1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiếm đoạt em dâu - Thịnh Hạ Thái Vi (88 chương +7 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 24: Cách Muốn Có Con 2



      “Lấy giúp tôi hộp Emergency contraceptives (thuốc ngừa thai khẩn cấp).” Ngưng Lộ xác định bán hàng này nghe có hiểu , thử chút làm sao biết?

      “OK.” bán hàng chẳng qua là sửng sốt chút mà thôi, sau đó vươn tay lấy hộp thuốc vừa đúng đặt bên cạnh quầy thu ngân bỏ vào trong giỏ xách, thím Trương cũng vừa đúng lúc cầm chai nước tới.

      “Cám ơn !” Cuối cùng Ngưng Lộ cũng yên tâm.

      “Đừng khách sáo.” bán hàng nhìn ra được vị tiểu thư tới mua đồ này nhất định là có nguyên nhân bất khả kháng, cũng may mình là sinh viên y khoa chẳng qua là làm thêm giờ ở tiệm thuốc mà thôi, nếu đổi lại nhân viên bán hàng bình thường chắc nghe hiểu văn chuyên ngành như vậy. này là cực kỳ thông minh.



      “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân tỉnh rồi, đường về nhà.”

      "Vâng, còn chưa tới, thiếu phu nhân muốn mua ít đồ."

      " phải vậy, tôi vẫn luôn bên cạnh ấy. Cậu yên tâm, tôi chăm sóc thiếu phu nhân tốt.” Khi ra khỏi tiệm thuốc, thím Trương liền nhận được điện thoại của Sở Mạnh. Nhưng Ngưng Lộ bởi vì mua được thứ mình muốn mà tâm trạng cảm thấy vui vẻ hơn.

      Từ hôm đó sau khi về khu nhà của Sở Mạnh, Ngưng Lộ mỗi ngày trừ ăn cơm ra chỉ có ngủ, những ngày sau đó quá vô vị rồi. Mà những dấu vết xanh tím ngày đó cũng vì được nghỉ ngơi tốt mà cũng từ từ tan biến, người đàn ông đáng sợ đó! Cũng may, cũng may mấy ngày nay ta có về, nhưng Ngưng Lộ biết mỗi ngày thím Trương đều gọi điện thoại cho ta báo cáo tình trạng của . Bây giờ tính sao đây? Làm con chim hoàng yến nuôi trong lồng sao? Hay là thứ chỉ có ta được độc chiếm? Đa phần là cái thứ hai, Ngưng Lộ kéo rèm cửa sổ ra tự giễu , hôm nay ánh sáng tươi sáng mà chỉ có thể hấp thụ chút khí nhoi này sao? cam lòng!

      biết phía trường học sao rồi? Còn Sở Khương có khỏe ? Ở dưới ánh mặt trời chói chang, Ngưng Lộ vì nghĩ đến hai chuyện này mà nhíu mày, trong lòng giống như có khối đá nặng đè ép đến thở được, những ngón tay mảnh khảnh nắm rèm cửa sổ cũng chặt lại, ngay cả móng tay đâm vào trong da thịt cũng có chút cảm giác nào.

      “Thiếu phu nhân thức! Bữa sáng chuẩn bị xong!” Là giọng ngàn năm đổi của thím Trương, Ngưng Lộ buông rèm cửa trong tay ra, từ từ xoay người lại.

      “Thím Trương, hôm nay con muốn về nhà chuyến được ? Sách vở của con còn để bên đó chưa dời qua.” Dưới ánh mắt nghi ngờ của thím Trương, Ngưng Lộ dùng giọng điệu bình thản đến thể bình thản hơn được ra lý do của . đúng là muốn về nhà đem ít sách đến đây bởi vì sách bày trong thư phòng đều là sách tra cứu về kinh doanh, buồn tẻ vô vị làm cho xem nổi. Chẳng qua là khi nào ta mới về, muốn với ta chuyện đến trường học, khi đó phải ta về sau thương lượng sao! Nhưng Ngưng Lộ cũng thừa nhận là mình có gan tìm ta đàm phán.

      “Thiếu phu nhân, ăn sáng trước rồi hãy !” mặt thím Trương vẫn còn nụ cười nhưng Ngưng Lộ biết ý nghĩa câu này của bà, bà còn phải xin phép chủ nhân của mình, xem chủ nhân của bà có đồng ý cho ra ngoài hóng mát chút . Người đàn ông đáng chết đó giam lỏng sao?

      Ngưng Lộ có ý kiến gì về phía phòng rửa mặt. cho là có hi vọng rồi, nhưng khi ngồi xuống trước bàn ăn, muốn ăn thím Trương vẻ mặt vui mừng từ phòng sách ra: “Thiếu phu nhân, ăn sáng xong tôi đưa về nhà mẹ đẻ!”

      Động tác cắn bánh sandwich của Ngưng Lộ ngừng lại. Có phải thím Trương hôm nay có thể ra ngoài hóng mát ? Người đó dễ thuyết phục vậy sao? Ngưng Lộ vẫn chưa dám tin vào vận may của mình.

      “Thiếu phu nhân, ăn nhanh . Tôi dọn dẹp phòng bếp chút trước .” Thím Trương vui vẻ phấn khởi vào phòng bếp. ra mới vừa rồi bà muốn gọi điện thoại cho đại thiếu gia chuyện thiếu phu nhân muốn về nhà, sợ bị cậu ấy mắng. Nhưng lại đành lòng nhìn bộ dáng đơn ủ dột mấy hôm nay của , bà vẫn cố lấy can đảm gọi điện thoại nghĩ đến thiếu gia thế nhưng lại dễ dàng đáp ứng như vậy, chẳng qua là dặn dò bà phải theo chăm sóc thiếu phu nhân cho tốt là được. Bà cho là thiếu gia sau khi kết hôn vứt thiếu phu nhân ở căn hộ này quan tâm, chắc là thích thiếu phu nhân! Nhưng xem ra thím Trương sao lại cảm giác thiếu gia ra rất quan tâm thiếu phu nhân!



      Buổi trưa Ngưng Lộ trở về ngôi nhà quen thuộc, mẹ chuẩn bị sẵn đầy bàn thức ăn ngon chờ con sau khi kết hôn về nhà lần đầu. Mà Quan Minh Quyền bởi vì công xưởng bận rộn nên sáng sớm đến công ty, cho nên nhà họ Quan chỉ có mình Đàm Lệ Hoa. Lúc ăn cơm, thím Trương lại kiên trì ngồi ăn cùng bàn với bọn họ nên Ngưng Lộ có cơ hội ở riêng với mẹ.

      “Ngưng Lộ, Sở Mạnh đối xử với con tốt ?” Dưới tình huống có người ngoài, Đàm Lệ Hoa vẫn nhịn được hỏi tới cuộc sống hôn nhân của con . Nhìn sắc mặt của con dường như có chút tái nhợt, là ngủ đủ sao?

      “Mẹ, ấy đối xử với con rất tốt!” Ngưng Lộ thể với mẹ kể từ sau hôn lễ, và Sở Mạnh căn bản có gặp mặt. Nếu mẹ biết nhất định hỏi cho ra nguyên nhân, nhiều chuyện bằng bớt chuyện, dù sao cũng ước gì ta bao giờ trở lại, cũng vừa đúng muốn gặp ta.

      “Vậy tốt! Ngưng Lộ, ăn nhiều chút, xem sắc mặt của con kém như vậy, sức khỏe tốt đến lúc sinh con làm sao!” Đàm Lệ Hoa nghe con xong cũng yên lòng, càng ngừng gắp đồ ăn vào trong chén . Trong suy nghĩ của bà, con tốt nhất sau khi kết hôn nên sớm vì nhà chồng sinh con để củng cố địa vị của mình, dù sao nhà họ Sở cũng là đại gia tộc, chuyện nối dõi tông đường mới là chuyện quan trọng nhất.

      Lời của mẹ khiến đôi đũa gắp đồ ăn của Ngưng Lộ khựng lại. Sao mẹ lại cho rằng muốn có con chứ?

      “Ngưng Lộ, sao vậy? Chẳng lẽ con muốn sinh con? Cái này thể được, gia nghiệp của nhà họ Sở lớn như vậy, con nhất định phải sinh thêm mấy đứa mới được. Như vậy đến lúc đó sản nghiệp của nhà họ Sở mới rơi vào tay người khác!” Đàm Lệ Hoa thấy con chợt dừng lại, nghĩ là con muốn sinh con.

      “Mẹ, phải vậy. Là Sở Mạnh tuổi con còn trẻ nên để qua mấy năm rồi mới tính!” Ngưng Lộ bất đắc dĩ đem người đàn ông đó ra làm bia đỡ. Dù sao ta cũng có ở đây, thím Trương cũng ở đây, bị người khác biết.

      “Ha ha. ra là ý của Sở Mạnh! nhìn ra nó lại biết săn sóc như vậy. Ngưng Lộ, con phải nắm chặt người đàn ông này đó.” Đàm Lệ Hoa vừa nghe là ý của Sở Mạnh thái độ cũng lập tức thay đổi. Con của bà quả tìm được người chồng tốt!

      Giữ chặt ta? Trong lòng Ngưng Lộ thầm nghĩ: con ước gì có thể nhanh chóng rời khỏi ta, cần gặp lại ta nữa. Nhưng những lời này cũng chỉ có thể suy nghĩ mà thôi, bằng thừa cơ hội này đem chuyện muốn nhờ mẹ chút?



      “Mẹ, có chuyện này mẹ giúp con chút được ?” Ngưng Lộ ngẩng mặt tựa hồ dùng giọng điệu làm nũng với Đàm Lệ Hoa. Từ đến lớn bởi vì ba mẹ rất bận nên Ngưng Lộ rất ít khi làm nũng với mẹ như bé, nhưng lần này là cực kỳ hưởng thụ.

      “Con ngoan, sao lại khách sáo với mẹ như vậy? Có chuyện gì mẹ có thể giúp con.” Đàm Lệ Hoa ước gì có cơ hội vì con làm chút chuyện.

      “Mấy ngày nữa con phải cùng Sở Mạnh xuất ngoại, thuốc tránh thai của con hết. Mẹ đến bệnh viện giúp con mua ít được ? Chờ sau khi về nước con đến lấy.” Ngưng Lộ cực kỳ cẩn thận, sợ mẹ nhìn ra sơ hở. biết luôn sử dụng thuốc tránh thai khẩn cấp cũng tốt, cho nên chỉ có thể sử dụng thuốc thường dùng. Mặc dù mấy ngày nay ta cũng có trở lại, nhưng Ngưng Lộ cũng thừa nhận là ta dễ dàng bỏ qua cho như vậy. Phòng họa trước vẫn tốt hơn! Mà cũng tin tưởng mẹ nhất định tra xem xuất ngoại cùng Sở Mạnh hay .

      “Được rồi, ngày mai mẹ đến bệnh viện chuyến. Đến khi nào con về mẹ đưa qua cho con !” Đàm Lệ Hoa hoàn toàn tin tưởng lời của con , bởi vì con có lý do gì lừa gạt bà.

      “Mẹ còn thể xác định được ngày về. Đến khi đó con đến lấy!” Ngưng Lộ rốt cuộc cũng yên tâm, nhưng lại sợ mẹ đến, lúc đó chẳng phải là bị bại lộ sao? Nhưng xác định đến lúc đó mình dùng lý do gì về nhà, ta đồng ý sao? Bất kể như thế nào, nhất định có cách.

      "Được rồi!" Đàm Lệ Hoa cũng kiên trì nữa.

      "Cám ơn mẹ." Ngưng Lộ lộ ra nụ cười lâu thấy.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 25: Mẹ Chồng Đến Thăm 1




      Buổi chiều, sau khi tạm biệt mẹ, Ngưng Lộ cùng thím Trương đến siêu thị mua thức ăn và chút đồ dùng hàng ngày mới về nhà. Bởi vì rất nhiều ngày có ra ngoài cho nên hôm nay tâm trạng Ngưng Lộ cũng rất thư thái, dọc theo đường khuôn mặt xinh đẹp vẫn nở nụ cười .

      “Thiếu phu nhân, nên cười nhiều mới đẹp.” Ngay cả thím Trương cả ngày theo bên cạnh cũng bị nụ cười tuyệt mỹ của mê hoặc. Chẳng trách tuổi còn trẻ như vậy mê hoặc hai vị thiếu gia của nhà họ Sở, cuối cùng mỹ nhân vẫn thuộc về đại thiếu gia mạnh mẽ. Nhưng nhìn sao thiếu phu nhân cũng giống dạng phụ nữ dùng thủ đoạn dụ dỗ người khác? Đối với điều này, Thím Trương vẫn luôn nghi ngờ nhưng dám mở miệng hỏi. Làm người phải giữ bổn phận, chuyện của chủ vẫn ít hỏi tốt hơn!

      “Thím Trương, cám ơn thím dẫn con ra ngoài!” Ngưng Lộ tâm . biết bình thường thím Trương giám sát chặt như vậy nguyên nhân cũng bởi vì Sở Mạnh, trách bà. Nếu sau này khi thím Trương ra ngoài mua thức ăn có thể dẫn ra ngoài hóng mát chút cũng tốt.

      “Thiếu phu nhân, đây là chuyện tôi phải làm.” Khuôn mặt già nua của thím Trương lên vẻ ngại ngùng. Mặc dù ở nhà họ Sở, chủ nhân đối xử với những người tôi tớ như bà cũng rất khách sáo, nhưng chưa bao giờ có chân thành và thân thiện như thiếu phu nhân. Điều này càng làm cho thím Trương đối với vị thiếu phu nhân trẻ tuổi này thêm phần tôn trọng.

      Xe ngừng lại trước cổng chính khu nhà, Ngưng Lộ cùng thím Trương quyết định thang máy ở đại sảnh cho nên để lão Trương mình lái xe xuống bãi đỗ xe ngầm. Hai người vừa xách theo những túi đồ vừa chuyện, rất tiêu diêu tự tại, nhưng trước khi thang máy mở cửa, trong phút chốc Ngưng Lộ cảm thấy trong lòng bất an.



      Trước cửa nhà bọn họ, phu nhân toàn thân trang phục đẹp đẽ chẳng phải là mẹ chồng - người mà sau khi được cưới vào cửa chưa từng về thăm hỏi sao? Sau lưng còn dẫn theo quản gia nhà họ Sở! Thấy và thím Trương từ trong thang máy bước ra con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài. Họ đâu mà lâu như vậy? Thế nhưng để bà công đợi tiếng đồng hồ, cái giá của Quan Ngưng Lộ cũng cao! Được gả vào nhà cũng về thăm hỏi mẹ chồng như bà thôi, thế nhưng lại còn cho bà vào nhà. Mẹ Sở lại càng tức giận hơn nữa! bất mãn đối với càng thêm sâu sắc.

      “Phu nhân, bà tới lúc nào vậy? Sao lại gọi điện thoại tới trước?” Thím Trương lập tức nghênh đón. Cũng nhận được điện thoại của thiếu gia phu nhân muốn đến? Nhìn sắc mặt của phu nhân chắc là được tốt! Chỉ là tốt thôi sao? Xem ra là chuẩn bị có bão nổi rồi. Chẳng lẽ là vì thiếu phu nhân mà đến?

      ra tôi muốn tới đây, còn phải điện thoại xin phép ai đó hay sao? Quan Ngưng Lộ, rất được đó!” Mẹ Sở lạnh lùng .

      “Mẹ…….” Ngưng Lộ theo sau lưng thím Trương nghe được những lời như châm chọc của mẹ Sở biết đáp lại như thế nào, cũng dám đến quá gần, cách xa bà ba bước sợ hãi gọi mẹ. Vừa nhìn thấy mẹ Sở Ngưng Lộ liền nghĩ đến chuyện ngày đó xe Sở Mạnh phải mẹ ta. Nhưng bất kể như thế nào vẫn phải gọi bà là mẹ. Nhưng mẹ Sở có mắt cao hơn đầu cũng đáp lại mà chỉ hung hăng lườm cái sau đó xoay người đối mặt với thím Trương lớn tiếng : “Còn linh tinh cái gì nữa, tôi đứng đến chân cũng muốn rút gân còn mau mở cửa.”

      Sau khi vào nhà thím Trương và quản gia liền vào bếp pha trà chỉ còn hai người Ngưng Lộ và mẹ Sở ở phòng khách. Ngưng Lộ theo sát sau lưng mẹ Sở nhìn xung quanh quan sát khắp nơi dám mở miệng chuyện. Chỉ sợ mình còn sai điều gì làm bà vui. Mà mẹ Sở cũng là lần đầu tiên đến nhà con trai mình cho nên nhìn đặc biệt cẩn thận. Hừ, biết con trai nghĩ gì mà sau khi kết hôn chuyển về nhà ở mà còn sai người giúp việc trong nhà đến đây chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ta! coi mình là thiếu phu nhân sao? Nhưng ở trong nhà sợ biết làm sao đối mặt với con trai út của mình sao? Vừa nghĩ đến chuyện của con út, cơn giận của mẹ Sở vốn nguôi bớt lại dâng trào, bà dừng bước xoay người lại làm Ngưng Lộ trở tay kịp thiếu chút nữa đụng vào bà.

      biết hai đứa con trai của tôi sao lại coi trọng con hồ ly tinh vô dụng này!” Mẹ Sở bình thường chuyện khách sáo lễ độ hôm nay lại đối với Ngưng Lộ vô cùng cay nghiệt. Nhưng bộ dáng yếu đuối như gió thổi qua cũng có thể ngã mới có thể dụ dỗ đàn ông sao? Quan Ngưng Lộ, được lắm!

      “Mẹ……” Ngưng Lộ biết nên trả lời bà vấn đề này như thế nào. Trong lòng cười khổ, mẹ Sở nhất định cho rằng là dụ dỗ Sở Mạnh? với bà đó phải tin sao? Việc đến nước này gì đều vô dụng, bà muốn cứ để cho bà !

      “Đừng tiếp tục gọi tôi là mẹ. Tôi có đứa con dâu như . Mặc dù kết hôn với Sở Mạnh nhưng tôi thừa nhận là người nhà họ Sở chúng tôi, cần phí công quan tâm!” Mẹ Sở cay nghiệt . Ban đầu bà còn cho là Quan Ngưng Lộ người đứa con tốt! ngờ ta cũng là dạng phụ nữ ái mộ hư vinh, vừa nhìn thấy con trưởng nắm quyền trong nhà cắt đứt mối quan hệ với con út mà thay đổi gả cho của bạn trai, là quá vô sỉ.



      “Phu nhân, mời bà ngồi xuống uống ly trà!” Thím Trương bưng ấm trà lài vừa pha xong ra ngoài, thấy bộ dáng của phu nhân và thiếu phu nhân dường như là chuẩn bị chiến tranh, vội vàng lên tiếng. Thiếu phu nhân hiền lành như vậy sao có thể là đối thủ của phu nhân chứ?

      Mẹ Sở khinh thường trợn mắt nhìn Ngưng Lộ cái, ngồi xuống. Thím Trương bên cạnh ý bảo Ngưng Lộ còn đứng ngốc ở đó làm gì mau châm trà. Sau khi Ngưng Lộ hiểu ý, nhận lấy ấm trà trong tay thím Trương rót ly, cung kính tới trước mặt mẹ Sở nửa ngồi xuống : “Mẹ, mời mẹ uống trà.”

      nữa đây cũng là lần đầu tiền người làm dâu như kính mẹ chồng ly, cần phải vậy. chẳng qua là trong lòng Ngưng Lộ lại vô cùng chua xót! Ly trà này vốn là ly trà vui vẻ hạnh phúc, bởi vì khi có cơ hội dâng ly trà này rốt cuộc có thể kết hôn với người đàn ông . Nhưng bây giờ người được kính trà có thay đổi, vẫn là bà, thay đổi chính là người mà nên lấy. Tất cả còn giống nữa, vĩnh viễn giống.

      “Trà nóng như vậy còn đưa cho tôi uống có phải cố tình để tôi bị phỏng ? là quá độc ác!” Mẹ Sở gạt cái ly trong tay Ngưng Lộ ra.

      “Xoảng” tiếng, ly trà trong tay Ngưng Lộ rơi xuống đất, nước trà coi là nóng đến có thể bỏng nhưng vẫn làm cho da thịt mu bàn tay Ngưng Lộ đỏ lên.

      “Thiếu phu nhân, sao chứ?” Thím Trương vội vàng chạy tới kéo tay Ngưng Lộ. Phu nhân sao lại ác như vậy? Mà quản gia vẫn vẻ mặt lạnh lùng đổi đứng ở bên cạnh nhìn tất cả.

      “Thím Trương con sao. Là tay con run cẩn thận làm đổ. Phiền thím dọn dẹp chút.” Ngưng Lộ dưới ánh mắt nghiêm nghi của mẹ Sở rút tay về. Bất kể thế nào bà vẫn là mẹ của Sở Khương, muốn tranh chấp với bà, nhịn chút ! Mặc dù mu bàn tay đau muốn chết.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 26: Mẹ Chồng Đến Thăm 2



      “Hừ, đừng nghĩ như vậy tôi tha thứ cho ! Quan Ngưng Lộ, quyết định của Sở Mạnh tôi cách nào thay đổi. Nhưng tôi cũng có nguyên tắc của tôi, nhà họ Sở chỉ cần ngày còn có tôi, đừng mơ tưởng bước vào cửa lớn nhà họ Sở bước.” Mẹ Sở nhận lấy khăn do quản gia đưa tới, lau nước trà bắn vào quần áo.

      ra tôi cũng muốn về, tuyệt đối muốn. Hơn nữa có ngày tôi cũng rời khỏi nhà họ Sở, bà cứ yên tâm ! Ngưng Lộ cúi mắt lặng lẽ trong lòng.

      cần lộ ra vẻ mặt giống như đứa con dâu bị tôi ức hiếp, Quan Ngưng Lộ !” Mẹ Sở muốn cứ như vậy mà bỏ qua cho Ngưng Lộ.

      “Mẹ, xin lỗi!” Ngưng Lộ biết mình nên gì. Thừa nhận là quyến rũ Sở Mạnh sao? Hay là thừa nhận là bởi vì gia sản nhà họ Sở mới bỏ rơi Sở Khương đổi thành gả cho người hai là Sở Mạnh có địa vị và quyền lực đây? ra , đối với người ghi hận mình, bất kể có cái gì cũng đều là sai, cho dù có lý chăng nữa vẫn bị xem là vô lý, chi bằng nữa. Nhưng bây giờ hình như cũng là sai.

      có lỗi với tôi, người có lỗi là Sở Khương, là đứa con mà tôi thương nhất. Nó chỉ vì mà thiếu chút nữa cả mạng cũng còn, vất vả nhặt về được mạng nhưng bây giờ lại muốn rời khỏi chúng tôi. Là , là hại Sở Khương! Là có lỗi với nó, cũng là làm cho nó muốn rời khỏi nhà họ Sở! Rời khỏi cái nơi làm nó đau lòng này.” Mẹ Sở vươn ngón tay chỉ vào Ngưng Lộ thét to. Đúng vậy, đây mới chính là mục đích mà bà đặc biệt chọn ngày hôm nay, con trưởng đến Hồng Kông công tác mà đến nhà. Sở Khương cũng bởi vì tình muốn sống trong nước nữa, đến nước Mỹ xa xôi kia để du học. Quyết định này của khiến mẹ Sở sao hiểu được, học cũng được nhưng tại sao phải đến nước Mỹ xa xôi như vậy? Bà đành lòng! Mà con trai út vẻ mặt kiên quyết với bà: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ sợ con nhìn cuộc sống ân ái của hai mà lại tự sát sao?” Nghe vậy, chính là thể ngăn cản con, nhưng người làm mẹ như bà cho dù có đành lòng cũng phải chấp nhận. Cơn giận để trong lòng cực kỳ thoải mái lại thể trút giận lên con trưởng, cho nên bà chỉ có thể tới tìm người phụ nữ đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện này để giải tỏa tức giận trong lòng.

      “Mẹ, Sở Khương ấy sao rồi?” Ngưng Lộ biết mình làm Sở Khương bị tổn thương quá sâu, nhưng nào có ai biết chính bản thân cũng vết thương chồng chất? Sở Khương đau lòng phần, cũng đâu kém phần nào. Người khác hiểu!

      “Sao? còn có tư cách hỏi sao? Sau khi lựa chọn bỏ rơi nó, bây giờ lấy thân phận gì để hỏi? Chị dâu sao? là buồn cười!” Từng câu từng chữ của mẹ Sở đánh vào lòng Ngưng Lộ.

      “Con chỉ là quan tâm ấy…….” Đúng vậy, chẳng qua là quan tâm mà thôi cũng được sao?

      “Quan tâm? Nếu quả còn quan tâm tới nó, cũng ở lúc nó còn ở bệnh viện mà vội vã cử hành hôn lễ với Sở Mạnh? Quan Ngưng Lộ, nên những lời làm người ta ghét bỏ như vậy. có tư cách quan tâm đến nó!” Mẹ Sở dùng ánh mắt sắc bén nhìn Ngưng Lộ, như hận thể nuốt sống vậy.


      “Mẹ…..” Mọi người đều cho là lỗi của , Ngưng Lộ đau xót trong lòng, muốn cãi lại bất cứ cái gì nữa. Cứ cho là đúng ! Tất cả đều tính ở đầu là được rồi. Ai bảo thể làm người vứt bỏ cha mẹ mà lo chứ? Ai bảo trong lúc vô tình lại tìm tòi nghiên cứu vết thương trong tim người khác. Nếu lời của Sở Mạnh là , vậy có phải là Sở Khương bị trừng phạt mà cái gì cũng biết, có thể tính luôn lên đầu hay ?

      “Đủ rồi, cần gọi tôi là mẹ nữa, tôi làm nổi mẹ ! Quan Ngưng Lộ, tôi muốn tiếp tục nhìn mặt nữa. Quản gia, chúng ta !” Mẹ Sở cực kỳ tức giận đứng dậy, cũng trong lúc muốn đẩy ngã Ngưng Lộ quỳ trước mặt. Ngưng Lộ kịp ứng phó té ngã mặt đất, mảnh vỡ dưới đất chưa được thu dọn sạch làm bị thương tay , máu tươi chảy ra, đau, Ngưng Lộ cũng dám lên tiếng.



      “Thiếu phu nhân, sao chứ?” Thím Trương lấy đồ muốn thu dọn mảnh vỡ bước ra thấy thiếu phu nhân nằm mặt đất, vẻ mặt thống khổ, lập tức để đồ xuống chạy qua xem.

      “Thím Trương, bà đừng quên bà là người của ai!” Thấy Ngưng Lộ bị thương, mẹ Sở vẫn cao ngạo. ta chảy chút máu có là gì so với con trai bà? Tốt nhất là chảy cạn luôn ! Mẹ Sở độc ác nghĩ. Nếu như phải nể mặt Sở Mạnh tại là chủ nhà họ Sở, bà dễ dàng buông tha ta như vậy đâu.

      “Phu nhân tôi biết ! Tôi là người giúp việc nhà họ Sở, nhưng thiếu phu nhân phải là người nhà họ Sở sao?” Thím Trương nghe những lời như vậy cũng vô cùng tức giận. Phu nhân sao hôm nay lại có thể ngấm ngầm hại người như vậy? Người giúp việc như bà còn chưa tính, nhưng thiếu phu nhân dù sao cũng là người nhà họ Sở bọn họ? Bà sợ đắc tội với bà ấy bởi vì bà thích thiếu phu nhân bị bà ấy ức hiếp thành ra như vậy.

      “Thím Trương, bà chuyện càng ngày càng có chừng mực rồi!” Mẹ Sở giận đến nên lời, ngược lại quản gia ở kế bên lên tiếng nhắc nhở thím Trương.

      “Phu nhân, nếu như hôm nay tôi có làm gì đúng, xin lượng thứ!” Thím Trương phải biết chừng mực. Sở dĩ bà có thể chuyện như vậy bởi vì khi thiếu gia điều hai vợ chồng bà tới đây có qua với bà, sau này hai vợ chồng họ chỉ cần nghe mình chỉ thị của cậu ấy là được, những người khác có thể cần quan tâm. tại đại thiếu gia là người nắm quyền ở nhà họ Sở! Nếu đại thiếu gia như vậy bà đương nhiên phải bảo vệ thiếu phu nhân rồi. Bà kính trọng bà ấy bởi vì bà ấy là mẹ của đại thiếu gia, nhưng cho dù có là mẹ của đại thiếu gia cũng thể vô lý chỉ trích thiếu phu nhân như vậy, huống chi bây giờ chỉ đơn giản là chỉ trích mà thôi. Chuyện này bà nhất định phải báo lại cho thiếu gia.

      “Quản gia, chúng ta !” Mẹ Sở là nhìn nổi nữa rồi, quay đầu khí thế hiên ngang ra ngoài. Vốn muốn tới nơi này trút giận kết quả ngược lại bị chọc giận ít.

      “Thím Trương, thím tiễn phu nhân ! Con sao, đợi lát nữa rồi dọn dẹp!” Ngưng Lộ che ngón tay vẫn còn rướm máu của mình.

      “Phu nhân, bà thong thả!” Thím Trương rốt cuộc ở lúc mẹ Sở và quản gia ra tới cửa đuổi kịp.

      cần ta giả bộ tốt bụng! Dù sao nữa tôi cũng thừa nhận ta. Tôi muốn nhìn xem ta rốt cuộc ta có thủ đoạn gì có thể làm gì để Sở Mạnh nghe nấy.” Mẹ Sở bước vào thang máy, hướng về phía thím Trương đứng ở cửa cười lạnh .

      Thím Trương đóng cửa trở lại bên cạnh Ngưng Lộ, nhìn thấy mu bàn tay sưng đỏ cùng vết máu nhuộm đỏ quần áo cực kỳ đau lòng. Luống cuống tay chân lấy hòm thuốc ra giúp bôi thuốc, băng bó sau đó đỡ trở về phòng thay quần áo.

      “Thím Trương, cám ơn thím! Con muốn nghỉ ngơi chút.” Sau khi thay quần áo Ngưng Lộ mệt mỏi nằm giường. Bây giờ muốn muốn làm gì cả, chỉ muốn được mình yên tĩnh chút.

      “Thiếu phu nhân, tôi ra ngoài trước. làm xong cơm tối tôi lại gọi .” Thím Trương lui ra khỏi phòng khép cửa lại.



      “Alô, thiếu gia phải ? Tôi là thím Trương……”

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 27: Trở Về
      Lúc rạng sáng, mọi vật yên tĩnh. Thím Trương nghe dưới lầu có tiếng mở cửa vội vàng khoác áo ra ngoài xem. phải là ăn trộm chứ?


      Sau khi mở đèn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, vẻ mặt của thím Trương như là nhìn thấy cái gì thể tin vậy. Sao thiếu gia lại về? Ngày hôm qua lúc bà gọi điện cho cậu ấy phải cậu ấy rất bận sao, còn phải qua vài ngày nữa mới có thể trở về. Nhưng, cái người phải vài ngày nữa mới về đó sao lại có thể đứng sờ sờ trước mắt thế này? Thím Trương thể tin dùng tay nhéo mình, đau, vậy chính là rồi!?


      "Thiếu gia. . . . . ." Thím Trương từ tin chuyển thành vui mừng.

      ấy đâu?” Đây phải là vấn đề ngu ngốc sao? Sở Mạnh đưa túi và áo khoác cầm tay cho thím Trương, thuận tiện nới lỏng cà vạt. Ở trước mặt người ngoài, luôn sạch chỉnh tề đến làm cho người ta nhìn ra bất kỳ khuyết điểm nào, ngón tay thon dài luôn sạch bóng, mặc dù thuốc lá rời tay nhưng lại để mùi khói thuốc làm cho người ta chán ghét bám vào móng tay.


      “Thiếu phu nhân chỉ là bị thương ngoài da chút thôi, sau khi băng bó sao.” Thím Trương biết ra thiếu gia thực muốn biết chính là vết thương của thiếu phu nhân ra sao. Cuộc điện thoại buổi chiều bà chỉ kịp phu nhân tới đây, sau đó thiếu phu nhân cẩn thận bị thương đầu dây bên kia ngắt máy rồi.


      “Mẹ tôi ra tay đánh ấy sao?” Thân hình cao to của Sở Mạnh đứng ở nơi đó giọng điệu bình tĩnh, chỉ có ánh mắt chợt lóe dưới lớp kính làm cho người ta biết nổi giận.

      “Phu nhân có ra tay……..” Thím Trương cất xong đồ bước tới đem chuyện xảy ra xế chiều hôm nay toàn bộ cho Sở Mạnh. Sau khi nghe xong vẫn duy trì tư thế vừa rồi, gì.

      "Thiếu gia. . . . . ." Thím Trương cẩn thận mở miệng.


      sao. Thím lui xuống trước !” Sở Mạnh xoay người lên lầu, khi tới khúc cua cầu thang ngừng lại: “Thím Trương, hôm nay ấy về nhà có xảy ra chuyện gì ?” Sở Mạnh nhớ tới chuyện buổi sáng về nhà họ Quan.

      có, thiếu phu nhân chẳng qua là ở nhà cùng mẹ ấy dùng cơm xong là về!” Thím Trương nghiêm túc trả lời. Sở Mạnh lấy được đáp án quay đầu lại bước lên lầu.

      Thiếu gia như vậy có được xem là quan tâm đến thiếu phu nhân ? Thím Trương thể hiểu nổi thanh niên bây giờ nghĩ gì.



      Kể từ ngày hôn lễ sau khi tức giận rời khỏi khách sạn đến nay cũng tuần, chưa từng trở về gặp lần nào, mặc dù tất cả về mỗi ngày thím Trương đều báo cáo cho nghe, nhưng làm sao cũng so ra kém người chân trước mặt. Lúc này Sở Mạnh ở đầu giường nhìn ngủ say, có cảm giác giống như mấy đời chưa gặp, giống như là chuyện ở chung với là chuyện rất lâu trước đây rồi. Mấy ngày qua đối với mọi chuyện lớn của công ty đều tự mình làm chỉ vì muốn làm cho mình bận tới mức có hơi sức nghĩ đến đáng hận có khuôn mặt nhắn, miệng lại gọi tên người đàn ông khác như . Đúng vậy, quan tâm đến chết mất. ra là có được người của nhưng lòng của vẫn ở người khác. Có thể có ngày có thể hay ? Rất khó sao? bây giờ hận như vậy.


      Phải bao lâu em mới có thể quên nó? Tóc dài như mây xõa gối đầu trắng noãn, đuôi tóc kéo dài tới mép giường. Sở Mạng ngồi xuống đưa tay nâng mái tóc dài của lên mũi, mùi hương tóc nhàn nhạt thấm vào lòng làm thể buông tay. Cũng chỉ dưới tình huống như thế này mới có thể yên lặng mặc cho ngắm nhìn như vậy sao? Đàn ông cuối cũng vẫn là háo sắc, dung nhan tuyệt mỹ của làm kìm lòng đậu mà đưa tay vuốt ve khuôn mặt bình thản chỉ có trong mộng mới yên lặng như vậy.



      Là có người sờ mặt sao? Hay là chỉ nằm mơ mà thôi? Ngưng Lộ ngủ say trong giấc ngủ phút chốc tỉnh lại, giống như lúc trước phải qua lúc mới có thể mở cặp mắt buồn ngủ ra, lông mi dài giật giật, đôi mắt mở to, sau khi nhìn bóng người cao lớn ngồi ở mép giường, trong lòng đầy tin và sợ hãi. phải thím Trương ta công tác ở Hồng Kông rồi sao? Sao vào lúc này lại ngồi bên giường? Mà ngọn lửa nóng bỏng trong mắt làm cho kinh sợ. ta muốn làm gì?

      Bộ dáng mở miệng trợn to hai mắt nhìn khiến Sở Mạnh trước khi ý thức được hành động của mình hôn lên cánh môi như hoa mà ngày nhớ đêm mong.


      Nụ hôn nóng bỏng kéo dài, mặt Ngưng Lộ nóng lên như bị thiêu đốt, cho đến khi tay bắt đầu giở trò đưa vào trong áo ngủ mỏng manh của , Ngưng Lộ mới tỉnh táo lại, hai tay có ý thức đẩy ra. Sao lại vô sỉ như vậy để mặt cho ta hôn? phải sợ và ghét ta đụng vào nhất sao? Thân thể cách nào khống chế được nhưng tim tự do. Sao có thể đối với người đàn ông cưỡng bức mình có cảm giác chứ?


      “Đừng động đậy. Tôi xem tay em chút.” Lòng tràn đầy mong chờ nhưng khi thấy được sợ hãi và cự tuyệt nhanh chóng bình tĩnh lại, vẫn muốn đụng vào sao? Nhưng dù có bất mãn như thế nào vẫn quên thím Trương tay bị thương.

      “Chỉ là vết thương thôi, sao.” hề cố chấp đòi hỏi nữa khiến Ngưng Lộ cũng thể tiếp tục bướng bỉnh nữa mà ngoan ngoãn đem tay từ trong chăn lấy ra.


      Ngón tay bé mảnh khảnh sau khi băng bó xong cũng sao, mu bàn tay bị phỏng cũng hết sưng. Nhưng vẫn yên tâm mà đặt ở trước mắt xem xét kỹ lưỡng. Ánh mắt sáng rực như muốn xuyên thấu tay vậy, Ngưng Lộ quen nhìn như vậy, rút tay lại giấu vào trong chăn.

      “Sợ tôi sao?” Sở Mạnh cúi đầu tựa trán lên trán . Hơi thở đàn ông ấm áp ngừng phả mặt , Ngưng Lộ dám nhìn thẳng . Người đàn ông như vậy phải là người có thể chọc, nhưng dù nên chọc như thế nào phải cũng chọc tới rồi sao?


      “Sao lại về rồi?” Ngưng Lộ muốn sâu vào trọng tâm đề tài với .

      “Đây là nhà tôi, tôi thể về sao?” Sở Mạnh vươn tay làm cho mặt muốn tránh cũng thể nhúc nhích được. Thái độ nóng lòng muốn rạch quan hệ với của làm lòng sinh ra bất mãn.

      phải.” Ngưng Lộ dám dùng lời chống đối , thân thể cũng dấu vết dời khỏi thân thể nặng nề của .


      “Hôm nay Mộ Bội Văn đến đây sao?” Sau khi để Ngưng Lộ biết cái bí mật kia của , Sở Mạnh ngay cả tiếng gọi mẹ khách sáo kia cũng muốn gọi nữa.

      “Ừ!” Ngưng Lộ quen cùng chuyện này như chuyện phiếm bình thường.


      “Bà ta cái gì?” Sở Mạnh hề áp sát nữa, nâng lên thân thể kiềm chế ở hai bên .

      gì.” gì còn có tác dụng sao? Ngưng Lộ vừa nghĩ đến thái độ của mẹ Sở hôm qua trong lòng chợt lạnh. Là lỗi của , thể trách người khác, Sở Khương có phải cũng cho là như vậy ?

      “Chưa đến chuyện Sở Khương sao?” Sở Mạnh hỏi như chút để ý, trong lòng vô cùng tức giận. Chỉ cần tiếp tục dùng thái độ qua loa với , ngọn lửa kia phải bốc lên.


      “Buông tôi ra, tôi muốn ngủ!” cần ở trước mặt nhắc đến cái tên đó, tim Ngưng Lộ lại nhói đau. Đau, là đau! Sao ta thể buông tha cho ? Sao lại nhiều lần ở trước mặt nhắc đến cái tên đó? ta biết rất ….., biết rất ràng……

      “Đây cũng là giường của tôi, tôi thể ngủ sao?” khó chịu và lạnh nhạt của làm cho cơn giận của Sở Mạnh rốt cuộc cũng bùng phát, để ý đến phản đối của , kéo ra chăn nằm xuống bên cạnh .
      tutu, OrchidsPhamthaominh91 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 28: Là Vợ Của Tôi



      Người đàn ông ở phía sau ôm chặt thân thể , giữa bọn họ kề sát nhau đến còn khoảng cách. Hơi thở đàn ông mạnh mẽ ngừng truyền đến, Ngưng Lộ muốn đẩy ra nhưng làm sao có thể địch nổi sức của ta chứ? Hơi thở của càng ngày càng nặng, tay ôm cũng càng ngày càng xiết chặt khiến Ngưng Lộ sắp thể thở được, rất khó chịu.



      “Xoay mặt qua đây!” Lúc Ngưng Lộ cho là Sở Mạnh xiết chết buông tay ra làm cho nhịp tim của khôi phục lại bình thường. Dưới ánh đèn lờ mờ, mặt bởi vì vừa rồi hơi thở ổn định mà ửng hồng, trong mắt lại có bướng bỉnh muốn thỏa hiệp. ta phải muốn ghìm chết sao, vậy còn muốn xoay qua làm gì?



      quay qua tôi như vậy muốn đó!” Sở Mạnh đem thân thể hưng phấn của mình lần nữa dán chặt khiến Ngưng Lộ giật mình, tới giây xoay mặt về phía , hai tay nắm thành quyền chặt chống trước ngực .

      “Tại sao dám nhìn tôi? Sợ tôi vậy sao?” Sở Mạnh buông ra, tay chống đầu mình, tay nâng khuôn mặt rủ xuống của lên, làm mặt đối mặt, mắt đối mắt.



      “Tôi có.” Trong giọng hoàn toàn có khí thế, trong mắt to sáng ngời ràng có bài xích. Đúng vậy, là bài xích. Sở Mạnh tung hoành thương trường nhiều năm, nếu như nhìn ra lúc này nhìn như thuận theo, nhưng cảm giác thân thể cứng ngắc cùng bài xích biểu ra bên ngoài, vậy sống uổng phí ba mươi năm rồi. là vợ chồng hợp pháp, chuyện nên làm nên làm đều làm rồi, vẫn tránh xa , tránh xa tất cả những hành vi cử chỉ của . Ngoài mặt khuất phục chỉ là vì nhược điểm bị nắm trong tay thôi. nhược điểm chính là công ty của ba mẹ , có lẽ còn có bí mật của . Nếu như ngay cả cái này cũng có, vậy hẳn là chút nể tình mà rời khỏi sao?



      Nằm mơ, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng đừng nghĩ! có xuống địa ngục cũng đừng nghĩ lên thiên đường, đời này kiếp này muốn cùng trầm luân.



      “Hôn tôi!” thanh khàn đục truyền vào tai, Ngưng Lộ cho là mình nghe lầm. ta cái gì, bảo hôn ta? Sao có thể? Sao có thể chủ động hôn ta! Trong đôi mắt to tràn đầy tin và muốn, cái miệng nhắn cũng khép chặt lại.

      muốn? phải quên bây giờ chính là vợ của tôi, đây chính là nghĩa vụ của . Nếu như quên, những điều khoản hợp đồng tôi ngại đọc lại từng cái cho nghe!” Đầu ngón tay thon dài của đàn ông điểm lên môi , thanh trầm thấp giống như ác ma trong đêm tối dụ dỗ làm cho tâm hồn yếu đuối của người ta lay động. Đáng tiếc, vào trong tai Ngưng Lộ vẫn tàn khốc như vậy.



      có được tôi còn muốn như thế nào nữa?” Trong lòng Ngưng Lộ đau đớn giống như bị kim đâm, như ta mong muốn, ở chung chỗ với ta, ta cũng có được thân thể của rồi, còn muốn phải làm như thế nào ta mới chịu dừng tay? Muốn chủ động cầu hoan với ta sao? làm được, làm được. ta, ta …… Có thể nhắm hai mắt mặc cho ta muốn chiếm đoạt thân thể là cực hạn, ta sao còn lại ra cầu như vậy với ?

      “Có được ? Quan Ngưng Lộ, đêm hôm đó chưa đủ! Tôi muốn vợ của tôi ở giường là người phụ nữ giống như cái tượng gỗ cứng ngắc có chút phản ứng, hiểu được ý tôi ? Nếu như hiểu bắt đầu từ bây giờ phải học, trước tiên bắt đầu từ hôn tôi như thế nào !” Nếu như biết, ngại dạy . Nỗi lòng của đàn ông, người đơn thuần như hiểu, thứ càng có được càng muốn có được. Chuyện thích làm chuyện gì càng muốn làm.



      ta quá hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, hạ tiện, bẩn thỉu, xấu xa….. Trong đầu Ngưng Lộ thoáng lên hàng ngàn, hàng vạn từ ngữ mắng , nhưng lại mở miệng mắng được, ta rất quá đáng.

      “Tôi muốn làm.” Hít thở sâu ra những lời này, giống như là bực mình, giận lẫy vậy, Ngưng Lộ muốn nhìn thẳng vào mắt , dứt khoát nghiêng đầu , hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhắn có ngang ngược và cam lòng. muốn thế nào cứ thế đó !



      Nha đầu này quá bướng bỉnh. mặt Sở Mạnh lại có nụ cười giống như cưng chiều, đúng vậy, cưng chiều . Đáng tiếc người đó lại nhắm nghiền hai mắt thấy được.

      Sở Mạnh, mày là sống uổng phí, bao nhiêu phụ nữ xếp hàng chờ mày tới cửa, thế nhưng mày lại cam tâm tình nguyện bỏ lại cuộc họp quan trọng ngày mai mà ngồi máy bay cả đêm về chỉ vì liếc mắt nhìn người phụ nữ nghe bị thương lại ghét mày, ghét tới cùng cực.



      Sở Mạnh chần chờ hôn lên đôi môi đỏ tươi của , đầu lưỡi vội vàng thăm dò vào trong miệng , mút lấy mùi vị thơm ngọt của . ra là thâu đêm cách nào yên giấc là vì nhớ mong , nhớ đến toàn thân đau cũng cho phép mình trở về nhìn , chỉ vì sau khi triền miên lại gọi tên người đàn ông khác rồi vào giấc ngủ. Điều này làm cho cách nào để ý. dám xác định sau khi mình nhìn thấy có thể khống chế được muốn bóp chết hay . Cũng may, cũng may có cú điện thoại của thím Trương làm cho buông tha mình quay về. Lúc này, ở bên cạnh , dưới thân . Cái miệng nhắn ngọt ngào thể lừa được người, thân thể ấm áp mềm mại thể lừa được người……



      Quần áo từng cái từng cái bị ném xuống đất, đêm nhiệt tình như lửa mới vừa bắt đầu……..

      có phản ứng, sao, có thời gian, có cách làm cho khuất phục, ngày hai ngày, năm hai năm, tin có thể kiên trì được bao lâu…….. nhất định phải mở trái tim ra, sau đó chỉ có thể chứa mình mà thôi.



      Nhiệt tình vẫn kéo dài đến trời hừng sáng. Ngưng Lộ cắn miệng dám lên tiếng, mặc muốn làm gì làm. Trái tim dù có muốn như thế nào nữa nhưng thân xác vẫn khuất phục, khuất phục dưới kỹ thuật cao siêu của . ra là người ta vẫn thường vẫn có thể làm tình là như vậy, nhưng thân xác lại phối hợp với ăn ý như vậy. Quan Ngưng Lộ, mày chìm đắm rồi! thể quay lại được rồi!



      Khi làm phát cuối cùng, Ngưng Lộ cắn môi mình sợ, mình rên lên những thanh nên có. cảm giác biết tên chợt xông vào tim , làm chóp mũi ê ẩm, mắt mở to, đó là loại cảm giác gì, làm gần như còn là mình nữa ……….

      Vẻ mặt hoảng hốt, “Ngưng Lộ, con có thể gả cho Sở Mạnh là phúc phận ba đời tu luyện của con, nhất định phải biết quý trọng.” Những lời tựa như an ủi vô hạn của mẹ vang lên bên tai . Đúng vậy, phải biết quý trọng, cho dù chỉ là vì ba mẹ mà thôi. Nhưng khuôn mặt đau khổ khác cũng đồng thời lên trong đầu , Sở Khương ơi Sở Khương, tại sao em vẫn quên được ? cùng người đàn ông khác điên cuồng triền miên lại nhớ đến ! Nhưng em thể quay lại được rồi!



      Tim đau quá! Nước mắt rốt cuộc vẫn chảy ra! Là sầu não hay là thống khổ sớm thể phân được rồi! Nguyệt Lão sớm trói vào ngón tay của người khác, cùng ta dây dưa phân rồi.
      tutu, OrchidsPhamthaominh91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :