1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HongNgocDo

      HongNgocDo New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      13
      Like cho chị 1 cái. Mong ngày nào cũng có chương mới hihihi
      phuong97 thích bài này.

    2. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      màn chào hỏi búng chim ấn tượng quá

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 9


      Edit: Hà

      Lý Nhược Ngu rũ mắt, chơi đùa với mấy mảnh vải trong đó. Nàng mặc dù lưu loát, nhưng nàng hiểu mọi người chuyện gì. Thanh kia là của Tam muội, nàng ở trong nhà thường xuyên có thể nghe được, "Ngốc tử" trong lời của Tam muội chỉ nàng. Điểm này, nàng cũng biết, bạn học của đệ đệ nàng hiểu chuyện có lần gọi nàng như thế. Nàng vốn cũng hiểu, nhưng thấy đệ đệ tức giận đến đỏ cả mặt, rượt đánh cậu nhóc béo tròn kia, có thể thấy được là câu đó có gì hay ho.

      Lý Nhược Ngu vụng trộm trèo lên xe ngựa, vốn dĩ mừng rỡ vì được gặp Tam muội, có thể trực tiếp trở về nhà, nhưng mà đột nhiên nàng muốn ngồi xe ngựa này nữa, liền ra sức từ trong sọt đứng lên, thừa dịp xe ngựa qua vũng bùn còn lắc lư mang theo cái sọt lăn xuống xe ngựa.

      May mắn phu xe ra sức xua ngựa chạy chậm, con ngựa kia thở hổn hển, bốn vó lại chạy trong vũng bùn làm bắn tung tóe, may nhờ sọt trúc che đậy đến khi rơi xuống mới phát ra thanh, người cùng sọt trúc đường lăn thẳng xuống sườn núi.

      Đợi xe ngựa rồi, cả người Lý Nhược Ngu đều là bùn mới lung lay đứng lên, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay lại dài hơn bất cứ ngày nào khác.

      Đột nhiên đỉnh đầu có con chim lớn bay qua, to như vậy nàng chưa từng thấy bao giờ, Nhược Ngu tự chủ há miệng, liều mạng nuốt nước miếng, kéo theo sọt lớn đuổi theo con chim, nhờ trực giác nương theo dòng suối mà về hướng cánh rừng rậm rạp.

      Cách thời gian nàng vào cánh rừng lâu, Thẩm Như Bách cưỡi ngựa dẫn người qua nơi này, đuổi theo xe ngựa phía trước...

      Kỳ , hôm nay ít người tụ tập nhộn nhịp thành nhóm thế này, bởi lúc này ở khu vực săn bắn của Liêu thành, có người còn nghĩ ngày đáng sợ như thế này làm sao vượt qua đây.

      Phương Huyện thừa của Liêu thành vụng trộm dùng khăn lau mồ hôi hai bên thái dương dưới cánh mũ chuồn, dè đặt nhìn nam tử đầu bạc ngồi dưới mái che nắng.

      Lúc này là buổi trưa, mặt trời rất nóng, bất quá dùng mái che nắng cũng hoàn toàn vô dụng. Chỉ thấy nam tử đầu bạc thân hình cao lớn kia, toàn thân mặc bộ y phục săn bắn màu xanh nhạt, đai lưng buộc chặt thắt lưng rộng lớn càng thêm cao ngất.

      Mái tóc trắng cách lạ thường đó được búi gọn lại bằng chiếc mũ có móng vuốt chim ưng bằng vàng điểm nón, nhưng gương mặt với thần sắc sáng láng kia lại càng thêm mê người sâu sắc.

      Tuy rằng dáng ngồi của Tư Mã đại nhân vĩ tuyệt luân, làm cho người xem trăm lần chán, nhưng Huyện thừa Mạnh đại nhân lại vẫn cảm thấy mình cần phải nhắc nhở chút, vì thế liền bạo gan, vuốt vuốt chòm râu dưới cằm hỏi: "Trử Tư Mã, sắp trưa rồi, thời gian săn bắn tốt nhất của khu vực săn bắn này sắp trôi qua rồi, đại nhân có đồng ý cho nhóm thôn dân phụ lão ở Liêu thành này được mở rộng tầm nhìn, thấy được phong thái đại nhân giương cung săn thú hay ?"

      Trử Kình Phong híp mắt, xuất thần nhìn đám sương mù cuối khu vực săn bắn ngọn núi xa tít đằng kia, biết tâm trạng vào cõi thần tiên lúc nào, đột nhiên bị Mạnh Huyện thừa cắt đứt suy nghĩ, lập tức vui hừ lạnh tiếng, ngay cả nhìn cũng nhìn Huyện thừa cái, xoay người lên ngựa.

      Thôn quê bé này là nhàm chán đến bực mình, hôm nay bị ma xui quỷ khiến mới đồng ý đề nghị nịnh bợ của Huyện thừa, đến chỗ này tiêu tốn thời gian săn bắn.

      Những người đến từ phương Bắc như , nghĩ tới săn bắn là hổ báo sài lang, lợn rừng gấu chó, cùng mãnh thú dã tính vật lộn, tự tay đem chủy thủ cắm vào trái tim con mồi, là làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, lâu rồi chưa hoạt động tay chân, bây giờ có thể hảo hảo tận hứng phen...

      Nhưng mà vào khu vực săn bắn của Liêu thành, Tư Mã đại nhân phát giác mình rốt cuộc là ngốc tới cỡ nào, lại có thể ra lệnh thuộc hạ cõng bộ Thiết cung, mang theo đao cong dùng để phá núi, đội hình huấn luyện săn bắn mang theo võ trang đầy đủ tới chỗ... đám cây con này.

      là khu vực săn bắn, kỳ so với nơi tập binh lớn hơn là bao, cây cối, con sông, sườn núi quả thực liếc mắt cái là đếm .

      Về phần con mồi... Vốn tưởng rằng mấy con thỏ mập ngu xuẩn trong đống rơm kia là mồi để dụ những con thú lớn, nghĩ tới Mạnh đại nhân lại cách cực kì thành , thỏ mập ở bãi săn ngày hôm nay có số cân rất nặng, sau đó liền hưng trí bừng bừng kéo cung săn thỏ làm mẫu...

      Kế tiếp, nhìn bộ dáng Mạnh đại nhân ngu xuẩn cùng với vài thân hào nông thôn tay chân vụng về bắn tên, Trử Kình Phong biết, trừ khi mấy chục con thỏ đó vì quá chán ghét cuộc đời này muốn tự sát, rồi tự chủ động nhào mình về phía mũi tên, bằng những người thân hào thôn dân thô lỗ ngu xuẩn này còn lâu mới bắn trúng.

      Vốn dĩ hơi có chút hứng thú lập tức xẹp xuống như bong bóng xì hơi. May mắn nơi này cảnh trí tệ, dưới ánh mặt trời sáng rỡ có vài phần tú lệ của Giang Nam, liền uống trà nhìn phong cảnh, suy nghĩ về đám mây thay đổi... ngờ chút xíu hứng thú đó của lại bị lão già này cứ chạy đến lải nhải bên tay làm tan mất, lập tức liền chuẩn bị đứng dậy dẹp đường quay về phủ.

      Nhưng trước khi , muốn cho chú chim ưng quý là Tật Phong của thỏa sức chơi đùa, liền ra lệnh cho người quản chim ưng tháo dây xích, vồ mấy chú thỏ mập mạp mà mấy thân hào thôn dân hào hển săn suốt buổi trưa vẫn được để luyện móng vuốt

      Nhưng mà hôm nay, biết có phải mấy con thỏ này thành tinh hay , Tật Phong vừa mới khoan khoái ở bay vòng, lẩn quẩn lâu sau nhìn đúng con mồi đáp xuống, liền truyền đến tiếng kêu dồn dập thê lương của Tật Phong.

      Trử Kình Phong nghe vậy biến sắc, trực giác Tật Phong gặp phải rắn độc, vội vàng quay đầu ngựa chạy tới chỗ thanh phát ra trong rừng.

      Đợi đến khi vào cánh rừng, Tư Mã đại nhân ngồi lưng ngựa thấy "Cảnh vật" trước mắt, liền chậm rãi trợn mắt lên...

      Chỉ thấy khuôn mặt toàn bùn ôm chặt sọt trúc lớn, gương mặt đầy bùn tràn đầy hưng phấn khó có thể che dấu.

      "Ngươi làm gì đó?" nghiến răng gào to tiếng.

      Người đầy bùn kia tựa hồ đột nhiên bị hét làm cho hoảng sợ, thân mình lập tức cứng ngắc cái sọt, lắp bắp : "Chim... Nướng chim sẻ ăn!"

      Trử Kình Phong đánh giá sọt trúc kia cùng với cành cây buộc mảnh vải trắng nhanh, mảnh vải liên tục kéo dài đến mấy trượng sau lưng cây đại thụ... Trong khe hở của giỏ trúc, y có thể thấy được bóng dáng Tật Phong cùng con thỏ ngốc nghếch bị trói chân sau...

      Lợi dụng giỏ trúc để bắt chim sẻ là phương pháp thô sơ cuả trẻ con nông thôn hay dùng, nhưng mà hôm nay lại bị dùng cách này để bắt con chim ưng quý của mình...

      Khẩn trương đuổi theo sau, Quan Bá sau khi nhìn thấy người bùn kia là ai, cũng hít ngụm khí lạnh, thầm nghĩ: Con nhóc quỷ này tới con chim của Tư Mã đại nhân cũng thù luôn sao? Lần trước, làm tổn thương đến cái, ... Ờ cái quan trọng kia. Nay lại tổn thương đến tự tôn chim ưng quý của Tư Mã đại nhân!

      Oa nha nha! Cái này có thể nhịn còn lại gì thể nhịn!

      Lý Nhược Ngu xác thực được chân truyền của đệ đệ và các bạn học của đệ ấy, chỉ hơi sửa đổi cách bắt chim chút xíu thôi.

      Là ông trời cũng giúp nàng, con thỏ vừa bị đám thân hào nông thôn xua đuổi buổi trưa kiệt sức, vừa mới khắc may bị tên bắn vào chân, mới dễ dàng bị Nhược Ngu tóm gọn. Nhưng trong lòng của cực kì đói này lại đem chú thỏ mập trắng tròn xếp vào danh sách nấu nướng, chỉ lòng nhớ tới hương vị thơm ngon của thịt chim sẻ nướng mà mấy đệ đệ xíu của mình mô tả.Con chim to đùng bầu trời đó nếu đem nướng chắc chắn cực kì ngon!

      Nhìn con chim vẫn liên tục đuổi theo con thỏ, đầu óc Nhược Ngu lóe lên, liền lợi dụng công cụ trong tay bày cạm bẫy, bắt được con"Chim sẻ" lớn dị thường này.

      Còn trong tình trạng hưng phấn, vừa nhấc mắt đột nhiên thấy nam tử đầu bạc từng gặp qua cưỡi lưng ngựa, lạnh lùng nhìn mình... Bị hỏi biết thế nào, liền khẩn trương ra tiếng lòng muốn nướng chim sẻ ăn.

      Ngay sau đó, mình bị nam tử dùng tay xốc lên liền nằm lưng ngựa, như cơn gió bay nhanh ra khỏi cánh rừng.

      cũng gấp chạy về khách điếm, mà là đến chỗ non xanh nước biếc khác ở ngoại thành... vẫn liên tục nhìn về núi phía trước. Ra lệnh cho thị vệ mua củi của mấy tiều phu núi, sau đó cho nhóm thân hào thôn dân rời , trong núi lập tức trở lại vẻ thanh tĩnh của ngày thường. Dù sao những đồ vật cồng kềnh chuẩn bị khi mới bắt đầu săn ít ra cũng có tác dụng trong lúc này, cái lều bằng da thuộc được dưng lên nhanh chóng.

      Mấy người thanh niên lực lưỡng thuần thục dùng xẻng sắt đào hố, mua được mấy bó củi bỏ vào trong hố, nhóm lửa.

      Tật Phong từ trong sọt trúc phóng ra, vẫn còn chưa tỉnh hồn xụ cánh run rẩy để mặc cho người phụ trách quản chim ưng cắt tỉa mấy sợi lông có chút xơ xác, cố gắng xây dựng lại kiêu hùng của chim ưng phương Bắc.

      Con thỏ đáng thương lại may mắn như vậy, bị lột da lócc thịt, cắt thành miếng xiên lên cây trúc, chế thành mấy xâu thịt thỏ nướng cực kì thơm ngon. Mấy người còn lại nhanh chóng làm món thôn quê là chim trĩ hơn nữa còn có hoa quả lá trà, bữa ăn trưa có chút phong phú.

      Trử Kình Phong nhận lấy chiếc khăn ướt mà Quan Bá vừa đưa tới, đưa tay ném cho người còn rúc trong trại chà lau thân người, nhưng mà thấy nàng có ý tự mình lau chùi, liền nhàng nhíu mày, cứng ngắc hồi, mới tới, cầm lấy khăn ướt kiên nhẫn chà lau nước bùn mặt tay nàng, từng chút lộ ra da thịt trắng nõn.

      Lý Nhược Ngu len lén giương mắt đánh giá nam tử chà lau hai tay cho nàng, lúc đầu nhìn thấy cặp đồng tử kì lạ khôi phục màu đen, màu tóc bạc trắng làm nổi bật da thịt màu đồng trơn bóng dị thường, chóp mũi cao thẳng, lông mi cùng bộ dáng chỗ nào là đẹp mắt.

      Nếu phải quá đói, Nhược Ngu cảm thấy mình còn có thể tận tình ngắm thêm hồi. Bụng vang lên tiếng sôi ùng ục, nàng giọng : "Đói đói..."

      Về câu chuyện may của nữ tử vốn được xem là truyền kỳ ở Liêu thành này rất dễ dò xét. Vốn tưởng rằng nàng tự tiện xông vào phòng tắm của mình, nên giả ngây giả dại, nhưng mà sau khi nghe xong mới phát phải như thế. Hai tháng trước kia, ngoài ý muốn xảy ra kết quả thảm thiết như vậy, nữ tử huệ chất lan tâm, năng tao nhã lại biến thành người năng , dáng vẻ lôi thôi như thế này....

      Trử Kình Phong buông lỏng bàn tay kiềm chế mạch đập của nàng, tổ tiên của nhiều thế hệ theo nghề thuốc, chính cũng biết y thuật, mới vừa xem mạch của nàng, tượng mạch cho thấy máu huyết ứ đọng, tắc nghẽn tâm trí...

      Ngày xưa thông minh tháo vát thế nào, còn phải rơi vào bộ dáng như bây giờ ư? Người nhà của nàng bỏ mặc nàng sao? Để cho nàng lại lung tung ở khu vực săn bắn, nếu gặp loạn tiễn...

      Chuyện này liên quan đến mình, Trử Kình Phong dám nghĩ tiếp nữa, bỏ tay nàng xuống, xoay người ngồi xuống trước bàn cầm lấy quyển binh thư đọc. Ngốc sao, thể cứ mãi như con chim ưng ngốc nghếch của mình, cứ thấy mồi là đâm đầu xuống, lần lượt bị va chạm đến đầu rơi máu chảy...

      Đúng lúc này, Quan Bá bưng đồ nướng xong bước vào, sau khi liếc mắt trừng Lý Nhược Ngu cái, liền khoanh tay thối lui ra ngoài.

      Trử Kình Phong đưa tay cầm xâu thịt thỏ nướng, vừa cắn cái, khóe mắt liền liếc thấy bóng người nho phảng phất bị mất hồn mơ hồ tới bên cạnh mình.

      Bàn tay nắm chặt lấy góc bàn, ầm ỹ làm loạn, mở đôi mắt to nhìn nhai chớp, khó khăn nuốt nước miếng.

      Trử Kình Phong nhìn nàng thò ra đầu lưỡi mềm mại màu hồng phấn, mày hơi nhăn lại.

      Lý Nhược Ngu nhìn đến say mê, đột nhiên phát miệng nam tử kia đột nhiên bất động, nàng cũng chịu nổi mùi hương hấp dẫn kia, ỷ vào gan lớn duỗi cổ cắn xâu thịt trong tay .
      Last edited: 2/3/16
      Tiểu Ly 1111, nancy1986, Mai Trinh59 others thích bài này.

    4. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      :059::059::059:
      chim có thể bay được và chim k thể bay được của Trử tư mã đều bị chị động thủ .
      nên nhân dịp cháy nhà hôi của đòi chịu trách nhiệm !!!
      AikoNguyen, saoxoay, Sa Mịch Nhi12 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 10

      Edit: Hà



      Trử Kình Phong hề cử động, mặc cho cái miệng chúm chím như quả đào kia dần thấm dầu đến trơn bóng, cuối cùng xâu thịt thỏ vào hết cái miệng của nàng.

      đem đồ ăn bàn đẩy đẩy, làm như muốn đẩy tới trước mặt nàng. Còn mình lại xách cái ấm trà bếp , chuẩn bị pha chén trà nóng.

      Người dân của Liêu thành thích nhất là uống loại trà đen được pha theo công thức đặc biệt ở đây(*)mùi thơm ngát mà vị đắng hạ nhiệt tiêu độc, trong nước trà của Lý gia có thể thêm mấy quả mứt mơ và mật ong rừng, hoặc những miếng mứt lê trắng sấy khô làm cho nước trà trở nên cực kì thơm ngon, nhất là những viên đường được làm từ mật mía lại càng ngon cách lạ thường. Dân bản xứ nơi đây gọi là 'Ba cách uống trà'

      *: Nguyên tác: Niệp diệp công phu trà: loại trà được sơ chế bằng phương pháp se sợi, quá trình cần phải dùng xẻng đảo đều trà lửa cao, dùng cách "xới vòng tròn" và "xới thẳng", lúc lá trà se lại thành 1 đường thẳng hại lửa, tiếp tục dùng cách cũ đảo trà, đến khi lá trà se nhuyễn, ko còn gai góc lúc này tắt bếp, cuối cùng để nguội, đem ra nơi có ánh nắng, dùng tay chà xát tương đối. Loại trà này đặc biệt ở vùng Giang Nam, vị đắng chát có tác dụng thanh nhiệt giải độc. Và dân bản xứ có ba cách uống trà rất đặc trưng là bỏ mứt mơ, mứt lê và đường mật mía đỏ vào. Khi pha đúng vị có mùi thơm rất đặc biệt. (Theo Baidu)

      Thuộc hạ cũng là nhập gia tùy tục, nghe ông chủ quán trà giới thiệu, muốn cho chủ công thưởng thức loại thức uống mới này, liền mua ít trà loại này. Tiếc là Trử Kình Phong là dân bản xứ của Liêu thành trước kia, thích vị ngọt ngấy lắm, chỉ lấy lá trà, chứ thêm các loại mứt hoa quả vào, nhấp ngụm trà đắng nghét vào trong bụng, vị chát kia làm cho nhịn được khẽ nhíu mày, đầu lưỡi trở nên đắng chát.....

      Vị đắng đó, cũng giống như cảnh ngộ ở trước mắt, chỉ cần nếm qua, cả đời khó quên... Nghĩ như vậy ánh mắt lại rơi xuống người bên cạnh có lẽ ăn no bưng chén trà, cũng nhấm nháp.

      Mặc dù bị ngốc nghếch, nhưng cách ăn uống cũng dây dưa, vẫn luôn thu hút chú ý của người khác, ung dung thong thả đem mứt lê, mứt mơ, sau đó thêm hai viên đường mật mía đỏ bỏ vào trong cốc trà, sau đó nhấc ấm trà còn bốc khói nghi ngút rót vào cốc, lập tức mùi thơm lạ thường lan tỏa khắp trong lều.

      Trử Kình Phong lười biếng ngồi bên cạnh, có chút thờ ơ nhìn cổ tay trắng mềm trơn bóng lộ ra khỏi ống tay áo, sau khi ngâm chén trà xong, nàng lại bưng lên liền, mà là cúi đầu dùng miệng liếm, giống như con chó , liếm ngang liếm dọc. Có thể là rất khát, người này giống Lý Nhị nương đoan trang tao nhã thong dong của ngày xưa, tiếng uống nước vang lên lách chách, chỉ chốc lát liền thấy thấy đáy ly.

      Nhược Ngu vừa nhấc mắt, liền thấy đôi mắt hẹp dài nhúc nhích nhìn chăm chú nàng... À, hiểu rồi! Có tật xấu y như em trai nhà mình, luôn thèm thức ăn trong tay mình. Bây giờ bụng được lấp đầy, nên bắt đầu nhàn hạ muốn chơi đùa với 'em trai' trước mắt, Nhược Ngu khẽ ngậm quả mứt mơ đầu môi, cố ý ngậm tiến tới bên miệng nam tử, đôi môi kia bị nước trà ngọt thơm nhuộm đến ửng hồng.

      Trò này nàng hay chơi, chọc Hiền nhi lần nào cũng có tác dụng, mỗi khi được món ăn vặt ngon nào đó, nàng thường hay ngậm vào miệng, dụ dỗ cậu nhóc kia tới, sau đó lùi mạnh về phía sau, làm Hiền nhi vừa bước đến vồ hụt, làm gương mặt tròn tham ăn của Hiền nhi phồng lên giận dỗi, kêu khóc ngừng.

      Đáng tiếc nàng tựa hồ quên rằng vị trước mắt này phải là cục thịt tròn mềm thơm đáng ở nhà mình, sau khi đến gần gương mặt tuấn tú đó đắc ý muốn rút lui trở về phía sau cái gáy bị bàn tay to chặt chẽ cố định lại, hoàn toàn thể nhúc nhích. Chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn đôi môi mỏng ở dưới cái mũi cao thẳng dần dần tiến đến gần mình...

      Nhược Ngu lúc này mới biết sợ hãi, bị ánh mắt kia nhìn có chút sợ, nuốt mơ cũng dám. Chỉ có thể bất lực nhìn . ...

      Trử Kình Phong nhìn cặp mắt nổi lên gợn nước kia, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lùi mạnh về phía sau, chán ghét đem nữ tử kia thô lỗ đẩy sang bên, lười nhìn cách ăn uống ngốc nghếch của nàng thêm lần nào nữa.

      Cú đẩy này rất mạnh làm cái gáy của Nhược Ngu va mạnh vào đất, vang lên giống như tiếng trống. Nàng bị động tác đột ngột của nam nhân đờ ra lát, đầu có chút đau, nhất thời bị choáng váng. Còn chưa phục hồi tinh thần, cả người lại bị kéo lên, và bàn tay to xoa lên gáy của mình cách thô lỗ.

      Nhìn gương mặt khó đăm đăm, nhíu mày trợn mắt kia, Nhược Ngu quyết định từ nay về sau nàng ghét người nam nhân này. Vì thế liền dùng sức đẩy bờ ngực rắn chắc của .

      Trử Kình Phong vốn cũng kiên nhẫn nhiều, bị nàng đẩy đẩy, càng thêm giận, tay vì dùng sức hơi mạnh, nên đường cong lả lướt của người trong lòng dán sát vào người , khiến cảm nhận được cực kì ràng.

      Xúc cảm mềm mại, đột nhiên làm cho máu huyết cả người gần như sôi lên. Loại cảm giác này đối với Trử Kình Phong mà , cực kì xa lạ, nhưng mà lại xuất xuất lại biết bao nhiêu lần mỗi khi gặp phải nữ nhân này. Gần như thể chống đỡ được...

      Quân tử như vậy là đủ rồi! Là nàng ba lần bốn lượt trêu chọc, phải để cho nàng trả giá lớn vì lời và việc làm của mình mới được.

      Nghĩ như vậy, thân hình nhắn của Nhược Ngu lại bị đẩy ngã mặt đất, ngay sau đó, đôi môi mỏng mang theo cảm giác mát lạnh liền phủ môi của nàng...

      Nam nhân mới vừa rồi vẫn luôn uống trà, đôi môi kia tràn đầy mùi thơm ngát cuả lá trà, xúc cảm lạnh lẽo mà ướt át rất là thoải mái. Nhưng mà nội tâm Nhược Ngu xem thường: Còn thua cả Hiền nhi! biết ngậm vào miệng rồi thể tiếp tục đòi sao. Nam tử đầu bạc lại nhất quyết tha, cho nên ngay cả đầu lưỡi đều đưa vào ...

      Nhược Ngu cảm thấy mình bị thua thiệt, nên nghĩ ít ra mình cũng nên làm gì đó để trả đũa mới được, lập tức cũng yếu thế đưa đầu lưỡi ra liếm, sau cùng lại thấy môi nam tử kia hàm chứa mùi thơm thoang thoảng, liền giống như đứa bé tìm được thức ăn ngon, liều mạng mà mút...

      Trong cổ họng nam nhân phát ra thanh gầm giống như mãnh thú, thân mình to lớn toàn bộ nằm đè lên thân thể mềm mại kia.

      Chỉ là lúc này, Nhược Ngu liền thua trận, cảm thấy gần như thể thở nổi nên đẩy đẩy muốn ngồi dậy.

      Nam nhân vất vả đứng dậy, nhưng áo của Nhược Ngu bị kéo xốc xếch, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh cùng với cái yếm bao quanh bộ ngực căng tròn cao ngất, là da nõn nà sáng bóng như muốn phát ra ánh sáng, hơi thở tản ra mang theo hương hoa nhài thơm ngát, trong lúc này lại phập phồng, như dụ dỗ người khác đắm chìm trong mảnh tuyết trắng bên trong...

      Giờ khắc này, mỹ nhân ấm áp thơm mềm trước mắt làm cho người ta quên nàng là người ngốc, thanh sôi sục sâu trong mạch máu quanh quẩn bên tai...

      "Hư đốn... Xấu xa..." Đột nhiên tiếng khóc nức nở đánh tan khí mờ ám kiều diễm, Nhược Ngu bị làm cho sợ sãi, khi thấy đáy mắt lại nổi lên màu đỏ ửng lập tức lại bật khóc.

      Trử Kình Phong cũng cực kì chán ghét bản thân mình --- ngờ mình lại có thể đói bụng đến ăn quàng, đây chỉ là ngốc nghếch. Khi nào Trữ Kình Phong lại hạ giá đến mức sàm sỡ nữ nhân ngốc sắp làm thê tử của người khác như thế này.

      Nghĩ vậy, thấp giọng quát: "Im miệng!"

      Chỉ là nước mắt hài tử chưa bao giờ ngừng liền ngừng được, tiếng gầm thét làm địch nhân vỡ gan tan mật của vị Tư Mã của Đại Sở lại hoàn toàn mất công hiệu trước mặt Nhị tiểu thư của Lý gia.

      Nhưng hung thần ác sát nào đó chỉ được cái ngoài hung hãn nhưng trong lòng lại mềm như bún, khi nhìn thấy nước mắt nàng càng lúc càng rơi nhiều hơn , đầu bị tiếng khóc của nàng làm choáng váng, tai ong ong, Trử Kình Phong hít hơi sâu : "Nếu ngươi khóc, ta mang người bắt gà rừng có được ?"

      Lý Nhược Ngu nghe xong lời này, thanh nghẹn ngào dần dần lại, nghĩ nghĩ, thu lại nước mắt, xoay xoay cổ tay, chuẩn bị dùng sức búng cái mạnh.

      Trử Kình Phong nhanh chóng đưa tay nắm chặc cổ tay nàng, liều mạng hít sâu hơi, sau đó cúi mặt xuống khẽ : " Ý của Bổn tọa, là vào rừng để bắt..."

      Lý phủ ở Liêu thành giờ lại rối tung cả lên.

      Vốn dĩ Thẩm Như Bách tự động đem Lý Nhị nương mang , làm cho Lý lão phu nhân khó chịu trong lòng, bà là người luôn chú ý lễ giáo, tuy rằng Nhược Ngu sắp sửa gả vào Thẩm gia, nhưng mình mang theo nương như vậy lại hợp lễ nghi.

      Chỉ là e ngại thanh danh cùng thể diện của con rể nên bà cũng tiện phát tác. Nhưng ngày thứ hai Lý lão phu nhân liền muốn đến Thẩm gia tìm Nhị nương về.

      ngờ đến gần trưa quản gia ra khỏi thành làm việc lại vội vã tới, là ở ngoài thành nhìn thấy gia Thẩm gia cùng Tam tiểu thư, thời điểm lúc ông đến gần ông nghe thấy gia trước mặt Tam tiểu thư thấy nhị tiểu thư. Vì thế liền vội vàng chạy về báo tin.

      Lý lão phu nhân vừa nghe, linh hồn của bà gần như tan mất. Vội vàng mang theo đám hạ nhân ra khỏi thành tìm.

      Thẩm Như Bách đuổi theo Lý Tuyền Nhi kiểm tra xe ngựa phen, lúc ấy phát phía sau xe hỗn độn, đoán chừng Nhị nương nhảy xe, vì thế liền chuẩn bị dẫn người quay trở lại truy tìm tiếp.

      Khi liếc mắt cái liền bắt gặp bóng dáng quản gia Lý phủ vội vã rời biết chuyện hôm nay chỉ sợ lộ ra ngoài, bất quá trong lòng có dự tính khác, nên tùy ý để tên quản gia kia mật báo.

      Đợi cho người Lý gia tới Thẩm Như Bách từ trong miệng Huyện thừa đại nhân của Liêu Thành biết được tin Lý nhị tiểu thư tự tiện xông vào khu vực săn bắn bị Trử Tư Mã mang .

      Như thế làm cho nội tâm Thẩm Như Bách căng thẳng, lập tức liền cho người hỏi thăm, tới doanh trại của Trử Tư Mã.

      Lý lão phu nhân cũng tự mình chạy đến, dọc theo đường , bà nghe quản gia ít về tích của Trử Tư Mã. Mấy loại thủ đoạn cắt thịt lóc xương của đối với cừu nhân, nghe xong Lý lão phu nhân cảm thấy đầu váng mắt hoa, nắm lấy chai nước nhân sâm đỏ nấu với đường phèn ngừng trút vào miệng.

      Vị Trử Tư Mã này xuất thân phải là thấp, lúc trước tổ phụ của ở trong cung làm Thái y tổng quản, lại bị đại công chúa Sở Trường Nhạc nhìn trúng, liền mời về làm Phò mã. Có thể xem như là hoàng thân chính tông của đại Sở. Tuy rằng nay hoàng tộc đại Sở suy thoái, nhưng chi của Trữ Kình Phong lại có làm đến chức Vương hầu, trong tay nắm là binh quyền có thực lực, quyền lực lại ở xa nơi kinh thành đấu đá này. Thực lực của phải tầm thường.

      Theo lý thuyết, hoàng thân quốc thích như đương nhiên thể có chút xíu liên quan nào đến dân quèn ở chốn Giang Nam như Lý gia của bà. Nhưng Nhược Ngu lại từng có va chạm qua với vị Trữ Tư Mã này, nay trở nên si ngốc lại còn rơi vào trong tay của .... Nếu... Nếu bà đến muộn, chẳng phải bị Tư Mã đại nhân nghiền xương thành tro sao!

      Nghĩ như vậy, Lý phu nhân khỏi oán giận Thẩm Như Bách đứng bên cạnh, sao lại trông chừng Nhược Ngu ? Sao lại để nàng chạy lạc thế?

      Đến lúc dừng lại chỗ lưng chừng núi, Lý lão phu nhân nóng vội, liền từ xe ngựa đứng lên, xa xa nhìn thấy bóng dáng nữ nhi...

      Chỉ thấy nữ nhi ngồi bên khóm hoa tươi nở rộ sườn núi, trong tay nắm vòng hoa vừa mới làm xong, cười hì hì đem nó đeo lên mái tóc trắng của nam tử tuấn có thân hình cao lớn...

      Lý phu nhân rốt cuộc thể gắng gượng nỗi nữa, ngã ngồi xe ngựa, bà khỏi chột dạ khi nhìn sắc mặt cũng tối sầm của con rể, trong lòng cảm thấy mấy áy náy: Đứa con ngốc của mẹ.... Tại sao con lại có thể thân thiết với nam tử khác như thế?
      Tiểu Ly 1111, huyetdu, nancy198664 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :