1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trinhkieu

      Trinhkieu New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      6
      Cáu, hồng hạnh mới nhe nhóm vượt tường bị ai đó chặt rễ rồi:yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66:
      Bảo Vy197 thích bài này.

    2. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 99:

      Edit : Bảo Vy 197



      Lần này Nhược Ngu lại trải qua cảm giác giật mình của hai thị nữ trước đó khi bị nàng dọa sợ, tay nàng ôm ngực, đôi mắt trừng to hết cỡ.


      Bộ dạng kinh ngạc giống như xưa của tiểu biểu muội là điều mà đại biểu ca thích. Đáng tiếc xem ra hôm nay chính là cái chuyện day dứt trong lòng khiến người hối hận!


      Mấy ngày nay chỉ là lặp lại của ác mộng năm xưa. Lúc trước vị Lý nhị tiểu thư thanh lãnh kia bước vào phủ Tư Mã. Cứ cho là đứng trước mặt nàng đôi mắt to xinh đẹp kia lại xem như thấy.


      Nếu phải do cư xử vô lý, đầu tiên là hiểu lầm thanh bạch của thê tử, sau đó lại bị bắt gặp cho vũ nương dùng ngực cọ xát quấn lấy người mình, từng việc đều là u mê mà ra nên giờ chỉ có thể chịu đựng ánh mắt lạnh lùng và xa cách của nương tử.


      Hôm nay cũng là cố ý về sớm, trước tiên là mua vài loại điểm tâm mà nàng thích ăn, sau đó còn đặc biệt lệnh cho tiệm sách đem tới phủ mấy quyển tranh liên hoàn*, tất cả đều nắm trong tay chuẩn bị chinh phục sở thích của nương tử.

      *tranh liên hoàn: truyện tranh thời xưa


      Nhưng nào ngờ, nương nhìn có vẻ mưu trí, lại mình trốn trong phòng lén lén lút lút viết ra bài thơ như vầy!


      Chử Kính Phong cũng gì, chỉ tay cầm lá thư nhuộm bằng đào kia, nhướng mày kiếm nhìn về phía Lý Nhược Ngu.


      biết vì sao, Nhược Ngu lại cảm thấy chột dạ cách khó tả. Bây giờ nàng có thể còn là nữ nhân ngu ngốc bị ngã ngựa thành khờ khạo, mù mịt ngây ngô với ái tình thế gian kia nữa.


      Vì nam nhân khác chạm vào nàng mà Chử ca ca u sầu vui, mà nàng cũng vì nữ nhân quấn quýt lấy mà trong lòng tức giận. Cũng chẳng trách lúc trước Triệu Thanh Nhi coi mẹ của Thương Nguyệt là cái gai trong mắt.


      Mùi vị chua xót trong chuyện này khiến cho tình cảm đầu đời của thiếu nữ có chút quá sức chịu đựng. ra những lời của tỷ tỷ đều để trong lòng, nhưng lại biết vì sao trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, chính là có làm gì cũng thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.


      Lần này lại là bắt tại trận thể chối cãi, nếu như Chử Kính Phong nghiêm mặt nặng lời tra hỏi có lẽ nàng vẫn có thể cãi chày cãi cối cho qua chuyện llaafn này, nhưng lần này là bị đanh mặt lạnh nhìn nên bao nhiêu lý do nàng cũng thể thành lời. Mà nàng cũng hoàn toàn quên chuyện “chiến tranh lạnh” mấy ngày qua, trong lúc này liền ậm ừ cả nửa ngày mới : “Cái này......Cái này là muội làm cho Chử ca ca......”


      Chử Kính Phong nhướng mày hỏi thêm, nhàn nhạt : “Ồ, ra là làm phiền tới nương tử rồi, cảm phiền nàng nhanh tay chút, tiết trời ngày càng lạnh hơn, ta cũng muốn sớm ngày được khoác lên người tâm ý của nương tử.”


      Lời dối trắng trợn khi thốt ra, phải cố gắng giữ kín thể để lộ ra. Thế là buổi chiều vốn là êm đẹp bình thường lập tức trở nên bận rộn mà hỗn loạn tả nổi.


      Hôm nay Tư Mã đại nhân lại có nhiều giờ rảnh rỗi, liền ngồi kế bên thưởng trà đọc sách, lâu lâu lại hơi đảo mắt tới chỗ nương tử vụng về khâu vá.


      Mà áo bông kia đều có vải dày, lại còn chền thêm bông vào, nên cần dùng kim dài rồi dùng sức để khâu, lại phải khâu khít theo đường khâu. phối hợp cảu đê đỡ và đầu kim phải nhịp nhàng, được để lỡ bước nào.


      Với cái nghiệp may vá thiếu bài bản, thiếu kinh nghiệm này nương tử nào có thể lĩnh hội được bao nhiêu tuyệt kỹ ở đây chứ, nên bị đầu kim đâm phải đầu ngón tay mấy lần, đau đến mức kêu thành tiếng.


      Nếu là trước đây, với vết thương ngón tay xíu này phải được Chử ca ca tỉ mẩn chăm sóc hỏi han lượt, nhưng trái tim phu quân bây giờ lại giống như đúc bằng sắt, chỉ là trong lúc thưởng trà mới hơi đưa mắt tới, nhàn nhạt : “Nương tử cẩn thận chút.”


      Nhược Ngu ngồi quỳ chiếu, mút lấy vết thương ngón tay, nước mắt gần như là muốn trào ra khỏi hốc mắt. Đáng tiếc nghiệt do mình tạo ra, cắn răng chịu đựng cũng phải trả cho hết, vốn là chuẩn bị sử dụng khổ nhục khế cầu xin lòng thương của , nhưng su khi thấy lãnh khốc vô tình của đại biểu ca, nên có thể hoàn toàn mất hết hy vọng.


      Chỉ có thể vụng về dựa theo đường khâu mà bọn người Tô Tú vẽ trước ở vải mà tiếp tục khâu thêm mũi, tuy đường khâu uốn lượn mấy thẳng thớm, tốt hay xấu gì cũng ra hình ra dạng.


      Thế là Tư Mã đại nhân người mà nhàn nhã đọc sách cả buổi chiều, đến cuối ngày ung dung duỗi người, chuẩn bị mặc thử lần tâm ý của nương tử.


      Y phục mùa đông này vốn đều là có cỡ ngang nhau. Tuy rằng cũng có những bộ y phục dài bất thường dành cho các binh lính cao lớn, nhưng cỡ y phục lớn như vậy, dĩ nhiên Nhược Ngu thể làm được.


      Thế là lúc Chử Kính Phong cởi y phục bắt đầu thử đồ, liền phát tay áo kia lại khó khăn lắm mới xỏ được tới chỗ khuỷu tay, chỗ vai rộng của y phục mùa đông mới làm xong lại căng cứng, thường xuyên phát ra thanh nguy hiểm như đứt chỉ. Nhược Ngu cũng sốt ruột, nhìn thấy y phục gài vào được nút nào, liền đứng lên ghế, gồng mình kéo hai thân áo lại với nhau để gài nút, rồi luôn miệng thúc giục: “Hóp bụng vào, ca ca hóp bụng lại a!”


      Đáng tiếc là cho dù có co phần cơ bụng sáu múi kia lại bao nhiêu cũng thể rút lại vừa với bộ y phục có kích cỡ đúng kia. Nhìn lên khuôn mặt mệt mỏi đến đỏ gay của Nhược Ngu, Chử Kính Phong cũng thả lỏng cơ mặt, nét cười dịu phảng phất treo khóe miệng, nhàng kéo tiểu kiều nương thở nặng nề vào lòng: “Xem ra là chưa quen thuộc với hình dáng cơ thể của ta rồi, nàng có muốn cẩn thận đo lại lần nữa rồi cắt may lại cái khác ?”


      xong cũng chờ tiểu thợ may đồng ý, mà tự mình bế nàng lên, vào phòng bắt nàng đo lại từ đầu từng phân từng tấc vạm vỡ của trượng phu.


      Cái lần may đồ theo kích cỡ nà càng hao tổn tâm trí và sức lực hơn. Bởi mấy ngày này Nhược Ngu giận dỗi, nên việc thân mật mặn nồng giữa phu thê cũng nhạt nhòa thiếu thốn nhiều, bây giờ lại có được lý do chính đáng, liền mang chịu đựng tích lũy mấy ngày qua giải thỏa ra hết.


      Nhược Ngu cũng là có nỗi khổ riêng khó ra, hôm nay bị bắt trúng điều thiếu xót nên thanh chống cự cũng ồn ào là mấy sau khi nàng bị bắt đo lại hình dáng cao lớn của Chử Kính Phong, lại còn dập tắt ngọn lửa dục vọng của nàng khơi lên, lòng mệt chết người.


      Dân gian có câu, phu thê cãi cọ đầu giường giận cuối giường hòa; sau khi nàng được “ thương” tới mức cả người ướt mồ hôi, nên khuôn mặt lạnh nàng cố giữ mấy ngày nay cũng giữ nổi rồi.


      Chử Kính Phong mang cả cục èo uột là Nhược Ngu ôm vào lòng, hôn lên đôi mắt nhắm chặt của nàng, sau khi dùng đầu lưỡi làm ướt hàng lông mi cong vút thành dúm mới : “ tức giận nữa sao? Vật về sau nếu lại có yến hội, ta tuyệt đối để cho vũ nương tới gần ta, nhưng nàng cũng phải tỉnh táo, được giống như mấy thị nữ nóng lòng muốn gả , làm ra mấy trò lừa bịp với mấy lá thư tình kia, nếu lần su liền làm cho nàng ba ngày xuống được giường....”


      Hôm nay đầu óc của Nhược Ngu lại cực kỳ nhạy bén! Nàng mượn chuyện may vá này liền nhanh nhẹn đem khuyết điểm của mình vặn , nếu Chử ca ca lại hứng lên, lại bắt nàng may cái khác nên làm sao mới được đây, đầu ngón tay bây giờ đều đau nhức a!


      Nghĩ xong, liền bất bình giơ mấy ngón tay bị thương để ngắm nghía toàn bộ nhũng vết kim đâm da tay, rồi đưa tới miệng của để tỉ mỉ hôn lượt .


      Hai vị chủ tử của phủ Tư Mã dã làm hòa đám hạ nhân làm việc cũng dễ chịu hơn.


      Chỉ vài ngày sau, toàn bộ y phục của từng phủ trạch chịu trách nhiệm đều may xong, đồng loạt đưa tới quân doanh. Ai ai trong quân doanh cũng có y phục mới mới tiếp thêm tinh thần cho tướng sĩ.


      Phe nhóm Viên Thuật im hơi lặng tiếng khá lâu lại bắt đầu lục đục hành động. Nam Cung Vân sai người đưa thuốc nổ và cường toan*lại còn tâu với trữ quân Mạc Bắc gia cố những lỗ hổng ở tường thành. Sở hữu những thủ đoạn phá tường thành, rồi thêm tên nội gián Nam Cung Vân này, dĩ nhiên Viên Thuật toan tính đường nước bước, chuẩn bị công phá đợt quét sạch mấy tòa quận thành, nào liệu được còn chưa kịp ra tay tên Nam Cung Vân kia gặp chuyện, mất mạng dưới biển, ngay cả thi thể cũng tìm được.

      *Cường toan: axit mạnh.


      Viên Thuật vãn luôn quý trọng tính mạng của mình, sợ rằng Chử Tư Mã biết được tin tức về liền bài bố mai phục đạo quân đông đảo vừa xuất phát lập tức lưỡng lự mà lui bước quay về.


      Chờ đợi thời gian, quan sát Chử Kính Phong kia lại hề có ý xuất binh đối phó, chừng vẫn giống như lời của Nam Cung Vân kia bên đó thiếu thốn quân lực, chiến đấu thiếu lực, mà uy lực của đại pháo bản thân Viên Thuật cũng thấy qua, có được thứ vũ khí tốt mà thể dùng thif chẳng phải rất đáng tiếc sao? liền cương quyết từ bỏ ý xấu mà lại vực dậy ý định đánh vào quận thành, phái rất nhiều để thám thính tin tức, chuẩn bị phát binh.


      Chử Kính Phong nhìn tấu chương ở trong tay, chân mày hơi cau lại. Mấy ngày nay ở ngoài thành thám mã xuất liên tục, Chử Kính Phong biết là Viên Thuật muốn đánh vào quận thành.


      Từ chỗ của Thẩm Như Bách mới có được tin Viên Thuật sở hữu thuốc nổ vf cường toan, Chử Kính Phong liền tính toán làm sao để đối phó với Viên Thuật. Quân nổi loạn tuy rằng đông đúc nhưng lại lính tốt tướng giỏi, nên cũng phải đối thủ của quân . Chỉ là ta mới có được các thứ vũ khí tốt như thuốc nổ với cường toan, nên khó để đảm bảo để bức tường thành tiêu tốn kha khá tiền tài để sửa chữa trong vòng nửa năm sụp đổ, mà tên nghịch tặc Nam Cung kia vốn gây r đồn đại là (Chử Kính Phong) làm việc cẩu thả, dùng nguyên liệu kém ,mà khiến cho tường thành có vết nứt,nếu như chuyện này xảy ra thể giữ được tường thành, cho dù có thắng được Viên Thuật cũng có nghĩa gì!


      Mà bây giờ tường thành kia dã trở thành điểm mấu chốt để bảo vệ lòng dân......Nghĩ tới mấy chuyện này, càng nghĩ càng hận Nam Cung Vân, hối hận bắt sống để thoát được hình phạt lăng trì.


      Mấy ngày liên tiếp cứ trăn trở làm cách nào để đối phó với thuốc nổ và cường toan. Nhược Ngu để ý thấy liền vuốt chân mày của , hỏi: “Chử ca ca có tâm là sao?”


      Chử Kính Phong vốn muốn , nhưng lại nghĩ thiếu nữ trước mắt này kỳ thực có thể sánh với bậc thầy hiếm có về thiết kế cơ quan đương thời, liền chần chừ mà hỏi: “Nếu Nhược Ngu nghĩ cách nên làm sao trong thời gian ngắn nhất, ít hao tổn nhân lực nhất để gia cố tường thành đây?”


      Nhược Ngu gần như cần suy nghĩ gì luôn: “Có thể dùng đất sét ở Thông huyện đắp thêm lớp ở mặt ngoài của tường thành là được rồi a.”


      Chử Kính Phong ngớ người: “Làm vậy được sao? Chỉ có lớp mỏng chẳng phải bắn trúng phát vỡ ra?”


      Nhược Ngu lại : “Đương nhiên có thể. Thuốn nổ giống với mũi tên, chỉ cần bắn ra với hướng bắn ước chừng, thể kiểm soát được điểm rơi chính xác. Thuốc nổ số lượng rất ít, có khả năng cùng vị trí có hai quả rơi trúng, nên tường thành chỉ cần chặn quả có thể rồi. Đất sét ở Thông huyện so với ở đây mịn mà đặc hơn, đắp lớp đất rồi xế thêm đá tảng cứ cho là cường toan hay thuốc nổ đánh tới, cường toan cũng thấm qua được lớp đất sét Thông huyện bên ngoài kia, mạng người trong thành liền được bảo toàn.”


      xong , nàng liền nhảy nhót cầm mô hình mà mình tự làm từ phòng đọc ra, biểu thị cho Chử Kính Phong xem. Nhìn thấy cái tường thành bôi đất sết kia, Chử Kính Phong kinh ngạc, đưa mắt nhìn Nhược Ngu, nàng ấy......cái này là làm từ khi nào vậy?”


      “Nếu nàng sớm nghĩ ra cách, sao với ta sớm hơn?”


      “A?” Nhược Ngu hoàn toàn ngờ là vì chuyện này mà hỏi, lập tức : “Hóa ra ca ca người chưa nghĩ ra a? Tỷ tỷ nữ nhân được thể là mình thông minh trước mặt phu quân, Nhược Ngu cứ nghĩ là ca ca sớm nghĩ ra cách rồi! Cái này chẳng qua chỉ là muội làm để chơi mình mà thôi.....”


      ......Vào lúc này, Chử Kính Phong thực đặc biệt có thể thông cảm với nỗi lòng của Mạnh Thiên Cơ. nương này ỷ vào tài năng thiên phú của mình, có đôi khi có thể khiến người tức đến độ tâm trí đều vỡ theo......


      Chẳng qua cách này có thể dùng được là giải quyết được vấn đề gian nan luẩn quẩn trong đầu. Dù gì việc đắp đất như vầy sau khi chuyển loại đất sét giống như vậy tới đủ dùng rồi.


      Dĩ Nhiên Chử Kính Phong cũng muốn ra mặt cảm tạ tận lực của nhóm địa chủ nơi đó. Dù gì chiến tranh sắp tới, về sau nếu như là có chiến tranh, phải cần đến tận lực của các bá tánh và địa chủ ở khắp nơi, tuyệt thể thiếu được.


      Nhược Ngu là Tư Mã phu nhân dĩ nhiên thể tránh được, thế nên nàng năn nỉ tỷ tỷ cùng tham gia.


      Lý Nhược Tuệ lại hoàn toàn muốn . Dù gì trong quân doanh kia, có người xưa, lại có......người mới, cho dù là ai nàng đều muốn gặp.

    3. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 100:

      Edit : Bảo Vy 197



      Vì có mặt cả người cũ và người mới, đương nhiên là Lý Nhược Tuệ có thể tránh được liền tránh , nhưng Lý Nhược Ngu lại cho rằng tỷ tỷ vì muốn gặp mặt Lưu Trọng kia mới lảng tránh như vậy, nên có ý để tỷ tỷ bình tâm lại, xuất lần lộng lẫy tươi tắn trước mặt tỷ phu cũ. Lập tức gọi hai đại nha hoàn Tô Tú và Long Hương tới, chuẩn bị đầy đủ loạt y phục và đồ cài tóc cần thiết để tham gia yến hội.


      Cho tới ngày yến hội cũng gì với tỷ tỷ mà chỉ là y phục mới may muốn tỷ tới thử. Lý Nhược Tuệ vừa nhìn thấy y phục mới được may từ gấm Tứ Xuyên kết hợp lông chồn mềm, dùng tay vuốt cái, mềm mại cực kỳ, hơn nữa tuy là chất liệu là lông nhưng lại dễ chịu ngờ.


      Cẩn thận hỏi dò mới biết, hóa ra phần thân váy có đính lông chồn sương là do Chu phu tử nhìn thấy thương nhân đến từ Tây Vực mặc người loại áo lông được cải thiện.


      Chu phu tử vốn là người có hứng thú với việc đọc sách thánh hiền chung qui phải là người thích yên bề gia thất, có ý định dùng ngân lượng tích góp của mình mở cửa tiệm tại nhà. Năm đó rất nhiều kiểu y phục của quý nhân giữ trong phủ nội thị đều đo bà ấy vẽ, nếu như mở tiệm may y phục, lại còn là sở trường của mình, nên lập tức chuẩn bị trở lại nghiệp xưa, bắt đầu thay tỷ muội Nhược Ngu thiết kế ra thân áo khoác lông cho nữ nhân.


      Loại lông chồn được chọn đều là lông bụng thượng hạng của chồn mẹ. Tuy nhiên lông chồn ấm áp nhưng cho cùng cũng so được với loại vải ôm sát người, mặc người chỉ khó hợp mà còn phải phơi nắng liên tục để cho lông chồn dãn và mềm ra chút.


      Lông chồn thông thường ở trong tiệm đều được người làm dùng tay vuốt liên tục để làm mềm, rồi lược bỏ những sợi lông cứng. Chu phu tử có được công thức làm mềm lông từ thương nhân người Tây Vực, sau cùng chế ra thủy dược làm mềm lông mà làm hư lông, dùng thứ thủy dược đặc chế ngâm lông chồn trong ba ngày, lông chồn trở nên mềm mại mượt mà, lông chồn mềm đến mức như tấm vải.


      Thế là nghệ nhân đan thanh Chu Diệu Bình lại vẽ bức tranh chiếc váy bằng lông chồn, rồi mang nguyên chiếc váy có bức vẽ hoàn thiện đưa tới tiệm may y phục lông chồn nổi tiếng nhất trong thành, để họ thực những đường may cuối và cho ra chiếc váy hoàn chỉnh.


      Sau khi nàng thử váy xong Nhược Ngu cũng thay xong. Váy của Nhược Ngu là chiếc váy màu trắng được làm từ lông chồn có đính thêm lông chồn tơ, thiết kế tạo điểm nhấn ở vòng eo nhắn, hề có đóng cộm của y phục mùa đông. Tuy dáng người của Nhược Ngu hơi thấp nhưng chân tay mảnh khảnh nên khiến người nhìn có cảm giác thấp bé, trông dáng vẻ này lại càng yeu kiều động lòng người, nhìn vòng eo mảnh mai thanh thoát, cho dù thấp hơn vị tỷ tỷ cao ráo nhưng cái cảm giác xinh đẹp đáng ai bì được.


      Sau khi trang điểm xong xuôi, nàng liền hối tỷ tỷ chải đầu búi tóc gắn thêm trang sức rồi chỉ tới biệt viện ở ngoại ô giải thỏa tâm và kéo tỷ tỷ ra ngoài. Chỉ là sau khi được đoạn, đại tỷ Nhược Tuệ bất giác thấy đường đúng, tới khi nhìn thấy khu lều trại mới dựng của đại bản doanh ở đằng xa, nàng mới nhận ra mình để cho muội muội ngốc lừa rồi. Nếu như lúc này lại lên ngựa quay về khó tránh khỏi chuyện bị người ngoài bàn tán phóng đại. Và với tính cách của Nhược Ngu nhất định tìm hiểu ngọn nguồn, trong lòng Nhược Tuệ ngừng ai oán, trong đầu nghĩ đến chuyện sắp tới mà não nàng muốn nổ tung.


      Cho tới lúc xuống xe ngựa, nàng mới nhận ra trước doanh trại sớm đầy kín xe ngựa của các phủ, đôi mắt sắc bén của nàng lướt cái sang bên cạnh và đến đúng chỗ Quan Bá đứng để chào đón các vị đại nhân và địa chủ.


      Nhược Tuệ vội vàng cúi đầu coi như thấy gì, nhưng Nhược Ngu lại nhìn qua và thấy người mặc là y phục mới mà tỷ tỷ may. Nhược Tuệ lại là người khéo tay, mới đầu Nhược Ngu nhìn tỷ tỷ may y phục đông, vì muốn giữ y phục kia bền hơn nên ở đường may thân áo đều may đè hai lần, rồi chỗ nút thắt của cổ áo đều do nàng thắt lại thành nút hình như ý đôi, cực kỳ độc đáo.


      Thế là nàng liền tươi cười : “Quan Bá ngươi rất biết chọn a. Ngươi có biết chiếc áo người ngươi là của tỷ tỷ ta tự may đấy.” Đươn nhiên là biết. Ngày đó tới phủ Tư Mã làm công , vừa đúng lúc quản gia trong phủ phải giao y phục đông, sau khi tiện tay nhận đồ liền hỏi quản gia chiếc áo nào là do đại tỷ Lý gia làm, rồi tự mình bỏ ra ngoài, giữ lại cho mình mặc. Nhưng cũng là người cao lớn, y phục kia cũng là có chút vừa, nên đặc biệt tìm tú nương khéo tay để gỡ hai thân áo và nới ra đoạn rồi mới miễn cưỡng mặc được.


      Sau lần gặp gỡ bí mật với Nhược Tuệ và tách ra mấy vui vẻ, Quan bá quay về nhà, trằn trọc đêm, rồi cẩn thận suy nghĩ lại từng chút lúc mình và nữ nhân kia triền miên, chỉ cảm thấy tiểu nương kia cũng cực kỳ hưởng thụ tất cả, nhưng vừa kết thúc liền trở mặt làm như quen, trong mười hết tám chín phần là giả vờ coi là trò tiêu khiển và sau khi cởi bỏ được nhức nhối trong người liền ném như thứ đồ thừa thãi.


      cho cùng, đại tỷ Lý gia đường đường là tỷ thê của Tư Mã đại nhân, dung nhan ngày xinh đẹp, thân hình cũng lý tưởng, ngực căng mông nở mà Lý gia lại là thương gia giàu có ở Giang Nam nên tất nhiên của hồi môn cũng ít, có ý tái giá tìm nam nhân trẻ tuổi của gia đình nghèo khó thanh sạch quả là dễ như trở bàn tay, có lẽ co mắt của phụ nhân này chắc là rất cao nên biết phải tìm người phu quân như thế nào. Nàng đây là chưa tìm được người vừa ý nên quá ư nhàm chán nên lấy ra làm thứ đồ chơi lấp đầy trống trải.


      cân nhắc mọi chuyện kỹ như vậy, đơn giản là vì kín kẽ và hợp tình hợp lý của chuyện này, nhưng lúc này tim phổi của Quan tướng quân bùng bùng lửa giận. Bao năm qua đây là lần đầu tiên bản thân động lòng, nhưng ngờ lại bị tiểu nương tử coi là tên tướng công hề, lại hất váy thừa nhận, xem Quan Bá là kẻ dễ dãi hay sao chứ?


      bụng lửa giận như vậy, liền muốn lập tức rút lại lòi hứa đường ai nấy , dính dáng tới nhau. Lòng chỉ nghĩ đến thân lực lưỡng của nhất định thể để cho Lý đại tiểu thư chơi đùa trắng trợn được, nên tức khắc chấn chỉnh tinh thần, quyết định cứng rắn đến cùng.


      Nhìn thấy hai tỷ muội Nhược Ngu đến, liền chủ động mới họ vào, rồi nghe thấy Tư Mã phu nhân như vậy liền mang thâm ý khác thường liếc mắt nhìn Nhược Tuệ cúi đầu kia, cung kính thưa: “Nga? ngờ lại có phúc như vậy. Xem ra tại hạ và tỷ tỷ của phu nhân lại có chút nhân duyên a.”


      Lý Nhược Tuệ kia vốn cúi đầu bỗng nghe được Quan Bá câu ngông cuồng như vậy, lập tức hung hăng trừng mắt với .


      Bộ dạng lườm liếc của đôi mắt xinh đẹp kia khi lia tới chỗ Quan Bá tâm trạng lập tức rúng động, quả chỉ ước gì nàng lại trừng mắt thêm nhiều lần nữa.


      May mà muội muội Lý Nhược Ngu cũng là người ngông cuồng lại nghe ra chớt nhả trong lời củ Quan Bá. Lúc này chú ý của nàng sớm bị nữ nhân khác ở ngay cổng doanh thu hút.


      Chỉ nghe thấy thanh vang lên “Tam tiểu thư Bạch gia tới!”. Rồi chỉ thấy chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy ung dung dừng ngay cổng doanh, sau khi đặt bệ đỡ chân chỗ cửa xe thấy nữ nhân trong điểm trang tinh xảo đẹp đẽ nâng váy bước xuống xe, nhưng biểu cảm thanh tĩnh liền thay đổi sau khi nhìn thấy Lý Nhược Ngu, hóa ra nàng ta cũng mặc người bộ váy đính lông chồn tơ, kiểu dáng thoạt nhìn qua gần như giống hệt với bộ của Nhược Ngu.


      Trong dịp trọng đại như vầy Bạch tam tiểu thư luôn tự cho mình là cao quý lại mặc y phục giống người khác mà còn là người nàng ta coi là tình địch Lý Nhược Ngu, là có loại cảm giác trời đất sụp đổ.


      Trong lòng Bạch tam tiểu thư vui, Lý Nhược Ngu cũng chẳng vui mừng gì. Y phục này phải là kiểu dáng có sẵn trong tiệm, nghĩ tới chuyện này, chắc chắn là thợ may của tiệm kia lúc khâu may y phục của nàng, nhìn thấy thiết kế của Chu phu tử đẹp liền cẩn thận thay đổi chút ít chi tiết rồi may thành váy và bán cho Bạch tam tiểu thư.


      Chỉ là váy lông chồn của Bạch tam tiểu thư xem ra cũng thất độc đáo, lại có chỗ mơ hồ ổn, dường như lông chồn kia chưa xử lý đúng cách, dù gì phải lông chồn do Chu phu tử xử lý, nên có vừa vặn và tinh xảo như lông chồn mà nàng mà tỷ tỷ mặc, dường như có chút bó người chật chội.


      Nhìn nàng ta Nhược Ngu lấy lại tinh thần, nhịn được mà hơi ưỡn ngực căng đầy, lại hơi nâng váy qua chân rồi tới bên Bạch tam tiểu thư kia. Nàng dừng bước hơi ngạc nhiên hỏi: “Ya, sao y phục của Bạch tam tiểu thư ngươi lại vừa vặn vậy? Mặc loại lông thô cứng như này người, có khó chịu ?”


      Bạch Hương Hàn nghe qua lời đá xéo mà Nhược Ngu vừa , dĩ nhiên bất giác nhận ra khác biệt giữa y phục của mình với Nhược Ngu. Hóa ra cảm giác y phục thời thượng, bây giờ qua so sánh liền bị lép vế, làm sao khiến nàng nổi lửa trong lòng.


      Trước giờ Bạch Hương Hàn kia rất háo thắng, lúc đầu chỉ vì ngựa của mình bằng đại tỷ Lý gia, liền hạ lệnh giết ngựa tại chỗ. Hôm nay, ở trước diện của bao nhiêu nhân vật lớn lại bại dưới tay Lý Nhược Ngu, lúc này chỉ hận thể bỏ ngay lập tức.


      Nhưng nhớ lại mục đích lần này của mình, tức khắc nhẫn nhịn. Nàng ta đành miễn cưỡng cười, : “Gần đây trong xe ngựa nhiễm gió lạnh, chẳng qua là tránh gió lạnh thôi, chẳng lẽ lấy thứ y phục thô cứng này làm y phục trang trọng được sao?”


      Nhược Ngu nghe xong, trừng mắt rồi cười : “Là vậy ư? Bắt chước giống lắm, dĩ nhiên là thứ y phục giữ ấm, may mà Bạch tam tiểu thư vẫn có thể mặc nó người, nếu da của tiểu thư dày chút sao, còn da mỏng chẳng phải là muốn nó cạ rách da sao?”


      Bạch tam tiểu thư tức giận tới mức cản người run bần bật. Cả gương mặt u đen kịt tới mức có thể nhìn thấu được sắc đen cháy của đáy nồi qua lớp phấn trắng, nàng ta chỉ nghiến răng gằn giọng hô gọi nha hoàn đưa y phục mà nàng ta thae người tới rời quay vào xe ngựa thay y phục.


      Nhược Tuệ có chút gai mắt liền lén lút kéo Nhược Ngu về : “Lúc nào có thêm tật xấu này, tại sao lại nhen như vậy, còn hăng hái chạy tới chọc giận người khác?”


      Nhược Ngu lại đồng tình, : “Gần đây nàng ta chèn ép đến nỗi tam muội bị hưu ly, hôm đó lại còn tranh giành cơ hội để trổ tài với tỷ tỷ người ở trại nuôi ngựa. Sau đso trong lúc thi đấu, muội ở đài nhìn thấy ràng roi đánh ngựa của nàng ta cố tính vung khá cao quất trúng mu bàn tay của tỷ. Cái kiểu người kiêu căng hống hách này, muội chưa mắng cho khóc là giữ thể diwwjn cho nàng rồi!”


      Lý Nhược Tuệ nghe xong hiểu, hóa ra là muội muội trút giận cho nàng, trong lòng liền ấm áp. Nhưng nàng lại cảm thấy muội muội này vốn phải là kiểu người miệng lưỡi sắc bén, nhưng giờ ddaayngafy càng ngông cuồng, có chút liên quan đến kiêu ngạo bướng bỉnh của vị muội phu kia, lập tức lòng nàng khẽ thở dài, biết muội muội bị vị muội phu kia sủng nịnh thành ra thế nào nữa đây......


      Lúc này, các vị khách khứa gần như tới đông đủ, các phu nhân trong thành tụ thành nhóm, dĩ nhiên thể thiếu mấy vị phu nhân ưa bàn tán chuyện thiên hạ, người nào người nấy căng mắt trông ngón, ngửi thấy hôm nay màn kịch hay.


      Nhân vật chính để các nàng bàn tán sau lưng dĩ nhiên là Lý Nhược Ngu và tỷ tỷ hòa ly của nàng.


      Chỉ vì chồng trước của Lý Nhược Tuệ kia là Lưu Trọng mang theo thiếp thất bảo bối cũng tới dự, mọi người đều cố ý mà làm như vô ý nhìn tới nhìn lui. Chỉ là nhìn kỹ lại đều có chút khó hiểu, ràng bộ dạng khí chất của chính thất này so với thiếp thất nùng trang diễm mạt*, điểm trang tục tĩu kia phải xinh đẹp hơn biết bao phần nữa. Mà nam nhân kia lại bỏ chính thất rồi tự mình rước nữ nhân lai lịch thấp hèn về đối đãi như bảo bối.

      *Nùng trang diễm mạt: tô son trát phấn


      Nghe nam nhân Giang Nam lầu xanh theo phong trào, nhưng với trường hợp các nữ quyến nơi quyền quý tập hợp như vầy lại manh theo nữ nhân có xuất thân như vậy tới dự yến cũng khá là vượt quá chuẩn mực ?

    4. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 101:

      Edit: Bảo Vy 197



      Nhưng thiếp thất Hồng Kiều kia lại cảm thấy là đủ tư cách, giờ công việc của Lưu Trọng có ít bổng lộc, mà vì buổi yến tiệc này Hồng Kiều lại sắm thêm nhiều kim thoa trang trí nữa, chỉ lầ trước giờ nàng ta quan với việc trang điểm lòe loẹt nên trang sức kia cũng rất là khoa trương.


      Nếu là ở Giang Nam còn được, dù gì kiểu tóc búi phồng rồi gài thêm kim thoa rất phổ biến, nhưng buổi tiệc lần này là vào ngày đông ở phương Bắc, các vị phu nhân lúc ra ngoài phải đội nón trùm của áo choàng lên đầu để lấy thêm hơi ấm, nên đa phần mọi người đều dùng dầu dưỡng tóc chia tóc ra vuốt thẳng rồi cuộn tóc lên thành búi thấp, làm như vậy cho là có gỡ nón trùm xuống kiểu tóc cũng rối tung. Vì vậy trong buổi yến này chỉ có mái tóc của Hồng Kiều kia tạo kiểu giống hệt đuôi khổng tước xòe bung, vì thể được đội nón trùm, lúc vào doanh trại hai tai đeo hoa tai vàng kia đều lạnh đến độ đỏ tấy lên.


      Trong lòng nàng ta vốn còn thầm chê nữ nhân phương Bắc biết trang điểm, thầm đắc ý vênh vang tài trang điểm của mình, nhưng tới khi nhìn thấy hai tỷ muội Lý gia cùng đến từ Giang Nam trong lòng mới có chút dở khóc dở cười.


      Ở Giang Nam Lý gia là phú hào có tiếng, tuy tỷ muội Lý gia trước đây thích trang điểm kiêu sa, nhưng cho cùng đồ họ mặc giống với những nhà bình dân, Hồng Kiều thường so cao thấp với Lý Nhược Tuệ, đương nhiên là ăn mặc hay chi tiêu đều bắt chước nàng ấy.


      Nhưng nhìn đến hôm nay, hay tỷ muội kia cũng búi phồng mà hai người họ chỉ cuộn búi tóc đầu, hoa đính gài tóc cũng làm từ lông chồn, cả người thứ trang sức thừa thãi nào, chỉ đeo tai đôi ngọc trai Nam Dương màu hồng nhạt to chừng móng, nhưng trang sức giản đơn như vậy ngược lại càng làm nổi bật dung nhan xinh đẹp trời ban của cặp hoa tỷ muội này, càng có cảm giác gắng sức phô trương quá nhiều thứ người.


      Khi so sánh, dường như tự nàng ta thấy khá là khéo léo lắm, quả là lúc này cảm thấy kim thoa đầu nặng hơn vài phần


      Nhưng mà giờ đây Lý thị với phu quân Lưu Trọng hòa ly và kẻ bị đuổi ra khỏi cửa lại là đại tỷ Lý gia - người xuất thân gia đình phú hào, nghĩ như vậy trong lòng Hồng Kiều nhất thời đắc ý dễ chịu vô cùng, sau đó ngừng liếc mắt liên tục tới chỗ Lý Nhược Tuệ.


      Nhưng Lý Nhược Tuệ hề nhìn qua chỗ Hồng Kiều kia, nàng trốn bên cạnh mấy cửa lều vải có kích thước ngang với người nam nhân mà có chút sợ trốn kịp, Còn đâu tâm trí để nhìn tới chồng cũ và tiểu thiếp chứ.


      Lần này là chủ tớ quân dân cùng ăn mừng, cần phân biệt nam nữ, thậm chí có phân chia theo thứ bậc cao thấp, tại đây quen biết có thể ngồi vào bàn thoải mái chè chén.


      Lúc an bài chỗ ngồi, dĩ nhiên Nhược Ngu và Tư Mã đại nhân được xếp vào chung chỗ, mà tỷ tỷ nàng lại ngồi kế bên nàng. Mà Quan bá kia sau khi tới kính rượu Tư Mã liền tùy ý ngồi vào bên của bàn tiệc và chỗ ngồi gần sát với đại tỷ Lý gia. Tới khi các tiểu ti bưng bê bày lên dĩa đùi dê quay, Quan Bá liền tận tụy dùng chĩa hình chữ “X” cố định chặt miếng đùi dê kia, sau đó dùng dao nhanh như cắt chia thành những miếng thịt mỏng rồi tự ý đưa thịt cho Lý Nhược Tuệ ở bên cạnh.


      Dưới chứng kiến của nhiều người như vậy cũng thể thất lễ nên im lặng nhận lấy nhưng lại đụng vào mấy miếng thịt quay non mềm kia.


      Quan Bá chỉ cho là nàng thích ăn miếng thịt tanh mùi dê kia, thế là lại lấy cá nướng rồi tách xương cá ra khỏi thịt và lại ân cần đưa cho Lý Nhược Tuệ.


      Mười mấy bàn tiệc trong buổi yến ở doanh trại lần này lại có người thường xuyên chạy qua chạy lại rồi xà vào bàn tiệc kính rượu, nên mấy cử chỉ giữa hai người họ lại quá chú ý. Lý Nhược Tuệ cũng sợ vị quân gia này, sợ rằng lại ra cái gì đó quá đáng, liền nhân lúc người khác chú ý thấp giọng : “Ngươi muốn làm ư! Muốn người xung quanh đàm tiếu hay về ta sao?”


      Quan Bá thầm nghĩ: Dám làm dám nhận! Nếu sợ người khác đàm tiếu vì sao lại muốn chơi đùa với ? Lại còn nhân lúc hôm nay nhiều người, lại bầy kiểu thái độ này, để mọi người đều biết là phụ nhân bị để mất tới, nếu muốn đẩy thuyền đẩy thuyền tác kết thân với nàng lại phải tiên lượng cổ của mình có thể chịu được mấy đao của Quan Bá !


      Nhưng ngoài mặt lại trưng ra kiểu hoàn toàn nghiêm túc cũng thấp giọng đáp: “Lý đại tiểu thư, ngày làm phu thê trăm ngày hưởng ân huệ, tại sao vừa mới quay lại như quen biết? Nếu phải nàng để lại yếm lót ở lại, ta vần cho là cuộc ân ái ngắn ngủi kia là giấc mộng viển vông......


      Hôm đó lúc Lý Nhược Tuệ bị lột sạch, cho tới khi xong chuyện và trở về, mặc vội mặc vàng, nhất thời cũng biết yếm lót kia bị mãng phu kia ném nơi nào liền hấp tấp mặc y phục về. Mà ngờ tới là đồ vật dính sát với thân mình lại rơi vào tay , lúc này nhìn thấy đồ vật riêng tư bị nắm giữ, mặt nàng liền phừng phừng đỏ lên......


      Người xung quanh có lẽ chú ý tới hai người này, nhưng có cặp mắt lại đem tất cả chuyện vừa rồi thu vào mắt và thông suốt toàn bộ. Có thể đặc biệt để ý tới đai tỷ Lý gia nghiễm nhiên là chồng trước của nàng Lưu Trọng.


      từ khi Lý Nhược Tuệ vào trong doanh, đôi mắt Lưu Trọng liền tthuowfng xuyên lướt tới chỗ đại tỷ Lý gia.


      Trước đây vì những cuộc cãi vã nhặt ngày thường với Lý Nhược Tuệ cũng có gì ngoài việc nàng quản lý chặt chi tiêu của , rồi tình cảm nồng thắm cũng vì những thứ cần thiết hằng ngày trong cuộc sống làm phai mờ đến còn chút gì với nhau.


      Nhưng từ sau khi Lý Nhược Tuệ rời phủ muốn nơi khác, lại có người quản lý ngân lượng, ngân lượng trong sổ kia vốn dồi dào, chỉ chưa tới hai tháng ăn xài hoang phí liền thấy được toàn đáy. Trước giờ Lưu Trọng quản mấy chuyện vặt trong nhà, mãi đến khi quản gia tới có tiền mua than đá và củi khô cho mùa đông, lúc này mới hơi hơi có chút lặng người. Tiểu thiếp Hồng Kiều kia lại chỉ biết vung tiền mà lo kiếm tiền, nên hai kẻ từng hòa hợp nồng thắm trong quá khứ cũng dần dà xảy ra cãi vã.


      THời gian gần đây, khó khăn lắm Lưu Trọng mới tìm được cách kiếm tiền, cuối cùng hai người họ cũng hàn gắn được chút ngọt ngào của ngày trước, liền cùng nhau tới tham dự buổi yến này.


      Nhưng tới nơi rồi, mình Lưu Trọng cũng xác định được có chút chuyện lạ. Ở xung quanh cứ tính là có vài quan lại thân quen biết vì sao đều tránh mặt muốn chuyện với , mà Hồng Kiều kia có ý muốn bắt chuyện với nhóm nữ quyến cũng toàn bị làm lơ ai thèm tiếp.


      Rốt cuộc là thân phận quá thấp kém, mà con đường công danh của giờ đây từ từ lên, lúc mang theo nữ nhân như vầy ở bên mình có thể bị người cười chê. Mà gần đây Hồng Kiều này luôn bức ép nâng nàng ta lên phù chính, nhưng trong lòng sớm có chủ ý, nếu như để nàng ta làm phù chính chỉ sợ là bị những phủ khác cười chê đến rụng răng, nên vẫn muốn chính thức lấy nữ nhân thanh sạch.


      Trong lòng hạ quyết tâm như vậy, rồi lại thầm tìm bà mối giới thiệu vài nữ nhân nhà quan. Nhưng mấy người nhà đàng hoàng vừa nghe là Lưu Trọng muốn lấy vợ ai nấy đều lắc đầu nguầy nguậy như dùi đánh trống. Nương tỷ của Tư Mã kia là nữ nhân tài sắc bậc nào? Lúc nàng cưỡi ngựa diễu hành là ghi điểm vào phần trong mọi thứ liên quan đến nam nhân, nhưng nữ nhân xuất chúng như vậy cũng bị Lưu Trọng vứt bỏ, cái loại nam nhân ruồng thê sủng thiếp này làm sao gả cho được?


      Trái lại mấy gia đình nghèo khó động tâm, nhưng Lưu Trọng để bà mai đãn tới trước cửa phủ để nhìn qua bộ dạng của mấy nhà nghèo kia lại vừa mắt Lưu Trọng.


      Rồi cứ nhìn thử như vậy khoảng vài lần, Lưu Trọng lại càng nhớ nhung Lý Nhược Tuệ. cho cùng vợ trước của vẫn khiến tự hào*. Lúc trước cũng giống như bị mê hoặc tới lú lẫn, làm sao lại đồng ý hòa ly chứ?

      *上得厅堂入得厨房:ý chỉ người phụ nữ đảm việc bếp núc lại còn khéo léo trong giao tiếp, nên làm cho người nam nhân rất tự hào.


      Trong lòng đầy hối hận lại mơ mơ hồ hồ có vài tư tưởng tiếp tục mối nhan duyên trước đây với Lý Nhược Tuệ. Dù gì nàng và có với nhau hài tử, lại là phu thê chính thức trong nhiều năm, chẳng qua là bị tiểu di ngu ngốc kia làm loạn đến độ nhất thời phẫn nộ mà hòa ly. Nhưng tình cảm phu thê nhiều năm như vậy cũng phải là giả dối, sau khi phân ly phụ nhân kia cũng trải qua nỗi khổ sở thân mình nuôi con, chắc là trong lòng cũng vô cùng hối hận. Nếu tìm được người dàn xếp đáng tin cậy để sắp xếp mọi chuyện, gương vỡ lại lành cũng được coi là đoạn giai thoại mà thôi.


      Lòng tính toán như vậy liền chuẩn bị tìm thời cơ bắt chuyện với Lý Nhược Tuệ, dĩ nhiên là để ý tới nhất cử nhất động của nàng.


      Nhưng việc khiến hoàn toàn ngờ tới là phụ nhân bị bỏ kia lại thâm mật cách bất thường với Quan tướng quân!


      Ngày thường huấn luyện binh sĩ đáng được gọi là Diêm Vương, Quan tướng quân trầm lặng lại có chút hơi nịnh nọt mà đích thân thế Lý thị cắt thịt gắp rau. Mà Lý thị kia lại mượn lúc dùng khăn tay lau miệng rồi hơi nghiêng người dường như thầm vào tai Quan Bá. Cũng biết Quan Bá kia buông lời chòng ghẹo gì mà phu nhân vẫn luôn đanh đá kia lại giật mình cái rồi hai má ửng hồng......


      ghen tuông chưa bao giờ được nếm trải, ngay tức khắc cuồn cuộn dâng lên trong lòng. Đồ phụ nhân biết giữ mình vừa mới ra khỏi Lưu phủ lập tức tằng tịu với nam nhân ư? Lại cũng coi xem hoàn cảnh mấy sáng lạn của mình, phụ nhân bị bỏ dẫn theo hài tử còn muốn câu dẫn Quan đại tướng quân? Trong quân doanh ai ai cũng biết Quan Bá này có vô số thê thiếp, lúc vui vẻ chơi qua lại bao giờ chính thức cưới về phủ chứ? Dù gì nữa cũng chẳng qua là thấy bộ dạng nàng ta dễ chộc ghẹo nên tằng tịu lần mà thôi!


      Vật kín đáo của Lý Nhược Tuệ là tự tay nàng thêu lấy, ở phía dưới của yếm còn có chữ “慧”(chữ Tuệ) chính nàng lật vào mặt trong và thêu lên, nếu như bị Quan Bá này cầm khoe khoang với đám bạn nhậu thanh bạch của nàng chẳng phải là bị hủy sạch sao?


      Lập tức nghiến răng : “Ngươi muốn thế nào mới trả lại cho ta?”


      Quan Bá mới ngớ người, từ lúc với Lý thị gặp gỡ bí mật lần, rồi lại nhìn mấy thê thiếp của ngày trước lại mất hết hứng thú, kể từ lần gặp hơn nửa tháng trước đều thân giường, chỉ lấy chiếc yếm kia giấu dưới gối, mỗi lần lúc đêm xuống mà mất ngủ liền cầm ra nhớ lại tư vị đó lần. Hôm nay mang tới vốn là để giễu cợt Lý Nhược Tuệ mà thôi, nào ngờ nàng lại khẩn trương như vậy, có vẻ là bộ dạng thể ra được, lập tức trong lòng nảy ra chủ ý, hỏi cách thăm dò: “Dĩ nhiên là muốn vui vẻ với nương tử lần nữa.....”


      Lý Nhược Tuệ kia nghe xong cả người hơi hơi run. Nàng biết Quan Bá này là cánh tay đắc lực thân cận với Chử Kính Phong. Có thể bồi cả Tư Mã và Thái Tử uống rượu, đâu phải là chức vị bình thường trong quân doanh. Ngày thường lúc Tư Mã đại nhân chuyện với Quan Bá cũng thấy tình nghĩa thân thiết giống như tình cảm thường thấy trong đời lính, sợ là cứ cho nàng cho Tư Mã biết chuyện, Tư Mã cũng khó xử, tuyệt đối thể vì nàng mà nặng tay trách phạt tướng quân thân cận. Ngược lại e là muội muội phải vì chuyện của nàng mà lại làm lớn trận nữa với Tư Mã, rước tai họa tới......


      Mà nàng cũng phải là nương chưa từng cưới gả gì, bị Quan Bá cũng là chiếm tiện nghi, nghĩ tới nam nhân này cũng là chơi đùa mà thôi, dù gì nữa đồng ý lần nữa, chỉ nhắm mắt nhẫn nại thêm lần liền loại bỏ ý niệm của , đến đây ai thiếu ai......Tính toán như vậy, kìm nén hồi lâu mới cắn răng : “Chỉ lần nữa thôi, liền phải trả cho ta, phải dừng cái việc dây dưa si mê......”


      Quan Bá cũng chỉ là thăm dò, nghĩ rằng nàng lại đáp ứng, trong lòng đột nhiên mở hội, hoàn toàn nhận ra đe dọa, lòng chỉ nghĩ rằng lần này nhất định phải ăn viên bí dược mà tên Chử Mặc kia đưa cho, chắc chắn phải phát huy hết bản lĩnh lăn giường lần, chắc chắn thể bị phụ nhân này hờ hững lần nữa.


      Lý Nhược Ngu ngồi kế bên nhìn tỷ tỷ và Quan Bá chuyện, vì biết gì về nội tình, nên còn vui mừng thay tỷ tỷ, chắc là phải kết thân với nhiều nam nhân mới có thể chọn ra người tốt.


      Suy nghĩ vậy lại còn hâm mộ trời: Ngay cả tỷ tỷ hòa ly đều có thể trải qua mới mẻ, tự do lựa chọn lần, vì sao chỉ có nàng lại bối rối gả ?


      Nghĩ ngợi như vậy, lại than dài tiếng. Làm cho nam nhân tóc bạc ngồi cạnh hạ mắt xuống, nhìn ánh mắt sầu não của nàng.

    5. kimlien

      kimlien Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      66
      Tỷ tuệ tới luôn ..ngại chi....hóng cặp quan tuệ này:yoyo36:
      Bảo Vy197 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :