1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiến tranh lạnh sau khi cưới - Lương Hải Yến(1oc - Hoàn) (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.2:

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Ăn no chưa?" Tống Thiên Tước cố nén tiếng cười, giọng hỏi câu nữa.

      "Hả?" Vạn Linh Chi còn chìm trong trạng thái trời đất giao chiến, nhất thời theo kịp tốc độ chuyển đề tài của , chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, "No rồi. . . . . ."

      "Vậy tốt, chúng ta thôi." Tống Thiên Tước gọi phục vụ tới tính tiền, sau đó đứng dậy qua lịch giúp kéo ghế ra, đưa tay mời trước.

      Hai người bọn họ vừa ra khỏi của chính của nhà hàng, Tống Thiên Tước liền nghiêng đầu nhìn về phía , "Vạn tiểu thư, kế tiếp em muốn nơi nào đây?"

      Vạn Linh Chi khó hiểu nhìn về phía , lời này của là có ý gì? Bọn họ cơm nước xong phải là nên từ đây tạm biệt, sau đó cám ơn rồi hẹn gặp lại sao? Tại sao còn có thể hỏi muốn nơi nào chứ?


      "Em. . . . . . biết." Những lần xem mắt trước đây chưa từng có đối tượng hẹn hò nào sau khi cơm nước xong, còn có thể hẹn lần nữa, Vạn Linh Chi thể làm gì khác hơn đành thành trả lời.

      " biết?" Đôi lông mày xinh đẹp của Tống Thiên Tước hơi nhíu lại, đáy mắt lại thoáng qua tia kinh ngạc, "Theo tôi được biết, đây phải là lần đầu tiên Vạn tiểu thư xem mắt, chẳng lẽ những lần trước Vạn tiểu thư và đối phương sau khi ăn xong liền trực tiếp về nhà sao?"

      "Ừ. . . . . ." Vạn Linh Chi khẽ đáp lại, giọng như muỗi kêu.

      Tống Thiên Tước ngạc nhiên phát này lại có thêm tính cách khiến cho hứng thú, hoàn toàn có kinh nghiệm hẹn hò! Rất tốt, bản thân cũng có kinh nghiệm dỗ dành dụ dỗ phụ nữ lúc hẹn hò, như vậy vừa vặn thích hợp cùng từ từ tìm hiểu cái gọi là hẹn hò.

      "Em biết, vậy để tôi quyết định vậy." Tống Thiên Tước là người đàn ông có năng lực ứng biến rất cao, năng lực học tập lại vô cùng ưu tú.

      Mặc dù cũng là người có kinh nghiệm, nhưng tuyệt đối biểu ra bên ngoài, để cho người ta có cơ hội nhạo báng. Đôi mắt sắc bén của Tống Thiên Tước tùy ý đảo qua, phát trước cửa rạp chiếu phim cách đó xa nhiều người ra ra vào vào. Sau đó, trong lòng lập tức ra quyết định, vừa mỉm cười vừa lễ độ với Vạn Linh Chi: "Chúng ta xem phim nhé!"

      đợi trả lời, người đàn ông bá đạo kia làm ra hành động quá giới hạn, trước tiếp vươn tay ra nắm lấy bàn tay bé của dắt , cảm xúc mềm mại xương khiến cho độ hài lòng của Tống Thiên Tước đối với Vạn Linh Chi lại tăng lên phần, cảm xúc này là tuyệt vời!

      Gò má của Vạn Linh Chi lên mảng đỏ ửng, cúi đầu lặng lẽ nhìn bàn tay của bọc lấy bàn tay bé của mình. Trái tim ngừng đập thình thịch, 25 năm qua, ngoại trừ ba và các trai ra, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với người đàn ông như thế. Trong lòng có ngọn lửa nóng bỏng xông thẳng lên ót, khiến cho quên mất dè dặt của người con thùy mỵ, quên mất ý muốn giãy giụa, mặc cho nắm tay về phía trước.

      Loại cảm giác choáng váng, nhàng này bám chặt trong lòng Vạn Linh Chi cho đến khi Tống Thiên Tước đưa trở về nhà họ Vạn, vẫn còn chưa biến mất. . . . . .


      "Xem ra lần xem mắt này rất thành công." Mẹ Vạn mang vẻ mặt tươi cười với chồng: "Mọi người mới vừa rồi cũng nhìn thấy lúc Tống Thiên Tước đưa Linh Chi trở về là rất lễ phép. Quan trọng nhất là bọn họ trễ như vậy rồi mới trở về, đây chính là tình huống chưa từng xảy ra trong những lần xem mắt trước kia của Linh Chi! Ha ha, lần xem mắt này tám phần là thành công rồi!"

      "Mẹ, tại kết luận như vậy có phải là có chút quá sớm rồi hay ?" Vạn Tử Nghiệp vẫn cảm thấy Tống Thiên Tước tốt.

      Hừ, bất quá cũng chỉ là tên đàn ông nghĩ muốn cướp em bảo bối của mà thôi, có lễ phép ở đâu chứ? Trong lòng Vạn Tử Nghiệp cảm thấy ghét bỏ, càng ngừng lựa xương trong trứng gà*, xoi mói tật xấu của Tống Thiên Tước, "Con thấy ta chính là tên ngụy quân tử, giả bộ lễ phép mà thôi! Mẹ, mẹ biết Tống Thiên Tước ở thương trường bị người ta gọi là gì ? Chính là mặt nạ hồ ly, người luôn mang mặt nạ hồ ly, hết sức giảo hoạt, loại người như vậy làm sao xứng với tiểu công chúa lương thiện của nhà họ Vạn chúng ta chứ?"

      *Lựa xương trong trứng gà: ý nghĩa tương tự ‘vặt lá tìm sâu’

      "Tử Nghiệp, con đừng bậy, mẹ thấy ta rất tốt mà, đâu có xấu xa giống như con ." Mẹ Vạn mang vẻ mặt chất vấn nhìn con trai.

      "Con. . . . . ." Vạn Tử Nghiệp muốn tiếp tục cao giọng giải thích, bị cây gậy của của ông nội Vạn gõ cái, "Ông nội?"

      "Thằng nhóc xấu xa kia, tưởng ông có ở đây sao?" Giọng của ông nội Vạn giống như tiếng chuông lớn, trợn mắt giận dữ nhìn cháu trai, "Tống Thiên Tước là người như thế nào, còn chưa tới phiên cháu ở đây trắng trợn phê bình đâu."

      Vạn Tử Nghiệp uất ức hứng lấy toàn bộ lửa giận của ông nội, ấn tượng trong lòng đối với Tống Thiên Tước càng ngày càng kém tới cực điểm.


      "Linh Chi, hôm nay xem mắt cùng Tống Thiên Tước có thuận lợi ?" Ông nội Vạn quay đầu nhìn về phía cháu đứng ở bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt đỏ hồng của cháu , càng thêm hài lòng.

      Vạn Linh Chi giống như mới vừa tỉnh lại từ trong mộng, đột nhiên trở về thực, sửng sốt mấy giây, mới nghe vấn đề ông nội vừa hỏi, vội vàng hốt hoảng trả lời: "Dạ, thuận lợi." Sau đó lại trở về bộ dáng cẩn thận thường ngày, cung kính báo cáo tình huống xem mắt với ông nội.

      Sau khi ông nội Vạn nghe chi tiết báo cáo của cháu , hài lòng gật đầu cái, "Rất tốt, xem ra Tống Thiên Tước rất vừa ý với cháu."

      "Linh Chi, lúc thằng nhóc Tống Thiên Tước kia dẫn em xem chiếu phim, có làm hành động xấu xa gì hay ?" Vạn Tử Nghiệp lập tức nghĩ tới ở trong rạp chiếu phim tối như mực kia, rất thuận lợi cho người đàn ông giở móng vuốt sói.

      " hai, gì vậy?" Vạn Linh Chi đỏ bừng mặt hờn dỗi.

      "Đó là chuyện em thường làm mới đúng chứ?" Vạn Tử Xương lạnh lùng châm chọc em trai, nhịn được trợn trắng mắt đối với cái đứa em trai quá mức kích động này.

      Tống Thiên Tước là người ngốc sao? ta sao có thể có hành vi vượt khuôn phép ở ngay lần xem mắt đầu tiên được chứ, dám có bất cứ hành vi vượt khuôn phép nào, sợ bị bọn họ đánh sao?

      " cả, sao cứ luôn bắt bẻ lời của em vậy?" Vạn Tử Nghiệp hiểu tại sao bản thân vừa ra khỏi miệng liền bị cả bắt bẻ, đây phải là tuyên bố đứng về phía Tống Thiên Tước đấy chứ.

      "Đó là bởi vì em chuyện rất thiếu não." Vạn Tử Xương khách khí đáp lại.

      "Đủ rồi, tất cả câm miệng lại cho ông." Ông nội Vạn lớn tiếng đưa ra mệnh lệnh: "Lần này Linh Chi xem mắt coi như cũng rất thuận lợi, như vậy bước tiếp theo cứ để cho hai đứa nó tự mình quyết định , ai cũng được phép phá hoại, nếu để cho ông biết được có người nào cố ý quấy rối, ông nhất định bỏ qua dễ dàng đâu!"

      Sau khi ông nội Vạn xong, liền gọi quản gia tới đỡ ông trở về phòng, trả lại gian riêng cho bọn họ, để bọn họ tự mình bàn bạc.


      " cả, phải là định đứng về phía Tống Thiên Tước đấy chứ?" Ông nội vừa khỏi, Vạn Tử Nghiệp đợi nổi nữa lập tức mở miệng hỏi cả của mình.

      " chỉ đứng ở bên nào tốt cho Linh Chi." Vạn Tử Xương nhanh chậm đáp lại.

      "Em như vậy cũng là muốn tốt cho Linh Chi mà thôi. Cái tên Tống Thiên Tước mắc dịch kia cũng phải là người tốt, nến như Linh Chi gả cho ta, nhất định bị ta ăn tươi nuốt sống." Vạn Tử Nghiệp vội vàng với cả.

      "Chú hai, em chán ghét Tống Thiên Tước như vậy, chắc phải là bởi vì chuyện đấu thầu lần trước, em thua ta, cho nên mới ghi hận trong lòng đấy chứ?" Vạn Tử Xương liếc em trai cái, cười nhạt .

      " chết , đó là do Tống Thiên Tước giở thủ đoạn mới thắng được em thôi, bằng sao em có thể thua ta được chứ!" Vạn Tử Nghiệp nghĩ đến đây, liền ngừng tức giận.

      " bằng người ta chính là bằng người ta, cần viện lý do." Cuối cùng ba Vạn cũng lên tiếng ngăn cản tiếng kêu gào của Vạn Tử Nghiệp, quay đầu nhìn về phía nữ chính của tối nay, "Linh Chi, con bằng lòng thử qua lại với Tống Thiên Tước ?"

      "Ba, ba hỏi Linh Chi cũng như hỏi, lời của ba, con bé dám phản đối sao?" Vạn Tử Nghiệp đột nhiên trợn trắng mắt, em của từ trước đến giờ tuyệt đối phải là người "".

      "Im miệng, ba có hỏi con." Ba Vạn khiển trách, sau đó liền thay đổi sắc mặt hòa nhã hỏi con : "Linh Chi, câu trả lời của con là gì?"

      Vạn Linh Chi cảm thấy toàn bộ ánh mắt của người nhà đều dừng lại ở người mình, ngay tức khắc cả người liền được tự nhiên. lúc lâu sau, mới dốc hết toàn bộ dũng khí khổng lồ của mình nhìn ba Vạn rồi gật đầu cái: "Vâng." Tiếng như muỗi, coi như trả lời vấn đề của ba Vạn.

      "Linh Chi, em điên rồi sao? Nghe lời hai, ngàn vạn lần thể đồng ý." Vạn Tử Nghiệp vừa thấy em gật đầu, lập tức vừa nhảy dựng lên vừa hét lớn.

      " hai. . . . . ." Vạn Linh Chi nhìn thấy bộ dáng nổi trận lôi đình của hai mình, khỏi có chút sợ hãi, khẽ rụt người về phía sau.

      "Vạn Tử Nghiệp, lập tức câm miệng lại cho , nếu ném em ra ngoài đấy!" Giọng trầm thấp của Vạn Tử Xương lộ ra mệnh lệnh cho phép xía vào, khiến cho Vạn Tử Nghiệp lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, "Linh Chi, cần sợ! cho cả nghe, đây là suy nghĩ lòng của em sao?"

      Vạn Linh Chi ngẩng đầu nhìn về phía Vạn Tử Xương, dùng sức gật đầu lần nữa.

      "Vậy tốt, chuyện này cứ quyết định vậy , chúng ta ai được nhúng tay vào chuyện này, phải tôn trọng lựa chọn của Linh Chi." xong, Vạn Tử Xương vẫn quên quăng cho em trai mình ánh mắt cảnh cáo.

      Người con trai bị "Cảnh cáo" nào đó, thể làm gì khác hơn là căm giận bất bình làm người câm. Ở trong lòng lại càng ngừng nguyền rủa cái tên hồ ly gian xảo nào đó rất có thể trở thành em rể của .

      Ngay lúc này, quá trình xét hỏi buổi xem mắt cũng ngừng lại dưới lời cảnh cáo của Vạn Tử Xương. Số mệnh xem mắt của công chúa nhà họ Vạn cuối cùng cũng có hi vọng có thể chấm dứt ở đây, có thể cần tiếp tục con đường xem mắt nữa rồi. Nhưng mà, điều này cũng làm cho cảm giác trong lòng Vạn Linh Chi còn giống như trước, cũng thấy có chút xíu mong đợi.

      Tống Thiên Tước, có phải là người dành cho ?
      Tiểu yêu tinh, xixonTôm Thỏ thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4.1:

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Ở bên trong Pub của thành phố.

      "Nghe , lần này cậu xem mắt rất thành công phải ?" Dương Văn Lí vừa ngồi xuống, lập tức nhảy vào vấn đề bát quái chính.

      "Xem ra, cậu đặt tai mắt nằm vùng ở bên cạnh tôi." Vẻ mặt của Tống Thiên Tước hết sức tự nhiên, bình tĩnh uống rượu ngon, "Nếu , sao tin tức của cậu lại nhanh như vậy hả? Xem ra, tôi thể đề phòng chút rồi."

      "Này, tình hình như thế nào?" Trương Cẩn vẫn chưa biết tình hình cho nên bị đoạn đối thoại của hai người họ làm cho ù ù cạc cạc hiểu gì cả, "Mau nghe chút xem."

      "Hai ngày trước, tên này lại bị ông cụ nhà bọn họ sắp xếp xem mắt lần nữa." Dương Văn Lí lạnh
      nhạt tiếp: "Hơn nữa nhân vật chính lại còn là người mà cậu thể tưởng tượng nổi."
      Dương Văn Lí cố ý làm ra vẻ huyền bí, đẩy hứng thú của Trương Cẩn lên cao: "Ai? Là ai vậy?"
      Dương Văn Lí nghe vậy cố ý liếc mắt nhìn người trong cuộc cái, khóe miệng nhếch lên, "Để tôi , hay là cậu tự mình tuyên bố?"
      "Cậu cũng là người phát ngôn của tôi rồi, còn cần phải phân biệt là ai sao?" Tống Thiên Tước vẫn vững như bàn thạch, nóng vội, chậm rãi ra. Cái tên này muốn nhìn thấy mặt biến sắc sao? Đây cũng phải là chuyện dễ dàng như vậy đâu.
      "Thiên kim của nhà họ Vạn, Vạn Linh Chi." Dương Văn Lí chán nản ra. thể nhìn thây nét mặt của Tống Thiên Tước biến sắc như ý nguyện, là khiến cho có chút thất vọng.
      "Vạn Linh Chi?" Trương Cẩm thầm tìm kiếm dữ liệu về người con này ở trong đầu, nhưng lúc lâu sau, vẫn nghĩ ra được, "Ặc.... ấy trông như thế nào?
      "Ngay cả cậu là người được xưng là thám tử mà cũng biết ấy, xem ra vị tiểu thư họ Vạn này có bao nhiêu người từng gặp qua rồi!" Dương Vạn Lí trêu ghẹo: "Cũng biết cậu chủ họ Tống của chúng ta gặp phải cái vận gì, lại có thể gặp mặt ấy lần?"
      "Cái này đều là nhờ vào ông nội tôi bám riết tôi tha, nếu phải là ông ấy cố gắng giúp tôi tìm dâu, tôi cũng gặp được ấy." Tống Thiên Tước tiếp lời thuận theo lời cường điệu hóa của người bạn tốt.
      "Đợi chút, mới vừa rồi cậu nhà họ Vạn chính là cái nhà họ Vạn của tập đoàn Vạn Tượng sao?" Trương Cẩn nhìn Dương Văn Lí, chờ đợi câu chứng thực của .
      "Đương nhiên rồi, nếu cậu cho rằng còn có nhà họ Vạn nào có thể lọt vào mắt của ông cụ bên nhà họ Tống nữa chứ?" Dương Văn Lí xì mũi coi thường.
      "Trời, xem ra khẩu vị của ông cụ nhà các cậu rất lớn, vậy mà lại để cho cậu ăn sạch đại tiểu thư của Vạn Tượng, chẳng lẽ sợ ngược lại cậu mới là người bị người ta ăn sạch sao?" Trương Cẩn thầm lắp bắp kinh hãi. Những đối tượng xem mắt trước kia của tên bạn tốt này quả thể so sánh với tập đoàn Vạn Tượng, là dã tâm rất lớn!
      "Ha ha, cái này cậu cũng cần phải lo lắng giúp đâu. Nghe công chúa của nhà họ Vạn là con thỏ trắng , làm sao có thể đấu thắng con hồ ly như chứ?" Dương Văn Lí nhàn nhạt sửa lại tin tức sai lầm của bạn tốt.
      "Ồ, con thỏ trắng sao?" Tống Thiên Tước nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch lên, khinh thường cười : "Phải là con chuột , con chuột trắng sợ gặp ánh sáng mới đúng."
      "Hả? Con chuột ?" Trương Cẩn giống hệt như nghe được tin tức mới lạ thế giới, "Đường đường là công chúa nhà họ Vạn sao lại có thể là con chuột chứ?"
      "Mặc kệ là cái gì, tóm lại, ông nội tôi rất hài lòng là được." Tống Thiên Tước hề để tâm, ngược lại còn có chút mong đợi, "Có đôi khi, con chuột cũng tệ."
      "Ôi, tôi nghe thấy cái gì vậy?" Vẻ mặt của Dương Văn Lí tràn đầy kinh ngạc, "Tôi nghe lầm đấy chứ! Sao tôi lại giống như nghe thấy giọng điệu của cậu có chút mong đợi vậy?"
      "Tống Thiên Tước, chẳng lẽ cậu để ý chút nào sao?" Lần này Trương Cần nghĩ ra được chút huyền cơ, "Cam tâm tình nguyện sao?"
      "Tại sao ?" Tống Thiên Tước nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, đáy mắt thoáng lên nụ cười, "Tôi cũng bị tổn hại gì."
      Ngược lại còn cảm thấy bản thân mình thu được lợi. tên Vạn Linh Chi đó, vừa nhìn qua biết là người vô cùng đơn thuần, vừa ngây thơ lại rất ngoan ngoãn, hoàn toàn cần đùa giỡn tâm cơ với ấy. Cho nên, ở trong mối quan hệ này, Vạn Linh Chi tuyệt đối là người yếu thế, ha ha....
      "Cậu muốn kết hôn với ấy sao?" Ngay cả Dương Văn Lí cũng kinh ngạc, "Cậu làm đấy chứ?"
      "Có gì là thể?" Tống Thiên Tước phát mình tuyệt bài xích khả năng này.
      Lúc này, Dương Văn Lí biết phải là đùa. Liếc mắt về phía Trương Cẩn, trong lòng hai người khỏi dâng lên nghi vấn.... Vị tiểu thư nhà họ Vạn là có sức quyến rũ lớn như vậy sao?
      "Yên tâm, lúc kết hôn, tôi thông báo cho hai cậu, thể thiếu tiền mừng của các cậu được." Tống Thiên Tước mỉm cười, nâng ly rượu lên với bọn họ.
      Hai người nhìn trợn trắng mắt. Tên này vĩnh viễn đều luôn làm những chuyện theo lẽ thường. Lúc trước thái độ của đối với hôn nhân chính là luôn kính trọng mà gần gũi, nhưng bây giờ lại là dáng vẻ vô cùng hài lòng.
      là khiến cho người ta hiểu nổi, aiz


      Chương 4.2:

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Đây là lần đầu tiên Tống Thiên Tước dành ra ngày trống vào cuối tuần, để an bài cái gọi là "hẹn hò". Nếu là trước kia, đây tuyệt đối phải là chuyện làm. Đối với phụ nữ, ngoại trừ cùng ăn cơm với đối tượng xem mắt ra, những người khác đều là gặp mặt ở giường. Thế nhưng, hôm nay lại nghỉ việc, đặc biệt tới đây bồi dưỡng tình cảm với vừa nhát gan vừa thú vị này. là khiến cho người ta thể tưởng tượng nổi.

      Ngay cả chính cũng cảm thấy hôm nay chắc là đụng phải quỷ. Nếu , sao lại tâm huyết sôi trào, chủ động hẹn Vạn Linh Chi ra ngoài chứ?

      "Aiz, vì cuộc hôn nhân này, vì quyền kinh doanh Tống thị, mình đúng là tiếc bỏ vốn đầu tư mà." Tống Thiên Tước vừa lái xe, vừa tự lẩm bẩm. Đổ hết toàn bộ những cử chỉ khác thường này lên điều kiện hấp dẫn mà ông nội đề xuất với .

      Tống Thiên Tước vững vàng dừng xe lại trước cửa chính nhà họ Vạn. Tiếp đó, vừa xuống xe liền phát người nhà họ Vạn đều đứng xếp hàng ở ngưỡng cửa chờ vai nam chính đến từ sớm. Hơn nữa, trong hàng người này còn có người nhìn rất là hung thần ác sát, giống hệt như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

      Tống Thiên Tước cười thầm tiếng ở trong lòng. Chỉ là buổi hẹn hò mà có thể điều động binh lực như thế, xem ra vị tiểu thư họ Vạn này cũng phải là người mà người bình thường có thể hẹn được!

      "Chào ông nội Vạn, bác trai Vạn, bác Vạn." Tống Thiên Tước bình tĩnh tới lễ phép chào hỏi mấy vị trưởng bối, sau đó lại nhìn về phía hai vị thiếu gia nhà họ Vạn, khẽ gật đầu.

      "Này! Tống Thiên Tước, hẹn hò hẹn hò, nhưng tôi cảnh cáo cậu, được phép táy máy tay chân với em của tôi, biết ?" Vạn Tử Nghiệp mang vẻ mặt ác bá hung ác, dùng giọng điệu khó coi cảnh cáo vai nam chính: "Nếu , hừ hừ, cũng đừng trách tôi khách khí!"

      Tống Thiên Tước đối với lời cảnh cáo này cũng chỉ khẽ cười nhạt, đồng ý, cũng phản đối.

      "Linh Chi thích tới những chỗ nhiều người." Vạn Tử Xương khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tống Thiên Tước.

      "Tôi biết." Tống Thiên Tước thản nhiên nghênh đón ánh mắt trực diện của , khóe môi khẽ nhếch lên.

      "Được rồi." Ông nội Vạn lên tiếng ngăn cản đoạn đối thoại tràn ngập mùi thuốc súng của bọn họ, nghiêng

      đầu dặn dò người giúp việc, "Mau mời chủ ra đây."
      "Vâng." Người giúp việc xoay người, mau chóng chạy mời Vạn Linh Chi.
      "Thiên Tước, Linh Chi nhà chúng tôi tương đối nhát gan, cậu hãy bao dung chút, đừng so đo với nó nhé." Mẹ Vạn nhìn thấy toàn thân Tống Thiên Tước toát ra hơi thở trầm ổn bình tĩnh, là thích vô cùng, quả là cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hứng thú!
      "Bác giá quá lo lắng rồi! Linh Chi sao có thể là người nhát gan chứ! ấy chỉ là tương đối an tĩnh mà thôi, giống như bác vậy, đều là người nhã nhặn, đoan trang." Tống Thiên Tước mỉm cười trả lời. ngờ, bản thân cũng ra những lời nịnh nọt như vậy, nếu như để cho bạn thân của biết được, nhất định bị cười nhạo cả đời.
      Vạn Tử Xương ở bên cạnh yên lặng , lặng lẽ quan sát cử chỉ của Tống Thiên Tước. Từ tận đáy lòng khỏi thầm kinh ngạc, cao ngạo như ta mà cũng những lời ngon ngọt này sao? là quá kỳ quái rồi!
      "Ha ha, Thiên Tước khéo chuyện." Mẹ Vạn vừa nghe xong, nhịn được cười đến híp mắt.
      "Hừ, lời ngon tiếng ngọt!" Ba Vạn khó chịu khẽ hừ tiếng, Tên giặc này những muốn cướp con bảo bối của ông, bây giờ lại còn năng ngọt xớt với bà xã của ông nữa.
      "Chẳng lẽ bác trai đồng ý với lời của cháu sao?" Tống Thiên Tước hề tức giận vì lời kia. Từ trước đến nay, IQ và EQ của đều rất cao, dù là đối mặt với lão hồ ly ngàn năm như ông nội của cũng xử rất thành thạo. Chỉ bác trai họ Vạn sao lại ứng phó được chứ?
      "Linh Chi tới đây, để cho hai đứa ." Ông nội Vạn cũng đứng bên thầm quan sát Tống Thiên Tước. Đối với tác phong xử tiến lùi thỏa đáng của , rất là hài lòng.
      "Ông nội." Vạn Linh Chi về phía ông nội gật đầu cái, sau đó lại quay về phía ba mẹ và trai chào hỏi.
      "Được rồi, chơi vui vẻ nhé." Sau khi ông nội Vạn lên tiếng, cũng còn ai dám lên tiếng làm khó Tống Thiên Tước nữa.
      "Vậy chúng cháu trước, buổi tối cháu đưa Linh Chi về đúng giờ." Tống Thiên Tước khẽ gật đầu chào mọi người, sau đó mời Vạn Linh Chi lên chiếc xe dừng ở ngay cửa ra vào.
      Người nhà họ Vạn đều mong đợi nhìn theo chiếc xe xa, trong lòng đều ra cùng cảm xúc, chỉ sợ là Vạn Linh Chi còn ở lại đây lâu!
      "Xem ra muốn hẹn được em hề dễ dàng chút nào!" Tống Thiên Tước vừa lái xe, vừa lời trêu chọc: "Phải qua Tam Đường Hội Thẩm, mới có thể nhìn thấy em đấy!"
      " xin lỗi, người nhà của em chẳng qua cũng chỉ là do cho em mà thôi." Vạn Linh Chi ngượng ngùng với : "Ba và các trai của em đều có ác ý, đừng để bụng nhé." vừa giải thích cho nghe, vừa len lén liếc về phía , nhìn xem có tức giận hay ? Chỉ thấy nét mặt của vẫn tự nhiên, hề nhìn thấy có chút tức giận nào cả. Thấy vậy, khỏi thầm thở phào nhõm ở trong lòng. May mà tức giận, phù....
      "Muốn chơi chỗ nào?" Tống Thiên Tước quay đầu nhìn về phía , giống như là có khả năng dự đoán được câu trả lời của nên lập tức giành trước: " được biết!"
      "Em..." Vạn Linh Chi vừa định biết, nghe thấy như vậy, nên đành nuốt lại lời đến miệng, im lặng trả lời.
      "Từ từ suy nghĩ kỹ, nhưng mà nhất định phải ra chỗ muốn tới." Tống Thiên Tước biết là tại sao lại muốn khuyến khích bày tỏ ý kiến của chính mình, muốn để cho người ta xem thường .
      "Vậy....."
      " đươc xem phim. Lần trước chúng ta xem phim rồi, chọn chỗ khác ." Tống Thiên Tước giống hệt như con giun ở trong bụng của lại cướp lời trước khi câu trả lời ra khỏi miệng.
      "Xem rồi cũng có thể xem lại mà." Vạn Linh Chi giọng kháng nghị.
      "Ừ, có tiến bộ, biết đưa ra ý kiến rồi." Khóe môi Tống Thiên Tước hơi nhếch lên, liếc xéo cái, giọng trêu đùa.
      Trong nháy mắt, khuôn mặt của Vạn Linh Chi lập tức trở nên đỏ bừng, ngượng ngùng biết nên để tay ở chỗ nào.
      "Ha ha." Khóe mắt Tống Thiên Tước nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của , liền khẽ bật cười. Nhìn thấy khó xử như vậy, cũng thể làm gì khác hơn là đổi sang cách hỏi khác: "Em từng Thế giới Hải Dương chưa?"
      "Hả?" địa điểm chỉ mới nghe qua nhưng chưa từng tới vang lên ở bên tai . ngây ngốc lắc đầu khẽ nỉ non: "Chưa ."
      "Được, vậy chúng ta tới nơi đó nhé." xong, Tống Thiên Tước xoay tay lái, chuyển hướng về phía Thế giới Hải Dương....
      Last edited by a moderator: 4/11/14
      xixon, Sue úHằng Lê thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Đây đây, mình chơi trốn tìm nữa đâu mà. <3

      Chương 4.3:

      Editor: Tinh Linh Tuyết.

      Vạn Linh Chi giống hệt như đứa bé, mở to mắt nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh, ngắm bầy cá xinh đẹp kia chằm chằm chớp mắt. Xung quanh đều là những đứa trẻ đáng , giống như thiên sứ rơi vào trong thế giới trẻ em.

      Tống Thiên Tước theo ngay phía sau , nhìn thấy từ lúc vào đều luôn há to miệng khép lại được, trong mắt cũng tự chủ được mà ra cưng chiều.

      dám khẳng định, tại này nhất định là quên hết toàn bộ sợ hãi, quên cả bản tính nhút nhát, thậm chí quên cả tồn tại của . Bây giờ ở trong mắt chỉ có những con cá kỳ lạ hiếm thấy, và bầy cá xinh đẹp đủ màu nhìn đến hoa mắt kia mà thôi. Những con cá đó khiến cho đôi mắt của Vạn Linh Chi bận rộn, rảnh để ý tới cái khác, chúng giúp tìm lại tuổi thơ chưa từng được trải qua.

      Tống Thiên Tước phát bản thân

      rất thích bộ dáng tại của Vạn Linh Chi, còn thích hơn cả lúc nhìn thấy lần đầu tiên. vốn dĩ là người ngây thơ, rụt rè nhưng lại khiến cho vừa nhìn cái thấy thú vị. Cho nên, lúc tới buổi xem mắt, vừa nhìn thấy , liền quyết định tiếp tục kéo dài buổi xem mắt này. Ngay từ lúc đó cho tới bây giờ đều luôn hành động theo cảm xúc của mình, hoàn toàn chút bất mãn hoặc cam lòng, gần như quên mất mục đích ban đầu đồng ý cầu xem mắt của ông nội.


      "Oa..." Vạn Linh Chi thấy vỏ trai khổng lồ mở ra, bên trong có viên ngọc trai cực lớn.


      Vạn Linh Chi hưng phấn kêu lên, phải là vì nhìn thấy ngọc trai, mà là vì phát ra ngọc trai được sinh ra từ đâu nên mới thét chói tai như vậy. học theo đám trẻ con bên cạnh phát ra tiếng thán phục. Bộ dáng đáng kia, khiến cho Tống Thiên Tước theo sau lưng nhịn được mà nhàng bật cười thành tiếng.


      Vạn Linh Chi nghe thấy tiếng cười của , bỗng nhiên quay đầu lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của , lập tức nhớ tới mình ở chỗ nào.


      "A!" Trời ạ! lấy hai tay che mặt lại, mắc cỡ còn mặt mũi nhìn người. làm cái gì vậy? Vậy mà lại quên mất vẫn còn ở đây, quên mất bây giờ mình còn hẹn hò? Này, sao lại làm ra chuyện mất mặt như vậy chứ? Bản thân quên hết tất cả rồi, trước giờ chưa từng được tới nơi này bao giờ, cho nên mới mất hình tượng như vậy.


      "Bây giờ mới biết xấu hổ, hình như là hơi chậm rồi?" Tống Thiên Tước cười , chơi cùng với là rất thoải mái!


      "Em..." Vạn Linh Chi đỏ mặt, biết phải tiếp như thế nào, chỉ có thể quay mặt qua chỗ khác dám nhìn .


      " thôi, nơi này chỉ là phần , còn có rất nhiều chỗ chưa . Nếu còn tiếp, chỉ sợ là đủ thời gian." xong, vươn tay nắm lấy tay bé của , kéo .


      Vạn Linh Chi cúi đầu dõi mắt nhìn bàn tay ấm áp kia, rồi lại chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng hỏi: " từng tới nơi này chưa?" Nhìn giống người từng tới nơi này, hẳn là giống hệt như cả, từ bị huấn luyện nghiêm khắc mới đúng.


      "Chưa" Tống Thiên Tước trả lời thẳng thắn.


      "Vậy sao lại biết nhiều như vậy?" Vạn Linh Chi hề phát , ở trước mặt càng lúc càng lớn mật, càng lúc càng thoải mái, tự do tự tại.


      " tệ, cũng biết hỏi tại sao rồi." Tống Thiên Tước nghiêng đầu, câu tán thưởng , sau đó mới trả lời vấn đề của , "Tôi chưa từng tới đây, nhưng mà tôi lại biết thế giới này có thứ gọi là internet, nó cho tôi biết."


      Vạn Linh Chi nghe vậy, mới phát mình hỏi cái này có bao nhiêu ngu ngốc, liền đỏ mặt dám hỏi nữa.


      "Ha ha..." Tống Thiên Tước khách sáo cười to.


      Tống Thiên Tước thầm nghĩ trong bụng, hẹn hò như thế này là làm cho người ta vui vẻ, thoải mái hơn cả lúc ký thành công hợp đồng mấy triệu. chợt nhận thấy suy nghĩ này của mình là rất quái lạ, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, mà thay đổi rất lớn. Từ trước tới giờ, luôn đặt công việc lên vị trí cao nhất, nhưng hôm nay lại phát còn có chuyện khiến vui vẻ hơn so với công việc. Như vậy là tốt hay là xấu đây?


      Vào giờ phút này, trong lòng Tống Thiên Tước có chút mờ mịt. cũng biết cảm xúc này là như thế nào, nhưng biết những thứ này đều là vì người con ở trước mắt mà sinh ra. Là khiến cho có những loại suy nghĩ chưa từng có này.


      Từ khi nào mà bắt đầu có thể có sức ảnh hưởng tới suy nghĩ của như vậy chứ? Bất tri bất giác, Vạn Linh Chi đơn giản, thuần khiết này bắt đầu thay đổi tư tưởng của .


      Tống Thiên Tước quay đầu nhìn chằm chằm ở bên cạnh, nhìn khuôn mặt tươi cười nhàng của , trong lòng khỏi mềm mại hơn rất nhiều.


      Trong khoảng thời gian qua mối quan hệ giữa Tống Thiên Tước và Vạn Linh Chi nếu là người cũng giống. Trong hai người, chỉ có lúc nào Tống Thiên Tước chủ động hẹn gặp, mới có thể ngoan ngoãn ra ngoài, thời gian còn lại, lần cũng chủ động tìm , thậm chí ngay cả cuộc điện thoại cũng chưa từng chủ động gọi tới. Nhưng mà nếu phải là người cũng giống, vào mỗi ngày cuối tuần hai người đều ra ngoài hẹn hò giống như những đôi nhau khác, Tống Thiên Tước đưa dạo khắp nơi, chơi khắp nơi, ăn uống khắp nơi. Có lúc, Vạn Linh Chi cũng nhìn ra bản thân và Tống Thiên Tước rốt cuộc là loại quan hệ gì?

      Chương 4.4:

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      " suy nghĩ gì vậy?" đường trở về, Tống Thiên Tước phát ngồi ở bên cạnh giống như vào cõi tiên, khỏi nghiêng đầu hỏi.

      " có. . . . . . có gì." Vạn Linh Chi căng thẳng trả lời, sợ suy nghĩ của mình bị phát , như vậy rất xấu hổ.

      Động tác luống cuống của dấu vết rơi vào trong mắt Tống Thiên Tước, cũng vạch trần, mà đổi đề tài khác: "Mấy ngày nay cùng với tôi, em cảm thấy tôi như thế nào? "

      "Hả?" Vạn Linh Chi biết vì sao lại hỏi như vậy, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía .

      "Đừng với tôi là em chưa từng nghĩ tới chuyện sau này đấy nhé?" Tống Thiên Tước thấy thế hơi nhíu chân mày lại. "Chúng ta xem mắt, mục đích chính là để kết hôn, đừng với tôi là em chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn đấy nhé?" cũng có thời gian chuyện đương với phụ nữ suốt mấy năm, sau đó mới an nhàn thoải mái kết hôn.

      " phải. . .
      ...." Vạn Linh Chi lắc đầu theo trực giác, "Em ...."

      "Vậy tức là suy nghĩ tới chuyện này rồi sao?" Tống Thiên Tước hài lòng gật đầu: "Vậy chúng ta kết hôn ."

      Tống Thiên Tước giống hệt như thảo luận chuyện thời tiết, cứ như vậy hoàn thành xong cái việc được gọi là cầu hôn.

      Vạn Linh Chi há to mồm, có chút theo kịp suy nghĩ của . Tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy?

      "Tôi phải là người chồng ứng tuyển tốt nhất sao?" Tống Thiên Tước cực kỳ có tự tin với chính mình, "Hai chúng ta kết hôn, chỉ có lợi cho nhà họ Tống, mà đối với nhà họ Vạn cũng là có lợi chứ có hại. Ông nội em nhất định cũng rất mong đợi điều này, chắc là em muốn làm cho ông ấy thất vọng chứ?"

      Tống Thiên Tước rất giỏi đoán lòng người trong thời gian ngắn. biết Vạn Linh Chi quan tâm thái độ của ông nội nhất cho nên mới lấy ông nội Vạn ra làm điểm yếu của .

      "Em..." Vạn Linh Chi do dự.

      "Gật đầu hoặc lắc đầu." Tống Thiên Tước nhất định phải lấy được đáp án hài lòng mới bằng lòng dừng lại. "Gật đầu chúng ta lập tức kết hôn, lắc đầu chúng ta chấm dứt tại đây. Tôi lãng phí thời gian vào chuyện có ý nghĩa."

      Giọng lạnh lùng hà khắc của Tống Thiên Tước khiến cho đáy lòng của Vạn Linh Chi cực kỳ căng thẳng. như vậy là muốn ép mình trả lời sao? biết rất nghiêm túc, nếu như lắc đầu, rời chút do dự, về sau có cơ hội nhìn thấy nữa, thậm chí lập tức tìm được người khác tới thay thế vị trí của , sau đó trở thành phu nhân của .

      Nội tâm Vạn Linh Chi chưa từng phải trải qua đấu tranh gian nan như thế này bao giờ. Đối với , người rất đặc biệt. phải là bởi vì cuộc xem mắt kia, mà là bởi vì chung đụng trong mấy ngày qua. Mấy ngày này, Tống Thiên Tước giúp cho biết về cái thế giới này thêm lần nữa, giúp hiểu bản thân mình hơn, trước giờ biết là mình cũng biết cười vui vẻ như vậy, còn căng thẳng, còn áp lực, cũng còn sợ hãi và lo lắng, ở chung chỗ với vừa thoải mái lại vừa tự do tự tại.

      Vạn Linh Chi muốn rời khỏi Tống Thiên Tước, muốn cắt đứt hết toàn bộ với như vậy. Hạ Thảo từng , phải học cách dũng cảm, muốn vì mình dũng cảm đánh cuộc lần.

      , Tống Thiên Tước chính là người mình chờ đợi!

      "Được." lúc lâu sau, Vạn Linh Chi rốt cuộc cũng gật đầu cái, nghiêm túc trả lời .

      Tống Thiên Tước hề phát từ lúc vừa mới bắt đầu vẫn ngừng thở chờ đợi câu trả lời của , cho đến gật đầu đồng ý, trong nháy mắt đó, mới lặng lẽ thở phào nhõm.

      Phù, đồng ý rồi!

      tháng sáu, hôn lễ của Tống Thiên Tước và Vạn Linh Chi được cử hành. bữa tiệc cưới khí thế, xa hoa, duy mỹ kết thúc trong yên lặng. Hai người khác xa nhau trời vực lại cùng nhau ở chung chỗ, còn làm cho xã hội thượng lưu bàn tan, bát quái suốt khoảng thời gian dài. Dù thế nào mọi người cũng nghĩ tới hai người của hai thế giới hoàn toàn khác xa nhau kết hợp với nhau, người ở bên ngoài nhìn vào chỉ đơn giản nghĩ đây là cuộc hôn nhân vì lợi ích gia tộc thôi.

      Vạn Linh Chi ngồi ở chiếc giường phủ khăn trải giường màu đỏ chót bằng to tằm khẩn trương nắm chặt làn váy. Chữ hỉ mày đỏ tươi ở trong phòng tuyên bố chín thức trở thành vợ của người ta rồi. Trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng chỉ có thể ngơ ngác ngồi ở đây, chờ ông xã đứng ở bên ngoài tiễn khách trở lại.

      Toàn thân Tống Thiên Tước đều là mùi rượu, vừa bước vào trong phòng, chân mày của Vạn Linh Chi liền tự chủ nhíu lại, cái động tác cực kỳ này khiến cho khẽ bật cười tiếng.

      "Sao em vẫn chưa thay quần áo?" vẫn còn mặc bộ lễ phục của dâu, ngồi ngay ngắn ở bên giường, tựa như tân nương ở cổ đại đợi trượng phu tới vén khăn voan... Ha ha, là rất ngây thơ rất đáng !

      "Ah, em.... ngay bây giờ!" Mặc dù chung đụng với Tống Thiên Tước được đoạn thời gian, nhưng vào giờ phút căng thẳng tại, trái tim của Vạn Linh Chi vẫn khỏi đập rộn lên, bàn tay bé khẩn trương lên tầng mồ hôi rịn, trong lúc bối rối nắm chặt quần áo tắm rửa của mình lên, vội vàng chạy chậm về phía phòng tắm.

      Tống Thiên Tước nhìn bóng lưng hốt hoảng của , độ cong của khóe miệng lại càng tăng lên. Đứng ngây người tại chỗ mấy giây, sau đó cũng cầm quần áo lên xoay người tới phòng tắm ở cách vách căn phòng này.....
      Last edited by a moderator: 8/12/14
      xixon thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5.1:

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Lúc Tống Thiên Tước toàn thân nhàng khoan khoái quay trở lại căn phòng, dễ xấu hổ kia ngồi nghiêm chỉnh ở bên giường.

      Tống Thiên Tước chậm rãi đến gần , phát mình vừa tiến lên bước, hô hấp của liền nhanh thêm phần. giống như là cố ý, lúc còn cách bước ngừng lại, ánh mắt dừng lại cánh môi đỏ hồng mềm mại của . cơn dục vọng mãnh liệt làm cho nhịn được mà vươn tay trái ra nắm lấy chiếc cằm vừa xinh đẹp vừa mềm mại của .

      "A. . . . . . . . . . . ." Vạn Linh Chi bị buộc ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của , đáy lòng càng ngừng run .

      "Em biết tối nay phải làm gì chứ?" Tống Thiên Tước rất nghi ngờ biết rốt cuộc có biết đêm tân hôn phải làm những gì ?

      "Ừm." Khuôn mặt nhắn của Vạn Linh Chi giống hệt như khối sắt bị nung đỏ, dùng giọng nhàng gần như nghe thấy tiếng mà trả lời: "Mẹ em có cho em biết rồi."

      Ánh mắt của Tống Thiên Tước lập tức nhuộm đầy ý cười, cố ý trêu chọc : "Vậy tức là biết phải làm gì rồi sao?"

      Lời mập mờ như thế, càng khiến cho đầu của Vạn Linh Chi cúi thấp hơn nữa, nhưng lại bị kiềm giữ chặt, cho nên tất cả biểu cảm mặt đều bị nhìn thấy rất ràng, có chỗ để trốn.

      Đôi mắt của Tống Thiên Tước trầm xuống, cúi đầu hôn , đầu lưỡi giống hệt như là có ý thức, lập tức chui vào trong miệng của , từ từ lấn sâu hơn. luồng khí nóng trong cơ thế bốc lên cách nào khống chế được gần như muốn thiêu hủy .

      "Ưmh. . . . . ." Vạn Linh Chi ngây thơ, đơn thuần bị động tác điên cuồng, mạnh mẽ bất thình lình của dọa sợ nên co người lui về phía sau, nhưng lại bị bàn tay khác của đè lại sau ót, thể động đậy.

      Tống Thiên Tước tay quấy nhiễu ở em của , tay khác lại giữ chặt đầu của . Sau đó để ý tới giãy giụa yếu ớt của Vạn Linh Chi, lần nữa bá đạo ngậm mút môi của .

      "Ưm. . . . . ." Đầu óc của Vạn Linh Chi trống rỗng, xúc cảm từ đầu lưỡi truyền tới cảm giác tê dại chạy khắp toàn thân. Đầu lưỡi của quấn lấy đầu lưỡi của sít sao. Cái loại cảm giác thân mật đó khiến cho thân thể ngừng nóng lên.

      Trời ạ, đây chính là hôn môi sao? Nó cũng giống như lời miêu tả trong tiểu thuyết sao, làm cho người ta ngây ngất, làm cho người ta say sưa sao?

      Tống Thiên Tước dùng sức gặm mút môi mềm của , khuấy đảo tàn phá bừa bãi ở trong miệng của , giống hệt như muốn mút luôn hồn ra ngoài. Đầu lưỡi của giống như ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ tường thành non mềm trong miệng , làm cho đầu óc Vạn Linh Chi càng ngày càng mơ hồ , lý trí cũng càng ngày càng xa.

      "Trời ơi! Nụ hôn của em, môi của em, giống như mật ngọt. . . . . ." Dù thế nào Tống Thiên Tước cũng nghĩ tới mùi vị của lại tuyệt vời hơn cả dự đoán, khiến cho khó kìm nén tình cảm của mình.

      Lúc nhàng nỉ non bên tai Vạn Linh Chi, giọng khàn khàn lại phát ra từ tính cực kỳ hấp dẫn.

      Nhưng mà suy nghĩ của Vạn Linh Chi sớm bay tới phương xa, còn nghe thấy
      cái gì nữa rồi. Toàn bộ giác quan cơ thể đều bắt đầu dao động theo nụ hôn của , nhàng như bước bông.

      Vạn Linh Chi cảm thấy thân thể bắt đầu nóng lên vì nụ hôn của , càng làm cho kìm lòng được mà run rẩy. Khi bị quyến rũ tràn đầy nam tính của xâm lược, bắt đầu tự chủ được mà đáp lại Tống Thiên Tước.

      "A... ...." Giác quan mạnh mẽ quá mức đánh thẳng vào , khiến cho sợ hãi.

      "Linh Chi! Đừng kháng cự ! Đừng sợ! làm cho em cảm nhận được niềm vui sướng trước nay chưa từng có!" Tống Thiên Tước kéo cả người lên giường, đồng thời đè thân thể của mình lên người . Thân thể như lửa nóng còn có tình triều như cơn sóng cuồng nhiệt, lại khiến cho sắp hít thở thông lần nữa, cũng khiến cho thể động đậy.

      "Em.... sợ...." Vạn Linh Chi rụt rè , biết nên làm như thế nào.

      "Đừng sợ, có ở đây." Đây là quá trình cần phải trải qua, tại muốn dừng lại là chuyện thể nào. vừa trấn an , vừa dùng tay trái vuốt ve thân thể của , dẫn tới cho loạt run rẩy.

      "Ưm....A!" Vạn Linh Chi nhịn được bật ra tiếng thở gấp, bởi vì tay của an bắt đầu thăm dò vào trong từ phía dưới áo ngủ của . Hơn nữa còn đặt lên bộ ngực mềm mại của , cách bra viền tơ nhàng xoa nắn đầu vú nhạy cảm của .

      "A!" căng thẳng cắn môi dưới, lúc muốn kháng cự lại đụng chạm của , cảm giác tê dại làm con người ta ngượng ngùng đó, lại khiến cho trong lòng chút mong đợi.

      " từ từ, em thả lỏng ! Ngoan!" nhàng trấn an ở bên tai , chưa từng có người con nào có thể khiến cho lo lắng như thế. mở miệng ngậm vành tai xinh xắn, mềm mại của , dùng răng nhàng gặm, cắn.

      "Này!" Cái miệng nhắn của Vạn Linh Chi khẽ bật ra tiếng rên rỉ xíu, toàn thân dần dần nóng lên khiến cho lý trí của càng ngày càng trôi xa.

      " ngờ em gầy như vậy, nhưng chỗ nên lớn tuyệt đối chút nào." Tay của dùng sức vuốt ve bộ ngực sữa mềm mại của , dịu dàng lời mập mờ ở bên tai .

      Vạn Linh Chi nghe thấy lời trêu chọc của , liền quay mặt sang chỗ khác dám nhìn , điều này quá mắc cỡ!

      "Đừng xấu hổ, chúng ta là vợ chồng, những lời này cũng chỉ có hai chúng ta nghe được, phải sao?" Tống Thiên Tước biết dễ xấu hổ, lại cố ý to gan khuyên như vậy. Ha ha, cảm thấy mình là quá xấu xa rồi.

      "A!" nhàng vuốt ve đầu vú của , trận run rẩy xông tới khiến cho Vạn Linh Chi nhịn được hét lên tiêng chói tai. Sau khi ý thức được tiếng hét cực kỳ mắc cỡ của mình, lập tức lấy tay che miệng của mình lại.

      " được che, thích nghe tiếng rên mềm mại của em." bá đạo chặn bàn tay bé muốn che miệng của lại, thích nghe tiếng rên rỉ mềm mại, non nớt của , phảng phất giống như thanh tự nhiên, cực kỳ tuyệt vời.

      Khuôn mặt của Vạn Linh Chi căng lên đỏ bừng, ngượng ngùng đến mức muốn độn thổ cho xong.

      " để ý tới tiếng rên của em, em muốn rên như thế nào cũng được." chuyện, giọng điệu cực kỳ tà ác, bắp đùi săn chắc gắt gao để ở giữa hai bắp đùi trắng nõn của , nhàng vuốt ve.

      "Em.... Em..." hổn hển thở gấp, hết được câu hoàn chỉnh. Thân thể nhạy cảm mềm mại của bị đè ép dưới lồng ngực rắn chắc của Tống Thiên Tước, thân thể an ngừng tỏa ra nhiệt độ nóng bức và hơi thở nam tính, khiến cho muốn xem như thấy cũng được.

      "A!" Thân thể Vạn Linh Chi trở nên mềm yếu có sức lực, bên trong cơ thể nổi lên loại cảm giác giống như có dòng điện chạy tán loạn, càng ngày càng mãnh liệt, rồi lại dâng lên loại cảm giác trống rỗng khó hiểu, khiến cho bứt rứt, vặn vẹo thân thể mềm mại.

      Chiếc lưỡi nóng bỏng của Tống Thiên Tước lại càng ngừng liếm láp qua lại giữa khuôn mặt và thân thể của , khiến cho toàn thân chỗ nào là run rẩy, hô hấp cũng tự chủ mà trở nên nhanh hơn.

      ".... ...."

      "Gọi tên của ." Tống Thiên Tước cắn vành tai của , trầm thấp .

      "Thiên.... Thiên Tước."

      "Ngoan!" Cái miệng của lại gắt gao che kín môi lần nữa, nuốt hết toàn bộ lời của vào trong miệng mình.

      Kem đánh răng: phù... phù... Nóng quá.... Nóng quá.... Mạn phép cắt ở đây đợi 10 thank tung chap mới nha! Đừng ném đá bạn, bạn chết là ém hàng luôn đó *che miệng cười gian*.
      Last edited by a moderator: 8/12/14
      Tiểu yêu tinh, xixonSue ú thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Đây đây, mình chơi trốn tìm nữa đâu mà. <3

      Chương 4.3:

      Editor: Tinh Linh Tuyết.

      Vạn Linh Chi giống hệt như đứa bé, mở to mắt nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh, ngắm bầy cá xinh đẹp kia chằm chằm chớp mắt. Xung quanh đều là những đứa trẻ đáng , giống như thiên sứ rơi vào trong thế giới trẻ em.

      Tống Thiên Tước theo ngay phía sau , nhìn thấy từ lúc vào đều luôn há to miệng khép lại được, trong mắt cũng tự chủ được mà ra cưng chiều.

      dám khẳng định, tại này nhất định là quên hết toàn bộ sợ hãi, quên cả bản tính nhút nhát, thậm chí quên cả tồn tại của . Bây giờ ở trong mắt chỉ có những con cá kỳ lạ hiếm thấy, và bầy cá xinh đẹp đủ màu nhìn đến hoa mắt kia mà thôi. Những con cá đó khiến cho đôi mắt của Vạn Linh Chi bận rộn, rảnh để ý tới cái khác, chúng giúp tìm lại tuổi thơ chưa từng được trải qua.

      Tống Thiên Tước phát bản thân
      rất thích bộ dáng tại của Vạn Linh Chi, còn thích hơn cả lúc nhìn thấy lần đầu tiên. vốn dĩ là người ngây thơ, rụt rè nhưng lại khiến cho vừa nhìn cái thấy thú vị. Cho nên, lúc tới buổi xem mắt, vừa nhìn thấy , liền quyết định tiết tục kéodài buổi xem mắt này. Ngay từ lúc đó cho tới bâỵ giờ đều luôn hành động theo cảm giác của mình, hoàn toàn khôngcó chút bất mãn hoặc cam lòng, gần như quên mất mục đích ban đầu đồng ý cầu xem mắt của ông nội.

      “Oa....” Vạn Linh Chi thấy vỏ trai khổng lồ mởra, bên trong có viên ngọc trai cực lớn.

      Vạn Linh Chi hưng phấn kêu lên, phải là vì nhìn thấy ngọc trai, mà là vì phát ra ngọc trai được sinh ra từ đâu nên mới thét chói tai như vậy. học theo đám trẻ con bên cạnh phát ra tiếng thán phục. Bộ dáng đáng kia, khiến cho Tống Thiên Tước theosau lưngcô nhịn được mà nhẹnhàngbật cười thành tiếng.

      Vạn Linh Chi nghe thấy tiếng cười của , bỗng quay đầu lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của , lập tức nhớ tới mình ở chỗ nào.

      “A!” Trời ạ! lấy hai tay che mặt lại, mắc cỡ còn mặt mũi nhìn người. làm cái gì vậy? Vậy mà lại quên mất vẫn còn ở đây, quên mất bây giờ mình còn hẹn hò? Này, sao lại làm ra chuyện mất mặt như vậy chứ? Bản thân quên hết tất cả rồi, trước giờ chưatừng được tới nơi này bao giờ cho nên mới mất hình tượngnhư vậy.

      “Bây giờ mới biết xấu hổ, hình như là hơi chậm rồi?”Tống Thiên Tước cười , chơi cùng với là rất thoải mái!

      “Em...” Vạn Linh Chi đỏ mặt, biết phải tiếpnhư thế nào, chỉ có thể quay mặt qua chỗ khác dám nhìn .

      thôi, nơi này chỉ là phần , còn rất nhiều chỗ chưa . Nếu còn tiếp, chỉ sợ là đủ thời gian.” xong, vươn tay nắm lấy tay bé của , kéo .

      Vạn Linh Chi cúi đầu dõi mắt nhìn bàn tay ấm áp kia, rồi lại chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng hỏi “ từng tới nơi này chưa?” Nhìn giống người từng tới nơi này, hẳn làanh giống hệt như cả, từ bị huấn luyện nghiêm khắc mới đúng.

      “Chưa.” Tống Thiên Tước trả lời thẳng thắn.

      “Vậy sao lại biết nhiều nhưvậy?” Vạn Linh Chi hề phát , ở trước mặt càng lúc càng lớn mật, càng lúc càng thoải mái, tự do tự tại.

      tệ, cũng biết hỏi tạisao rồi.” Tống Thiên Tước nghiêng đầu, câu tán thưởng , sau đó mới trả lời vấn đề của , “Tôi chưa từng tới đây, nhưng mà tôi lại biết thế giới này có thứ gọi là internet, nó cho tôi biết.”

      Vạn Linh Chi nghe vậy, mới phát ra mình hỏi cái này có bao nhiêu ngu ngốc, liền đỏ mặt dám hỏi nữa.

      “Ha ha....” Tống Thiên Tướckhông khách sáo cười to.

      Tống Thiên Tước thầm nghĩ trong lòng, hẹn hò như thế này là làm cho người ta vui vẻ, thoải mái hơn cả lúc ký thành công hợp đồng mấy triệu. chợt nhận thấy suy nghĩ này của mình là rất quái lạ, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, mà có sụ thay đổi rất lớn. Từ trước tới giờ luôn đặt công việc lên vị trí cao nhất, nhưng hôm nay lại phát còn có chuyện khiến vui vẻ hơn so với công việc. Như vậy là tốt hay là xấu đây?

      Vào giờ phút này, trong lòng TốngThiên Tước có chúp mờ mịt.

      cũng biết cảm xúc này là như thế nào, nhưng biết những thứ này đều là vìngười con ở trước mắt mà sinh ra. Là khiến cho có những loại suy nghĩ chưa từng có này.

      Từ khi nào mà bắt đầu có thể có sức ảnh hưởng tới suy nghĩ của như vậy chứ? Bấp tri bất giác, Vạn Linh Chi đơn giản, thuần khiết này bắt đầu thay đổi tử tưởng của .

      Tống Thiên Tước quay đầu nhìn chằm chằm ở bên cạnh, nhìn khuôn mặt tươi cười nhàng của , tronglòng khỏi mềmmạihơnrất nhiều.

      Trong khoảng thời gian qua, mối quan hệ giữa Tống Thiên Tước và Vạn Linh Chi nếu là người cũng giống. Trong hai người, chỉ có lúc nào Tống Thiên Tước chủ động hẹn gặp mới có thể ngoan ngoãn ra ngoài, thời gian còn lại, lần cùng chủ động tìm , thậm chí ngay cả cuộc điện thoại cũng chưa từng chủ động gọi tới. Nhưng mà nếu phải làngười cũng giống, vào mỗi ngày cuối tuần hai người đều ra ngoài hẹn hò giống như những đôi nhau khác. Tống Thiên Tước đưa dạo khắp nơi, chơi khắp nơi, ăn uống khắp nơi. Có lúc, Vạn Linh Chi cũng nhìn ra bản thân và Tống Thiên Tước rốt cuộc là loại quan hệ gì?

      Chương 4.4:

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      " suy nghĩ gì vậy?" đường trở về, Tống Thiên Tước phát ngồi ở bên cạnh giống như vào cõi tiên, khỏi nghiêng đầu hỏi.

      " có. . . . . . có gì." Vạn Linh Chi căng thẳng trả lời, sợ suy nghĩ của mình bị phát , như vậy rất xấu hổ.

      Động tác luống cuống của dấu vết rơi vào trong mắt Tống Thiên Tước, cũng vạch trần, mà đổi đề tài khác: "Mấy ngày nay cùng với tôi, em cảm thấy tôi như thế nào? "

      "Hả?" Vạn Linh Chi biết vì sao lại hỏi như vậy, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía .

      "Đừng với tôi là em chưa từng nghĩ tới chuyện sau này đấy nhé?" Tống Thiên Tước thấy thế hơi nhíu chân mày lại. "Chúng ta xem mắt, mục đích chính là để kết hôn, đừng với tôi là em chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn đấy nhé?" cũng có thời gian chuyện đương với phụ nữ suốt mấy năm, sau đó mới an nhàn thoải mái kết hôn.

      " phải. . .
      ....” Vạn Linh Chi lắc đầu theo trực giác, “Em ...”

      “Vậy tức là suynghĩtới chuyện nàyrồi sao?” Tống ThiênTướchài lòng gật đầu:“Vậy chúng ta kếthôn .”

      Tống Thiên Tước giống hệt như thảo luận chuyện thời tiết, cứ như vậy hoànthành công cái việc được gọi là cầuhôn.

      VạnLinh Chi há to mồm, có chút theo kịp suynghĩ của . Tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy?

      “Tôi phải là người chồng ứngtuyển tốt nhất sao?”Tống Thiên Tước cựckỳ có tự tin vào chính mình,« Haichúngtakết hôn, chỉ có lợi cho nhà họ Tống, mà đối với nhà họ Vạn cũng có lợi chứ có hại. Ông nội em nhất định cũng rấtmong đợi điều này, chắc làem khôngmuốn làm cho ông ấythất vọng chứ?”

      Tống Thiên Tước rất giỏi đoán lòng người trong thời gian ngắn.

      biết Vạn Linh Chi quan tâm thái độ của ông nội nhất cho nên mới lấy ông nội Vạn ra làm điểm yếu của .

      “Em...” Vạn Linh Chi do dự.

      “Gật đầu hoặc là lắc đầu.”Tống Thiên Tước nhất địnhphải lấy được đáp án hài lòng mới bằng lòng dừng lại.“Gật đầu chúng tã lập tức kết hôn, lắc đầu chúng ta chấm dứt tại đây. Tôi lãng phí thời gian vào chuyệnkhông có ýnghĩa.”

      Giọng lạnh lùng, hà khắc củaTống Thiên Tước khiếncho đáy lòng của Vạn Linh chi cựckỳcăng thẳng. nóinhư vậy là muốn ép mình trả lời sao? biết rất nghiêmtúc, nếu nhưcô lắcđầu, rời chút do dự, về sau có cơ hội nhìn thấy nữa, thậm chí lậptức tìm được người khác tới thay thế vị trí củacô, sau đó trở thành phu nhân của .

      Nội tâm Vạn LinhChi chưa từng phải trải qua đấutranh gian nan như thế này bao giờ. Đối với cômà , ngườirất đặc biệt. phải bởi vì cuộc xem mắt kia,mà là bởi vì chung đụng trong mấy ngày qua. Mấy ngày này,Tống Thiên Tước giúp cho biết về cái thếgiớinàythêm lầnnữa, giúp hiểu bản thân mình hơn, trước giờ biết là mình cũng biết cười vui vẻ như vậy, còncăng thẳng, còn áp lực,cũng còn sợ hãi và lolắng, ở chung chỗ với vừa thoải mái lại vừa tự do tự tại.

      Vạn Linh Chi muốn rời khỏi Tống Thiên Tước, muốn cắt đứt hết toàn bộ với như vậy. Hạ Thảo từng , côphảihọc cách dũng cảm, muốn vì mình dũng cảmđánh cuộcmột lần.

      , Tống Thiên Tước chính là ngườimà mình chờ đợi!

      “Được.” lúc sau, Vạn Lihk Chi rốt cuộc cũng gật đầu mộp cái, nghiêm túc trả lời .

      Tống Thiên Tước hề phát từ lúc vừa mới bắt đầu anhvẫn ngừng thở chờ đợi câu trả lời của , cho đến côgật đầu đồng ý, trong nháy mắt đó, mới lặng lẽ thở phào nhẹnhõm.

      Phù, đồng ý rồi!

      tháng sau, hôn lễ của Tống Thiên Tước và Vạn Linh Chiđược cử hành. bữa tiệc cưới khí thế, xa hoa duy mỹkết thúc trong yên lặng. Hai người khác xa nhau trời mộtvực lại cùng nhau ở chung chỗ,còn làm cho xã hội thượng lưu bàn tán, bát quáisuốt khoảng thời gian dài. Dù thế nào mọi người cũng nghĩ tới hai người của haithế giới hoàn toàn khác xa nhau kết hợp với nhau, người ở bên ngoài nhìn vào chỉ đơn giản nghĩ đây là cuộc hôn nhân vì lợi ích gia tộc thôi.

      Vạn Linh Chi ngồi ở chiếcgiường phủ khăn trải giường màu đỏchót bằng tơ tằm khẩn trương nắm chặt lànváy. Chữhỉmàu đỏ tươi ở trong phòng tuyên bố chính thức trở thành vợ của ngườita rồi. Trong lòng côvô cùng sợhãi,nhưng chỉ có thểngơ ngác ngồi ở đây, chờ ôngxã đứng ở bên ngoài tiễn khách trở lại.

      Toàn thân Tống Thiên Tước đều là mùi rượu, vừa bước vàotrong phòng, chân mày của Vạn Linh Chi liền tự chủ nhíu lại, cái động tác cựckỳ này khiến cho khẽ bật cười tiếng.

      “Sao em vẫn chưa thay quần áo?” vẫn còn mặcmột bộ lễ phục của dâu, ngồingay ngắn ở bên giường, tựanhư tânnương ở cổ đại đợi trượng phu tới vén khăn voan...Ha ha, là rất ngây thơ rất đáng !

      “Ah em... ngay bây giờ.” Mặc dù chung đụngvới Tống Thiên Tước được đoạn thời gian, nhưng vào giờphút căng thẳng tại, trái tim của Vạn Linh Chivẫn khỏi đậprộn lên, bàn tay bé khẩn trương lên tầng mồ hôi rịn, trong lúc bối rối nắm chặt quần áo tắmrửa của mình lên, vội vàng chạy chậm về phiá phòng tắm.

      Tống Thiên Tước nhìn bóng lưng hốt hoảng của , độ cong của khóe miệng lại càng tăng lên. Đứng ngây người tại chỗ mấy giây, sau dó xũng cầm quần áo lên xoay người tới phòng tăm ở cách vách căn phòng này...
      Last edited by a moderator: 13/12/14
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :