1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến luyến tuyết, Hàn Tuyết truyền kỳ

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chương 57: sứ Khánh quốc 1

      Edit: Ckun



      Khánh cung dâm loạn, bại hoại luân thường, phụ tử thê nữ cùng ở phòng, nữ nhân hoàng Khánh quốc sớm chết yểu, nghi là sắp đặt của Khánh quân.

      Hàn Tuyết chau mày nhìn thư mật giải trình thám tử đưa về, Khánh Vương Hoa Kiền Quân năm nay 56 tuổi, hài tử dưới gối có năm người thành niên, trong cung chỉ có ba vị công chúa còn chưa xuất giá, vị nhất còn chưa trưởng thành. Trong hoàng cung, hoàng tử hoàng nữ chết sớm cũng phải chuyện gì mới mẻ, tranh giành tình cảm chốn hậu cung, có nữ nhân nào mà phải là lòng dạ rắn rết, người chết ta mất mạng? Nhưng kết hợp với mấy chữ “bại hoại luân thường, phụ tử thê nữ cùng ở phòng” này, liền thể làm cho người ta nghĩ tới phương diện khác, chẳng lẽ mấy ấu nữ kia là do Khánh Vương cuồng dâm tới chết?

      Trong lòng Hàn Tuyết cả kinh, cuộn tờ giấy nhét vào lò hương, mặc cho ảnh lửa bùng lên, đem giấy hóa thành tro bụi.

      Từ sau khi cùng Hàn Chiến ở lưng ngựa cuồng dã hoan ái, nàng liền tức giận thèm chuyện với Hàn Chiến, sau khi tiến vào biên thành, hợp cùng đại đội nhân mã tiếp tục xuất phát tới Khánh quốc. Mấy ngày nay hai người chạm mặt, nàng đều coi như thấy, gần đây khí trong đội ngũ ngày càng nặng nề nàng cũng giả như biết. Lúc này tức giận nguôi, thấy tấm mật báo, nàng tự dưng lại nghĩ tới Hàn Chiến, khỏi có chút muốn bật cười.

      Nhấc rèm che lên nhìn về nơi xa, có thể thấy xa xa thưa thớt mấy căn lều vải bạt. Khánh quốc là nước mục canh kết hợp, vùng đất biên cảnh tiếp giáp Bích Lạc là dải thảo nguyên mênh mông bát ngát, thâm nhập đất liền ngay sau đó là liên miên ngàn dặm ruộng hoang. Vào trong đất liền, lều bạt thảo nguyên liền dày đặc hơn, có thể dễ dàng thấy từng đoàn bò, dê, ngựa tốt, dân sinh Khánh quốc hưng thịnh là điều chỉ nhìn qua cũng đoán được.

      Khóe mắt liếc thấy thân ảnh cao lớn rắn rỏi của ai kia, nhịp tim khỏi rộn lên, tay run run, rèm che từ trong tay trượt xuống, che kín tầm mắt si ngốc của người nọ.

      Đối với cầu xin khoan dung chân thành của Hàn Chiến, nàng phải là thèm để vào mắt, trong lòng mặc dù chẳng hề oán trách nữa, nhưng vừa nhìn thấy Hàn Chiến nàng liền nhớ ngay tới trận giao hoan kinh tâm động phách đêm hôm đó, nàng vẫn còn cảm thấy sợ hết hồn hết vía cùng thẹn thùng khi đối mặt với .

      Đêm hôm đó, dường như trăng sáng cũng nhuộm tầng hồng ái muội, nền đất dâm mỹ đầy tinh dịch trong vòng vây của bầy sói cùng giao hợp, Hàn Chiến ôm nàng giục ngựa như điên, hạ thể hai người gắt gao dán sát. Côn thịt tráng kiện của Hàn Chiến biết mệt mỏi liên tục công chiếm hoa huyệt mềm mại của nàng, trong lúc ngựa chạy băng băng, vừa mãnh mẽ vừa thâm sâu nhanh chóng tiến vào nhục huyệt của nàng.

      Đêm hôm đó nàng lần lại lần lên đến cao triều, nhiều lần trong cao triều gần như ngất , thậm chí lúc đạt tới cực hạn liền mất tri giác, nhưng mỗi lần đều bị Hàn Chiến dùng sức cắm vào cứu tỉnh, tiếp tục chen vào va chạm làm cho con người ta dục tiên dục tử, cho dù nàng có kêu gào, van cầu tha thứ đến thế nào cũng để ý. Đêm hôm đó, Hàn Chiến ma mị mà cuồng dã, khiến nàng vừa sợ hãi vừa cảm thấy xa lạ, đó phải là người nàng quen biết, mà là ma quân chìm đắm trong nhục dục.

      Ngày kế thanh tĩnh Hàn Chiến giúp nàng bôi thuốc trong hoa huyệt, bị Hàn Chiến đút vào đến vài canh giờ lưng ngựa. hạ thể của nàng đau nhức dị thường, cả hoa huyệt đều sưng đỏ chảy máu, tiểu huyệt non nớt bị đại nhục bổng chen vào mở rộng ra, còn khẽ tràn ra ngoài vài tia máu, nàng ngay cả nhu quần cũng mặc, chỉ có thể nhìn hạ thể lộ ra mà nhúc nhích được.

      Hàn Chiến biểu tình đau lòng ôm lấy nàng, khi đó, nàng chỉ có cảm giác trong tim như có liệt hỏa hừng hực, nhưng lại chút cũng muốn với , cho nên kể từ sau đêm đó, đổ vỡ hết thảy, bọn họ phải gần mười ngày chưa chuyện.

      Tiếng vó ngựa từ xa vọng tới làm thức tỉnh Hàn Tuyết còn ngập trong dòng hồi tưởng, tiếng vó hỗn loạn, hiển nhiên là số người tới . Tiếng vó dừng gấp bên xe ngựa, liền nghe thấy Trương Thiếu Lương lớn tiếng hỏi mấy người đầu hàng trong đoàn vừa tới: “Người tới là ai?”

      “Lễ Bộ Thị Lang Khánh quốc Hà Bạch Tự, phụng mệnh đức vua bổn quốc, tới trước nghênh đón Hộ quốc công chúa cùng Phò mã đại giá.” Hà Bạch Tự giương cao đầu, mặt tràn đầy ngạo mạn đáp lời.

      Hàn quang trong mắt Trương Thiếu Lương chợt lóe, cũng câu gì, sắc mặt quỷ dị nhìn lướt qua đám huynh đệ của mình, sau đó vô cùng ăn ý đánh ngựa tản qua hai bên. Người tìm xui xẻo đến rồi! Mấy ngày nay công chúa cùng Chiến đại nhân giận dỗi, bọn họ bị lãnh khí của Chiến đại nhân hành hạ suýt nữa đông thành kem, lúc này có người tự đưa thân tới cửa, bọn họ liền hí hửng nhanh chóng tránh sang bên cạnh hóng mát xem trò vui ngay thôi.

      Hàn Chiến thấy vậy lạnh lùng liếc nhìn mười hai người kia cái, sau đó mới sắc mặt trầm giục ngựa tiến lên. Thấy tên Hà Bạch Tự này tuổi chừng ngoài ba mươi, mặt mũi tuấn tú, thể trạng khôi ngô, ở cái tuổi này mà có thể làm được đến Lễ Bộ Thị Lang cũng coi như xuất sắc, quả có điều kiện để kiêu ngạo. Bất quá nam tử này giương cao đầu, chỉ nhìn trời nhìn đất, mà ghét nhất là chuyện với lỗ mũi người khác, cho nên. . . . . .

      "Hà đại nhân cực khổ, mời!" Roi ngựa của Hàn Chiến chậm rãi lén chỉ về phía trước cái.

      “A. . . . . .” con phi ưng mất đầu còn phun máu đập tới trước mặt Hà Bạch Tự, khiến kinh sợ thét lên tiếng chói tai, con ngựa dưới thân bị giật mình cũng khàn khàn hí vang tiếng, đem hoa hoa lệ lệ hất xuống khỏi lưng.

      Hàn Chiến cố tỏ vẻ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía mười hai thị vệ quát lên: “Con ưng chết ở đâu ra vậy, các ngươi còn mau qua đỡ Hà đại nhân dậy.” Thân thể mình lại phần cũng động, đến cả hắc mã dưới người cũng là đánh chết cũng nhúc nhích.

      Cao tay a, Chiến đại nhân đúng là phúc hắc cao thâm, cao thủ trong cao thủ a, diễn trò mà điểm cũng lộ sơ hở, là khiến người ta phải bội phục sát đất nha.

      Hà Bạch Tự đỡ lấy đầu đầy huyết ưng, từ đám cỏ vụn mặt đất bật dậy, đỏ mặt tía tai chỉ thẳng Hàn Chiến quát: “Ngươi, là ngươi bắn rơi phi ưng, ngươi khinh người quá đáng!”

      “Hà đại nhân lấy cớ gì mà ra lời ấy?” Hàn Chiến ngay cả mắt cũng lười nhấc lên, cúi đầu từ từ gập roi ngựa lại, lãnh ý mười phần phun ra được mấy lời.

      “Ngươi cố ý bắn rơi phi ưng làm nhục ta, người Bích Lạc quốc đúng là khinh người quá đáng!” Hà Bạch Tự diện mục dữ tợn chỉ về phía Hàn Chiến rống to, khuôn mặt phủ đầy máu tươi xem ra lại càng dị thường đáng sợ.

      “Mấy lời này của Hà đại nhân phải chăng là nghi ngờ Hàn mỗ, cho rằng Hàn mỗ cố ý làm như vậy? Phi ưng! Bay liệng chín tầng mây, muốn bắn chết cũng phải có mũi tên, hai tay Hàn mỗ chỉ cầm độc đoạn roi ngựa, Hà đại nhân cho là chỉ bằng đoạn roi ngựa liền có thể bắn hạ phi ưng trời đấy chứ?” Hàn Chiến mặt đầy vẻ vô tội giương tay.

      Mười hai thị vệ phía nghe xong đều nhất tề gật đầu, có thể a! Sao lại chứ?! Võ công Chiến đại nhân sớm đến độ xuất thần nhập hóa, dùng roi ngựa vung ra làm kiếm khí bắn chết phi ưng, vậy cũng chỉ dễ như chơi thôi.

      Chẳng qua là đám người Khánh quốc lại cho rằng động tác của bọn họ là tán đồng lời của Hàn Chiến, trong lúc nhất thời, ngay cả Hà Bạch Tự cũng bị nghẹn họng có lời nào để , Hàn Chiến xuất thủ quá nhanh, đừng thư sinh biết võ công chẳng thể nào phát giác nổi, ngay cả đến thị vệ chung quanh cũng có lấy người nhìn ra.

      Thấy Hà Bạch Tự vẫn giữ dáng vẻ chịu từ bỏ ý đồ, Hàn Chiến lạnh mặt : “Hay là Hà đại nhân cố ý muốn mượn chủ đề chuyện của mình, nhằm gây chiến loạn giữa hai nước?”

      Hàn Tuyết trong xe che miệng buồn cười, nam nhân này, trong lòng tuy buồn chán, nhưng lại trêu đùa tên tiểu tử Thị Lang chơi, cũng may là thân thủ của bị ai phát , nếu nhỡ đâu bị bắt, biết phải làm thế nào cho phải?

      Hàn Tuyết vén rèm ra, đứng xe ngựa nhàng : “Phò mã được vô lễ, bản cung nghĩ chắc có thợ săn phía xa nào đó bắn chết phi ưng thôi, khiến Hà đại nhân sợ hãi, đây chỉ là sự hiểu lầm, Hà đại nhân nghĩ vậy có đúng ?”

      Hà Bạch Tự lo có đường lui, lúc này Hàn Tuyết vừa mở đường cho, mừng rỡ thuận theo bò đường xuống, luôn miệng ứng đáp: “Công chúa phải phải, lúc này trời còn sớm rồi, hai mươi dặm phía trước chính là Hoàng Thành Khánh quốc ta, xin công chúa theo thần nhập thành thôi.” Theo biết, hai người trước mắt này là công chúa cùng phò mã được hoàng đế Bich Lạc hết mực thương , Hà Bạch Tự cũng là may mắn được Đại Công Chúa cùng Nhị Công Chúa sủng ái mới có thành tựu ngày hôm nay, nếu tùy tiện rước lấy chiến cho Khánh quốc, biết là tội lớn tới cỡ nào? Nghĩ tới đó eo lưng kia liền cúi thấp xuống.

      Mấy chục ngày bôn ba cuối cùng cũng đến nơi rồi, Hàn Tuyết mừng rỡ cười tiếng, “Cảm phiền Hà đại nhân trước dẫn đường rồi.” xong liền xoay người vào lại trong xe.

      Hàn Chiến lén thu hồi ánh mắt mong chờ, đảo mắt trừng trừng tràn ngập sát khí nhìn Hà Bạch Tự, Tiểu Tuyết Nhi chịu tha thứ cho , phản đối, nhưngg Tuyết Nhi của thế mà lại cười với cái tên tiểu bạch kiểm này, cái đồ tiểu bạch kiểm kia là đáng hận vô cùng.

      Hà Bạch Tự chỉ cảm thấy lưng chợt ớn lạnh, đưa mắt nhìn ra tứ phía lịi vẫn phát ra có gì bất ổn, nhất thời gãi gãi đầu cảm thấy khỏ hiểu, biết rằng mình bị nam nhân ghen tuông theo dõi

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 58: sứ Khánh quốc 2

      Edit: Ckun

       
      <img class="alignnone size-full wp-image-26163" title="1-5" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/10/1-5.jpg" alt="" width="590" height="547" />




      nhóm người đường hoàng chậm rãi tiến vào thành, Hàn Tuyết lén ra chỉ thị cho Vương Chính Nghĩa, lệnh cho thám tử trong thành ban đêm tới gặp, liền lại như có chuyện gì xảy ra, dừng chân tại dịch quán Hà Bạch Tự tiến cử, tẩy rửa nghỉ ngơi chút ít rồi cùng Hàn Chiến mang theo mười hai thị vệ vào cung diện kiến vua.

      Hoàng cung Kháng quốc khác biệt so với Bích Lạc, càng thêm lộ vẻ cao lớn tục tằng, bất đồng với cung lâu Bích Lạc xây dựng bình nguyên, hoàng cung Kháng quốc xây tạc vào lưng núi, cung điện chằng chịt dựng lên giữa quần sơn, xa xa nhìn lại khiến lòng người sinh kính sợ.

      Khánh Vương muốn hội kiến nàng ở điện Nghị Triều, mà điện Nghị Triều là nơi Khánh Vương dùng để thảo luận chính , nhưng cũng là nơi gió tạt mây bao, cao nhất trong hoàng cung Khánh quốc. Hàn Tuyết đứng ở chân núi hai tay lạnh ngắt, nhìn tầng tầng bậc thang đá bạch ngọc truớc mặt mà hoa cả mắt, trong lòng thầm rủa tên Khánh Vương kia được chết tử tế, còn chưa gặp mặt muốn thị uy với nàng. Trường hợp này lại thể để Hàn Chiến ôm nàng lên, chỉ có thể chấp nhận từng bước từng bước từ từ mà bò.

      Bất quá, từ khi sinh ra đến giờ, nàng phải kiểu người dễ chịu thua thiệt, Khánh Vương muốn thị uy với nàng, vậy cũng phải hỏi xem nàng có bằng lòng hay !

      nhàng di bước, Hàn Tuyết chậm rãi từng bậc từng bậc lên, do thân phận của Hàn Tuyết, lễ cung dẫn đường đằng trước cũng dám thúc giục, chỉ có thể chấp nhận theo nàng từ từ .

      “Thị nghi đại nhân, hoàng cung quý quốc là đẹp, quy mô lớn như vậy, sợ là lúc xây tốn ít bạc.” Hàn Tuyết rảnh rỗi vừa vừa dừng lửng chút cùng lễ quan dẫn đường đáp lời, cách bước ở đằng sau, Hàn Chiến thân quan phục tử sắc trầm mặc theo bước, bốn vuốt kim long kim tuyến thêu chìm uy vũ tung bay vạt áo, càng tôn lên khí tức hiên ngang, quý khí bức người của .

      (Thị nghi chỉ là chức quan ^^ kiểu như người hầu hạ thân cận nhất bên người vị chủ tử ấy, na ná thượng nghi bên bộ Thệ bất vi phi nếu bạn nào đọc ~)

      Hai bên phía sau, mười hai thị vệ của Hàn Tuyết tất cả đều vận khôi giáp sáng như bạc, nghiêm chỉnh theo sau hai con người tư thái vô cùng thả lỏng kia, tiếp đến là cả đám quan viên Bích Lạc đến tạo liên minh cũng chậm rãi bò dần lên.

      “Vậy cũng hẳn, hết thảy cung điện bổn quốc chủ yếu xây núi cao, đơn cử riêng thềm đá bạch ngọc này, chi phí cũng rẻ, hàng năm bạc dùng tu sửa các cung, tốn nhiều chẳng khác gì nước chảy.” Trong lời của lão thái giám khỏi có chút tự cao, lại bởi vì thanh thong thả mà làm cho người ta khó lòng nhận ra được.

      “Thị nghi đại nhân làm việc trong cung cũng lâu nhỉ?” Hàn Tuyết duyên dáng cười hỏi, có thể luyện đến công phu chuyện cao thâm như vậy, cũng phải là nhân vật đơn giản a.

      “Hạ quan tiến cung từ , tới giờ cũng 51 năm rồi.” Lão thái giám thần thái hồi tưởng đáp lời, trong lòng tuy vội vàng, nhưng mặt cũng chẳng biểu lộ chút nào, tự nhủ thầm vị Bích Lạc công chúa này cũng phải nhân vật hiền lành, mấy vị tiểu chủ nhân ra chủ ý muốn thị uy với vị này sợ là cũng đến từ bao giờ rồi. Nhìn vị công chúa này chút lại dừng chút hiên ngang tự tại, mấy vị chủ tử e là phải đợi tiếp đến mấy canh giờ.

      “Vậy là lão nhân trong cung rồi, tính thời gian ra, thị nghi đại nhân cũng xem như nguyên lão trong triều a.” Hàn Tuyết mỉm cười dừng bước nghỉ chân, để cho mấy lão đại nhân thở hổn hển phía sau được nghỉ quãng . Bọn họ cũng phải phục dịch, ngày thường ở trong triều sống an nhàn sung sướng, cùng lắm cũng chỉ mở miệng chút ít, đấu tài đấu trí, lúc này chỉ với câu của hoàng đế ca ca, bọn họ liền phải theo nàng vượt cả ngàn dặm tới Khánh quốc. Chưa kể tới già bảy tám chục tuổi còn phải cùng nàng đông bôn tây ba, mà chỉ mới đến Khánh quốc, còn chưa được gì phải bước nhiều bậc thang như thế, già cả vậy rồi mà vẫn phải chịu cái loại cực hình này, làm nàng thấy có lỗi.

      muốn để bọn họ quá mức chật vật, nàng chỉ có thể thỉnh thoảng dừng lại chút ngắm phong cảnh, để cho bọn họ còn thở dốc lấy hơi, từ từ như vậy mới khiến bọn họ lúc lên tới đỉnh mệt mỏi hỗn loạn quá, làm mất thể diện cùng lễ nghi Bích Lạc.

      Hàn Tuyết hoàn toàn thấy sắc mặt càng ngày xàng xanh mét của chúng người hầu bên cạnh, liền cứ như vậy chút lại dừng chút, kì kèo mãi, đợi đến lúc lên được tới đỉnh cũng là chuyện của hai canh giờ sau.

      Quan truyền lệnh ở cửa cung cùng mấy vị cung tỳ vừa thấy thân ảnh đám người Hàn Tuyết, lập tức giống như chó cún thấy xương nhảy vọt lên, “Công chúa điện hạ, ngài đã đến, bệ hạ cùng các vị hoàng tử đã chờ ngài được một lúc rồi.”

      Hàn Tuyết ngẩng đầu liếc mắt nhìn đám người vừa vọt tới trước mặt một cái, cười nhàn nhạt nói: “Mấy vị có lời gì cứ từ từ nói, trước tiên cứ lau mồ hôi đã.” Trong lòng khỏi cười lạnh, nhìn mấy kẻ hầu dáng vẻ như ngồi đống lửa, nói vậy hắn là Khánh Vương đã chờ đến sốt ruột rồi? Đáng đời, ngươi kính ta một thước, ta mời ngươi một trượng, muốn thị uy với nàng à, nàng cũng chẳng phải bù nhìn đâu.

      “Công chúa cùng các vị đại nhân trước theo hạ quan đến đây , bệ hạ chờ lâu.” Quan truyền lệnh vừa lau đầu đầy mồ hôi, vừa cẩn thận khom lưng cười .

      Hàn Tuyết cười nhạt gì, xoay người nhìn các vị đại thần lục đục trèo lên đỉnh ôn nhu : “ Các vị đại nhân trước cứ sửa sang lại lễ nghi diện mạo chút, nghỉ ngơi chốc lát, rồi có vội đến cũng làm mất thể diện Bích Lạc ta.”

      Thị nghi Khánh quốc cùng cả đám người hầu vừa nghe xong, mặt ai cũng xanh mét, bệ hạ của bọn họ ngồi khổ điện gần hai canh giờ rồi, vị chủ nhân này còn muốn làm loạn đến bao giờ nữa?

      Hàn Tuyết thèm để đám người quan truyền lệnh cùng thị nghi chỗ cửa cung nhíu mày nhăn mặt vào mắt, muốn lại thôi, nhàng rảo bước đến trước mặt Hàn Chiến, làm bộ sửa sang lại y phục Hàn Chiến, vuốt phẳng ống tay áo vốn chẳng có nếp nhăn nào của : “Muốn ngay lập tức diện kiến hoàng đế Khánh quốc, y phục này cũng thể loạn.” Cả đám quan viên Bích Lạc nghe xong , cũng cảm thấy phi thường có lí, rối rít sửa sang lại mũ áo diện mạo.

      Hàn Chiến nhìn đôi tay bé của Hàn Tuyết phủ vạt áo , nhu tình trong mắt sóng sánh tựa thủy, từ sau lúc điên cuồng đòi hỏi nàng thảo nguyên, Tuyết Nhi hờ hững với tận nửa tháng rồi, hại tương tư thành bệnh, chưa có đêm nào say giấc. Tuyết Nhi lúc này thu hẹp khoảng cách với như vậy, phải chăng là đại ý cho nàng đã tha thứ cho hắn, là hắn sẽ còn phải dùng cả đêm khuya canh giữ ngoài cửa phòng nàng, nghĩ đến nhu mỹ của nàng mà thầm tự an ủi mình? :))

      Theo thời gian trôi qua, sắc mặt quan truyền lệnh chuyển từ xanh thành tím, rồi lại từ tím qua xanh, mồ hôi lạnh trán đổ xuống như mưa. Bởi vì cái gọi là gần vua như gần cọp, khi ngày thường tâm tình các vị chủ tử được tốt cũng có thể làm cho bọn họ rơi đầu, càng thể nhắc tới để cho bệ hạ cùng cả đám hoàng tử công chúa đợi khổ gần hai canh giờ, biết bọn họ sẽ nhận lấy kết cục gì đây.

      Chà vuốt áng chừng thời gian một chung trà, Hàn Tuyết mới thu hồi tay nhỏ bận rộn, mỉm cười có lệ hướng quang truyền lệnh gật đầu nói: “Làm phiền đại nhân vào thông báo trước tiếng.”

      Cuối cùng cũng đợi được lời Hàn Tuyết, quan truyền lệnh có thể dỡ bỏ tảng đá trong lòng, chân phía dưới mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ phục xuống, người hầu bên người vội vàng tả hữu nâng dậy.

      “Hạ quan, lập tức, thông báo.” Thanh quan truyền lệnh run rẩy, phải để hai cung tỳ giúp dìu đỡ về phía cửa cung.

      Hàn Tuyết mặt biến sắc nhìn cả đám cung thị Khánh quốc chạy loạn trước cửa cung, chân mày vô ý thức nhíu lại, Khánh cung phòng thủ nghiêm ngặt, cung tỳ được lựa chọn cực kì nghiêm cẩn, người của nàng mất sức chín trâu hai hổ cũng trà trộn được bao nhiêu, trừ bỏ mật báo hôm nay là từ nội cung truyền ra, những điều tra trước đó đều do thám tử ngoài cung tìm hiểu, nhưng cũng chưa bao giờ Khánh Vương là người tàn bạo, vì sao những cung thị này lại sợ hãi như vậy?

      Người trong tay nàng truyền về thông tin sai lệch, nơi này rốt cuộc là có gì tầm thường?

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 59: sứ Khánh quốc 3
      Edit: Ckun



      <img class="alignnone size-full wp-image-26361" title="1-10" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/10/1-10.jpg" alt="" width="590" height="445" />


      Nội cung Khánh quốc có gì tầm thường? Kết hợp mật báo nhận được lúc sáng với lúc Hàn Tuyết nhìn thấy Khánh Vương cùng cả đám hoàng tử hoàng nữ, nàng liền minh bạch.
      Khánh Vương Hoa Kiền Quân năm nay năm mươi sáu tuổi, dưới gối năm con trai, theo thứ tự là con lớn Hoa Thế Chiêu ba mươi tám tuổi, con thứ hai Hoa Thế Lam ba mươi tư tuổi, con thứ ba Hoa Thế Tranh ba mươi tư tuổi, con thứ tư Hoa Thế Lễ hai mươi tám tuổi, con thứ năm Hoa Thế Thống hai mươi bảy tuổi. Ba con theo trình tự là Hoa Tiên Vũ mười sáu tuổi, Hoa Tiên Phi mười bốn tuổi, Hoa Tiên Dao chín tuổi.
      Hoa Kiền Quân tuy bị bốn nước lén lút truyền nhau là tên vua mềm yếu, kỳ thực vóc dáng đặc nét quân nhân, cao lớn mà khôi ngô, ngũ quan cũng dị thường tinh xảo, lại mơ hồ toát ra phong thái của thư sinh, vừa mâu thuẫn vừa hòa hợp. Năm nhi tử cũng kế thừa vóc người cao lớn của , dung mạo mặc dù giống nhau, nhưng cũng đều tuấn mỹ như nhau, có thể thấy được phi tử trong hậu cung Khánh quốc đều là người có tướng mạo rất đẹp. Ba nữ nhi trừ bỏ tiểu nhi nữ vẫn còn , vóc người chưa mấy phát triển ràng, đều mang đường nét cao gầy kiều mỹ, toàn những mỹ nữ nóng bỏng trước nổi sau cong.
      thầm đem tin mật báo so cũng mấy người tọa lạc đại điện, Hàn Tuyết bất động thanh sắc liếc nhìn vòng rồi mới nhấc váy hướng Khánh Vương ngồi chỗ cao kính cẩn bái lạy: “Hàn Tuyết tham kiến Khánh Vương bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế.”
      “Hàn Chiến tham kiến Khánh Vương bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế.” Hàn Chiến cũng cúi đầu thi lễ.
      “Tham kiến Khánh Vương bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế.” Mười hai thị vệ cùng cả đám đại thần Bích Lạc quỳ gối xướng theo.
      “Hộ quốc công chúa cùng Phò mã cần đa lễ, mau mau đứng lên, các vị bình thân.” Trong mắt Hoa Kiền Quân lóe lên tia quang mang kỳ lạ, khóe miệng lại mang theo ý cười mỉm thản nhiên.
      “Tạ bệ hạ!”
      Hàn Tuyết ưu nhã đứng thẳng người, ngẩng đầu mỉm cười: “Đại thọ của bệ hạ, hoàng huynh đặc biệt lệnh cho Hàn Tuyết mang đến phần lễ mọn, tỏ chút tâm ý, mong bệ hạ vui lòng nhận cho.” Nghiêng người ống tay áo vung lên, lễ quan phía sau lập tức đem hộp quà phủ dưới tấm vải đỏ theo lên.
      Người hầu điện vội vàng tiến tới vén tấm vải đỏ ra, điện nhất thời vang lên hồi tiếng rút khí.
      Bạch ngọc Quan nạm vàng cao cao tại thượng tọa hộp quà, Quan xinh đẹp tạc từ bạch ngọc thanh thấu quý hiếm mà thành, vạt áo tất thảy đều nạm vàng ròng tô điểm, kim quang lóe lên, vô luận nhìn từ góc độ nào, cả tòa Quan đều giống như phát ra loại ánh sáng thần thánh, thần bí thanh khiết vô cùng, vừa nhìn liền biết phải phật tầm thường.
      “Thần vật, thần vật a. . . . . .” đại điện nhất thời nhị luận xôn xao.
      Trong mắt Hoa Kiền Quân nhất thời cũng tràn đầy tán thưởng cùng kinh ngạc, “Phần lễ vật này của quý quốc thực quá quý giá, công chúa nhất định phải thay mặt trẫm đa tạ bệ hạ quý quốc.”
      “Bệ hạ thích là tốt rồi!” Hàn Tuyết nhàn nhạt cười, cúi đầu thu tầm lại mắt. Đây là kỹ thuật chế kim khảm ngọc thời đại công nghệ siêu việt, điêu khắc hoa lệ cùng tuyệt kỹ tinh tế, để cho mấy người thấy ghi ghi hình cũng cho là việc độc nhất vô nhị thế gian này chiêm ngưỡng, là bảo vật vô giá cũng quá đáng.
      Đợi người hầu thận trọng mang Quan , Hoa Kiền Quân mới : “Công chúa cùng Phò mã mới tới, trẫm giới thiệu cho các ngươi, đây là con trai lớn của trẫm, Thế Chiêu.”
      “Thế Chiêu hoàng tử!” Bởi vì Khánh Vương chưa lập thế tử, cũng phong vương, Hàn Tuyết cùng Hàn Chiến chỉ có thể bình ổn hồi lễ, khách khí chút.
      “Đây là con trai thứ hai của trẫm . . . . . .” vòng giới thiệu , Hàn Tuyết cùng Hàn Chiến đều hữu lễ đáp lại.
      “Đây là trưởng công chúa của trẫm Tiên Vũ, nhị công chúa Tiên Phi, cùng tiểu nữ Tiên Dao.”
      “Phõ mã tuẫn mỹ như thế, Hộ quốc công chúa là tốt số.” Hoa Tiên Vũ sóng mắt lưu động, nũng nịu cười .
      Tiếp nhận ánh mắt khác thường từ vị công chúa này, Hàn Chiến thân lãnh khí tự chủ tản ra, cằm dưới rụt lại, cả người rùng mình ớn lạnh vô cùng.
      “Đúng vậy a, đúng vậy a, công chúa thực tốt số.” Hoa Tiên Phi đỡ, sóng mắt dịu dàng, quả nhiên là xinh đẹp vô cùng.
      Hàn Tuyết mỉm cười nghiêng người nhìn Hàn Chiến cái, hai người sóng mắt quấn quít, bất động mà kín đáo trao đổi ý nghĩ mà chỉ có chính mình hiểu. Tự nhiên nghiêng người đối hai vị nữ tử kia nhàng chào khẽ: “Hai vị công chúa quá rồi, hai vị công chúa quốc sắc thiên hương, hẳn là tương lai cũng tìm được người xứng với mình.” Hàn Tuyết chớp mi che phủ hàn quang trong mắt, thân là ông chúa nước, mà mắt lại lộ dâm sắc với Phò mã nước khác, thực đúng là dâm oa đãng phụ. Nếu phải có mật báo sáng nay, nàng còn có thể cho rằng đây chỉ là ảo giác của mình, mắt dâm lãng của hai vị công chúa này, tầm nhìn luôn rơi xuống người Hàn Chiến cùng mười hai thị vệ phía sau, hơn nữa còn là ở…chỗ đó.
      Lúc này, điện vang lên thanh thơ ngây: “Phụ hoàng, Dao Nhi đói bụng.”
      Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn lại, khóe mắt tự chủ co rút, chỉ thấy Hoa Tiên Dao vừa mới chín tuổi cười duyên ngước đầu nhìn ghế rồng của Hoa Kiền Quân, mắt to trong suốt lưu quang ngời ngời, ánh mắt phát ra loại quyến rũ ấu nữ nên có, tứ chi khẽ vặn vẹo kia mơ hồ tỏa ra mị hoặc chỉ thấy ở nữ tử trưởng thành.
      ‘Khánh cung dâm loạn, bại hoại luân thường!’
      Tám chữ lớn này nhanh như tia chớp xẹt qua đầu Hàn Tuyết, nàng đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Khánh Vương, chỉ thấy mặt tràn đầy từ ái nhìn Hoa Tiên Dao tức giận : “Nha đầu này, sao lại hiểu lễ giáo như vậy.” Hoa Kiền Quân quay đầu nhìn Hàn Tuyết cười : “Tiểu nữ còn , hiểu lễ giáo, làm quý vị chê cười.”
      Bất động thanh sắc khép mắt khiếp sợ, mặt Hàn Tuyết còn hơi hơi áy náy : “Bệ hạ quá lời, là người của Hàn Tuyết làm việc lười biếng, khiến các vị đợi khổ đến giờ Hàn Tuyết xấu hổ.”
      “Phụ hoàng, lúc này sắc trời tối, Hộ quốc công chúa qua lại ngựa xe mệt nhọc chắc cũng mỏi mệt vô cùng, nhi thần đề nghị cứ để cho công chúa nghỉ ngơi cho tốt trước hai, ba ngày rồi mở đại tiệc khoản đãi công chúa cùng sứ thần các nước.” Hoa Thế Chiêu ra lệ hướng Khánh Vương khom lưng .
      “Ý đó của hoàng nhi rất tốt,” Hoa Kiền Quân hài lòng : “Công chúa trước về dịch quán nghỉ ngơi cho tốt, ba ngày sau trẫm thiết yến khoản đãi các vị khách quý vượt đường xa đến đây.”
      “Tạ ơn bệ hạ, như vậy Hàn Tuyết liền cáo lui trước.” Cùng mọi người hành lễ xong, Hàn Tuyết ưu nhã xoay người lui khỏi đại điện. Lúc xoay người chút dấu vết lén nháy mắt với Bao Thanh - trong mười hai thị vệ, Bao Thanh hơi gật đầu, nhập lẫn trong mười hai thị vệ, đợi lúc xuất ở cửa cung, thân ảnh liền thoáng cái thấy bóng dáng.
      Xuống dưới chân núi điện Nghị Triều, Hàn Chiến đỡ Hàn Tuyết vào cỗ xe ngự loan của công chúa, mình cũng vào theo sau.
      Cánh tay tráng kiện bao lấy, Hàn Chiến liền ôm chặt người vào trong ngực ấm áp, đôi môi dán bên tai Hàn Tuyết giọng : “Hoa Tiên Dao kia vừa kêu đói Hoa Kiền Quân liền động tình.”
      Hàn Tuyết nghe vậy, đôi mi thanh tú khỏi khẽ nhíu: “Chẳng lẽ Hoa Kiền Quân kia cùng ấu nữ loạn luân?”
      “Cũng thấy mật báo sáng nay?” Ngự loan lảo đảo lắc lư khởi hành xuất cung, bên trong ngự loan hai người mặt dán lấy mặt, dùng thanh chỉ hai người nghe được với nhau.
      “Thấy.”
      “Khánh cung phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, mật thám thiếu chút nữa là dò ra được tin mật kinh thiên động địa trong cái nơi tưởng chừng là trong sạch này, ta phân phó, lệnh cho nàng ta lập tức rời , thoát thân ra ngoài, cần thăm dò nữa.” Mất nhiều năm phục kích, vất vả lắm mới tiến vào được nội cung, thực muốn lấy được loại tin tức như thế, nhưng huấn luyện mật thám dễ, nếu để tổn hại vô nghĩa, Hàn Tuyết tất nhiên buồn, cho dù lúc này bọn họ có tới, cũng cần để mật thám phải mạo hiểm.
      “Chàng xử lí rất tốt, tại chỉ đợi Bao Thanh trở lại liền có thể biết tình huống là như thế nào rồi.” Chuyện xong, Hàn Tuyết liền muốn dậy khỏi ngực Hàn Chiến.
      “Đừng động,” Hàn Chiến khép chặt cánh tay sắt, đem người ôm chặt vào trong ngực, ta tận nửa tháng chưa được ôm nàng, để ta ôm lúc.” Thanh trầm thấp mơ hồ còn chứa tia ủy khuất.
      Hàn Tuyết nghe vậy tâm khỏi buông lỏng, nhưng biểu tình mặt vẫn là nhất quyết tha, chu mỏ hừ khẽ: “Thành ra kết quả này, biết là nên trách người nào?” xong còn lườm Hàn Chiến cái.
      “Trách ta! Trách ta!” Thấy Hàn Tuyết cuối cùng cũng còn tức giận, Hàn Chiến vội dụ dỗ , “Đêm đó là ta quá mức càn rỡ, làm nàng bị thương, thực xin lỗi.”
      Nhớ tới đêm đó Hàn Chiến cuồng mãnh hung hãn tiến vào, toàn thân Hàn Tuyết khỏi nóng ran, nhất thời mặt nhiệt khí cuồn cuộn, nàng mất tự nhiên vặn vẹo người, cắn môi giọng oán giạn : “Ngày đó người ta đau chàng cũng thèm để ý.”
      Nghe được kiều ngữ, mềm mại đáng kia của nàng, trong lòng Hàn Chiến liền lúc nhu tình tứ phía, dục vọng nửa tháng được giải tỏa cũng nhất thời dâng trào mãnh liệt, thanh có phần mờ ám, dán sát bên tai Hàn Tuyết giọng mềm mỏng dụ dỗ: “Lần sau ta chút vậy? bao giờ làm nàng đau nữa.”
      Hơi thở lửa nóng dồn dập phun sau vành tai nhạy cảm của nàng, Hàn Tuyết khỏi mẫ cảm rụt cổ cái, cảm nhận được hơi thở Hàn Chiến nặng nề, nhàng cọ cọ thân thể nàng biểu lộ tư ý cầu hoan mãnh liệt, làm thân thể nàng có chút khẽ run, “Đừng, này, đây là kiệu.”
      “Vậy để ta ôm hôn nàng chút vậy?” đợi Hàn Tuyết đáp lại, Hàn Chiến liền nhịn được ấn hạ sau vành tai nàng vô số hôn kí nóng bỏng, “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, nàng làm ta muốn nàng.”
      Hơi thở yên đột nhiên che lại cái miệng đào nhắn khẽ nhếch của Hàn Tuyết, có chút gấp gáp day căn môi mềm đỏ mọng, lưỡi nhiệt liệt thăm dò, vội vã kiếm tìm cái lưỡi đinh hương khẽ run kia.
      Nỗi khổ tương tư nửa tháng chia giường làm cho dục vọng Hàn Chiến tăng vọt, cuộn lấy cái lưỡi ngọt ngào kia liền hấp.
      “Ân. . . . . .”Hàn Tuyết cau mày rên khẽ, Hàn Chiến dùng lực hút mạnh, giống như muốn hút nửa linh hồn nàng, để cho nàng chạy trốn. Cái lưỡi trong miệng có chút bối rối lẩn tránh, chung quy nửa đường vẫn bị Hàn Chiến chặn lại. Hai người ngươi tới ta , ngươi đuổi ta trốn, nhất thời trong kiệu loan chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp nặng nề cùng thanh hôn mút “sách sách”.
      Nụ hôn dần trở nên mãnh liệt, dục vọng như nước lũ tràn bờ cách nào kìm nén, Hàn Chiến rung động lấy tay gạt bỏ thăm dò vào trong vạt áo Hàn Tuyết, tìm được bên mềm mại liền xoa bóp đè ép, đại chưởng bên cũng nhấc làn váy nàng lên, ngăn cách lớp quần thêu vuốt ve bắp đùi trơn nhẵn.
      Loan kiệu rung động, làm cho Hàn Tuyết kịp thời tỉnh hồn lại, vội vàng bắt lấy bàn tay đè ép ngực mình cùng bàn tay còn lại làm loạn giữa hai chân, gò má tránh thoát động tác hôn từ Hàn Chiến, “Đừng, đừng như vậy, nơi này. . . . . . thể.”
      Hàn Tuyết thở gấp thầm, ngực dồn dập phập phồng, coi như ngăn cách qua bàn tay Hàn Chiến, nàng vẫn có thể cảm giác được tim mình đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
      Hàn Chiến thống khổ than tiếng, thu tay đem Hàn Tuyết ôn nhu ôm chặt vào trong ngực, đầu tiến đến bên vai Hàn Tuyết thấp giọng ấm ách : “Nàng nửa tháng để ý tới ta, làm cho ta như muốn nổ tung, là muốn nàng, muốn! muốn!”
      Lửa nóng gắng gượng chặt chẽ tiến đến bên chân Hàn Tuyết, giật giật rung động, tựa như chút tiếng động đòi hỏi nàng. Nàng thậm chí có thể mường tượng ra hình ảnh hoàn mỹ của nó trong đầu, nhớ tới cảm giác căng trướng cực hạn lúc nó tiến vào trong hoa huyệt nàng, nghĩ đến khi nó ở trong co thể nàng đụng chạm mang lại khoái cảm tuyệt mỹ Hàn Tuyết chỉ cảm thấy giữa hai chân nóng lên, trong hoa huyệt như có luồng nhiệt lưu bừng lên.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 60: sứ Khánh quốc 4

      Edit: Ckun



      Bao Thanh nhân lúc có mọi người che chắn liền vận khí bay lên xà nhà cao vút của Nghị Triều điện lặng lẽ tránh , đưa mắt nhìn đoàn người công chúa từ từ rời khỏi. Nghị Triều điện xây dựng núi cao, vì muốn giữa vững kết cấu cung điện, xà ngang được bố trí chi chít chằng chịt, tạo cho chỗ nấp lí tưởng. che giấu toàn bộ khí tức của bản thân, cẩn thận tra xét động tĩnh bốn phía, đợi cho ám vệ mình trong bóng tối rời hết, mới cẩn thận cởi bỏ khôi giáp mặc người giấu kĩ, vẻn vẹn thân hắc sắc y phục như săn, vụt thẳng tới hậu điện Nghị Triều điện – nơi Khánh Vương nghỉ ngơi dưỡng sức.

      Thân ảnh linh hoạt như rắn trong bóng tối chậm rãi tới gần, Bao Thanh cẩn thận tra xét bốn phía, trong lòng nghi hoặc ngừng, mới vừa rồi đại điện, ràng thấy được tứ phía có đầy ám vệ, vì sao gần nơi ở của hoàng đế lại chẳng thấy bóng dáng ám vệ nào? Chẳng lẽ Khánh Vương ở chỗ phòng nghỉ hậu điện này? Nhưng mới vừa rồi chính còn thấy Khánh Vương kia lúc chuyện với tiểu công chúa, hơi thở rối loạn, đích xác biểu của nam tử lúc động tình, chẳng lẽ còn có thể nhịn được mà chạy đến nơi khác?

      Lắc mình vào góc, Bao Thanh cẩn thận tra xét động tĩnh xà nhà, lần nữa các nhận có ám vệ nấp gần đó, mới ghét đầu tra xét tình cảnh trong phòng nghỉ dưới xà nhà. Dựng đứng tai lắng nghe, vang lên thanh liếm mút “sách sách” cùng tiếng vải vóc ma sát, chẳng qua là tại vị trí của thấy được người, dưới chân chút tiếng động nhàng xê dịch chút, cuối cùng cũng nhìn thấy mục tiêu cần dò xét, khung cảnh trong điện lúc này làm cho giật mình trừng lớn mắt.

      Chỉ thấy chiếc giường thêu Kim Long, hai thân người cha con quấn chặt lấy nhau. Thân thể trẻ con trắng nõn hoàn toàn bị thân thể cao to cường tráng đè ép, vặn vẹo rên rỉ ngừng.

      Bao Thanh hoàn toàn bị đả kích, che lấy miệng hít khí, bất luận từ trước đến nay cần biết Khánh Vương trị quốc thế nào, chỉ dựa vào tình trạng cha con loạn luân hỗn tạp thế này, được, thực nhìn nổi nữa.

      phải biến thái bình thường, để ấu nữ mười hai tuổi cho huynh trưởng thành niên cưỡng dâm cả đêm, đây là quy của Khánh hoàng thất của ? Bao Thanh nghĩ mà rùng mình cái, khóe mắt liếc thấy mấy thân ảnh từ xa lại gần, biết ám vệ cũng lựa thời gian quay lại, liền tiếng động thoái lui. Trở về tiền điện tìm lại khôi giáp của mình, mặc vào xong mới nhảy từ xà nhà xuống, thấy Tiểu thái giám liền lấy cớ mình bận nhà vệ sinh bị đội ngũ bỏ lại, nhờ Tiểu thái giám mang ra khỏi Khánh hoàng cung, rồi ngay lập tức cất bước hướng dịch quán chạy như bay.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 61: sứ Khánh quốc 5

      ']Edit: Ckun


      <img class="alignnone size-full wp-image-27415" title="53" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/10/531.gif" height="38" width="164" />

      Hàn Tuyết thấy Bao Thanh trở lại, liền khẽ mỉm cười với , quay đầu nhìn Vương Chính Nghĩa : “Vương đại ca, huynh an bài hộ tống các vị quản trở về, nhớ cho người theo dõi, bảo vệ họ bình an.”

      Tám hắc y nhân nghe được lời Hàn Tuyết, đều lên tiếng cung kính hướng Hàn Tuyết khom lưng thi lễ.

      Vương Chính Nghĩa cũng ôm quyền thi lễ với Hàn Tuyết, “Thuộc hạ tuân mệnh.” Quay đầu liền lập tức ra lệnh cho mười hai thị vệ khác, mỗi người phụ trách vị, đem tám người phân ra tám hướng đưa ra khỏi dịch quán.

      Hàn Tuyết hài lòng gật đầu cái, hướng Bao Thanh nháy mắt, liền quay lại ốc phòng, ngồi ghế chủ tọa chính đường, rồi mới cùng các mật thám Hàn gia trang bố trí tại kinh đô Khánh quốc gặp mặt, dặn dò các nơi vừa thu thập tin tức tình báo vừa thầm tập hợp nhân thủ, tạo điều kiện cho hành động của nàng ở Khánh quốc. Chỉ hi vọng thứ hôm này Bao Thanh dò la được, có thể giúp nàng quyết định bước kế tiếp ra sao.

      Bao Thanh vào, khép cửa đại môn lại mới đến trước mặt Hàn Tuyết ôm quyền hành lễ.

      cần đa lễ, dò được tin gì?” Hàn Tuyết nghiêm nghị nhìn Bao Thanh.

      “Thuộc hạ lẻn vào chỗ phòng nghỉ phía sau Nghị Triều điện, nguyên bốn phía đều thấy bóng dáng ám vệ, thuộc hạ nấp xà nhà thấy cha con Hoa Kiền Quân cùng Hoa Tiên Dao hai người kia làm chuyện xấu, nghe ý tứ bọn họ chuyện, quả đúng như mật báo, hậu cung Khánh quốc cha con, huynh muội loạn luân là việc có thực, tối nay hình như bọn họ còn có nghi lễ gia tộc gì đó, hình như cũng là làm cái chuyện dâm loạn kia.”

      Hàn Tuyết nghe xong yên lặng , Bao Thanh chỉ cảm thấy người ùa tới từng trận lãnh khí, len lén ngẩng đầu thấy Hàn Chiến vốn ngồi bên phải Hàn Tuyết trừng mắt lạnh lùng nhìn , nhất thời da đầu liền tê dại, trong bụng sợ hãi, biết mình đắc tội Chiến đại nhất lúc nào nữa.

      Hàn Chiến vừa thầm trừng mắt nhìn Bao Thanh, vừa nghiến răng nghiến lợi trong lòng, cái tên đáng chết này, làm phiền thời gian riêng tư giữa và Tuyết Nhi , ra ngoài thăm dò lại dò ra ba cái chuyện cẩu huyết hư hỏng này, nếu Tiểu Tuyết Nhi nhất thời hiếu kì muốn mang nàng nhìn lén, vậy biết phải làm sao đây? Nếu để Tuyết Nhi thấy thân thể nam nhân khác, lại còn tức chết à, tên này là ba ngày cho trận liền nhảy lên đầu mình, chính là lâu ngày ‘rèn luyện’ nên quên mất cả viết hai chữ này như thế nào rồi.

      Đôi với trận nhãn chiến giữa hai người đàn ông này, Hàn Tuyết hề hay biết, cho nên cũng để ý khuôn mặt vui mừng đến phát khóc của Bao Thanh lúc nàng phất tay ra hiệu cho lui xuống, tốc độ ra phải gọi là siêu cấp mau lẹ, cứ như có ác quỷ theo sau vậy.

      Bao Thanh vừa ra khỏi đại đường liền lập tức xoay người đóng cửa lại, làm xong chuyện vừa rồi, nhất thời tay chân buông thõng, vội vã ôm lồng ngực đập thình thịch nhảy về phía trước, trong lòng kêu rống: Má ơi! Ánh mắt trừng lạnh kia của Chiến đại nhân khác gì ma quỷ, hù chết , hù chết .

      thực đáng thương đến lúc này vẫn hiểu mình đắc tội Hàn Chiến chỗ nào mà lại nhận được “chú ý đặc biệt” từ Hàn Chiến như thế.

      Hàn Tuyết ngồi nhúc nhích, trong đầu ngừng nghĩ đến mật báo mấy ngày nay cùng lời của Bao Thanh. Khánh quốc là nước duy nhất lập ngôi thái tử, nhưng cũng lại truyền ra chút tin tức nào về việc các hoàng tử tranh quyền đoạt vị chốn thâm cung, cho nên dò ra được tin tức hữu dụng, nhưng tại xem ra chuyện lại hoàn toàn phải như thế. Giữa năm vị hoàng tử Khánh quốc kia có thể là quả thực tồn tại tranh đấu, hoặc là , chưa từng xuất công khai mà thôi.

      Hơi thở trong trẻo lạnh lùng phiêu động bên người, Hàn Tuyết từ trong trầm tư giương mắt lên nhìn liền bắt gặp cặp nhãn tình thanh thấu đầy ôn nhu, khỏi hé môi bật cười tiếng: “Ta cuối cùng vẫn nắm được chủ ý gì, chàng chắc hiểu hơn ta, ta nghe chút .”

      Hàn Chiến khỏi bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, kéo Hàn Tuyết vào trong ngực, “Sớm bảo nàng đừng can dự vào cái loại nhàn này, đây vốn cũng phải chuyện nàng nên gánh vác.”

      Hàn Tuyết nhu thuận dựa sát vào trong ngực Hàn Chiến, tinh nghịch véo mũi , “Chàng cái con người này đúng là hẹp hòi, dù sao hoàng đế ca ca cũng che chở ta nhiều năm như thế, Hàn gia trang đạt được trạng như bây giờ, cũng là nhờ công của huynh ấy, nếu như hoàng đế ca ca có chuyện, mà ta lại góp phần sức lực, ta liền ăn ngon ngủ yên.”

      “Có gì thể, chuyện này chính là thiếu nợ ta, nàng vừa là thê tử của ta, vừa là nghĩa muội của , vốn là phải bảo hộ nàng như vậy.” Hàn Chiến cương mặt lạnh lùng , đem người an phận là nàng giữ chặt trong tay.

      Ánh mắt Hàn Tuyết chợt lóe, nghiêng đầu cố tỏ vẻ như hiểu nhìn hỏi: “Ý chàng ở đây là gì, hoàng đế ca ca thiếu nợ chàng chuyện gì sao?”

      Hàn Chiến nhăn lông mày ảo não nhìn Hàn Tuyết, “Ta sớm cho nàng thân thế thực của ta là đúng, ban đầu còn chưa xác định mục đích nên chưa thể , đến lúc muốn lại biết phải mở miệng thế nào, dần dà liền kéo dài tới tận hôm nay, nàng tha thứ cho ta có được ?”

      “Thân thế của chàng? Chàng phải là nhi sao, bị người ta nhặt về huấn luyện thành sát thủ, vừa lúc trốn thoát ra liền được ta cứu, ta đây sớm biết a.” Hàn Tuyết chậm rãi sâu kín tiếp lời, cười như cười nhìn Hàn Chiến.

      Thấy Hàn Tuyết như vậy, Hàn Chiến liền biết mấy ngày trước đây mình đoán sai, Hàn Tuyết từ lâu biết thân phận của , mà trước đó vài ngày, bên cạnh việc xấu hổ đối với đêm hôm đó thảo nguyên, chỉ sợ cũng tại bởi thấy mình bị lừa liền đường mới khiến nàng tức giận. Nàng vẫn hỏi , chẳng qua là đợi tự ra mà thôi.

      Trong lòng Hàn Chiến lúc này khỏi thấy may mắn, may nhờ có chuyện hai người mấy ngày nay, Hàn Chiến liền cố gắng nhớ lại chuyện quá khứ, suy nghĩ lại lâu, càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì đó đúng. Mặc dù hai người gặp nhau khi Hàn Tuyết vẫn còn , nhưng thế lực Hàn gia trang lớn mạnh, Hàn Tuyết thể nào điều tra lai lịch của , mặc dù chưa từng hoài nghi , nhưng cũng luôn tò mò. Nếu là Hàn Tuyết từ sớm biết là có mục đích mới đến gần nàng, mà nàng lại vẫn cố làm như biết, theo hiểu biết của đối với nàng, chính là nàng chờ mình tự động cung khai. Nghĩ đến tính khí bướng bỉnh của Hàn Tuyết, lại nghĩ đến nếu mình chịu sớm tự thú, hậu quả kia. . . . . ., chỉ nghĩ đến cũng đủ làm cho Hàn Chiến luôn sợ trời sợ đất phải mãnh liệt rùng mình cái.

      Nhìn nét giảo hoạt trong mắt Hàn Tuyết, Hàn Chiến bất đắc dĩ thở dài, ôm lấy thân hình thon thả của nàng, nghiêng đầu khẽ tựa lên vai nàng, từ từ tới chút chuyện phong trần xưa cũ kia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :