1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 34
      Edit: jessfann

      biết nam tử tà mị trước mắt là Quỷ Kiến Sầu nước Đại Sở, Sở Uyển Nương miệng giờ biến thành ngọc trai đóng chặt, bao giờ chuyện nữa.

      Chẳng qua là nàng nghe Lý Nhược Ngu té ngựa rớt bể đầu óc mắt tuôn ra hai hàng lệ.

      Trử Kình Phong thấy nàng như vậy nhất thời hỏi ra được cái gì, vì thế cũng mất hứng thú đặt câu hỏi, nên tạm thời đem nàng tạm giam ở trong khoang thuyền. Mà hộp gỗ kia đoan chánh bày đặt trước mặt .

      Tuy rằng khoá nhưng Trữ Tư Mã chỉ hơi dùng lực chút liền bẻ gãy ổ khoá, mở ra cái hộp kia. Bên trong hộp có chứa mấy phong thư, phong là cho Lý mẫu, bên trong đó giao phó lại tất cả những trương mục, cửa hàng, bến tàu sau này nếu mình có chuyện cực kì tỉ mỉ. Lại đặc biệt cảnh báo với Lý mẫu là có người muốn xâm chiếm gia sản Lý gia, nếu đối phương có quyền có thế cần tiền tài, thể chống chọi, dù sao tiền như củi xanh rừng, nếu còn sống vẫn còn có hy vọng kiếm lại được. Bởi vì ngoài trừ cửa hàng của Lý gia, nàng đặc biệt đặt mua sản nghiệp ở Kim Châu lấy danh nghĩa Phùng chưởng quầy cách kinh thành xa, như vậy cũng đủ để Lý mẫu cùng đệ đệ sống qua ngày.

      Về phần gia tộc chiến thuyền cần hao tổn tâm sức bảo vệ, bởi vì nếu nàng còn cách kiếm tiền từ nghề đó cũng tồn tại, cơ nghiệp của Lý gia nhất định giữ được. Cho dù là cơ nghiệp trăm năm cũng có lúc sụp xuống, đây là chuyện bình thường của thời thế nay, ý bảo Lý mẫu cần nhận hết trách nhiệm về mình. Mà đệ đệ nếu có hứng đóng thuyền nàng có giao cho Phùng chưởng quầy mấy tờ bản vẽ, có thể đến bến tàu mời người có kinh nghiệm chèo thuyền phong phú phụ đạo bên.

      Nếu là muốn tiếp tục đào tạo sâu, có cơ duyên bái Qủy thủ làm sư phụ, nhất định có lợi rất nhiều, đóng thuyền liên luỵ đến mạng người, cần phải cân nhắc chu đáo cẩn thận, tuyệt đối thể ỷ là truyền nhân hàng đầu của Lý gia mà kiêu ngạo tự mãn. Nhưng nếu đệ đệ thích cần bắt buộc, tuyệt đối thể cho đệ đệ làm quan, tại thời thế loạn lạc, hoàng quyền thất thế, cũng phải là thời cơ tốt để vạch ra kế hoạch lớn. Đây là phong thử gửi cho nhà được viết lưu loát, có đến hơn mười trang.

      Trử Kình Phong nhìn chữ viết xinh đẹp tờ giấy nhưng kém phần sắc bén, cũng có thể hiểu được là Nhược Ngu yên lòng rất nhiều đối với hai mẹ con yếu đuối ngây ngô của Lý gia.

      Ngoài ra, mấy phong còn lại là chia ra cho Phùng chưởng quầy cùng chủ đội tàu Lý gia, còn có mấy tờ đánh dấu tường tận bản vẽ, ràng là chiến thuyền mà công bộ giờ nôn nóng chế tác.
      Có thể tưởng tượng được Nhược Ngu lúc ấy đúng là ôm tâm trạng chắc chắn chết khi bước vào đại doanh của Trử Kình Phong .

      Trử Kình Phong đứng dậy vào nội thất.

      Nhược Ngu thay xong quần áo, ăn chén chân vịt hầm cùng với súp hạt sen, sau khi uống xong nửa chén sữa dê, cũng ngủ rồi.

      Dù sao vừa mới bệnh nặng trận, hôm nay lại lâu nên có lẽ nàng cũng rất mệt mỏi. Ăn no rồi tự nhiên ngủ say.

      Trử Kình Phong ngồi ở bên giường, nhìn nàng vùi vào trong mền gấm lộ ra khuôn mặt trong trắng ửng hồng, nhịn được nên cúi người xuống hôn. Sau đó vạch chăn ra, dưới xoay người kiểm tra ngừoi nàng xem có bị thương ở đâu .

      Ở đêm tân hôn tuy rằng càn rỡ khi dễ tiểu nữ tử này phen, nhưng khi đó có chút quá mức vội vàng, lại trầm mê thân thể trắng mịn đầy đặn nên lưu ý là người nàng có vết thương hay .

      Trái phải xem xét phen, lửa trong lòng Trử Kình Phong ngừng lan tràn. Ngủ ngọt ngào, tay chân dang rộng thoải mái ra trước mắt mà phòng bị chút nào, chính rất muốn làm như có chuyện gì kiểm tra tỉ mỉ thân thể của nàng.... Cho dù có nhạc mẫu đại nhân đưa rượu bổ trợ hứng, mũi của Tư Mã đại nhân cảm thấy nóng nóng ươn ướt.

      Đột nhiên Trử Kình Phong bỗng nhớ ra chuyện, vén lên cái yếm màu hồng đào của nàng, lộ ra cái bụng trắng nõn. Bên cạnh cái rốn mượt mà là vết sẹo hồng hồng do bị thương.

      Nhớ lần trước lúc cắn ngay vết sẹo thân thể Nhược Ngu đột nhiên cứng ngắt, sau đó liền khóc náo loạn ngừng. Lúc ấy chỉ ảo não cho rằng nàng sợ hãi mình vì mình khác người chứ nghĩ đến vết sẹo này. Nay nhìn kỹ, vết sẹo bị đao đâm,
      thoạt nhìn thấy bình thường nhưng mặt sẹo lại sưng lên cao, miệng vết thương lớn, nhưng vết thương nhất định rất sâu. Vũ khí kia sắc bén lạ thường tuyệt đối phải là vật bình thường.

      Theo như lời trước đây của Sở Uyển Nương, Nhược Ngu bị thương là lúc vận chuyển quân nhu, như vậy mới là kì lạ. Nhưng người đâm nàng là người phương nào?

      nhàng chạm đến vết thương mà miệng sớm kết vảy, Trử Kình Phong khỏi hổi tưởng lại khi nàng mình đến bản doanh chịu tội.

      lâu thấy gương mặt nhắn mà tựa hồ như là gầy rất nhiều, nhất định là do bị thương nặng mất máu nhiều, bản thân mình khi đó cũng là do trúng độc chưa lành, đầu trở nên bạc trắng nên nhìn vô cùng quỷ dị và tà mị. là bị phẫn nộ che mất lý trí.

      Lúc ấy rất tức giận nên lộ ra đôi mắt đỏ ngầu như máu, mà chán ghét hiển lộ của này làm cho lửa giận của thể khống chế. ra là trong lòng có ý định giết nữ tử này, phải cực lực ức chế cơn thịnh nộ lắm nên mới giết nàng mà chỉ đả thương đội ngựa, thiêu xe ngựa, đem nàng đuổi ra khỏi đại bản doanh, ràng là về sau đừng xuất trước mặt .

      Bây giờ suy nghĩ lại chút, loại sơ xuất quan trọng như thế giống như kiểu mà trầm ổn sớm trưởng thành này có thể phạm sai lầm. Hơn nữa mình phát lệnh truy nã, nàng vẫn liều chết đưa bản thân tới vì muốn tận mặt làm sáng tỏ nguyên nhân, tiếc rằng mình lại cho nàng cơ hội mở miệng.

      Nhớ tới phần“Di chúc” tỉ mỉ và xác thực kia, Trử Kình Phong rốt cuộc ở nơi người lộ ra chút nhàng yếu ớt, vuốt gò má của : “Nàng lúc ấy là sợ ta giết đến vậy sao? Vậy… vì sao nàng còn cố ý đến?”

      Thuyền lớn rốt cuộc xuất phát, trải qua mấy ngày tới địa giới của Mạ Hà thành. Ngồi xe ngựa thêm bốn canh giờ, rốt cuộc tới căn cứ của Trử Kình Phong.

      tại hoàng quyền thất thoát, các nơi ngang ngược cứ khuếch trương thực lực, mấy năm liền nộp lương thực là chuyện thường xảy ra. Chỉ cần trong tay thổ địa có binh quyền, vùng đất này là của Thiên Vương lão tử, ngay cả hoàng đế trong kinh thành cũng làm gì được.

      Đất của Trử Kình Phong rất rộng, tuy rằng khí hậu phương Bắc bằng phương Nam năm bốn mùa. Nhưng đất đai phì nhiêu năm sản xuất số lượng lương thực rất phong phú, chỉ là Mạc Hà Thành là chỗ xa xôi, đời sống của dân chúng thịnh vượng, Trử Kình Phong đứng ở chỗ cao nên biết rất , khi chiến tranh xảy ra cung lương từ xa thể quản lý được. sớm cổ vũ dân vùng biên giới khai hoang đồn điền, chỉ cần tự bản thân khai khẩn đất hoang, hàng năm giao ra gánh lương quyên góp là liền có thể đến Tư Mã phủ xin phép, khai ra địa khế, khai khẩn tất cả ruộng tốt.

      Bởi vì rất nhiều chiến lưu lạc bên ngoài nên phần lớn lưu dân liền vọt tới Mạc Hà Thành. Vì luật khai khoang này mà căn bản là tạm sống yên ổn, mà Mạc Hà Thành trong nhất thời trở thành châu quận phồn hoa giàu có nhất phương Bắc.

      Bởi vì cùng Viên thuật chiến trận đại toàn thắng, Trử Kình Phong lại thu hoạch ít thổ địa thành trì, tuy rằng bị thân tín vô liêm sỉ của Bạch gia cưỡng chiếm ít, nhưng phần lớn thổ địa thành trì vẫn nằm trpng khống chế của Trử Kình Phong.

      Chủ công phía Nam lâu mới quay về thành, hơn nữa còn mang về tân phu nhân mới cưới ở phía Nam, chủ đạo thành trì hai bên cửa hàng sôi nổi, đánh nước trong để rửa sạch đá phiến mặt đường, lại treo thêm đèn lồng đỏ cùng cẩm chướng đỏ để cung nghênh vị tân phu nhân từ phía Nam mới đến.

      Nhược Ngu trốn trong xe ngựa len lén ngắm ra bên ngoài, chỉ cảm thấy trước mắt toàn màu đỏ cùng đám người đông nghìn nghịt hoan hô mà hoảng hốt.

      Trử ca ca cưỡi con ngựa cao to ở đội ngũ phía trước, có thể thấy người ngựa ở đây rất là quý , ngừng hô to: “Chúc mừng Tư Mã đại nhân”, “Chúc sớm sinh quý tử”…

      Đợi ở phủ Tư Mã, quản gia Trử Trung sáng sớm liền đứng trước cửa hầu hạ, cười tủm tỉm chờ Tư Mã cùng phu nhân trở về phủ.

      Mặc dù nhìn thấy Tư Mã phu nhân, nhưng Trử Trung biết rằng vị phu nhân này rất được đại nhân thích. Trước đó, khi vẫn chưa làm lễ thành thân nhưng sai người đưa bản vẽ hàng mẫu đến phủ Tư Mã, trùng kiến Tư Mã phủ y theo các kiến trúc của Giang Nam. tại phủ trạch khởi công, khoảng chừng năm sau là có thể ở được.

      Ông cũng bố trí mới lại phòng ngủ của Tư Mã, mà biết vị tân phu nhân này có thích hay .

      Trử Kình Phong biết bây giờ Nhược Ngu vì thể nhớ được chuyện trước kia nên mỗi khi đến chỗ mới có chút bất an nên liền uể oải, thế nên liền tự mình đỡ nàng xuống xe ngựa.

      Quả nhiên mới vén cái màn nàng co rúc vào góc của xe ngựa, chắc là bị đám người kia hoan hô hù doạ. kiên nhẫn dụ dỗ hồi rốt cục nàng cũng động đậy, Trử Kình Phong lúc này mới ôm nàng xuống xe ngựa rồi sải bước vào bên trong phủ.

      Đám người của Quan Bá thấy chuyện vậy thành thói quen, nhưng mà bọn hạ nhân ở phủ Tư Mã kinh ngạc trừng mắt, nên lời.

      Người vừa rồi ôn nhu giống như dụ dỗ trẻ “Ngoan, Nhược Ngu ngoan…” người vốn lạnh lùng, chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc kia có là Tư Mã đại nhân ?

      Chẳng lẽ lên phương Nam uống nước hoa đào ba tháng nên thay hồn đổi tính?

      Bởi vì sợ Nhược Ngu sợ người lạ nên vào cửa sau của phủ Tư Mã, thị nữ hầu hạ nàng đều là mang từ phía Nam đến. Trử Kình Phong cũng vì thiếu nữ này nên tâm tư trở nên kiên nhẫn và tỉ mỉ hơn rất nhiều, sợ nàng thích ứng được như lần trước tích tụ ra bệnh tật.

      Đêm đó có trở về thư phòng mà là ngủ bên phòng ngủ của Nhược Ngu đêm.

      Chỉ là đêm này đúng là mệt nhọc kéo dài, Nhược Ngu bởi vì lạ lẫm hoàn cảnh mới nên đặc biệt dính , thêm nữa quen cùng hôn môi, chủ động chui vào lòng , vươn cái lưỡi tác quái phen.

      Lửa trong lòng bừng lên, liền đem cái miệng bình thường biến thành sưng đỏ sau đó mới nhả ra. Nhưng mà khi định hảo hảo thu thập nàng phen con bé nghịch ngợm lúc này chơi mệt nên nghiêng người ngủ đến bất tỉnh nhân .

      Trử Kình Phong chỉ có thể nhắm mắt lại, ngửi mùi thơm của bé con bên cạnh, cố gắng ổn định vị trí phía dưới căng cứng lên.

      Ở Vạn Châu Trử Kình Phong liền phái người tìm hiểu tình hình lúc bị thương của Nhược Ngu, nhưng mà qua mấy ngày đám người kia về bẩm báo là thu hoạch được gì, chỉ biết là Phùng chưởng quầy mà Nhược Ngu đề cập đến trong thư, xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà say rượu nên rơi thuyền vong mạng. Lúc đó có vài tên tiểu nhị theo, họ cũng là bệnh nặng bộc phát rồi qua đời, hoặc là bị thổ phỉ giết tung tích.

      Trử Kình Phong nghe xong mấy tin tức này mày nhíu càng chặt. Mấy điểm này có nhiều điểm trùng hợp, nhưng tập trung lại với nhau còn trùng hợp nữa. Nhược Ngu lúc trước rốt cuộc gặp cái gì? Nàng lúc ấy tránh ở thanh lâu của Sở Uyển Nương để chữa trị vết thương, rốt cuộc là tránh né lệnh truy nã của , hay là... Tránh né những thứ nguy hiểm khác?

      Nhưng mà tất cả những thứ này bây giờ đều thể tra ra được. Nhược Ngu giờ té hư đầu óc, chỉ có thể theo lời của Sở Uyển Nương mà tìm hiểu được chút manh mối.

      Chỉ là Sở Uyển Nương đối đãi với Lý nhị tiểu thư trung thành và tận tâm, còn đối với lại tỏ vẻ cừu địch, ra làm thế nào mới có thể cạy miệng Sở Uyển Nương được?

      Đến Mạc Hà Thành ngày thứ năm, Sở Uyển Nương vốn bị nhốt, cuối cùng dưới hướng dẫn nên được quản gia thả ra, bị tên dẫn đường đến bên trong phía sau hoa viên.

      Nhà họ Trử là Công Hầu mấy đời, tổ tiên thánh hoàng công chúa gả vào, sau đó mấy đời liên tục cùng hoàng gia quyền quý kết làm quan hệ thông gia, gia phả thể nào so sánh được. Sở Uyển Nương coi như là xuất thân tầm thường, lại có kiến thức ràng về các loại phủ trạch, nhưng ở nơi đình viện theo phong cách cổ xưa, mất tao nhã lịch này có thể thấm thía được căn cơ của nhà họ Trử, càng phát ra là do hôm đó lỡ lời nên mới yên.

      Nhưng mà nàng lo lắng nhất cũng là Nhược Ngu tiểu thư. Tại sao nàng ấy lại bị thương ngoài ý muốn? phải vị Quỷ Kiến Sầu này làm hại chứ? Còn có là tại sao hai người bọ họ lại thân mật như vậy, có phải tên nam nhân thoạt nhìn tà khí mười phần kia lại mê luyến sắc đẹp của nhị tiểu thư nên thừa dịp nàng ngu ngốc liền chiếm đoạt nàng làm đồ chơi?

      Vào hoa viên ngẩng đầu liền thấy Lý nhị tiểu thư mặc váy áo xanh trắng đứng dưới tán cây, mặt vui sướng kêu lên: “Ca ca, ta muốn viên trứng chim lớn nhất kia!”

      Mà vị Tư Mã thoạt nhìn uy nghiêm trầm kia, người mặc áo đuôi ngắn quần dài, thân thủ lưu loát mạnh mẽ leo lên chỗ cao gốc cây to, chuyên tâm lấy tổ chim.

    2. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      tư mã chăm vợ như chăm con
      tình hình này như đọc truyện đại thúc x loli vậy :025::025::025:

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      chậc! ra chị dự tính được có người muốn chiếm Lý gia, vậy có phải chị biết gian tình giữa con kia vs Thẩm gì đó ? hay liên quan đến Bạch gia gì đó. thanks edit nhieu nha
      Sa Mịch NhiHuyềnpluss thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 35:

      Edit: jessfann


      Bản lĩnh sát phạt đánh đâu thắng đó ở chiến trường khi được dùng để trộm trứng chim có gì có thể cản nổi.



      Trử Kình Phong nâng ổ chim phi từ cây xuống. đứng dưới tàng cây kích động đưa ánh mắt sùng bái, vẻ mặt vẫn thong dong bình tĩnh như cũ, đem ổ chim đưa cho Nhược Ngu, đưa tay nhận lấy cái khăn từ thị nữ chà lau hai tay, nhất cử nhất động lộ ra vẻ tao nhã, giống như là vừa mới vào Lăng Tiêu bảo điện tùy ý lấy mấy viên tiên đan bình thường. Rất khó làm cho người ta sinh ra cảm giác là Tư Mã đại nhân ra rất ngây thơ.



      Ở hoa viên trong đình có cái lò than đốt, phía cái dĩa bằng sắt có thoa dầu trong đó, bên cạnh là thịt tươi còn được cắt thành miếng cùng với hành lá và củ cải. xem ra vị Tư Mã đại nhân này là nhàn hạ thoải mái, ở trong hoa viên nướng thịt. Lau hai tay xong, Tư Mã đại nhân liền dẫn theo kia cùng với ổ trứng chim vừa mới lấy xuống, đập vỡ ra rồi để lên dĩa sắt, sau đó bỏ thịt bò tươi lên dĩa sắt và bắt đầu nướng, bao lâu sau, mùi hương thịt nướng lan tỏa khắp nơi.



      Mà vị Lý nhị tiểu thư kia nhìn thòm thèm như con chó , mắt mở to, nhìn Tư Mã đại nhân xoay người dùng cây trúc nướng mỹ thực. Vất vả mới nướng xong, Tư Mã vẫn chịu thả vào trong cái chén của vẫn liên tục bưng tự nãy giờ.



      Làm nôn nóng đến mức phát ra thanh ừng ực, nhưng Tư Mã đại nhân vẫn bị lay chuyển chút nào. Đến khi dùng môi thử xem còn nóng nữa mới đưa đến tận bên miệng của .



      Khi quản gia đưa Sở Uyển Nương vòng qua hành lang dài đến trong lương đình lúc này Trử Kình Phong mới giương mắt chỉ chỗ trống bên cạnh : “Sở tiểu thư nhiều ngày có được ăn ngon miệng, ngại mà uống cùng ta ly chứ?”



      Sở Uyển Nương nhìn có khuôn mặt thanh tú nhắn kia đưa bát vào bên trong, hít sâu hơi, khẽ nâng làn váy ngồi ở bên cạnh bàn.



      “Nhị tiểu thư, ngài…có nhận ra Uyển Nương ?”



      Nhược Ngu thấy Uyển Nương chuyện cùng mình, liếm liếm cái miệng đầy dầu mỡ, lại tự chủ rụt đầu lưỡi : “Tỷ tỷ uống nước nhìn rất đẹp, Nhược Ngu cũng muốn giống tỷ tỷ…”



      xong bưng chén mơ ướp lạnh bên cạnh lên, học theo dáng vẻ biểu diễn nghệ thuật uống trà của Sở Uyển Nương, từ từ nếm ngụm.



      Sở Uyển Nương vốn dĩ còn chưa tin tiểu thư bị ngốc lắm, nay nàng thấy bộ dạng này nên tin hoàn toàn, tròng mắt nóng lên, bi thương : “Chỉ mới có mấy tháng, sao ngài lại trở nên như vậy…”



      xong liền trợn mắt hướng về phía Trử Kình Phong, thầm nghĩ: Sử dụng thủ đoạn nghiệt gì mà đem nhị tiểu thư tra tấn thành như vậy?



      Trử Kình Phong trầm giọng : “Ngày ấy Nhược Ngu đến bên trong doanh trại, bổn tọa vẫn hề định tội cho nàng, nàng nộp đồ quân nhuxong liền về lại Liêu thành, sau đó bởi vì bị thương ngoài ý muốn. Mà bổn tọa chữa trị vết thương ở Liêu thành mới biết nàng cùng Thẩm gia từ hôn, vì thế bổn tọa cùng Lý gia kết duyên, cưới Nhược Ngu về làm vợ. Mong Sở tiểu thư đừng mãi ôm địch ý với bổn tọa."



      Trử Kình Phong làm người thanh nhã nhưng cao ngạo, mà người như vậy nếu mở miệng giải thích rất có sức thuyết phục.



      Sở Uyển Nương liền nhớ đến ngày vào thành, hai bên đường thảm đỏ trải dài, dân chúng sôi nổi chúc Tư Mã tân hôn vui vẻ, xem ra lời của Trử Kình Phong phải là giả.



      Thuở nhà nàng gặp phải biến cố, nên nàng biết thế nào là đạo nóng lạnh. Nhị tiểu thư nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thẩm gia đưa ra lời từ hôn cũng có gì kỳ quái, nhưng mà Trử Kình Phong biết vậy mà vẫn chịu cưới Lý Nhược Ngu làm vợ, đúng là đánh chết cũng nghĩ tới.



      Người nam nhân này nhìn khắc hẳn với người bình thường, ngờ tư duy cũng khác hẳn với người thường, là làm cho người ta khó hiểu.



      Trử Kình Phong thấy vẻ mặt buông lỏng của Sở Uyển Nương cũng biết rằng nàng tiếp nhận vài phần, liền thêm: “Bổn tọa và Nhược Ngu trước đây vừa mắt nhau, là chuyện giận dỗi thường ngày, bởi vì nàng là ái thê của bổn tọa, cho dù nàng có mưu tính hại ta, ta cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng nếu là người khác mưu tính hại nàng, ta thể xem như chuyện đó chưa từng xảy ra. Cho nên Sở tiểu thư là có giao tình tốt với phu nhân ta, mong rằng có thể đem hết những chuyện mà nàng biết ra tất cả, hãy đem chuyện nàng ngày đó bị tập kích cho ta biết.”



      Lúc này ở hậu trạch, khắp nơi là bóng cây của nhiều loại hoa, bên trong đình là chén dĩa chất thành hàng, mùi rượu thoang thoảng làm say lòng người. Tạo nên khí thả lỏng thoải mái và thân thiện.



      Mà Tư Mã đại nhân lại hiếm khi ăn mặc thong thả như thế này, áo trắng, quần chẽn dài màu xanh, chiếc áo cởi hai nút cao ở , lộ ra cái cổ cường tráng, mái tóc dài bạc trắng cũng búi cao mà chỉ dùng cái búi tóc bằng bạc cột lại sau lưng, vài sợi tóc buông xỏa hai bên thái dương, săn tay áo lên hai cánh tay, thon dài mà có cơ bắp.


      vừa chuyện vừa dùng dao sắc bén cắt khối thịt dê lớn, dao vung nhanh và chuẩn xác, miếng thịt đỏ tươi được cắt đều thành từng miếng , đến đây đột nhiên ngước cặp mắt thâm thúy kia, gằn từng chữ: “Nếu biết người nào gây nên, ta nhất định giết !"


      Sở Uyển Nương chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đột ngột thít chặt lại, nên hơi ngây người ra, nàng hoảng hốt cảm thấy trong mắt lên chút màu đỏ, giống như Diêm La lấy mạng…



      “Trử ca ca, Nhược Ngu còn muốn trứng trứng…”



      Lúc này, Nhược Ngu lại nũng nịu đem cái chén sứ kia đưa tới, ý bảo Tư Mã đại nhân nên nhanh chóng chiên thêm cái trứng chim thơm nức cho nàng.



      Màu đỏ trong mắt của Tư Mã đai nhân biến mất, giống như Sở Uyển Nương nhìn nhầm, nàng thấy nam tử tuấn này bày ra vẻ mặt cưng chìu, lấy khăn tay lau miệng Nhị tiểu thư, : “Ăn chậm chút, nếu giống hôm qua ăn gấp gáp rồi bị đau bụng.”


      Nhìn thấy cảnh như vậy, Sở Uyển Nương trầm mặc hồi lâu, sau đó mở miệng : “Lúc Nhị tiểu thư đường đến Vạn Châu, ở thuyền bị tập kích, bởi vì tình huống nguy cấp, nàng ra lệnh cho thuộc hạ dời đồ quân nhu đến chỗ thích hợp, sau đó liền lén vào Tú Xuân Lâu của ta lánh nạn. Bởi vì người trong Tú Xuân Lâu thỉnh thoảng có khách quen, luôn làm cho mấy nương trong lâu bị thương, vì vậy trong lâu có nuôi lang trung, thuốc trị thương có đầy đủ, có ra ngoài mua thuốc nên tránh được truy đuổi của mấy tên ác nhân.


      Ta cũng hỏi Nhị tiểu thư rồi, để biết hung thủ là ai. Nhưng mà nàng lại chỉ người cầm đầu kia che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt…đôi mắt kia rất đặc biệt, là màu đỏ…”



      đến đây, Sở Uyển Nương nhìn chằm chằm vào mắt , gằn từng chữ: “Tựa như mắt đại nhân lúc ban nãy.”



      Trử Kình Phong kinh ngạc ngẩng đầu, trầm mặc lâu, sau đó nheo mắt lại hỏi: “Nếu Sở tiểu thư hoài nghi, vì sao còn cho ta biết?”



      Sở Uyển Nương mỉm cười, từ khóe mắt tới đuôi lông mày đều quyến rũ vô hạn: “Ta lăn lộn ở trong đám nam nhân mà kiếm sống qua ngày, sao lại nhìn ra đại nhân sủng ái Nhược Ngu chứ, mặc dù biết sau này thế nào, nhưng trước mắt là chân tình thắm thiết. Huống chi nếu là đại nhân làm, lúc này Nhược Ngu tiểu thư vẫn còn mạng sao? Ngài cần gì phải hao tốn tâm tư tự đoạn quân lương?



      Mặc dù biết người mắt đỏ kia là ai, nhưng phỏng chừng trong lòng đại nhân cũng có tính toán. Ta tin rằng, nhờ đức của Tư Mã đại nhân, đương nhiên có thể bảo vệ nhị tiểu thư an toàn, nếu biết chuyện ta đương nhiên dốc hết lòng bẩm báo, giúp đại nhân tay."



      Nghe thế, trong lòng của Trử Kình Phong hiểu lý do tại sao Nhược Ngu lại cùng vị hoa khôi này là tri kỷ, tuy rằng rơi vào chốn hồng trần nhưng vẫn giữ được tâm tư sang quý và sảng khoái của nữ tử. Trình độ kiến thức so với những người bình thường cao hơn nhiều lắm.



      giơ tay cầm chung rượu lên, hơi nghiêng người: “Như vậy Trử mỗ liền cảm ơn Sở tiểu thư!”



      Trử Kình Phong luôn là người có ân tất báo, liền chuẩn bị giúp Sở tiểu thư chuộc thân, giúp nàng an trí nhà cửa ở Mạc Hà Thành.



      Sở Uyển Nương cám ơn ý tốt của Trử Tư Mã, lời dịu dàng từ chối khéo: “Nhị tiểu thư cũng từng đề cập qua chuyện giúp ta chuộc thân, nhưng mà do trong lòng ta vẫn làm chưa hết việc, còn muốn ở chốn hồng trần này thời gian nữa, xin Tư Mã đại nhân hãy cho người đem ta về Tú Xuân Lâu…”



      Mỗi người có chí hướng riêng, Trử Kình Phong cũng miễn cưỡng, lập tức sai người đưa Sở Uyển Nương về Vạn Châu.



      Trước kia chia tay, Sở Uyển Nương kéo tay Nhược Ngu, trong lòng có chút lưu luyến nỡ rời , thừa dịp Tư Mã đại nhân xoay người liền : “Trải qua lần chia tay này, chẳng biết khi nào gặp lại. Vốn là ngóng trông ngài bệnh tốt lên, nhưng bây giờ cảnh ngộ ngài như vậy, bản thân ta lo lắng nếu bệnh ngài tốt lên, lúc đó nếu phát ngài trở thành vợ của . Dựa theo tính tình trước kia của ngài, nên xứng với người có tính tình nhã nhặn câu thúc ngài, làm sao có thể chịu đựng được nam nhân bá đạo như thế này quản thúc chứ? Chẳng phải làm vậy là ủy khuất lòng mình sao…”



      Nhược Ngu nghe cái hiểu cái , bất quá nàng lòng lưu luyến nên gật gật đầu, khi than khổ chuyện trôi chảy hơn nhiều: “Trử ca ca có nhiều lúc hư lắm, luôn quản Nhược Ngu, có khi còn cho ăn cơm, tỷ tỷ, hay ta với tỷ nha, bánh ngọt ở chỗ của tỷ ăn rất ngon! Nghe Long Hương , tỷ ở đó chỉ cần nhảy múa ca hát cho người ta xem liền có cơm ăn!”



      Sở Uyển Nương dở khóc dở cười : “Nhị tiểu thư, phải đọc nhiều sách rồi tập viết chữ mới được, chẳng lẽ ngài muốn học tài nghệ hầu hạ người khác sao?"



      Nhược Ngu ra sức gật đầu: “Trử ca ca mấy ngày nữa mang Nhược Ngu đến học đường, đến lúc đó còn có thể kết bạn được với nhiều người trong trường…”



      Nghĩ đến có thể học giống như đệ đệ, trong mắt Nhược Ngu lóe lên ham học.



      Trử Kình Phong mặc dù đứng khá xa, nhưng tai tốt, nghe được cái Sở Uyển Nương lo lắng, còn có Nhược Ngu muốn vào Tú Xuân Lâu cùng Uyển Nương để cùng nhau ca hát kiếm cơm, trong lòng lập tức cực kì được vui, nếu phải xem xét giao tình ngày xưa của hoa khôi với Nhược Ngu, lại còn vừa cứu Nhược Ngu mạng chắc chắn để yên.




      Sau khi Sở Uyển Nương lên xe rời , Nhược Ngu vẫn còn lưu luyến rời, vẫy vẫy khăn.



      Mấy ngày nay, Uyển Nương dạy nàng đánh đàn, tuy rằng đàn ra điệu gì, nhưng nàng học Uyển Nương dáng người thướt tha khi quỳ gối chiếu đánh đàn, nàng cảm thấy mình cũng trở nên xinh đẹp. Nhưng mà lần này nàng rồi, còn ai dạy mình đánh đàn?



      Trử Kình Phong đứng sau lưng nàng cách đó xa, lạnh lùng nâng cao giọng : “Mau trở về!”



      Nhược Ngu lúc này mới chăm chú mỗi bước , hồn phách thất lạc bước về hướng .



      Tư Mã đại nhân hạ mí mắt hỏi: “ cho nàng ăn cơm nàng cùng người khác? Mẹ nàng dạy nàng như thế nào là ‘Trượng phu’? Đó là thể cách nhau dù chỉ trượng. Ta là của ông trời nàng, nào có thể tùy tiện cho nàng cùng người khác.”



      Nhược Ngu tỉnh tỉnh mê mê, buồn buồn : “Nương có gả cho người, gả cho người, mặc quần áo ăn cơm. Nương có gả cho chàng, chàng cho Nhược Ngu ăn no mặc ấm, nếu làm được như vậy bảo Nhược Ngu khi về mẹ đẻ, len lén cho nương biết, nương tìm cách đón Nhược Ngu về nhà…”



      xong nàng len lén nâng mắt lên, ngước nhìn “Ông trời” của mình, hình như lại bắt đầu u, tựa như muốn mưa tới nơi liền chạy nhanh như làn khói.



      Trử Kình Phong nghĩ đến vị nhạc mẫu ngây ngây ngô ngô kia của mình, 'Ông trời' lại bắt đầu trầm như vừa bị đổ nguyên cả nghiên mực lên mặt.



      Xem ra nên nhanh chóng dạy dỗ cho cho Nhược Ngu hiểu hai chữ “Phu cương” là phải giữ sâu tận trong tim, cái khác cũng cần gấp gáp. Chỉ có vấn đề là nên dạy dỗ lại như thế nào. Vốn theo ý của Tư Mã đại nhân, nên mời nữ phu tử vào phủ dạy học cho tiện.



      Nhưng mà Nhược Ngu tâm tâm niệm niệm muốn giống Hiền nhi đệ đệ mỗi ngày đem sách vở đến trường, kết bạn với bạn học trong trường. Nguyện vọng đơn thuần như thế cũng đều thỏa mãn được, làm sao có thể dạy nàng nghe mình như nghe 'trời' được?



      Lập tức Trử Tư Mã liền mang Tư Mã phu nhân đến thư viện cách Tư Mã phủ xa.



      Triều đại này, nữ tử đến thư viện học tính là chuyện lạ, nhưng chỉ giới hạn ở độ tuổi trẻ. Đến mười lăm mười sáu tuổi là kết thúc, phải nuôi dưỡng ở nhà, tu thân dưỡng tính tìm chồng.



      Trử Kình Phong thấy Nhược Ngu cùng Sở Uyển Nương kia ở chung nhiều ngày, nàng học theo, cần người thúc giục liền tự động bắt chước theo điệu bộ của Uyển Nương. Khi uống trà cong tay lên thành Lan Hoa Chỉ, mặc dù văn nhã giống như Uyển nương, nhưng rốt cuộc cũng có nét quyến rũ của thiếu nữ thanh xuân, trong lòng cũng cảm thấy an tâm, có thể thấy được Nhược Ngu phải là học tốt, chỉ là trước nay nàng giỏi, để người ta chỉ miệng, cần phải tìm người cùng trường ganh đua so sánh, điều đó cũng phần đốc thúc nàng tiến bộ.



      Nghĩ đến đó liền cho gọi tiên sinh ở thư viện đến, viết bố cáo Tư Mã phủ cho xây thư viện nữ tử, chỉ tuyển nữ tử mười hai mười ba tuổi người trong thành nhập học, cầu tính tình dịu dàng, cử chỉ khéo léo, bàn đến xuất thân, khi thi đậu là được nhập học.



      Bố cáo vừa ban ra, nữ nhi nằm ở độ tuổi đó trong thành rục rịch. Thư viện của nữ tử nghe tương tự với ở kinh thành, giàu có và đông đúc. Thiên kim nhà giàu nếu muốn học chỉ có thể mời tiên sinh về nhà chỉ dạy. Nữ phu tử vốn là hiếm, phải ai cũng có thể mời được, cũng phải tiện lợi như vào thư viện.



      Chuyện tốt được hỏi thăm, nghe trong nhà Tư Mã đại nhân có biểu muội trong nhóm tuổi đó muốn nhập học nên mới cho xây thư viện của nữ, mời nữ phu tử tới dạy. Nếu có thể học ở thư viện này, nữ nhi về sau khi xuất giá chẳng phải là có giá trị hơn sao.



      Trong cuộc thi ngày đó, thư viện đông như trẩy hội, đám nương bắt đầu chuẩn bị mang theo sách vở đến thư viện dự thi.



      Rất nhiều thiên kim thư hương học vỡ lòng trong nhà từ sớm, thi thư đều thuộc làu làu, vừa cầm bài kiểm tra trong lòng liền mỉm cười, đề thi ra là Tam Tự kinh, đó là loại vỡ lòng, nhóm phu tử ở thư viện xem thường nữ tử phải ? Lập tức cất tay lướt bút, đem bài viết kia viết ra ngăn nắp lạ thường.



      Sau bài thi, trừ bỏ mấy ủ rũ cúi đầu ra, phần lớn đều là mang vẻ mặt vui mừng, trong lòng có dự tính, cha mẹ nhanh chóng chuẩn bị sách vở cùng nha hoàn hầu hạ văn chương, bản thân nghĩ mình nhất định có thể được thông qua.


      Nhưng mà yết bảng hôm đó đủ làm cho ngừoi xem rớt cằm, mấy hộ tài nữ thư hương trong thành trúng đến người, trúng tuyển cũng chỉ có con nhà bán thịt, cũng có quan lại, con tri huyện Mạc Hà Thành Tô Tiểu Lương cũng trúng, nhưng nàng nổi tiếng là đứa ngốc trong nhà nha.



      Tuy rằng bảng danh sách trúng tuyển này làm cho người ta tranh cãi ầm ĩ, nhưng thư viện rất nhanh liền mở khóa.


      Tóc của Nhược Ngu được chải đôi, búi gọn lại, trùm lên lụa mỏng,mặc ngừoi bộ váy màu xanh trắng, vốn là Giang Nam nhắn, nên nhìn hơn vài tuổi. Bởi vì khi nàng xuất giá sợ đau nên làm theo tục se lông mặt, nên lớp lông tơ non mịn ánh lên dưới ánh mặt trời làm cho khuôn mặt nhắn giống như mười ba tuổi.


      Nàng đeo rương sách đứng ở trước gương nhìn, vừa lòng vô cùng, quay đầu lại thấy Trử Kình Phong khoanh tay đứng trước cửa, lập tức cười cong mắt, ngoẹo chiếc cổ hỏi: “Trử ca ca, chàng xem học trang của Nhược Ngu đẹp ?”



      Trử Kình Phong mặt chút thay đổi, nhưng trong lòng lặng lẽ đem quần áo thân thể quyến rũ lạ thường của ai kia, lột sạch !



      Nhược Ngu thấy ánh mắt dọa người của Trử ca ca, liền mang rương sách nhanh như chớp lao ra ngoài cửa leo lên xe ngựa.



      Hôm nay thư viện chủ yếu là lễ bái phu tử, vào ngồi nghe nữ phu tử giáo huấn quy tắc của thư viện, đến canh giờ liền có thể trở về.

      Nha hoàn hầu hạ văn chương của Nhược Ngu là Tô Tú, cầm kỳ thi họa có gì là giỏi, nếu Nhược Ngu học theo kịp có nàng ở bên hỗ trợ, cũng đến mức mất mặt ở trường.

      Tường thư viện có phong cách cổ xưa, bảng hiệu mới cũng là do Tư Mã đại nhân tự mình viết bốn chữ to “Thiến Tư thư viện”.

      Thiến Tư chính là tài nữ tiền triều, từng cải trang thành nam nhân đậu kim khoa Trạng Nguyên, tại trong các tuồng diễn vẫn có những hí khúc hát về nàng. Danh tự này ngụ ý chính xác về thư viện của nữ tử.

      Nhược Ngu bởi vì nôn nóng, nên đến nơi từ sớm, nhưng xuống xe thấy có ăn mặc bình thường mang theo nha hoàn đứng trước của, ngẩng đầu nhìn chăm chú bảng hiệu kia, thầm đánh vần từng tiếng chậm rãi: “Trứng…Ngốc…Thư…Viện!”

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Nhược Ngu học sắp có bạn thân rồi. Chúc mừng bạn :034::034::034:
      Sa Mịch Nhi, Huyềnplussgiangktmt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :