1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiếm đoạt em dâu - Thịnh Hạ Thái Vi (88 chương +7 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 80: Cùng Nhau Đau

      Phần 3


      Có ai 3 giờ chiều bắt đầu uống rượu ? Còn là người uống rượu giải sầu? Có, chính là Sở đại tổng giám đốc thất bại tình trường của chúng ta.

      Trong phòng tổng thống khách sạn năm sao, sau khi về từ công viên tưởng niệm Sở Mạnh ném mình vào bồn tắm bình thường ít dùng đến, mở ra bồn đầy nước lạnh, nhưng dù ngâm nước như thế nào cũng thể xua tan cảm giác khó chịu đến tột cùng trong lòng !

      Mẹ kiếp! Hai tay nắm chặt thành quyền, dùng sức đánh vào mặt nước, nhất thời bọt nước văng khắp nơi trong phòng tắm. đứng lên, đều mỹ nhân tắm xong là mê người nhất, nhưng thực tế, mỹ nam cũng tuyệt thua kém, đâu chỉ thua gì, càng thêm khó gặp nữa! Ừ, tuy vậy ai có cơ hội thấy màn trước mắt này: toàn thân cơ bắp rắn chắc bởi vì mới vừa tắm rửa xong mà tỏa ánh sáng mê người, mỗi khối đều là kiệt tác của thượng đế, dưới ánh đèn làm người ta nhịn được muốn vươn tay sờ thử có phải cũng mê người như khi nhìn hay , sợi tóc ướt, mềm mại, đen nhánh nổi bật lên khuôn mặt sáng sủa, tuấn tú có hai của .

      Tiện tay cầm áo choàng tắm màu trắng để ở bên lên, cũng quan tâm người có nước , cứ như vậy mà mặc vào. Lúc này cần tê dại, quá khó khăn để chịu đựng thanh tỉnh!

      phải người say rượu, công việc của cần luôn luôn duy trì đầu óc tỉnh táo, nhưng bây giờ cái gì cũng có, còn phải đầu óc tỉnh táo làm gì? Ngay cả vợ, cũng sắp giữ được rồi!

      Ngưng Nhi! Nhắm mắt lại, ra sức đem cả ly rượu nóng hừng hực rót vào bụng, nhưng càng uống gương mặt đó lại càng ràng, cảnh ngày đó ở trong ngực Sở Khương thể xóa mờ!

      Bọn họ vốn là đôi mà! Là vì việc riêng của mình mà cưỡng cầu . biết có kết quả tốt, tại báo ứng phải tới rồi sao? Tới nhanh! Ngưng Nhi, muốn nắm tay em buông, nhưng trái tim em sớm trao người khác rồi! nắm tay em còn có ích gì? Biết là rất vô dụng, nhưng vẫn muốn em!

      Toàn bộ 5, 6 bình rượu mạnh xếp thành hàng rất chỉnh tề, ly thủy tinh nghiêng ngả ở mép bàn, màu vàng sánh của rượu xuống sàn nhà, cả phòng đầy mùi rượu.

      lẳng lặng nằm mặt bàn, nhưng ý thức vẫn rất ràng. Muốn quên cũng quên được! Muốn say cũng say được! Mặt của , nụ cười của , phiền muộn của , tức giận của , hơi thở gấp khi trằn trọc phía dưới . . . . . . Tất cả, tất cả của giống như cổ độc sống trong thân thể , chỉ cần phát tác đau tận xương tủy, phải làm sao mới có thể giải được?

      Lúc này, tiếng điện thoại vang lên trong phòng, người nào có bản lĩnh phi thường biết ở đây? thể nào là A Tự, nếu như là cậu ta căn bản gọi điện thoại, đây là sản nghiệp nhà cậu ta mà cậu ta chính là Tống đại thiếu, chỉ cần cầm thẻ tự động quẹt là có thể vào. Cũng thể là A Chính, A Chính phải là người nhiều chuyện, biết tâm trạng tốt tới quấy rầy . Vậy là ai? ấy sao? Ngưng Nhi, em đến tìm sao?

      lâu gặp , nhưng ra là nhớ chết luôn. Tuy nhiên còn phải hành hạ mình được gặp ! Ha ha, gặp sao chứ?

      quan tâm, để nó vang ! Ai cũng muốn nhìn, chuyện gì cũng muốn để ý! Tốt nhất say chết thôi!

      cho là để ý điện thoại tự động ngừng, nhưng tiếng ồn chói tai kia lần lại lần vang lên, chịu dừng!

      Mẹ kiếp! Cố ý tìm gây chuyện sao? Khách sạn nhà A Tự sao lại đáng ghét như vậy? Nào có mực quấy rầy phòng VIP chứ?

      "Chuyện gì?" uống nhiều rượu, nhưng ý thức rất thanh tỉnh, bước chân cũng có tập tễnh tới bắt máy cái điện thoại chết tiệt kia! Giọng lạnh lẽo làm nhân viên lễ tân cũng rợn cả người. Sao lại xui xẻo thế chứ?

      "Sở tiên sinh, lầu dưới có vị tự xưng là vợ của ngài, còn có vị Sở tiên sinh khác muốn tìm ngài có chuyện, có để cho bọn họ lên ?" dám chần chờ, nhân viên lễ tân hơi. Nếu như vậy, nghĩ có dũng khí tiếp. Sở tiên sinh phía dễ chọc, nhưng Sở tiên sinh trước mặt này cũng vậy, ta lại uy hiếp nếu như gọi điện thoại lên ngày mai cũng làm nữa!

      Công việc có phúc lợi tốt như vậy sao có thể bỏ chứ? Huống chi người đàn ông có văn hóa đó có vẻ lời lừa gạt ! Chỉ có thể trách may, gặp phải người nên gặp.

      "Để cho bọn họ lên đây !" Ước chừng im lặng khoảng phút, Sở Mạnh mới từ từ ra những lời này!

      còn chưa tìm bọn họ, bọn họ tìm tới rồi! Cứ như vậy thể chờ đợi được sao? Quan Ngưng Lộ!!! Điện thoại bị ném mạnh xuống!

      Kéo cửa ra, thấy đôi nam nữ dính nhau như tường này làm tim Sở Mạnh nhói đau.

      Người con trai hòa nhã như ngọc là Sở Khương sao? Cho dù là ở thương trường chém giết nhiều năm, lại thể thay đổi được bản tính khiêm tốn của nó. Mà người phụ nữ làm đau lòng cực điểm kia vẫn thùy mị, duyên dáng, màng việc đời như vậy.

      "Chuyện gì?" Giọng hơi mệt mỏi của, Sở Mạnh đem tay chống lên khung cửa, cũng muốn cho bọn họ vào. Đây coi là gì chứ? ra cầu quá đáng rồi, biết thể được, lại muốn mạnh mẽ lấy . . . . . .

      " hai, cho chúng em vào . Em có lời muốn !" Sở Khương nhìn áo choàng tắm rộng rãi của hai, tóc rối bù như vừa tắm xong lâu, trong giọng ràng có mùi rượu. Trong ấn tượng của , Sở Mạnh vẫn luôn ngồi cao kia chưa bao giờ mất lý trí, chưa bao giờ nhếch nhác như hôm nay. . . . . . Là vì sao?

      "Chân của đỡ chưa?" Ngưng Lộ có nhìn mặt , sợ nhìn hoan nghênh và cự tuyệt ở . Tầm mắt chỉ chạm đến bắp chân lộ ra bên ngoài của , bắp đùi có vết thương dài, là do lần trước gây nên sao? nhớ trước kia người có bất kỳ vết thương nào.

      Mặt Ngưng Lộ như nghĩ đến cái gì đó, lập tức đỏ lên.

      "Xem ra, em muốn tới quan tâm bộ dạng tôi?" quan tâm còn có người thứ ba ở trường, Sở Mạnh khống chế bản thân được đem kéo Ngưng Lộ qua, khóa vào trong ngực. Mùi rượu nồng nặc bao quanh cơ thể .

      " buông em ra trước được ?" có thói quen ở trước mặt người khác gần gũi như thế, hơn nữa còn là ở trước mặt Sở Khương, Ngưng Lộ đỏ mặt muốn đẩy ra , nhưng lại động đậy chút nào.

      " hai, buông ấy ra! Em nghĩ chúng ta cần chuyện chút." Vẻ đau đớn lên mặt Sở Khương, nhất định hai phải như vậy trước mặt sao? sắp nén được tức giận rồi!

      "? nghĩ vợ chồng còn có chuyện cần . Về phần em muốn chuyện gì với , chờ xử lý vấn đề của bọn tốt trước rồi hãy !" Sở Mạnh tay đem bế Ngưng Lộ lên, tựa như bế đứa bé, tay lúc Sở Khương còn phản ứng kịp khóa lại. Sở Khương muốn với ? Vậy phải xem có vui vẻ ! Mà bây giờ vừa đúng rất rất tức giận!

      " hai, mở cửa ra!" Sở Khương nghĩ tới hai có thể như vậy, trước mặt bế Lộ Lộ vào, trong mắt của ấy lóe lên cái gì nhìn ra sao? hai, nhất định phải như thế trước mắt em sao?

      "Buông em ra! Sao có thể như vậy?" Ngưng Lộ ngừng quơ tay đánh vào phần lưng săn chắc của . ta là người dã man hiểu chuyện, ngay trước mặt Sở Khương ôm vào như vậy, có người mắt cũng biết muốn làm gì.

      Thank bạn nha. Bạn có định làm ebook bộ này bạn?




      [​IMG]


      [​IMG]


      [​IMG]





      [​IMG]

      [​IMG]


      [​IMG]


      [​IMG]

      Chương 80: Cùng Nhau Đau

      Phần 4


      "Buông em ra! Sao có thể như vậy?" Ngưng Lộ ngừng quơ tay đánh vào phần lưng săn chắc của . ta là người dã man hiểu chuyện, ngay trước mặt Sở Khương ôm vào như vậy, có người mắt cũng biết muốn làm gì.

      Mà bây giờ bị đè chặt ván cửa, thể động đậy, lại dám gọi lớn tiếng. Bởi vì bên ngoài cánh cửa ngừng truyền đến thanh làm gián đoạn, nhất định là Sở Khương gõ cửa. Tuy cửa phòng tổng thống khách sạn năm sao có hiệu quả cách tốt, nhưng dù sao giữa bọn họ cũng chỉ là cánh cửa , có động tác lớn gì người bên ngoài làm sao nghe được?

      "Em có thể đem đàn ông tới trước mặt tôi rồi, tôi là chồng danh chính ngôn thuận của em, chẳng lẽ thể đối với em như vậy sao?" Giọng dịu dàng ngày thường sớm còn tồn tại, lúc này trước mặt là Sở Mạnh thực biết, chuyện cay nghiệt, vô tình như vậy

      "Tại sao luôn thích đem tội danh liên quan đến em đổ lên đầu em?" Trong lòng Ngưng Lộ vô cùng oan ức, vô cùng tức giận, lần đầu tiên dũng cảm ngẩng mặt lên đối mặt với . Lúc này châm chọc trong mắt khiến thấy xa lạ, rốt cuộc làm sao vậy?

      "Cái miệng này, là lợi hại! Còn thừa nhận sao? Em dám phủ nhận em phải mới vừa tới cùng người đàn ông khác sao? Em dám phủ nhận người đàn ông kia phải là tình nhân cũ của em sao? Em dám phủ nhận em còn cảm giác với sao? Em cho tôi biết , Quan Ngưng Lộ! !" Người chồng tức giận nắm chặt cằm , bắp đùi thon dài đè nặng lên làm thể động đậy.

      " có lòng tin vậy sao?" Ánh mắt cuồng loạn của khiến lòng Ngưng Lộ chua xót. Sở Khương là mối tình đầu của nhiều năm như vậy, làm sao có thể quên là quên được? Nhưng bọn họ cũng kết hôn lâu rồi, và Sở Khương thể quay lại được nữa. Chẳng lẽ làm bạn bè bình thường cũng được sao? Huống chi bọn họ phải cùng nhau lớn lên sao? Dù phải là em ruột, chẳng lẽ chút tình cảm cũng có? Vấn đề của phải trả lời thế nào mới hài lòng?

      "Đúng!" trả lời gọn gàng linh hoạt: "Vậy em cho tôi biết, em còn ?"

      "Em biết!" Những lời này ra khỏi miệng, Ngưng Lộ còn chưa kịp phản ứng, ngông cuồng hôn chồng chất lên môi !

      gì? biết sao? Có người hay sao lại biết? Chẳng qua là muốn cho biết mà thôi chứ gì? ràng có đáp án còn muốn hỏi, phải tự rước lấy nhục là cái gì? Sao học cách từ bỏ chứ?

      Nụ hôn này thô lỗ mà trực tiếp, có chút thương hoa tiếc ngọc nào, Sở Mạnh hoàn toàn bị chọc giận, biết là muốn trừng phạt hay là trừng phạt mình. Môi mỏng đôi môi của mút hết cái này đến cái khác, liên tục giày vò, lực hôn của rất mạnh, hôn làm cho răng bọn họ chạm vào nhau, muốn đẩy môi ra tham tiến vào, nhưng bướng bỉnh đó ngậm chặt lại, chịu thả lỏng.

      Được, nếu muốn hưởng thụ, vậy cần hưởng thụ đâu.

      Cánh tay dùng sức chút, ôm lên, cổ tay dùng sức để cho vòng chắc hông của , cả thân thể nhắn hoàn toàn rời mặt đất, bị đè cửa.

      "Uhm. . . . . ." Nụ hôn của quá mức mãnh liệt khiến kịp suy nghĩ, cũng tạm thời quên mất ngoài cửa còn có người đàn ông khác có lẽ vẫn còn chờ.

      Rốt cuộc, thỏa mãn, buông đầu lưỡi vừa đau vừa tê của ra, mở cổ áo , sau đó chôn cả khuôn mặt vào.

      "A, Sở Mạnh, cái tên khốn kiếp này, muốn làm cái gì? Buông tôi ra! Buông tôi ra!" tức giận, đánh mạnh bả vai , thế nhưng lại cố ý dùng sức cắn cái, lưu lại vết sâu để đau kêu thành tiếng. cái đau này khiến ý thức được bây giờ bọn họ ở đâu, làm chuyện gì. Trời ạ, tại sao ta có thể như vậy? Làm nhục ngay trước trước mặt Sở Khương như vậy sao? ta còn có thể càng quá đáng, xem mọi thứ liên quan đến mình!

      Nhắm chặt mắt cố gắng để cho mình rơi lệ, nhưng làm được, làm được! Người đàn ông này cố ý để cho dễ chịu!

      "Đau ?" ngẩng đầu nhìn , trong tròng mắt ngăm đen chuyển thành loại ánh sáng ác ma, lạnh lùng cười tiếng làm run sợ.

      Nước mắt lăn khuôn mặt của khiến muốn tay lại, nhưng nhắm chặt mắt lại làm cho lửa giận của càng rực cháy hơn! Cứ như vậy muốn nhìn thấy sao?

      "Quan Ngưng Lộ, mở mắt to ra nhìn tôi! Xem là ai đoạt lấy em? dám nhìn sao? Nếu như Sở Khương còn ở phía ngoài đó, nhất định có thể nghe được tiếng rên hưởng thụ của em, xem tôi đoạt lấy em như thế nào ? Cũng cho nó biết người cũ của nó, công chúa của nó ở dưới thân đàn ông dâm đãng cỡ nào!"

      Phần eo gầy thoáng dùng sức, đẩy lên, bàn tay thăm dò vào trong váy bị kéo cao lên tới eo, gạt quần của qua bên, có bất kỳ động tác dạo đầu thương nào, hai ngón tay thô lỗ di chuyển.

      " nên như vậy, đau quá!" Gương mặt của trở nên tái nhợt, đôi môi cắn đến chảy máu, hoàn toàn băn khoăn đến chưa động tình, động tác vào vừa sâu lại vừa mạnh, hơn nữa có cho bất kỳ thời gian thích ứng di chuyển.

      Trái tim, vẫn đau đớn, nhìn thấy khó chịu, vốn là lửa giận che mắt chính , cũng đau lòng theo, động tác cũng chậm hơn, rốt cuộc là muốn hành hạ hay là hành hạ mình đây?

      "Sở Mạnh, chỉ biết đối với tôi như vậy? Tôi hận chết được!" Đau đớn làm uất ức, khiến giọng điệu Ngưng Lộ trở nên nguội lạnh, lại đối xử với như vậy, trước kia dù tức giận thế nào cũng như vậy. Nhưng hôm nay căn bản có chọc tới , phải sao? Tại sao phải làm như vậy với ? Tại sao? Có phải trong lòng chỉ là đối tượng phát tiết mà thôi ? Thân thể rất đau, trái tim cũng rất đau …

      "Trừ việc mỗi lần cưỡng bức tôi, còn biết cái gì chứ? Tôi chính là quên được Sở Khương sao, có điểm nào đáng giá để tôi thích sao?"

      Lời của ... giống như sấm chớp, thẳng tắp bổ vào đầu , tim còn có thể đau hơn sao?

      "Cứ thích như vậy sao? Nhưng người bây giờ đoạt lấy em là tôi!" có dạo đầu, có thương tiếc, nặng nề rút ra, thô lỗ vào.

      " chính là ác ma! Tôi hận ! Hận chết được. . . . . ." Cuối cùng, Ngưng Lộ khống chế được mình đau khóc thành tiếng. Đau đớn đến tê liệt lần đầu tiên đó, hôm nay trải nghiệm lại, lần nữa!

      "Tôi là ác ma, tôi cho em nếm thử chút cái gì gọi là ác ma." chút thương tiếc nào, cũng quản khóc đến thở nổi, gắng di chuyển hông, hướng lên phía đâm vào . Muốn đau cùng nhau đau ! Nếu cách nào sống yên ổn, vậy cùng nhau xuống địa ngục là được.

      Nhiều năm như vậy, trong cảm nhận của dĩ nhiên là ác ma chỉ biết cưỡng bức mà thôi! Ý thức bay xa rồi, đau, muốn cũng đau theo! Động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, lúc này căn bản có cách lo lắng đến thân thể mảnh mai của có chịu được sức lực mạnh mẽ của hay , chỉ muốn tổn thương mà thôi. Chỉ có như vậy, đau mới có thể dễ chịu hơn chút!

      Ngưng Nhi, Ngưng Nhi! Ở trong lòng em, chẳng là gì cả!!!
      tutu, OrchidsPhamthaominh91 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 81: Trả Lại Em Tự Do, Được Sao?



      Phần 1


      Trái tim còn có thể đau hơn nữa ?

      Cánh cửa phòng hạng nhất với hiệu quả cách tốt làm người ta căn bản nghe được người bên trong chuyện hay là làm cái gì? Nhưng mới vừa rồi, lúc tay đặt ván cửa lại cảm nhận ràng nó rung. Rung đến tim đau như muốn rỉ máu!

      là đứa ngốc sao? Ngây ngốc đứng giữa vợ chồng bọn họ. Đúng vậy, hai sai, bọn họ là vợ chồng, mà , nhiều lắm là bạn lâu năm chăng? Có lẽ cái gì cũng phải!

      còn là thiếu niên vì đau lòng mà khóc năm đó nữa, bây giờ là đầu tư cố vấn Sở Khương nổi tiếng thị trường chứng khoán phố Wall, bao nhiêu danh môn phú hào đều muốn nịnh bợ , sao còn có thể khóc chứ?

      Phía sau lưng lạnh run khiến lùi về vách tường phòng đối diện, trái tim chưa bao giờ lạnh lẽo đến thế. Có lẽ cho tới bây giờ chưa từng thực thắng hai, bất kể là 6 năm trước hay là tại, vẫn thua thảm hại như vậy! Thua như vậy hề có danh dự!

      "Áaaaaa. . . . . ." tiếng thét như dã thú bị thương vang vọng nơi hành lang vắng vẻ. Tại sao?

      Lần đầu tiên, cảm giác mình bị thương, thương tích đầy mình, khó chịu hơn là cách nào dừng lại được đau khổ kia! Có lẽ chỉ có tránh ra nhìn thấy mới có thể làm mình dễ chịu hơn, giống như ở bên Mỹ những năm kia vậy.

      Giống như là dã thú bị thương, Sở Khương đứng ở đại sảnh khách sạn, nhìn người bên ngoài xe tới xe , vậy mà tìm được có thể đến. nên đâu đây? Nơi nào mới có thể để lẳng lặng liếm láp vết thương của mình?

      "Hinh Duyệt, có rãnh ?" Cầm điện thoại di động vỏ kim loại bản giới hạn, Sở Khương nghĩ tới vào lúc này mình lại gọi cho Nghiêm Hinh Duyệt.

      Nghiêm Hinh Duyệt nghĩ tới lần đầu tiên Sở Khương hẹn là ở trong quán rượu! Sau khi nhận được điện thoại, hưng phấn đến thay đổi quần áo đến hai ba lần, vèo cái với mẹ rồi lái xe đến địa điểm theo lời Sở Khương. Bây giờ còn chưa đến giờ cơm chiều ấy muốn uống rượu sao?

      Trong khoảng thời gian này, nội bộ Sở Thành ngừng tranh chấp, cũng có nghe qua. Nhưng chưa bao giờ chủ động cho những chuyện công việc này, cũng biết nên hỏi như thế nào.

      "Sở Khương, em tới rồi!" Giọng vẫn dịu dàng như những năm qua, Nghiêm Hinh Duyệt nhàng sau lưng . vui sao? mặt có ưu sầu xóa được. biết nhiều năm như vậy, vẫn là lạnh nhạt mà xa lánh, rất ít khi để lộ cảm xúc như vậy, hôm nay xảy ra chuyện gì sao? Có phải liên quan đến Sở Thành hay ?

      "Hinh Duyệt. . . . . . Xin lỗi, biết có quấy rầy đến em ?" Vẫn là lời khách khí, lễ độ như thế. Sở Khương biết mình làm sao, nhưng hôm nay muốn tìm người để chuyện. cảm giác được gánh nặng đè nặng trong lòng sắp nổ tung rồi, giấu được nữa rồi! Bây giờ chỉ muốn trút ra khỏi miệng mà thôi. Khổ sở, áp lực suốt những năm qua, rất mệt mỏi! Mệt quá, đau quá!!!

      "Em vừa đúng có việc gì làm cả! Muốn tìm ăn cơm lại sợ quá bận rộn!" Nghiêm Hinh Duyệt nhảy dựng lên ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, may là hôm nay mặc quần cho thuận tiện. ra phải có chuyện để làm, cũng phải là sợ quá bận, chỉ là sợ thường xuyên tìm làm chán ghét, sợ cuối cùng ngay cả bạn bè bọn họ cũng làm được. vẫn cẩn thận từng li từng tí che giấu tâm của mình, nhưng có thể trốn bao lâu?

      "Vậy uống với ly ?" Sở Khương nhàn nhạt cười, kêu phục vụ tới đây: "Phiền cho vị tiểu thư này ly brandy."

      "Vâng!" Nghiêm Hinh Duyệt cười dịu dàng, mái tóc hôm nay buộc lại, xõa thẳng sau lưng, nụ cười nhạt kia cực kỳ giống khuôn mặt khác, Sở Khương nhìn ngây người, tay cầm ly rượu cũng ngừng lại, tự chủ sờ mặt của .

      Giống! rất giống!

      Sở Khương nhất thời động tình, tay nâng cằm , nhìn say đắm. né tránh, biết biểu thâm tình lúc này của dành cho , nhưng như vậy đủ. Thế giới tình cảm của chưa từng có , mà vẫn luôn giấu tốt như vậy!

      Nhiều năm qua, mặc dù bên cạnh có những khác, nhưng biết, trong lòng của nhất định có đoạn quá khứ khiến đau khổ như vậy. Nhưng còn phải vì đoạn quá khứ này mà buồn đau bao lâu? Vết thương thối rữa có ngày lành lại sao? Trừ phi cố ý để cho nó lành, ở thời điểm nó sưng mủ đến thối rữa như là cách để nhắc nhở mình từng chịu khổ đau như thế nào. Như vậy có ý nghĩa gì? Có thể xoay chuyển cái gì?

      Nhưng những lời này, chưa bao giờ dám ở trước mặt ra. Phải như thế nào? Cùng lắm chỉ là bạn bè, người bạn bình thường đến thể bình thường hơn. dùng lập trường gì để lời như vậy? Sở Khương, tại sao chưa bao giờ liếc mắt nhìn khác?

      Có lẽ là ánh đèn quá huyền ảo, có lẽ trái tim quá đau đớn. nhìn chằm chằm gương mặt dường như quen thuộc như vậy, cúi đầu hôn , vậy mà mất hồn chỉ trong vòng mấy giây, khi buông ra khôi phục lại gương mặt thờ ơ đó.

      "Xin lỗi!"

      câu "xin lỗi" phá vỡ tất cả ảo tưởng của Nghiêm Hinh Duyệt, ra ngay cả làm cơ hội thế thân cũng có …

      " sao!" Dường như trong giọng có chứa chua xót và bất đắc dĩ bao giờ hết. Quan hệ của bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể duy trì ở trạng thái này sao?

      "Sở Khương, cần uống nữa, chúng ta về thôi."

      Bóng đêm dần dần bao quanh, người trong quán bar cũng ngày càng nhiều. Vốn là đại sảnh có bóng người, lúc này người dần dần đông lên. Bọn họ vẫn uống từ xế chiều đến giờ, đếm được rốt cuộc uống bao nhiêu.

      Nghiêm Hinh Duyệt muốn lấy cái ly trong tay ra, thế nhưng lại cố ý buông. khuôn mặt tuấn tú hơi lờ mờ. chẳng gì cả, cứ uống như vậy. Muốn mượn rượu giải sầu sao? Mấy chuyện như thế bày sao lại xuất người con trai dịu dàng như ngọc này chứ?

      Mà hình như quá say nên trong miệng ngừng gọi: "Lộ Lộ, Lộ Lộ". "Lộ Lộ" trong miệng chính là nguyên nhân khiến mất khống chế hôm nay sao?

      "Sở Khương, cho em biết, Lộ Lộ là ai? Em dẫn tìm ấy được ?" Cố hết sức đỡ Sở Khương cao hơn cái đầu, Nghiêm Hinh Duyệt mệt muốn ngã xuống, cuối cùng cũng đưa vào trong xe .

      "Lộ Lộ. . . . . . Sao có thể tìm ấy được? ấy . . . . . . là chị dâu đấy. . . . . . Ha ha, là chị dâu." Sở Khương mặc cho Nghiêm Hinh Duyệt giúp cài dây an toàn, giọng mơ mơ màng màng trong xe vang lên.

      Lông mày Nghiêm Hinh Duyệt nhíu lại. Sở Khương cái gì? Người ngừng nhớ trong miệng chính là chị dâu sao? Chẳng lẽ có quá khứ thể quay đầu sao? Nếu như người mà lòng luôn nhung nhớ là chị dâu mình, là nghiệt duyên sao? Nhưng bây giờ có quyền gì mà hỏi chứ?

      -----
      Đọc xong đoạn này thấy xót cho hai chị, gửi gắm tình cảm vào những người biết có được đáp lại ...
      tutu, OrchidsPhamthaominh91 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 81: Trả Lại Em Tự Do, Được Sao?

      Phần 2


      "Sở Khương, nhà ở đâu?" May là chỉ uống với chút mà thôi, nếu tối nay hai người khỏi về nhà. Đành phải lắc lắc . Nhưng người uống quá say, lay thế nào cũng chịu tỉnh, chỉ trừ thanh nghe xót lòng "Lộ Lộ".

      khuya lắm rồi, Nghiêm Hinh Duyệt còn cách nào khác ngoài dẫn về nhà trọ ở trung tâm thành phố ít khi ở.

      Người này uống rượu say rồi ổn, có gào to rống lớn, cũng nôn mửa khắp nơi, chẳng qua là cả người như mất ý thức, trong miệng ngừng lẩm bẩm cái tên khiến xót lòng.

      Cũng may là lúc xuống xe tỉnh táo hơn chút, có thể tự nghiêng trái nghiêng phải, nếu Nghiêm Hinh Duyệt biết làm sao mang lên lầu.

      Về đến nhà đặt ngã vào chiếc giường duy nhất trong nhà, cau mày lầu bầu tiếng rồi ngủ mất. Khuôn mặt trắng đỏ ửng lên, hai tay ngừng nắm kéo quần áo mình, dáng vẻ nhìn rất thoải mái.

      Nghiêm Hinh Duyệt đau lòng đến phòng tắm lấy chậu nước ấm tới bên giường. Đây là lần đầu tiên hầu hạ người đàn ông, hơn nữa còn là người thích thầm lâu như vậy. Cầm khăn lông lau mặt , xuống chút nữa, cái cằm nhìn như ôn hòa kì thực kiên nghị của , cởi áo sơ mi của ra, bình thường nhìn tao nhã lịch , cởi quần áo, mặc dù có cơ bắp như mãnh nam, nhưng cũng săn chắc mà đầy đủ.

      lồng ngực lớn, bóng loáng khiến Nghiêm Hinh Duyệt đỏ mặt, qua loa lau cho lau rồi dừng, kéo lại quần áo , muốn giúp đắp chăn, tay của chợt duỗi ra, kéo lấy , mất trọng tâm "Bụp" tiếng ngã xuống người .

      Ánh mắt sáng trong, có chút men say, vẻ mặt khẩn trương, nhìn gần trong gang tấc gọi từng tiếng: "Lộ Lộ, Lộ Lộ. . . . . . Lộ Lộ của . . . .. . Đừng rời xa , chúng ta bao giờ rời xa nhau nữa. . . . . ."

      Vẻ mặt cố chấp lại vô cùng đau khổ của độc dược, Nghiêm Hinh Duyệt trúng loại độc thuốc nào chữa được của .

      "Vâng, em là Lộ Lộ, Lộ Lộ thích nhất . . . . . . Sở Khương." Tay xoa gương mặt tuấn tú của : "Em là Lộ Lộ của , ôm em, đừng buông tay." Giờ khắc này, Nghiêm Hinh Duyệt chẳng muốn gì cả, chỉ muốn ở bên , trong lòng . Dù bây giờ say đến nỗi phân biệt được ở bên mình là ai cũng quan tâm, quan tâm!

      Đôi mắt trong veo của Sở Khương cuồn cuộn nổi lên gió bão đầy trời, cảm xúc đè nén lâu bị rượu làm hồ đồ, lần đầu tiên mất khống chế!

      "Đau quá!" vội đến nỗi ngay cả quần áo của cũng có cởi hết ra, cứ như vậy thẳng tắp tiến vào, Nghiêm Hinh Duyệt đau đến hàm răng run lên, người đàn ông bình thường nhìn tao nhã, lịch thế nào lúc này hóa thành dã thú? Thân thể của như bị tách thành hai nửa …

      "Xin lỗi, rất đau sao?" Biểu tình mặt giống như từng quen biết khiến động tác Sở Khương ngừng lại, đổi lại hôn môi .

      " đau! đau! Em muốn em, Sở Khương, em được ?" ràng đau như muốn chết, nhưng Nghiêm Hinh Duyệt cũng muốn dừng lại, chỉ cần giờ khắc này là tốt rồi! Bởi vì khoảnh khắc này bọn họ hợp lại thành .

      Người đàn ông lâu như vậy, rốt cuộc vào lúc này hoàn toàn thuộc về !

      "Lộ Lộ, em. vẫn luôn em!" Người luôn dịu dàng như nước bây giờ biến thành mãnh thú. Thân thể như biết mệt mỏi càng tiến vào, tìm kiếm cảm giác tuyệt vời.

      "Sở Khương, em cũng . . . . . ." Vào thời khắc này, nước mắt nhịn được cuối cùng chảy xuống. phải vì mình mất trong sạch, mà là vì người đàn ông người gọi tên người phụ nữ khác, phải là

      ***



      Quá nhiều rượu và tình cảm mãnh liệt bùng nổ, khiến Sở Khương ngủ giấc đến thẳng giữa trưa ngày thứ hai. Trong căn phòng xa lạ, mình nằm giường, người chỉ còn độc chiếc quần đùi, như nghĩ đến gì đó, chợt kéo quần mình ra. Rất sạch nên chắc được lau chùi, nhưng phía dưới khăn trải giường màu trắng có vết đỏ như hoa rụng chói mắt làm lòng chìm xuống.

      Trong trí nhớ khi mơ hồ mà điên cuồng ôm chặt hình như là . . . . . Lộ Lộ. . . . . . Nhưng làm sao có thể chứ?

      Hinh Duyệt, xin lỗi! Tối hôm qua người điên cuồng cùng là Nghiêm Hinh Duyệt! Tâm ý vẫn luôn hiểu, nhưng thể đáp lại . Bởi vì lòng của , nhiều năm trước, trao cho người khác, thể lấy về!

      Ý trời trêu người, người cho là đời này vĩnh viễn có liên quan, thế nhưng. . . . . . ông trời ơi, tại sao ông lại thích trêu cợt người chứ?

      "Tỉnh rồi à? Đầu còn đau ?" Nghiêm Hinh Duyệt đẩy cửa vào, gương mặt cười tự nhiên. thấy lên ánh mắt áy náy, chẳng khác dao đâm vào tim , đau đến thể thở.

      Sở Khương ngồi dậy: "Hinh Duyệt, tối hôm qua . . . . . . xin lỗi, mất khống chế!" biết phải gì, phá hủy trong sạch của người ta làm sao có thể câu "Xin lỗi" là có thể xong? Nhưng lúc này đầu óc rất loạn!

      " sao. Mọi người đều là người trưởng thành! Cứ xem như giấc mộng !" Vẻ mặt như muốn chuộc tội làm trái tim đạp loạn của chìm xuống. Đúng vậy, phải là người .

      "Hinh Duyệt, cho chút thời gian, để suy nghĩ kỹ. chịu trách nhiệm!" Sở Khương nhìn ràng rất khổ sở vẫn còn gượng cười, biểu cảm như vậy làm lòng đau đớn lần nữa.

      "Em cần phụ trách! Sở Khương, nếu như đây là chuyện muốn ! Sớm biết tối hôm qua dụ dỗ rồi! Được rồi, chúng ta cần bàn lại vấn đề này, nhanh ăn cái gì ! Buổi trưa rồi, đói sao? rửa mặt trước, em ở bên ngoài chờ ngươi." Nghiêm Hinh Duyệt cười đẩy cửa , trong phút chốc đóng cửa, cố gắng để mình rơi lệ.

      Cẩn thận nấu xong mang lên bàn, ba món ăn đơn giản canh là cực khổ buổi sáng làm ra. Mặc dù ít khi về nhà trọ, nhưng đồ làm bếp phải có cũng đầy đủ mọi thứ. Từ là thiên kim tiểu thư mười ngón tay dính nước, nhưng từ khi biết , từ từ học nấu ăn, mua thức ăn, rốt cuộc hôm nay có cơ hội làm cho ăn.

      Tối hôm qua khi hoan ái kịch liệt qua, chìm vào giấc ngủ. Nhưng lại nhìn vẻ mặt dịu dàng khi ngủ buổi tối, như muốn vĩnh viễn khắc ghi trong lòng. Sáng sớm đến siêu thị mua thức ăn tiện thể mua quần về.

      Nhưng hề thấy mệt mỏi! ở trong bếp bận rộn nghĩ tới người thích nhất nằm giường, ngay cả khí hít vào phổi cũng cảm thấy ngọt .

      Tất cả đều đáng giá, phải sao?

      Sở Khương ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, Hinh Duyệt ở trước bàn ăn ngồi chờ .

      "Những thứ này đều là em làm sao?" Sở Khương nhìn món ăn hấp dẫn kinh ngạc hỏi. Mặc dù quan hệ của bọn họ vẫn là bạn bè bình thường, dù sao quen biết nhiều năm như vậy, ít nhất cũng biết Nghiêm gia cũng là đại gia tộc, mà tiểu thư đại gia tộc như lại biết nấu ăn.

      "Dĩ nhiên! là người đầu tiên có thể nếm tài nghệ nấu nướng của em! Rất vinh hạnh sao? Thử xem món canh này uống có được ?" Nghiêm Hinh Duyệt đưa chén canh cho .

      "Cám ơn!" Sở Khương nhận lấy, trả lời nhạt câu.

      Bên trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, cho đến tiếng chuông điện thoại đặt bàn vang lên mới đánh vỡ khí lúng túng và lặng lẽ này!

      "Lộ Lộ? Em làm sao vậy? Đừng khóc, tới ngay!" Đó là số lạ, sau khi Sở Khương nghe được giọng quen thuộc kia, trong nháy mắt lòng rối loạn lên.

      Sao ấy dùng giọng thương tâm như vậy gọi điện thoại cho ? Hình như muốn khóc thét lên. Ngày hôm qua hai xảy ra chuyện gì?

      "Hinh Duyệt, xin lỗi em. phải trước, Lộ Lộ bên kia có thể xảy ra chuyện! Hôm nào chúng ta tìm thêm thời gian chuyện được ?" Sở Khương cúp điện thoại, lập tức kéo bàn ra, ra ngoài.

      "Có muốn em với ?" Còn hỏi gì nữa chứ? vừa nghe điện thoại của ấy cả người loạn lên. ra là trong thế giới tình , người tổn thương nhất là người bỏ ra nhiều tình cảm! Nhưng sớm hãm sâu, thể lấy lại rồi!

      " cần. Hai ngày nữa rảnh liên lạc với em!" Ở cửa ra vào, Sở Khương ném những lời này rồi vội vàng rời .

      Cửa vang lên tiếng “rầm”, cuối cùng nước mắt Nghiêm Hinh Duyệt cũng nhịn nổi nữa, lộp độp rơi bàn. tới phút, bữa ăn vải trắng bày bữa ăn bị làm ướt hơn phân nửa.

      quan tâm, làm sao có thể quan tâm chứ?

      ***


      Chương 81: Trả Lại Em Tự Do, Được Sao?

      Phần 3

      Phòng tổng thống khách sạn năm sao, rèm cửa sổ sát đất bị kéo ra góc nhàng đung đưa trong gió.

      Trong phòng yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất.

      Ngưng Lộ ngồi thẫn thờ dưới đất, nhìn chằm chằm giấy ly hôn chướng mắt bị ném . Đúng vậy, ký tên ly hôn. Toàn thân đều đau, phổi co rút làm đau đến thở nổi. Nhưng mắt lại khô chảy ra nước, ý thức của dừng lại ở giờ trước . . .

      ngờ vẫn hành hạ từ chiều hôm qua đến tận đêm khuya, khi ngất lần nữa mới dừng lại. Toàn thân đau nhức tỉnh lại, người đàn ông ma quỷ còn ở đây.

      Ôm lấy chăn ngồi dậy, giữa hai chân đau nhức nhói, động đậy đầu ngón chân đau như kim châm muối xát. Vươn tay vuốt ve thân thể sắp vỡ vụn của mình, da thịt có chỗ nào bình thường, khắp nơi là cục xanh cục tím, da ở bụng như có dính gì đó nhớt nhớt? Chẳng lẽ là. . . . . .

      Kéo chăn ra, mùi tanh quen thuộc tràn vào mũi, trong lúc nhất thời, nước mắt uất ức cứ như vậy từng giọt rớt xuống.

      Lần này ta rất quá đáng! Rất quá đáng! Trước kia mỗi lần làm xong, bất kể có ngất hay , cũng rất săn sóc ôm đến phòng tắm rửa sạch .

      Thế nhưng lần này, ta chẳng những rất hung ác, bất kể cầu khẩn thế nào ta đều lực, để toàn thân bừa bãi, cũng trông thấy bóng người. Đây coi là cái gì?

      Rốt cuộc ngày hôm qua bọn họ cái gì? Nên giải thích tức giận vô cớ của như thế nào đây?

      Chẳng lẽ là bởi vì với Sở Khương sao? Hay bởi vì hỏi còn Sở Khương , mà trả lời như thế nào? Hình như là biết?

      Đúng vậy, lúc ấy lòng cực kỳ hỗn loạn! Bị vấn đề làm hỗn loạn, mới có thể thốt lên lời như thế. Nhưng bây giờ tỉnh táo lại, đáp án của là gì?

      hay quan trọng sao? và Sở Khương vĩnh viễn thể quay lại! Có lẽ lúc ban đầu mới xa nhau, đối với quả thể buông tay, nhưng kể từ khi có con trai, cảm giác đau lòng đó của đối với dường như càng ngày càng phai nhạt hơn, cho đến khi đem hết tâm tự đặt con trai, cũng rất ít suy nghĩ đến chuyện tình cảm.

      Nhưng ngày hôm qua, mở miệng cầu tình cảm từ ! để ý việc người khác , vậy sao? Đối với là cảm giác gì, nếu như là sao lại nhẫn tâm thương tổn như vậy? Nếu phải là gì?

      Đầu là đau! biết, thể lừa gạt mình nữa rồi, đối với , có chút động lòng, động lòng việc đối xử tốt với , dịu dàng hiếm có của , động lòng tình dành cho . Đúng vậy, Ngưng Lộ nghĩ, phải chứ? Mặc dù chưa bao giờ , nhưng nếu nhiều năm như vậy chút cảm giác cũng thực quá ngu ngốc, cũng quá lừa mình dối người.

      "Đây là quần áo của em, nếu dậy vào phòng tắm rửa sạch rồi ra bên ngoài, tôi có việc với em!" Cửa phòng ngủ được mở ra, vào là vẻ mặt nguội lạnh của Sở Mạnh. Ngày hôm qua ở cửa xé nát quần áo , cho nên buổi sáng bảo thím Trương mang bộ tới đây, nghĩ tới chuyện nên làm cũng làm xong, vẫn ngủ.

      tới bên giường, nhìn người phụ nữ bị hung hăng bắt nạt, dạy dỗ cả đêm, dung nhan trong trẻo mà lạnh lùng, mảnh bình tĩnh.

      mệt muốn chết hay là sợ choáng váng? Nếu sao cứ như vậy nửa quỳ đó, cũng nhúc nhích, vốn miễn cưỡng lấy chăn che kín thân thể mỏng manh, biết lúc nào lặng lẽ theo đầu ngón tay rơi xuống. Theo tính cách thẹn thùng của , ít nhất lấy mền che lại, nhưng lúc này có.

      mặt còn nước mắt chưa khô, cái miệng sưng đỏ, cái cổ như thể chỉ dùng chút lực là có thể bẻ gãy, còn có làn da bị cắn đến thảm hại, phần bụng bằng phẳng như cũ, bắp đùi trắng như tuyết, phía tất cả đều là dấu tay và dấu răng, loáng thoáng có thể thấy được chất lỏng nồng đặc, toàn thân cao thấp, chỗ nào nhếch nhác, chỗ nào đáng thương.

      ràng nhất là vòng eo mảnh khảnh có những dấu tay bầm tím đáng sợ, có thể thấy được người kia dùng bao nhiêu hơi sức, đối với bị gãy tốt lắm rồi.

      sai, chính là cố ý giày vò ! Cố ý để mùi vị lưu lại người , cố ý để cho khó chịu.

      "Thế nào? động đậy được sao?" cứ đứng bên giường, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn , tròng mắt bí , nhìn ra tâm trạng. Đây là Sở Mạnh Ngưng Lộ chưa từng gặp qua, vô cùng lạnh nhạt và xa lạ khiến ai thể đến gần.

      " tránh ra!" Uất ức trong lòng như muốn lập tức khóc lên khiến giọng Ngưng Lộ mới tỉnh nghẹn ngào.

      "Yên tâm, tôi nhất định ! Cho em nửa tiếng, em ra ngoài tự gánh hậu quả." cúi gần, hơi thở phái nam nhàng khoan khoái, chui vào chóp mũi, khiến lòng nhộn nhạo cũng làm bất mãn, toàn thân được tắm rửa dưới sạch rồi bỏ lại chật vật như vậy nằm giường.

      " cưỡng bức tôi." Đây tố cáo đầy máu và nước mắt. Bây giờ nơi đó của đau như phải là của mình, đau rát, nhức nhối khiến muốn nhúc nhích. nghĩ nhất định là bị thương, hơn nữa còn bị thương . Bởi vì gã đàn ông kia, căn bản tiết chế lực, giống như là muốn đem vào chỗ chết vậy.

      "Cưỡng bức? Ý lần sao?" Khóe miệng của nâng lên nụ cười châm biếm. còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa kia.

      " vô sỉ. Tôi cần nữa." Toàn thân đầy màu hồng, lúc ban đầu chỉ lần, rất đau khổ, rất khó chịu, sao đó là vô số lần, . . . . . . Nghĩ đến tối hôm qua khóc, năn nỉ, thậm chí cầu xin . . . muốn đập đầu vào tường tự vẫn! muốn sống! Tại sao ở trước mặt luôn như vậy?

      "Vậy nên nữa! Còn 26 phút." lạnh lùng đứng dậy, lúc ra ngoài quên nhắc nhở .

      "Sở Mạnh, là đồ đầu heo tự đại!" Muốn đem gối tay ném qua , nhưng tay mềm nhũn giơ lên được.

      "Vậy phải tối hôm qua em ở dưới thân đầu heo như tôi thoải mái đến ngất sao? Quan Ngưng Lộ, giữ lại chút hơi sức !" Đúng vậy, ở trong miệng , trong mắt , trong lòng , chẳng là gì cả! Hừ lạnh, hề nhìn người phụ nữ khiến muốn đánh trận rồi về phía ngoài cửa.

      “Rầm” tiếng ngã xuống đất vang lên!

      Có thể khúc này khá dài dòng nhưng câu chuyện bị ngắt hay lược tình huống như các truyện khác. Mình nghĩ cái kết làm các bạn hài lòng, ai cũng tụ mình tìm được hạnh phúc.

      Còn phông chữ do số vấn đề của diễn đàn nên mọi người thông cảm, được khắc phục trong vài ngày nữa.

      -----

      Chương 81: Trả Lại Em Tự Do, Được Sao?

      Phần 4

      "Vậy phải tối hôm qua em ở dưới thân đầu heo như tôi thoải mái đến ngất sao? Quan Ngưng Lộ, giữ lại chút hơi sức !" Đúng vậy, ở trong miệng , trong mắt , trong lòng , chẳng là gì cả! Hừ lạnh, hề nhìn người phụ nữ khiến muốn đánh trận rồi về phía ngoài cửa.

      “Rầm” tiếng ngã xuống đất vang lên!

      mất thể diện ngã mặt đất. Vốn là nghĩ mình nhanh đến phòng tắm tắm rửa sạch , nhưng mũi chân vừa mới chạm đất, còn chưa kịp cả người ngã rồi, may là thảm dưới giường đủ dày khiến khuôn mặt bị bầm dập.

      Nghe được tiếng gì đó rớt xuống đất, thân hình cao lớn của Sở Mạnh chẳng qua là dừng lại chút, cũng quay đầu lại ra ngoài. Trong chớp mắt lòng đau nhói, chẳng qua là muốn quay đầu nhìn lại ! Chỉ sợ chính mình xoay người lại quay đầu được, buông tay được.

      ta đủ quá đáng, đủ nhẫn tâm, đủ vô tình! Tay Ngưng Lộ chống mép giường, lúc này chỉ là thân thể đau, lòng của cũng đau! ràng có nghe tiếng ngã nhào mặt đất nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ ra ngoài. Trước kia như vậy, ta là đồ đáng ghét!

      Cho tới bây giờ, Ngưng Lộ mới cảm nhận sâu sắc được, trước kia đối xử với rất tốt! Nhưng hôm nay, tại sao lại thay đổi nhanh như vậy? muốn đối tốt với nữa sao?

      Tốn sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng Ngưng Lộ nửa bò nửa vào phòng tắm, dùng chút sức lực cuối cùng mở bồn nước nóng.

      "Sở Mạnh, là đồ đáng ghét nhất!" Ngâm mình trong bồn tắm lớn, toàn thân bắp thịt đau nhức cuối cùng là chậm rãi hơi có chút. Tay Ngưng Lộ vô thức mở thêm nước, trong lòng, trong mắt tràn ngập hình ảnh của người đàn ông ghê tởm kia!!!

      Còn ra sao?

      Hai chân thon dài của Sở Mạnh chồng chéo lên nhau ngồi ghế sa lon Ý bằng da phòng tiếp khách, nhàng phun ra vòng khói to. Bình thường ở nơi có hút thuốc, nhưng hôm nay muốn lo lắng đến nhiều như thế!

      Giơ cổ tay lên, từ lúc rời phòng đến bây giờ sắp tiếng, là lề mề! Tắm cũng cần lâu thế sao? Mà sao? Vậy mà cũng ngu ngốc ngồi đợi lâu như vậy!

      Cầm giấy ly hôn được thảo hai bản bàn lên, đó là mấy ngày trước muốn luật sư soạn thảo cho kĩ đến tận sáng hôm nay mới đưa tới đây. Cuối cùng vẫn phải đến bước này! muốn buông tay có thể làm gì? Ngày hôm qua với Sở Khương đến đây phải muốn chuyện này với sao?

      Mà ngày hôm qua, phải chính miệng với quên được Sở Khương sao? cho là mình để bụng, nhưng câu kia như con dao bén nhọn đâm vào tim , đâm đến nỗi đầm đìa máu tươi. biết chân tướng rồi sao? Biết ra là ai cả, phải là trai ruột của Sở Khương lại càng có liên hệ gì với nhà họ Sở.

      Coi như là vong ân phụ nghĩa ? Sở Vân Thiên biết rất ràng có thể phải là con trai của mình nhưng vẫn áy náy, bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, thậm chí để làm thương tổn con trai duy nhất của mình mà còn kiên quyết đứng về phía !

      còn có thể làm sao chứ? Sở Khương, đứa bé trai từ đến lớn vẫn theo phía sau tiếng lại tiếng gọi “ hai, hai”, hôm nay trưởng thành. vẫn còn hận sao? Hận gì chứ? Có lẽ ban đầu Sở Vân Thiên đúng có lỗi với mẹ Tiêu Tĩnh Vân, thế nhưng ông đối tốt với nhiều đến thế vẫn bù đắp được phần thương tổn sao? Huống chi, người sớm từ giã cõi đời rồi, người sống luôn nhớ chuyện thiệt hơn nhiều như vậy phải làm mệt mỏi mình sao?

      Bởi vì phải là con trai của Sở Vân Thiên, cho nên nhất định cũng như mẹ mình có được người mình sao?

      Điều duy nhất có thể làm đúng là đem vợ trả lại cho Sở Khương! Sở Mạnh, giống tác phong của mày! Mày phải là chết cũng muốn kéo cùng nhau xuống địa ngục sao? Tại sao phải buông tay? Buông tay, làm được!

      mệt mỏi! Mệt mỏi đến muốn đơn phương cố gắng nữa! Cũng là bởi vì quá khát vọng đáp lại nhưng vẫn có được, tiếp tục như vậy nữa nhất định bởi vì đói khát mà chết. Thay vì hai người cũng đau khổ, bằng để cho thôi!

      Ngưng Nhi! Rời xa , em có thể có hạnh phúc thực ? Nặng nề nhắm mắt lại, bóng dáng đó luôn làm nhiễu loạn lòng .

      " muốn với tôi cái gì?" Rốt cuộc tiếng sau, Ngưng Lộ mới từ trong phòng ra, mái tóc đen dài xõa phía sau, cả người trông có sức sống hơn lúc nãy, chẳng qua là da thịt lộ ra bên ngoài vẫn nhìn thấy mà giật mình!

      "Ngồi xuống." Sở Mạnh muốn làm cho mình mềm lòng, chà điếu thuốc vào gạt tàn, chỉ ghế sofa ra hiệu cho Ngưng Lộ.

      Vẻ mặt của ta nhìn rất nghiêm túc! Mà trước mặt người ngoài, đều bày ra bộ mặt này. như vậy khiến Ngưng Lộ nghĩ tới lần đầu tiên đến Sở Thành tìm cũng là vẻ mặt như thế. Vốn là người đàn ông cứng cỏi, động tác nho hay mệnh lệnh có thể khiến người khác tự chủ nghe lời , bất mãn trong lòng Ngưng Lộ cũng dần tan biến, nuốt nước miếng ngồi xuống.

      "Ký cái này rồi em có thể cùng tình nhân cũ của mình vừa ngủ vừa bay!" Giọng bình tĩnh, đem "Giấy thỏa thuận li hôn" đẩy tới trước mặt .

      Đây là cái gì? Giấy thỏa thuận li hôn? Cặp mắt Ngưng Lộ trừng lớn! thể tin được chuyện muốn là chuyện này sao? Ly hôn? Có lẽ lúc ban đầu kết hôn, đây là chuyện nằm mơ cũng hi vọng nhất. Nhưng bây giờ, khi tự do từng khát vọng ở trước mắt lại trở nên hoang mang biết làm sao!

      Đây chính là nguyên nhân khoảng thời gian này muốn thấy sao? ra là sớm muốn hất ra! Nhưng lại khờ dại lo lắng cho , khờ dại nghĩ khi nào về nhà, nhưng lại nghĩ đến lại chờ được kết cục như thế.

      "Có phải vui đến ra lời ?" Sở Mạnh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của , trong lòng hồi cười lạnh, bàn tay thon dài lật tới tờ cuối cùng, chỉ vào nơi ký tên: "Chỉ cần chữ ký, về sau chúng ta có bất kỳ quan hệ gì nữa! Em thích đâu đó, ai, ở bên ai đều liên quan đến tôi. Sau khi ly hôn, tôi chuyển tiền trợ cấp vào tài khoản của em, mỗi tháng tôi chuyển khoản tiền mặt vào tài khoản tiết kiệm của em, đủ 100 vạn [*] bảo nhân viên tài vụ chuyên môn trưng cầu ý kiến của em là muốn để tiết kiệm hay tiếp tục đầu tư. Về phần căn nhà ở, tôi bảo luật chuyển sang tên em. Về phần con trai, đương nhiên phải theo tôi. Tôi nghĩ, sau này em có cuộc sống mới, nửa tương lai của em để ý việc giúp người khác nuôi con. Nhưng mà em có quyền thăm con, nếu em đồng ý!" Sở Mạnh hơi xong, cũng quan tâm người phụ nữ đối diện như vào cõi thần tiên có nghe được hay .

      [*] 100 vạn = 1 000 000 nhân dân tệ là khoảng 359 tỷ Việt Nam đồng.

      Cuối cùng vẫn phải tới bước này! Điều này phải nên sớm hiểu mới phải sao?

      nhiều như vậy, quan tâm nhất chính là thể nào để cho con trai của gọi người khác là ba. Con, năm đó là ép buộc có, đương nhiên phụ trách đến cùng! Huống chi, nhất định muốn mang con trai bắt đầu lần nữa với người tình cũ.
      tutu, OrchidsPhamthaominh91 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 81: Trả Lại Em Tự Do, Được Sao?

      Phần 5

      "Nếu như em còn có gì hiểu hay có cầu khác bây giờ có thể ra." Sở Mạnh thu tay lại, vẻ mặt là gì vậy? Hình như nghe hiểu gì.

      " là, muốn ly hôn với tôi sao?" Lần này, như kỳ tích, Ngưng Lộ cảm giác mình có kiên cường trước nay chưa từng có, trái tim sắp thở nổi, hốc mắt cũng căng đến khó chịu, nhưng khi ra lại bình tĩnh đến thế.

      Ly hôn? Cuối cùng ta cài gì? cho là đời này với câu đó! Nhưng ngay hôm nay, chính là sau khi bọn họ điên cuồng triền miên suốt đêm lại đề nghị với như thế. Hoan ái từ chiều hôm qua đến tận nửa đêm coi là gì? “Tiệc chia tay” sao?

      Còn phải gì nữa? Từ khi ra, theo lời , tất cả vấn đề đều liên quan đến ly hôn, xem ra bày ở trước mắt rồi, có biện pháp thay đổi.

      "Đúng vậy, ly hôn. Trả lại em tự do! Đây phải là điều em vẫn muốn sao?"

      "Tự do?" Ngưng Lộ vì hai chữ này mà toàn thân cứng ngắc. Tự do? còn có tự do sao? Sau khi chiếm đoạt hết thể xác và tinh thần sao? Tại sao hai chữ này từ trong miệng ra lại nhàng như vậy?

      Từ lúc đầu gặp nhau đến bây giờ qua nhiều năm rồi, vì cầu của , trở thành vợ , sinh con cho , đáng ghét của , thân mật của , dịu dàng hiếm có của , chiếm đoạt mãnh liệt của dành cho , đều cất giấu từng chút từng chút trong lòng. Cho dù bây giờ mới phát , tình cảm kia lại như nước, từng giọt từng giọt thấm vào lòng phòng bị kiên cố của , tất cả của sớm thay thế vị trí Sở Khương trong lòng , thể vờ như

      ra là lúc lo lắng nằm viện, cảm giác vội vàng muốn gặp được chính là tình ! sao? cho là có ngày này, thế nhưng ngày này lại đến, ngày bọn họ phải ký giấy ly hôn.

      Nhưng đợi khi hiểu, vậy mà lại để tự do. đời này còn có người đạo lý như vậy sao? quan tâm cảm nhận của người khác, lại còn lời làm tổn thương; muốn ném đơn li hôn cho sao? Vậy là gì? là gì chứ?

      Là đồ chơi bảo tới tới, vứt sao? Hay là trò chơi tình để đùa, khi trò chơi kết thúc cũng là lúc hạ màn?

      , ta đừng có mơ! Cuộc hôn nhân này phải Sở Mạnh muốn cần là có thể cần.

      "Sở Mạnh, cho rằng là Thượng Đế sao? Muốn thế nào như thế ấy sao?" Quan Ngưng Lộ tức giận đứng lên, cầm đơn ly hôn trước mặt ném về phía .

      Đây vẫn là Quan Ngưng Lộ mới vừa rồi ngay cả cũng được sao? Vẫn là ở trước mặt bất kể là vui hay là uất ức đều khóc như trời sắp sập xuống sao? Sao đột nhiên lại dũng cảm như vậy? Xem ra làm cho mặt sâu nhất trong nổi dậy. ra là ly hôn lại có thể biến thành người khác.

      "Tôi phải là Thượng Đế, có điều tôi mua được thượng đế. Quan Ngưng Lộ, em tự do rồi! Từ nay về sau chúng ta nam cưới vợ, nữ lấy chồng đều liên quan đến nhau." Sở Mạnh nhắm mắt lại. vô tình, liền thôi.

      Hay cho câu “nam cưới vợ nữ lấy chồng đều liên quan đến nhau”! Sở Mạnh, có quá đáng quá ? Ở trong lòng , Quan Ngưng Lộ là người dễ bị ức hiếp như vậy sao? Tùy tiện để cho nhào qua nhào lại cũng lên tiếng đúng ? nằm mơ rồi!

      " cho rằng tôi là cái gì? Lúc muốn để ý nguyện vọng của tôi, ép buộc tôi ở chung chỗ với tôi, muốn tùy thích ném giấy li hôn là có thể cần sao?" Lần đầu tiên, Quan Ngưng Lộ ưỡn ngực trước mặt , cho dù là thân người cao bằng, nhưng lần này muốn cứ thất thế như vậy.

      "Có ký hay tùy em. Từ nay về sau tôi trở lại quấy rầy em." Sở Mạnh đẩy Ngưng Lộ ngăn ở trước mặt ra, mặt chút thay đổi ra ngoài. còn muốn biết chợt thay đổi là vì cái gì rồi, lúc này chỉ muốn lẳng lặng mình. sợ mình khống chế được cố chấp giữ bên cạnh. muốn cho mình cơ hội như thế nữa.

      từng , vừa bắt đầu sai, bất kể phía sau có làm gì cũng đều là sai. Cho nên, chuyện quyết định hối hận! Nếu vẫn cho rằng đều là sai, vậy để tất cả trở lại điểm ban đầu phải tốt sao?

      "Sở Mạnh, tên khốn kiếp. Tôi hận . Hận chết được!" Đơn ly hôn bị ném đất, Ngưng Lộ hướng về phía bóng lưng rời đó hô to ra tiếng. Nhưng bất kể mắng lớn tiếng thế nào, vẫn quay đầu lại.

      Hận ? đương nhiên biết! luôn cho rằng vậy! dùng cần ở thời khắc cuối cùng còn nhắc nhở !

      ra là đến cuối cùng cũng thành hận! Nếu như có thể trở về lúc đầu, nhất định chạm vào thứ tình cảm này. Nhưng mà có “nếu như” sao?

      Nếu như, có “nếu như”, nên say đắm bóng dáng tiên tử xinh đẹp nhảy múa dưới ánh trăng kia …
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 82: Từ Nay Chúng Ta Là Người Qua Đường Sao?


      Phần 1

      Khi Sở Khương chạy tới bên ngoài phòng khách sạn thấy cửa phòng mở phân nửa, mà chút thanh bên trong cũng có.

      nhàng đẩy cửa ra, mới vào liền nhìn thấy mình Ngưng Lộ ngồi thẫn thờ dưới đất, gương mặt u sầu cùng đau buồn, dường như còn có tức giận, là tức giận sao? Bên người có mấy tờ giấy nằm tán loạn đất.

      "Lộ Lộ. . . . . ." Sở Khương nhàng tới bên cạnh , đối với kêu gọi, giống như nghe thấy. Cuối cùng ấy sao thế? hai lại đâu rồi?

      "Lộ Lộ, xảy ra chuyện gì?" Sở Khương ở ngồi chồm hổm xuống bên cạnh , liếc mắt nhìn văn kiện rơi rải rác đất kia, dám cam đoan mình chỉ nhìn thoáng qua, mấy chữ đầu đề in rất to "Đơn Ly Hôn" tiến vào sâu trong mắt .

      Chuyện xảy ra được quá đột ngột, ngày hôm qua muốn với hai chuyện này, nhưng chưa kịp làm gì cả, nhưng bây giờ, phần hiệp nghị hoàn chỉnh xuất trước mắt .

      nên cảm thấy vui vẻ, phải sao? Nhưng khi nhìn vẻ mặt lúc này, thế nhưng lại đau lòng ra lời.

      "Lộ Lộ. . . . . ." Sở Khương đưa tay đem mặt nâng lên.

      "Sở Khương, là , nhất định là gì với ấy phải ? Phải ?" Ngưng Lộ dám tin, nhìn người con trai gần ngay trước mắt đó. Nếu như phải là Sở Khương với cái gì, tại sao đột nhiên muốn ly hôn? thể nào! phải là quan tâm sao? Sao có thể cần là cần chứ?

      Sau khi Sở Mạnh , suy nghĩ mãi cũng ra tại sao mọi chuyện lại thay đổi như vậy, điều duy nhất có thể nghĩ tới chính là nhất định Sở Khương gì với . Nếu tại sao lại bất ngờ muốn ly hôn với ?

      Lòng dạ rối bời khiến chỉ muốn nhanh tìm Sở Khương, ba mặt lời hỏi mọi chuyện, muốn ly hôn, muốn để tự do, nhưng tại sao chuyện gì đều tự mình quyết định thế? có biết tự do ở đâu ?

      Cũng may trong thời gian này thường xuyên gặp mặt Sở Khương nên giữ lại số điện thoại , bằng thời điểm này đúng là biết làm sao để tìm .

      Khi mới vừa nghe máy, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng uất ức, giọng cũng nghẹn ngào. Nhưng điều duy nhất có thể làm là phải đợi , ngây ngốc ngồi dưới đất chờ . nhất định phải hỏi !

      "Lộ Lộ, em bình tĩnh chút được ? hai đâu? Từ hôm qua tới giờ, chưa gặp ấy." Hai tay Sở Khương giữ vai Ngưng Lộ, cố gắng để kích động. phải cái gì, nhưng mà cái gì cũng kịp phải sao? Lộ Lộ cho là gì với hai sao?

      Sở Khương gì? ấy có gặp Sở Mạnh? Thế thực ra ta sớm muốn ly hôn , chẳng qua là tìm ra cớ mà thôi? Ngày hôm qua cùng Sở Khương tới đây, vậy mà ta thừa cơ hội này làm sao? Tên Sở Mạnh khốn kiếp này!

      " ấy rồi, rồi. Sở Khương, ấy rồi, ném cái này cho em rồi ! ấy muốn trả lại em tự do, nhưng ta biết tự do thực của em là cái gì ?" Nước mắt nhịn lâu như vậy, từng giọt từng giọt, giống như trân châu nhanh chóng rớt xuống.

      "Lộ Lộ, đừng khóc. Còn có phải sao? Em nên cảm thấy vui mới phải, cuối cùng chúng ta có thể bắt đầu lần nữa rồi! Chúng ta cũng cần xa nhau nữa, có được hay ?" Sở Khương đau lòng ôm vào ngực.

      Đối với trái tim Lộ Lộ, lòng vẫn luôn đổi, vạch kế hoạch lâu như vậy, bỏ ra nhiều công sức như vậy, chính là vì ngày như hôm nay, có thể lần nữa nắm tay , lần nữa ôm vào lòng. Lúc này, thỏa mãn trong lòng chứa nổi người khác nữa. Vào lúc này việc phong hoa tuyết nguyệt thâu đêm với Hinh Duyệt biến mất khỏi đầu . chỉ muốn trước mắt – người nhiều năm như vậy mà thôi, chỉ muốn cứ như vậy nắm tay của cả đời buông. hai, cuối cùng tác thành cho em sao? Ông Trời ơi, rốt cuộc ông thấy được dụng tâm của con rồi sao?

      "Sở Khương, phải, phải vậy. ấy quan tâm em nữa, ấy hoàn toàn cần em rồi! Em nên làm cái gì bây giờ? ấy quan tâm em nữa rồi. . . . . ." ở trong lòng khóc ròng Sở Mang cần , đau lòng như vậy, tuyệt vọng như vậy. ngu, ngây thơ cho là Lộ Lộ vì vui mà khóc, nước mắt đó ràng là nước mắt đau thương tuyệt vọng.

      Còn phải gì nữa? Từ khi bắt đầu vào, lời Lộ Lộ , câu Lộ Lộ hỏi, tất cả đều về hai, xem ra bày ra trước mắt rồi. Dù này làm người ta tan nát cõi lòng …

      "Em hai phải ?" dám cũng chịu tin tưởng, ban đầu Lộ Lộ đôi mắt như nước, chỉ nhìn mình , thiếu nữ cười ngọt ngào với có ở đây. Bây giờ ở trước mặt là Lộ Lộ thương người đàn ông khác, là Lộ Lộ vì đàn ông khác mà đau lòng khóc. Mà Lộ Lộ của lại chưa bao giờ luống cuống như vậy. Lộ Lộ thấy, đau lòng, uể oải đánh thẳng vào , đau đớn như muốn cắt đứt sinh mệnh lại tới. Lần này phải nên từ bỏ hi vọng sao? Nhưng hai sao có thể mặc kệ Lộ Lộ như vậy chứ?

      "?" sao? Loại cảm giác đau khổ muốn chết này chính là sao? Tại sao? Tại sao ban đầu bị chiếm đoạt, lại có cảm giác đau đớn đến thế này, nhưng vào giờ phút này, lại thà rằng mình vì vậy chết , cũng muốn chịu đựng khổ sở khoan tim đau thấu xương này, mà tất cả đều là tên đàn ông tự cho mình là đúng Sở mang lại cho !

      ta rất quá đáng! Đợi đến khi , thế nhưng lại để lại đơn ly hôn để tự do? Còn cái gì vì ảnh hưởng bắt đầu lần nữa, con trai cũng muốn mang .

      Đúng rồi, con trai, bảo bối của ! ta đừng mơ mang con .

      "Sở Khương, em muốn về nhà! Em muốn về nhà!" Vừa nghĩ đến con trai có thể bị mang , Ngưng Lộ chợt hoảng hốt đứng lên, để ý thân thể mình đau nhức, đỡ mép bàn lập tức đứng lên, đôi tay dùng sức chùi hết nước mắt mặt.

      Sở Mạnh, có thể quan tâm tôi, nhưng mà bảo bối của tôi cũng đừng nghĩ đến chuyện mang ! Vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới!

      "Lộ Lộ?" Sở Khương thể phản ứng kịp, mới vừa rồi phải còn khóc như trời sắp sập xuống sao, sao đột nhiên tỉnh táo lại vậy?

      "Sở Khương, nhanh lên chút. Đưa em về!" Ngưng Lộ tới cửa thấy Sở Khương còn đứng bất động nơi đó. Thân thể đau đến sắp rớt ra mà lại còn ngẩn người à? có thể thuê xe trở về, chỉ sợ xe taxi đủ nhanh mà thôi. thể để cho Sở Mạnh dẫn con trai theo.

      "Lộ Lộ, chậm chút!" Sở Khương chạy theo, tư thế bộ quái dị của khiến lòng chìm đến đáy. Ngày hôm qua bị hai “chỉnh” rất thảm sao? Nhưng ngay cả câu oán trách cũng có.

      Đó từng là thiếu nữ xinh đẹp như mùa xuân dưới nhánh hoa đào nở nụ cười ngọt ngào dưới ánh trăng với , Sở Khương, chúng ta phải cùng nhau cố gắng thi đậu cùng trường Đại Học, chúng ta phải cố gắng vì tương lai chung của chúng ta mà cùng nhau nỗ lực. Tương lai tốt đẹp nằm trong tay của chúng ta. Quan Ngưng Lộ - người con ngây thơ, tinh khiết trong mắt trong lòng chỉ có mình người, theo xuân hạ đến, như cánh hoa bồng bềnh bay xa, cũng về nữa rồi!

      Bây giờ Quan Ngưng Lộ hề thuộc về nữa, bất kể hai có phải muốn ly hôn hay , thể nào thuộc về lần nữa. Hoặc là nên thế này, trời cao sớm định đoạt, cho tới bây giờ chưa từng thuộc về , nếu cũng an bài hai xuất trong sinh mệnh .

      Trong lòng vẫn rất đau khổ, nhưng mặt lại mang theo nét cười, theo bước chân của rời nơi hoàn toàn chết tâm. , nên học cách từ bỏ …

      ***


      Chương 82: Từ Nay Chúng Ta Là Người Qua Đường Sao?

      Phần 2

      đường đối diện khách sạn, Sở Mạnh ngồi trong xe, nhìn ra vẻ mặt là gì mặt, nhưng tay đặt tay lái siết chặt đến gân xanh nổi lên cho thấy lúc này tức giận cỡ nào.

      Vừa rời khỏi ngực tới nửa ngày kịp chờ đợi cùng tình nhân cũ bên nhau sao?

      rời khỏi phòng, ngồi lên xe nhưng hạ được quyết tâm lái được. Đúng vậy, thừa nhận vẫn yên tâm để mình trong phòng. Nhưng lý trí cho phép lên nhìn .

      Cho nên khờ dại ngồi trong xe, chỉ muốn xác định về nhà an toàn. vẫn nhìn chằm chằm vào cửa chính, đợi được phải là bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc mà là bóng lưng Sở Khương vội vã lên.

      Gấp gáp vậy sao? Mới vừa ký tên ly hôn lập tức gọi tình nhân cũ tới? Bọn họ còn chưa làm thủ tục mà muốn nhào vào ngực thằng đàn ông khác sao?

      Sở Mạnh cảm giác mình rất ngu. ở bên người cũ, còn nhìn chằm chằm cửa khách sạn như gã chờ bắt được vợ ngoại tình.

      Lúc chiếc xe rời , cuối cùng thấy được thân hình kia xuất , nhưng gã đàn ông theo sau là Sở Khương. lại làm kẻ ngốc lần nữa, nhìn bọn họ cùng nhau ngồi lên xe lái !

      Như quyết định buông tay, vậy cũng cần quay đầu lại! Lần này, xe chút do dự lái vào đường , đảo mắt biết ở nơi nào.

      ***



      "Lộ Lộ, có muốn đưa em lên ?" Sau khi xe Sở Khương dừng trước nhà, vốn là nửa tiếng, nhưng vẫn luôn bị thúc giục nên tới nửa thời gian về, biết Lộ Lộ luôn luôn điềm đạm, nho nhã lại thích đua xe nhanh đến thế, say xe sao? Mà đó bây giờ tháo dây an toàn, động tác khá nôn nóng. còn là ở trong lòng cần chăm sóc rồi! trưởng thành, là người khác rồi!

      "Sở Khương, cám ơn ! Em lên trước, hôm nào rảnh rỗi liên lạc." Trước khi xuống xe, Ngưng Lộ vội vã bỏ lại những lời này rồi chạy vào thang máy. phải nhanh về nhà, muốn xác định con còn ở nhà! thể để cho Sở Mạnh mang bảo bối của .

      "Bảo bối, con ở đâu? Bảo bối. . . . . ." Vừa vào cửa, ngay cả giầy cũng cởi ra, Ngưng Lộ bắt đầu quát to lên. Giọng của khiến thím Trương dọn dẹp phòng sách vội chạy đến: "Thiếu phu nhân, sao vậy? xảy ra chuyện gì?"

      Tiểu thiếu gia phải ở lầu chơi mình sao? Nó luôn thích có người ồn ào. Tối hôm qua thiếu gia và thiếu phu nhân đều trở về, buổi tối 8 giờ thiếu gia gọi điện thoại về bảo tiểu thiếu gia tự ngủ mình, nó còn vẫn vui! Buổi sáng tỉnh dậy khuôn mặt vẫn còn khá tức giận.

      "Thím Trương, Sở Trí Tu đâu? Nó ở đâu?" Thấy thím Trương ra ngoài, Ngưng Lộ nắm chặt tay bà.

      "Tiểu thiếu gia ở lầu. Thiếu gia đâu? Tại sao về chung?" Thím Trương thấy thiếu gia về, ngày hôm qua phải bọn họ ở chung chỗ sao?

      "Mẹ. . . . . ." Ngưng Lộ muốn gì, giọng trẻ con non nớt xuất ở bậc thềm cầu thang lầu hai.

      "Bảo bối. . . . . ." Ngưng Lộ kích động hất tay thím Trương ra, chạy như bay lên lầu ôm con trai. Giống như là sợ con bay , ôm rất chặt, cho đến bạn sắp thở nổi mới hơi buông tay ra.

      "Mẹ, ba đâu?" Sở Trí Tu nhìn quanh lầu dưới tới bóng dáng quen thuộc đó. Bọn họ rất quá đáng, vậy mà bỏ lại mình cậu ở nhà. Hừ, mặc dù cậu rất độc lập, nhưng vẫn là lần đầu tiên xa cách mẹ! Nhưng tối hôm qua rất khuya ba mới gọi điện thoại về cậu ngủ mình, thế mà giờ vẫn chưa về sao? phải ba ở chung với mẹ sao?

      "Mẹ biết. Bảo bối, con nhớ ba vậy sao?" Ngưng Lộ thấy con trai lo lắng ba mình vậy, trong lòng chợt lạnh, nếu như Sở Mạnh muốn tranh giành với , chút năng lực phản kích cũng có. Nhưng cam lòng bị kiềm chế như vậy!

      "Mẹ, con cũng nhớ mẹ mà!" Sở Trí Tu hiểu hôm nay mẹ bị gì? Vẫn căng thẳng nhìn mặt cậu.

      "Bảo bối, con được rời xa mẹ, có được hay ? Mẹ thể có con!" Ngưng Lộ buông con ra, vuốt khuôn mặt nhắn của con, đây là đứa con mang thai gần mười tháng sinh ra, đây là đứa trẻ sơ sinh mỗi ngày gào khóc đòi ăn nuôi lớn từng ngày, Sở Mạnh muốn tách bọn họ ra? Đừng có mơ!

      "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có phải ba ức hiếp mẹ hay ?" Lúc Ngưng Lộ thả tay, Sở Trí Tu thấy những dấu xanh xanh tím cánh tay mẹ. trách được sao hôm nay mẹ bình thường như vậy, nhất định là bị ba chỉnh rất thảm, nhưng mà ba rất nhẫn tâm, vậy mà lại đánh mẹ nặng như vậy! Sau này ba về, cậu phải chuyện với ba mới được, ba - biết - xấu - hổ dạy cậu được ăn hiếp tiểu nữ sinh sao? Tại sao ba luôn muốn bắt nạt mẹ? Đây cũng phải là lần đầu tiên cậu phát .

      Đặc biệt mỗi lần ba công tác về, ngày thứ hai tay mẹ, cổ chắc chắn có vết bầm tím mờ. Trừ ba còn ai vào đây dám đánh mẹ chứ? Hơn nữa cũng là chỉ có ba mới có thể ngủ với mẹ.

      "Đúng, chính là ba con ức hiếp mẹ! Bảo bối, con được rời bỏ mẹ, có nghe hay ?" Thân thể vốn là mệt mỏi hơn nữa chịu kích thích và căng thẳng như vậy, cuối cùng thấy con trai bình an ở nhà cả người Ngưng Lộ buông lỏng xuống, sau đó bất tỉnh dưới đất.

      "Bà, bà. . . . . . bà bà, mau lại đây, mẹ té xỉu!" Bạn Sở Trí Tu lớn tiếng gọi.
      tutu, OrchidsPhamthaominh91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :