1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 15

      Editor:Ếch

      Nhiều ngày nay, Nhược Ngu si mê việc huấn luyện “chim ưng”, mỗi ngày đều chọc con vẹt. Con vẹt kia cũng khá thông minh, nên việc huấn luyện đạt được chút thành quả: Mỗi ngày, sau khi cất cánh bay thì có thể tha trở về vật gì đó, có khi là cành cây, có khi là hoa dại. Sau khi tha đồ về sẽ được thưởng một miếng hạch đào, vì thế vẹt ta mỗi lần bay ra ngoài sẽ bay “vuốt” về. Thế nhưng, hôm này con vẹt bay đến sân của Lý Tuyền Nhi, cắp luôn mô hình chiến thuyền vừa làm xong, lảo đảo bay về sân của Lý Nhược Ngu chờ thưởng.

      Lý Tuyền Nhi trơ mắt nhìn con vẹt cướp mất mô hình, mắt thấy công sức mấy ngày nay bay xa tất nhiên cam lòng, lập tức mang theo nha hoàn đuổi theo. Vừa vào sân, Lý Tuyền Nhi liền thấy Nhược Ngu ở hồ cá nghịch mô hình. Lúc đó, nàng ta giận ít, liền xông lên đoạt lại mô hình, tuy nhiên lại bị Nhược Ngu nhanh tay giấu mất. Lý Tuyền Nhi giận, nhưng thể trút giận lên Nhược Ngu, đúng dịp vừa thấy con chim chuốt lông cạnh đó liền túm lấy đuôi nó nhổ luôn mấy cọng lông.

      Con vẹt đau đến kêu thảm, tiếng nào tiếng đấy đều đâm vào tim của nhị tiểu thư. Các ma ma đều thấy rõ, nhị tiểu thư phi thân nhảy lên người tam tiểu thư giật tóc, trong viện rối loạn, sau đó ác mộng về ma nữ của các nam sinh ở thư viện lại được tái hiện.

      Chu di nương nghe rõ nguyên do, nhìn lại đầu con gái bị trụi mất một mảng tóc, tức đến run rẩy, thế nhưng lại dám phát giận, dù sao chủ của Lý phủ vẫn là Lý phu nhân.

      Đột nhiên, Lý Tuyền Nhi ôm bụng, kêu thống khổ. Dưới ánh mắt của mọi người, chân nàng ta đọng một vũng máu. Cái sân vừa mới an ổn lại náo loạn.

      Lúc Lý phu nhân nghe lang trung nói tam tiểu thư bị động thai, giận đến cả người lạnh băng. Hóa ra, Thẩm Như Bách đã sớm có gian tình với Lý Tuyền Nhi. Nghe đại phu nói ả ta đã mang thai hơn ba tháng. Hóa ra hai kẻ này lén lút tư thông với nhau từ trước khi Nhược Ngu gặp chuyện may, làm ra chuyện dơ bẩn như vậy. Thế mà bà còn cho là gia ̀nh vẫn an bình, quả thực sau này khó gặp liệt tổ liệt tông Lý gia!!!

      Tiễn lang trung , Lý phu nhân thong thả đến sân của con gái. Lúc này, đống hỗn độn trong viện đã sớm được dọn dẹp, con vẹt cũng đã được bôi thuốc, ỉu xìu đứng kệ, dùng mỏ rỉa cái giá.

      Nhược Ngu thay một bộ váy vân cẩm rộng rãi, quăng giày một bên, tóc đen xõa ra, nằm thảm nhung dưới đất chơi mô hình chiến thuyền. Lúc trước vì rối loạn, Lý Tuyền Nhi chưa kịp mang mô hình kia. Hiện tại, mô hình tinh xảo đó đã bị Nhược Ngu tháo ra gần xong, ánh mắt nàng chuyên chú giống đúc khi chơi khóa lỗ ban. Chỉ một lát sau, con thuyền bị tháo rời lại được Nhược Ngu lắp ráp lại, sau đó liền chạy ra hồ nước trong viện thả thuyền. Thuyền nhỏ lúc đầu đứng vững vàng mặt nước, tuy nhiên, chỉ vài cơn gió thổi qua thì lung lay rồi chìm mất. Nhược Ngu chớp mắt, mất hứng về.

      Lý phu nhân đứng một bên nhìn, khóe mắt lại cay cay. Con gái ngây ngốc, còn là người bản lĩnh ngày xưa, xưởng đóng thuyền nếu giao vào tay con bé, sơ ý một chút sẽ như thuyền lớn va vào đá ngầm chìm tới đáy, cơ nghiệp trăm năm của Lý gia sẽ bị hủy trong chốc lát. Nghĩ đến điểm này, lòng bà run lên. Bà chỉ hơi nghĩ một chút cũng thấy áp lực nặng nề nén thẳng vào não làm chứng đau đầu lại tái phát. Bà vẫn ́ gượng gọi nhị thiếu Thẩm gia tới.

      Chờ Thẩm nhị thiếu tới, Lý phu nhân cũng muốn gặp, chỉ cho hắn vào sân để quản gia nhắn lại: hôm nay Lý Tuyền Nhi động thai khí, tuy rằng tạm thời thai nhi sao, nhưng đã bị thương đến khí huyết, nếu ả ta tiếp tục ở Lý phủ mà có chuyện gì xảy ra thì Lý phủ khó tránh cái tiếng đối xử tệ bạc với thứ nữ, xin Thẩm nhị thiếu dẫn hai mẹ cọn Chu thị , mang đến biệt viện chờ ngày xuất giá.

      Ý tứ rất rõ ràng, hai mẹ con Chu thị bị đuổi ra khỏi nhà trước hôn lễ, nếu Thẩm gia nguyện cưới thì tự an bài, Lý gia có nghĩa vụ dàn xếp cho đôi nam nữ ăn cơm trước kẻng này.

      Thẩm Như Bách dưới ánh nhìn đầy khinh thường của quản gia vẫn bình tĩnh như cũ, có chút xấu hổ khi bị người khác biết chuyện xấu mình làm. Sau khi quản gia thuật lại lời Lý phu nhân, hắn chỉ gật đầu, trầm giọng nói: “Phu nhân có ý khác, tại hạ tất nhiên vâng theo, chẳng biết tại hạ có thể gặp nhị tiểu thư một lần, thấy nàng khỏe mạnh, tại hạ cũng yên lòng.”

      Mắt quản gia Lý phủ trợn ngược lên, chỉ cảm thấy nhị tiểu thư quả nhiên người hiền nên được trời ban phước lành, may mắn tránh được một kiếp phải gả cho gã vô lại, biết xấu hổ này. Vẫn còn mặt mũi gặp nhị tiểu thư sao, nếu tiểu thư thần trí kiện toàn, còn tát một cái lên cái mặt đạo mạo của hắn mới lạ.

      Lão quản gia nhổ một bãi nước miếng lên tảng đá sàn nhà, ác thanh ác khí trả lời: “Nhị tiểu thư rất mệt mỏi, muốn gặp khách. Còn nữa, Thẩm nhị thiếu gia bận rộn, chuyện làm ăn của Lý gia dám làm phiền ngài, về ̉ phần của ngài nhập vào, hai ngày nữa sẽ cho người đến quý phủ tính toán rõ ràng, từ nay về sau Lý gia chúng ta với Thẩm gia còn quan hệ gì nữa.”

      Nghe thế, mặt Thẩm Như Bách chậm rãi hiện lên một nụ cười đen tối : “Xin chuyển lời lại cho Lý phu nhân, lòng ngưỡng mộ Nhu Bách dành cho nhị nương chưa đổi mảy may, ngày khác nếu quý phủ khó khăn, chỉ cần mở miệng nói với Như Bách là được.” Nói xong xoay người rời .

      Lý Tuyền Nhi được người khác đỡ ra, sắc mặt tái nhợt, mà Chu thị cũng ́ gắng trấn ̣nh, thu thập ít đồ theo xe ngựa Thẩm gia rời . Ngày đó, Chu thị, Lý Tuyền Nhi sau khi theo Thẩm Như Bách rời khỏi Lý phủ, được an trí tại trạch viện ở thành tây.

      Lý gia tuy muốn nói chuyện xấu trong nhà ra ngoài, thế nhưng một hai hạ nhân tán dóc rồi truyền ra cả thành. Thẩm Như Bách rất biết làm người, giao tình với quan phủ trong thành nhạt, lại từng lấy danh huynh trưởng quyên kha khá bạc cho thiện đường, cho nên mọi người vẫn rất coi trọng vị Thẩm công tử này. Nay muội thay tỷ gả, lại truyền ra chuyện Lý tam tiểu thư mang thai, chuyện lập tức biến thành muội muội biết xấu hổ câu dẫn tỉ phu tương lai.

      Xưa nay, chuyện xấu trong nhà mọi người đều kiếm cớ đổ lên đầu phụ nữ, hơn nữa, hiện giờ nhị tiểu thư bị bệnh, Thẩm nhị thiếu cưới vợ khác cũng là lẽ tất nhiên, cho nên dư luận thật ra công kích vị Thẩm Như Bách này lắm, dù sao Thẩm công tử cũng rất “phúc hậu” nói với mọi người muốn phụ trách, đã ̣nh ngày cưới vị Lý tam tiểu thư kia, nên mọi người cũng chỉ coi đấy là chuyện hương diễm nơi nhà cao cửa rộng, tán phét tí cho vui thôi.

      Và cứ thế, Lý nhị nương biến thành hoa có chủ.

      Nhóm bà mối trong thành lại được dịp hoạt động. Tuy rằng nương nhà người ta ngớ ngẩn, nhưng vàng bạc Lý gia vẫn còn nằm mốc ở đó, nếu bỏ qua vấn đề trí óc của nhị nương, cưới nàng vào cửa thì thể nghi ngờ là rước một núi vàng sáng lóa về nhà. Kết quả, được mấy ngày, liên tiếp có người đến Lý gia. Đến cầu hôn có thư sinh nghèo túng khổ học, có người gia cảnh bậc trung nhưng lại có chút bệnh, có người có ác danh chơi bời lêu lổng.

      Lý phu nhân nhẫn nại tiếp mấy đợt khách xong liền chịu nổi nữa, trực tiếp đóng cửa cáo ốm, tiếp khách, nhưng dù làm như thế cũng ngăn được nhóm bà mối.

      Ầm ầm ĩ ĩ đến ngày Lý Tuyền Nhi thành thân, trong thành vang lên tiếng pháo, nhóm bà mối cuối cùng cũng biết điều, hiểu Lý phu nhân vui nhìn việc gì cũng hợp mắt nên cũng tìm đến để bị sập cửa vào mặt.

      Kỳ thực, Lý phu nhân rảnh buồn bực chuyện Lý Tuyền Nhi. Đã nhiều ngày nay, các cửa hàng đều báo nguy, có mấy nhóm hàng thiếu tiền nợ, lúc trước có Thẩm nhị thiếu gia nên đồng ý tạm thời gia hạn nợ, nhưng bây giờ Thẩm nhị thiếu rút ̉ phần, giao kèo với đám chủ nợ coi như mất nên toàn bộ kéo đến đòi tiền.

      Khi quản sự nhắc với Lý phu nhân, bà còn để trong lòng, Lý gia cơ nghiệp trăm năm sao có thể thiếu vài đồng tiền hàng. Tới khi đem các hóa đơn lớn nhỏ trình ra hết, bà mới phát hiện cửa hàng nhà mình thiếu một khoản tiền lớn, các khoản nợ này chả khác châu chấu phá hoại trong thời kì giáp hạt là bao.

      “Tạ sao lại như vậy?” Lý phu nhân có dám tin, những khoản nợ này đều là lúc Nhược Ngu sinh bệnh, bến tàu chưa kịp giao hàng cho khách, từng khoản từng khoản như tuyết tụ lại, đến cả tháp sắt cũng chịu nổi sức nặng.

      Quản gia cũng buồn thiu nói: “Lão phu nhân, một tháng trước thuộc hạ có đề cập qua chuyện vốn quay vòng thế nhưng ngài nghe vào tai, chỉ nói giao cho Thẩm nhị thiếu. Nhưng giao qua tay Thẩm nhị thiếu, hắn mượn cớ kinh thành khởi công dựng thuyền, điều động ít ngân lượng. Lúc nhị tiểu thư còn chưởng quản công việc, nếu có con dấu của ấy thì thể xuất bạc, thế nhưng sau khi bệnh, con dấu ngài quản, Thẩm nhị thiếu nói một câu, ngài liền giao ra. Hắn làm cùng nhị tiểu thư lâu như vậy, đã sớm xóa sạch chứng cớ, cho dù hiện tại báo quan cũng có gì đối chứng.”

      Nói đến đây, Lý phu nhân rốt cục cũng ngộ ra, khoản bạc này là bị Thẩm nhị thiếu nuốt. Hiện tại hắn công thành lui thân đổ hết nợ cho nhà họ Lý. Cơ nghiệp Lý gia giờ như thuyền nát, chỉ cần một chút dao động cũng chìm.

      Lý phu nhân thấy chân mềm nhũn, ngã ngồi ghế. Cuối cùng bà cũng hiểu câu “ngày khác quý phủ gặp khó khăn” Thẩm Nhu Bách nhắn lại ẩn chứa bao nhiêu ác độc. Chính bà giờ đã hiểu được lòng dạ ác độc của hắn, cũng hiểu vì sao con gái từ hôn.

      Lý gia tuy rằng là hào phú, thế nhưng đại bộ phận vàng bạc đều tập trung đặt mua điền sản, cửa hàng. Cho dù hiện tại bán đất cũng sợ có người mua. Mắt thấy đám chủ nợ sắp đến bà cũng biết làm sao cho đặng. Phải biết rằng thương nhân coi trọng chữ tín, nếu chuyện tiền hàng trả đúng hạn mà lan truyền ra ngoài thì sẽ như cây đổ bầy khỉ tan, ai còn dám ủy thác cho Lý gia vận chuyển hàng hóa.

      Lý phu nhân ra lệnh cho quản gia kiểm tra lại tư khố của bà có bao nhiêu, lại phát hiện trong phủ thật sự có bao nhiêu tiền để bù tiền hàng. Nhưng dù đem muối bỏ biển còn hơn , trước tiên ứng phó qua đoạn này, tạm thời trả bớt một vài chủ nợ trước đã.

      Ngày thứ hai sau hôn lễ, Thẩm nhị thiếu tự tay viết một bức thư gửi Lý phu nhân, đề cập vấn đề tiền hàng và quan hệ trong đó, càng nói rõ hạng mục quan trọng cần chi nhất là tiền Nhược Ngu ứng của công bộ. Hiện tại Lý gia thể hoàn công đúng hạn, Lý Tuyền Nhi còn liên quan với Lý gia, mà nàng ta làm tiếp việc của chị gái, như vậy Lý gia tất nhiên phải đem khoản tiền ứng đó giao cho Thẩm gia, nếu sẽ trình quan báo án.

      Những khoản tiền hàng khác còn có thể từ từ giải quyết, nhưng bạc của công bộ lại như thanh đao sắc treo đầu Lý gia. Hỏi quản sự chi tiết xong, Lý phu nhân hiểu rõ, cuối cùng cũng gửi Thẩm nhị thiếu một phong thư, giọng điệu hòa hoãn rất nhiều, khẩn cầu Thẩm nhị thiếu dàn xếp thời gian, nếu được nữa sẽ dùng cửa hàng với ruộng đất gán nợ.

      Lần này Thẩm nhị thiếu viết thư hồi mà phái hầu cận Thẩm Mặc đến phân tích thiệt hơn với lão phu nhân: Việc đóng tàu trước mắt cần bạc, nếu dùng điền sản gán nợ vậy rõ ràng tư dụng bạc công bộ, tội danh này rất lớn. Đến lúc đó riêng lão phu nhân bị bỏ tù mà nhị tiểu thư ngây ngốc cũng vào tù nốt.

      “Lão phu nhân, mọi việc thể quá quyết tuyệt, ngài đuổi tam tiểu thư ra khỏi phủ đó chính là hoàn toàn sai. Trước kia nhị thiếu gia là con rể Lý phủ, Lý phủ có việc Thẩm gia tất nhiên sẽ giúp, nhưng bây giờ, hai bên đoạn tuyệt, cả thành đều nói xấu sau lưng nhị thiếu phu nhân Thẩm gia ta, ngài làm thế thật sự quá đáng.”

      Lý phu nhân trời sinh phải người thích tranh chấp, hai lần ba lượt bị Thẩm gia giày vò càng thêm có chủ ý, bị Thẩm Mặc quở trách cũng biết làm sao cho phải hỏi lại : “Vậy làm sao bây giờ?”

      Con ngươi Thẩm Mặc đảo một vòng, mở miệng nói: “Nhị thiếu gia nhà chúng ta kì thật vẫn thương nhớ nhị tiểu thư. Trước kia đã nói rõ, nhị tiểu thư sẽ gả qua, thế nhưng đến phút cuối ngài lại đổi ý làm thiếu gia nhà ta buồn ít. Chỉ cần ngài gật đầu để nhị tiểu thư vào Thẩm gia, thiếu gia đã nói hết thảy ngài ấy sẽ lo liệu, ngài lúc đó có thể an tâm hưởng tuổi già.”

      Lý phu nhân nghe đến đó, giận xanh cả mặt, mắng trả: “Thối tha. Lý gia của chúng ta dù khuynh gia bại sản cũng tuyệt bán con gái cho hắn.”

      Thẩm Mặc sớm dự liệu bà sẽ nói thế. Người này a, nếu ép bà đến sơn cùng thủy tận thì làm sao dễ bảo đây. Hắn lập tứ hừ lạnh: “Nhị thiếu gia ít ngày nữa sẽ vào kinh, với tài năng của ngài ấy thì con đường tương lai như hoa trải gấm. Lý gia ngươi trước kia cao hơn Thẩm gia ta, hôm nay nhị tiểu thư thành ra thế kia còn tưởng có thể giữ lại phú quý trước kia sao. Nếu là ta, ta liền mang nàng đến Thẩm gia, tân nhị thiếu phu nhân mang thai biết trai hay gái, nhị tiểu thư nếu vào cửa sớm chút có khi gặp may sinh con trai cho nhị thiếu gia, ta khuyên bà nghĩ cho kĩ, đừng cản trở tương lai con gái mình.” Nói xong, nhìn đến lão phu nhân tức giận phất tay áo .

      Đợi đến khi ma ma giúp vuốt ngực thuận khí, pha ly trà nóng, Lý phu nhân mới bình tĩnh lại. Nhưng ngay khi bà vừa mở miệng, quản gia vội chạy tới báo: “Lão phu nhân, lại có người tới cửa cầu hôn.”

      Lý phu nhân cơn tức giận, cao giọng quát: “Lại tên què nào muốn tới chiếm tiện nghi, gặp, gặp.”

      Thế nhưng quản gia lại đứng yên, mặt ủ mày chau nói: “Là.. Tư Mã đại nhân dẫn biểu tỉ là Hoài quận chúa tới, lúc này đứng ở cửa. Lão phũ, tiểu nhân nên như thế nào để mời họ về ạ?”

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 16

      Editor: Ếch

      Lý phu nhân hoàn toàn nghĩ tới hai người đến cầu hôn trong miệng quản gia lại là hai vị này. Tư Mã đại nhân cả người sát khí cuồn cuộn tới nhà bà làm gì. Còn có vị Hoài quận chúa kia chính là ́ch nữ của con trai thứ hai của tiên đế. Năm đó, vị nhị hoàng tử này có khả năng làm chủ đông cung nhất nhưng lại sớm lộ chí tại giang sơn xã tắc, gửi gắm hết tâm tình cho non xanh nước biếc, tránh xa phân tranh triều. Con gái lớn Hoài quận chúa của nhị hoàng tử gả cho Vân ̉nh hầu Phạm Tằng làm vợ, còn con trai thứ tư hiện tại được phong Khang ̣nh vương trấn giữ Tây Bắc. Quận chúa vì phổi khỏe nên ở tại kinh thành khô ráo mà ̣nh cư tại một trang viên cách Liêu thành vài trăm dặm.

      Lý phu nhân đối với vị nữ quyến hoàng tộc Đại Sở này tất nhiên có nghe, thế nhưng Lý gia tuy giàu có, kết giao với quan lại ít, nhưng vị hoàng thân thứ thiệt như Hoài quận chúa cũng chỉ đứng xa mà nhìn, người phú quý đều có vòng tròn kết giao riêng bà trèo tới được. Đến lễ tết thì đội tàu trong nhà cũng chỉ từng chở cống phẩm cho vị quận chúa này đến kinh thành mà thôi.

      Hôm nay nghe quản gia báo hai người đến phủ, Lý phu nhân thường tự xưng ung dung bình tĩnh, hay xuất nhập quan trạch cũng luống cuống tay chân. Bà vội vã thay quần áo, gọi nha hoàn đỡ, vội vã ra cửa đón khách.

      Chờ đến cửa, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa xa hoa tinh xảo đậu ở đó, có thể nhìn ra người ta đã tận lực thu gọn đội hình thế nhưng thị vệ theo sau xe vẫn kéo dài đến cuối ngõ. Có rất nhiều hàng xóm ló đầu ra xem lại bị thị vệ đưa đao ra cầu tránh nên thể ra cửa ngắm đoàn xe nạm vàng ̉nh ngọc.

      Tư Mã đại nhân cưỡi ngựa đến, mặc áo gấm ̉ tròn màu trắng ngà thêu mây tường vân, thắt lưng rộng tôn lên bóng lưng thẳng tắp, cả đầu tóc trắng được tỉ mỉ ́ ̣nh bằng phát quan nạm minh châu Nam Hải; Mày hắn đen như mực, tròng mắt lấp lánh tia sáng, lúc này mặc giáp nên làm cả người thêm vài phần nho nhã.

      Trong cv ghi là áo bâu, còn trong raw ghi 立领, mà tra mạng thì toàn ra áo ̉ tròn nên t để luôn áo ̉ tròn.

      Sau khi xuống ngựa, hắn đứng trước cửa Lý phủ, tay cầm một cái roi ngựa nhẹ nhàng gõ vào cái cọc buộc ngựa, cả người như một vị môn thần(*) túc sát (**), tuy rằng hạ nhân tùy theo thứ bậc đều quỳ đầy cửa nghênh đón hai vị khách quý vào nhưng hắn vẫn nói một lời đứng trước cửa.

      (*)môn thần: thần giữ cửa

      (**)Túc sát: giết người hàng loạt



      Mãi đến lúc Lý phu nhân ra, màn ̃ xe ngựa mạ vàng được thị nữ vén lên. Một vị chải loan phượng lăng thiên kế (*), mặc bộ váy phượng đỏ tía, toàn thân quý khí được thị nữ đỡ cuống xe. Bà biết đây là Hoài quận chúa, vội vàng thi lễ với hai vị quý nhân.

      (*)loan phượng lăng thiên kế

      [​IMG]


      Lúc này, Tư Mã đại nhân đứng ở cửa hồi nãy giờ mới rút tấm bái thiếp dát vàng, dùng hai tay giao cho Lý phu nhân: “Tùy tiện quấy rầy, mong lão phu nhân thứ lỗi.”

      Lý phu nhân có thể cái gì, bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh , nhưng nào dám trách tội nhị vị hoàng thân đường đột chủ nhà, thậm chí dám hỏi rõ mục đích người ta đến liền cung thỉnh nhị vị vào phòng khách, sau lại phân phó quản gia lấy bộ trà cụ trân quý mới tinh trong tư khố đến đãi khách.

      Hoài quận chúa tuổi xấp xỉ Lý phu nhân, chỉ là bảo dưỡng tốt, nhìn qua còn rất trẻ. Nàng vào tiền viện Lý gia thì thầm đánh giá một phen, cảm thấy trình độ thưởng thức của thương hộ này cũng tục, tranh chữ bày trong phòng khách dù phải bút tích danh gia đương thời, tinh tế nhìn lại thì đều là của văn nhân nhã sĩ tiền triều, phối hợp với bố cục phòng khách lại càng thêm tinh tế, nếu biết chi tiết Lý gia còn tưởng đây là phòng khách nhà thư hương. Nổi bật nhất là một bức tranh có bút lực cứng cáp khí thế hùng hồn lại nhìn ra ai vẽ.

      Lý phu nhân nhìn Hoài quận chúa xem bức tranh ‘Giương buồm lướt sóng’ đến nhập thần, liền cười nói: “Đây là bức vẽ vụng về của con gái dân phụ, khiến quận chúa chê cười.”

      Hoài quận chúa kinh hãi, từ bút lực của họa sĩ vẽ thật nhìn ra người vẽ lại là một gái trẻ, lập tức khen ngợi: “Kinh đào phách lãng, phá hiểu viễn hàng (*), theo họa ý thì người vẽ chính là kỳ nữ ngực mang chí lớn.”

      (*)sóng lớn vỗ bờ, trong sương sớm ra khơi xa ( t dịch xuôi nên để nguyên luôn )

      Kiểu khen thế này, trước đây Lý phu nhân nghe đã nhiều, chỉ là trước kia có thể bình tĩnh nhận, nhưng giờ nghe có người khen con gái lòng bà lại trở nên chua chát. Bà lập tức mời quận chúa ngồi vào ghế, miễng cưỡng mở miệng hỏi: “Tạ ơn quận chúa khen ngợi, quận chúa cùng Tư Mã đại nhân đến đây chẳng hay có việc gì?”

      Hoài quận chúa cười đáp: “Nghe biểu đệ Kình Phong của ta nói, nhị tiểu thư của quý phủ trời sinh đoan trang thanh lịch, xinh đẹp muôn phần. Năm ngoái nàng từng áp tải hàng tới trang viên của ta ở Thư thành, chỉ tiếc khi đó ta cùng phu quân ra ngoài nên gặp mặt. Hôm nay cùng biểu đệ tới quý phủ mong một lần gặp Nhược Ngu nương.”

      Người ta khách khí trả lời, nhưng Lý phu nhân cũng biết dù quận chúa ở trong phủ cũng gặp Nhược Ngu. Nhà mình phú khả ̣ch quốc, nhưng trong mắt hoàng thân quốc thích cũng chỉ coi như hạng thường dân áo vải, cùng với người bán nước ven đường chả khác gì nhau, làm gì có chuyện hạ mình tiếp đãi. Lúc trước nghe quản gia nói, hai vị này đến cầu hôn, thiếp Trữ tư ma đưa viết đầy đủ ngày tháng năm sinh, biết công tử danh môn vọng tộc nào có thể làm phiền hai vị ́ch thân đến cửa. Lý phu nhân nghĩ mãi ra. Quận chúa giờ đề cập nửa chữ đến việc cầu hôn mà đưa ra cầu gặp Nhược Ngu, lý do gặp cũng chính đáng, làm sao bà từ chối được.

      “Chỉ là…” Lý phu nhân khó xử nhìn Trữ Tư Mã, “ biết Quận chúa có nghe Trữ Tư Mã đề cập qua, tiểu nữ gặp chuyện ngoài ý muốn, hiện giờ ngây dại e rằng thất nghi trước mặt Quận chúa.”

      Hoài quận chúa mỉm cười: “Thật ra có nghe qua bệnh tình của nàng, nghe nói đã khá hơn nên mới đặc biệt tới thăm nhị nương.”

      Thấy quận chúa kiên trì, Lý phu nhân đành ra lệnh nha hoàn đến hậu viện mời tiểu thư ra.

      Lúc này Nhược Ngu cũng rất bận rộn. Mấy ngày trước, thấy đống sách của em trai Hiền nhi nên vô cùng hâm mộ, nàng năn nỉ mẫu thân cho mình giấy mực, hai ngày nay rảnh rỗi liền mở sách mài mực, nằm ỳ thư án múa bút thành văn.

      Nay phu nhân gọi ra gặp khách, người thì còn ở thư phòng nghịch giấy mực, quả thật là nước đến chân. Long Hương nghe nói Hoài quận chúa tới chơi, gấp đến độ bất chấp nhã hứng múa bút vẩy mực của tiểu thư, kéo người về phòng rửa tay chân sạch sẽ, chọn một bộ váy dài chấm đất màu xanh lá thêu hoa đào để tiểu thư thay. Tóc dài kịp gội lại, chỉ lấy nước hoa hồng lau qua, lại chải nguyên bảo kế cắm thêm một cây trâm hình hoa hải đường màu xanh, tiếp theo để mấy sợi tóc rũ xuống gò má trắng nõn tôn lên gương mặt kiều mị khả ái của tiểu thư.

      Long Hương tự cho mình có bản lĩnh trong chuyện ăn mặc tóc tai, đáng tiếc tiểu thư thích chưng diện, làm hoang phế tài năng của . Tiểu thư lại ngày ngày ra vào bến tàu, da phơi nắng đến đen xạm, thêm chuyện làm ăn bận rộn nên càng ngó tới đống trang phục trâm cài tinh xảo phu nhân mua cho, làm Long Hương thấy mà đau lòng thay cho chúng.

      Bây giờ tiểu thư thật sự rất dễ sống chung, cần mỗi ngày làm lụng vất vả, chỉ cần ăn no ngủ kĩ, da thịt cũng dần sáng lên, hàng sáng đều ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm cho Long Hương tô tô vẽ vẽ. Long Hương thầm nghĩ, đầu óc tiểu thư bây giờ dùng tốt lắm nên khuôn mặt phải chăm sóc tỉ mỉ, nương xinh đẹp đâu cũng được người thích. Theo thấy, tiểu thư tuy rằng ngây dại nhưng so với các phụ nhân chỉ biết tán dóc trong thành thì linh động hơn hẳn.

      Ôm tâm lý mong chủ lấy mặt kiếm cơm, nô tài tận trung là Long Hương mỗi ngày đều nghiền một viên trân châu to cỡ móng tay cho tiểu thư đắp mặt, làm làn da bị phơi nắng của tiểu thư trắng trắng non mềm hẳn ra. Hôm nay, công cuộc chăm sóc sắc đẹp cuối cùng đã có đất dụng võ, khách quý muốn gặp tiểu thư chắc chắn sẽ giới thiệu lương duyên, ánh mắt của quận chúa đương nhiên cao hơn so với đám bà mối, tất nhiên phải ăn mặc cho tiểu thư lộng lẫy sáng ngời

      đoạn đường đến tiền thính, Long Hương dặn dò tiểu thư cặn kẽ chốc nữa phải ngoan ngoãn hành lễ vấn an, sau đó ngồi yên ghế, tuyệt đối được ngọ nguậy.

      Chờ vào tiền thính, ́ gắng của Long Hương cũng uổng công. Hoài quận chúa nhìn dáng người yểu điệu của Nhược Ngu, ánh mắt sáng ngời, liên tục gật đầu, về phần Tư Mã đại nhân mặt lạnh cũng nhìn chằm chằm, mãi lúc lâu sau mới buông mắt thổi thổi ly trà trong tay.

      Nhược Ngu vốn nghe lời Long Hương ngoan ngoãn thỉnh an khách, thế nhưng vừa ngẩng mặt lên thấy Trữ Kinh Phong liền do dự tiến lên. Nàng quên mấy ngày ở chung với hắn.

      Người này lúc nóng lúc lạnh, vốn thấy hắn mua cho mình rất nhiều đồ chơi nhỏ đáng , trước khi chia tay còn tặng cả một con diều hâu trắng tuyết nên đối với hắn có phần hảo cảm, thế nhưng lúc sắp lên xe ngựa, vô ý quay đầu nhìn lại thì thấy hắn nhìn chằm chằm mình, con ngươi ẩn ẩn màu đỏ.

      Nhược Ngu tuy thông minh nhưng cũng hiểu khi con ngươi hắn đổi màu đỏ là có chuyện tốt. Bị nhìn chằm chằm, cho dù chui vào xe ngụa cũng cảm giác được ánh mắt như thiêu như đốt, Nhược Ngu lập tức ngóng trông xe ngựa mau xuất phát, cách hắn thật xa.

      Nàng tuy tính trẻ con, tuy rằng mỗi ngày đều nghịch đồ chơi hắn tặng nhưng lại hồn nhiên quên mất cảm kích người tặng, sau một thời gian gặp lại hắn chỉ nhớ cặp mắt đỏ như muốn ăn thịt người kia. Ánh mắt thâm trầm của hắn nhìn khá giống ánh mắt của Thẩm nhị thiếu, làm nàng cả người được tự nhiên, cả hai đều đáng ghét. Giờ hắn tiếp tục nhìn nàng như vậy, xem nàng giống như miếng bánh hạnh nhân phủ mật, chỉ hận thể cắn một cái. Nhược Ngu mím miệng, ngực ẩn ẩn khó chịu.

      Long Hương nhìn tiểu thư đứng bất động trong sảnh, liền sợ tiểu thư giở tính bướng bỉnh, làm mất mặt phu nhân trước mặt khách, lập tức nắm tay tiểu thư, thúc nàng về phía trước, nhỏ giọng nhắc: “Phu nhân chuẩn bị cho khách rất nhiều hoa quả, chốc nữa tiểu thư thích loại nào Long Hương lấy cho tiểu thư.”

      Vừa lúc này, ánh mắt Chư Kinh Phong cũng dời , Nhược Ngu thở hắt ra một hơi, sau đó mặc cho Long Hương lôi kéo nàng vào phòng khách, rất tự nhiên gọi to Lý phu nhân: “Mẹ.” Gọi xong, nàng lôi từ trong ngực ra một tờ giấy trắng, như hiến vật quý đưa cho Lý Phu nhân: “Nhược..Nhược Ngu viết, có đẹp ?”

      mặt giấy chỉ có một chữ Lý, chữ này là nàng chiếu theo chữ đệ đệ luyện mấy ngày, cuối cùng cũng viết được một chữ có thể đọc. Đáng tiếc, sau khi nàng bị thương, tay chân phối hợp yếu, từ tháng trước mới có thể xuống giường lại, ̉ tay giờ linh hoạt, chữ Lý viết ra cong cong thẳng thẳng, hai bên lề còn đầy vết mực nhỏ, nhìn chả khác nào cái cây ra hoa.

      Chữ Lý viết thế này 李 thêm mấy chấm mực xung quanh là thành ra cái tán cây rồi :)

      Long Hương đứng bên căng thẳng xát tay, tự hỏi tiểu thư giấu tờ giấy trong người từ bao giờ?

      Hoài quận chúa ́ duy trì nụ cười, dùng khóe mắt liếc liếc bức tranh giương buồm lướt sóng treo trong phòng khách. Đúng vậy, cho dù ai nhìn nét chữ nghiêng ngả méo mó của nàng rồi nhìn bức tranh họa ý sâu sắc kia cũng sẽ than tiếc cho một đại kỳ nữ đương thời. Nghĩ vậy, bà lại liếc biểu đệ, tiếng động hỏi hắn chuyện muốn nhờ là thật?

      Trữ Kình Phong thản nhiên nhìn ngốc hiến vật quý, chỉ hơi nghiêng mặt nhìn lại quận chúa, lộ vẻ kiên nhẫn, ngón tay cầm tách trà cũng nhẹ nhàng xao động.

      Hoài quận chúa hiểu tính biểu đệ, hắn thúc giục mình nhanh chóng nói vào vấn đề chính. Bà đành lén thở dài, cân nhắc mở lời: “ Nhị nương huệ chất tâm lan (*), mọi người đều khen ngợi là mỹ nhân trong ngoài đều hoàn mỹ, hôm nay xem ra lời đồn ngoa..” nói đến đây, quận chúa thấy tâng bốc hơi quá, liền tiếp: “Lão phu nhân, bái thiếp đưa lên ghi rõ ngày sinh tháng đẻ của đệ đệ ta, trước đó ta đã tìm người tính qua, đệ đệ với nhị nương là lương duyên hiếm có, chẳng hay ý lão phu nhân làm sao, có nguyện ý gả nhị nương cho đệ đệ nhà ta?”

      (*)huệ chất tâm lan; người thông minh cao nhã

      Lý phu nhân nắm tay Nhược Ngu, để nàng ngồi xuống bên cạnh, nghe Hoài quận chúa nói vậy, trong lòng cũng đã liệu trước, dù gì lúc đến của người ta cũng lộ ý cầu thân, tuy vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn có thể bình tĩnh hỏi: “Nhược Ngu nhà chúng tôi tích phúc từ kiếp trước mới được lọt vào mắt quận chúa. Chẳng hay quận chúa muốn kết thân cho vị đệ đệ nào, năm nay bao tuổi, dáng dấp ra làm sao, trong nhà đã có thê thiếp chưa? Cớ gì muốn cưới Nhược Ngu nhà chúng tôi, lẽ nào….Công tử đó rõ bệnh tình Nhược Ngu?”

      thể trách Lý phu nhân mù mờ, tới cửa cầu thân trước nay đều là bà mối, dù sao nếu việc thành cũng miễn người hai nhà xấu hổ. Quận chúa hiển quý bậc này lại tự mình cầu hôn một nương ngốc nhà thương nhân, cho dù có uống ba cân rượu trắng thuyết thư tiên sinh cũng nghĩ ra vở kịch hoang đường nhường này. Trong nội tâm Lý phu nhân cũng tính đến trường hợp xấu nhất, đệ đệ nhà quận chúa là tên bệnh lao, muốn cưới người về xung hỉ. Tuy quận chúa có thân phận cao quý, chồng là hầu gia thế lực như mặt trời ban trưa, biểu đệ đến cùng là hãn tướng Mạc Bắc, nhưng muốn lãng phí tuổi xuân của con gái thì người làm mẹ như bà là người phản đối đầu tiên, ngặt nỗi thể gọi hạ nhân trong nhà cầm chổi đuổi ra ngoài như đám bà mối nên đành uyển chuyển từ chối.

      Hỏi xong, lão phu nhân cầm ly trà lên uống một ngụm, trong lòng lặng lẽ nghĩ lời từ chối.

      Hoài quận chúa nghe đến đây mới biết Lý phu nhân biết người cầu thân là ai, rõ ràng bà đọc bái thiếp, thái độ có lệ đến mức này khỏi làm quận chúa nổi giận, nhưng dưới ánh mắt lạnh nhạt của biểu đệ chỉ có thể duy trì vẻ mặt ôn hòa: “Đệ đệ của ta phải ở trước mặt lão phu nhân sao? Cầu thân chính là đệ đệ Trữ Kình Phong của ta!”

      Lão phu nhân vừa nghe xong phụt hết nước ra ngoài, nhịn được ho sặc liên tục....
      Tiểu Ly 1111, nancy1986, Mai Trinh66 others thích bài này.

    3. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      Trử tư mã tác phong nhanh kinh hồn, ngày này cuối cùng cũng đến
      :059::059::059:
      Huyềnpluss, Trâutrangmai1234 thích bài này.

    4. cá cơm

      cá cơm Active Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      155
      Quá nhanh, quá nguy hiểm :3
      Chờ chị về đội của rồi tha hồ ngắm cảnh tình tứ, nhể? <3
      Sa Mịch Nhi, HuyềnplussSuuuly thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 17

      Editor: Ếch

      Long Hương ngờ, nhị nương vẫn coi như ngoan ngoãn nhu thuận mà lão phu nhân đã tự làm bản thân xấu mặt trước. hấp tấp đến giúp lão phu nhân vuốt ngực thuận khí.

      Hoài quận chúa cũng ngờ một câu nói ra có thể làm Lý phu nhân sợ đến vậy nên đâm ngại, đành ngồi chờ lão phu nhân thuận khí.

      thể trách Lý phu nhân được, đánh chết bà cũng tin người cầu hôn đã an tọa trong phòng khách Lý gia nãy giờ. Muốn cưới con gái bà là ‘quỷ kiến sầu’ của Đại Sở? Thuyết thư tiên sinh có uống mê tâm tán cũng nói được mấy câu hoang đường đến thế.

      Lúc Lý phu nhân biết ứng đối ra làm sao, Trữ Kình Phong liền mở miệng trả lời vấn đề lúc nãy: “Vãn bối năm nay hai mươi lăm, thân thể coi như khỏe mạnh, chưa từng cưới vợ, trong nhà có thiếp thất. Vãn bối ngưỡng mộ Lý nhị tiểu thư đã từ lâu, thế nhưng nàng lúc ấy đã có hôn ước, vốn tưởng rằng lỡ nhau kiếp này, ngờ nghe tin nhị tiểu thư hủy hôn ước liền đến cầu thân, mong lão phu nhân thành toàn tâm nguyện. Lão phu nhân còn điều gì muốn hỏi?”

      Câu trả lời này thật tình chân ý thiết, nếu đổi người nói thành một tên nhóc choai choai phối hợp thêm vẻ mặt ngượng ngùng thì còn có chút cảm giác tương tư tận xương. Đáng tiếc, người nói là Trữ Kình Phong: nam tử tuấn, mặt mày lạnh như sát thần, nói ngưỡng mộ Lý nhị tiểu thư mà ngữ điệu câu vẫn đều đều, cuối cùng còn truy vấn lão phu nhân có đồng ý . Tuy rằng lời lẽ cũng khiêm tốn đấy, nhưng khi nhìn hắn trương cái mặt lạnh tanh, Lý phu nhân áp lực đến dám mở miệng chỉ có thể bất lực nhìn Hoài quận chúa, nghẹn họng trân trối.

      Hoài quận chúa hiểu tâm trạng Lý phu nhân rõ lắm chứ, chính bà cũng từng bị cái mặt lạnh của biểu đệ dọa thở nổi rồi mà, bằng sao lại chạy từ Thư thành sang đây muối mặt cầu hôn cho đệ đệ. Bà rất hợp tình hợp lý mở miệng tiếp lời hòa hoãn khí: “Mẫu thân ta với mẫu thân Kình Phong là chị em ruột, dì ta mất sớm, phụ thân Kình Phong qua đời năm hắn mười bảy. Phụ mẫu mất sớm, việc chung thân đại sự của biểu đệ ta thể lo. Chẳng qua Kình Phong tiêu chuẩn rất cao, vừa mắt nương nhà ai, nay lại tương tư nhị nương của quý phủ. Vì nhị nương bị bệnh, Kình Phong lo nhà họ Trữ cầu hôn đủ thành ý nên mời ta làm mai, có chỗ nào sơ sót mong lão phu nhân thứ lỗi.”

      Lý do thoái thác chuẩn bị từ trước bị chặn đứng. Nếu đơn thuần nhìn Trữ Kình Phong: Xuất thân cao cần phải nói, giờ là Tư Mã tay cầm binh quyền, tạm bỏ qua mái đầu đầy tóc bạc, cũng coi như tuấn tú lịch sự, quan trọng hơn chính là vị này thê thiếp, quả đúng là nam nhân cực phẩm. Nhưng chuyện tốt như mơ này thể khiến Lý phu nhân sinh nghi. Rồng giữa biển người, sao lại ́ chấp muốn cưới Nhược Ngu mang bệnh, mấy ngày trước hắn còn tự mình ra lệnh giam con gái. Nhớ tới lời đồn con gái thứ hai kết thù với Trữ Tư Mã, chuyện tới cửa cầu hôn lập tức biến thành cái bẫy tinh vi.

      Đầu óc ở trong phủ trạch cả nửa đời của Lý lão phu nhân chợt bị những dòng nước sông ào ào chảy vào cọ rửa, trực giác nói cho bà biết thể đồng ý với mối hôn sự này, nhưng nếu từ chối cũng phải tìm lý do thoái thác….

      Lão phu nhân dưới ánh mắt lạnh băng của Trữ Tư Mã, lọc lại câu từ, cuối cùng chọn được câu từ hoàn hảo, lễ phép mở miệng: “Khó được đại nhân quý, nhưng con gái… Con gái của thảo dân tuổi còn nhỏ xứng với đại nhân.”

      Ý câu này là chê Trữ Kình Phong lớn tuổi! Hoài quận chúa nghe liền vui, nhưng tiện quát lại, đành buông tiếng thở dài: “Kình Phong do màu tóc nên nhìn có hơi già, cũng do nghịch tặc Viên Thuật, nếu đồ quân nhu chậm trễ, Kình Phong cũng mạo hiểm đột phá vòng vây khiến bản thân trúng kì độc làm tóc chuyển bạc...”

      Nghe Hoài quận chúa nói đến đây, đầu óc Lý phu nhân ngừng gió lặng sóng, đổi thành cái mông ngồi đống than. Áp giải quân lương do nhà mình đảm nhiệm, theo ý quận chúa, Lý gia phải có trách nhiệm bồi thường tuổi xuân cho Tư Mã đại nhân, nếu lấy điểm ấy từ chối cầu thân là thỏa đáng. Vừa lội dưới nước lên lại bị đẩy vào lửa, quả thật Lý phu nhân chịu nổi, theo quán tính lại nhìn về phía nhị nữ nhi. Trước đây mỗi lần gặp phải khó khăn giải quyết được, Nhược Ngu sẽ giải quyết ngay để bà đau đầu ứng đối. Nhưng giờ, thiếu nữ thông minh tháo vát một thời lại giống như thiếu xương, lười biếng nằm bò bàn, đưa đầu lưỡi liếm nước trà, Long Hương đứng bên nhìn được nữa, kéo kéo tay áo nhị tiểu thư , nàng liền dùng miệng ngậm quả mơ trong ly rồi ngồi thẳng dậy, sau đó chu cái miệng hồng nhỏ nhắn, thổi thẳng quả mơ lên người Trữ Tư Mã….

      Đầu ngập nước, mông ngồi lửa, thủy hỏa đồng thời tấn công, Lý phu nhân gấp đến phát cáu, quát Nhược Ngu: “Tại sao lại có phép tắc như vậy, nhổ ở đâu?”

      Nhược Ngu chơi vui vẻ, bị mẫu thân quát, mờ mịt quay đầu.

      Đúng lúc này, Trữ Kình Phong đứng dậy, nói với Lý phu nhân: “ có gì, chớ trách Lý tiểu thư, hôm nay đến đây bái phỏng nhằm thể hiện tâm ý vãn bối, nếu cưới Lý nhị tiểu thư làm vợ, vãn bối tất nhiên thương tiếc cả đời, Lý phu nhân cần nóng vội quyết ̣nh … Mấy ngày nữa ta lại bàn tiếp, hôm nay đến có mang theo chút quà cho Nhược Ngu, mong lão phu nhân vui lòng nhận lấy.” nói xong đợi Lý phu nhân trả lời, cáo từ ra cửa. Hoài quận chúa cũng cáo biệt ra về. Lý phu nhân tiễn hai người ra tận cửa.

      Lên xe ngựa, được một đoạn xa, Hoài quận chúa vén màn xe, nói với biểu đệ cưỡi ngựa cạnh bên:”Vốn tưởng bằng vào ta với đệ, Lý gia nhất ̣nh đồng ý, ai ngờ thiếu chút bị người ta từ chối thẳng mặt… Kình Phong, đệ thật sự muốn cưới ngốc đó về làm vợ? Đây là chung thân đại sự, phải trò đùa!!”

      Người ngồi ngựa lên tiếng, mặt vẫn lạnh tanh, nhưng đôi môi mỏng khẽ nhếch lên lại biểu thị câu trả lời: Hắn nhất quyết cưới người này. Hoài quận chúa hết cách với biểu đệ, thở dài buông mành.

      Trữ Kình Phong rũ mắt, nắm chặt tay, tay kia vân vê quả mơ, đây là quả mơ ngốc bướng bỉnh kia phun lên người hắn. Sau đó, hắn cho mơ vào miệng, lấy lưỡi lăn qua lăn lại. Quả mơ ngâm lâu trong nước trà, vỏ bị phồng lên, cắn nhẹ có thể hút được thứ nước chua lè bên trong, để nước mơ tràn khắp khoang miệng tựa như cùng cái lưỡi nhỏ tinh xảo kia quấn quýt….

      Hôm nay tới của cầu hôn bị từ chối đều nằm trong dự liệu, dù gì cũng cản được lão phu nhân mở miệng từ chối trước khi ra về. Lý phu nhân chỉ cần liếc mắt cũng biết bà phải là người phụ nữ khôn khéo nhanh trí, nếu bà mà bị đám bà mối lưỡi xương lừa bịp đồng ý gả con gái, vậy quả mơ hắn ao ước đã lâu chả phải vào miệng người khác sao?

      Lần này đến đây hỏi cưới rình rang, xe mang lễ vật cả hàng dài, chủ yếu phải để ôm mỹ nhân về mà để cảnh báo đám bà mối: Lý nhị nương lọt vào mắt Trữ Tư Mã, chớ đến quấy rối. Về bước tiếp theo, Trữ Kình Phong sớm có dự liệu từ lâu. Đã từng nuối tiếc buông tay, giờ chính nàng chạy tới trước mặt hắn thì đừng có oán. Nghĩ đến đây, Trữ Kình Phong ́ sức nuốt cả trái mơ vào bụng, yết hầu ở ̉ rung rung

      Chuyện Trữ Tư Mã dắt Hoài quận chúa tới cầu thân Lý nhị nương sục sôi lan truyền. Thời gian trò chuyện trong bữa cơm tối của phụ lão Liêu thành tăng lên rất nhiều, cần dưa ướp giòn, đề tài hai ngốc Lý gia thiên kim khó cầu cũng đủ làm mọi người ngon miệng. Đáng tiếc, phải nhà nào cũng vui cả.

      khí bàn ăn Thẩm phủ trầm lắng. Rót một ly trà quan (*), Lý tuyền Nhi đem ́c trà đặt bên cạnh Thẩm Như Bách, người suốt bữa cơm chưa động đũa nào, cúi đầu nói: “Tướng công, cơm nước hợp khẩu vị sao, có cần ta nói nhà bếp làm một chén cà băm thịt ăn với cơm?”

      (*) trà quan hay còn gọi là thiết quan . Tìm hiểu thêm tại http://www.traviet.com/2013/12/tra-thiet-quan-am/

      Thẩm Như Bách cũng nhìn lại, gác đũa, nói với Thẩm Kiều thị mình đã ăn no xin cáo lui trước, sau đó đứng dậy .

      Thẩm Kiều thị bất mãn liếc Lý Tuyền Nhi. Đứa con dâu này chẳng có chỗ nào làm vừa lòng bà, tân lang nhà nào mặt cũng hớn ha hớn hở, đến con trai mình thì mặt mày bí xị. Lý Tuyền Nhi trước khi qua cửa bị động thai, để ta dưỡng thai, con trai phải ngủ ở thư phòng đêm tân hôn. Hiện tại truyền đến tin hai ngốc nhà họ Lý được Trữ Tư Mã nhìn trúng, mặt con trai càng trầm. Nghĩ vậy, Thẩm Kiều thị nhíu mày nói: “Ngưới đừng ăn nữa, mau qua xem Như Bách, ́ dỗ tướng công ăn mới phải…”

      Lý Tuyền Nhi ủy khuất buông bát đũa, phúc lễ với Thẩm Kiều thị, thẳng đến thư phòng. Nếu nói trong lòng vui, ở Thẩm gia, là người vui vẻ nhất. Tuy ở hậu trạch, nhưng từ miệng nha hoàn biết bên ngoài đồn cái gì về mình, vốn tưởng có thể nở mày nở mặt thay chị lấy chồng lại thành bụng mang thai khiến Thẩm gia bất đắc dĩ bỏ chị lấy em. cũng quan tâm đến những việc kia, thật lòng ái mộ Thẩm Như Bách. Tuy vậy, từ lúc Như Bách biết Trữ Tư Mã tới cầu hôn thì cả người đều trầm, điều này làm lòng Lý Tuyền Như bốc lên ngọn lửa ghen tuông.

      Đẩy cửa phòng bước vào, tưởng sẽ thấy bộ mặt tức giận của Thẩm Như Bách, ngờ hắn ngồi trước bàn nghiêm túc nghiên cứu bản vẽ chiến thuyền. Vẻ mặt chuyên chú càng thêm tuấn.

      Hắn ngẩng đầu, thấy Lý Tuyền Nhi đến thì hòa nhã nói: “Tuyền Nhi, nàng tới thật đúng lúc, chiến thuyền này có chỗ thích hợp. Ta nhớ rõ bản vẽ trước của Nhược Ngu, chỗ khung xương thuyền đều có thêm mấy thanh ngang…”

      Lý Tuyền Nhi muốn nghe thêm tiếng Nhược Ngu nào nữa, nét mặt đổi đáp: “Nhị tỷ trước nay lập dị, dựa theo ‘Đạp sóng lướt thuyền' cũng có thiết kế nào như vậy, theo bản vẽ tổ tiên lưu lại là sai. Như Bách, gần đây chàng buồn chuyện gì? Có phải vì chuyện Trữ Tư Mã cầu hôn nhị tỷ?”

      Thẩm Như Bách nắm chặt cây bút trong tay, ôn hòa nói: “Chỉ là gần đây công việc bề bộn nên hơi mệt, giờ ta và nàng đã thành vợ chồng, tất nhiên nàng và đứa con trong bụng là quan trọng nhất. Nhưng vì sao Trữ Tư Mã lại đến cầu hôn với nhị tỷ nàng, có phải nàng ấy khôi phục hay ? Trữ Tư Mã có ý đồ muốn chiếm bí kỹ Lý gia có phải ?”

      Lý Tuyền Nhi bối rối. tuy thuộc nằm lòng bí tịch, nhưng nếu nhị tỷ khôi phục, lại tìm được chỗ dựa Trữ Tư Mã, dưới tài năng của nhị tỷ, bản thân còn ngày lành sao?

      suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chắc phải, thị nữ Lệ Chi bên người ta có giao tình rất tốt với quản sự nội viện Lý Phúc của Lý gia, tuy theo ta gả qua đây nhưng ngày thường bọn họ vẫn hay gặp nhau ở chợ nói chuyện phiếm. Nghe Lý Phúc nói, ngày ấy lão phu nhân đáp ứng hôn sự, hơn nữa nhị tỷ còn nhổ mơ lên người Tư Mã ngay trước mặt quận chúa.”

      Con ngươi Thẩm Như Bách lóe sáng, trầm thấp hỏi: “Nếu như thế, tại sao hắn lại muốn cưới Nhược Ngu?”

      Lý Tuyền Nhi nói, lấy móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

      Bởi vì nghe được lời đồn Trữ Tư Mã đến của cầu hôn, đám chủ nợ tìm đến cửa đều dịu . Dù sao nếu Tư Mã đại nhân cưới Lý nhị nương thì thế lực Lý gia sẽ nhỏ. Nhưng việc này lại làm Lý phu nhân ngủ ngon giấc được: Vừa tiễn con sói Thẩm Như Bách ra khỏi cửa, như thế nào lại có thêm con hổ dữ đến nhà. Làm thế nào để từ chối mối hôn sự này đây.

      Đúng lúc này, có thiếp của Hoài quận chúa mời lão phu nhân cùng Nhược Ngu đến trang viên trong Thư thành của quận chúa. Lần làm khách này cũng cách nào từ chối vì ngày thứ hai Trữ Tư Mã đã mang thị vệ đứng trước ̉ng hộ tống nữ quyến Thư thành.



      ( chơi rồi kìa, chap sau có ám muội nha, hê hê hê hê :dai ca:)
      Tiểu Ly 1111, nancy1986, Mai Trinh63 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :