1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chiến vương long phi - Yêu Mặc(c66.7)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Ngươi là vương phi của Chiến vương ta.

      Bên trong thư phòng của phủ Chiến vương, Mặc Sĩ Lưu Thương ngồi ở ghế chủ vị, hai bên là Đường Thạc, Dạ Lăng, Tiêu Triết, Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Vũ. bàn là năm phiến trúc bài, ngoại trừ Long Chiến Nhã ra biểu tình của mọi người đều là vui sướng xen lẫn buồn rầu, trong buồn rầu lại là hãnh diện cùng sảng khoái. Nhưng chung quy vẫn là buồn rầu nhiều hơn. Long Chiến Nhã tuy rằng khó hiểu nhưng cũng lời nào, việc cũng liên quan đến chính mình uống trà.

      nghĩ tới tẩu tử lại là cao minh đổ thuật a.” Nhận được ý trong mắt của Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Vũ làm như chút để ý câu.

      “Chút tài mọn mà thôi.” Ánh mắt tà tà liếc qua, Long Chiến Nhã nhún vai. Nàng thích che che dấu dấu, mình cũng có làm cái gì sai sao phải sợ người khác biết. Huống chi mang cái danh hiệu Chiến vương phi, đời này nàng thể nào yên tĩnh được, tự mình đơn độc hăng hái chiến đấu bằng tìm vài cái chỗ dựa vào, có nơi che mưa che gió cũng bớt được vài việc, mà danh nghĩa là tướng công tự nhiên cũng là lựa chọn tốt nhất, người trong nhà, phải cần dấu.

      “Chút tài mọn?” Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn Long Chiến Nhã, hàn quang trong ánh mắt tỏa ra. “Bổn vương hình như xem thường vương phi!”

      chút cũng để ý đến lãnh khí của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt đầy hàn quang của Mặc Sĩ Lưu Thương, mảy may lùi.
      Bốn người bên cạnh thầm kinh hãi. Mặc Sĩ Lưu Thương bước ra từ chiến trường đầy người chết, khí thế huyết tinh, đến ánh mắt dường như cũng có người nào so được, có khi hoàng thượng ở trước mặt vương gia khí thế cũng yếu vài phần. Nhưng tiểu vương phi mười hai tuổi này lại rất tùy ý, ngồi ở chổ kia dần dần buông ra khí thế vừa vặn chống lại vương gia, nếu kém chút nhưng này còn mạnh hơn nửa phần. Ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương cũng lung lay chút, lộ ra phần tán thưởng.

      “Vương phi diễn xuất thực sai.” Mặc Sĩ Lưu Thương lại đem khí thế tăng mạnh vài phần.

      “Diễn?” Long Chiến Nhã nhíu mày, lập tức nghĩ đến cái người bất hạnh chết sớm của thân thể
      này. “Bổn vương phi cũng có cái thiên phú đó.”

      “Nga?*” Mặc Sĩ Lưu Thương từ chối cho ý kiến.
      (*Nga: vậy sao, thế à,.. giống câu nghi vấn)

      Long Chiến Nhã cũng giải thích, tiếp tục uống trà.

      “Tam ca, mấy cái kia làm sao bây giờ?” Thấy cặp vợ chồng kia chấm dứt việc giằng co, Mặc Sĩ Lưu Vũ nhìn mấy phiến trúc bàn, hợp thời mở miệng.

      “Các ngươi có ý tưởng gì?” Thu hồi tầm mắt, Mặc Sĩ Lưu Thương bắt đầu cùng đám người Đường Thạc thảo luận chính , nhưng cũng kiêng kị Long Chiến Nhã. Đối với nàng, có loại tín nhiệm thể hiểu được.

      “Này......” Đường Thạc liếc mắt về phía Long Chiến Nhã.

      .”

      “Dạ, vương gia.” nghi ngờ quyết định của Mặc Sĩ Lưu Thương, Đường Thạc sửa sang lại chút ý nghĩ rồi mới mở miệng.

      “Ngân hàng tư nhân, trang trại và tửu lâu đều giao cho Thanh vương để ý, có thể mệt lắm. Nhưng muối và quặng, chúng ta có người làm, Thái tử và Bình vương tất nhiên làm khó dễ. dễ làm. Làm xong, ảnh hưởng đến kinh tế Long Ngự quốc, hoàng thượng tất nhiên trách tội .”

      “Vương gia, ngài đừng nhìn nô tài, nô tài làm sao biết mấy cái việc này.” Cảm giác được ánh mắt của Mặc Sĩ Lưu Thương, Tiêu Triết vừa vặn lắc đầu.
      Dạ Lăng cũng nhanh chóng cúi đầu.

      “Việc này rất quan trọng, thủ hạ của ta những người đó tam ca cũng phải biết, căn bản phải là thương nhân, tâm kế cũng có, là đấu lại Thái tử và Bình vương, khi xảy ra chuyện gì tất nhiên gặp tai họa. Tẩu tử, nếu tẩu tử thắng về được, tẩu tử nhất định có biện pháp.”
      Nghe bốn người nhắc đến, Long Chiến Nhã cũng gì. Nàng Chiến vương phủ sao có thể nghèo như vậy, Mặc Sĩ Lưu Thương sao có thể bị người khác chơi xỏ như vậy mà còn có thể nhẫn được, ra là đo có nhiều thủ hạ cũng khó trách.

      “Vương phi có thể có cao kiến gì ạ?” Đường Thạc ánh mắt quái dị nhìn Long Chiến Nhã.

      ra bổn vương phi có thể cho các ngươi mượn hai người để dùng.” Đó đều là sản nghiệp đều của hoàng gia, tuy rằng nàng danh nghĩa là con dâu của hoàng gia, nhưng nều trực tiếp tiếp nhận cũng thực phiền toái, thụ nhân lấy ngư bằng thụ nhân lấy ngư*, vẫn nên làm cho bọn họ tự mình xử lí.
      (*….: câu này ta bó tay, chắc là QT dịch lung tung :))

      “Mượn?” Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày.

      “Chẳng lẽ vương gia muốn đổi?” Long Chiến Nhã nhíu mày.

      “Tẩu tử và tam ca làm gì cứ như người xa lạ vậy, phải trực tiếp đưa tam ca hai người là được rồi sao.” Mặc Sĩ Lưu Vũ thể hiểu được khí của hai người kia, thế nào bọn họ cũng là vợ chồng phải sao? Cùng lắm giúp người trong nhà ca ca chiếu cố* sai.
      (*chiếu cố: đối xử tốt như giúp đỡ, chăm sóc, trông coi đại loại là vậy)

      “Dựa vào cái gì?” Ai ngờ Long Chiến Nhã mặn nhạt ném ra câu như vậy.

      “Ách...... Vào...... Tẩu tử và tam ca phải là người nhà đó thôi.” Mặc Sĩ Lưu Vũ cười gượng. Lời này ra cũng cảm thấy lo lắng, có ai mà biết tam ca lấy Long Chiến Nhã vào nhà xong lâu sau phải chiến trường, hai người ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua, tự nhiên cũng có cảm tình gì tốt đẹp. Bất quá tục ngữ có câu ‘lấy chồng theo chồng gả cẩu tùy cẩu’* thôi.
      (*…….: lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó)

      “Người nhà?” Long Chiến Nhã cười nhàng, quay đầu lại nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, làm như suy tư cái gì, lúc lâu sau mới ra câu làm cho người ta hộc máu.
      hợp tính.”

      Ba chữ đơn giản làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương đen mặt, làm cho Mặc Sĩ Lưu Vũ phun ra trà, làm cho ba người khác run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Long Chiến Nhã càng thêm quái dị .

      “Ngươi là vương phi của Chiến vương ta.”
      thuytlion3012 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: Ta và vương gia quen


      “Vậy sao?” Long Chiến Nhã nháy đôi mắt to khó hiểu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, biểu tình kia lại có vài phần giống mười hai tuổi ngây thơ biết gì, khuôn mặt trắng nõn nhắn đáng kia làm cho người ta hận thể cắn lên đó hai cái.

      “Ngươi và bổn vương cùng hưởng vinh nhục*.”
      (*vinh nhục: vinh quang cùng tủi nhục)

      Lúc này ánh mắt Long Chiến Nhã có chút quái dị nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương liếc mắt cái, tiếc hận lắc đầu, tiếp tục uống trà.

      “Như thế nào? Bổn vương đúng?” Biểu tình đó là như thế nào? Giống như sai lầm rồi, rồi lại bình thường.

      “Ta và vương gia tựa hồ quen nhau, vì sao phải cùng vương gia hưởng vinh nhục?”

      “Ngươi và bổn vương quen?” Mặc Sĩ Lưu Thương nheo lại ánh mắt nhìn Long Chiến Nhã. Đám người Tiêu Triết rụt cái cổ lại, biểu tình này của vương gia nguy hiểm a.

      Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên chuyển động, nhanh như tia chóp từ vị trí của phóng đến trước mặt Long Chiến Nhã, tay phải chuyển đến cổ nàng. giáo huấn* nàng, nàng biết Chiến vương phủ này ai mới là chủ!
      (*giáo huấn: dạy dỗ)

      Ánh mắt Long Chiến Nhã chợt lóe, hai tay hướng lên hai bên bàn trà vỗ, hai chân di chuyển, lộn ngược ra sau, vững vàng dừng ở phía sau ghế. Tạm thời nàng có nội lực cũng có nghĩa là nàng ở kiếp trước huấn luyện tàn khốc như vậy đều uổng phí.

      Mặc Sĩ Lưu Thương sửng sốt, nghĩ rằng nàng lại biết võ công, vận khí xuất ra chưởng, hướng đến chiếc ghế da báo bên cạnh.

      Long Chiến Nhã cước bộ lùi về phía sau vừa trượt qua tránh được đám gỗ vụn, bất mãn quyệt miệng nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. là cái bại gia tử*! chưởng kia xuất ra, tuy là trúng nhưng thực mạnh nha! Mạnh a! Thịt đau a!
      (*bại gia tử: dạng như ‘thằng phá hoại’ ăn hại phá của vậy :))

      Mặc Sĩ Lưu Thương ánh mắt giận giữ, từng bước tiến lên vươn ra cánh tay dài nắm lấy bả vai Long Chiến Nhã.
      Long Chiến Nhã hơi hơi nghiêng người tránh thoát ma trảo, đứng yên chờ tay Mặc Sĩ Lưu Thương đến gần sát, xoay người túm lấy cánh tay vươn đến, động tác quét chân khéo léo, xinh đẹp, thành công quật ngã Mặc Sĩ Lưu Thương làm cho chổng vó.

      “Ông trời ạ!” Bốn người xem cuộc chiến mới đầu là kinh ngạc, tại chỉ còn là khiếp sợ. Nữ nhân trước mắt, quăng ngã chiến thần Long Ngự quốc của bọn họ, cái gì xảy ra đây? cần chuẩn bị bất kì cái gì cũng có thể ra tay, cường hãn* !
      (*cường hãn: mạnh mẽ)

      Mà Mặc Sĩ Lưu Thương nằm mặt đất cũng sửng sốt, bị người khác quăng ngã? Lập tức thẹn quá hóa giận, hai tay vỗ mạnh, cả người nhảy dựng lên, trợn trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân vẻ mặt đắc ý kia*.

      “Long Chiến Nhã, ngươi gan to bằng trời!” Mặc Sĩ Lưu Thương thề hôm nay nhất định phải bắt lấy nữ nhân này giáo huấn phen!

      “Oa, Mặc Sĩ Lưu Thương, ngươi mà cũng đánh nữ nhân!” Long Chiến Nhã rống lên quái dị, lưu loát trốn tránh .

      lâu sau, toàn bộ thư phòng tựa như có bão quét qua, mảnh đống hỗn độn, hai người kia lại đem chiến trường dời đến trong viện.

      “Vương gia hôm nay thực hoạt bát a.” Khóe miệng Tiêu Triết run rẩy nhìn hai người kia như càng đánh càng vui.

      “Tam ca cùng tam tẩu phương thức trao đổi tình cảm là đặc biệt.” Mặc Sĩ Lưu Vũ vẻ mặt biểu tình vặn vẹo nhìn đến hai người càng ngày càng sung sướng.

      Hai người còn lại trầm mặc.

      Trong viện, hai người kia ngươi tới ta qua dưới trăm chiêu, càng đánh càng hăng. Mặc Sĩ Lưu Thương vốn muốn nhìn xem thử Long Chiến Nhã tài cán gì, thuận tiện uy hiếp chút, ai ngờ Long Chiến Nhã thân thủ thông minh, chiêu thức quái dị, nhất thời càng luận bàn* càng thấy hảo. Mà Long Chiến Nhã lại bởi vì lâu gặp được đối thủ, vất vả mới có người làm cho nàng có thể động đến tay chân, nếu hảo hảo hoạt động thực xin lỗi kiếp trước huấn luyện đến huyết lệ** rơi nha.
      (*luận bàn: so chiêu, tỉ thí
      **huyết lệ: ‘khóc ra máu’ chăng? :j)

      “Ngươi có nội lực?”

      “Ngươi mới phát à.” Tránh thoát được chiêu của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã mượn lực hai bước bước lên thân cây, hai chân dùng sức đạp trở ra tung người giữa cuốn cái ngược về sau dừng ở sau lưng Mặc Sĩ Lưu Thương.

      Mặc Sĩ Lưu Thương nhanh chóng quay lại, đánh quyền về bên trái lưu loát nhảy ra ngoài.
      Long Chiến Nhã thoải mái tránh thoát, thuận tiện đưa chân đá Mặc Sĩ Lưu Thương đá.

      “Tiểu thư bao giờ thích cùng người khác so chiêu vậy?” Bị huyên náo hấp dẫn tới, Phong Ly và Phong Nguyệt xuyên qua đám người xem cuộc chiến, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Long Chiến Nhã mà nhíu mày.

      “Phong Ly, Phong Nguyệt.” Đường Thạc vừa thấy hai người, đến tiếp đón.
      Hai người liếc nhau, chậm rì rì đến bên cạnh đám người Đường Thạc.

      “Vương gia nhà ngươi có ý tứ gì?” Phong Nguyệt nhìn trong viện hai người đánh nhau đến sung sướng, cảm thấy được ràng.

      “Tiểu thư nhà ngươi có ý tứ gì?” Tiêu Triết trừng mắt nhìn Phong Nguyệt liếc cái, nhưng đề tài trung tâm là hai cái người kia cũng thực khó hiểu. phải vương gia chỉ muốn giáo huấn vương phi thôi sao? Đều nửa canh giờ rồi, cả cọng tóc của vương phi cũng chưa đụng tới. Nếu vương gia bằng vương phi có đánh chết cũng tin! Vương gia là ai? Đó là chiến thần của Long Ngự quốc! Sao có thể đánh lại nữ nhân? Cái kia ràng chính là nhường vương phi thôi! Bất quá là vì sao? Vương gia phải muốn giáo huấn vương phi sao? Khó hiểu, khó hiểu, vẫn là khó hiểu. Tiêu Triết càng nghĩ càng mê mang.

      “Tiểu thư nhà ta chưa bao giờ cùng người khác so chiêu, ra chiêu tất sát*.” Biết Long Chiến Nhã cho tới bây giờ muốn che dấu chuyện của mình, Phong Ly cũng để ý người khác biết được cái gì.
      (*tất sát: cái này chắc là ‘phải chết’ ‘tự nhiên chết’ đọc vào hiểu nhưng biết phải dịch sao = =”)

      “Vương gia cũng thế.” quen nhìn bộ dạnh này của Phong Ly, Dạ Lăng lạnh lùng ném câu, bất quá đáy lòng vẫn là thầm cân nhắc lời của .
      Năm người lại lần nữa nhìn về phía hai người đánh nhau, trong mắt tất cả đều là khó hiểu. Hai người kia rốt cuộc là làm cái gì? Rèn luyện thân thể? Trao đổi cảm tình? Phương thức như thế này cũng là đủ đặc biệt .

      “Mẫu thân, phụ thân.” Mặc Sĩ Nhược Thần thanh nho truyền đến.
      Long Chiến Nhã linh quang chợt lóe, tâm đột nhiên nổi lên ý nghĩ muốn đùa chút.

      “Con trai, cha ngươi khi dễ mẫu thân!”
      thuytlion3012 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Trao đổi cảm tình.


      Long Chiến Nhã vừa ra lời này, Mặc Sĩ Lưu Thương dưới chân lảo đảo cái, thiếu chút nữa đụng vào thân cây, xoay người quên tiếp đón quyền của Long Chiến Nhã. Nữ nhân đáng chết! mê sảng cái gì!

      “Ân?” Bé khó hiểu, xoay đầu nhìn hai người nhảy lên khiêu chiến. Nhưng cũng có thể cảm giác được hai người kia tâm tình cũng tệ lắm.

      “Con còn lại đây giúp mẫu thân!”

      “Ân!” Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Long Chiến Nhã, tâm tình Mặc Sĩ Nhược Thần cũng hứng lây, chạy nhanh vọt vào vòng chiến đấu.

      “Ngươi!” nghĩ tới Long Chiến Nhã có thể bảo con mình nhảy vào, Mặc Sĩ Lưu Thương hung hăng trừng mắt liếc nàng cái, vừa định thu tay lại, nghĩ tới cái tiểu bất điểm* lảo đảo vọt tới bên người, dưới chân dùng sức chút, cả người né sang bên. Khí thế của nó cũng biến mạnh (biến đổi mạnh hơn), tuy rằng là đứa , khí thế kia đối với Mặc Sĩ Lưu Thương mà hoàn toàn có thể xem , nhưng là khí tràng kia, chiêu thức kia, so với những đứa cùng tuổi sắc bén hơn bao nhiêu.
      (*tiểu bất điểm: đứa bé, đứa )

      Hơi hơi sửng sốt, Mặc Sĩ Lưu Thương theo bản năng xoay người tránh thoát cú đánh lén của tiểu bất điểm, quay đầu lại, lại thấy Long Chiến Nhã tươi cười.

      Sau đó, chiến trong vương phủ xuất kỳ cảnh trăm năm khó gặp, đám người vây xem ba chủ tử rèn luyện thân thể!

      Nửa canh giờ sau, thái dương Mặc Sĩ Lưu Thương ra gân xanh. Trước mắt, lớn này phối hợp ăn ý, giống như hai con cá chạch chạy tới chạy lui bên mình. Bật nhảy lên cao tránh được trái quyền phải cước, ánh mắt bắt đầu hoảng loạn. Tuy rằng hai người đều có nội lực, nhưng chiêu thức đều rất quái dị, chiêu đều đánh vào nơi đối phương phòng ngự yếu nhất. quyền cước kia nếu đáp trúng người cũng đủ uống hồ dược. Hao hết kiên nhẫn, Mặc Sĩ Lưu Thương nổi giận, vận dụng nội lực, toàn bộ tốc độ tăng gấp đôi, rất nhanh tay liền bắt được áo Mặc Sĩ Nhược Thần đem tiểu bất điểm nâng lên giữa trung. Long Chiến Nhã thấy thế, cách xa Mặc Sĩ Lưu Thương năm bước.

      “Mẫu thân, cứu cục cưng!” Tiểu bất điểm chơi thực vui vẻ, ngọ ngoậy trong tay phụ thân kêu cứu.

      “Cục cưng chính mình nghĩ biện pháp.” Long Chiến Nhã thu lại hai tay, quan tâm tình trạng trước mắt, nhìn tiểu bất điểm lắc lắc đầu.

      “A, cục cưng chết chắc rồi!” Tiểu bất điểm ai oán hô tiếng cúi đầu, thành thành yên giữa trung.

      Mặc Sĩ Lưu Thương đến giờ mới biết cái gì kêu là dở khóc dở cười. Đứa này, bình thường cũng có gặp nó hoạt bát như vậy, vẫn đều im lặng, nhu thuận, hôm nay làm cái quái gì đây. Nhìn Long Chiến Nhã liếc mắt cái, Mặc Sĩ Lưu Thương hừ lạnh tiếng, dẫn
      theo Mặc Sĩ Nhược Thần đến Đường Thạc bên kia.

      “Ly ca ca, Nguyệt ca ca.”

      “Tiểu chủ tử.”

      Đám người Đường Thạc ai oán nhìn Mặc Sĩ Nhược Thần, tiểu vương gia vì sao chỉ chào hỏi bọn họ?

      “Tam tẩu thân thủ tốt a.” Mặc Sĩ Lưu Vũ cười hì hì nhìn Long Chiến Nhã, đáy mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.

      “Nguyệt, người cho vương gia mượn người trong nguyệt lâu dùng, giúp vương gia chỉnh đốn tửu lâu, trang trại và ngân hàng tư nhân. Cũng với Lam mượn vài cá nhân, chuẩn bị tiếp nhận thước muối và quặng tràng. Làm cho Hồn điều động vài người đến vương phủ, sau này có khả năng xuất mấy con ruồi bọ để xử lý tốt. với bọn họ ngừng lại công việc làm, vương gia có việc cần.” Hoàn toàn nhìn đến Mặc Sĩ Lưu Vũ ca ngợi cùng tìm tòi nghiên cứu, Long Chiến Nhã tâm tình rất tốt ra lệnh, tựa hồ trận vừa rồi thừa nhận quen biết với Mặc Sĩ Lưu Thương.

      “Dạ, tiểu thư.” Phong Nguyệt lĩnh mệnh, thuận tiện tà mắt nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. Chỉnh đốn tửu lâu, trang trại và ngân hàng tư nhân cần người của Lam, mà là bảo điều người của mình , vậy thuyết minh tiểu thư chuẩn bị đưa cho vương gia này cái mạng lưới tình báo. Tiểu thư sao lại tốt với thằng nhãi này như vậy? là khó chịu!

      Mặc Sĩ Lưu Thương nháy mắt đen mặt, bắt đầu xuất ra lãnh khí. Cùng lắm lãnh khí này đối với ba người Long Chiến Nhã, Phong Ly và Phong Nguyệt hoàn toàn có tác dụng, ngay cả Mặc Sĩ Nhược Thần cũng chỉ là lui lui đầu chút nào sợ hãi. Này đó làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương khỏi bắt đầu hoài nghi lực uy hiếp của chính mình có phải hay yếu bớt?
      thuytlion3012 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Cung yến [1]
      (yến tiệc trong hoàng cung)


      Hai tháng sau, bên trong thư phòng của phủ Chiến vương, Mặc Sĩ Lưu Thương, Đường Thạc và hai người mà Long Chiến Nhã phái tới, Thanh Phong và Hồng Tụ vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.

      “Vương gia, nếu tửu lâu, ngân hàng tư nhân và trang trại bên kia cơ bản ổn định, Hồng Tụ cũng nên trở về thôi.” Có phải nên chủ tử cái dạng gì thuộc hạ cũng có cái dạng đó ? Hồng Tụ này là thuộc trực tiếp của Phong Nguyệt, cho nên cả người xinh đẹp lẫn khí chất kia cũng giống như Phong Nguyệt sai biệt lắm, giờ phút này ngồi ghế, trong lời cũng kiêu ngạo, siểm nịnh.

      “Hồng Tụ nương......”

      “Bạo loạn ở quặng tràng cũng bình ổn, cũng quy định lại số chế độ lần nữa. Những thứ cần cung cấp cho quặng muối cũng được xác định, ven đường vận chuyện tất cả đều chuẩn bị tốt lắm, Thanh Phong cũng nên rời khỏi.” Cắt ngang lời Đường Thạc muốn , Thanh Phong người cũng như tên, thanh nhã ngồi chỗ, vẻ mặt ôn hòa tươi cười, khác xa với vẻ lạnh lùng bên ngoài.

      “Thanh Phong công tử......”

      “Có thể.” Mặc Sĩ Lưu Thương bình tĩnh liếc mắt nhìn hai người, đồng ý.

      “Vương gia, hai phía bên kia còn chưa ổn.”

      “Những chuyện còn lại các ngươi tự mình giải quyết. Giải quyết được bổn vương dùng lại ở bên mình.” Chuyện này cũng là do bọn họ am hiểu những việc kia nếu , thuộc hạ của làm sao có thể giống như người làm chuyện gì cũng chắc chắn.

      “Dạ, vương gia.” Bị ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Sĩ Lưu Thương đảo qua, Đường Thạc lập tức nghiêm, lĩnh mệnh.

      “Vương gia.” Dạ Lăng đẩy cửa vào, theo sao còn có vị công công thân cận của hoàng đế.

      “Chuyện gì?”

      “Hồi vương gia, hoàng thượng ngày mai là lục quốc yến (tiệc chung của sáu nước) hy vọng vương gia cùng vương phi đến dự.” Vị công công cao tuổi kia miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười, run run cho xong. theo bên người hoàng thượng nhiều năm như vậy vẫn là quen nhìn vị Chiến vương lạnh như băng dễ chọc vào này a, mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy bản thân ngay cả răng đều run.

      “Nguyên nhân.”

      “Đây là cầu của năm nước kia.”

      biết.”

      “Nô tài cáo lui.”

      ... .....

      Hoàng cung, bên trong ngự hoa viên.

      Long Chiến Nhã cùng Phong Tuyết nhàm chán dạo xung quanh. Lục quốc yến này ba năm mở lần, mà mỗi lần là liên tục nửa tháng. Sáu nước thay phiên nhau tổ chức, năm nay vừa vặn đến phiên Long Ngự quốc. Trong yến tiệc ngoại trừ các thành viên trong hoàng thất còn có các viên quan chức cao, mà các nước khác thường phái tới vài sứ thần, cùng lắm phần lớn là thái tử, bởi vì thời gian nửa tháng dùng để thương lượng rất nhiều vấn đề về hợp tác chính trị, kinh tế. Lần này, tựa hồ còn có vấn đề đặc biệt cần phải thảo luận. Mặc Sĩ Lưu Thương và Mặc Sĩ Lưu Vũ còn bên trong ngự thư phòng, Mặc Sĩ Nhược Thần bị bỏ lại trong vương phủ. Nhìn ánh trăng kia, xem chừng yến hội còn lâu mới kết thúc! Long Chiến Nhã nhíu mày, nhàm chán!

      “Này, kia phải là Chiến vương phi đấy chứ?”

      thanh dường như quen thuộc mà lại dường như xa lạ vang lên. Long Chiến Nhã tận trời xem thường, thanh này chỉ có những người rất tiểu nhân mới có thể phát ra được a! Xoay người, quả nhiên là Long Chiến Bắc mang bộ mặt chán ghét.

      “Chiến Bắc!” Phía xa đằng sau Long Chiến Bắc, Long Chiến Nam cau mày khẽ quát tiếng. Hôm nay là lục quốc yến, nên gây chuyện.

      “Đại ca, chuyện gì của ta sao đại ca cũng thích xen vào vậy?” Long Chiến Bắc xoay người, khiêu khích nhìn Long Chiến Nam. Cùng là cháu của gia gia cũng chỉ vì Long Chiến Nam là con trưởng, còn được Long Ngự Thiên sủng ái thương nên mới bị người khác để ý tới, dựa vào cái gì?

      Long Chiến Nam nhíu mày, Long Chiến Bắc bất mãn điều gì đều hiểu . nữa, đứng ở phía sau để Long Chiến Bắc tự định đoạt.

      “Như thế nào? Thành vương phi rồi lại quên quy củ của Long gia sao? Nhìn thấy ca ca này cũng biết hành lễ ?” Thấy Long Chiến Nam mặc kệ, Long Chiến Bắc hừ lạnh tiếng, lập tức xoay người về phía Long Chiến Nhã rống giận.

      “Lễ của bổn vương phi, ngươi nghĩ mình nhận được sao?” Vốn tính gây chuyện, nhưng là Long Chiến Nhã vừa nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của lại vô cùng khó chịu, hơn nữa ai cho cái quyền cả gan dám la to với nàng? Khuôn mặt Long Chiến Nhã tỏa ra hàn khí, giận mà uy.

      Long Chiến Nam nhíu mày, kinh ngạc nhìn Long Chiến Nhã.

      “Ui cha, ở phủ Chiến Vương lâu ngày như vậy nên nghĩ mình còn ngốc sao? Tiện nha đầu ngươi tưởng được lấy Chiến vương rồi là có núi cao để dựa vào sao?” Long Chiến Bắc giận dữ. Lúc trước nha đầu kia phải là đứa hay khóc sướt mướt sao? Được gả vào Chiến vương phủ nên nghĩ chính mình là Chiến vương phi?

      nhìn xem chính mình có thân phận gì, xứng với Chiến vương!”

      “Sao? Bổn vương phi biết thân phận chính thê chi nữ này của bổn vương phi có cái gì xứng với Chiến vương.” Khóe miệng Long Chiến Nhã gợi lên chút cười lạnh.

      “Chính thê chi nữ? Cùng lắm chỉ là đứa tiện nha đầu có mẹ dạy dỗ! Có câu ‘huynh trưởng vi phụ’, vi huynh hôm nay thay phụ thân giáo huấn tiện nha đầu được giáo dưỡng như ngươi!” xong, Long Chiến Bắc vươn tay đánh về phía Long Chiến Nhã.

      Long Chiến Nam muốn ngăn, có điều khoảng cách lại quá xa. Long Chiến Nhã vừa định nâng tay phế bàn tay của Long Chiến Bắc, lại cảm giác phía sau có vũ khí đánh úp lại, nghe tiếng gió lướt qua, tựa hồ là hướng về phía Long Chiến Bắc, liền tránh né, yên lặng đứng ở tại chỗ. Sau đó như dự kiến trận gió quét qua bên tai lại nghe Long Chiến Bắc hét thảm tiếng, vai trái bị cắm cái chủy thủ.

      “Long Chiến Bắc, ngươi hình như vừa tính phạm thượng?” thanh lạnh lùng truyền đến, giây tiếp theo, Long Chiến Nhã cảm giác được cánh tay sắp đặt đến bên hông. Nháy mắt cái bị kéo sát bên người, Long Chiến Nhã có phản kháng.

      Vừa nghe đến tiếng lạnh lùng, Long Chiến Bắc cả người run lên, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.
      thuytlion3012 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Cung yến [2]


      “Chiến...... Chiến vương......”

      “Bổn vương hỏi ngươi, vừa rồi người là định phạm thượng sao?”

      “Thần...... Thần dám......”

      dám? Lá gan của ngươi cũng lớn . Vương phi của bổn vương khi nào đến phiên ngươi giáo huấn?” Mặc Sĩ Lưu Thương gầm lên giận dữ, Long Chiến Bắc sợ tới mức cả người tê liệt ngã xuống.

      “Chiến vương thứ tội! Là đệ đệ hiểu chuyện, va chạm vương phi.” Tuy đáy mắt lên tia uất giận, nhưng Long Chiến Nam vẫn mở miệng cầu tình. “Hơn nữa hôm nay là lục quốc yến, thỉnh Chiến vương cân nhắc.”

      “Cút!”

      “Tạ Chiến vương.” Long Chiến Nam kéo Long Chiến bắc nhảy lên biến mất trong màn đêm.

      “Chậc chậc, thực uy phong.” có định rời khỏi vòng ôm ấp của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã ngẩng đầu cười hì hì nhìn vẻ mặt trầm.

      .” Mặc Sĩ Lưu Thương tay dùng chút lực, mang theo Long Chiến Nhã đến phía yến tiệc.

      Thời điểm hai người đến buổi tiệc, tất cả mọi người đều đến.

      “Chiến vương của chúng ta cao giá.” Mặc Sĩ Lưu Dạ khinh thường xuy tiếng.
      Long Chiến Nhã nhíu mày. Người này đúng là chán ghét người khác mà biết phân biệt tình huống trước mắt. Quả nhiên, sắc mặt Long Ngự đế đen lại.

      “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.” để ý tới Mặc Sĩ Lưu Dạ, Long Chiến Nhã cùng Mặc Sĩ Lưu Thương hướng hoàng đế thi lễ.

      “Đứng lên . Thương nhi sao giờ này mới đến?”

      “Phụ hoàng thứ tội.” Mặc Sĩ Lưu Thương buông xuống mí mắt, lạnh lùng đứng ở nơi đó, hoàn toàn có ý muốn giải thích.

      “Làm cho các vị ở đây đợi lâu như vậy, chẳng lẽ tam hoàng đệ tính giải thích chút? Hay là khinh thường việc giải thích với phụ hoàng đâu?” Long Ngự đế còn chưa , Mặc Sĩ Lưu Dạ mở miệng.

      Long Chiến Nhã thầm xem thường. Hôm nay tốt xấu gì cũng là lục quốc yến, Mặc Sĩ Lưu Dạ này dọa những người ở nước khác đến ? Vụng trộm liếc mắt nhìn Long Ngự đế, quả nhiên sắc mặt càng đen.

      “Phụ hoàng thứ tội.” Long Chiến Nhã khí chất biến đổi, thở ra chút quỳ gối xuống, cúi đầu, cả người run run. thực tế là ngầm nhe răng trợn mắt. Mụ nội nó xúc động, mặt nền này thực cứng rắn, đầu gối đụng vào thực đau a.

      “Có tội gì?” Long Ngự đế nhìn sang Long Chiến Nhã, đáy mắt lên chút nghi hoặc.
      Mặc Sĩ Lưu Thương cũng nghiêng đầu, lông mi hơi run .

      “Là Nhã nhi tốt. Nhã nhi…. Nhã nhi ở trong hoàng cung bị lạc đường, vương gia là vì …. tìm Nhã nhi mới đến trễ gần canh giờ, thỉnh…. thỉnh phụ hoàng thứ tội.” xong, Long Chiến Nhã còn sợ hãi ngẩng đầu, nhìn Long Ngự đế liếc mắt cái, lại nhanh chóng cúi đầu, nhưng ánh mắt hồng hồng kia, tròng mắt ảo não cùng hoảng sợ lại bị Long Ngự đế thu hết mắt, trong mắt suy nghĩ sâu xa càng sâu.

      “Phụ…. phụ hoàng.” Quỳ lâu mà Long Ngự đế còn đáp lời, gian lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến áp lực, đáy lòngvLong Chiến Nhã khỏi chửi má nó, đành phải lại sợ hãi hô tiếng.

      “Ha ha, vô phương. Nhã nhi mau đứng lên . Thương nhi, mau dẫn Nhã nhi ngồi xuống, khai yến .”

      “Tạ phụ hoàng.” cẩn thận đứng dậy, Long Chiến Nhã dẹp tươi cười, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

      Đáy mắt Mặc Sĩ Lưu Thương có chút lưu quang xẹt qua, vòng qua cái eo của Long Chiến Nhã đến vị trí dành cho Chiến vương, cùng Long Chiến Nhã ngồi xong.

      Long Chiến Nhã vẫn im lặng cúi đầu dựa vào Mặc Sĩ Lưu Thương, chỉ là cái tay bé kia vừa động, ở bên hông Mặc Sĩ Lưu Thương ngắt phát. Nam nhân đáng chết, làm gì mà sử dụng lực mạnh như vậy, làm thắt lưng của nàng muốn gãy ra a! Nàng lại làm cái gì chọc tới ! Mạc danh kì diệu*! Tuy rằng hai tháng gần đây đều kì lạ khó , hiểu vì sao cứ tới gần nàng. Khó hiểu.
      (*mạc danh kì diệu: hiểu vì sao, thể hiểu được)

      Mặc Sĩ Lưu Thương cả người cứng đờ, khuôn mặt băng hàn nháy mắt đen. Nữ nhân này cũng dám nhéo !

      Sau khi ngồi xuống xong, Long Chiến Nhã nhìn tầm mắt phẫn nộ nào đó, ngồi đúng vị trí chính mình, cúi thấp đầu, chuyên tâm tận hưởng đồ ăn ngon trước mắt.

      Ngày đầu tiên của lục yến quốc, chính là buổi tiệc đơn giản để đón tiếp các vị sứ thần các
      nước. Trong yến, Long Ngự quốc từ công chúa cho tới thiên kim của đại thần đều chuẩn bị những trò hay sở trường để hấp dẫn ánh mắt người khác phái. Chỉ cần là nữ tử chưa có chồng, đều xoa tay, chuẩn bị phóng ra tia sáng kỳ dị. Duy nhất có Long Chiến Nhã là thiếu thiếu hứng trí, tựa hồ chỉ có trước mắt đồ ăn trước mắt là có thể hấp dẫn ánh mắt của nàng.

      “Hoàng tẩu, tam ca ta ba ngày cho tẩu ăn cơm sao?” Nhìn theo từ đầu cho đến bây giờ Long Chiến Nhã đều chỉ chú ý đến đồ ăn, ở cái bàn bên cạnh Mặc Sĩ Lưu Vũ trêu tức nhìn tam ca.

      “Có vấn đề?” Long Chiến Nhã ngay cả ánh mắt cũng chưa bố thí cho Mặc Sĩ Lưu Vũ. Hai tháng qua, bởi vì chuyện sản nghiệp hoàng gia mà Mặc Sĩ Lưu Vũ cứ hay vụng trộm chạy đến Chiến vương phủ, lại vì Mặc Sĩ Lưu Thương thường chuyện, cho nên cũng chỉ có Mặc Sĩ Lưu Vũ là hay mở miệng chặng họng nàng, ra hai tháng qua cũng giúp Long Chiến Nhã tăng thêm ít lạc thú, tuy rằng nhiều lời, bất quá vô phương, sung sướng thể xác và tinh thần vẫn là trọng yếu nhất.

      “Khụ, có.” Mặc Sĩ Lưu Vũ sờ sờ cái mũi, chợt lại nhớ tới màn diễn xuất vừa rồi “ cho cùng hành động vừa rồi của hoàng tẩu quả nhiên rất tuyệt.”

      “Hoàn hảo.”

      “Ngươi rốt cục cũng thừa nhận .” Mặc Sĩ Lưu Thương mặt lãnh nghiêm nhìn Long Chiến Nhã.

      “Cái gì?” Long Chiến Nhã cuối cùng cũng ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

      “Hừ!” Hừ lạnh tiếng, Mặc Sĩ Lưu Thương đem ánh mắt dời về phía biểu diễn.
      Nhíu mày, nhìn sườn mặt Mặc Sĩ Lưu Thương, cái gì cũng thấy được vậy nhìn. Long Chiến Nhã tiếp tục chiến đấu với đám mỹ vị.

      “Hoàng tẩu, tướng quân từ nãy đến giờ vẫn nhìn về phía tẩu.”

      “Ừm.”

      “Hoàng tẩu sao lại có phản ứng này? Đó là cha tẩu a.”

      “Ta biết, kia thể là cha ngươi.”

      “Hoàng tẩu!” Mặc Sĩ Lưu Vũ hoàn toàn thất bại. Tuy rằng Long Ngự Phong này đối xử với Long Chiến Nhã tốt nhưng vẫn là phụ thân sinh ra nàng. Mặc Sĩ Lưu Vũ, bao gồm cả Mặc Sĩ Lưu Thương cũng nghĩ đến Long Chiến Nhã có thể đem Long gia hoàn toàn nhìn đến, có khát vọng đối với tình thân cũng có phẫn nộ vì bị vứt bỏ, chỉ có hoàn toàn ngó lơ, từ khi vào bàn đến bây giờ cũng thấy liếc mắt cái.

      biết hoàng tẩu biểu diễn cái gì?” Mắt thấy nhóm mỹ nữ đến tham dự yến hội đều biểu diễn có gì hay ho lắm mà cái trước mắt này vẫn bất động như núi.
      thuytlion3012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :