1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 53
      Edor: Ếch

      Kỳ thực cải tạo áp thủy khí phải ý tưởng của mình Nhược Ngu, câu nàng : “Tài nghệ cao hay thấp còn phải xem giúp được người nhiều hay ít.” vẫn canh cánh trong lòng Mạnh Thiên Cơ, nên đương nhiên vì hiển lộ bản lãnh của mình khoe khoang ít, nên có thể coi như lần này Nhược Ngu hoàn thành dưới sự dẫn dắt của hắn. Nghe Tô Tú nói, nguyên nhân Trữ ca ca về phủ là do đợt hạn hán này, nếu có thể nghĩ ra công cụ khắc phục tình hình hạn hán, ca ca mỗi ngày đều có thể về nhà ăn cơm, bách tính trong thành cũng đói bụng.

      Viên Dung trúng chiêu lần thứ hai, tức đến mức muốn tìm Lý Nhược Ngu tranh cãi, lại bị huynh trưởng kịp thời kéo lại, liên tục nháy mắt với nàng ta. Nơi này là ̣a bàn của Trữ Kình Phong, muội muội hắn đúng là ngốc biết nhìn, sao biết nghĩ Trữ Tư mã là tên hỗn thế ma vương, đến cả thái tử cũng dám đánh.

      Bình Dao công chúa cũng bị ướt, nàng ta trân trối nhìn thiếu nữ rạng rỡ cười đến gập cả bụng, đột nhiên thấy xấu hổ vì mình lời mình nói vừa nãy. Nữ tử tú ngoại tuệ trung như vậy, đâu cần học cái gì thi ca từ phú? Nàng cũng đã rõ vì sao Trữ Kình Phong đối với biểu muội này ưu ái có thừa, nam nhân như hắn càng cần một nữ tử huệ chất tâm lan bên cạnh.

      Chỉ là biết vì sao, đáng nhẽ Tư mã đại nhân nên cao hứng, nhưng sắc mặt lại trầm…

      Kế tiếp là buổi bán hàng từ thiện do Tư mã tổ chức. Thiện đường trong thành chuyên thu lưu mẹ góa con côi của binh lính chết vì giao chiến với Viên Thuật trong chiến loạn, việc bán hàng lần này vốn để giải quyết vấn đề mùa đông của thiện đường trong nên thân hào đều nguyện ý tham gia nhằm tích tiếng tốt.

      Nhược Ngu đối với hoạt động này có hứng thú, nàng bị Tô Tiểu Lương và Triệu Thanh Nhi lặng lẽ lôi vào phòng. Tô Tiểu Lương thần bí nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thị nữ cùng Tô Tú nói chuyện phiếm mới len lén móc ra quyển sách nhỏ giấu trong ngực, nhỏ giọng nói với Nhược Ngu: “Quyển sách này rất đáng sợ, ngươi nhất ̣nh muốn xem?”

      Nhược Ngu trừng mắt, nghĩ Tiểu Hàn thật đáng ghét, mặt tròn như trái táo, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều ghi “Ta cực kì muốn xem”, mà lại toàn thừa nước đục thả câu, lập tức vươn tay đoạt quyển sách, sau đó liền sửng sốt. Quyển này giống với tập tranh mà Hiền Nhi cho nàng xem, thế nhưng những bức tranh vốn miêu tả hành động vĩ đại của thiếu hiệp đánh ác bá chiếm đoạt dân nữ lại vẽ hoạt động trong phòng ít người biết của ác bá chiếm đoạt dân nữ. Tranh vẽ rất tinh xảo, đuôi mày khóe mắt đều có phong tình, còn cả đường cong cơ thể nam nữ chỗ nào vẽ cũng giống đúc… ̀nh đài, lầu các, bàn sách, xích đu... chỗ nào phải là chiến trường.

      Nhược Ngu nếu chưa trải qua, đoán chừng cũng chỉ tò mò lật xem rồi thôi, thế nhưng hình trong tranh vẽ chính xác tình cảnh đêm Trữ ca ca làm nàng đau, lần đó nàng cũng kích động, chỉ nhớ mình tựa hồ nằm trong cánh tay vững chắc, bị ép đong đưa cùng. Nghĩ đến đó, mặt nàng đỏ mặt ném bịch quyển sách xuống đất, răng trắng cắn môi, đấy Tô Tiểu Hàn một cái: “Ngươi… Ngươi làm sao có được cuốn sách này?”

      Tô Tiểu Hàn cũng nghĩ Nhược Ngu phản ứng mạnh như vậy, trong suy nghĩ của nàng, Nhược Vũ rất hào phóng, đến chuyện hôn môi với biểu ca cũng nói ra được, nhưng lúc này lại có vẻ rất e thẹn. Nàng vội vã che miệng Nhược Ngu, nhỏ giọng nói: “Đừng kêu!” sau đó, nhanh tay nhặt cuốn sách lên, phủi bụi bám đó, dán vào tai nàng nói: “Tranh này ta lén lấy dưới đáy hòm đồ cưới của nhị tỷ sắp xuất giá, cẩn thận đừng làm bẩn, buổi tối ta còn phải lén trả về chỗ cũ.”

      Nhược Ngu trừng mắt: “Tranh trong đồ cưới? Tại sao ta có?”

      Nàng chắc chắn khi nàng xuất giá mẹ chưa từng chuẩn bị đồ này. Kỳ thực, tình trạng lúc đó của Nhược Ngu, Lý phu nhân làm gì chuẩn bị sách này cho nàng, bà cảm thấy con gái phải lấy một nam nhân đáng sợ đã rất ngột ngạt, tội gì đưa nàng xem để nàng bị dọa. Huống chi, Tư mã đại nhân đã đến tuổi này, thân lại ở ̣a vị cao làm sao biết chuyện, cũng lo hai người giường tìm được đường, vì vậy bớt được một việc cần phải chuẩn bị.

      Triệu Thanh Nhi nghe Nhược ngu nói thầm, kéo Nhược Ngu lại nói: “Nhược Vũ tiểu thư của ta ơi, ngươi còn chưa xuất giá, lấy đâu ra tranh này?”

      Nhược Ngu mím môi, cẩn thận hỏi: “Nam nhân, nơi đó… biến thành như vậy phải do bệnh?”

      Câu này làm hai đóa hoa trong trắng ngây thơngẩn cả người, cuối cùng là Triệu Thanh Nhi biết nhiều chuyện hơn, nhỏ giọng nói: “Hình như nếu gần gũi với nữ nhân mình thích mới biến thành như vậy… Heo đực nuôi ở hậu viện nhà ta thấy heo mẹ cũng sẽ vậy….”

      Lý Nhược Ngu cùng Tô Tiểu Hàn nghe xong, ánh mắt mông lung tưởng tượng đến cảnh hương diễm khuê phòng thành hai con lợn béo, rùng mình tỉnh lại.

      Tô Tú đứng ngoài yên tâm vào xem, chỉ thấy ba gái rầm rì gì đó, chẳng biết nói cái gì , mặt tiểu phu nhân như bôi son, mãi bớt đỏ….

      Hoạt động bán hàng từ thiện ở thư viện thu được thành công lớn cũng nhờ thái tử ra tay hào phóng, tiền than lửa hàng ngày trong thiện đường cả năm phải lo. Nhưng Chu phu tử đại diện cho cả thư viện mặt lại có vẻ gì vui mừng, tựa hồ người khó chịu đã về nghỉ sớm. Mà Triệu công tử sau buổi bán hàng cũng biết đâu. Còn nữ quyến các thân hào phú hộ vậy lấy Tô huyện lệnh, vòng vo hỏi thăm lai lịch Triệu công tử hào phóng kia, nhưng nghe nói người ta đã lấy vợ , hơn nữa vợ đã có thai thì thất vọng giải tán.

      Vì Trữ Tư mã có việc bận, lại muốn triệu tập phụ tá thảo luận biện pháp dùng khí áp thủy tại các châu quận, nên chỉ dặn Nhược Ngu về trước rồi . Nhược Ngu hồi phủ, sau khi rửa mặt thay quần áo liền gấp gáp hỏi: “Trữ ca ca về chưa?”

      Tô Tú thay nàng cởi đôi vòng ngọc, đáp: “Mới vừa rồi công vụ phủ phái người truyền lời, nói Tư mã đại nhân phải thức suốt đêm, phu nhân cứ ăn cơm nghỉ trước.”

      Lý Nhược Ngu mất hứng quệt miệng. Nàng nhớ rõ hôm ở núi Thanh Diệp, hắn nói muốn ở trong quân doanh một thời gian dài, lúc đó nàng rõ chỉ cho rằng Trữ ca ca thích thấy nàng, muốn bán nàng , thế nhưng hôm nay nhìn thấy tập tranh Tô Tiểu Hàn trộm trong đồ cưới, nàng coi như ngộ ra một chút, lơ mơ hiểu đạo lý vợ chồng ngủ chung một giường. Triệu Thanh Nhi nói, mẹ nói chỉ có cái giường nóng mới giữ được chân chồng ra ngoài ngủ giường khác, phải biết rằng nếu tìm được cái giường ấm ở bên ngoài nam tử về nhà nữa.... Có phải tại nàng làm tròn trách nhiệm của thể tử nên Trữ ca ca muốn về.

      Đúng lúc này, Long Hương rạo rực đến báo: “Phu nhân, người đoán xem ai tới thành Mạc Hà?”

      Nhược Ngu mở to mắt nhìn, Long Hương lại tiếp: “Đại tiểu thư theo gia đến nhận chức ở quân doanh, phủ trạch hai người xa phủ Tư mã lắm. Xe ngựa vừa mới vào thành, tới cổng lớn. Hôm nay quá muộn, tiểu thư cũng có việc, đợi đến mai có thể qua thăm họ.”

      Nhược Ngu biết tỷ tỷ tới, trong ngực hoan hỉ, nếu phải Tô Tú cùng Long Hương khuyên bảo hận thể lập tức tới thăm.

      Đến ngày thứ hai, Tô Tú thay phu nhân chuẩn bị lễ vật, ngoại trừ đặc sản thành Mạc Hà là gạo ba màu (*) còn có cả thịt hươu, sáng nay lại hỏi thăm người làm biết bên kia đến từ phía nam, chưa chuẩn bị chăn đệm mùa đông nên chuẩn bị đầy đủ hết, sau đó mới dẫn tiểu phu nhân lên xe ngựa Lưu phủ thăm tỷ tỷ.

      Gạo ba màu:


      Chờ xuống xe, Nhược Ngu xem phủ trạch nhà tỷ tỷ tệ. Tòa nhà nằm trong con ngõ yên tĩnh, qua góc đường là đến đường lớn náo nhiệt, coi như ngoài náo nhiệt, trong tĩnh lặng. Đáng tiếc, trong tòa nhà này lại yên, còn chưa vào cửa nghe tiếng cãi nhau vọng từ trong nhà ra: “Ngươi lúc trước thế nào? phải để nàng ta sống bên ngoài sao, tại sao hôm nay lại dẫn về? Sao cứ phải xuất trước mắt làm hai mẹ con ta sống yên qua ngày?”

      “Đồ đàn bà chanh chua! Hồng Kiều vừa mới sinh xong, rất cần có người chiếu cố, tòa nhà lớn như vậy, các ngươi phân viện mà ở, nước sông phạm nước giếng là được, tội gì bắt ta suốt ngày bôn ba hai nơi?”

      “Là ngươi hai lòng! Giấu diếm ta chuộc thân cho kỹ nữ! Người đứng đắn nạp thiếp ai tìm con nhà trong sạch, ngươi ngược lại cái gì bẩn thỉu đều gom hết vào nhà, sớm biết ngươi là người thế này, có đánh chết ta cũng đồng ý việc hôn nhân này!”

      “Nếu ngươi muốn, giờ có thể bước ra khỏi Lưu gia, chỉ có điều nếu rồi đừng mong đặt chân trở về nữa! Bây giờ ngươi cút cho ta!”

      Tô Tú nghe trong nhà cãi nhau, cũng muốn vào để mất mặt, thế nhưng nghe trong đó quá căng thẳng, vội vã sai người vào báo. Chỉ chốc lát sau, Lý Nhược Tuệ mang đôi mắt hồng ra đón, gượng cười : “Muội muội, muội đến.”

      Nhược Ngu tại phải là kẻ đần cũng như trước, tất nhiên nhìn ra tỷ tỷ mình vui, nhưng vẫn mỉm cười, cũng biết an ủi tỷ tỷ như thế nào chỉ đành xuống xe cùng tỷ tỷ vào cửa. Lúc vào, nàng mới phát trong nhà còn có thêm nữ tử khá xinh đẹp mặc đồ xanh, phía sau là bà vú bế đứa bé, bên cạnh đó là mấy rương đồ, có vẻ là vừa mới đến chuẩn bị vào đây ở. Người khác biết nhưng Long Hương biết nhất, ả này chính là con hát gia nuôi bên ngoài, bây giờ đến thành Mạc Hà xem bộ muốn mẹ nhờ phúc con, tiến lên từng bước.

      Đây là lần đầu tiên Nhược Ngu thấy tỷ phu sau khi si ngốc, thấy Lưu Trọng lưng hùm vai gấu thuần dạng võ tướng, lúc này vừa cãi nhau xong nên sắc mặt vẫn chưa dịu xuống, dưới bộ râu quai nón là gương mặt đỏ phừng phừng.

      Thấy Lý Nhược Ngu vào, Lưu Trọng nhìn nàng. Trước kia, tôn trọng em vợ nhưng sau khi nạp Hồng Kiều có chút phai nhạt, nhưng vẫn coi như nể mặt. sĩ diện trước mặt em vợ quen, hôm nay vì Lý Nhược Tuệ kiên quyết cho mẹ con Hồng Kiều vào cửa làm mất mặt, thêm nữa biết Lý Nhược Ngu ngốc, nên để ý đến nàng. Kể cả tiểu thiếp Hồng Kiều cũng y chang, ư hử tiếng: “Nhị tiểu thư đến.” coi như câu chào.

      Hồng Kiều là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ả biết ngốc này là vợ Trữ Tư mã, Lưu Trọng có thể là giám thị hai binh doanh cũng nhờ hơi em vợ này, người ngốc như vậy rất dễ dỗ dành, lập tức mở miệng cười : “Đây là Nhược Ngu muội muội sao? Vẫn nghe muội là mỹ nữ thiên hạ hiếm có, hôm nay được gặp quả danh bất hư truyền.”

      Nhược Ngu nhìn tình hình giữa tỷ tỷ và tỷ phu, vốn muốn kéo Long Hương ra ngoài thảo luận vấn đề, giờ lập tức hiểu, đoán ra nữ tử mày nặng phấn son này là ai, liền chậm rãi mở miệng : “Mẹ ta sinh chỉ có ba người con, chẳng hay ngươi là ai? Vì sao cũng gọi ta là muội muội?”

      Hồng Kiều căn bản nghĩ tới người ngốc có thể tìm sơ hở trong câu để chặn miệng mình, nhất thời sượng sùng, sắc mặt biến đổi. Lý Nhược Tuệ nghe vậy cũng sửng sốt, sau đó giấu được vui mừng: ngờ hôm nay khả năng chuyện của muội muôi so với hồi ở Liêu thành tốt hơn nhiều rồi. Câu này vào tai Lưu Trọng lại làm rầu. quen lớn tiếng, ngay đến Lý Nhược Tuệ nóng nảy cũng bị ép cho chỉ còn chút cứng đầu, nhưng hôm nay muốn ra mặt cho ái thiếp lại bị hai chị em kia liên thủ ngáng chân, coi ở rể Lý gia sao?

      “Hồng Kiều là thiếp ta nạp, nàng ấy là tỷ muội với tỷ tỷ ngươi, gọi Lý nhị tiểu thư tiếng muội muội có gì được?”

      Lý Nhược Ngu chưa mở miệng, Tô Tú bên cạnh lên tiếng: “Lưu tổng binh lời này chưa ổn. Phu nhân chúng ta là vợ Trữ Tư mã - Đại Sở Trấn Bắc nhất đẳng công hầu, tất nhiên thân phận khác hẳn khi làm Lý nhị nương. Tư mã đại nhân vì phu nhân thỉnh thánh mệnh, cáo mệnh phong hào thiếu cái nào, cho dù tổng binh ngài đây là thông gia với phu nhân, theo lễ chế cũng phải gọi người là Tư mã phu nhân, về phần những người quen dĩ nhiên thể tùy tiện nhận bừa, miễn cho bị hạng tam giáo cửu lưu bôi nhọ uy danh của nhất đẳng công hầu phu nhân.”

      Tô Tú là nha hoàn quận chúa tự mình dạy dỗ, từ hành động đến phong thái khác hẳn Long Hương, cả người mặc toàn tơ lụa so với kiều thiếp Hồng Kiều cao quý hơn biết bao nhiêu, lúc trách mắng Lưu Trọng cũng có khí thế.

      Lưu Trọng nhất thời cãi lại, tức giận : “Ngươi….”

      Nhược Ngu vẫn nhớ nam nhân này vừa ‘cút’, khuôn mặt nhắn nhăn chặt, chậm rãi : “Nhà này là Trữ ca ca chọn cho tỷ tỷ Nhược Ngu ở, tỷ tỷ thích ai ở cho người đó ở, vì sao ngươi tỷ tỷ cút mà phải ngươi cút?”

      Câu nay hoàn toàn mang tính trẻ con, nhưng với thân phận của nàng, ai cũng dám coi thành lời đùa. Lưu Trọng nhìn đám nha dịch thành đàn sau Nhược Ngu, mà nơi này cánh phủ Tư mã xa, vậy mà nàng ta ra ngoài cũng mang theo hộ vệ, sai vặt, ma ma, tính cả thiếp thân nha hoàn ước chừng đến hai mấy người. Hết thảy đều nhắc nhở , Lý Nhược Ngu trước mắt còn là Lý nhị tiểu thư con nhà thương nhân trước kia, huống chi, nay làm quan dưới trướng Tư mã, mọi chuyện đều dựa vào Trữ Tư mã, nào dám lãnh đạm với phu nhân của Tư mã. Nhưng vừa rồi có ra cửa đón, mất cấp bậc lễ nghĩa, giờ còn tranh cãi làm tình cảnh thêm căng thẳng tốt, vì thế đứng dậy, cười với Nhược Ngu mình phải, sau đó nháy mắt với quản gia đứng bên bảo nhanh chóng bố trí chỗ cho mẹ con Hồng Kiều.

      Lý Nhược Tuệ đương nhiên hiểu tính toán của phu quân, lại ngại trước mặt muội muội nên dám ngăn cản, nén giận nhịn xuống. Chờ đến lúc nàng kéo muội muội vào phòng, rưng rưng chuyện trò, trông muội muội đối đáp trôi chảy, trong lòng khuây khỏa, sau đó hỏi: “Tư mã đại nhân đối với muội có tốt ?”

      Lý Nhược Ngu bị hỏi tới tâm , phiền muộn đáp: “Rất tốt… chỉ có điều hồi phủ…”

      Lý Nhược Tuệ là người từng trải, nghe được lời này khỏi suy nghĩ: Tân hôn mới được mấy ngày, chả nhẽ Tư mã cũng có người mới bên ngoài?

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      ahihi.tìh cảm acj tăg tiến đọc tr mà thấy vui vui

    3. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      :th_15::th_15::th_15:
      tình hình này k ổn rồi, k ổn tí nào. Nhược Ngu cần làm ấm giường ngay và luôn...
      TrâuHale205 thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 54
      Editor: Ếch

      Suy nghĩ đến đây nên yên lòng, nàng nhớ lời mẫu thân nhắc nhở, kéo tay áo Nhược Ngu, thấy dấu thủ cung sa biến mất, khỏi vui mừng : “Tư mã viên phòng cùng muội.”

      Hai rặng mây đỏ bay lên đậu đôi má Nhược Ngu, nàng mất tự nhiên rút hai tay về: “Trữ ca ca dặn chuyện này thể với người ngoài.”

      Nhìn bộ dạng nhăn nhó của muội muội, Lý Nhược Tuệ mừng đến ứa nước mắt. Muội muội ngốc biết xấu hổ, nếu mẫu thân biết có lẽ cũng vừa khóc vừa cười. Vốn lúc trước, nàng còn thấp thỏm lo lắng cảnh ngộ muội muội, biết muội muội gả đến phương bắc có chỗ dựa ra sao, làm sao dám nghĩ đến muội muội tiến bộ khả quan đến thế, ăn cử chỉ khác hẳn lúc trước lộn xộn. Như vậy, xem ra Trữ Tư mã nuốt lời, quả nhiên chăm sóc muội muội tỉ mỉ.

      Nhìn lại nét mặt đơn của muội muội, hình như bị Trữ Tư mã lạnh nhạt. Lý Nhược Tuệ mới đến, cái gì cũng chưa , chỉ đành trấn an muội muội vài câu. Lại thêm nhà vừa mới chuyển, gia cụ còn sắp xếp thỏa đáng, còn cả chuyện thiếp thất vào cửa cũng chưa bàn bạc xong với Lưu Trọng, nên thể giữ muội muội lại ăn trưa chỉ hẹn hai ngày sau đến phủ Tư mã thăm.

      Rời Lưu phủ, Nhược ngu ngồi trong xe rầu rĩ nửa ngày, Tô Tú thấy nàng vui liền cẩn thận hỏi: “Vì sao phu nhân rầu rĩ vui?”

      Nhược Ngu dựa vào gối tựa, lấy tay chống má thở dài: “Giường Kiều Hồng chắc ấm lắm, nếu sao tỷ phu lại thích nàng ta?”

      Tô Tú ngờ phu nhân lại hỏi vấn đề riêng tư này, khỏi quẫn bách, chỉ có thể : “Phu nhân nghe ai ? Vợ chồng đời này muôn hình vạn trạng, ai giống ai, nhưng theo nô tỳ thấy, Lưu tổng binh có vẻ nuông chiều thiếp thất quá mức…”

      Nửa câu còn lại, Tô Tú vội vàng ngậm miệng tiếp, nữ chủ nhân này là người vô tư, bản thân nàng là hạ nhân nên nhiều.

      Nhược Ngu nữa, lúc xuống xe giương mắt nhìn bầu trời quang đãng, náng chiếu tạo thành những mảnh màu bạc nhảy nhót, sắp đến trưa, quay đầu hỏi: “Trữ ca ca hôm nay có về ăn cơm trưa ?”

      Tô Tú xoay người hỏi quản gia, nghe Tư mã đại nhân hình như xuống vùng nông thôn, buổi trưa chỉ sợ về kịp, nếu công việc thuận lợi khả năng buổi tối về. Đem lời này báo lại cho phu nhân, phu nhân phiền muôn hồi, sau đó bày ra chai chai lọ lọ, hăng hái bừng bừng bôi bôi trát trát. Đáng tiếc, năng khiếu trang điểm của phu nhân khác gì năng khiếu vẽ tranh, đều khiến quỷ thần khiếp sợ, dám nhìn thẳng. Chốc lát sau, khuôn mặt vỗn đẹp đẽ cảnh xuân tươi đẹp, cái miệng nhắn giờ khác gì cái chậu máu. Long Hương phiêu mắt nhìn lại càng hoảng sợ, đứng bên nhịn cười : “Giờ chưa tới đêm, sao lại giả quỷ dọa người.”

      Nhược Ngu buông than vẽ lông mày trong tay, khó hiểu : “Sao? Xấu à? Ta thấy Hồng Kiều trang điểm thế này mà, son phấn trát cả đống.”

      Long Hương dở khóc dở cười, thầm nghĩ: Hôm nay bị làm sao vậy? Sao lại bị thiếp của đại gia chọc tức đến hồ đồ? Chẳng trách hôm nay lại bất chợt nổi hứng bất ngờ, hóa ra Lưu phủ chuyến nên muốn học kiểu trang điểm mị của Hồng Kiều. Sau đó, nàng phân phó nha hoàn ngoài hiên mang nước ấm tới, vắt khăn mặt, lau mặt cho phu nhân.

      “Phu nhân, người vốn xinh đẹp tự nhiên, cần phải học theo loại phụ nhân xuất thân thấp hèn, hôm nay em thấy ả ta còn bắt chước phu nhân nhà giàu mang ngọc bích, tiếc có mặc trang phục quý giá đến đâu cũng bị kiểu trang điểm làm lộ đuôi, chỉ cần là người hiểu biết đều nhìn xuất thân con hát của ả, cả người phong trần có tẩy cũng sạch, học ai học học tiện phụ làm gì?”

      Nhược Ngu tuy rằng nghe long Hương tỷ phu nạp thiếp xuất thân tốt, nhưng tốt chỗ nào hiểu lắm: “Cái gì là xuât thân con hát?”

      Thiếu phu nhân thích hỏi là chuyện tốt, nhưng luôn luôn hỏi những vấn đề khó , khiến nha hoàn bên cạnh khó mở miệng. Nhìn trong phòng có người, Long Hương thấp giọng giải thích: “Con hát, là loại nữ tử chỉ cần nam nhân trả tiền có thể… ngủ.”

      Nhược Ngu nghe xong, khẽ mở cái miệng , giống như bị hù nhảy dựng lên, liên tưởng tới bức tranh mấy người bạn ở trường trộm tới khó tin : “Kế cả đó là nam nhân béo như lợn cũng ngủ cùng?”

      Long Hương thầm nghĩ: so sánh này nên lắm, sau đó tinh tế quan sát gương mặt nõn nà của Nhược ngu, : “Ai cần biết béo hay xấu, giao bạc phải tiếp khách. Sở dĩ con hát đa phần đều bẩn là ý đó. Phu nhân ngài đâu cần bắt chước ả.”

      Những ngày gần đây, Nhược Ngu tựa như được khai sáng, rất nhiều chuyện trước đây hiểu liên tiếp sáng tỏ làm nàng khó thích ứng, lại hỏi: “Nếu bẩn như vậy, sao tỷ phu lại coi như báu vật, luôn muốn mang vào phủ chọc giận tỷ tỷ?”.”

      Long Hương lại : “Đại gia là người thích ngọt, người ta giỏi dụ dỗ làm nũng, cả người toàn bản lĩnh lừa nam nhân. Chuyện nam nhân nô tỳ hay, có lẽ là vừa ý gia nên liền dán dính vào người gia buông chăng?" Long Hương xong cũng chịu nổi Nhược Ngu nữa, mượn cớ đổ nước bưng chậu chạy trốn.

      Nhược Ngu sờ sờ gương mặt được rửa sạch nhẵn nhụi, ngồi trước gương đồng nhìn ảnh phản chiếu, thử làm mấy động tác nhưng kiểu gì cũng có giống Hồng Kiều thiên kiều bá mị nên khỏi nhụt chí, xoay người ngã vào giường, gối đầu lên con hổ vải, đẩy đẩy màn che, lúc sau liền gối lên con hổ ngủ mất.

      Đến khi dậy, nàng dụi mắt, đợi Tô Tú bưng trà vào càu nhàu hỏi: “Bây giờ là giờ nào?”

      Tô Tú bưng nước lê nấu đường phèn mới nấu vào, đưa cho Nhược Ngu, : “Phu nhân, ngài ngủ chưa được nửa canh giờ, có phải tưởng ở thư viện, chốc nữa lại phải học tiếp , lẽ nào ngài quên, phu tử ở thư viện cho nghỉ năm ngày?”

      Nhược Ngu nghiêm trang đáp: “Trữ ca ca buổi tối về ăn, biết nhà bếp hôm nay nấu món gì? Ta muốn tắm rửa chải đầu.”

      Tô Tú khó được dịp nghe thấy phu nhân năng vui vẻ cao hứng, vội vã thông báo cho nhà bếp, buổi tối làm đồ ăn ngon chút, sau đó mở rương lấy bộ quần áo màu ngà mấy ngày trước mới may phối hợp với quần dài màu lam viền ngọc trai, hai tay giơ tới trước giường cho Nhược Ngu xem: “Phu nhân, người xem có được ?”

      Nhược Ngu nhìn nhìn, cảm thấy rất đẹp liền ngâm mình vào bôn tắm đầy cánh hoa thơm ngào ngạt, lúc làm tóc Tô Tú búi kiểu đọa mã kế, vì màu váy mát mẻ nên thích hợp dùng nhiều trang sức liền sai người hái bông mẫu đơn nở rộ nhất vườn màu hồng phấn cài lên mặt sau của búi tóc làm nổi bật khuôn mặt kiều diễm hơn hoa.

      Tô Tú định thoa lớp son mỏng, nhưng tiểu phu nhân nhất quyết chịu, muốn bôi bôi trát trát lên mặt, may mà bộ dạng Nhược Ngu tốt, tô son phấn nhiều cũng lên vẻ tục khí bằng gương mặt đầy son này còn làm người ta tưởng đây là tân nương sắp lên kiệu.

      Đến khi hoàn tất, nhà bếp cũng nấu cơm xong, nhưng sau khi cả bàn đồ ăn được bưng lên, đợi rồi chờ cũng nghe thấy tiếng người ở tiền viện. Lúc săp lên đèn, quản gia vội vã chạy vào, giọng với Long Hương canh ngoài viện: “Vừa rồi Tư mã đại nhân phái người báo có lẽ đêm nay đại nhân về phủ, Tư mã phu nhân ăn bữa tối trước cần chờ ngài ấy, dặn phu nhân ăn xong đừng tham lạnh ăn nhiều dưa.”

      Đến khi Long Hương nhắn lại lời này cho người trong phòng, tiểu phu nhân vốn vẫn ngồi ngay ngắn bên bàn ăn đột nhiên suy sụp, cặp mắt được vẽ tỉ mỉ tựa như đầm nước. khắc sau, phu nhân đột nhiên đứng lên im lặng xách váy chạy ra ngoài. Người gác cổng nào dám mở cửa cho phu nhân, quản gia cũng tới khuyên bảo: “Phu nhân, giờ trời tối đen, ngài còn muốn đâu? Nếu có chuyện gì muốn làm cứ giao cho chúng tiểu nhân là được.”

      Tô Tú với Long Hương chạy tới sau cũng hết lời khuyên bảo, nhưng Nhược Ngu vẫn ngang như cua, vô luận thế nào cũng bám lấy cửa lớn, đứng ì ở cửa. Cuối cùng, Tô Tú có biện pháp, đành lấy ghế nằm lại mời phu nhân nằm xuống, nhưng Nhược Ngu vẫn chuyện, đứng sau cửa dùng ngón tay chuyển màu xanh nhạt khẩy cửa chính màu đỏ son. Lớp sơn cửa mới bị phu nhân khẩy hồi tróc mảng.

      Đứng cả canh giờ, Nhược Ngu bắt đầu buồn ngủ, liền ngồi xổm xuống đất, cánh tay nhắn ôm lấy đầu gối, chôn mặt vào giữa hai cánh tay. Tô Tú và Long Hương khuyên nhiều lần, Nhược Ngu ngay cả ư hử cũng , cứ thế ngồi lỳ trước cổng lớn. Tiểu phu nhân bất động, những hạ nhân nào dám , chỉ đành nhanh chóng lấy mấy chậu nước ngải đặt xung quanh tránh muỗi đêm đốt da non thịt mịn của phu nhân. Quản gia mới nhận chức tên Trữ Thằng cảm thấy mới lên chức gặp vấn đề nan giải, nhìn tiểu phu nhân giống như trẻ con giận dỗi ngồi trước cửa cả người như lửa đốt, chỉ đành thở dài than vãn: “Ôi chao, ôi chao.”

      Đến nửa đêm, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, sau đó là tiếng vó ngựa. Quản gia vội vàng chạy đến mơ cửa nhìn, hóa ra là gã sai vặt bên cạnh Tư mã đại nhân gõ cửa, nhìn tiếp là Tư mã đại nhân xoay người xuống ngựa, nên vội lớn: “Tư mã đại nhân, ngài về rồi, phu nhân đợi ngài đến tận giờ, khuyên thế nào cũng chịu về phòng ngủ.”

      Tô Tú cùng Long Hương đỡ tiểu phu nhân sang bên để tránh bị cửa đập vào người. Nhưng hai người quên mất điều quan trọng: người ngồi lâu máu khó lưu thông, chân cảm giác như bị trăm ngàn cây kim đâm vào, Nhược Ngu chịu được liền khóc rống lên, lập tức biến gương mặt thành bức tranh sơn thủy.

    5. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      :059::059:
      sau này khi Nhược Ngu khỏe lại, nhớ đến những chuyện vừa qua...phấn khích quá !
      only Hong, Hale205daovan210 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :