1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiến tranh lạnh sau khi cưới - Lương Hải Yến(1oc - Hoàn) (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.3:

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Chỉ trong chớp mắt, xe lái vào cửa chính nhà họ Tống, vững vàng đỗ lại trong nhà để xe.

      Sau khi Tống Thiên Tước dừng xe tắt máy xong, vòng qua đầu xe, mở cửa xe ở ghế phụ ra, để cho Vạn Linh Chi xuống xe.

      "Sao vậy?" ràng cảm thấy Vạn Linh Chi có chút chần chờ.

      "Em về nhà ở lại nhiều ngày như vậy, ông nội và ba, còn có cả mấy mẹ con dì Phân nữa, họ có ý kiến gì hay ?" Vạn Linh Chi với điều lo lắng của mình: "Nếu như bọn họ. . . . . ."

      "Yên tâm, ông nội và ba có ý kiến, còn về phần dì Phân có ý kiến gì hay , cũng biết." Tống Thiên Tước lạnh nhạt trả lời, tuyệt cảm thấy có cái gì cần phải lo lắng: "An tâm !"

      Vạn Linh Chi lặng lẽ thở dài ở trong lòng, hi vọng là như thế.

      " cả về!" Tống Mân Côi vừa nhìn thấy vai nam chính xuất ở cửa chính, liền la lớn hề để ý tới hoàn cảnh xung quanh.

      Tống Thiên Tước dừng bước lại, kinh ngạc nhìn về phía em . Con nhóc này phát điên gì vậy? Việc về nhà có đáng giá để cho em này "nhiệt tình" như thế ?

      Tống Mân Côi vừa dứt lời, chỉ thấy trẻ trung, kiều mặc quần áo đẹp đứng lên từ ghế salon, nhanh nhẹn xoay người, nhìn về phía khẽ nở nụ cười mê người.

      "Xin chào, Tống tiên sinh." xinh đẹp nở nụ cười yếu ớt chào hỏi .

      "Ai da, Phương Nghiên, sao lại khách khí như vậy, đều là người nhà mà, gọi Tống tiên sinh gì chứ." Hoàng Tú Phân vội hoà giải, mỉm cười giới thiệu với Tống Thiên Tước: "Thiên Tước, đây là cháu của dì, tên là Phương Nghiên, con bé mới từ Mĩ về, tạm thời muốn ở nhà chúng ta quấy rầy vài ngày, con để ý chứ?"

      "Đúng vậy, Phương Nghiên, con cứ gọi thằng bé tiếng Tống là được rồi." Ba Tống cũng khách khí với xinh đẹp kia: "Cứ coi như là ở tại nhà mình, thằng bé để ý đâu."

      Tống Thiên Tước thờ ơ lạnh nhạt với đoạn đối thoại đáp xướng của bọn họ, hề phát biểu bất kỳ ý kiến gì, chỉ quay sang hỏi quản gia: "Ông nội đâu?"

      "Lão thái gia thăm người bạn già, là hai ngày nữa mới trở về." Quản gia cung kính bẩm báo hành tung của ông nội Tống.

      ra là như vậy, ông nội có ở đây, cho nên mới có người dám to gan mang "Người ngoài" về nhà như vậy!

      Tống Thiên Tước cười lạnh, giễu cợt liếc mắt quét vòng, " sao?"

      Hoàng Tú Phân thấy vẻ mặt của lộ vẻ giễu cợt ràng như vậy, sắc mặt khỏi có chút khó coi, có cảm giác giống như mình chỉ là tên hề ở trước mặt Tống Thiên Tước vậy.

      "Thiên Tước, nghe người giúp việc , nửa đêm hôm qua con trở về rồi, sao mới sáng sớm hôm nay lại ra ngoài đến bây giờ mới trở về vậy?" Hoàng Tú Phân cố gắng giả vờ tươi cười, quan tâm hỏi. Tống Thiên Tước trở về trước thời hạn, hại kế hoạch của mình thiếu chút nữa là chết non, cũng may là sáng nay có người giúp việc mật báo với bà, để cho bà kịp thời gọi cháu đến, nếu lại để lỡ mất thời cơ rồi.

      "Vợ của tôi về nhà mẹ đẻ ở chừng mấy ngày, cũng còn người nào với tôi tiếng, tôi cũng thể làm gì khác hơn đành tự mình đón ấy về." Tống Thiên Tước lạnh lùng câu châm chọc, cái đại gia đình đông người như thế này, nhưng lại người quan tâm lúc nào Vạn Linh Chi trở về, là rất được!

      "Con đón Linh Chi về nhà sao?" Ba Tống nghe vậy, lập tức nhìn về phía con trai, chỉ thấy có dáng người quen thuộc theo phía sau .

      "Ba, dì Phân, con về rồi." Vạn Linh Chi cung kính chào hỏi hai người.

      "Ai da, ra là Thiên Tước phải đón con về à." Hoàng Tú Phân đeo mặt nạ tươi cười, hòa ái dễ gần với : "Nếu con muốn quay về, cũng nên gọi điện thoại tiếng, dì phái tài xế đón con mà."

      " xin lỗi, con về nhà mẹ ở nhiều ngày như vậy mới trở về." Vạn Linh Chi xin lỗi: "Vốn dĩ con định ngày mai mới trở về, ngờ sáng nay Thiên Tước lại đột nhiên tới đón con, cho nên con mới trở về cùng với ấy."

      " có gì, con mới vừa gả tới bao lâu, muốn ở lại nhà mẹ đẻ thêm vài ngày nữa cũng là chuyện thường tình mà." Ba Tống chút ý trách cứ cũng có, ngược lại còn an ủi .

      "Cám ơn ba." Vạn Linh Chi cảm kích thông cảm của ba Tống.

      "Trở lại là tốt rồi, ăn cơm chưa?" Hoàng Tú Phân cười hỏi "Có muốn dì bảo phòng bếp lại làm thêm ít đồ ăn nữa hay ?"

      " cần đâu dì Phân, chúng con ăn cơm rồi mới trở về." Vạn Linh Chi vội vàng xua tay giải thích.

      "Vậy tốt, giới thiệu với con chút, đây là cháu của dì." Hoàng Tú Phân chỉ tay về phía xinh đẹp bên cạnh bà: "Phương Nghiên là con của cả dì. Phương Nghiên, ấy chính là vợ của Tống con, Linh Chi."

      "Chị dâu, chào chị." Hoàng Phương Nghiên lộ ra vẻ mặt tươi cười có mười phần tự tin: "Em có thể gọi chị như vậy chứ?"

      "Xin chào, Hoàng, đương nhiên có thể." Vạn Linh Chi khẽ ngẩng đầu nhìn về phía ta, dáng người xinh đẹp, ánh sáng bắn ra bốn phía khiến cho Vạn Linh Chi cảm thấy có chút cảm giác bị áp bức.

      ấy là đẹp! Toàn thân tản ra sức hấp dẫn đầy quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, làm cho ai có thể bỏ qua tồn tại của ấy, chắc hẳn đàn ông đều thích những người phụ nữ giống như ấy! Vạn Linh Chi thầm cảm thán ở trong lòng.

      "Chị dâu cứ gọi em là Phương Nghiên là được rồi." Lời của Hoàng Phương Nghiên mặc dù là với Vạn Linh Chi, nhưng mà khóe mắt lại như có như liếc về phía người đàn ông ở bên cạnh : " Tống, rất hân hạnh được biết ."

      Tống Thiên Tước thèm đếm xỉa tới Hoàng Phương Nghiên bắn sức quyến rũ về phía , dắt tay Vạn Linh Chi: "Chúng tôi mệt mỏi rồi, về phòng trước." xong, gật đầu với mọi người cái, rồi kéo Vạn Linh Chi lên lầu.

      Vạn Linh Chi ràng cảm thấy Tống Thiên Tước tức giận, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn còn để ý chuyện họ xe sao?

      ". . . . . . vẫn còn giận em à?" Vạn Linh Chi cẩn thận dè dặt hỏi người đàn ông dùng sức kéo mạnh cà vạt xuống rồi cởi áo khoác ra.

      Tống Thiên Tước dừng động tác tay lại, quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của , con ngươi đen thâm trầm nhìn thẳng đôi mắt như hồ nước của : "Em thích , phải sao? Tại sao có người giới thiệu người phụ nữ khác cho , em còn có thể tươi cười chuyện với ta chứ?"

      Vạn Linh Chi nghe thấy xong câu đầu tiên khuôn mặt "bùm" cái đỏ ửng lên, nhưng đến khi nghe xong câu tiếp theo, bỗng nhiên hiểu ra sao rồi: "Em... hiểu."

      "Aiz...." Tống Thiên Tước nặng nề thở dài hơi, là hồ đồ.

      Từ khuôn mặt vô tội của này cũng đủ biết, khẳng định là hề biết cái người phụ nữ vừa mới thân thiết gọi là chị dâu kia, mơ ước chồng của . Thôi, chính là dễ dàng bị nhìn thấu như vậy, sao có thể bắt học được những thứ tâm cơ phức tạp kia chứ?

      " sao." Tống Thiên Tước thấy dáng vẻ đỏ mặt ngơ ngác của , biết tại sao tâm tình buồn bực đều bị quét sạch hết rồi: "Vạn Linh Chi nếu em thích , phải cố gắng nắm chặt, để cho bất kỳ kẻ nào thừa dịp cướp mất, có biết ?"

      Cái miệng nhắn của Vạn Linh Chi hơi mở lớn, bởi vì Tống Thiên Tước dịu dàng ngưng mắt nhìn mình như thế, vẫn là lần đầu tiên, càng cần phải , còn nhàng vuốt mái tóc của mình, động tác vừa tự nhiên lại vừa thân mật.

      Khóe môi của Tống Thiên Tước hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười mê người, sau đó huýt sáo vào phòng tắm.

      Vạn Linh Chi sửng sốt ngay tại chỗ, lâu sau vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần từ trong nụ cười mới vừa rồi của .

      Hóa ra nụ cười khuynh thành phải chỉ phụ nữ mới có, ngay cả đàn ông cũng có thể! Lần đầu tiên Vạn Linh Chi cảm thấy Tống Thiên Tước mỉm cười đơn thuần đến như thế, trước kia cũng từng cười với , nhưng phải là mỉm cười dụ dỗ cũng là nở nụ cười trêu chọc , tóm lại đều là nụ cười có mục đích.

      Trong lúc vô tình, tình cảm của , dành cho Tống Thiên Tước càng ngày càng sâu rồi, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là cảnh đối tốt với , là dẫn chơi khắp nơi, là khích lệ cần phải dũng cảm biểu đặt ý kiến của mình.... Tóm lại, tất cả những điểm tốt của , đều hết.

      , vậy còn sao? Con người quả nhiên là động vật có lòng tham, trước khi chưa có bất đầu, chỉ cần bình yên trải qua cả đời như vậy là tốt rồi, tới lúc bắt đầu thích đối phương, cảm thấy cứ yên lặng thích là tốt rồi, nhưng tới lúc đối phương, thực khát vọng đối phương cũng có thể đối xử với mình như vậy.

      Aiz, phải làm thế nào đây?

      "A!" Vạn Linh Chi ôm đầu ngã vào trong chăn, khẽ rên lên tiếng.

      "Em làm gì vậy?" Tống Thiên Tước tắm xong vừa ra ngoài, nhìn thấy giống hệt như đứa bé nằm sấp ở giường kêu loạn, tiện tay gạt khăn lông lau tóc vắt bả vai xuống, dù bận vẫn ung dung đứng ở bên cạnh giường cúi đầu xuống nhìn .

      "A!" Vạn Linh Chi bị tiếng chuyện đột nhiên vang lên của hù cho giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía , nhớ tới hành động ngây thơ vừa rồi của mình, lại càng cảm thấy xấu hổ ngừng: "....tắm xong rồi sao?"

      thanh run rẩy, khiến cho thoạt nhìn giống hệt con thỏ trắng làm bộ dạng đáng thương, con ngươi đen thâm trầm của Tống Thiên Tước chợt lóe lên, mạnh mẽ cúi người xuống, khuôn mặt của tiến tới ngay trước mặt , nhàng thổi hơi.

      "Đương nhiên, nếu như em muốn mời tắm thêm lần nữa cũng có thể." Lời mập mờ từ từ thốt ra từ trong miệng .

      Khuôn mặt Vạn Linh Chi đỏ bừng gần như có thể ra máu, thân thể khẩn trương căng cứng, dám cử động dù chỉ chút, ngay cả hô hấp cũng quên mất.

      Khóe môi của Tống Thiên Tước lại tự chủ khẽ nhếch lên. Ở cùng với tâm trạng là rất vui vẻ, luôn làm cho người ta kìm lòng được mà buồn cười, đó là cái tiếng cười phát ra từ nội tâm.

      " đùa em nữa, mau tắm ." nở nụ cười cực kỳ đẹp trai rồi nhét chiếc khăn lông tran vai vào trong tay : "Vợ à, thuận tiện giúp giặt khăn lông chút nhé." xong, kéo tay , nhàng đẩy về phía phòng tắm, còn quên dặn dò : "Nhớ giặt sạch chút nhé, làm phiền em, vợ !"

      Vạn Linh Chi ngây ngốc cầm khăn lông ướt mới đưa cho mình vào phòng tắm, thần trí vẫn còn chưa kịp phục hồi từ trong tiếng gọi "vợ " thân mật của .

      "Ôi! Trời ơi!" Vạn Linh Chi che miệng của mình, cực kỳ cố gắng kiềm chế mới có thể làm cho mình thét lên chói tai, gọi mình là vợ , là vợ ư! Đó là cách gọi thân mật cỡ nào, thế nhưng lại gọi ra miệng, hơn nữa còn gọi như thế hai lần, là rất vui vẻ đó!

      Tống Thiên Tước nhìn ngốc nghếch kia, khỏi mỉm cười lắc lắc đầu, aiz....
      Last edited by a moderator: 6/2/15
      Tôm Thỏ, Sue úxixon thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10.1:

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, lần đầu tiên tất cả mọi người đều rời giường cùng lúc, mới vừa vào phòng khách, phát người chủ trì nhà họ Tống, ông nội Tống sớm ngồi ở đó chờ bọn họ.

      "Ba?" Ba Tống và Hoàng Tú Phân kinh ngạc nhìn ông nội Tống ngồi ghế sa lon, phải là ông ở chỗ người bạn già sao?

      "Ông nội?" Hai chị em nhà họ Tống cũng cùng kinh ngạc hô lên.

      Ngay cả Vạn Linh Chi cũng tò mò, tại sao mới sáng sớm ông nội xuất ở nhà, tối hôm qua lúc trở về vẫn nhìn thấy người mà! Trong mọi người, Tống Thiên Tước có thể là người trấn định nhất, giống như dự liệu được ông nội ở nhà, dắt tay Vạn Linh Chi ngồi xuống ghế sa lon cách đó xa.

      "Ông nội, người về."

      " phải cháu vội vã gọi ông về, là có chuyện muốn tuyên bố sao?" Ông nội Tống liếc cháu trai cái, ràng là đứa cháu này ở trong điện thoại có chuyện cực kỳ khẩn cấp, muốn ông phải lập tức chạy về ngay.

      "Ông nội đâu phải là người cháu có thể lay động được chứ? !" Tống Thiên Tước được tiện nghi còn ra vẻ, cười nhạt : "Ông nội, cháu muốn nghỉ phép tháng! Tháng này đành làm phiền ông và ba trông cói nhiều chút, đừng làm cho công ty sụp đổ là được rồi."

      "Nghỉ phép?" Ông nội Tống nhíu mày hỏi "Tại sao?"

      "Cháu nghỉ phép, làm sao có thời gian hưởng tuần trăng mật với Linh Chi chứ? hưởng tuần trăng mật, lấy chắt trai từ đâu tới cho ông ôm chứ?" Giọng Tống Thiên Tước rất nghiêm chỉnh, giống hệt như là chuyện gì rất trọng đại vậy.

      Vạn Linh Chi ở bên cạnh nghe được lời sắc mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng biết làm sao cho phải. Sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này chứ? còn tưởng rằng tối hôm qua hai đến chuyện này hoàn toàn để ở trong lòng, ai ngờ đều nghe lọt hết toàn bộ.

      Trong giây lát đó, lòng của Vạn Linh Chi bỗng ấm áp, ngọt ngào, giống hệt như ăn mật ong.

      "Thiên Tước, sao con lại đột nhiên muốn hưởng tuần trăng mật, vậy còn công ty phải làm sao?" Hoàng Tú Phân gấp gáp . Thằng nhóc này mất rồi, vai nam chính có, trò chơi này phải diễn tiếp như thế nào đây.

      " phải là nó vừa mới là để cho ba và tôi tạm thời quản lý sao?" Sắc mặt ba Tống lộ vẻ khó hiểu nhìn chằm chằm vợ của mình, từ lúc nào bà ấy cũng bắt đầu quan tâm tới chuyện này vậy?

      "Ý của em là, sao lại đột ngột như vậy." Hoàng Tú Phân ấp úng giải thích.

      "Dì Phân, dì cũng cần quan tâm chuyện của tôi đâu!" Tống Thiên Tước ngụ ý tỏ thái độ.

      Hoàng Tú Phân lập tức có lời nào để , thể làm gì khác hơn đành thầm thất vọng ở trong lòng.

      "Con có thể suy nghĩ được như vậy cũng tệ, chuyện này cứ làm như vậy ! Con cứ đưa Linh Chi chơi vui vẻ, nơi nào cũng được." Ông nội Tống gõ bàn ra quyết định cuối cùng: "Còn những chuyện khác cứ giao cho lão già này làm là được." xong, ông nội Tống còn đặc biệt nhìn lướt qua Hoàng Tú Phân, và Hoàng Phương Nghiên đứng bên cạnh bà từ đầu đến cuối vẫn có cơ hội mở miệng.

      Hai người lập tức cảnh giác hít hơi sâu. Đôi mắt sắc bén của ông cụ Tống giống như xem thấu tất cả, làm cho đáy lòng hai người đều rất sợ hãi.

      "Con tính lúc nào lên đường?" Ông nội Tống thu hồi tầm mắt, bình tĩnh hỏi.

      "Đợi lát ngay."

      "Nhanh như vậy sao?" Ba Tống lên tiếng lòng của tất cả mọi người.

      Hoàng Tú Phân tự biết là kế hoạch của mình xem như thất bại. Tống Thiên Tước làm như vậy chính là dồn bà vào đường cùng, để cho bà có bất kỳ cơ hội nào. Tối hôm qua màn kịch nhìn như vô tình gặp mặt kia, nhất định là khiến cho nó nhận ra cái gì đó, cho nên hôm nay mới gọi ông cụ Tống trở về từ sáng sớm.

      Nhưng mà như vậy, là rất cam tâm!

      "Con sai người giúp việc mang hành lý lên xe rồi, chỉ đợi tiếng với ông nội và ba xong ngay." xong, Tống Thiên Tước lập tức kéo tay Vạn Linh Chi đứng dậy: "Ông nội, chuyện còn lại làm phiền người rồi." Dứt lời, cho Vạn Linh Chi cơ hội lời tạm biệt kéo ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng hai người rời , hai cháu Hoàng Tú Phân sững sờ đứng im tại chỗ. Hai chị em nhà họ Tống thấy kế hoạch của mẹ còn chưa bắt đầu chết từ trong trứng nước, chỉ có thể hai mặt nhìn nhau.

      "Vị tiểu thư này là ai?" Con ngươi đen sắc bén của ông nội Tống quét về phía Hoàng Phương Nghiên, lạnh nhạt hỏi.

      "Ba, con bé là cháu của con." Hoàng Tú Phân giọng trả lời ông.

      "Hoàng tiểu thư hẳn là cũng có nhà của mình, tại sao lại tới ở nhà chúng ta, hơn nữa còn ở đối diện phòng của vợ chồng Thiên Tước? Vị trí nữ chủ nhân này con làm như thế nào vậy, chút phép tắc cũng biết sao?" Giọng hùng hậu hàm chứa cơn tức giận cho phép xen ngang, sắc mặt của ông nội Tống hết sức nghiêm túc.

      "Ông nội Tống, con mới vừa từ Mĩ về, thuận tiện tới thăm , còn chưa kịp về nhà." Hoàng Phương Nghiên to gan giải thích với ông.

      "Hoàng tiểu thư hiếu thảo, chưa về gặp ba mẹ mà tới chào trước, lòng hiếu thảo này chắc là dùng sai chỗ rồi!" Ông nội Tống lạnh nhạt châm chọc, làm cho người ta khỏi có chút rùng mình.

      "Con.....đợi lát nữa con về nhà." Hoàng Phương Nghiên cắn chặt răng, cam lòng .

      "Vậy tốt, đợi lát nữa ta bảo tài xế đưa Hoàng tiểu thư về nhà tin chắc là ba mẹ của con rất vui mừng khi thấy con học thành tài quay về nước." xong, ông cụ Tống quay đầu lại dặn dò quản gia chuẩn bị xe, căn bản là cho ta có chút cơ hội nào lưu lại đây.

      Sau khi thấy quản gia đưa Hoàng Phương Nghiên , ông nội mới chậm rãi chuyển tầm mắt sang người con dâu đứng ở bên cạnh.

      "Ta còn chưa chết, cái nhà này vẫn là do ta làm chủ, nếu như có người dám thầm làm vài chuyện thể lộ ra ngoài ánh sáng ở dưới mí mắt của ta, vậy cũng đừng trách ta đến lúc đó đuổi ra khỏi cửa chính nhà họ Tống." xong, liếc về phía Hoàng Tú Phân, nhìn chằm chằm vào bà ta im lặng lúc rồi tiếp: "Qua ít lâu nữa, ta sắp xếp mai mối cho Mân Côi và Bách Hợp, hãy chuẩn bị cho hai đứa nó chút." Dứt lời, để ý tới phản ứng của bọn họ, xoay người rời khỏi phòng khách..

      Hai chị em nhà họ Tống thấy ông nội rời , mới dám há mồm thở dốc, mới vừa rồi là quá đáng sợ!

      "Tú Phân, là của mình là của mình, phải là của mình, cũng đừng vọng tưởng nữa." Ba Tống ngầm ý với vợ mình: "Bà tự mình suy nghĩ kỹ , đừng làm những chuyện khiến cho mình phải hối hận nữa." Ngay sau đó, ba Tống cũng xoay người về phía cửa chính.

      Hoàng Tú Phân ngồi liệt ở ghế sofa, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.

      "Mẹ?" Hai người con của bà thấy thế lo lắng gọi.

      Hoàng Tú Phân vờ như nghe thấy, bà biết ý đồ kia của mình bị ba chồng và chồng phát ! Nhất là mới vừa rồi ba chồng ngụ ý thẳng, ràng là cảnh cảo bà được phép phá hỏng hôn nhân của Tống Thiên Tước và Vạn Linh Chi, nếu cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống; trước khi chồng bà cũng là ông đứng về phía bà, đồng thời cũng ngụ ý sau này bà đừng vọng tưởng nữa.

      đúng, bà còn có hai người con ! Chỉ cần hai người con của bà gả vào chỗ tốt, như vậy nửa đời sau của bà vẫn có chỗ để trông cậy, Hoàng Tú Phân đột nhiên nhớ tới vừa rồi ba chồng , sắp xếp cho hai người con của bà xem mắt.

      Hoàng Tú Phân thu hồi vẻ mặt ai oán, quay đầu nhìn chằm chằm hai người con của mình, giống như đánh giá loại hàng hóa từ xuống dưới....
      Last edited: 11/2/15
      xixon, Sue úTôm Thỏ thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10.2:

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Tống Thiên Tước lái xe RV chạy đường cao tốc, mà Vạn Linh Chi ở bên cạnh hưng phấn giống như đứa trẻ được du lịch, ngừng nhìn chằm chằm cảnh sắc chạy lướt qua bên ngoài cửa sổ. lúc lâu sau, mới quay đầu lại, ánh mắt mong đợi nhìn về phía : "Chúng ta hưởng tuần trăng mật sao?"

      Vạn Linh Chi thế nào cũng nghĩ đến bản thân có ngày có thể hưởng tuần trăng mật. cho là sau khi kết hôn vẫn là bộ dáng kia, có điểm gì tốt hơn nữa. Hơn nữa lúc đầu Tống Thiên Tước cũng hề có dự định hưởng tuần trăng mật, cũng hơi thất vọng, cho nên hôm nay lúc muốn bổ sung tuần trăng mật này càng làm cho rất vui mừng, điều này chứng tỏ coi trọng cuộc hôn nhân này, cũng coi trọng bản thân .

      "Tống phu nhân thân mến, em ngồi ở xe và tiến về mục đích phía trước rồi, phải sao?" Tống Thiên Tước nhàng đáp lại: "Nếu , em nghĩ rằng bây giờ chúng ta làm gì?"

      "Em có thể làm chuyện ?" Đôi mắt sáng long lanh như hồ nước của Vạn Linh Chi nhìn chằm chằm về phía .

      "Em muốn làm gì cũng được, phải rồi sao, em có thể làm bất cứ chuyện gì, có bất cứ điều gì." Tống Thiên Tước cười tiếng, vuốt cằm .

      "A!" Vạn Linh Chi đột nhiên phấn khởi hét lên tiếng lớn lanh lảnh, lập tức trong xe đều tràn ngập tiếng thét chói tai của .

      Đây là lần đầu tiên trong đời, làm chuyện cuồng dã như vậy, tất cả hình tượng thục nữ mà được dạy trước kia đều bị vứt qua bên, cảm giác như thế này là trước đó chưa từng có, mà những điều này đều là do Tống Thiên Tước mang lại cho .

      Tống Thiên Tước nghiêng đầu liếc mắt nhìn điên cuồng gào thét. Ôi, ngờ ấy nhìn nhắn mà lượng hô hấp lại tốt như vậy! rất vui mừng khi giải phóng toàn bộ đè nén trong lòng ra ngoài ở trước mặt , bọn họ sau này ở cùng nhau trải qua cả đời, thể nào vĩnh viễn ‘Tương Kính Như Tân’ đối đãi với nhau như khách, huống chi, cũng muốn như vậy!

      tóm lại, Vạn Linh Chi như bây giờ là rất tốt, hơn nữa còn có thể trở nên tốt hơn, mấy người đáng ghét trong nhà, có ông nội thay giải quyết, chỉ cần cố gắng giúp ông cụ nhà mình sinh ra đứa chắt trai là tốt rồi! Trong lòng Tống Thiên Tước sung sướng nghĩ như vậy.

      Vạn Linh Chi ngừng thét chói tai, chậm rãi hít sâu hơi, sắc mặt vẫn còn hơi đỏ ửng, dư vị của niềm vui phấn khởi còn chưa hoàn toàn biến mất.

      "Chúng ta đâu?" tại, mới nhớ tới phải hỏi điểm đến là ở đâu.

      " tại mới hỏi, có phải là hơi muộn rồi ?" Tống Thiên Tước nhàn nhạt lên tiếng trêu chọc .

      "Em....." Vạn Linh Chi ngượng ngùng cười cười, hành động mới vừa rồi của mình là rất mất mặt!

      "Chúng ta tới biệt thự ở nông thôn." Tống Thiên Tước lạnh nhạt : "Đó là biệt thự mẹ để lại cho , trước kia mỗi khi tới mùa hè hoặc mùa đông, mẹ đưa tới nơi đó ở lại khoảng thời gian, cảnh vật ở đó rất tuyệt, khí cũng rất tốt, em thích."

      " ra là biệt thự mẹ để lại cho ." Vạn Linh Chi nhạy cảm nhận thấy trong lời của chứa hoài niệm nhàn nhạt, loại tình cảm này chứng tỏ hẳn là rất tưởng niệm người mẹ qua đời.

      "Ừ, chỉ là sau khi bà qua đời rồi, cũng rất ít khi tới nơi đó." Chỉ có ngày giỗ hàng năm của mẹ, Tống Thiên Tước mới có thể thân mình tới nơi này ở lại mấy ngày, cho nên chỗ đó là lãnh địa thể xâm phạm của .

      Hôm nay, dẫn Vạn Linh Chi tới đó, là bởi vì này rồi, cho nên cũng muốn để cho vào thế giới nội tâm của mình, nguyện ý chia sẻ tất cả với , bao gồm quá khứ và cả tương lai.

      " rất nhớ mẹ, đúng ?" Vạn Linh Chi cảm thấy đau lòng thay , tuổi còn như vậy mất mẹ, lúc đó chắc là rất đau lòng!

      Tống Thiên Tước nghiêng đầu nhìn cái, ánh mắt thâm sâu, sau đó quay lại nhìn thẳng phía trước, mím môi, trầm mặc .

      Vạn Linh Chi cảm nhận được giờ phút này khổ sở, cho nên mới mở miệng chuyện tiếp, cũng lẳng lặng ngồi cùng với ....

      Khi chiếc xe đỗ lại trước tòa biệt thự xinh đẹp, Tống Thiên Tước dừng xe tắt máy.

      "Đến rồi."

      "Oa, căn nhà xinh đẹp." Căn biệt thự này xây dựng theo phong cách Châu Âu, toàn bộ xung quanh đều trồng cây cối xanh um tươi tốt, trong khí còn vương vấn hương hoa nhàn nhạt.

      "Vào thôi." Tống Thiên Tước tay xách túi du lịch, tay kéo vào bên trong.

      Vạn Linh Chi vừa bước vào cửa thấy ở phòng khách có đặt cái lò sưởi cực lớn, hưng phấn chạy tới: "Vào mùa đông, nơi này nhất định là rất ấm áp, phải ?"

      "Đúng vậy, vào mùa đông, mẹ thích nhất là ngồi ở chỗ này, sau đó kể chuyện cổ tích cho nghe." Lúc Tống Thiên Tước chuyện, trong mắt chứa nụ cười nhàng.

      Vạn Linh Chi thích nhìn dáng vẻ tràn đầy tình cảm ấm áp như tại của . Nhìn quanh bên trong căn nhà vòng, Vạn Linh Chi phát tất cả khung hình đặt tủ đều là đứa bé trai và người phụ nữ xinh đẹp cùng chụp chung, tới cầm khung hình trong số đó lên.

      "Đây là và mẹ sao?"

      "Mẹ xinh đẹp!" Thân là phụ nữ, Vạn Linh Chi cũng nhịn được cảm thán câu, đó là mỹ nhân theo phong cách cổ điển với mái tóc dài buông xõa.

      "Xinh đẹp có ích lợi gì chứ?" Tống Thiên Tước lạnh nhạt, giễu cợt : "Cuối cùng còn phải là cũng có phúc sao? Để cho người khác ngồi vào vị trí Tống phu nhân."

      "Thiên Tước?" Vạn Linh Chi biết vì sao lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy.

      "Bà ấy chính là người phụ nữ xinh đẹp ngốc nghếch mà thôi." Tống Thiên Tước khổ sở : "Nếu như bà ấy đủ thông minh, cũng vì sinh ra mà mạo hiểm hy sinh tính mạng."

      "Thiên Tước, sao có thể như vậy chứ?" Lần đầu tiên Vạn Linh Chi tức giận với : "Mẹ ba, nên mới có thể muốn sinh con cho ba, mà bà ấy mạo hiểm sinh ra , tất cả đều là bởi vì bà ấy !"

      " tình nguyện bà ấy cần." Lần đầu tiên Tống Thiên Tước để lộ tính khí bốc đồng của mình ở trước mặt người khác.

      "Tống Thiên Tước, nghĩ như vậy là sai rồi!" Vạn Linh Chi bật khóc, hơi lớn tiếng với : "Đối với người mẹ mà , đứa con phải tùy tiện bỏ là có thể bỏ được! Mẹ nhất định là vô cùng , mới có thể quên mình mạo hiểm tính mạng sinh ra..... phải tự mình chăm sóc bản thân, phải sống tốt, bà ấy mới có thể an tâm."

      Tống Thiên Tước đưa mắt nhìn kích động ở trước mắt, đáy lòng lạnh lẽo đột nhiên cảm thấy rất ấm áp.

      "Đứa ngốc, em khóc cái gì chứ?" tự tay kéo nhóc khóc đến rối tinh rối mù tới ôm vào lòng.

      "Em mới khóc." Vạn Linh Chi vươn tay xóa bay chứng cớ, quật cường phản bác.

      " phát em càng lúc càng to gan rồi, bây giờ cũng dám phản bác lại rồi." Tống Thiên Tước cười , ôm chặt, khẽ nỉ non ở bên tai , : "Cám ơn."

      Vạn Linh Chi mắc cỡ đỏ mặt, vùi sâu ở trong ngực của lên tiếng.
      Last edited: 12/2/15
      xixon, Tôm ThỏSue ú thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10.3:

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Tống Thiên Tước cứ lẳng lặng ôm như vậy, chủ động tới chuyện của mẹ với : "Mẹ chính là thiên kim tiểu thư, thân thể bà tốt. Sau khi gặp gỡ ba , khó kìm nổi lòng mà ông, để ý tới phản đối của người nhà kiên quyết muốn gả cho ông. Sau đó, ba tiếp nhận công ty từ trong tay ông nội, bỗng chốc thay đổi càng ngày càng bận rộn hơn, mẹ hề oán hận câu chỉ ở nhà lẳng lặng chờ đợi, chờ ngày ba rảnh rỗi quan tâm tới bà, đáng tiếc, gần như có cái cơ hội kia. Sau đó bà mang thai, dù biết thân thể cho phép, nhưng bà vẫn khăng khăng sinh ra, sau khi sinh , thân thể của bà cũng thay đổi càng ngày càng kém hơn, cũng chính là bắt đầu từ lúc đó, ba còn bước vào phòng bà nữa. . . . . . Mẹ cũng biết , ba ở bên ngoài có người phụ nữ khác, nhưng bà vẫn ngây ngốc, hi vọng đợi đến ngày ba quay đầu lại, cuối cùng vẫn đợi được, cứ như vậy ra ."

      Vạn Linh Chi nhịn được rơi nước mắt, tim của hẳn là rất đau! vươn tay vòng qua hông của Tống Thiên Tước, dùng sức ôm lấy , muốn an ủi .

      " cảm thấy bà quá ngốc nghếch rồi, bỏ ra nhiều như vậy vì người đàn ông phản bội mình." Tống Thiên Tước cúi đầu nhìn chằm chằm vào , ánh mắt kiên định: "Linh Chi, nếu như sau này biến thành người đàn ông như vậy, em nhất định được làm giống mẹ , biết ?"

      " mới phải là người đàn ông như vậy." Vạn Linh Chi khẳng định .

      "Em quá đơn thuần, làm sao em biết phải người đàn ông như vậy."

      "Em tự mình biết ." Vạn Linh Chi kiên định : " phải."

      "Ngu ngốc." Tống Thiên Tước ôm chặt : " tuyệt đối giống ba , bởi vì hận ông ấy, cho nên tuyệt đối trở thành người như vậy!"

      "Thiên Tước, nên hận ông ấy." Vạn Linh Chi có chút sợ, sợ hận ý kia làm bị thương: "Bởi vì như vậy, cũng bị tổn thương ."

      Tống Thiên Tước lại bị này thuyết phục lần nữa: "Từ trước tới nay đều luôn sống như vậy, cho đến khi gặp được em, em bắt đầu làm cho thay đổi, là em khiến cho dần dần buông xuống những chuyện này, có thể lâu nữa, có thể buông xuống toàn bộ."

      "Buông xuống ! Hãy buông xuống tất cả những quá khứ vui vẻ kia." Vạn Linh Chi ngẩng đầu với : "Nhất định là mẹ cũng hi vọng sống vui vẻ, cần mang theo hận ý sống qua ngày."

      "Cái thế giới này tại sao lại có thể có người ngốc nghếch giống như em chứ?" Tống Thiên Tước thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm này: "Nhưng mà, may mắn khi có được em!" Bởi vì nhờ có , mới cảm thấy cuộc sống này hề xám xịt, mới cảm thấy cuộc sống này có nhiều sắc thái!

      Giờ phút này Vạn Linh Chi mới phát , ra Tống Thiên Tước rất đơn, đồng thời cũng rất tịch mịch. Bởi vì ba chồng phản bội tình của mẹ chồng, cho nên mới tin tưởng vào tình , cũng dám ; bởi vì dì Phân nhúng tay vào tính kế mẹ chồng, khiến cho cảm thấy chán ghét hai người em cùng cha khác mẹ.

      chưa từng nghĩ đến mình cũng có thể nhìn thấu mọi chuyện như vậy, có lẽ chính bởi vì mình người đàn ông này, cho nên mới có thể hiểu lòng của như thế.

      Vạn Linh Chi vòng tay ôm chặt hông của , chôn mặt ở trước lồng ngực của khẽ : "Tống Thiên Tước, em ." rất sâu đậm! kìm lòng được mở miệng thổ lộ với , đây là chuyện mà trước
      kia dù nghĩ cũng dám nghĩ đến, nhưng bây giờ vì người đàn ông này, tất cả đều có thể làm được!

      còn tưởng rằng, cả đời cũng nghe được những lời này chứ?” Tống Thiên Tước cười : “Em vừa dễ xấu hổ lại vừa nhát gan như vậy, để cho em chủ động thổ lộ, rất khó phải ?”

      …” ngẩng đầu nhìn về phía : “Còn , em dù chỉ chút hay ?”

      Tống Thiên Tước cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt , trả lời.

      Vạn Linh Chi lẳng lặng chờ, thời gian càng lâu, ánh mắt của càng ảm đạm: “ có sao? chút nào sao?” nản chí : “Vậy ghét cũng được, chán ghét em chứ?”

      “Em chính là thiên kim tiểu thư ngốc nghếch nhất mà từng thấy.” Tống Thiên Tước mỉm cười, vươn tay nhéo chiếc mũi thon của : “Nếu như thích em, cũng dẫn em tới chỗ này, và cũng cho em biết nhiều như vậy.”

      “Ý của là muốn thích em, đúng ?” Vạn Linh Chi mong đợi nhìn .

      Chỉ thấy Tống Thiên Tước gật đầu cái: “Đúng, hơn nữa chỉ là thích, mà còn là !”

      “A!” Vạn Linh Chi lại để ý hình tượng hét lớn tiếng lanh lảnh, trong lòng đều ngập tràn bong bóng hạnh phúc: “Em vĩnh viễn cùng ở bên cạnh , đồng thời cũng thay phần của mẹ!”

      Tầm mắt của Tống Thiên Tước hơi cúi xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ của . đột nhiên phát , ra có thể buông xuống toàn bộ quá khứ vì khuôn mặt tươi cười của , chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn giữ được nụ cười như vậy.

      “Thiên Tước…”

      “Phải gọi là ông xã.” Tống Thiên Tước bá đạo ra lệnh.

      Vạn Linh Chi thấy lộ ra tính tình trẻ con khỏi cười tiếng. “ ra đường đường là tổng giám đốc Tống thị mà cũng có lúc lộ ra tính tình trẻ con như vậy, cái vẻ mặt lạnh lùng như lúc vừa rồi, đúng là dọa hỏng em rồi, sợ như vậy dọa người khác sao?”

      chỉ để lộ bản tính chân của mình ở trước mặt người tin tưởng, những người khác quan tâm. tuyệt đối để ý bọn họ cảm thấy như thế nào.” Tống Thiên Tước thâm tình ngưng mắt nhìn : “Em chính là người mà tin tưởng, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng hãy tin tưởng , vĩnh viễn đều là của em, vĩnh viễn đều là của em!”

      “Em biết.” Vạn Linh Chi cũng cảm thấy rung động từ tận sâu đáy lòng, chưa bao giờ nghĩ đến có ý nghĩ như vậy với : “Em cũng vậy. Em vĩnh viễn đều là của , mình mà thôi!”

      ra, người chính là vô điều kiện chấp nhận toàn bộ con người . Đây chính là cảm giác người sao? Vào giờ phút này, Vạn Linh Chi cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, người đàn ông này ưu tú như thế, nhưng lại coi trọng , là khiến cho người ta thể tin được.

      “Vì sao lại em?”

      “Bởi vì em là người mà chỉ cần nhìn cái là có thể thấy toàn bộ, em vừa nhát gan lại vừa hay xấu hổ, trêu chọc em cực kỳ thú vị, nhất là lúc tay chân em luống cuống.” Người đàn ông này càng sắc mặt của người phụ nữ lại càng đau khổ.

      … Sao có thể như vậy…” Vạn Linh Chi nghe xong cái lý do kỳ quái khiến khuôn mặt nhắn khỏi xụ xuống.

      “Ha ha…” Tống Thiên Tước thả lỏng người cười lớn.

      Bất cứ lúc nào, này cũng có thể phản ứng ngây thơ như vậy, là rất thú vị.

      Vạn Linh Chi trừng mắt liếc cái. Hừ!

      “Dám trừng ư, lại có tiến bộ rồi.” Tống Thiên Tước ăn có, khẽ gật đầu: “Xem ra, em càng ngày càng sợ rồi.”

      đáng ghét.” Vạn Linh Chi thẹn quá hóa giận, đấm lồng ngực của , dám lấy việc bắt nạt mình làm thú vui tiêu khiển sao?

      Cúi đầu nhìn sắc mặt đỏ ửng của , trong lòng Tống Thiên Tước bỗng cảm thấy ấm áp, ôn chặt : “Linh Chi, gặp được em là tốt!”

      Từ sau khi mẹ qua đời, thế giới của chính là vùng lạnh lẽo, ngờ lại ngoài ý muốn xông vào thế giới của , mang đến cho ấm áp, khiến cho thế giới ngụy trang vốn có của bị xâm lấn từng chút , rồi từ từ tan rã, sụp đổ.

      Tống Thiên Tước cúi đầu ngậm cánh môi mềm mại của , nhàng mút vào, lúc sau mới nỉ non bên môi : “Bà xã, nghĩ là rất em.”

      Trái tim của Vạn Linh Chi bỗng rung động, chủ động ôm lấy cổ của , dâng lên đôi môi thơm ngọt ngào của chính mình.

      “Này, bà xã, em to gan hơn rồi đấy.” Trong ánh mắt của Tống Thiên Tước tràn ngập ý cười: “Nhưng mà, thích.” Nóng xong, lại cúi người mạnh mẽ ngậm mút cánh môi mê người của .
      Last edited by a moderator: 17/2/15
      Tôm Thỏ, nhun nhun lìSue ú thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10.4:

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Ưm. . . . . ." Vạn Linh Chi ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng của . Đôi tay trắng nõn mềm mại cũng vòng qua ôm chặt cổ của , đáp lại nhiệt tình của , cảm nhận hơi thở nam tính mạnh mẽ của xuyên qua nụ hôn ngừng xâm lược , giống như muốn từ từ chiếm đoạt hết hơi thở của , cái loại loại cảm giác mất khống chế đó khiến cho tâm hoảng ý loạn.

      " ngọt." Nụ hôn của Tống Thiên Tước dần dần có chút mất khống chế, hai tay bắt đầu an phận, từ từ cách lớp quần áo, vuốt ve thân thể mềm mại xinh xắn của : "Bà xã, muốn em."

      Vạn Linh Chi nghe thấy lời to gan chút che giấu của , sắc mặt càng lúc càng đỏ ửng. Trời ạ! là… là làm cho người ta xấu hổ, muốn bảo người ta trả lời như thế nào đây chứ.

      "Xấu hổ rồi sao?" Tống Thiên Tước lời trêu chọc: "Mới vừa rồi biết là người nào nhào đến hôn vậy?"

      "Em đâu có nhào tới đâu chứ?" Vạn Linh Chi nghe thấy cách khoa trương của , vội vàng tự giải thích cho chính mình.

      " có sao?" Đỉnh lông mày của hơi nhướng lên: "Vậy coi như là nhào tới là được rồi."

      "Em. . . . . ." còn chưa kịp chuyện Tống Thiên Tước dùng nụ hôn nuốt hết toàn bộ lời muốn vào trong miệng.

      "Ưm. . . . . ." Vạn Linh Chi cảm giác thân thể mình bay bổng, cảm thấy giờ phút này người đàn ông ôm giống hệt như khí, cũng thể rời khỏi nữa rồi.

      Vạn Linh Chi xụi lơ trong vòng tay chắc khỏe của Tống Thiên Tước, cảm nhận nụ hôn nóng bỏng triền miên càng ngày càng cuồng nhiệt của , gần như muốn xáo trộn nhịp tim của , càng lúc càng thấy lý trí rời xa mình. . . . . . Giống như trôi qua cả thế kỷ, Tống Thiên Tước mới rời khỏi môi của , ngược lại còn hôn lên gò má mềm mại, và lỗ tai trắng như tuyết của .

      "Thiên Tước. . . . . ." cắn môi, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lẩm bẩm tên của .

      "Bà xã, sao em có thể ngọt như vậy chứ? Như vậy khiến cho thể kiềm lòng được, càng thể khống chế được bản thân." xong, cánh tay dài chắc khỏe của lại càng thêm xiết chặt vòng eo mảnh khảnh của , giam giữ trong lồng ngực của mình.

      Trong cuộc sống của , từng có rất nhiều người phụ nữ, nhưng chưa từng có người nào giống như , có thể làm cho mất hết lý trí. Trước kia có người phụ nữ nào chủ động leo lên giường của , quyến rũ muốn cùng hoan ái, nhưng chỉ có duy nhất mình hoàn toàn khác biệt. Người nhát gan như đều là do từ từ quyến rũ , nhưng mà đến cuối cùng lại biến thành mới là người bị mê hoặc.

      "Ưm. . . . . ." Vạn Linh Chi ngửa đầu, để lộ khuôn mặt nhắn đỏ ửng khác thường, nhàng rên rỉ: "Ưm. . . . . ."

      Tống Thiên Tước từng muốn trốn tránh tình cảm chân của mình, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. thể đấu lại chân tình của mình, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thản nhiên đối mặt. . . . . . ngờ sau khi rồi, lại cảm thấy được nhõm và vui vẻ trước nay chưa từng có, khi rơi vào trong tình , có cách nào thoát thân được nữa.

      Vạn Linh Chi, đời này nhất định là người phụ nữ của rồi !

      Tống Thiên Tước cởi bỏ thắt lưng chiếc áo trắng của , đồng thời cũng dễ dàng kéo chiếc quần lụa vải chiffon phía dưới người xuống.

      "Linh Chi, em là của ta, vĩnh viễn đều là của !" bá đạo tuyên bố, sau đó ôm ngang người lên, chậm rãi về phía giường lớn, nhàng thả xuống: "Vĩnh viễn đừng rời xa ."

      "Ừ, em vĩnh viễn rời xa ." Vạn Linh Chi đưa mắt nhìn thẳng vào mắt , thâm tình trả lời : "Cả đời cũng rời xa ."

      mỉm cười, đứng dậy cởi bỏ quần áo của mình. Thân hình cao lớn hoàn mỹ xuất trần truồng ở trước mặt , khiến cho nhịp tim của khỏi đập nhanh hơn, nghĩ đến chuyện kế tiếp có thể xảy ra, Vạn Linh Chi lại càng khẩn trương hơn.

      "Bà xã, làm nhiều lần như vậy rồi, em còn có thể xấu hổ sao?" Tống Thiên Tước mỉm cười trêu chọc, này luôn có phản ứng ngây thơ như thế, khiến cho vĩnh viễn đều có cách nào bị hấp dẫn.

      "Em. . . . . ." khẩn trương nắm khăn trải giường, trong mắt có chút lo lắng.

      "Sao vậy, rất sợ sao?" quay lại đè lên người , vươn tay vuốt mái tóc mềm mại của .

      "Em biết. . . . . . Em biết sao mình có thể như vậy." ngước mắt đẹp lên nhìn , muốn cho mình cái đáp án: "Em biết là em nên sợ, nhưng mà. . . . . ."

      "Ngoan, đừng lo lắng, cứ thuận theo cảm giác ." mỉm cười dịu dàng, ấn nụ hôn êm ái lên mí mắt của : "Đừng sợ, vẫn luôn ở đây, thả lỏng !"

      Dần dần, Vạn Linh Chi bị ánh mắt nóng như lửa của làm cho mềm nhũn, đáy lòng cũng dần dần bình ổn.

      Tống Thiên Tước tình vừa động, ôm chặt vào trong ngực, mạnh mẽ hôn lên cái miệng nhắn mềm mại của .

      "A. . . . . ." gắng gượng trống rỗng vươn bàn tay bé mịn màng ôm lấy cổ của , mặc cho cuồng dã cắn mút, cái miệng nhắn lại ngừng bật ra tiếng rên rỉ kiều: "Ưm, a. . . . . ."

      Quần áo còn sót lại người , bất tri bất giác bị cởi bỏ toàn bộ. Mới chỉ trong nháy mắt, giống hệt như đứa bé sơ sinh, trở nên hoàn toàn trần truồng, sau đó bị đẩy ngã xuống chiếc giường mềm mại, lúc này ngay cả cơ hội xấu hổ cũng có.

      "Ưm. . . . . . A. . . . . . Thiên Tước. . . . . ." Ngón tay thon dài mềm mại của luồn qua mái tóc của , thở hồng hộc rên rỉ.

      "Thích như vậy phải ?" tà ác nhướng mày, thân hình thon dài phủ lên người , xấu xa thầm ở bên tai : "Vậy em có muốn có thêm chút kích thích hay ?"

      ". . . . . ." Như vậy rất ngượng nghịu rồi, nếu còn thêm chút kích thích, sợ là mình chịu nổi mất.

      "Nhưng mà rất thích nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế của em, cực kỳ xinh đẹp! muốn để cho em biết, ra em nhiều bao nhiêu; cũng muốn biết, em có thể vì mất khống chế tới mức độ nào?" Tống Thiên Tước tà nịnh , bàn tay bắt đầu đốt lửa người .

      "A. . . . . . em. . . . . ." Cái miệng nhắn đỏ hồng của lại phát ra tiếng rên rỉ kiều lần nữa.

      cố ý mạnh mẽ hôn lên môi , chỉ trong chốc lát hôn đến mức khiến đôi môi sưng đỏ.

      "Ưm. . . . . ." Tiếng rên rỉ kiều vô lực bật ra từ trong cổ họng của Vạn Linh Chi.

      liên tục hôn , giống như tấm lưới dày, lỗ hổng, môi của , lưỡi của , hôn khắp thân thể , hôn lên mỗi tấc da tấc thịt, dần dần trở nên nhạy cảm, hơn nữa khó có thể đè nén.

      "Thiên Tước, đừng. . . . . . Em. . . . . ." Cảm giác càng ngày càng kích thích khiến cho hô hấp khó khăn, khẽ rên rỉ, cảm thấy mỗi tấc da tấc thịt người mình đều run rẩy, khao khát được trực tiếp vuốt ve.

      cúi đầu hôn lên cái miệng nhắn ngừng rên rỉ liến thoắng của : "Muốn, em muốn ."

      "A!" Cảm giác bản thân giống như dần mất khống chế, thể đè nén được nữa, Vạn Linh Chi bật thét lên tiếng chói tai ra khỏi miệng. loại khao khát chộn rộn ngừng chui vào trong lòng của , khiến cho nóng lòng muốn đến gần . . . . . .

      Tống Thiên Tước nhàng kéo hai chân thon dài của ra, đặt thân mình vào giữa hai chân của , vật nam tính nóng bỏng chống đỡ trước hoa huyệt chảy mật dịch của , thình lình, vòng eo cường tráng đột nhiên đẩy mạnh cái.

      "A. . . . . ." Lửa nóng bất ngờ dâng cao dạt dào khiến cho Vạn Linh Chi tự chủ được bật lên tiếng rên rỉ, da thịt hai người tiếp xúc chặt chẽ làm cho đáy lòng rơi vào rung động.

      Trong đầu vang lên tiếng sét ầm ầm, thể nghĩ được cái gì. Giờ phút này, điều duy nhất có thể cảm thấy được chính là nhịp tim và hô hấp của mình nhanh chóng tăng lên; điều duy nhất có thể cảm nhận được, chính là hơi thở trầm thấp cùng với khuỷu tay mạnh mẽ có lực mà ấm áp của .

      là của ! Ở trong lồng ngực của , cảm nhận được hơn là mình thuộc về !

      Suy nghĩ thân mật này khiến cho khuôn mặt hơi nóng lên, kích động đến nỗi nước mắt dâng đầy trong hốc mắt đỏ ửng của . ôm chặt cổ của , thân thể mềm mại run lên, dục vọng lên tới cao triều, lâu vẫn kiềm chế được. . . . . .

      Tống Thiên Tước ở trong cơn dư mãnh liệt này, sâu nặng thở ra hơi. Trái tim của được lấp đầy, còn cảm thấy trống rỗng, nhàm chán nữa. ôm chặt người con dưới thân, đó là thế giới sau này của , là người cùng sống hết những ngày tháng sau này, là người hoàn toàn thuộc về , khóe môi của hơi nhếch lên, tốt. . . . . . Bà xã của !

      Toàn văn hoàn ​
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :