp gì hay ?”

      Tài trí vô song? Long Chiến Nhã khóe miệng giật giật. Nếu Long Ngự quốc này có người nàng tài trí vô song, nàng lập tức rút kiếm tự vận. Chậc chậc.. uống ly trà cũng yên tĩnh, mệt cho nàng vừa mới bắt gặp còn cảm thấy tiểu mỹ nữ này có khí chất của Nam Phong Nguyệt đâu.

      Mà Hách Liên Ảnh vừa như vậy, toàn bộ ánh mắt đều tập trung người Long Chiến Nhã.

      “Ta khinh, nàng ta có thể nghĩ ra biện pháp gì, cùng lắm chỉ là nha đầu có mẹ nuôi dưỡng.” Long Chiến Bắc cười nhạo tiếng.

      “Chiến Bắc!” Long Ngự Phong vừa nghe lời này, lập tức quát . Lời này lén có thể nhưng ở trong lục quốc yến Long Ngự Chiến vương phi được mẹ nuôi dưỡng, thể nghi ngờ là làm cho Long Ngự mất mặt. Mắt thấy Long Ngự đế sắc mặt đen lại, tức giận vô cùng, lập tức lao ra quỳ xuống, cung kính:

      “Bệ hạ là thần dạy con nghiêm.”

      “Ái khanh cũng biết những lời vừa ra là phạm thượng!”

      “Hoàng thượng thứ tội!”

      “Phụ hoàng!” Long Ngự đế còn muốn cái gì, lại bị đạo thanh lãnh liệt ngăn lại, nhìn lại nơi phát ra tiếng , là Long Chiến Nhã khuôn mặt băng hàn, lạnh lẽo.

      “Có thể để cho Chiến Nhã tự xử lí việc nhà của Long gia được ?” Nàng khi nào có thể dễ dàng bị người khác khi dễ? Có thể để cho người khác làm mình nhục nhã lặp lặp lại nhiều lần như vậy? Tuy rằng đối với nương* của thân thể này cũng có tình cảm gì, nhưng người chết vì đại, tốt xấu gì danh nghĩa vẫn là mẫu thân, sao có thể để cho người khác tùy ý khinh thị?
      (*nương: mẹ, mẫu thân)

      Long Chiến Nhã vừa ra lời này, lại là làm cho những người ở đây cả kinh, tất cả mọi người của Long gia cũng đều kinh ngạc nhìn về phía nàng. Bên cạnh, Mặc Sĩ Lưu Thương và Mặc Sĩ Lưu Vũ cũng nhìn nàng, chỉ có ánh mắt Long Chiến Bắc là hoảng loạn, căn bản dám nhìn thẳng vào tròng mắt thị huyết vô tình kia của Long Chiến Nhã .

      “Phụ hoàng có thể chuẩn?” Long Chiến Nhã từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn đến Long Ngự đế cái liếc mắt. Tuy rằng là bất kính, nhưng kỳ Long Ngự đế cũng có ý trách cứ.

      “Nếu Nhã nhi như thế trẫm nhúng tay .”

      “Tạ phụ hoàng.”

      Được Long Ngự ân chuẩn, Long Chiến Nhã đứng dậy, chân bước chậm về phía Long Chiến Bắc, nhưng mỗi bước đều giống như có trọng lực, từng bước ép tới làm Long Chiến Bắc thở thông. Dừng lại trước người nhìn xuống, đột nhiên cúi thấp thân mình dán bên tai Long Chiến Bắc lặng lẽ . Chỉ thấy ánh mắt Long Chiến Bắc phút chốc trừng to, mặt tràn đầy hoảng sợ.
      thuytlion3012 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15: Cung yến [4]


      Long Chiến Nhã : “Long Chiến Bắc, nhớ kỹ những lời ngươi với ta, nhớ kỹ những chuyện ngươi làm với ta, người của Long gia nợ nương ta cũng nợ Long Chiến Nhã ta, sớm muộn gì cũng đều phải trả. Thiện hữu thiện báo, phải báo mà là thời cơ chưa tới.” Mà trong lúc chuyện giọng của Long Chiến Nhã cũng mang tia tình cảm nào, ngay cả hận đều có. Long Chiến Bắc có thể cảm giác được bên tai của mình từng trận gió lạnh thổi qua, có loại tuyệt vọng sợ hãi từng chút từng chút rót vào trong máu.

      xong, Long Chiến Nhã sảng khoái đứng dậy, tao nhã đến bên người Mặc Sĩ Lưu Tâm, cầm lấy cửu liên hoàn trong tay nàng, mười ngón tay lướt nhanh như gió, chỉ chốc lát, cửu hoàn liền từng chút bị gở ra, im lặng nằm trong lòng bàn tay nàng.

      “Tuệ Dĩnh công chúa cảm thấy hài lòng?”

      “Chiến vương phi quả nhiên thông minh tuyệt diễm.” Nàng sớm có tình cảm đối với Mặc Sĩ Lưu Thương, lại ngại Mặc Sĩ Lưu Thương từ trước tới giờ đều là thờ ơ. Biết có vương phi, hỏi thăm nhiều người mới biết đó là đứa nhát gan yếu đuối, ngu ngốc được sủng. Trong lòng phục cho nên mới khiêu khích, nghĩ tới ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo*, lại làm cho Long Chiến Nhã trở nên nổi bật. Tuy rằng ảo não nhưng Hách Liên Ảnh nở nụ cười ôn nhu.

      Cái này mà là thông minh tuyệt diễm? Long Chiến Nhã phiên cái xem thường, thể bội phục nhóm người xảo trá này.

      “Có qua có lại mới toại lòng nhau.” Mười ngón tay Long Chiến Nhã lại động, đem cửu hoàn xuyến lên mỗi lần đều giống nhau.

      biết Tuệ Dĩnh công chúa khả năng cởi bỏ?”

      Tiếp nhận cửu liên hoàn cải biến từ Long Chiến Nhã, Hách Liên Ảnh trợn tròn mắt, có người cho nàng biết thứ này còn có thể cải biến! Tròn mắt nửa ngày cũng nghĩ ra biện pháp.

      “Tuệ Dĩnh công chúa có thể giải?” Mặc kệ Long Chiến Nhã có đoạt lấy nổi bất của nàng hay , tóm lại cũng vì bảo vệ mặt mũi Long Ngự, Mặc Sĩ Lưu Tâm thầm nhõm thở dài hơi, lần đầu tiên cẩn thận đánh giá Long Chiến Nhã.

      “Ảnh ngu dốt.” Hách Liên Ảnh xấu hổ cười.

      “Tuệ Dĩnh công chúa quá khiêm tốn. Cửu liên hoàn này cấu tạo nhìn như đơn giản, thực tế có sách rằng phương pháp giải lại rất thiên biến vạn hóa, bổn vương phi cũng chỉ là trong lúc vô tình biết được vài loại này mà thôi, công chúa trí tuệ thông minh, muốn hiểu thấu cửu liên hoàn này cũng chỉ là vấn đề thời gian.” Long Chiến Nhã thanh như trân châu lạc ngọc vang lên thanh thúy, ngọt ngấy, mềm rắn, giọng điệu cũng kiêu nóng nảy, người nghe được chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng. Nhìn phía hai vị công chúa lễ phép cười rồi trở lại chỗ ngồi. chuyện cùng cổ nhân chính là phiền toái a, mệt chết!

      “Uống ly trà.” Mặc Sĩ Lưu Thương rót ly trà đưa đến trước mặt Long Chiến Nhã, nhiều như vậy , hẳn là khát .

      Long Chiến Nhã sửng sốt, nghi hoặc nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. Tiểu tử này lại làm sao vậy? Ân cần như vậy? Cảm thấy tâm tình hình như tốt lắm? Vô hiến ân cần, phi gian tức đạo, cẩn thận là tốt nhất!

      “Tạ vương gia.” Thuận theo tiếp nhận ly trà, Long Chiến Nhã mỉm cười ngọt ngào.

      “Ân.” Tươi cười thanh thuần như vậy, sáng lạn như vậy, trong ánh mắt mơ hồ còn có tình ý, cho dù biết là giả nhưng vẫn làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương trong chớp mắt giật mình, lập tức che xấu hổ. Đột nhiên rất muốn biến nụ cười giả dối kia thành thực, như vậy cảm giác nhất định càng thêm tuyệt vời. Đúng, muốn lấy mục tiêu đó mà cố gắng! Khóe miệng Mặc Sĩ Lưu Thương nâng lên độ cong đẹp nhưng lại bị ly trà bên miệng ngăn , người nào có cơ hội thưởng thức nó.

      “Hoàng tẩu làm sao biết cửu liên hoàn kia?” Mặc Sĩ Lưu Vũ đầu lại nghiêng sang bên này.

      “Ngươi biết?” Long Chiến Nhã nghiêng đầu, khóe miệng nâng lên.

      biết.” Mặc Sĩ Lưu Vũ thành thực lắc đầu.

      biết?”

      “Lừa tẩu làm gì a!”

      “Vậy sao, vậy chỉ có thể chứng minh ngươi rất hiểu biết.”

      “...... Hoàng tẩu, tẩu có thể khinh bỉ tiểu đệ này được ?” Mặc Sĩ Lưu Vũ hắc tuyến, vị hoàng tẩu này, ngày đả kích chết sao?

      thể.” Long Chiến Nhã thực chắc chắn trả lời, lập tức bổ sung : “Ta ngày đả kích ngươi chết điệu.”

      Mặc Sĩ Lưu Vũ kinh ngạc. Tiểu hoàng tẩu này sao có thể biết vừa rồi suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ biết thuật đọc tâm?

      chết điệu. Hoàng tẩu xin hãy buông tha tiểu đệ .”

      “Nhưng là điên.” Nhìn Mặc Sĩ Lưu Vũ, cười sáng lạn, Long Chiến Nhã tiếp tục thưởng thức mỹ vị.

      “......”

      Yến hội sau đó, bởi vì Long Chiến Nhã thắng được Hách Liên Ảnh, cho nên có người tìm nàng gây rối, ít nhất cũng có xuất tình huống châm chọc gây chuyện như trước, bởi vậy, Long Chiến Nhã uống rượu ngon cơm ăn no, viên mãn theo Mặc Sĩ Lưu Thương trở về vương phủ.
      thuytlion3012 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Muốn cùng nàng vĩnh viễn cùng chỗ


      “Vương gia vẫn theo...... Ta...... Làm...... Cái gì......” Sau khi hồi phủ, dọc theo đường hai người đều có trao đổi, mã xa tuy rằng Long Chiến Nhã nhắm mắt dưỡng thần nhưng vẫn có thể cảm giác được Mặc Sĩ Lưu Thương luôn luôn nhìn nàng. Sau khi trở lại vương phủ Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn như cũ theo phía sau nàng, cũng mở miệng, giống như lúc mã xa luôn luôn nhìn nàng từ phía sau. Nàng thập phần hoài nghi nếu cứ tiếp tục nhìn chằm chằm phía sau lưng nàng như vậy, quần áo nàng có thể hay bị tầm mắt nóng rực của thiêu thành cái lỗ lớn, cũng phải chưa từng thấy qua nhân loại, làm sao cứ nhìn chằm chằm vào nàng? Nàng rất kỳ quái sao? Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn theo tới phòng ngủ của nàng, nàng mở miệng hỏi được. Vừa quay đầu lại, lại bắt gặp ngay đôi con ngươi đen sâu thẳm của Mặc Sĩ Lưu Thương. Ngày thường nàng vẫn hay nhìn đến đôi mắt kua, nhưng hôm nay tựa hồ so với ngày thường có chỗ bất đồng, biểu tình gương mặt cũng như trước, có loại thần thái khác thường. Long Chiến Nhã hiểu được đôi mắt kia biểu thị cái gì nhưng cho dù hiểu được nàng vẫn như cũ bị nó hấp dẫn sâu, toàn bộ tinh thần đều bị lạc vào con ngươi đen thẳm kia, câu ra cũng càng lúc càng giọng.

      Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn tập trung nhìn nàng, sau khi tiệc tối xong ánh mắt vẫn sáng quắc nhìn nàng. Nàng thanh nhã, nàng linh động, nàng giảo hoạt, nàng trí tuệ. Nhiều tháng ở chung, Mặc Sĩ Lưu Thương phát nàng là nữ nhân rất hay thay đổi, ở những trường hợp khác nhau tâm tình cũng giống nhau, nàng bày ra những phong tình bất đồng, nhưng thể nghi ngờ, mỗi mặt, quang mang đều tỏa ra bốn phía, mỗi mặt đều hấp dẫn ánh mắt của , bắt đầu hối hận vì sao chú ý tới nàng sớm hơn chút, như vậy phải được nhìn đến nàng càng nhiều ư? Tâm vốn lãnh, mười tuổi là lần đầu tiên sử dụng kiếm đâm vào người làm cho máu văng tung tóe, cả người huyết sắc, tâm vẫn như cũ lạnh. có mẫu hậu, trước khi thành danh được phụ hoàng sủng ái, bị người bắt nạt. sau khi công thành danh toại tất cả mọi người tiếp cận đều có mục đích, thất vọng rồi phiền chán, tâm càng lạnh lẽo, tia hy vọng xa vời nào, lại tia gợn sóng. Dạ Lăng bọn họ là toàn tâm đối với , Mặc Sĩ Lưu Vũ là thuần túy đối tốt với , nhưng mà cần phải chỉ có trung thành và kính ngưỡng (kính trọng, ngưỡng mộ), rất tịch. Nhưng từ khi gặp Long Chiến Nhã về sau, bắt đầu vứt bỏ những cảm xúc lâu, phẫn nộ, bất đắc dĩ, buồn cười, tò mò, ở cùng nàng chỗ mưu, cần tính kế, nàng là loại người thông minh nhưng lại sợ có người phiền toái đến, luôn thẳng thắn, tiêu sái như vậy. Nàng kiêu ngạo, nàng cường thế, nàng tùy ý tùy tâm, nàng cần kiềm chế cảm xúc, giống như nàng cái gì cũng để ý, nhưng mà trong lòng nàng, với thuộc hạ nàng luôn đối xử tốt, bao che khuyết điểm, nhẫn để bất cứ ai đám Phong Hồn bọn họ phải, cái loại tinh tế quan tâm này, cái loại cố chấp che chở này, toàn tâm tín nhiệm này, hâm mộ, khát vọng. Lần đầu tiên, Mặc Sĩ Lưu Thương cảm thấy cần thiết phải hiểu người, muốn thân cận người. Lần đầu tiên, Mặc Sĩ Lưu Thương hy vọng có thể vào trong lòng người, có thể vĩnh viễn cùng người đó ở cùng chỗ.

      “Sắc trời còn sớm, nên nghỉ ngơi.”

      “Ôi chao?”

      Bởi vì câu của mà làm Long Chiến Nhã trở nên ngơ ngác, Mặc Sĩ Lưu Thương tâm tình thực tốt, cả người nhanh nhẹn, hai chân mau lẹ lôi kéo cả hai vào phòng, vung tay lên tắt ánh nến liền ôm Long Chiến Nhã chui vào trong chăn.

      “Mặc Sĩ Lưu Thương!” Nằm trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương hồi lâu, Long Chiến Nhã mới phản ứng lại, nổi giận gầm lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương trừng mắt với , tay chân cũng bắt đầu giãy dụa.

      “Ân.” Mặc Sĩ Lưu Thương miễn cưỡng lên tiếng, dày đặc giọng mũi “Ngoan, ngủ .” Đem cái đầu kia ấn vào trong ngực mình, Mặc Sĩ Lưu Thương khóe miệng nâng lên cái độ cong đẹp. Đáng tiếc, Long Chiến Nhã thể nhìn thấy.

      “Mặc Sĩ Lưu Thương! Ngươi buông tay ra cho ta!” Tay để trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương muốn đẩy ra, lại làm như thế nào cũng động đậy, Long Chiến Nhã hận chính mình có nội lực, nàng thề, chờ đến khi nàng có nội lực, nhất định phải đánh Mặc Sĩ Lưu Thương đến cha mẹ cũng thể nhận ra! Cựa quậy nửa ngày đều có hiệu quả. Long Chiến Nhã cắn xương quai xanh của Mặc Sĩ Lưu Thươn cái, đến khi trong miệng có mùi máu tươi mới nhả ra, sau đó nhụt chí mà nhắm mắt lại. Vốn tưởng rằng ngủ được, cũng nghĩ rằng đến khi thức dậy là hừng đông, đúng là chưa từng có cảm giác an tâm như vậy bao giờ.

      “Tỉnh?” Sáng sớm, Mặc Sĩ Lưu Thương cảm giác được người trong lòng giật giật, cúi đầu, liền thấy cái đầu của Long Chiến Nhã vô thức cọ cọ trong ngực , giống như con mèo nhu thuận.

      “Ân.” Giọng mũi hỗn tập nghe thực kiều mỵ, Long Chiến Nhã mở to mắt, hai mắt sương mù nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

      Nhìn Long Chiến Nhã mơ hồ mà lại xinh đẹp, Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ cảm thấy cỗ nhiệt chạy thẳng đến hạ thân, lập tức bất đắc dĩ cười cười.

      Nháy mắt mấy cái, là khuôn mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương, lại nháy mắt mấy cái, vẫn là mặt Mặc Sĩ Lưu Thương, lặp lại nhiều lần, Long Chiến Nhã cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tỉnh .

      “Mặc Sĩ Lưu Thương!”

      “Ân.” Buồn cười nhìn con mèo xù lông trong lòng, Mặc Sĩ Lưu Thương tâm tình thực tốt rời giường.

      “Tỉnh dậy , từ hôm nay trở phải dẫn sứ thần tham quan Long Ngự quốc.”

      “Ta cũng phải ?” Long Chiến Nhã giường ngồi bật dậy.

      “Ân.”

      “Vì sao?” Long Chiến Nhã bất mãn. Đám sứ thần chết tiệt kia đến đây liên quan gì nàng? Muốn tham quan Long Ngự cũng có liên quan với mình sao? Có quan hệ sao? Có liên quan sao? Vì sao nàng muốn cùng?

      “Bởi vì ngươi là Chiến vương phi.” Thừa dịp Long Chiến Nhã còn rối rắm, Mặc Sĩ Lưu Thương nhàng hôn lên trán nàng cái sau đó tiêu sái rời .

      Cảm giác được trán nóng lên, Long Chiến Nhã ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy được bóng dáng tiêu sái của Mặc Sĩ Lưu Thương. Người này làm cái gì? Lập tức nghĩ đến nàng bị khinh bạc.

      “Mặc Sĩ Lưu Thương! Ngươi chết chắc rồi!” thanh tức giận sáng sớm bao quanh Chiến vương phủ. Nhưng Long Chiến Nhã đến giờ vẫn hiểu , vì sao nàng lại ngủ trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương? Vì sao? Rốt cuộc là vì sao? ràng nàng đối với hơi thở người mẫn cảm nhất! mình phòng nhiều năm như vậy mà nàng lại có thể ngủ như heo ở trong làng nam nhân?! Nàng đúng là đầu heo!
      thuytlion3012 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: Khoe khoang


      Bên trong gian phòng trăm vị cư*, Thái tử Mặc Sĩ Lưu Vân, Thái tử phi, Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã, tứ hoàng tử Bách Lí Linh của Đông Lạc quốc, hoàng đế Thương Lộ quốc Mặc Lam, Thái tử Vân Hòa quốc Kì Dương, Lôi vương gia Hách Liên Hiểu của Thiên Phổ quốc, Tuệ Dĩnh công chúa Hách Liên Ảnh cùng với Phong vương Liễu Thừa Phong của Nam Trấn quốc, mười người vây quanh cái bàn mà ngồi, ám vệ tùy tùng cũng được phân bố các nơi trong gian phòng.
      (*trăm vị cư: mình nghĩ chắc là phòng khách rộng lớn sang trọng nhưng mà thời cđ nên biết dịch thế nào, để nguyên văn cho lành (:) )

      “Ba năm qua, thành Long Ngự này vẫn phồn hoa như trước.” Nhìn bên ngoài cái cửa sổ được mở ra, đám người đường rộn ràng nhốn nháo, tiếng tiểu thương rao hàng, rất náo nhiệt. Liễu Thừa Phong tay cầm ly trà, tay phe phẩy chiết phiến, cười đến rất phong lưu.

      “Phong vương quá khen. Thành Long Ngự này dù có phồn hoa sao có thể so sánh với Nam Trấn quốc phong tình.” Đô thành của quốc gia mình được người khác khích lệ, làm thái tử, Mặc Sĩ Lưu Vân tự nhiên cũng cao hứng.

      “Tất nhiên thể so với.” Vốn là Mặc Sĩ Lưu Vân câu khách sáo, nhưng lại làm cho Liễu Thừa Phong huênh hoang, Mặc Sĩ Lưu Vân cười ôn hòa, mặt liền cương lại, trường hợp này nhất thời có chút xấu hổ .

      “Phong vương lời này có ý gì?” Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày, mắt tà lạnh liếc nhìn Liễu Thừa Phong, rồi lại giống như thèm để ý, cúi đầu uống trà.

      “Ha ha, Chiến vương chớ trách, là bổn vương sai. Bất quá cảnh quan ở thành Long Ngự này, trong lòng bổn vương, đúng là so với Nam Trấn quốc ta đều kém vài phần.” chút cũng kiêng kỵ hàn quang trong mắt Mặc Sĩ Lưu Thương, Liễu Thừa Phong cười ha ha.

      Nghe được Liễu Thừa Phong nửa câu đầu, sắc mặt Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Thương có chút dịu , nhưng đến nửa câu sau vừa ra, sắc mặt hai người so với lúc trước càng đen hơn. Cái này xem như khiêu khích sao?

      “Phong vương từng qua đô thành Đông Lạc chứ?” Bách Lí Linh đôi mắt hoa đào, thấy vậy cũng xen vào.

      “Chưa từng.”

      “Nam Trấn quốc xác thực là có phong tình, nhưng nếu Phong vương có thể đến đô thành Đông Lạc ta du ngoạn, bản điện cam đoan, cho dù là Phong vương cũng vui đến quên cả trời đất.”

      Bách Lí Linh lời vừa ra làm cho sắc mặt Liễu Thừa Phong cứng đờ. Long Chiến Nhã khỏi liếc nhìn Bách Lí Linh, lập tức lắc đầu, cái này là biểu tình quen thuộc của tên giả nhân giả nghĩa kia đây mà*, đúng là làm cho người ta buồn nôn a, ràng có bảy phần giống nhau, lại bất quá cũng chỉ giống phần vạn phong tư của người nào đó, đáng tiếc.
      (*……: tên kia xuất trong những chương sau, đóan thử nhé (:) )

      “Xem ra hai vị có gặp qua Vân Hòa quốc bốn mùa hoa khai cảnh đẹp a.” Kì Dương làm bộ dạng như thực cảm thán, tươi cười ôn hòa mặt vẫn như cũ.

      Long Chiến Nhã hắc tuyến. Nhóm người này ở đây so đô thành của quốc gia nào đẹp hơn thôi sao? Nghiêng đầu nhìn Mặc Lam nãy giờ vẫn im lặng, phát cũng có ý muốn điều gì, rồi lại đảo qua nhìn về phía hai người Hách Liên Hiểu và Hách Liên Ảnh.

      “Vân Hòa quốc mặc dù bốn mùa hoa nở, nhưng thời tiết lại nóng bức. Long Ngự quốc nằm ở phía bắc, mùa đông lãnh liệt. Nam Trấn và Đông Lạc ở phương tây, nhiều sa mạc, khô hạn dị thường. Thương Lộ quốc là trung tâm của ngũ quốc, rừng rậm rất nhiều. Thực ra Ảnh cảm thấy Thiên Phổ xuất phát từ phía đông ven biển là nơi thích hợp nhất cho nhân loại ở lại.” Hách Liên Ảnh chậm vội ra tràng, cuối cùng cũng là nâng quốc gia của chính mình lên, mà vẻ mặt của Hách Liên Hiểu ôn nhu ngồi ở bên, gì.

      Sắc mặt Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Thương rất tốt, lại nề hà* thể phát tác.
      (*nề hà: ngại)

      “Nghe qua chư vị chuyện, bản cung là muốn chứng kiến phen.” Vẻ mặt Thái tử phi khát khao .

      Khóe mắt Long Chiến Nhã giật giật. Nữ nhân này có thể cần phụ như vậy ? Nàng còn ngại dọa người chưa đủ sao?

      “Chiến Nhã cũng hiểu được chư vị đúng. Có câu , ‘Kim oa Ngân oa bằng ổ chó nhà mình’. Quốc gia khác dù cho phong cảnh có đẹp mê người nữa, chung quy cũng thoải mái bằng nhà mình. Chư vị cảm thấy Chiến Nhã đúng ?” Long Chiến Nhã lóe lóe nhãn tình, nhìn quét vòng.

      “Tuy Long Ngự ta phương Bắc, mùa đông quả rét lạnh nhưng ngày đại tuyết, tuyết rơi tán loạn mà tráng lệ, tuyết mịn mà ôn nhu, tinh xảo như vậy người ngoài sao có thể lý giải hết được. Tuệ Dĩnh công chúa nếu có rảnh, bằng mùa đông đến Long Ngự du ngoại chuyến, Chiến Nhã nhất định cùng công chúa thưởng thức cái mỹ lệ của Long Ngự ta.”

      Long Chiến Nhã xong lại làm cho Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Thương viên mãn mà người khác khó chịu. Ổ chó? Nhọc cho nàng dám ở trước mặt hoàng thất các nước mà hình dung như thế.

      “Vương phi lời ấy sai rồi. Cảnh tuyết này cũng phải ngày nào cũng đều có, có tuyết, Long Ngự bình thường này có cái gì đẹp mà đáng xem?” Hách Liên Ảnh thể bội phục Long Chiến Nhã khéo lưỡi khéo miệng.

      “Long Ngự ta mùa đông bi thương, mùa hạ nhiệt liệt, mùa xuân ấm áp, mùa thu tiêu điều, bốn mùa tương phản cảnh trí, Vạn Dạ đại lục này sở hữu độc nhất phong tình. Nếu bốn mùa hoa đều nở, làm sao có người biết quý trọng khi nó xinh đẹp vào xuân vào hạ? Chỉ có thưởng thức qua nhiều loại hoa có sắc đẹp phai dần rồi tàn lụi như lá khô đất, mới càng cảm thấy vui sướng khi trăm hoa nở rộ, lá cây đâm chồi. Chỉ có mất , mới hiểu được cái gì là quý trọng.”

      Cả gian phòng chìm vào trầm mặc. Chỉ có mất , mới hiểu được cái gì là quý trọng sao?

      “Ha ha, Chiến vương phi quả nhiên học rộng hơn người, bổn vương tự thấy mặc cảm, kính vương phi ly.” Liễu Thừa Phong nâng tay, uống hơi cạn sạch.

      dám.” buồn vui, dường như chuyện người khác khích lệ là bình thường, Long Chiến Nhã lạnh nhạt nâng chén, uống cạn.
      thuytlion3012 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: Địa hạ võ tràng hành [1]
      (võ đài ngầm)


      “Chiến vương có phúc cưới được giai nhân như thế.” Kì Dương khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, thời điểm nhìn về phía Long Chiến Nhã, đáy mắt lên tia dị sắc.

      “Đây quả là may mắn của Lưu Thương.” Khóe miệng vui vẻ nhếch lên, tâm tình tốt đến thể tốt hơn. Mỗi khắc cùng ở chung với nàng chỗ đều có thể phát ra nàng lại chói mắt hơn chút. Nữ nhân này chính là thê tử , may mắn, may mắn!

      Long Chiến Nhã kỳ quái liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, thèm nhắc lại.

      Ăn chút cơm lại tiếp tục bàn luận, bất quá lần này Long Chiến Nhã có tham dự, chính là thầm bên quan sát, trong đầu hồi tưởng lại các loại tin tức Long các tra được.

      Những người này, thoạt nhìn yếu nhất chính là hoàng đế Thương Lộ Mặc Lam, cảm giác giống như người tồn tại, im lặng ngồi ở chỗ kia, lời nào, ngay cả hơi thở cũng rất yếu. Tuy nhiên Long Chiến Nhã cũng chủ quan, đáy mắt ngẫu nhiên cũng lên ánh sắc nhọn, người cũng thỉnh thoảng phát ra hơi thở nguy hiểm.

      Mặc Lam đăng cơ năm năm, thực tế cũng chỉ là con rối, may là người thông minh, vẫn giấu tài, thầm đào tạo thế lực , hai năm nay bắt đầu bố trí đoạt quyền, phỏng chừng chỉ còn chờ cái cơ hội.

      Thái tử Vân Hòa quốc Kì Dương, tâm nhân hậu, cả người ôn hòa, đương nhiên, này cũng là cái hình tượng. Vân Hòa quốc vốn có sáu vị hoàng tử, nhưng vài năm nay chỉ còn lại có bốn người. Hai người bị Kì Dương đùa chết, người bị đùa đến điên, còn lại hai người bình thường, người là huynh đệ huyết thống với , còn lại cũng là người vô dụng. Năm đó tranh đoạt vị trí thái tử, Kì Dương thắng, từ đó trở nên ngoan độc, tàn ác đối với người khác, đối với chính mình lại ác hơn. dùng khổ nhục kế để chơi đùa với hai nữ tử xinh đẹp, thậm chí còn đùa chết hai nữ nhân dành tình cảm chân thành cho để đổi lại địa vị củng cố như hôm nay. Lúc này đây vô tình cũng chỉ vì cái địa vị cao kia mà vứt bỏ hết thảy.

      Bách Lí Linh của Đông Lạc quốc là người rất thủ đoạn và cơ trí, vốn là vị hoàng tử bị mọi người lãng quên, nhẫn nhiều năm như vậy đến khi bùng dậy cũng nắm trong tay hai thế lực mạnh nhất của triều đình Đông Lạc, nắm giữ binh quyền, người đời đồn đãi rằng cũng là người máu lạnh.

      Hai quốc gia còn lại có vẻ bình thường, Liễu Thừa Phong là con trai duy nhất của hoàng đế Nam Trấn, cũng may có vô dụng, coi như cũng có chút tài hoa, làm người rất hào sảng, thích cuộc sống như hiệp khách, là người võ. Mà hoàng thất Thiên Phổ quốc xem như là kì tài trong tất cả hoàng thất các nước, phần đông là hoàng tử, huynh đệ lại đồng cam, thập phần đoàn kết, mỗi người đối với ngôi vị hoàng đế đều cảm thấy hứng thú. Mà Hách Liên Hiểu sở dĩ phụ trách nhiệm vụ lần này nghe đâu là vì đánh thua các vị huynh đệ. Vì vậy mà Liễu Thừa Phong và Hách Liên Hiểu hai người này xem như thuộc nhóm người trung lập, ôn hòa.

      “Đúng rồi, bổn vương nghe trong thành Long Ngự có địa hạ võ tràng, là sao?”
      Địa hạ võ tràng? Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Thương liếc nhau, trong mắt đều là mờ mịt. Mà Long Chiến Nhã ngẩng đầu nhìn Liễu Thừa Phong liếc mắt cái, nhìn Liễu Thừa Phong ánh mắt như sao sáng lại cảm thấy buồn cười, đúng là tên thích giúp vui cho chủ nhà.

      “Bản cung có nghe đến thành Long Ngự thành có nơi này.” Mặc Sĩ Lưu Vân có lỗi, cười cười. Địa hạ võ tràng, nghe qua chắc cũng phải nơi tốt lành gì.

      “Vậy sao? Nghe võ tràng này nổi tiếng ở thành Long Ngự, thái tử sao lại biết?” Liễu Thừa Phong bất mãn, người nọ là muốn cho biết đây mà. Nghe nơi đó rất đông vui a, muốn xem lần bất quá lại biết như thế nào, đồ keo kiệt!

      “Phong vương là nghe ai qua?” Nhìn Liễu Thừa Phong biểu tình, Long Chiến Nhã buồn cười, chuyện thái độ cũng còn nghiêm túc.

      “Ách...... Vương phi đừng quản bổn vương nghe ai , nơi này thực có sao?”

      “Có.”

      sao? Vương phi biết?” Ánh mắt Liễu Thừa Phong lập tức liền sáng, thân mình khỏi vươn người thẳng hơn.

      “Biết.”

      “Ta muốn !” Liễu Thừa Phong lập tức hóa thành con chó , cằm đặt bàn, bộ dạng tội nghiệp nhìn Long Chiến Nhã.

      Long Chiến Nhã bật cười. Quay đầu nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương, ý bảo quyết định.
      Mặc dù tò mò Long Chiến Nhã sao có thể biết đến địa hạ võ tràng này, nơi này vừa nghe tên biết là chổ rất hỗn độn, có điều nhìn đến ánh mắt trưng cầu ý kiến của Long Chiến Nhã lại hoàn toàn cắp lòng , lập tức liền gật gật đầu.

      “Các vị đều muốn ?” Long Chiến Nhã lại hỏi.

      “Địa hạ võ tràng? Nghe cũng có chút ý tứ, tính bản điện phần.” Bách Lí Linh hưởng ứng.

      “Bản cung cũng muốn nhìn đến nơi náo nhiệt kia.” Kì Dương cười tủm tỉm mở miệng.

      “Ảnh cũng muốn xem.”

      “Vậy thôi.” Hách Liên Hiểu sủng nịch cười cười.

      “Trẫm cũng .” Mặc Lam lần đầu tiên mở miệng.

      “Nếu vậy, thỉnh các vị về trước y quán thay đổi quần áo chút.... nhớ là loại bình dân,
      giờ dậu gặp lại trước Bách Lí cư, như thế nào?”

      “Được.”
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :