1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kimlien

      kimlien Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      66
      hời ơi.... Chữ cưa cưa... Có dấu hiệu thời kì đầu tiền mãn mãn gì gì đó òi.... Khó tính òi nha...thiệt là vừa làm cha, vừa làm thầy, vừa làm phu... Cực khổ, cực khổ òi.... :yoyo68::yoyo59:
      Hale205 thích bài này.

    2. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Trữ đại nhân lỡ mang tiếng dâm tặc phóng đãng rồi làm cho có miếng cho chị em sắc nữ đc rửa mắt a :050::050:
      Hale205 thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Đương nhiên bé ngốc tên Lý Nhược Ngu đương nhiên nào đâu biết tâm tư chỉ cho quan đốt lửa chứ có dân chúng thắp đèn của Trữ ca ca nhà mình. Chỉ dám xoắn xoắn ống tay áo lắng tai nghe Tư Mã đại nhân khiển trách trận, gật đầu vâng vâng dạ dạ, cam đoan rất nhiều lần rằng sau này năng như thế nữa mới được phép ăn điểm tâm.



      Bởi vì trời mưa, phòng bếp chuẩn bị món điểm tâm là cháo táo đỏ, kết hợp với món gà xé phay và món bánh bắp hấp.



      Nhược Ngu rất thích ăn món bánh bắp hấp, chu cái miệng nhắn, lúng búng : “Trử ca ca, Mạnh phu tử Vạn Châu tham gia cuộc…. Cuộc thi đấu của những thợ thuyền gì đó, Nhược Ngu cũng muốn .

      Trử Kình Phong vươn đũa gắp miếng gà chấm vào muối, chuẩn bị đưa tới bát của Nhược Ngu, nghe nàng như vậy, chiếc đũa kia dừng chút, hỏi: “Vì sao?”

      “Nghe Tiểu Lương , cuộc thi đấu giữa những thợ thuyền kia rất hấp dẫn, còn có…nếu là người thắng có thể được Nam Cung đại nhân của Công bộ ca ngợi…”

      Nhược Ngu tiếp nữa bởi vì nàng bị dọa, sắc mặt của Trử Kình Phong còn trầm hơn cả sắc trời bên ngoài.

      “Lời ca ngợi gì đó của gã Nam Cung đại nhân kia có tác dụng gì? Lo mà học cho giỏi , đừng nhắc lại thêm lần nào nữa!” Trử Kình Phong xong liền bỏ đũa xuống, lạnh mặt đứng dậy ra ngoài.

      Nhược Ngu cảm thấy sắc mặt Trử ca ca mỗi khi thay đổi đều thèm báo trước gì hết, cũng biết mình sai chỗ nào, trong mắt đầy nước mắt bất mãn.

      Tô Tú thấy vậy, vội vàng tới Nhược Ngu gắp đầy thức ăn trong bát, ôn nhu : “Phu nhân, chúng ta mau ăn thôi, hôm nay trời mưa, đường dễ , nếu muộn phu tử phạt viết chữ rất nhiều đó!”

      Cứ như vậy làm dịu đôi mắt đo đỏ của tiểu phu nhân, cuối cùng là ra cửa lên xe ngựa.

      Đến cửa sau của thư viện, mưa càng lúc càng lớn. Tô Tiểu Lương xuống xe ngựa mà khoác người cái áo dày, vốn là dáng người có chút tròn trịa, nay khoác thêm khoác áo tơi vào, xa xa rất giống con nhím.

      Nàng ấy giương chiếc dù bằng giấy lên chuẩn bị chạy vào thư viện. Vừa nhìn thấy xe ngựa của Nhược Ngu cũng dừng ở cửa.

      Chỉ thấy Nhược Ngu mang theo đôi guốc gỗ cao nhất, khoác người là chiếc áo choàng ngắn màu đen biết làm bằng chất liệu gì mà thầm nước mưa. Những giọt nước mưa long lanh vui vẻ nối đuôi nhau chảy trượt xuống dưới, so với chiếc áo vừa dày vừa nặng người mình đúng là xinh đẹp hơn rất nhiều. Hơn nữa guốc gỗ cao có răng làm cho thân hình càng thon thả, chỉ đứng lặng lẽ trong màn mưa thôi, cũng rất có khí thế của mỹ nhân.

      Tô Tiểu Lương khịt khịt mũi chạy tới, đem chiếc ô trong tay giương lên cao cho Nhược Ngu cũng chui vào, vừa vừa : “Nhược Vũ, người ngươi mặc cái gì thế, hình như sợ thấm nước nha?”

      Tô Tú bên cạnh : “ThưaTô tiểu thư, đây là áo khoác ngoài được chế từ da rái cá, trời mưa to có thể giữ ấm lại chống nước.”

      Tô Tiểu Lương hâm mộ sờ sờ, trong lòng biết hàng da này nhất định là rẻ, rốt cuộc còn tâm tính trẻ con, tâm trí đủ kiên cường, chỉ cần có đồ ăn ngon là có thể mua chuộc, giọng thầm: “Nếu ta có biểu ca đối xử với ta tốt như thế, dù bảo ta làm thiếp ta cũng chịu.”

      Tâm tình của Lý Nhược Ngu còn chưa chuyển biến tốt, nghe Tiểu Lương như vậy, thở dài tiếng: “Ăn mặc tốt đẹp đó, nhưng lúc nào cũng bị người ta ức hiếp….”

      Tô Tiểu Lương nghe xong lời này, nhất thời trợn tròn mắt, trong lòng đau xót: Cũng đúng, ở chốn nhà cao cửa rộng đó, Tư Mã lại có chính thê, Nhược Vũ bị người ta ức hiếp là chuyện thường. Mình chuyện có đầu óc, đúng là nên vả miệng.

      Vì thế khi vào sách đường, để áo khoác lông phía sau, nàng liền chuyển chủ đề, hưng phấn ngày mai nàng đến thư viện, vì cùng với phụ thân Vạn Châu để xem đại hội thi đấu các thợ thuyền, thuận tiện có thể dạo chơi mấy cửa hàng ở chợ.

      Nghĩ đến Tô tri huyện đồng ý mang theo Tiểu Lương đến xem cuộc thi đấu lớn để mở mang tầm mắt, còn Trữ ca ca lại đồng ý, vốn buồn bực, Nhược Ngu nhếch miệng, buồn bã ỉu xìu lên phía ngồi.

      Tô Tiểu Lương lại gần hỏi: “Nhược Ngu, ngươi cùng với biểu ca tham gia đại hội chứ?Nghe Thái Tử là người đầu tiên đánh chiêng để mở màn cuộc đấu đó. Khi nào khởi hành, có muốn cùng hay ?”

      Nhược Ngu cúi đầu, trong lòng ủy khuất giống như bọt khí ở dưới đất bốc hơi lên, lát sau mới giọng : “Trử ca ca chịu cho ta .”

      Tô Tiểu Lương ngoài ý muốn “A” tiếng, nhìn bộ dáng của Nhược Ngu, có chút tức giận : “ biết đại hội thi đấu này quan trọng đến mức nào à? Ngươi lại thích về cơ quan như thế, với lại có Mạnh phu tử tham gia thi nữa, dựa vào cái gì mà cho tỷ ?”

      Tròng mắt chuyển động, hạ giọng với Nhược Ngu: “Hay là… Chúng ta cùng ?”

      Nhược Ngu nghe xong, tinh thần nhất thời tỉnh táo, ngẩng đầu : “Tiểu Lương, ngươi đúng là thông minh nha. Đúng! Tự chúng ta , cho Trử ca ca biết là được, đến lúc đó ta ngồi xe ngựa của ngươi được ?”

      Tô Tiểu Lương nghĩ lát, nhướng mày: “Nhưng mà bên cạnh ngươi lúc nào cũng có nha hoàn hầu hạ cùng thị vệ, nhất là Tô Tú cùng với ngươi bước cũng tách rời. Có bọn họ ở đó, ngươi đâu có được.”

      Con mắt của Nhược Ngu cũng chuyển động qua lại, cào cào mái tóc ngắn của mình, đột nhiên nghĩ ra chủ ý, và lớp học hôm nay, hai bạn thân đầu chụm đầu, xì xào bàn tán, thương lượng bàn tính thế nào mới có thể thoát khỏi Tô Tú cùng thị vệ, tỷ muội hai người cùng nhau dắt tay đến Vạn Châu du ngoạn.

    4. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Bài học cho tên dâm tặc Tư Mã: Lần sau dê vợ nhớ để ý hạ nhân tránh ra hết, ngài cứ ra khỏi phủ là cả phủ lại lôi ngài ra "liên hoan: Tư Mã đại nhân giở trò gì với vợ".
      Bài học cho "ông bố" Tư Mã: trẻ rất hay có tâm lý phản nghịch, càng cấm trẻ càng làm. "Con " của Tư Mã đại nhân bàn kế dạt nhà chơi kia kìa.
      Bài học cho con /tiểu phu nân nhà Tư Mã: có bài học nào hết, dạy tai trái lại ra tai phải. Bị chồng trói gô... cổ chân vào phạt mà vẫn phấn đấu đạt thành tích ba ngày nằm giường... Cho nên là: Em cứ !
      AikoNguyen, Minh Hồng, linhdiep1713 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 63
      Edit: jessfann


      Bởi vì buổi sáng Nhược Ngu nhắc đến người ‘tình cũ’ là Nam Cung đại nhân, làm cho Trử biểu ca cảm thấy bản thân bị tổn thương sâu, liền tức giận ra ngoài. Chờ đến buổi tối về phủ, tức giận cũng tiêu tán ít. thậm chí còn cảm thấy mình có chút ngây thơ, nàng tại tâm tư cứ như đứa trẻ, thấy chỗ nào đông vui muốn đến đó, tự dưng giận dỗi chuyện đâu vào đâu!

      Sau khi hiểu thông, cơn giận trong long cũng như gió lướt qua mặt hồ rồi biến mất dấu vết.

      Buổi tối khi quay về phủ, trong tay cầm cái túi bánh ngọt được mua khi ngang qua

      Món ăn bình dân này chỉ được làm từ gạo nếp, bên trong là nhân đâu xanh, sau đó bỏ vào chảo dầu sôi để chiên, , trước kia Nhược Ngu cùng với bạn ở trong trường thưởng thức qua hương vị đó, nhàng cắn cái, bên ngoài giòn tan, lớp bên trong mềm thơm làm nàng ăn ngon hết trong nháy mắt. lần tan học ngang qua sạp liền đòi mua.

      Nhưng mà Trử Kình Phong nhìn cái bánh được chiên trong chảo dầu đen ngòm biết chiên biết bao lần, đương nhiên cho phép nàng ăn nữa, còn phân phó cho Tô Tú về sau cũng được mua cho tiểu phu nhân cái này. Mặc dù sau đó về phủ cũng phân phó cho đầu bếp làm bàn bánh cho nàng ăn. Nhưng chẳng biết tại sao tuy rằng là nguyên liệu được chọn lọc hạng nhất để nấu, nhưng thiếu món dầu chiên đó lại mất mùi vị của món ăn ven đường. Lúc đó Nhược Ngu rất là mất hứng.

      Hôm nay ngang qua hàng bánh, mùi hương từ quầy hàng tỏa ra, Tư Mã đại nhân do dự mãi, cuối cùng vẫn mua bọc giấy trở về, chuẩn bị dỗ tiểu biểu muội bốc đồng ở nhà.

      Nhưng mà khi quay về phủ thấy con bướm phấn nhào tới, hỏi Tô Tú mới biết là tiểu phu nhân ở mình trong tiểu thư phòng làm bài.

      ra là Nhược Ngu về nhà, ăn cơm tối xong liền lòng dạ ở trong thư phòng, mang theo đồ dùng linh tinh ở thư viện về để làm vài món , hoàn toàn có nét khổ sở cùng cam lòng như buổi sáng. Tô Tú lúc đầu còn chút bận tâm, nhìn tiểu phu nhân quả chuyên tâm làm việc, rốt cục cũng yên lòng, nghĩ đến tính tình của nàng có chút trẻ con, quên buổi sáng vui.

      Nếu là chăm chỉ học, Trử Kình Phong cũng có quấy nhiễu, tự tắm rửa thay quần áo, ăn cơm chiều, cuối cùng vẫn có thấy nàng ra, lúc này mới đứng dậy vào thư phòng, chỉ thấy Nhược Ngu quỳ rạp mặt đất để làm búp bê đáng , ánh mắt chuyên chú, là xem trăm lần vẫn chán.

      “Mạnh phu tử của muội phải Vạn Châu sao? Vì sao còn làm bài?” Trử Kình Phong vào thư phòng ngồi hồi, gặp giai nhân ngay cả đầu cũng nâng lên, như kiểu “Muội thấy huynh”, liền mở miệng .

      Nhược Ngu xê dịch thân mình, ràng đưa lưng mình hướng về , tiếp tục nghiên cứu tiếp món đồ làm.

      Trử Kình Phong thích nhất là nàng lãnh đạm, lập tức đứng dậy tay ôm nàng từ dưới đất lên, ôm vào trong ngực đong đưa: “Vẫn còn tức giận? Sáng sớm là ta đúng, giờ ta cam tâm tình nguyện chịu phạt được ?”

      Nhược Ngu hơi xoay mặt cũng nhìn , càng để ý lấy bánh rán ra, chỉ nhịn được mà dùng dằng: “Muội còn phải làm bài, phu tử về kiểm tra.”

      Mặc dù muốn ôm nàng vào ngực mà hôn, nhưng mà tiểu biểu muội ràng là muốn lòng nghiên cứu học tập, nên buông lỏng tay, chỉ là ngày mai Vạn Châu, sợ rằng mấy ngày có trở lại, nàng cứ chơi trò giận dỗi như thế này, chẳng lẽ đêm xuân tối nay lãng phí hết sao?

      Lập tức để ý đến kháng nghị của nàng, dùng tay đem nàng nhấc lên, liền ôm ra khỏi thư phòng: “Ngày mai ta phải ra ngoài mấy ngày, thể bồi Nhược Ngu được, ngoan, cho ca ca hôn được ?”

      Đáng tiếc trong mắt tiểu biểu muội chưa bao giờ chứa hạt cát, nghe xong lời này lập tức cảnh giác, ngẩng đầu lên : “Huynh Vạn Châu phải ?”

      Đối mặt với đôi mắt to kia, lời dối vốn vọt tới mép liền tiêu tán, Trử Kình Phong chỉ gật đầu : “Nàng ngoan ngoãn ở nhà, chờ ta về mang nàng Mạc Hà săn thú được ?”

      Thế nhưng Nhược Ngu khóc hay quấy giống như dự liệu, chỉ là đôi mắt to nhìn chằm chằm, mỗi sợi lông mi xinh đẹp tựa hồ như hờn dỗi nhìn về hướng , qua hồi lâu mới : “Muội còn phải làm bài, có phải biểu ca cũng đừng nên ham chơi quá mức, xử lý công việc riêng .” xong, nàng liền tránh thoát ra khỏi tay , tuột xuống, quay đầu về mà chạy vào tiểu thư phòng cách vách, bắt đầu bày ra các tay chân bằng gỗ đất.

      Trử Kình Phong ngờ là mình bị tiểu ngốc tử ân cần dạy bảo cách sống, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng lời nàng cũng rất có lý, bởi vì mình phải xa mấy ngày, đúng ra là có chút việc quan trọng cần phải xử lý, nghĩ thế nên cũng để mặc bé con ngồi đó hờn dỗi .

      Dù sao tâm tính của Nhược Ngu vẫn như trẻ con, mỗi khi nổi giận dù có nhiều đạo lý hơn nữa cũng là thông. Đợi mình mấy ngày rồi trở về, chừng vì quá nhớ mình, cộng thêm việc mình mua thêm vài món đồ chơi tinh xảo trở về, có phải khi đó nàng bay nhào vào lòng , ngọt ngào mềm mại gọi “Trử ca ca”?

      Nghĩ như vậy làm cho tâm trạng của Trữ Kình Phong thả lỏng rất nhiều, vào thư phòng để xử lý công vụ, đợi tới đêm xuống chỉ hỏi Tô Tú, tiểu phu nhân bên kia có an ổn nghỉ ngủ . Nghe được rằng nàng ngủ, Trử Kình Phong cũng quay lại phòng ngủ, nghỉ ngơi đêm nhuyễn tháp thư phòng.

      Vẫn nên lãnh đạm với nàng chút hay hơn, nên lúc nào cũng chiều theo ý của nàng, nếu chẳng lẽ mỗi khi nàng xụ mặt xuống mình phải quýnh lên chạy đến dỗ dành ư? Nếu như thế chẳng phải nuông chiều thành tính tình ngang ngược kiêu ngạo khó dạy bảo hay sao?

      Nghĩ như vậy nên ngày thứ hai khởi hành cũng đến từ giã với Nhược Ngu, cứ như vậy mà khỏi Mạc Hà Thành.

      Ngày thứ hai Nhược Ngu tỉnh lại, vốn tưởng rằng ca ca ở bên cạnh mình, theo thói quen muốn vùi mặt vào cánh tay của , nhưng rốt cuộc là bị nhào hụt.

      Mở mắt ra nhìn lớp chăn đệm bên cạnh vẫn được xếp phẳng phiêu, liền biết đêm qua có ở đây. Nhược Ngu đem chăn quấn lớp quanh mình, buồn buồn hỏi: “Trử ca ca đâu?”

      Tô Tú đem màn treo qua bên, cẩn thận : “Tư Mã đại nhân có việc ra ngoài rồi, mấy ngày nữa trở về.”

      Cái mũi Nhược Ngu hơi cay, uổng công nàng còn ngừng hy vọng rằng sang nay Trữ ca ca đổi ý dẫn mình cùng!

      Khổ sở trong chăn hồi, Nhược Ngu ngẩng đầu nhìn Tô Tú : “Hôm nay ta thấy khó chịu, nên học, lát nữa muốn đến Phẩm Hương Lâu dùng cơm.”

      Chỉ cần tiểu phu nhân khóc náo loạn, trốn học trốn học . Nghe xong Nhược Ngu , Tô Tú gật đầu, cùng Long Hương chạy nhanh sai bảo thị nữ phía dưới chuẩn bị nước ấm, sau đó mở rương ra lấy quần áo ra ngoài.

      Nhược Ngu cũng bò ra, xỏ chân vào đôi dép bằng lụa mềm, mở cái tráp đựng nữ trang của mình ra, kéo ngăn kéo phía dưới ra, đem đống bạc vụn đổ ra ngoài, cần hà bao, chỉ dùng khăn đem quấn chúng nó thành bọc .

      Long Hương nhìn, cười : “Tiểu phu nhân, người đây là muốn mời hết người trong trường sao? Sao mà cầm nhiều như vậy? Mời dùng ngân phiếu là được rồi, chẳng phải hơn sao?”

      Nhưng mà Nhược Ngu hề để ý, quấn thêm lớp khăn nữa.

      Chuyện hoang đường mà tiểu phu nhân làm chỉ có thứ này, nên dù Long Hương cùng Tô Tú đều thấy là lạ, nhưng cũng hề cản trở.

      Chờ Nhược Ngu gói kỹ tiền vàng lại, Tô Tú ủ nóng chiếc váy dài gợn sóng. Nàng vội vàng : “ mặc bộ đó, váy dài quá trèo tường được. Lấy bộ dùng săn bắn mới may hôm trước ra.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :