Đây đây, mình chơi trốn tìm nữa đâu mà.
Chương 4.3:
Editor: Tinh Linh Tuyết.
Vạn Linh Chi giống hệt như đứa bé, mở to mắt nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh, ngắm bầy cá xinh đẹp kia chằm chằm chớp mắt. Xung quanh đều là những đứa trẻ đáng , giống như thiên sứ rơi vào trong thế giới trẻ em.
Tống Thiên Tước theo ngay phía sau , nhìn thấy từ lúc vào đều luôn há to miệng khép lại được, trong mắt cũng tự chủ được mà ra cưng chiều.
dám khẳng định, tại này nhất định là quên hết toàn bộ sợ hãi, quên cả bản tính nhút nhát, thậm chí quên cả tồn tại của . Bây giờ ở trong mắt chỉ có những con cá kỳ lạ hiếm thấy, và bầy cá xinh đẹp đủ màu nhìn đến hoa mắt kia mà thôi. Những con cá đó khiến cho đôi mắt của Vạn Linh Chi bận rộn, rảnh để ý tới cái khác, chúng giúp tìm lại tuổi thơ chưa từng được trải qua.
Tống Thiên Tước phát bản thân
rất thích bộ dáng tại của Vạn Linh Chi, còn thích hơn cả lúc nhìn thấy lần đầu tiên. vốn dĩ là người ngây thơ, rụt rè nhưng lại khiến cho vừa nhìn cái thấy thú vị. Cho nên, lúc tới buổi xem mắt, vừa nhìn thấy , liền quyết định tiếp tục kéo dài buổi xem mắt này. Ngay từ lúc đó cho tới bây giờ đều luôn hành động theo cảm xúc của mình, hoàn toàn có chút bất mãn hoặc cam lòng, gần như quên mất mục đích ban đầu đồng ý cầu xem mắt của ông nội.
"Oa..." Vạn Linh Chi thấy vỏ trai khổng lồ mở ra, bên trong có viên ngọc trai cực lớn.
Vạn Linh Chi hưng phấn kêu lên, phải là vì nhìn thấy ngọc trai, mà là vì phát ra ngọc trai được sinh ra từ đâu nên mới thét chói tai như vậy. học theo đám trẻ con bên cạnh phát ra tiếng thán phục. Bộ dáng đáng kia, khiến cho Tống Thiên Tước theo sau lưng nhịn được mà nhàng bật cười thành tiếng.
Vạn Linh Chi nghe thấy tiếng cười của , bỗng nhiên quay đầu lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của , lập tức nhớ tới mình ở chỗ nào.
"A!" Trời ạ! lấy hai tay che mặt lại, mắc cỡ còn mặt mũi nhìn người. làm cái gì vậy? Vậy mà lại quên mất vẫn còn ở đây, quên mất bây giờ mình còn hẹn hò? Này, sao lại làm ra chuyện mất mặt như vậy chứ? Bản thân quên hết tất cả rồi, trước giờ chưa từng được tới nơi này bao giờ, cho nên mới mất hình tượng như vậy.
"Bây giờ mới biết xấu hổ, hình như là hơi chậm rồi?" Tống Thiên Tước cười , chơi cùng với là rất thoải mái!
"Em..." Vạn Linh Chi đỏ mặt, biết phải tiếp như thế nào, chỉ có thể quay mặt qua chỗ khác dám nhìn .
" thôi, nơi này chỉ là phần , còn có rất nhiều chỗ chưa . Nếu còn tiếp, chỉ sợ là đủ thời gian." xong, vươn tay nắm lấy tay bé của , kéo .
Vạn Linh Chi cúi đầu dõi mắt nhìn bàn tay ấm áp kia, rồi lại chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng hỏi: " từng tới nơi này chưa?" Nhìn giống người từng tới nơi này, hẳn là giống hệt như cả, từ bị huấn luyện nghiêm khắc mới đúng.
"Chưa" Tống Thiên Tước trả lời thẳng thắn.
"Vậy sao lại biết nhiều như vậy?" Vạn Linh Chi hề phát , ở trước mặt càng lúc càng lớn mật, càng lúc càng thoải mái, tự do tự tại.
" tệ, cũng biết hỏi tại sao rồi." Tống Thiên Tước nghiêng đầu, câu tán thưởng , sau đó mới trả lời vấn đề của , "Tôi chưa từng tới đây, nhưng mà tôi lại biết thế giới này có thứ gọi là internet, nó cho tôi biết."
Vạn Linh Chi nghe vậy, mới phát mình hỏi cái này có bao nhiêu ngu ngốc, liền đỏ mặt dám hỏi nữa.
"Ha ha..." Tống Thiên Tước khách sáo cười to.
Tống Thiên Tước thầm nghĩ trong bụng, hẹn hò như thế này là làm cho người ta vui vẻ, thoải mái hơn cả lúc ký thành công hợp đồng mấy triệu. chợt nhận thấy suy nghĩ này của mình là rất quái lạ, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, mà có thay đổi rất lớn. Từ trước tới giờ, luôn đặt công việc lên vị trí cao nhất, nhưng hôm nay lại phát còn có chuyện khiến vui vẻ hơn so với công việc. Như vậy là tốt hay là xấu đây?
Vào giờ phút này, trong lòng Tống Thiên Tước có chút mờ mịt. cũng biết cảm xúc này là như thế nào, nhưng biết những thứ này đều là vì người con ở trước mắt mà sinh ra. Là khiến cho có những loại suy nghĩ chưa từng có này.
Từ khi nào mà bắt đầu có thể có sức ảnh hưởng tới suy nghĩ của như vậy chứ? Bất tri bất giác, Vạn Linh Chi đơn giản, thuần khiết này bắt đầu thay đổi tư tưởng của .
Tống Thiên Tước quay đầu nhìn chằm chằm ở bên cạnh, nhìn khuôn mặt tươi cười nhàng của , trong lòng khỏi mềm mại hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian qua mối quan hệ giữa Tống Thiên Tước và Vạn Linh Chi nếu là người cũng giống. Trong hai người, chỉ có lúc nào Tống Thiên Tước chủ động hẹn gặp, mới có thể ngoan ngoãn ra ngoài, thời gian còn lại, lần cũng chủ động tìm , thậm chí ngay cả cuộc điện thoại cũng chưa từng chủ động gọi tới. Nhưng mà nếu phải là người cũng giống, vào mỗi ngày cuối tuần hai người đều ra ngoài hẹn hò giống như những đôi nhau khác, Tống Thiên Tước đưa dạo khắp nơi, chơi khắp nơi, ăn uống khắp nơi. Có lúc, Vạn Linh Chi cũng nhìn ra bản thân và Tống Thiên Tước rốt cuộc là loại quan hệ gì?
Chương 4.4:
Editor: Tinh Linh Tuyết
" suy nghĩ gì vậy?" đường trở về, Tống Thiên Tước phát ngồi ở bên cạnh giống như vào cõi tiên, khỏi nghiêng đầu hỏi.
" có. . . . . . có gì." Vạn Linh Chi căng thẳng trả lời, sợ suy nghĩ của mình bị phát , như vậy rất xấu hổ.
Động tác luống cuống của dấu vết rơi vào trong mắt Tống Thiên Tước, cũng vạch trần, mà đổi đề tài khác: "Mấy ngày nay cùng với tôi, em cảm thấy tôi như thế nào? "
"Hả?" Vạn Linh Chi biết vì sao lại hỏi như vậy, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía .
"Đừng với tôi là em chưa từng nghĩ tới chuyện sau này đấy nhé?" Tống Thiên Tước thấy thế hơi nhíu chân mày lại. "Chúng ta xem mắt, mục đích chính là để kết hôn, đừng với tôi là em chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn đấy nhé?" cũng có thời gian chuyện đương với phụ nữ suốt mấy năm, sau đó mới an nhàn thoải mái kết hôn.
" phải. . .
...." Vạn Linh Chi lắc đầu theo trực giác, "Em ...."
"Vậy tức là suy nghĩ tới chuyện này rồi sao?" Tống Thiên Tước hài lòng gật đầu: "Vậy chúng ta kết hôn ."
Tống Thiên Tước giống hệt như thảo luận chuyện thời tiết, cứ như vậy hoàn thành xong cái việc được gọi là cầu hôn.
Vạn Linh Chi há to mồm, có chút theo kịp suy nghĩ của . Tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy?
"Tôi phải là người chồng ứng tuyển tốt nhất sao?" Tống Thiên Tước cực kỳ có tự tin với chính mình, "Hai chúng ta kết hôn, chỉ có lợi cho nhà họ Tống, mà đối với nhà họ Vạn cũng là có lợi chứ có hại. Ông nội em nhất định cũng rất mong đợi điều này, chắc là em muốn làm cho ông ấy thất vọng chứ?"
Tống Thiên Tước rất giỏi đoán lòng người trong thời gian ngắn. biết Vạn Linh Chi quan tâm thái độ của ông nội nhất cho nên mới lấy ông nội Vạn ra làm điểm yếu của .
"Em..." Vạn Linh Chi do dự.
"Gật đầu hoặc lắc đầu." Tống Thiên Tước nhất định phải lấy được đáp án hài lòng mới bằng lòng dừng lại. "Gật đầu chúng ta lập tức kết hôn, lắc đầu chúng ta chấm dứt tại đây. Tôi lãng phí thời gian vào chuyện có ý nghĩa."
Giọng lạnh lùng hà khắc của Tống Thiên Tước khiến cho đáy lòng của Vạn Linh Chi cực kỳ căng thẳng. như vậy là muốn ép mình trả lời sao? biết rất nghiêm túc, nếu như lắc đầu, rời chút do dự, về sau có cơ hội nhìn thấy nữa, thậm chí lập tức tìm được người khác tới thay thế vị trí của , sau đó trở thành phu nhân của .
Nội tâm Vạn Linh Chi chưa từng phải trải qua đấu tranh gian nan như thế này bao giờ. Đối với mà , là người rất đặc biệt. phải là bởi vì cuộc xem mắt kia, mà là bởi vì chung đụng trong mấy ngày qua. Mấy ngày này, Tống Thiên Tước giúp cho biết về cái thế giới này thêm lần nữa, giúp hiểu bản thân mình hơn, trước giờ biết là mình cũng biết cười vui vẻ như vậy, còn căng thẳng, còn áp lực, cũng còn sợ hãi và lo lắng, ở chung chỗ với vừa thoải mái lại vừa tự do tự tại.
Vạn Linh Chi muốn rời khỏi Tống Thiên Tước, muốn cắt đứt hết toàn bộ với như vậy. Hạ Thảo từng , phải học cách dũng cảm, muốn vì mình dũng cảm đánh cuộc lần.
, Tống Thiên Tước chính là người mình chờ đợi!
"Được." lúc lâu sau, Vạn Linh Chi rốt cuộc cũng gật đầu cái, nghiêm túc trả lời .
Tống Thiên Tước hề phát từ lúc vừa mới bắt đầu vẫn ngừng thở chờ đợi câu trả lời của , cho đến gật đầu đồng ý, trong nháy mắt đó, mới lặng lẽ thở phào nhõm.
Phù, đồng ý rồi!
tháng sáu, hôn lễ của Tống Thiên Tước và Vạn Linh Chi được cử hành. bữa tiệc cưới khí thế, xa hoa, duy mỹ kết thúc trong yên lặng. Hai người khác xa nhau trời vực lại cùng nhau ở chung chỗ, còn làm cho xã hội thượng lưu bàn tan, bát quái suốt khoảng thời gian dài. Dù thế nào mọi người cũng nghĩ tới hai người của hai thế giới hoàn toàn khác xa nhau kết hợp với nhau, người ở bên ngoài nhìn vào chỉ đơn giản nghĩ đây là cuộc hôn nhân vì lợi ích gia tộc thôi.
Vạn Linh Chi ngồi ở chiếc giường phủ khăn trải giường màu đỏ chót bằng to tằm khẩn trương nắm chặt làn váy. Chữ hỉ mày đỏ tươi ở trong phòng tuyên bố chín thức trở thành vợ của người ta rồi. Trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng chỉ có thể ngơ ngác ngồi ở đây, chờ ông xã đứng ở bên ngoài tiễn khách trở lại.
Toàn thân Tống Thiên Tước đều là mùi rượu, vừa bước vào trong phòng, chân mày của Vạn Linh Chi liền tự chủ nhíu lại, cái động tác cực kỳ này khiến cho khẽ bật cười tiếng.
"Sao em vẫn chưa thay quần áo?" vẫn còn mặc bộ lễ phục của dâu, ngồi ngay ngắn ở bên giường, tựa như tân nương ở cổ đại đợi trượng phu tới vén khăn voan... Ha ha, là rất ngây thơ rất đáng !
"Ah, em.... ngay bây giờ!" Mặc dù chung đụng với Tống Thiên Tước được đoạn thời gian, nhưng vào giờ phút căng thẳng tại, trái tim của Vạn Linh Chi vẫn khỏi đập rộn lên, bàn tay bé khẩn trương lên tầng mồ hôi rịn, trong lúc bối rối nắm chặt quần áo tắm rửa của mình lên, vội vàng chạy chậm về phía phòng tắm.
Tống Thiên Tước nhìn bóng lưng hốt hoảng của , độ cong của khóe miệng lại càng tăng lên. Đứng ngây người tại chỗ mấy giây, sau đó cũng cầm quần áo lên xoay người tới phòng tắm ở cách vách căn phòng này.....
Last edited by a moderator: 8/12/14