1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 46
      Edit: jessfann

      Suốt thời gian buổi tiệc tối được diễn ra, Bình Diêu công chúa lại lặng lẽ lạ thường. Nhìn Trử Kình Phong tỉ mỉ đưa khăn cho tiểu biểu muội, kiên nhẫn rót nước, gắp thức ăn cho nàng ấy, trong lòng nàng ta cảm thấy lạnh, lạnh đến mức gần như có thể đóng băng, đông cứng cả người.

      Trước kia nàng ta chưa từ bỏ ý định này vì nghĩa vô tâm, phần là do mình làm chưa đủ, nên thể ủ ấm trái tim vốn lạnh như băng của . Mà lúc này nàng ta mới hiểu, phải nàng ta thể ủ ấm trái tim , mà chính bởi vì nàng ta phải là người mà muốn.

      Thân phận của mình là công chúa nước Đại Sở, tôn quý đến bực nào, nhưng mà ở trong mắt Trử Kình Phong lại tràn đầy khuyết điểm cách nào lấp đầy, cho dù mình có tốt đến đâu, là con của hoàng đế thế nào, vẫn khinh thèm cưới. Người mà muốn... Phải chăng là loại nữ tử yếu đuối dịu dàng, như chim luôn nép vào người?

      Bình Diêu nhìn thấy kia hơi bĩu môi, lắc ống tay áo của Trử Kình Phong, thầm khe khẽ, nàng hận tại sao mình lại là Bình Diêu công chúa của Đại Sở, nàng ước mình chỉ là tiểu biểu muội quê mùa, ăn nhờ ở đậu mà thôi.

      Tuy còn cao sang quyền quý, nhưng lại có thể tha hồ ở bên cạnh nam tử mình mến… ... Đây chẳng lẽ là giấc mộng mà suốt cuộc đời này mình thể nào với tới được ư?

      Tiệc tối gần tàn tứ thiếu gia lại cực kì ân cần muốn ra mặt dẫn đường, dắt Lý Nhược Ngu ra khỏi nhà thủy tạ, ngờ lại bị thân hình cao lớn của Trử Kình Phong lặng lẽ đứng ra ngăn lại.

      Ra khỏi Tĩnh viên, Trử Kình Phong sầm mặt xuống hỏi: “Hôm nay ở yến hội, vì sao lại nhìn sang hướng của Tứ thiếu kia cười hoài dứt?”

      Lý Nhược Ngu lại cực kì vô tư, chỉ hơi khó chịu, nên vuốt bụng : “ ăn uống thô lỗ và thất lễ, lại cứ mãi nhìn muội, đến mức nước canh dính cằm cũng hay biết, mà Viên tiểu thư kia lại cũng thèm nhắc nhở ca ca nàng ta, chỉ lo trợn tròn mắt nhìn muội. Muội nhìn thấy bốn con mắt của huynh muội bọn họ, đua nhau trợn trắng lên, buồn cười chịu nổi."

      Mặt Trử Kình Phong lạnh như băng, nếu phải nể mặt thái tử ở đây, dùng đao khoét mắt tên kia. Con trai của Tùy Phong Hầu, đúng là biết liêm sỉ lễ nghĩa.

      “Về sau nhớ kỹ, ngoại trừ ta ra, cho phép nàng cười với nam nhân khác.”

      Nhược Ngu nhu thuận gật đầu, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Hiền nhi đệ đệ sao?”

      Trử Kình Phong bị nàng hỏi đến nỗi mất kiên nhẫn, liền hôn lên cái miệng lải nhải kia.

      Ngày thứ hai sau khi trở về từ dạ tiệc, Nhược Ngu bị Trử Kình Phong moi ra khỏi ổ chăn: “Hôm qua nàng trốn học là sai phạm quy tắc, hôm nay học sớm để đến chỗ phu tử nhận phạt, có hiểu ?”

      Nhược Ngu mơ hồ dụi mắt gật đầu, lẩm bẩm : “Còn phải chuẩn bị lễ vật cho phu tử…”

      Trử Kình Phong cảm thấy bé ngốc này ra lại học chiêu vuốt mông ngựa là nhanh nhất, tiến bộ thần tốc, lập tức cười : “Nàng nên hiểu tôn sư trọng đạo, phu tử cái gì nàng cũng được cãi lại, có biết ?”

      Sáng tinh mơ bị phu quân lôi dậy, ân cần dạy bảo phen, xong rồi Nhược Ngu rửa mặt ăn điểm tâm. Sau đó kêu Tô Tú mở rương ra để tìm lễ vật chưa cho phu tử.

      “A Tú, ngươi xem ta nên đưa cho phu tử cái gì, nàng ấy còn tặng cho ta món quà thơm như thế.”

      Tô Tú ngẫm nghĩ : “ thưởng thức của Chu phu tử phải tầm thường, nô tỳ thấy những vật dụng bên cạnh nàng ấy, mặc dù phải vàng bạc hay trang sức bảo thạch, tất cả đều là bảo vật có lai lịch theo phong cách cổ xưa, như nghiên mực kia là nghiên mực đuôi rồng được sản xuất ở Giang Tây, chạm trổ cũng thuộc dạng cao tay. Phu nhân ngài nếu tặng lễ, nên tìm những vật có ý nghĩa, tặng tranh chữ thượng hạng là tốt nhất.”

      Nhược Ngu gật đầu: “Đều nghe theo A Tú.” Vì thế Tô Tú đến khố phòng chọn bộ tranh vẽ hồ sen của Khê Thạch tiên sinh tiền triều.

      Bởi vì Nhược Ngu dậy sớm nên tới thư viện.

      Thiến Tư thư viện chia hai viện trước và sau, tiền viện là nơi tới học bình thường. Còn hậu viện vắng vẻ tĩnh mịch còn lại là cho nhóm phu tử sử dụng.

      Bởi vì Chu phu tử thích yên tĩnh nên chỗ ở là tiểu viện nằm sâu trong rừng trúc. Phu tử này tính tình quái gở, nha hoàn thậm chí ai, chỉ sống mình ở nơi này.

      Lúc này trong tiểu viện vô cùng yên tĩnh, dường như phu tử vẫn còn chưa tỉnh dậy, chổi nằm lăn lóc trong sân chỉ được quét nửa, nửa còn lại vẫn còn những cánh hoa phù dung héo rũ, rơi rụng vương đầy đất.

      Nhược Ngu bỗng chốc muốn nghịch ngợm phen, đưa tay lên môi ra hiệu với Tô Tú, sau đó rón ra rón rén vào trong sân, nhón chân nhìn qua cánh cửa sổ phòng ngủ được mở ra nửa nhìn vào trong phòng, nàng muốn nhân dịp phu tử vẫn còn chưa tỉnh giấc, đem bức họa cuộn tròn đặt ở án thư để miễn chạm mặt mà nàng bị trách phạt.

      Nhưng ngờ khi vừa nhìn vào, bị hù dọa đến giật bắn cả người.

      Trong căn phòng mờ tối, tấm rèm che chiếc giường cũng chỉ khép hờ, mà phu tử ngày thường vốn luôn nhã nhặn lạnh lùng, nay đôi má ửng hồng, ánh mắt mơ màng, đôi tay thon dài trơn bóng bị bức mành đỏ bằng sa mỏng trói chặt vào đầu giường, chân trắng như tuyết buông thỏng xuống giường, mũi chân xinh xắn co rụt lại cách lạ thường. Mà dán sát người nàng là nam tử cường tráng tuy rằng có màn che nhưng vẫn có thể nhìn ra nam tử kia hình như mặc quần áo, và vùi đầu vào cổ phu tử.

      Trong gian mờ tối đó, tất cả đều có vẻ chân thực. Nam nhân dùng giọng thấp, khẽ thầm khuê danh của Chu phu tử: “Tiềm Vũ… Tiềm Vũ…” thanh ken két của ván giường tựa như che dấu tiếng rên khe khẽ của phu tử.

      Nhược Ngu kinh hoảng ngây ra như phỗng, theo bản năng lập tức nghĩ đến phu tử bị người xấu ăn hiếp, muốn mở miệng hét lớn miệng mình bị Tô Tú che kín lại. Nhìn lại, Tô Tú biến sắc nhìn về phía nàng nháy mắt, ý bảo nàng cần kêu, sau đó liền lặng lẽ kéo nàng ra khỏi sân, bởi vì bối rối chạy nên tranh kia bị rơi mặt đất cũng biết.

      Đợi được đoạn, Nhược Ngu khẩn cấp hất tay Tô Tú ra, : “A Tú, vì sao ngươi lại ngăn cản ta? Chẳng lẽ ngươi thấy người kia khi dễ phu tử sao?”

      Tô Tú ở phía sau Nhược Ngu cũng nhìn thấy hình ảnh bên trong căn phòng. Mặt đỏ tai hồng : “Phu nhân, chuyện này thể nào hét lên được. bởi chung quanh đây còn có những phu tử, ma ma, nha hoàn khác cư ngụ. Nếu kêu lên chẳng phải dẫn đám người kia đến. Vậy chẳng phải danh tiết của Chu phu tử mất hết sao?”

      Nhược Ngu tin, muốn trở về phòng. Tô Tú vội vàng níu nàng lại : “Nô tỳ hỏi ngài, vừa rồi miệng của Chu phu tử có bị bịt lại hay ?"

      Nhược Ngu sửng sốt, nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu. Tô Tú tiếp: “Đương nhiên rồi! Bởi vì Chu phu tử cố chịu đựng muốn kêu lên, có thể thấy được là phu tử muốn người khác biết. Nô tỳ và ngài biết cụ thể tình hình bên trong, nay mời mà đến, tự tiện xông vào sân nhìn thấy hình ảnh đó ổn, làm soa có thể tùy tiện xông vào phòng? Nếu ngài lo lắng cho Chu phu tử, nô tỳ và ngài lẳng lặng ngồi tại chỗ này, đợi đến người nọ ra kêu thị vệ bắt người.”

      Tô Tú ra nhìn thấu tính tình của Chu phu tử, người đọc đủ thứ kinh thư lại càng quan tâm thể diện nhiều hơn bất kì ai, mới vừa rồi xem tình hình chấn động kịch liệt giường, chắc có lẽ người kia có được thứ muốn, dù có vào cũng vô ích, huống chi nàng vẫn là con chưa gả, nếu cứ như vậy mà xông vào, cho dù người nọ là tên hái hoa tặc háo sắc chăng nữa nàng cũng có khác gì người đàn bà ghen tuông bắt kẻ thông dâm?

      Tô Tú trước giờ nhát gan, hôm qua đúng lúc bị Tư Mã trách phạt, hôm nay có đánh chết cũng dám làm cho phu nhân quan tâm mấy việc vớ vẩn.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      trở lại đầy lôi cuốn sau mấy ngày ra....vào...ra... vào
      Sa Mịch Nhi thích bài này.

    3. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      chương này bị ngót hay sao ấy

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Cho ăn ngọt đến mức phát ngấy để khỏi ăn gì thêm trong bữa tiệc nữa, haha thủ đoạn của quá cao minh

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Nhược Ngu nghe hiểu, cũng hiểu được, nàng chỉ biết là phu tử bị người ta khi dễ, nàng tuyệt đối thể khoanh tay đứng nhìn. Lập tức dùng sức tránh tay của Tô Tú mà thoát ra, ra sức chạy về, thuận tay lượm viên đá lót đường.

      Nếu Tô Tú thể kêu to lên, nàng liền đem tên trứng thối kia đánh cho đến chết.

      Nhưng mà vừa bước vào trong sân, đợi đẩy cửa, cửa tự động mở. Nhược Ngu giơ cao viên đá, kinh ngạc trợn mắt, chỉ thấy bên trong cửa là bóng lưng người nam nhân, tóc dài rối rung, áo khoác vội. Người đó ràng là thái tử Triệu Dần Đường ở tiệc rượu hôm qua.

      Lúc này người tản ra hơi thở nồng đậm có chút nồng. Thứ mùi đó quen thuộc, đó là mùi ái muội mỗi lần Trử ca ca cùng mình càn quấy.

      Thái tử vừa rồi tuy rằng động tình, say mê chìm vào thân thể của giai nhân, nhưng mà vẫn nghe được chút thanh bên ngoài. Rạng sáng hôm nay thừa dịp sao còn sáng, trăng chưa mờ mà mình lẻn vào thư viện, rốt cục tìm được nữ nhân mà mình tìm bấy lâu. trói nàng giường vì tội nghe lời, giày vò nàng khoảng canh giờ, vẫn chưa đủ thỏa mãn, lúc đó lại bị người ở ngoài phòng khách đến cắt ngang. chỉ có thể đứng dậy khoác áo quần ra, lúc này thấy tiểu biểu muội của vị nào đó giơ viên đá chuẩn bị ném về phía .

      Thấy nàng tựa như nghĩ tới người đó là mình, bộ dáng hoảng sợ, thái tử chậm rãi lộ ra ý cười: “Nhược Vũ tiểu thư có nhã hứng, sáng sớm liền tới đây tản bộ.” xong đưa tay nhận lấy hòn đá trong tay Nhược Ngu hơi mân mê, sau đó liền bóp nát.

      Nhược Ngu ngờ lại có quái lực như vậy, nhất thời trợn tròn mắt.

      Thái tử liếc thị nữ Tô Tú mặt tái mét quỳ phía sau Nhược Ngu, thản nhiên : “Nếu tản bộ đến đây, đúng lúc muốn mượn thị nữ của tiểu thư lúc, muốn nhờ nàng chuẩn bị nước ấm tắm cho Chu phu tử. Bổn vương từng gặp qua ngươi ở phủ quận chúa, chắc ngươi được điều đến phủ Tư Mã, có lẽ, ngươi biết những quy tắc của nô tài, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài nửa phần, ta liền cắt đầu lưỡi của ngươi.”

      xong, hướng Tiền viện, mà đến chân tường thư viện, khẽ nhún người bay lên, sau đó nghêng ngang rời .

      Tô Tú lúc này ngã ngồi ở mặt đất, cảm thấy nửa cái mạng của mình đều sắp bị hù chết. Tên hái hoa tặc kia dĩ nhiên là thái tử. Phu tử gần ba mươi tuổi, so ra lớn hơn thái tử rất nhiều, mối liên hệ cực kì xa như vậy làm sao mà có thể ở chung chỗ?

      Lời thái tử thể nghe, lập tức kéo Nhược Ngu vào phòng, nhanh chóng khép cửa phòng lại.

      Mạn mành bên trong nhà buông xuống hết, túi lưới trói chặt bàn tay mỹ nhân cũng bị quăng mặt đất, trộn chung với đống quần áo xốc xếch.

      Ngay lúc Tô Tú biết gì cho phải bên trong mạn mành phát ra thanh, thanh trong trẻo thường ngày của Chu phu tử nay xen lẫn chút khàn khàn: “Nhược Vũ tiểu thư và Tô Tú?” Hiển nhiên nàng cũng nghe được lời vừa rồi của Thái tử.

      Tô Tú vội vàng : “Chính là nô tỳ, phu tử có gì phân phó?”

      "Bên ngoài viện có giếng nước, giúp ta nấu chút nước nóng được ?”

      Tô Tú chậm rãi nhàng thở ra, liếc nhìn phu nhân, chẳng hiểu sao phu nhân lại trầm mặc lời, nàng liền nhanh tay nhanh chân múc nước, nhóm lửa.

      Chờ chuẩn bị xong thùng tắm, Tô Tú mới dìu Chu phu tử bước xuống, tuy rằng biểu tình bình tĩnh nhưng mà khi lại loạng choạng vững, biết bị Thái tử giày vò thành bộ dáng gì nữa.

      Đợi tắm xong, sau đó thay bộ quần áo khác, Chu phu tử lại phân phó: “Ngươi tìm Lý phu tử, dạy môn cầm nghệ, là hôm nay ta thấy thân mình hơi khó chịu, nhờ nàng ấy dạy dùm cho ta khóa hôm nay có được ?”

      Tô Tú lĩnh mệnh ra khỏi cửa, Chu phu tử ngồi ở ghế tre, quay đầu cười hỏi Nhược Ngu: “Vì sao cứ mãi ngồi đó rầu rĩ, lời nào?”

      Nhược Ngu mặt nghiêm nghị, cắn môi, cuối cùng mở miệng thừa nhận : “Hôm qua Thái tử có bảo ta nhờ ngài điều chế hương liệu giúp , vì thế nên mới tới tìm ngài, rồi khi dễ ngài?”

      Chu Tiềm Vũ khẽ thở dài, nghĩ thầm tuy rằng nàng bị té đến choáng váng đầu óc, nhưng tính cách nhanh nhẹn, suy luận thông minh đó ngược lại chưa bao giờ biến mất. Nàng biết trong lòng Nhược Ngu nhất định rất áy náy khi thấy mình bị người ta khi dễ như thế, lập tức là ngoắc nàng đến bên cạnh mình, hòa nhã : “Ta với ... Chính là đoạn nghiệt duyên trốn thoát, tránh khỏi. Đây chính là mệnh số trong cuộc đời ta, cho dù ngươi , cũng luôn có biện pháp tìm được ta. Chuyện này hoàn toàn liên quan gì đến ngươi, ngươi cứ ngoan ngoãn học, đừng chuyện này với bất kì ai là được."

      Nhược Ngu chớp mắt, cố gắng nhịn chảy nước mắt, hỏi: “Vậy thái tử có cưới ngài phu tử? Trử ca ca từng , chuyện hôn môi, sờ ngực, như thế, chỉ có vợ chồng mới có thể làm.”

      Mặt Chu phu tử thoáng trắng bệch, ảm đạm, sau đó " cưới, ta... Cũng gả cho ..."

      Nhược Ngu nhíu mi hỏi: “Vì sao?”

      Chu phu tử sờ mái tóc dài của nàng : “Dù có chân tình, nhưng mà trong lòng nam tử vẫn luôn có thứ quan trọng hơn cả mối chân tình đó, người nào lưu luyến, dây dưa mãi với mối chân tình này, kết quả cuối cùng đều bị đè ép, đến tan thành mây khói, cuối cùng chỉ còn lại có vô tận xấu xí cùng tiếc nuối..."

      “Vậy…Phu tử, cứ như vậy mà khi dễ ngài, ngài có thương tâm ?” Nhược Ngu trừng mắt nhìn, lại hỏi.

      “Ngươi biết ? Ta có người bạn cũ. …Nàng ấy... Mặc dù tuổi hơn ta rất nhiều, nhưng lại là nữ tử có lòng dạ rộng rãi nhất trong thiên địa, nhưng mà vẫn tránh khỏi mối nợ tình như thế này. Nàng ấy biết vị hôn phu của mình cùng thứ muội tư thông, ngại vì chuyện xấu trong nhà nên thể kể ra với bất cứ ai, kể cả người nhà.

      Khi đó ta cũng như thế. lưng mang theo vết thương lòng, muốn đường đến phía Bắc, đường ta với nàng gặp nhau, nàng mời ta chè chén đêm, trong lòng ta là khổ, nhưng mà ta biết trong lòng nàng còn khổ hơn. Nàng tuổi trẻ mà phải gánh trọng trách chấn hưng cả gia tộc, lòng vì người nhà của mình mà bôn ba vất vả, nhưng kết quả là, thứ muội mà nàng lòng thương, cùng với vị hôn phu quen biết nhau nhiều năm, lại dùng phương thức xấu xa nhất, ghê tởm nhất để phản bội nàng.

      Khi đó, ta nghĩ nàng khóc, nhưng mà nàng uống rượu cả đêm, vệ sinh vài lần, giọt nước mắt cũng rơi xuống. Khi ấy ta hỏi nàng vì sao có thể nhịn được? Nàng cười , thế gian này mất hai người nàng thương, nàng càng phải bản thân mình thêm ít nữa, đền bù những thua thiệt này, nước mắt khi chảy xuống, đó làm người ta cảm thấy mình đáng thương, và vô cùng thất bại. Ngày mai nàng còn có mối làm ăn quan trọng hơn, uống thêm chút rượu, sau đó liền đem câu chuyện thoải mái đó, xả hết vào nhà xí. Thế là xong!

      Ta biết lời này nàng ấy cho mình, cũng như cho ta. Lúc ấy bởi vì người ta cưới cưới người khác, lòng ta bị tổn thương nên ta xa, phiêu bạc bốn phía, hình dáng tiều tụy, cảm thấy sống còn ý nghĩa gì nữa, đột nhiên nổi lên ý nghĩ muốn bỏ qua cuộc sống này....

      Nhưng mà nghe xong lời của nàng, ta mới cảm thấy lòng thoải mái hơn, ra ta người nam nhân đáng đó làm cho mình đáng thương, thất bại quá lâu....

      Thế gian này vốn xem nữ tử, nếu mình bản thân mình, chẳng phải, mình càng vùi mình xuống bùn nhơ, chút đáng giá ư? Buồn cười nhất là bản thân tự xưng mình đọc đủ thứ thi thư, nhưng mà cũng nhìn ra được chân lý đó…

      Cho nên, Nhược Vũ tiểu thư à, tuy rằng hôm qua đối với ta như vậy, ta lại cảm thấy đau lòng, thân thể này dã bị giày vò, nhưng trái tim của ta, ta lại để dành cho chính bản thân ta, bao giờ.... Cho bất kì ai nữa!"

      Nhược Ngu nghe thế, trong lòng đột nhiên chua xót kiềm chế được, nước mắt tích lũy trong đôi mắt to ấy cứ như vậy mà lăn xuống như những hạt mưa rơi, nức nở : “Chẳng biết tại sao, nghe phu tử vậy, trong lòng ta thấy đau đớn… Ta đây là người thích khóc, hề có nửa điểm kiên cường như bạn cũ của phu tử, phải làm sao đây?”

      Chu phu tử nhìn rơi nước mắt ngừng trước mắt, giọng đầy cảm khái, khẽ thầm: "Bởi kiếp trước, giữ quá nhiều nước mắt trong lòng, nên kiếp này, phải để nó rơi ra, đừng quên rằng, có thể thoải mái khóc cười cũng là loại phúc phần, có cái gì mà tốt?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :