1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiếm đoạt em dâu - Thịnh Hạ Thái Vi (88 chương +7 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      CHƯƠNG 54: TÂM TRONG LÒNG



      Paris, nước Pháp.

      Trong căn phòng xa hoa của Royal Plaza Hotel, toàn bộ các bức màn của cửa sổ sát sàn được mở rộng.Cảnh đêm ở giống như trong mơ, lãng mạn mà xa hoa.

      Thân ảnh cao lớn của Sở Mạnh đứng bên cửa sổ, tay cầm điện thoại, dường như rất kiên nhẫn chờ đối phương nghe máy. Từ góc độ đứng của có thể nhìn thấy tháp Effile cùng đại lộ Montagne nổi tiếng.

      Ngũ Thiên Nghiên chết tiệt, nếu như có khả năng cũng cần tiếp điện thoại của . Vốn là đem việc hợp tác với tập đoàn K&P giao cho toàn quyền xử lí, vậy mà ngay lần đầu tiên đàm phán, lại bỏ chạy khi công việc dở dang, hơn nữa cũng biết là đâu. Cho nên chỉ có thể khổ sở nhận lấy, ai ngờ được người phụ trách K&P lại chỉ định Ngũ Thiên Nghiên ra mặt mới bằng lòng tiếp chuyện hợp tác. Điều này làm cho Sở Mạnh luôn thuần lợi mọi việc thương trường vô cùng tức giận, phải vì sợ thể đàm phán được với người phụ trách mà ông chủ kia lại chỉ chỉ định bỏ trốn kia.

      Hôm nay để gọi được cho dễ dàng, điện thoại vẫn ai nghe máy. Mẹ nó, Ngũ Thiên Nghiên đáng chết! biến mất lúc nào biết, làm cho hành trình về nước của kéo dài rồi lại kéo dài, cũng biết người phụ nữ ở nhà như thế nào nữa. Đây mới là mấu chốt vấn đề! Sở Mạnh thừa nhận có chút nhớ , dù gì cũng mang thai con ! Mấy ngày trước, khi nghe thím Trương đến trường, rất là tức giận, nhưng khi nghe sau khi đến trường tâm trạng tốt hơn rất nhiều cho nên cũng có ngăn cản.

      Sở Mạnh nghĩ lại phải cúp điện thoại bên kia rốt cuộc cũng bắt máy.

      “Ngũ Thiên Nghiên, chết đâu rồi? đem nửa công việc giao lại cho tôi là có ý gì? có biết cái hiệp ước có ý nghĩa như thế nào với mấy năm phát triển của Sở Thành chúng ta ? lại dám tiếng nào mà biến mất sao?” đợi người bên kia trả lời, Sở Mạnh mất tỉnh táo mà hét lớn. May là ở đây là ai thấy, nếu cho rằng ông chủ Sở Thành lại uống nhầm thuốc.

      “Sở tổng giám đốc, cần nổi giận như vậy, Ngũ tiểu thư ở nhà tôi làm khách. Còn chuyện hợp đồng thi cần lo lắng, tôi cùng Ngũ tiểu
      thư bàn bạc. Có dịp gặp lại.” Trong điện thoại là giọng đàn ông mang chút điệu quốc ngữ, thanh quen thuộc như vậy phải là người phụ trách K&P LOS tiên sinh gặp qua lần sao? Tại sao ta lại nghe điện thoại Ngũ Thiên Nghiên? Chẳng lẽ Ngũ Thiên Nghiên đột nhiên trốn tránh là vì có quan hệ gì với LOS tiên sinh? cũng có cơ hội hỏi, bên kia cúp máy từ sớm.

      Chẳng lẽ người phụ trách K&P có khuôn mặt ôn hòa kia lại có hứng thú với Ngũ Thiên Nghiên? Có thể chỉ là hứng thú đơn giản như vậy? Có người ở nhà ta làm khách cũng tốt. Cuối cùng cũng đạt được ý nguyện, ngày mai có thể về nước. Sẵn dịp có thời gian phải mua quà tặng cho ấy nữa! (ý chỉ Ngưng Lộ)

      Mở cửa muốn ra ngoài, lại thấy Tiêu Diệc San đợi lâu ngoài cửa.

      “Diệc San, có chuyện gì sao?” Dù sao trước đây cũng là đứa em từng giúp đỡ , bộ dáng lạnh nhạt bình thường của Sở Mạnh lúc này cũng giảm bớt.

      “Mạnh ca ca, trễ thế này rồi còn đâu?” Tiêu Diệc San nhìn chăm chú hai lông mi Sở Mạnh. tính tới mời cùng ngắm cảnh đêm Paris; mặc dù vẫn sống ở Pháp nhưng với những người khác nhau, cảm giác giống nhau.

      “Ngày mai có thể về nước, ra ngoài mua chút đồ.” Sở Mạnh suy nghĩ chút rồi ra, bởi vì trước đây chưa từng mua đồ cho phụ nữ, cũng biết nên mua cái gì, bằng để cho Diệc San cùng!

      “Là mua quà tặng cho chị dâu sao? Em nhìn ra rất để ý đến chị dâu nha!” Tiêu Diệc San đứng bất động tại đó, nghe được là mua đồ giúp người phụ nữ kia, trong lòng rất giận dữ. Từ trước tới giờ chưa từng mua quà cho !

      “Nếu như em có thời gian, cũng ép.” Sở Mạnh quay đầu lại, thẳng về phía thang máy. ghét nhất người khác bóng gió muốn biết suy nghĩ bên trong của mình, đặc biệt là phụ nữa. Tiêu Diệc San cũng như vậy, làm gì cũng miễn cưỡng người khác, nếu như muốn thôi.

      “Mạnh ca ca, chờ em chút. Em gì đâu!” Tiêu Diệc San dẹp khó chịu trong lòng, liền theo .

      *********

      Lại đến buổi chiều giờ tan học.

      Trong khoảng thời gian này, Ngưng Lộ vui vẻ ít, mặt lúc nào cũng luôn lên nụ cười .

      Số lần gặp Đường Tĩnh Đằng cũng ngày càng nhiều, mỗi ngày thường xuyên gặp hơn lần, có khi ở Đồ Thư Quán, có lúc tự học bên ngoài, có lúc ở khuôn viên của trường. Bất luận làm chuyện gì, có thể qua đường, thậm chí cửa hàng tiện lợi mua bình nước cũng có thể gặp . Ngưng Lộ nghi ngờ, nếu phải chú Trương đón về ăn cơm trưa, chắc cũng gặp ở phòng ăn.


      Nhưng cũng vì nhiều lần gặp gỡ trùng hợp như vậy nên cũng ngày càng hiểu về hơn. du học nước ngoài nhiều năm, kiến thức chuyên môn rất rộng, hàng năm đắm chìm trong biển sách vì vậy mà cả người tỏa ra phong độ của người trí thức, tính tình ôn hòa, đối xử với ai cũng lễ độ, hòa nhã. Cho nên rất nhiều học sinh thích , ở đường thường có học sinh chào hỏi.

      người đàn ông như vậy rất dễ làm cho người ta phát sinh tình cảm. Nếu như ban đầu có xảy ra chuyện này, tương lai Sở Khương cũng giống như Đường Tĩnh Đằng vậy. Nhưng cuộc sống lại có “nếu như”, biết tại có sống tốt ? Ngưng Lộ dám có bất kì liên hệ nào với , ngay cả hộp thư cũng dám mở. sợ tâm tình mình mất khống chế lần nữa.

      Lí do dễ dàng gần gũi với Đường Tĩnh Đằng là vì có khí chất rất giống Sở Khương, rất ấm áp, rất dễ chịu, làm cho người khác tự chủ mà muốn mà muốn được hưởng chút ấm áp này, như vậy có tính là lợi dụng ?

      Ngưng Lộ nhìn thân hình cao lớn của người con trai đứng dưới cây ngô đồng, mặt thoáng lên nụ cười . Nụ cười ấy sao lại quen thuộc đến vậy!

      “Đường đại ca, hôm nay sao lại sớm như vậy?” Ngưng Lộ đứng lại trước mét.

      “Buổi chiều có lớp. Phải về nhà rồi sao?”

      ạ!” Ngưng Lộ nghĩ đến chú Trương gọi điện thoại cho , khiến tan học phải ra đây ngay. Là Sở Mạnh về, còn muốn chú Trương về rồi cùng nhau ra ngoài ăn cơm với .

      “Hôm nay trong nhà có chuyện gì sao?” Đường Tĩnh Đằng vẫn ôn hòa như giọng của mình.

      “Phải ra ngoài ăn cơm.” Ngưng Lộ muốn cười cái, nhưng là nghĩ đến Sở Mạnh thế nào cũng cười được. ra chỉ cần những đề tài nhạy cảm có thể đối với tốt ? Ít ra khi vô cùng tức giận cũng có ra tay đánh . Chẳng qua là có lúc cách thức trừng phạt của làm cảm thấy vô cùng trơ trẽn và khó chịu. Đối mặt với loại đàn ông này, làm sao có thể mỉm cười được?

      “Vậy trước ! Tạm biệt!” Đường Tĩnh Đằng phải là loại người dây dưa , bọn họ bình thường gặp mặt cũng giống như mọi hôm, chào hỏi rồi tán gẫu vài câu. Nếu như Ngưng Lộ tan học sớm cùng nhau đến phòng tự học, chỉ vậy thôi.

      “Tạm biệt!” Ngưng Lộ nhìn bóng lưng rời rồi nhàng xoay người. Hai người cũng giống như hai đường thẳng song song, có điểm chung, dù có cố gắng như thế nào cũng giao nhau ....

      Bạn bè? Làm bạn bè cũng tốt. Nhưng nếu người đàn ông kia trở lại, có đồng ý để có bạn bè nam ? Mơ ! Xem ra, về sau nên thường xuyên gặp mặt Đường đại ca, nếu Sở Mạnh giận chó đánh mèo* sang .
      *Tương tự như giận cá chém thớt.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 55: EM HỌ (BIỂU MUỘI) TRỜI RƠI XUỐNG




      Chú Trương trực tiếp chở Ngưng Lộ đến trước cửa khách sạn dưới cờ của Sở Thành mới dừng xe.

      tại chưa đến 5 giờ, ăn cơm sớm như vậy sao? Trong lòng Ngưng Lộ có nghi vấn cũng dám hỏi,bởi vì cho dù có hỏi chú Trương cũng biết, ra cũng chỉ là nghe lời Sở Mạnh mà thôi.

      “Thiếu phu nhân, thiếu gia chờ ở đại sảnh, có muốn tôi đưa vào hay ?” Xe tắt máy, chú Trương mở cửa xe phía sau, nhìn thấy thiếu phu nhân vẫn ít như vậy.

      cần, con tự là được rồi, cám ơn chú Trương.” Ngưng Lộ kéo cẩn thận kéo làn váy xuống gối .

      Trang hoàng xa hoa, ánh sáng chiếu rực cả đại sảnh, Ngưng Lộ cũng muốn đến nơi này nhìn người đàn ông kia. Xoay người muốn qua bên kia ngồi xuống nghỉ ngơi, xoay người trong nháy mắt đụng phải lồng ngực rắn chắc, người này bộ nhìn đường sao? Cái mũi của bị đụng đến muốn sai lệch. Nhưng Ngưng Lộ lên tiếng trước xin lỗi với người ta: " xin lỗi."

      "Đau ?" Sở Mạnh đưa tay vịn vai . Thời điểm chú Trương mới vừa dừng xe tới cửa liền thấy, bất quá là do dùng thang máy chuyên dụng, cho nên thấy được ở đại sảnh.

      ta? Thanh xa lạ mà lại quen thuộc kia, hơi thở mãnh liệt trong nháy mắt bao phủ toàn thân, Ngưng Lộ ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau, ánh mắt sắc sảo, thăm dò ánh mắt của nhau, thời gian như ngừng trôi.

      Khuôn mặt nam tính, ngũ quan lập thể ràng đập vào mắt, có dấu hiệu mệt mỏi của đường dài, thần thanh khí sảng như cũ. Chẳng qua là từ trước đến giờ ở bên ngoài mắt kiếng rời khỏi , lúc này cũng có mắt kiếng trở ngại. Ánh mắt sâu thấy đáy khóa lại chặt , là hoa mắt sao? Ngưng Lộ thể tin được, bởi vì ở trong mắt của , thấy được cái bóng mình ràng, sâu trong mắt , chỉ có khuôn mặt của .

      Xem ra thím Trương chăm sóc rất tốt, chỉ là hơn mười ngày thấy mà khuôn mặt nhắn tái nhợt hồng hào hơn, cằm cũng mượt mà hơn, ánh mắt nhàng giống như có loại ảo giác thể tin được. Chẳng qua là thân thể cũng có nhiều thay đổi, bụng vẫn rất , tại giống như mang thai ba tháng chứ? Tầm mắt của từ mặt của bắt đầu dời xuống.

      " ra đây chính là chị dâu a! Nghe tiếng lâu bây giờ mới thấy! Em là Tiêu Diệc San. Gọi em Diệc San là được rồi." Tiêu Diệc San vẫn theo phía sau nhịn được phá tan ánh mắt hai người giống như giằng co.

      Là giọng người phụ nữ trong điện thoại kia, Ngưng Lộ nhìn theo nơi phát ra tiếng . Đó là vóc người cao gầy tóc ngắn xinh đẹp, mặc bộ đồ làm cho người ta nhìn cũng biết là đồ công sở của nhà thiết kế nổi tiếng, cùng màu với giày cao gót, gương mặt kiêu ngạo cùng tự tin. chỉ thấy có điểm giống Ngũ Thiên Nghiên gặp qua lần, cũng đều là kiểu nữ cường nhân . Nhưng có chút giống nhau, chính là Ngũ Thiên Nghiên mặc dù cường thế nhưng ít ra để cho người khác ghét đến nỗi đến muốn đến gần, mà cái người vừa thấy mặt gọi là “chị dâu” lại làm cho trong lòng Ngưng Lộ muốn bài xích . ta gọi là chị dâu, chẳng lẽ là em Sở Mạnh? (bản gốc: biểu muội) Nhưng cùng Sở Khương qua lạ nhiều năm như vậy, có nghe qua là có chị (biểu tỷ) có hình dạng này chứ? Ừ, nhìn tuổi lớn hơn mấy tuổi mới so với . Chẳng lẽ là bên mẹ của Sở Mạnh? Ngưng Lộ vì cái suy nghĩ này mà hoảng sợ, ta chẳng lẽ muốn thấy thân thích với bên mẹ của sao?

      Mà Tiêu Diệc San cũng dùng ánh mắt quan sát Ngưng Lộ. Vóc người bình thường, đủ cao còn chưa tính dùng giày cao gót để bù đắp khuyết điểm sinh ra có, âu phục người có chút cảm giác rộng, đầu tóc đen lại dài chạy thẳng xuống phần eo. này, trừ gương mặt còn có thể được xưng tụng, những thứ khác Tiêu Diệc San để vào mắt. Bất quá, xem ra chính là dùng khuôn mặt thanh thuần lại quyến rũ mới bò được lên giường của Sở mạnh chứ gì? Xem ra bản lãnh ta , lại còn có thể để cho Sở Mạnh cam tâm tâm tình nguyện cưới về nhà nữa chứ.

      "Xin chào, tôi tên là Ngưng Lộ." Người ta đều vươn tay ra, cũng thể làm như thấy.”

      "Lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn." Tiêu Diệc San dùng sức cầm bàn tay bé Ngưng Lộ, hừ. ngược lại muốn xem phản ứng Tiểu Bạch Thỏ (thỏ trắng ) đối với khiêu khích làm ra cái gì .

      " nắm tay tôi đau." Ngưng Lộ rũ mắt xuống giọng . Cái Tiêu tiểu thư này quả nhiên như dự đoán, đối với là có địch ý . Nhưng là các đều là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi, còn tới kịp hiểu địch ý của từ đâu mà đến đây?

      " xin lỗi, chị dâu. Là em thô lỗ." Tiêu Diệc San buông tay ra ngượng ngùng . ra là phải là Tiểu Quai Quai (người hiền lành, dễ bảo), phản kháng. Hừ, nhưng ấy sao lại có thể là đối thủ của , Tiêu Diệc San trong lòng cười lạnh .

      " sao." Ngưng Lộ vẫn là thanh nhàng kia.

      Sở Mạnh nhìn sóng ngầm nổi lên mãnh liệt giữa hai người phụ nữ nhưng có lên tiếng. Đúng vậy, là muốn nhìn biểu ngoài mặt của nữ nhân ngoan ngoãn phản ứng lại ác ý Tiêu Diệc San. Quả nhiên ngoài dự đoán, cũng phải là Tiểu Bạch Thỏ cho người ta tùy ý chà xát tới chà xát lui. Tuy bề ngoài của mảnh mai ra tính cách rất quật cường.

      "Lên lầu nghỉ ngơi chút trước, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm. Coi như làm là để Diệc San đón gió." để họ giới thiệu nhiều, Sở Mạnh đưa tay đặt lên thắt lưng Ngưng Lộ, liền hướng đến thang máy chuyên dụng .

      Ngưng Lộ có bất kỳ dị nghị nào, theo sát . Chỉ là đợi đến lúc ngồi cùng bàn ăn cơm với Tiêu Diệc San, trong lòng có chút ý kháng cự. Nếu như mệt mỏi muốn , biết có thể nhìn ở thấy mang thai mà tha cho lần? Ngưng Lộ ở trong lòng tính toán . Có lẽ mang thai, có rất nhiều chuyện có thể từ chối làm.

      "Mạnh ca ca, chờ em chút!" cam lòng bị để lại phía sau, Tiêu Diệc San mấy bước theo kịp liền khoác cánh tay Sở Mạnh.

      "Diệc San, thả tay ra." Sở Mạnh nhìn cánh tay của kia tự động quấn lấy tay mình, thanh rất lại làm cho người nghe được có do dự, tự chủ buông tay.

      "Mạnh ca ca, trước kia chúng ta ra ngoài đều là như vậy mà! Chẳng lẽ kết hôn rồi được? Hay là sợ chị dâu hiểu lầm?" Tiêu Diệc San ràng là với Sở Mạnh, nhưng ánh mắt lại nhìn mặt của Ngưng Lộ.

      "Em cũng biết là trước kia cơ mà!" Khẩu khí Sở Mạnh rất nhạt làm cho người ta nghe hiểu là phải là tức giận.

      "Mạnh ca ca, phải là tức giận chứ? Về sau ở trước mặt chị dâu em chú ý chút. Chị dâu, chị phải tức em chứ?" Tiêu Diệc San mặt đống cười.

      " ." Ngưng Lộ lẳng lặng nghe hai người bọn họ đối thoại, vẻ nhàn nhạt mặt có thay đổi. Hừ! Biểu ca cùng biểu muội ( họ và em họ) sao? Có thể chỉ là vậy? Nếu như chẳng qua là biểu ca cùng biểu muội, tại sao thời điểm tắm lại có thể nghe điện thoại của ? Nhưng là, những thứ này liên quan gì đến chứ? Ngưng Lộ hiểu tim của mình làm sao lại đập liên hồi. Xem ra, vấn đề phức tạp này còn chưa thích hợp như nghĩ .

      Ngồi thang máy đến lầu cuối, ba người cũng thêm gì nữa. Mà tay Sở Mạnh vẫn luôn đặt ở eo có buông ra. ta biết sao? Cặp mắt Tiêu Diệc San ở phía sau đều muốn bốc lửa. Mặc dù hai người bọn họ vợ chồng đụng chạm xem ra cũng có nhiều thân mật, nhưng mà nhìn lại ta lại đáng chết, thấy chướng mắt cực kỳ.


    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 56: giống nhau ở đâu ?

      Trở về 'phòng cho tổng thống' tầng cao nhất, Sở Mạnh ngay lập tức khóa cửa lại, làm cho Tiêu Diệc San muốn vào theo cũng chỉ biết đứng giậm chân phía hành lang ngoài cửa . Quan Ngưng Lộ đáng chết! Chờ xem!

      “Thế nào? Nửa tháng thấy, còn nhận ra tôi nữa sao? có gì muốn hỏi tôi sao?” bước vào bên trong liền, Sở Mạnh đem đặt giữa cùng vách tường, thanh trầm thấp vang vọng đỉnh đầu.

      " có." Ngưng Lộ biết mình nên hỏi cái gì. Tiêu Diệc San sao? ta phải gọi là chị dâu rồi sao? còn phải hỏi cái gì? muốn hiểu quá nhiều về chuyện của .

      “Vậy là có chuyện gì muốn với tôi sao?” Sở Mạnh nâng cằm của lên. ghét phải chuyện với đỉnh đầu của người khác.

      có chuyện gì cần phải báo cáo với sao? Trong mắt Ngưng Lộ lên chút hiểu.

      “Ví dụ như, chưa có đồng ý của tôi mà đến trường. Em cảm thấy nên với tôi chút sao? Dù sao, thân thể em bây giờ giống như trước nữa.” Trong lúc chuyện, cái tay khác của nhàng vuốt ve cái bụng mượt mà cách lớp vải mỏng của .

      “Bác sĩ tôi có thể đến trường.” Động tác của , hơi thở của khiến Ngưng Lộ căng thẳng cùng bất an, trong giọng hoàn toàn có khí thế. Lúc đầu là còn muốn gọi điện thoại tới cho nhưng là người phụ nữ nhận, nhưng mới rồi ở dưới lầu nhìn thấy người phụ nữ nhận điện thoại đó chợt muốn nữa.

      “Vậy tôi thể!” Ngón tay thon dài ngừng vuốt ve hai gò má nõn nà của , cảm xúc tốt làm cho nỡ buông tay.

      . . . . . .” chuyện với , chưa từng chiếm thế thượng phong, lần này cũng giống vậy. ta vô sỉ như vậy, lại biết xấu hổ, Ngưng Lộ tự nhận là làm được.

      “Tôi như thế nào? Hả? !” Bỗng nhiên chơi tâm bị khơi mào.

      “Tại sao luôn ức hiếp tôi?” Trong nháy mắt đôi mắt to, sáng bị che bởi tầng hơi nước. Cứ trêu chọc như vậy chơi vui lắm sao? Nếu như muốn phát giận liền phát giận, tốt lắm, vậy tại sao bây giờ giống như với tán tỉnh bình thường làm cho cảm thấy biết làm sao, cảm thấy khó chịu? Ngưng Lộ biết mình rốt cuộc là như thế nào? Vừa gặp phải tâm tư liền rối loạn.

      "Tôi chính là ức hiếp em.” Vừa dứt lời, cái miệng hồng hồng nhanh bị ngậm chặt, cứ như vậy mà mút hai cánh môi mềm mại đầy hương vị ngọt ngào .

      "Ừ. . . . . ." Ngưng Lộ nghĩ ra tiếng, nhưng mà lại thừa dịp mở miệng, đem đầu lưỡi nhiệt tình chui trong miệng nàng, bừa bãi cướp lấy ngọt ngào. Trừ việc để cho cảm thụ ra làm được cái gì.

      ra là nửa tháng gặp, rất nhớ cái miệng nhắn này. Sở Mạnh dùng sức khuấy đầu lưỡi nho của , cảm giác vừa tê dại vừa đau khiến hai tay Ngưng Lộ ngừng đẩy lồng ngực cứng rắn của . ta là thô lỗ! Tại sao có thể dùng sức mà hôn như vậy? Có phải muốn cắn đứt đầu lưỡi của hay ?

      Bàn chân mệt mỏi, thắt lưng cũng đau. cắn càng làm cho miệng đau, Ngưng Lộ làm thế nào cũng tránh được lồng ngực của . Vì để cho mình có thể hôn sâu hơn, cũng làm cho chẳng phải mệt mỏi, người đàn ông nhấc thân thể nhắn của lên, cố tình làm hôn bận, khẽ cắn. . . . . .

      “Chúng ta lên giường.” thanh của vừa thấp lại vừa khàn. Sau khi buông môi ra, cúi người xuống ôm lấy . Vẻ mặt bất lực cùng dung nhan động lòng người càng làm cho muốn ức hiếp.

      "Bác sĩ thể." Thân thể nhàng linh hoạt được đặt giường lớn, lúc bàn tay to của chuẩn bị kéo quần xuống, Ngưng Lộ vội vàng giữ lại tay của , để cho di chuyển.

      “Vậy bây giờ ở đây tôi phải làm sao?” Vì thân thể của cùng đứa trong bụng, nhất định phải nhịn. Bởi vì ngấm ngầm chịu đựng, trán của lấm tấm mồ hôi hột. Nhưng mà muốn cứ như vậy bỏ qua cho , đôi tay tà ác lôi kéo tay bé của thẳng xuống phía dưới.

      “A! Tôi muốn!” Nhiệt độ cùng độ cứng trong tay khiến Ngưng Lộ bật ra tiếng thét chói tai. Khuôn mặt nhắn trong nháy mắt cũng ửng đỏ. Trời ạ, người đàn ông này tại sao lại có thể như vậy? Lại để cho tay cầm . . . . của . muốn, muốn. Tại sao còn thả tay ra?

      “Yên lặng, nên lộn xộn! Cử động nữa tôi liền cứ vậy mà quan tâm đó.” cuối cùng cũng buông tay ra, hai chân thon dài ngăn chặn thân thể làm loạn của , sợ động tác của làm chính mình bị thương. Xem ra, để cho có con cũng phải là ý kiến hay, còn làm cho thể cố tình làm bậy.

      Cầm được đôi tay bé của , lập tức giấu ra sau lưng. Ngưng Lộ lại dám cử động, sợ cần để ý, cứ như vậy mà muốn .

      là nặng, đứng lên !” Mặc dù có đè bụng của , nhưng mà áp lực cũng , hơn nữa tư thế như vậy làm cho toàn thân đều khó chịu.

      Sau khi hôn môi sâu, Sở mạnh mới ngồi dậy, hơn nữa cũng kéo ngồi dậy, đem ôm vào trong ngực, nhàng lấy tay vuốt lại những sợi tóc dài lộn xộn.

      “Có nhớ tôi hay ?” Sở Mạnh nhàng thổi khí ở bên tai. Biết rất nhớ , nhưng vẫn là muốn hỏi.

      Cái vấn đề này muốn trả lời thế nào đây? Ngưng Lộ cúi đầu . ta kỳ quái, lại hỏi cái vấn đề này. Bọn họ chỉ là đôi vợ chồng có tình cảm chỉ có dục vọng thôi, hỏi cái vấn đề này có phải là quá khác người hay ? Ở lúc có chuyện xảy ra, ra còn nghĩ tới , chỉ có điều, dưới tình huống này lại hỏi nhớ hay sao?

      lời nào? Vậy chính là có rồi đúng ?” ở bên tai cười khẽ.

      “Thôi, đứng lên thay quần áo, đến lúc ăn cơm rồi.” đành lòng tiếp tuc giỡn khi cúi đầu gì, Sở Mạnh buông tay ra.

      “Chờ chút.” Ngồi ở giường, Ngưng Lộ nắm chặt lòng bàn tay căng thẳng cùng bối rối gọi lại .

      “Thế nào? nỡ để tôi ?” Sở mạnh quay người trở lại, khom nửa người, nụ cười lơ lửng ở mặt.

      phải như vậy.” Người đàn ông này hôm nay bình thường, luôn thích dùng từ ngữ trêu đùa .

      " phải vậy tôi .” Sở Mạnh làm bộ muốn đứng dậy.

      " phải. Tôi muốn ra ngoài ăn cơm. Có được ?” Bàn tay thon dài, mịn màng cào cánh tay bền chắc ra mười vết trầy.

      Đây là lần đầu tiên, nàng dùng giọng như làm nũng chuyện với . Trong lòng Sở Mạnh có chút chấn động, giống như bộ dáng bị thứ gì đánh trúng, ra lời. Đôi mắt sâu như biển, yên lặng nhìn khuôn mặt , giống như là ở xem xét cái gì đó.

      ta rốt cuộc muốn thế nào? Có được hay thẳng ra phải tốt hơn sao? lời mà nhìn chằm chằm vào là có ý gì? mặt dính gì sao? Nghĩ như vậy lấy bàn tay lau khuôn mặt nhắn.

      tiếng buồn cười từ lồng ngực của truyền tới, lại cười rồi. Sở Mạnh lại cười rồi! Ngưng Lộ giống như là thể tin được ánh mắt của mình, người đàn ông này của suốt ngày lẫn đêm chỉ biết hung hãn cũng biết cười sao? Nhưng là, ngàn vạn lần chính xác, ở trước mặt cười, hơn nữa, cười đến mức làm cho lòng cảm giác có chút hoang mang. Bộ dạng cười lên ra rất đẹp mắt, chỉ là bởi vì rất ít cười, cho nên cảm giác đường cong khóe miệng cong lên có chút cứng ngắc.

      Nụ cười đó làm cho có chút đau xót, thực nên như vậy! Tâm tình thoải mái cứ như vậy mà chùng xuống.

      Người đàn ông đắm chìm trong vui vẻ, cho nên nhạy cảm thấy được tâm tình có that đổi của . Đôi tay nâng mặt của lên: “Có thể. nhưng mà ở trong phòng chỉ làm những chuyện tôi nghĩ tới, em chọn cái nào?” ra là ác ma chính là ác ma, ý tứ của chính là nếu như ăn cơm, vậy cũng chú ý thân thể của , cưỡng ép muốn sao? ta làm sao có thể cầm thú đến tình trạng kia?

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 57: Công chúa của



      "Cả hai cũng muốn, được ?" Ngưng Lộ bắt gặp ánh mắt của , lại nhìn thấy trong mắt còn có nụ cười, vậy có phải là tâm tình của vẫn tốt hay ? có thể đều chọn cả hai được ?

      "Em ?" Theo thói quen lại chiếm hữu môi của , muốn chính lựa chọn câu trả lời, đem quyền quyết định giao cho . biết, ra là muốn cùng Tiêu Diệc San ở chung chỗ. Trong lòng có đáp án, cũng thích. Chỉ là con của dì , cộng thêm năng lực làm việc tồi, mới đem cùng trở về nước. Chuyện gì khác cũng phải.

      "Có thể." Nếu người ta nhường nhịn đến mức này, nhận lời có phải là quá ngu hay ?

      "Đúng là có thể. Nhưng mà. . . . . ." ra là còn có nhưng là , Ngưng Lộ cũng biết người đàn ông này bỏ qua cho nhanh như vậy .

      "Nhưng là cái gì. . . . . ." ngây ngốc nhanh chóng tiếp nhận lời .

      "Em phải cho chút lợi ích!" Thanh của càng ngày càng thấp, thái độ càng ngày càng đứng đắn.

      " muốn chút lợi gì?" từng bước đến gần, từng bước lùi về sau, vẫn di chuyển đến khi tấm lưng mảnh khảnh của dựa vào đầu giường lớn, cũng chẳng còn chỗ nào có thể trốn nữa.

      "Em cứ ?" lại đem vấn đề ném cho , cũng phải là giun đũa trong bụng , làm sao biết nghĩ cái gì? Chỉ có điều nhìn gương mặt có ý tốt của giống như là có chuyện gì tốt?

      "Em biết. Nếu chúng ta ra ngoài ăn cơm !" thanh của càng ngày càng thấp, bởi vì tay từ bắp chân trắng trẻo của hướng về phía bụng. Người đàn ông này để ý đến lời khuyên của bác sĩ đối mà mạnh bạo với chứ? Trong lòng Ngưng Lộ bắt đầu sợ lên, người này mà nóng nảy chuyện gì cũng làm ra được. hối hận, mới vừa rồi tại sao nhịn chút theo Tiêu Diệc San đó ăn bữa cơm coi như xong, ép mình bây giờ vào thế tiến thoái lưỡng nan.

      "Có điều bây giờ muốn ăn am." cái hôn nho làm sao có thể thỏa mãn được ? Nhưng là bây giờ cũng chỉ có thể mượn biết bao nhiêu lần cái miệng nhắn kia tới mức đói khát. ra nghĩ để cho nàng dùng cái miệng nhắn tới giúp , sợ lại trải qua việc đáng sợ như lần trước dọa đến , huống chi tại mang thai, thôi!

      Trong căn phòng xa hoa lần nữa lại tràn đầy sắc xuân.

      *******************

      Ăn mặc như vậy ra ngoài, có được ?

      Mặc vào lễ phục mang về cho , Ngưng Lộ trong phòng thay quần áo thế nào cũng kéo lên dây kéo, thiết kế gọt vai khéo léo lộ ra bả vai bóng loáng như ngọc cùng xương quai xanh mê người, thiếu chút xíu nữa nữa cả bộ ngực cũng lộ ra rồi, chưa từng có mặc qua trang phục như thế, có phải rất khó coi hay ?

      "Thế nào? Có phải hay mặc vừa?" Sở Mạnh ở ngoài phòng thay đồ đợi đúng 10 phút, có phải y phục quá bó sát hay cho nên mặc vừa? Bên trong vẫn có thanh gì cả.

      "Em chuyện vào?" Sở mạnh để tay ở tay cầm cái cửa chuẩn bị mở ra, người ở bên trong so với nhanh hơn mở ra.

      Trước mặt chính là gương mặt thẹn thùng e lệ của . Nhưng Sở Mạnh bởi vì vẻ đẹp của mà nhìn đến ngây người.

      Lễ phục Channel kiểumới nhất này mặc ở người là cực kỳ thích hợp. Lụa màu xanh da trời cực mỏng, tài nghệ thủ công tinh xảo này lộ ra dáng người xinh đẹp biến ảo vô tận sắc điệu, mỹ lệ làm động lòng người. Phong cách phái nữ dịu dàng toát ra vẻ sang trọng cùng tao nhã, lớp voan mỏng phía trước làm cho lễ phục giống như áng mây phiêu đãng đầy rung động lòng người, mang nét đắm say đầy quyến rũ. Trừ ngày hôn lễ, cho vẻ tươi đẹp của mình, tại lại để cho nhìn thấy mặt khác, bộ lễ phục khẽ bay theo chiều gió khiến cho thoạt nhìn giống như Tiểu Tiên Nữ biết chuyện khói lửa nhân gian, e lệ cùng đáng như vậy, tựa như lần gặp đầu tiên gặp gỡ vào buổi tối đó khiến động lòng dứt.

      "Có phải là nhìn được hay ? Vậy em đổi ." Ngưng Lộ thấy vẫn lên tiếng, cho là khó coi, xoay người liền muốn trở về đổi lại để cho mình cũng có lúng túng như vậy nữa.

      " cần đổi, rất đẹp mắt." Sở Mạnh kéo lại, thanh cũng trầm xuống. Đêm hôm đó, hơn 3 tiếng đồng hồ hơn mới tìm được thứ có thể làm cho mình hài lòng dùng làm quà tặng cho , chính là bộ lễ phục này. Đồ trang sức ở người dù xinh đẹp hơn nữa, đắt tiền hơn nữa đều là dư thừa, cho nên xem những thứ kia. Mà Paris thiếu quần áo và trang sức, trước nay chưa có kiên nhẫn dùng thời gian tên các cửa hàng tìm mua, cuối cùng nhìn trúng món này. chứng minh, ánh mắt của có sai, quả thực là vì làm theo cầu với số đo của . thế nào cam lòng lại để cho cởi ra đây?

      "Nhưng nên mặc cái này ra ngoài ăn cơm." Ngưng Lộ còn chưa dám ngẩng đầu, vạt áo trước trống mảng khiến cảm giác thoải mái, hơn nữa bởi vì mang thai thể mặc kết hợp giày cao gót.

      " sao. Chỉ có với em mà thôi." Đúng vậy, nếu ấy muốn chung đụng với Tiêu Diệc San vậy coi như xong, hôm nào tìm cơ hội mời ăn cơm! Hai người khó có thể ở chung hòa bình như hôm nay, muốn phá hư cái khí này, mà cũng muốn cùng với ở chung chỗ ra ngoài ăn bữa cơm đơn giản chỉ hai người là tốt rồi.

      "Vậy. . . . . ." Ngưng Lộ vẫn còn do dự, giống như người ta mới đến liền bỏ lại ta mình cũng tiện chứ? Lương tâm của chút bất an.

      " quan trọng. Diệc San là người nhà, để ý nhiều như vậy. thôi." như giống như quý ông đưa cổ tay ra với .

      Hôm nay rất khác, đối với hề cường thế bức người nữa khiến Ngưng Lộ cách nào nhẫn tâm mà cự tuyệt , chẳng qua là biết vì sao cách nào vui vẻ bật cười. Bàn tay phụ nữ mảnh khảnh vươn vào khuỷu tay cường tráng luôn chờ đợi này, trong thoáng chốc, Ngưng Lộ có loại ảo giác, giống như cánh tay kiên cố này có thể để cho dựa vào cả đời đời. Đúng vậy, chỉ có thể là ảo giác, có lẽ là bởi vì tối nay khí quá tốt đẹp, có lẽ là đơn quá lâu, cho nên mới phải có cảm giác này. phải là người muốn , làm sao có thể là bến đỗ cho cuộc đời ?

      "Mạnh ca ca, phải là muốn cùng ra ngoài sao? Tại sao có gọi em?"

      Lúc bọn họ muốn đến thang máy, sau lưng truyền đến thanh bất mãn của Tiêu Diệc San. đứng ở trước cửa phòng, bình tĩnh nhìn hình ảnh hai người cùng nhau, mặt lộ vẻ tức giận. Chẳng lẽ là người phụ nữ kia muốn cùng ra ngoài sao? Hay là ta muốn độc chiếm Sở Mạnh? giỡn! Tiêu Diệc San cười lạnh ở trong lòng, ngừng tự với mình, nên gấp, thời cơ chưa tới.

      Ngưng Lộ ôm chặt cánh tay của dám quay đầu lại nhìn, bàn tay ấm áp ôm sát hông của , để cho lòng còn bất an như thế nữa.

      "Diệc San, thân thể Ngưng Nhi thoải mái, cho nên hôm nay hôm nào mời cơm em sau! Sau đó em có thể đến phòng ăn dưới lầu dùng cơm. Chúng ta cơm nước xong trở về nhà, em tốt nghỉ ngơi ! Ngày mai gặp nhau ở công ty!" Sở Mạnh quay đầu lại, thanh chút dao động.

      " ra là thân thể chị dâu kém như vậy à? Cũng khó trách. Vậy hôm khác !" Tiêu Diệc San có vẻ săn sóc hiểu chuyện, nhưng trong giọng nhưng có chút khách khí.

      " ấy phải là thân thể kém, chẳng qua là có con nên thích quá ồn náo." Rời trước, lời Sở Mạnh giống như bỏ lại trái bom cho Tiêu Diệc San.

      Làm sao có thể? Vừa mới kết hôn lâu có con sao? Nếu như có con đến lúc đó phải càng thêm phiền phức sao. được, được, phải mau sớm nghĩ biện pháp. Phải về trước cùng mẹ chuyện tiếp theo làm như thế nào!

      Con! Con! là chuyện phiền phức. Có thể để cho nó biến mất hay đây?

      ------ lời ngoài mặt ------


    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 58: DỊU DÀNG CỦA


      Vì quan tâm đến khẩu vị sau khi mang thai, bữa ăn tối bọn họ còn lựa chọn đồ ăn Trung Quốc truyền thống .

      Khu vực nội thành tấc đất tấc vàng, có thể chiếm giữ toàn bộ nhà hàng ba tầng có thể là đầu tư ít, hơn nữa nghe nhà hàng này chỉ tiếp khách đặt trước tuần lễ, biết Sở Mạnh có phải quen biết với ông chủ nhà hàng này hay , thứ nhất là chỉ định muốn gian phòng VIP, lúc phục vụ kiểm tra có hẹn trước thể nhận Sở Mạnh chỉ từ tốn câu: " với quản lý các , Sở Mạnh muốn gian phòng, có hay ?"

      Có vài người trời sinh có khí thế loại này, làm cho người ta nhìn cái cũng biết phải là hạng người thông thường, Sở Mạnh vừa đúng có thể liệt vào cái loại này. Phục vụ bất kể chậm trễ, lập tức lên báo cáo.

      Phòng ăn nhà hàng này cũng có giống như nhà hàng đồ ăn Trung Quốc bình thường khác, khắp nơi là thanh ồn ào, náo nhiệt . Lúc này bọn họ ở đại sảnh nơi tiếp đãi, bên trong trang hoàng phong cách cổ xưa, lịch tao nhã, khắp nơi hiển nét thanh tĩnh mà cũng đầy phong cách.

      nhóm lại khách ngừng xông vào, vừa tiến vào nơi này lớn giọng chuyện, mọi người do tự chủ để làm thanh lại, cứ như vậy hùa theo.

      "Nếu chúng ta nơi khác ăn có được hay ?" Ngưng Lộ kéo vạt áo của . Nếu khó khăn như vậy, cũng nhất định phải ăn ở chỗ này. Cùng lắm cũng chỉ là bữa cơm mà thôi, có cần quan trọng như vậy.

      "Có phải đứng mệt hay ? Chúng ta đến kia bên ngồi xuống ." Sở Mạnh làm lơ đối lời của , cúi đầu xem kỹ mặt của . Mới vừa rồi khi ra khỏi cửa sợ thân thể của khó chịu, cho nên để cho đổi lại mang dép lê đế bằng. Vừa vặn màu sắc cũng rất hợp, cùng lắm cũng sao, chỉ cần thoải mái là được.

      " phải vậy." Đối với quan tâm chu đáo của , Ngưng Lộ thấy quen, nhưng là tại sao có thể làm tự nhiên được như vậy? Có phải bởi vì mang thai hay , cho nên về sau trở nên giống lúc trước?

      "Tốt lắm, rất nhanh chúng ta có thể lên rồi, có cái gì thoải mái phải cho ." Sở Mạnh cúi đầu đem những sợi tóc rũ xuống trước mặt vén ra sau. Do thói quen cầm bút nên bàn tay có lớp chai mỏng, lúc lướt qua gò má làm cho tim theo ý muốn đập mạnh cái, loại cảm giác làm thành lời cũng muốn nghĩ thêm.

      "Sở tiên sinh, xin lỗi. Tiếp đón ngài chậm trễ, quản lý chúng tôi tối nay bữa cơm này ông ấy tính tiền." Là phục vụ vừa mới tìm quản lý dùng khuôn mặt áy náy với họ.

      " thôi! Cẩn thận chút." Sở Mạnh cứ tự nhiên tay vòng qua hông của , tay đỡ vai của lên lầu. cũng phải là bụng lớn đến nổi để cho người khác đỡ, Ngưng Lộ thầm ở trong lòng nghĩ nhưng có can đảm ra. Chỉ sợ mình biết từ lúc nào lại muốn chọc giận , còn chưa muốn . muốn thế nào thế ấy , cái người kia căn bản cho phép người ta ở trước mặt thể. Người tự cao tự phụ đều như vậy, Ngưng Lộ tại biết.

      Bữa ăn này làm cho Ngưng Lộ run sợ. Cái người đàn ông kỳ quái này chẳng những muốn toàn bộ nhân viên phục vụ trong phòng ra, còn để cho bọn họ ở bên ngoài coi chừng, cho phép của cho phép kẻ nào vào. Người trả tiền chính là đại gia, hai phục vụ mừng rỡ lại nhàn hạ, cười híp mắt ra ngoài.

      "Như vậy yên tĩnh hơn nhiều." Sở Mạnh tự tay lấy cho Ngưng Lộ chén canh thơm ngon. ra là ghét có người nhìn ăn cơm ! nhìn ra còn có nhiều tật xấu như vậy.
      Ngưng Lộ lẳng lặng nhìn , cởi ra áo khoác âu phục chính là cái áo sơ mi màu trắng, cà vạt cũng bị mở ra. Cả người xem ra nhõm ít. Mà bây giờ cẩn thận giúp thổi chén canh còn bốc hơi nóng kia, Ngưng Lộ thể tin được người trước mắt này. là Sở Mạnh, nhất định là giống. Hay là hoa mắt? Cái người luôn chỉ tay năm ngón đó làm sao có thể làm chuyện như vậy đây? đối tốt với giống như là loại cảm giác thương ? Nhưng là làm sao lại có thể như vậy?

      "Tốt lắm, có thể uống được rồi. Từ từ thôi." Mà dường như cũng có ý thức được mình làm gì, sau khi thổi canh xong cẩn thận đặt ở trước mặt .

      "Cám ơn." Ngưng Lộ nhận lấy cái muỗng , đè xuống rung động trong lòng.

      Ngưng Lộ cho là bình thường tới đây là xong, kết quả là sai. Suốt bữa ăn, ngừng gắp đồ ăn cho , đem đến trước mặt chén giống như núi dạng cao, hình như muốn chết no, còn muốn ăn nhiều chút nữa. Khẩu vị bình thường của cũng coi là nhiều, mặc dù bây giờ mang thai nhưng cũng có tham ăn đến nông nỗi này chứ? Chưa dứt, lại vẫn đeo bao tay, giúp lấy hết xương cá ra rồi mới thả đặt vào trong chén của nàng. Đây cũng quá làm cho người ta được thương mà vừa mừng vừa lo sao?

      "Thế nào? Ăn no chưa?" Sở Mạnh còn mang cái bao tay, thấy Ngưng Lộ giọng liền cau mày mở miệng hỏi. Phụ nữ có thai phải ăn rất nhiều sao? Tại sao ăn có bao nhiêu?

      "Em ăn hết nhiều như vậy." Ngưng Lộ giọng mở miệng .

      " sao, em vui là tốt rồi." Vẫn dùng thái độ dịu dàng như vậy làm cho người nào có thể cự tuyệt.

      "Này, Mạnh, nghĩ cậu đạt đến trình độ này nha! Tới dùng cơm cũng cho tôi?" muốn cởi cái bao tay ra, Sở Mạnh thấy người tiến vào liền nhíu mày. Thiệt là, ăn bữa cơm cũng yên bình. Nhất định là tên khốn Tống Thanh phong kia thông báo tới, cũng biết bọn họ người nhà họ Tống cũng là cái loa lớn.

      "Hi, Ngưng Lộ. Có để ý ngồi chung hay ?" Tống Tử Tự đem hai phục vụ muốn ngăn cản kia ra khóa lại cửa, còn lại là bộ cười hì hì.

      "Bác sĩ Tống, làm thế nào trùng hợp như vậy? Cùng nhau ăn ?" Ngưng Lộ thấy Tống tử tự khuôn mặt trầm tĩnh buổi tối thế nhưng giương lên nụ cười nhàn nhạt mà vui sướng.

      " nên gọi là bác sĩ Tống. Lần sau đừng có gọi lầm nữa." Người nào đó mình kéo ghế dựa ra ngồi xuống , hơn nữa cầm đôi đũa dự bị bên cạnh lên.

      "Ngưng Lộ, em phải ăn nhiều chút. Như vậy Tiểu Bảo Bảo trong bụng mới phát triển tốt . Ăn cá đối với Bảo Bảo tốt cho não, ăn nhiều chút ."

      "Em ăn nhiều rồi." Ngưng Lộ chỉ chỉ đống món ăn trước mặt giống như núi giống nhau. biết vì sao cùng bác sĩ Tống chuyện phiếm thấy rất thoải mái.
      A, ra có người cũng có ngày như thế này a? Tống Tử Tự nhìn đĩa ăn của Ngưng Lộ đầy thịt cá được chuẩn bị tốt, nét mặt biểu lộ nụ cười xấu xa, nhìn , chứng cớ vẫn còn ở tay người đàn ông có khuôn mặt khó chịu kia kìa!

      Lửa giận của Sở Mạnh với Tống Tử Tự sau khi vào ngừng tăng lên. Hai người bọn họ cho là “người trong suốt” sao? Vừa tiến đến liền liếc mắt đưa tình hay sao? Còn đối với ta cười đến vui vẻ như vậy? Suốt cả buổi tối, bất kể làm cái gì đối với trừ tiếng lại tiếng cám ơn ở ngoài, nụ cười nho cũng có, vậy mà với người đàn ông vừa bước vào lại có thể cười ngọt đến vậy sao?

      Điều này làm cho cách nào nhịn được. Đột nhiên tức giận ném cái bao tay trong tay xuống, lời kéo cái ghế ra, thuận tay cầm áo khoác lên về phía Ngưng Lộ : " thôi. về!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :