1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiếm đoạt em dâu - Thịnh Hạ Thái Vi (88 chương +7 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 76: Cuộc Chiến Của Đàn Ông

      Phần 3

      Ban đêm lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, Ngưng Lộ đem mặt dựa vào cái chăn ấm áp, mơ hồ nhận thấy có người dùng lực hôn môi mình, “ưm” tiếng, khuôn mặt theo bản năng tránh sang bên.

      muốn để ý , vất vả mới ngủ . . . . . . Nhưng nụ hôn kia lại càng ngày càng sâu, mang theo hơi thở phái nam đặc biệt của , như con rắn lời gì chui vào bên trong môi của , cạy hàm răng trắng noãn ra, nồng nhiệt dây dưa với đầu lưỡi non mềm của .

      Ngưng Lộ sắp thở nổi, người ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi nụ hôn này, nhưng rất nhanh có bàn tay giữ cằm lại, nửa ép buộc mở miệng, để dễ dàng mà bú liếm kịch liệt hơn.

      Đau quá! rốt cuộc mở mắt, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen thâm thúy mà sắc bén của Sở Mạnh, trong đôi mắt kia lóe lên lửa nhiệt, sâu hơn nữa là dục vọng. Thân thể bọn họ đối với nhau quá quen thuộc! Quen thuộc đến mức chỉ cần ánh mắt, động tác cũng biết đối phương muốn làm gì.

      Sau khi gần tối từ McDonald về nhà, vẫn có mở miệng gì với , khí xung quanh họ yên tĩnh như thế, cực kỳ giống như khi mới kết hôn. chủ động chuyện với , càng thể nào tìm ! Đây chính là cách thức chung sống của bọn họ những năm gần đây, cho dù thân thể triền miên nồng nhiệt như thế nào, qua, khoảng cách giữa hai trái tim vẫn xa đến thế.

      Về đến nhà liền nhốt mình vào trong phòng sách, ngay cả cơm cũng ăn, dám hỏi bị làm sao, bởi vì hôm nay bất ngờ gặp Sở Khương khiến lòng cũng cực kỳ rối loạn.

      ấy trở nên khác rất nhiều! Ánh mắt cũng dịu dàng như năm đó nữa, hơn nữa bộ dạng cực kỳ giống “người kia”. Nhiều năm như vậy ấy làm sao sống ở nước ngoài? Tại sao người con trai ôn tồn, nho nhã lại biến thành người đàn ông lạnh lùng vô tình thương trường? thay đổi quá nhiều khiến cách nào tiếp nhận lập tức, thể nào tin nổi.

      Vốn dĩ với thân phận của , có thể gì đây? Bọn họ quá xa, thời gian, khoảng cách là trở ngại mà bọn họ thể vượt qua! Chẳng qua là buồn buồn, khó chịu trong lòng biết nên giải thích sao, có lỗi với ! Vậy trở thành người như hôm nay, phải nên chịu phần trách nhiệm sao?

      Trằn trọc trở mình, tâm phiền ý loạn nên Sở Mạnh cũng có về phòng, ấy nhất định rất tức giận chứ? Cùng nhau sinh sống nhiều năm như vậy, điểm này coi như hiểu . Nhưng tức cái gì chứ? Ngay cả câu còn kịp bị kéo về rồi.

      "Sao, biết chồng mình rồi sao? Vậy em cho là người đàn ông khác sao?" Rốt cuộc buông miệng ra, đầu ngón tay vuốt đôi môi đỏ mọng như cánh hoa, cảm xúc khi sờ vào mềm mại đến thế, hầu kết chuyển động lên xuống ngừng.

      Tầm mắt dời chỗ khác, muốn chịu đựng chỉ trích vô lý của . cái gì cũng phải sao? Lúc đó cũng ở bên cạnh, tại lại như vậy là sao? Người đàn ông này có lúc đáng xấu hổ đến mức khiến người ta muốn đập chết .

      " lời nào sao? Vậy em suy nghĩ đến thằng đàn ông khác sao?" Nghĩ việc với Sở Khương nhìn nhau đắm đuối đưa tình, trong lòng muốn phát điên lên. Sở Khương trở lại, ấy phải bắt đầu hối hận hôn nhân của bọn họ chứ? Bây giờ Sở Khương phá kén thành bướm, có đủ khả năng để chống lại . Mà còn gì có thể uy hiếp rồi, phải sao? Lấy năng lực bây giờ của Sở Khương, nếu biết thân thế mình phản pháo càng thêm lợi hại ?

      Mới vừa rồi gọi A Chính điều tra thành tích mấy năm của Sở Khương ở Wall Street. tệ, rất khá, Mạnh, em trai của mày rất có khả năng. Ngay cả Giang Doãn Chính tài năng trong kinh doanh năm đó cũng tán thưởng như vậy. Nhưng làm lơ có nghĩa là Sở Mạnh là kẻ vô tích , mấy năm này cổ phiếu Sở Thành chính thức đưa ra thị trường Hongkong, đường tăng giá. tay tạo dựng công ty, phát triển ngày càng hưng thịnh, muốn từ trong tay đoạt lại Sở Thành cũng phải là chuyện dễ dàng như vậy.

      Nếu người đó phải là Sở Khương, có lẽ vì có đối thủ này mà kiêu ngạo. Nhưng mục đích bây giờ của đối thủ là Sở Thành, còn có vợ , làm sao mà vui vẻ được.

      " chuyện đí! Có phải tình nhân cũ trở lại muốn đẩy chồng mình ra ?" trầm mặc của khiến cho rằng là vì Sở Khương.

      " tránh ra, em muốn với ." Ngưng Lộ xoay người nhắm mắt lại, muốn để ý cái tội danh biết từ đâu ra của buộc vào .

      "Em cự tuyệt tôi sao?" Cương quyết đem mặt đối mặt lần nữa. Thái độ của làm thất vọng. Là bởi vì còn Sở Khương, cho nên nhìn đến nó trở về nên muốn thân mật với sao?

      "Trả lời , Ngưng Nhi. Em có hối hận gả cho hay ? Có hận chừa thủ đoạn nào cưỡng ép em ? Em có chút. . . . . . thích ?" Thanh của mềm mại như nước, sắc mặt lại thô bạo như núi lửa, khiến khuôn mặt Ngưng Lộ trắng xanh. ấy sao chợt hỏi như vậy? Hôm nay chịu kích thích quá nhiều, biết phải trả lời vấn đề của thế nào, nhưng vừa nghe đến giọng như oan uổng kia. Lòng của rất khó chịu, cổ họng nghẹn ngào, cỗ chua xót xông lên trong mũi, nước mắt cứ như vậy chảy xuống.

      Nước mắt trong suốt dưới ánh đèn ngủ cực kỳ chói mắt. Cứ như vậy người đàn ông kia sao? Nhiều năm như vậy vẫn thể dời vị trí của Sở Khương trong lòng sao? Giờ phút này, Sở Mạnh đột nhiên cảm giác được mình thất bại hoàn toàn.

      "Xem ra là muốn quá nhiều." Sở Mạnh tự giễu cợt mình, cười nhạt tiếng, phản ứng của hoàn toàn trả lời nghi vấn của : "Trong mắt em, trừ có tiền chỗ nào cũng sai hả? Nhưng nếu em gả cho , cũng thể nhớ đến thằng đàn ông khác!"

      chợt đè vào gối đầu mềm mại, bàn tay bấm chặt cằm , bắt ngẩng đầu lên, từng chữ từng câu uy hiếp: " bất kể em có còn muốn hay , nhưng bây giờ em là vợ của Sở Mạnh , là mẹ của con trai . Coi như em muốn, cũng phải ngoan ngoãn nằm ở giường của !" Sau đó, tức giận từ người bò dậy, xoay người cũng quay đầu lại rời phòng, “rầm” tiếng đóng cửa.

      tức giận, rất tức giận. . . . . . Nhưng tại sao? cũng gì mà tức giận đến như vậy sao?

      "Sở Mạnh, cái người luôn tự cho mình là đúng này, em chán ghét ! Đáng ghét! Chết !" Đôi tay ngừng đấm vào gối đầu mềm mại, Ngưng Lộ đau khóc thành tiếng.

      ***

      Chương 76: Cuộc Chiến Của Đàn Ông

      Phần 4

      Hôm nay, sau khi Ngưng Lộ ở đưa con trai nhà trẻ thẳng về nhà mà là nhờ lão Trương chở tới trường học chuyến. Ngày hôm qua giáo viên hướng dẫn gọi điện thoại cho , luận văn tốt nghiệp của cần sửa đổi chút, cho nên hôm nay phải ghé qua trường.

      Từ phòng làm việc giáo viên ra ngoài, Ngưng Lộ trong sân trường đến thể quen thuộc hơn, nơi này bông hoa, ngọn cỏ, cành cây vẫn thay đổi qua nhiều năm như vậy. Bạn cùng khóa với sớm tốt nghiệp, mà vẫn kéo dài luận văn tốt nghiệp cho đến tận bây giờ! học chẳng qua là vì có quá nhiều thời gian trống mà thôi, bằng tốt nghiệp đối với có chút tác dụng gì cả. Bởi vì Sở Mạnh thể để cho ra ngoài làm việc.

      Dù sao về nhà cũng có mình, bằng dạo chút! Ông chồng có lí do lại nổi giận đùng đùng của từ đêm hôm đó đến giờ vẫn chưa về. chỉ thông qua con trai biết được hình như bề bộn nhiều việc, nghe gần đây công ty có chút vấn đề. ràng làm gì cả nhưng lại ban cho tội danh, hơn nữa còn cho cơ hội bác bỏ.

      Nhưng tại sao muốn hỏi vấn đề như vậy? Đáp án đối với quan trọng sao? Lúc ấy ngây ngẩn cả người, biết trả lời như thế nào. Nhưng bây giờ nửa tháng, có đáp án sao?

      Hối hận cùng kết hôn sao? chưa từng nghĩ đến hai chữ “hối hận” này. Đây là chính lựa chọn phải sao? Có lẽ có lúc đối với có chút quá đáng, có chút từ thủ đoạn, nhưng lại chưa từng thực tổn thương . Ừ, là có chút đau lòng!

      Sau đó hỏi có thích dù chỉ chút ? Cái vấn đề này vẫn muốn tìm hiểu, cũng nghĩ ra đáp án. Khi còn trẻ, Sở Khương say đắm, cái phần tình cảm trong sáng đó cắm rễ sâu trong lòng, nhưng trước đó buông tay, cho nên có quyền lợi cái gì nữa. Nhưng từng tự nhủ, đời này trừ người thời niên thiếu, chuyện tình cảm với bất kỳ người đàn ông nào khác.

      Nhưng bây giờ người đàn ông làm bạn với nhiều năm muốn báo đáp tình cảm, nên làm cái gì bây giờ? luôn cho rằng ra thích , dù là mấy năm này quan tâm đến công việc nhiều hơn , nhưng biết vẫn luôn quan tâm , mặc dù chỉ luôn liên lạc với con trai.

      Làm sao báo đáp đây? Lòng Ngưng Lộ ngổn ngang! Thích ? Hay vẫn thích?

      Bởi vì buổi sáng là thời gian lên lớp, cho nên sân trường yên tĩnh, thỉnh thoảng có học sinh xe ngang qua. dạo hơi mệt, Ngưng Lộ muốn đến ghế đá dưới tán cây ngồi xuống, lúc nhấc chân đó, thời gian chợt dừng lại.

      Sao Sở Khương lại ở chỗ này?

      Nhiều năm như vậy vẫn thay đổi, luôn thích vừa đường vừa nghĩ chuyện. Lúc từ phòng làm việc giáo viên hướng dẫn ra, vẫn theo , thế nhưng lại phát theo ở phía sau, là suy nghĩ quá chuyên tâm hay là che giấu quá tốt?

      Trở về nước tháng, vội bận chuyện khác. Nhưng kể từ ngày đó ở McDonald gặp mặt ngoài ý muốn, đẩy nhanh việc thực kế hoạch. Bởi vì muốn gặp , muốn dùng thân phận khác ở bên . Mặc dù chẳng qua là thực phần, nhưng chỉ cần cố gắng hơn nữa, phải có vấn đề gì sao?

      "Lộ Lộ, lâu gặp, nhớ sao?" Giống như trở lại là Sở Khương ôn hòa của 6 năm trước, trong giọng trở nên ấm áp hơn.

      "Sở Khương, khỏe ?" Hai mắt Ngưng Lộ ướt. Nhiều năm như vậy thấy người cũ, chỉ có thể câu chào hỏi ngắn đến thể ngắn hơn này sao? Muốn gì sao? Còn có thể thêm gì nữa chứ? Năm tháng qua giữa bọn họ cũng lâu đến thế. còn là thiếu nữ đơn thuần đó, mà cũng phải là người con trai có nụ cười ấm áp, vẻ mặt nho nhã đó nữa rồi.

      Sân trường quả phải là nơi tốt để chuyện, cho nên sau nửa giờ, bọn họ vào quán cà phê trong khách sạn năm sao.

      Ngưng Lộ có cách nào cự tuyệt chút cầu của . Dù sao năm đó bọn họ rời xa nhau quá vội vàng, mà ngay cả cơ hội giải thích cho cũng có, sau đó liền kết hôn cùng Sở Mạnh, tiếp theo là xuất ngoại.

      "Lộ Lộ, những năm gần đây em sống tốt ?" Ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Sở Khương nhìn khuôn mặt người phụ nữ dịu dàng quyến rũ đối diện. thay đổi, thay đổi, trở nên càng có vị đàn bà, thay đổi khiến muốn ôm vào trong ngực mà trân trọng tốt. Nhưng mà, còn có thể sao? Lộ Lộ, em chính là Lộ Lộ của sao? nỗ lực nhiều năm như vậy, chính là vì chờ đợi ngày này!

      "Sở Khương, cám ơn ! Em rất tốt, rất tốt!" Mặc dù Sở Mạnh đối xử với lúc nóng lúc lạnh, nhưng kể từ khi tên tiểu tử kia ra đời, cuộc sống của hề xám xịt, ánh sáng nữa, nhìn con ngày từng ngày lớn lên, rất hạnh phúc. Dù là tại càng lớn càng phách lối càng nghe lời, nhưng chính là bởi vì có con làm bạn, rất vui vẻ.

      "Lộ Lộ, em có nghĩ qua muốn rời khỏi hai ? Em thương ấy phải ? Chỉ là bởi vì có con nên thể ở chung chỗ với ấy đúng ?" Nghe được trả lời như vậy, bình tĩnh của Sở Khương trong nháy mắt sụp đổ, kích động nắm tay của . Vì biết đáp án mà khẩn trương.

      "Sở Khương, cần như vậy được ? Trước buông em ra ." Đối với kích động bất thường của Sở Khương, Ngưng Lộ sợ hãi. Trước kia Sở Khương chưa bao giờ như thế.

      "Lộ Lộ, em hãy nghe được ? Những năm này, mực cố gắng học tập, cố gắng làm việc, chính là chờ ngày có thể đứng ngang hàng với hai, mang em về bên cạnh . Em phải sợ được ? chỉ muốn em trở lại bên cạnh . còn là Sở Khương giúp gì được em rồi. Rời khỏi hai, trở lại bên cạnh được ? có năng lực bảo vệ em, để cho em bị thương tổn nữa." Càng khẩn trương, Sở Khương càng giữ chặt Ngưng Lộ tay hơn, để cho nhúc nhích, trong giọng của Sở Khương có cất giấu quá nhiều lo lắng.

      Ở nước Mĩ nhiều năm như vậy, ban đêm chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ nếu làm sao có thể quên được? Nhiều khổ đau như vậy cũng chịu đựng, phải là vì có ngày có thể đứng trước mặt sao? Tại sao có phấn khởi, vui mừng đến khóc như trong tưởng tượng của ?

      "Sở Khương, bình tĩnh chút nữa cùng em chuyện được ? nên như vậy, làm tay em đau!" Ngưng Lộ nghĩ tới Sở Khương kéo tới đây chính là muốn những lời này. Lời của khiến đau lòng! Nhưng kết hôn rồi, còn có đứa con trai rất đáng , giữa bọn họ bỏ lỡ quá nhiều, thể nào quay lại được nữa. còn ? biết, chỉ biết mình rất có lỗi với !

      "Lộ Lộ, có cách nào tỉnh táo! Em căn bản hai, tại sao còn phải ở bên ấy? Em ly hôn với ấy được ? nhất định đối xử tốt với con em!" Lúc này Sở Khương dường như mất lý trí, chỉ nghĩ tới trước mặt này, chỉ muốn dắt tay đời kiếp cũng cách xa.

      "Sở Khương, như thế này làm sao có thể chuyện? Em muốn về! Buông tay em ra." Nhưng sao có thể địch nổi sức lực của đàn ông? Mặc dù lúc này có người nào, nhưng động tác bọn họ quá lớn khiến phục vụ đều nhìn lại. Trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, Ngưng Lộ hé miệng cắn lên tay Sở Khương.

      "Lộ Lộ, em sao có thể?" Đau đớn tay khiến lý trí Sở Khương rốt cuộc trở về. Nhìn dấu răng thẳng hàng mu bàn tay trắng nõn, Sở Khương thể tin được người dùng miệng cắn là Quan Ngưng Lộ. Lộ Lộ của luôn dịu dàng động lòng người, từ bao giờ lại có hành động thô lỗ thế? Hay là theo bên cạnh hai lâu nên tính tình thay đổi? thể tin được.

      " xin lỗi, Sở Khương. Em về trước, chờ tỉnh táo lại rồi !" Vừa được tự do, Ngưng Lộ lập tức cầm túi xách đặt ở bên cạnh lên, chạy ra ngoài cổng.

      Sở Khương cũng có ngăn lại. vuốt dấu răng mu bàn tay, mặt khôi phục tỉnh táo. hai, bất kể như thế nào, lần này em nhất định buông tay. Quyết ! mặt Sở Khương lóe lên kiên định thể lay chuyển.
      tutu, OrchidsPhamthaominh91 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 76: Cuộc Chiến Của Đàn Ông
      Phần 5

      "Mạnh, cần mình ra mặt sao?" Tống Tử Tự cùng Sở Mạnh từ phòng cao cấp khách sạn xuống, ra trước thang máy, Tống Tử Tự nhìn khuôn mặt bình tĩnh của bạn tốt.

      Mấy ngày trước, nhận được tin tức từ các trưởng bối trong nhà, trong ba cổ đông lớn của Sở Thành, từ lão Lục cùng Tống gia cũng có chút giao tình vả lại ở hai giới chính thương có lực ảnh hưởng thể xem biết được, gần đây nội bộ Sở Thành thể nào yên bình, hai cổ đông lớn khác lại dám cầm cổ phần trong tay chuyển nhượng cho Nhị Thiếu Gia Sở gia mới từ Mĩ quốc trở lại, luôn tham dự các quyết sách công ty. Vị Nhị Thiếu Gia đó xem ra bản lãnh , hai vị cổ đông kia phú quý, những năm gần đây dựa vào Sở Thành kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền, ai lại chịu đem cây rụng tiền này cho người khác chứ? Lại nếu là thu mua, phải vận dụng bao nhiêu người thuyết phục và tốn hao bao nhiêu tiền mới có thể thành công? Nhưng Nhị Thiếu Gia Sở gia làm được, chỉ vẻn vẹn trong thời gian ngắn ngủi gom góp được số tiền lớn như vậy, hành động này cũng đủ để mọi người nhìn với ánh mắt khác.

      Mà vị lão Lục kia, Sở Khương cũng có tìm ông chứ? Nhưng ông biết Sở Mạnh cùng Thái Tử Gia Tống gia là bạn bè, cho nên mới tạm thời có động tĩnh mà truyền tin cho Tống gia, là muốn thăm dò ý kiến Sở Mạnh sao?

      " cần, nếu nó có bản lãnh đoạt được, vậy mình còn lời nào để ." Sở Khương quả nhiên phải vật trong ao! (ý chỉ tầm thường). Trước mắt Sở Mạnh nắm giữ 32% cổ phần Sở Thành, còn có 30% trong tay Sở Vân Thiên, trừ ba cổ đông lớn, là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất, nhưng nếu Sở Khương có thể đem ba cổ đông kia thu lại, vậy vị trí tổng giám đốc Sở Thành phải đổi người ngồi. Chẳng qua là, nếu Sở Vân Thiên mà biết hai em họ đấu tranh nội bộ, ông giúp ai?

      "Mạnh, cậu rất là hào phóng đó! Nhưng mà mục đích của Sở Khương cũng đơn giản như vậy chứ?" Tống Tử Tự cũng quên “con động vật” nhìn trúng bạn người ta liền kéo lên giường, hơn nữa còn bức hôn người ta, thuận tiện sinh con luôn.

      "Cậu cảm thấy nó có phần thắng ?" Sở Mạnh lạnh lùng nhìn ông bạn ràng chỉ muốn xem kịch hay. ra trong lòng cũng có phần thắng, chẳng qua là muốn suy nghĩ mà thôi. Mấy ngày nay vì chuyện của công ty cố ý bận rộn đến mù trời mịt đất, cũng chịu trở về nhìn khuôn mặt làm phiền lòng kia.

      "Cậu có phần thắng hay mình biết, nhưng mà mình biết người ta khẳng định dụng tâm hơn so với cậu rồi!" Hai người sóng vai mà khỏi khách sạn, Tống Tử Tự tinh mắt phát quán cà phê mởi mở trong khách sạn, người nhìn vô cùng nhìn quen mắt đó phải là người bọn họ tới sao? A, còn cùng bạn trai cũ trong truyền thuyết, bộ dạng dường như rất thân mật! Aizz, cũng biết “người nào đó” thấy được như thế nào?

      Nhìn theo hướng Tống Tử Tự, Sở Mạnh cũng nhìn thấy. Xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, đôi nam nữ tay nắm tay giống như muốn tỏ tình phải là vợ và em trai sao?

      Sở Mạnh chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng ót, bọn họ làm cái gì? Ở trước mặt bàn dân thiên hạ mà “chàng chàng thiếp thiếp” sao? Trước mặt trèo tường hả? Quan Ngưng Lộ, sao có thể!

      "Mạnh, cậu làm gì vậy?" Tống Tử Tự vội vàng kéo lại Sở Mạnh muốn xông về trước. Có lẽ chẳng qua là hiểu lầm sao? nên xúc động mới phải.

      "Tìm người đánh nhau." Dùng sức hất tay Tống Tử Tự ra, Sở Mạnh muốn nổi giận đùng đùng tới, lại thấy cái bóng người nhắn đó chạy như bay ra ngoài.

      "Ha ha, hay là cậu xem chút em Ngưng Lộ xảy ra chuyện gì chứ?" Đánh nhau? Cậu ta còn là thiếu niên 18 tuổi ư, lại còn xúc động như vậy. Nhưng mà lấy hành động vừa rồi như vậy, nếu có người còn lôi kéo tay em Ngưng Lộ thả, nghĩ có lẽ thấy máu đổ.

      Ngưng Lộ chạy đến chiếc taxi, vội vàng ngồi lên, lòng của vô cùng rối loạn! Vì hành động của Sở Khương mà rối loạn lên. luôn biết tình cảm của , thế nhưng thể tiếp nhận . Ngay cả khi tình có còn tồn tại trong hay ! ép hỏi có phải có tình cảm với Sở Mạnh hay , biết. Bây giờ đầu rất đau! Chỉ muốn tìm chỗ yên lặng để bình tĩnh chút. Nhưng là trừ về nhà, biết mình còn có thể đâu?

      Sở Mạnh chạy đến chậm bước, ảo não nhìn ngồi lên xe . Nhìn biển số xe cùng hướng chiếc xe chạy, Sở Mạnh lập tức xoay người lấy xe mình.

      Ngưng Lộ ngồi ở trong taxi ôm túi xách của mình, đột nhiên, tài xế taxi mắng tiếng, truyền tiếng phanh xe gấp: "Chết tiệt, khốn kiếp, rốt cuộc có biết lái xe hay ?" "Chú tài xế, xảy ra chuyện gì sao?" Ngưng Lộ ngồi ở hàng ghế sau vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình bị đụng phải ghế ngồi hàng trước do phanh gấp, cái trán trắng nõn lập tức hồng: " à, ngồi vững chút nha. xem xe trước mặt kìa, hiểu vì sao tự dưng dừng ở giữa đường, chút đạo đức cũng làm sao giáo dục người nhà chứ!" Tài xế oán trách, người này lái xe cũng quá cẩu thả?

      Ngưng Lộ ngẩng đầu lên, phát chiếc xe kia nhìn quen quen, hình như là xe Sở Mạnh . . . . . . Sở Mạnh? Ngưng Lộ quả nhiên có nhìn lầm, chiếc xe kia chính xác của là Sở Mạnh, mà người đàn ông kia mặt xanh mét tới hướng này.

      Sở Mạnh đến gõ cửa sổ xe Ngưng Lộ ngồi, chỉ chỉ , ý bảo xuống xe. Tình huống bất ngờ khiến Ngưng Lộ giật mình. tại sao lại ở chỗ này? Mắt thấy Ngưng Lộ ngồi bất động, Sở Mạnh nhịn được lại gõ gõ cửa sổ, mà xe chờ ở phía sau, lúc này cũng rối rít ấn còi hoặc đường vòng, làm cho đường ô tô vốn trật tự coi như tốt lại trở nên hỗn loạn: " à, biết người đàn ông này sao?" Tài xế vốn là chuẩn bị chửi ầm lên thấy thế, quay đầu lại hỏi Ngưng Lộ.

      "Vâng!" Ngưng Lộ khó khăn gật đầu, từ trong ví da lấy ra tờ tiền mặt đưa cho tài xế: " xin lỗi, tôi xuống xe ở chỗ này." Nếu như xuống xe, nhất định biến cái đường này trở nên tắc nghẽn luôn sao? Đầu của chợt đau! vừa xuống xe, ngay sau đó Sở Mạnh nắm chặt tay của , đẩy mạnh vào xe mình. Sau đó lời, đạp mạnh cần ga, động lượng lớn, chấn động đến ngay cả dây an toàn còn chưa kịp cài cả người Ngưng Lộ ngửa ra sau: "Sở Mạnh, nên như vậy, đầu em rất đau, cần nhanh như vậy!" Sở Mạnh lạnh lùng liếc cái, tay cầm vô lăng sớm trắng bệch: " nên như vậy? công khai ở tiệm cà phê với bạn trai cũ ấp ấp ôm ôm tại sao với chính mình nên như vậy?" Sau khi thấy sắc mặt tốc độ xe từ từ chậm lại.

      " thấy được?" Khoảng thời gian này phải ở công ty sao, tại sao lại ở quán cà phê đây?

      "Nếu như mà tôi nhìn thấy, phải là định cho tôi đội mũ xanh “sáng ngời” chứ?" (ý chỉ việc bị cắm sừng ở đàn ông)

      "Bọn em có cái gì, làm sao có thể em như vậy?" Người đàn ông này vĩnh viễn phân biệt phải trái như vậy! Ngưng Lộ đón nhận khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của .

      "Cái gì mới gọi là có cái gì? để cho nó đụng vào sao?" trán trắng trở nên đỏ làm cơn giận của lên đến đỉnh điểm.

      "Quả thể lý với !" Đầu đau rồi còn phải ứng phó với tên đàn ông ngang ngược này, Ngưng Lộ xoay mặt ra ngoài cửa sổ, muốn tranh cãi với . là tú tài gặp gỡ binh lính thể gì cả.

      muốn để ý là sao? Chân ga dưới chân lần này bị đạp mạnh, xe lần nữa lao đường lớn, khiến dạ dày Ngưng Lộ có phòng bị muốn nôn hết ra.

      " muốn làm gì?" Ngưng Lộ tái mặt. ấy là người điên!

      "Về nhà làm chuyện AI." ( ý chỉ chuyện “”) Như vậy đủ hiểu chưa? muốn đem tất cả mùi vị, hơi thở của người đàn ông kia người tất cả đều rửa , người của chỉ có thể có dấu vết của mà thôi.
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 77: Chân Tướng Là Gì?


      Phần 1

      Xe đường bão táp đến nhà, câu bọn họ cũng .

      "Thiếu gia, thiếu phu nhân. Sao về sớm vậy?" dọn dẹp phòng khách, thím Trương thấy vẻ mặt Sở Mạnh u ám kéo Ngưng Lộ sắc mặt tái nhợt vào cũng sợ hết hồn. Bây giờ mới buổi trưa, sao bọn họ lại về? Hơn nữa nhìn tình hình có chút ổn!

      Nhưng đáp lại thím Trương chính là tiếng đóng cửa mạnh mẽ phát ra từ lầu.

      "Sở Mạnh, buông em ra. Lạnh quá!" mạch kéo về phòng, Sở Mạnh kéo vào trong phòng tắm. Nước lạnh như băng từ vòi hoa sen xối xuống, ướt tóc của , ướt cả quần áo của .

      "Buông ra sao có thể giúp rửa sạch đây? cho tôi biết nó còn đụng chỗ nào?" Người đàn ông tức giận thả vòi nước ra, ngừng chà xát toàn thân , động tác vừa vội vừa đau.

      " ấy nơi nào cũng có đụng." Chẳng qua là kéo tay cái mà cũng tính sao? Dù sao ra ngoài xã giao, đây coi như là lễ nghi. Nhưng đối với người đàn ông có ham muốn chiếm đoạt mãnh liệt này mà đụng góc áo cũng được.

      "Từng nơi người , mỗi cọng lông, sợi tóc đều là của tôi. Tôi cho phép người đàn ông khác chạm vào . Có nghe hay ? Trả lời tôi!" Cảm xúc rối loạn rồi, thể bình tĩnh lại. Bàn tay điên cuồng, hề tiết chế lực đạo rơi vào trán , bả vai, bụng, thậm chí còn có nơi mắc cỡ kia: "Nơi này, còn có nơi này, đều là của tôi."

      "Vì sao cho ấy chạm vào tôi?" Nước lạnh như băng khiến đầu Ngưng Lộ càng thêm đau, có ý định cãi vả với nữa, mà hai chân như nhũn ra, cứ như vậy ngã vào trong vòm ngực ướt dầm dề của ; vì để cho mình ngã mặt đất nên đôi tay mảnh khảnh chủ động ôm phần hông hoàn mỹ của .

      Bàn tay vốn còn tàn sát bừa bãi người khi nghe thế dừng lại. là vợ của , là người phụ nữ của , làm sao có thể cho người đàn ông khác đụng chạm? Nhưng những thứ này phải sớm biết sao? Tại sao phải hỏi như vậy? muốn từ trong miệng được đáp án gì đây?

      Đôi mắt đen khóa sít sao thân thể kiều trong ngực đó, quần áo sớm ướt đẫm, chất liệu vải dù có mỏng đến đâu khi bị dính nước cũng thể nào che dấu thân thể mềm mại bên dưới ngừng làm người ta phát điên lên kia. Mặc dù có vẻ hơi mảnh mai, lại làm cho người ta tự nhiên này sinh cảm giác - thương xót. Mái tóc đen dài thẳng thả sau lưng, giống như tơ lụa thượng đẳng, giọt nước theo tóc từ từ chảy xuống nền gạch men sứ trắng tinh mặt đất.

      Nhìn như vậy, khiến Sở Mạnh có loại cảm giác thở nổi. Khuôn mặt tỳ vết vì thấm nước mà tựa như nụ hoa bách hợp chớm nở, còn đôi mắt to long lanh như vực sâu đáy, khiến cách nào kháng cự mà chìm đắm vào bên trong, cũng thể tự thoát khỏi, chỉ có thể càng lún càng sâu.

      Sao ấy dừng lại vậy? Ngưng Lộ ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn . Bình thường luôn cắt tỉa chỉnh tề, nhưng sợi tóc dài theo dòng nước mà rũ xuống, khiến cho ngũ quan của dịu ít. vẫn biết đẹp, từ lần gặp gỡ kia, khi đó biết rồi. Nhưng nhiều năm như vậy giữa bọn họ luôn có loại chân tình như gần như xa làm cách nào mà chú ý tốt, nhưng dù sao từ người con trai, vẫn có thể tìm được những đặc điểm của

      Nhưng bây giờ chính , đôi mắt đen như mực lóe ra tình cảm, như muốn chìm ngập vào trong đó.

      " nên tức giận! Có được hay ?" Hầu kết của chuyển động lên xuống, ngón tay mảnh khảnh chầm chậm xoa .

      "Em là của , về sau cần gặp nữa có được hay ? Ngưng Nhi, em là của mình !" Tay bé của vỗ về , trong giọng êm dịu của , tình dục chỉ chực chờ bùng nổ.

      mạch ôm lấy , nụ hôn kịch liệt mang theo ham muốn nồng đậm mút miệng của , lúc hé mồm khẽ thở đầu lưỡi tiến vào thăm dò, liếm khoang miệng ướt át. Bắt được cái lưỡi né tránh, mạnh mẽ dây dưa.

      "Ưm. . . . . ." Môi trong miệng cúi đầu gọi, đầu lưỡi mềm nhũn đáp lại dụ dỗ của , lấy cách thức hồi báo thích nhất đáp lại .

      ra thích ôm, thích vuốt ve, thích hôn sao? sâu trong cái tình cảm đó chứa lưu luyến. Hôn, là tiếp xúc giữa linh hồn và linh hồn của những người nhau.

      Nếu như, tình sâu đậm, si mê, làm sao lại có nụ hôn nồng nhiệt đến thế?

      Ngưng Lộ biết, tim của mình rung động! Lần đầu tiên vì mà rung động!

      Hơi thở từ phòng tắm tràn ra: "Xoạt" tiếng, là tiếng quần áo bị xé mạnh ra, ngay sau đó giọng nữ nũng nịu, kiều vang lên: "Em lạnh!"

      " làm em nóng lên!" Giọng nam trầm mang theo tình dục vang bên tai .

      trừ chấp nhận cũng thể làm gì. Tức giận còn, đau lòng còn, chỉ còn lại tình ý tràn đầy, trầm luân lại trầm luân!

      Khi Ngưng Lộ từ giường tỉnh lại, người đàn ông bên cạnh còn ở đây. Đưa tay sờ gối đầu bên cạnh sớm có nhiệt độ. ra ngoài lúc nào?

      Vừa nghĩ tới “trận chiến” kịch liệt từ giữa trưa kéo dài đến xế chiều kia khiến khuôn mặt vừa tỉnh dậy nóng lên. Từ phòng tắm đến ghế sa lon rồi về giường, bọn họ tựa như hai con dã thú đói khát nhau, thân thể cũng tách ra. Thể lực tốt như vậy khiến lần lại lần ngất , tỉnh lại vẫn còn tiếp tục . . . . . . Trời ạ, hành vi của bọn họ cực kỳ giống dã thú! ngừng tìm kiếm cực hạn trong thân thể đối phương.

      Cũng may, hôm nay phải là cuối tuần, nếu Sở Trí Tu nhất định ở ngoài cửa kêu hô ngất trời. A! Nghĩ đến đây, Ngưng Lộ mới nhớ tới phải đón con trai, có phải là trễ quá ?

      Vội vội vàng vàng muốn đứng lên mặc quần áo, kết quả chân nhũn ra, cả người té xuống đất. ra là buông thả dục vọng đáng sợ như vậy, có hơi sức bò dậy, eo nhức mỏi, bắp đùi bắp chân đau nhức như vừa chạy Marathon xong, bị lạm dụng quá độ rồi. là đáng hận, ràng người dùng sức phải là , tại sao chịu khổ ngược lại là ?

      "Mẹ, mẹ rốt cuộc muốn ngủ thẳng đến khi nào?" Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, thân thể nho như đầu xe lửa chạy như bay tới đây.

      "Bảo bối? Ai đón con về?" Ngưng Lộ kinh ngạc nhìn con trai, may là mới vừa mặc quần áo vào, nếu bị con trai thấy phiền phức lắm.

      "Ba! Mẹ, nhanh chút , bụng con đói lắm!" Sau khi ba đón về bảo cậu chờ mẹ tỉnh lại rồi cùng nhau ăn cơm, sau đó liền ra ngoài.

      "Vậy sao con ăn trước?" Ngưng Lộ nắm tay của con trai cùng ra khỏi phòng. Là đón con về sao? Cuối cùng là ngủ bao lâu?

      " mình con ăn cơm rất nhàm chán!" Thím Trương sớm nấu xong thức ăn rồi, nhưng mà cậu thích ăn cơm mình.

      "Vậy ba đâu?" ở nhà sao? trễ thế này còn đâu?

      "Ba ba có chuyện phải ra ngoài, về trễ chút!" Sở Trí Tu hỏi ba chuyện gì, nhưng ba cho cậu biết. Dù thế nào nữa, cậu cũng muốn biết.

      "À!" Khi nghe con trai ra ngoài, lòng Ngưng Lộ dường như có chút cảm giác mất mác.
      tutu, OrchidsPhamthaominh91 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 77: Chân Tướng Là Gì?

      Phần 2
      trễ thế này, Sở Mạnh đâu? Ha ha, dĩ nhiên là trở về nhà lớn Sở gia ăn cơm rồi! Sở Khương về, kẻ làm hai như đương nhiên phải về gặp mặt. Ngày này cũng phải tới thôi.

      Sở gia, vốn là bữa ăn tối ấm áp lúc này lại tràn ngập khí nặng nề, mỗi người đều có nỗi băn khoăn riêng nhưng ai chủ động phá vỡ. Mỗi người dường như đều chờ.

      Sở Vân Thiên nhìn hai đứa con trai, sau khi gặp mặt vẫn gì, mỗi ăn và ăn. Đây là chuyện xưa nay chưa từng có! Chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà hai đứa nó vẫn vì chuyện lúc trước mà oán hận nhau sao?

      "Đúng rồi, Sở Mạnh. Sao mang Ngưng Lộ và cháu trai ba về?" Sở Vân Thiên thả đôi đũa trong tay ra, muốn phá vỡ cục diện bế tắc này.

      " ấy hôm nay mệt, con muốn làm cho lại mệt nhọc." Sở Mạnh cũng buông chén trong tay xuống. Còn Sở Khương đối diện khi nghe đến tên tuổi Ngưng Lộ, động tác tay cũng ngừng lại. Ba nhất định phải vào lúc này sao?

      "Mẹ xem nó có mặt mũi về! Dù sao tại thân phận của nó cũng nhạy cảm như vậy." Nhìn hai đứa con trai cũng vì đứa con này mà nổi điên, Mộ Bội Văn vô cùng tức giận. Mặc dù nó vì Sở gia sinh ra cháu đích tôn, mặc dù dáng dấp đứa cháu nội này rất đáng , nhưng vẫn thể thay đổi bất mãn của bà đối với Quan Ngưng Lộ. Nếu như phải là nó, hai đứa con trai bà vẫn tốt, để cho Sở gia nhiều năm vắng vẻ, thê lương như vậy.

      "Là con để cho ấy về, mẹ cần gì bất mãn chứ?" Sở Mạnh lạnh lùng nhìn Mộ Bội Văn. Những năm này bởi vì dọn ra ở riêng, cơ hội bọn họ gặp mặt rất ít, quan hệ càng thêm lạnh nhạt giống như mẹ con.

      "Sở Mạnh, con chuyện với mẹ thế đó sao? Mẹ là mẹ con đó!" Mộ Bội Văn cũng ném bát đũa ra. Dưới tình huống này, ai còn có tâm tư ăn gì nữa?

      "Đúng vậy, hai, cảm thấy như vậy rất quá đáng sao? Dù sao nữa, gọi “mẹ” mấy chục năm nay rồi." Sở Khương cầm khăn giấy bàn lên chùi miệng, chữ "Mẹ" dường như cố ý kéo dài.

      "Sở Khương. Em muốn gì?" Sở Mạnh nhìn vẻ mặt Sở Khương tựa như biết gì đó. Hừ, biết cũng tốt, cũng cần phí lời.

      " hai, cảm thấy em muốn gì sao?" Người đàn ông trước mắt đâu còn là Sở Khương năm đó có thể vì chữ tình mà cắt mạch tự sát chứ? Mài luyện quả nhiên là phương pháp trưởng thành tốt nhất cũng là phương pháp nhanh nhất.

      "Quả quá lộn xộn rồi! Các con theo ba đến phòng sách. Ba có việc với hai con." Sở Vân Thiên nhìn hai đứa con trai của mình cấu xé lẫn nhau, tức giận đùng đùng tới thư phòng.

      Những năm này mặc dù ông đem toàn quyền Sở Thành giao cho Sở Mạnh xử lý, nhưng chuyện nên biết ông vẫn biết. Trước đây lâu, biết Sở Khương dùng thủ đoạn gì nắm trong tay 20% cổ phần từ hai trong số ba cổ đông lớn, bây giờ tích cực liên lạc với người khác là lão Lục có 18% cổ phần.

      Có thể trong mấy năm ngắn ngủn thế có thành tích lớn như vậy, Sở Vân Thiên phải cảm thấy kiêu ngạo mới đúng. Nhưng lúc này ông chỉ có phiền lòng! Vô cùng vô tận phiền lòng. Kế hoạch chệch đường ray rồi.

      Nếu như Sở Khương nắm 18% cổ phần khác, vậy nó chính là cổ đông có nhiều cổ phần nhất Sở Thành, vị trí tổng giám đốc Sở Thành chính là của nó. Nhưng đây phải là kết quả ông muốn, ông muốn em bọn nó tương tàn. Cho nên hôm nay ông muốn hai đứa trở về ăn cơm, chính là muốn với bọn nó vấn đề này. Ông nghĩ tới xấu nhất kết quả, nếu như Sở Khương khư khư cố chấp nhất định phải tranh giành với Sở Mạnh, ông thể đem cổ phần tay mình chuyển cho Sở Mạnh. Ông thể nào để cho Sở Mạnh ở dưới vị trí tổng giám đốc Sở Thành được, quyết thể nào!

      Mộ Bội Văn giải thích được, nhìn ba người đàn ông rời , đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an. Giống như là có chuyện lớn gì sắp xảy ra. Đây là lần đầu tiên bà cảm thấy sợ sau nhiều năm như vậy! biết sợ hãi hay sao mà bà tự chủ về phía phòng sách.

      Bà sợ chuyện mà ba cha con bọn họ muốn , rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao thể để cho bà biết?

      "Xoảng" tiếng, tiếng vang lanh lảnh trong đêm tĩnh lặng có vẻ đặc biệt chói tai. Là tiếng bình hoa bể tan tành, bình hoa quý đời Thanh cứ như vậy mà chia năm xẻ bảy nằm mặt đất, hình như có ai vì nó mà cảm thấy chút tiếc nuối.

      "Ba, ba có ý gì gì? Chẳng lẽ con phải là con trai ba sao?" Sở Khương phẫn nộ được nhìn chằm chằm Sở Vân Thiên ngồi sau bàn sách. Ba gì? Lại muốn lập tức dừng lại việc mua cổ phần Sở Thành. Đây coi là gì? nỗ lực nhiều năm như vậy làm sao có thể buông tha? Ba làm như vậy phải là rất quá đáng sao? dựa vào năng lực chính mình mà mua được, sao có thể dễ dàng dừng tay?

      Mà Sở Mạnh đối mặt những mảnh vụn đầy đất vẫn câu như cũ. Chiến tranh cuối cùng cũng bắt đầu! Rất đáng được mong đợi, phải sao?

      "Cũng là bởi vì con là con trai ba, cho nên ba mới chịu ngăn cản con làm vậy!" Sở Vân Thiên cũng đứng lên, chiến tranh hai cha con chính thức bùng nổ.

      " hai sao? Đều là con trai ba, tại sao ba thể đối xử như nhau? Bây giờ con dựa vào năng lực của mình nắm giữ, ba có quyền bắt con ngừng lại." Ông là ba của sao? ai có thể ngăn cản nắm giữ Sở Thành.

      "Ba là ba con, con dùng thái độ này chuyện với ba sao? Sở Khương, đồng ý của ba, con thể ngồi lên chức tổng giám đốc đâu."

      "Ba, có lúc con hoài nghi, suy cho cùng con có phải là con trai ruột của ba hay ? Bằng sao có thể có đãi ngộ kém như vậy? Con cũng là người họ Sở, tại sao con thể ngồi lên vị trí đó?" Nếu như ép , ngại vạch trần chân tướng của tất cả chuyện này, tìm người biết tất cả về đối chất. nhất định phải thắng hai, nhất định phải đem người con của về bên mình.

      Chương 77: Chân Tướng Là Gì?

      Phần 3
      "Ba, có lúc con hoài nghi, suy cho cùng con có phải là con trai ruột của ba hay ? Bằng sao có thể có đãi ngộ kém như vậy? Con cũng là người họ Sở, tại sao con thể ngồi lên vị trí đó?" Nếu như ép , ngại vạch trần chân tướng của tất cả chuyện này, tìm người biết tất cả về đối chất. nhất định phải thắng hai, nhất định phải đem người con của về bên mình.

      "Sở Khương, con câm mồm cho ba." Sở Vân Thiên giận đến đỏ mặt. Sở Khương từ đến lớn vẫn luôn khôn khéo, biết nghe lời vì sao ra nước ngoài học mấy năm lại biến thành con người khác?

      "Em nắm chắc có thể mua được cổ phần tay lão Lục thế sao?" Vẫn lên tiếng, Sở Mạnh cười lành lạnh . Ánh mắt nhìn chỗ, hình như suy nghĩ sâu xa gì đó.

      " hai cảm thấy em thể sao?" Tức giận vô cùng, Sở Khương kéo cái ghế bên cạnh qua, ngồi xuống đối diện Sở Mạnh.

      Bốn mắt giao nhau, còn là máu mủ tình thâm trai và em trai ôn hòa, mà là kẻ địch, hận thể nuốt đối phương được.

      "Có thể hay thể phải do em định đoạt. Muốn lên được vị trái tổng giám đốc Sở Thành, phải có năng lực gom góp số tiền khổng lồ trong thời gian ngắn là đủ! rất mong đợi bước kế tiếp em làm gì. Nếu như ba chẳng qua là nhắc tới chuyện này con trước, Ngưng Nhi vẫn còn ở chờ con về!" Sở Mạnh đứng lên sãi bước ra ngoài, kéo cửa phòng sách muốn ra.

      " hai, chờ chút." Sở Mạnh nghe được tiếng Sở Khương, tay kéo cửa dừng lại nhưng cũng xoay người nhìn lại . Giữa bọn họ có gì hay để sao?

      "Ba, có câu con muốn ở trước mặt ba với hai ra." Sở Khương nhìn hai, sau đó nhìn Sở Vân Thiên. Đáng lẽ phải xác định chứng cớ trước, Sở Khương muốn cũng muốn hỏi, nhưng mới vừa rồi hai lại lần nữa trước mặt nhắc đến Ngưng Lộ, thể nhịn được nữa rồi.

      "Cha, có phải bất kể con làm gì, ba cũng ủng hộ con ngồi lên chức tổng giám đốc Sở Thành hay ?"

      "Sở Khương, phải là ba thiên vị! Mà là vị trí tổng giám đốc Sở Thành là của hai con. Đây là nó nên được!" Sở Vân Thiên nhìn Sở Mạnh đứng ở cửa cùng vẻ mặt cam lòng của Sở Khương. Ông có thể sao? Có thể bọn họ chẳng qua là em cùng cha khác mẹ mà thôi sao? Hay nếu tất cả đều phải sao? Chẳng qua đây là điều duy nhất có thể đền bù cho Tĩnh Vân! Chỉ có như vậy, tim của ông mới áy náy! Sở Khương hai bàn tay trắng, phải sao? Vốn lúc đầu ông tính đem cổ phần tay mình giao cho Sở Khương. Nếu như có xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      "Nên được? Chẳng lẽ vì là con trai lớn cho nên vị trí tổng giám đốc chỉ có mới có thể ngồi? Ba, ba xác định hai là con trai của ba sao?" Sở Khương cảm giác mình muốn chết! cho là mình đủ bình tĩnh, chứng minh còn chưa đủ! Chỉ cần là chuyện dính dáng đến Ngưng Lộ, cách nào bình tĩnh, hòa nhã mà chuyện!

      Những lời này vừa ra, những người trong phòng sách kinh hãi, ngay cả Mộ Bội Văn đứng ngoài cửa nghe lén ba cha con bọn họ chuyện cũng kinh hãi. Sở Khương cái gì? Tại sao bà chút cũng hiểu? Sở Mạnh sao có thể phải là con của bà? Làm sao có thể chứ?

      "Bốp", tiếng cái tát vang lên, mặt Sở Khương năm ngón tay đỏ. Là Sở Vân Thiên ra tay với !

      "Con biết con ?" Sở Vân Thiên chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này. Cho dù là , vậy cũng ảnh hưởng đến chuyện Sở Mạnh thừa kế Sở Thành. Nhưng hôm nay nghe những lời này từ miệng Sở Khương khiến ông thể ngồi yên nữa rồi. Rốt cuộc ai gì với Sở Khương? ràng Tĩnh Nguyệt bảo đảm với ông ! Vậy còn có người nào biết bí mật này nữa chứ? thể nào!

      "Ba, ba biết con gì mà!" Sở Khương đưa tay bên má đau rát. An hai cũng bị hù sợ sao? Nhìn cái thân thể cứng ngắc, nhúc nhích kia kìa. Ha ha, là buồn cười! lại có thể gọi người có quan hệ với mình nhiều năm như vậy là hai sao? Mà bây giờ, người này còn mang họ Sở giống , hơn nữa còn đoạt người con , cuối cùng còn có thể danh chính ngôn thuận lấy được quyền thừa kế Sở Thành, vậy là gì chứ?

      Ban đầu, những chuyện cũ này giống như là cố ý khích bác ly gián, có thể nghe hoặc tin, nhưng từ thái độ của ba tối nay, tin chắc tình có hơn phân nửa khả năng xảy ra. Muốn chứng cớ sao? tìm cho bọn họ nhìn.

      "Ba biết con gì hết! Lập tức ra ngoài cho ba. Lời như thế đừng để cho ba nghe được!" Sở Vân Thiên vươn tay run rẩy chỉ vào cửa ra vào.

      "Sở Khương, là ai gì với em sao?" Rốt cuộc Sở Mạnh bình tĩnh lại. Người biết chuyện này quá ba, là bỏ quên khả năng Tiêu Diệc San rồi, đưa ta và dì về Mỹ đúng là thả hổ về rừng! Nhưng chuyện Sở Khương biết hình như còn nhiều hơn ! Đến cuối cùng thế nhưng phải là con trai của Sở Vân Thiên? Vậy là ai? Từ trong kẽ đá chui ra sao?

      "Tôi cũng vậy muốn biết, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?" Mộ Bội Văn đẩy cửa mà Sở Mạnh mở nửa chừng lúc nãy ra, thể nhìn ba người đàn ông bên trong, Sở Vân Thiên giận đến ra lời, Sở Mạnh vẫn như thường ngày nhìn ra cảm xúc bên trong, mà Sở Khương là gương mặt cười lạnh. Bà mang thai chín tháng mười ngày sao có thể là con người khác được? Lời của người khác bà có thể tin, nhưng là từ chính miệng của con trai út ra sao bà thể hoài nghi chứ! Làm sao có thể?

      "Mẹ, cái này phải hỏi ba mới biết!" Sở Khương có hành động gì, chỉ nhìn Mộ Bội Văn.

      "Có phải các người chỉ sợ thiên hạ loạn hay ? Cái gì cũng có thể ra được sao? Nếu như Sở Mạnh phải con trai tôi, sao tôi phải đem Sở Thành giao cho người ngoài chứ? Thực là hoang đường hết sức!" nhiều lỗi nhiều, Sở Vân Thiên làm sao hiểu đạo lý này? tại ngay cả Mộ Bội Văn cũng chen vào, nếu chuyện vỡ lở cách nào có thể thu dọn được. Ông để ý tới những người trong phòng sách nữa, chắp tay sau lưng sãi bước lên lầu.
      tutu, OrchidsPhamthaominh91 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 77: Chân Tướng Là Gì?

      Phần 4

      "Sở Khương, cho mẹ, cuối cùng là con với Sở Mạnh xảy ra chuyện gì? !" Mộ Bội Văn khẩn trương. Khó trách Sở Mạnh từ sau mười mấy tuổi vẫn lạnh nhạt với bà, bà vẫn cho là nó chỉ trưởng thành độc lập mà thôi, nghĩ tới hôm nay lại nghe từ miệng Sở Khương chuyện động trời đến thế. Vậy có phải Sở Mạnh sớm biết gì hay ? Lúc này, trong lòng Mộ Bội Văn lấy làm kinh ngạc. Giống như có chuyện gì đó mà bà biết, hơn nữa còn là chuyện rất rất quan trọng. Bà nghĩ tới chuyện Tiêu Tĩnh Nguyệt về nước bất thường mấy năm trước, có liên quan với bà ta ?

      "Mẹ, con nghĩ mẹ tự hỏi ba ràng hơn, dù sao ba mới là đương !" Sở Khương nhìn hướng Sở Vân Thiên rời . Đúng vậy, mặc dù là con của bọn họ, nhưng những chuyện liên quan đến bọn họ hề can hệ gì đến . Có điều vì cái ngòi nổ này, nếu như về, có lẽ bí mật này bị giấu diếm hết thế hệ này đến thế hệ khác? Mặc dù mới vừa rồi ba phủ nhận lời của , nhưng nhìn ra được ông hoảng hốt, cho nên mới phải chạy trối chết.

      "Sở Vân Thiên, đứng lại. ràng, đừng nghĩ đến chuyện !" Vóc người hơi mập, biết hôm nay Mộ Bội Văn có phải có sức mạnh nhập thần hay lại có thể đuổi kịp Sở Vân Thiên ở lầu hai, cũng kéo cánh tay của ông.

      "Các người náo đủ chưa? Mộ Bội Văn, em muốn cái gì?" Sở Vân Thiên đứng ở nơi cầu thang, lớn tiếng .

      "Sở Vân Thiên, đừng giả bộ. nhất định có chuyện gạt em! Mới vừa rồi Sở Khương có phải hay ? Vậy con của em ở đâu?" Bà ràng mang thai chín tháng sinh hạ đứa con, bây giờ lại với bà đó phải là con của bà, là người ai chấp nhận nổi.

      "Em muốn cho toàn thế giới biết phải hay ? Mộ Bội Văn, tại chuyện với em. chỉ có thể cho em biết, Sở Mạnh là con trai của , điều này em cần phải nghi ngờ." Lần đầu tiên, Sở Vân Thiên dùng sức hất Mộ Bội Văn ra.

      ra có chuyện gì cái thế giới này có thể giấu giếm được ông trời! Tĩnh Vân, xin lỗi! để cho Sở Mạnh hai bàn tay trắng, chỉ cần ngày còn có .

      "Sở Vân Thiên, dám đối xử với tôi thế sao? Mở cửa! Mở cửa ra! Tôi muốn hỏi ràng." lầu ngừng truyền đến giọng hùng hùng hổ hổ của Mộ Bội Văn.

      Trong nhà lớn, đèn sáng rực rỡ, nhưng chiến tranh thực chỉ mới bắt đầu.

      " hai, tò mò vì sao em biết sao?" Đều có tâm tư của mình, hai em ai để ý tới tiết mục lầu hai, trước sau ra.

      Tối nay bầu trời rất tối, ngôi sao cũng có. Vườn hoa Sở gia chỉ có đèn đường mờ vàng sáng làm cho người ta biết phải đường nào.

      "Quá trình rất quan trọng sao?" Sở Mạnh tới bên cạnh xe, châm điếu thuốc, cho đến khói thuốc lượn lờ giữa ngón tay mới câu. Còn phải hỏi sao? Là bản thân lơ là sơ suất, trách được người khác.

      " hai, bất kể chân tướng việc là gì, em vẫn muốn gọi tiếng " hai". Nhiều năm như vậy, mục đích duy nhất của em là mang Lộ Lộ về. Nếu như đồng ý trả ấy lại cho em, vậy mọi việc em đều có thể buông xuôi." Sở Khương cũng đốt điếu thuốc, đứng cách Sở Mạnh tới mét. Đây là lần đầu tiên hai em bọn họ đứng chung chỗ chuyện hòa bình như vậy sau nhiều năm.

      "Sở Khương, em cảm thấy buông tay sao?" Hít sâu hơi, Sở Mạnh nhìn về phía Sở Khương. Nếu như có thể buông tay, cần gì chờ tới bây giờ? Sở Khương biết sao? nhìn trúng thứ gì đó cho tới bây giờ chưa từng bỏ qua; dù cho từ đến lớn, thứ có thể làm cho coi trọng cực kỳ ít.

      " hai, nếu như chỉ muốn trả thù em, ấy theo nhiều năm vậy cũng trả hết rồi chứ? ấy có lỗi gì phải gánh chịu cái tội danh này? ấy cũng , kiên quyết giữ người phụ nữ bên người có ý nghĩa gì? có hỏi qua suy nghĩ của ấy chưa? Chúng em mới nên ở bên nhau! hai, ấy là người con đời này em , nhưng còn sao? cũng ấy, tại sao để ấy tự do, để cho ấy tìm hạnh phúc của mình?"

      "Sở Khương, nếu như em chỉ là muốn với mấy câu xích mích này, vậy lời nào để ." Luôn thích cùng người khác phân tích nội tâm, Sở Mạnh vứt đầu thuốc lá mặt đất, mở cửa lên xe. làm sao biết trong lòng nó nghĩ thế nào? Tại sao Sở Khương ? sao? Đúng vậy, , rất , vô cùng !!! đến nỗi biết phải làm gì mới đúng. Nhưng Sở Khương đúng chút, , cho dù là thích chút cũng có. Cho nên vẫn ở bên , đó cũng là vì con trai thôi. Nhưng muốn buông tay, phải buông như thế nào?

      " hai, nhất định phải ép em sao? Năm đó chờ lúc em có năng lực trở lại giành phụ nữ với , bây giờ muốn em ra tay đoạt sao?" Sở Khương đưa tay đặt cửa sổ xe.

      "Sở Khương, nếu như em cảm thấy vậy, chính là vậy!" Sở Mạnh lấy tay của ra, đưa tay nhấn, cửa sổ thủy tinh chậm rãi đóng. Đúng vậy, nếu như nó có khả năng đó, vậy đến đây ! phải là người sợ thách thức. Điều quan trọng nhất, muốn bức cái người biết việc kia chính xác nhất ra.

      Dì à, chúng ta sắp gặp lại sao?

      Nếu như phải là con Sở Vân Thiên, vậy là của ai? Dì, ra là người dì nhiều bí mật vậy!

      Xe thể thao đắt tiền lao nhanh đường lớn rộng lớn mà yên tĩnh. Trong xe mở đèn làm cho người ta thấy được tâm tình của người lái xe giờ phút này là gì. Chỉ có ánh sáng của tai nghe tai lóe làm cho người ta biết nghe điện thoại.

      "A Tự, cậu chuyển lời cho lục Lão, chuyển nhượng cổ phần tay ông ta qua cho Sở Khương là được. Những chuyện khác đều cần làm!" xong, Sở Mạnh đem tai nghe bluetooth vứt xuống.
      tutu, OrchidsPhamthaominh91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :