1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiến tranh lạnh sau khi cưới - Lương Hải Yến(1oc - Hoàn) (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5.1:

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Lúc Tống Thiên Tước toàn thân nhàng khoan khoái quay trở lại căn phòng, dễ xấu hổ kia ngồi nghiêm chỉnh ở bên giường.

      Tống Thiên Tước chậm rãi đến gần , phát mình vừa tiến lên bước, hô hấp của liền nhanh thêm phần. giống như là cố ý, lúc còn cách bước ngừng lại, ánh mắt dừng lại cánh môi đỏ hồng mềm mại của . cơn dục vọng mãnh liệt làm cho nhịn được mà vươn tay trái ra nắm lấy chiếc cằm vừa xinh đẹp vừa mềm mại của .

      "A. . . . . . . . . . . ." Vạn Linh Chi bị buộc ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của , đáy lòng càng ngừng run .

      "Em biết tối nay phải làm gì chứ?" Tống Thiên Tước rất nghi ngờ biết rốt cuộc có biết đêm tân hôn phải làm những gì ?

      "Ừm." Khuôn mặt nhắn của Vạn Linh Chi giống hệt như khối sắt bị nung đỏ, dùng giọng nhàng gần như nghe thấy tiếng mà trả lời: "Mẹ em có cho em biết rồi."

      Ánh mắt của Tống Thiên Tước lập tức nhuộm đầy ý cười, cố ý trêu chọc : "Vậy tức là biết phải làm gì rồi sao?"

      Lời mập mờ như thế, càng khiến cho đầu của Vạn Linh Chi cúi thấp hơn nữa, nhưng lại bị kiềm giữ chặt, cho nên tất cả biểu cảm mặt đều bị nhìn thấy rất ràng, có chỗ để trốn.

      Đôi mắt của Tống Thiên Tước trầm xuống, cúi đầu hôn , đầu lưỡi giống hệt như là có ý thức, lập tức chui vào trong miệng của , từ từ lấn sâu hơn. luồng khí nóng trong cơ thế bốc lên cách nào khống chế được gần như muốn thiêu hủy .

      "Ưmh. . . . . ." Vạn Linh Chi ngây thơ, đơn thuần bị động tác điên cuồng, mạnh mẽ bất thình lình của dọa sợ nên co người lui về phía sau, nhưng lại bị bàn tay khác của đè lại sau ót, thể động đậy.

      Tống Thiên Tước tay quấy nhiễu ở em của , tay khác lại giữ chặt đầu của . Sau đó để ý tới giãy giụa yếu ớt của Vạn Linh Chi, lần nữa bá đạo ngậm mút môi của .

      "Ưm. . . . . ." Đầu óc của Vạn Linh Chi trống rỗng, xúc cảm từ đầu lưỡi truyền tới cảm giác tê dại chạy khắp toàn thân. Đầu lưỡi của quấn lấy đầu lưỡi của sít sao. Cái loại cảm giác thân mật đó khiến cho thân thể ngừng nóng lên.

      Trời ạ, đây chính là hôn môi sao? Nó cũng giống như lời miêu tả trong tiểu thuyết sao, làm cho người ta ngây ngất, làm cho người ta say sưa sao?

      Tống Thiên Tước dùng sức gặm mút môi mềm của , khuấy đảo tàn phá bừa bãi ở trong miệng của , giống hệt như muốn mút luôn hồn ra ngoài. Đầu lưỡi của giống như ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ tường thành non mềm trong miệng , làm cho đầu óc Vạn Linh Chi càng ngày càng mơ hồ , lý trí cũng càng ngày càng xa.

      "Trời ơi! Nụ hôn của em, môi của em, giống như mật ngọt. . . . . ." Dù thế nào Tống Thiên Tước cũng nghĩ tới mùi vị của lại tuyệt vời hơn cả dự đoán, khiến cho khó kìm nén tình cảm của mình.

      Lúc nhàng nỉ non bên tai Vạn Linh Chi, giọng khàn khàn lại phát ra từ tính cực kỳ hấp dẫn.

      Nhưng mà suy nghĩ của Vạn Linh Chi sớm bay tới phương xa, còn nghe thấy
      cái gì nữa rồi. Toàn bộ giác quan cơ thể đều bắt đầu dao động theo nụ hôn của , nhàng như bước bông.

      Vạn Linh Chi cảm thấy thân thể bắt đầu nóng lên vì nụ hôn của , càng làm cho kìm lòng được mà run rẩy. Khi bị quyến rũ tràn đầy nam tính của xâm lược, bắt đầu tự chủ được mà đáp lại Tống Thiên Tước.

      “A…………” Giác quan mạnh mẽ quá mức đánh thẳng vào , khiến cho sợ hãi.

      “Linh Chi! Đừng kháng cự ! Đừng sợ! làm cho em cảm nhận được niềm vui sướng trước nay chưa từng có!” Tống Thiên Tước kéo cả người lên giường, đồng thời đè thân thể của mình lên người . Thân thể như lửa nóng còn có tình triều như cơn sóng cuồng nhiệt, lại khiến cho sắp hít thở thông lần nữa, cũng khiến cho thể động đậy.

      “Em……sợ……” Vạn Linh Chi rụt rè , biết nên làm như thế nào.

      “Đừng sợ, có ở đây.” Đây là quá trình cần phải trải qua, tại muốn dừng lại là chuyện thể nào. vừa trấn an , vừa dùng tay trái vuốt ve thân thể của , dẫn tới cho loạt run rẩy.”

      “Ưm……A!” Vạn Linh Chi nhịn được bật ra tiếng thở gấp, bởi vì tay của bắt đầu thăm dò vào trong từ phía dưới áo ngủ của . Hơn nữa còn đặt lên bộ ngực mềm mại của , cách bra viền tơ nhàng xoa nắn đầu vú nhạy cảm của .

      “A!” căng thẳng cắn môi dưới, lúc muốn kháng cự lại đụng chạm của , cảm giác tê dại làm có người ta ngượng ngùng đó, lại khiến cho trong lòng chút mong đợi.

      từ từ, em thả lỏng ! Ngoan!” nhàng trấn an ở bên tai , chưa từng có người con nào có thể khiến cho lo lắng như thế. mở miệng ngậm vành tai xinh xắn, mềm mại của , dùng răng nhàng gặm, cắn.

      “Này!” Cái miệng nhắn của Vạn Linh Chi khẽ bật ra tiếng rên rỉ xíu, toàn thân dần dần nóng lên khiến cho lý trí của càng ngày càng trôi xa.

      ngờ em gầy như vậy, nhưng chỗ nên lớn tuyệt đối chút nào.” Tay của dùng sức vuốt ve bộ ngực sữa mềm mại của , dịu dàng lời mập mờ ở bên tai .

      Vạn Linh Chi nghe thấy lời trêu chọc của , liền quay mặt sang chỗ khác dám nhìn , điều này là quá mắc cỡ!

      “Đừng xấu hổ, chúng ta là vợ chồng, những lời này cũng chỉ có hai chúng ta nghe được, phải sao?” Tống Thiên Tước biết dễ xấu hổ, lại cố ý to gan khuyên như vậy. Ha ha, cảm thấy mình là quá xấu xa rồi.

      “A!” nhàng vuốt ve đầu vú của , trận run rẩy xông tới khiến cho Vạn Linh Chi nhịn được hét lên tiếng chói tai. Sau khi ý thức được tiếng hét cực kỳ mắc cỡ của mình, lập tức lấy tay che miệng của mình lại.

      được che, thích nghe tiếng rên mềm mại của em.” bá đạo chặn bàn tay bé muốn che miệng của lại, thích nghe tiếng rên rỉ mềm mại, non nớt của , phảng phất giống như thanh tự nhiên, cực kỳ tuyệt vời.

      Khuôn mặt của Vạn Linh Chi căng lên đỏ bừng, ngượng ngùng đến mức muốn độn thổ cho xong.

      để ý tới tiếng rên của em, em muốn rên như thế nào cũng được.” chuyện, giọng điệu cực kỳ tà ác, bắp đùi săn chắc gắt gao để ở giữa hai bắp đùi trắng nõn của , nhàng vuốt ve.

      “Em……Em……” hổn hển thở gấp, hết được câu hoàn chỉnh. Thân thể nhạy cảm mềm mại của bị đè ép dưới lồng ngực rắn chắc của Tống Thiên Tước, thân thể ngừng tỏa ra nhiệt độ nóng bức và hơi thở nam tính, khiến cho muốn xem như thấy cũng được.

      “A!” Thân thể Vạn Linh Chi trở nên mềm yếu có sức lực, bên trong cơ thể nổi lên loại cảm giác giống như có dòng điện chạy tán loạn, càng ngày càng mãnh liệt, rồi lại dâng lên loại cảm giác trống rỗng khó hiểu, khiến cho bứt rứt, vặn vẹo thân thể mềm mại.

      Chiếc lưỡi nóng bỏng của Tống Thiên Tước lại càng ngừng liếm láp qua lại giữa khuôn mặt và thân thể của , khiến cho toàn thân chỗ nào là run rẩy, hô hấp cũng tự chủ mà trở nên nhanh hơn.

      …………”

      “Gọi tên của .” Tống Thiên Tước cắn vành tai của , trầm thấp .

      “Thiên……Thiên Tước.”

      “Ngoan!” Cái miệng của lại gắt gao che kín môi lần nữa, nuốt hết toàn bộ lời của vào trong miệng mình.



      Kem đánh răng: Phù … phù … Nóng quá … Nóng quá … Mạn phép cắt ở đây đợi 10 thank tung chap mới nha! Đừng ném đá bạn, bạn chết là ém hàng luôn đó*che miệng cười gian*


      Chương 5.2:

      Editor: Tinh Linh Tuyết.

      "Đừng sợ, em chỉ cần ngoan ngoãn nằm yên, còn lại cứ giao cho ." kéo áo ngủ bằng tơ tằm của lên, lộ ra bra viền tơ màu trắng: "Em đẹp."

      Đôi mắt của thẳng tắp nhìn chằm chằm bra viền tơ màu trắng bao bọc bộ ngực sữa đầy đặn của , mơ hồ nhìn thấy cả trái dâu màu hồng phấn đứng thẳng đỉnh núi tuyết, cảm giác như như càng làm cho người ta muốn dịu dàng hôn nó, gặm nó tốt.

      "Thiên Tước. . . . . . em. . . . . ." Hành động của khiến cho căng thẳng cắn môi dưới, dùng đôi con ngươi to tròn như hồ nước trong veo nhìn , thẹn thùng nhưng lại khiến cho ngừng động lòng.

      Đáng chết, sao có thể dùng ánh mắt hấp dẫn như thế để nhìn mình chứ?

      "Đừng nhìn như vậy, sợ nhịn được, đến lúc đó làm em đau." hết sức đè nén xôn xao trong cơ thể, khắc chế dục vọng của mình: " hi vọng lần đầu tiên của chúng ta lưu lại ấn tượng xấu cho em, dịu dàng thương em tốt."

      "Lần đầu tiên của em nên là ký ức tốt đẹp nhất!" Giọng điệu của hết sức nhàng, vừa chậm chạp lại vừa dịu dàng. Ánh mắt chăm chú nhìn của cũng rất dịu dàng, giống như là nhìn bảo bối cực kỳ quý báu. Tay của dịu dàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của , nhàng chạm vào da thịt tinh tế, mềm mại của : " nhất định rất dịu dàng, em đừng lo lắng." Đối với phụ nữ, Tống Thiên Tước vẫn luôn cảm thấy có cũng được mà có cũng sao, chưa từng có người con nào mang lại cho cảm giác mãnh liệt giống như , chỉ cần nhìn chằm chằm cũng đủ khiến cho bị dục hỏa thiêu đốt rồi.

      Trời ạ, tại sao lại như vậy chứ?

      "Ưm. . . . . ." Vạn Linh Chi run run, khẽ rên thành tiếng, bàn tay phủ lên bộ ngực sữa của dùng sức xoa nắn, truyền đến từng trận khoái cảm làm cho người ta rã rời.

      "Ưmh, em. . . . . ."
      cực kỳ căng thẳng. Lúc này, lại cởi bra của ra, làm lộ ra bộ ngực sữa đầy đặn tròn trịa.

      đẹp……” Tống Thiên Tước thầm, nhìn chằm chằm đôi ngực sữa mềm mại của .

      Hai quả dâu tây màu đỏ mê người bộ ngực sữa trắng nõn của hơi ưỡn lên, giống như quyến rũ liếm láp và cắn mút nó. Tống Thiên Tước kìm lòng được mà vươn tay phủ lên phía , chậm rãi vuốt ve, ngón cái và ngón trỏ nắm , dụ dỗ phát ra tiếng rên rỉ khiến người ta mắc cỡ.

      “A!” Khuôn mặt của đỏ bừng, ánh mắt của có chút kiêng kỵ, giống hệt như muốn nuốt sạch vào bụng, làm cho toàn thân ngừng nóng lên, ngừng run rẩy.

      “Đừng xấu hổ, em rất đẹp!” Đầu của chôn sâu ở trước bộ ngực tuyết của , đồng thời lè lưỡi chậm rãi liếm mút quả dâu tây màu đỏ ở đầu bộ ngực sữa của .

      “A……” Toàn thân của run rẩy.

      là nhạy cảm.” Con ngươi đen láy, trầm tĩnh của thâm trầm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cái, khóe môi nhếch lên tà ác ngọt: “Mùi vị của em là ngọt!”

      mập mờ lè lưỡi liếm mút đầu vú vừa mềm mại vừa nhạy cảm của , hàm răng thỉnh thoảng lại gặm lên vật mềm mại mê người này, làm cho liên tục rên rỉ, khuôn mặt đỏ bừng mãi thôi.

      “Ưm……A……” Thân thể của Vạn Linh Chi bởi vì bị liếm mút và trêu đùa cho nên nhịn được mà khẽ vặn vẹo.

      Vạn Linh Chi cảm thấy trong cơ thể có luồng khí muốn nổ tung, nhịn được khẽ rên thành tiếng, nhưng lại cảm thấy mình phát ra thanh xấu hổ như vậy là mất thể diện, cho nên chỉ muốn gắng hết sức đè nén nó.

      “Ngoan, em muốn rên cứ rên, phải kiềm chế.” dịu dàng dụ dỗ bên tai .

      “Em……” Lời của còn chưa xong, bị nhiệt tình của hút vào khiến cho mất cả năng lực để chuyện, chỉ có thể để lại từng tiếng rên rỉ, lửa dục trong cơ thể cũng càng lúc càng dâng cao.

      “A……” Đầu vú bị gặm cắn truyền đến luồng sóng khoái cảm, khiến cho Vạn Linh Chi cũng nhịn nổi nữa, trong cánh môi khép chặt bật ra tiếng rên rỉ: “Ưm……A……”

      “Thoải mái ?” Tiếng rên của tiết lộ động tình, khiến cho lập tức cảm thấy càng thêm hưng phấn.

      Tống Thiên Tước chậm rãi chuyển nụ hôn từ đôi ngực sữa non mềm trắng nõn của xuống dưới bụng của , thân thể của lập tức cong về phía , ngừng run rẩy.

      “Ưm……” kiềm nén được khẽ đong đưa thân thể, trong lòng hoảng hốt giống như cảm thấy giữa hai chân tựa hồ có dòng nước ấm chảy ra.

      Vạn Linh Chi cảm thấy rất thoải mái, giống hệt như nằm bông, toàn bộ tỉnh táo và lý trí đều bị động tác của Tống Thiên Tước đánh tan. Chỉ cảm nhận được đầu lưỡi linh hoạt nóng bỏng của liên tục di chuyển qua lại đỉnh bộ ngực sữa của , đầu vú màu đỏ hồng của bị cắn mút đến mức giống như được bôi lớp nước trơn mịn. “A…… Thiên Tước, em……em……” Hai tay của tự chủ vươn ra ôm lấy đầu của , ngừng rên rỉ.

      Lúc toàn thân gần như muốn xụi lơ còn chút sức lực nào, bàn tay của Tống Thiên Tước cởi hết toàn bộ áo ngủ tơ tằm của ra, để lộ đôi chân thon dài cân xứng, đùi ngọc trắng nõn chút tỳ vết, thu hết cảnh đẹp này vào trong mắt.

      quần lót màu trắng viền tơ có mảng nước ướt đẫm nhàn nhạt. Nhìn thấy cảnh đẹp mê người này, đôi mắt của trầm xuống, ngón tay đặt ở bên ngoài, cách lớp vải mỏng khẽ ma sát tiểu hoa huyệt ở giữa hai chân của : “Linh Chi, em động tình rồi.”

      “A……” Tay của giống hệt như có dòng điện, vừa chạm vào nơi riêng tư chưa từng cho ai chạm vào kia liền khiến cho nơi đó có cảm giác giống hệt như có dòng điện chạy qua.

      Vạn Linh Chi xấu hổ muốn khép hai chân lại, nhưng lại bị Tống Thiên Tước ngăn cản trước bước. dùng chân của mình tách hai chân của ra, sau đó dùng bàn tay rắn chắc thăm dò vào trong, nhàng mơn trớn trước huyệt động thần bí của .

      “Em rất ngọt!” Ngón tay của chậm rãi vỗ về chơi đùa ở trước cửa huyệt hơi ẩm ướt của , giở trò đùa giỡn khiến cho gần như thở nổi.

      “Em……Thiên Tước, ưm……”

      “Em ướt rồi……” Ái dịch vừa ấm áp vừa ướt át dính vào ngón tay của , khiến cho nhịn được giọng cũng trở nên hơi khàn khàn.
      Last edited by a moderator: 13/12/14
      marryTôm Thỏ thích bài này.

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Tiếp máu

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.3:

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      tay của Tống Thiên Tước kéo quần lót màu trắng viền tơ của ra, khiến cho vườn hoa xinh đẹp mê người của hoàn toàn ra ở trước mắt . tại đôi mắt của bị lửa dục che kín, vươn tay vừa nhàng xoa nắn vừa từ từ vê phía cánh hoa mê người kia, hơn nữa còn dùng ngón tay nhàng chọc vào tiểu hoa hạch.

      "A!" Tiếng rên rỉ run rẩy của chứng tỏ lý trí của hoàn toàn bị tình dục khống chế rồi.

      Trong cơ thể của Vạn Linh Chi có dòng nước ấm ngừng chảy ra, theo bắp đùi của chảy xuống mặt giường, cảm giác lạ lẫm này khiến cho cảm thấy sợ hãi .

      " bé ngốc, đó là bằng chứng cho thấy em cũng muốn , đừng sợ." Nhìn thấy xấu hổ, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập ý tứ biết phải làm sao giọng điệu của khỏi tràn đầy cưng chiều.

      ". . . . . ."

      "Đừng sợ, bây giờ em chỉ cần phản ứng theo cảm giác của chính mình là được rồi." Tống Thiên Tước dùng sức hôn môi của , nhưng vào lúc này, tay của lại chậm rãi đưa vào tiểu huyệt non mềm vừa ướt át vừa chặt chẽ của .

      "Ưm. . . . . ." Hoa huyệt căng chặt kẽ hở của đột nhiên bị vật cứng xâm nhập, theo bản năng chỉ muốn giãy giụa, nhưng mà lại càng hôn sâu hơn.

      "Ưm. . . . . ." Tay của bị vách huyệt non mềm ở bên trong bao chặt, rút ra đâm vào giữa con đường tràn đầy ái dịch ấm áp, tự chủ được mà nâng cao mông của mình phối hợp với .

      "A. . . . . . Ưm. . . . . ." Cái miệng nhắn của khẽ phát ra tiếng rên mê người.

      "Thích thăm dò em như vậy ?"

      Vạn Linh Chi mềm yếu còn chút sức lực nào mà ngã phịch ở phía dưới thân thể của , chậm rãi gật đầu, con người đen láy khép hờ, sắc mặt đỏ ửng, cả người tản ra loại sức hút cực kỳ mê hoặc.

      từ từ tăng nhanh tốc độ chuyển động của ngón tay, mỗi lần đưa vào rút ra như vậy đều khiến cho thân thể mềm mại của

      [​IMG]
      xixon, Tôm ThỏSue ú thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.4:

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      vội vàng chạy vào phòng tắm, sửa soạn cho bản thân tốt. Nửa giờ sau, Vạn Linh Chi mặc chiếc váy dài vải chiffon nhìn rất thanh nhã nhưng mất khí chất chậm rãi bước ra ngoài.

      Trong lòng Vạn Linh Chi hơi bất an, hai bàn tay để ở bên người thầm nắm chặt làn váy, để hóa giải tâm tình khẩn trương của mình. Dưới hướng dẫn của người giúp việc, tới phòng ăn của nhà họ Tống. vừa mới vào phòng ăn, khóe mắt liền thoáng nhìn thấy người đàn ông ngồi ở vị trí đầu tiên phía bên phải, chính là Tống Thiên Tước.

      ấy ở nhà sao? Vậy tại sao ấy lại gọi rời giường, tại sao lại cố ý tới phòng ăn trước ngồi đợi ? Từng dấu chấm hỏi lần lượt lên ở trong đầu Van Linh Chi, vừa nghĩ tới khả năng có thể là cố tình để cho mình đối diện với những người ngồi ở đây, đáy lòng của Vạn Linh Chi lại ngừng trầm xuống.

      "Tới đây ngồi ." Từ lúc xuất ở trong phòng ăn, Tống Thiên Tước vẫn luôn nhìn chằm chằm. Nhìn thấy yếu đuối giống như con thỏ trắng bị lạc đường trong rừng sâu khiến cho nhịn được lại nảy sinh suy nghĩ muốn trêu chọc .

      Sáng sớm hôm nay, quả cố ý đánh thức , cũng đợi cùng nhau xuống lầu chào hỏi mọi người. mặt là do vốn dĩ từ trước tới giờ đều quan tâm mấy thứ lễ nghi phiền phức này, mặt khác chính là muốn xem thử có phản ứng gì.

      Đáng tiếc, này dù trở thành vợ , những vẫn bỏ được dáng vẻ trước đây. Lúc này, thoạt nhìn Vạn Linh Chi có vẻ như rất căng thẳng. Vốn dĩ còn cho rằng trải qua khoảng thời gian dạy dỗ gần đây, khá hơn trước rất nhiều, vậy mà ngờ này chỉ thoải mái tự nhiên khi ở trước mặt , đến khi xuất trước mặt người khác lại trở về dáng vẻ vốn có lúc trước.

      Aiz, xem ra về sau mình còn phải tiếp tục lao tâm khổ trí nhiều rồi.

      Vạn Linh Chi cẩn thận, dè dặt tới chỗ trống ở bên cạnh Tống Thiên Tước, nhàng kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống. Trong đáy lòng thầm tự động viên chính mình, lần lượt chào hỏi từng người bàn ăn.

      " ngờ lão già họ Vạn kia vậy mà lại có được cháu khéo léo như vậy, xem ra lão ta là phải tích phúc mấy đời rồi!" Ông nội Tống nhìn thấy cử chỉ khéo léo dịu dàng của Vạn Linh Chi cảm thấy rất hài lòng, so với hai đứa cháu ngang ngược của ông, quả là tốt hơn rất nhiều.

      Hừ, ngờ lão già họ Vạn kia lại may mắn như vậy, cả cháu trai và cháu đều rất ngoan, là khiến cho người ta ghen tỵ mà! giống như ông, cháu trai chịu bị khống chế, quản thúc được; cháu chỉ biết tiêu tiền ăn chơi, muốn quản!

      "Hừ, chỉ biết sợ hãi rụt rè, có cái gì tốt chứ!" Tống Mân Côi phục hừ lạnh, khóe mắt liếc Vạn Linh Chi, vẻ mặt xem thường.

      Hoàng Tú Phân thấy thế, lập tức trừng mắt nhìn con cái, nếu làm ông cụ nổi giận, cũng chỉ có bà là người phải lãnh chịu hậu quả mà thôi.

      Tống Mân Côi bị ông nội và mẹ trừng mắt nhìn chằm chằm, đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại; mà Tống Bách Hợp ngồi ở bên cạnh lại khẽ che khóe miệng, bộ dáng nhìn giống như xem kịch vui.

      "Ăn cơm , ông nội." Tống Thiên Tước trầm mặc nhàn nhạt mở miệng, sau đó bắt đầu tự mình ăn cơm.

      Ông nội Tống gật đầu cái, hòa nhã cười với Vạn Linh Chi vẫn còn im lặng cúi đầu: "Linh Chi, mau ăn , nếu muốn ăn gì cứ với phòng bếp, để bọn họ lấy cho cháu."

      ". . . . . . cần phiền phức như vậy đâu, ông nội." Vạn Linh Chi vừa nghe thấy ông nội Tống như vậy, bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa làm rơi cái nĩa trong tay, vội vàng nhìn về phía ông xua tay rồi liên tục lắc đầu, " cần đâu."

      "Đừng căng thẳng, cháu gả cho Thiên Tước rồi, về sau chúng ta chính là người nhà, có lời gì cứ , đừng ngại." Ông nội Tống là người khôn khéo cỡ nào, sao lại nhận ra tính tình nhát gan của Vạn Linh Chi chứ, nhưng mà ông cũng thấy ngoài mặt là người nhát gan nhưng trong nội tâm lại rất đơn giản, ngây thơ, hơn nữa đôi mắt của còn rất thuần khiết.

      Vạn Linh Chi đơn giản, ngây thơ vừa vặn thích hợp với đứa cháu trai gian xảo, tâm tư phức tạp, giỏi tính kế người khác của ông. Xem ra đây đúng là nhân duyên trời định, hai người này lại cũng có thể gom thành đôi. Ông và lão già họ Vạn từ trước tới giờ luôn đối đầu với nhau như nước với lửa, ngờ mình thình lình nảy ra ý tưởng này, ngược lại lại thúc đẩy quan hệ của hai nhà.

      Aiz, xem ra ông nhất định là phải đấu với lão già họ Vạn kia cả đời, tách ra được rồi.

      Sau khi dùng bữa sáng xong, Vạn Linh Chi cầm theo cặp tài liệu của Tống Thiên Tước tiễn tới cửa lớn rồi cung kính đặt vào trong tay giống như lúc ở nhà thấy mẹ Vạn vẫn làm với bạn Vạn.

      Sau khi Tống Thiên Tước nhận lấy cặp tài liệu đưa tới, liền dùng loại ánh mắt kỳ quái quan sát Vạn Linh Chi.

      Ánh mắt nóng bỏng của khiến cho lòng bàn tay của Vạn Linh Chi thầm đổ mồ hôi, khuôn mặt của tự chủ khẽ đỏ ửng. Là do cách ăn mặc hôm nay của có vấn đề ư, hay là mặt dính gì đó? Trong lòng Vạn Linh Chi ngừng tự hỏi mình như vậy.

      " cưới về chính là vợ, chứ phải là người giúp việc." Trước khi Tống Thiên Tước lên xe, chỉ nhàng câu như vậy ở bên tai .

      Vạn Linh Chi ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn bóng xe nghênh ngang rời . Trong lòng rất khổ sở, mặc dù nhát gan, lại có chút đơn giản, ngây thơi, nhưng phải người ngu ngốc. Tống Thiên Tước giễu cợt ràng như vậy, sao có thể nghe hiểu chứ?

      Hóa ra, mới vừa rồi tự nhận đó là việc làm của người vơ, nhưng ở trong mắt lại chỉ là việc làm của người giúp việc, tại sao lại như vậy chứ? Lúc ở nhà, mỗi ngày đều thấy mẹ tiễn ba làm như vậy mà, tại sao lúc đến phiên mình làm, lại có loại phản ứng như vậy chứ?

      Vạn Linh Chi chán nản suy nghĩ, mới ngày đầu tiên, mình làm sai rồi, về sau phải làm như thế nào đây?

      Cả nhà họ Tống, cũng chỉ có mình Vạn Linh Chi mới phiền não về việc sau này
      mỗi ngày có nên đích thân tiễn chồng ra cửa hay . Bởi vì ở nhà họ Tống chưa từng có thói quen này, trước giờ luôn là ai làm chuyện nấy, đều thành thói quen rồi.

      Nhưng mà, Vạn Linh Chi mới gả đến nhà họ Tống lại biết quan niệm tình thân của người nhà họ Tống Đạm bạc đến cỡ nào, mà tất cả những điều này, thân là chồng của Vạn Linh Chi, Tống Thiên Tước giống hệt như là cố ý quên mất, hề nhắc nhở dù chỉ chút.

      Lúc này, Tống Thiên Tước ngồi xe, trong tay lật xem tài liệu cần thiết cho buổi họp sáng nay, nhưng toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là vẻ mặt uất ức của Vạn Linh Chi mới vừa rồi trước khi rời .

      “Chết tiệt”. Tống Thiên Tước khép tài liệu lại, thầm khẽ nguyền rủa. “ ấy có khó chịu hay cũng phải là chuyện mình nên quan tâm”. Lầu bầu xong, nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng mà khuôn mặt bị đả kích đến tái nhợt của cứ lên trong đầu cách nào xua được.........

      Vạn Linh Chi đứng nguyên tại chỗ, lâu sau mới bình phục tâm tình, xoay người vào trong nhà, vừa vào phòng khách, trước mặt liền đụng phải Hoàng Tú Phân và hai vị thiên kim của nàh họ Tống.

      “Dì Phân, Mân Côi, Bách Hợp”. Trước khi gả tới đây, mẹ kể lại đơn giản thứ bậc của mọi người trong nhà họ Tống cho nghe lần.

      biết, Hoàng Tú Phân là mẹ kế của Tống Thiên Tước, nhưng luôn xưng hô với bà là “Dì Phân” mà phải là mẹ, cho nên cũng học theo chồng xưng hô như vậy.

      Hoàng Tú Phân nghe Vạn Linh Chi gọi tiếng “Dì Phân” này, đáy mắt lên tia sáng lạnh vui rồi nhanh chóng biến mất để lại dấu vết, cho dù trong lòng vui, nhưng bà vẫn phải treo theo nụ cười vừa diệu dàng vừa thân thiện.

      “Linh Nhi, là xin lỗi! Hôm nay là ngày đầu tiên sau tân hôn của con, Thiên Tước lại vẫn đến công ty làm, con ngàn vạn lần đừng trách nó đó”. Hoàng Tú Phân giả bộ hào ái, biểu lộ bộ dáng dễ giải, dùng vẻ mặt ấy náy câu xin lỗi với Linh Chi: “Aiz, đều tại Thiên Tước là người cuồng công việc, thế nào nó cũng nghe, ngay cả ông nội cũng quản được nó, cho nên sau này còn phải làm phiền người vợ hiền như con dụng tâm nhiều chút rồi.

      Trong lòng Vạn Linh Chi có chút thấp thỏm: “Dì Phân, có gì sao lại xin lỗi, chuyện của công ty tương đối quan trọng, con sao, đây đều là chuyện con phải làm”. vừa cẩn thận vừa sợ hãi đáp lại lời của Hoàng Tú Phân. Vạn Linh Chi chỉ sợ sơ ý chút sai, đến lúc đó rất phiền toái. Mặc dù đều là gia tộc lớn, nhưng mà ở nhà họ Vạn của lại chưa bao giờ cần phải chú ý chuyện đúng khuôn phép, cẩn thận dè dặt khắp mọi nơi như ở nhà họ Tống.

      tức giận là tốt rồi”. Hoàng Tú Phân vì biểu phong phạm của nữ chủ nhân, nên tiếp tục giả bộ hình tượng mẹ hiền: “Về sau có chuyện gì hoặc là có khó khăn gì cứ cho dì biết, thế nào dì cũng được coi như mẹ chồng của con, con thấy đúng ?”.

      “Dạ dì Phân”. Vạn Linh Chi mỉm cười gật đầu, trong lòng lại khẩn trương dứt. Đây là lần đầu tiên chuyện lâu như vậy với người ngoài, trừ trưởng bối nhà họ Vạn, rất sợ mình phát run, sợ mình xảy ra chuyện xấu hổ, làm mất thể diện của Tống Thiên Tước.

      “Ai da, mẹ, mẹ còn muốn bao lâu nữa?” Tống Mân Côi nãy giờ phải đứng đợi bên cạnh rốt cuộc nhịn được nữa nên thúc dục Hoàng Tú Phân “ Thời gian chúng ta hẹn làm SPA cũng sắp tới rồi, mau thôi!”

      Tống Bách Hợp vừa ngáp vừa gật đầu, “Mẹ, cần gì phải chuyện khách sáo với ta!”. hiểu tại sao mẹ phải giả bộ đóng vai trưởng bối từ ái với vị “chị dâu” có lá gan xíu này. phải mẹ muốn để cho chị họ Phương Nghiên làm chị dâu các sao? Tại sao bây giờ lại đối xử với Vạn Linh Chi đều luôn trưng ra vẻ mặt hài hòa nhưu vậy chứ? kỳ quái”!

      lễ phép, Linh Chi là chị dâu của các con, cai cho phép các con chuyện như vậy hả?” Hoàng Tú Phân nghiêng đầu trừng mắt nhìn hai con của mình cái sau đó quay đầu nhìn về phía Vạn Linh Chi : “Hai người bọn họ bị dì chiều hư rồi, biết lớn , con đừng để trong lòng nhé”.

      “Dì Phân, có chuyện gì”.

      Vạn Linh Chi câu nệ cười cười: “Dì Phân có chuyện gì cứ giải quyết trước ”.

      “Vậy tốt rồi, dì vội, dì trước đây”. Hoàng Tú Phân thêm vào lời nào nữa, dẫn hai con ra cửa. khỏi thở phào nhõm, lúc này trái tim nhảy loạn mới từ từ dịu xuống.
      Last edited: 21/12/14
      Tôm ThỏSue ú thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6.1:

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Mẹ, sao mẹ phải đối xử tốt với Vạn Linh Chi như vậy chứ?" Tống Mân Côi ngồi vào trong xe, liền mở miệng trực tiếp hỏi thẳng.

      "Đúng vậy đó mẹ, con cũng hiểu." Tống Bách Hợp cũng hiểu được lý do vì sao bà lại làm vậy.

      Hoàng Tú Phân bất đắc dĩ liếc hai đứa con của mình cái. Sao bà lại sinh ra hai đứa con có đầu óc như thế này chứ?

      "Các con có mắt sao?" Hoàng Tú Phân gầm tiếp: " thế nào Vạn Linh Chi cũng là thiên kim tiểu thư của nhà họ Vạn, hơn nữa cũng là vợ của Tống Thiên Tước, các con thấy thái độ của ông nội đối với ta sao? Chỉ cần như vậy thôi, chúng ta cũng thể gây xích mích ngay trước mặt ta được, cho dù thích cũng thể biểu mặt, biết ?"

      "Mẹ, phải là mẹ muốn cho để chị họ Phương Nghiên gả cho cả sao?" Lúc này Tống Bách Hợp mới hiểu ra, nhưng nghĩ lại: "Vậy kế tiếp phải làm sao?"

      "Yên tâm, mẹ có biện pháp đối phó với ta rồi." Trong đáy mắt Hoàng Tú Phân thoáng lên tia sáng lạnh đầy quỷ kế, bà dày công tính toán kế hoạch lâu như vậy, bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, sao cũng thể uổng phí!

      "Mẹ, mẹ còn có thể có biện pháp gì chứ?" Tống Mân Côi cười lạnh : " cả kết hôn rồi, hơn nữa còn là người ông nội tự mình chọn lựa, chị họ Phương Nghiên còn có hy vọng gì chứ?"

      Tống Mân Côi cũng xem trọng tình huống này, mẹ làm như vậy quả là uổng phí tâm cơ rồi! Chẳng lẽ cả ly hôn vì chị họ Phương Nghiên sao? Làm sao có thể chứ?

      "Chị à, cũng thể như vậy." Ngược lại, Tống Bách Hợp rất tán thành cách làm của mẹ mình: "Chị thử nhìn Vạn Linh Chi đó xem. Tướng mạo chỉ có thể được coi như là xinh đẹp động lòng người, nhưng mà tính tình lại quá kém. Dáng vẻ lúc nào cũng dè dặt, sợ sết, tuyệt đối giống như chúng ta là những thiên kim tiểu thư năng lực giao tiếp cực giỏi, càng tới khí chất tự nhiên thoải mái, cao quý thanh lịch. Nếu phải ông nội ta là tiểu thư nhà họ Vạn, em còn tưởng rằng ta chừng trải qua cuộc sống của thôn quê đấy? Chị họ Phương Nghiên lại có nhiều thế mạnh hơn ta, chị xem chị họ Phương Nghiên ngoại trừ gia thế ra, có điểm nào vượt qua Vạn Linh Chi gấp trăm gấp ngàn lần chứ? Em mà là đàn ông, cũng chọn chị họ Phương Nghiên."

      "Mẹ, mẹ muốn để cho chị họ Phương Nghiên tới phá hoại hôn nhân của bọn họ sao?" Tống Mân Côi nhíu mày nhìn về phía mẹ mình: "Ông nội đồng ý để cho cả và chị dâu ly hôn đâu."

      "Chỉ cần cả của các con kiên trì muốn ly hôn, hoặc là Vạn Linh Chi tự mình ra, các con cho rằng ông nội của các con còn có thể ngăn cản được sao?" Hoàng Tú Phân tính trước rồi, bà tiếp: "Tính tình của cả các con, mẹ nghĩ chắc các con cũng biết. khi nó quyết định hoặc kiên trì chuyện gì, cho dù là ai cũng ngăn cản được. Về phần Vạn Linh Chi, ta là người nhát gan chắc chắn tự mình tới chuyện ly hôn. Nếu là ta đề nghị ly hôn, khẳng định là xảy ra chuyện rất nghiêm trọng, nhà họ Vạn cũng mặc kệ mọi chuyện chỉ ngồi nhìn, đến lúc đó cho dù bọn họ muốn ly hôn cũng được." Nghĩ đến đây, Hoàng Tú Phân giống như cảm thấy mục tiêu của mình càng ngày càng gần trong gang tấc rồi.

      "Mẹ,
      mẹ, tính bao giờ giới thiệu chị họ Phương Nghiên với cả?" Tống Bách Hợp cho là mẹ mình rất có đạo lý.

      " nhanh thôi, đợi mẹ an bài xong mọi chuyện, bọn họ tự nhiên gặp mặt." Hoàng Tú Phân cười : "Mẹ làm cho tất cả những chuyện này đều phát triển thành được chuyện đương nhiên."

      Hai vị tiểu thư nhà họ Tống nghe thấy mẹ chuyện nắm chắc như vậy, cũng nhịn được vui mừng nở nụ cười.

      Như vậy những ngày tháng tiêu xài vô độ của họ vĩnh viễn bao giờ kết thúc, là quá tốt đẹp! Ba mẹ con bọn họ hoàn toàn đắm chìm trong mộng đẹp do mình tự biên tự diễn, hoàn toàn quên mất Tống Thiên Tước là người từ trước tới giờ ai có thể tùy ý định đoạt được, thế mà họ lại ở đây vọng tưởng có thể thay đổi hôn nhân và cuộc đời của .

      Ai, là quá ngu xuẩn!

      Trong cao ốc công ty cổ phần tài chính Tống thị.

      "Này, nếu như tôi nhớ lầm, ngày hôm qua chúng tôi vừa mới uống rượu mừng của cậu mà, tại sao hôm nay lại nhìn thấy cậu ở chỗ này chứ?" Hôm nay Dương Văn Lí tới Tống thị để bàn chuyện làm ăn, vốn cho là bàn bạc cùng trợ lý của Tống Thiên Tước, ngờ vừa bước vào phòng lại nhìn thấy chú rể ngày hôm qua ngồi ở đây lật xem tài liệu.

      "Chuyên án đầu tư lớn như vậy, vẫn nên do tôi tự mình tới bàn bạc mới tương đối thỏa đáng." Tống Thiên Tước tránh nặng tìm trả lời.

      "Nghe tôi này bạn, dù gì hôm nay cũng là ngày đầu tiên sau tân hôn của cậu, cần phải liều mạng làm như vậy chứ?" Dương Văn Lí là hoàn toàn hết nổi với rồi: "Cứ thế nhét vợ mới cưới của cậu vào cái nhà kia như vậy, có phải là có chút quá tàn nhẫn rồi hay ?"

      Nhớ tới Vạn Linh Chi mềm mại đáng kia, Dương Văn Lí khỏi có chút đồng tình với , gả cho người chồng tim phổi như vậy, là bất hạnh của mà!

      "Tôi cho là hôm nay cậu tới đây là để chuyện đầu tư?" Tống Thiên Tước giống như nghe thấy chỉ trích trong lời của bạn thân: "Chẳng lẽ đúng sao? Vậy mời cậu trở về , tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, muốn lãng phí thời gian ở đây nghe cậu những chuyện nhảm nhí râu ria này!"

      "Này này, tôi , tôi còn được sao?" Dương Văn Lí gấp gáp gọi lại, chỉ sợ ta cứ thế mà mất, vậy chuyện đầu tư có thể bị ngâm nước mất.

      Vì vậy, kế tiếp Dương Văn Lí liền nghiêm túc thảo luận chuyện đầu tư với Tống Thiên Tước, dám nhảm nhiều lời nữa, để tránh bị đuổi như vậy liền mất nhiều hơn được. Nhưng mà trải qua hai giờ thảo luận, sau khi hai người quyết định các hạng mục hợp tác làm việc, Dương Văn Lí lại quản được cái miệng bát quái của mình: "Cậu tính cưới người ta về, sau đó cứ thế bỏ mặc người ta ở nhà sao?"

      "Chuyện này hình như liên quan tới cậu mà?" Tâm tình của Tống Thiên Tước thoáng chuyển biến, có vẻ tốt hơn trước, thoải mái trả lời vấn đề của : "Sao trước giờ tôi biết cậu là người quan tâm cuộc sống hôn nhân của tôi như vậy nhỉ?"

      "Tôi chỉ là quan tâm cậu thôi, để tránh cho cậu mới kết hôn lâu lại xảy ra scandal ly hôn." Dương Văn Lí khách khí móc.

      "Cám ơn lời chúc của cậu, có ngày như vậy đâu!" Thái độ của Tống Thiên Tước rất thờ ơ.

      "Là cậu muốn kết hôn với người ta, kết quả là ngay ngày đầu tiên sau khi kết hôn cậu bỏ người ta ở nhà mình, đây phải là hành vi của quân tử." Dương Văn Lí đồng ý với cách làm này của bạn thân: "Coi chừng kia vì chuyện này mà ghi hận cả đời đấy."

      Đỉnh lông mày của Tống Thiên Tước hơi chau lại, trong lòng cảm thấy có chút là thoải mái khi nghe bạn thân tới chuyện Vạn Linh Chi ghi hận.

      " có việc gì, tiễn." như vậy ràng là hạ lệnh đuổi khách, khiến cho Dương Văn Lí cam lòng đứng dậy.

      "Hi vọng lâu sau đó phải nghe thấy tin tức cậu ly hôn." tới cửa, Dương Văn Lí nhàn nhạt để lại câu trêu chọc: "Tôi hi vọng trong chúng ta cậu là người kết hôn sớm nhất đồng thời cũng là người ly hôn sớm nhất đâu."

      "Xin nhận ý tốt của ngài, tuyệt đối như vậy!" Tống Thiên Tước nhìn bạn thân giương lên nụ cười giả dối, cắn chặt răng, từng chữ từng câu. Hừ! Thế nhưng dám trù ẻo hôn nhân của , nhất định để cho bạn thân được hả hê!

      Sau khi bạn thân vừa rời , Tống Thiên Tước cũng rời khỏi công ty, lái xe về nhà. tin Vạn Linh Chi dám có câu oán hận với . Lúc đầu cưới là vì nhìn ra được là người rất dễ nắm trong tay, làm sao có thể để cho bò lên đầu minh chứ?
      Last edited by a moderator: 23/12/14
      xixonTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :