1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 31
      Edit: nhinguyen

      Nhược Ngu nghe hiểu bọn họ cái gì, tự nhiên nghịch ở bên trong thuyền theo Long Hương trở về phòng. Những chiếc thuyền này là do hôm qua bến tàu có ông lão chèo thuyền đưa cho bọn họ. Đầy thùng to, ông lão chèo thuyền vốn làm để cho cháu mình chơi, kết quả là Lý nhị nương thấy mô hình đặt giá hai mắt sáng rực, lộ ra vẻ là đem cái rương toàn thuyền này cho Nhị nương.

      Bọn họ và ông lão chèo thuyền này vốn nhìn Lý Nhược Ngu lớn lên, tuy là tiểu thư, nhưng nàng lại bình dị gần gũi, chưa bao giờ tự cao tự đại, vừa mới học đòi ra bến tàu theo Lý lão gia chơi đùa, lúc đó nàng cũng giống như bây giờ cầm những mô hình này buông tay…..

      Khi rời bến tàu Lý Nhược Ngu giống như những đứa trẻ bình thường nhe răng cười với bọn họ, vài ông lão chèo thuyền lúc ấy tung hoành ngang dọc, bọn họ mộ lòng kính Nhị tiểu thư, nhưng nhìn bộ dáng này của nàng, sao lại khiến cho người ta đau lòng như thế chứ?

      Nhược Ngu cũng biết người ta đau lòng vì nàng, trở về phòng, liền nằm mặt đất chơi mô hình.

      Tô Tú sợ tiểu phu nhân bị lạnh, cố ý sai vào trong tư khố của quận chúa lấy đến đây tấm thảm nhung mà Tây Vực vừa tiến cống, rất dày, rất ấm, trải dưới nền gạch trước giường, để cho tiểu phu nhân có thể nằm đó chơi đùa, Long Hương lại rửa sạch mấy trái mận, sợ tiểu thư lại nuốt luôn hột, nên dùng cây dao khoét lỗ lấy hột ra, sau đó trộn đường phèn đưa đến cho nàng ăn.

      Nhược Ngu nằm ở tấm thảm mềm mại, lấy tay cầm lấy trái mận ăn, sau đó đem mô hình thuyền kia tháo ra lung tung. Bởi vì luôn táy máy mấy món đồ chơi, quả Nhược Ngu có chút khôi phục lại, vừa mới bắt đầu uống nước cũng cầm được bát, đến bây giờ tháo thuyền ra còn có thể lắp tự mình lắp ráp trở lại như cũ, chỉ là thỉnh thoảng cũng hơi run tay, đem cái cột buồm cắm sai chỗ, gãy làm hai khúc.

      Nhược Ngu nhìn thuyền ráp được tốt, trong lòng vô cùng phiền chán, lại dùng sức ném ném con thuyền ra ngoài cửa.

      Đúng lúc Trữ Kình Phong vừa đến cửa, bị vừa vặn chụp lấy.

      "Làm sao mà đúng ý liền đập đồ như vậy? Quy cũ học được để ở chỗ nào rồi?" Nam nhân giọng trầm thấp, ánh mắt cũng lóe lên ánh sáng khiếp người.

      Nhược Ngu tuy là khờ khạo, nhưng cũng biết nhìn sắc mặt của người khác, lúc trước đánh tay mình vẻ mặt cũng trầm như thế này. Nàng lập tức cúi đầu, giấu tay ra sau lưng.

      Trử Kình Phong nhìn thấy động tác này của nàng, nhưng mà biểu tình mặt lại có chút buông lỏng, nhìn tấm thảm nhung quý giá nay dính nước mận đường, bị giày giẫm lên, dính bẩn, vạt áo phía trước y phục cũng dính lấy tấm, bộ dáng chật vật chịu nổi.

      Nhược Ngu nghe hiểu được lời của người khác , tuy là hiểu biết có giới hạn, giống như trẻ con vậy, nếu bởi vì nàng bị bệnh mà luôn nuông chiều nàng, chỉ sợ là càng ngày càng có quy tắc gì.

      Mà mẹ vợ của cũng là bộ dạng cưng chìu con cái, bộ dáng trước kia của Nhược Ngu chỉ sợ có liên quan đến cha vợ qua đời của . tại cha vợ có ở đây, chỉ có Lý phu nhân mang theo đứa , đúng là đem Nhược Ngu và em vợ của chiều đến hư rồi, cả ngày vung đau múa thương, trèo cây bò tường, là cố tình làm bậy .

      Lần trước mặc dù là trách lầm nàng, nhưng mà tâm tình vui ra tay đánh người là đúng. Hôm qua ở bến tàu cũng vậy, ai đưa cái gì cũng ăn, đưa tay liền bắt, ăn đến cả người đều dính bả đậu.

      Tuy rằng Trử Kình Phong cảm thấy cách ăn uống như vậy đáng , nhưng trong ánh mắt của Bạch Truyền Trung mỗi khi nhìn về hướng nàng đều lộ ra vẻ khinh khi xem thường. Điều này khiến Trử Kình Phong thấy trong lòng dường như được thoải mái.

      Cho dù đối với khả năng khôi phục lại như bình thường của Nhược Ngu ôm hy vọng nhiều lắm, thậm chí trong lòng dường như vẫn hy vọng nàng có thể ngoan ngoãn đứng bên cạnh cũng tốt rồi, nhưng nếu nàng có thể học được chút lễ nghi, đến mức bị người ta khinh thường khi dễ, chẳng phải là tốt hơn sao?

      Nghĩ như vậy, Trử Kình Phong liền quyết tâm dạy dỗ nàng chút cách ứng xử hằng ngày, nhằm quản thúc tính cách ngông nghênh bất cần của Nhược Ngu.

      Chờ trở về phương Bắc, mời cho nàng phu tử (thầy giáo), học viết làm thơ chỉ là thứ yếu, chủ yếu phải học được quy củ của tiểu thư khuê các. Dọn dẹp hành lý, ngồi lên thuyền lớn bắt đầu Bắc Thượng trong lòng của Tư Mã đại nhân cũng có thả lỏng đối với cầu dạy dỗ nương tử của mình.

      Nhược Ngu vốn có thể ngồi thuyền lớn nhảy nhót rất vui, nàng thích đứng ở đầu thuyền, mặc cho sóng gió đập vào mặt. Nhưng mà rất nhanh nàng phát ra Trử ca ca đối với mình càng ngày càng nghiêm khắc.

      Lúc ăn cơm, tuyệt đối được bóc bằng tay, nếu bị lấy lại bát. Trong ngày thường ăn trái cây, bánh ngọt, cũng được để thức ăn dính đầy người, phải dùng khăn tay cầm lấy sau đó mới bỏ vào miệng.

      Về phần ngồi chơi sàn nhà cũng được phép luôn, nếu như bị phát tịch thu mấy món đồ chơi, cho dù nàng náo loạn khóc lóc thế nào cũng trả lại cho nàng.

      Vừa mới bắt đầu, Nhược Ngu vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mà tính tình ngông nghênh đột nhiên bị quản thúc chặt chẽ rốt cuộc chịu nổi nữa, sau đó liền nháo ăn cơm, nàng lại phát ra có người để ý đến mình, ngay cả Long Hương bình thường luôn đối tốt với nàng cũng bị Trử Kình Phong lạnh mặt khiển trách trận, sau đó cũng dám len lén đối tốt với nàng nữa.

      Hôm nay lúc gần đến Vạn Châu ở phương Bắc, bọn họ ngồi thuyền lớn cần phải tiếp tế thức ăn và nước uống, cho nên dừng thuyền lại nghỉ ngơi nửa ngày.

      Hôm nay là mùng 7 tháng 7, là lễ thất tịch, ở các cửa hàng đều tích trữ hàng mới, cầu Chức Nữ ban mua may bán đắt cho họ. Các tiểu thư khuê nữ đợi gả đều mặc đồ mới, cài trâm hoa dạo trong thành, các công tử thiếu niên cũng lần lượt kéo đến, chợ Khất Xảo ngựa xe như nước, dòng người đông như trẩy hội, so với lễ hội đèn lòng tết lịch còn nóng và náo loạn hơn.

      Trử Kình Phong vốn là chuẩn bị mang theo Nhược Ngu lên bờ dạo chút. Nhưng đúng lúc này Nhược Ngu lại náo loạn tuyệt thực, cả đêm qua chưa ăn được gì, cũng để ý đến người khác, chỉ là ủ rũ uể oải ngồi giường.

      Trử Kình Phong tự mình dụ dỗ nàng ăn chút, nhưng mà nàng chớp mắt, ngay cả nhìn cũng nhìn .

      đau lòng là giả. Nhưng mà cũng biết, lúc này là lúc quan trọng, nếu như nhất thời mềm lòng, về sau khó mà thuần phục, giống như chim ưng vậy, nếu như bị con chim ưng kia mổ vào mắt, lại thể phục tùng, xem như phế .

      Nhà họ Trử chỉ có mình là con trai trưởng, tuy rằng thiếp của phụ thân có đệ đệ thứ xuất, nhưng mà từ được nuôi bên ngoài, có ở trong phủ.

      Từ bên cạnh có đệ đệ hay muội muội, tất nhiên Trử Kình Phong có kinh nghiệm gì, biết là ngoại trừ đánh mắng ra làm thế nào để mà trị được trẻ con nghe lời. Liền đem cái quy định thưởng phạt phân minh trong quân doanh mà áp dụng lên người đứa bé khờ khạo này.

      nay Nhược Ngu phân biệt được tốt xấu, lý lẽ nàng nghe, lại thể đánh nàng dù chỉ đầu ngón tay, muốn làm cho nàng hiểu hành động của nàng lúc còn ở Lý phủ hay Mạc Hà thành đều cần phải sửa!

      Nghĩ vậy cho nên quyết định cứng rắn với nàng hơn, lạnh giọng phân phó Tô Tú và Long Hương cần để ý đến nàng. Còn mình nhận lời mời của bạn tốt là Vạn Tử Lương đến phủ của uống rượu.

      Vạn Tử Lương và Trử Kình Phong bằng tuổi nhau, chính là người đoạt chứa Trạng Nguyên trong năm Thiên Ân. Xuất thân của là dân thường, có uy quyền hay thế lực gì cả, hiểu giới quan lại của kinh thành, sau khi ngoại thích Bạch thị càn rỡ nganng ngược, làm quan được năm liền từ quan đưa gia quyến trở về quê.

      và Trử Kình Phong trước kia học chung trường, hai người mặc dù thường xuyên qua lại, nhưng quân tử chi giao cần sớm chiều ở chung, giao tình chưa bao giờ phai nhạt.

      Thê tử của là cháu ruột của Tể tướng Công Tôn Mục tiền triều, khó có được người tâm tình rộng rãi như nàng, chưa từng thúc giục phu quân của mình làm quan, mà phu xướng phụ tùy ở tại Vạn Châu, nơi thanh sơn nước biếc.

      Bạn tốt xa cách lâu ngày gặp lại, đương nhiên là nâng chén uống thỏa thích. Chỉ là lần này Vạn Tử Lương lại phát Trữ Tư Mã liên tục thất thần, dường như có chút yên lòng. biết vị này đối với nữ nhân luôn luôn lạnh nhạt nhưng lại cưới người xinh đẹp kiều, lập tức trong lòng ràng: "Tư Mã đến đây sao lại mang theo thê tử cùng , cùng tiện nội chuyện phiếm giải sầu cũng tốt mà".

      Trử Kình Phong khẽ cười khổ, lắc đầu mà chịu chuyện nhiều. Vạn Tử Lương là người tính tình thoải mái, nhìn thấy Trữ Kình Phong nóng lòng muốn về sớm, nên cũng giữ lại nữa.

      Trử Kình Phong uống xong tiệc rượu, từ Vạn phủ đường cưỡi ngựa về thuyền, đoạn đường này đều là những nương dạo phố cầu tình duyên, người người cười như nắng sớm, lại nhớ đến người ở thuyền tính tình náo loạn chịu ăn cơm kia, trong lòng lại bực mình trận.

      Khi ngang chợ Khất Xảo nhìn thấy sạp bán các loại búp bê bằng vải, bà lão già nua ngồi phía sau sạp.

      xuống ngựa dừng trước gian hàng, nhìn thấy mấy con búp bê được dệt bằng vải bông mềm, chọn con búp bê làm bằng gấm mềm hiếm có, bỏ thêm bông vào lại càng cực kì mềm mại, bề ngoài trắng sạch , cầm trong tay vô cùng mềm mại. Vì thế chọn con hổ vải lớn chút, ước chừng khoảng hai cân bông, làm cho lão hổ căng đầy uy phong lẫm lẫm.

      Đợi lão bà bà kia may kín lỗ hổng, Trử Kình Phong trả tiền, tay mang theo gối đầu lão hổ kia, lại leo lên ngựa.

      Ngày hôm qua bởi vì khiển trách nàng đem trà rơi váy, Nhược Ngu mới bạo phát tính tình, đem búp bê vải mà Lý phu nhân may cho nàng xé rách văng xuống đất. Sau khi hết giận, thấy nàng nhặt lên ôm vải bông vào trong lòng, lén lau nước mắt.

      Sau đó tuy rằng Tô Tú khéo tay đem búp bê kia khâu lại rất tốt, nhưng mà rốt cuộc là bị xé rách rồi, làm thế nào cũng tinh xảo giống như trước.

      Cứ như vậy đường ra khỏi thành, trở về thuyền, chuyện đầu tiên hỏi Tô Tú là phu nhân có dùng cơm chiều hay . Tô Tú trả lời: "Phu nhân luôn ở trong khoang thuyền, có đứng dậy, càng có dùng cơm".

      Vẻ mặt Trử Kình Phong trầm, bước về phía khoan thuyền, ngồi buồn bực đón gió hồi, tiện tay cầm quyển sách, ánh mắt tuy rằng nhìn vào sách, nhưng trong lòng lại suy nghĩ. Nhược Ngu tính tình trẻ con, lúc trước cũng có lúc giận dỗi để ý mình, nhưng lát sau là quên ngay, lại vui vẻ đứng dậy chơi, chưa từng giống như hôm nay, nhất quyết bỏ qua như vậy.

      Đùng tiếng, Trử Kình Phong đem sách ném lên bàn, đứng dậy vào phòng ngủ. Vừa mới đến phòng ngủ, mày Trử Kình Phong nhíu lại, trong phòng tối thui, chút ánh sáng cũng có. cảm thấy có chút đúng, kịp gọi người cầm đèn đến, nhờ ánh trăng bước đến bên giường, nhìn thấy Nhược Ngu yên lành nằm giường, cả người cuộn lại trong chăn.

      Trử Kình Phong khẽ kêu hai tiếng, Nhược Ngu ân hừ hai tiếng, cũng có sức lực. tay Trử Kình Phong sờ trán của Nhược Ngu, cái trán nóng như lửa đốt, phải là bị sốt sao!

      Trong lòng Trử Kình Phong cả kinh, lập tức lớn tiếng gọi người vào. Tô Tú và Long Hương bị hù dọa nhảy dựng, lúc Tư Mã đại nhân khiển trách hai người phát giác phu nhân sinh bệnh, trong lòng hai người khổ mà được, làm sao có thể là do Tư Mã đại nhân người tự mình phân phó: " được vào khuyên nàng, chờ nàng đói tự mình ra" chứ?

      Lúc đại phu bắt mạch xong rất nhanh kê đơn thuốc, khi Trữ Kình Phong hỏi nguyên nhân bệnh đại phu lại dè dặt : "Hồi bẩm Tư mã đại nhân, phu nhân bệnh là do trong lòng buồn bực, khi xa người nhà trong lòng có chút nóng nảy, lại thích lạnh mà ở thuyền hứng gió, vài nguyên nhân đến cùng lúc, khiến cho tính tình trở nên nóng nảy, muốn ăn gì, lại có chút nóng, đợi uống vài thang thuốc là khỏi..... Chỉ là phu nhân so với nữ tử cùng tuổi có chút khác biệt, khi trong lòng có tâm , lại biết nên giải bày thế nào, vẫn là nên mềm mỏng với nàng, nên dùng biện pháp cứng rắn....."

      Mặc dù là đại phu năng uyển chuyển, nhưng mà Trử Kình Phong nghe xong lại hiểu hết.

      Mặc dù là Nhược Ngu khờ khạo, nhưng mà từ khi gả cho mình, ăn mặc chi tiêu đều thay đổi toàn bộ, cho dù là phu nhân linh hoạt nữa, cũng phải điều tiết bản thân chậm rãi thích ứng. Huống chi là nàng chuyện gì cũng hiểu, chỉ biết là mẫu thân cần mình nữa, trong lòng sinh ra chút giận dỗi.

      Huống chi biết vài ngày nay nàng luôn luôn thận trọng, ngay cả thú vui duy nhất là cướp đồ ăn cũng còn, nóng nảy chút liền bị bệnh. vậy là sáng nay nàng thoải mái, cho nên mới ủ rủ để ý đến người khác.

      Nhưng mà lại cho mình là đúng, ra ngoài uống rượu, khi trở về mới phát là trán nàng nóng như lửa đốt....

      Bởi vì vội vã hạ sốt, đại phu mới tán thuốc pha với nước, chỉ cần đun chút la có thể uống. Long Hương bưng thuốc lên, dè dặt đút thuốc cho Nhược Ngu, Trử Kình Phong ngồi bên giúp đỡ, nhìn nữ tử bị sốt lại cố gắng lấy tay nắm chặt chiếc khăn bên gối, quơ cánh tay mảnh khảnh, dùng quy cũ mà mình học mấy ngày nay, lấy khăn để dưới cằm mình, tránh cho nước thuốc chảy lên người.

      Nhưng mà tay kia run dữ dội hơn, rốt cuộc làm thuốc bắn tóe vài giọt rơi xuống. Tinh thần bệnh nhân càng sa sút hơn nữa, lại cảm thấy thất bại khi làm đổ nước vấy ra người, làm cho nàng khóc giống mèo con : "Nhược Ngu... phải cố ý... Tay luôn run... Nhược Ngu là ngu ngốc..."
      Tiểu Ly 1111, huyetdu, nancy198661 others thích bài này.

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Tội nhược ngu quá
      Khi nào mới khỏi bệnh đây
      Sa Mịch NhiHuyềnpluss thích bài này.

    3. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      tài nữ thời :yoyo23:
      coi như tư mã luyện tập trước để sau này nuôi dạy con cái :040::040:
      Sa Mịch NhiHuyềnpluss thích bài này.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Tội nghiệp Nhược Ngu:yoyo58:
      Sa Mịch NhiHuyềnpluss thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 32:
      Edit: jessfann

      Lời này giống như cái gai cắm thẳng vào long Trử Kình Phong. Tay nàng cầm khăn nhìn cũng hết sức chói mắt…

      Trử Kình Phong cố gắng kiềm lại cảm giác khác thường trong lòng, có chút nóng vội rút tay nàng từ trong khăn ra rồi ném mặt đất: “Ngoan, chúng ta cần khăn này, mau uống thuốc cho xong.”

      xong tự mình cầm lấy chén thuốc đút hết phần còn lại. Nhưng mà Nhược Ngu uống thuốc xong vẫn cảm thấy khó chịu vì vạt áo trước bị dính chút thuốc, nàng ngừng lấy tay kì cọ.

      Trử Kình Phong đem bàn tay to của mình cầm lấy tay nàng, nhịn được cảm giác nóng bỏng trong lòng nên khẽ hôn xuống trán nàng: “ sao, uống thuốc rồi chút nữa đổ mồ hôi, phải thay quần áo để tránh cảm lạnh. Nhược Ngu cả người vô lực, thấy còn vẻ nghiêm khắc, giận dữ như mấy ngày trước nữa, nghĩ vậy nên cũng buông xuống thấp thỏm trong lòng. Nàng nắm lại bàn tay to của , mơ màng nhắm mắt lại.

      Nay mẫu thân có ở bên cạnh, nàng chỉ có thể dựa vào Trử ca ca. Trước khi nương cũng có dặn dò là phải ngoan ngoãn, tuyệt đối thể chọc phu quân tức giận. bởi vì tương lai sau này của nàng đều phải phó thác cho phu quân, ngay cả cơm ăn cũng đều do cho, nếu tức giận nàng bị đuổi ra đường…

      Nàng từng thấy cảnh em bé ăn xin tranh ăn cùng chó mèo, phải cầm tảng đá đập con chó dữ dằn kia mới cướp lại được cái bánh báo bị dính đất bụi. Nàng cảm thấy bánh bao kia chắc chắn là ăn có ngon miệng, cho nên nghe xong lời của mẹ dặn, nàng liền cảm thấy sợ hãi, sợ mình chọc Trử ca ca mất hứng rồi bị lưu lạc ngoài đường như thế.

      Nhưng mà nên làm thế nào Trử ca ca mới hung dữ với mình? Chỉ có thể ăn cơm ngoan, được làm dơ y phục. Bản thân mình tình là thể làm được hết, mỗi khi thấy Trử ca ca nhìn chằm chằm là trong lòng cảm thấy sốt ruột, bồn chồn, rồi sau đó lại muốn đập ném đồ đạc... Nhưng mà nàng muốn vậy, nàng hy vọng Trử ca ca luôn tươi cười đối với mình.

      Nghĩ vậy nàng lại nắm đôi bàn tay to ấy chặt, hỗn loạn ngủ biết thế gì.

      Chờ Nhược Ngu hạ sốt sang sáng sớm hôm sau, Long Hương bưng rượu gạo đến để thay cho nước ấm để lau mình rồi sau đó tới tay chân để mau hạ sốt. Bởi vì phải đau khổ uống thuốc nên Tô Tú bưng tới mâm đầy đủ mứt hoa quả làm cho nàng ăn cách hài lòng.

      Ăn xong rồi uống thuốc rồi lại ăn thêm bát cháo nên Nhược Ngu cảm thấy khỏe hẳn, nàng liền muốn chơi, nhưng mà Long Hương đồng ý: “Tiểu thư của em à, xin ngàu đừng ham chơi để cảm lạnh, trước tiên hãy ngoan ngoãn nằm ở giường .”

      Nhược Ngu lộn mèo giường, nàng liếc nhìn chân giường có để con hổ bằng vải lớn, mới tinh, nàng liền vui sướng kêu lên tiếng rồi bổ nhào tới đem nó ôm lấy, cọ mặt cái, rồi lại kéo kéo cái đuôi, sau đó đem gối nó dưới đầu, nàng cảm thấy mềm mại và thoải mái.

      Sau khi nàng bò người lên, nàng liền vén màn che lên để quan sát bên ngoài, vừa thấy Trử Kình Phong đến, nàng liền rụt cổ lại và trở về chỗ cũ.

      Đợi vén màn lên mới phát nàng đem khuôn mặt giấu ở con hổ vải, nằm giường nhúc nhích.

      Trử Kình Phong đưa tay ôm lấy nàng, dùng mặt áp vào trán của nàng, cảm thấy còn nóng nữa, lúc này mới yên lòng và hỏi : “Con hổ bằng vải ta mua cho nàng, nàng có thích ?”

      trong ngực khẽ ngẩng đầu, liếc trộm sắc mặt sau đó nhàng gật đầu. Vẻ mặt e sợ của nàng rơi vào mắt , cảm giác khác thường khó tả lại trào lên.

      biết loại cảm giác này là áy náy. Nữ nhân này là dùng trăm phương nghìn kế mới có được, nhưng mà khi đến bên cạnh mình, mình lại chiếu cố tốt, đối với nàng quá nghiêm khắc.

      Nhị tiểu thư của Lý gia cường hãn đến mức độ nào? Lúc trước bởi vì bản thân hài lòng với thiết kế của nàng, chỉ trích nàng trước mặt mọi người, nàng liền ngủ nghỉ hòa mình với các công nhân cùng thợ thuyền ở bến tàu suốt hai ngày hai đêm,

      Cho dù bị té tổn thương đầu óc, nhưng mà nhìn như ngốc nghếch này lại hề có gì khác so với trước đây, có loại tự tôn cho phép người khác xâm phạm. Nhưng mình lại trách móc nàng nặng nề giống như đối với đứa trẻ hư.... Bây giờ suy nghĩ lại, lần đó bởi vì nàng làm hư tổn cột buồm của thuyền cái mà tức giận đem thuyền ném , sao có thể thất vọng khi ngay cả đôi tay của mình cũng thể khống chế được?

      Nghĩ vậy, trong lòng Trử Kình Phong nặng nề, thấy nàng có vẻ muốn chuyện với , cũng gì thêm, chỉ là sai Tô Tú lấy áo choàng dày đem nàng bọc từ đầu đến chân sau đó liền ôm nàng đến thư phòng.

      Sau đó ôm cả người nàng ngồi trước chiếc bàn rộng lớn, Nhược Ngu phát bàn bày ra thuyền mà ngày ấy nàng làm hư.

      Trử Kình Phong mở cái bình ra, dùng miếng gỗ lấy miếng keo dán màu vàng ra, nhìn Nhược Ngu trong ngược giải thích: "Lúc nãy ta ra lệnh cho người chèo thuyền đánh bắt con cá lớn, chọn bong bóng cá để chế biến keo bong bóng cá, có nó có thể dán lại những mảnh thuyền bị rời ra."

      xong liền hướng dẫn Nhược Ngu đem keo màu vàng bôi lên chỗ bị gãy ở cột buồm. Nhược Ngu cố hết sức để ổn định lực ở tay để khỏi bôi loạn vì sợ khắp nơi là keo dán nước, nhưng mà vẫn run lẩy bẩy. Thân thể nàng hơi cứng đờ vì lo lắng bị trách cứ.

      Nhưng nam nhân ở phía sau gì thêm, dùng khăn tay nóng lau những chỗ bị tràn ra, sau đó lấy bàn tay to của mình vững vàng cầm tay của nàng mà dè dặt nối lại cột buồm bị gãy, cố định hồi rồi chậm rãi đặt ở bên.

      lát sau, đợi đến keo bong bóng cá khô, Trử Kình Phong lại giúp đỡ Nhược Ngu đem nó cắm vào thuyền . Nhược Ngu tựa vào bàn cẩn thận nhìn nhìn, quả nhiên sửa xong rồi

      nhịn được quay đầu sang nhìn Trử Kình Phong cười, nụ cười ngọt, cực kì mềm mại làm mềm lòng bất cứ ai mà mấy ngày rồi thể nhìn thấy.

      “Nếu nàng bị bệnh vậy chúng ta ở Vạn Châu đợi thêm mấy ngày nữa. tại Vạn Châu co lễ hội Chức Nữ ở cầu Khất Xảo, hai ngày nữa mới hết lễ, nếu
      ngày mai nàng sốt nữa ta mang nàng dạo chợ, có được ?”

      Nhược Ngu cũng nhiều ngày ở thuyền đến buồn chán, nghe thế lập tức đôi mắt sáng ngời, Hồn nhiên quên chuyện nghiêm khắc, vui sướng ôm cổ hỏi: “ chợ có trò cún con nhảy qua vòng tròn lửa ? Lần trước nương có mang Nhược Ngu xem qua”

      Trử Kình Phong nhịn được nhàng hôn lên gương mặt gầy gò của nàng cái, : “Nhược Ngu muốn cái gì ta đều mua cho nàng.”

      Có hi vọng bệnh tình khỏe lên rất nhanh. Đến ngày hôm sau, Nhược Ngu rời giường từ sớm. Bởi vì Trử Kình Phong luôn ngủ ở thư phòng, nàng chỉ mặc áo ngủ cùng dép thỏ nhung, thừa kịp Long Hương múc nước cho mình, nàng nhanh chóng chạy tới thư phòng.

      Trử Kình Phong vẫn chưa rời giường lại cảm thấy có người vén chăn của mình lên, chui vào, cúi đầu liền thấy bóng dáng nho trắng mềm từ trong chăn trước ngực của mình, chui ra ngoài: “Trử ca ca, rời giường dẫn Nhược Ngu chơi!”

      Trử Kình Phong hơi buồn phiền nghĩ, ra nếu rời khỏi giường hay biết mấy, thí dụ như lúc này, chỉ cần chơi trò nam nữ lăn lăn giường cũng đủ tận hứng rồi.

      Đáng tiếc bé ngốc hiểu phong tình nên thể hiểu được điều kì diệu nhất của chiếc giường như thế này.

      Chỉ vươn tay bắt bé trộm giường, dùng cằm có râu lún phún cọ xát lên gương mặt non mịn của nàng, làm nàng cười khanh khách ngừng.

      Hai người lăn lộn lúc lâu rồi liền rời giường rửa mặt, chải đầu, dùng chút bữa sang đơn giản rồi rời thuyền du ngoạn.

      Người dân Vạn Châu thuần phác, trị an rất ổn, cho nên dù cho có là thiên kim sang quý du ngoạn phố Thất Xảo này nhiều ngày cũng có thể thả lỏng đề phòng, mang theo gia đinh cùng nha hoàn dạo chơi chợ.

      Đến cửa chợ, Trử Kình Phong giúp đỡ Nhược Ngu xuống xe ngựa, dẫn theo vài tên thị vệ, còn có hai thị nữ Tô Tú cùng Long Hương dạo chung quanh.

      Nơi đây xa Giang Nam nên chi phí ăn mặc cùng Thư thành khác nhau rất lớn. Nhược Ngu nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, sau lưng là vài tên thị vệ trong lòng ôm đầy đủ bao lớn bao .

      Nhược Ngu hôm nay mặc chiếc váy dài bằng gấm Vân cẩm, áo khoác lụa mỏng, có thêu hoa văn mây che khuất ánh mặt trời. đầu vấn kiểu tóc Bách Hợp khá lạ cùng với vài đóa hoa sơn trà còn điểm những giọt sương mai. Tuy cách ăn mặc và búi tóc là kiểu của người phụ nữ có chồng, nhưng ánh mắt hay khí chất đều vẫn là vẻ hồn nhiên, chưa nhiễm chút bụi trần.

      Khí chất của nữ nhân ở Giang Nam vốn khác hẳn những nữ nhân ở phương Bắc, cộng thêm gương mặt và bộ dáng chỗ nào phát triển, cho dù trong thành nhiều xinh đẹp nhưng mà Nhược Ngu vẫn hấp dẫn ít ánh mắt của người khác.

      mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng ai lại thích xem, nhưng đứng bên cạnh mỹ nhân xinh đẹp này lại là nam tử cao lớn mang khí chất quỷ dị. Tuy rằng gương mặt tuấn, nhưng với mái tóc bạc trắng, ánh mắt lạnh như băng thẳng tắp nhìn sang, người khác nhìn thấy cảm thấy ớn lạnh cả người. Hơn nửa người phát ra loại khí chất cao quý, còn người hầu phía sau cao lớn dũng mãnh, nhìn vào liền biết đó là công tử nhà giàu. Điều đấy làm ai dám đến gần phía trước mà nhìn nhiều.

      Đúng lúc này phía trước có tiếng trúc vang lên. ra ở phía trước là hoa khôi ở Tú Xuân lầu phố Khất Xảo biểu diễn cầm kỳ trà nghệ.

      Trử Kình Phong vốn dĩ muốn nhìn lâu, nhưng bởi vì Nhược Ngu tò mò nên chỉ có thể mang nàng .

      Vì trận bệnh nặng này, chí hướng trở thành 'gia sư' nghiêm khắc của Trử Tư Mã tan tành từ trong trứng nước. tại chỉ mong Nhược Ngu có thể thả lỏng tâm tình, chơi đùa thoải mái để quên nỗi buồn rời xa quê hương, cho nên suốt đoạn đường , đều cố gắng chiều theo tất cả mọi cầu của nàng.

      Khi đến dưới lầu Tú Xuân, dân chúng thông thường chỉ có thể ở lầu dưới nghe, nhưng nếu trả năm mươi lượng bạc được lên lầu hai thưởng thức. Nếu trả trăm lượng có thể ở trong nhã gian uống ly trà thơm do hoa khôi Sở Uyển đích thân pha.

      Trử Kình Phong mặc dù đối với hoa khôi kia hề có hứng thú, nhưng mà thấy Nhược Ngu đường cũng mệt mỏi, liền trả trăm lượng bạc, bao hết nhã gian trước đó, sau đó gọi mâm trái cây và điểm tâm cho Nhược Ngu ăn no căng bụng.

      Đúng lúc này, tiếng đàn du dương vang lên, chỉ thấy nữ tử xinh đẹp diễm lệ, mặc chiếc váy dài đuôi phượng màu đỏ lên đài cao.

      Sau khi dạo vòng quanh đài cúi chào, sau đó bắt đầu lắc lư vòng eo theo điệu nhạc. Nàng hoá trang chính là dung nhan của Cửu Thiên Huyền Nữ, thân hình mềm mại mị như xương. Nhược Ngu cũng nhìn xem đến ngây người, miệng ngậm đầy bánh ngọt lại cũng quên nuốt vào.

      Khi điệu múa qua , lầu lầu dưới là thanh ủng hộ ngừng. Có phú hào phóng khoáng ở lầu hai cảm thấy lý thú nên sai gia nhân mang đến giỏ quà và hoa tặng đầy cả vũ đài.

      Sau buổi diễn tài đánh đàn cùng thư pháp đó là buổi nghệ thuật uống trà triễn lãm. Sở Uyên tuy rằng rơi vào chốn hồng trần nhưng mà dáng vẻ cử chỉ có thể so với những tiểu thư khuê các khác. Nàng ấy ngồi ngày ngắn ở trước đài, mỗi động tác đều như mây bay nước chảy lưu loát, sinh động chê vào đâu được.

      Nhược Ngu nhìn thấy nàng ấy dịu dàng ngồi xuống, tự mình pha ấm trà ngon, sau đó tự rót cho mình chén, ưu nhã nhàng bưng lên nhấp miếng, giống y đúc quy tắc đến từng chi tiết nhặt nhất mà Trử Kình Phong cầu nàng phải học.

      Nhược Ngu cúi đầu nhìn lại mình, tuy vừa rồi nàng cẩn thận nhưng rốt cuộc bánh ngọt vẫn rơi rớt người. Sau khi nhìn sang dáng vẻ của hoa khôi, Nhược Ngu mơ hồ hiểu ra lý do vì sao Trử ca ca đưa ra cầu khắc nghiệt với mình.

      Nàng thở dài và quay đầu qua đối diện với Trử Kình Phong : “Vị tỷ tỷ xinh đẹp kia rất thuộc quy tắc, còn quy tắc Nhược Ngu cứ học mãi mà xong, vì sao Trử ca ca cưới nàng ấy, sau đó thả Nhược Ngu về nhà?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :