1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiếm đoạt em dâu - Thịnh Hạ Thái Vi (88 chương +7 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 72: TÌNH ĐỘC VÔ GIẢI

      Phần 4
      "Ô, Tiêu tiểu thư hôm nay sao có chút chật vật thế?" Ngũ Thiên Nghiên ra ngoài thang máy, cầm phần văn kiện cần Sở Mạnh ký tên gấp, liền nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Tiêu Diệc San từ phòng làm việc của Sở Mạnh ra ngoài, bên cạnh còn có người phụ nữ với khuôn mặt tương tự, phải là mẹ của ta chứ? Xem ra, tin đồn trong công ty là , Tiêu Diệc San cùng Sở Mạnh là quan hệ bám váy đàn bà. Chẳng qua là Tiêu tiểu thư luôn ngẩng cao đầu sao hôm nay chút tinh thần cũng có? Mà Ngũ Thiên Nghiên bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể chế nhạo đối thủ.

      "Mắc mớ gì tới ?" Vừa nhìn thấy Ngũ Thiên Nghiên, mặt Tiêu Diệc San vốn u ám lại có thể sau giây mà vui vẻ mỉm cười. lợi hại!

      "Dĩ nhiên chuyện liên quan đến tôi. phải là bị tổng giám đốc Sở cách chức chứ?" Ngũ Thiên Nghiên nhún vai.

      "Ngũ Thiên Nghiên, . . . . . ." Tiêu Diệc San tức giận phừng phừng lên kéo lấy Ngũ Thiên Nghiên.

      " ngại. Chúng tôi còn có việc, quấy rầy!" Tiêu Tĩnh Nguyệt kéo con , bà muốn con gây thù chuốc oán, đặc biệt là ở trong công ty của Sở Mạnh.

      Hừ! Ngũ Thiên Nghiên thờ ơ về phía phòng làm việc tổng giám đốc, bị thư kí Phương gọi lại: "Thiên Nghiên, tâm trạng Sở tổng hình như tốt!" Mọi người làm việc cùng nhau nhiều năm, thư kí Phương nhìn cánh cửa đóng, mới vừa rồi lúc vào thấy đất mảnh hỗn loạn, hơn nữa mặt tổng giám đốc có vẻ vô cùng khó chịu, có nghĩa vụ nhắc nhở Thiên Nghiên, tránh cho nàng thành kẻ hi sinh.

      " sao!" Ngũ Thiên Nghiên ra dấu “OK” với thư kí Phương. Tâm trạng tốt là chuyện của ta, chỉ là xin chữ ký mà thôi.

      "Wow, bão tới sao?" Ngũ Thiên Nghiên vào, thấy đất đầy giấy phát ra sợ hãi than. Hiếu kỳ ngồi xổm xuống muốn nhặt lên xem những cái này là gì có thể khiến cho người đàn ông luôn luôn tỉnh táo ở phòng làm việc lại nổi trận lôi đình, nhưng mới thấy ba chữ "Quan Ngưng Lộ" xập giấy tay bị người động tác rất nhanh cướp : "Thiên Nghiên, chuyện này liên quan !" tới 5 giây, giấy đất được dọn dẹp sạch , rất có tố chất làm chủ gia đình! Cũng biết vị Sở phu nhân kia làm chuyện gì khiến Sở tổng của chúng ta nổi giận.

      "Nếu chuyện liên quan đến tôi, vậy coi như thôi! Phiền ký hợp đồng này! Ký thêm đơn nghỉ phép cho tôi luôn!" Ngũ Thiên Nghiên mở văn kiện ra, đặt ở mặt bàn. Thời gian phụ lòng người, Hoành Cơ Tiêu là mục tiêu bọn họ nhìn trúng, ha ha, quy mô công ty mở rộng theo quy mô công trình. Cho nên quyết định muốn nghỉ ngơi tốt thời gian, tốt nhất chạy đến Arab hoặc Nam Phi đều được, cũng tin cái tên giặc Tây chết bằm đó có thể đuổi kịp xa như vậy!

      "Nghỉ phép có thể, nhưng sau khi trở lại phải ở lại chi nhánh K ﹠P bên nước Pháp, bên kia cần tôi cử đại diện. Mà LOS tiên sinh chỉ danh muốn !" Ký nhanh, Sở Mạnh đem văn kiện đưa trả cho Ngũ Thiên Nghiên giận đến ra lời. Vóc người tồi lại có năng lực, nhưng chính là quá dữ tợn, chút vị phụ nữ cũng có, biết LOS làm sao chịu được người phụ nữ như vậy. Người xưa tổng kết câu: “Củ cải rau xanh ai cũng có sở thích riêng” là quá đúng.

      "Xin hỏi Sở tổng, lời mới rồi là có ý gì?" muốn tránh cũng kịp, ta còn muốn tới nước Pháp quỷ quái đó nữa sao? ta nằm mơ còn nhanh hơn!

      "Chính là lời mặt chữ!" Bây giờ người phụ nữ này còn giả bộ à! Giả bộ trước mặt Sở Mạnh ? Thiên Nghiên, cảm thấy mình còn non quá sao?

      "Sở Mạnh, tôi muốn từ chức!" Ngũ Thiên Nghiên cảm giác mình muốn qua đời. Cái người đàn ông nước Pháp biết đâu chui ra, muốn đem ép điên rồi! Người ngoại quốc phải là rất thoáng sao? Đặc biệt là đối với XING (ở đây có thể hiểu là quan hệ tình dục). chỉ là muốn làm trinh già cho nên đem cái màng mỏng kia dâng hiến ra ngoài mà thôi, nhưng lại có người kiêu ngạo muốn đuổi giết ! Muốn chịu trách nhiệm? là vô cùng mắc cười! còn cầu như thế, người đàn ông lại biết xấu hổ ra như vậy. ta cho là mình là đứa trẻ 5 tuổi sao?

      "Tùy ! Nếu như từ chức, tin hay tôi chỉ cần cú điện thoại, LOS tiên sinh trong 10 phút chạy tới phòng làm việc của tôi?" Sở Mạnh luôn luôn thích uy hiếp, dụ dỗ thủ hạ của mình, nhưng có vài người lời quá đáng, cũng thể sử dụng chiêu này vài lần được.

      "Sở Mạnh, tôi hôm nay coi như là nhìn thấu cách làm người của rồi! Tư lợi, nham hiểm, xảo trá, hám lợi! Cũng biết sao trước kia tôi lại thích loại người đàn ông như ! Tôi bị mù! Người phụ nữ bị coi trọng là xui xẻo. Tôi ! muốn phải nhìn thêm nữa." Ngũ Thiên Nghiên giận điên lên, cho nên lựa lời . Sở Mạnh đáng chết, ràng biết cái tên giặc Tây đó có ý đồ, ta lại nối giáo cho giặc! là quá đáng!

      Mới vừa bị người phụ nữ thổ lộ, sau đó thêm người đến đây mắng đáng đồng. Hừ! Gần đây cuộc sống của là đủ đặc sắc đấy! lại biết cuộc sống riêng tư của mình có nhiều người chú ý tới như vậy.

      Xui xẻo? Người phụ nữ được coi trọng lại xui xẻo sao? Em có phải cũng cho là được xem trọng là xui xẻo hay ? Ngón trỏ thon dài vuốt tấm hình tờ giấy trắng, đôi mắt to linh động dường như trách cứ vậy!

      Chữ tình nan giải! Vô giải!!!
      tutu, OrchidsPhamthaominh91 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 73: SÂU


      Phần 1

      Mười giờ tối, Sở gia. Phòng ngủ chính lầu hai, đèn đuốc sang trưng.

      bàn trang điểm mắc tiền, đống mỹ phẩm được bày biện ra, Mộ Bội Văn nhè xoa khóe mắt, làm sao cũng xóa hết nếp nhăn. Ai, năm tháng khoan dung cho bất cứ ai, mỹ phẩm cho dù cao cấp đến đâu cũng giúp con người tránh khỏi năm tháng. Nó ở lúc mình chú ý lưu lại từng chút từng chút dấu vết mặt mình.

      Vứt đống mỹ phẩm sang bên, Mộ Bội Văn quay đầu lại liếc mắt nhìn Sở Vân Thiên nửa nằm ở giường đọc sách. Trước khi Sở Mạnh tiếp nhận Sở Thành, năm 365 ngày, ông ngày về sớm, công việc bận rộn rồi xã giao khiến tóc ông điểm trắng, hai bên tóc mai ngày càng bạc, ông còn là người con trai trẻ tuổi khiến bà chừa thủ đoạn nào muốn cướp bằng được đó. Nhắm mắt lại, Mộ Bội Văn như nhìn thấy hình ảnh của bản thân năm mười sáu tuổi, cùng Tĩnh Vân, Tĩnh Nguyệt còn có Vân Thiên ở trong sân trường tràn ngập hương nhãn . . . . . . Khi đó trời rất xanh, lòng của bà rất thuần khiết và trong sạch . . . . . .

      Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt. ràng biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi mấy chục năm, tại sao còn phải xuất lại? Vừa mở mắt, trong gương vẫn là người phụ nữ hơn 50 tuổi!

      "Vân Thiên. . . . . ." Mộ Bội Văn xoay người lại nhìn Sở Vân Thiên chuyên tâm đọc sách. Ông cũng có phát khác thường của bà, ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì?"

      "Ngày hôm qua, lúc em xem Ngưng Lộ, đụng phải người quen." Suy nghĩ chút, Mộ Bội Văn vẫn ra. Kể từ ngày hôm qua, sau khi đụng phải bà ta, trong lòng bà rất khó chịu, cả tối hôm qua cũng ngủ ngon giấc, cho nên bà quyết định với Sở Vân Thiên.

      "Đứa có vấn đề gì chứ?" Sở Vân Thiên vẫn ngẩng đầu, lật qua trang quyển sách thuận miệng mà hỏi. Nhiều năm như vậy, công việc quá bận rộn, vất vả mới có thể nghỉ ngơi, rốt cuộc cũngcó thể làm chút chuyện mình muốn làm.

      "Sở Vân Thiên, nghe em chuyện hay ?" Mộ Bội Văn hung hăng trừng mắt liếc nhìn người đàn ông vẫn còn đọc sách.

      "Em phải em thăm Ngưng Lộ rồi sao?" Sở Vân Thiên rốt cuộc ngẩng đầu lên. Kể từ sau khi kết hôn, Sở Mạnh cũng rất ít khi về nhà, cũng có chủ động gọi điện thoại cho ông, mấy ngày trước nghe từ thím Trương tẩu mới biết được Ngưng Lộ có thai lại cẩn thận phải nằm viện làm ông sợ hết hồn. Có điều, bởi vì sợ Ngưng Lộ có thai nên tiện, ngày hôm qua ông cùng Mộ Bội Văn, mà tối hôm qua lúc về nhà, hỏi bà, bà lại chịu .

      "Ai! Em là em ở bệnh viện gặp phải người quen." Mộ Bội Văn cầm tay bình nặng nề ném ở bàn trang điểm lên, tức chết ! Mỗi lần chuyện với ông ấy, ông lại có chút hứng thú.

      "Là ai vậy?" Phụ nữ vốn là như vậy, bất kể tuổi bao nhiêu, luôn muốn làm cho người ta suy đoán mình suy nghĩ cái gì. Vơ ông quen biết nhiều, ai biết tới ai?

      " nhất định đoán ra." Mộ Bội Văn thở dài yếu ớt.

      "Người quen của em nhiều đếm hết, biết là ai đâu." Sở Vân Thiên đem lực chú ý về lại sách.

      " người xưa gần 30 năm có gặp lại." Mộ Bội Văn trực tiếp cho ông. Bà cũng tin lần này ông còn có thể tỉnh táo.

      Quả nhiên, "bộp" tiếng, sách tay Sở Vân Thiên trực tiếp rơi xuống đất.

      "Tiêu Tĩnh Nguyệt, bà ta trở lại!" Năm ấy sau khi kết hôn bà cùng Sở Vân Thiên, chị em Tiêu gia còn thấy bóng dáng tăm hơi, biến mất khỏi cuộc sống bọn họ, nghe là chuyển . Mà bà ước gì đời này cũng muốn gặp lại bọn họ! Làm sao bà có thể hỏi thăm tin tức của bọn họ chứ.

      "Tĩnh Nguyệt. . . . . . Em em ở bệnh viện gặp phải Tĩnh Nguyệt?" Sở Vân Thiên mệt mỏi nhắm mắt lại. Tĩnh Nguyệt, phải là đáp ứng tôi trở về nơi này nữa sao? Tại sao ta lại thất hứa hả? ta có phải gặp Sở Mạnh rồi hay ? Sở Vân Thiên cũng biết, những năm gần đây, Sở Mạnh cùng Tiêu Tĩnh Nguyệt vẫn có liên hệ, mặc dù nhiều.

      "Ở cửa bệnh viện. Nhưng mà em với ta chuyện với nhau!" Mộ Bội Văn tới kéo bên chăn cho mình.

      " ta chưa với em cái gì sao?" Sở Vân Thiên mở mắt ra nhìn Mộ Bội Văn, giống như tin lời của bà.

      " cho rằng em với ta chuyện gì đây sao? Vậy có phải muốn biết Tiêu Tĩnh Vân trở về ?" Mấy chục năm làm vợ chồng, bà làm sao có thể biết ông chưa bao giờ có ngày quên Tiêu Tĩnh Vân kia, mặc dù ông tới, nhưng sinh nhật hàng năm của người phụ nữ kia, ông trốn trong thư phòng, cả ngày ra ngoài. Cho nên bà có thể nhịn nhiều năm như vậy là bởi vì bọn họ quả chưa từng gặp mặt, cũng trừ ngày đó ở bên ngoài, Sở Vân Thiên chưa từng thất thường. Bà tại sao phải xích mích với ông ta mà buông tha cuộc sống thiếu phu nhân thư thái? Huống chi, bà thực thương ông! Có thể đoạt được ông từ tay Tiêu Tĩnh Vân, là chuyện bà thành công nhất đời này!

      "Tĩnh Vân. . . . . . Tĩnh Vân. . . . . ." Vừa nghe đến cái tên đó, Sở Vân Thiên lập tức già rất nhiều. Tĩnh Vân của ông, đời này bao giờ trở lại nữa! Cũng trở về nữa rồi! Người ông phải xin lỗi chính là bà! Nhưng ngay cả cơ hội bù đắp cũng cho ông, cứ như vậy mà ra !

      "Sở Vân Thiên! phát điên gì vậy? Bây giờ người ta có lẽ con cháu cả sảnh rồi, ai còn nhớ ông chứ? Lấy tính tình Tĩnh Vân nếu trở về gặp ông nữa. cần si tâm vọng tưởng." Mộ Bội Văn nhìn chồng nằm ở bên cạnh mình còn suy nghĩ về phụ nữ khác, trong lòng bất mãn tới cực điểm. Tại sao? Tại sao qua nhiều năm như vậy, vừa nhắc tới cái tên đó ông còn có thể kích động như vậy? Bà cùng ông qua nhiều năm như vậy, có công lao cũng có khổ lao, huống chi bà còn vì ông sinh ra hai đứa con trai!

      "Nếu như có thể như vậy, tốt bao nhiêu. tốt. . . . . ." Ít nhất phải là trời đất cách xa, vĩnh viễn cách nào thấy nữa. Sở Vân Thiên đột nhiên cảm giác mệt quá, mệt mỏi đến chỉ muốn lẳng lặng nhắm mắt lại.

      "Tốt? Đúng! Rất tốt!" Nhìn Sở Vân Thiên nhắm mắt lại lại để ý bà, Mộ Bội Văn cũng tắt ngọn đèn bên giường. tại mấy cái này có ý nghĩa gì, cái gì cũng quay lại được nữa. Dù là Tiêu Tĩnh Vân trở về sao? Uyên ương khó nối! Đời này nhất định chỉ có thể là như vậy.

      ***************

      Sau khi về hưu, cuộc sống như thế nào?

      Kể từ khi đem toàn quyền công ty giao cho con trai lớn, Sở Vân Thiên còn phải lo lắng, ba ngày bốn bữa cùng đám bạn bè chơi golf, uống trà đến tâm . ra cuộc sống có thể rất đơn giản, tiền nhiều hơn nữa cũng là ngày ba bữa cơm, ngủ giường lớn mà thôi, vui vẻ mới là quan trọng nhất. Đáng tiếc phần lớn mọi người đều hiểu đạo lý này, mỗi ngày ngừng vội việc này, bận việc kia, cho đến khi nhắm mắt mới phát mình có quá nhiều đến chuyện kịp làm, phát ra cũng quá muộn!!!

      ---

      Chương 73: SÂU

      Phần 2
      "Vân Thiên, nhìn ra thân thủ cậu cũng tệ lắm. Cuối tuần chúng ta hẹn nữa." người bạn cũ quen biết lâu nhưng có cơ hội cùng nhau chơi bóng cười lớn sảng khoái.

      "Được, cuối tuần. Địa điểm, thời gian như cũ." Sở Vân Thiên đem dụng cụ chơi golf đặt ở phía sau xe. Gần đây ông đều thích tự mình lái xe, muốn chỗ nào liền đến chỗ đó.

      Vận động đổ mồ hôi khiến cho tâm trạng của ông tối hôm qua khi nghe tin tức Tĩnh Nguyệt mà khá hơn nhiều, biết Bội Văn có đúng là ? Tĩnh Nguyệt, trở về sao? Rốt cuộc vừa vì chuyện gì mà về?

      " Vân Thiên. . . . . ." Chuyện càng muốn xảy ra tới càng nhanh, hơn nữa còn là ở thời điểm mình phòng bị nhất. tiếng " Vân Thiên" khiến tay Sở Vân Thiên kéo cửa xe càng thêm dùng sức, đến gân xanh cũng . Có thể chẳng qua là nằm mơ hay ?

      " Vân Thiên, thể quay đầu lại nhìn chút sao?" Tiêu Tĩnh Nguyệt lẳng lặng đứng ở phía sau ông. Thân thể từng để cho bà động lòng mà lưng hơi gù, chân cũng bắt đầu yếu. ra bọn họ cũng già rồi, trong lúc bọn họ lơ đãng, năm tháng lặng lẽ trôi qua vài chục năm, còn có bao nhiêu thù hận muốn truy cứu? Còn có bao nhiêu trách móc thể ngừng lại?

      "Tĩnh Nguyệt. . . . . ." Lúc quay đầu lại, Sở Vân Thiên cảm thấy cổ họng nghẹn ngào.

      ràng ở trước mắt, năm tháng qua xa như thế. Bọn họ cách xa năm mười bảy, mười tám tuổi xa rồi, rất xa! Xa đến mức muốn nhớ lại nữa!

      Hương trà lượn lờ trong khí, Sở Vân Thiên cùng Tiêu Tĩnh Nguyệt ngồi đối mặt yên lặng, ngoài cửa sổ, cảnh trí cầu nước chảy thanh nhã lại người nào có tâm tư thưởng thức.

      "Tĩnh Nguyệt, em trở lại có tính toán gì hay ?" Sở Vân Thiên rốt cuộc đánh vỡ trầm mặc, bưng ly trà tỉ mỉ lên hớp ngụm.

      "Chẳng qua là trở lại thăm cố nhân mà thôi. Hơn nữa con lớn, cũng muốn trở lại tìm vị hôn phu thích hợp!" cặp mắt Tiêu Tĩnh Nguyệt nhìn mông lung ngoài cửa sổ, đáng tiếc nguyện vọng này sợ khó có thể thực . Nhưng vì con , bà vẫn muốn thử dò xét, nếu như bà đem bí mật kia ra, có thể đặt cược hi vọng cuối cùng lần nữa hay ? Từ trong lời của con , bà biết, con nhìn trúng là phải là gia sản Sở gia, mà là thích người kia. Cho dù là nó mất tất cả Sở gia, con cũng quan tâm đúng ?

      "Nhanh vậy! Diệc San cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi." Sở Vân Thiên từng gặp Tiêu Diệc San khi còn bé lần, nghĩ tới còn nhớ tên của . Tên của con người xưa!

      "Sở Mạnh phải là kết hôn sao? Diệc San nhà chúng ta cũng chỉ kém nó hai tuổi thôi!" Thu hồi tầm mắt, Tiêu Tĩnh Nguyệt cẩn thận cầm ly trà lên.

      "Đúng vậy, con cũng chuẩn bị có, cũng sắp làm ông nội!" Sở Vân Thiên cảm thán lần nữa. Từ đến lớn, đứa Sở Mạnh này chưa bao giờ làm cho người ta lo lắng, trừ việc có dẫn bạn về nhà cũng có nghe qua lại thân thiết với đứa con nào, nhưng ông cũng tiện hỏi. Theo năng lực của nó với tướng mạo sao mà có thể có phụ nữ ? Ai biết người tính bằng trời tính, người nó muốn cưới lại là bạn nhiều năm của Sở Khương hơn nữa muốn đính hôn lập tức. Trong lòng ông làm sao hiểu? Đối với Ngưng Lộ, nhất định là nó dùng thủ đoạn. Nhưng điều này, ông cách nào trách cứ nó. Bởi vì ông là người có quyền lợi cầu nó nhất! Chỉ mong nó có thể đối xử tốt với con người ta, ông cũng coi như là phụ lòng Tĩnh Vân rồi!

      "Vân Thiên, em nghe , vợ Sở Mạnh từng là vị hôn thê của em trai nó?" Tiêu Tĩnh Nguyệt cẩn thận thử thăm dò. Bà muốn biết suy nghĩ của Sở Vân Thiên.

      "Tĩnh Nguyệt, em. . . . . . Làm sao biết?" Cái ly trong tay Sở Vân Thiên thiếu chút nữa rơi xuống đất.

      "Cái này là trong lúc vô tình em nghe được Diệc San . Diệc San bây giờ làm việc ở Sở Thành công việc, cho nên cũng tương đối gần gũi với Sở Mạnh."

      "Diệc San làm việc ở Sở Thành sao?" Điều này làm cho Sở Vân Thiên càng thêm kinh ngạc, tại sao chuyện quan trọng như vậy ông lại biết? Ông giao lại toàn quyền Sở Thành lại nhiều lắm cũng chỉ nửa năm mà thôi.

      "Đúng! Sở Mạnh với sao?"

      “Chuyện người trẻ tuổi, thế hệ trước chúng ta quản nhiều như vậy." Trong nháy mắt sau khi kinh ngạc, Sở Vân Thiên khôi phục tỉnh táo rất nhanh. Ông cũng muốn cũng đồng ý quan tâm.

      "Vân Thiên, sợ Sở Mạnh vì trả thù ân oán đời trước mà cưới con bé kia sao? Nếu hai đứa đều là con trai , cũng quá thiên vị Sở Mạnh rồi chăng?" Tiêu Tĩnh Nguyệt bình tĩnh nhìn chén trà, tâm tình lên xuống bất định.

      "Tĩnh Nguyệt, em muốn gì cứ !" Thiên vị sao? Sở Vân Thiên ở trong lòng thở dài, coi như vậy ! Đây là điều duy nhất ông có thể làm.

      " Vân Thiên, năm đó em giao Sở Mạnh cho , chưa bao giờ hoài nghi sao?" Năm đó trùng hợp như vậy, dĩ nhiên chỉ là trùng hợp. Chị hai có thể quan tâm, chịu mấy cái khổ cực kia, nhưng Tiêu Tĩnh Nguyệt bà chưa bao giờ chịu nuốt thua thiệt, buồn bực vào bụng cả! Huống chi đối phương cũng hết sức quá đáng.

      " nghi ngờ cái gì đây? Đối với Tĩnh Vân, mắc nợ ấy cả đời, nếu như đây là bù đắp duy nhất có thể làm quan tâm." Ông tin tưởng Tĩnh Vân, vẫn luôn tin tưởng ! Chẳng qua là ông có cơ hội có thể chính miệng với tiếng "Xin lỗi em."

      "Dù là Sở Mạnh. . . . . ."

      "Tĩnh Nguyệt, cái gì cũng cần phải rồi!" Sở Vân Thiên ngăn cản lời tiếp theo của Tiêu Tĩnh Nguyệt: " muốn biết cũng muốn nghe. Bất kể thân thế thực Sở Mạnh là gì, cũng thay đổi được nó là con trai Tĩnh Vân, dĩ nhiên cũng là con trai của Sở Vân Thiên . Nếu như đây là điều em muốn biết!" Sở Vân Thiên ngăn cản ý đồ Tiêu Tĩnh Nguyệt muốn .

      " Vân Thiên, em biết vì chị em mà có thể làm được như vậy." Lời của khiến Tiêu Tĩnh Nguyệt xúc động, cái gì bà cũng cần hỏi, đáp án ở trong lòng. Chị hai, ta mặc dù phụ chị nhưng đối với Sở Mạnh là lòng thương, chị có thể yên tâm. có thể yên tâm, chẳng qua là, con đáng thương và cố chấp buông của bà phải làm sao bây giờ?

      "Đây là việc duy nhất có thể vì ấy, phải sao?" Trà lạnh, nhưng ai muốn pha thêm nước nóng.

      "Cuối cùng chị hai có thể an tâm!" Diệc San, con có thể cần lưu luyến si mê nữa ? Lưu luyến người đàn ông vĩnh viễn thuộc về mình?


      "Buổi chiều em muốn thăm chị hai chút, Vân Thiên có cùng ?"

      ", sợ Bội Văn. . . . . ." Ông muốn làm cho Mộ Bội Văn biết chuyện này, chuyện gặp gỡ đầy gió bão này mà biết, đến lúc đó sợ là muốn cách nào thu xếp ổn thỏa.

      "Mộ Bội Văn. . . . . . Vân Thiên, nhiều năm như vậy ta ?" Vẫn để ý, hay là hỏi ra .

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 73: SÂU

      Phần 3

      "Tĩnh Nguyệt. với ấy chưa tới có hay , nhưng kết hôn bạc đãi ấy, huống chi bọn cũng cùng nhau lớn lên, có tình cũng có những thứ tình cảm khác." Sau khi Tĩnh Vân , ông biết ông thể nào người khác nữa, nhưng ông là người thừa kế duy nhất của Sở gia, ông có biện pháp khác.

      "Về sau hai người có đứa con." Bọn họ là vợ chồng bình thường, làm sao có thể có con chứ? Tiêu Tĩnh Nguyệt, mày khờ!

      "Tĩnh Nguyệt, đó là trách nhiệm của ." người đàn ông cùng người phụ nữ lên giường liên quan đến hận. Đây là bệnh chung của đàn ông khắp thiên hạ, phải là Sở Vân Thiên ông muốn làm Liễu Hạ Huệ mà có thể làm.

      "Tốt lắm, chúng ta cần những thứ này nữa. Vô dụng! Vân Thiên, lần này em trở về phải là muốn phá hư cuộc sống của các người, chẳng qua là cùng Diệc San về thuận tiện thăm chị hai luôn. Em trước! Tạm biệt!" Tiêu Tĩnh Nguyệt chỉ cảm thấy ngực buồn bực phải khó chịu, muốn ở trong phòng trà bịt kín này nữa. Tạm biệt? tạm biệt? Bọn họ cần thiết gặp mặt lại nữa!

      "Tạm biệt, Tĩnh Nguyệt!" nhìn Tĩnh Nguyệt rời , Sở Vân Thiên thấp mắt xuống.


      *****************

      Nghĩa trang Thạch Hổ Cương.

      "Chị hai, xin lỗi chị. Lâu như vậy cũng tới thăm chị rồi!" Tiêu Tĩnh Nguyệt đem bó hoa đặt trước bia mộ, với khuôn mặt mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền trong bức hình.

      "Sở Mạnh trưởng thành, rồi kết hôn cũng chuẩn bị có con. Vân Thiên đối với nó rất tốt, rất tốt. Chị có thể yên tâm! Nhưng mà chị à, chị biết ? Thế nhưng Diệc San lại Sở Mạnh. Nhưng đứa kia, chút tình nam nữ đối với Diệc San cũng có, nhất định Diệc San chỉ có thể thương tâm. Chị, chuyện đời trước vì cái gì ngừng tái diễn? Em thương xót Diệc San tại sao phải chịu loại hành hạ này? Cuộc đời của em đủ thê lương rồi, con em lại bước vào vết xe đổ của em. Chị, chị biết ? Có lúc em ghen tỵ với chị." tới chỗ này Tiêu Tĩnh Nguyệt ngừng lại, khóe mắt lệ.

      "Từ chị được ba mẹ hơn em, học tập lại giỏi hơn em. Trưởng thành có thể cùng người con trai mình thích ở bên nhau. Nhưng mà chị biết ? Em cũng thích Vân Thiên. Nhưng mà em lại thể giành với chị, bởi vì ba mẹ muốn chị đơn mà đem em từ Nhi Viện về. . . . . ." Đúng vậy, cho nên bà rất cam lòng! Nhưng ba mẹ còn sống, bà sao có thể phụ công ơn nuôi dưỡng của họ được.

      "Chị, tại những thứ này có ích lợi gì nữa đây? sống hơn phân nửa đời người, em muốn đời này Diệc San chịu thống khổ từ người đàn ông như em." Tiêu Tĩnh Nguyệt lau sạch nước mắt, giơ tay lên cầm cái cuốc để xúc cỏ, từ từ cạy từng viên gạch mấy chục năm qua dưới lớp bùn nhão kia, cho dù là mài rách da cũng tiếc. May là lúc này phải là tảo mộ, nếu người ta cho rằng bà đến quậy, để người chết yên giấc.

      Cuối cùng đem gạch lấy ra, cái hủ tro cốt đó hình chữ nhật ra ngay trước mắt: "Chị, xin lỗi! Để bí mật này an nghỉ với chị ! có người biết thêm nữa! Ngày mai em đem Diệc San về Pháp!" Tiêu Tĩnh Nguyệt từ trong người lấy ra cái túi giấy dầu đặt nhè trong hủ tro cốt của Tiêu Tĩnh vân. Hãy để cho tất cả mọi chuyện cùng chị hai qua đời tan thành mây khói ! Nhiều năm như vậy, bà cất giấu cũng rất mệt mỏi!


      *************************

      "Mẹ, tại sao?" Tiêu Diệc San thể tin được lỗ tai mình. Vậy mà mẹ gọi dọn dẹp hành lý ngày mai trở về Pháp. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mặc dù lúc đầu mẹ có ủng hộ theo đuổi Sở Mạnh, nhưng cũng có phản đối phải sao? Tại sao đột nhiên lại gọi về?

      "Diệc San, có những thứ cưỡng cầu đến. Mẹ cuối cùng cũng nhìn thấu! Mẹ muốn con sai lần giống mình." Hơn nữa, Sở Mạnh phải là Sở Vân Thiên, căn bản chút cơ hội Diệc San cũng có. Lòng của đứa kia quá thâm trầm, thích hợp với Diệc San, đau dài bằng đau ngắn!

      "Mẹ, chúng ta còn chưa đem chuyện ràng cùng Sở Mạnh, có lẽ ấy thay đổi chủ ý đây? Phải hay ?" Tiêu Diệc San còn chưa muốn buông tha, nhưng nếu như ngay cả mẹ cũng đồng ý lời của , chút biện pháp cũng có.

      "Diệc San, con là người dễ thay đổi chủ ý của sao?" Tiêu Tĩnh Nguyệt ngồi ở mép giường trấn an con .

      ", con tin. thử chút làm sao biết?" Cá tính Tiêu Diệc San trước giờ luôn cố chấp, muốn chuyện gì nhất định phải làm. Lúc trước có thể chịu được lâu như vậy là bởi vì Sở Mạnh vẫn chưa kết hôn, cũng có bạn . Nhưng tại khác, ấy kết hôn còn chuẩn bị có con, nếu như thừa dịp lúc này vì mình tranh thủ ra tay, đời này cũng có cơ hội.

      dùng sức đẩy mẹ ra, Tiêu Diệc San xông ra ngoài, nhất định phải tìm Sở Mạnh chuyện.

      "Diệc San, thể ." Tiêu Tĩnh Nguyệt đuổi theo con đến cửa tiệm rượu, mắt thấy con chuẩn bị ngồi vào xe, bà lao mình ra đường phố tấp nập, bà nhất định ngăn lại nó. Bà đáp ứng Sở Vân Thiên , hôm nay cũng đáp ứng chị rồi. Chỉ cần Sở Mạnh tốt là được rồi!

      "Mẹ. . . . . ." Trong tiếng thét động trời, thân thể Tiêu Tĩnh Nguyệt giống như lông vũ, nhàng bay lên cao rồi rơi xuống đất. Máu đỏ tươi càng ngừng chảy từ đầu của bà, mũi, miệng, từ toàn thân chảy xuống; trong nháy mắt, mặt đất nhiễm đỏ …

      Tại sao có thể như vậy? rang mọi chuyện đều tốt mà!

      "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Xin lỗi. . . . . . Xin lỗi mẹ." Tiêu Diệc San toàn thân run rẩy quỳ mặt đất, muốn đỡ nâng mẹ, cũng dám. Xe cứu thương sao còn chưa tới? Đều do quá tùy hứng, tại sao nghe ý kiến mẹ? Ngộ nhỡ mẹ. . . . . . dám nghĩ tới, cuộc sống mình như thế nào, hai mẹ con các sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, mẹ nhất định thể bỏ lại!

      "Diệc San. . . . . ." Mất nhiều máu khiến hơi thở Tiêu Tĩnh Nguyệt rất yếu ớt.

      "Mẹ, mẹ phải gì hết được ? Xe cứu thương lập tức tới đây!" Nhiều năm có khóc, lúc này nước mắt Tiêu Diệc San như bị đứt tuyến lệ, ngừng chảy xuống.

      "Đáp ứng mẹ, đừng , đừng . . . . . ." Có lẽ đây chính là số mệnh! Chị, có phải chị quá quạnh nên muốn em bồi chị hay ?

      "Mẹ, con đáp ứng mẹ, đáp ứng mẹ. Đừng , đừng nữa. . . . . ." Đúng vậy, với mẹ sống nương tựa lẫn nhau, từ cũng biết mẹ mình nuôi lớn lên dễ dàng, tại mẹ như vậy rồi, làm sao có thể đáp ứng? sao có thể ích kỷ như vậy?

      Thanh của xe cứu thương từ xa đến gần, nhân viên cứu hộ mang băng ca xuống xe, tới mấy phút đến bệnh viện trung tâm.

      Mẹ, mẹ nhất định có chuyện gì.

      ******************

      Đèn phòng phẫu thuật sang lên, lần đầu tiên Tiêu Diệc San cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, ngừng ở bên ngoài tới lui.

      "Diệc San." Sở Mạnh đến rồi.

      " Mạnh, mẹ có việc gì phải ?" Rốt cuộc thấy có người đến, Tiêu Diệc San giống như người chết đuối bắt được bè gỗ, ôm chặt .

      "Diệc San. Có A Tự ở đây, dì có việc gì. Ngồi xuống trước." Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Diệc San, Sở Mạnh lập tức gọi Tống Tử Tự điều toàn bộ chuyên gia tốt nhất ở viện hội chẩn trước, hơn nữa có thiên tài ngoại khoa A Tự ở đây, nhất định để dì gặp chuyện may. Tuy rằng đối với cách làm của các rất bất mãn, nhưng dù sao họ còn là thân nhân duy nhất của mẹ. Đúng vậy, đến, chỉ bởi vì cáccô là thân nhân của mẹ mà thôi.




      Chương 73: SÂU

      Phần 4

      " Mạnh, ở chỗ đây với em có được hay ?" Sau khi đỡ Tiêu Diệc San ngồi xuống, Sở Mạnh nâng tay nhìn đồng hồ, 8 giờ rồi. Bình thường thời gian này đến tầng thượng thăm Ngưng Lộ và chuyện phiếm với con cưng, nhưng hôm nay. . . . . . Sở Mạnh liếc mắt nhìn Tiêu Diệc San, thôi, ngồi nữa chút! Coi như làm chuyện tình nghĩa, dù sao khi còn bé chăm sóc lần, luôn thích thiếu nợ người khác.

      "Diệc San, dì tại sao phải chạy ra giữa đường?" Sở Mạnh nhìn chằm chằm mặt của .

      "Mẹ em là. . . . . . Bởi vì. . . . . ." Nghĩ đến mặt mẹ mới vừa rồi tái nhợt, Tiêu Diệc San bình thường lanh miệng thế nhưng im re. Đúng vậy, mẹ vẫn còn cấp cứu ở bên trong, thể lại sinh ra nhiều thị phi nữa.

      "Bởi vì sao?" Sở Mạnh nhìn vẻ chần chờ mặt .

      "Mẹ muốn em ngày mai cùng mẹ về Pháp, rồi bọn em cãi nhau. Em chạy ra. . . . . . xin lỗi, Mạnh." Tiêu Diệc San cúi đầu. Đúng là kích động cùng tùy hứng của hại mẹ.

      "Người em phải xin lỗi phải là , mà là mẹ em!" Sở Mạnh buông ra, nhắm mắt lại. Nếu như phải là dì gặp chuyện may, Sở Mạnh nhất định gặp lại Tiêu Diệc San. làm ra quá nhiều chuyện khiến muốn thấy rồi.

      "Em biết ." đối với vĩnh viễn là lạnh nhạt như vậy, nếu như phải là mẹ gặp chuyện may, muốn gặp lại chứ? Tiêu Diệc San chợt vì mình mà thương hại.

      Sau đó, hai người cứ như vậy, đều có tâm riêng ngồi ở chỗ đó câu cũng .

      Mà ở lầu cuối trong phòng bệnh, sau khi thím Trương về, Ngưng Lộ uống thuốc, đánh răng xong vẫn ngừng nhìn cửa, bình thường lúc này cũng tới rồi, tại sao tối nay tới? Hay là buổi tối có xã giao cho nên trễ chút? Quản lý công ty lớn như vậy, mỗi ngày còn phải tới đây bồi , nhất định mệt chết đúng ? Ba trước kia cũng bận rộn như vậy, phải sao? Huống chi quy mô Sở Thành căn bản thể so với xưởng gia công của ba.

      ra mỗi ngày tới đây, trao đổi giữa bọn họ là cực ít, hai người đều thích nhiều. Nhưng bác sĩ giao phó, bây giờ Bảo Bảo hoàn toàn có thể cảm ứng được thanh bên ngoài, thường chuyện với con, con có cảm giác .

      Cho nên, gần đây đại nam nhân Sở Mạnh, vừa đến phòng bệnh chút lời cùng Tiểu Bảo Bảo trong bụng. là cùng Bảo Bảo trao đổi, nhưng mà người đàn ông kia cũng chỉ là những câu: "Hôm nay có ngoan hay ?" Hoặc "Ba tới thăm con rồi." Dù sao vượt qua 10 câu, đây coi là trao đổi cái gì chứ? Ngưng Lộ mỗi lần thấy đều có loại xúc động muốn cười, nhưng cũng dám cười nhạo , cũng phải là chán sống mà trêu chọc .

      với Bảo Bảo xong, cũng phải hỏi chút, nhưng bình thường đều là hỏi câu trả lời câu, cho nên cái gì nữa. Cũng có những hành động vượt quá giới hạn, cùng lắm là lúc về khẽ hôn trán chút. Có lúc nhìn bóng lưng có chút mệt mỏi của , Ngưng Lộ muốn ở nơi này nghỉ ngơi, nhưng lời đến bên môi lại nghẹn ngào. sợ quan hệ bọn họ phát triển hướng khác, đây là điều có cách nào mà đoán trước, dám suy nghĩ sâu xa!

      "Sở phu nhân, muốn ngủ sao?" Y tá trực vào nhìn lần thứ hai, nhưng rốt cuộc còn đến sao! đến cũng gọi điện thoại cho chứ.

      "A, chuẩn bị!" Ngưng Lộ quyết định tối nay ngủ sớm chút, cần chờ . Ai biết có đến hay ?

      "Vậy tôi giúp tắt nhạc giao hưởng." Trước lúc Ngưng Lộ ngủ mỗi đêm có thói quen nghe đoạn nhạc dưỡng thai, đây cũng là bác sĩ cầu, để Bảo Bảo có quãng thời gian vui vẻ trước ki vào giấc ngủ, sau khi sinh tốt hơn.

      "Cám ơn!" Ngưng Lộ cám ơn, nhưng biết giọng của mình mang theo chút buồn buồn khó chịu.

      "Đúng rồi, tối nay Sở tiên sinh tại sao có tới đây? Công việc bận rộn như vậy sao?" Lúc y tá tới giúp Ngưng Lộ kéo chăn thuận miệng mà hỏi.

      "Vâng, ấy rất bận việc!" Ngưng Lộ chỉ có thể ra câu này. Đúng vậy, bận đến có thể quên có nên gọi điện thoại cho hay .

      "Công việc Sở tiên sinh bận rộn như vậy mà còn mỗi ngày đến thăm , là đàn ông tốt hiếm có." Y tá hâm mộ . Đáng tiếc đàn ông tốt như vậy thường đều sớm bị người khác ôm rồi, họ chỉ có thể chảy nước miếng thôi.

      "Ha ha." Ngưng Lộ đối với khen ngợi này phản bác được, tại sao họ đều ta tốt chứ? Họ chỉ thấy bề ngoài mà thôi, bởi vì xấu xa của chỉ biết nhằm vào .

      "Được rồi, ngủ . Tôi ra ngoài trước! Ngủ ngon!"

      "Ngủ ngon!"

      Hộ sĩ ra ngoài, Ngưng Lộ làm thế nào cũng ngủ được, phải là Bảo Bảo khiến khó chịu, mà là lòng của buồn bực ra được .

      "Sở phu nhân ngủ chưa?" muốn đóng cửa lại, y tá nghe được y tá khác tới giọng hỏi.

      "Buồn ngủ, có chuyện gì sao?"

      "Mới vừa Sở tiên sinh gọi điện thoại đến phòng trực y tá hỏi chút mà thôi."

      "Sở tiên sinh? ta tối nay tới đây sao?"

      " ta ở phòng cấp cứu dưới lầu, lát nữa lên. Sở phu nhân cần chờ ."

      Loáng thoáng nghe câu, Ngưng Lộ tỉnh táo lại: "Y tá Lâm, chờ chút."

      "Chúng ta cùng nhau vào xem chút !" Hai y tá nghe được tiếng kêu cùng nhau vào.

      "Chuyện gì vậy Sở phu nhân?"

      "Mới vừa rồi các Sở Mạnh ở phòng cấp cứu? Là ai bị bệnh sao? Hay là … ?" Ngưng Lộ có chút lo lắng mà hỏi. Lúc này sao ở nơi đó? Là ai xảy ra chuyện? Điều này làm cho lo lắng thôi.

      "Sở tiên sinh , chẳng qua là ngủ trước thôi!" Y tá vừa rồi nghe điện thoại trả lời.

      "Các có thể cùng tôi xuống chuyến ?" chuyện Ngưng Lộ vén chăn lên.

      "Sở phu nhân, cái này được đâu?" Bác sĩ cùng Sở tiên sinh vẫn cầu họ thể để cho ra khỏi phạm vi tầng này, nếu để xảy ra chuyện gì, họ cũng yên thân.

      " sao. ấy cũng ở đó là phải sao? Có tôi ở đây ấy trách các . thôi!" Trong lời Ngưng Lộ có cho chút cự tuyệt.

      Nếu Sở phu nhân người ta kiên trì như vậy rồi, họ cũng tiện cái gì nữa. trễ thế này hẳn là có chuyện gì.

      Ngưng Lộ cùng hai ya tá thang máy đến phòng cấp cứu tầng 12, đèn vẫn còn sáng. Người đàn ông duỗi thẳng chân, dựa lưng vào ghế phải là Sở Mạnh sao? Nhưng mà người con kế bên là ai? Bởi vì ta ngồi ở bên trong cho nên Ngưng Lộ thấy được mặt, chẳng qua là cảm giác rất quen thuộc.

      Nhìn bọn họ giống như là người bình thường ngồi chung chỗ, khiến trong lòng Ngưng Lộ bốc lên cảm giác chua xót thể ra. tại sao có thể cùng phụ nữ khác ngồi gần như vậy chứ! trước kia phải là chẳng màng sao? Tại sao lúc chứng kiến cảnh này lại cảm thấy khó chịu? lầm sao? căn bản vốn nên xuống. Có thể quấy rầy đến bọn họ, lên thăm phải là vì bồi ngồi ở bên cạnh người phụ nữ kia sao?

      "Sở phu nhân, phải đến sao?" Tiểu Lâm giọng hỏi. Sở tiên sinh làm sao lại cùng người đàn bà khác ngồi ở chỗ đó đây? Nếu như là Sở phu nhân mà cũng chịu?

      "Chúng ta về thôi!" Ngưng Lộ nhịn khó chịu trong lòng, xoay người .

      "Ngưng nhi, sao lại xuống?" Tiếng đối thoại khiến Sở Mạnh chẳng qua nhắm mắt lại nghỉ ngơi nghe được, mở mắt ra thấy dáng hình quen thuộc đó về, vội vàng đuổi theo. phải là gọi điện thoại với y tá rồi sao? Chẳng lẽ nghe được nên xuống?

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 73: SÂU

      Phần 5

      "Em, chẳng qua là. . . . . ." Ngưng Lộ ra là lo lắng cho , cho là người nhà của xảy ra chuyện gì. Bằng Sở Mạnh thể nào biết coi chừng. Nhưng chuyện cũng phải như vậy, nhìn thấy chính là cùng người phụ nữ khác, người phụ nữ biết.

      "Sở tiên sinh, xin lỗi." Tiểu Lâm thấy ánh mắt “hỏi thăm” của Sở Mạnh, trong lòng bắn ra tia lạnh run. Làm sao trước kia lại cảm thấy Sở tiên sinh tốt đẹp chứ?

      " nên trách họ, là em muốn xuống." Ngưng Lộ biết ánh mắt của lại trách cứ người khác.

      " đưa cho em về được ? trễ thế này, nên ngủ rồi!" Đối mặt với Ngưng Lộ lần nữa Sở Mạnh lại đổi khuôn mặt khác.

      "Tự em có thể về! cần lo." cứ như vậy vội vã đuổi sao? Ngưng Lộ biết trong giọng điệu mình lúc này giống như đứa con nít tức giận.

      "Ngưng Nhi. . . . . ." Đôi tay Sở Mạnh vòng chắc vai của , để .

      " Mạnh." Chợp mắt cái, ra Tiêu Diệc San lúc Sở Mạnh Khởi tới tỉnh rồi, còn có mở mắt ra, thời điểm muốn mở miệng hỏi, lại nghe được kêu cái nhủ danh đó.

      ra là em họ ! Ngưng Lộ nhìn theo tiếng , trách được mới vừa rồi cảm thấy cái bóng dáng kia quen thuộc! Vậy người ở trong phòng giải phẫu là ai?

      "Chị dâu, chị xuống sao. trễ thế này chị nghỉ ngơi Bảo Bảo cũng nên nghỉ ngơi chứ?" Tiêu Diệc San để lại dấu vết, quan sát bụng ràng của Ngưng Lộ. Người ta con đều có, cho dù muốn thế nào cũng có cơ hội ra tay phải ? Vốn tâm tình bình tĩnh chút, nhìn thấy bụng Ngưng Lộ, thấy Sở Mạnh lộ vẻ che chở với ta Tiêu Diệc San lại ghen ghét Ngưng Lộ lần nữa.

      " xin lỗi, chị lên giờ. Quấy rầy rồi!" Ngưng Lộ vô cùng thích loại đối thoại bông vải đâm lốp xe này.( móc nhau) Tối nay coi như tự tìm khổ mà ăn !

      "Các lên trước . Ngưng Nhi, còn chưa muộn, ngồi với , đợi lát nữa đưa em lên được ?" Luôn luôn ở trước mặt người ngoài biểu diễn loại thân mật này, hôm nay biết Sở Mạnh phát điên gì, sau khi với y tá vòng chắc vai mảnh khảnh của , ở bên tai giọng , mặt của lập tức hồng đến tận tai.

      màn này trong mắt bất kì ai cũng là khuôn mẫu vợ chồng điển hình, hai y tá mỉm cười rồi . Mà Ngưng Lộ biết mình cách nào cự tuyệt , mặc ôm đến kia bên ghế dài ngồi xuống.

      Người duy nhất vui vẻ đại khái chỉ có Tiêu Diệc San sao? Đây coi là cái gì đây? Cũng biết là người nào ở bồi người nào. Mạnh, nhất định phải ở trước mặt em như vầy phải ? người đàn ông cho tới bây giờ hề dịu dàng lại ở trước mặt mụ đàn bà kia thể mặt mà chưa từng thấy qua, chẳng lẽ có con của mà có thể độc hưởng quan tâm của cùng che chở sao? Quan Ngưng Lộ, thực làm tốt lắm!

      "Bảo Bảo có ngoan ngoãn nghe lời hay ?" Ngón tay thon dài thành thói quen vuốt ve bụng . Thấy xuống, phiền muộn trong lòng như kỳ tích mà biến mất. ra là trong khi ở chung, từng chút từng chút của đối với lại ảnh hưởng sâu đến thế, nếu như lâu chút nữa, có phải ngay cả mình cũng cách nào nắm trong tay hay ? Đến mức độ nào, ai cũng biết, đối với , biết giới hạn thấp nhất của mình ở đâu! phải là chìm đắm càng ngày càng sâu rồi chứ?

      "Ừ, có." tựa vào càng ngày càng gần, môi ấm áp giống như ở dán ở lỗ tai chuyện, khiến hô hấp trở nên khó khăn.

      "Có cái gì?" Nụ hôn vụn vặt từ vành tai , xinh xắn từ từ chuyển sang cằm mượt mà.

      "Bảo Bảo có nghe lời." Thở hổn hển, Ngưng Lộ muốn đẩy đầu ra, thế nhưng lại cố ý chịu. Cái người đàn ông hư hỏng này nhất định là cố ý, cố ý tại nơi công cộng như vậy mà làm mấy hành động thân mật với . Mặc dù rất khuya có người thấy, nhưng có vẫn tính là có. tại sao có thể thấy người ta tồn tại chứ? Cho dù là em họ cũng nên như vậy. Huống chi em họ đó lại có “mưu mô bất lương” với .

      "Bảo Bảo nghe lời, vậy em có nghe lời ?" tiếng buồn cười giống như từ lồng ngực phát ra, vang lên ở bên tai . Trời ạ, người đàn ông này lại vẫn cười được?

      "Có hay ? Hả?" Giống như là thanh uy hiếp lại bên tai, trầm thấp vang lên.

      "Có." Nếu như dám trì hoãn nửa giây trả lời , nhất định làm ra động tác mất thể diện hơn. Ngưng Lộ biết như vậy.

      " ngoan." Ở môi hôn cái mạnh, Sở Mạnh mới buông ra.

      " Mạnh." nhìn được nữa, Tiêu Diệc San nhịn được lên tiếng. Cặp mắt bốc lửa, hận được bước lên lôi hai người họ ra. Bọn họ lại trước mặt ân ân ái ái? là quá đáng!

      "Là ai cấp cứu?" Ngưng Lộ ở trong lòng , thấp đầu dám nhìn Tiêu Diệc San.

      "Em cho là chị dâu nhớ tới phải hỏi chứ?" Tiêu Diệc San chính là ưa thái độ Sở Mạnh đối với , như là nâng niu trong lòng bàn tay bảo bối vậy. Nôn chết !

      "Mẹ của Diệc San xảy ra tai nạn xe cộ, A Tự ở bên trong." Sở Mạnh giúp đáp lời.

      "Tại sao có thể như vậy?" ra là dì của , trách được bồi Tiêu Diệc San ở chỗ này.

      "Diệc San, có A Tự ở đây. Mẹ em nhất định có việc gì." Ngưng Lộ rốt cuộc ngẩng đầu lên, đối với đối với có ý thù địch mãnh liệt thế, có thể làm được như thế tệ.

      "Cám ơn." Gương mặt lạnh lùng của Tiêu Diệc San ngồi vào bên kia.

      có ai chuyện, hơi thở bình tĩnh mà quái dị quanh quẩn bên ngoài phòng giải phẫu ngập tràn mùi thuốc.

      "Vị nào là người nhà bệnh nhân?" y tá mang khẩu trang đẩy cửa ra thấy bộ tình cảnh như thế: người đàn ông ôm phụ nữ có thai ngủ, tay vuốt tóc , mà đổi lại là phụ nữ vừa đơn độc ngồi với gương mặt tức giận. Đây rốt cuộc có người hay , vì người bên trong ở đường ranh sinh tử giãy giụa mà lo lắng à? Nếu như phải là bác sĩ Tống bảo ra ngoài báo tiếng, muốn để ý tới mấy cái người quái dị này.

      "Tôi. . . . . . Mẹ tôi như thế nào?" Tiêu Diệc San đứng lên. Thấy Sở Mạnh làm như nghe thấy còn nhắm hai mắt ôm con đàn bà kia, trong lòng khó chịu tới cực điểm. Nếu như phải là mẹ sinh tử chưa biết, muốn nhào tới cho ta cước?

      "Bác sĩ Tống, bệnh nhân tạm thời có nguy hiểm tính mạng, nhưng ca giải phẫu còn phải kéo dài 6 giờ, trước tiên mọi người có thể về nghỉ ngơi."

      "Mẹ có việc gì sao? sao cả!" Nghe được Tiêu Tĩnh Nguyệt tạm thời có nguy hiểm tính mạng, Tiêu Diệc San lại cười nhõm.

      "Tính mạng còn nguy hiểm, nhưng có thể thể đứng lên được nữa rồi." Y tá lạnh lùng xong liền đóng lại cửa phòng phẫu thuật.

      " đứng được? đứng được sao?" giây kế tiếp, Tiêu Diệc San ngẩn ngơ.
      tutu, OrchidsPhamthaominh91 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 73: SÂU

      Phần 6

      "Đến lúc đó để A Tự sắp xếp dì ra nước ngoài làm vật lí trị liệu. về nghỉ ngơi trước ! mang Ngưng Nhi lên." Vẫn nhắm hai mắt, Sở Mạnh mở miệng . Có thể giữ được cái mạng tệ, còn muốn như thế nào?

      " Mạnh, theo em sao?" Tiêu Diệc San thể tin được Sở Mạnh để hơn nửa đêm trở về mình? Mặc dù có thể tự về.

      " phải là bồi em lâu vậy sao? Diệc San, em còn , chuyện của mình có thể tự xử lý. Em ở chỗ này cũng có tác dụng, sau khi kết thúc giải phẫu lập tức đưa dì đến phòng chăm sóc đặc biệt, dì phải nhận được chăm sóc tốt nhất." Sở Mạnh đem đầu Ngưng Lộ dời xuống khẽ đặt ở ngực, tay khác ôm lấy đùi của bế lên. tại cũng mới mười giờ đêm mà thôi, nhưng trong khoảng thời gian này vẫn ngủ trước 10 giờ, dù chống đỡ thế nào cũng nhịn được, gục ở trong lòng ngủ. ra nếu như phải là y tá ra ngoài, cũng muốn ôm lên rồi, ngủ như vậy rất khó chịu, huống chi còn là phụ nữ có thai! Để xuống chỉ là muốn Tiêu Diệc San biết khó mà lui, ý đồ đến gần nữa.

      " Mạnh . . . . . ." Tiêu Diệc San chỉ có thể trơ mắt nhìn ôm người phụ nữ kia . rất hận!

      "Nếu như rất bận, cần tới đây mỗi ngày đâu." Thời điểm khi buông xuống, Ngưng Lộ cũng tỉnh táo lại. Ban ngày mẹ hoặc thím Trương cũng đến thắm , mà buổi tối luôn ngủ sớm. muốn nhìn thấy ngày ngày tới lui công ty - bệnh viện mệt mỏi như vậy, dù sao mấy ngày nữa có thể về nhà. Mà lúc này giữa lông mày ràng có vết nhăn vuốt hết, rất mệt mỏi sao?

      "Em phải muốn tới sao?" Giúp kéo chăn, Sở Mạnh ở bên giường ngồi xuống. Mệt mỏi, làm sao mệt mỏi đây? luôn là người cuồng công việc, trước kia người bình thường đều sau 12 giờ mới có thể ngủ. Ngủ sớm cũng ngủ được, bằng làm nhiều chuyện chút. thoạt nhìn rất mệt ? Có lẽ là trong khoảng thời gian này ngủ ít . Mỗi ngày sau khi trở về từ bệnh viện, mình nằm chiếc giường lớn kia, thế nhưng cảm thấy trống rỗng khó chịu.

      " phải vậy. Em sợ mệt." Lời vừa ra khỏi miệng, hai mắt Ngưng Lộ nhắm nghiền. Trời ạ, tại sao có thể lời như quan tâm ?

      ra là quan tâm ! Sở Mạnh hạ thấp đầu, xem xét kỹ lưỡng gương mặt tựa hồ có chút đỏ lên.

      " mệt. Nếu như em đồng ý thưởng chút." Thanh trầm thấp như hấp dẫn .

      "Em biết cái gì." Trái tim sau khi nghe lời bỗng mất tần số vốn có.

      "Em biết."

      Mang theo dịu dàng trước nay chưa có, nụ hôn của rơi vào môi . Tư vị vừa nóng lại tê dại tràn ra cánh môi mềm mại, hơi thở mát lạnh chui vào trong mũi , Ngưng Lộ quên mất mình có còn hô hấp hay .

      Lưỡi của dịu dàng dụ dỗ mở miệng, tiến quân thần tốc, bàn tay giữ cái ót , để cho né tránh, chuyên tâm hôn . Đầu lưỡi bởi vì trêu đùa thuần thục mà múa theo, cùng dây dưa rời. Xâm nhập như thế, triền miên như thế, giống như muốn hôn vào tim , cùng linh hồn quấn quýt chỗ, mãi tách rời.

      Triệt để mà lâu dài, dịu dàng lại điên cuồng, đem lấy hết thảy trong miệng tham lam cuốn vào, nước miếng của còn kịp nuốt, bị hớp hết, mà cũng nuốt vào thứ thuộc về , đây là loại tương nhu dĩ mạt [*] thân mật tới cực điểm giữa tình nhân.

      [*] Tương nhu dĩ mạt: 濡:thấm ướt;沫:nước bọt, nước dãi。khi hồ cạn kiệt, để được sống lâu hơn, những con cá gần nhau bắt đầu tự nhả nước bọt hoặc bong bóng để làm ẩm cho nhau, tránh bị chết khô.
      Câu này có nghĩa là thương giúp đỡ nhau của vợ chồng, người nhà hoặc bạn bè trong những lúc khó khăn, gian khổ nhất.

      Đôi tay trắng mảnh khảnh biết lúc nào tự giác vòng cổ , khiến hai người càng thêm thân mật quấn lấy nhau. Bàn tay thanh tú hạ ý thức chơi đùa, vuốt mái tóc dày của người đàn ông, mặt càng dựa gần , dường như khẩn cầu mến nhiều hơn. chủ động, khiến lửa trong bùng cháy, tình dục đột nhiên đột kích …

      là người con đầu tiên muốn ôm chặt vào trong ngực mà thương, lại luôn biết nên làm sao mới có thể vào lòng . Cho nên vẫn lấy phương thức tổn thương mà có , nhưng lại đả thương , chính cũng dễ chịu chút nào. Nhưng biết làm sao mới đúng. Bây giờ chủ động, phải có thể cho là cuối cùng cũng hiểu tâm ý của sao?

      "Ngưng Nhi, Ngưng Nhi của . . . . . ." Hô hấp của càng thêm trở nên nặng nề, hơi thở nóng hổi ngừng phả mặt , ở tai, rồi tràn ra đến toàn thân. giống như là độc dược của , trúng độc quá sâu, phải như thế nào mới có thể giải được?

      hề thoả mãn môi cùng môi hấp dẫn nhau nữa, bắt đầu đường xuống, tay cũng tự giác đưa vào trong quần áo. Bởi vì mang thai, ngực ít nhất lớn hơn cúp (size) so với trước kia, cảm giác thỏa mãn kia khiến muốn hung hăng dùng sức . . . . . .

      " được, được . . . . . . mau buông tay." Cảm giác vừa đau lại trướng khiến Ngưng Lộ khôi phục thanh tĩnh, Ôi trời ơi!!! Giữa bọn họ thiếu chút nữa phải nhóm lửa tự thiêu rồi. Tại sao có thể quyến rũ ? Ở trong phòng bệnh bệnh viện mà lại chủ động đáp ứng ?

      " xin lỗi. Ngưng Nhi, chỉ sờ cái mà thôi. Wow, cần cử động nữa rồi. Ngưng Nhi. . . . . . Ngưng Nhi. . . . . ." Sở Mạnh vùi đầu ở cổ của , nặng nề thở hổn hển, giống như là chạy Marathon xong.

      tiếng ít nhiều giống như là loại thanh cầu xin khiến lòng Ngưng Lộ mềm nhũn ra, thể nhẫn tâm đẩy ra, chỉ có thể mặc cho ở bên tai càng ngừng lẩm bẩm, trái tim luôn hờ hững giờ phút này lại mềm lòng, vì thanh kia như là thống khổ thầm. ra trách tổn thương ; đồng thời, phải cũng tổn thương sao? Nếu như, nếu như bọn họ có thể biết nhau trước khi hẹn hò với Sở Khương, vậy kết quả khác nhau ?

      Nhưng có ai có thể thay đổi thời gian qua, tại sao bọn họ có thể gặp nhau muộn như vậy? Thế gian có nếu như, cuộc sống thể làm lại. Sở Mạnh, nếu như em biết trước, tốt biết bao! Có lẽ em ! Có lẽ như thế. người đàn ông như vậy, rất dễ dàng để cho người khác động lòng!

      "Tốt lắm, tắm rửa trước. Ngủ !" Rốt cuộc chờ cả người tỉnh táo lại, buông ra, từ giường bò dậy, về phía phòng tắm trong phòng bệnh.

      "Bảo Bảo, mẹ có phải quá mức hay ?" thế nào ngủ được? ràng chính là thương , rồi lại đối với sinh ra cảm giác thể lý giải như vậy. khó khi lại dịu dàng, khiến luyến tiếc muốn buông tay!

      "Sao còn chưa ngủ đây?" Tắm nước lạnh vọt cái đem dập tắt lửa dục người, ra ngoài lại thấy vẫn còn mở mắt chưa ngủ.

      " còn phải trở về sao?" sao chỉ bọc cái khăn tắm rồi ra chứ? Mặc dù phải là lần đầu tiên nhìn trần truồng, thế nhưng hình ảnh “đẹp mắt” này vẫn làm đỏ mặt!

      Bây giờ là hơn 12 giờ, trễ như thế chạy tới chạy lui rất vất vả!

      "Nếu như em muốn cho , liền ." Trong phòng VIP, giường lớn đến có thể ngủ nhiều hai người cũng sao. Hơn nữa ở nơi này là hỏi thăm ý kiến của ? Người chủ động chui vào trong chăn rồi.

      "Ngưng Nhi, em muốn ngủ cùng em ?" Ôm , cảm giác quá tốt, ra mình mỗi buổi tối đều ngủ ngon là bởi vì trong ngực thiếu hương thơm của !

      "Em muốn ngủ." Người cũng giường, hỏi cái câu làm cho người ta biết trả lời như thế nào còn có ý nghĩa gì sao?

      "Chúng ta cùng nhau ngủ." Vùi đầu ở trong hương tóc nhàn nhạt của , Sở Mạnh hận thể làm thời gian cứ dừng lại tại giây phút này.

      " nên ôm chặt như vậy có được ?" Hơn nữa tay của để ở chỗ nên để nữa.

      "Em nên động. mặc quần." Những lời này quả nhiên vô cùng hữu hiệu, Ngưng Lộ lập tức ngừng lại rồi hô hấp đến cử động cũng dám. cho là ở bên cạnh, ngủ được, ai biết . . .

      quyết định, về sau cũng cần để cho sinh con nữa, cũng cần rồi. Nghĩ đến loại này toàn thân phát đau, đêm thể say giấc, cảm giác thống khổ này bao giờ muốn nếm nữa!
      tutu, OrchidsPhamthaominh91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :