1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiếm đoạt em dâu - Thịnh Hạ Thái Vi (88 chương +7 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 49: Lửa Giận Ngập Trời 2





      Ngưng Lộ từ từ tỉnh lại, mặc dù chưa mở mắt ra nhưng cảm nhận được luồng áp lực đè nén trong khí làm muốn đối mặt. khí quen thuộc như vậy, chẳng lẽ là ta đến đây? Nghĩ đến khả năng này, bàn tay nắm chặt cái chăn tay, mắt càng lúc càng nhắm chặt hơn. dám đối mặt với , là tuân thủ theo hợp đồng lúc trước giữa bọn họ, sau khi biết muốn xử lí như thế nào? Nghĩ tới bộ dạng tức giận đầy đáng sợ của , toàn thân Ngưng Lộ run rẩy.

      “Có gan làm, có gan nhận sao?” Dù chỉ là động tác cũng thể gạt được ánh mắt Sở Mạnh, tới bên giường ngồi xuống; bởi vì sức nặng của mà nệm lún xuống khiến lòng Ngưng Lộ chìm đến đáy.

      Sở Mạnh cúi đầu, hai tay chống lên phía đỉnh đầu , hơi thở nóng đầy nam tính phả vào khuôn mặt , vào tai, làm toàn thân nóng lên nhưng quyết mở mắt. Nếu có thể nhắm hai mắt như vậy tốt, cần phải đối mặt với ta rồi.

      Lông mi dài ngừng rung rung tiết lộ vô cùng căng thẳng và sợ hãi. Xem ra người trước tổng kết đúng: phụ nữ có lông mi dài thường rất ngang bướng. Đừng đánh giá qua bộ dạng mềm yếu ra, rất bướng bỉnh hơn nhiều so với người khác. Nhưng bướng bỉnh của làm cho vô cùng tức giận; nghĩ đến việc thà làm thương tổn bản thân cũng muốn mang thai con , lửa giận trong lòng càng lúc càng dâng cao.

      “Mở mắt ra nhìn tôi!” Ngón tay thon dài khéo nắm cằm , buộc mở mắt.

      Chết chết, dù gì cũng chống đối được khí thế mạnh mẽ của ta. Ngưng Lộ mở to mắt, cố gắng để mình sợ hãi, để mình khẩn trương.

      Thấy mắt mở to, giận đến đỏ mắt, nhất thời giữa hai người ngoài yên lặng vẫn là yên lặng. Vẫn là khí thế bằng, Ngưng Lộ chịu thua : ” muốn như thế nào?”. Lời vừa ra lập tức rơi vào hoàn cảnh bất lợi.

      !”. đáng chết này lại hỏi nghĩ như thế nào? Phải là muốn như thế nào mới đúng chứ? Dám làm trái hợp đồng, muốn có con của . Tay nắm lấy cằm của càng dùng thêm sức, tăng thêm lực làm cho Ngưng Lộ đau đến mức khuôn mặt nhíu lại. Người đàn ông này thực có khuynh hướng bạo lực, hơn nữa còn lại là loại rất nghiêm trọng.

      “Tôi biết!” chính là giả ngu, biết có thể giả bộ cho qua được ?

      “Quan Ngưng Lộ, đáng chết quan tâm con tôi? dám?”. Tay khác của người đàn ông tức giận này bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của , ngừng lay động thân thể chút sức lực của . Trời ơi, người đần ông đáng sợ, hô hấp được.

      “Khụ khụ khụ...” Thời điểm nghĩ thịt nát xương tan(1) dưới tay rốt cuộc cũng buông tay để cho có thể hô hấp khí trong lành. uất ức cùng tức giận chôn trong lòng cũng bộc phát ra: “Tôi chính là muốn sinh con của , muốn sinh...”. Trước đôi mắt trợn trừng của , Ngưng Lộ lại dám ra những điều muốn nhất, xong nhắm mắt lại muốn nhìn . Nếu như ta muốn hận tới chết,vậy đến !
      (1): bản gốc: 香消玉殒 – hương tan ngọc nát.

      này cho rằng cứ như vậy mà bỏ qua cho sao? Sau khi Sở Mạnh thấy bộ dáng nhắm tịt mắt đầy kiên cường của lửa giận từ từ lắng xuống. Cuối cùng cũng ra đúng ? muốn sinh con của ? Vậy càng muốn sinh, hơn nữa là ngay bây giờ.



      Môi bắt lấy cái miệng nhắn của hôn chuẩn xác, cạy hàm răng ra, điên cuồng quấn quít nơi đầu lưỡi làm cho có chỗ trốn. Thời điểm tay xuống dưới làm Ngưng Lộ sợ hãi muốn đẩy ra, thể, thể, nơi này là bệnh viện; hơn nữa tại rất bất tiện, mặc dù bụng đau nữa nhưng căn bản là thể chịu nổi cơn tức giận của ta.

      càng dùng sức đẩy , càng bất động, tay áp chế thân thể nhắn phía dưới cho động đậy, mà cái miệng cũng bị chặn lại đến ra câu. Chẳng lẽ ta định cưỡng bức như những lần trước sao? Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Ngưng Lộ càng thêm tái nhợt. muốn phát sinh quan hệ với ta ở đây, chết cũng muốn!

      Trong lòng tức giận, dùng sức cắn đầu lưỡi của làm loạn trong miệng . Máu tanh tràn ra trong miệng.

      Cuối cùng Sở Mạnh cũng dừng lại tất cả động tác, vẻ mặt tối tăm thể tin được trừng mắt nhìn . Mèo hoang phát cáu lại dám cắn ? Được, cùng chơi trò chơi thú vị này. Xem thử đến cuối cùng ai có thể thắng, vươn tay nhàng lau máu môi, khóe miệng của giương lên, lạnh lùng cười tiếng: “Quan Ngưng Lộ, có tiến bộ đó! Để tôi xem rốt cuộc tiến bộ bao nhiêu.”

      Vừa dứt lời, chăn đơn giường bị kéo ra, mà giây tiếp theo đem quần áo người mình ném xuống đất. Con mồi nhìn lạnh lùng như ác ma từ địa ngục, từng bước lui về phía sau, có thể lui đến đâu chứ? Lui nữa chính là sàn nhà. Nếu như muốn tận hưởng cảm giác lạ, ngại, ngay mặt đất cũng tốt lắm.

      được lại đây, được lại đây...” . Rốt cuộc biết sợ có phải là chậm quá hay ? có thứ gì tay làm hoảng loạn Ngưng Lộ tăng lên theo cấp số nhân.

      tới làm thế nào để sinh con? Hả?”. bước đến bên giường, giây tiếp theo thành công biến quần áo thành vải rách ném xuống đất.

      , được ...” rốt cuộc bị hành động của làm sợ đến mặt đầy nước mắt. Chống cự như thế nào cũng là vô dụng sao? Lúc này hận, rất hận . Tại sao lại phải dồn ép đến mức này?

      Khăn trải giường trắng tinh ở phía dưới vì chống cự mà dính máu, nhìn thấy mà giật mình, màu đỏ kia làm lương tâm buông tha . Lúc này nên, muốn xong chuyện khăn trải giường đầy máu. có quá đáng nhưng tới mức biến thái. Mặc dù cực kỳ tức giận nhưng đến thời điểm cuối cùng lại dừng tay.

      Nhưng thể vì vậy mà bỏ qua cho .



      “Còn dám sinh con tôi nữa hay ? Hả?”. muốn có được lời hứa từ chính miệng mới có thể buông ra.

      “Có phải chỉ cần sinh con của , buông tha tôi?” Đôi mắt đẫm lệ, Ngưng Lộ hỏi. Nếu câu trả lời của ta là như vậy, vậy sinh. Chỉ cần sinh con ta mà ta đồng ý để tự do, vậy sinh!

      “Buông tha ? Quan Ngưng Lộ, nghĩ là ai? là vợ tôi cưới hỏi đàng hoàng, sinh con tôi là chuyện đương nhiên. muốn dùng con để thoát khỏi tôi? đừng mơ tưởng, cả đời này cũng đừng mơ! cần phải giở thêm trò gì nữa, nếu người nhà chấp nhận được kết quả đâu. Ngay cả Sở Khương cũng thể may mắn thoát khỏi, làm chuyện gì cũng phải suy tính ràng hậu quả!”. Sở Mạnh tức giận đứng dậy, nhanh chóng nhặt quần áo lên, mặc xong rồi nhanh chóng rời . Tiếp tục ở lại đây, biết mình làm ra chuyện gì. Người phụ nữ đáng chết này dám chọc giận , chỉ muốn thoát khỏi ? Tới địa ngục mà chờ !.

      Trong phòng bệnh vang lên tiếng khóc từ đến to, cuối cùng biến thành gào khóc. Ngoài cửa, y tá cùng y tá trưởng ai dám vào xem rốt cuộc là có chuyện gì. Bởi vì người đàn ông vừa rời có vẻ mặt hung hăng làm tất cả các đều sợ hãi. Người đàn ông kia phải là chồng ấy sao? phải là bạo lực gia đình chứ? là đáng sợ, nhưng mà người ở bên trong nếu còn sức lực khóc chứng tỏ tính mạng vẫn rất tốt. Họ cũng cần nhiều chuyện, nếu người đàn ông kia đột nhiên quay trở lại hóa ra phải các tự tìm phiền phức sao?

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 50: Giam Lỏng
      chính thức bị người đàn ông kia giam lỏng.


      Sau buổi trưa yên tĩnh, ban công tỏa ra hương hoa nhè , lan tỏa trong khí. Ngưng Lộ nằm chiếc giường mềm mại, đem cuốn sách tay che mặt lại, có tâm tư đọc nữa. Từ lần bị phát lén uống thuốc, về đến nhà, hỏi lại nguồn gốc thuốc, chỉ là ép giao nộp hết thuốc sau đó ở trước mặt tiêu hủy toàn bộ, dặn dò thím Trương đồng ý của cho ra khỏi cửa; thậm chí ngay cả xuống vường hoa dưới lầu cũng phải có xác nhận của nhân viên bảo vệ mới được ra khỏi cửa. Bây giờ còn có công lý nữa ?


      Càng có công lý chính là mỗi ngày dù có về đến nhà nửa đêm cũng lôi ra khỏi giấc ngủ, tiếp theo là màn hoan ái mãnh liệt hết lần này đến lần khác. thể từ chối được cố chấp của , cho dù có từ chối như thế nào, cắn đến chảy cả máu, cũng dừng lại. Sau lần thứ nhất, thích ứng với xâm chiếm hung hăng của , nằm trằn trọc dưới thân thở dài.

      Nghĩ đến những mỗi lần từ phản kháng đến tiếp nhận hoan ái mãnh liệt nơi , mồ hôi cùng nước mắt hòa quyện trong đêm tối, mặt nóng bừng lên. cảm thấy nhục nhã, đúng vậy, chính là nhục nhã. Có lẽ Sở Mạnh đúng, chính là làm kỹ nữ lại còn đòi lập miếu thờ. ràng trong lòng miễn cưỡng nhưng thân thể lại vô cùng sung sướng. phải vô sỉ là gì? Hóa ra dưới dạy dỗ của , lại biến thành người phụ nữ biết nhục là gì! đáng buồn! Quan Ngưng Lộ, mày cũng biến thành cái loại này sao? Đây phải là điều ta muốn sao? ta chính là muốn sống nổi, muốn sống khổ sở.


      Thời gian là phương thuốc chữa lành vết thương tốt nhất, hình ảnh người đàn ông nhất càng ngày càng mờ nhạt; nhưng mỗi khi nghĩ đến, đau đớn trong lòng mãi dứt, cho nên chọn cách lãng quên. Có lẽ khó khăn phải ở chuyện ngày tháng mà chính là ở trái tim .

      Nếu đồng ý có thể làm gì?



      Toàn bộ kì nghỉ hè, bước ra khỏi nhà bước, chỉ trừ thỉnh thoảng cùng thím Trương xuống dưới lầu hít thở khí bên ngoài. ta thường xuyên cùng phát sinh quan hệ, có phải trong bụng có con ta rồi ? Con? Ngưng Lộ lấy tay vuốt ve cái bụng , nơi này thực thai nghén sinh mệnh sao? thực dám nghĩ.


      từng có ý nghĩ về cuộc sống lý tưởng đơn giản đến trong sáng: tốt nghiệp đại học rồi cùng người đàn ông mình kết hôn, làm công việc nghiên cứu thích còn tình nguyện vì mà nấu cơm, giặt quần áo rồi sinh ra vài đứa trẻ đáng , cùng nhau sống cuộc đời yên ổn và bình lặng. Đáng tiếc mọi chuyện như mong muốn, cuối cùng lý tưởng đó chỉ có thể chôn sâu cùng những năm tháng tuổi trẻ hiểu lẽ đời. Còn bây giờ, mới 20 tuổi kết hôn, hơn nữa còn là kết hôn với người đàn ông đáng sợ như vậy. Trái tim còn đau nhói, còn hi vọng, cứ như vậy ngày qua ngày tinh thần sa sút dần , biết tương lai ở nơi nào, ngày mai ra sao. còn quyền lợi hi vọng nữa rồi!

      Tại sao ta nhất định buộc phải sinh con? phải ta sao? , đối với người đàn ông như vậy thứ xa xỉ, ta căn bản là máu lạnh, chút tình cảm cũng có. Nếu sinh ra đứa con mang dòng máu của ta ra sao? Có phải người máu lạnh như ta ? dám nghĩ tới. Bây giờ, ngay cả tự do, cũng có bởi vì ta tự do của là do quyết định, nhưng tại sao ngay cả chút ảo tưởng cuối cùng cũng để lại cho .


      ta cứ như vậy mà oán hận sao? Hận mình cùng cha khác mẹ với Sở Khương sao? Chuyện nhạy cảm như vậy chưa bao giờ dám trước mặt , mà dường như cũng muốn nhắc lại. Như vậy là tốt cho tất cả mọi người? Sở Khương là người con trai cả đời này cũng mơ tưởng được nữa rồi, có lẽ quên chính là cách tốt nhất cho mọi người. Nhưng quá dễ, còn làm được sao mà quá khó khăn. Lòng người, chính là quá tham lam, những thứ có được đều cho là tốt nhất. Sở Khương luôn hướng về , còn phải hướng về đâu?


      thanh quen thuộc phá tan những dòng suy nghĩ miên man của , là thím Trương bước vào.



      “Thiếu phu nhân, ăn chút cháo ! Buổi trưa cũng ăn gì cả!”. chén cháo hải sản nóng hổi được đặt lên bàn trước mặt Ngưng Lộ. Haiz, lần này thiếu gia thực muốn nhốt thiếu phu nhân trong nhà. Nhìn thiếu phu nhân gầy gò từng ngày, bà cũng đành lòng. biết thiếu gia nghĩ cái gì, mà thiếu phu nhân trước sau vẫn gì.

      “Cám ơn thím Trương, nhưng con thực muốn ăn.” Ngưng Lộ để quyển sách sang bên. biết gần đây làm sao, khẩu vị tốt chút nào, chỉ là muốn ăn gì cả.


      “Như vậy được, bữa trưa chỉ ăn chút cơm. xem, khuôn mặt nhắn này ngày càng gầy, nếu cứ tiếp tục phải làm sao? Ăn chút thôi được ? Cháo chính là sở trường của tôi, nếm thử chút .” Thím Trương ngồi xuống bên cạnh Ngưng Lộ, cầm lấy chén muốn cho ăn ít.


      Từ chối hay, Ngưng Lộ cầm lấy chén cháo thím Trương đưa tới, muốn mở miệng ăn, mùi tanh khó tả xông vào đầu mũi, vốn là khẩu vị tốt giống như lật núi lấp biển cuồn cuộn trào lên.


      “Ọe…” Ngưng Lộ đặt chén cháo xuống, để ý đến thím Trương nhìn mình với ánh mắt đầy nghi ngờ, bước nhanh về phía nhà tắm. là khó chịu nhưng ở trong nhà tắm nôn khan nửa ngày mà chút đồ ăn cũng nôn ra được.


      Ngưng Lộ nhìn khuôn mặt gầy gò, trắng bệch của mình trong gương, làm sao vậy?

      “Thiếu phu nhân, phải là mang thai chứ? Lại đây, súc miệng trước .” Nghi ngờ của thím Trương làm yên lòng.


      Mang thai? Nơi này sinh mệnh sao? Hai tay Ngưng Lộ xoa cái bụng thoải mái này. Vừa nghĩ đến chuyện đứa con lại có con. biết nên khóc hay nên cười? Khuôn mặt trong gương kia làm cho nhận thức được nữa.

      “Thím Trương, liệu ?” Ngưng Lộ thể tin được liền hỏi.


      “Tôi chắc tám chín phần rồi, trước kia tôi có con cũng như vậy, ăn cái là ói.” Thím Trương lấy kinh nghiệm của người từng trải .

      Là như vậy sao? đến nhanh như vậy sao? Chuyện càng muốn lại tới càng nhanh! Chưa được 21 tuổi, phải làm mẹ sao? Nhưng đây lại là con của người đàn ông kia, sắc mặt Ngưng Lộ càng trắng bệch hơn trước.


      “Thiếu phu nhân, đây chính là chuyện tốt! nên vui mới đúng. Tôi lập tức gọi điện cho thiếu gia, phải đợi lát nữa bệnh viện kiểm tra cho chính xác.” Cuối cùng, ngày vui vẻ như vậy cũng đến, căn nhà lớn như vậy tĩnh lặng quá lâu rồi. Thím Trương vui vẻ như là con dâu mình có thai, cười khép miệng.


      Đương như Ngưng Lộ chỉ biết đứng sững sờ, câu cũng nên lời.
      tutu, OrchidsPhamVÂN NHI_2411 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 51: Con




      Sau khi vào bệnh viện kiểm tra kĩ lưỡng, chứng minh trong bụng mang thai chin tuần tuổi. Đối chiếu thời gian, hẳn là lần đầu bọn họ quan hệ sau khi dừng thuốc có cái thai. là nhanh, hóa ra sinh mệnh sinh ra và trưởng thành lại có thể đến dễ dàng như vậy.

      Ngồi trước mặt bác sĩ phụ khoa hiền lành, nghe bác sĩ nhắc nhở những việc cần chú ý, suy nghĩ của từ từ bay theo gió, cuối cùng cũng biết bác sĩ cái gì.

      Sở, có gì ?” Bác sĩ nhìn thấy lơ đãng của Ngưng Lộ, quan tâm hỏi. Nếu phải vì cháu trai quý của bà nhờ vả, trẻ tuổi này là vợ của bạn tốt nó bà cũng bỏ công việc đến đây để gặp người muốn nghe bà .

      “Xin lỗi, tạm thời có.” Thấy chính mình có chút mất hồn, vội xin lỗi.

      “Tôi có.” giọng nam trầm thấp vang lên từ cửa phía sau. Lại là ta? hiểu vì sao sắc mặt Ngưng Lộ sau khi thấy Sở Mạnh từ tái nhợt chuyển sang hồng nhạt. Là thím Trương thông báo với ta ư? ta phải làm việc sao? Làm sao lại tới nhanh như vây?

      viết đơn thuốc, bác sĩ Tống dùng ánh mắt thể tin được nhìn hành động đẩy cửa bước vào của người đàn ông kia, đây chính là cậu Sở mà cháu mình đến sao? Quả nhiên là tuấn tú lịch , dường như đối với trẻ này lại có chút phóng túng kiềm chế được, có chút giống với cháu mình. Đây thực là người đàn ông chững chạc, mà Tống Tử Tự lại có chút tùy tiện.

      Sở, có vấn đề gì sao?” Bác sĩ Tống để cây viết tay xuống, đưa mắt hỏi.

      Ngưng Lộ cúi tầm mắt dám nhìn , người có con cũng phải là ta, vậy mà có cái để hỏi chứ! Người đàn ông này thực rất kì quái.

      “Tôi muốn biết sau khi có thai có thể tiếp tục sinh hoạt vợ chồng bình thường hay ?” Sở Mạnh cúi thân hình cao lớn xuống trước mặt Ngưng Lộ, hỏi câu hỏi làm người ta xấu hổ đến đỏ cả hai tai, ta làm sao lại có thể hỏi chuyện riêng tư kia chứ? là mất mặt!

      “Trước khi thai nhi được ba tháng chưa ổn định, cho nên tốt nhất là . Thêm vào đó, thân thể Sở tương đối yếu, cần được chăm sóc tốt. Sinh hoạt vợ chồng ít vẫn tốt hơn, càng thể quá kịch liệt.” Bác sĩ vẫn là bác sĩ, đối với vấn đề này quá quen thuộc.

      “Cám ơn bác sĩ Tống.” Sở Mạnh vừa vừa ôm vai Ngưng Lộ cúi đầu đứng dậy.

      có gì, nhớ đúng hẹn đến khám thai.” Bác sĩ Tống mỉm cười, đưa mắt nhìn họ ra khỏi cửa. Tống Tử Tự nhà bà cùng tuổi với người ta, người ta có con, nhưng nửa của A Tự lại chẳng biết ở nơi nào.



      vui sao?” hành lang bệnh viện, Sở Mạnh vẫn nhìn Ngưng Lộ gì cả. Sau khi nhận được điện thoại của thím Trương, bỏ lại công việc, chạy đến đây xem . Suốt đường , tâm trạng của lên lên xuống xuống; trong khoảng thời gian này ngừng cố gắng, chính là có thể để mang thai con . Nhưng bây giờ ước muốn thành , tại sao ngay cả chút biểu vui sướng cũng có? Điều này làm cho tâm trạng vô cùng vui vẻ của trong nháy mắt trở nên ảm đạm.

      “Tôi biết.” Ngưng Lộ dám nhìn ánh mắt . Vui sao? Làm sao mà có thể vui? Đây đâu phải là đứa con trong dự tính của , tâm trạng nặng nề của cũng thể biểu ra bên ngoài. biết có thể là người mẹ tốt hay , xác định được mình có đứa trong bụng hay ? Bởi vì đây là con của ta; mà , dù có làm gì cũng thoát được người đàn ông này. Nhưng sinh mệnh lớn dần lên trong bụng , nhẫn tâm cần đứa con này. làm được, nếu ở bên cạnh người đàn ông này, cần đứa trẻ, tưởng tượng nổi hậu quả. Cho nên dù có vui hay cũng phải chăm sóc tốt đứa con đến khi nó chào đời.

      biết? biết?” Nghe trả lời như vậy, Sở Mạnh dùng sức đẩy đến vách tường hành lang bệnh viện, dùng thân hình cao lớn của mình giam lại, cặp mắt nguy hiểm bắt đầu tóe ra tia lửa. Ngưng Lộ biết trả lời câu hỏi của như thế nào, tại sao ta lại tức giận?

      “Quan Ngưng Lộ, có phải muốn sinh ra đứa trẻ này , trả lời tôi!” trầm mặc của làm cho thêm phần tức giận, biết ra muốn có con sớm như vậy, thừa nhận là cố ý để cho có con, cố ý làm cho cảm thấy khó chịu! Nhưng khi thấy biểu sau khi có con của vẫn thờ ơ như vậy làm thể tức giận.

      “Tôi có!” Ngưng Lộ ngẩng đầu lên. Tính tình của ta đối với tính là tốt, nhưng hôm nay cảm giác được ta có chút giống, rốt cuộc giống chỗ nào, cũng . Giống như ta rất quan tâm đến đứa trẻ, bởi cảm thấy có chút vội vàng, gấp gáp.

      “Nếu có, gương mặt làm vẻ khổ sở là có ý gì?” Sở Mạnh giống như là sợ bị nhìn thấu tâm tư, liền khôi phục lại khuôn mặt ngang ngược.

      “Tôi…” Ngưng Lộ cười khổ trong lòng. Bất kể làm cái gì, ta cũng cho là đúng sao? Ngưng Lộ bây giờ làm sao mà cười cho nổi?



      “Chúc mừng hai người sắp sửa chuyển sang giai đoạn mới. đáng mừng a!” thanh cười đùa vui vẻ truyền vào tai, hai người đồng thời quay đầu lại, bác sĩ mặc áo blouse trắng phải là Tống Tử Tự sao? Rốt cuộc là nhìn bao lâu rồi mà cười thành ra như vậy?

      “Cậu ở đây làm gì?” Sở Mạnh nghiêm mặt hỏi.

      “Chào bác sĩ Tống.” Ngưng Lộ nở nụ cười , đối với bác sĩ Tống thích pha trò này, tò mò, bọn họ ràng hề giống nhau, sao lại có thể trở thành bạn tốt?

      “Xin chào! Tôi có thể gọi là Ngưng Lộ ? Lần sau đừng gọi tôi là bác sĩ Tống, cứ gọi là A Tự ! Tôi lớn tuổi hơn , có thể gọi tôi là A Tự ca ca!” để ý người đàn ông bên cạnh giận đến xanh mặt, Tống Tử Tự bước đến gần Ngưng Lộ, gương mặt vui vẻ cười. Haha, biết lấy thái độ cùng vẻ dịu dàng như vậy làm sao có thể làm người khác thích chứ! Xem , có danh nghĩa bà Sở này phải mỉm cười với sao!

      “Như vậy e là được.” Ngưng Lộ dám gọi thẳng "A Tự", gọi " A Tự"
      cũng được, gọi tên đầy đủ lại có chút lễ phép.

      " có gì đâu Ngưng Lộ, về sau thường ra ngoài chơi cùng mọi người là được rồi. " Tống Tử Tự tiếp tục trêu chọc .

      " về!" Ai rảnh cùng cậu ta chơi đùa? Sở Mạnh kéo tay Ngưng Lộ hướng về phía thang máy. Trước mặt dám cùng người đàn ông khác cười đùa vui vẻ, muốn cái gì chứ?

      "Hẹn gặp lại." Ngưng Lộ nhìn người đàn ông giống như giận, lại chọc tới ta sao?

      "Hẹn gặp lại. Ngưng Lộ, văn phòng tôi ở tầng 26. Hoan nghênh đến tìm tôi chuyện phiếm. " Tống Tử Tự cười đến ngoác cả miệng.

      Đúng là gặp quỷ, ai muốn cùng cậu chuyện phiếm? Thang máy vừa đến, Sở Mạnh kéo Ngưng Lộ bước vào, hề quay đầu lại.
      tutu, OrchidsPhamthaominh91 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 52: Giọng Phụ Nữ Trong Điện Thoại



      Sau khi có con, cuộc sống dường như yên bình hơn trước nhiều, bởi vì giống như trước kia, bừa bãi muốn . Ngủ đủ giấc cộng thêm việc mang thai, Ngưng Lộ giống như châu viên ngọc nhuận*, gương mặt mượt mà, làn da trắng mịn thêm sáng bóng, chỉ trừ hai lông mày thoáng nét u buồn ra, cả người tỏa ra nét quyến rũ xinh đẹp đầy vẻ phong tình.
      *châu viên ngọc nhuận: hạt ngọc trai tròn, sáng bóng. Ở đây ý chỉ khuôn mặt tròn, sáng bóng, tì vết.

      Hình như công tác gần tuần phải? Ngưng Lộ mở rèm che cửa sổ phòng ngủ khiến ánh mắt mặt trời rực rỡ chiếu vào căn phòng, chiếu vào cả khuôn mặt của .

      Con người là động vật kỳ quái, ràng là ghét ta đến tận xương tủy nhưng lại đáng chết nhớ ta bao lâu rồi. Ngưng Lộ thể hiểu nổi gần đây mình làm sao nữa, dễ dàng xuân buồn thu đau, có phải là tâm trạng phụ nữ mang thai dễ đa sầu đa cảm ? phải vậy, phải là nhớ ta, chỉ là có chuyện muốn trao đổi với thôi. Ngưng Lộ tự an ủi mình, bởi trường học khai giảng mà còn chưa có báo danh. Mặc dù mang thai, nhưng bây giờ còn nhìn chưa thấy bụng, huống hồ thân thể cũng có gì bất thường. Chương trình học cũng phải quá nhiều, nhưng cũng muốn tụt lại quá nhiều so với bạn học. Cho nên muốn cùng ta trao đổi về vấn đề này. Mỗi ngày ở nhà vô cùng nhàm chán.

      Nhưng biết số điện thoại di động của , có phải rất buồn cười hay ? Ngưng Lộ đưa tay ra kéo rèm cửa, cúi đầu tự giễu bản thân. Bình thường có chuyện gì cũng là thím Trương gọi điện thoại cho , tránh còn kịp, làm sao mà chủ động tìm đây? Nhưng mấy ngày này, thím Trương cũng gặp sao? Rốt cuộc khi nào ta mới về? Nếu ta công tác tháng sau mới trở về vậy đâu thể đến trường kịp.

      Haiz~ tiếng thở dài vang lên trong phòng ngủ, vọng lại hồi lâu rồi mới tan ra.



      “Thiếu phu nhân, đến giờ trà chiều rồi. Thím Trương làm món tổ yến hầm nước dừa cách thủy thích nhất đây, mau tới nếm thử chút.” Khuôn mặt thím Trương vui vẻ cầm cái chén bước vào.

      “Cám ơn thím Trương.” Ngưng Lộ dừng lại dòng suy nghĩ miên man đầy hờn tủi, thỏa mãn khẩu vị của mình mới là đạo lí đúng đắn. Kể từ khi mang thai, khẩu vị của cũng thay đổi ít, trước kia rất ít ăn đồ ngọt còn bây giờ mỗi ngày đều phải ăn chén mới được.

      “Ăn nhiều chút, bồi dưỡng tốt cho thân thể, về sao sinh con mới cực!” Thím Trương cười tươi, lấy thân phận người thân khuyên bảo Ngưng Lộ.

      “Đúng rồi thím Trương ...” Khi tổ yến trong chén còn nửa, Ngưng Lộ cầm cái muỗng nhìn thím Trương muốn hỏi rồi lại thôi.

      “Thế nào? Mùi vị ngon sao? Hay là lại muốn nôn?” Thím Trương hỏi giọng khẩn trương. Gần đây tình trạng thai nghén của thiếu phu nhân tốt hơn trước rất nhiều, vừa rồi bà cũng nếm thử, hề tanh mà.

      phải vậy đâu thím Trương. Con chỉ muốn hỏi khi nào ấy mới về?” Ngưng Lộ hỏi trong khi tay cầm chặt cái muỗng, dám ngẩng đầu nhìn thím Trương, sợ bị bà cười. ràng là chồng nhưng lại phải thông qua người khác để biết được hành tung của , có phải hay có chút …

      “A, ra là thiếu phu nhân nhớ thiếu gia. Tôi là hồ đồ. Nhưng buổi trưa, tôi có gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu nên tôi cũng hỏi. Thiếu phu nhân, gọi cho thiếu gia !” Thím Trương vỗ vỗ đầu.

      “Thím Trương, phải như vậy. Con chỉ tìm ta có chuyện.” xong, mặt Ngưng Lộ đỏ lên, làm sao có thể nhớ ta chứ! Chỉ là muốn tìm ta chuyện thôi. Nhưng càng giải thích, mọi chuyện càng ràng.

      “Thiếu phu nhân, đều là vợ chồng, đâu có gì phải ngại ngùng! Thím Trương cười đâu.”

      “Thím Trương, con có số ta.” Lần trước, có mua số di động nhưng có dùng, có hỏi số của , nhưng chưa từng gọi cho .

      “Hả?” Lần này đến lượt thím Trương há mồm kinh ngạc.

      sao đâu thiếu phu nhân, tôi lấy cho .” Thím Trương ngạc nhiên đến khi Ngưng Lộ cúi đầu lập tức đứng lậy lấy số điện thoại.



      Cầm chặt tờ giấy viết số điện thoại tay, Ngưng Lộ nhìn chằm chằm vào số điện thoại, trong lòng tự hỏi: “Có nên gọi hay ?”

      Do dự khoảng nửa ngày, lấy hết dũng khí gọi số máy kia. Điện thoại kết nối được Ngưng Lộ cảm giác được khuôn mặt mình khỏi nóng lên, tim đập nhanh lên, gần như muốn nhảy khỏi lồng ngực. cần khẩn trương, sao đâu, trong lòng tự an ủi chính mình.

      Điện thoại vang lên mấy tiếng nhưng vẫn có ai bắt máy, muốn ngắt máy điện thoại có người nghe.

      “Alô?” Điện thoại bên kia rất yên lặng, Ngưng Lộ giọng a lô tiếng.

      “Xin chào, xin hỏi gọi điện thoại của Mạnh có chuyện gì ? ấy tắm, tiện nghe máy.” Điện thoại đầu kia phải giọng Sở Mạnh mà là giọng của trẻ. Đây là điện thoại của ta sao? Sao lại có nhận điện thoại của ta? Hơn nữa ấy tắm? Vậy có phải quan hệ của hai người bọn họ bình thường? Ngưng Lộ cầm điện thoại tay mà ngây ngẩn cả người, ngờ là mình lại gặp chuyện này.

      “A lô? chuyện , tôi cúp máy đó!” Đầu dây bên kia dường như còn kiên nhẫn.

      xin lỗi, tôi gọi nhầm số.” Ngưng Lộ xong liền ngắt máy. Trong lòng khó chịu nhịn được liền đem điện thoại ném lên bàn, thuận tay ôm KITTY đặt ghế salon ôm vào trong ngực. ta coi đây là cái gì? ràng kết hôn với vậy mà còn dây dưa với người phụ nữ khác bên ngoài. Mặc dù chưa từng gây ra tin đồn tình cảm gì, nhưng nghe được giọng phụ nữ tự nhiên nghe được điện thoại , tâm trạng Ngưng Lộ bỗng bị lay động ít.

      ta có thể như vậy cần chuyện gì cũng phải hỏi ta, phải sao? Ngưng Lộ quyết định ngày mai tự mình đến trường điểm danh nhập học.



      Trong khi đó, ở nơi khác, nhìn điện thoại bị cúp, Tiêu Diệc San lạnh lùng cười tiếng, dùng ngón tay mảnh khảnh nhấn phím hủy, cái tên “Ngưng Nhi” chói mắt lập tức biến mất màn hình.

      là ông trời giúp sao? Sở Mạnh chính là người đàn ông tốt mà xác định 10 năm trước, ngờ bất cẩn tí, liền kết hôn. Có điều nghe , vợ của cũng chỉ là nữ sinh đại học chưa tốt nghiệp, muốn giành với ư? cái cửa sổ cũng có đâu! Chỉ là nếu có được người đàn ông Sở Mạnh này dễ dàng Tiêu Diệc San cũng cần tốn mười mấy năm bất thành như vậy. Lần này, những bước chậm, phải còn có mẹ giúp sao?

      “Diệc San, vừa rồi có người gọi cho sao?” Sở Mạnh thay xong trang phục bước ra từ phòng quần áo, giơ tay nhấc chân tỏa ra sức hấp dẫn của người đàn ông thành công, thể ngăn cản. Vì sao người đàn ông này lại chỉ thuộc về cái loại phụ nữ như Quan Ngưng Lộ kia?

      “Người ta gọi nhầm số thôi!” Gương mặt Tiêu Diệc San bình tĩnh đưa điện thoại cho .

      “Gọi nhầm?” Sở Mạnh nhíu mày lại, số điện thoại này nhiều người biết lắm, thể nào có người gọi nhầm. Chẳng qua bây giờ có thời gian truy cứu, thời gian gặp mặt tổng giám đốc tập đoàn K&P đến rồi. Đều là vì cái tên Ngũ Thiên Nghiên chết tiệt kia, lúc lâm trận lại bỏ chạy làm phải tự mình ra tay, mà Tiêu Diệc San bây giờ là trợ lí của .

      “Sở tổng, sắp đến giờ rồi. Chúng ta mau thôi!” Giọng điệu Tiêu Diệc San có chút làm nũng đắc ý. Bởi vì họ quen nhau vài chục năm rồi.

      thôi!” Sở Mạnh đeo kính ra trước. điều tra về cú điện thoại kia, những phải chờ giải quyết xong chuyện này .

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 53: Ta Giống Người Kia




      Mặc dù khai giảng tuần, nhưng Sở Mạnh vẫn chưa trở về nhà. Cuộc sống của Ngưng Lộ dần vào nếp, mỗi ngày học rồi lại về nhà. Hai nơi đường, có chút lầm.

      Mang thai mới 3 tháng, căn bản có ai nhìn ra được cho nên cũng rất yên tâm. Buổi chiều, tiết Văn học đương đại kết thúc sớm nửa tiếng so với bình thường, cho nên mới có chút thời gian dạo trong sân trường. phải bác sĩ phụ nữ có thai nên dạo nhiều chút sao? Mỗi ngày muốn dạo vườn hoa phía dưới cũng phiền phức lắm rồi, hôm nay khó lắm mới có được thời gian, liền muốn dạo nơi con đường mòn quen thuộc này.

      Gió ngày hè thổi làm bung mái tóc dài cột cùng làn váy của Ngưng Lộ, ngang qua qua đều là những bạn học tụm ba tụm năm, nếu là những cặp tình nhân ngọt ngào tay trong tay bên lề đường, chỉ có mình, chút để ý cứ vậy mà tiếp. phải là nhìn cây, phải là xem hoa cũng chẳng phải là ngắm cỏ, chỉ là có chút cảm giác quạnh cùng bất đắc dĩ mà thôi. cũng từng giống như bọn họ, tan học cùng nam sinh tuấn tú có nụ cười luôn ôn hòa kia đến thư viện rồi cùng nhau ngồi xe về nhà, cũng từng cho rằng những ngày như vậy cứ bình lặng mà trôi qua...



      “Bạn học Quan, chờ chút!” giọng nam trong trẻo kèm theo tiếng bước chân gấp gáp vang lên sau lưng Ngưng Lộ. có quen thân với những sinh viên khóa , đặc biệt là sinh viên nam. Tại sao lại có người ở đây gọi ? Ngưng Lộ dừng bước tại gốc cây ngô đồng cao lớn trước mặt nhưng quay đầu nhìn lại là ai, ra cũng có hứng thú biết, là ai mà với đều quan trọng.

      “Xin chào, bạn học Quan! Tôi tên là Đường Tĩnh Đằng, là giảng viên môn văn học nước ngoài học kì trước.” người đàn ông trẻ tuổi đầy phong độ của người trí thức đứng trước mặt Ngưng Lộ, tay còn cầm chồng tài liệu, có phải là vừa hết tiết?

      Tại sao người này thoạt nhìn rất quen mắt? người ta có mùi sạch rất giống với người nào đó, cho nên cự tuyệt đến gần, rốt cuộc là gặp ta ở đâu? ta là giáo viên môn văn học nước ngoài nhưng phải là học sinh chuyên ngành ngoại ngữ, làm sao biết ?

      “Bạn học Quan, em để ý tôi gọi là Ngưng Lộ chứ?” Đường Tĩnh Đằng khẽ mỉm cười. là giống ấy, giống người ở bên nhiều năm, chính là người đó. (ý chỉ Sở Khương) Trong lòng Ngưng Lộ có chút dao động, ta ngay cả tên cũng biết. (ý chỉ Đường Tĩnh Đằng).

      “Giáo sư Đường, có chuyện gì ?” Giống như vừa rồi tự giới thiệu mình họ Đường, Ngưng Lộ ôm sách giáo khoa, mặt lên nụ cười mỉm.

      có gì cả. Chỉ là lần trước em bỗng nhiên bị đau trong kì thi cuối kì, bị gì chứ?” Khuôn mặt trắng của Đường Tĩnh Đằng có chút xấu hổ, mình phải là quá đường đột chứ? Người ta cũng nhớ ! Lần trước bởi vì lấy danh nghĩa là giáo viên coi thi, kể từ lúc đó, lúc sắc mặt tái nhợt của dựa vào lòng , khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng khắc sâu vào lòng . Biết kết hôn hơn nữa gia thế tồi, nhưng thể khống chế mình muốn đến bước gần hơn với trái tim . ra có ý gì khác, chỉ là muốn cùng kết bạn, biết như vậy có được hay ?

      “Chỉ là chút bệnh thôi. Hôm đó cám ơn giáo sư Đường!” vừa xong, Ngưng Lộ cũng nghĩ ra, ra chính là giáo viên đỡ ra ngoài trong kì thi lần trước. Biết được thân phận của , thái độ lạnh nhạt của Ngưng Lộ cũng từ từ biến mất.

      Hai người vừa vừa trò chuyện.

      có việc gì là tốt! Đúng rồi, hôm nay tan học sớm sao? Vẫn chưa tới 4 giờ mà!”

      “Giáo sư chăn dê* rồi!” Khó mà Ngưng Lộ lại cùng người vừa mới quen tán gẫu vui vẻ như vậy. biết vì sao, làm cho có cảm giác an tâm.
      *bản gốc: 放羊 – chăn dê, ý chỉ có việc bận nên được về sớm.

      “Đôi khi tôi cũng muốn cho học sinh chăn dê.” Đường Tĩnh Đằng cười , có lúc tiết quá dài, học sinh ngồi nghe bên dưới đều buồn ngủ, nếu vì cần phải thi nhiều người ngồi trong lớp mà tâm hồn để bên ngoài, bằng hết tiết sớm chút, đều tốt cho mọi người.

      “Giáo sư Đường, thầy cũng được như vậy nha! Cẩn thận em báo với phòng Giáo vụ xử lí đó!”

      “Được! Tôi sợ! Em thử báo !”

      Bọn họ vừa vừa , là giáo sư đại học tràn đầy tuấn, lịch , là giai nhân xinh đẹp đầy tao nhã, hình ảnh tràn ngập nhân văn làm cho người ta thể chú ý.

      đám thanh niên nam nữ ngang qua, cùng nhau chào: “Chào giáo sư Đường!”.

      “Chào các em!” Đường Tĩnh Đằng lịch chào lại, những người kia đều là học sinh trí thức.

      “Đúng rồi, bên cạnh giáo sư Đường phải là nữ sinh hệ tiếng Trung Quan Ngưng Lộ sao?”

      “Đúng rồi đó, nghe ta kết hôn rồi.”

      “À, ra là bạn trai ấy sao?”

      phải đâu, tôi nghe bạn bên hệ tiếng Trung ta được gả vào nhà giàu có. chừng là bỏ rơi người đó rồi?”

      “Vậy ư? Bạn trai tốt như vậy mà cũng vứt bỏ à?”

      thanh bàn luận sôi nổi càng lúc càng dần, sắc mặt của Ngưng Lộ càng lúc càng trắng ra. ra người ta cho rằng là cái loại này. Mặc dù phải là nghe lần đầu nhưng chính tai nghe được rất khó chịu. Nhưng khổ sở nào có ai biết?



      xin lỗi, Ngưng Lộ. Tôi biết với em mang lại phiền phức cho em.” Đường Tĩnh Đằng nhìn sắc mặt bất thường của Ngưng Lộ, trong lòng ngừng xấu hổ.

      sao đâu giáo sư Đường. Việc này cũng có liên quan đến thầy.” Ngưng Lộ ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười. Vốn là có liên quan tới , nhưng lại vô cùng quan tâm.

      “Ngưng Lộ, cần để ý cái nhìn của người khác. Tự mình biết có gì sai là được. Tôi tin em mà!” Lời của Đường Tĩnh Đằng làm lòng Ngưng Lộ thấy ấm áp hẳn lên: “Cám ơn giáo sư Đường!”

      “Tôi lớn hơn em cũng vài tuổi, bằng em gọi tôi là Đường !”

      Đường, vậy em về trước!” Ngưng Lộ cười tiếng. Cửa trường cách đó xa, mà thể để đưa ra đến cửa. Nhất định chú Trương đứng ngoài đó đợi .

      “Có người tới đón em sao?” Đường Tĩnh Đằng nhớ lần trước có xe chuyên dụng đến đón , tại vậy chính là muốn làm tư tưởng cho .

      “Tài xế chờ em bên ngoài. Tạm biệt!” Ngưng Lộ vẫy tay tạm biệt . Hành động quan tâm chu đáo như vậy, nụ cười ấm áp quen thuộc như vậy làm cho khỏi muốn tiến đến gần. Nhưng là được, cũng thể, lại càng nên.

      “Tạm biệt.” Đường Tĩnh Đằng nhìn bước chân càng bước càng xa, gương mặt tuấn thoáng chút mất mát. Điều này làm cho nghĩ đến bài thơ có tâm trạng tương tự:
      “ Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão
      Hận bất sinh đồng thời, nhật nhật dữ quân hảo.” *
      Tuy rằng chênh lệch xa như vậy, nhưng là quá muộn. Chậm bước là xa như chân trời, bọn họ gặp nhau quá muộn! làm vợ người khác, là người mà thể hi vọng nữa rồi. Nhưng mà, vẫn động lòng ...

      *Bản gốc: “ 我生君未生,君生我已老。
      恨不生同时,日日与君好。”
      Đại ý: “Khi tôi sinh ra em chưa sinh, khi em sinh ra tôi già,
      Hận sinh cùng thời, ngày ngày hạnh phúc bên em.”
      tutu, OrchidsPhamthaominh91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :