1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến luyến tuyết, Hàn Tuyết truyền kỳ

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chương 39: Hoàng đế giá lâm

      Edit: Ckun

      ']Beta: Evy Nguyen




      Tại phòng khách bài trí hết sức trang nhã ở Phi Phượng các, Hoàng Phủ Hạo Thiên rất có kiên nhẫn ngồi chơi, khóe miệng thậm chí mang theo hơi hơi điểm cong, động tác ngừng gõ nhẹ mặt bàn cùng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhìn mặt trời liền hơi nhíu nhíu chân mày kia cho thấy trong lòng hắn đã sắp nhịn được.

      Bên trong phòng khách, cả đám tôi tớ tự động mà an tĩnh tự xử lí, mười hai thị vệ cầm đầu bên trái, phía dưới là đám nha đầu hầu hạ ở Phi Phượng các, bên phải đều là đám cung hầu của Hoàng Phủ Hạo Thiên.

      Lúc này, mọi người đều là, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dám thở lớn, chỉ sợ rủi ro chọc giận người ngồi cao kia, vậy cũng chỉ có thể dùng một chữ “chết” mới giải quyết được thôi.

      Ngô Hữu Tường ngẩng đầu nhìn trời, theo đến bên cạnh Hoàng Phủ Hạo Thiên khom người thấp giọng nói: “Hoàng thượng, cũng sắp tới trưa rồi, người xem có muốn dùng cơm trưa ở đây? Hay là. . . . . .”

      Nhận được một cái thoáng nhìn lạnh như băng từ Hoàng Phủ Hạo Thiên, Ngô Hữu Tường chưa nói xong lời đã liền tự động câm nín.

      Hoàng Phủ Hạo Thiên nặng nề nhíu lông mày, nhàn nhạt nhìn về đám mười hai thị vệ sống lưng còn thẳng hơn cương thi kia, “Chủ tử các ngươi đều hay dậy trễ như vậy sao?”

      “Bịch” một tiếng, mười hai người nhất tế vén áo quỳ một chân xuống, thân là đội trưởng, Vương Chính Nghĩa cúi đầu đáp lời: “Hồi bẩm hoàng thượng, công chúa trước kia bình thường đều là qua giờ Thìn mới dậy, bây giờ dù chỉ đứng dậy có một canh giờ, cũng phải tùy thuộc vào hứng trí của Chiến đại nhân, thuộc hạ ngoài đợi ra có ý kiến gì khác.” Vương Chính Nghĩa vừa cẩn thận đáp lời, vừa nhịn được thầm chỉ trích trong bụng, ai bảo hoàng thượng ăn no rỗi việc chạy tới Phi Phượng các chờ làm cái gì chứ, lại còn để cho bọn họ thông báo, an vị duy trì ngồi đợi. Một nam một nữ người ta đóng cửa ở trong phòng, hăng hái là có thể làm nhiều chuyện một chút, còn hăng hái cũng có thể ôm nhau ngủ ngon lành a, mà với tinh lực thể phách kia của Chiến đại nhân, nếu như thực sự hăng hái thì dù ngươi có đợi đến ba ngày ba đêm cũng đợi được bọn họ ra khỏi của phòng. Giờ cũng sắp trưa rồi, hoàng thượng Lão đại tức no muốn ăn cơm, nhưng bọn họ còn rất đói nha, ai kêu hắn từ sáng sớm đã tới, bữa sáng bọn họ mới nuốt được hai miếng cháo liền phải chạy ra chầu bên cạnh hắn, tưởng làm thuộc hạ như bọn họ dễ dàng lắm sao?

      Hoàng Phủ Hạo Thiên nghe xong lời này hỏa khí liền dâng lên, “Phải nói, hai người này quả là to gan lớn mật, lúc ta cùng nữ nhân lên giường thì các ngươi gọi thích khách tới bừa bãi, lúc hai người đóng cửa trong phòng làm chuyện kia thì ta lại phải ngồi chờ mãi ở đây à? Làm gì có chuyện tiện nghi thế được.”

      “Ngươi, gọi bọn họ dậy.” Hoàng Phủ Hạo Thiên giương một ngón tay, mặt Vương Chính Nghĩa nhất thời ỉu xìu.

      Hắn đây là đã trêu ai ghẹo ai a? ́ch thân hoàng đế hạ lệnh, chính là kháng mệnh, nói nhẹ thì chặt đầu, nói nặng thì tru di cửu tộc, nhưng vạn nhất Chiến đại nhân cùng công chúa làm cái gì gì đó, hắn mà còn bị Chiến đại nhân một chưởng vỗ bay à? là chết, kháng mệnh còn chết nhanh hơn, chẳng lẽ hôm này là ngày giỗ của Vương Chính Nghĩa hắn sao? Trong lòng Vương Chính Nghĩa bất giác có chút bi thương, ‘quân muốn thần chết, thần thể chết’, hữu khí vô lực đáp: “Dạ!” Một lần nữa đón nhận ánh mắt đồng tình từ mọi người, hắn kéo lê từng bước chân nặng trịch về hướng lâu các hậu diện.

      Nhìn bộ dạng Vương Chính Nghĩa ủ rũ như hoàng qua (dưa leo), Hoàng Phủ Hạo Thiên mới cảm thấy đầy bụng tức vơi một chút, chỉnh người quả nhiên có thể khiến cho người ta vui vẻ, cũng thấy lạ vì sao mà nha đầu Hàn Tuyết kia lại rất lấy làm vui vẻ gây áp lực cho người khác. Tâm tình tức tối đã tốt hơn một chút, Hoàng Phủ Hạo Thiên lúc này mới cảm thấy đói bụng, thầm nghĩ mình từ lúc rời giường chưa dùng qua hạt cơm nào, cũng đều tại hai bọn quỷ ngỗ nghịch kia chọc tức, liền phân phó truyền lệnh, điều này khiến cho Ngô Hữu Tường cực kì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu xếp đồ ăn.

      Lại nói Vương Chính Nghĩa vừa về phía lâu các khuê phòng Hàn Tuyết, tâm tình vừa xuống bảy tám phần, người nói ra chủ ý chỉnh hoàng thượng cũng phải hắn, đều là do một mình công chúa ý chí kiên ̣nh gây nên, hắn bất quá lại gặp vận đen, công chúa còn chưa phải chịu phạt, sao đã liền xử hắn tội đồng lõa rồi. Hắn làm thủ hạ chính là dễ dàng nha, phải chỉ là một cái đội trưởng nho nhỏ sao? phải chỉ là cầm đầu ở bên ngoài nghe lén hoàng thượng kiêm lên tiếng gây bừa bãi thôi à? Hắn sao lại xui xẻo quá vậy?

      Công phu Chiến đại nhân chính là phải trò đùa, ngươi nói, nếu là gõ cửa lúc hai người ôm nhau cùng ngủ ngon vậy còn dễ nói chuyện, nếu là đúng lúc hai người bận rộn làm cái chuyện kia, hắn chính là thủ hạ làm việc cho công chúa, Chiến lại nhân lại còn cậy ở gần mà ưu tiên đem hắn chỉnh chết à?

      nghĩ ngợi, người đã đến phía dưới các lâu của Hàn Tuyết, Vương Chính Nghĩa tới, cước bộ lại tự chủ lui về sau hai bước: được, an toàn là hết, cho dù là hoàng thượng ra lệnh cũng phải bảo toàn tính mạng trước mới được. Vểnh tai lắng nghe động tĩnh. . . Nghe rõ? Vận khởi tất cả công lực tới tai, nghe tiếp. . . . . .

      Bên trong màn che mờ tối (có thể mờ sao? Che phủ phía ngoài là mười hai tầng màn lụa độ dày khác biệt đó!) Hàn Tuyết mơ mơ màng màng cảm giác ngực mình có hai bàn tay vuốt ve, mí mắt nặng nề nghẽ hé mở, cảm tưởng như trong mắt có một mảnh sương mù, Hàn Chiến lại liếm mút trước ngực nàng, đáy lòng bất đắc dĩ thở dài, người này có biết mệt mỏi vậy? Chẳng phải đêm qua đã làm tận bảy, tám lần à? Lực đạo mạnh mẽ cùng thời gian lâu như vậy thật đúng là phải bình thường, sau mỗi lần làm đều là nàng lên đến cao triều liền hôn mê luôn, rồi lại bị hắn đụng tỉnh. Nàng hiện tại toàn thân ngay cả đầu ngón tay cũng nhấc nổi, đành tùy hắn chèn ép thôi. Nghĩ vậy mí mắt liền khép lại, liều mạng tiếp tục mơ màng.

      Hàn Chiến tâm tình vui vẻ phủ nắn lấy cặp ngọc nhũ Hàn Tuyết, thỉnh thoảng lại dùng miệng cắn mút, chơi đùa thật là vui đến quên trời quên đất. Cả đêm thư sướng triền miên kết hợp, khiến cho lòng hắn muôn phần vui vẻ, dù cho Hàn Tuyết đã mệt mỏi vô lực mềm nhũn như vũng bùn cũng đã đủ thỏa mãn cả tâm trí lẫn thân thể Hàn Chiến, mà thân thể hắn có thể đem lại vui thích trí mạng cho người , hắn cũng đồng thời hưởng thụ một loại hư vinh chinh phục được thân thể nàng.

      Đầu nhũ tiêm Hàn Tuyết luôn có mùi hương trầm nhàn nhạt ngọt ngào làm cho người ta nghiện. Miệng cuốn lấy viên trân châu ngực Hàn Tuyết, Hàn Chiến đột nhiên dừng động tác, giúp Hàn Tuyết kéo một góc chăn đắp lại, liền mặc thêm hạ y cùng nội y vào.

      Thật sự nghe được tiếng vang gì, Vương Chính Nghĩa nhìn chung quanh một lần, nhặt một hòn đá nhỏ từ mặt đất lên, giơ tay nhằm khung cửa sổ tầng mà ném, chỉ nghe khe khẽ “Cạch” một tiếng, Vương Chính Nghĩa liền ngửa đầu đứng ngóng, với võ công của Chiến đại nhân, chỉ một thanh nhẹ vang này cũng đủ khiến cho hắn biết. Quả nhiên lạ, bất quá chỉ trong mấy cái nháy mắt, một góc cửa sổ tử mộc bị đẩy ra từ bên trong, chính là một thân nội y trắng Hàn Chiến.

      Mắt thấy gương mặt lạnh như băng của Hàn Chiến, mặc dù so với bình thường cũng có gì bất đồng, bất quá Vương Chính Nghĩa cũng dám nhiều lời, nói thẳng một mạch rõ ràng: “Chiến đại nhân, hoàng thượng tới, đã đợi cả một buổi sáng rồi.”

      Trong mắt Hàn Chiến lóe lên vài tia thấu hiểu, ngẩng đầu nhìn Vương Chính Nghĩa: “Biết.” Nói xong đóng cửa sổ.

      Nhìn cửa sổ đóng kia, Vương Chính Nghĩa cực kì thở phào nhẹ nhõm, nâng đầu ̣nh lau mồ hôi lạnh cứ tự động tuôn ra thì cửa sổ vốn đóng lại bị đẩy ra, tay Vương Chính Nghĩa giơ lên cũng liền đông cứng giữa trung, miệng vểnh lên liền căng cứng trông càng buồn cười.

      Hàn Chiến lãnh thoáng nở một nụ cười, khóe miệng khả nghi khẽ nhếch lên, “Nói cho hoàng đế, cần chờ chúng ta ăn cơm.” Nói xong liền biến mất sau cửa sổ khép kín.

      Vương Chính Nghĩa khóe miệng co rút cứng ngắc, nửa ngày mới tỉnh táo lại, ý của Chiến đại nhân phải là để cho hoàng thượng tiếp tục chờ chứ? Quả nhiên có gan, hổ là Chiến đại nhân, nhưng là tại sao lại muốn hắn truyền lời này a, đây phải là ́ ý tìm chết sao? Vương Chính Nghĩa khóc ra nước mắt. . . . .



    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chương 40: Diện mục thực của Hàn Chiến

      darkEdit:Ckun

      Beta: Evy Nguyen



      Hàn Chiến mặc quần áo xong, ́ ý nhẹ nhàng kéo chăn đắp cẩn thận cho Hàn Tuyết, sau đó phân phó cung nữ phục dịch tỉ mỉ rồi mới tiến một bước lui hai bước, dùng tốc độ chậm như rùa bò về phía trước, hướng đại sảnh đã sáng trưng.

      Vương Chính Nghĩa đáp lời xong liền ở cứng một chỗ dám động đậy, mặc cho mồ hôi lạnh sau lưng thấm ướt quần áo, mặc cho hoàng thượng lật bàn lật ghế, đem một bàn đầy thức ăn ngon ném tới ̉nh đầu hắn...

      Sau khi Hoàng Phủ Hạo Thiên phát tiết ước chừng hơn nửa khắc, dọa cho đám cung nữ cùng thái giám sợ đến ngã trái ngã phải, náo loạn một hồi, mới thở ra một hơi, phủi phủi vạt áo, vén bào ngồi xuống.

      “Đã đến như vậy rồi, còn phải để ta mời ngươi vào đây sao?” Hoàng Phủ Hạo Thiên lạnh lùng quét mắt ra phía ngoài cửa, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, vừa phát tiết một trận thật lớn nên hiện tại có điểm khát.

      “Ta đếm thấy ngươi có thể đã phá hư vài món đồ tốt, muốn quay đầu hỏi ý kiến Tuyết Nhi.” Hàn Chiến chậm rãi giẫm bước vào cửa.

      Hoàng Phủ Hạo Thiên trừng mắt tức giận liếc nhìn hắn một cái: “Làm cho ngươi thất vọng!” Nha đầu Tuyết Nhi kia là đệ nhất hẹp hòi, mấy thứ gì đó trong phòng này đều là đồ chơi lúc nhỏ nàng thích, hắn dù có tức hơn nữa, cũng thể mất kiềm chế.

      Hàn Chiến cười như cười quét mắt về phía Vương Chính Nghĩa dị thường chật vật, giờ phút này, khắp người hắn toàn thức ăn, ̉nh đầu còn dính hai miếng xanh nhạt sót lại từ món nấm hương, tóc càng thêm chấp nhận được nhỏ xuống từng giọt nước canh. “Tuyết Nhi bao che thủ hạ cũng rất nổi danh!”

      Hoàng Phủ Hạo Thiên nghe vậy cứng đờ, đem ly trà cầm trong tay ném một đường về bàn, rống lên như sấm rền: “Tất cả đều cút hết ra ngoài cho trẫm.”

      Cả đám vốn chờ liền như có ác quỷ đuổi theo, vội vàng chạy ra cửa, người chạy đầu tiên đương nhiên là một thân canh rau quỳ mặt đất Vương Chính Nghĩa.

      Giải tán hiện trường xong, Hoàng Phủ Hạo Thiên đứng dậy tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, vị trí chủ tọa bị hắn ném vừa thức ăn, vừa động đến chính hắn nhìn còn khó chịu. “Tuyết Nhi đâu?”

      “Mệt mỏi, ngủ.” Hàn Chiến tự nhiên đến phía dưới chỗ Hoàng Phủ Hạo Thiên, tiêu sái vén bào ngồi xuống.

      “Ta bảo ngươi ngồi?” Hoàng Phủ Hạo Thiên bất mãn nhíu mày.

      “Còn chưa chơi đủ sao?” Hàn Chiến lạnh lùng quét mắt nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên một cái. Bọn họ có thể nói là huynh đệ cùng nhau lớn lên, lễ nghĩa quân thần là cái gì? Hắn cũng biết.

      Hoàng Phủ Hạo Thiên bĩu môi, tức giận hỏi: “Tại sao chơi ta?” Bị người chỉnh ác như vậy, nhưng hắn là oan a...

      Khóe miệng Hàn Chiến có chút nhếch lên, “Ta nói cho Tuyết Nhi, ngươi cười ta chỉ treo ̉ ở một gốc cây.”

      Miệng Hoàng Phủ Hạo Thiên nhất thời biến thành hình chữ O, “Ta đắc tội gì với ngươi đấy chứ?” Vạn năm hàn băng thế mà lại là ác nhân tố cáo người khác, đây là dạng tình huống gì?

      Hàn Chiến vuốt vuốt vạt áo, thản nhiên nói: “Thường ngày oán, gần đây cũng thù.” Sai lầm duy nhất chính là nên khiến cho Hàn Tuyết quan tâm ngươi như vậy. Vừa nghĩ tới Tuyết Nhi cho dù ở dưới người vẫn còn nghĩ đến mấy cái chuyện hư hỏng của Hoàng Phủ Hạo Thiên kia, trong lòng lại nhịn được ứa lên cỗ vị chua.

      “Ngươi cố ý chỉnh ta?” đời cũng có thứ người như thế? Ở trước mặt khổ chủ mà còn có thể mình cố ý? Điều này phải quá tự cao đấy chứ? là ai nào? Là hoàng đế, để xem ngươi còn dám tỏ chút phách lối nào nữa ?

      “Tuyết Nhi hỏi, ta tất nhiên , ngươi phải biết ta có điều gì giấu diếm Tuyết Nhi.” Hàn Chiến dời tầm mắt từ gương mặt có chút vặn vẹo của Hoàng Phủ Hạo Thiên về phía ngoài cửa sổ, nhìn mặt nam nhân này lúc tức giận cũng có thể bất đắc dĩ coi đó là điểm vui mừng thực bổ mắt.

      Hoàng Phủ Hạo Thiên ngoan trừng mắt nhìn Hàn Chiến nửa ngày được lời nào, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, “ có điều gì giấu diếm sao? Võ công đệ nhất thiên hạ Thần Băng Công Tử, lại chịu giấu mình trong phủ công chúa làm chức danh thị vệ bảo hộ công chúa nho …”

      Ánh mắt Hàn Chiến lãnh, thanh rét lạnh như có thể rơi ra mấy mảnh vụn băng, hung hăng ngắt lời Hoàng Phủ Hạo Thiên, “Hàn Chiến chỉ là nhi bần cùng tay trắng, may mắn được công chúa cứu giúp mới có thành tựu ngày hôm nay, hoàng thượng muốn cái gì?”

      Nếu là người khác, có lẽ bị mặt lạnh của Hàn Chiến hù dọa, bất quá đối với Hoàng Phủ Hạo Thiên mà , hoàn toàn miễn dịch. “ phải có điều gì giấu diếm bảo bối Tuyết Nhi của ngươi sao? Tuyết Nhi phải vẫn còn chưa biết chân tướng làm sao ngươi cùng nàng “Vô tình gặp gỡ” đấy chứ?” “càn khôn chuyển dời”, cảm giác nắm giữ chủ quyền trong tay là tốt...

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chương 41: Diện mục thực của Hàn Chiến 2

      Edit: Ckun

      Beta: Evy Nguyen






      Hàn Chiến buồn rầu cười cười, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên, “Ta trong đêm trở thành hai bàn tay trắng, biết là phải cảm tạ người nào ban tặng?!”

      “Hảo, hảo, hảo, là lỗi của ta, ta tuyệt đối lắm miệng trước mặt Tuyết Nhi, được chưa?” sợ nhất là khi Hàn Chiến cười như thế, aizz! Ai kêu trong triều lắm gian thần hoành hành chứ, lúc trước phụ hoàng vì cứu hai mẹ con bọn họ mới phải hy sinh cả nhà Hàn Chiến, nếu , đời cũng có Hàn Chiến này rồi. Cũng may có Hàn Tuyết cứu đường, nếu Hoàng Phủ gia đắc tội quá lớn. Aizzz. . . . .

      Trong đêm nhà tan cửa nát, trong đêm hai bàn tay trắng, cũng chỉ vì lúc trước gian thần kia quyền thế sâu rộng, trừ khi cả quốc gia rung chuyển, còn , ngay cả tên tuổi của mình cũng thể dùng lại nữa, càng có cách nào nhờ Hoàng Phủ hoàng thất giúp đỡ, cuộc sống lưu lạc đầu đường khiến cho nhìn hết thảy tình người lạnh ấm, trải qua tất cả mọi loại thống khổ gian truân. Đảo mắt mười năm qua, Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng coi như có tình có nghĩa, vừa lên ngôi liền đem thế lực người trong triều “đại thanh tẩy” phen, gian thần kia dù chưa trừ bỏ, nhưng nay cũng chỉ có thể mình phương. Vì thiên hạ đại , có thể báo thù, có thể vĩnh viên là Hàn Chiến, nhưng nỗi đau kia vẫn là vĩnh viễn có cách nào gạt xuống, có cách nào tiêu trừ.

      Hàn Chiến hít hơi sâu, thu lại tất cả ưu tư, lạnh mặt cau mày nhìn về phía Hoàng Phủ Hạo Thiên : “Lúc trước vô tình gặp gỡ đường tuy là do ta có tính toán trước, với lại mặc dù ta vẫn chán ghét Hoàng Phủ nhà các ngươi, nhưng tấm lòng của ta đối với Tuyết Nhi trời đất có thể chứng giám, cũng sợ ngươi làm chuyện xấu ở sau lưng ta.”

      “Được rồi, được rồi, sợ ngươi.” Hoàng Phủ Hạo Thiên bất đắc dĩ xua xua tay cái, đột nhiên đổi giọng, sắc mặt là lạ nhìn Hàn Chiến hỏi: “Ngươi vì việc này mà làm chuyện ngáng chân sau lưng ta chứ?”

      Chuyện ngày trước, Hàn Chiến từng là thư đồng của , rồi xa cách hai năm sau, Hàn Chiến lại đổi thân phận cùng họ tên xuất trong cuộc đời , rằng cùng Hàn Chiến là huynh đệ nối khố cùng nhau lớn lên cũng tuyệt quá. Mặc dù bởi vì gia biến, tính tình Hàn Chiến lạnh lùng thêm rất nhiều, nhưng nếu Hàn Chiến vì chuyện này mà dùng cách thức như vậy để trả thù , có đánh chết cũng tin. Từ việc lớn mà bàn, bởi vì cái gọi là “Quân muốn thần chết, thần thể chết”, huống chi nhà Hàn Chiến là vì tận trung mà hi sinh, sau khi lên ngôi cũng truy phong cả gia tộc, nên ra, cũng có bao nhiêu lỗi lầm. Luận về tiểu tiết, Hàn Chiến được xem như muội phu của , hai người kín đáo cũng có thể coi là huynh đệ tốt, cho tới nay, đối với Hàn Tuyết sủng ái có thừa chính là bởi vì Hàn Chiến. Mà theo cách xấu xa nhất để , coi như Hàn Chiến muốn báo thù, lấy công phu của Hàn Chiến, chỉ cần trực tiếp chạy tới cho kiếm, liền phải chầu trời bồi liệt tổ liệt tông uống trà, đâu cần phải chọn cách phiền toái như thế?

      “Nếu muốn báo thù, ta trực tiếp dùng kiếm của ta.” Hàn Chiến lạnh lùng .

      “Ta cũng muốn vậy.” Hoàng Phủ Hạo Thiên bất đắc dĩ trợn trắng mắt, lại tuyệt đối vì Hàn Chiến vô lí mà tức giận. “Vậy ngươi chơi ta cũng phải có lí do chứ? Ngươi cũng biết nam nhân làm chuyện đó mà bị ngắt quãng rất chật vật?”

      Nhìn bộ mặt khó thành lời của Hoàng Phủ Hạo Thiên, trong mắt Hàn Chiến xẹt qua tia cười, lại cố ý đáp, ngược lại hỏi: “Ngươi bởi vì chuyện này mà đặc biệt tới?”

      “Ngươi biết còn hỏi!” Hoàng Phủ Hạo Thiên tức giận quát , chuyện như vậy lặp lại nhiều đến mấy lần, cho dù là ai cũng đều khó lòng chịu nổi, còn có thể đến sao? Đối với người khác còn có thể kêu đánh kêu giết, nhưng riêng hai người này, người là rất muốn động vào, người là thể động. Aizzz, làm hoàng đế khó khăn, làm đại ca người khác lại càng khó hơn.

      Hàn Chiến bĩu môi, có chút mất tự nhiên, quay đầu : “Vậy ít kiếm chuyện cho Tuyết Nhi làm chút, Hoàng Phủ gia còn ba vị Vương gia đó, cần cái gì cũng kêu tới Tuyết Nhi.”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chương 42: Diện mục thực của Hàn Chiến 3

      Edit:Ckun

      ']Beta: Evy Nguyen



      Hoàng Phủ Hạo Thiên nghe vậy, thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn Hàn Chiến, phát mặt tia đỏ sậm khả nghi thiếu chút nữa bật cười, “Ngươi phải là ghen chứ?”

      Đáp lời bóng đen hướng tới trước mặt, Hoàng Phủ Hạo Thiên cơ trí tránh được chén trà vọt qua thiếu chút nữa dính cứng cửa, lắc mình trốn vào ngự thư phòng liên thông, ngồi trước bàn đọc sách đập bàn cười to mãnh liệt.

      Đám cung nữ thái giám canh giữ ngoài cửa khỏi có điểm tò mò, kiễng cao mũi chân nhìn nhìn hướng trong cửa. Những việc có thể khiến cho hoàng thượng cao hứng nhiều lắm, biết gương mặt muôn đời băng giá Chiến đại nhân cái chuyện cười gì mà có thể khiến cho long tâm hoàng thượng vui mừng khôn xiết đến thế.

      tiếng kim loại ma sát khẽ vang lên, Hàn Chiến nắm trong tay thanh trường kiếm bảy thước nhắm thẳng vào Hoàng Phủ Hạo Thiên cười đến muốn dính mặt vào bàn.

      “Băng. . . . . Băng sơn, băng sơn. . . Phốc ---- ha ha ha. . . . .” Hoàng Phủ Hạo Thiên miễn cưỡng phun ra hai chữ, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt vạn năm băng giá hồng hồng của Hàn Chiến, nhịn được lại tuôn ra tiếng cười lớn hơn.

      “Hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy?” giọng nam ôn nhã, thanh nhuận vang lên, thuận theo bay tới mùi hương hoa lan nhàn nhạt, Hoàng Phủ Phượng Thiên thân quan phục tử sắc thêu ba vuốt Kim Long, chậm rãi bước vào cửa. Thấy tình cảnh bên trong phòng khách, trước tiên quét mắt nhìn Hàn Chiến gương mặt đỏ hồng giương kiếm, nhíu mày buồn cười, rồi lại hướng Hoàng Phủ Hạo Thiên nhanh chóng trượt xuống dưới gầm bàn cười lấy cười để : “Chuyện gì có thể làm cho hoàng thượng vui vẻ như thế?”

      Hoàng Phủ Hạo Thiên chỉ giơ giơ tay chỉ về phía , tiếp tục cười vang rung trời, chủt ý tứ muốn dừng cũng có.

      Thấy sắc mặt Hàn Chiến càng ngày càng khó coi, tay cầm kiếm nổi gân xanh, có dấu hiệu như sắp bộc phát. Vì nghĩ cho mạng của Hoàng Phủ Hạo Thiên, Hoàng Phủ Phượng Thiên liền bước lên trước, ngón tay sạch nắm lấy bàn tay cầm kiếm của Hàn Chiến, “Nếu làm dơ bẩn thư phòng Tuyết Nhi, nàng mấy ngày thèm để ý đến ngươi.”

      Cũng phải là tính mạng hoàng đế đáng giá bằng cái thư phòng nho mà là trong lòng Hàn Chiến, đem “giết Hoàng Phủ Hạo Thiên cho hả giận” cùng “khiến cho Hàn Tuyết mấy ngày để ý tới ” ra so sánh, cán cân nghiêng về bên, mặc dù đúng là đả thương người, nhưng thực vẫn luôn thảm khốc, sát khí trong mắt Hàn Chiến tự tiên tán, lạnh mặt quét mắt nhìn tay Hoàng Phủ Phượng Thiên, thấy thu tay mới thu hồi trường kiếm.

      Trường kiếm bảy thước trong tay Hàn Chiến thoắt cái liền hoa lệ biến mất, nhìn bề ngoài thực ra có dấu hiệu nào như vừa mang kiếm

      “Thanh trường kiếm như vậy, ngươi thu chỗ nào rồi nha?” Hoàng Phủ Phượng Thiên vây lấy Hàn Chiến, quanh vòng, có chút tưởng tượng nổi.

      Hàn Chiến ngay cả ánh mắt cũng chịu bố thí cho , lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên gương mặt vẫn còn tươi cười cái liền xoay người ra khỏi thư phòng, trở về đại sảnh.

      “Uy, đừng quan tâm người khác như vậy chứ, ngươi đem kiếm giấu chỗ nào rồi a? Dạy cho ta chút .” Thử nghĩ, thị vệ hoàng gia nếu cũng học được chiêu này, chỉ cần lúc kẻ địch phòng bị liền “Ba” cái, rút kiếm ra, như vậy sao còn phải sợ thể đấu thắng địch thủ?

      “Ngươi đừng tự làm mình mất mặt nữa, ngươi xem, trừ Tuyết Nhi ra, ai có thể cùng người chuyện nhiều nhiều chút đây?” Hoàng Phủ Hạo Thiên vừa cười cười, vừa thở hổn hển theo đuôi ra ngoài.

      “Quản cho tối cái mặt của ngươi, còn cười nữa, ta ngại lại dời đến chỗ khác rồi lột da mặt ngươi xuống đâu.” Hàn Chiến hung tợn xem Hoàng Phủ Hạo Thiên bằng mắt

      Hoàng Phủ Phượng Thiên tiến tới bên cạnh Hàn Chiến, mặc kệ thân lãnh khí, trực tiếp nhiệt tình nhảm: “Ngươi xem, ngươi thu kiếm ở người như thế, nếu Tuyết Nhi cẩn thận đụng phải rồi bị thương là tốt.” Binh pháp dạy, đánh địch chủ yếu là phải nhanh mới có thể thành công đánh thắng. Cũng tin mang cả Tuyết Nhi ra mà vẫn bắt được lời nào.

      Hàn Chiến mặc kệ chỉ coi thân Hoàng Phủ Phượng Thiên như khí, chỉ chú tâm uống trà nguôi giận.

      Hoàng Phủ Hạo Thiên cười híp mắt ngồi vào phía bên kia, cũng bưng chén trà lạnh lên nhấp ngụm, “ , ngươi đó, kiếm nên cất kĩ chút, vật này đao chém đứt cả lông tơ, nếu thời điểm ngươi cùng Tuyết Nhi mà cái đó lại đả thương Tuyết Nhi phải làm sao?” ra, vốn cũng muốn hàm súc như thế, bởi vì bất quá trước đó kích thích Hàn Chiến lần rồi, để tránh Hàn Chiến bị chọc mà vượt quá sức chịu đựng, cẩn thận lấy mất cái mạng của , Hoàng Phủ Hạo Thiên vẫn là nên biết điều sửa đổi từ ngữ của mình.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      ']Chương 43: Diện mục thực của Hàn Chiến 4

      darkEdit:Ckun

      olive;']Beta: Evy Nguyen




      “Cái này nhọc ngươi phải quan tâm vô ích.” Hàn Chiến lạnh lùng trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên cái, rồi lại quay đầu hướng Hoàng Phủ Phượng Thiên nhìm chằm chằm băng lãnh nhíu mày : “Với trí tuệ của ngươi, ta khó lòng nào mà giải thích với ngươi về kĩ xảo giấu kiếm, có ngươi cũng hiểu.” xong liền hất đầu thèm để ý đến nữa.

      “A?” Hoàng Phủ Phượng Thiên ngây cả người, hoàn toàn nghĩ tới người bình thường phun nổi hai câu như Hàn Chiến lại bỗng dưng có thể hơi ra câu dài như thế, chờ trở về chỗ, mới hiểu được Hàn Chiến chửi mình ngu xuẩn, cơn giận nhất thời bốc lên: “Ngươi. . . . . Ngươi dám thử lặp lại lần nữa xem?”

      Hoàng Phủ Hạo Thiên vội vỗ vỗ vai Hoàng Phủ Phượng Thiên, an ủi: “ cần ngạc nhiên, gần mực đen, gần đèn rạng, gần đây ăn được nhiều nước miếng Tuyết Nhi, miệng khó tránh khỏi có chút cay độc.”

      “Ta có thời gian cùng ngươi cười đùa, chỉ câu, ít làm phiền Tuyết Nhi, ngươi có thể sung sướng gối cao đầu mà nằm.” Hàn Chiến có chút khó chịu kiên nhẫn, Tuyết Nhi sợ là sắp tỉnh, trước tiên cứ đuổi hai con ruồi này , rẽ qua phòng bếp rồi trở về phòng, mang ít điểm tâm ngon miệng về cùng.

      Đường đường hai đấng nam nhi có địa vị bậc nhất Bích Lạc quốc này, mà nháy mắt ở trong tâm Hàn Chiến hóa thân thành hai con rệp, nếu bây giờ bọn họ biết được suy nghĩ của Hàn Chiến, sợ là lập tức nhảy dựng lên cùng Hàn Chiến liều mạng.

      Nghe vậy, trong lòng Hoàng Phủ Phượng Thiên chợt oanh cái, hai mắt gian xảo quét tới quét lui người hai người kia, cười như cười : “Nghe mấy ngày này trong cung có thích khách, phải là. . . . . .”

      “Cái này. . . . .” Hoàng Phủ Hạo Thiên hơi lúng túng lau mặt, nhức đầu nhấn nhấn huyệt thái dương, sức ghen của Hàn Chiến khiến người ta đau đầu, giương mắt nhìn Hàn Chiến : “Tuyết Nhi là đầu mối cung cấp tin tức trong dân gian của hoàng triều ta, luôn có số việc tránh khỏi nàng biết,” thấy biểu tình Hàn Chiến cười như cười, Hoàng Phủ Hạo Thiên lập tức bổ sung: “Bất quá ta tận lực quấy rầy các ngươi, như vậy là được .”

      Lấy được cam kết như mong muốn, Hàn Chiến vỗ vỗ áo bào đứng dậy ra ngoài, chỉ thèm quay đầu lại : “Vậy tùy ngươi thôi.” Tiếng vừa thốt ra, người ra khỏi cửa sảnh.

      Hoàng Phủ Phượng Thiên lấy tay áo che miệng, nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng gì, trực tiếp “xích xích” cười.

      Hoàng Phủ Hạo Thiên nhìn ý cười mặt , có chút nhịn được, nhíu mày trừng mắt : “Ngươi gần đây hình như rất nhàn rỗi?”

      “Khụ, sao có thể, khụ, khụ,” Hoàng Phủ Phượng Thiên vội hắng hắng cổ họng cười : “Thần đệ nhận được tin thám tử hồi báo, Khánh Vương định ba tháng sau tiến hành thao lược tập trận, đệ muốn tới xem thử chút bên này Tuyết Nhi có được tin tức gì .” Sản nghiệp Hàn Tuyết trải rộng bốn nước, cũng là trạm thu thập tin tức rất tốt, trong dân chúng bốn nước có chuyện gió thổi cỏ lay gì, chỉ cần hỏi Hàn Tuyết là tuyệt đối chính xác sai.

      Hoàng Phủ Hạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi cũng thấy đấy, sức ghen của nam nhân này lớn tới mức khiến người ta chịu nổi.”

      “Điều đó cũng khó trách, hai người này vui vẻ ở chung một chỗ cũng được mười năm rồi?” Hoàng Phủ Phượng Thiên vung ống tay áo lên mời Hoàng Phủ Hạo Thiên an tọa xong, mình mới đến bên cạnh hắn ngồi xuống, “Hiện tại hắn đã vất vả đem Tuyết Nhi ăn vào bụng, là danh chính ngôn thuận chiếm lấy đoạt được, còn có thể bỏ qua chỗ nào? Lấy cá tính lạnh lùng đơn giản của Hàn Chiến, như vậy cũng là chuyện thường tình thôi.”

      Hoàng Phủ Hạo Thiên nghiêm mặt, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Phượng Thiên nói: “Khánh Vương luyện binh, sao ngươi lại theo dõi?”

      “Khánh Quân vẫn lấy hiền đức răn dạy đời sau, tôn chỉ một lòng tranh đầu truyền bá giữa thế nhân kia, Thần đệ cho là đúng.”

      “Sao lại nói vậy?”

      “Thay vì nói một lòng tranh đấu, bằng nói lúc ấy thực lực còn chưa đủ, qua nhiều năm như thế, Khánh quốc bởi vì có Khánh Vương lão luyện, hiện nay đã binh cường mã tráng, quốc khố đủ đầy, lương thảo kín kho. Thực lực như vậy, cho dù quân chủ tranh, hạ thần cũng sẽ tranh, nước ta chỉ cách Khánh quốc một vùng đất bằng phẳng, nếu Khánh quốc muốn tranh hùng, thì Bích Lạc quốc chúng ta chính là đứng mũi chịu sào.” Nhớ lại thành nhỏ nơi biên cảnh vô dụng kia, Hoàng Phủ Phượng Thiên lại khổ não lắc đầu một cái.

      , Bích Lạc quốc chúng ta mặc dù ở vị trí nguy hiểm nhất, nhưng cũng là an toàn nhất, bởi vì có cái gọi là “Môi hở răng lạnh”, trừ khi bốn nước liên thủ cùng đánh Bích Lạc ta, nếu , phe ta chắc chắn có cơ hội phản chiến, cùng lắm cũng chỉ là gặp nhau chiến ̣a mà thôi.” Bích Lạc nằm ở nơi trung tâm bốn nước, vị trí ̣a lí đặc thù có thể trải qua ngàn năm chưa từng thay đổi chính là bởi vì một câu bốn chữ ngắn gọn “Môi hở răng lạnh” này.

      “Ý của hoàng thượng là?”

      “Gửi truyền thư, phái sứ giả, cũng bốn nước kết thân.” Việc kết thân mặc dù thể tuyệt đối ngăn chặn lòng thâu tóm của bốn nước đối với Bích Lạc, nhưng lại có thể mang đến tác dụng kiềm chế.



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :