1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiếc bông tai định ước - Bích Diệp Phi Tuyết (20C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19:

      - Thư ngốc(1), cậu tớ nên làm gì bây giờ?

      Lưu Hà nằm giường, trùm chăn kín đầu, vừa khóc vừa .

      - Quên . Tớ rất thích câu : khóc cho thỏa rồi quên hết bi thương, cho dù cố quên hay quên cũng còn quan trọng nữa.

      - Thế nhưng, tớ quên được, nhìn đến vật gì, tớ cũng nhớ tới . Nếu quên , kỳ , còn lại bất cứ ký ức gì nữa. từng vui vẻ..., tớ phải nhớ kỹ, bắt nó ở lại trong lòng.

      - Thất tình, tớ chưa từng trải qua. Tớ biết nên an ủi cậu như thế nào nữa, tình thời đại học có mấy khi trải qua được khảo nghiệm của thời gian? Tình cảm lưu luyến thời đại học đa phần đều là mù quáng.

      - Tớ nghĩ tình cảm của tớ là thiên trường địa cửu. Trước kia tớ chỉ luôn chạy theo cảm giác. Tớ là bạn của em trai , sau đó, hai người bọn tớ dần trở lên thân thuộc, tớ với nảy sinh tình cảm. Khi gửi tin nhắn cho tớ : thích tớ. Tớ liền đồng ý trở thành bạn . Khi mới bắt đầu, vẫn chưa có cái gì, nhưng dần dần tớ càng ngày càng thích . Sau đó tình cảm còn cả , tớ coi tương lai của tớ là ở bên cạnh . Thế nhưng tương lai của lại có tớ, cần tớ. Chúng tớ chia tay. phải bởi vì mù quáng, mà là bởi vì quá tỉnh táo. muốn có người để lên kế hoạch cho cuộc sống, cần chính là người có thể giúp , cùng phấn đấu. , tớ phải là người đó, bởi vì tớ có mục tiêu của riêng tớ, tớ có khả năng vì mà vứt bỏ ước mơ của tớ. hiểu tình cảm của tớ, quá lý trí, lý trí bảo chúng tớ phải chia tay! Tớ nghĩ nhiều ngày rồi, nhưng vẫn quên được , và quyết định cho cả hai cơ hội, dù sao chúng tớ cũng từng có quãng thời gian vui vẻ bên nhau. Tớ hỏi , sau này khi chúng ta tốt nghiệp, nếu tình cờ gặp lại nhau, nếu khi đó cả hai đều còn chưa tìm được đối tượng thích hợp, chúng ta liệu có khả năng lại cùng chung con đường tiếp ? , lại dứt khoát phủ định, như thế là tuyệt tình! Gạt bỏ tất cả mọi thứ!

      - Nếu còn quan tâm, hoàn toàn muốn chia tay dứt khoát, cậu cần gì lại phải lưu luyến như thế chứ? Tình cảm chính là như vậy, người nào càng nỗ lực nhiều, người đó lại càng dễ dàng bị tổn thương! Tại sao đối với bản thân mình tốt chút? Tại sao lại phải bi lụy vì tên ra gì như vậy?

      - Thế nhưng, thế nhưng tớ khống chế được chính mình a! Bây giờ, mỗi lần nhìn đến bất cứ thứ gì quen thuôc, tớ đều kìm lòng được mà nhớ đến . Nghĩ đến , trong lòng tớ rất đau. Thế nhưng, tớ có cách gì để ngừng nghĩ về !

      - Có người ví ái tình như là cây ớt, được ăn, nghĩ nó thơm gì sánh được, nhưng khi được ăn rồi, vị cay của nó lại làm cho cậu đau đớn tột cùng, hối hận kịp, thậm chí thề rằng bao giờ ăn nó nữa. Nhưng khi cái vị cay nồng đó vừa hết, cậu đối với nó, lại mong nhớ ngày đêm, tinh thần u uất. Nếu, cậu lựa chọn ăn nó, bây giờ có tác động như thế nào, cậu cũng chịu tiếp thu.

      - tớ cũng muốn chấp nhận, nhưng thực như thế tàn khốc. Cũng có người , giai đoạn thứ nhất cứ như là đốm lửa , sau khi tức giận thành được cái gì; tới đoạn hai, tình chợt thăng tiến, rất có thế của lửa lớn lan ra đồng cỏ; giai đoạn ba tình lúc này có gì mới mẻ đáng , có tiếp tục ngọt ngào, có chia ly; giai đoạn bốn, cơ bản là thời kỳ chết của tình , đối mặt với tiền đồ, tình liền có vẻ tái nhợt vô lực! thể tưởng tượng được, tớ trong bốn tháng ngắn ngủn, lại trải qua như bốn năm. Tháng chín mới quen, tháng mười nhau, tháng mười ân ái, tháng mười hai chia tay, thế là thay đổi liên tục a! Cậu trước đây chưa từng ai sao? Nếu như cậu từng , cậu hiểu được cảm giác của tớ.

      - Tớ chưa từng ai.

      - Cái gì? Cậu phải gạt tớ đó chứ?

      Lưu Hà tin Tô Mộng chưa từng .

      - Gạt cậu tớ được lợi gì chứ? Tớ trải qua giai đoạn mà trực tiếp kết hôn luôn.

      - Vậy là sao?

      Điều này làm Lưu Hà giật mình, kinh ngạc quên cả việc bản thân bi thương, nhổm cả người dậy, nhìn Tô Mộng, chờ trả lời.

      - Khi 7 tuổi, tớ gặp ấy, mười năm năm sau, chúng tớ gặp lại nhau. Trong thời điểm tớ tuyệt vọng, ấy cho tớ mái nhà, sau đó chúng tớ liền kết hôn.(*)

      - Đơn giản vậy sao?

      - Vốn phức tạp a. người phụ nữ, hạnh phúc có gì ngoài việc có thể tìm cho mình người chồng tốt để làm bạn cả đời. Hôn nhân giống với tình , hôn nhân là phải tìm người phù hợp với bản thân, phải cứ có tình là đủ.

      - Tớ cảm thấy các cậu nhất định là có tình .

      Lưu Hà nhìn Tô Mộng bên cạnh mìm cười hạnh phúc.

      - Tớ hâm mộ cậu nga!

      Nghĩ tới tình cảnh thất tình của mình bây giờ, Lưu Hà lại bắt đầu bi thương.

      - Cậu a! cần buồn! Tớ mới hâm mộ cậu ý! Cậu biết tớ muốn được như cậu nhiều như thế nào đâu: hâm mộ cậu có được cha mẹ tốt như vậy. Cậu có được rất nhiều thứ mà tớ có, tại sao lại biết quý trọng, vì người đàn ông tốt mà đau lòng vậy chứ, hà cớ gì? Cậu còn lo sau này tìm được chân mệnh thiên tử của mình hay sao? Sau này, có rất nhiều cơ hội.

      - đau lòng, là lời dối lớn nhất. Nhưng tớ bỏ bê việc học, sau này trở thành ký ức của tớ. Bây giờ tớ rất hiếu kỳ với bộ dạng tướng công của cậu, là người như thế nào?

      - là kiểu người, ngoài mặt tỏ vẻ cái gì cũng quan tâm, nhưng ra trong lòng lại rất ấm áp, đối với mọi người rất tốt.

      - Thực tớ rất muốn nhìn lần dung mạo của , gia thế của hẳn là rất hiển hách? Vậy gia đình với cậu có ý kiến gì sao?

      Lưu Hà nhớ , Tô Mộng đến từ gia đình bình thường.

      - Thú với cậu, hiệu trưởng học viện Âu Dương chính là chú của tớ, Âu Dương gia kỳ thực so với các gia đình khác khác biệt gì cả, ông nội rất hiền lành, ba ba và chú rất thân thiết, chị thực gần gũi. Từ khi kết hôn tới nay, chưa từng có mâu thuẫn, đúng như ấy , ấy cho tớ mái nhà, tớ cảm thấy rất hạnh phúc! Gặp được là niềm may mắn của tớ trong kiếp này! ....

      Tô Mộng xong, cả người đều đắm chìm trong hạnh phúc.

      - Sau này, tớ cũng tìm người có thể đối với tớ thực lòng! Người kia, có lẽ thực thích hợp với tớ.

      - Nghĩ thông suốt như vây là tốt rồi!

      - Chỉ mong tớ có thể tương thông!

      Lưu Hà đối với bản thân mình cũng có niềm tin. Khi nghe nhạc, lại nhớ đến , hát rất hay, từng vào vòng chung kết ca nhạc của trường, khi qua con đường quen thuộc, lại nhớ từng qua đây, từng cùng có rất nhiều kỷ niệm, nhìn thấy các đôi vui vẻ, trong lòng cũng chợt bi thương ... ... Vứt bỏ? Quên ? Đó là cả việc khó khắn đó a!!!

      - Cậu tốt nhất đừng nên nghĩ về nữa, sắp thi cuối kỳ rồi! có thời gian để bi thương đâu!

      Tô Mộng nhìn Lưu Hà vẻ mặt lại đau buồn, lập tức hướng chú ý của vào chuyện khác.

      - Á! Cuộc thi .... Cậu nhất định chuẩn bị tốt rồi chứ? Ngày thường cố gắng như vậy, nhân vật điển hình cho con mọt sách thời đại.

      - Vẫn còn phải tiếp tục, tớ cũng muốn thông qua kỳ thi này kiểm nghiệm xem bản thân mình học được ra sao.

      Tô Mộng với kỳ thi tràn ngập mong chờ, mong chờ cùng Vương Nhất so tài.

      - Hảo, hy vọng bản thân tớ cũng có thể làm con mọt sách! Tớ biết kỳ thứ nhất này tớ học được cái gì, hình như cái gì cũng chưa được học. Chơi(2) tốt, học cũng giỏi. Có phải tớ thực thảm hại ? Thực hối hận!!!! Học kỳ sau, tớ nhất định học tốt, cố gắng khởi đầu tốt!

      - Học kỳ sau nỗ lực lên! Dù thế nào cũng đừng để tớ cuối kỳ hai lại phải nghe lại câu giống như thế này nữa đó! Chúng ta lại hai chữ "lần tới" rất nhiều lần rồi nhỉ?

      - như vậy! Tớ rất có lòng tin vào bản thân, tớ nhất định lấy cậu làm gương học tập, phải tận dùng từng phút, nhất định để bản thân lại phải hối hận!

      - Cố gắng lên!

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

      (*) cái gì thế này :))

      (1) Thư ngốc: có thể hiểu là "Quyển sách khô khan"

      (2) Chơi ở đây là chỉ chơi thể thao.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20:

      học kỳ, rất nhanh liền kết thúc, Tô Mộng chỉ cảm khái thời gian trôi qua nhanh. Học kỳ này, Tô Mộng trải qua rất nhiều điều phong phú, mỗi ngày đều học tập, mỗi ngày đều cảm thấy cách mục tiêu gần hơn bước! Nhất là, có Âu Dương Hoa ở bên cạnh, Tô Mộng cảm thấy rất hạnh phúc. Đề mục của cuộc thi cuối kỳ chính là trong mười ngày mỗi người thiết kế tự làm bộ trang phục, toàn bộ quá trịnh đều nhất định phải tự mình hoàn thành, mỗi khâu, đều có lão sư chuyên nghiệp chấm điểm. Đây là lần đối địch đầu tiên của Tô Mộng và Vương Nhất, Tô Mộng thầm hạ quyết tâm: nhất định phải đánh bại ! Trải qua học kỳ nỗ lực, Tô Mộng đối với mình tràn ngập lòng tin! Lập tức, chính là thời điểm biểu diễn trang phục, thắng bại ngay sáng nay. Tâm lý Tô Mộng rất khẩn trương, cũng rất chờ mong!

      Khi hết thảy của cuộc triển lãm 21 Giáo sắp xếp xong hết, Giang Dư đứng ở đài tuyên bố: " tại triển lãm trang phục chính thức bắt đầu."

      Hai mươi bộ đồ, đều tự tìm người mẫu, tại đài từng cái từng cái biểu diễn. Tô Mộng nhìn Âu Dương Hoa mặc âu phục chính mình thiết kế, cảm thấy rất hạnh phúc. Giờ khắc này, thắng thua đều hề trọng yếu, Tô Mộng phát giác: người, chính là muốn vì thiết kế trang phục; mà Âu Dương Hoa cảm thấy: người, hẳn là mặc vào trang phục tự mình thiết kế. Bất luận thích trường hợp này cỡ nào, vẫn nguyện ý vì , làm người mẫu lần.

      Kết thúc, hồi trình diễn trang phục hoa lệ kết thúc, Giang Dư lên đài lần thứ hai: "Tôi biết, các cậu tại nhất định rất quan tâm thành tích, mỗi khâu cho điểm kết quả, ngày mai đều có thể công bố, các cậu chính mình đến phòng giáo vụ -- bảng thành tích, kiểm tra thành tích. Từ ngày mai, khoá học chính thức nghỉ . Chúc mọi người có ngày nghỉ vui vẻ!"

      Dưới đài trận hoan hô.

      "Tô Mộng, cậu cảm thấy cậu thắng Vương Nhất ?" Lưu Hà rất quan tâm đến kết quả này.

      " trọng yếu, tớ nên cố gắng, vì sang năm đến New York mở cuộc trình diễn thời trang mà chuẩn bị."

      "Cậu còn nằm mộng như vậy sao?"

      "Đây phải là mộng, sang năm, cậu biết."

      năm sau, ở New York, cuộc trình diễn trang phục do Tô Mộng tự thiết kế chính thức bắt đầu.

      Trình diễn lần này, sớm gây nên chấn động. Nhiếp ảnh sư là Mary trứ danh, chụp ảnh chưa bao giờ dùng hậu kỳ xử lý, có thể nhìn thế giới thông qua máy ảnh, ghi lại quang cảnh và linh cảm phát ra nháy mắt sân khấu, bắt được tinh thần cùng bản chất của mọi người. Ảnh chụp của có thể biểu đạt bóng dáng người mẫu, cùng linh cảm của nhà thiết kế, tuyên bố được biến đổi của ngọn đèn ở trường, thậm chí là tiếng vỗ tay kích động của khán giả, từng giành được danh xưng "Người chụp ảnh thời thượng tốt nhất thế giới". Mà người mẫu, hoá trang, người tạo hình của cuộc trình diện này đều là từ công ty người mẫu quốc tế cung cấp, nên danh tiếng công ty vang dội thế giới! Mà bản thân nhà thiết kế lại là người học sinh cho tai bây giờ cũng chưa nghe ai qua, cuộc trình diễn trang phục như vậy, có thể nào tạo ra chấn động???

      Sau lời dạo đầu đặc sắc của người chủ trì, nhóm người mẫu bắt đầu ra! Chủ đề của lần trình diễn này là "Thức tỉnh mộng tưởng", đồ ngủ, là váy dài phiêu dật, màu nhục quế[1], màu vàng chanh, màu hồng nhạt và xanh da trời mang sắc thái đẹp của mùa xuân, cùng với những sợi tơ ở bề mặt tạo ra xúc cảm, thể cách hoàn mĩ tính chất cao quý đặc biệt của trang phục. Mà trang phục cao cấp làm, chọn màu đen, trắng, xám, phối hợp với lượng lớn màu xanh lam, những đường cong lưu loát phiêu dật có thể lên, thể nữ tính và tự tin của phái nữ đại, đường nét, biến hoá khuếch hình bày ra nhiều loại phong cách cùng hiệu quả phong phú từ thị giác! Chuyên vì người bình thường thiết kế trang phục, trong bình thường phải mang chút đặc biệt, làm cho phục sức bình thường hiển đặc sắc bất đồng, hoàn toàn thích hợp dân chúng bình thường. Những bậc thầy ở đây đều chấn kinh rồi! Bọn họ nghĩ ra nhà thiết kế yên lặng vô danh cư nhiên có thực lực thế này! Đến xem cuộc trình diễn này ít nhiều cũng là do tuyên truyền ảnh hưởng, đương nhiên cũng có chờ mong tác phẩm của nhà thiết kế, thế nhưng, thiết kế hoàn mỹ như vậy, hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ!

      "Mọi người xin cho tràng vỗ tay nhiệt liệt chào đón nhà thiết kế của những bộ trang phục này -- Tô Mộng tiểu thư!" Thanh của người chủ trì, mang những người thất thần kéo về thực! tại bọn họ đều khẩn cấp chờ mong chờ đợi Tô Mộng xuất !

      Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Tô Mộng chậm rãi tai, mặc thân váy dài phiêu dật màu xanh da trời, cho người khác cảm giác tươi mát, dịu dàng như tiên tử mỹ lệ bầu trời. Tuổi trẻ mỹ lệ, là ấn tượng đầu tiên của mọi người về . Bản thân , cũng như , khiến cho vô số người dưới đài chấn động. Mấy năm trước, có Lưu Danh, chấn kinh giới trang phục; mà vài năm sau, lại ra Tô Mộng, tài năng của , tựa hồ càng tốt hơn Lưu Danh, khiến người ta thể cảm động: giang sơn có nhân tài xuất (xuất ), phong hào danh tiếng được mấy năm?

      " tại chúng ta mời Tô Mộng tiểu thư đọc diễn văn."

      "Buổi trình diễn trang phục ngày hôm nay rất thành công, tôi rất hài lòng, thực rất hài lòng!" Tô Mộng ngừng lại chút, tiếp, "Đầu tiên tôi muốn cảm tạ công ty người mẫu quốc tế, cung cấp người mẫu cùng người trang điểm chuyên nghiệp như vậy! Cảm tạ Mary lưu lại những giây phút đặc biệt cho chúng ta! Cảm tạ các vị đến!"

      Tiếng vỗ tay...

      "Tôi cũng rất cảm tạ Lưu danh, dạy dỗ của các vị lão sư đẳng cấp! Nhưng tôi muốn đặc biệt cảm tạ người, người vẫn là bạn tốt của tôi, người làm bạn với tôi suốt đời! Thành tích của tôi và nỗ lực của thể tách rời." Tô Mộng nhìn Âu Dương Hoa ngồi ở hàng ghế đầu, nghẹn ngào, "Tại độ tuổi đơn thuần nhất, tôi may mắn gặp được . Trong lúc tôi hoài nghi về tình thân, tình , tình bạn, đến bên người tôi, cho tôi gia đình hạnh phúc. Khi đời người của tôi mê man, khi tìm kiếm phương hướng cho bản thân, cho tôi con đường. Là , vẫn luôn ủng hộ tôi, cũng chuẩn bị hết cho tôi những việc vặt của cuộc trình diễn lần này..." Tô Mộng rơi lệ đầy mặt , cách nào được nữa! Tiếng vỗ tay của mọi người vang lên như sấm.

      Tô Mộng cảm thấy, cả đời này gặp gỡ Âu Dương Hoa, là may mắn kiếp này của ! Cả đời này, nên cảm thấy thỏa mãn! Người sống phải biết chừng, biết thoả mãn mới có hạnh phúc lâu dài!

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Nhục quế:

      [​IMG]


      Hết truyện.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :