1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chiến vương long phi - Yêu Mặc(c66.7)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 78[1]: Nguy hiểm đến từ Sa Mạc

      "Cái này, xong đời rồi."

      Nhìn theo hướng của Long Chiến Nhã, sắc mặt Mặc Sĩ Lưu Thương lập tức tái xanh.

      Vận may của bọn cũng là tốt, chưa được bao lâu gặp phải lốc xoáy sa mạc rồi. Nhìn cột xoáy cát vàng ở phía xa, Mặc Sĩ Lưu Thương nắm chặt tay Long Chiến Nhã.

      "Lão Đại." Người của Long các sắc mặt cũng trầm trọng nhìn về phía Long Chiến Nhã.

      "Mang theo nước và thức ăn dự trữ trong ba ngày chạy về hướng tây. Nếu như bị phân tán tự mình tìm đường đến Đông Lạc, chưa?” Liếc mắt nhìn con đường mà lốc xoáy càn quét, Long Chiến Nhã cẩn thận ra loạt mệnh lệnh.

      "Dạ, lão đại!" Đối với mệnh lệnh của Long Chiến Nhã, bọn họ có bất kỳ nghi ngờ gì, những người vừa rồi còn lười biếng lập tức chuẩn bị hành trang cẩn thận.

      "Chạy!" Hét to tiếng, bỏ lại tất cả Lạc Đà và phần lớn thức ăn, Mặc Sĩ Lưu Thương ôm Long Chiến Nhã dẫn đầu chạy về hướng tây.

      So về tốc độ Long Chiến Nhã cũng cậy mạnh, đàng hoàng nép vào trong ngực của Mặc Sĩ Lưu Thương, để cho mình cản trở , suy nghĩ chút, quyết định đổi lại tư thế khác.

      "Thương, buông tay, chàng cõng ta."

      Mặc Sĩ Lưu Thương buông tay, hai tay Long Chiến Nhã dùng sức nhấn vai Mặc Sĩ Lưu Thương cái, cánh tay cùng eo bật mạnh lộn mèo về phía sau, lực đạo tay vẫn đổi, hai chân nhanh chóng vòng chặt lấy eo Mặc Sĩ Lưu Thương, sau đó thả cánh tay ra, cả người nằm gọn lưng Mặc Sĩ Lưu Thương. Nếu như phải chạy trối chết, hơn năm mươi người phía sau nhất định vỗ tay hoan hô, động tác khó như vậy mà Long Chiến Nhã lại có thể làm gọn gàng đến thế, hổ là lão đại của bọn nha.

      Nằm lưng Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ khiến cho hành động dễ dàng hơn mà phạm vi hoạt động của Long Chiến Nhã cũng lớn hơn.

      "Thương, nhanh lên chút!" Nhìn chằm chằm vào cột lốc xoáy cuồng bạo tàn sát phía sau, hai tay Long Chiến Nhã khẩn trương tự chủ mà dùng sức, nắm chặt đến nối đau cả vai của Mặc Sĩ Lưu Thương.

      "Ừ." Mặc Sĩ Lưu Thương biết mình cần để ý đến tình hình phía sau, tiểu nữ nhân là đôi mắt khác của , cho nên Mặc Sĩ Lưu Thương đặt tất cả lực chú ý của mình về phía trước, phân biệt phương hướng, lựa chọn đường . (N: phải Thương ca mù đường sao?)

      Giữa trưa, hơn năm mươi người chạy như điên trong sa mạc. Dưới chân tất cả đều là cát mịn, cẩn thận ngã xuống, nhưng có người nào để ý đến, ngã xuống, lăn xa, sau đó bò dậy tiếp tục mà chạy, ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt tất cả, mồ hôi sớm ướt đẫm, áo rách bươm khiến cho da thịt lộ dưới ánh mặt trời bỏng rát, nhưng vẫn có ai quan tâm. Sau lưng là lốc xoáy vàng rực, dưới ánh mặt trời lại càng thêm rực rỡ, làm cho người khác có cảm giác lạnh cả sống lưng. Lốc xoáy khổng lồ cuồng bạo càn quét ngang qua sa mạc, nơi qua đều trở thành vùng đất bằng phẳng, những gò đất nhấp nhô cũng biến mất. Hơn nữa, tốc độ xoáy cực kỳ nhanh, so với nhóm người Long Chiến Nhã chỉ gấp mười lần.

      " kịp nằm xuống tại chỗ! Chỉ cần chết đều đến Đông Lạc tập hợp cho ta!” Mắt thấy lốc xoáy càng ngày càng gần rồi, Long Chiến Nhã dặn dò tiếng cuối cùng liền gục mặt lưng Mặc Sĩ Lưu Thương, cái gì cũng nhìn, cái gì cũng nghĩ, cái gì cũng làm, chỉ yên lặng hít lấy mùi hương người Mặc Sĩ Lưu Thương, trong lòng mảnh bình tĩnh.

      "Tin tưởng ta như vậy sao?" Cảm nhận được bình tĩnh của tiểu nữ nhân, thần kinh căng thẳng của Mặc Sĩ Lưu Thương cũng buông lỏng, nhưng tốc độ dưới chân vẫn giảm, ngược lại còn nhanh hơn vài phần.

      "Ừ, chỉ cần ở cùng chỗ, mặc kệ như thế nào cũng đều tốt."

      "Ha hả." cũng giống như trước, chỉ cần có thể ở bên cạnh tiểu nữ nhân, như thế nào cũng đều tốt, tuy nhiên, nỡ để tiểu nữ nhân phải chịu khổ, "Còn rất xa."

      " nhìn." Long Chiến Nhã lười biếng nằm úp sấp, "Chàng cũng đừng chạy, chết được."

      "Ngoan, nhìn lại lần nữa, còn rất xa."

      "Ồ, cũng khoảng năm mươi trượng thôi.” Quay đầu lại liếc cái, Long Chiến Nhã mơ hồ cho con số.

      Mặc Sĩ Lưu Thương cười cười, chân vẫn ngừng chạy.

      Mặc Sĩ Lưu Thương có thể cảm giác được sức gió mãnh liệt từ phía sau, nhưng lốc xoáy này cũng phải về hướng bọn họ mà chỉ quét ngang qua bên, dù là vậy cũng đủ bị cuốn vào trong rồi. Bọn họ tình huống phía sau như thế nào cho nên dưới chân lại tăng tốc lần nữa mong là có thể chạy ra xa hướng của gió lốc thêm chút

      "Nhã Nhi, ôm chặt!" Mặc Sĩ Lưu Thương cắn chặt răng, chân dùng sức đạp mạnh, đẩy cả người về phía trước xa, vòng tay ôm Long Chiến Nhã chặt, đầu tiên là làm đệm thịt cho Long Chiến Nhã lúc rơi xuống ngay sau đó xoay người lại, dùng cả cơ thể mình bao bọc nàng lại.

      Phía sau, Phong Hồn, Dạ Lăng cùng Tiêu Triết cũng nhào đến bên người Mặc Sĩ Lưu Thương nằm úp sấp xuống.

      Khi Mặc Sĩ Lưu Thương làm loạt động tác này Long Chiến Nhã có chút phản ứng nào, giống như tượng người dính sát vào Mặc Sĩ Lưu Thương, mặc cho định đoạt, chỉ là trong giây phút lưng chạm đến nền cát, Long Chiến Nhã vươn tay ra ôm lấy đầu Mặc Sĩ Lưu Thương, mạnh mẽ hôn lên môi .

      Mặc Sĩ Lưu Thương sửng sốt, sau đó cũng công kích mãnh liệt.

      Mặc dù hai người cũng biết bọn họ chết, sau khi lốc xoáy qua bọn họ vẫn sống, nhưng khi vừa hôn, cả hai đều trút xuống hết tất cả tình cảm và say đắm của mình.

      Lốc xoáy vẫn quét đến đẩy mạnh hai người trượt xa, cũng may phía dưới là cát mịn nếu Long Chiến Nhã có thể tróc hết lớp da. Sau khi lốc xoáy qua, hai người đều bị cát vàng chôn sống. Long Chiến Nhã vẫn luôn ở trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương cho nên có cảm nhận được cái gì nhiều, chỉ biết là trượt rất xa và cảm giác thoải mái lưng. Mà Mặc Sĩ Lưu Thương tương đối thảm, quần áo kiểu Ả Rập sớm bị gió cuốn gần hết, cho nên bây giờ, bên trong hay ngoài quần áo đều toàn là cát.

      Ngoi lên khỏi lớp cát, Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày lên đứng, cát mịn từ trong người chảy ra bốn phía, bộ dáng vô cùng buồn cười chọc cho Long Chiến Nhã cười đến ra cả nước mắt.

      "Thương, dù sao nơi này… cũng đều là người nhà." Long Chiến Nhã vốn muốn nơi này có ai, sau đó lại thấy Phong Hồn, Dạ Lăng cùng Tiêu Triết nhô đầu lên khỏi mặt cát, vội vàng sửa lời lại.

      Nhìn ba cái đầu nhô lên, khóe miệng Mặc Sĩ Lưu Thương co rút.

      ‘Nàng xoay qua chỗ khác’. Mặc Sĩ Lưu Thương dùng ánh mắt ý bảo.

      Tại sao? người còn có nơi nào mà nàng chưa xem qua sao? Cũng ngủ cùng nhau hai năm rồi, trừ bước cuối cùng, cái gì nên làm, nên làm đều làm. Bây giờ còn kiêng dè nàng?

      Mặc Sĩ Lưu Thương lặng yên nghiêng đầu , nhìn Long Chiến Nhã.

      Long Chiến Nhã sửng sốt, lúc thấy hai bên tai Mặc Sĩ Lưu Thương ửng đỏ cười gian tiếng, sảng khoái xoay người . Dù sao, sau này nàng có rất nhiều thời gian để nhìn nha.

      "Xong rồi gọi ta.”

      "Còn qua đây hỗ trợ!"

      Phong Hồn, Dạ Lăng cùng Tiêu Triết vội vàng đến bên cạnh Mặc Sĩ Lưu Thương, giúp phủi sạch cát. Cũng biết tại sao, trong bốn nam nhân lại chỉ có tình huống của Mặc Sĩ Lưu Thương là bi thảm nhất, quần áo người lỗ to, lỗ , còn ba người còn lại chỉ bị rách hai ba đường thôi.

      Lãng phí chút nước, cuối cùng cũng sạch trở lại, Mặc Sĩ Lưu Thương mặc lại cái áo khác, ba người còn lại đơn giản sửa sang lại chút.

      "Xong rồi."

      Long Chiến Nhã nhìn phong cảnh lúc lâu rốt cuộc cũng được giải thoát, xoay người lại nhìn trang phục của Mặc Sĩ Lưu Thương chút, nhặt mảnh vải rách lên vẩy cho hết cát sau đó quấn kiểu đơn giản lên đầu của Mặc Sĩ Lưu Thương.

      "Thế này được rồi." Cố nén cười, Long Chiến Nhã cố gắng làm cho vẻ mặt của duy trì ở trạng thái cười mỉm.

      "Buồn cười cười ." Sủng nịch vuốt vuốt cái đầu của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương bất đắc dĩ lắc đầu. Vẻ mặt của tiểu nữ nhân như thế nào còn nhìn ra sao.

      Le lưỡi, Long Chiến Nhã cũng có cười rộ lên.
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      78[2]: Nguy hiểm đến từ sa mạc

      đến giờ Dậu rồi, năm người ngồi xuống nghỉ ngơi, bổ sung chút thể lực, sau đó lại tiếp về phía trước.

      Long Chiến Nhã khó có khi bộ như thế này nên có chút thích ứng được. Quả nhiên, con người ta thể quá lười, hai chân nàng bắt đầu thoái hóa rồi sao?

      "Ta cõng nàng?" Cảm thấy được bước chân của tiểu nữ nhân có chút kì quái, Mặc Sĩ Lưu Thương cho là nàng bị trật chân.

      " cần." Long Chiến Nhã lắc đầu, "Chẳng qua là quá lâu bộ nên quen cho lắm."

      Phong Hồn, Dạ Lăng cùng Tiêu Triết chân lảo đảo muốn ngã. Hồi tưởng lại chút, quả là Long Chiến Nhã rất lâu rồi bộ bằng chính hai chân của mình, kể từ khi hai người này xác định tình cảm của mình chỉ cần có Mặc Sĩ Lưu Thương bên cạnh nhất định ôm lấy Long Chiến Nhã, mà những lúc có Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã phải ngủ cũng là ngồi trong phòng xử lý công việc. Đến tận hôm nay, đôi chân của Long Chiến Nhã đúng là chưa từng sử dụng qua.

      Mặc Sĩ Lưu Thương cũng sững sờ, ngay sau đó nhìn về phía đôi chân của Long Chiến Nhã, phát nàng có chút loạng choạng. Dường như, trong lúc lơ đãng làm việc tốt cho nàng rồi.

      "Thương, chẳng qua là thời gian dài chưa đường mà thôi, cũng phải sau này thể bước , cần lo lắng." Lắc lắc cánh tay Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã cười lúm đồng tiền như hoa.

      "Ừ."

      Chỉ dựa vào đôi chân mà lại trong sa mạc quả là chuyện hao tổn sức lực vô cùng, nhất là khi bọn họ vào trung tâm sa mạc, tốc độ càng chậm nguy hiểm càng nhiều.

      Buổi tối hai ngày sau.

      "Tiểu thư, nước uống hết.” Tuy là mang theo nước uống đủ cho ba ngày nhưng lần đầu tiên vào sa mạc, dù cho bọn họ nhớ lời dặn dò của Long Chiến Nhã những lúc khát vẫn theo bản năng uống nhiều nước, đến khi nhận ra nước uống cũng còn nhiều lắm. Mà bây giờ, nước chính thức còn giọt.

      Long Chiến Nhã hơi nhíu mày. Chuyện như vậy cũng cần thiết phải trách cứ bọn họ, dù sao cũng lần đầu tiên đến sa mạc, phạm phải sai lầm như vậy cũng là chuyện đương nhiên, nàng nên suy nghĩ đến điều này sớm chút mới phải.

      "Kiên trì thêm lát nữa, tiếp tục về phía trước xem có thực vật gì hay , tìm được thực vật là có thể tìm được nguồn nước."

      "Dạ, tiểu thư."

      Phong cảnh ở sa mạc cũng đáng sợ, nhiều ngày như vậy rồi mà ngay cả ốc đảo cũng thấy, cảnh vật trước mắt vẫn luôn là biển cát vàng mênh mông, gió lạnh thổi qua, cuộn lên đám cát quét thẳng vào mặt bọn họ.

      suốt đêm cũng tìm thấy gốc thực vật nào, đến giờ Tỵ, năm người dừng bước, tìm sườn cát đón gió ngồi xuống nghỉ ngơi.

      Buổi trưa qua hơn nửa, Long Chiến Nhã ngủ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, bên cạnh là Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi. Long Chiến Nhã kinh ngạc khi nhìn thấy ốc đảo lớn lên trước mắt. Ốc đảo kia cách bọn họ khá xa, nhìn như như , có chút mông lung, xem ra là ảo ảnh rồi, nghĩ tới kiếp trước chưa từng gặp kỳ cảnh như thế lần nào mà kiếp này lại được nhìn thấy, nếu phải trí nhớ rất tốt nhớ được lúc bọn họ đến đây có nhìn thấy ốc đảo kia Long Chiến Nhã tin đó là rồi.

      "Tiêu Triết đâu?" Nghiêng đầu sang bên trái liền thấy Phong Hồn cùng Dạ Lăng đều nhìn về hướng xuất ảo ảnh nhưng lại thấy Tiêu Triết đâu, bỗng nhiên nàng có dự cảm xấu.

      "Sao vậy?" Lúc này Mặc Sĩ Lưu Thương cũng tỉnh giấc.

      "Bên kia xuất ốc đảo nên Tiêu Triết điều tra trước rồi." Phong Hồn trả lời.

      "Cái gì?" Long Chiến Nhã bỗng nhiên cao giọng, " bao lâu?"

      "Cũng nửa canh giờ rồi, chúng ta dám rời ." Dạ Lăng tiếp.

      "Chết tiệt! Cùng tìm !"

      Mặt trời giữa trưa gay gắt thế này mà suốt giờ, chừng biến thành các xác khô rồi. là, ràng với bọn họ đừng chạy lung tung rồi, gấp đến nổi thể hỏi ý kiến của nàng trước hay sao?

      "Nhã Nhi, chậm chút, chẳng qua chỉ đến ốc đảo điều tra mà thôi, có chuyện gì xảy ra đâu.” Nhìn Long Chiến Nhã nhanh phía trước, Mặc Sĩ Lưu Thương để ý lắm cười cười. Với năng lực của Tiêu Triết đến ốc đảo điều tra có thể xảy ra chuyện gì chứ, tiểu nữ nhân quá khẩn trương rồi.

      "Ốc đảo cái gì, đó mà là ốc đảo à? Chỉ là ảo ảnh thôi.” Dậm chân mạnh, Long Chiến Nhã chạy như bay về phía trước.

      "Có ý gì?" Dạ Lăng vốn cũng quan tâm lắm, chỉ cho là Long Chiến Nhã lo lắng quá độ mà thôi, nhưng đó chỉ là cái ảo ảnh ư? Đây là ý gì? tuyệt đối nghi ngờ việc Long Chiến Nhã đùa giỡn trong hoàn cảnh như thế này, nhưng nếu đó chỉ là ảo ảnh như lời Long Chiến Nhã chẳng phải Tiêu Triết mãi về phía trước mà vẫn đến được hay sao? Khó trách rời lâu như vậy mà thấy trở về.

      "Đó chính là…… ai nha, dù sao cũng phải , chỉ là ảo ảnh.” Nàng làm sao có thể giải thích cái tượng vật lý này với bọn họ đây?

      "Ảo ảnh? Chẳng lẽ có người thiết lập bẫy?" Dạ Lăng lập tức đề cao cảnh giác.

      Long Chiến Nhã liếc mắt, đáng tiếc, nàng ở quá xa phía trước, ai nhìn thấy được.

      " phải, là tượng tự nhiên."

      Ba nam nhân phía sau vẫn hiểu chuyện gì, chỉ biết chắc điều duy nhất đó chính là phải nhanh tìm được Tiêu Triết về.

      " chạy nơi nào rồi chứ?” Chạy thẳng đến ốc đảo, trước mắt ngoại trừ mảnh ảo ảnh ra cái gì khác cũng thấy, khu vực này quả thực chỉ là vùng đất bằng phẳng, nhưng tìm thấy bóng dáng của Tiêu Triết.

      "Có thể nào bị cát chôn vùi rồi ?” thời gian lâu uống nước, giọng của Dạ Lăng trở nên khàn khàn.

      Long Chiến Nhã đứng trong sa mạc bỗng nhiên bị kéo xuống.

      " thể nào. . . . . . A!"

      "Nhã Nhi!"

      "Vương Phi!"

      "Tiểu thư!"

      Nóng lòng tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Triết nên Long Chiến Nhã chú ý tình huống phía dưới, cẩn thận dẫm lên vùng cát lún, ngay lập tức chỉ còn lại nửa người mặt cát.

      "Nhã Nhi!"

      "Chờ chút!" Dừng lại động tác của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã nghiêng tai lắng nghe thanh cát chảy xuống, "Thương, đừng vội, bên dưới dường như trống . Ba người các ngươi cẩn thận cùng nhau nhảy xuống bên dưới.” Muốn lên có chút phiền toái nhưng xuống lại rất dễ. Nếu nơi này có cát lún tên Tiêu Triết lơ ngơ bị cuốn xuống rồi chừng.

      "Được." Mặc Sĩ Lưu Thương gật đầu, cẩn thận trượt vào đầm cát, chọn góc chuẩn nhất trực tiếp kéo đến bên người Long Chiến Nhã.

      Dạ Lăng và Phong Hồn cũng tiến vào, cố gắng nhích đến gần Mặc Sĩ Lưu Thương cùng Long Chiến Nhã.

      Bởi vì chuẩn bị trước, cho nên bốn người vững vàng đáp xuống đất.

      "Đây là nơi nào?" Huyệt động dưới đất, đây ràng có dấu vết do con người kiến tạo, nhưng là người nào lại tạo ra cái này ở sa mạc?

      " biết." Mặc Sĩ Lưu Thương lắc đầu. Sa mạc này tồn tại từ rất lâu nhưng cũng có nghe đến có Vương Cung dưới đất hay gì khác. Xung quanh nơi bọn họ rơi xuống này giống như căn phòng, mặt tường cùng mặt đất đều là lục thạch, bóng loáng tinh tế, đây là căn phòng có trần nhà. Phía có hình dạng như cái phễu, dòng cát chảy xuống biết vì nguyên nhân nào lại hướng bốn phía, chỉ có bốn người bọn họ là rơi xuống bên dưới lỗ hổng.

      Dạ Lăng và Phong Hồn cũng lắc đầu.

      "Tìm xem có cơ quan gì hay . Nếu thiết kế căn phòng như thế nhất định có cửa vào cùng cửa ra.” Vừa xong, Long Chiến Nhã liền bắt đầu hành động. Nếu sớm biết ‘Kỳ ngộ’ như thế này nàng nên mang theo Tật Phong tứ sứ cùng mới phải. Quả nhiên càng lúc càng lười rồi.

      Cả bốn người, lúc đứng lên, lúc ngồi xuống, gõ gõ những tảng đá.

      "Tìm được rồi." Mặc Sĩ Lưu Thương đặt tay ở nơi rất cao phía .

      Khóe mắt Long Chiến Nhã co rút, vị trí đó nàng phải nhảy lên mới có thể với tới, nhưng ở tình huống bình thường nàng nhảy lên làm cái gì nha.

      Mặc Sĩ Lưu Thương dùng sức nhấn mạnh, ràng là nơi có bất kỳ khe hở nào nhưng sau khi có tác động mạnh lại bị lún xuống thành hình tròn.

      Lục thạch ma sát với lục thạch phát ra thanh chói tai, nơi giao nhau giữa hai bức tường xuất khe hở sau đó mở rộng ra.

      "Thiết kế cửa ra thành như vậy đúng là đặc biệt.” Long Chiến Nhã run rẩy khóe miệng. trách được bọn họ tìm mặt tường như thế nào cũng tìm thấy nơi nào có hình dáng như cánh cửa, ra nó chính là góc tường nha.

      "Cẩn thận chút." Kéo Long Chiến Nhã ra sau lưng, Mặc Sĩ Lưu Thương dẫn đầu bước ra khỏi căn phòng .

      Nhún nhún vai, Long Chiến Nhã ngoan ngoãn theo Mặc Sĩ Lưu Thương. Phía sau là Phong Hồn và Dạ Lăng.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      78[3]: Nguy hiểm đến từ sa mạc

      Ban đầu nơi này cũng chỉ là căn phòng trừ lục thạch ra có gì khác nhưng khi Dạ Lăng cuối bước vào cánh cửa phía sau từ từ khép lại, cho đến khi đóng lại hoàn toàn căn phòng lập tức biến thành biển lửa, từ bên trong có nam nhân cao to bước ra, là người có mái tóc đỏ như lửa.

      "Các ngươi là ai?" giống với vẻ ngoài hung hãn của , giọng của nam nhân này ôn nhu vô cùng.

      "Xin lỗi quấy rầy, chúng ta xuống đây tìm bằng hữu." Khẽ mỉm cười, Long Chiến Nhã khách khí đáp lời.

      "Bằng hữu? Hôm nay có ai khác đến đây, các ngươi trở về .”

      "Chờ chút!" Nhìn nam nhân xoay người muốn bước vào biển lửa, Long Chiến Nhã vội vàng gọi lại.

      "Còn có chuyện gì sao?"

      "Xin hỏi nơi này là chỗ nào?" Long Chiến Nhã rất tò mò người nào xây dựng nên nơi này, hơn nữa lại có người sống bên trong.

      "Nơi này? Các ngươi biết đây là nơi nào?” Người kia kinh ngạc nhìn bốn người.

      " biết." biết có cái gì đúng sao? Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, sau đó lại nhìn Phong Hồn cùng Dạ Lăng, Long Chiến Nhã hướng về phía nam nhân kia lắc đầu.

      "Vậy các ngươi đến đây bằng cách nào?"

      "Phía có cát lún, cẩn thận nên trượt vào."

      "Nơi này là Tứ Phương ngục."

      Tứ Phương ngục? Đó là nơi nào? Long Chiến Nhã quay đầu lại nhìn ba nam nhân, lại phát ba người đều có vẻ mặt mờ mịt.

      "Các ngươi biết Tứ Phương ngục?" Nam nhân tóc đỏ nhíu mày.

      Long Chiến Nhã mờ mịt lắc đầu.

      "Các ngươi là người nơi nào?"

      "Long Ngự quốc." Trực giác mách bảo, người nam nhân này cũng phải là người xấu, mặc dù nhất định có phải là con người hay .

      "Long Ngự quốc?" Lúc này đổi lại nam nhân tóc đỏ mờ mịt rồi, "Đó là nơi nào?"

      "Ngươi biết Long Ngự quốc?"

      Nam nhân lắc đầu.

      "Đông Lạc quốc? Thương Lộ quốc? Thiên Phổ quốc? Nam Trấn quốc? Vân Hòa quốc?"

      Nam nhân vẫn lắc đầu.

      Trời ạ, là người ngoài hành tinh hay sao? Hay là cũng như nàng? Nhưng nhìn giống lắm.

      "Vậy ngươi là người nơi nào?" Mặc dù chuyện này có liên quan gì, nhưng Long Chiến Nhã vẫn có chút tò mò.

      "Người ở đây."

      Nơi này? Khóe miệng Long Chiến Nhã co rút.

      “Tứ Phương ngục kia, đó là nơi như thế nào?”

      "Tứ Phương ngục là nơi các ngươi vừa qua, căn phòng được xây từ những lục thạch, có diện tích nhất nằm ở trung tâm, là cửa vào của Tứ Phương ngục. tại các ngươi đứng ở vòng đầu tiên. Tứ Quý phương, lấy các giác tuyến của căn phòng hình vuông chia làm bốn bộ phận, theo thứ tự là Xuân, Hạ, Thu, Đông, do tứ quý chi thần trông coi, ta là Hạ thần Chúc Dung. Sâu vào bên trong là vòng thứ hai, cũng lấy giác tuyến của căn phòng chia làm bốn bộ phận, Đông, Nam, Tây, Bắc, do Tứ Phương thần thú canh giữ, vòng thứ ba là do tứ phương thần trông coi, các ngươi tự hiểu .”

      Thần? Ha hả, thú vị. Sống trong lòng đất quá lâu nên ngốc rồi phải ? cho mình là thần sao? Thần thú? hay, nghiêm túc đến làm cho người ta buồn cười.

      "Hạ thần đại nhân, có thể xin ngài chờ chút được ?" Long Chiến Nhã chọn lời rất cung kính, nhưng ai cũng có thể nghe thấy được châm chọc trong giọng của nàng.

      Chúc Dung khẽ nhiúi mày, nhưng chỉ là trong nháy mắt.

      "Ngươi còn có chuyện gì?"

      "Ta thất lạc với bằng hữu của mình, có lẽ rơi xuống nơi này. Như ngài , nơi này bốn phương tám hướng chia làm nhiều bộ phận, rơi vào nơi nào đó rồi chừng. Có thể xin Hạ thần đại nhân dàn xếp phen cho chúng ta tìm kiếm ở Tứ Phương ngục này chút hay ?”

      "Lớn mật! Tứ Phương ngục là nơi cho các ngươi tự tiện ra vào hay sao!” Chúc Dung giận dữ. Nhóm người này to gan, tưởng rằng Tứ Phương ngục là hậu viện nhà bọn hay sao? đến là đến, lục soát là lục soát?

      A, tức giận rồi? Ánh mắt vô tội nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương nhún nhún vai, Long Chiến Nhã nhanh như chớp trốn sau lưng Mặc Sĩ Lưu Thương bày ra bộ dáng tiểu bạch thỏ, chỉ là trong đôi mắt to tròn kia tràn đầy châm chọc cùng khinh thường.

      Chúc Dung hoàn toàn nổi giận, ngọn lửa sau lưng trong nháy mắt vụt cao lên. Hòa với khung cảnh ngọn lửa cuồng bạo là mái tóc đỏ tươi phất phơ trung, con ngươi của cũng từ từ chuyển sang màu đỏ.

      "Ông trời ơi, là loài gì vậy?" Ở đại có người ngoại quốc phải mắt đen, cũng có những loại kính áp tròng có thể thay đổi màu mắt nhưng có loại biến thái như thế này nha, làm ảo thuật ư? Hơn nữa, có cảm giác như ngọn lửa cùng với có tâm linh tương thông vậy, ảo giác chăng?

      "Biến dị."

      " phải có liên quan với những người hải đảo kia đó chứ?” Lúc trước bọn họ tầm bảo, hải đảo cũng có những người biến dị.

      "Ta lại cảm thấy có liên quan đến người tên Huy kia hơn.”

      "Huy?" Long Chiến Nhã nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy mờ mịt.

      "Chính là nam nhân đưa nàng đến.”

      Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã thầm mặc niệm cho nam nhân tên Huy kia ba giây. Người bị Mặc Sĩ Lưu Thương ghi hận chắc chắn kết quả tốt, về điểm này người của Long các có thể làm chứng. Phải biết rằng, sau lần Mặc Sĩ Lưu Thương đến Long các bị nhóm người của Triển Hưng đắc tội, kết quả cuối cùng, nhóm Triển Hưng bị điều cứu trợ thiên tai sau đó lại tăng cường lịch huấn luyện, trải qua thời gian u ám tối tăm, cuộc sống cực kỳ bi thảm. Trong vòng tháng, cửu đại chưởng quản đều giao lại toàn bộ những điểm cốt yếu Vạn Dạ đại lục cho Mặc Sĩ Lưu Thương.

      "Cũng có thể." Long Chiến Nhã tỏ vẻ đồng ý. Lúc trước luôn gặp phải những chuyện kỳ quái, đến bây giờ lại gặp phải những người kỳ quái. Luôn luôn có loại cảm giác thoải mái, rốt cuộc quên chuyện gì rồi hay sao?

      " gia cẩn thận!"

      Tiếng hét của Phong Hồn vừa dứt, Mặc Sĩ Lưu Thương ôm lấy Long Chiến Nhã bay ra xa hơn trượng, nhìn lại chỗ bọn họ đứng lúc trước đều cháy đen mảnh. Hai người đồng loạt nhìn về phía Chúc Dung, vẫn đứng yên nhúc nhích.

      "Là ngọn lửa kia,” Dạ Lăng nghiêm mặt, ánh mắt nhìn đến nhìn lui ngọn lửa cuồng bạo, “Công kích đến từ ngọn lửa đó.”

      Nghe được lời Dạ Lăng , Long Chiến Nhã trừng to hai mắt. Chủ động công kích? Có ý gì? Chẳng lẽ thế giới này là huyền huyễn? thể nào. Nàng luôn cho là mình chỉ xuyên đến thời bình thường mà thôi. Vậy trước mắt là cái gì đây? Chẳng lẽ nàng xuyên đến thế giới huyền huyễn khó hiểu nào đó?

      tự hỏi, Long Chiến Nhã đột nhiên cảm thấy luồng hơi nóng sắp chạm đến mặt, thắt lưng bị kéo , cơ thể nghiêng sang phía khác.

      "Nhã Nhi, nên thất thần." Tiểu nữ nhân này rốt cuộc có ý thức được nguy hiểm hay ? Lúc này rồi mà còn suy nghĩ thất thần cái gì chứ?

      "A, xin lỗi xin lỗi."

      Tập trung tinh thần, bốn người cẩn thận ứng phó với những công kích từ ngọn lửa khó hiểu kia.

      "Tấn công Chúc Dung!" Công kích của bọn họ đối với những ngọn lửa kia căn bản là vô dụng, có người nào phun nước được nha. Nhưng khi những ngọn lửa kia chạm vào bọn họ lại đơn giản như vậy. Nếu ngọn lửa cuồng bạo đó cùng với Chúc Dung có ‘tâm ý tương thông’ mà vậy Chúc Dung chính là mấu chốt hóa giải.

      Cho nên bốn người tập trung công kích người Chúc Dung, chẳng qua bị những ngọn lửa ngăn cản, muốn đả thương Chúc Dung dễ dàng chút nào.

      "Vương gia?" đánh đến khí thế ngất trời, bỗng nhiên thanh quen thuộc vang đến.

      Dạ Lăng kinh ngạc, chạy đến trước người Tiêu Triết, ba người còn lại đổi thành tư thế phòng thủ.

      "Sao mọi người đều ở nơi này?” Tiêu Triết gãi gãi đầu, mờ mịt nhìn bốn người trước mặt.

      "Còn ngươi sao lại ở đây?” Dạ Lăng hỏi ngược.

      "A. Ta chạy thẳng đến ốc đảo kia để điều tra, ai biết được lại chạy mãi chạy mãi đến, chú ý dưới chân nên bị ngã xuống đây. Gặp phải người tên Cú Mang, cho ta biết nơi này là Tứ Phương ngục, bảo ta nhanh chóng rời . Nhưng vòng vòng cả ngày cũng tìm được đường ra.” Tiêu Triết cười ngây ngốc tiếng.

      Dạ Lăng cố gắng nhịn đến mấy cũng chịu được, vỗ cái mạnh vào ót Tiêu Triết.

      "Cái tên ngu ngốc này!”

      Chuyện gì vậy? Tiêu Triết tiếp tục mờ mịt.

      "Ai nha, Hạ thần đại nhân, chúng ta lục soát nữa, ngài có thể dừng lại hay ?" Nghe thấy cuộc chuyện của Tiêu Triết cùng Dạ Lăng, Long Chiến Nhã rất cảm thán cho ngu ngốc của Tiêu Triết.

      Nghe được lời Long Chiến Nhã , ánh mắt Chúc Dung từ từ biến thành màu đen, mái tóc cũng rơi xuống, ngọn lửa phía sau trở nên bình ổn lại.

      "Vậy các ngươi nhanh ." Sau khi khôi phục lại trạng thái ban đầu, Chúc Dung lạnh nhạt câu rồi chuẩn bị rời .

      "Hạ thần đại nhân, ngài có thể cho chúng ta biết lối ra hay ? Nếu chúng ta lại xông vào địa phương nào khác lại tốt lắm.”

      Chúc Dung dừng bước, suy nghĩ chút cảm thấy Long Chiến Nhã cũng đúng liền chỉ vào căn phòng lúc Long Chiến Nhã đến.

      Có ý gì? Long Chiến Nhã nghi ngờ.

      "Cái kia phòng, ở giữa phía đông, tìm cơ quan."

      "Hạ thần đại nhân," Giọng Long Chiến Nhã lại lần nữa ngăn cản bước của Chúc Dung, có chút nhịn được nhíu mày, " người chúng ta hết sạch nước uống rồi, ngài có thể cho chúng ta ít được ? Nếu , chúng ta vẫn ngây ngốc ở lại đây, mát mẻ.”

      "Các ngươi lần đầu đến sa mạc sao?" Người lần đầu đến sa mạc chắc chắn biết cách lưu thông nơi này, sống ở đây nhiều năm như vậy, cũng chỉ gặp phải mấy người mà thôi.

      "Lần đầu? Dù sao cũng phải đại gì, nếu phải sao chứ." Long Chiến Nhã vô tư nhún vai, ngồi lỳ xuống mặt đất.
      (LN: hai đoạn đối thoại N hiểu cho lắm nên chém đại đấy = =")

      "Cú Mang, có mang theo nước ? Cho bọn ít." Chúc Dung nhíu mày, trợn mắt nhìn Long Chiến Nhã lúc lâu mới câu.

      giây sau, mười túi nước xuất trước mặt năm người.

      "Đủ chưa?"

      "Nếu ta đủ, Hạ thần đại nhân có thể cho thêm hay ?”

      thái dương Chúc Dung nổi đầy gân xanh. Da mặt nữ nhân này dày, phải dày bình thường.

      "Đùa thôi." Nhếch miệng cười tiếng, Long Chiến Nhã chỉ huy bốn nam nhân thu hồi túi nước sau đó xoay người đến căn phòng .

      Đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Long Chiến Nhã, khóe miệng Chúc Dung co giật. Đúng là nữ nhân gian xảo.

      "Nàng chính là người mà điện hạ chọn?" Sau khi bóng dáng của Long Chiến Nhã hoàn toàn biến mất, người có dáng vẻ như mục đồng xuất bên cạnh Chúc Dung.

      "Ừ."

      "Cũng có gì đặc biệt." Cú Mang bĩu môi.

      " được nhảm." Chúc Dung trợn mắt nhìn Cú Mang cái, "Quyết định của điện hạ là chuyện chúng ta có thể chất vấn sao?”

      "Đừng nghiêm túc như vậy chứ, ta cũng chỉ ở trước mặt ngươi mới ý kiến chút thôi.” Chớp chớp mắt nhìn Chúc Dung, bóng dáng Cú Mang trở nên mơ hồ, "Chuyện bẩm báo lại với điện hạ giao lại cho người nhé, Chúc Dung.”

      "Tiểu tử thúi này!" Cười mắng tiếng, bóng dáng Chúc Dung cũng từ từ mơ hồ cho đến khi trở nên trong suốt, biến mất thấy nữa.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      78[4]: Nguy hiểm đến từ sa mạc

      chuyện kỳ quái khác đó là khi nhóm người Long Chiến Nhã ra đến bên ngoài còn là khu vực có cát lún trước kia nữa, theo phán đoán từ thảm thực vật, có lẽ bọn họ đến biên giới của sa mạc. Đây là tình trạng gì? Đúng là chuyện kỳ quái hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều nha.

      "Nghĩ thông đừng nghĩ nữa, thôi." Vòng chặt cái eo của Long Chiến Nhã, lần này Mặc Sĩ Lưu Thương có ôm nàng nữa.

      "Ừ." Chờ khi nào có thời gian mới nghiên cứu kỹ lưỡng phen vậy.

      Mặc dù bị đưa đến biên giới của sa mạc nhưng khoảng cách đến thành Kim Sa Đông Lạc quốc vẫn còn rất xa, nhất là khi thể lực của năm người cũng còn nhiều nữa, có phương tiện lại, đoạn đường dường như lại dài hơn. Ba ngày sau, năm người mới đến được thành Kim Sa.

      Tìm được cứ điểm Túy Phong Lâu ở trong thành, năm người tắm rửa thay đổi y phục vừa xong cơn buồn ngủ lập tức kéo đến, ngủ thẳng ngày đêm.

      " tỉnh?"

      Chuyện mà Long Chiến Nhã cao hứng nhất mỗi ngày đó chính là buổi sáng khi thức dậy, còn chưa mở mắt ra nghe thấy giọng dịu dàng của Mặc Sĩ Lưu Thương.

      "Ừ." Lười mở mắt. Long Chiến Nhã nhụi nhụi đầu trong ngực của Mặc Sĩ Lưu Thương.

      " xin lỗi." Đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhắn có chút gầy của Long Chiến Nhã, tự chủ thốt ra lời xin lỗi.

      "Sao vậy?" Long Chiến Nhã hiểu, mở mắt ra nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

      " giống như từ sau khi nàng theo bên cạnh ta đến nay có được ngày nhàn nhã khoái nhạc.” Hôn lên trán Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương có chút áy náy.

      "Ha hả." Long Chiến Nhã cười, đưa tay véo gương mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương, " ngốc cái gì đấy. Ta vốn phải là người thích an phận, cho dù theo bên cạnh chàng nhất định cũng có cuộc sống dễ chịu. Huống cho, ta thích. Thích theo chàng vào nam ra bắc, thích đồng cam cộng khổ cùng chàng, chỉ cần được ở chung chỗ với nhau, cái gì ta cũng đều thích.” Long Chiến Nhã giống như đứa bé kể niềm vui thích của mình, nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, cười đến vô cùng ngây thơ.

      "Từ lúc nào Nhã Nhi biết lời ngon tiếng ngọt rồi?” Điểm lên cái mũi của Long Chiến Nhã, tâm tình Mặc Sĩ Lưu Thương cực kỳ tốt.

      "Chỉ với mình chàng.” Hôn lên môi Mặc Sĩ Lưu Thương sau đó bước xuống giường.

      "Phải đợi năm mươi người kia đến đông đủ mới xuất phát?" Mặc Sĩ Lưu Thương nằm nghiêng người giường, tay gác đầu lên, thần thái lười biếng nhìn Long Chiến Nhã bận việc.

      " đợi, nơi này có cứ điểm của Long các, còn có người của Minh giúp đỡ, chỉ cần có thể ra khỏi sa mạc bọn họ xảy ra chuyện gì. Chúng ta trước, Lục Quốc yến cũng bắt đầu rồi.

      " báo cho Bách Lí Linh."

      " phải là Bách Lí Tân sao? tại vẫn là thái tử Đông Lạc quốc, làm như vậy hình như tốt lắm.”

      "Thái tử? Tất cả mọi người biết bất quá chỉ là con rối, nhưng ai biết Bách Lí Linh là người đứng phía sau mà thôi.”

      " vậy, chàng muốn kéo ra ngoài sáng?”

      "Ta cũng có ý định này." Nhưng nếu trong lúc vô tình tạo thành kết quả như vậy chỉ có thể xin lỗi.

      Đô thành của Đông Lạc quốc là thành Lạc Vụ nằm ở phía đông nam, giáp ranh với Thương Lộ quốc. Nơi đó khí hậu thích hợp hơn so với trung tâm Đông Lạc. Xuất phát từ thành Kim Sa, nhanh nhất cũng phải bốn ngày ra roi thúc ngựa mới có thể đến được thành Lạc Vụ. Cho nên sau khi ăn xong điểm tâm, Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương, Dạ Lăng, Tiêu Triết và Phong Hồn, năm người cưỡi Mặc Hắc mã được Long các chuẩn bị từ trước, lần nữa lên đường.

      Khi biết được đoàn người của Mặc Sĩ Lưu Thương đến nơi, thái tử Bách Lí Tân, hoàng tử Bách Lí Linh cùng với công chúa Bách Lí Úy Nhiên đứng chờ ở trước cửa thành từ sớm.

      "Tiểu Nhã Nhi."

      Đoàn người Mặc Sĩ Lưu Thương vừa xuất , Bách Lí Tân cười nhiệt tình đón tiếp, muốn chào hỏi với Mặc Sĩ Lưu Thương bị Bách Lí Mạch đột nhiên giục ngựa đến chen ngang.

      "Người phương nào to gan đến thế? Dám quấy nhiễu sứ thần Long Ngự quốc, bắt lại cho bổn cung!” Nụ cười của Bách Lí Tân cứng đờ khuôn mặt, sau đó lập tức rống giận.

      "Chờ ." Bách Lí Linh khoát tay, nhóm binh sĩ chuẩn bị xông lên đều dừng bước, quay sang nhìn lẫn nhau sau đó lui về chỗ.

      Bách Lí Tân thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, nhưng cũng lập tức khôi phục.

      "Minh tôn, Y tôn, lâu gặp, hai người vẫn khỏe chứ?” Bách Lí Linh gật đầu chào Bách Lí Mạch.

      " làm phiền hoàng tử quan tâm." Cũng nên cho người khác chút thể diện.

      " ra là Minh tôn và Y tôn, bổn cung thất lễ.” Vừa nghe đến đại danh Minh tôn và Y tôn, vẻ mặt Bách Lí Tân lập tức thay đổi, cười híp mắt chào hỏi hai người nhưng lại bị Bách Lí Mạch coi như thấy. Nam Phong Nguyệt khỏi cần phải .

      "Minh tôn chuyện gì sao?" Mặc Sĩ Lưu Thương tiến lên bước.

      "Cũng phải việc gì lớn. Chẳng qua là lần tầm bảo lúc trước cũng cùng nhau đồng hành, cũng xem như có chút giao tình với Chiến vương, cho nên hôm nay gặp lại muốn xin cầu quá đáng.” Ai nha, có lẽ buổi tối nên đến tìm tiểu Nhã Nhi sau, tình huống này mà ra là mệt chết.

      "Minh tôn xin cứ ." lại muốn làm gì?

      "Bổn Tôn cùng Y tôn vô cùng tò mò đối với hoàng cung Đông Lạc quốc, hy vọng có thể theo làm tùy tùng của Chiến vương để vào hoàng cung lần, biết Chiến vương có nguyện ý giúp đỡ hay ?”

      "Chuyện này. . . . . ." Mặc Sĩ Lưu Thương cảm thấy dường như có chút ổn, ánh mắt liếc qua Bách Lí Linh và Bách Lí Tân, “Có lẽ Minh tôn nên thương lượng chuyện này cùng thái tử điện hạ hoặc là hoàng tử điện hạ.”

      Bách Lí Mạch cũng nhiều, trực tiếp ném ánh mắt lên người Bách Lí Linh.

      Bách Lí Linh giật giật khóe mắt. hoài nghi hai người kia có phải cố ý đưa tới đầu sóng ngọn gió hay , nếu , tại sao lại có cảm giác như hai người họ kéo lên mặt nước vậy?

      "Đại nội hoàng cung sao có thể để cho người bình thường tiến vào.” Thấy Bách Lí Mạch nhìn đến mình làm cho Bách Lí Tân có chút tức giận, cao ngạo hất cằm lên nhìn Bách Lí Mạch.

      "Hoàng tử điện hạ nghĩ như thế nào?

      " biết tại sao Minh tôn lại có hứng thú đối với hoàng cung đến thế?”

      "Cũng có cái gì, chỉ là từ đến lớn chưa vào cho nên muốn nhìn xem chút. Thân là con dân Đông Lạc lại chưa từng nhìn thấy qua khí thế hùng dũng của hoàng cung, lần cảm thụ qua hoàng ân to lớn, chẳng phải tiếc nuối lớn nhất trong đời người sao?”

      Khí thế hùng dũng? Có thể tốt hơn Minh sao? Hoàng ân to lớn? Minh tôn như cần sao? Còn có tiếc nuối lớn nhất đời người, ai mà tin chứ!

      Ánh mắt Long Chiến Nhã chợt lóe, nhìn Bách Lí Mạch chút sau đó dời tầm mắt nơi khác. quyết định rồi sao?

      "Nếu như vậy, sợ rằng bổn điện hạ đồng ý cũng được rồi. Đây là lệnh bài của bổn điện hạ, Minh tôn và Y tôn giữ lấy xem như giấy thông hành để vào hoàng cung, nếu làm mất có cái thứ hai.” Bách Lí Linh nhìn Bách Lí Mạch, cười đến nguy hiểm.

      "Bổn tôn nhất định cất giữ tốt.” câu ý tứ, Bách Lí Mạch cười nhạt rồi cất vào trong ngực, " vậy, Chiến vương, Vương phi, chúng ta hẹn gặp lại ở hoàng cung.” Chắp tay chào hỏi xong, Bách Lí Mạch cùng Nam Phong Nguyệt đánh ngựa rời .

      Nhìn bóng lưng tiêu sái của hai người, ánh mắt Bách Lí Linh thâm trầm, Bách Lí Tân nổi giận hoàn toàn. Lại là như thế, lần nào cũng đều như vậy! ràng mới là thái tử! là thái tử!!

      "Thái tử điện hạ." Khó trách chỉ có thể làm bù nhìn cho người khác, tâm tính lộ ra quá ràng.

      "Ô, ha hả, Chiến vương, Vương phi, hoan nghênh đến Đông Lạc quốc. Vốn tưởng rằng hai vị có thể đến trễ hơn chút, dù sao muốn qua sa mạc kia cũng phải dễ. Vương gia cùng Vương phi quả nhiên là nhân trung long phượng."

      "Thái tử điện hạ quá khen."

      " thôi, hoàng thượng sớm chuẩn bị hành cung cho hai vị, tới nay còn đặc biệt làm bữa tiệc đón gió tẩy trần đấy. "

      "Nếu như thế, đa tạ ý tốt của hoàng thượng, cảm phiền thái tử điện hạ chuyền đạt lòng biết của bổn vương đến hoàng thượng.”

      "Ha ha, Chiến vương khách khí. thôi, bổn cung đưa hai vị đến hành cung.”

      "Hoàng huynh, người đó là Chiến vương?” Cách xa Bách Lí Tân đoạn, Bách Lí Linh cùng Bách Lí Úy Nhiên lẳng lặng theo phía sau.

      "Ừ." Vị hoàng muội này rất thích mỹ nam nhân, phải là xem trọng Chiến vương rồi đấy chứ?”

      "Lần tầm bảo trước, hoàng huynh cùng với Chiến vương có chút giao tình ư?"

      "Rất tốt."

      "Đến lúc yến tiệc huynh có thể giúp muội muội tiến cử hay ?"

      "Lúc đó rồi hãy ." Quả nhiên. . . . Hi vọng phát sinh thêm cố nào. Bất quá. . . . . .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 79

      Lục quốc yến vốn nên diễn ra từ ba ngày trước nhưng vì Mặc Sĩ Lưu Thương đến trễ nên kéo dài đến hôm nay, quốc yến lần này chủ yếu thảo luận về chuyện tầm bảo, mà chuyện này Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã lại là cốt yếu, cho nên hai người có mặt bọn họ cũng biết phải bắt đầu như thế nào.

      Dĩ nhiên Mặc Sĩ Lưu Thương vốn có thể đến đúng hẹn nhưng khi đó Long Chiến Nhã vui vẻ với việc huấn luyện Tứ Doanh, Mặc Sĩ Lưu Thương cưng chiều nàng đến vậy làm sao có thể cắt ngang thú vui của nàng được, cho nên, khi xuất phát chậm hơn mấy ngày. Vốn tưởng rằng ra roi thúc ngựa là có thể đến nơi nhưng Mặc Sĩ Lưu Thương đánh giá thấp nguy hiểm của sa mạc, khiến cho bọn họ qua ngày rồi lại ngày.

      Vì thế nên khi biết được tin Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã ra khỏi được sa mạc, Bách Lí Linh thiếu chút nữa mừng muốn khóc. Nếu phải thám tử báo cáo lại, khi hai người ra khỏi sa mạc dáng vẻ rất chật vật cho rằng hai người này là đùa giỡn, dù sao lần trước được chứng kiến lợi hại của Long Chiến Nhã, cộng thêm Mặc Sĩ Lưu Thương vốn rất cường hãn làm sao có thể bị vây trong sa mạc lâu ngày đến như vậy, nhưng lại chính là như vậy, điều này khiến cho sứ thần ngũ quốc bắt đầu suy đoán, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho hai người họ chật vật đến như vậy? Nhất là khi thám tử báo cáo lại rằng có nương tóc trắng bên cạnh Mặc Sĩ Lưu Thương, hơn nữa lại còn rất thân mật. Vị nương tóc trắng đó là ai? Có thể thân mật bên cạnh Chiến vương chỉ có tiểu biến thái Long Chiến Nhã kia thôi sao? Chẳng lẽ Mặc Sĩ Lưu Thương thay lòng rồi? , có lẽ người thay lòng là Long Chiến Nhã nha.

      Lại đến Long Chiến Nhã, từ đầu đến cuối nàng vẫn biết Lục quốc yến bắt đầu từ khi nào, chỉ nghe Mặc Sĩ Lưu Thương kể lại những nguyên tắc của quốc yến đường đến mà thôi. Mãi đến khi bước vào hoàng cung Đông Lạc quốc Long Chiến Nhã mới biết được, ra bọn họ đến trễ.

      Buổi tiệc đón gió tẩy trần cho Mặc Sĩ Lưu Thương, toàn thể hoàng thất Đông Lạc quốc đều có mặt, cùng các sứ thần, Nam Trấn quốc - Liễu Thừa Phong, Vân Hòa quốc – Kỳ Dương, Thương Lộ quốc - Mặc Lam, huynh muội Hách Liên Hiểu và Hách Liên Ảnh của Thiên Phổ quốc. Nhân vật chủ chốt của sáu nước tách ra đến năm lại tề tụ với nhau lần nữa, chỉ khác là lúc này bên cạnh Mặc Lam có nhiều thêm vị nương.

      "Chiến vương đến Đông Lạc quốc tham gia Lục quốc yến lần này dễ, hôm nay bổn Hoàng đặc biệt chuẩn bị buổi tiệc đón gió tẩy trần vì Chiến vương, tẩy xui xẻo, hi vọng sứ thần các nước bỏ qua cho.” Tiệc đón gió cho các sứ thần được tổ chức từ sớm nhưng lúc đó chỉ có bốn nước, chỉ thiếu duy nhất Mặc Sĩ Lưu Thương nên cũng được hưởng đãi ngộ đặc thù.

      " sao.” Mặc Lam hướng Mặc Sĩ Lưu Thương nâng chén, "Phải vượt qua tấm sa mạc kia đúng là chuyện dễ chút nào.”

      "Đương nhiên Bổn vương cũng để ý," Liễu Thừa Phong tiêu sái cười tiếng, "Chẳng qua Bổn vương có nghi vấn, biết Chiến vương và Vương phi có thể làm nghi hoặc này giúp hay ?”

      "Nghi vấn gì?" Tại sao luôn có nhiều vấn đề đến vậy chứ? Kết cấu bộ não quá đơn giản hay sao?

      "Tóc của Vương phi. . . . . ."

      Khi nhận được tin tức người theo bên cạnh Mặc Sĩ Lưu Thương là nữ nhân tóc trắng, Liễu Thừa Phong có chút tiếc hận, dù sao hay những người từng quen biết Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã đều cho rằng hai người này đúng là cặp trời đất tác hợp, đáng tiếc lại tách ra. Nhưng lúc nhìn thấy hai người trong buổi tiệc, Liễu Thừa Phong cảm giác trái tim mình như nặng trĩu xuống vậy. Cái vị nữ nhân tóc trắng kia lại chính là Long Chiến Nhã? Từ khi nào? Tại sao? Tại sao lại thành ra như vậy? Những nghi vấn liên tiếp tràn vào đại não, với tính cách của Liễu Thừa Phong những vấn đề này đương nhiên cũng từ miệng mà thốt ra.

      "Tự mình nhuộm." Long Chiến Nhã nhìn Liễu Thừa Phong nhe răng cười tiếng.

      "Làm sao nhuộm được?" Trầm tư lúc, Liễu Thừa Phong hết sức nghiêm túc hỏi ra vấn đề khác khiến cho toàn thể đều im lặng.

      Cấu tạo não bộ của quả thực quá đơn giản rồi, thực tin Long Chiến Nhã hưu vượn.

      Hách Liên Hiểu cùng Hách Liên Ảnh cúi đầu nhìn Liễu Thừa Phong, nụ cười ôn hòa gương mặt của Kỳ Dương cũng đột nhiên cứng đờ, Bách Lí Linh bị sặc, còn Mặc Lam để xuống ly rượu vừa mới đưa lên khóe miệng, nhìn Liễu Thừa Phong cái sau đó cười hết sức dịu dàng.

      "Phong vương, Vương phi trêu chọc ngài."

      "Quả đúng như lời Lam , Phong vương đáng ." nương ngồi bên cạnh Mặc Lam cũng nhô đầu ra nhìn Liễu Thừa Phong.

      Liễu Thừa Phong sửng sốt, gương mặt lập tức ửng đỏ, chọn góc Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn đến được, lén trợn mắt nhìn Long Chiến Nhã cái.

      Long Chiến Nhã cười ha hả, nhìn về phía Liễu Thừa Phong làm mặt quỷ. gặp lâu như vậy rồi mà vẫn chút tiến bộ nào.

      Nghe hiểu trao đổi giữa mấy người kia cho nên cũng thể tham dự vào, nhìn bọn họ đùa cùng Bách Lí Linh, Bách Lí Tân giận dữ có chỗ phát.

      "Chiến vương, Vương phi, Bổn cung kính hai vị chén."

      Bách Lí Tân chủ động hạ thấp giá trị của mình khiến cho mọi người đều liếc mắt.

      Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã sửng sốt, người bưng lên ly rượu, cùng kính Bách Lí Tân uống hơi cạn sạch.

      là tiệc rượu ngoài rượu ngon và thức ăn ngon ra chính là mỹ nữ, Mặc Sĩ Lưu Thương cùng với nhóm người Bách Lí Linh sống chung gần hai năm, là rất quen thuộc nên rượu vào đến lúc này, đương nhiên là chuyện vô cùng thoải mái, đến cả Long Chiến Nhã và nương bên cạnh Mặc Lam cũng tham dự, chỉ có hai người Bách Lí Tân và Bách Lí Úy Nhiên là chen miệng vào thế nào cũng lọt. Hai người vừa hâm mộ ghen tỵ vừa hận, người nhìn Bách Lí Linh với ánh mắt thâm độc, người hung ác nhìn Long Chiến Nhã tựa vào trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương.

      "Thái tử ca ca, có chuyện hy vọng người có thể giúp." Bách Lí Úy Nhiên bưng ly rượu đến chỗ Bách Lí Tân ngồi, bên tai .

      "Gấp cái gì?" Bách Lí Tân nhíu mày. Vị công chúa này của Đông Lạc quốc bọn họ thông minh cơ trí như Tuệ Dĩnh công chúa và Vạn Hòa công chúa cũng đành, vậy trong đầu lại toàn nghĩ đến mỹ nam, đến gặp cũng chỉ có thể liên quan đến nam nhân.

      "Ta muốn Chiến vương."

      Quả nhiên đúng như Bách Lí Tân suy đoán, chuyện mà Bách Lí Úy Nhiên có thể nghĩ đến chỉ có thể mỹ nam. Nhưng mà Chiến vương ư? Đó phải là người mà nàng ta có thể nghĩ đến.

      "Ta điều tra rồi, Long Chiến Nhã kia chẳng qua chỉ là đứa con được sủng ái trong phủ tướng quân Long Ngự quốc mà thôi, có bối cảnh gì, cũng thể trợ giúp cho Chiến vương trong tương lai, Long Ngự quốc tại chỉ còn lại hai vị hoàng tử đó chính là Chiến vương và Thanh vương, mặc dù người ngoài đồn đại rằng tình cảm của hai người vô cùng tốt, nhưng hoàng huynh, huynh tin điều đó sao?” Vô tình nhất chính là nhà đế vương, tình phụ tử, huynh đệ tương thân gì đó tất cả chỉ là chó má! Chỉ có quyền lực mới là vĩnh hằng, chỉ có quyền lực mới phản bội chính ngươi.

      Bách Lí Tân động tâm. Đúng, nữ nhân được sủng ái so với công chúa của nước, cho dù là ai cũng biết nên lựa chọn thế nào sáng suốt nhất. Nếu như Đông Lạc và Long Ngự làm thông gia, hay là , nếu như có thể kết thân được với Chiến vương ngôi vị hoàng đế Đông Lạc quốc còn có thể vụt mất tay hay sao?

      "Bổn cung có thể giúp ngươi." Bách Lí Tân nhìn Bách Lí Úy Nhiên, "Nhưng có điều kiện."

      "Hoàng huynh xin cứ , đừng điều cho dù là trăm điều ta cũng đáp ứng!”

      "Nếu như thành công, ngươi phải giúp ta đoạt được ngôi vị hoàng đế."

      "Được." Vừa nghe thấy cầu của Bách Lí Tân, Bách Lí Úy Nhiên trầm mặc lúc lâu, cuối cùng cũng thua bởi sức quyến rũ của nam nhân, gật đầu đáp ứng.

      "Đây là mê dược thượng hạng, chỉ cần thấm vào da khắc sau có hiệu lực, Bổn cung dẫn đến thiên điện (phòng nghỉ phía sau) của ngự thư phòng." Thiên điện của ngự thư phòng là nơi hoàng đế nghỉ ngơi, ở đó có thị vệ tuần tra thường xuyên, bình thường chỉ đứng bên ngoài canh gác, cung nữ và thái giám nếu cho truyền được vào, dễ dàng cho bọn họ làm việc.

      "Hoàng huynh!"

      " giọng chút. Chẳng qua chỉ là thuốc mê mà thôi, có tác dụng kích tình, nhưng cũng làm cho người ta sinh ra ảo giác."

      "Cám ơn hoàng huynh." Mặc dù thích mỹ nam, nhưng Bách Lí Úy Nhiên vẫn rất bảo thủ, về chuyện kia nhất định phải đợi đến động phòng mới có thể.

      Đại biểu lục quốc hàn huyên đến vui vẻ, đột nhiên tiểu thái giám đến bên cạnh Mặc Sĩ Lưu Thương mấy câu.

      "Có chuyện gì?" Nhìn thái giám kia cái, Long Chiến Nhã khẽ cau mày.

      " biết. Ta chuyến, nàng ở nơi này chờ ta." Bách Lí Tân tìm có chuyện gì? Hơn nữa còn ở ngự thư phòng. Mang theo bụng đầy nghi hoặc, Mặc Sĩ Lưu Thương theo tiểu thái giám đến ngự thư phòng bên trong hoàng cung Đông Lạc quốc.

      "Ây nha, Chiến vương phi, dường như có người có hứng thú với nam nhân của ngài nha."

      "Chớ bậy." Nhìn Bách Lí Linh chút, Mặc Lam huých nữ nhân bên cạnh cái.

      " nha, ta nhìn thấy Bách Lí Tân và Bách Lí Úy Nhiên trước sau rời , gần như cùng lúc với Chiến vương.” Nữ nhân thầm câu.

      "Vậy sao." Tựa người ghế lạnh như băng, cái ghế này sao lại cứng như thế? Vẫn là Thương vừa mềm mại lại ấm áp nha.

      "Sao vậy? Chẳng lẽ Vương phi lo lắng sao?" phải Mặc Lam tình cảm của hai người rất tốt hay sao? Tại sao bây giờ có người đánh chủ ý lên người Chiến vương mà Vương phi lại có phản ứng gì.

      "Cần phải lo lắng cái gì đây? Cũng phải người nào có chủ ý với Chiến vương đều như ý.” Kỳ Dương cười giễu tiếng. Nếu như mình có phần nghị lực như Chiến vương kết quả có lẽ như lúc trước. Bây giờ nàng ở nơi nào? Có khỏe hay ?

      Vị nương kia nghiêng đầu nghĩ mãi cũng .

      "Vương phi, các vị điện hạ, thái tử cho mời chư vị đến ngự thư phòng để nghị .”

      "A, thời gian cũng sai lệch lắm.” Cười nhạt tiếng, Long Chiến Nhã ưu nhã để ly rượu tay xuống, chậm rãi đứng dậy, phất vạt áo sau đó nhìn về phía tiểu thái giám đến truyền lời, "Dẫn đường, có trò hay dĩ nhiên là phải đến xem." chuẩn bị nửa canh giờ mà đến xem có lỗi với đạo diễn nha.

      " có chuyện gì sao?" Vị nương kia kéo ống tay áo của Mặc Lam.

      "Nàng thành chút cũng có chuyện gì." Mặc Lam liếc nàng cái.

      "Ta thành khi nào đâu!" Nữ nhân kháng nghị.

      Mặc Lam cười cười, nữa.

      "A!"

      tiếng hét chói tai của nữ nhân vang lên khiến cho khóe môi của Long Chiến Nhã càng nhếch cao hơn. Thời gian bấm đốt ngón tay vừa khớp, bọn họ vừa mới đến cửa ngự thư phòng, còn chưa kịp đẩy cửa vào nghe thấy tiếng thét từ gian phòng phía sau truyền đến.

      Long Chiến Nhã chút do dự, nhấc chân về phía căn phòng. Cái bẫy này thiết kế dành cho nàng và Mặc Sĩ Lưu Thương, nếu đến chẳng phải là nể mặt sao?

      Khi hai cánh cửa trong gian phòng bị đẩy mạnh, mở toang ra, tất cả mọi người ở đều nhìn được cảnh tượng bên trong. Hai người ngồi giường, quần áo xốc xếch, người là công chúa của Đông Lạc quốc, Bách Lí Úy Nhiên cầm y phục ôm trong ngực, bày ra vẻ mặt đáng thương. Còn Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ mặc cái trung y (áo lót), vẻ mặt lạnh như băng nhìn Bách Lí Úy Nhiên.

      Nhìn thấy cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên của mọi người là nhìn về phía Long Chiến Nhã, nhưng lại Long Chiến Nhã chỉ bình tĩnh nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, ai cũng nhìn ra hỉ nộ gì. Chỉ có Dạ Lăng, Tiêu Triết và Phong Hồn là biết được Vương gia ( gia) của bọn họ lần này xong đời rồi.

      "Chiến vương, ngài. . . . . ." Bách Lí Tân đúng lúc xuất phía sau nhóm người Long Chiến Nhã.

      "Thái tử ca ca!" Bách Lí Úy Nhiên ủy khuất hô tiếng.

      gương mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn là lạnh lùng, chẳng qua là chú ý nhìn nét mặt của Long Chiến Nhã.

      "Chiến vương, Úy Nhiên là công chúa của Đông Lạc quốc, chuyện này ngài phải cho Đông Lạc lời giải thích.”

      Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn đáp trả, Long Chiến Nhã vẫn có phản ứng, hai người giống như hóa đá, chỉ tiếp tục nhìn nhau.

      "Vương phi, ngài xem, Bổn cung cũng nghĩ đến Úy Nhiên lại có thể cùng với Chiến vương…… nhưng chuyện cũng xảy ra, Bổn cung hi vọng Vương phi có thể chấp nhận Úy Nhiên vào vương phủ.”

      "Còn chưa cút xuống? Ở giường với nữ nhân khác thoải mái lắm sao?”

      Lời này của Long Chiến Nhã khiến cho Mặc Sĩ Lưu Thương ngay lập tiếp đứng thẳng lên, tốc độ kia, đoán chừng là dùng đến khinh công luôn rồi.

      Tình huống này đều làm cho mọi người kinh ngạc, chuyện gì xảy ra.

      "Y phục đâu?"

      Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy được y phục của mình bị vứt góc, vội vàng nhặt lên mặc vào.

      "Cút ra ngoài."

      Bóng dáng của Mặc Sĩ Lưu Thương chợt lóe lên, ngay lập tức biến mất trong tầm mắt của mọi người.

      "Ông trời ơi, lợi hại!" Nữ nhân bên cạnh Mặc Lam nhìn Long Chiến Nhã với vẻ mặt vô cùng sùng bái. Quả thực giống như thuần phục thú vậy, Chiến vương là nhân vật truyền kỳ mà lại bị nữ nhân này giáo huấn như con chó trung thành, quá thần kỳ rồi.

      "Ý của Vương phi đây là?" Mặc Sĩ Lưu Thương đối với lời của Long Chiến Nhã nhất nhất nghe theo khiến cho Bách Lí Tân có chút thất thần.

      " giọt lạc hồng cũng có, còn dám để cho Chiến vương chịu trách nhiệm? Bách Lí Tân, ngươi có đầu óc ?”

      Lời của Long Chiến Nhã lại lần nữa khiến cho mọi người ngây ngẩn, Bách Lí Linh thể nhịn được nữa, tiến lên hai bước, ném Bách Lí Úy Nhiên cùng với chăn giường ra bên.

      giường có chút xốc xếch nhưng lại trắng noãn như tuyết.

      "Ngu xuẩn!" Trở tay cho Bách Lí Úy Nhiên cái tát, Bách Lí Linh hướng về phía Long Chiến Nhã, "Xin thứ lỗi, ở hoàng cung Đông Lạc lại xảy ra chuyện như vậy, ta nhất định cho Vương phi và Vương gia lời giải thích.”

      "Giao cho ngươi." Cuối cùng Long Chiến Nhã cũng hiểu tại sao Bách Lí Tân chỉ có thể làm con bù nhìn.

      nơi cách xa thiên điện, Mặc Sĩ Lưu Thương quy củ đứng chờ Long Chiến Nhã. Long Chiến Nhã vừa ra khỏi cửa, nhìn cũng nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương cái, lướt qua sải bước về phía trước.

      "Nhã Nhi." Mặc Sĩ Lưu Thương đưa tay kéo nàng nhưng lại bị tránh thoát.

      "Nhã Nhi, nàng nghe ta giải thích." Mặc Sĩ Lưu Thương bước nhanh hai bước, chạy tới trước mặt Long Chiến Nhã, vẻ mặt lo lắng.

      Ai biết Long Chiến Nhã thế nhưng thay đổi phương hướng, tiếp tục về phía trước.

      "Nhã Nhi, nàng chờ chút. Nhã Nhi, Nhã Nhi! Long Chiến Nhã, nàng có nghe hay ?!” Bởi vì lo lắng quá mức, lần đầu tiên Mặc Sĩ Lưu Thương hét to với Long Chiến Nhã.

      Sau lưng hai người, Dạ Lăng, Tiêu Triết và Phong Hồn cẩn thận dè dặt, cố hết sức thu diện của mình, sau khi nghe được tiếng rống của Mặc Sĩ Lưu thương, tất cả đều kinh ngạc ngẩng đầu.

      "Chàng hét lớn ta? Chàng còn dám hét lên với ta? Chàng phát giận với ta sao?!” Bị rống lên như vậy khiến cho tâm tình của Long Chiến Nhã cũng bộc phát, “Chàng là heo sao? Nội lực thâm hậu như vậy để làm cái gì chứ? bị tính kế là bị tính kế, còn là nữ nhân, tại sao chàng chết cho rồi! Cũng may hôm nay người ta chỉ có ý muốn kéo chàng lên giường mà thôi, nếu lỡ sau này có người muốn chàng chết chàng cũng đợi người ta đến giết hay sao? Não của chàng để làm cái gì rồi?"

      Đây cũng là lần đầu tiên Long Chiến Nhã phát giận với Mặc Sĩ Lưu Thương, khiến cho nghe đến kinh ngạc, nghe đến cuối cùng càng nghe càng vui vẻ. Nhếch miệng cười vui vẻ nhìn Long Chiến Nhã.

      "Cười cái gì? Ngu ngốc!" Liếc mắt, Long Chiến Nhã chống hông, lấy tư thái của người đàn bà đánh đá đứng đó.

      Những người theo Long Chiến Nhã đến đây, toàn bộ đều ngây ngốc. Nữ nhân này quá dũng mãnh rồi, vậy mà Mặc Sĩ Lưu Thương còn cười được. Lại phẩm vị của Mặc Sĩ Lưu Thương cũng quá kỳ quái, người vậy mà lại thích loại phụ nữ đánh đá như thế. Đáng tiếc, năm tiếng người đàn bà đánh đá này họ cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, nếu để Long Chiến Nhã hay Mặc Sĩ Lưu Thương biết được, bọn họ nhất định có ngày được sống yên bình.

      "Nhã Nhi." Cực kỳ vui vẻ gọi Long Chiến Nhã tiếng, Mặc Sĩ Lưu Thương dang hai tay muốn ôm nàng.

      "Cút! tắm rửa sạch !”

      Mặc Sĩ Lưu Thương sửng sốt, dùng tốc độ ánh sáng biến mất.

      "Trời ạ, Vương Phi, ta quá sùng bái ngài." Mặc Lam lơ là phút để cho nữ nhân bên cạnh chạy đến trước mặt Long Chiến Nhã, “Vương phi, ngài làm như thế nào vậy? Ngài mắng như vậy cũng tức giận lại còn cười sung sướng nghe lời. Vương phi, ngài dạy ta .”

      "Khi ngươi hơn cả bản thân mình lúc đó ngươi có kề dao vào cổ cũng quan tâm.”

      "Nhưng nam nhân nào nữ nhân hơn cả bản thân mình đây?” Nữ nhân nghiêng đầu suy nghĩ, vẫn hiểu nhìn Long Chiến Nhã.

      "Đó là ngươi còn chưa gặp được nam nhân như vậy." Long Chiến Nhã cười cười.

      "Vậy Vương phi cảm thấy Mặc Lam có phải là người như vậy ? có thể nữ nhân hơn bản thân mình ?”

      Bây giờ Long Chiến Nhã mới nhìn kỹ nữ nhân này. Nàng nhớ ra rằng vị này chính là Hoàng hậu của Mặc Lam, là con cờ của vị đại thần nào đó đặt bên người . Nhưng xem ra, sợ rằng nữ nhân này Mặc Lam mất rồi, nếu sao lại hỏi vấn đề như vậy. Bất quá, Mặc Lam ư? Có thích nàng ta chút nào hay ? Nàng lấp liếm, chừng nữ nhân này lại hy sinh hạnh phúc vì Mặc Lam.

      "Lại nhăng cuội gì với Vương Phi đấy. Vương Phi bỏ qua cho, tính cách của nàng ấy luôn như thế."

      "Cũng có thể là lắm.” Nhìn Mặc Lam rồi lại nhìn nữ nhân kia chút, Long Chiến Nhã cười cười, xoay người rời .

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

      Đẩy cửa phòng ra, Long Chiến Nhã cứng đờ cả người cứng.

      "Tiểu thư, sao vậy?" Phong Hồn thấy Long Chiến Nhã có chút kỳ quái, liền mở miệng hỏi thăm.

      " có chuyện gì, các ngươi về nghỉ ngơi ."

      "Nhưng mà. . . . . ." Ngài giết Vương gia đó chứ?

      " xuống ."

      "Dạ, Vương phi (tiểu thư)."

      Bên trong phòng, Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ khoác cái ngoại bào, nằm nghiêng giường, làm bộ dáng cực kỳ mê người, nụ cười tràn đầy gương mặt nhìn Long Chiến Nhã.

      "Gia, chàng hấp dẫn ta đó sao?” Long Chiến Nhã nhếch mi, hài hước đánh giá bộ dạng lõa thể của Mặc Sĩ Lưu Thương.

      "Nếu như ta đúng là vậy sao?" Giọng của Mặc Sĩ Lưu Thương trầm thấp, dịu dàng, cực kỳ hấp dẫn Long Chiến Nhã.

      "Như vậy, chàng thành công." Bước từng bước đến trước giường, Long Chiến Nhã khẽ cuối người xuống, nhấc cằm của Mặc Sĩ Lưu Thương lên, cười cái sau đó hôn lên môi .

      mặt Mặc Sĩ Lưu Thương tràn đầy vui vẻ, cũng phản công, cứ bị động như vậy để cho Long Chiến Nhã tiến công. Đây là cố ý học chút từ Phong Nguyệt, cũng chỉ vì lấy lòng tiểu nữ nhân.

      "Tuy nhiên, chàng cho rằng như vậy là xong chuyện?” Vừa hôn xong, ánh mắt Long Chiến Nhã phủ lớp sương mù, độ cong khóe miệng của nàng khiến cho Mặc Sĩ Lưu Thương thể cười được nữa.

      "Nhã Nhi." Hô tiếng đáng thương, hy vọng có thể gợi lên thương tiếc của Long Chiến Nhã.

      "Ta phải phạt chàng như thế nào mới được đây? Dám trèo lên giường của nữ nhân khác, hửm?”
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :