1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 94:

      Edit: Bảo Vy 197



      Ở phương bắc có tục gặp mặt trước khi thành thân, đặc biệt là nữ nhân tái giá, nếu như xem mắt trong lúc riêng tư mà vừa ý nhau rồi, lại muốn xem thử là có thể hòa thuận với nhau được , rồi hẵng ổn định cả đời. Quan bá chỉ xem là nữ nhân kia yên tâm về toàn bộ kỹ năng của mình nên muốn kiểm tra chút.


      Nghĩ vậy, còn nghĩ là tới là thể phụ tâm tư của nữ nhân kia được. Tới ngày hôm sau, buổi chiều Quan Bá muốn khỏi doanh trại.


      Thực ra chuyến ra khỏi doanh trại cũng phải chuyện dễ dàng. Tuy giải cứu phu nhân thành công và những việc này phá hủy sào của Nam Cung Vân - nơi mà chúng cấu kết với giặc ngoại mưu đồ phản quốc. Nhưng các việc có liên quan còn tồn lại rất nhiều nên rối rắm cực kỳ.


      Lần này Nam Cung Vân cấu kết với giặc Đông Hải với chứng cứ xác thực lấy được tự trường xảy ra.


      Cứ cho là Thái Hậu kia có ý định là vào ngày nào đó miễn tội chết cho kẻ phản đồ, nhưng trước tiên phải cân nhắc kỹ chút về nghị luận của cả triều đình.


      Đông Hải quốc cũng là mối lo trong lòng của Bạch gia bà.


      Cho dù chuyện đó có diễn ra như vậy, Chử Kính Phong vượt biên giới khiển binh có cái cớ đàng hoàng là giải quyết mọi việc.


      Và trong thời gian này, lại giải trừ những sàm tấu mà bọn Hàn Lâm tham tấu.


      Tuy quân đội của Viên Thuật có được trợ giúp của súng đạn cũng là rục rịch hành động thôi, thời gian mùa đông này là thời cơ để sử dụng binh lực, làm thế nào để tu bổ chiến lũy, dọn dẹp sạch tàn cục dơ bẩn của Nam Cung Vân để lại cũng là việc cấp bách.


      Lúc mình với Tư Mã là khỏi quân doanh chuyến Tư Mã đại nhân lúc nào cũng u ám lại chỉ ngẩng đầu nhìn vài lần, nhìn thấy khóe mắt chính trực của Quan bá chứa đầy ý xuân , liền hừ lạnh rồi lên tiếng: “ nhanh về nhanh, đừng có tìm tòi vô ích, ngượi lại gieo rắc chút hạt giống , sắp phải khai chiến rồi nên để lại cho bản thân hậu nhân.”


      Kẻ hay chinh chiến mặt trận đều cười đùa về chuyện sống chết, hề quá kiêng kị, Quan bá cười tươi : “Tại hạ nhất định làm theo lời dặn dò của chủ công mà chăm chỉ cày bừa vài mẫu ruộng!”


      xong bước nhanh hơn khỏi đại bản doanh.


      Trước khi sắp rời khỏi quân doanh, còn lệnh cho gã sai vặt của mình là nấu nước nóng ở trong lều tạm của mình, tắm rửa qua nước nóng hôi hổi, hâm nóng khăn đắp mặt, rồi gọi gã sai vặt khéo léo của Tư Mã đại nhân gọi là Chử Mặc tới để thay mình cạo râu, cạo thành hình củ ấu thịnh hành trong kinh thành lúc này hai góc phải chĩa lên, là quý tộc.


      Chử Mặc là người hầu của Tư Mã, rất là thông minh a! Mới nhìn thấy Quan tướng quân hôm nay vừa thay áo vừa cạo râu, chắc chắn là muốn bí mật gặp kiều nương xinh đẹp, lập tức lấy theo nước hoa nhài Ba Tư mà Tư Mã đại nhân ban thưởng cho mình, giúp Quan tướng quân mát xa mặt, lần này là bay mùi hôi toàn thân của quân gia, thân áo dài thắt dây lưng, chợt nhìn giống như lão gia ở quan ngoại muốn trăng hoa lần.


      Quân bá ngửi ngửi thử, thấy Chử Mặc rất có mắt nhìn nên lập tức thưởng cho thỏi vàng . Chử Mặc sớm biết là gia tài trong nhà cha đẻ của Quan tướng quân thực là nhiều vô cùng, Quan tướng quân vốn là đại thiếu gia của Đại Tiêu Cục đứng đầu, lại giống với cuộc sống khổ cực trong quân doanh, sống dựa vào số lương ít ỏi của việc làm lính, hôm nay thấy qua quả là tồi, chỉ nghe là sau khi thê tử của Quan bá qua đời, tuy có tái giá, nhưng ở vùng quê gần với quân doanh cũng có nuôi dưỡng góa phụ làm nhân tình và từ trước tới nay vẫn thường lui tới chỗ đó để nhanh chóng xả hỏa khí, nhưng cũng có thể thấy như hôm nay là chuẩn bị tươm tất a?


      Lập tức liền nhận ra nhất định là gặp cực phẩm mỹ nhân, đây là để ý ai đó rồi. Ngay lúc đó lại thần thần bí bí lấy ra hộp hình bát giác : “Quan tướng quân, tiểu nhân còn có loại bảo bối nữa, chỉ cần viên thôi có thể mây mưa liên tục, bảo đảm làm cho tiểu phu nhân kia nghiền thành đậu hũ bị cán qua, rồi cứ mềm mại trơn trượt mà tới rốt cuộc rời được tướng quân ngài.....”


      Đáng tiếc cho kẻ nịnh nọt này, Quan bá chỉ trừng mắt: “Từ lúc tên tiểu tử Nam Cung Vân kia tới, lão tử phải kiềm nén cả tháng rồi, đường lúc nào cũng nghe thứ thanh khiêu gợi bản tính nam nhân kia ta cần quái gì thứ thuốc này chứ? Tiểu tử ngươi có nhiều thứ vụn vặt như vậy, tại sao trình lên để chủ tử hưởng thụ chút?”


      Ở trong quân doanh đều là các nam tử kiềm nén đến mức khí huyết tuôn trào, đều quen chuyện với cái kiểu tục tĩu như vậy, Chử Mặc bị mắng cũng buồn rầu mà mà chỉ trưng ra vẻ đau khổ rồi chau mày : “Quan tướng quân, tiển nhân nào dám đưa cho Tư Mã đại nhân chứ? Trước khi đại nhân lấy vợ, ngài ấy chắc tịnh tâm tiết dục như thần phật chuyển thế, mà sau khi lấy phu nhân mới thấy có chút cảm giác là người.”


      đến đây, lại thấp giọng : “ Gần đây đại nhân để nô tài do thu giữ khá nhiều xuân cung đồ hết hàng, tướng quân ngài có muốn giữ lại quyển, nghiên cứu cẩn thận lần ? Quan bá cảm thấy cái này lại đồ tốt nên lập tức ra lệnh cho Chử Mặc mang quyển tới rồi nhét vào trong ngực rồi theo lời hẹn mà luôn.

      Lúc tới trại nuôi ngựa, vì tới sớm nên Lý đại tiểu thư kia vẫn chưa tới, Quan bá liền vài vòng quanh trại nuôi ngựa, rồi ra lệnh cho gã sai vặt dựng giường gỗ trong chỗ nghỉ ở trại nuôi ngựa lên rồi tự mình mang khăn trải giường tới.


      Trong lòng thầm nghĩ, vốn cho rằng mấy tiểu thư ở Giang Nam chắc là thích tao nhã, chỉ nghĩ là lần đầu tiên lại tìm được trầm hương *thắp trong bốn bức tường, cởi bỏ lớp vỏ thô ráp bên ngoài mà hẹn hò vài lần, đâu thể đoán trước là đại tiểu thư Lý gia lại nhập gia tùy tục, so với nữ nhân phương Bắc cũng muốn táo bạo ngang ngửa mà lựa nơi hẹn hò bí mật là nơi trại ngựa tác chiến quân này.

      *trầm hương ý chỉ là người ăn ở chay tịnh quanh năm.


      Đúng lúc trong lòng thầm suy tư nhìn thấy chiếc xe ngựa ở đằng xa chạy lại. Quan bá nghênh đón ở trước trại, nhìn thấy người nữ nhân lấy chồng mỏng manh được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa. Chỉ nhìn thấy tóc đen kia búi lên, chải nghiêng sang bên thành kiểu búi Trụy Mã, thân hình đẫy đà hơi được chiếc áo khoác mỏng màu đỏ sậm thêu điệp văn bó sát người, tuy phần cổ áo bọc kín mít thấy được làn da mềm mại, nhưng vòng eo kia bị dây lưng siết vào nên làm bộ ngực có vẻ nhô cao đầy đặn hơn. Quan bá lại nhìn khuôn mặt thanh tú kia, tuy có mang chút lo lắng nhưng dường như lại càng quyến rũ động lòng người hơn nữa.


      Lý Nhược Tuệ thân là tỷ tỷ của Nhược Ngu, ngoại hình dĩ nhiên khác nhau mấy. Quan bá này nhìn thấy dáng vẻ nữ sĩ hiên ngang của nàng lúc cưỡi ngựa, ngay lúc đó con tim rung động rồi, lại càng cảm thấy người phụ nữ này có chỗ nào được mà còn rất hợp với ý của . Mà giờ nàng còn chủ động đưa ra chuyện hẹn hò bí mật, có lẽ cũng có ý với rồi, lập tức tâm lại càng ngứa ngáy khó nhẫn.


      Lý Nhược Tuệ lại biết trong đầu Quan bá lúc này ra là chứa cái dự tính gì, ngay lúc này liền thi lễ, : “Quan tướng quân, nô gia*xin kính lễ tướng quân.” Sau khi chào hỏi nàng lại hướng tới Quan bá cảm tạ lượt, cảm tạ cho cái ơn vào trận đấu ngày kia cho mượn ngựa. Sau khi hàn huyên vài câu xã giao khách sáo, trong lòng Lý Nhược Tuệ biết hôm nay cứ cho là khó để mở lời, nhưng vì muội muội cũng phải từ bỏ hết cả thể diện. Lúc đó liền giọng : “Quan tướng quân, nô gia có chút chuyện riêng muốn hỏi, biết có nơi nào yên tĩnh để tránh chút lời đồn truyền tới tai của kẻ khác.”

      *nô gia là cách nữ nhân tự xưng


      Mấy lời này khi tới tai của Quan bá dĩ nhiên là thành bắt được tín hiệu, liền lập tức : “Sớm tìm được chỗ thích hợp, thỉnh tiểu nương tử*yên tâm tuyệt đối có ai quấy rầy.” Vừa vừa ra hiệu bằng mắt cho gã sai vặt, ý là người liên quan né ra xa chút, tránh để chút nữa có người nghe được loại thanh lạ mà đại tỷ Lý gia này da mặt mỏng dám gặp người nữa.

      *tiểu nương tử là cách gọi dành cho nữ nhân trẻ có gia đình hoặc là nương trẻ tuổi.


      Thế là, trước dẫn đường. Lý Nhược Tuệ đằng sau .

      Lý Nhược Tuệ chọn trại nuôi ngựa như hôm nay cũng là có tính toán cho bản thân mình. Sau cùng trại nuôi ngựa này địa thế rộng mở, ngoài nhà kho và dãy nhà dài để dành cho việc nghỉ ngơi nơi nào bị che khuất. Tuy nàng thành thân lại là người có nhi tử nhưng bị chồng hưu, cần phải có chừng có mực với nam nhân như các tiểu thư khuê các, nhưng gặp gỡ riêng nam tử rốt cuộc tuy có gì lại hề dễ nghe, nên lựa chọn nơi bình thường qúa kín đáo để với vài câu.


      ngờ Quan bá kia lại dẫn nàng vào trong phòng dùng để nghỉ ngơi, ngay lập tức Lý Nhược Tuệ có chút lưỡng lự, chịu cất bước vào trong.


      Quan bá chỉ cho là nàng xấu hổ liền hạ giọng : “Nếu nương tử muốn vào nhà sau nhà kho còn có nơi khô ráp - bụi cỏ khô còn mới - mà đó cũng rất yên tĩnh, chỉ là giữ được thanh, nếu như bị kẻ khác nghe thấy tốt cho lắm.” đến mấy câu này, lòng của Lý Nhược Tuệ treo lơ lửng, liền nhớ là chuyện của muội muội thể bị tiết lộ ra ngoài, ngay lập tức chần chứ mà theo Quan bá vào trong phòng.


      Nhưng khi vào phòng Lý Nhược Tuệ liền ngẩn cả người. Chỉ thấy trong phòng gỗ này, có bộ bàn ghế thường thấy mà lại có cái giường được dựng tạm thời, giường có trải toàn là chăn nệm mới.


      Quan bá vẫy tay : “Lý tiểu thư mời ngồi.” ân cần mà gọi nàng. Trong phòng gần như cũng chẳng có chỗ nào có thể ngồi được, Lý Nhược Tuệ liền ngồi xuống ngay mép giường. Vừa mới ngồi xuống lại cảm thấy rất mềm mại, lền có thể biết đây là chăn bông mới làm, rất là dày.


      Nhưng nên mở lời với Quan bá như thế nào mới là chuyện khó. Mấy câu hỏi này cứ ngập ngừng ở đầu môi lúc, cuối cùng lưỡng lự mà mở miệng : “Quan tướng quân, câu này nô tì vốn nên hỏi, nhưng hôm nay chuyện tới nước này mà ta cũng phải loại nữ nhân có thể xoay chuyển chuyện này. Mà hai chữ “danh tiết” hề phân biệt thời gian và gian, là rất được coi trọng, biết trong lòng ngài nghĩ như thế nào?”


      Đáng tiếc vị thứ xoay vòng trong đầu vị Quan đại tướng quân này vốn phải là chuyện của nhà chủ công, tòan bộ ý nghĩ quay loạn trong đầu là Lý Nhược Tuệ này lo lắng thân phận là thiếu phụ bị chồng hưu của mình, lại còn là thiếu nữ trinh trong đàng hoàng nữa, thiếu phụ làm tiểu lại nhoi bị chồng hưu như nàng hợp với đường đường là đại tướng quân dũng mãnh.


      Trong lòng đột nhiên sôi lên, khàn giọng : “ đến chuyện giữa nam nữ, liền có liên quan đến việc đối mặt hay đối mặt. Tướng sĩ trong quân doanh của bọn ta làm gì có ai mang khí chất cổ lỗ như mấy vị quan văn trong triếu chứ. Tiểu thư nàng yên tâm, nàng với ta hôm nay quyết định việc chung thân này, nên tuyệt đối phải là mối duyên ngắn ngủi qua đêm nay. Ngày mai t liền hồi bẩm với Tư Mã, sớm làm lễ thành thân với nàng.” xong, tiến lại gần bên của Ý Nhược Tuệ, trong lòng kích động, tay lôi tiểu nương tử ôm vào trong ngực.

      Lôi vào lòng mới phát ra, dáng người này thơm phức mềm mại, so với những gì mình tưởng tượng tốt hơn rất nhiều. Lập tức cúi đầu, giữ lấy miệng của Lý Nhược Tuệ, ngã xuống giường, nồng nhiệt mà hôn nàng. Tuy Lý Nhược Tuệ mặc áo khác dày, nhưng nào chịu được cái bàn tay to như quạt hương bồ mà bị xé , trong nháy mắt y phục nàng rách tả tơi. Lý Nhược Tuệ nào nghĩ tới chuyện nghiêm túc, Quan tướng quân đột nhiên đè mình ngã xuống giường , rồi hành động buông thả đến gay gắt như vậy, ngay lúc đó la khóc kêu cứu, nhưng thanh thoát ra sớm bị cái lưỡi dày khỏe kia khuấy loạn đến độ rời rạc....


      Từ khi tiền phu là Lưu trọng nạp thiếp thất, vì hai người thường xuyên tranh cãi, Lưu Trọng kia tuyệt thân cận với nàng nữa. Lý Nhược Tuệ thành hôn nhiều năm mà trong chuyện chăn gối cũng là mấy mặn mà, nếu nàng có lúc phiền muộn quá là giả dối, trong lúc hơi thở tráng kiện kia hoàn toàn tràn vào trong miệng, tuy trong lòng tình nguyện nhưng cơ thể lại vô tình bị hai cánh tay cứng rắn kia bao quanh đến mức mềm người. Trong lúc này, bị Quan bá khi dễ rồi nên rất nhiều lời được.


      Quan bá này cũng rất thuần thục, chờ tới lúc khó khăn rời môi của nàng, trong lòng Lý Nhược Tuệ cay đắng, biết rằng thể gọi người tới nữa.


      Tình hình trong căn phòng nhìn như thế nào cũng là làm thành cái chuyện nhục nhã. Nếu là tùy tiện gọi người vào muội muội thất tiết trước còn tỷ tỷ chịu nhục theo sau, chẳng phải là trở thành trò cười của thế nhân sao? Ngay lúc đó liền cấn chặt môi dưới, hai tay nắm chặt lấy khăn trải giường dưới lưng, để mặc cho tên nam nhân khỏe như trâu kia dày vò.....


      Quan bá cảm thấy đại tỷ Lý gia dưới thân lúc mới đầu còn giãy giụa vài lần, chắc là thẹn thùng đến nỗi thả lỏng được, qua hết lần còn giãy giụa nữa, chỉ cho rằng nữ nhân này nếm trải được hùng dũng của mình, chỉ là cái bộ dạng cắn môi nhẫn nhịn kia là thấy mà thương tâm.Mấy nữ nhân trước kia, lại nhạt như nước ốc, lấy nữ nhân này làm thê tử mới tiếc đời chứ.


      Sau hồi lăn lộn, tạm dừng việc ân ái. Quan bá kia hưởng được tình thú, cuối cùng là dừng lại, sợ là ép hư tiểu nương tử, nên lập tức nhấc người nằm nghiêng ở bên cạnh, cúi đầu ngắm mặt của Lý Nhược Tuệ, có chút đắc ý : “Thế nào, Lý nương tử có thoải mái ?”


      Lúc này Lý Nhược Tuệ kia mới thả lỏng hơi, cũng dồn hết sức, nhằm vào mặt của Quan bá mà hung hăng tát bạt tai tới.


      “Đồ vô sỉ, làm việc bỉ ổi như vậy, lại còn biết xấu hổ mà hỏi lại. Ngươi thân là quan tướng đắc lực của Tư Mã đại nhân, lại làm cái việc tính kế nhục mạ nữ nhân này sao?”


      cái tát này rất nặng, lại đánh người đứng đầu dũng mãnh của Đại Sở đến mức có chút hoang mang, thầm nghĩ: Đây vốn là ngươi tình ta nguyện, mà Lý đại tiểu thư này lại là đường nào nữa đây?

    2. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 95:

      Edit : Bảo Vy 197



      cái tát rất nặng, lại đánh người đứng đầu dũng cảm của Đại Sở đến nỗi hoang mang, thầm nghĩ: Đây vốn là ta tình ngươi nguyện mà Lý đại tiểu thư này lại đường nào vậy chứ?


      Vì Quan bá bị đánh cách vô cớ, liền nổi giận đứng dậy, vòm ngực tráng kiện lồ lộ, đứng trước giường như tòa tháp vững chãi, : “Lý đại tiểu thư, ràng là ngươi viết thư mời ta tới đây hẹn riêng, vừa mới nếm trải ngọt bùi còn chưa rời khỏi giường làm sao lại trở mặt thành quen chứ, chẳng lẽ ta so được với tên chồng trước phế vật của ngươi?”


      Lý Nhược Tuệ vốn xấu hổ và ân hận, đột nhiên nghe nhắc tới chồng trước của mình, chỉ cho rằng nhục mạ mình mang thân phận là kẻ bị chồng hưu, ai cũng có thể làm chồng nàng, lập tức nàng nổi giận mà cầm cái gối ném thẳng tới và nện trúng người Quan bá.


      Trong lòng Quan bá phẫn uất, cầm lấy y phục khoác lên người, bởi vì dùng quá nhiều sức nên trong lúc vẩy y phục quyển xuân đồ kia nhét trong túi áo từ đó rơi ra, quyển sách mở ra mà rơi xuống trước giường. Lý Nhược Tuệ thuận mắt nhìn tới, mới nhìn thấy mấy bức đồ họa trong quyển xuân cung đồ qua thời kia, mặt toàn là nghĩ tới mấy tư thế xấu hổ chưa từng tưởng tượng ra.


      Qua lúc lâu, mặt của Lý Nhược Tuệ đỏ như lửa, Quan bá này vốn có tính toán từ lâu, hơn nữa còn tìm cái thứ đồ họa đáng xấu hổ đến cực độ này tới để chà đap mình, thực là vô sỉ hết sức!


      Lý Nhược Tuệ chịu được mà chỉ tay vào Quan bá, lớn tiếng mắng: “Ngươi...Ngươi kẻ dâm đãng nhà ngươi, lại còn biết xấu hổ mà so với Lưu Trọng, cho dù có vô sỉ cũng chẳng qua là sủng nữ tử thanh lâu, còn ngươi...ngươi....” Tên Quan bá nhà ngươi lại thẳng thừng coi ta là nữ tử thanh lâu!


      Nàng tức giận tới mức nên lời, chỉ là mang bộ mặt xinh đẹp mà nhẫn nhịn đến đỏ gay.


      Đa số các nam nhân vừa ân ái xong lại bị giai nhân trở mặt, trong lòng đều có chút mơ hồ, trở thành mấy tự tin nữa.


      Đừng nhìn ngoài miệng Quan bá rêu rao tới mãnh liệt, nhưng trong lòng lại cực kỳ hối hận, cũng quá mưc bất cẩn, nếu sớm biết ăn viên linh đan diệu dược của Chử Mặc rồi, chẳng lẽ mình quá lâu làm, nên so được Lưu Trọng kia? Tuy Lưu Trọng kia ở trong quân doanh, chỉ là thư kí nhoi mà thôi, nhưng chừng là có công phu đặc biệt gì mà mình theo kịp sao? Bằng Lý gí đại tiểu thư này quyết định đến nỗi vừa mới tận hưởng xong liền tức giận liếc nhìn, thể tư thái rất là muốn thừa nhận.


      Mang tâm trạng buồn chán nà thể diện nam nhân còn bị tổn thương, Quan bá đẩy cửa mở ra muốn ra ngoài, nhưng ra được vài bước, lại quay người trở vào, nén giận : “Sắc trời tối rồi, để ta đưa nàng về phủ trước rồi về quân doanh.”


      Lý đại tỷ nào cần làm vậy, đương nhiên là để làm vậy. Nhưng Quan bá lại kiên quyết : “Bây giờ Mặc Hà còn thái bình nữa, mà đây lại là vùng ngoại ô, nàng bí mật ra ngoài như vầy mang theo thị vệ, cực kỳ ổn, chắc chắn ta phải hộ tống nàng về phủ......Nàng yên tâm, về sau ta kkhoong xuất trước mặt nàng nữa là được chứ gì!”


      Trong lòng Lý Nhược Tuệ tức giận, nhưng iệc tới nước này, Quan bá cũng phải có lý, nên thể làm khác mà mang tâm trạng đầy ấm ức ngồi dậy mặc y phục vào, sửa soạn lại tất cả để được khác thường, rồi dựa vào cảm giác để làm lại mái tóc rối bời, xong tất cả mới theo Quan bá ra phòng , về phía xe ngựa. đường , hai mắt lại mở to, khuôn mặt mang tà khí mà trừng trừng nhìn về phía lưng của Quan bá.


      Quan bá chỉ cảm thấy sau lưng có chút nóng cháy, nhưng cũng quay đầu lại mà mang Lý Nhược Tuệ quay về tới xe ngựa.


      Đối với ánh mắt ngạc nhiên của nha hoàn, Lý Nhươc Tuệ đè ép lại thấp thỏm trong lòng, cố gắng làm như có lạ thường mà quay về phủ.


      Nhưng về tới trong phủ, Lý Nhược Tuệ còn chịu đựng nổi nữa mà trốn trong phòng của mình mà khóc thành tiếng.


      Đến hôm nay Tư Mã đại nhân vẫn chưa về phủ, Lý Nhược Ngu ngủ đến mức phục hồi được tinh thần, nên tới tìm tỷ tỷ. Nào biết vừa bước vào phòng liền nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của tỷ tỷ, khỏi kinh ngạc mà lên tiếng: “Tỷ tỷ, người làm sao vậy?”


      Lý Nhược Tuệ nghĩ là đứa trẻ Lý Nhược Ngu lại đóng cửa vào, nên chỉ dùng chăn lau qua loa khuôn mặt, nỗ lực nén thanh nghẹn ngào : “ có gì, chỉ là có chút nhớ nhà....”


      Nếu là năm trước nghe lời này có lẽ Nhược Ngu tin ngay, nhưng Nhược Ngu bây giờ so với đứa trẻ ngây ngô trước kia phải lanh lợi hơn nhiều, cứ coi lúc tỷ tỷ quyết định hòa li cũng khổ sở như vậy, hôm nay đây là làm sao vậy?


      Nhưng mặc cho nàng hỏi dồn đến mấy, Lý Nhược Tuệ cũng chịu ra, chỉ lảng sang chuyện khác, : “Sau khi muội trở về, Tư Mã đại nhân có từng làm khó muội?”


      Lý Nhược Ngu nghĩ ngợi rồi tính là lúc giường Tư Mã khi dễ nàng, nhưng rốt cuộc lại trở nên nhạy bén hơn chút, nên chỉ lắc lắc đầu : “ có a, ca ca đều cho muội ăn ngủ rất tốt a....”


      Trong lòng Lý Nhược Tuệ biết, Tư Mã lại phải kiểu tra tấn nữ nhân, cữ cho là trong lòng thích cũng đến nỗi dày vò tiểu ngốc tử này. Nàng biết muội muội hiểu tại sao mình hỏi vậy, khỏi buồn rầu mà thở dài rồi : “Từ sau khi quay về, Tư Mã đại nhân có cười với muội ?”


      Lý Nhược Ngu suy nghĩ cẩn thận lúc và hơi có chút nghĩ ra : “A.....cũng có, tỷ tỷ, tại sao Chử ca ca lại vui vậy?”


      Lý Nhược Tuệ ngắm nhìn muội muội ngây thơ xinh đẹp, nước mắt lại ngân ngấn ở đáy mắt, chỉ buộc mình nhịn xuống và : “Ngài ấy vui, cũng có thể bỏ qua được, muội muội chỉ cần nhớ được cố ý gây chuyện như lúc trước nữa, vì tính cách liều lĩnh của mình mà làm cho đại nhân vui. Mọi chuyện chỉ nhẫn nại chút, qua thời gian nếu như đại nhân tính toán là chuyện tốt nhất.....Những ngày sau khi hòa li, lại thể sống tốt như trong tưởng tượng....” Nàng vừa vừa nhớ lại cuộc gặp lúc chiều nay, trong lòng đột ngột khó chịu cực độ.....


      Nhưng Nhược Ngu lại muốn hỏi đến cùng: “Nhưng Nhược Ngu làm sai chỗ nào chứ? Tỷ tỷ sao tỷ chịu ra?”


      Đại tỷ Lý gia biết rằng nếu mình ràng e rằng kẻ ngốc này vẫn chưa nghĩ ra điểm mấu chốt nên chỉ hạ giọng : “Vốn phải là lỗi của Nhược Ngu, nhưng muội bị Nam Cung Vân kia......chạm qua, người nam nhân trong lòng đều có khúc mắc....”


      Nhược Ngu nghe được lại ngẩn người, quẹo cổ nghĩ ngợi : “Chẳng qua là Nam Cung Vân kia hôn mặt và chân của Nhược Ngu, chẳng lẽ chuyện này mà chàng cũng để trong lòng sao? Rốt cuộc là mọn tới mức nào chứ? lẽ là còn muốn giống thứ súc vật hại người trong “Liệt nữ truyện”, cắt hết chân tay của mình để chỉ ra thể giữ trong sạch được sao? Chu phu tử , chữ viết trong sách của tên hỗn trướng kia vừa gửi chính là người viết có tâm tư ô uế nhất trong thiên hạ.....”


      Nhưng Lý Nhược Tuệ lại chụp lấy điểm mấu chốt trong mấy từ chất đầy căm phẫn này: “Muội là Nam Cung Vân kia có chạm vào muội? ....vẫn chưa làm chuyện phu thê kia sao?


      Nghe thấy tỷ tỷ vậy, Lý Nhược Ngu ghê tởm đến thấu tim : “Làm gì có a! Nhược Ngu mới muốn làm cái việc xấu hổ đó với !”


      Lý Nhược Tuệ nghe được câu này, chỉ cảm thấy cả người giống như bỏ được buông xuống, khi biết ngọn ngành, lập tức chân tay xụi lơ ngồi giường, nốn nháo lâu như vậy, lại còn lo sợ vô cớ, lo lấng hồi vô ích nữa, nếu sớm biết là vậy, việc gì phải làm tới mức viết thư hẹn gặp bí mật tên Quan bá kia, rồi rơi vào tình cảnh nhục nhã chứ.


      Nhưng nàng vẫn chưa yên tâm, lại hỏi dồn thêm: “Vậy tại sao Tư Mã vui như thế, muội vẫn chưa với ngài ấy, hay ngài ấy vẫn còn hiểu lầm là muội dối?”


      Được Lý Nhược Tuệ nhắc nhở như vậy, Lý Nhược Ngu cũng dần dần nghĩ ra chút tư vị.


      Nhưng trong lòng thực ra là nghĩ khác: Chàng ấy tin lời của mình! Chẳng lẽ bị nam nhân khác chạm vào, nàng thể là bảo bối duy hất trong lòng nữa sao?


      Thiếu nữ này mới bắt đầu biết , thích nhất mơ nghĩ mộng tưởng, Lý Nhược Ngu cũng ngoại lệ, mới nhớ tới Chử Kính Phong lại vì cười với mình, trong lòng đột nhiên khó chịu nhịn được! Lúc này ỉu xìu, chỉ im lặng chui vào lòng Lý Nhược Tuệ, qua hồi mới uể oải hỏi: “Tỷ tỷ xức nước thơm gì? Mùi thơm quá....”


      Lý Nhược Tuệ hơi giật mình, nàng làm gì có xức nước thơm, ràng là mùi người họ Quan kia.....Trong lòng rối rắm, tùy tiện tìm cái cớ để muội muội quay về, rồi mình ra lệnh cho nha hoàn đun nước, rồi hung hăng chà rửa kỹ.


      Nhưng Nhược Ngu vì lời của mà trong lòng nghĩ ngợi, chỉ muốn đợi Chử Kính Phong về phủ để hỏi ràng. Nhưng đợi ở cổng trước được lúc có gã sai vặt thông báo rằng Tư Mã đại nhân công việc bận rộn, đêm nay thể hồi phủ, nên để phu nhân tự mình nghỉ trước .


      Nhưng Nhược Ngu nghe được mấy lời này, lại vẫn cứ kiên quyết : “Nếu thể hồi phủ, ta muốn đưa cho ca ca chút thức ăn tới quân doanh, cho người chuẩn bị xe ngựa !”


      Hạ nhân kia nghe xong, khuôn mặt rất khó coi : “Cái này.....hồi bẩm phu nhân, đại nhân cũng ở trong quân doanh......”


      Lý Nhược Ngu lại rất bình tĩnh, căng mặt ra hỏi: “Rốt cuộc là đâu?”


      “Hồi bẩm phu nhân...là... tửu lầu uống rượu với Thái Tử rồi....” là đêm nay Chử Kính Phong - kẻ mà hiếm khi đêm- chuẩn bị say khướt rồi.


      Thái Tử vốn muốn hồi kinh, liền lấy cớ điều tra vụ án của Nam Cung Vân, lại lấy đó làm cớ ở lại mấy ngày, làm sao được khi Chu phu tử kia bây giờ ở phủ Tư Mã lại thuận tiện như lúc trước ở trong thư viện, sau khi bị từ chối muốn gặp mặt, trong lòng có chút phiền muộn nên hẹn Chử Kính Phong mang theo Quan tướng quân cùng nhau tới Phẩm Hương tửu lầu ở Mặc Hà thành uống rượu.


      Lão bản là người rất biết làm ăn a, ban ngày quan khách tới vừa bình phẩm món ăn vừa được tặng hoa cúc làm quà, đến tối có vũ cơ xinh đẹp ca múa để thưởng thức.

      Các phòng riêng lầu hai đều có màn che lại, liền có thể thưởng thức dáng điệu kiều của các vũ cơ xinh đẹp ở đài mà lão bản ra giá cao để mời tới.


      Đáng tiếc hòa vào tiếng ca múa nhàng đó ba vị khách quý này lại có chút lơ đãng, mỗi người cứ cầm chung rượu của mình rồi tự nhấm nháp nỗi ưu sầu của mình. Ngay cả kẻ ngày thường uống rượu hay hò la là Quan bá cũng biết là nghĩ gì mà chỉ bình tĩnh mà uống tiếp chung nữa.


      Nhưng vũ cơ vũ đài lại cam lòng lắm, nàng biết là ở đây có Thái Tử đương triều, nhưng Tư Mã đại nhân lại cực kỳ đáng tin, có lẽ là do hôm nay uống nhiều rượu, nên cặp mắt ngày thường sắc bén khiến người dám nhìn thẳng vào lại có vài phần buồn bã mê mang.


      Tuy cả đầu tóc bạc, nhưng khuôn mặt kia lại tuấn mỹ cực kỳ, đặc biệt là lúc nãy nàng biểu diễn ca vũ ngờ lại nhìn nàng chăm chăm, chỉ mới nhìn thấy nàng liền cảm thấy mặt đỏ tim đập loạn, ngay lúc đó liền quyết tâm giành được ưu ái của đại nhân, vũ khúc kết thúc, liền chậm rãi muốn xuống đài tạ lễ, hai tay cầm chung rượu tới kế bên Tư Mã đại nhân, cố ý cúi thấp để lộ ra vòm ngực rồi hơi dựa vào người và đưa chung rượu tới miệng , mềm giọng hỏi: “Đại nhân, có thể uống chung này của thiếp ?”


      Hôm nay Chử Kính Phong là có chút muốn mượn rượu giải sầu, uống đến độ mắt hơi đăm đăm. chỉ cảm thấy lần này Nhược Ngu bị làm nhục như vậy, toàn bộ là do , nếu ngày hôm đó để nàng Tân Viên tốt rồi, hoặc là giết chết tên Nam Cung Vân kia từ trước..... làm gì tới nỗi......Nhưng suy tưởng lại cũng có loại thuốc hối hận để uống xuống bụng, chỉ có thể cắn răng đem toàn bộ tự trọng và nản lòng theo từng ly từng ly rượu mạnh vào bụng.


      Nên khi vũ cơ kia dựa vào mình, Tư Mã đại nhân thậm chí cảm thấy gì, chỉ để cho cái thân hình ưỡn ẹo như rắn nước kia dựa vào, chờ tới lúc tỉnh táo lại muốn đẩy ra muộn rồi a.


      Ngay cửa cầu thang, có tiếng hét lớn như sư tử Hà Đông gầm truyền tới: “Nữ nhân kia! Ngươi dựa vào chỗ nào đấy!”

    3. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Mọi người muốn 1 tuần mấy chương nè... :yoyo42::yoyo42::yoyo42:
      A fang, Kimkimdao, Nhatchimai4 others thích bài này.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      càng nhiều càng tốt heeee:yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      A fangBảo Vy197 thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Chết Chử rồi... dỗ vợ mệt nghỉ .
      Bảo Vy197 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :