1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiếm đoạt em dâu - Thịnh Hạ Thái Vi (88 chương +7 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 29: Thương Lượng Phải Là Đồng Ý



      Lần nữa tỉnh lại là giữa trưa ngày thứ hai, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua khe hở thẳng tắp chiếu vào tấm thảm Ba Tư cao cấp sàn nhà.

      Lúc này ta hẳn là đến công ty? Ngưng Lộ biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với , cách tốt nhất chính là gặp mặt, như vậy vĩnh viễn có xung đột, nhưng mà có thể sao?

      Ôm chăn ngồi dậy, tứ chi đau nhức khiến Ngưng Lộ nhịn được than tiếng, kéo ra góc chăn, lộ ra những vết thương xanh xanh tím tím ở khắp nơi da thịt trắng noãn. ta phải là người, quả bằng cầm thú, bất kể van xin như thế nào ta vẫn chịu buông tha cho , còn muốn bày ra những tư thế mà ngay cả nghĩ cũng muốn nghĩ đến. Vừa nhìn thấy vết thương người, lòng nhịn được chua xót, cuộc sống như vậy khi nào mới kết thúc? Có thể có ngày ta trả tự do cho ?

      người chỗ duy nhất còn lành lặn đại khái cũng chỉ có đôi chân trắng noãn của , khi chân vừa đụng phải bề mặt thảm mềm mại trong lòng dường như bất chợt nghĩ đến chuyện gì, quấn cái chăn mỏng về hướng tủ quần áo, sờ sờ trong đống quần áo mang từ nhà đến, phát cái hộp vẫn còn ở đó, lòng rốt cuộc nhanh chóng thả lỏng.

      Người đàn ông đó tối hôm qua cũng có làm bất kỳ biện pháp tránh thai gì, cho nên sau đó muốn thừa lúc thím Trương có ở bên cạnh uống viên thuốc tránh thai khẩn cấp, muốn có con của ta. Người lớn chịu khổ đủ rồi, quan hệ của bọn họ như vậy cần có thêm đứa làm cho việc càng phức tạp, ngộ nhỡ có con, cách nào nhẫn tâm phá bỏ. Cho nên dự phòng vẫn là quan trọng nhất. Ngày hôm qua mới trở về với mẹ chuyện chuẩn bị giúp ít thuốc thường dùng, ngờ hôm nay phải dùng đến rồi. Nhưng ngàn vạn lần thể để cho bất kỳ ai phát , đặc biệt là ta.



      “Làm gì đứng ngây người ở đó nửa ngày?” biết từ lúc nào Sở Mạnh đứng ở cửa nhướng mày.

      “Tôi muốn thay quần áo. Mời ra ngoài chút được ?” Ngưng Lộ bị dọa giật mình hoảng sợ, sắc mặt lạnh nhạt, có giương mắt nhìn . giờ này rồi sao ta còn ở nhà nữa? Chẳng lẽ Sở Thành sắp đóng cửa sao?

      người còn có chỗ nào tôi chưa thấy qua, chưa sờ qua? Hả?” lạnh nhạt của luôn có thể dễ dàng khơi mào lửa giận của Sở Mạnh. Vốn là có lòng muốn để thay quần áo, nhưng nghe giọng điệu của như vậy, muốn để được như ý. Giơ tay vừa mới cầm được quần áo, cánh tay rắn chắc của ôm lấy vòng em mảnh khảnh đầy nắm tay của chặt.

      Ngưng Lộ muốn với ta chuyện riêng tư bí mật này, như vậy làm đỏ mặt biết phải làm sao. Điều duy nhất có thể làm chính là im lặng. Để ở đó muốn đến khi đủ tự động dừng?

      lời nào là ngầm cho phép hay là quên mất? Nếu như quên mất tôi ngại nhắc lại cho thêm lần.” Khi chuyện tay cũng đồng thời chui vào trong chăn, xấu xa vuốt ve từ xuống dưới, làm cho cảm thấy cực kỳ bối rối.

      “Đừng mà, đừng làm như vậy…..” Mắt thấy tình huống sắp thể kiểm soát được, rốt cuộc Ngưng Lộ cắn môi lên tiếng.

      “Tôi chính là muốn thế này, có thể làm gì tôi?” Người đàn ông này quá vô lại, Ngưng Lộ im lặng, nếu ta lại muốn cưỡng bức , chút biện pháp cũng có.

      “Thiếu gia, cậu có điện thoại, là Ngũ gọi tới.” Giọng của thím Trương ở ngoài cửa kịp thời ngăn chặn cơn bão sắp đánh tới này.

      “Tôi tới ngay.” Sở Mạnh rốt cuộc buông ra, giọng khôi phục lại bình thường, người này sao có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy? Làm Ngưng Lộ tự than trong lòng.



      Ngưng Lộ thay đồ xong ra ngoài, quả thể tin vào mắt mình, người xuất bàn ăn là Sở Mạnh sao? ta phải là nghe điện thoại xong lập tức ra ngoài sao? Sao lại còn có thể ở nhà dùng bữa trưa?

      “Thiếu phu nhân, có thể ăn cơm rồi.” Thím Trương bưng tô canh lên, giúp và Sở Mạnh xới mỗi người chén cơm.

      lời nào, mà cũng muốn chủ động trêu chọc . Bữa trưa được ăn dưới im lặng của hai người. Ngưng Lộ yên lòng khuấy canh trong chén, ngừng lén liếc mắt nhìn : mặc vào quần áo chỉnh tề, đeo mắt kính, ăn cơm rất nghiêm túc, động tác tao nhã, tuyệt giống người đàn ông hèn hạ ở giường hành hạ gần chết. Nhìn dáng vẻ của ta có phải tâm trạng cũng tệ , bởi vì ta ăn đến chén thứ ba rồi. Có thể thừa dịp bây giờ hỏi ta chuyện lúc nào có thể về trường học được đây? Chậm sợ kịp, cũng sắp thi cuối kỳ rồi, muốn nợ môn.

      nhất định có chuyện muốn cầu , nếu thể nào vẫn luôn nhìn . Sở Mạnh nhận lấy chén cơm được xới xong từ trong tay thím Trương, vờ như thấy ánh mắt mong đợi của . Có thể làm cho ghét tới cực điểm mà có thể chủ động tìm chuyện nhất định là chuyện quan trọng. đoán nhất định là chuyện học.

      Cho đến chén cơm thứ ba của cũng được ăn sạch Ngưng Lộ vẫn mở miệng, mắt thấy đứng dậy muốn .



      “Sở …… Mạnh.” Cái chữ Mạnh đó khi xoay người lại bị cứng rắn đặt bên môi.

      “Có chuyện gì gấp sao? Nếu như có tôi phải đến công ty.” Tối hôm qua vội vã chạy về chính là yên lòng , bây giờ người cũng thấy, chuyện nên làm cũng làm, đương nhiên là phải trở về công ty. Vốn là hội nghị sáng hôm nay chỉ có thể kéo dài đến buổi chiều đổi thành hội nghị chat webcam.

      “Nếu như bận, vậy chờ rảnh rồi hãy !” Ngưng Lộ thấy vội vã muốn , lời đến bên môi lại nuốt xuống.

      “Cho 5 phút để xong.” Sở Mạnh giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay chút.

      cần đâu.” Ngưng Lộ sợ năm phút thể ràng nên liền vội vàng khoát tay .

      “Còn 4 phút 55 giây. sau này cũng đừng hỏi tôi nữa.” Sở Mạnh lên tiếng uy hiếp .

      “Vậy lúc nào tôi có thể trở về trường học.” Ngưng Lộ sợ điều , vội vàng mở lời.

      “Còn chuyện khác ? tôi muốn .” Xem ra Sở Mạnh cũng có ý định trả lời vấn đề của , vậy sao còn bảo hỏi?

      được, còn chưa cho tôi biết đáp án.” Ngưng Lộ lên tiếng ngăn cản .

      “Đáp án? Bây giờ tôi chưa biết. Xem khi nào tâm trạng tôi tốt rồi hãy !” Sở Mạnh trở tay cái đẩy ra.

      “Trước khi kết hôn cũng đồng ý có thể thương lượng với tôi rồi mà!” Tên này quá vô lại, Ngưng Lộ giận đến mặt đỏ lên.

      cũng biết dùng từ “thương lượng” mà. Vậy tôi cho biết, thương lượng phải là đồng ý.” Sở Mạnh xoay người lại, vẻ mặt lạnh lùng. Cứ như vậy muốn đến trường học sao? Chỉ sợ phải chỉ đơn giản như vậy? để , nhưng phải bây giờ. Cho nên dụ ra chỉ là do muốn xem có đoán lầm hay mà thôi. Sở Khương còn chưa có xuất ngoại, sao có thể cho đến trường để gặp nó chứ? Đây phải là gậy ông đập lưng ông sao? có ngu như vậy.

      thể mỗi ngày đều nhốt tôi ở nhà như giam lỏng tôi vậy.” Ngưng Lộ cực kỳ tức giận. cũng là con người đàng hoàng, phải là con vật cưng mà mua về. Được rồi, xem như muốn nhờ vả ta, vậy ta cho ra khỏi cửa sao? Nếu đồng ý với ta chuyện gì, cũng đổi ý.

      “Tôi có giam lại, có điều muốn ra ngoài phải dẫn thím Trương theo. Đừng giở trò trước mặt tôi, có nghe ?” Sở Mạnh cúi xuống, thân thể cao lớn ở tai nhàng ra, nhìn trợn mắt rồi bước ra ngoài.

      Sau đó cửa bị đóng “xầm” lại làm thím Trương ở phòng bếp dọn dẹp cũng nhịn được bước ra ngoài xem thử: Thiếu phu nhân cũng nổi giận sao?

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 30: Xuất Ngoại



      Nhà họ Sở.

      Trong phòng sách rộng rãi đèn đuốc sáng trưng, Sở Khương đem từng quyển sách mình muốn đem theo bỏ vào trong vali. Hai ngày nữa phải đến nước Mỹ, lần này xuất ngoại phải vì nghiên cứu môn triết học mà thích, mà là vì học tập để mình có đủ năng lực chống lại hai. chỉ cho mình 6 năm, 6 năm, cho dù ăn ngủ cũng phải học xong về nước.


      bàn, ảnh chụp chung của vẫn còn đặt ở vị trí cũ. Trong hình là chạy xe đạp chở chạy dưới bóng cây trải dài trong sân trường, mái tóc dài như mây tung bay trong gió, cười tự nhiên. Đó là ngày đầu tiên báo danh khi lên năm nhất đại học, đến sớm hơn , mượn xe của bạn học chở dạo vòng sân trường, sau đó vừa lúc bị bạn học ở khoa nhiếp ảnh chụp được. Khi về rửa ra thấy hiệu quả quá tốt nên chủ động đem đến tặng cho bọn họ.


      Sở Khương cầm lên, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt tươi cười, Lộ Lộ của …….. Bây giờ phải là của , chỉ trách có năng lực bảo về người phụ nữ mà . Lộ Lộ, bây giờ em có khỏe ? hai đối với em có tốt ? Người đàn ông gia trưởng như hai em có thể chịu nổi ? Sở Khương nhịn đau trong lòng, muốn đem cùng xuất ngoại. Có ở bên cạnh, cảm thấy đơn! Khung hình mới vừa định bỏ vào vali bị đôi tay nhanh hơn chụp lại.



      “Thứ đồ này vứt bỏ sớm chút tốt hơn, xem phiền lòng!” Là giọng bực mình của mẹ Sở. Bà chỉ muốn lên xem thử con trai dọn dẹp như thế nào, kết quả lại nhìn thấy nó ôm tấm hình chụp chung của nó và con bé họ Quan đó ngẩn người, chưa kịp vào , thế nhưng nó lại muốn đem bức ảnh bỏ vào trong hành lý. Đứa con trai ngốc nghếch này của bà, người ta cần nó, nó còn nhớ ta làm gì? Lấy gia thế của nhà họ Sở cùng tướng mạo và tài hoa của nó, sợ gì tìm được tốt hơn sao?

      “Mẹ buông tay ra, đây là chuyện của con.” Sở Khương tính tình ôn hòa hiếm khi nghiêm mặt chuyện, hơn nữa còn là đối với mẹ mình.


      “Buông tay cái gì hả con trai, mẹ đây là vì muốn tốt cho con. ta kết hôn rồi, kết hôn! Hơn nữa còn là kết hôn với ruột của con, theo lễ nghĩa con phải gọi ta tiếng chị dâu đó! Sao con lại còn giữ lại đồ của ta?” Mẹ Sở giận đến đem bức hình giành được giấu vào chỗ cho con trai đụng được. Đều do con bé họ Quan đó làm cho hai đứa con của bà càng ngày càng xa cách nhau. Trước kia con út đều luôn có thói quen mở miệng là nhắc đến hai, chuyện gì đều hai thế này, hai thế kia.” Bây giờ nửa câu cũng hề nhắc đến, hơn nữa tính tình vốn hoạt bác cũng càng ngày càng im lặng; về đến nhà, trừ ăn cơm ra còn lại đều tự nhốt mình trong phòng sách, hề bước ra ngoài. Con trưởng càng khỏi cần , kết hôn xong ngay cả cửa chính nhà họ Sở cũng chưa từng bước về. Điều này bảo làm bà sao có thể tức giận, đem trách nhiệm đẩy lên người con bé tên Quan Ngưng Lộ kia đây?


      Mấy hôm trước tới nhà tìm ta vốn muốn cho chịu chút đau khổ, ngờ ngược lại là mình bị làm cho tức chết.

      “Mẹ, buông tay ra. Chuyện của con con tự giải quyết, con 21 tuổi rồi.” Sở Khương bất mãn giành bức hình từ trong ngực mẹ về, đặt trong vali, khóa lại khiến mẹ Sở có muốn lấy ra cũng kịp rồi. Chuyện gì cũng có thể thỏa hiệp, duy chỉ có chuyện này là được.


      “Đừng là 21 tuổi, cho dù con có 80 nữa vẫn là con của mẹ. Con con phải mình đến nơi xa như vậy, bảo mẹ làm sao có thể yên tâm?” Sở Khương từ đến lớn chưa từng rời xa bà, điều này làm cho mẹ Sở vô cùng yên lòng. Mà lần này vô luận như thế nào con trai cũng phải xuất ngoại, mẹ Sở vẫn đem cái tội danh này gán lên người Ngưng Lộ.

      “Mẹ, con cũng phải là về!” Sở Khương ngồi xuống ôm mẹ mình, nhất định quay về!


      “Phu nhân, nhị thiếu gia. Lão gia và đại thiếu gia về, ở dưới lầu chờ hai người xuống!” Quản gia lên thông báo.

      Nghe được hai về, thân thể Sở Khương chấn động. biết phải lấy thái độ nào để đối mặt với hai. Ngày hôm đó sau khi rời bệnh viện cũng chưa từng về qua. Vậy hôm nay hai vì cái gì mà về? Là biết muốn xuất ngoại sao? xuất ngoại phải là hợp ý ta quá sao?



      Dưới lôi kéo của mẹ Sở, nghiêm mặt xuống lầu. hai và ba ngồi ghế salon.


      “Ba” Sở Khương nhìn mặt Sở Mạnh cái, chỉ cúi đầu gọi tiếng “Ba” liền chọn chỗ xa Sở Mạnh nhất ngồi xuống. Từ đầu tới cuối hề ngó ngàng tới hai, sợ xung động đến phải đánh nhau với hai.


      “Mọi thứ thu dọn xong rồi chứ?” Sở Vân Thiên trầm giọng hỏi. Đối với hành động vô lễ của với hai dường như có chút bất mãn. Dù sao nữa Sở Mạnh vẫn là hai của , vì người phụ nữ mà làm mất hòa khí giữa hai em là nên.

      “Xong rồi!” Sở Khương nhìn chằm chằm những thứ bàn, giọng điệu lạnh nhạt, còn giống nhị thiếu gia nhà họ Sở trước đây nữa.


      “Phía trường học sắp xếp xong chưa?” Đối với biểu thờ ơ của em trai, Sở Mạnh chút để ý, đổi lại là , cũng thể tươi cười với tình địch cướp người của mình. Nhưng thế giới này cách sinh tồn chính là như vậy: 'Cá lớn nuốt cá bé' áp dụng ở bất kể là công việc, cuộc sống hay tình cảm, nó là em trai của cũng thể may mắn thoát khỏi. Huống chi chính là cố ý muốn làm cho nó đau lòng! Sở Mạnh cười lạnh trong lòng.


      cần làm bộ tốt bụng!” Khi nghe mấy câu như lấy lệ của Sở Mạnh, Sở Khương kìm được cảm xúc rối loạn trong lòng mình, mình chạy lên lầu. có cách chuyện đàng hoàng với hai, đừng chuyện với nhau. ngay cả ngồi đối diện cũng làm khó chịu rồi. Dù sao còn trẻ, thừa nhận đả kích còn quá ít.

      “Sở Khương, sao con có thể chuyện với hai như vậy?” Sở Vân Thiên tức giận, đứng dậy hướng về phía con út lên lầu rống to, sắc mặt giận đến tái .


      “Ba, ba muốn con sao?” Ở bậc cuối cùng của cầu thang, Sở Khương dừng bước quay đầu lại. Trong giọng có đau đớn cách nào . còn có thể sao? đau lòng có người nào có thể hiểu chứ?

      “Đây là giọng điệu nên có của con sao?” Sở Vân Thiên luôn đối với con út có chút hứng thú với nghiệp tương đối nghiêm nghị. Nhưng Sở Khương cũng tiếp tục để ý đến ba mẹ, hề quay đầu lại trở về phòng ở lầu hai.



      “Sao ông lại chỉ biết mắng nó? tới hai ngày nữa nó cũng còn ở nhà nữa ông có biết . Cũng phải chỉ mình nó làm sai.” Mẹ Sở cũng nổi giận. Ông ta sao càng ngày càng thiên vị? ràng cả hai đứa đều là con trai ông ta, Sở Mạnh làm gì ông ta đều có ý kiến, thậm chí bức hôn người là vợ của con út, ông ta còn lộ ra dáng vẻ như thuận theo nó. Như vậy còn chưa tính, còn ngừng trách mắng con út hiểu chuyện. Sao ông ta con trưởng ngồi đó tỉnh táo giống như người ngoài cuộc chút ?


      “Mẹ, đây là mẹ trách con làm sai? Con nên giành phụ nữ với nó?” Trong giọng của Sở Mạnh nghe ra tức giận hay bất mãn. tiếng ‘mẹ’ này gọi cũng rất đau lòng, tin người phụ nữ từ đến lớn luôn đối với tốt như vậy thế nhưng phải mẹ ? Chưa hết, bà ta còn là đầu sỏ hại mẹ vì sinh non, mất máu quá nhiều mà phải bỏ mình. hận bà, tuy nhiên biết làm sao mới có thể cho mình giảm bớt hận thù với người phụ nữ này, cho nên khi đụng phải Ngưng Lộ - người phụ nữ làm động lòng lại là bạn của Sở Khương. biết mình phải thế nào, nếu muốn lại muốn người mẹ nằm dưới đất của được an ủi chút, bằng làm đến cùng !


      “Sở Mạnh, phải mẹ con, chuyện này vốn là con sai!” thanh của mẹ Sở dần, khí thế giống vừa rồi rống với Sở Vân Thiên. Đúng vậy, đối với đứa con trưởng từ sau mười mấy tuổi càng ngày càng xa lánh bà, mẹ Sở có chút sợ. Chứ đừng đến sau khi nó tiếp nhận Sở Thành càng ngày càng tản mát ra khí thế bức người, ngay cả người làm mẹ như bà cũng khiếp sợ, tránh xa ba phần.

      “Được rồi, chuyện này đến đây chấm dứt. Đừng nhắc lại nữa.” Sở Vân Thiên chắp tay sau lưng tới phòng sách, mẹ Sở yên lòng con út cũng lên lầu.


      sai lầm rồi sao? Ha ha, sai lầm rồi sao? quan tâm. Trong phòng khách rộng lớn nhất thời chỉ còn mình Sở Mạnh ngồi đó nhúc nhích …

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 31: Tiếng Khóc Trong Phòng Sách





      sắp 1 giờ đêm nhưng Ngưng Lộ chút cũng cảm thấy buồn ngủ. Trưa hôm nay khi rời khỏi nhà nổi giận trở về phòng, kết quả lại nằm trong phòng ngủ suốt buổi chiều. Nếu phải thím Trương gọi dậy ăn tối, biết ngủ đến lúc nào.

      Ban ngày ngủ quá nhiều kết quả chính là tới giờ ngủ bình thường lại ngủ được, Ngưng Lộ lăn qua lộn lại, làm sao cũng ngủ được, ngồi dậy vén chăn quyết định đến phòng sách lên mạng, xem ra đỡ bực bội hơn nằm đếm cừu giống như bây giờ.

      Bình thường thời gian ở nhà Ngưng Lộ rất ít vào phòng sách của . Đọc sách cũng là ở trong phòng hoặc ở ban công đọc, dù sao nhà lớn như vậy muốn đâu đọc cũng được chính là muốn đến phòng sách của ta. Chỉ cần vừa bước vào đó nghĩ đến hợp đồng kết hôn với những điều khoản công bằng của bọn họ. Nhưng trong nhà chỗ duy nhất có thể lên mạng chính là phòng sách của ta. Cho nên, còn lựa chọn nào khác. nghĩ mua cái laptop mới. Trước kia lúc còn học cần nên mua, nhưng bây giờ mỗi ngày đều ở nhà, sắp phát điên rồi. Cũng biết muốn mua thứ có thể liên lạc với bên ngoài có cần xin phép ta ? Hừ! Xin cũng vô dụng? Ngay cả điện thoại ta còn cho dùng, huống chi là có thể cho cầm máy vi tính liên lạc với người khác? Ngưng Lộ hừ lạnh trong lòng . biết sao gần đây cảm xúc luôn ổn định, còn giống trước đây an tĩnh mà bình thản.



      Thím Trương chuẩn bị trở về phòng nghỉ thấy Ngưng Lộ khoác áo khoác từ lầu hai xuống, rất kinh ngạc: “Thiếu phu nhân, trễ thế này sao còn chưa ngủ? Muốn ăn cái gì sao?” Hình như thiếu phu nhân chưa từng có thói quen ăn khuya?

      “Thím Trương, con ngủ được. Đến phòng sách lên mạng.” mặt Ngưng Lộ nở nụ cười mỉm. Đối với thím Trương suốt ngày lòng quan tâm , thể hờ hững được. Mặc dù mỗi ngày bà đem tất cả mọi chuyện của , sót thứ gì báo cáo cho người đàn ông đó, nhưng trách bà, đây là trách nhiệm công việc của bà phải sao?

      “Lên mạng sao?” Thím Trương có chút ngớ người. Thiếu gia chưa từng cho thiếu phu nhân lên mạng, nhưng cũng chưa từng có thể. Vậy phải làm sao bây giờ? Thiếu gia ngay cả điện thoại cũng cho thiếu phu nhân dùng, vậy lên mạng phải cũng có thể liên lạc với người bên ngoài sao? Bà ở nhà thấy con trai bà còn có thể ở mạng cùng người ta chuyện tán gẫu mà? cần điện thoại cũng có thể liên lạc với người khác. Nhưng trễ thế này lại ở trong nhà chắc có chuyện gì đâu? Thiếu gia cũng là, người cũng lấy về nhà rồi còn sợ gì nữa chứ?

      Ngưng Lộ thấy vẻ mặt khó xử của thím Trương, chân muốn đến phòng sách tự động dừng lại. ra là Sở Mạnh sợ và Sở Khương liên lạc nên mới muốn cắt đứt toàn bộ liên lạc của đối với bên ngoài. ta để ý đến vậy sao? Chẳng qua là yên lòng mà thôi! Người ta cũng danh chính ngôn thuận lấy về nhà rồi, cũng có được người của rồi, ta còn sợ có thể làm chuyện gì mất mặt ta sao? Bỏ , vẫn là nên làm khó thím Trương, người đàn ông đó đáng sợ, nếu như bởi vì mà khiến thím Trương bị liên lụy, cảm thấy khó chịu.

      “Thím Trương, bỏ , con về phòng ngủ!” Ngưng Lộ xoay người về, mi tâm nhíu chặt lại có cảm giác mất mát.

      “Thiếu phu nhân ở nhà muốn làm gì làm, thím Trương .” đành lòng thấy dáng vẻ đơn của Ngưng Lộ, thím Trương vỗ vỗ ngực mình bảo đảm . Thiếu gia cũng có ở nhà lại cũng được lên mạng, phải sao?

      cần đâu thím Trương.” Ngưng Lộ cũng muốn làm khó, về đếm cừu mà ngủ thôi. Dù sao cũng có việc gì gấp phải sao? chỉ là, chỉ là muốn biết chút tin tức về Sở Khương mà thôi. Hôm trước mẹ Sở cũng ấy muốn ra nước ngoài du học mà? biết đến đâu? chỉ muốn biết ấy có khỏe hay mà thôi.

      thôi thiếu phu nhân. Tôi giúp mở cửa.” Thím Trương kéo cùng đến phòng sách.



      Ngưng Lộ vào phòng sách vẫn khống chế được mâu thuẫn trong lòng muốn biết được tin tức của Sở Khương. Thím Trương bưng đến cho ly sữa tươi nóng và đĩa điểm tâm sau đó ra ngoài, bà con trai bà ở nhà lên mạng cũng thích như vậy. Xem ra thím Trương đem nỗi tiếc nuối có con bù lại người Ngưng Lộ - khéo léo biết nghe lời rồi.

      Ngưng Lộ mở máy tính dám lên MSM sợ Sở Mạnh đột nhiên trở lại thấy. Đến lúc đó có lý cũng được rồi, cho nên chỉ có thể đăng nhập hộp thư của mình nhìn xem Sở Khương có gửi thư điện tử cho .

      Vừa mở ra hộp thư xem ra lâu dùng, Ngưng Lộ thấy trong hộp thư đến đầy thư do Sở Khương gởi đến. Từ lúc bọn họ chính thức tách ra, bao nhiêu ngày ấy gởi bấy nhiêu bức thư. có thao thao bất tuyệt ấy nhớ bao nhiêu nhưng những câu bình thản đến thể bình thản hơn được lại làm cho Ngưng Lộ buồn bã đến nước mắt rơi như mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt bàn.

      ấy ấy hận mình đủ năng lực để giúp đỡ , bảo vệ , hi vọng nên trách ; đến quỷ môn quan lần tiếp tục làm chuyện ngốc, muốn để cho phải lo lắng; còn thấy mặc áo cưới xinh đẹp như nàng công chúa, ngày nào đó trở về mang nàng công chúa của ; hi vọng bên cạnh, phải tự biết chăm sóc tốt cho mình, đừng khóc. Lúc khổ sở nghĩ đến những chuyện vui vẻ bọn họ từng cùng nhau trải qua; đến phong thư cuối cùng, ngày mốt phải lên đường đến Mỹ, trường học liên lạc xong rồi.

      Từng chuỗi nước mắt lăn xuống. ra là hôm trước mẹ Sở đến nhà là vì Sở Khương quyết định xuất ngoại, hơn nữa còn đến chỗ xa xôi như vậy cho nên bà mới cảm thấy là do hại , làm cho phải thân mình chạy đến nơi xa xôi lạ lẫm như vậy để học. Sở Khương muốn rời , rời khỏi mảnh đất quê hương sinh sống mấy mươi năm. Nhưng còn ? Chỉ có thể ngồi đây chúc mọi thuận lợi. Sở Khương, Sở Khương……. Mỗi lần nghĩ đến cái tên này đều làm cho đau lòng, mà bây giờ biết lập tức muốn rời , tâm trạng lại càng thêm nặng nề. muốn gặp , xem khỏe mạnh như lúc trước . Nhưng được, được….. Sở Mạnh cho phép, vừa nghĩ đến người đàn ông từ lần gặp đầu tiên cưỡng bức , Ngưng Lộ càng thêm đau lòng, gục xuống bàn khóc rối rít.

      ta cưỡng bức trở thành người phụ nữ của ta, cưỡng bức gả cho ta, cưỡng bức muốn , cưỡng bức thể gặp Sở Khương………. là đáng hận! Sao lại có người đáng ghét như vậy? Hay là ta hận Sở Khương như vậy? Sao lại muốn đem ân oán của đời trước trút lên đời sau, làm cho mọi người cùng nhau chịu khổ? Nếu như Sở Khương biết nhất định chịu nỗi? Người hai mà luôn sùng bái lại phải là ruột , ba mẹ mà kính nhất lại có nhiều quá khứ xấu xa như vậy. thể ! Ngưng Lộ khóc thương tâm đến nỗi gần như thể thở được, cũng làm cho Sở Mạnh sau khi vừa vào cửa nghe được nhướng mày: Tại sao trễ như vậy phòng sách còn mở cửa? Hơn nữa hình như là Ngưng Lộ ở bên trong khóc? Là ấy sao?

      Hôm nay phải là còn rất tốt sao, khóc cái gì chứ? Trong lòng Sở Mạnh căng thẳng, sãi bước đến phòng sách.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 32: Làm Cho Đến Khi Mới Thôi





      Ngưng Lộ tự chôn mình trong nỗi uất ức cho đến thân hình đàn ông cao to từ từ đến gần bên cạnh, vẫn hề hay biết.


      Màn hình máy tính sáng lên khiến lòng Sở Mạnh lạnh lẽo, trễ như vậy rồi còn mở máy vi tính làm gì? Hơn nữa còn làm cho khóc thành ra như vậy, trừ chuyện của Sở Khương ra còn có thể là chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ liên lạc với nhau rồi sao? tuyệt đối thể tưởng tượng được lại to gan như vậy, dám nghe lời , lại dám lén liên lạc với Sở Khương. Vốn có lòng thương tiếc khóc đến đáng thương như vậy, nhưng vừa nghĩ tới đáng thương vì người đàn ông khác, tim làm sao cũng bình tĩnh được, ngọn lửa trong lòng vẫn bùng phát.


      tốt nhất có lý do có thể thuyết phục tôi, tại sao trễ như vậy còn ở đây khóc?” Sở Mạnh ở sau lưng kéo mái tóc dài của ra sau làm mặt ngẩng lên. gương mặt trắng nõn loang lổ nước mắt, đôi mắt khóc đến đỏ lên, ngay cả chóp mũi cũng hồng, lông mi dài còn vương nước mắt. Rốt cuộc là khóc bao lâu mới thành ra như vậy chứ! Lửa giận trong lòng Sở Mạnh càng tăng lên.


      …….” đột nhiên lên tiếng và bị kéo đau khiến Ngưng Lộ lập tức ngừng khóc mà bị ép nhìn thấy gương mặt tức giận. Sao đột nhiên ta lại về? cho là trễ như vậy về như những ngày trước. Vậy chắc ta nhìn thấy email mà Sở Khương gửi cho chứ? Hình như tắt rồi, nhật ký truy nhập cũng xóa rồi, có chuyện gì đâu. Nhưng dù sao Ngưng Lộ chột dạ vẫn nhịn được dùng nhìn lén về phía màn hình.


      “Sao? Có phải làm việc trái với lương tâm nên dám nhìn tôi ?” Trong giọng của Sở Mạnh như sắp bùng nổ cơn giận, thấy dáng vẻ chột dạ của biết. Mới vừa rồi nhất định là liên lạc với Sở Khương, cứ như vậy xem chết rồi sao?

      “Tôi có! có!” Ngưng Lộ vội vàng giải thích. sợ ánh mắt của lúc này, giống như là muốn nhìn thấu vậy.


      phải như vậy vội cái gì? Hả? cho tôi biết rốt cuộc sao lại khóc?” Những giọt nước mắt chưa khô cùng vẻ mặt khẩn trương của thế nhưng lại làm cho lòng mềm nhũn ra. Được rồi, thừa nhận là mềm lòng, nếu như bằng lòng mọi chuyện với , truy cứu.


      “Tôi….” Ngưng Lộ mở miệng lại thể ra lý do có thể thuyết phục . Nhưng nguyên nhân chính đánh chết cũng thể . Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

      Nét mặt của bán đứng , muốn cho biết, muốn cho biết uất ức của . “Ầm” tiếng quả đấm nặng nề nện xuống bàn trong màn đêm yêm tĩnh cực kỳ chói tai khiến Ngưng Lộ cũng sợ tới mức ngơ người. Sao ta lại tức giận dữ như vậy? Là chọc sao?


      !” Tính tình Sở Mạnh vừa vội vừa cứng, quả đấm bàn lại cảm giác được đau đớn. này ràng chính là làm việc gì sai mà còn làm bộ ra vẻ vô tội, chính là có năng lực ép nổi điên.



      Thím Trương chắc chắn ở lầu khi nghe được thanh cũng lo lắng chạy tới, tình trạng bên trong làm bà cũng khỏi hoảng hốt. Tại sao thiếu gia về đến lại nổi giận như vậy? Mà thiếu phu nhân lại là vẻ mặt uất ức đầy nước mắt ngồi ở đó! Thiếu gia vẫn luôn nhìn chằm chằm bé đáng thương làm cái gì?


      “Thiếu gia, nên trách thiếu phu nhân, là tôi để cho ấy vào.” Giọng của thím Trương có chút run rẩy. Bởi vì ánh mắt thiếu gia khi quay lại nhìn bà lạnh quá, quả là đáng sợ!

      có chuyện của thím. Đóng cửa lại cho tôi.” Sở Mạnh lạnh lùng ra lệnh, thím Trương dám chần chờ giây, đóng cửa lại.


      muốn làm gì?” Ngưng Lộ nghe được tiếng đóng cửa trở nên căng thẳng, đôi tay nắm chặt mép bàn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, sợ nhất chính là bộ dáng này của ta, ta có thể đánh ? Hay là …. Vừa nghĩ đến cái đó có thể xảy ra, mặt Ngưng Lộ trắng bệch.


      “Bây giờ biết sợ rồi sao? Hả? phải mới vừa rồi biết sợ sao?” Sở Mạnh tay mạnh mẽ nắm ở hông , tay nắm ở chiếc cằm làm cho thể động đậy nửa phần. Đôi mắt khóc ngập nước, mờ mịt nhìn , mẹ kiếp, đáng chết, này lại khơi dậy thú tính trong cơ thể rồi.


      có thể buông tôi ra trước ?” Thay đổi cơ thể cùng với dính sát người Ngưng Lộ, sao lại cảm giác được. Trời ạ, người đàn ông này là cầm thú, khi tới gần , loài động vật này có phản ứng. muốn quan hệ này với ta, hôm nay mới vừa uống thuốc tránh thai khẩn cấp, nếu như ta lại muốn cưỡng bức , vậy phải làm sao bây giờ? Uống nữa sao? Chỉ sợ lấy tần suất như vậy của ta, cho dù có uống cũng vô dụng! Gọi mẹ lấy thuốc còn chưa lấy được!

      “Vậy có thể cho tôi biết tại sao khóc y ? đổi như thế nào?” Toàn thân Sở Mạnh đè ép tới khiến thân hình mảnh mai của ngồi ghế dựa xoay cùng điều kiện? Được! ngược lại thấy có chút hứng thú!


      “Tôi nhớ mẹ!” Dưới ép sát từng bước của , Ngưng Lộ ra lý do ngay cả chính còn thể tin tưởng. Khôn khéo như ta, sao có thể giấu giếm được? Xem ra sau này phải chú ý chút, cần ở những chỗ ta có thể xuất lại lộ ra bất kỳ cảm xúc khả nghi nào.


      phải là mới về gặp sao?” Tay Sở Mạnh nhàng trượt gương mặt nõn nà của . Nhớ mẹ có thể khóc thành ra như vậy sao? lại hạn chế về nhà, phải sao? Xem ra vẫn là muốn với !


      Ngưng Lộ cắn môi lời nào. Hơi thở nguy hiểm của làm khẩn trương đến nuốt nước miếng, vẫn quen dối!



      muốn với tôi đúng ? Được, vậy chúng ta trực tiếp, làm !” Hai tay cùng lúc buông ra, sau đó khó hiểu ở trước mắt cởi thắt lưng ra, sau đó lúc trợn mắt há mồm câu làm hận thể trực tiếp té xỉu: “Tối nay dùng miệng của ***

      là kẻ điên, kẻ điên, tránh ra tránh ra!” Ngưng Lộ càng ngừng phủi những bắp thịt của , biết rất mình phải đối thủ của , nhưng cam lòng bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy, muốn làm chuyện hạ lưu như vậy, chết cũng muốn.

      “Quan Ngưng Lộ, đừng quên hợp đồng chúng ta ký. dám từ chối tôi, ngày mai lập tức tôi ngưng toàn bộ đơn đặt hàng của Quan gia.” Tại sao người phụ nữ đáng chết này mỗi lần đều phải làm cho lấy lý do này để uy hiếp đây?


      “Tôi chán ghét , chán ghét .” Ngưng Lộ cắn xé cánh tay của .

      “Vậy thích ai? cho tôi biết, thích ai? Sở Khương sao? Đáng tiếc, nếu như Sở Khương thương của nhìn thấy tôi đối với như vậy còn có thể thích sao? Tiểu công chúa băng thanh ngọc khiết trong cảm nhận của nó bị người đàn ông khác đè phía dưới như vậy….”


      “Ưm……” Cái miệng nho bị buộc mở ra, thừa nhận sỉ nhục khiến cho cả đời muốn quên cũng sao quên được, lệ trong khóe mắt từng giọt từng giọt tràn ra, lại làm cho ngọn lửa của Sở Mạnh càng bùng phát mạnh hơn, rời đôi mắt đỏ tươi cúi người đè lên .


      Tối nay đừng hi vọng bỏ qua cho . , vậy làm đến khi mới thôi …

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 33: Dám





      Đêm hôm đó sau khi bị Sở Mạnh ở phòng sách điên cuồng “ngược đãi” đến ngất , Ngưng Lộ biết từ lúc nào về lại phòng của mình, chỉ biết bị đói làm thức tỉnh. Ý thức mặc dù tỉnh táo nhưng tứ chi lại bủn rủn, cách nào nhúc nhích. ta rất đáng sợ, giống như ác ma, hành hạ chồng chất đến gần chết. Về sau có chuyện gì nên chọc ta, cũng dám. muốn lại tiếp nhận trừng phạt như vậy, quá nặng.

      Xem đồng hồ báo thức ở đầu giường chỉ 11 giờ, là buổi sáng hay buổi tối? Thảm rồi, có phải qua 72 tiếng rồi ? Cái loại thuốc đó phải uống trong vòng 72 tiếng mới có tác dụng mà? được, phải uống thêm viên mới yên tâm. Có đau, có mệt mỏi nữa, vừa nghĩ đến chuyện thuốc tránh thai cả tinh thần lẫn toàn thân Ngưng Lộ cũng thức tỉnh, tay chân lập tức luống cuống mở tủ treo quần áo tìm thứ muốn.

      Hẳn là chưa qua 72 tiếng mới đúng. Lấy nước ấm, Ngưng Lộ ngước cổ đem thuốc nuốt xuống rồi sau đó mới vỗ vỗ bụng. Ngàn vạn được có chuyện đó!



      Cái ly trong tay còn chưa có buông xuống khuôn mặt tươi cười thân thiết của thím Trương xuất ở cửa ra vào, kèm theo giọng điệu yên tâm: “Thiếu phu nhân, rốt cuộc cũng tỉnh.”

      “Xin lỗi thím Trương! Sở Mạnh ấy có trách thím hay ?” Ngưng Lộ nhớ tới chuyện hôm đó, sợ người đàn ông vô tình đó trách cứ thím Trương vô tội, vậy rất đau lòng.

      “Đại thiếu gia có trách tôi, sáng sớm hôm qua để tôi đến xem !” Thím Trương giúp Ngưng Lộ vén những sợi tóc vừa đen vừa sáng mái tóc dài, quần áo người che dấu những vết tím bầm bả vai và cánh tay. Đại thiếu gia cũng biết bị làm sao, thoạt nhìn ràng chính là tao nhã lịch lại làm cho thiếu phu nhân thương tích đầy mình lại còn ngủ mê man giường lâu như vậy, cũng may mời bác sĩ Tống đến xem rồi, chẳng qua là bị mệt mỏi quá độ mà thôi. (Ling: Ặc! này quả giống cầm thú thiệt hành con người ta thảm tới vậy)

      “Ngày hôm qua? Thím Trương bây giờ là lúc nào rồi hả?” Lời của thím Trương khiến Ngưng Lộ khẩn trương đến xoay người giữ cánh chặt cánh tay của bà. Rốt cuộc ngủ bao lâu? Ngày đó trong thư Sở Khương ràng chuyến bay chiều thứ ba, vậy có phải rồi hay ? Trong nháy mắt lòng Ngưng Lộ chùng xuống.

      “Thiếu phu nhân, đừng gấp! Bây giờ mới là buổi trưa mà thôi, ngủ ngày đêm! Rửa mặt rồi ra ngoài ăn chút gì mới có thể lấy lại sức!” Thím Trương buông chiếc lược bằng gỗ đàn hương trong tay, vỗ vỗ vai Ngưng Lộ làm cho yên tâm.

      “Thím Trương, vậy hôm nay có phải là ngày 23 ?” Trong nội tâm Ngưng Lộ vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới mình có tư cách tiễn , chưa tới giờ sao? Khuôn mặt nhắn vốn hưng phấn lại xụ xuống.

      “Đúng vậy, có gì thiếu phu nhân? Có chuyện gì quan trọng sao?” Thím Trương chân tướng hỏi.

      có gì, thím Trương chúng ta xuống ăn chút gì !” Những chuyện này căn bản thể với thím Trương được, Ngưng Lộ cười mỉm rồi kéo thím Trương cùng xuống. Ngủ lâu như vậy là đói bụng.



      Ngưng Lộ ngờ vào buổi trưa Sở Mạnh lại về nhà. Lúc này ở ban công rộng lớn loay hoay cùng thím Trương chăm sóc những chậu hoa, tóc dài cột thành đuôi ngựa, những giọt mồ hôi cái trán trơn bóng, cái tay bé đeo bao tay cầm xẻng. Sau khi thấy tiếng động tới, tay bên kia của tự giác lau trán. nhúm tóc rơi ở má khiến mặt Ngưng Lộ đỏ lên, cái tay cầm cái xẻng ngay sau đó cũng theo. ta sao lại nhìn như vậy?

      Bùn đất bao tay dính vào mặt làm cho trông cực kỳ đáng , đáng đến khiến người ta muốn hung hăng nựng phen. Lúc nghĩ như vậy tay của Sở Mạnh cũng đưa tới, phủi bùn đất dính mặt , khi gần chạm được vào khuôn mặt lại nghiêng đầu , để cho được như ý.

      Mặt Ngưng Lộ trầm xuống, rốt cuộc ta muốn làm gì chứ? Về đến câu nào liền muốn đụng mặt . Nếu có chuyện gì muốn rửa tay. muốn đứng cùng dưới mái hiên, điều này làm cho rất thoải mái.

      “Thiếu gia, tôi xuống trước.” Thím Trương vừa đem chậu hoa hải đường thêm đất xong đặt lại chỗ cũ, xoay người lại thấy thiếu gia biết trở về từ lúc nào, hơn nữa chớp mắt mà nhìn chằm chằm thiếu phu nhân. Bà cười thầm trong lòng: ràng chính là thích mà lại cứ muốn dùng thủ đoạn cứng rắn như vậy với con bé. ra là đàn ông bất kể bao nhiêu tuổi khi nhìn thấy người phụ nữ mình thích cách làm đều giống như những đứa bé trai ở vườn trẻ, nắm tóc hoặc vẽ sách, ý đồ có được chú ý của người ta. Thiếu gia ràng chính là loại này, chẳng qua là thủ đoạn của đàn ông so với những đứa bé cao hơn mấy bậc mà thôi.

      “Thím Trương, chờ con với!” Ngưng Lộ thấy thím Trương muốn , thân thể cũng muốn theo xuống. muốn cùng đơn độc ở chỗ này.

      “Tôi có để cho rồi sao?” Vừa nhìn thấy muốn , cứ như vậy ghét sao? Sở Mạnh bất mãn trong lòng kéo cánh tay của , thím Trương nhìn đôi vợ chồng son cười mà rời .



      còn chuyện gì nữa sao?” Khuôn mặt của Ngưng Lộ lạnh nhạt hỏi. Đối với người ức hiếp mình Ngưng Lộ làm sao cũng cười nổi, cho dù giả bộ cũng được.

      có chuyện thể về xem sao? Còn đau ?” Sở Mạnh buông ra, nhìn thấy những vết bầm tím kinh người chỗ vai đập vào mắt khiến buồn phiền với những hành động thô lỗ của mình. sao lại dễ bị thương như vậy? Ai bảo luôn chọc giận, làm vui chứ?

      “Đau bỏ qua cho tôi sao? hề cưỡng ép nữa sao?” Ngưng Lộ biết tại sao hôm nay mình có gan dùng giọng điệu như vậy chuyện với . Nhưng chính là nhịn được. Hành vi của ta ràng chính là cầm thú, rồi sau đó lại giả bộ làm người tốt.

      cứ ?” Vẻ mặt khinh thường ở mặt cùng giọng có chút tự giễu khiến cho tâm trạng Sở Mạnh vốn tốt lại trở nên phiền muộn, nhất định muốn chọc giận đúng ?

      Tất nhiên là rồi. Vậy còn có cái gì đáng , Ngưng Lộ muốn dùng sức tránh ra thế nhưng lại buông. là đau! Bởi vì dùng sức, vạt áo bị kéo xuống, từ cao nhìn xuống nhìn thấy hai quả phấn phấn tròn no đủ còn mang theo ít vết bầm. chỉ là nhìn như vậy mà thôi người lại bắt đầu dâng lên. Mẹ kiếp, Sở Mạnh cảm giác mình giống cầm thú .

      thay quần áo.” Đáng tiếc bây giờ phải là lúc có thể cầm thú, bọn họ phải ra ngoài liền.

      “Sao lại phải thay quần áo?” Ngưng Lộ theo hướng ánh mắt nóng rực của nhìn xuống, nha, tay chân luống cuống kéo lại quần áo, khuôn mặt thoáng chốc cũng hồng lên. Sau này xem ra phải mặc áo cao cổ mới được, đặc biệt là lúc ở cùng ta.

      “Bởi vì chúng ta phải đến sân bay.” Sở Mạnh rốt cuộc có lòng tốt buông ra.

      “Sân bay?” Ngưng Lộ cứng đờ. sân bay làm gì? Chuyến bay của Sở Khương là buổi chiều, nhưng còn ? Nghĩ đến đây khuôn mặt đỏ thắm của Ngưng Lộ trở nên trắng xanh. Sao ta có thể như vậy? cùng ta tiễn Sở Khương, là cảnh như thế nào chứ? muốn , muốn!

      “Sao? muốn tiễn bạn trai cũ của sao?” Sở Mạnh xong chút để ý, ra lời vừa ra khỏi miệng tức giận. muốn đối mặt như vậy sao? càng muốn . Làm cho bọn họ từ nay từ bỏ hi vọng luôn.

      “Tôi , !” Hốc mắt Ngưng Lộ ngấn lệ. Tại sao lại muốn ép làm những chuyện muốn? Hơn nữa lại là chuyện cực kỳ khó chịu, muốn đối mặt nhất.

      , tôi lập tức ở chỗ này muốn !” thanh đỉnh đầu gần như nghiến răng nghiến lợi .

      ……” Hai hàng nước mắt theo hai gò má bóng loáng như những viên ngọc rơi xuống.

      “Xem ra muốn cùng tôi ở nhà làm? bằng bây giờ bắt đầu !” Tên đàn ông khốn kiếp kia thế nhưng kéo khóa kéo phía sau váy của rồi.

      “Tôi , tôi …..” Ngưng Lộ dùng hết hơi sức toàn thân đẩy ta ra, chạy thẳng lên lầu. Thím Trương từ trong phòng ra thấy thiếu phu nhân mặt đầy nước mắt uất ức chạy lên lầu, mà thiếu gia đứng ở chỗ đó hình như là cười? Là cười sao? Thím Trương cho là mình hoa mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :