1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến luyến tuyết, Hàn Tuyết truyền kỳ

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      67. sứ Khánh quốc chi 11

      Edit: Thanh Tiếu

      Beta: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-32925" alt="101APPLE_IMG_1175" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/101apple_img_1175.jpg" width="460" height="690" />


      "Vốn là chuyện này đối với chỉ có lợi chứ có hại, lời nhắn này cũng là chuyện trong dự tính!" Hàn Chiến lạnh lùng hừ tiếng, có người tự nguyện lên chiến trường thay , cho chút ích lợi cũng là chuyện đương nhiên, lại tất cả kế hoạch của Hàn Tuyết cũng đối với Bích Lạc quốc có trăm lợi mà hại, chỉ cần Hoàng Phủ Hạo Thiên đầu óc có bị chuột rút, rồi biết Hàn Tuyết chính là cho Bích Lạc bao nhiêu lợi ích. Chẳng qua là hoàng gia vô tình, Hàn Tuyết vì bọn họ làm nhiều chuyện như vậy, quả đáng.

      Nhìn Hàn Chiến mặt đầy hắc ám, cực kỳ u ám, Hàn Tuyết lại gần , giọng, "Đừng nóng giận, trong lời nhắn của hoàng đế ca ca có , đợi chúng ta trở về nước, liền giúp chúng ta cử hành hôn lễ." Thấy sắc mặt Hàn Chiến vẫn đổi, đôi mắt to của Hàn Tuyết chuyển động, cười cợt đem tờ giấy cầm trong tay đưa tới trước mặt , vừa liếc xéo, vừa : "Nhìn ý tứ ở đây này, sau hôn lẽ ta liền muốn đâu , cũng biết ai gì cùng hoàng đế ca ca vậy nhỉ. . . . . ."

      Hàn Chiến dời ánh nhìn đến tờ giấy trước mặt, lại nhìn những chữ viết nho đấy, bên tai nghe ngữ điệu của Hàn Tuyết, khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, đem tay gõ cái lên trán nàng: "Nhà Hoàng Phủ thiếu ta khoản nợ rất nhiều, cũng thể thiếu nợ trả, đành phải đem bọn họ về làm nô tỳ cho nương tử nhà ta thôi!."

      Hàn Tuyết thấy mặt Hàn Chiến cuối cùng cũng tan biến u ám, trong lòng nhất thời cao hứng lên, mặt băng lãnh lại đột nhiên nở nụ cười rực rỡ, bên mắt mang theo chút giảo huyệt, sẳng giọng: "Chàng thấy ta đây thuộc loại dựa dẫm vào chức quyền sao?" Nhất thời trong lòng lại hiếu kỳ dùng biện pháp gì, có thể làm cho hoàng đế ca ca dứt khoát thả người như vậy, "Chàng chuyện cùng hoàng đế ca ca như thế nào? Chẳng lẽ cầm kiếm ép lấy huynh ấy gật đầu sao?"

      Hàn Chiến bị trúng, mặt có chút tự nhiên, ánh mắt hướng nơi khác lẩm bẩm , "Cầm kiếm buộc có gì được, dù sao cũng là nợ ta." Trong lòng thầm oán trách : Nếu là sớm biết chiêu này hữu dụng, ngày ba lần cầm kiếm kề cổ Hoàng Phủ Hạo Thiên mà khoa tay múa chân, bất quá, câu này cũng dám ở trước mặt Hàn Tuyết, sợ vừa nàng liền nổi giận, dù sao đời này cũng có mấy cái người dám cầm kiếm đe dọa hoàng đế như vậy mà vẫn còn sống sờ sờ,  mặc dù chính là trường hợp khác biệt đời, chẳng qua vẫn là nên hù dọa nàng, ai kêu lại nữ nhân nhát gan này.

      Hàn Tuyết nghe được cằm rớt liền tại chỗ, mắt to trừng tròn xoe, ngón trỏ chỉ vào Hàn Chiến cũng ngừng run run: "Chàng. . . . . . Chàng cầm kiếm buộc huynh ấy gật đầu à?" Đại ca, người này khỏi cũng quá biết trời cao đất dày? Người ta dù gì cũng là hoàng đế, chàng sợ hét lớn tiếng, xấp xỉ nghìn Ngự Lâm quân xông tới đem chàng cho chém thành mười bảy mười tám đoạn?

      Hàn Chiến bị Hàn Tuyết nhìn, đỏ ửng mặt bỗng chuyển đến xám, chuyện thanh cũng cao hơn bình thường: "Khụ, coi như là thức thời, biết người biết ta, chịu thả nàng, nếu , ta, ta đúng là buông tha cho ."

      nam nhân xưa nay lãnh khốc tựa băng sơn, nay lại có biểu tình thú vị như vậy, khiến cho khóe miệng Hàn Tuyết giật giật, cánh môi xinh đẹp liền hóa thành vòng cung, từ từ hé ra nụ cười.

      ”Cái nha đầu này có lương tâm, ta cực khổ như vậy biết là vì ai, lại chỉ nghĩ đến giễu cợt ta.” Nhìn Hàn Tuyết cúi đầu cười ra tiếng, hàng mi rung rung, làm cho Hàn Chiến tự thấy mình số khổ, nhưng trong mắt kia nhìn Hàn Tuyết vẫn là tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịnh, dù ở đó cũng có chút bất mãn.

      ”Hì hì. . . . . .” Bị Hàn Chiến câu, Hàn Tuyết cũng nhịn được, liền nụ cười phát ra thành tiếng.

      Hàn Chiến chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, mặt cưng chiều nhìn nàng : "Đừng chỉ chú ý cười nhạo ta, chỉ cần có được lời này của Hoàng Phủ Hạo Thiên, xem như mọi chuyện rồi, nếu đến lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xem nàng là tìm ai khóc đây?"

      Qua lúc lâu, Hàn Tuyết mới dừng cười, vừa lau nước mắt đọng mi vừa : "Ngày mai chính là tiệc mừng thọ Khánh Vương, lại mời các quốc gia tham dự, bằng tối nay chúng ta chuyến nữa? Khánh Vương cùng các nước kia e là có hiệp định từ trước, chuyện này nên chậm trễ, nếu lỡ có biến cố xảy ra."

      Hàn Chiến cúi đầu đáp: "Tin gửi đến Hàn Kỳ sợ là ba bốn ngày mới có thể nhận được hồi , nếu tối nay , có nắm chắc phần thắng, cũng là sợ Khánh Vương chịu dễ dàng thỏa hiệp."

      Hàn Tuyết mím môi cười tiếng, tay ngọc đem mặt Hàn Chiến xoa xoa cười : "Đâu có gì sợ, nếu dám thỏa hiệp, chàng liền đem kiếm rút ra, dù sao khoa tay múa chân qua lần, trước lạ sau quen, chừng lại có thể mang đến điều kỳ diệu."

      "Nha đầu này, nơi này là chuyện chính , nàng lại tới giễu cợt ta." Hàn Chiến cười khổ.

      " sao, sao." Hàn Tuyết cười hì hì, lát sau mới : "Thuốc Hàn Kỳ cho, chàng còn dư chút nào hay ?"

      "Nhiều, tiểu tử kia chỉ sợ nàng xa nhà, quen thủy thổ, có khó chịu trong người, liền cho rương thuốc lớn, " nhớ tới cảnh Hàn Kỳ lúc ấy mang lấy rương lớn để đưa tiễn, trong mắt Hàn Chiến lóe lên nụ cười, kéo Hàn Tuyết vào trong ngực, lộ ra móng vuốt sắc lang, dò hướng đến Hoa Cốc giữa đùi nàng bị ngăn cách bởi mấy lớp xiêm y, tựa vào bên tai nàng, khàn khàn lẩm bẩm : "Chỉ thuốc dưỡng nơi này của nàng có hơn mười bình đấy."

      mặt Hàn Tuyết ửng hồng, nhất thời nửa người mềm nhũn, nàng vội vàng đè lại cánh tay an phận của Hàn Chiến, sẳng giọng: "Sắc lang, mới là bàn chính kia mà, sao. . . . . . Sao lại như vậy thay đổi cơ chứ?."

      "Ta đây phải sợ nàng hiểu tên những loại thuốc mà ta sao?" Hàn Chiến nhanh miệng trả lời, bên lại kề sát miệng vào vành tai Hàn Tuyết, khẽ thổi lấy luồng khí nóng. Đến khi hô hấp yên Hàn Tuyết rồi, mới cười khẽ rút ngược tay về, ngoan ngoãn đưa tay ôm lấy eo Hàn Tuyết, giọng điệu nghiêm túc : " ra sợ động chuyện, thuốc kia  chỉ có thể coi là là hạ sách, nếu muốn làm cho Khánh Vương thay đổi ý định ban đầu, còn phải xem lợi nhuận trong tay ta."

      " sai, bọn họ liên minh tấn công Bích Lạc, đơn giản cũng là xuất phát từ chữ lợi, tam quốc phân chia nhau nước, cùng với hai nước phân chia hai nước, ta tin tưởng Hoa Kiền Quân chọn con đường có lợi nhất cho ."
      thanhbinh thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      68. sứ Khánh quốc chi 12

      Edit: Thanh Tiếu

      Beta: Quảng Hằng
       

      Mênh mông giữa trời mảnh trăng treo, trong đêm hắc y di chuyển như tên bắn, tốc độ thực kinh hoàng, cho dù là có chăm chú quan sát cách mấy, cũng chính là nhìn thấy. Cái tốc độ này, xứng đáng so sánh quỷ mỵ tốc độ. Mà cũng chỉ như vậy mới thành công qua mắt được đám quan quân đông như kiến cỏ bên ngoài dịch quán, đồng thời che mắt mấy kẻ tự xưng là mật thám, tự rình mò trong bóng tối.

      Hàn Tuyết dựa vào vai Hàn Chiến, nhìn về phía dịch quán, nghịch ngợm le lưỡi cái, nhàng lẩm bẩm: “Các người cứ vui vẻ mà canh chừng nhé, bổn Công Chúa ra ngoài chơi trước đây.”

      Hàn Chiến nghe vậy, môi mỏng khêu gợi hơi nhếch lên cái, mà chân cũng có chút gì là thay đổi tốc độ, liền hướng phía cung điện tới.

      Bởi vì cái gọi là trước lạ sau quen, lần trước thăm dò có kinh nghiệm, lúc này muốn tìm được tẩm điện của Hoa Kiền Quân đối với Hàn Chiến mà là rất dễ, di chuyển tựa như vào chỗ người, tránh thoát N đội tuần tra, vòng qua N người thủ vệ, Hàn Chiến cuối cùng cũng dừng lại ở cung điện đèn dầu sáng rỡ.

      "Đến."

      Hàn Tuyết cẩn thận thò đầu ra mọi nơi nhìn quanh, có chút hiểu nhăn lại mày thắc mắc: "Sao ngay cả người thị vệ cũng có? Có phải hay nhầm?"

      Hàn Chiến nghiêng đầu, mắt liếc đèn dầu sáng rỡ trong cung điện, lông mày kéo thành hàng suy nghĩ, lát sau liền cười bế Hàn Tuyết , dưới chân chút, cả người liền ở nóc của cung điện, chỉ chỉ cửa sổ cung điện đóng chặt cho Hàn Tuyết, cười mà .

      Hàn Tuyết cũng phải là ngốc gì, Hàn Chiến nhắc như thế, nàng liền hiểu, "Vậy bây giờ làm sao đây? Xông vào?" Lời vừa dứt liền suy nghĩ lại, cái này được, bọn họ chính là đến tìm người đàm phán, mà lại xông vào lúc người ta có việc tốt, nhất thời khiến người ta khó chịu, liền gọi thị vệ tới rồi."Nếu làm sao bây giờ?"

      Hàn Chiến cũng , chỉ nghiêng tai lắng nghe , ôm lấy Hàn Tuyết ở mái cung điện, tránh tạo tiếng động hồi nhảy qua bên trái, vòng sang bên phải, rồi vòng qua chính điện, chọn các của sổ vắng vẻ nhất ở mái nhà đẩy ra, mang theo Hàn Tuyết liền lật người vào.

      Ghế Kim Điêu Cửu Long, án thư bằng Hàn Ngọc màu xanh trắng, lại có tủ bảo trân đứng dựa vào vách tường, phía ánh nến chiếu xuống làm lên màu sắc lung linh kỳ ảo, vừa nhìn biết phải là vật tầm thường, trước thư án là bốn hàng ghế làm bằng gỗ cây tử lê được sắp xếp chỉnh tề, cũng biết là tốn kém bao nhiêu để trang hoàng.

      Hai người nhìn cách bài trí gian phòng, trong lòng nhất thời cùng kêu lên tiếng: “Hảo!” Xa hoa mà quá tục, khí phách lại hề giấu giếm, Hoa Kiền Quân đúng là kẻ biết thưởng thức.

      Chính điện cùng hậu điện cách nhau dãy các bức mành ngăn. Hàn Tuyết tay chỉ mấy bức mành, miệng lại dùng khẩu ngữ để chuyện với Hàn Chiến: “Là ở nơi này sao? tại làm sao đây?”

      Hàn Chiến gật đầu cái, kéo Hàn Tuyết qua cái ghế ngồi xuống, giọng : "Các loại , mau ra đây rồi." Hàn Tuyết có công lực, cho nên nghe được, còn với công lực của , trong vong dặm gió thổi cỏ lay cũng có thể nghe được ràng từng , càng cần phải cái nơi kia cách đây chỉ mấy trăm mét, tất nhiên là nghe thanh của hoạt động. Tiếng cơ thể va chạm vào nhau, nghe cũng là sắp đến phút cuối.

      Hàn Tuyết nghe vậy cũng an tâm, lẳng lặng dựa vào Hàn Chiến nhắm mắt dưỡng thần.

      Tẩm cung trong nội điện, Hoa Kiền Quân tay nâng lấy mông đẹp của Hoa Tiên Ngọc hết sức ra vào, hồi lâu, mới thỏa mãn đem vật kia từ trong nhục huyệt mềm mại ấm áp rút ra. Nhìn tiểu nữ nhân hai mắt nhắm nghiền, bàn tay ở mặt hoa huyệt đẫm ướt bạch dịch mà vuốt vuốt, đến khi hết dục, mới thỏa mãn cười tiếng, cầm lên bên khăn gấm chuẩn bị từ trước, đem lấy chính mình lau qua loa lần, vừa mặc quần áo vừa hướng về phía chính điện chậm rãi bước .

      “Bệ hạ lúc này mới ra, là làm bổn cung đợi lâu a.” Thanh thanh thúy của Hàn Tuyết ở phía sau mấy bức mành ngăn nơi hậu điện vang lên, khiến cho Hoa Kiền Quân tay vén quần, tay vén mành lập tức cứng đờ tại chỗ.

      “Bệ hạ cứ thoải mái chỉnh trang y phục, phu thê ta ngại chờ nhiều hơn chút đâu a.” Hàn Chiến cười mà như , mắt liếc Hoa Kiền Quân tay xách theo quần, mắt lại hướng trừng trừng đầy vẻ cay nghiệt, nhưng trong mắt lại pha thêm chút sợ hãi. Hàn Chiến cười tiếng: “Bệ hạ cũng cần phải sợ hãi, hai phu thê ta tất cũng có gì ác ý, chẳng qua chính là có chút thành ý muốn cùng bệ hạ hợp tác mà thôi.”

      Hoa Kiền Quân cũng hổ danh ở ngai vàng nhiều năm như vậy, trong lòng tư cách đúng là cao, chỉ trong nháy mắt liền đem tất cả tâm tình chôn giấu sạch , hạ mành ngăn cách xuống, vừa sửa sang lại y trang của mình, bên lại vang lên thanh tựa như tra hỏi: " biết Hộ quốc công chủ cùng Phò mã đêm khuya viếng thăm vì chuyện gì?"

      Lão hồ ly này khó đối phó a! Hàn Chiến cùng Hàn Tuyết liếc nhau cái, hai người ở trong mắt đối phương đọc được là cùng dạng suy nghĩ.

      “Cũng phải là chuyện gì lớn lắm. chẳng qua chỉ là hoàng đế ca ca nhà ta nghe thấy chút chuyện, muốn bổn cung tự mình đến gặp bệ hạ xác nhận thực hư, tránh cho vạn nhất chỉ là hiểu nhầm, phá vỡ giao hảo giữa hai nước tốt.” Hàn Tuyết trong miệng vang lên thanh ngọt ngào, làm cho người nghe thấy trong lòng thoải mái dứt. Cái này ràng là cười, thế nhưng lại khiến cho Khánh vương cau mày lại.

      Đem thâm trầm trong mắt giấu , Hoa Kiền Quân cũng mím môi đem bức mành giở lên, nhìn hai người : “ biết là chuyện gì quan trọng, lại khiến cho công chúa dùng cái hình thức này mà nửa đêm tới đây thăm viếng ta?”

      Hàn Tuyết cúi đầu, chút để ý, lơ đãng trả lời: “Cũng phải là cái gì lớn lao lắm, chỉ nghe là Khánh Vương cùng Long Dược, Kim Sa liên minh, muốn ở ngày đại thọ của ngài mà khởi binh, tấn công Bích Lạc. . . . . .” Lúc nhắc đến tấn công Bích Lạc, Hàn Tuyết mỉm cười ngẩng đầu nhìn Hoa Kiền Quân, trong mắt nhìn thấy ràng là có bao nhiêu sợ hãi cùng Phệ Huyết.

      "Nước ta luôn luôn cùng các quốc gia giao hảo, đây là chuyện thiên hạ đều biết , thế nào mà lại khơi mào chiến , biết công chúa nghe được chuyện như vậy từ nơi nào, cũng đừng có là khích bác người khác, nếu chuyện này dẫn tới hai nước chúng ta vì thế mà bất hòa, vậy cũng tốt." Hoa Kiền Quân lúc này ngoài mặt mặc dù vẫn biến sắc, nhưng trong lòng sớm đào ba dậy sóng, kinh sợ nảy ra, tam quốc liên minh chuyện vốn là kín đáo, trừ đế vương hai nước cùng ba vị Vương gia nắm giữ binh quyền ở Kim Sa, và mấy tâm phúc của bọn họ biết được, tam quốc liên thủ tấn công Bích Lạc vốn là đánh xuất kỳ bất ý chủ ý, vậy mà chuyện chưa làm bị lộ tẩy, đây rốt cuộc là nước nào để lộ?

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      69. sứ Khánh quốc chi 13

      darkorange; Edit: Thanh Tiếu

      Beta: Evy Nguyen




      "Trước mặt người sáng chuyện tối, Bổn cung tuy phải con cháu hoàng gia gì, nhưng được hoàng thượng ân sủng, trong tay cũng coi như sở hữu ít tiền bạc, nếu nửa tiền tài của Bích Lạc đều ở tay ta cũng quá đáng, có câu ‘có tiền có thể ma sui quỷ khiến’, tin tưởng với khả năng của bệ hạ cần Bổn cung nhiều lời đâu nhỉ !" Lão Hồ Ly, chính là muốn làm cho ngươi sinh lòng nghi ngờ, còn tin tưởng hai nước kia như trước.

      Hoa Kiền Quân mặt lúc trắng lúc xanh, sắc mặt biến đổi nhanh a, thực có thể cùng tắc kè hoa so sánh cao thấp, trầm mặc cất bước đến trước ghế Kim Điêu Cửu Long ngồi xuống, lặng lẽ đưa mắt nhìn Hàn Tuyết ngồi bên Hàn Chiến, quay sang đối mặt Hàn Tuyết, lại vẫn là đến chết cũng chịu nhận, : "Bổn vương thực là hiểu ý công chúa muốn gì, chẳng lẽ là muốn cho ta Đại Khánh quan cá mạc tu hữu tội danh chứ?"

      Hàn Tuyết nghe khỏi che miệng cười khanh khách lên, " nghĩ tới bệ hạ là người hài hước như vậy, Bổn cung coi như là được mở mang tầm mắt." Đến lúc này vẫn còn muốn chỗi cãi, thẹn là lão hồ ly."Bệ hạ cần phải biết, Long Dược cùng Kim Sa vốn so với Khánh Quốc bằng, quyền thế, binh lực đều nằm ở trong tay vài người, rồi những chuyện bí mật, người biết nhiều, cũng là còn là bí mật."

      Ám hiệu ràng như vậy, Hoa Kiền Quân nghe xong mà cũng thông, thực đáng cho cái ghế mà ngồi bấy lâu nay. gian nhất thời yên tĩnh, loại khí đè nén thực làm người ta thở nổi, mà cái loại khí này bất quá là nhằm vào Khánh Vương, còn với Hàn Chiến cùng Hàn Tuyết, nhìn , chính là bao nhiêu nhõm cùng tự tại vô cùng.

      Hàn Tuyết cũng thúc giục, mặc cho Khánh Vương tự mình suy ngẫm, kéo lấy tay của Hàn Chiến ra mà nghịch nghịch, còn Hàn Chiến trong mắt nhìn nàng bao nhiêu sủng nịnh.

      Quả , đúng như lời của Hàn Tuyết, chuyện bí mật, người biết nhiều cũng còn là bí mật. Hàn Tuyết cũng ra ‘có tiền có thể ma xui quỷ khiến’. Những lời này thốt ra, thực trong lòng Hoa Kiền Quân tin nàng đến bảy phần, chỉ là trong lúc cũng chưa nắm được chủ ý, lo sợ hai người muốn uy , lúc này thấy hai người lại thanh thản như thế, trong lòng liền là thập phần tin tưởng. Trước Long Dược trong triều có người để lộ tin tức hay , riêng Kim Sa, tham dự chính là ba vị Vương gia, nước người như vậy chủ trì liền có ba người, chi là kia tâm phúc người có bao nhiêu, lại càng biết người nào đem tin tức lộ ra ngoài? Lúc này cũng lo lắng phía mình có gì tổn thương, hôm nay người ta nửa đêm tìm tới cửa, cũng nhất định là có điều tính toán, rồi lại nghe bọn họ ra tính toán, nghĩ tới đây, bảy phương tám hướng liền yên tĩnh trở lại, nhìn hai người hỏi, giọng điệu pha chút dò xét: "Quý quốc bệ hạ biết được chuyện này, mà lại phái công chúa đêm khuya tới chơi, chắc là có điều tính toán, sao cho Bổn vương cùng hay."

      “Điều Bổn cung chờ chính là nghe lời này của ngài đấy.” Hàn Tuyết khẽ mỉm cười, sửa lại tư thế lười biếng của chính mình, bộ dạng nghiêm túc nhìn Khánh Vương : “Hoàng đế ca ca nhà ta muốn ta hỏi hoàng đế bệ hạ câu.”

      Thấy Hàn Tuyết vẻ mặt nghiêm túc, Hoa Kiền Quân cũng thuận theo: “Là lời gì?”

      Hàn Tuyết giảo hoạt cười tiếng, : “Bệ hạ cho rằng ba người cùng chia nhau căn phòng nhiều hơn hay người gian tốt hơn?”

      Hoa Kiền Quân nghe vậy nhíu mày, trong mắt dường như hiểu, tầm mắt dời đến vẻ mặt cười cợt của Hàn Tuyết cùng với khuôn mặt băng lãnh của Hàn Chiến qua lại hồi lâu, mới từ từ nhả ra vài lời: “ biết hoàng thượng quý quốc tâm tư suy nghĩ thế nào, có thể hay kính xin công chúa .”

      Thấy Hoa Kiền Quân ánh mắt có chút thay đổi, mặt vẫn là do dự, Hàn Tuyết liền biết đoán được, liền : “"Binh giả quỷ đạo vậy. Xuất Kỳ Bất Ý, liền có thể nhận được kỳ hiệu, bây giờ thế lực cường cũng cũng chỉ có hai nước ta và ngài, nếu hai chúng ta cùng liên thủ, còn có nước nào có thể chống đỡ được đây?"

      Hàn Tuyết cố ý dừng lại, cho Hoa Kiền Quân thời gian tiêu hóa, thấy lên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, nàng mới tiếp tục : "Hoàng đế ca ca có ý là, cùng diệt Long Dược, sau lại phân chia Kim Sa."

      Hàn Tuyết hoàn toàn đem chữ lợi đặt ở bên ngoài, làm cho Hoa Kiền Quân hiểu biết ràng hai nước liên thủ sau có thể đạt được lợi ích. Quả , ngũ quốc lực duy Bích Lạc cùng Khánh quốc mạnh chút, Long Dược cùng Kim Sa cùng đó so sánh, chỉ có thể coi sau mà thôi, nếu là có thể đem hai nước này nhập vào bản đồ, coi như phải là nhất thống cũng là nghiệp thiên thu lưu truyền. Chẳng qua là. . . . . ." biết quý quốc bệ hạ có thể có phần phân chia nên như thế nào?”

      Cuối cùng cũng đến trọng điểm rồi, phân chia lợi ích chính là phải ràng, Hàn Tuyết cùng Hàn Chiến liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là tràn đầy nụ cười: "Hoàng đế ca ca , cường giả dùng tự thân cường đại mà chắc chắn kiên quyết thi hành, hai nước chúng ta tuy mạnh, nhưng muốn đạt được lợi ích lớn nhất, mà lại làm ảnh hưởng đến lời thương lượng của hai bên, đòi hỏi ta và ngài song phương hợp tác chặt chẽ. Nhìn chung, ngũ quốc thực lực quốc gia, bốn phần quyền thế, binh lực quốc gia đều nằm trong tay chỉ vài người, đủ để sợ, nhưng Long Dược mặc dù yếu hơn hai nước chúng ta, cũng thể xem thường, cho nên, hoàng đế ca ca cửa ta có ý tứ là, hai nước hợp sức tấn công Long Dược, sau đem lãnh thổ chia đều ra, còn Kim Sa, hai nước chúng ta bằng bản lãnh của mình, bệ hạ có khả năng lấy được bao nhiêu thành trì cứ lấy, chỉ cần xâm phạm lẫn nhau, hoàng đế ca ca nhà ta hỏi tới."

      “!~”Hoa Kiền Quân hít hơi sâu, sắc mặt phức tạp nhìn hai người trước mắt, ánh mắt hơi chuyển động cái, tiếng cười lạnh : "Quý quốc bệ hạ đây có kế hoạch là hay, chỉ bất quá tựa hồ để dư mất quốc gia rồi."

      “Ý bệ hạ là Băng Tinh?” Hàn Tuyết phản ứng cũng nhanh nhẹn.

      Hoa Kiền Quân hừ lạnh tiếng, khí phách vương giả lập tức phô bày ra hề che giấu, nhìn chòng chọc Hàn Tuyết cùng Hàn Chiến, lời nào.

      Hàn Chiến vẫn chú ý nhất cử nhất động nãy giờ của Hoa Kiền Quân, đối với việc cố ý bày ra cái khí thế đế vương cao ngạo của mình, trong lòng bật cười dứt, nghĩ đem khí thế áp đảo Hàn Tuyết, làm cho nàng khiếp đảm, cũng xem xem nha đầu kia có nể mặt mũi hay , phải biết người từ ở trong hoàng gia lớn lên như Hàn Tuyết, cũng chứng kiến nhiều rồi, đối với loại khí thế này cũng là có sức miễn dịch.
      thanhbinh thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      70. sứ Khánh quốc chi 14

      Edit: Thanh Tiếu

      #993366;Beta: Evy Nguyen
      #993366;


      Biểu của Hàn Tuyết quả khiến Hàn Chiến thất vọng, đối với Khánh Vương thân khí phách làm như thấy, vẫn là cười cợt : "Băng Tinh cũng phải là quốc gia có cái gì tốt, năm sáu tháng trời đầy tuyết, có thể cùng bên ngoài buôn bán thời gian cũng chỉ có ba tháng, vùng đất giá lạnh như vậy, hoàng đế ca ca nhà ta cũng cảm thấy hứng thú, nếu là bệ hạ có hứng thú muốn tấn công, ta Bích Lạc tuyệt để ý."

      "A? Ý công chúa ?" Hoa Kiền Quân ánh mắt lóe lên, rất có thâm ý cười : "Nếu như thế, đến lúc đó đại quân nước ta mượn đường Bích Lạc đến Băng Tinh, còn phải nhờ quý quốc góp phần tương trợ."

      Chỉ sợ mượn đường là giả, ý muốn tấn công mới là , lão hồ ly này nghĩ nàng là nhi nữ tuổi đời còn ít ư, muốn đào cái hố cho nàng nhảy xuống sao? Hàn Tuyết hơi nhíu cau mày, khỏi cười lạnh : "Năm gần đây, bởi vì Kim Sa nội loạn ngừng, biên giới nước ta cùng Kim Sa, Băng Tinh luôn xảy ra loạn chiến, việc mượn đường sao, chỉ sợ quá an toàn." Nàng cố ý ở hai chữ ‘ an toàn ’ càng thêm nặng , ý bảo Hoa Kiền Quân cũng đừng khinh thường nghĩ người Bích Lạc bọn họ ngu ngốc, nếu đại quân nhập cảnh, đến lúc đó có bất trắc gì thể trách Bích Lạc rồi.

      “Chỉ là nghe Bích Lạc có đội quân thực mạnh, nếu xuất binh, chỉ sợ ai ngăn cản được, việc nhiễu loạn tại biên cương này e cũng chỉ là vậy thôi.” Tam quốc liên thủ tấn công Bích Lạc, còn phải lựa chọn cách đánh lén, cuối cùng vẫn là sợ chính đội quân xuất quỷ nhập thần này mà thôi. Chẳng qua là do chuyện này bị Bích Lạc giấu giếm, mấy thám tử cũng thể điều tra ra được gì, thực là làm cho sống ngày càng yên.

      Muốn dò thông tin từ nàng hay sao, xin lỗi, ngươi tìm nhầm người rồi. “Bổn cung chuyến này bị ủy thác trách nhiệm nặng nề, nhưng cũng chỉ là nữ nhân, đối với mấy chuyện quân binh này, thực chút cũng biết. Bệ hạ đem chuyện này ra hỏi, là hỏi nhầm người rồi.”

      “A!? sao?” Hoa Kiền Quân tựa tiếu phi tiếu nhìn Hàn Tuyết, trong mắt vẫn mang theo chút trào phúng.

      Hàn Tuyết sắc mặt đổi, đáp lời: “Đây là lẽ tự nhiên!”

      Hàn Chiến vốn im lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng: “Bệ hạ quên là Kim Sa phía bắc cũng giáp với Băng Tinh hay sao? Thay vì nghĩ đến mượn đường nước ta, bằng bệ hạ đem Kim Sa sáp nhập vào quốc thổ, sau từ từ mà tiến tới Băng Tinh.

      Hoa Kiền Quân mắt đầy cay nghiệt quét về phía Hàn Chiến, nam nhân này từ lúc gặp mặt, liền biết phải là người tầm thường, vốn được nghe võ công xuất thần nhập hóa, chưa có dịp nhìn thấy, lúc này thử lần, mới biết thực đơn giản.

      Hàn Chiến cũng kém cạnh chịu thua, nhìn chằm chằm Hoa Kiền Quân, trong phút chốc ánh mắt hai người chạm vào nhau, gian nhất thời như bùng cháy ngọn lữa dữ dội, tàn lửa đỏ văng tung tóe khắp nơi.

      Nhìn hai người đấu mắt với nhau như vậy, khí quả có chút kỳ quái, chỉ sợ đám phán chuyển thành võ đấu, Hàn Tuyết vội lên tiếng : “Bệ hạ xin chú ý chuyện trước mắt, tam quốc liên minh, Bích Lạc ta cũng có nghe phong phanh, nếu bệ hạ vẫn muốn khư khư cố chấp, cũng chỉ sợ là đạt được mong muốn. Chuyện như vậy cũng thực có lợi, chiếm được thành trì nhưng lại tổn hại thương sách nhiều, mà bệ hạ chắc cũng chẳng mong như thế.”

      Hoa Kiền Quân cam lòng trợn mắt nhìn Hàn Chiến thêm cái, sau quay sang Hàn Tuyết : “Công chúa có lời gì muốn chỉ giáo, bổn vương lắng nghe.”

      Hàn Tuyết đứng thẳng người tự tin : “ thực cho bệ hạ biết cũng sao, người của nước ta chỉ có ở Kim Sa mà cả Long Dược cũng sắp xếp, cho nên chuyện tam quốc liên minh vốn sớm lộ tẩy, thế tại sao bệ hạ cùng nước ta liên minh? Chúng ta tương kế tựu kế, bên ngoài vẫn là tổ chức đại thọ của ngài, sau mặt lại đem quân tấn công Long Dược, đồng thời, toàn bộ quân Long Dược đóng ở biên giới nước ta bị quân ta ngăn chặn, tuyệt phòng bị quân đội quý quốc, muốn chiếm Long Dược thực dễ như trở bàn tay.”

      “Do nước ta công thành, lại còn phải đem chia cho Bích Lạc các người nửa phần Long Dược, Hoàng Phủ Hạo Thiên coi đây là bàn thắng cùng hợp tác hay sao?”

      Hàn Chiến cười lạnh tiếng: "Bệ hạ sai rồi, đến lúc đó quân đội chính quy của Long Dược đều bị binh tướng nước ta giữ chân ở đầu biên giới, quý quốc binh tướng chỉ phụ trách mang binh tiến vào thành trấn chẳng có mấy người canh giữ, nếu điều này cũng muốn cướp công, còn cái gì hợp tác. Chuyện này đối với quý quốc chỉ có lời tuyệt có hại, quân đội chính quy của Long Dược đều là nước ta đối phó, binh tướng quý quốc chỉ cần hợp nhất thành trì, có bao nhiêu tổn thương, ta ngươi song phương phân công hợp tác, vì vậy phe ta cầu đem quốc thổ Long Dược chia đều, có gì là sai? Còn về Kim Sa, lúc đó bằng bản lãnh của mình rồi, ai có nhiều năng lực chiếm được nhiều thành trì hơn, chỉ cần xâm phạm đến ta, nước ta tuyệt đối với quý quốc động binh đao."

      Hoa Kiền Quân lòng liền chuyển biến, xác thực chuyện này đối với chỉ có lợi chứ có hại, nhưng lo ngại chính là chuyện này đơn giản như thế này thôi sao? Bích Lạc sao lại tốt như vậy đem cái miếng ngon đến mớm tận mồm cho ? Trong này chắc chắn là có giấu giếm ý đồ nào đây.

      Hàn Tuyết thấy Hoa Kiền Quân nghĩ ngợi , cũng lo lắng, khuôn mặt lại lên nụ cười nhạt, , :”Chuyện này bệ hạ từ từ suy nghĩ, chút sau sai người báo tin cho Bổn cung biết quyết định của ngài là được, giờ cũng còn sớm, phu thê ta xin cáo từ.”

      Hoa Kiền Quân mặt chút thay đổi ngẩng đầu lên liếc nhìn hai người, giọng điệu có chút dối trá: “Vậy cũng thể phiền hai người nữa. Hai người cứ tự nhiên.”

      Hàn Chiến vối nãy giờ làm cái đuôi theo sau Hàn Tuyết đột nhiên tiến đến trước, lấy trong người ra bình bằng Bạch Ngọc, hướng Hoa Quân Kiền : “Lần trước kịp chuẩn bị lễ vật, thuốc này là vì công chúa nhà ta mà bào chế, đối với việc tăng cường sinh lực có hiệu quả, kính xin bệ hạ vui vẻ nhận cho.” rồi liền vung tay về phía trước. bình kia lập tức vẽ thành vòng cung , sau tự ngay ngắn dừng tại thư án trước mặt Khánh Vương.

      Nhìn công phu này của Hàn Chiến, con ngươi Hoa Kiền Quân liền co rụt lại, trong lòng thất kinh: quả đúng là cao thủ, ngờ nhà Uất Trì lại có truyền nhân thân thủ bất phàm như vậy, là ngoài dự kiến, cũng may bọn họ hôm nay đến là có ác ý, nếu , với khả năng của người như vậy, khi muốn ra tay, liệu trong hoàng cung Khánh Quốc, còn ai có thể ngăn chặn được? Hàn Chiến trước mặt dùng chiêu này, chẳng qua là muốn cho Hoa Kiền Quân uy hiếp, bọn họ muốn giết dễ như trở bàn tay ── giấu dưới ống tay áo, bàn tay của Hoa Kiền Quân sớm nắm lại thành quyền, mặt hề cam chịu, cùng bao nhiêu sợ hãi khủng hoảng đều lên, nhưng bất quá cũng chỉ tồn tại trong giây, liền sau đều bị đem giấu sạch . Ngẩng đầu, dù vừa bị uy hiếp nhưng vẫn tỏ ra có chuyện, “Phò mã khách khí, nếu bổn vương từ chối bất kính rồi, xin nhận vậy──!”

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      <img class="aligncenter" alt="" src="http://yunafr2012.files.wordpress.com/2013/03/181.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="alignnone" alt="" src="http://yunafr2012.files.wordpress.com/2013/03/241.jpg" width="620" height="3000" />


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :