1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chiến vương long phi - Yêu Mặc(c66.7)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 73[1]

      "Các ngươi xem tên Thiên Nhật này rốt cuộc bị cái gì thế?" Sau khi đưa Vô Ngôn Đại Sư cùng Thiên Huyền, Thiên Kiền đạo trưởng trở lại, đoàn người ở Hoa Ngữ Lâu hội nghị tác chiến.

      "Ai biết được." ra cũng kỳ quái, lúc bọn họ bắt đầu phản công đại quân ‘người chết’ của Nhật giáo lại rút nửa, thấy tung tích đâu hơn nữa uy lực cũng có mạnh như trước, điều này đúng là thuốc trợ công cho bọn họ.

      "Các ngươi xem có phải có người giúp chúng ta hay ?” Ngọc ra suy nghĩ của mình.

      "Làm sao có thể?" Phong Nguyệt nhíu mày. là có người giúp, vậy võ lâm này còn có thế lực nào mạnh mẽ hơn so với Long các chứ? Lại có ai giúp, vậy theo tình hình này nên giải thích thế nào đây?

      "Mặc kệ thế nào, tình huống tại đối với chúng ta có rất lợi." Bách Lí Mạch cười . Mặc kệ sau lưng Thiên Nhật có trợ lực gì hay , mặc kệ người nào làm trò quỷ, chuyện Nhật giáo có thể giải quyết nhanh chóng chính là chuyện tốt. Về phần sau này phát sinh cái gì đó sau này rồi hẳn tính, bây giờ có suy đoán cũng thể tra ra được gì.

      "Ngọc , muốn đến đó ?" Vẫn cuộn người nằm ngủ trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã sâu kín hỏi chuyện.

      "Dạ?" Ngọc sửng sốt chút, lập tức cúi đầu.

      "Muốn . Xử trí bọn họ như như thế nào do ngươi quyết định, nếu xảy ra chuyện gì, bổn tôn giúp ngươi.” Giật giật ống tay áo của Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Thương hiểu ý, ôm nàng trở về phòng. Cơ thể tiểu nữ nhân suy yếu thể ở ngoài này lâu.

      Đêm khuya, mình Ngọc đứng trước cửa tiểu viện bình thường. Bị toàn bộ võ lâm đuổi giết nhiều ngày khiến cho Nhật giáo thể chống đỡ được nữa, Thiên Nhật mang theo vài thuộc hạ đắc lực suốt ngày trốn đông trốn tây. Mà chỗ này là nơi bọn nấp mấy ngày nay.

      Cố ý phát ra tiếng động, Ngọc đứng trước cửa, ánh mắt phức tạp nhìn hai cánh cửa lớn khép chặt.

      "Người nào?" Thanh trầm thấp của nam nhân vang lên kèm theo đó thanh chủy thủ được đặt cổ Ngọc .

      "Hắc Phong tả sứ, là ta, Ngọc ."

      "? Tại sao là ngươi? Ngươi tới làm gì?" Chủy thủ ở cổ Ngọc cũng chưa lấy xuống, Hắc Phong vẫn duy trì cảnh giác, ngừng liếc nhìn xung quanh.

      " tin thôi vậy." Ngọc ủ rũ khẽ câu, nhưng Hắc Phong vẫn nghe thấy được. sửng sốt, chột dạ cúi đầu nhìn xuống đất.

      " cần khẩn trương, chỉ có mình ta đến mà thôi. Có thể buông vật này xuống được chưa?” Ngọc nghiêng đầu nhìn khiến cho chủy thủ cách cổ nàng càng gần.

      "Ngươi làm gì thế?" Hắc Phong hoảng sợ, vội vàng lấy chủy thủ ra, "Ngươi , nơi này an toàn. Nếu chủ tử ngươi biết được tốt."

      "Tiểu thư biết." Ngọc ngồi xuống bậc thang trước cửa, vỗ vỗ bên cạnh , “Ngồi .”

      Nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác định có người nào khác ở đây Hắc Phong mới ngồi bên cạnh Ngọc .

      " lâu được ngồi bên cạnh nhau thế này rồi đấy, sư huynh.” Ngọc ngã đầu tựa lên vai Hắc Phong.

      "Ừ." Hắc Phong có chút được tự nhiên, cả người cứng đờ.

      "A." Cười tiếng, Ngọc vỗ lên đầu mình.

      thèm nhắc lại nữa, Ngọc ngửa đầu nhìn lên bầu trời cùng ánh trăng tròn đơn lạnh lẽo. Hắc Phong cũng biết nên cái gì, chỉ có thể cùng với Ngọc ngắm trăng trời.

      Ngọc tên phải là Ngọc , tên này là do Long Chiến Nhã nhất thời có nhã hứng đặt cho mà thôi, là vì nàng có làn da trắng nõn như ngọc thạch chút tỳ vết, khí chất như tinh mị hoặc thiên hạ. ra Ngọc vốn là thiên kim tiểu thư của chưởng môn trong võ lâm, mà Hắc Phong là nhi, từ cùng với Ngọc theo phụ thân nàng học tập võ nghệ. Hai người cùng nhau lớn lên, Hắc Phong lớn hơn Ngọc hai tuổi, hơn nữa nàng lại là con chưởng môn nên Hắc Phong vẫn luôn chăm sóc nàng. Lúc còn , tiểu Ngọc cũng giống với những thiên kim tiểu thư kiêu căng của những gia đình khác, cho nên quan hệ của hai người càng lúc càng thêm thân mật, gần như chưa bao giờ tranh cãi với nhau, luôn bên nhau như hình với bóng.

      Dần dần trưởng thành, Ngọc cũng thương mến vị sư huynh này của mình. Phụ thân của Ngọc cũng vui vẻ thành toàn, chưa bao giờ ngăn cản hai người qua lại. Nhưng chẳng ai ngờ được trong những ngày yên bình đó lại xuất nữ tử, người khiến cho Hắc Phong vừa gặp thương. Có lần, ba người cùng lúc gặp nạn, Hắc Phong vì cứu kia mà đẩy Ngọc xuống vách núi. Cũng tại thời điểm này, lúc tinh thần thất vọng đến mức tuyệt vọng, Ngọc gặp được Long Chiến Nhã. Khi đó, Long Chiến Nhã hỏi nàng ba câu:

      "Ngươi còn thương sao?"

      "Ngươi cam tâm sao?"

      "Muốn đoạt lại sao?"

      Những xúc động còn non trẻ bị thôi thúc, Ngọc cứ như vậy bị Long Chiến Nhã kéo về Long các.

      Tại Long các, trừ phi là nữ tử của Đặc Biệt Doanh nếu những nữ nhân khác đều phải huấn luyện cùng chỗ với nam nhân. Đó là đoạn thời gian gian nan nhất trong đời nàng, vô số lần bị đánh ngã, vô số lần đối mặt với tử thần, nhưng nhờ vào cam tâm mãnh liệt dưới đáy lòng, nàng nhất định phải đứng lên, nàng nhất định phải đoạt về nam nhân của chính mình.

      Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, nàng được gặp Phong Hồn, Phong Lam, Phong Nguyệt cùng Phong Ly, được gặp Triển Hưng cùng Nguyên Viêm, được gặp Tứ Nương, được gặp Tần Li, quen biết với mọi người với nhiều thân phận khác nhau ở Long các. Lúc này nàng mới nhận ra những trải nghiệm của mình cũng được xem là thống khổ gì mấy.

      Lần lượt chấp hành nhiệm vụ, lần lượt đối mặt với cái chết, Ngọc mới phát có gì quan trọng hơn việc còn sống. Những thứ phải của mình cuối cùng vẫn thuộc về mình, những thứ là của mình nhất định trở về bên mình mà thôi. Dần dần, cái cam tâm ở đáy lòng cũng biến mất, Ngọc có được cuộc sống mới, nàng trở thành người tuy lòng dạ độc ác nhưng lại trọng tình trọng nghĩa ở Long các - Đường chủ Công đường.

      Kỳ lần xuất hành này, ngay từ đầu nàng hiểu được chủ ý của tiểu thư, quá khứ vẫn cần phải chấm dứt, nếu như khúc mắc trong lòng vẫn luôn tồn tại cuộc sống mới của nàng bao giờ toàn vẹn, cho nên nàng cũng chút do dự gì khi đến đây.

      "Nàng ấy, có khỏe ?" Kết thúc hồi tưởng, Ngọc thở dài.

      "Nàng ấy?" Hắc Phong nhíu mày. Nàng tới ai?

      Ngọc nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Hắc Phong.

      "Thôi." Ngọc lắc đầu. Nàng cũng đoán được kết quả, nữ tử kia chắc là rời bỏ Hắc Phong rồi.

      Hắc Phong nhíu mày. Nàng là kỳ quái.

      "Đám ‘người chết’ kia luyện tâm pháp gì vậy?”

      Hắc Phong ánh mắt quái dị nhìn về phía Ngọc .

      "Tò mò mà thôi." Ngọc nhún vai. nghĩ nàng muốn luyện thứ đó sao? Tâm pháp biến thái như vậy, Nhật giáo giữ lại chính mình dùng .

      "Cụ thể như thế nào ta cũng lắm, có người đưa tâm pháp cho giáo chủ.”

      "Ai?"

      " ." Người kia quá thần bí, chưa bao giờ xuất , luôn dùng thiên lý truyền , ngay cả Giáo chủ cũng biết bộ dáng của người kia ra sao, chỉ biết được bọn họ rất cường đại.

      "Vậy à." Bóng đêm che khuất gương mặt của Ngọc làm cho Hắc Phong nhìn . Lúc này mới ý thức được chuyện, vị tiểu sư muội ngây thơ hoạt bát ngày nào trở nên thành thục rất nhiều, nàng xinh đẹp, bình tĩnh, cơ trí, còn là bé lẽo đẽo theo sau lưng nắm lấy góc áo của nữa. Từ khi nào bọn họ trở nên xa lạ với nhau như vậy?

      Hắc Phong bắt đầu hồi tưởng lại, nhớ lại những ngày có Ngọc ở cạnh, nhớ lại lúc bọn họ luôn bên nhau, cuối cùng cũng nhớ đến đoạn thời gian ngắn lúc trước. Năm ấy, ngày hôm đó, , Ngọc , còn có nữ tử khác, tên cùng diện mạo của nàng ta nhớ , chỉ mơ hồ rằng dáng người của nàng ta rất giống với Ngọc .

      Hôm đó bọn họ lên núi để đạp thanh nhưng lại bị người chặn giết, những người đó quá đông bọn họ thể đối phó lại, nên trong lúc hoảng ba người chạy đến sát vách núi. Lúc đó, vốn muốn chạy đến bảo vệ Ngọc nhưng nghĩ đến có người ở phía sau đẩy , cứ như vậy, chính tay đẩy Ngọc xuống vách núi, ngây ngốc nhìn bóng dáng nàng càng ngày càng xa, càng ngày càng . Chuyện sau đó nhớ , chỉ biết khi mình tỉnh lại tháng sau, sư phụ bị tẩu hỏa nhập ma, sư phụ còn tìm thấy thi thể tiểu sư muội, dưới vách núi cái gì cũng có. như phát điên tìm nàng năm trời, thiếu chút nữa chết sa mạc biên giới của Long Ngự quốc và Đông Lạc quốc, là Thiên Nhật cùng Bạch Sát khi ngang đó cứu , sau đó trở thành Hắc Phong tả sứ của Nhật giáo.

      Rất lâu sau, rốt cuộc cũng tìm được tin tức của Ngọc nhưng lại có mặt mũi nào để gặp lại nàng, chỉ có thể thu thập những tin tức nhoi về nàng. Mãi đến hôm nay, nàng tìm đến .

      "."

      "Cái gì?" Bị giọng ôn nhu của Hắc Phong làm cho sửng sốt, theo bản năng Ngọc nghiêng đầu nhìn .

      Giống như rất nhiều năm về trước, khi bọn họ còn là tiểu hài tử, sóng vai nhau ngồi thềm đá trước cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, cưng chìu gọi tên nàng, nàng liền nghiêng đầu nhìn cười vui vẻ.

      "Thực xin lỗi." kìm nén được tình cảm của mình, Hắc Phong vươn tay vén lên vài sợi tóc lòa xòa bên má của Ngọc . Ngay sau đó lại ý thức được hai người còn giống như lúc trước, liền xấu hổ muốn rút tay về.

      "Sư huynh." Bắt được bàn tay của Hắc Phong, Ngọc nhắm mắt lại dùng má của mình cọ cọ vào lòng bàn tay , "Mang theo Thiên Nhật cùng bọn họ rời , mai danh tích cũng tốt, đông sơn tái khởi cũng tốt, tóm lại trước tiên hãy rời nơi này. Chuyện nơi đây liền giao cho muội cùng tiểu thư giải quyết . Hãy để cho muội có thể làm chuyện vì huynh. "

      Kỳ , nàng vốn muốn khuyên hãy gia nhập Long các, nhưng sau đó suy ngẫm lại, nếu như bây giờ Long các xảy ra chuyện lớn nàng có thể gia nhập Nhật giáo được hay ? Đáp án chắc chắn là . Cho nên nàng cũng có lập trường để khuyên nhủ người khác làm như thế, vậy nàng lợi dụng chút đặc quyền của mình , làm phiền tiểu thư giúp nàng giải quyết hậu quả.

      Nhìn bóng dáng xinh đẹp của Ngọc , Hắc Phong muốn mở miệng nhưng thanh giống như bị nghẹn lại. nghĩ nàng khuyên hãy nguyện trung thành vì Long các, nhưng nghĩ tới nàng lại muốn thả bọn . Nhưng cho dù nàng sẵn lòng vì , cho dù nàng thuyết phục được chủ tử của mình cả võ lâm cũng bỏ qua cho bọn họ, ngày mai những người võ lâm đến lục soát nơi này, dù thế nào bọn họ cũng tránh khỏi kiếp này.

      Chương 73[2]


      Sáng sớm hôm sau, sau khi ra ngoài xem xét tình hình, Bạch Sát vui mừng trở lại tiểu viện, nơi thân của bọn họ.

      "Hắc Phong, có tin tức tốt." Ực mạnh ngụm trà, thiếu chút nữa Bạch Sát nghẹn chết rồi, “Đám người ngu ngốc kia thay đổi phương hướng tìm kiếm, vừa vặn giúp cho chúng ta có lối thoát, mau!”

      "Ngươi xác định?" Phía bên trong, Thiên Nhật nghe được lời Bạch Sát , hưng phấn chạy ra.

      "Dạ, thuộc hạ xác nhận." Bạch Sát gật mạnh đầu.

      "Hắc Phong, thu dọn đồ đạc, triệu tập những người còn lại, xuất phát mau.” Thiên Nhật cảm giác như mình thấy được hi vọng, nhất thời hào khí ngất trời, vung tay lên, lại phát Hắc Phong cúi đầu đứng tại chỗ, giống như suy ngẫm điều gì.

      "Sao vậy Hắc Phong? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy đây cái bẫy?" Hắc Phong là trong những thuộc hạ có tâm tư tinh tế nhất của , rất trầm ổn, cho nên rất coi trọng đề nghị của Hắc Phong. Biểu tình vui vẻ mặt Bạch Sát cũng thu liễm vài phần.

      " phải." Hắc Phong ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định, "Đây là cơ hội để trốn thoát cuối cùng của người.”

      "Vậy còn chờ cái gì, mau! Chờ lát nữa bọn họ quay lại rất phiền phức!” Bạch Sát lập tức sung sướng lập tức chuẩn bị xuất phát.

      "Hắc Phong, ngươi muốn theo chúng ta sao?” Thiên Nhật nghe ra được chủ ý của Hắc Phong.

      "Phải" Hắc Phong gật đầu.

      "Nguyên nhân?"

      "Thuộc hạ nợ người khác mạng.” Nếu nhờ có nàng, bọn họ đều còn mạng nữa rồi. Dù sao, Long các liên hợp cùng với Minh và Dạ điện vượt xa thực lực của bọn họ, càng đến còn có những đại môn phái khác hỗ trợ. Cho nên thứ mà nợ nàng chỉ là mạng thôi. Huống chi, cũng nên trở về bên nàng rồi.

      "Hắc Phong, ngươi biết ta có thể giết ngươi." Thiên Nhật híp mắt, kiếm trong tay đặt lên cổ của Hắc Phong. Bây giờ là thời điểm đặc biệt, thể để bất kỳ điều ngoài ý muốn gì xảy ra, cho dù đó là thuộc hạ trung thành với , nhưng cũng có thể vì nguyên nhân nào đó mà bán đứng , bây giờ Hắc Phong lại lựa chọn ở lại, thể hoài nghi.

      "Tiểu thư, làm như vậy hình như tốt lắm?" Đúng là trắng trợn lừa gạt, tùy tiện chỉ phương hướng khác để cả võ lâm phải tìm kiếm, còn chỉ dẫn đến đúng tình hợp lý như vậy, nếu bị người khác phát nhất định Long các gặp nhiều phiền phức.

      "Sợ cái gì, vốn có người nào biết Thiên Nhật ở đâu." Bách Lí Mạch thay Long Chiến Nhã trả lời vấn đề của Ngọc .

      "Nhã, ta cảm thấy hướng này đúng lắm." Vừa xong, Liên đến đứng trước mặt bọn họ.

      "Vì sao?" Mở mắt lên, Long Chiến Nhã lười biếng nhìn về phía Liên. cố ý đến phá rối đây mà.

      "Cảm giác."

      "Chẳng lẽ nam nhân cũng có giác quan thứ sáu?"

      Liên yên lặng tránh ra. Xem ra chuyện này là Nhã cố ý, thể quấy rối.

      Cứ như vậy, cả ngày hôm nay tìm thấy được gì, mọi người đều quay trở về. Đám người Long Chiến Nhã cũng trở về tới Hoa Ngữ Lâu, từ sau khi ra khỏi Hiệp Viên bọn họ cũng quay trở về đó nữa, cho dù bây giờ Phượng Lẫm trở lại làm chủ Hiệp Viên nhưng bọn họ vẫn quyết định ở nhà của mình là tốt nhất.

      "Người nào?" Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên hét to tiếng, Bách Lí Mạch và Phong Lam đứng sau lưng theo bản năng bước lên phía trước bảo hộ, bởi vì Long Chiến Nhã còn được Mặc Sĩ Lưu Thương ôm trong lòng.

      có câu trả lời, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy tiếng hô hấp hỗn loạn của người, hình như là bị trọng thương.

      "Đóng cửa, thắp đèn." Phong Lam đứng ở phía trước tiến lên thắp đèn, Ngọc ở phía sau ra đóng cửa.

      "Là người nào?" Long Chiến Nhã hơi đứng thẳng người dậy, muốn nhìn xem là ai to gan như vậy, ngay cả gian phòng của nàng cũng dám vào.

      " biết." Phong Lam cùng Bách Lí Mạch tiến lên nhìn, cũng nhận thức.

      "Đều đến nhìn , nhìn xem là người quen của ai." Nếu có khả năng tìm đến được Hoa Ngữ Lâu , còn chuẩn xác tìm được gian phòng của nàng.

      "Sư huynh!"

      Quả nhiên là có người nhận thức.

      "Nguyệt, nhìn giúp chút.”

      "Được."

      " có chuyện gì. Xương sườn bị gãy ba cái, gân tay phải cũng bị cắt đứt.”

      "Chữa khỏi giúp ." Quả có chuyện gì, đương nhiên đó chỉ là đối với Nam Phong Nguyệt, nếu đổi thành người khác chừng vô phương cứu chữa.

      "Được."

      "Nam Phong cốc chủ, khi nào sư huynh có thể tỉnh lại?" Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tại sao sư huynh lại bị thương nặng như vậy?

      "Sáng ngày mai."

      "Đa tạ Nam Phong cốc chủ."

      "Là chuyện của Nhã.”

      Ngọc nở nụ cười. Tam tôn lúc nào cũng đều như vậy, chỉ cần người cầu, cho dù là hái sao trời hai người còn lại cũng làm hết sức mình đến khi nào thực được mới thôi.

      "Đa tạ tiểu thư."

      "Chăm sóc tốt cho ." Miễn cưỡng khoát tay, Long Chiến Nhã hạnh phúc nằm lăn giường. Có nơi mềm mại để nằm thế này, nàng rất thích nha.

      "Dạ, tiểu thư." Có Phong Lam và Phong Nguyệt hỗ trợ, Ngọc thành công mang Hắc Phong bị thương trở về phòng.

      "."

      "Sư huynh?" Sáng sớm, Ngọc bị tiếng động giường làm thức giấc.

      "." Mở to mắt, Hắc Phong nhìn thấy Ngọc , hơn nữa thương thế người cũng hồi phục rất tốt, "Thương thế của huynh?"

      "Tốt rồi." Dời ánh mắt, Ngọc chỉ ra hai chữ.

      "Ừ." còn biết mình khỏe lên hay sao?

      "Sư huynh, sao huynh lại bị thương như thế? Ngày hôm qua, bên đó hẳn là có ai mới đúng.” Đó cũng là chuyện mà cả đêm Ngọc nghĩ mãi cũng ra.

      "Ta muốn rời khỏi Thiên Nhật, cho nên. . . . . ."

      "Những vết thương đều là do Thiên Nhật gây ra?" Ngọc cất cao giọng, có chút kỳ quái.

      Hắc Phong gật gật đầu.

      "Đúng là chuyện tốt, vốn nể mặt sư huynh mà thả chọn bọn họ con ngựa.” gương mặt toàn là nóng giận, Ngọc nghiến răng .

      ", bọn họ cứu huynh mạng, giờ, coi như trả lại cho họ ." Hắc Phong cười cười.

      "Sư huynh, phải là huynh đánh trả đấy chứ?” Ngọc đột nhiên nghiêng đầu, lạnh lẽo nhìn Hắc Phong.

      "Khụ…, , có nước ? Huynh khát."

      Quả nhiên. Ngọc phồng má. Vị sư huynh này, cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất là cố chấp, cố chấp cứng đầu.

      " có." Trừng Hắc Phong liếc mắt, Ngọc tìm cái ghế dựa, chéo chân ngồi xuống.

      "Ngọc ." Cửa đóng bị người khác mở ra, Phong Lam nhìn lượt sau đó vào.

      "Có việc gì , có việc gì cút!"

      "Ngọc , thái độ này của ngươi nếu bị tiểu thư nhìn thấy……”

      Phong Lam còn chưa dứt lời, Ngọc vứt thô lỗ của mình lên chín tầng mây, lập tức đổi thành bộ dạng quyến rũ, mị hoặc.

      "Ai uy, Lam gì thế, người ta có phạm phải lỗi gì, sao lại sợ tiểu thư biết nha.” Phong Lam chết tiệt, chỉ biết giúp đỡ Phong Nguyệt khi dễ nàng!

      "Ha hả, tiểu thư bảo ngươi đưa Hắc Phong đến gặp người."

      "Ai uy, biết rồi." Ngọc quay đầu lại nhìn thấy ngay vẻ mặt giống như bị táo bón của Hắc Phong, "Muốn cười cười ."

      " có, như vậy mới giống ." Hắc Phong nén cười, lắc lắc đầu.

      "Giống quái có." Trừng Hắc Phong cái, Ngọc lắc lắc cái eo thon của mình đến phòng của Long Chiến Nhã.

      Cười hai tiếng, Hắc Phong chạy nhanh đuổi kịp.
      thuyt thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 73[3]

      "Tiểu thư." Vào phòng, Ngọc lắc mông đứng sau lưng Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã, cần phải , Long Chiến Nhã đương nhiên là nằm trong ngực của Mặc Sĩ Lưu Thương rồi.

      "Long tôn." Hắc Phong cung kính cúi chào. cần đến Long Chiến Nhã là chủ tử của Ngọc , chỉ cần thân phận Long tôn này cũng đủ làm cho phải tôn kính. nữ nhân, chỉ cần dùng hai năm là có thể đứng đỉnh cao của cường giả, vững gót chân giang hồ, thể Long Chiến Nhã đúng là nhân vật thần thoại. Nhưng mà tại sao tóc của Long tôn lại biến thành màu trắng như thế?

      "Hắc Phong phải ." Long Chiến Nhã muốn ngồi thẳng chút, nhưng lại ngại mình ngồi trong lòng ngực của Mặc Sĩ Lưu Thương, ngồi nghiêm chỉnh như vậy lại có chút kỳ quái, nên thôi, cứ tiếp tục nằm người nào đó vậy, "Chuyện ngươi làm sao lại bị thương, bản tôn hỏi. Bây giờ ngươi có tính toán gì ?"

      "Tại hạ muốn ở lại bên người Ngọc ." chút do dự cũng có, Hắc Phong thẳng ra ý nghĩ của .

      Ngọc ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Hắc Phong. Nàng chỉ nghĩ rằng bởi vì bị trọng thương cho nên Hắc Phong mới đến tìm nàng.

      "Nguyên nhân." Long Chiến Nhã nhếch khóe miệng.

      Nguyên nhân? Hắc Phong nhíu mày. Đối mặt với ánh mắt của Long Chiến Nhã, nên trả lời qua loa được. Nhưng mà muốn ở lại bên cạnh Ngọc là vì nguyên nhân gì đây? Bởi vì thiếu nàng nhân tình sao? phải. Hay là bởi vì chuyện năm đó mà cảm thấy áy náy? Cũng phải. Vậy vì cái gì? Hắc Phong cảm thấy hoang mang.

      "Nghĩ ra lý do sao?" Đợi lâu cũng thấy Hắc Phong trả lời, Long Chiến Nhã trộm nhìn vẻ mặt của , nhìn thấy Hắc Phong hoang mang, nàng vừa xem thường vừa buồn bực. Chưa hiểu trong lòng mình muốn gì mà mạo hiểm tính mạng rời khỏi Nhật Giáo? "Nếu chính ngươi cũng biết mình làm cái gì, bản tôn làm sao có thể cho ngươi ở bên cạnh Đường chủ Công đường Long các chứ? Lỡ như ngày nào đó ngươi hiểu được lòng mình lại cầu rời khỏi Ngọc , ngươi lúc đó bản tôn phải làm cái gì đây?” Long Chiến Nhã càng ánh mắt cũng càng sắc bén, khiến cho người ta cảm thấy nàng rất muốn giữ Hắc Phong ở lại.

      Ai cũng biết, Ngọc là Đường chủ Công đường của Long các, cho phép của Long tôn sao có thể tùy tiện để người ở bên Ngọc ?

      Hắc Phong sốt ruột.

      "Ta, ta, ta muốn là. . . . . ."

      "Muốn cái gì?” Phong Nguyệt vẻ mặt khó chịu, cũng gây khó dễ chút, “Ta còn tưởng là người nam nhân tuyệt vời như thế nào lại có thể làm cho Ngọc chờ đợi nhiều năm như vậy, ra cũng chỉ có như thế. Ta Ngọc này, nam nhân ở Long các chúng ta nhiều như vậy, ngươi còn chờ đợi mãi làm cái gì? Ta cảm thấy Nguyên Viêm cũng được lắm, bình thường luôn đối đãi tốt với ngươi, ngươi cũng nên suy nghĩ lại, mọi người sống cùng nhau nhiều năm như vậy, bằng hai người các ngươi đến với nhau luôn .” Phong Nguyệt càng càng dũng cảm, hoàn toàn để ý đến Hắc Phong, giống như muốn mai mối cho Ngọc cùng Nguyên Viêm vậy.

      "Ừ, ta cũng cảm thấy như thế tốt đấy." Phong Lam đương nhiên là đứng về phía với Phong Nguyệt rồi.

      "Nguyên Viêm cùng Ngọc ? Cũng rất xứng đôi đấy. Toàn bộ người của Long các phải chỉ có mình Nguyên Viêm là luôn nhường nhịn ngươi sao.” Bách Lí Mạch cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt quẫn bách của Ngọc .

      Mà trong mắt của Hắc Phong, vẻ mặt đó của Ngọc lại biến thành nàng ngượng ngùng.

      " được! Ta cho phép!" Đột nhiên tiếng rống giận vang lên làm cho mọi người hoảng sợ, đều nghiêng đầu nhìn Hắc Phong.

      "Vì cái gì?" Tiểu nữ nhân luôn quan tâm đến thuộc hạ của mình như vậy, có phải cũng nên để ý chút đến đám người Dạ Lăng hay ?

      Ở phương xa, Dạ Lăng làm nhiệm vụ bỗng nhiên hắc xì cái, ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy nghi ngờ.

      " cho phép cái gì? cho phép nàng gả cho người khác sao?” Long Chiến Nhã quyết định hao phí chút ít thời gian để dẫn đường cho tên ngốc này chút.

      "Dạ, dù sao nàng cũng thể gả cho người khác."

      "Vì sao thể gả cho người khác? Vậy ngươi cảm thấy nàng có thể gả cho ai?"

      "Gả cho ai?" Hắc Phong hoàn toàn mơ hồ, " biết."

      Long Chiến Nhã quả thực muốn tìm viên gạch đập chết tên ngốc này. thể gả cho người khác, vậy trừ ra còn có thể gả cho ai?

      Ngọc cũng dở khóc dở cười. Sư huynh có thể nghĩ được như vậy. Tuy rằng đáp án mà nàng muốn biết có, nhưng cũng đến giải vây cho Hắc Phong, bởi vì nàng muốn nghe chính miệng ra, xem như là ý định xấu xa bé của nàng .

      "Ai uy, sư huynh còn chưa có gặp qua Nguyên Viêm đâu, tại sao có thể như vậy. Hay là gọi Nguyên Viêm đến đây để sư huynh gặp lần, chừng sư huynh thích đấy.” Ngọc cười vui vẻ.

      “Muội thích ?" Hắc Phong nghiêm mặt nhìn Ngọc .

      "Ai uy, cũng ghét." Ngọc hơi hồi hộp chút, nhưng mặt vẫn giữ nụ cười tươi như hoa.

      " ghét? ghét muội muốn gả cho người ta? Gặp cái gì mà gặp! Cho dù có gặp huynh tuyệt đối cũng thích !” Hắc Phong tức giận .

      Ngọc bị giật mình, lập tức biến thành con thỏ trốn phía sau Phong Lam. Vẻ mặt giận dữ của sư huynh là khủng khiếp.

      "Ngươi thích? Rốt cuộc là ngươi lập gia đình hay là Ngọc lập gia đình? Dựa vào cái gì mà ngươi thích Ngọc gả? Ngươi muốn Ngọc cả đời lấy chồng, mình đơn sao?" Long Chiến Nhã vỗ bàn, thẳng bức bách Hắc Phong.

      ", phải vậy, ta… ta có ý đó." Hắc Phong bối rối.

      " có ý đó? Vậy ngươi có ý gì?"

      "Ta phải muốn cho Ngọc đơn người, ta…ta… Ngọc có thể gả cho ta." Đôi mắt Hắc Phong sáng lên, cảm thấy như mình tìm được biện pháp tuyệt diệu, nhưng biết là mình như con thỏ sa vào bẫy của Long Chiến Nhã.

      "Gả cho ngươi? Dựa vào cái gì mà gả cho ngươi? Ngươi có tiền sao? Ngươi có nhà sao? Ngươi nàng sao? Ngươi có cái gì xứng với nàng? Dựa vào cái gì mà muốn Ngọc gả cho ngươi?”

      "Dựa vào… dựa vào… dựa vào ta nàng!” tiếng rống to, xung quanh cuối cùng cũng im lặng.

      "Ngươi, chắc chắn chứ?" Sau lúc lâu, Long Chiến Nhã mới cười vui vẻ mở miệng.

      "A?" Chắc chắn cái gì?

      "Ngươi ngươi nàng, ta hỏi ngươi có chắc chắn điều đó hay chưa thôi." là thất vọng mà, lúc trước cũng từng tiếp xúc với Hắc Phong vài lần, lúc đó người bình tĩnh và cơ trí, vậy mà hôm nay lại ngu ngốc đến vậy.

      Ngọc phồng má.

      Hắc Phong trả lời nhưng mà sắc mặt lại thoắt cái ửng đỏ lên, đôi mắt ngừng liếc nhìn Ngọc .

      "Trả lời." Liếc Ngọc cái, Long Chiến Nhã bĩu môi, Ngọc nữ nhân quyết đoán sát phạt, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng lại là đứa ngốc.

      "Chắc chắn, chắc chắn."

      " sớm phải tốt hơn sao.” Liếc mắt nhìn hai người lần nữa, Long Chiến Nhã đột nhiên nghiêm túc , "Hắc Phong, bây giờ bản tôn bổ nhiệm ngươi làm Phó Đường chủ Công đường Long các. Sau khi trở về, bản tôn cho ngươi mười ngày để thu phục lòng người, nếu bản tôn gả Ngọc cho Nguyên Viêm, ngươi nghe chưa?”

      "Dạ, Long tôn." Hắc Phong sửng sốt, sau đó quỳ gối xuống, hướng về phía Long Chiến Nhã biểu đạt trung thành của mình.

      "Đều giống như bọn họ, gọi ta tiểu thư là được.”

      "Dạ, tiểu thư."

      Chuyện này xem như viên mãn, Long Chiến Nhã cả người yếu ớt ngã vào trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Thương theo bản năng nhanh chóng điều chỉnh tốt vị trí cho Long Chiến Nhã, giúp nàng có thể dễ ngủ hơn. Gần đây, tiểu nữ nhân vẫn luôn như thế, chỉ hơi tổn hao chút tinh lực thôi là lại buồn ngủ. rất đau lòng, lại thể làm gì. Ngay cả Nam Phong Nguyệt tạm thời cũng có cách nào, cần phải trở lại Y cốc từ từ suy nghĩ biện pháp.

      "Những việc còn lại giao cho các ngươi." Nhìn Bách Lí Mạch gật gật đầu, Mặc Sĩ Lưu Thương ôm Long Chiến Nhã trở về phòng. Hay là nên ngủ giường cho thoải mái, chẳng bao giờ nhẫn tâm để tiểu nữ nhân phải chịu chút đau khổ nào.

      " thành vấn đề." Nếu thả cho nhóm người Thiên Nhật chạy thoát bọn họ cũng nên nghĩ biện pháp nào đó để giải thích với võ lâm. Chút việc ấy thể làm khó . Mà tình trạng của tiểu Nhã Nhi gần đây ngày càng ổn, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

      Ngày hôm sau, Bách Lí Mạch cần phải suy nghĩ biện pháp gì nữa. Sáng sớm, bọn họ nhận được thư mời của Phượng Lẫm.

      Giờ Tỵ, đoàn người Long Chiến Nhã cùng đến phòng hiệp nghị tỉ võ của Hiệp Viên.

      lần nữa trở lại Hiệp Viên, Phượng Lẫm phái người trùng tu lại đài tỉ võ, cho dù chuyện gì xảy ra vẫn phải kết thúc Đại hội Võ Lâm. Bởi vì quan hệ của các võ lâm môn phái đều được quyết định vào thời điểm này.

      "Long tôn, Minh tôn, Y tôn, Dạ chủ, mời ngồi." Nhìn thấy bọn họ đến, Phượng Lẫm liền tiến lên hai bước nghênh đón, liếc nhìn Hắc Phong choàng cái áo bào đen, nhưng cũng gì.

      Long Chiến Nhã vẫn mang mặt nạ màu đen, vẫn mặc trường bào đỏ như lửa, chỉ có mái tóc kia giờ bạc trắng, làm cho Phượng Lẫm đau lòng.

      Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn luôn ôm chặt lấy eo của Long Chiến Nhã, giương mắt nhìn Phượng Lẫm, cũng định gì.

      "Hôm nay triệu tập các vị hiệp khách tới đây, là vì muốn thông báo thông tin về chuyện Nhật Giáo phản loạn, còn lại là vì muốn tiếp tục hiệp nghị Đại hội Võ Lâm."

      "Minh Chủ điều tra chuyện tình của Nhật Giáo rồi sao? Tiểu tử Thiên Nhật kia giờ ở đâu?”

      "Minh Chủ đúng là Minh Chủ, chúng ta tìm kiếm lâu như vậy vẫn tìm thấy tiểu tử kia, vậy mà giờ bị Minh Chủ tìm được."

      "Minh Chủ, Thiên Nhật ở đâu?"

      ". . . . . ."

      Cả hội trường nghị , trong lúc trở nên ồn ào, hỗn loạn như cái chợ. Long Chiến Nhã khó chịu nhíu mày.

      "Mọi người yên lặng chút, Minh Chủ còn có chuyện ." Nhìn thấy Long Chiến Nhã nhíu mày, Mặc Sĩ Lưu Thương cũng nhíu mày theo, mắt lạnh quét qua lượt, Mặc Sĩ Lưu Thương gầm lên tiếng vang vọng, còn cho thêm nội lực vào.

      Hội trường phút chốc im lặng, mọi người đều trừng mắt nhìn Dạ chủ.

      "Khụ…." Ho tiếng, kéo lực chú ý của mọi người về, Phượng Lẫm tiếp tục , “Hôm qua Phượng mỗ dẫn theo vài người tìm kiếm Thiên Nhật, khi đến ngọn núi phụ cận Phi Vân Thành phát vài hài cốt cùng ít mảnh quần áo, ngọc bội tùy thân, biết các vị ngồi ở đây có ai nhận ra mấy thứ này hay ?”

      Phượng Lẫm ra hiệu, gã sai vặt cầm cái khay đưa đến trước mặt.

      "Ồ? Cái đó phải của Bạch Sát hay sao?"

      "Hình như cái kia là của Xích chủ phải?"

      " phải, hình như là của Lục chủ."

      "Còn cái này, cái này có phải của Hắc Phong ?"

      "Đây là của Thiên Nhật?"

      Tất cả mọi người đều tiến lên phân biệt, cuối cùng xác nhận được đây là số trang sức tùy thân của vài thuộc hạ cao cấp ở Nhật Giáo, thậm chí còn có cả vật tùy thân của Hắc Phong.

      "Tiểu tử Thiên Nhật này phải bị làm mồi cho sói rồi đấy chứ?”

      "Ai biết được, dù sao cũng chết."

      "Ngươi tận mắt nhìn thấy làm sao biết là chết? Nếu chạy thoát sao?”

      "Xét theo tình hình lúc đó, cho dù là chạy thoát, chừng cũng bị thương nặng, còn có thể đạt được thành tựu gì nữa.”

      "Nhưng mà. . . . . ."

      " cần biết, chúng ta nhiều người như vậy còn có gì phải sợ Nhật Giáo? Bọn họ có toàn vẹn cũng sợ, đừng chi tại, mọi người có đúng ?”

      "Đúng vậy!"

      Mọi người cũng , chuyện của Nhật Giáo cứ như vậy chấm dứt.

      "Nếu các vị đối với thông tin này của Phượng mỗ có phản đối gì chúng ta tiếp tục đại hội tỉ võ."
      thuyt thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 73[E]


      Ở bên này, Mặc Sĩ Lưu Thương cùng Long Chiến Nhã nhàm chán ngồi xem đại hội tỉ võ, phía bên kia, vận mệnh của Mặc Sĩ Lưu Vũ lại ngày càng bị thảm.

      Cuộc phản loạn của Mặc Sĩ Lưu Vân cùng Mặc Sĩ Lưu Dạ bị bình ổn lâu sau đó, Mặc Sĩ Lưu Thương cùng Long Chiến Nhã lên đường tham gia Đại hội Võ Lâm. Mặc Kỳ Cổ đồng ý với đề nghị của Mặc Sĩ Lưu Thương, giao tất cả chính vụ cho Mặc Sĩ Lưu Vũ xử lý, khiến cho Mặc Sĩ Lưu Vũ thiếu chút vì tức điên lên mà chết.

      Dựa vào cái gì tam ca cùng tam tẩu có thể du sơn ngoạn thủy còn phải ở thành Long Ngự làm trâu làm ngựa cho phụ hoàng? Những lúc lâm triều còn may, vẫn là phụ hoàng chủ trì, nhưng tại sao khi hạ triều lại là phải là phụ hoàng chứ? Vì cái gì mà người phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng lại là Mặc Sĩ Lưu Vũ ? Vì cái gì mà người ở ngự thư phòng bàn bạc nghị gì cũng là Mặc Sĩ Lưu Vũ ? Vì cái gì mà người tiếp đãi sứ thần phiên quốc cũng là Mặc Sĩ Lưu Vũ ? Phụ hoàng ngoại trừ lâm triều ra còn có thể làm được chuyện gì khác mà hoàng đế nên làm chứ?

      Bên trong ngự thư phòng, Mặc Sĩ Lưu Vũ ngửa mặt lần thứ n lên trời mà gào thét.

      "Đừng gào nữa, khó nghe muốn chết.” Con của Lại bộ Thượng thư Cố Hiểu Hàn loạng choạng bước vào ngự thư phòng.

      "Hàn, cứu ta!" Mặc Sĩ Lưu Vũ hoả tốc nhảy ra từ đống tấu chương, ngay lập tức bám người Cố Hiểu Hàn.

      Đây là chuyện thường xuyên phát sinh trong nửa tháng này. Cố Hiểu Hàn vô cùng bình tĩnh vứt con lười ươi bám người mình xuống đất.

      "Chiến vương cùng hoàng thượng hạ lệnh cho vi thần làm phụ tá của vương gia ngài chứ phải đến làm thay cho ngài, cho nên xin vương gia hãy tự mình làm . "

      Ông trời ạ, trêu chọc đến ai chứ, vốn ngây ngô ở nhà là tốt lại đột nhiên nhận được thánh chỉ, phải làm phụ tá giúp Thanh vương quản lý triều chính. liền xúc động tiến cung diện thánh, sau đó mới biết được Chiến vương kiên quyết làm hoàng đế, mà Long Ngự quốc cũng thực may mắn còn lại vị hoàng tử, cũng chính là vị Thanh vương “ đứng đắn” đó, cho nên hoàng đế hạ chỉ, con của Lại bộ Thượng thư là , còn có cả con của Hộ bộ Thượng thư Lãnh Thu, con của Binh bộ Thượng thư Triều Kì, con của Hình bộ Thượng thư Cổ Hướng Phàm đến làm phụ tá cho Thanh vương, giúp vương gia nhanh chóng làm quen với triều chính. Vì thế, đáng thương cho bốn người bọn họ, mỗi ngày đều phải đến ngự thư phòng đưa tin, cho nên mấy người phụ tá đều chán ngán vị Thanh vương này.

      "Tam ca có nhân tính!”

      "Lời này của ngài nên gặp Chiến vương rồi hẳng .” Khinh thường nhìn Mặc Sĩ Lưu Vũ, Cố Hiểu Hàn thong thả bước đến thư trác, cầm lấy sổ con mà Mặc Sĩ Lưu Vũ phê duyệt, lật xem.

      , có lẽ Thanh vương là vị hoàng tử thích hợp làm hoàng đế nhất trong bốn vị hoàng tử. Đại hoàng tử, thái tử Mặc Sĩ Lưu Vân, dù ở dân gian danh vọng rất cao nhưng làm việc lại có chủ kiến, hay dao động, rất nhiều chuyện đều là do các đại thần ở phía sau quyết định, để làm hoàng đế đây là điều cấm kỵ nhất. Nhị hoàng tử Mặc Sĩ Lưu Dạ làm việc quá mức cảm tính, nếu sao lại tồn tại đoạn thời gian hoang dâm vô độ kia, thế cho nên danh vọng ở dân gian rất kém. Tam hoàng tử, Chiến vương Mặc Sĩ Lưu Thương, sát phạt quyết đoán, cơ trí bình tĩnh, nhưng là thái độ làm người quá mức tùy ý, luôn làm theo ý mình, thích hợp làm tướng quân hơn, nếu làm vua thần dân nhất định chịu khổ. Chỉ có vị Thanh vương này, lúc trước ở trong mắt mọi người luôn là con thỏ , suốt ngày đều “ đứng đắn”, sau này mới biết được, Thanh vương có thể xem như là cận thần đắc lực bên cạnh Chiến vương, từng giúp Chiến vương làm ít chuyện, có cái nhìn tinh xảo và hướng giải quyết độc đáo, hơn nữa còn thường xuyên hỏi trọng tâm, tìm được mấu chốt của vấn đề. Có thể dịu dàng lễ độ như người khiêm tốn, cũng có thể máu lạnh vô tình như tu la địa ngục, vô tình rồi lại chung tình. người như vậy có thể che dấu nhiều năm mà lại bị người khác phát ra tài năng của mình, thể vị Thanh vương này đúng là có chút thủ đoạn.

      "Phần sổ con này sao lại chưa phê duyệt?” Đây là sổ con về nạn lũ lụt, Cố Hiểu Hàn nghi hoặc nhìn Mặc Sĩ Lưu Vũ. Vấn đề này hẳn là làm khó được mới đúng.

      "Có phải Phong Như An còn chưa trở lại?” Mặc Sĩ Lưu Vũ hỏi ngược lại vấn đề khác.

      "Vẫn chưa, có chuyện gì sao?"

      " có chuyện gì. Chỉ là từ lúc phụ hoàng lui, Tả - Hữu tướng cùng lục bộ Thượng thư, Thị lang cũng đều có ý tứ lui, quyền lực tay cơ bản đều giao lại cho con nối dòng, nếu bổn vương muốn tìm người để bàn bạc vẫn là nên tìm người cùng thế hệ tốt hơn, đỡ phải tìm đến trưởng bối, ngươi gọi người đồng lứa đến đây.”

      "Có phải chuyện này liên quan đến công bộ?” Cố Hiểu Hàn nhíu mày suy nghĩ, “Có thể gọi Phong Như Bích đến. Phong Như An thường xuyên ra ngoài, Phong gia có thứ nam khác cho nên rất nhiều chuyện đều do Phong Như Bích giải quyết.”

      "Vậy gọi Phong Như Bích ." Mặc Sĩ Lưu Vũ gật đầu, "Lãnh Thu, Cổ Hướng Phàm và Triều Kì sắp đến rồi sao?"

      "Ừm, cũng sắp đến rồi.” Đúng là kỳ quái, tại sao mỗi lần đều là người đến đầu tiên? Cho dù ra khỏi cửa trễ như thế nào người đến đầu tiên luôn luôn là . Nhất định phải thảo luận vấn đề này với mấy người đó mới được.

      "Bái kiến Thanh vương." Chờ đến lúc Phong Như Bích đến nhóm người Lãnh Thu đến sớm từ trước, năm người ngồi uống trà cùng nhau.

      "Phong nương đến đây, mời ngồi." Mặc Sĩ Lưu Vũ cười dịu dàng, còn tự mình rót ly trà cho Phong Như Bích.

      "Thanh vương tìm tiểu nữ là có việc gì à?"

      "Ừ." Mặc Sĩ Lưu Vũ đưa bản sổ con ra, “Các ngươi cùng nhìn xem, đây là sổ con về nạn lũ lụt ở Đông Nam.”

      "Chuyện này tiểu nữ cũng có nghe qua.” Xem sơ lược sổ con lần, Phong Như Bích đưa nó cho Cổ Hướng Phàm ngồi bên phải.

      "Vậy sao? Vậy Phong nương có ý tưởng gì về chuyện này?”

      "Ý tưởng? Tiểu nữ thuộc giới nữ lưu, sao có thể có ý kiến gì về chuyện này.” Phong Như Bích cười nhạt.

      "Phong nương khiêm tốn, người nào mà biết những chuyện ở Công bộ tại phần lớn đều là do Phong nương giải quyết chứ.” Cố Hiểu Hàn cười .

      Phong Như Bích kinh ngạc, theo bản năng nhìn sắc mặt của Mặc Sĩ Lưu Vũ, chỉ thấy thấy đối phương vẫn cười hì hì như trước, dường như để ý đến chuyện nữ nhân lại giải quyết chuyện tình ở Công bộ.

      "Thanh vương vậy chắc cũng có ý tưởng nào rồi.” Nhìn năm người nam nhân dường như ngại để nữ nhân tham gia vào chính , Phong Như Bích cũng cần lo lắng nữa.

      " ra cũng có chút ý tưởng, chẳng qua là cần các vị góp ý qua chút.” "

      "Thanh vương mời ." Cổ Hướng Phàm rất mong chờ vị Thanh vương này đưa ra ý tưởng gì để làm cho mọi người kinh hỉ.

      "Theo bổn vương biết, nạn lũ lụt phía Đông Nam của Long ngự quốc xảy ra từ lâu, hầu như hằng năm đều có. Mà biện pháp giải quyết của mỗi năm đều đơn giản là vận chuyển vật tư cùng ngân lượng đến khu tị nạn. Nhưng bổn vương cảm thấy biện pháp này trừ tận gốc được.”

      "Vậy Thanh vương có đề nghị nào tốt hơn chăng?” Lãnh Thu cũng lên tinh thần. Phải biết rằng, lần tiếp tế vật tư và ngân lượng của năm ngoái gần bằng với hai năm thu vào của quốc khố Long Ngự quốc. Cứ tiếp tục như thế, quốc khố cũng ứng nổi, cũng chỉ có thể gia tăng thuế má của nhân dân vào mà thôi, như vậy chắc chắn khiến cho bạo loạn xảy ra.

      "Bổn vương muốn xây dựng con đê đập ngay tại nơi xảy ra lũ lụt."

      "Xây dựng con đê đập?"

      "Phải" Mặc Sĩ Lưu Vũ xoay người lấy ra cái bản đồ , trải ra mặt bàn, "Các ngươi nhìn xem, lũ lụt hằng năm gây ra tai họa nghiêm trọng cho những thành trấn này, năm nay cũng như thế, như vậy vấn đề ở chỗ hai con sông này. bằng chúng ta cho xây dựng con đê ở nơi này, về sau mỗi năm chỉ cần chi ra ít bạc để sửa chữa con đê, vừa hay lại tiết kiệm được ít.”

      "Chủ ý này rất hay đấy.” Triều Kì gật đầu, "Thanh vương muốn tiến hành vào lúc nào?”

      "Như vầy sao. Trước tiên Công bộ đến thăm dò tình hình nơi đó, đo lường những số liệu cần thiết rồi cùng với Hộ bộ ước định ra tổng số tiền cần chi, sau đó liền phái người xây dựng. Việc này cũng cần Binh bộ phái ra số binh lính, cần nhiều lắm, khoảng năm trăm người là đủ."

      "Ít người như vậy đến bao giờ mới xây xong?”

      "Cũng phải dùng binh lính để xây đê. Đê đập phải dân chúng tự mình xây dựng, chúng ta mướn bọn họ làm sau đó cho họ chút tiền công, như vậy cũng có thể giải quyết được vấn đề dân sinh. Binh lính chỉ ở gần đó trông coi, tránh phát sinh những chuyện ngoài ý muốn."

      "Được." Triều Kì gật đầu.

      "Mặt khác, nơi này có rất nhiều sổ con đề cập đến vấn đề ngân lượng, bổn vương hy vọng các ngươi dùng người cho tốt, nên để cho vấn đề thoải mái nào phát sinh, nếu bổn vương tuyệt bao che, ngay cả vài người các người đều tránh khỏi trách phạt."

      "Dạ, Vương gia."

      Vì thế ở quốc gia Long ngự, công trình tạo phúc cho muôn dân bắt đầu thực .
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 74[1]


      Đại hội Võ Lâm kết thúc mỹ mãn, tam tôn chung tay đưa Dạ điện lên vị trí nhất phái. Có người phục nhưng ai dám đứng ra than oán. Ngoài mặt, mọi người vẫn tươi cười chúc mừng nhưng sau lưng có giở trò hay chưa biết được. Mà nhóm người Long Chiến Nhã cũng quan tâm về vấn đề này.

      "Nhã, trở về gấp vậy sao?”

      Trước cửa Phi Vân Thành, xe ngựa của Long Chiến Nhã nhóm người chặn lại, đó là Liên, Phượng Lẫm, Viên Liệt cùng với Bích Dao.

      "Liên chủ còn chuyện gì cần thương lượng với tiểu thư của chúng ta sao?” Bên cạnh xe ngựa là Phong Lam, Phong Nguyệt, Ngọc và Hắc Phong cỡi ngựa theo, Dạ Lăng và Phong Như An hoàn thành công việc trở về, tại cũng dịch dung và thủ hộ bên cạnh xe. Bách Lí Mạch cùng Nam Phong Nguyệt trở về Y cốc trước, nghe là độc thú Xương Cốt xảy ra chuyện nên có số việc cần Nam Phong Nguyệt trở về xử lý.

      Liên lạnh nhạt liếc Phong Lam cái, trả lời.

      "Liên chủ có chuyện gì?" Bên trong xe ngựa Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày, đưa tay vén rèm cửa lên nhìn Liên.

      Liên nhướng người nhìn vào trong xe nhưng lại bị cả người của Mặc Sĩ Lưu Thương che hết cửa lại, chỉ có thể thấy loáng thoáng hai chân của Long Chiến Nhã, dường như Nhã chỉ mặc bộ trung y sơ sài. Bất mãn cau mày lại, nhưng Liên cũng rất thông minh nên gì, chẳng qua là mím môi, nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

      Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày, nhìn lại trong xe sau đó điều chỉnh người mình để cho Liên nhìn thấy người bên trong dù chỉ chút.

      "Hai vị đến Phi Vân Thành lâu như vậy nhưng chưa có dịp dạo qua thành, hay là để Phượng mỗ đưa hai vị du ngoạn mấy ngày xem thế nào?" vất vả mới được gặp lại nhưng bởi vì những chuyện vặt liên tiếp xảy ra nên chưa thể ở cạnh được vài phút, thậm chí còn có cơ hội hỏi thăm thương thế của nàng. Hai ngày diễn ra đại hội tỉ võ này có rất nhiều người đến hỏi thăm chuyện mái tóc trắng như tuyết của Long tôn nhưng cũng bị cho qua. khi bị người ta phát ra nàng mất hết công lực chắc chắn có ngày sống tốt.

      "Đa tạ Minh Chủ có ý tốt, bổn tôn phải nhanh chóng về nhà thăm con trai.” Trong xe ngựa, Long Chiến Nhã mặc bộ trung y đơn sơ, nằm ườn giường , sau khi nghe đề nghị của Phượng Lẫm trả lời.

      "Nga? Bổn chủ biết là Long tôn có con trai rồi đấy.” Là con trai của nàng ta cùng Dạ chủ ư? phải chứ?

      Cần phải cho ngươi biết sao? Nhóm người Phong Lam liếc nhìn Bích Dao bằng ánh mắt khinh bỉ.

      Sắc mặt Bích Dao cứng đờ.

      "Nếu như thế Phượng mỗ cũng ngăn cản nữa." vừa dứt, nhóm người Phượng Lẫm lui ra bên.

      "Nhã, phải cẩn thận, ta đến thăm ngươi." Suy nghĩ chút, Liên thêm câu cuối.

      Sắc mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương thoáng cái u ám, nhìn Liên cái, suy nghĩ có phải nên tìm nữ nhân cho tên tiểu tử này rồi hay .

      "Như vậy chúc hai vị thuận đường xuôi gió." Bích Dao vốn theo nhóm người Phượng Lẫm, bây giờ Phượng Lẫm cùng Liên để họ nàng cũng cần thiết phải ngăn cản nữa.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

      "Ta nên tìm cái túi tiền sau đó nhét nàng vào rồi treo người mới phải.” Xoay lưng, ôm Long Chiến Nhã ôm vào trong ngực, Mặc Sĩ Lưu Thương nhéo cái mũi của nàng.

      "Cũng phải là lỗi của ta." Nhăn cái mũi lại, Long Chiến Nhã kháng nghị .

      "Vậy là lỗi của ta à?" Mặc Sĩ Lưu Thương mỉm cười nhìn Long Chiến Nhã vò nhăn vạt áo trước người , "Nhã Nhi, nàng muốn cởi nó xuống sao? Vi phu có thể giúp nàng nha.”

      Long Chiến Nhã sửng sốt, nhìn xuống tay của mình, sau đó sắc mặt ửng đỏ.

      "Ha ha, nương tử muốn đâu? Nhân dịp này vi phu cùng nàng du sơn ngoạn thủy."

      " trở về có sao ? Lưu Vũ chịu đựng được sao?"

      "Chớ xem thường đệ ấy, nhìn đệ ấy như thế nhưng lại rất thông minh.”

      "Vậy, ta muốn Nam Trấn."

      "Nam Trấn? Được. Chỉ là, có phải nàng quên mất số chuyện rồi ?”

      "Chuyện gì?"

      "Nàng chưa với Liễu Thừa Phong chuyện tham gia Đại hội Võ Lâm."

      "Thương, chúng ta Thương Lộ ." Long Chiến Nhã ngượng ngùng cười . Chết tiệt, ràng biết sao lại nhắc nhở nàng sớm chút chứ? Nếu như bây giờ nàng đến Nam Trấn bị Liễu Thừa Phong làm phiền chết mới là lạ.

      "Ồ? Tại sao lại muốn Thương Lộ rồi?" Quả cố ý nhắc nhở nàng.

      "Tướng công ~" Long Chiến Nhã nắm lấy vạt áo trước ngực Mặc Sĩ Lưu Thương xé a xé.

      "Ha ha, được, Thương Lộ. Nha đầu nàng, đừng kéo nữa, vi phu chỉ mang có bộ y phục này, nàng mà xé rách rồi có cái để thay đâu.”

      Lè lưỡi, Long Chiến Nhã thôi làm loạn nữa, đàng hoàng cuộn người vào trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương. Nếu tướng công nhà nàng có quần áo để mặc mà … người phiền toái nhất định là nàng nha.

      Đoàn người mua được đồ mới rồi đổi lại trang phục, cải trang thành thiếu gia và thiếu phu nhân nhà giàu du ngoạn, làm kinh động đến Kỳ Dương ở Vân Hòa quốc, cũng làm kinh động đến Mặc Lam ở Thương Lộ quốc. Ngày ngày du sơn ngoạn thủy chuyện đương, chờ đến khi trở lại thành Long Ngự là cuối tháng tám.

      Trước cửa thành Long Ngự, nghênh đón bọn họ chính là vẻ mặt nhăn nhó của Mặc Sĩ Lưu Vũ.

      Nghe Cố hiểu Hàn xe ngựa của Chiến vương sắp về đến, Mặc Sĩ Lưu Vũ vốn định bày ra vẻ mặt uất ức cùng bất mãn trong lòng ra đón người, nhưng khi nhìn thấy mái tóc bạc trắng của Long Chiến Nhã bị hoảng sợ mất rồi. Cho nên khi Mặc Sĩ Lưu Thương cùng Long Chiến Nhã bước ra xe định chào hỏi thấy ngay vẻ mặt nhăn nhó, uất ức ra uất ức mà khiếp sợ cũng ra khiếp sợ.

      "Sao vậy? Hơn tháng gặp mà thành ngốc tử rồi sao?" Vịn lấy tay Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã cười vui vẻ đến trước mặt Mặc Sĩ Lưu Vũ, đưa tay ra nhéo nhéo gương mặt của sau đó lại bày ra vẻ mặt “ đáng tiếc”, còn buồn bã thở dài hơi.

      "Tam tẩu. . . . . ." Mặc Sĩ Lưu Vũ đáng thương hô lớn tiếng. Đúng là tam tẩu rồi, mỗi lần tam tẩu gặp đều muốn trêu chọc mấy câu.

      "Ngoan." Sờ sờ đầu Mặc Sĩ Lưu Vũ, Long Chiến Nhã nhìn bốn người đứng bên cạnh .

      Cố Hiểu Hàn, Triều Kỳ, Cổ Hướng Phàm và Lãnh Thu cũng phải là lần đầu được nhìn thấy Long Chiến Nhã, nhưng lần này biết tại sao, cảm giác, bọn họ cảm thấy khí thế người Long Chiến Nhã yếu , lại có nhiều hơn bộ dạng của tiểu nữ nhân. Bởi vì đứng cạnh Chiến vương hay bởi vì màu tóc bạc trắng làm cho người ta ảo giác mất rồi? Lại , mái tóc kia tại sao lại biến thành màu trắng như thế? Ánh mắt của bốn người đồng loạt nhìn về mái tóc trắng như tuyết của Long Chiến Nhã.

      "Ha hả." Chú ý tới ánh mắt bốn người bọn họ, Long Chiến Nhã vui vẻ, "Đây là bổn vương phi tự mình nhuộm đấy, có đẹp ?"

      "Tự mình nhuộm? Xin hỏi vương phi làm như thế nào vậy?” Lãnh Thu nhìn chằm chằm vào tóc của Long Chiến Nhã, hỏi câu rất tình.

      "Muốn bổn vương phi trực tiếp cho ngươi biết sao? Nhưng bổn vương phi lại cảm thấy ra hết như vậy bằng tự mình nghiên cứu chế tạo ra lại càng thú vị, Lãnh công tử cảm thấy thế nào?" Long Chiến Nhã trả lời với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      Ánh mắt Lãnh Thu sáng lên, quyết đoán gật đầu.

      Long Chiến Nhã vỗ vỗ bả vai của , sau khi ngang qua người , hai bả vai nàng bắt đầu lay động, may nhờ có Mặc Sĩ Lưu Thương đỡ lấy nếu nhất ngã xuống đất đứng dậy nổi.

      Mặc Sĩ Lưu Vũ cũng vỗ vỗ vai Lãnh Thu, nhìn bằng ánh mắt đồng tình. Xem ra tam tẩu lại phát ra người để chơi đùa rồi.

      Cố Hiểu Hàn, Triều Kỳ cùng Cổ Hướng Phàm cũng nhìn Lãnh Thu bằng ánh mắt quái dị, sau đó đuổi theo những người khác.

      Lãnh Thu bị mọi người nhìn như vậy cũng hiểu gì cả, hiểu chuyện gì xảy ra, dứt khoát suy nghĩ nữa.

      "Lại nghịch ngợm." Cẩn thận đỡ lấy Long Chiến Nhã nén cười đến ngã trái ngã phải, Mặc Sĩ Lưu Thương cưng chiều sờ sờ cái đầu của nàng.

      Liếc Mặc Sĩ Lưu Thương cái, Long Chiến Nhã cũng rảnh phản ứng lại với .

      Đứng trước cửa phủ Chiến vương, nhìn Tiêu Triết, Đường Thạc, Trì Huyền, Phong Hồn, Phong Ly, Phong Tiêu cùng Tiểu Nhược Thần đứng chờ bọn họ, Long Chiến Nhã có cảm giác của đình. Đây là nơi để nàng trở về. Quay đầu nhìn nam nhân vẫn mực đỡ lấy người nàng, Long Chiến Nhã cười vui vẻ.

      Lúc tham gia Đại hội Võ Lâm, nàng, hoặc là ngay cả đều nghe rất nhiều lời đồn đãi, nhiều người đều Dạ chủ chỉ là tên thư sinh, bám lấy núi dựa lớn là Long tôn, sau này võ lâm có người nào dám chọc đến. Lần đầu tiên nghe thấy lời đồn nhảm nhí này, Long Chiến Nhã vô cùng tức giận, nhưng sau khi cùng Mạch chuyện lúc bình tĩnh lại. Cẩn thận suy nghĩ lại lúc mà hai người ở chung chỗ đúng là làm cho người khác có cảm giác như thế. Nàng luôn cuồng vọng, nghĩ đến cái gì là làm cái đó để bất kỳ kẻ nào ở trong mắt, mà Thương lại trầm ổn nội liễm, luôn ở phía sau nàng quan sát tình thế, sau đó tùy cơ ứng biến. Hai người ở chung chỗ, nàng là ngọn giáo, Thương là lá chắn, động tĩnh, rất dễ làm cho người ta quên mất hào quang của Thương. Người ngoài nhìn vào đều cảm thấy Mặc Sĩ Lưu Thương có năng lực, tất cả mọi chuyện là do Long Chiến Nhã nàng làm. Nàng biết, những lời đồn đãi như vậy thể nào chưa nghe đến, nhưng lại có bất kỳ phản ứng gì, phản bác, ngược lại còn có ý cam chịu. Nàng biết, đây là cách mà cưng chiều nàng, vĩnh viễn đứng ở phía sau ủng hộ tất cả các quyết định của nàng, khi xuất vấn đề gì chính là người đầu tiên che chở cho nàng. Nếu như bị người nam nhân như vậy trói chặt cả đời mà … cảm giác cũng tệ lắm.

      "Tiểu thư."

      "Vương phi."

      "Mẫu thân."

      Mặc dù nhận được tin tức từ Phong Nguyệt, biết chuyện Long Chiến Nhã mất hết nội lực, nhưng khi tận mắt nhìn thấy đầu tóc bạc trắng xúc động trong lòng vẫn giảm bớt được phần nào.

      " gia, chúng ta hy vọng ngài cho chúng ta lời giải thích về chuyện này." Ánh mắt lạnh lẽo của Phong Hồn nhìn thẳng vào Mặc Sĩ Lưu Thương. Bọn họ quý trọng tiểu thư như vậy mà tiểu thư lại vì tổn thương nghiêm trọng đến như thế, làm sao bọn họ của thể yên lòng để cho tiểu thư ở bên cạnh cả đời.

      "Ta biết." Mặc Sĩ Lưu Thương gật đầu.

      "Đúng rồi, đây là Hắc Phong, là sư huynh của Ngọc , cũng là Phó đường chủ Công đường. Hôm nay các ngươi đưa trở về . chỉ có thời hạn mười ngày, thời hạn qua lập tức ném ra khỏi Long các, sau đó chuẩn bị lo chuyện vui cho Ngọc và Nguyên Viêm.”

      Phong Hồn và Phong Ly đều mờ mịt. Nửa câu đầu bọn họ nghe hiểu nhưng nửa câu sau này là có ý gì? Hắc Phong có thể thu phục lòng người hay cùng với chuyện vui của Ngọc và Nguyên Viêm có quan hệ gì? Hơn nữa tại sao phải lo liệu chuyện vui cho Ngọc cùng Nguyên Viêm? Sao bọn họ nhìn ra giữa hai người kia là có gian tình gì?

      " cần hiểu, làm theo lời ta bảo là được rồi."

      "Dạ, tiểu thư."

      "Cục cưng, sao nhìn thấy mẫu thân lại thẩn thờ như vậy?” Nhìn xuống chút lại thấy ngay ánh mắt đỏ đỏ của tiểu Nhược Thần, Long Chiến Nhã khẽ mỉm cười, nhìn tiểu Nhược Thần sau đó dang hai cánh tay ra. Đứa bé này ở Long các huấn luyện tháng làm cho gương mặt nhắn rám đen , nhìn như tiểu đồng nhân.

      "Mẫu thân." Tiểu Nhược Thần mếu máo, nước mắt to như hạt đậu theo gò mặt bé rơi xuống, tiểu bất điểm nhào phát vào trong ngực Long Chiến Nhã, lực đạo to đến nỗi khiến cho Long Chiến Nhã đứng vững trực tiếp ngã về phía sau, cũng may có Mặc Sĩ Lưu Thương đỡ lấy.

      "Thần nhi, cẩn thận chút." Mặc Sĩ Lưu Thương vui, nhíu mày nhìn tiểu Nhược Thần. Sức lực của tiểu nữ nhân bây giờ còn được như trước, tại sao có thể lỗ mãng như vậy?

      "Mẫu thân?" Trước kia mẫu thân có như thế. Tiểu Nhược Thần ngẩng đầu, nhìn Long Chiến Nhã đầy nghi ngờ.

      "Đừng để ý tới phụ thân con." Long Chiến Nhã thầm cười khổ, nàng biến thành Lâm muội muội rồi, ", vào , cho mẫu thân biết tháng này cục cưng làm những gì rồi.”

      "Dạ, được ạ." Cười híp mắt gật đầu, tiểu Nhược Thần kéo tay Long Chiến Nhã từ từ vào.
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 74[2]: Luyện binh


      Sau bữa tối, bên trong thư phòng của Chiến vương phủ, Mặc Sĩ Lưu Vũ, Lãnh Thu, Triều Kỳ, Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã, Phong Lam cùng Phong Như An cùng tề tụ lại chỗ.

      "Tam tẩu cần nghỉ ngơi sao?" Nhìn thần sắc có chút mệt mỏi của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Vũ lo lắng hỏi.

      " sao." sớm bảo tiểu nữ nhân nghỉ ngơi rồi, nhưng nàng lại ở bên người nàng cũng ngủ được, còn bằng cùng cùng đến đây, thể lực tốt nhưng nàng còn có trí óc. có cách nào khác, cũng chỉ có thể mang nàng đến cùng.

      "Các ngươi tìm bổn vương có chuyện gì?"

      "Có, rất nhiều chuyện."

      "Tự mình xử lý."

      Sắc mặt của Mặc Sĩ Lưu Vũ ngay lập tức suy sụp. Tam ca trở lại nhưng tại sao tự làm chứ? đáng ghét mà!

      nhìn đến vẻ mặt của Mặc Sĩ Lưu Vũ, Mặc Sĩ Lưu Thương quyết định quăng ánh mắt hỏi thăm đến người Lãnh Thu. Tứ đệ này của đúng là quá mức tùy hứng rồi.

      "Khoảng chừng nửa tháng sau chính là Lục quốc yến." Lãnh Thu suy nghĩ chút, chọn chuyện tương đối phức tạp .

      "Ta !" Tinh thần Mặc Sĩ Lưu Vũ lập tức phấn chấn hẳn lên. tình nguyện vào hang sói cũng muốn ở lại nơi chịu đựng cực khổ.

      "Đệ ở lại." Trừng cái, Mặc Sĩ Lưu Thương ra quyết định cuối cùng.

      "Nhưng mà Tam ca, tình trạng tại của tam tẩu thích hợp để lặn lội đường xa cho nên để cho tiểu đệ phải rất hợp lý sao?” Mặc Sĩ Lưu Vũ vô cùng nịnh nọt nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

      "Ta có vấn đề gì." Long Chiến Nhã cười vui vẻ nhìn Mặc Sĩ Lưu Vũ.

      "Tam tẩu, ngài phải trong phủ nghỉ dưỡng, sao lại có thể lao tâm lao lực vì chút chuyện này chứ, hãy để cho tiểu đệ .”

      "Đệ muốn như vậy?" Long Chiến Nhã lộ ra nụ cười chiêu bài.

      "Dạ dạ." Mặc Sĩ Lưu Vũ vui sướng gật đầu.

      "Thương, để cho đệ ấy được ?" Long Chiến Nhã chớp đôi mắt to, rất là "buồn rầu" nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

      "Cho đệ , để cho đệ !"

      " được." Vô cùng phối hợp với Long Chiến Nhã, cũng vô cùng đả kích Mặc Sĩ Lưu Vũ, Mặc Sĩ Lưu Thương vuốt vuốt cái đầu của nàng.

      "Các ngươi, các ngươi, hai người các ngươi. . . . . ." Mặc Sĩ Lưu Vũ quả thực là... cực kỳ bi thương.

      "Nếu quyết định do Chiến vương , vậy Chiến vương muốn mang theo bao nhiêu binh lính?" Thấy trò chơi giữa hai huynh đệ kết thúc, Triều Kỳ đúng lúc mở miệng.

      "Chọn ra năm trăm người.”

      " trăm." Long Chiến Nhã xen vào.

      Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn về phía nàng.

      "Lục quốc yến lần này được tổ chức ở Đông Lạc quốc. Từ Long Ngự quốc đến Đông Lạc quốc phải ngang qua vùng sa mạc lớn, cho dù là tinh binh cũng chưa chắc có thể qua được toàn bộ, cần gì để cho nhiều người như vậy chịu chết.”

      Từ khi bọn họ thám hiểm đảo đến giờ qua hai năm rồi, thời gian trôi qua thực nhanh.

      "Vậy chọn trăm người ư?" Triều Kỳ nhìn ra được, lúc hai người kia bàn chuyện, dường như đều là do vương phi định đoạt. Cũng phải thừa nhận rằng vương phi rất đúng.

      "Chọn trăm tinh binh. Chỉ cần qua sa mạc đến Đông Lạc quốc đương nhiên có người tiếp ứng."

      "Nhưng mà nàng...."

      "Ta còn cần bọn họ bảo vệ sao?" Nếu nàng luân lạc tới mức để cho binh lính bảo vệ vậy cần để làm gì?

      "Cũng đúng." Xoa cái đầu của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương cười cười. Quả lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, sai lầm lần trước của dường như tạo thành ám ảnh suốt đời.

      "Nên chuẩn bị cái gì để làm quà tặng?” Lãnh Thu hỏi lên.

      "Quà tặng?" Có cái truyền thống này sao? Lần trước bọn họ có mang đồ tới à? Long Chiến Nhã quay đầu lại nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

      "Ừ." Cái này cũng có thể coi như truyền thống.

      "Ồ." Đúng là nhiều tiền có chỗ để dùng mà, “ tặng được?” Năm nay Mặc Sĩ Lưu Vũ quyết định xây dựng con đê kia tốn rất nhiều tiền rồi.

      "Cũng có thể. Nhưng tại sao lại tặng?" Đây cũng là cơ hội để biểu thực lực của nước. Lãnh Thu khó hiểu.

      " tại quốc khố còn lại bao nhiêu? Xây dựng con đê ở Đông Nam cần tốn bao nhiêu? Dùng tiền cho người khác chúng ta lấy gì mà xài?” Sau này, thực tế chứng minh đề nghị tại của Long Chiến Nhã là vô cùng chính xác.

      "Vậy, chúng ta tặng quà?" phải như vậy chứ? Long Ngự quốc cũng nghèo đói đến mức ngay cả lễ vật cũng có để tặng đâu chứ?

      "Lễ vật, đương nhiên phải có.” Con ngươi đảo vòng, Long Chiến Nhã cười gian xảo tiếng, "Chuyện này cứ giao cho ta , các ngươi cần quan tâm nữa.”

      "Được." Mặc Sĩ Lưu Thương dứt khoát đáp ứng.

      Lãnh Thu cùng Triều Kỳ mở to miệng, Mặc Sĩ Lưu Thương đáp ứng quá nhanh, tất cả những lời hai người định ra đều bị nghẹn lại trong miệng.

      Đêm khuya, giường, là thời điểm tốt nhất để vợ chồng chuyện.

      "Nhã Nhi."

      "Ừ?" Giọng của Long Chiến Nhã có chút buồn ngủ.

      " cần tặng lễ vật."

      "Cái gì?" Mơ mơ màng màng, Long Chiến Nhã chưa hiểu Mặc Sĩ Lưu Thương vậy là có ý gì.

      "Tặng lễ vật cho Đông Lạc quốc, nếu như nghĩ ra được muốn tặng cái gì cũng cần tặng.” Nếu bởi vì chuyện này mà tiểu nữ nhân phải vất vả để tìm kiếm cái được bù nổi cái mất rồi.

      "Ha hả." Nam nhân này, giờ này là nửa đêm mà còn chưa chịu ngủ lại suy nghĩ cái chuyện này? đúng là nhàm chán quá rồi, hôn mặt nam nhân của nàng cái, Long Chiến Nhã cười vui vẻ, "Yên tâm , nghĩ ra rồi, mệt mỏi đâu.” Nàng biến thành Lâm muội muội rồi cũng thể lại biến thành giấy trắng luôn.

      "Ừ, ngủ ."

      Ngày thứ hai, Long Chiến Nhã dậy sớm, bởi vì sáng sớm Mặc Sĩ Lưu Thương phải vào triều. Mặc Sĩ Lưu Thương vừa , Long Chiến Nhã ở giường lăn qua lộn lại đều ngủ được, hết cách, chỉ có thể rời giường.

      "Tiêu Triết? Ngươi muốn đâu?" Vừa mở cửa phòng, Long Chiến Nhã chặn lại Tiêu Triết ngang qua.

      "Vương Phi, thuộc hạ chuẩn bị đến quân doanh."

      " quân doanh?" Nàng nhàm chán đến chết, đúng là ông trời giúp đỡ, "Đưa ta cùng."

      "Vương Phi muốn ư?" Nếu là trước kia có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ....

      "Như thế nào? Bổn vương phi là người vừa chạm đến liền vỡ sao?” Long Chiến Nhã trừng mắt. Đám người này phát bệnh cái gì vậy? Nàng có nội lực sống nổi sao? Hơn nữa Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn thường xuyên dùng nhân sâm thượng hạng cùng linh chi cho nàng ăn, cơ thể yếu ớt lúc trước cũng điều dưỡng tốt lắm rồi.

      " phải vậy." Tiêu Triết vội vàng lắc đầu.

      "Vậy dẫn đường." Long Chiến Nhã chen chân vào đạp cho Tiêu Triết cước.

      Tiêu Triết cũng dám trốn, cũng may Long Chiến Nhã dùng lực nhiều. Ngửa mặt lên trời thở dài, Tiêu Triết cầu nguyện vương gia trở lại lột da .
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :