1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chiến vương long phi - Yêu Mặc(c66.7)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Hai sâu trùng cổ đánh nhau!

      Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Phong Ly cả người chật vật, bay nhanh như gió vào.

      “Lam, thế nào?”

      có gì đáng ngại. Ngươi sao chứ?” Làm cộng nhiều năm, Phong Lam tự nhiên biết Phong Ly hỏi tình huống giờ của Long Chiến Nhã.

      sao.” Đặt mông ngồi ở bên giường Long Chiến Nhã, Phong Ly mắt nhìn chằm chằm vào Long Chiến Nhã, đưa tay nhận lấy cái ly trà từ Phong Lam, uống ngụm, tay còn lại nhổ ra ba cái ngân châm từ người chủ tử.

      “Ly trở lại a.” Ba cái ngân châm kia thực chất là làm chậm lại trao đổi chất người Long Chiến Nhã, khiến cho các khí lưu thông trong cơ thể vận động đến mức độ chậm nhất cũng là làm chậm lại hoạt động của cổ trùng, cho nên vừa rút ra ngân châm thứ nhất Long Chiến Nhã tỉnh lại, nhìn thấy Phong Ly tinh thần mệt mỏi, cười ha ha: “ lâu được nhìn thấy bộ dáng chật vật của Ly như vầy.” Quần áo hỏng nhiều chỗ, còn có vết máu, cả người hỗn độn ảnh hưởng đến bộ dáng thanh nhã ban đầu của Phong Ly.

      phải là bởi vì tiểu thư sao.” Đáy lòng thầm than, tiểu thư ràng là châm chọc người. biết tiểu thư và Nam Phong cốc chủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì tuy là bằng hữu nhưng lại thường hay đối chọi gay gắt. Hôm nay lại bị người trong Y cốc truy lùng để thảm hại. Quả cũng lâu có bộ dáng chật vật như vậy.
      Lúc đầu theo tiểu thư, mỗi ngày Phong Ly đều rất chật vật, bởi vì tiểu thư có thể suy nghĩ đến rất nhiều phương pháp tưởng tượng được để huấn luyện bọn họ, cho nên lúc trước mỗi ngày đều chật vật đến chịu nổi, từ sáng sớm thức dậy bắt đầu huấn luyện, ban đêm sau khi chấm dứt huấn luyện, đầu vừa chạm đến gối ngủ say, còn phải thường xuyên đối phó với việc tiểu thư nửa đêm đánh lén, mỗi ngày đều xám mặt xám mày, cả người đều là vết thương. Nhưng sau khi kết thúc thời gian tập huấn, bọn họ có chật vật như vậy nữa. Ngày hôm nay, nếu người truy bắt phải là người của Y cốc, bọn họ lại thể lí do nên thể ra tay làm sao có thể có bộ dáng như vầy được. Tuy rằng ngoài miệng oán giận, Phong Ly rất nhanh dẹp động tác bất mãn, mở ra miệng vết thương tay Long Chiến Nhã trước đó, đem chiến lợi phẩm vừa lấy được từ Y cốc là cổ vương đưa vào bên trong cơ thể Long Chiến Nhã, sau đó khẩn trương nhìn, chú ý đến phản ứng của Long Chiến Nhã. Tuy giang hồ có truyền thuyết đồn rằng cổ vương đặc biệt này có thể cắn nuốt trăm cổ, cũng có thể là có tác dụng hóa giải cổ, nhưng dù sao cũng chưa có người dùng thử, Nam Phong cốc chủ cũng vừa mới có được cái cổ vương này, cho nên biết phát sinh cái gì, Phong Ly chỉ có thể tập trung tinh thần chú ý chút.

      Sau đó đám nam nhân đều nhìn chằm chằm vào cánh tay Long Chiến Nhã, hai cổ trùng truy đuổi chiến đấu với nhau. khí rất là quỷ dị, ngay cả tiểu bạch và tiểu ngân cũng nhảy lên giường, cái phía trong cái ngoài sườn, đưa đầu nhìn cánh tay Long Chiến Nhã. Khoảng khắc* sau, hai cổ trùng rốt cục chấm dứt chiến đấu, Phong Ly lấy ra cái cái lọ, đặt vào chỗ miệng vết thương cổ tay của Long Chiến Nhã. trong hai cái tiểu cổ trùng vừa mới chiến thắng, chui nhanh chóng vào trong cái lọ kia. Mặc Sĩ Lưu Thương khẽ nhếch môi, nữ nhân này lại có thể làm cho hai con sâu ở trong thân thể của mình mà đánh nhau.
      (* khắc = 15 phút)

      “Tiểu thư.” Ngoài cửa lại truyền đến tiếng lạnh lùng.

      “Hồn, như thế nào rồi?” Xử lý xong miệng vết thương, Long Chiến Nhã ngã mình xuống giường. Mặc Sĩ Lưu Thương ngồi bên cạnh đó xa, Phong Nguyệt sớm rót cho mình ly trà mình hưởng phúc, bộ dáng chậm rãi, thực chú ý nhìn đến cổ.

      “Đều xử lý tốt , mang người của Y cốc đều đuổi về Y cốc, chỉ là Nam Phong Nguyệt muốn đến đây chuyến.” còn bị Nam Phong cốc chủ trừng mắt nhìn cái canh giờ. Nhìn thấy Nam Phong Nguyệt tức giận, mười phần bình tĩnh nhìn, nhìn cho đến khi người ta mao cốt tủng nhiên*, nàng vẫn là nhìn. lúc sau tâm lí mới xuất tia hoang mang a......
      (*mao cốt tủng nhiên: sởn gai ốc)

      “Sao? Tự mình đến đây chuyến?” Long Chiến Nhã uống ngụm trà, cúi xuống suy tư lát.

      “Khi nào đến?”

      “Ba ngày sau.”

      tìm thủ kho chuẩn bị lam tinh thảo.”
      lion3012 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Dùng ba hứa hẹn đổi lấy Lam tinh thảo

      “Lam tinh thảo?” Trì Huyền nghe đến lam tinh thảo lại bị dọa cho kinh sợ.

      Lam tinh thảo được xem là thánh vật, nó dùng để trị nội thương, nhưng ở Vạn Dạ rất khó tìm được, bởi vậy nên trở thành bảo vật quí hiếm, khi xuất , dù là người giang hồ hay là người của triều đình, đều phái người mua hoặc ăn cắp về. Tiểu vương phi của bọ họ sao lại có thể có được nó?
      Nhìn Trì Huyền kinh ngạc, đám người Phong Hồn khinh thường, ngân khố (phòng kho) của tiểu thư có rất nhiều bảo vật so với lam tinh thảo còn quý báu hơn.

      “Ngươi có rất nhiều lam tinh thảo sao?” Tuy là hỏi như thế nhưng giọng điệu Mặc Sĩ Lưu Thương phát ra lại rất khẳng định .

      “Ngươi muốn?” Long Chiến Nhã nhíu mày nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

      “Ân.”

      “Bao nhiêu?”

      “Ngươi có bao nhiêu ta muốn bấy nhiêu.” Thánh vật trị liệu nội thương này đương nhiên muốn dự trữ nhiều, phải biết rằng dù là hay thủ hạ của đều thường xuyên bị thương, ngoại thương đáng kể, nhưng nội thương rất khó bình phục trong thời gian ngắn, lam tinh thảo giúp được nhiều cho bọn họ. Đối với thuộc hạ, chưa bao giờ keo kiệt những loại này.

      “Lấy cái gì để đổi?”

      “Đổi?” Mặc Sĩ Lưu Thương nghiêng đầu cẩn thận đánh giá Long Chiến Nhã. Lúc trước nàng đối với mình luôn rất sợ hãi, cho nên rất ít khi xuất , nếu có chuyện gì quan trọng, suốt ngày nàng chỉ ở trong phạm vi Nhã các. Nếu Thần nhi thích nàng, sao nàng có thể sống trong vương phủ đến tận bây giờ. Nhưng biểu của nàng giờ lại làm cho phải kinh hỉ. Dù là năng lực hay khí phách, chút đều hề giống với trước kia. Mà nàng cũng muốn che dấu thay đổi của mình, đây là ý gì? Cùng lắm có thể khẳng định nàng làm hại mình. Còn có nàng đối với Mặc Sĩ Nhược Thần rất sủng ái điều này lại làm cho hiểu vì sao. Có điều, nàng là vương phi của , cả con người nàng cũng tính là của , sao có thể hỏi dùng cái gì để trao đổi với nàng?

      “Đương nhiên. Chẳng lẽ muốn ta tặng cho ngươi?” Long Chiến Nhã liếc mắt. Tuy rằng kiếp trước nàng làm sát thủ đặc công nhưng giờ lại đổi sang làm thương nhân rồi a.

      “Ngươi muốn cái gì?”

      “Lam, ta thiếu cái gì?” Muốn cái gì? Thế nhưng lại hỏi khó nàng. Chỉ cần những thứ có ở Vạn Dạ này có gì là nàng lấy về được. Nhất thời nàng biết là mình thiếu cái gì.

      “Cái gì cũng thiếu.” Phong Lam dò lại tư liệu quản lí, bất đắc dĩ nhìn Long Chiến Nhã. Ba năm trước Long Chiến Nhã thành lập Long các, dựa vào hai tay thiết huyết* mà hoành hành võ lâm, những ám vệ của Long các được bố trí ở nhiều nơi trong các quốc gia thậm chí là cả hoàng cung. Từ Nam ra Bắc, đúng là có nơi nào mà Long các chưa qua, do đó mà các lại thánh vật, bảo vật dường như Long các cũng thiếu cái gì.
      (*thiết huyết: cứng cỏi, khuất phục)

      “Cái này đúng là phiền não.” Long Chiến Nhã vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

      “Vương gia cảm thấy mình có cái gì đáng giá để đổi lam tinh thảo với ta?”

      “Đường Thạc, ta có cái gì?” Học theo bộ dáng của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương nhàn nhạt hỏi câu. Câu này ra lại có phần hài hước làm cho phía sau bốn người phản ứng lại.

      “Khụ, cái gì cũng có.” Thu hồi lại cảm xúc kinh ngạc, Đường Thạc cũng học theo bộ dáng Phong Lam mở miệng. Tốt xấu gì cũng là quản gia lâu năm của vương gia, cũng là thuộc hạ khéo đưa đẩy, tại bảo vật trong vương phủ nắm , tốt nhất nên nhiều.

      Long Chiến Nha nhất thời sửng sốt, lập tức cười to, ra vương gia lạnh nhạt cũng có bộ dạng hài hước như thế.

      “Nếu như thế vương gia có thể hứa với ta ba điều để đổi lấy lam tinh thảo?”

      “Hứa điều gì?”

      “Tạm thời cho ngươi nợ, sau này tính tiếp.”

      “Bổn vương nợ ai cái gì.” Mặc Sĩ Lưu Thương lộ ra tia chán ghét, nhưng ra lại có chút tính trẻ con.

      “Nhưng ta thích,” Long Chiến Nhã mỉm cười: “Nhất là người khác nợ ta. Lam, lấy tất cả lam tinh thảo có trong kho mang đến đây, giữ lại phần cho cốc chủ, còn lại giao cho vương gia.”

      “Tiểu thư, người biết chúng ta có bao nhiêu sao?” Phong Lam hoài nghi, Long Chiến Nhã căn bản biết Long các rốt cuộc tồn bao nhiêu lam tinh thảo.

      “Tiểu thư, lam tinh thảo dễ hái.” Phong Nguyệt cũng chu miệng lên oán giận . Thuộc hạ của bọn họ hàng năm ngại phiền mà tới lui nhiều nơi để thu hoạch lam tinh thảo, sao lại có thể đưa cho tên vương gia kia? Người của vương gia cũng cần nhiều như vậy.

      “Vậy xuất ra 1 phần, còn lại lưu trữ khi cần đến dùng.” Hiểu được y tứ của Phong Lam và Phong Nguyệt, Long Chiến Nhã đưa ra quyết định, sau đó lưu loát trở về giường, cuộn vào trong chăn, ngủ. Nhưng hình như hôm nay thiếu cái gì? Nhắm mắt suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc Long Chiến Nhã cũng nghĩ ra là hôm nay nàng thể ôm tiểu Nhược Thần ngủ.

      “Tiểu ngân.”
      Vốn xem xong cổ trùng đánh nhau tiểu ngân sói định nằm sấp lại, vừa nghe đến Long Chiến Nhã gọi, lập tức phấn chấn tinh thần lẻn đến giường, còn quên đắc ý liếc mắt nhìn bạch hổ cái, sau đó ngoan ngoãn ghé vào trong lòng Long Chiến Nhã, để nàng ôm mình ngủ.

      Điều chỉnh lại vị trí của tiểu ngân chút, Long Chiến Nhã hài lòng, ngủ.

      Bốn người Phong Ly thấy thế khinh thủ khinh cước ra bên ngoài phòng, còn thuận tay túm lấy Tiêu Triết ngây người, Tiêu Triết phục hồi lại tinh thần, nhìn giường nữ nhân kia ngủ liền ngủ, còn ôm sói ngủ cùng, khóe miệng co giật. Nghe vương gia ho tiếng mới hồi phục lại tinh thần, năm người mới ra khỏi gian phòng. Chỉ có mình tiểu bạch ghé vào cửa thủ.

      Mặc Sĩ Lưu Thương quay đầu lại nhìn Long Chiến Nhã, lại nhìn đến phân nửa cái đầu ló ra của ngân sói, nhíu lại mày, cuối cùng đóng cửa lại, rời .
      thuytlion3012 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Chạm mặt tại tửu lâu
      Ba ngày sau, bên trong tửu lâu nổi tiếng thuộc sở hữu Long các.
      “Nguyệt là keo kiệt, ta chỉ mượn bảo bối của ngươi dùng chút mà thôi, ngươi lại làm hỏng hình tượng Phong Ly nhà chúng ta như vậy” Vừa mở ra cánh của phòng, Long Chiến Nhã liền cau cái mũi đến chiếc ghế chủ vị ngồi xuống giọng oán giận với Nam Phong Nguyệt. đến chuyện nàng cùng Nam Phong Nguyệt quen biết coi như là đoạn nghiệt duyên, nhưng người này sinh sống và lớn lên ở nơi cổ đại lại ngoài ý muốn cùng hợp ý với người đại như nàng, cho nên liền kết thành bằng hữu. Có điều là các nàng dùng phương thức biểu đạt tình cảm với nhau lại phải ai cũng có thể hiểu được.

      “Mượn?” Nam Phong Nguyệt nhíu mày nhìn Long Chiến Nhã. Hơn nửa đêm lẻn vào Y cốc, trộm đến cổ vương mà nàng vất vả mới có được, ngay cả khi nàng đến cũng nhìn đảo qua mà chạy , cho nàng tí mặt mũi nào, cứ như xem Y cốc chính là nơi của Chiến vương phủ nàng? Lại còn hoàn hảo tiếng mượn.

      “Đó là vội vã cần cứu người thôi.” Long Chiến Nhã vui vẻ thoải mái ngồi ở đối diện với Nam Phong Nguyệt. Mỹ nữ quả nhiên đúng là mỹ nữ a, chỉ nhìn khiến cho cả người cùng tâm sảng khoái. Hơn nữa nàng thích Nam Phong Nguyệt ở cái thần thái lạnh băng như tiền mặt đổi sắc, cái loại này dù cho có bị kề đao cổ cũng có thể bình tĩnh mà uống trà uống rượu trò chuyện vui vẻ. Chỉ tiếc là bởi vì cái loại bình tĩnh này mà Nam Phong Nguyệt thiếu biểu tình đến đáng thương.

      “Mạng của ngươi mà cũng dễ dàng bị nguy hiểm sao.”

      “Nhưng mà có con sâu hoạt động trong thân thể, luôn rất khó chịu a.” Long Chiến Nhã lộ ra vẻ mặt “Ta thực đáng thương” biểu tình.

      “Cho nên ngươi mới để lại hai con ở trong thân thể đánh nhau.”

      “Nguyệt......” Nhìn Nam Phong Nguyệt bình tĩnh uống trà, Long Chiến Nhã khóe miệng co rút

      “Sâu này, trả lại ngươi. Mặt khác lại đưa cho ngươi số lam tinh thảo, cái nghiệt kia hình như là bị thương .”

      “Tin tức Long các đúng là linh thông*, ngay cả Minh** tin tức bảo mật cũng có thể bắt đến.” Nha đầu kia quả nhiên là đứa biến thái, thủ hạ của Long các thể khinh thường được nha.
      (*linh thông: linh hoạt + lưu thông này hiểu như là nhanh nhẹn nha;
      **Minh: này là tổ chức giống như Long các với Y cốc vậy á, Minh tôn lâu nữa xuất a :))

      “Còn phải ta giữ mặt mũi cho chủ nhân xinh đẹp của ngươi, bằng tinh của Long các ta cũng nhất thiết phải ở Minh ngây ngốc tháng đến sắp bị cái tên biến thái kia băm đem cho cẩu.” Long Chiến Nhã bày ra vẻ mặt tiếc hận. Từng nghe thủ hạ nơi đó qua, cơ quan bên trong Minh tinh xảo và thủ vệ tinh vi Long Chiến Nhã muốn đến đó lần, có điều cái tên nghiệt kia chắc chắn đưa ra mấy con bài chủ, hơn nữa nàng tại có nội lực, vẫn là thành với bản thân tốt hơn, cùng đánh nhau với mấy quái nội lực thâm hậu đó là thể thắng được, bất quá chờ đến khi nàng có được nội lực, nàng nhất định phải chỗ đó của Minh lần.
      , lần này chỉ mình ngươi ra đây? Minh Châu, Minh Kì đâu? Sao ngay cả Thiệt Cốt cũng chưa đến?” Thiệt Cốt là con thú mang độc mà Nam Phong Nguyệt tỉ mỉ chăn nuôi .
      “Đều đưa .”

      “Vậy ngươi mau trở về thôi, đừng chậm trễ .” Long Chiến Nhã tận trời xem thường. Tai họa ngàn năm a, tên nghiệt kia phải dễ dàng chết điệu như vậy có cần phải đưa hết ? là, quan tâm quá bị loạn .
      “Ừm.” Lên tiếng, Nam Phong Nguyệt chút do dự đứng dậy, đẩy ra cửa chút lưu luyến rời . Nhìn thấy vậy lại làm cho Long Chiến Nhã xem thường cái nữa a.
      khéo khéo*, bên này Nam Phong Nguyệt đẩy cửa phòng ra, của đối diện cũng mở ra , Long Chiến Nhã tránh cũng tránh được Mặc Sĩ Lưu Thương bên trong và ba vị hoàng tử khác.

      * khéo khéo: nghĩ chắc là tình cờ = =” chắc nên để nguyên gốc nhá)
      “Bên kia hình như là đệ muội* nha?” Thái tử Mặc Sĩ Lưu Vân tay cầm chiết phiến*, vẻ mặt ôn hòa tươi cười.
      (*đệ muội: em rễ; **chiết phiến: quạt giấy)

      “Chiến Nhã bái kiến Thái tử, bái kiến Bình vương, Thanh vương. Vương gia.” Bất đắc dĩ phải ra
      mặt, Long Chiến Nhã vào phòng đối diện, tươi cười hành lễ, sau đó đến bên người Mặc Sĩ Lưu Thương. Trước mặt ra cái bàn tròn, bốn vị hoàng tử mỗi người bên. Nhìn bàn bài và ba người nam tử đứng bên cạnh ba vị hoàng tử, Long Chiến Nhã cúi đầu im lặng ngồi bên người Mặc Sĩ Lưu Thương, bắt đầu giả dạng thục nữ, ánh mắt lại rời chiếu bạc ván bài.

      “Đệ muội ra ngoài sao lại mang theo người hầu?” Bình vương Mặc Sĩ Lưu Dạ kỳ quái chuyện, sắc mặt u ám, ràng là bị rượu hành thân, đáy mắt Long Chiến Nhã lên khinh thường.

      “Có mang theo, vừa mới bảo nàng ra ngoài mua chút đồ.”
      sớm nghe tứ huynh đệ của Mặc Sĩ gia thích dùng đến đổ* để quyết định quyền quản lí mấy sản nghiệp của hoàng thất Long Ngự quốc, hàng năm lần. Nhưng nhìn kia quặng muối, tửu lâu, trang trại cùng ngân hàng tư nhân, vừa thấy biết thua lớn. Xem ra Mặc Sĩ Lưu Thương vận khí tốt, bằng Chiến vương phủ cũng thể bần cùng như vậy. Lại nhìn đến mấy cục sau, Long Chiến Nhã xem như hiểu được, Mặc Sĩ Lưu Thương này phải vận khí tốt, mà là hàng năm đều bị nhân chơi xỏ . Tròng mắt vừa đảo, Long Chiến Nhã kéo ống tay áo Mặc Sĩ Lưu Thương.
      (*đổ: xí ngầu)

      “Chuyện gì?” Nghiêng đầu, nhìn Long Chiến Nhã biểu tình sợ hãi, Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày.
      thuytlion3012 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Ván bài [1]

      “Vương gia, thắng cái trang trại được ?” Long Chiến Nhã làm ra vẻ mặt đứa trẻ mười hai tuổi thanh thuần, lúc này mở đôi mắt to trong suốt nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, trong mắt tràn đầy chờ mong lại làm cho người ta nhìn vào phải thương tiếc, đành lòng cự tuyệt.
      Bình vương Mặc Sĩ Lưu Dạ ánh mắt sáng ngời.

      “Đệ muội muốn trang trại này?” Mặc Sĩ Lưu Dạ cười vẻ dâm đãng nhìn Long Chiến Nhã.
      Long Chiến Nhã cả người run lên, cẩn thận tay dùng chút sức, thiếu chút nữa nhào nhăn cả quần áo Mặc Sĩ Lưu Thương. Hít sâu cái kiềm chế xúc động muốn quyền đánh bay Mặc Sĩ Lưu Dạ.
      Chú ý tới cảm xúc biến hoá rất của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương ánh mắt lóe sáng.

      “Ân.” Long Chiến Nhã mở đôi mắt to làm ra vẻ sợ hãi liếc mắt đánh giá Mặc Sĩ Lưu Dạ. Nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt, nghiêng đầu nhìn nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, biểu tình nhìn như con nai con đơn thuần.

      “Bổn vương thắng cái cho đệ muội?”
      Nghe được đề nghị Mặc Sĩ Lưu Dạ, Long Chiến Nhã tựa hồ thực động tâm, xoay đầu nhíu mày trông như là suy nghĩ lâu, lại lắc lắc đầu, yên lặng nghiêng đầu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

      “Muốn chính mình thắng mang về.” Long Chiến Nhã lấy được từ tay của người khác cũng coi như có ý nghĩa gì nữa, trực giác cho nàng biết nàng làm cho ba người bọn họ phải méo mặt.

      “Có thể chứ?” Long Chiến Nhã tuy rằng hỏi Mặc Sĩ Lưu Thương, nhưng ánh mắt lại đảo qua ba người còn lại. Chú ý đến vị hoàng tử nãy giờ vẫn chưa lên tiếng chuyện – Thanh vương Mặc Sĩ Lưu Vũ, xem ra là người ngốc.

      “Hoàng tẩu muốn thử?” Mặc Sĩ Lưu Vũ rốt cục mở miệng.

      “Ân, ta nghĩ ta muốn cái trang trại.”

      “Nếu như vậy, các hoàng huynh cũng để ý .”

      “Được thôi, đệ muội muốn chơi cứ để cho nàng chơi .” Mặc Sĩ Lưu Vân trầm ngâm hồi, vẫn cho rằng tuổi tiểu nương mười hai tuổi làm sao có thể so với bọn họ là dân cờ bạc lão luyện, cũng chỉ tò mò ham chơi mà thôi.

      “Bổn vương tất nhiên là sao cả.” Mặc Sĩ Lưu Dạ cũng cùng ý nghĩ như vậy.

      “Cái kia...... Chơi như thế nào?” Long Chiến Nhã lại nghĩ tới vấn đề làm cho nàng buồn rầu, cau mày nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

      “Chỉ cần gieo xúc xắc, nút cao là thắng, như thế nào?” Mặc Sĩ Lưu Vũ đề nghị.
      Khóe mắt quét Mặc Sĩ Lưu Vũ liếc cái, coi như là giúp chính mình làm việc ?

      “Tốt.” Hai người còn lại cũng đồng ý.

      “Ân.” Long Chiến Nhã gật đầu, ra vẻ hiểu được lại bày ra vẻ mặt sợ hãi nhìn đến ba người
      khác, mặt đỏ ửng.

      “Tam đệ tay có cái sản nghiệp gì, đệ muội chỉ có thể đặt bạc.”

      “Bạc? Bao nhiêu bạc?” Long Chiến Nhã vẻ mặt mờ mịt nhìn Mặc Sĩ Lưu Dạ.

      “Tẩu lần đầu tiên chơi trò này, tốt nhất nên đặt ngàn lượng . Tam ca có ý kiến gì chứ?” Mặc Sĩ Lưu Vũ lại mở miệng, ngăn chặn lời Mặc Sĩ Lưu Dạ muốn .

      Mặc Sĩ Lưu Thương gì, lạnh nhạt lấy ba ngàn ngân lượng trong người ra đặt lên bàn.

      “Cái kia...... Ta muốn cái trang trại, đầu tiên cùng Thái tử đổ?”

      “Bắt đầu .” Thái tử Mặc Sĩ Lưu Vân ý bảo nam tử đứng phía sau mình bắt đầu.
      Nam tử bĩu môi, hoàn toàn thấy được Long Chiến Nhã có gì hay, tùy tay lắc loạn cái. Lục ngũ ngũ.

      “Đệ muội, thỉnh.” Thái tử mỉm cười nhìn Long Chiến Nhã.
      Cười cho ngươi cười, để cho ngươi cười xong lại khóc! thầm oán trong lòng. Long Chiến Nhã đưa tay cầm lấy ba cái xúc xắc ném lung tung vào cái cốc lắc mạnh. “Bốp” tiếng nện lên bàn, lại giống như dám mở ra ngay, tựa hồ thực lo lắng, bất an nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, rồi lại nhìn nhìn Mặc Sĩ Lưu Vân, mới cẩn thận mở ra.

      “Oa, lục lục ngũ, Chiến Nhã thắng.” Long Chiến Nhã hoan hô tiếng vui mừng.

      “Tẩu tử* vận khí thực tốt.” Mặc Sĩ Lưu Vũ sửng sốt, lập tức lắc đầu cười cười.
      (*tẩu tử: chị dâu)

      Mặc Sĩ Lưu Vân nghĩ đến kết quả như vậy, giương mắt nhìn tiểu nha đầu mười hai tuổi trước mắt, lại lắc đầu, bất đắc dĩ đem cái phiến trúc có đề trang trại để lên trước mặt Long Chiến Nhã.

      “Đệ muội có muốn tửu lâu ?” Nhìn Long Chiến Nhã thanh thuần bộ dáng đáng , Mặc Sĩ Lưu Dạ nhịn được mở miệng.
      thuytlion3012 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Ván bài [2]


      Long Chiến Nhã nhìn , lại nhìn đến cái phiến trúc có khắc chữ lửu lâu, quay đầu cẩn thận nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương liếc mắt cái, lại quay đầu nhìn chằm chằm cái “Trang trại” cầm trong tay. Xem lần nữa, đôi mắt to đảo qua chỉnh trương cái bàn, cuối cùng đứng ở trước mặt Mặc Sĩ Lưu Vũ.

      “Ta muốn ngân hàng tư nhân.”

      “Vậy Lưu Vũ liền cùng tẩu tử chơi ván.” Mặc Sĩ Lưu Vũ cười, phất tay ý bảo nam tử đứng phía sau.

      Thời điểm nam tử lắc xong đưa cốc lên bàn, Long Chiến Nhã mạnh vỗ cái bàn đứng lên, cười vẻ khẩn trương nhìn .
      Nam tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng cái, mới mở ra cái cốc. Ngũ tứ tam. Nam tử nhíu mày, nghi hoặc nhìn Long Chiến Nhã, lại cảm thấy có khả năng, lắc đầu.
      Ngay sau đó, Long Chiến Nhã dựa theo trình tự ván trước, mở ra cốc. Hai ba lục.
      Long Chiến Nhã nhếch miệng, cười đáng thương nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

      “Vô phương*.” Mặc Sĩ Lưu Thương tay tự giác đưa ra nhu nhu đầu của nàng.
      (*vô phương: dạng như ‘ còn cách nào khác’, ‘ có việc gì’)

      Mặc Sĩ Lưu Vũ có chút ngoài ý muốn, nhìn Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương quét mắt qua lại. Vị hoàng huynh này của là cực kỳ chán ghét nữ nhân, lại càng chủ động chuyện hay chạm vào nữ nhân. Hôm nay hình như là có điểm khác thường.

      “Đệ muội còn muốn cái gì nữa ?” Mặc Sĩ Lưu Vân hỏi.

      “Quặng muối.” Tựa hồ chơi nghiện, Long Chiến Nhã gan lớn đứng lên, chút do dự chỉ hướng phiến trúc trước mặt Mặc Sĩ Lưu Dạ.

      “Được.” Mặc Sĩ Lưu Dạ tiếng vừa dứt, bảo nam tử phía sau bắt đầu. Sau đó Long Chiến Nhã lại mạch lắc loạn. May mắn là Long Chiến Nhã thắng.
      Tiếp đó Long Chiến Nhã lại thắng Mặc Sĩ Lưu Vân lấy quặng. Sau khi trong tay co hai loại đó xong toàn bộ ván bài lại trở thành mảnh hỗn loạn. Hai hai chiến đấu, lung tung, lộn xộn cả lên. Chỉ có duy nhất mình Mặc Sĩ Lưu Thương nhàn nhã ngồi xem khóe miệng nâng lên.

      “Bốp” Long Chiến Nhã giận dữ, mạnh vỗ cái bàn.

      ván quyết định thắng thua, thế nào?” Long Chiến Nhã nhíu mày nhìn qua ba người.

      “Được lắm.” Mặc Sĩ Lưu Vũ là người thứ nhất hưởng ứng. Tẩu tử này của thoạt nhìn đơn giản nha.

      “Vô phương.” Mặc Sĩ Lưu Vân cũng có kiên nhẫn đổ phen đơn giản. Thắng, sở hữu quyền quản lí toàn bộ sản nghiệp hoàng thất. Thua, hai bàn tay trắng.

      “Ý này rất tốt.” Tuy rằng như vậy, nhưng Mặc Sĩ Lưu Dạ lại nhíu mày, cảm thấy hình như có chỗ nào đúng. “Trong tay ta có quặng cùng ngân hàng tư nhân, cả thảy mang ra đặt.”

      “Quặng muối.” Mặc Sĩ Lưu Vũ cười.

      “Trang trại.”

      “Tửu lâu.”

      Lấy thêm mỗi người ba con xúc xắc, bốn người cùng lúc bắt đầu lắc, cũng cùng lúc dừng tay.
      Long Chiến Nhã tay đè nặng bạch ngọc làm thành đồng, tay ở bàn khinh khấu. Vẫn như cũ lại cười, loại tươi cười tà khí mà xinh đẹp. Nhìn đến khuôn mặt kia, Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Dạ thầm kinh hãi, dự cảm tốt càng ngày càng mạnh.

      “Mở ra .” Lười biếng tiếng nhưng làm cho người khác chú ý, bởi vì tất cả mọi người đều toàn lực chú ý tới mấy cái cốc kia.
      Lục lục ngũ, lục lục ngũ, lục lục ngũ. Khóe miệng Long Chiến Nhã cười càng lúc càng to. Cùng nàng đổ, cẩn thận thua táng gia bại sản*.
      (*tán gia bại sản: trắng tay)

      “Sao có thể được?” Ba cái dân cờ bạc đồng thời kinh hô*, sau đó đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Long Chiến Nhã. Bọn họ lắc được hoàn toàn phải những nút này, hơn nữa, mở ra lại dĩ nhiên cùng giống nhau. Cái này căn bản có khả năng, trừ khi có người động tay. Nhưng là cái tiểu nha đầu đối diện kia sao, sao có thể?

      “Đệ muội, mở ra .” Trong tiếng Mặc Sĩ Lưu Dạ lộ ra khẩn trương.

      “Tốt” Tùy tay mở ra. Ba cái lục, như dự kiến.

      ngại. Các vị cần phải biết đạo lý ‘lời đáng giá nghìn vàng’ nha.”

      “Ngươi chơi gian!” Nhìn Long Chiến Nhã giờ phút này tà tứ tươi cười, phân nữa bộ dáng thanh thuần cũng có, Mặc Sĩ Lưu Dạ giận dữ.

      “Bình vương cần phải cẩn thận chuyện a, trong phòng này tám người mười sáu con mắt, làm gì có cẩu mắt thấy bổn vương phi chơi gian.”

      “Ngươi......” Ngay cả Mặc Sĩ Lưu Vân người luôn luôn ôn hòa cũng đều tức giận.

      “Quy củ là các vị định ra, các vị đều là thiên tử*, tự làm xấu mặt mình ?” Long Chiến Nhã ánh mắt khinh thường đảo qua Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Dạ.
      (*thiên tử: con trời)

      “Này muối với quặng căn bản quan hệ đều là của Long Ngự quốc, đệ muội cũng đừng động đến quốc chi căn bản a.” Mặc Sĩ Lưu Vân tại hận nghiến răng. tại lại cảm thấy uổng vì mình làm Thái tử a! Cư nhiên bị tiểu nha đầu mười hai tuổi mang ra đùa giỡn !

      “Thái tử gia yên tâm, bổn vương phi nếu dám muốn, cũng chỉ cần so với trước kia tốt hơn chút.” Long Chiến Nhã thân hình nho dựa ghế, nhàm chán đùa nghịch móng tay, hoàn toàn nhìn đến Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Dạ tức giận.

      “Đệ muội tốt nhất nên lo lắng bản thân chút, đừng vì chút bạc mà đánh mất mạng của mình.” Mặc Sĩ Lưu Dạ nghiến răng nghiến lợi nhìn Long Chiến Nhã.

      nhọc Bình vương lo lắng .”

      “Ngươi đừng biết tốt xấu!”
      Giương mắt nhìn khuôn mặt giận giữ đỏ bừng của Mặc Sĩ Lưu Dạ, Long Chiến Nhã bĩu môi.

      “Còn thỉnh hai bị nên xử lí tốt chuyện này, ba ngày sau bổn vương phi phái người tiếp nhận. Vương gia, về phủ thôi?” Nàng chơi mệt mỏi rồi.

      “Ừm.”
      Mặc Sĩ Lưu Thương tà mắt liếc cái, Long Chiến Nhã nhàng nhíu nhíu mày. thoạt nhìn hình như có cau hứng, lại có chút buồn rầu. Có ý tứ gì? Bất mãn hành vi của nàng?

      “Tam ca, lâu gặp, ngại tiểu đệ đến Chiến vương phủ dùng bữa cơm chứ?” Thấy hai người phải , Mặc Sĩ Lưu Vũ mở miệng.

      “Tùy ngươi.” Trong bốn người huynh đệ cũng chỉ có Lưu Vũ là thân cận* với nhất.
      (*thân cận: giống như ‘gần gủi’)
      thuytlion3012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :