Chương 9.1:
Editor: Tinh Linh Tuyết
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Tống Thiên Tước thức dậy vội vã chạy tới nhà họ Vạn, chuẩn bị đón vợ của mình về.
Xe vững vàng dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Vạn lúc trời vẫn còn tờ mờ sáng. Vì muốn quấy rầy giấc ngủ của người nhà họ Vạn, nên Tống Thiên Tước còn cách nào khác đành ngồi đợi ở trong xe.
Đợi đến khi sắc trời dần dần sáng lên, mặt trời hơi lộ ra vài tia nắng, Tống Thiên Tước mới nâng tay lên, liếc nhìn đồng hồ tay chút, xác định đến giờ, mới mở cửa xe xuống. thẳng về phía cửa chính nhà họ Vạn, sau đó hít hơi sâu, ấn chuông cửa. . . . . .
"Ơ, đây là ai vậy?" Vạn Tử Nghiệp ngồi ghế sofa ở phòng khách, sau khi nhìn thấy người giúp việc dẫn người tiến vào, lớn tiếng giễu cợt: "Người bận rộn như tổng giám đốc Tống, phải là còn bận rộn ở nước ngoài sao? Sao lại có thể xuất tại nơi này chứ, phải là mới sáng sớm tôi gặp phải thứ gì sạch đấy chứ? !"
"Tôi tới đón Linh Chi về nhà." Sắc mặt Tống Thiên Tước chút thay đổi, hề để ý tới châm chọc của Vạn Tử Nghiệp, vẫn đứng thẳng người ngay chỗ cũ.
"Về nhà?" Vạn Tử Nghiệp khẽ hừ lạnh: "Nơi này chính là nhà của Linh Chi, con bé còn cần trở về nhà nào nữa chứ?"
"Linh Chi gả cho tôi, nhà họ Tống chính là nhà của ấy." Tống Thiên Tước cắn răng từng chữ, tuyên bố với Vạn Tử Nghiệp.
"Ha ha. . . . . . Chẳng lẽ gả cho nhà họ Tống các người, nơi này phải là nhà của con bé nữa sao?" Vạn Tử Nghiệp trợn to hai mắt nhìn . Cái tên tiểu tử thối đáng giận này, cưới em bảo bối của thôi , bây giờ lại được tiện nghi còn ra vẻ.
"Tôi chưa từng có ý nghĩ giống như vậy, ấy muốn về nhà mẹ đẻ cũng là quyền tự do của ấy." Tống Thiên Tước lập tức giải thích theo bản năng. Đối với Vạn Linh Chi, chưa bao giờ có loại ý nghĩ này.
"Tốt nhất là đúng như lời cậu ." Vạn Tử Nghiệp cười lạnh tiếp: "Vậy con bé muốn về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, cậu có cần thiết phải giống như khởi binh vấn tội như thế ?" Vạn Tử Nghiệp xong, còn khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ nhìn giống như muốn còn có lời gì giải thích.
"Tử Nghiệp, được vô lễ." Giọng già nua mà có lực từ bên kia truyền đến, chỉ thấy ông nội Vạn dưới giúp đỡ của quản gia tới phòng khách, ngồi vào vị trí chủ vị ghế sofa: "Lại đây ngồi ."
Ông nhìn về phía Tống Thiên Tước, nhàn nhạt mở miệng, từ giọng điệu thể nghe ra là cao hứng hay là mất hứng.
"Ông nội." Tống Thiên Tước ngồi xuống ví trí đối diện ông nội Vạn, bình tĩnh nhận lấy ánh mắt quan sát của ông.
"Có phải là cháu tới hơi chậm rồi ?" Ông nội Vạn cau mày chất vấn.
"Rất xin lỗi, công ty có chút việc phải xử lý, cho nên mới tới đây chào hỏi ngài muộn như vậy." Tống Thiên Tước cung kính cúi người xin lỗi ông cụ họ Vạn: "Tối hôm qua cháu mới về tới nhà, hôm nay tới đây là muốn đón Linh Chi trở về."
Nhắc tào Tháo, Tào Tháo liền đến! Vạn Linh Chi và ba mẹ từ lầu xuống, phía sau còn cả nhà họ Vạn, Vạn Tử Xương theo.
"A!" Vạn Linh Chi nhìn thấy người đàn ông lẽ ra nên ở nước ngoài, giờ phút này lại đứng ở trong phòng khách, khỏi quên hết mọi thứ phát ra tiếng hét .
Tống Thiên Tước nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn lại. Vừa nhìn thấy khiến cho nhớ nhung mấy ngày nay đứng ở cầu thang ánh mắt lập tức sáng lên.
"Thiên Tước tới à." Mẹ Vạn thấy con rể mới sáng sớm xuất ở trong nhà, mặt mày lập tức hớn hở.
"Ba, mẹ, chào buổi sáng." Tống Thiên Tước chuyển ánh mắt sang phía ba mẹ vợ, lễ phép chào hỏi, sau đó lại khẽ gật đầu cái với Vạn Tử Xương.
". . . . . . sao có thể ở đây?" Vạn Linh Chi bước nhanh xuống lầu, tới bên cạnh , vội vàng hỏi.
"Công việc xong trở lại thôi, còn có thể là tại sao chứ?" Tống Thiên Tước như đây là chuyện đương nhiên. Chẳng lẽ này hề hi vọng trở về chút nào hay sao?
"Em..." Vạn Linh Chi thấy sắc mặt trầm xuống, lo lắng muốn giải thích, nhưng trong lúc nhất thời lại biết nên gì, thể làm gì khác đành sững sờ nhìn , vẻ mặt rất uất ức.
"Được rồi, đến đây rồi vậy cùng nhau ăn sáng ." Ông nội Vạn liếc nhìn mọi người, sau đó .
"Đúng đúng, cùng nhau ăn sáng ! Tới sớm như vậy, nhất định là chưa ăn gì đúng ?" Mẹ Vạn mỉm cười với Tống Thiên Tước, xong còn quên kéo kéo ông tay áo của chồng mình: "Ông xã, câu gì ."
"Hừ, tới gặp trưởng bối mà tay , có gì để chứ?" Ba Vạn khó chịu liếc Tống Thiên Tước cái, nhưng ra là ông mất hứng vì muốn tới đón con bảo bối của ông về.
"Ông xã!" Mẹ Vạn thấy chồng mình ra lời thiếu lễ độ như vậy, khỏi gầm , với ông: " ở đây nhăng cuội gì đó, mới sáng sớm chạy tới đây, bảo thằng bé mua quà tặng ở đâu chứ?" Thiệt là, muốn bới lông tìm vết cũng nên biến thành dáng vẻ như vậy chứ!
Được rồi nữa, ăn sáng thôi!" Sau khi ba Vạn thấy vợ và con liếc ánh mắt tới, thể làm gì khác đành ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Tống Thiên Tước chủ động dắt tay Vạn Linh Chi theo phía sau mọi người, cùng nhau tới phòng ăn. Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay, khiến cho khóe môi của nhịn được khẽ cong lên. mấy ngày rồi cảm giác này mới trở lại, là khiến cho rất vui vẻ.
Dùng bữa ăn sáng xong, ông nội Vạn lại phân phó người giúp việc lấy bàn cờ thích của ông tới đây.
"Cùng lão già này đánh ván cờ nhé?" Ông nội Vạn hỏi , giọng điệu cho phép cự tuyệt.
Tống Thiên Tước lời lập tức ngồi xuống đối diện ông, cười : "Vô cùng nguyện ý."
Vạn Linh Chi đứng ở bên cạnh Tống Thiên Tước, nhìn và ông nội "Chém giết" ở bàn cờ, trong lòng khỏi có chút sốt ruột, chỉ sợ thua nhưng đồng thời cũng sợ thắng, là cực kỳ mâu thuẫn! hy vọng thua, nhưng mà nếu như thắng ông nội, lại sợ ông nội tức giận, cho nên khó xử đứng ở bên cạnh lo lắng suông.
"Yên tâm, có việc gì." Vạn Tử Xương vỗ bả vai của em , ý bảo cần quá lo lắng: "Tống Thiên Tước tự biết phải làm sao."
" cả?" Vạn Linh Chi nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn về phía cả của mình, sao ấy biết mình lo lắng cái gì?
"Nhìn bàn cờ , em phát lo lắng của mình là dư thừa." Sao Vạn Tử Xương lại nhìn ra được suy nghĩ đơn thuần của em chứ?
Vạn Linh Chi tin tưởng lời của cả, gật đầu với cái, sau đó ở bên cạnh quan sát hai người đánh cờ, lời...
"Ông nội, cháu thua rồi." Tống Thiên Tước thả con cờ trong tay xuống, tự nguyện nhận thua.
"Ông nội, quả nhiên là gừng càng già càng cay! Vốn dĩ cháu còn tưởng rằng người ta có bao nhiêu lợi hại chứ, xem ra chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi." Vạn Tử Nghiệp hả hê cười .
"Hừ, là Thiên Tước cố ý nhường cho ông thôi." Giọng điệu của ông nội Vạn nghe có vẻ khó chịu nhưng mà ánh mắt lại lên ý cười. Tên tiểu tử này là biết cách khéo léo để thua mình, nhưng lại đến mức quá ràng.
"Là ông nội lợi hại, sao lại là cháu nhường ngài chứ?" Tống Thiên Tước thừa nhận, cười với ông.
"Được rồi! Mấy người trẻ tuổi các con tán gẫu với nhau , ông già này phải nghỉ ngơi lát đây, nhưng mà phải ở lại ăn cơm tối xong mới được trở về, biết ?" Lúc ông nội Vạn được quản gia đỡ về phòng trong lòng thầm nghĩ đây quả là hậu sinh khả úy!
"Cháu biết rồi." Tống Thiên Tước gật đầu đồng ý.
"Hừ, còn để cho ta ăn cơm tối xong mới về sao?" Vạn Tử Nghiệp mất hứng lạnh lùng giễu cợt.
" hai!" Vạn Linh Chi gắt giọng: " nên chuyện như vậy."
Vạn Tử Nghiệp thể chịu được khi thấy em bảo bối tức giận, cho nên thể làm gì khác đành đem hết oán khí đặt lên tên đàn ông hại bị em trách mắng, hung tợn trợn mắt giận dữ nhìn người ta! Mà người bị trừng, lại lộ ra ý cười mặt, rất vui mừng khi thấy vợ bất bình thay mình.
"Linh Chi, buổi tối các em phải trở về rồi, bây giờ theo mẹ tâm chút ." Vạn Tử Xương lên tiếng bảo em rời : " có mấy lời cần riêng với Thiên Tước."
"Ừm." Vạn Linh Chi lưu luyến rời theo mẹ Vạn, thỉnh thoảng khóe mắt vẫn nhìn về phía Tống Thiên Tước.
Last edited by a moderator: 18/2/15
Tôm Thỏ và Sue ú thích bài này.