1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thienhuyen77

      thienhuyen77 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      18
      Ra vào hàng ngày để mong có chương mới. Rất cảm ơn bạn edit rất tốt :)
      Bảo Vy197 thích bài này.

    2. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      làm xong chương này muốn cười bò ... Các Bạn ủng hộ nhiều nhiều nha.

      Chương 97 :


      Edit : Bảo Vy 197

      Chử Kính Phong thể uống say đến nỗi lấy được cỗ quan tài mà thẳng về phủ, hợp với mong muốn nương tử của mình, nhưng người canh cổng phủ Tư Mã cũng dám nhất nhất tuân theo lời dặn dò của phu nhân là cho Tư Mã đại nhân vào phủ.


      Nhưng cổng phủ vào được, cửa phòng khó hơn. Tới lúc tới trước cửa phòng, liền phát giờ đây hơn nửa đêm rồi nhưng hai đại nha hoàn Tô Tú, Long Hương và dẫn theo vài thị nữ và bà tử vây quanh đây ai ngủ, còn trông có chút thấp thỏm canh giữ trong viện.


      Tư Mã vẫy vẫy tay, có ý bọn họ tản ra rồi tới trước cánh cửa đóng chặt, chuẩn bị đẩy cửa để mở ra, ai ngờ rằng cửa phòng dường như bị cái gì đó giữ chặt nên đẩy được.


      Tư Mã đại nhân muốn làm Nhược Ngu hoảng sợ nên nhẫn nhịn đạp mạnh vào cửa, cố gấng dịu giọng : “Nhược Ngu, mở cửa.”


      Đáng tiếc vài tiếng gọi lớn lại như tiếng gọi ở hoang mạc, hoàn toàn có chút tiếng vọng. Chử Kính Phong kiềm chế lửa giận lại lập tức mau chóng hướng lên nóc viện nhưng ra là vòng đến cửa sổ ở bên, chuẩn bị vào phòng bằng cửa sổ.


      quyền đấm thủng ba lớp giấy dầu cửa, duỗi tay đẩy cái chặn cửa ra, Chử Kính Phong cầm vạt áo nhét vào đai lưng, muốn trèo vào phòng bằng đường cửa sổ. Nhưng nào nghĩ tới tiểu hỗn đản trong kia có lẽ là liệu trước được là có thể trèo cửa sổ vào, nên thiết kế cơ quan ở cửa sổ, tay mới duỗi tới án thư gần cửa sổ lại bị cái kẹp gỗ to như cái bẫy chuột kẹp trúng tay, làm cho Tư Mã đại nhân bị bất ngờ vì kẹp đau đến mức rên tiếng.


      Chờ chút để cái kẹp gỗ nhả ra, coi như toàn bộ lửa giận của Chử Kính Phong cố kiềm chế đều bùng phát, hơi nhón chân nhún nhịp từ cửa sổ nhảy vào trong.


      Tới khi chạm chân xuống sàn nhà, Tư Mã cũng vội vàng về phía trước, mà chỉ nhìn gian phòng tối mờ, có đống lớn phồng lên ở giường, ràng có phần nhỉ của tiếng thút thít nghẹn ngào từng tiếng từ phía trong ổ chăn bọc chặt kia.


      Chử Kính Phong tới, Ngối xuống ngay mép giường, nhìn cái kén cuốn bằng chăn kín như bưng ở giường mấy lời khiển trách nghĩ trước đường quên gần hết. Chỉ duỗi tay dở chăn lớn ra, rồi túm lấy vật khóc sướt mướt kéo vào lòng.


      “Chẳng phải ở tửu lầu lại giống như người đàn bà đanh đá chợ bứa mắng chửi rất sảng khoái sao? Làm sao quay về lại tự mình trốn ở trong chăn khóc lóc như vậy?”


      Bị nam nhân kéo vào lòng, ấm ức của đêm nay trong Nhược Ngu bị kích thành từng lu nước mắt, cái gì cũng chỉ rơi nước mắt ngừng.


      Tiểu ngốc này mới tự nhân ra được: ra, thế gian này, thứ đáng tin nhất là tình ái, vì là thứ có thể tiêu tan theo thời gian. Cũng giống như Lưu Trọng còn tỷ tỷ nữa, mẹ của Triệu Thanh Nhi ước rằng phu quân uống đến chết ở ngoài đường. Cũng như sau cố lần này, Chử ca ca còn nàng giống như lúc trước nữa.


      Vốn là thứ đồ được tiếp nhận như điều đương nhiên, đột nhiên giống như mọc chân rồi chạy mất còn dấu vết, buộc lòng người thấy nhói lên chút.


      Tuy mắng chửi rất sảng khoái trong tửu lầu, nhưng khi xuống lầu lên xe, Nhược Ngu mới thấy ảo não, mình cư xử như vậy chính là biết phép tắc a, khiến Chử ca ca mất mặt với mọi người ở đó. So sánh hai nữ nhân, lại càng thấy cái lợi khi tới bên ôn nhu dịu dàng, chẳng phải là thể về phủ sao?


      Trong lòng thấp thỏm, nhưng lúc nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở bên ngoài vọng đến lo lắng quay về lại vơi đii, nhunngw trái tim phiền muộn lại bồn chồn vì sợ ghét bỏ mình. Lúc ấy lại buồn phiền mà khóc lên.


      “Ở tửu lầu chẳng phải là rất ghê gớm sao? Ngay cả phu quân và Thái Tử đương triều đều mắng, còn có gì để ấm ức ?” Chử Kính Phong nhẫn nhịn mà nghiêm giọng hỏi, đổi lại quả thực chỉ có tiếng khóc càng thêm nghẹn ngào.


      Cách làm quyết đoán sát phạt của Tư Mã đại nhân từ trước tới nay lại hữu hiệu với vật ôm trong lòng. Liền gấp gáp ôm chặt lấy cổ của tiểu thê tử trong vòng tay, trước tiên thắp đèn hình trụ dưới đất cạnh giường rồi giơ tay bị kẹp đến đau tấy lên : “Nàng lại nhẫn tâm như vậy, muốn mưu sát phu quân sao?”


      Nhược Ngu khóc đến thổn thức nên giọng mũi coa hơi nghẹt, : “Nhược Ngu hư như vậy, là ca ca huynh mới ngốc, chạm vào Nhược Ngu rồi muốn dạy dỗ ta như phu quân mẫu mực.....”


      Chử Kính Phong giương mắt nhìn án thư, quả nhiên là bày biện lung tung các loại linh kiện của cơ quan, ra còn để cho kẻ yếu thế gánh tội thay.


      “Chử ca ca, có phải vị Nam Cung Vân chạm vào muội, huynh liền thích muội nữa?” Nhược Ngu vừa thút thít vừa đem thắc mắc trong lòng ra hỏi.


      Nàng nhạy bén ôm lấy cánh tay cứng lại của mình, sau lúc mới nghe dịu giọng : “ chết rồi, cũng thể lại xuất bên cạnh nữa đâu, về sau Nhược Ngu cần lo nghĩ về nữa......”

      Nhược Ngu vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng ôm của , nhưng sức tay của Chử Kính Phong quá lớn, làm sao nàng dễ dàng thoát khỏi được?


      “Ca ca là tên khốn kiếp, cho nam nhân khác chạm vào Nhược Ngu, nhưng chính mình lại để cho nữ nhân khác ôm ôm ấp ấp, nếu như vậy, vì sao còn muốn cứu muội về chứ? Chi bằng muội hồi kinh cùng với Nam Cung Vân, sinh con dưỡng cái cho ......”


      “Lý Nhược Ngu! “ Tiếng nghiến răng nghiến lợi truyền từ đầu xuống, Nhược Ngu nâng mắt nhìn, sắc mặt của nam nhân này tái tới mức tả nổi, tia máu đỏ trong mắt đậm đến mức giống như nhạt được......


      Ngay tức khắc, người nàng bị lật ngửa giường: “Thế nhưng còn nhớ tới ? Còn đau khổ vì ta giết chết tên đó? Thế nào? Còn nhớ tới kỷ niệm với , nghĩ tới muốn nối lại tình cũ và bồi dưỡng tình cảm sao? Đáng tiếc mọi chuyện muộn rồi, nàng sinh con dưỡng cái cho ư? Nhớ ! Nàng là thê tử của Chử Kính Phong ta, đến chết vẫn vậy! Cứ cho là muốn sinh hài tử, cũng chỉ có thể sinh hài tử của ta!”


      Vừa vừa đưa tau cởi y phục của Lý Nhược Ngu. Lý Nhược Ngu nào có tâm trí làm chuyện này chứ? Tâm tình của thiếu nữ rất khó để làm dịu đấy? Lập tức dùng cả chân và tay để ngăn Chử Kính Phong.


      Đáng tiếc việc đọ sức giường này, nàng đâu phải là đối thủ của ? Nàng bại trận và mau chóng bị “ăn” đến ngon lành từ trong ra ngoài.


      “Chử Kính Phong, huynh là tên đại hỗn đản!” Trong lúc nàng xụi lơ trong lồng ngực rắn chắc của nam nhân như mới vớt từ nước lên, nên tiếng mắng chửi tức giận này cũng mất vài phần uy lực vốn có.


      Chử Kính Phong cúi đầu mút lấy đôi môi đào : “Chẳng phải là xứng với tiểu hỗn đản nàng sao? Cả ngày gây họa, ra trong lòng ta nghi ngờ nhạc mẫu đưa tiểu tử bướng bỉnh sắm vai nương gả cho ta!”


      Lý Nhược Ngu lăn lộn hơn nửa đêm, vô cùng mệt mỏi từ sớm, chỉ xoay người chuẩn bị ngủ, ngay lúc Chử Kính Phong vòng tay ôm và nàng cũng sắp chìm vào giấc ngủ, nghe thấy tiểu hỗn đản đây nhàng : “Quên với chàng, thiếp và Nam Cung Vân có làm chuyện cái hổ thẹn, chỉ gặm môi và chân của Nhược Ngu thôi.......”


      Trong đêm tối, Chử Kính Phong lập tức trợn tròn mắt, trong chốc lát nghe được tiếng ngáy rất của Lý Nhược Ngu truyền đến, có cảm giác nôn nóng phải lay nàng tỉnh dậy rồi trừng trị thêm lần nữa.


      Kỳ nguyên do của này cũng thực dễ tra ra. Hóa ra lúc ấy kẻ bắt tay với Thẩm Bách Như cùng nhau tạo phản, lại còn có đồ nhi Sóc Đóa của Nam Cung Vân, cũng biết Thẩm Bách Như với Sóc Đóa lén lút thành giao hiệp nghị như thế nào, mà kẻ am hiểu dùng độc là Sóc Đóa lại chịu liên thủ với , hơn nữa còn thay Thẩm Như Bách áp chế độc tính trong cơ thể, đến mức sau khi Nam Cung Vân chết bị kịch độc trong cơ thể phản phệ.


      Qua nhiều lần tra hỏi Sóc Đóa về điểm yếu của nhiếp hồn thuật kia, Chử Kính Phong liền tự mình xem xét khả năng vì sao Nam Cung Vân lại đứng đắn.


      Lúc biết được Nam Cung Vân kia vốn vì thi triển nhiếp hồn thuật mà thể đụng vào Nhược Ngu, Chử Kính Phong thể thừa nhận là tảng đá lớn trong lòng rơi xuống. Tuy cứ cho là Nhược Ngu mất thanh bạch, cũng thể giống như nàng nàng nữa, nhưng phiền muộn trong lòng phải tất cả nam nhân đều có thể thông cảm được.


      Chỉ là ngờ tới lúc nữ nhân khó chịu có thể kinh khủng ngang ngửa với nam nhân. Nếu như nàng bị Nam Cung Vân lấy mất thanh bạch, vậy vì sao sớm, mà cứ chỉ chỉ từ đầu tới chân làm hiểu lầm, rồi đau khổ ghen tuông mà điên cuồng uống đến ba vại rượu, hại buồn phiền đến gần như hủy thiên diệt địa! Đúng là tiểu hỗn đản thứ thiệt!


      Nút thắt trong lòng Tư Mã đại nhân bên này được giải khai, tâm tình rất thoải mái, đáng tiếc tâm tình của Tư Mã phu nhân lại rất thất thường. Mấy ngày sau đó, nàng đều lạnh lùng xa cách với phu quân. Chử Kính Phong tạm thời đuối lý, dĩ nhiên là chỉ phải nhẫn nhịn. Nhưng vài lần bị cái miệng nhanh nhạy của tiểu hỗn đản kia cãi lại tới nảy lửa, cứ cho là hồi quân doanh sắc mặt cũng có mang vài phần khó chịu.


      lòng nhớ nhung những năm tháng Lý nhị tiểu thư chưa năng lưu loát, chỉ có thể êm dịu nũng nịu gọi “Ca ca”......


      khó chịu của Tư Mã đại nhân dĩ nhiên bị người tinh ý nhìn thấy tất cả. Giờ đây Thẩm Bách Nhu kia thu phục dưới trướng của thái tử.


      Bước này của thực ra là bước cờ hiểm*.Nếu phải là Nam Cung Vân kia hung hăng ép người quá đáng, có lẽ còn thể đau khổ mà hạ quyết tâm.

      * 一招险棋: nước cờ hiểm: có ý chỉ là người làm nắm được phần thắng tuyệt đối. Nếu nước cờ này mà đối phương phát ra mình thắng còn nếu đối phương phất ra mình thua.


      Tuy vị Nam Cung đại nhân kia có quan hệ tốt với Bạch gia, nhưng dã tâm cũng rất lớn, bởi vì có được hậu thuẫn của thái hậu, nên phong hầu xưng tướng cũng là chuyện sớm muộn. Thực ra đối với tâm phúc bên cạnh vị thái hậu này Bạch quốc cữu cũng khá là kiêng dè. Với tầm nhìn thực tế của Thẩm Bách Như dĩ nhiên là hiểu chuyện này. Bây giờ thân thể của hoàng đế còn khỏe mạnh như trước, vì thế trong tay có thực quyền, mà bị ngoại thất Bạch gia nắm giữ toàn bộ, nỗi thất vọng trong lòng thánh thượng chỉ có thể tìm niềm vui trong men rượu để tiêu , lúc này chìm đắm trong nữ sắc, thân thể bị vắt kiệt quá nhiều lần.




      Nếu tính toán của lầm, lần này sau khi thái tử hồi kinh lâu sau đó là lúc triều đại phải thay đổi. Thẩm Bách Như xem người cực chuẩn, mắt nhìn được tôi luyện trong thương trường tới quan trường cũng hề thua kém ai.


      Theo quan sát, vị trữ quân của Đại Sở tuy là người dính vào tửu sắc, nhưng thần sắc lộ ra khuôn mặt lại là người tâm tư sâu thẳm, lòng dạ khó lường. THam vọng cả đời của Thẩm Như Bách ngoài việc khôi phục địa vị của Thẩm gia ra, còn là hi vọng bản thân có lần lập công với triều đình.


      Tuy muốn lập tức trở thành con rể của Bạch gia, nhưng trong mắt Bạch quốc cữu chẳng qua chỉ là tay chạy vặt chương quầy thay ông ta lo liệu việc kinh doanh mà thôi. Rồi có ngày, muốn hoàn toàn thoát khỏi kiềm kẹp của Bạch gia. Cho nên lần này, đánh cược mọi thế lên người thái tử.


      Quả nhiên nước cờ mạo hiểm trong tình thế dầu sôi lửa bỏng này rất là tài tình. Nam Cung Vân vị bị phản bội mà chết chỗ chôn, mà cũng do vạch trần mưu làm nội gián phản quốc của Nam Cung gia mà được thánh thượng khen ngợi, sau khi hồi kinh liền từ công bộ chuyển vào hộ bộ đảm nhận chức thị lang. Mà thái tử cũng là người thuận theo tự nhiên, nhận ra ý tứ đầu hàng của nên vui vẻ tiếp nhận .


      Đương nhiên, ngay từ đầu nước cờ mạo hiểm của vẫn còn có ý định chút nhân bản nào -- đặc biệt lựa chọn sau khi Nam Cung Vân bắt cóc Tư Mã phu nhân được vài ngày mới chạy cung cấp thông tin, là có ý để cho Lý Nhược Ngu thất tiết.


      Muốn nắm bắt được Tư Mã đại nhân là nhân vật như thế nào? Cứ cho là thích Lý Nhược Ngu nhưng làm sao chịu đựng được thê tử thất tiết chứ?


      Tính là hòa li ngay lập tức, chờ đợi ngày dài đằng đẵng, e rằng hiểu lầm trong lòng càng ngày càng lớn, giai nhân trải qua lạnh nhạt, làm sao trong lòng còn nguyện ý chứ? Nghĩ là muốn có thể để cho phu thê hai người cách lòng, rồi tính nhịn đau để Nhược Ngu bị Nam Cung Vân kia chiếm đoạt mấy ngày sao?


      Cho dù là nàng bị bao nhiêu nam nhân chạm vào, cuối cùng lại phải về trong vòng tay của !


      Nhìn thấy Chử Kính Phong mặt này hơi u ám vào quân doanh, Thẩm Như Bách hơi cúi đầu, che dấu tính toán trong mắt.....

    3. Trinhkieu

      Trinhkieu New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      6
      Chời đụ moe dã man, cảm ơn bạn editor nhiều nhaaa, cứ nghĩ là drop rồi ai ngờ hôm nọ vào thử thấy bất ngờ ghê ý :yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo52:
      Bảo Vy197 thích bài này.

    4. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 98:

      Edit : Bảo Vy 197



      Lần giận dỗi của Lý Nhược Ngu diễn ra cách thầm lặng mà dai dẳng, đến độ ngay cả nhìn Tư Mã cái cũng buồn nhìn.


      Lúc này Nhược Tuệ mới phát muội muội của mình trông ngây ngô, nhưng lúc ghen tuông lại hề kém cạnh mình. Thừa dịp lúc Tư Mã ở trong phủ, nàng bồi muội muội ở trong noãn các chơi bài hoa, mượn cơ hội này cũng khuyên giải muội muội vài câu: “Chẳng qua là cũng uống vài chén rượu thôi mà, cái khuôn mặt bí xị này chảy ra sắp gom lại được rồi, nếu như Tư Mã vì chuyện giận dỗi này mà xa cách muội, tìm nương khác ở ngoài, tới lúc đó muội khóc mòn mắt cũng kịp nữa rồi.”


      tới đây, nàng lại nhớ về cuộc hôn nhân của mình, rồi thở dài hơi. cho cùng, mối nhân duyên của nàng với Lưu Trọng, chính nàng cũng có lỗi, chỉ vì nàng quá là háo thắng, muốn quản lý mọi chuyện trong nhà chút nhường nhịn, mới dẫn đến chuyện phu thê hai người từ từ nguội lạnh, càng bước tiếp lại càng xa cách. Nàng hi vọng muội muội bước theo vết xe đổ của mình, nên mới mở lời khuyên giải ủi an.


      Hơn nữa xuất thân của Tư Mã tệ, là con nhà thế gia, xét về thân phận địa vị tiểu lại như Lưu Trọng kia há có thể so bì được? Giờ đây lại mới thành thân với muội muội, tình cảm phu thê nồng đậm, nếu như thu nhận thêm vài thê thiếp lại có thể trách ai được đây?


      Nhược Ngu nghe mấy lời của tỷ tỷ, lại cảm thấy hơi thắc mắc mà ngẩng đầu lên hỏi: “Tỷ tỷ người vì Lưu Trọng nạp thê thiếp như kia mà hậm hực vui mà lại khuyên giải muội phải tha thứ cho chuyện ăn chơi của Chử ca ca, đây là cái đạo lý gì a?”


      Bị Nhược Ngu hỏi vặn lại nhất thời trả lời được mà thở dài : “Cho nên từ đầu tỷ mới chọn tiểu lại, tuyệt dám đòi hỏi gả vào nhà vương hầu. Nhưng muội lại khác với tỷ là bước vào ngưỡng cửa của nhà vương hầu nên phải tuân theo quy củ của nhà đó. Ngoài việc coi Tư Mã là trượng phu của muội, cũng phải xem xét là nam nhân quyền cao chức trọng, thể giống như tỷ tỷ, chỉ lúc tình cảm nồng thắm hẹn ước chung thủy cả đời, nhưng ngược lại là đau lòng cách vô ích. Lý gia chúng ta cũng thể có thêm nhi nữ hòa ly, bằng để nương biết được chẳng phải là muốn lão nhân gia sống yên ổn tức chết sao?”


      Lý Nhược Tuệ vẫn chưa dám đem chuyện mình hòa ly với Lưu Trọng thưa cho mẫu thân ở Giang Nam biết, cho nên thể nhắc nhở nhị muội trẻ tuổi ngây ngô này của mình chút, bằng lại tiếp tục gây chuyện hờn dỗi với Tư Mã đúng là muốn mạng của lão thái thái.


      Nhược Ngu lại thích chuyện này với tỷ tỷ, liền nhào vào lòng của tỷ tỷ, cuộn người lại : “Chàng muốn muội nữa, muội bầu bạn với tỷ, có cái gì lạ lùng đâu! Tới lúc đó Nhược Ngu chế ra con thuyền cao tốc vững chắc, tỷ và muội, rồi còn có mẫu thân và đệ đệ, cùng nhau chu du tứ phương, chẳng phải rất tự do tự tại sao? Việc gì phải tức giận cách vô ích vì mấy nữ nhân hề quen biết?”


      Nhược Tuệ vừa thấy bộ dáng làm nũng tới vô cùng ngây thơ của muội muội, lại là bộ dáng cứng đầu này khiến nàng bó tay. Nhược Ngu cuộn tròn người trong lòng của nàng, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Tỷ tỷ, sao mấy ngày nay lại gửi thấy mùi hương người tỷ tỷ nữa? Nhược Ngu vẫn còn muốn hưởng lây chút. Lúc đầu Nhược Tuệ còn chưa muội muội cái gì, mãi đến lúc nghe muội ấy nhắc tới ngày hôm đó đến tửu lầu phá hư buổi tiệc rượu của Thái Tử, phát người của Quan Bá cũng có loại mùi hương giống hệt. Nhược Ngu cảm thấy nam nhân như lại xức dầu thơm, đúng là có chút nặng thuế cho mấy thứ hàng hóa từ thiên nhiên a.


      Lý Nhược Tuệ nghe tới đây, lập tức hiểu hóa ra mùi hương mà muội muội nhắc tới là do hppm đó mình bị Quan Bá khinh bạc nhiễm qua người nàng. Lúc đầu mặt nàng đỏ lên, trong chớp mắt lại biến thành trắng bệch, rồi nhanh chóng cắt ngang cuộc chuyện với muội muội.


      Nhưng ngược lại Nhược Ngu lại hề nhận ra nỗi lòng trĩu nặng của tỷ tỷ, nên lúc này giải tán ván bài, tỷ tỷ muốn về để chăm coi hài tử. Nàng cũng quay về viện của mình để nghỉ ngơi.


      Chủ tử rảnh rỗi như vậy, nhưng mấy nha hoàn kia lại may mắn như vậy. Mấy ngày nay tiết trời vào đông. Theo lệ thường là dịp phát y phục mùa đông trong quân doanh.


      Vì chuyện chiến ở biên cương, nên đột nhiên số quân sĩ tăng lên rất nhiều, y phục mùa đông trong kho lại đủ để kịp phát cho quân sĩ. Trong lòng Chử Kính Phong biết trong triều luôn có cảnh thừa người thiếu việc, chờ khi họ phát y phục chỉ sợ tướng sĩ phải chết cóng hơn phân nửa rồi. Thế là Tư Mã tự xuất ngân lượng của mình mua số lượng lớn bông vải rồi chuyển giao nhiệm vụ cho cho từng trạch viện trong quận phủ, trong tuwfng phủ đều phải dựa theo số đầu người mà làm ra lượng y phục mùa đông cho quân sĩ trong quân doanh.


      Vải bông là do từng phủ phái người tới trại quân, rồi dựa theo số lượng chỉ định mà lấy về, chỉ cần bỏ ra ít công sức cũng coi như là ủng hộ cho tướng sĩ trấn thủ ở biên cương.


      Các nha hoàn và bà tử trong phủ Tư Mã cũng đều nhận phần bông về, ngay cả Lý Nhược Tuệ cũng rảnh rỗi mà làm ra được hai cái áo. Toàn bộ nữ nhân trong phủ cũng chỉ có Lý Nhược Ngu là thảnh thơi, hề có ý định bắt tay may vá.


      Chi nên Lý Nhược Ngu ngủ thẳng giấc, rồi nhoài người nằm giường mềm chỗ cửa sổ hơi hé mở, nhìn thấy Tô Tú với Long Hương và mấy đại nha hoàn trong viện căng vải ra sau đó xếp thêm bông lên tấm vải cắt xong.


      Cái việc dàn bông này là công việc thủ công cần đến tỉ mỉ, cần phải dần đều mọi chỗ, nếu mỏng chống được cái lạnh còn dày cử động thuận tiện, nhưng trọng lượng của cái áo này lại phải đúng tiêu chuẩn, lúc gần giao lại cho quân doanh cân từng cái áo để tránh việc có vài người thích bòn rút, thừa có hội trong lúc làm áo mà cắt xén bớt bông.


      Nên nhóm người Tô Tú đều chia bông ra thành từng khối , rồi xếp từng khối từng khối lên vải. Hôm nay thời tiết đẹp, từng sợi bông xíu bay lên, có khi bị cơn gió thổi qua, rất giống như những bông tuyết bay lơ lửng trong khí, đẹo mắt vô cùng.


      Nhược Ngu lại vừa nhìn sợi bông bay vừa ngây ngốc mỉm cười, đột nhiên nàng thấy hai người Tô Tú và Long Hương thầm với nhau, dường như đến cái gì đó rất thú vị, sau đó cầm lấy lá thư viết bằng giấy nhuộm với nước chiết từ hoa đào xếp gọn gàng, liền lấy lá thư xếp thành hình chữ “又”, tiếp đó hai người ngẩng đầu nhìn ngó, coi xem quanh đây có ai rồi lén lút giấu vào trong áo bông, sau đó phủ vải lên chuẩn bị mang khâu kín lại.


      Nhưng lần này lại khơi mào bản tính hiếu kỳ mạnh mẽ của nữ chủ tử, nên nàng liền nhón chân đôi giày lông thỏ mang họa tiết theo lối thêu của Tứ Xuyên, rón rén vào trong viện, vòng qua sau lưng của Tô Tú rồi bất chợt hô lên tiếng, dọa đến hai nha đầu trước mặt nàng thiếu chút nữa đâm phải ngón tay của mình và cái đê đỡ cũng văng lên cao.


      Nhân cơ hội đó, Nhược Ngu nhanh tay lẹ mắt đưa tay lôi trong hai lá thư ra. Chỉ thấy mặt của Long Hương trở nên đỏ gay, xót xa buồn bực hét lên thành tiếng: “Tiều thư”.


      Đáng tiếc là tình bằng hữu suốt dọc đường từ Giang Nam lên đây cũng ngăn được tính hiếu kỳ mạnh mẽ của Lý Nhược Ngu, ngay lúc này liền mở lá thư kia ra xem, trong thư ra là bài thơ tình về trông chờ tướng sĩ mau chóng thắng trận và trở về trong vinh quan; vào Thất Tịch năm tới hẹn gặp ở cầu hoa.


      Hóa ra thành phần chủ lực làm ra y phục mùa đông lần này là các bà tử và nha hoàn trong phủ. Các bà tử còn dễ , cứ tuân theo mệnh lệnh ban mà hoàn thành công việc, nhưng các thị nữ trong các phủ này ai ai cũng nóng lòng muốn gả ; ở trong nhà phú hào làm đầy tớ, sau này cứ cho là được trả tự do, có lẽ cũng thích ứng được với cuộc sống nghèo khổ.


      Nha hoàn có dung mạo dễ nhìn, sống trong nhà đại phú hào này có mấy người giữ được tấm thân trong trắng chứ? Cứ cho là bám trụ được lâu có được thân phận di nương, còn bám trụ nổi chịu phận làm nha hoàn thông phòng, nên chịu đựng qua mọi chuyện kết quả lại mang chút xấu mặt. Nhưng nếu về sau có được trả tự do, rồi gả cho quân gia ngược lại cũng là đường lui tồi lắm.


      Cho nên, gần đây các nha hoàn trong phủ trạch đều lưu hoành dạng trò chơi bắt thăm may mắn, trong trò chơi này chính các nàng tự tay viết lá thư, ước định vào tiết Thất Tịch của năm tới, đến lúc đó liền tranh thủ lúc dạo phố thưởng hoa để xem thử đối phương là người như thế nào.


      Nếu thoát chết trận mạc, vinh quang quy đất tổ mà còn là nam nhân tài sắc vẹn toàn chưa có nương tử, chẳng phải là duyên trời tác hợp sao? Cách làm này rất tinh tế, vinh vào tiết Thất Tịch, nam nữ chưa thành thân đều dạo phố thưởng ngoạn, cứ cho là ước định để hẹn hò cũng có gì là vi phạm tục lệ.


      Lúc đầu Tô Tú muốn làm, nhưng thể cầm lòng trước thúc giục của Long Hương, sau cùng cũng động lòng, chịu được mà viết lá thư, ngờ là chưa kịp giấu vào áo bông bị tiểu phu nhân phát , sắc mặt hai nha hoàn bật lên ửng đỏ, chỉ có thể bất lực nhìn phu nhân đọc thư của mình, muốn nhảy xuống giếng tự vẫn, lập tức quỳ xuống van nài phu nhân: “Nô tì đáng chết, về sau dám nữa, xin phu nhân đừng với Tư Mã đại nhân.”


      Dĩ nhiên Nhược Ngu dễ dàng buông tha mà phải tìm hiểu nguyên do của chuyện này, sau khi nghe Tô Tú với Long Hương ậm ờ kể ra nguyên do giấu diếm lá thư nàng đem lòng hâm mộ hết sức, chỉ cảm thấy so với làm Tư Mã phu nhân làm nha hoàn cuộc sống thú vị hơn, điều nàng hối hận nhất trong cuộc đời là lúc còn là thiếu nữ cũng chưa từng có cuộc tình say đắm điển hình, lúc còn liễu rũ đầu nhành, ngơ ngẩn chưa hiểu chuyện bị Tư Mã ca ca cưới về phủ.


      Nghĩ vậy thấy so với cả Triệu Thanh Nhi ở hàng thịt đầu phố nàng cũng bằng, đều có lấy cuộc hẹn hò bí mật với người , được trải qua việc hôn trộm miệng . Lại nhớ về lúc trước, thời niên thiếu của nàng vô vị ngờ, uổng cho thời qua của nữ nhân.


      Thế là những trách tội hai nha hoàn, mà còn dung túng để cho mau chóng giấu lá thư vào và khâu lại, sau đó sắp xếp cho mình cũng phải lấy được bông để may y phục. Chỉ đáng tiếc, đường đường là Tư Mã phu nhân mà lúc làm thư sinh ở thư viện ở thung lũng tre, mấy lớp nữ công kia bữa đực bữa cái, nên lãng phí mất mấy tháng, giờ lại cầm kim lên, chẳng phải là ra bộ dạng khả năng” vụng về” sao?


      Với trợ giúp của Long Hương nàng vất vả mới cắt xong hình dạng của vải và cho bông vào, sau đó liền hấp tấp cho hai thị nữ lui ra khỏi phòng, rồi mình cầm bút viết thư, cắn bút lông được nửa ngày rồi đặt bút viết ra vài dòng thơ:


      Chiến mã phi đề sai hoa kỳ.

      Hồng nhan mãn chi vô nhân ức,

      Nguyện quân kiêu đằng khu Mãn Châu,

      Mạn sơn lạc tương phùng thời.


      Tạm dịch:


      Chiến mã phi tới sai mừa hoa,

      Hồng hoa cả đài người nhớ,

      Nguyện chàng dốc sức phạt Mãn quân,

      Lúc tương ngộ tứ phương hùng thành liệt sĩ.


      Sau khi viết xong, Nhược Ngu cẩn thận hết mực thổi khô mực nước tên giấy, rồi mở tráp trang điểm, đưa tay lấy phấn đánh, chọn chút bột quánh hơi dầu, rồi dùng móng tay dài chấm chút nước trà trong chén, sau khi làm loãng bột quánh ở trong nghiên mực, tay vận dụng nét bút càng cua, dùng son đỏ kia in ra đóa hoa đào hơi hé mở ngay chỗ kí tên của lá thư.


      Đây là bức thư tình đầu tiên trong đời mà viết rất thuận lợi, Nhược Ngu ngược lại thấy có gì tích tụ trong lòng, chỉ là nhất thời ca thán cuộc sống thiếu nữ của mình trọn vẹn, chỉ là viết lá thư tình, khâu vào trong quân y, nếu như bị thanh niên nào đó bắt được cũng có thể cổ vũ cho tinh thần của tướng sĩ, huống hồ nàng có viết thời gian và địa điểm hẹn ước, cũng xem là có mất phẩm hạnh của phụ nhân. Đợi đến lúc phấn mặt cũng làm xong, Nhược Ngu liền vui vẻ mà đem thư gấp gọn vào, chuẩn bị giấu vào áo bông.


      Nhưng ông trời có mắt, tha ai bao giờ?


      Cũng là vừa rồi nàng dọa sợ hai thị nữ trung thành và tận tâm của mình, nên bây giờ báo ứng đến ngay lập tức. Chưa kịp giấu vào trong áo, hai ngón tay dài liền duỗi tới, kẹp lấy lá thư kia, mở lá thư ra, và vài chữ kia liền thu vào hết trong đôi mắt xinh đẹp đó.


      “Lâu nay thấy nương tử viết văn, lại tiến bộ rất nhiều ha......Có thể thấy học phí ta trả cho thư viện, ra hề lãng phí chút nào.” mặt Chử Kính Phong có biểu lộ gì mấy chỉ nhàn nh ạt .

    5. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Lần đầu viết thư tình bị chồng bắt được rồi
      Hale205Bảo Vy197 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :