Chương 9.3:
Editor: Tinh Linh Tuyết
Chỉ trong chớp mắt, xe lái vào cửa chính nhà họ Tống, vững vàng đỗ lại trong nhà để xe.
Sau khi Tống Thiên Tước dừng xe tắt máy xong, vòng qua đầu xe, mở cửa xe ở ghế phụ ra, để cho Vạn Linh Chi xuống xe.
"Sao vậy?" ràng cảm thấy Vạn Linh Chi có chút chần chờ.
"Em về nhà ở lại nhiều ngày như vậy, ông nội và ba, còn có cả mấy mẹ con dì Phân nữa, họ có ý kiến gì hay ?" Vạn Linh Chi với điều lo lắng của mình: "Nếu như bọn họ. . . . . ."
"Yên tâm, ông nội và ba có ý kiến, còn về phần dì Phân có ý kiến gì hay , cũng biết." Tống Thiên Tước lạnh nhạt trả lời, tuyệt cảm thấy có cái gì cần phải lo lắng: "An tâm !"
Vạn Linh Chi lặng lẽ thở dài ở trong lòng, hi vọng là như thế.
" cả về!" Tống Mân Côi vừa nhìn thấy vai nam chính xuất ở cửa chính, liền la lớn hề để ý tới hoàn cảnh xung quanh.
Tống Thiên Tước dừng bước lại, kinh ngạc nhìn về phía em . Con nhóc này phát điên gì vậy? Việc về nhà có đáng giá để cho em này "nhiệt tình" như thế ?
Tống Mân Côi vừa dứt lời, chỉ thấy trẻ trung, kiều mặc quần áo đẹp đứng lên từ ghế salon, nhanh nhẹn xoay người, nhìn về phía khẽ nở nụ cười mê người.
"Xin chào, Tống tiên sinh." xinh đẹp nở nụ cười yếu ớt chào hỏi .
"Ai da, Phương Nghiên, sao lại khách khí như vậy, đều là người nhà mà, gọi Tống tiên sinh gì chứ." Hoàng Tú Phân vội hoà giải, mỉm cười giới thiệu với Tống Thiên Tước: "Thiên Tước, đây là cháu của dì, tên là Phương Nghiên, con bé mới từ Mĩ về, tạm thời muốn ở nhà chúng ta quấy rầy vài ngày, con để ý chứ?"
"Đúng vậy, Phương Nghiên, con cứ gọi thằng bé tiếng Tống là được rồi." Ba Tống cũng khách khí với xinh đẹp kia: "Cứ coi như là ở tại nhà mình, thằng bé để ý đâu."
Tống Thiên Tước thờ ơ lạnh nhạt với đoạn đối thoại đáp xướng của bọn họ, hề phát biểu bất kỳ ý kiến gì, chỉ quay sang hỏi quản gia: "Ông nội đâu?"
"Lão thái gia thăm người bạn già, là hai ngày nữa mới trở về." Quản gia cung kính bẩm báo hành tung của ông nội Tống.
ra là như vậy, ông nội có ở đây, cho nên mới có người dám to gan mang "Người ngoài" về nhà như vậy!
Tống Thiên Tước cười lạnh, giễu cợt liếc mắt quét vòng, " sao?"
Hoàng Tú Phân thấy vẻ mặt của lộ vẻ giễu cợt ràng như vậy, sắc mặt khỏi có chút khó coi, có cảm giác giống như mình chỉ là tên hề ở trước mặt Tống Thiên Tước vậy.
"Thiên Tước, nghe người giúp việc , nửa đêm hôm qua con trở về rồi, sao mới sáng sớm hôm nay lại ra ngoài đến bây giờ mới trở về vậy?" Hoàng Tú Phân cố gắng giả vờ tươi cười, quan tâm hỏi. Tống Thiên Tước trở về trước thời hạn, hại kế hoạch của mình thiếu chút nữa là chết non, cũng may là sáng nay có người giúp việc mật báo với bà, để cho bà kịp thời gọi cháu đến, nếu lại để lỡ mất thời cơ rồi.
"Vợ của tôi về nhà mẹ đẻ ở chừng mấy ngày, cũng còn người nào với tôi tiếng, tôi cũng thể làm gì khác hơn đành tự mình đón ấy về." Tống Thiên Tước lạnh lùng câu châm chọc, cái đại gia đình đông người như thế này, nhưng lại có người quan tâm lúc nào Vạn Linh Chi trở về, là rất được!
"Con đón Linh Chi về nhà sao?" Ba Tống nghe vậy, lập tức nhìn về phía con trai, chỉ thấy có dáng người quen thuộc theo phía sau .
"Ba, dì Phân, con về rồi." Vạn Linh Chi cung kính chào hỏi hai người.
"Ai da, ra là Thiên Tước phải đón con về à." Hoàng Tú Phân đeo mặt nạ tươi cười, hòa ái dễ gần với : "Nếu con muốn quay về, cũng nên gọi điện thoại tiếng, dì phái tài xế đón con mà."
" xin lỗi, con về nhà mẹ ở nhiều ngày như vậy mới trở về." Vạn Linh Chi xin lỗi: "Vốn dĩ con định ngày mai mới trở về, ngờ sáng nay Thiên Tước lại đột nhiên tới đón con, cho nên con mới trở về cùng với ấy."
" có gì, con mới vừa gả tới bao lâu, muốn ở lại nhà mẹ đẻ thêm vài ngày nữa cũng là chuyện thường tình mà." Ba Tống chút ý trách cứ cũng có, ngược lại còn an ủi .
"Cám ơn ba." Vạn Linh Chi cảm kích thông cảm của ba Tống.
"Trở lại là tốt rồi, ăn cơm chưa?" Hoàng Tú Phân cười hỏi "Có muốn dì bảo phòng bếp lại làm thêm ít đồ ăn nữa hay ?"
" cần đâu dì Phân, chúng con ăn cơm rồi mới trở về." Vạn Linh Chi vội vàng xua tay giải thích.
"Vậy tốt, giới thiệu với con chút, đây là cháu của dì." Hoàng Tú Phân chỉ tay về phía xinh đẹp bên cạnh bà: "Phương Nghiên là con của cả dì. Phương Nghiên, ấy chính là vợ của Tống con, Linh Chi."
"Chị dâu, chào chị." Hoàng Phương Nghiên lộ ra vẻ mặt tươi cười có mười phần tự tin: "Em có thể gọi chị như vậy chứ?"
"Xin chào, Hoàng, đương nhiên có thể." Vạn Linh Chi khẽ ngẩng đầu nhìn về phía ta, dáng người xinh đẹp, ánh sáng bắn ra bốn phía khiến cho Vạn Linh Chi cảm thấy có chút cảm giác bị áp bức.
ấy là đẹp! Toàn thân tản ra sức hấp dẫn đầy quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, làm cho ai có thể bỏ qua tồn tại của ấy, chắc hẳn đàn ông đều thích những người phụ nữ giống như ấy! Vạn Linh Chi thầm cảm thán ở trong lòng.
"Chị dâu cứ gọi em là Phương Nghiên là được rồi." Lời của Hoàng Phương Nghiên mặc dù là với Vạn Linh Chi, nhưng mà khóe mắt lại như có như liếc về phía người đàn ông ở bên cạnh : " Tống, rất hân hạnh được biết ."
Tống Thiên Tước thèm đếm xỉa tới Hoàng Phương Nghiên bắn sức quyến rũ về phía , dắt tay Vạn Linh Chi: "Chúng tôi mệt mỏi rồi, về phòng trước." xong, gật đầu với mọi người cái, rồi kéo Vạn Linh Chi lên lầu.
Vạn Linh Chi ràng cảm thấy Tống Thiên Tước tức giận, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn còn để ý chuyện họ ở xe sao?
". . . . . . vẫn còn giận em à?" Vạn Linh Chi cẩn thận dè dặt hỏi người đàn ông dùng sức kéo mạnh cà vạt xuống rồi cởi áo khoác ra.
Tống Thiên Tước dừng động tác tay lại, quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của , con ngươi đen thâm trầm nhìn thẳng đôi mắt như hồ nước của : "Em thích , phải sao? Tại sao có người giới thiệu người phụ nữ khác cho , em còn có thể tươi cười chuyện với ta chứ?"
Vạn Linh Chi nghe thấy xong câu đầu tiên khuôn mặt "bùm" cái đỏ ửng lên, nhưng đến khi nghe xong câu tiếp theo, bỗng nhiên hiểu ra sao rồi: "Em... hiểu."
"Aiz...." Tống Thiên Tước nặng nề thở dài hơi, là hồ đồ.
Từ khuôn mặt vô tội của này cũng đủ biết, khẳng định là hề biết cái người phụ nữ vừa mới thân thiết gọi là chị dâu kia, mơ ước chồng của . Thôi, chính là dễ dàng bị nhìn thấu như vậy, sao có thể bắt học được những thứ tâm cơ phức tạp kia chứ?
" sao." Tống Thiên Tước thấy dáng vẻ đỏ mặt ngơ ngác của , biết tại sao tâm tình buồn bực đều bị quét sạch hết rồi: "Vạn Linh Chi nếu em thích , phải cố gắng nắm chặt, để cho bất kỳ kẻ nào thừa dịp cướp mất, có biết ?"
Cái miệng nhắn của Vạn Linh Chi hơi mở lớn, bởi vì Tống Thiên Tước dịu dàng ngưng mắt nhìn mình như thế, vẫn là lần đầu tiên, càng cần phải , còn nhàng vuốt mái tóc của mình, động tác vừa tự nhiên lại vừa thân mật.
Khóe môi của Tống Thiên Tước hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười mê người, sau đó huýt sáo vào phòng tắm.
Vạn Linh Chi sửng sốt ngay tại chỗ, lâu sau vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần từ trong nụ cười mới vừa rồi của .
Hóa ra nụ cười khuynh thành phải chỉ phụ nữ mới có, ngay cả đàn ông cũng có thể! Lần đầu tiên Vạn Linh Chi cảm thấy Tống Thiên Tước mỉm cười đơn thuần đến như thế, trước kia cũng từng cười với , nhưng phải là mỉm cười dụ dỗ cũng là nở nụ cười trêu chọc , tóm lại đều là nụ cười có mục đích.
Trong lúc vô tình, tình cảm của , dành cho Tống Thiên Tước càng ngày càng sâu rồi, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là cảnh đối tốt với , là dẫn chơi khắp nơi, là khích lệ cần phải dũng cảm biểu đặt ý kiến của mình.... Tóm lại, tất cả những điểm tốt của , đều hết.
, vậy còn sao? Con người quả nhiên là động vật có lòng tham, trước khi chưa có bất đầu, chỉ cần bình yên trải qua cả đời như vậy là tốt rồi, tới lúc bắt đầu thích đối phương, cảm thấy cứ yên lặng thích là tốt rồi, nhưng tới lúc đối phương, thực khát vọng đối phương cũng có thể đối xử với mình như vậy.
Aiz, phải làm thế nào đây?
"A!" Vạn Linh Chi ôm đầu ngã vào trong chăn, khẽ rên lên tiếng.
"Em làm gì vậy?" Tống Thiên Tước tắm xong vừa ra ngoài, nhìn thấy giống hệt như đứa bé nằm sấp ở giường kêu loạn, tiện tay gạt khăn lông lau tóc vắt bả vai xuống, dù bận vẫn ung dung đứng ở bên cạnh giường cúi đầu xuống nhìn .
"A!" Vạn Linh Chi bị tiếng chuyện đột nhiên vang lên của hù cho giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía , nhớ tới hành động ngây thơ vừa rồi của mình, lại càng cảm thấy xấu hổ ngừng: "....tắm xong rồi sao?"
thanh run rẩy, khiến cho thoạt nhìn giống hệt con thỏ trắng làm bộ dạng đáng thương, con ngươi đen thâm trầm của Tống Thiên Tước chợt lóe lên, mạnh mẽ cúi người xuống, khuôn mặt của tiến tới ngay trước mặt , nhàng thổi hơi.
"Đương nhiên, nếu như em muốn mời tắm thêm lần nữa cũng có thể." Lời mập mờ từ từ thốt ra từ trong miệng .
Khuôn mặt Vạn Linh Chi đỏ bừng gần như có thể ra máu, thân thể khẩn trương căng cứng, dám cử động dù chỉ chút, ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Khóe môi của Tống Thiên Tước lại tự chủ khẽ nhếch lên. Ở cùng với tâm trạng là rất vui vẻ, luôn làm cho người ta kìm lòng được mà buồn cười, đó là cái tiếng cười phát ra từ nội tâm.
" đùa em nữa, mau tắm ." nở nụ cười cực kỳ đẹp trai rồi nhét chiếc khăn lông tran vai vào trong tay : "Vợ à, thuận tiện giúp giặt khăn lông chút nhé." xong, kéo tay , nhàng đẩy về phía phòng tắm, còn quên dặn dò : "Nhớ giặt sạch chút nhé, làm phiền em, vợ !"
Vạn Linh Chi ngây ngốc cầm khăn lông ướt mới đưa cho mình vào phòng tắm, thần trí vẫn còn chưa kịp phục hồi từ trong tiếng gọi "vợ " thân mật của .
"Ôi! Trời ơi!" Vạn Linh Chi che miệng của mình, cực kỳ cố gắng kiềm chế mới có thể làm cho mình thét lên chói tai, gọi mình là vợ , là vợ ư! Đó là cách gọi thân mật cỡ nào, thế nhưng lại gọi ra miệng, hơn nữa còn gọi như thế hai lần, là rất vui vẻ đó!
Tống Thiên Tước nhìn ngốc nghếch kia, khỏi mỉm cười lắc lắc đầu, aiz....
Last edited by a moderator: 6/2/15
Tôm Thỏ, Sue ú và xixon thích bài này.