1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiếc bông tai định ước - Bích Diệp Phi Tuyết (20C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14:

      Tô Mộng ở Tứ Xuyên xem gần tháng, cả người đều thả lỏng, là triệt để tìm ra phương hướng. Người mê man, ở chỗ có phương hướng, mà khi tìm được phương hướng, liền giống như linh hồn sống lại! Khi mộng tưởng ngủ say bắt đầu thức tỉnh, cả người liền tràn ngập sức sống! tại là tháng tư, xuân về hoa nở thời tiết tốt, việc Tô Mộng muốn làm, là học tập, học về thời trang có liên quan đến chương trình học. Đúng vậy! Muốn học tập! phải chỉ cần có ý nghĩ kiên định, chấp nhất theo đuổi là đủ! Học thiết kế thời trang, cũng phải tuỳ tiện. Trước đây học tập quản lý thương nghiệp, chương trình học chính là đống lớn, trong chương trình học thiết kế thời trang chủ yếu có: kỹ xảo vẽ quần áo kiểu mới nhất, thiết kế nữ trang, lập thể cắt, sáng ý thiết kế trang phục, mặt bằng thiết kế trang phục, dân tộc phục sức, màu sắc phục sức, tài liệu học thời trang, vật phẩm bày trang phục, trang phục CAD, trang phục mua bán thế giới . . đống chương trình học lộn xộn.

      Học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương là gia tộc Âu Dương bỏ vốn, trường học do tư nhân xử lý. Học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương tuy rằng bảng xếp hạng toàn quốc là vô danh, thế nhưng học viện có thực lực hùng hậu ! Trong học viện có nhóm lớn nhân tài,rất nhiều hạng mục độc quyền của tập đoàn Âu Dương là do nhóm người này nghiên cứu làm ra! Khoa học kỹ thuật của tập đoàn Âu Dương chủ yếu là nhằm vào công nghệ cao, nhưng vì Tô Mộng, học viện có thêm bộ môn - bộ môn thiết kế thời trang! Mà lão sư do học viện thỉnh đến đều có danh tiếng! Lưu Danh, từng được bầu là " trong mười nhà thiết kế thời trang đẹp thế giới", 16 tuổi liền vào học viện thiết kế nổi tiếng ở New York, sau đó ở New York mở rộng nhãn hiệu cá nhân, được khắp nơi hoan nghênh. Tác phẩm thiết kế của mới lạ, lớn mật, bị truyền thống quản thúc, theo đuổi cá tính, đường nét độc đáo, mới 28 tuổi, cũng tại giới thời trang thành danh nhiều năm! chủ yếu phụ trách giảng giải lý niệm thiết kế thời trang. Nhân vật nổi danh chính là ME, là nickname của , diện mạo chân của ai biết. mỗi ngày mang trang phục và phương án phối hợp của mình, cách nhìn cá nhân về thời trang, đem mỗi cái trang phục bày ra ở quầy bán hàng cho du khách, đến nay tỷ lệ bán hàng của , đứng vững ở vị trí thứ nhất. Mà bao lâu những nhà thiết kế thời trang khác cũng đều thừa nhận thiết kế của ME mang lại linh cảm cho họ. Khiến người ngoài ý muốn chính là, từng cự tuyệt lời mời của hãng thời trang ở Luân Đôn, có bao nhiêu người muốn cũng tư cách a! Nhưng học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương lại mời được , bắt đầu tiến trình dạy học cho học sinh! Những lão sư khác tuy là danh tiếng kém khá nhiều, nhưng đều là các giảng sư nổi danh, chủ yếu phụ trách truyền thụ bài của chuyên ngành thời trang.

      tại là cuối tháng tư, học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương chiêu sinh toàn quốc, nhưng lại áp dụng điều lệ thi hoàn toàn tự chủ chiêu sinh, mỗi thí sinh nhất định phải là giám khảo của học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương chấm cho trúng tuyển! Tập đoàn Âu Dương chỉ tuyền hai mươi người. Lúc học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương mang kế hoạch chiêu sinh chính thức thông báo, lập tức gây nên chấn động trong phạm vi toàn quốc, ai muốn tiến nhập trường học có lực lượng giáo viên hùng hậu? Học sinh các nơi, dồn dập tới, toàn bộ học viện phụ cận, kín người hết, nhà hàng, khách sạn gần học viện. . . kiếm được nhiều tiền!!

      Du lịch tháng, Tô Mộng quyết định tìm trường học, sau đó tham gia thi vào trường cao đẳng, học tiếp bốn năm. Chỉ bất quá chậm bốn năm mà thôi, Tô Mộng thầm thấy may mắn: may là lúc ta phát lý tưởng của mình là ngày hôm nay. Nếu là ba năm sau, hoặc mười năm sau, hai mươi năm sau, thậm chí năm mươi năm sau, mới gọi là cả đời đều xong. Mặc dù cao trung (trường trung học bậc cao đẳng) phía đông Đông Đô cũng được, nhưng Tô Mộng vẫn tự tin ! Dù sao cũng phải thi qua, lại thi lần có khó gì? Tại bách độ lý đưa vào trang phục thiết kế, mở trang mạng, khắp nơi đều là tin tức chiêu sinh của học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương. Tô Mộng rất ngoài ý muốn, cho tới bây giờ nghe qua học viện khoa kỹ Âu Dương, xem ít giới thiệu vắn tắt, sau đó lập tức nghĩ tai Âu Dương Hoa, đây có liên quan đến sao? Lúc này Tô Mộng rất mâu thuẫn, rất muốn dựa vào chính mình tìm cái trường học, chính là lại có trường học nào có lão sư là nhà thiết kế nổi danh như vậy? Tô Mộng nghĩ tới tìm trường học tốt nhất, tuy tìm trường học như vậy khó, thế nhưng, vào trường có thực lực, sau khi học xong, phải làm thế nào đây? Chỉ biết lãng phí bốn năm thời gian mà thôi, muốn học liền tìm trường tốt nhất! Học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương thể nghi ngờ là tốt nhất, nếu như dựa vào giúp đỡ của Âu Dương Hoa, còn gọi là phấn đấu sao? Nếu như thay đổi người khác, có thể vui ngất trời sao? Thi vào trường cao đẳng là bằng thực lực, nhưng, nó cũng chỉ là tương đối công bình mà thôi, dựa vào quan hệ vào đại học cũng phải số ít! Cho dù là học viện nổi danh, cũng chưa chắc có thể đảm bảo mỗi người trúng tuyển đều là công bằng! Mà ít trường dạy nghề, then chốt nhất chính là tiền! Học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương chỉ có thể tính là trường dạy nghệ, hơn nữa là tư nhân, cho dù Tô Mộng trúng tuyển nhờ quen biết có bao nhiêu người có ý kiến ? Hơn nữa học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương là hoàn toàn tự chủ chiêu sinh, Tô Mộng trúng tuyển hoàn toàn là việc mà thôi!

      "Này, cậu tốt!"

      "Thư ký La, tôi là Tô Mộng, có thể cho tôi gặp tổng giám đốc chút ?" Tô Mộng suy nghĩ lâu, quyết định trước cùng Âu Dương Hoa tâm . Tô Mộng tại tập đoàn Âu Dương làm việc qua, biết thời gian của Âu Dương Hoa rất chặt, mỗi ngày đều bận rộn, cho nên vô luận lúc nào gọi tới, tuyệt đối đều là quấy rối . Gọi cho Thư ký La trước, nếu như thực bận quá, Thư ký La hẳn là quấy rối .

      " chờ chút." Thư ký La rất nhanh liền nối mạch điện thoại, biết Tô Mộng là đặc biệt, nếu như để cho tổng giám đốc biết chậm, khẳng định tránh được trách cứ!

      "Mộng, chuyện gì?" Có tháng có tin tức của Tô Mộng rồi? Âu Dương Hoa chỉ biết là Tứ Xuyên du ngoạn, mà vẫn liên hệ với , điện thoại cũng thông! Ít nhiều làm cho lo lắng ! Lúc Thư ký La Tô Mộng gọi điện thoại tai, Âu Dương Hoa lập tức hưng phấn lên, đống lớn công trong tay, đều còn quan trọng nữa!

      "Em muốn học thiết kế thời trang" đây là câu đầu tiên Tô Mộng .

      "Này sớm biết."

      "Bộ môn mới ở học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương là mở sao?", kỳ thực đây là chuyện rất ràng, Tô Mộng chỉ là muốn nghe Âu Dương Hoa tự mình mà thôi.

      "Em vẫn chưa thoả mãn sao? Những lão sư này đều là đặc biệt mời về!" tháng có thể mời được những lão sư nổi danh này, xem ra, năng lực của Âu Dương thúc thúc tồi! Hiệu trưởng của học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương là Âu Dương Vũ, em trai của Âu Dương Uy, có tài năng thương nghiệp gì, cũng muốn phát triển tại thương giới! Rất thích phương diện giáo dục, cho nên ở học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương, bồi dưỡng ít người có tài, bởi vì học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương chiêu sinh đều là tự mình chiêu, thực tế là tập đoàn Âu Dương bồi dưỡng người mới, trong học viện có rất nhiều người đều muốn làm nghiên cứu! ,

      " cảm thấy em nhất định học sao?"

      "Có hay do em quyết định, thế nhưng hi vọng em tiếp thu ý tốt của ! tại học thiết kế thời trang, đối với em mà có chút muộn, nghĩ những lão sư này có trợ giúp rất lớn đối với em. Hơn nữa mười chín người khác được tuyển nhận, khẳng định là tinh trong tinh , đối với việc học của em cũng có giúp đỡ tương đối lớn, bọn họ có lẽ trở thành người hợp tác với em. chỉ vì nghĩ tốt cho em mà thôi, đừng cự tuyệt giúp đỡ của , được ?"

      "Em suy nghĩ qua, em đến học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương để học."

      " tốt quá!" Âu Dương Hoa che giấu được kích động trong lòng.

      "Bất quá, phải đáp ứng điều kiện của em."

      "Em , mặc kệ là điều kiện gì đều đáp ứng em!"

      "Hoà thuận với ba ba !" Tô Mộng cố lấy dũng khí . Nhìn ra được hai phụ tử họ đều rất cố chấp, mặc dù biểu ra như nước với lửa, nhưng đều là quan tâm đối phương.

      Âu Dương Hoa trầm mặc .

      " biết ? Tình thân là đáng quý, cần chờ đến lúc mất mới hiểu là phải quý trọng! mẹ đột nhiên qua đời, làm cho em nghĩ rất nhiều. Kỳ thực cha con có thù gì? có từ góc độ của cha mà nghĩ ? Lần trước trong lúc nước Mỹ , em thấy bác, bác đối với rất quan tâm, bác rất quan tâm !" Bên đầu dây kia vẫn trầm mặc như cũ, Tô Mộng tiếp, "Máu mủ tình thâm! thực vô tình vậy sao? ..."

      lâu lâu sau, bên kia điện thoại rốt cục có thanh , "Tốt!"

      Tô Mộng rất hài lòng nga, cha con bọn họ hòa hảo, là chuyện tốt a ! "Cuối cùng cũng nghĩ thông!"

      "Em với đúng , đúng ?" Âu Dương Hoa tiếp, " nghĩ gia gia nhất định rất muốn gặp em!"

      Biệt thự của Dương gia gần ngay trước mắt, Tô Mộng hít hơi, nỗ lực bình phục tâm tình khẩn trương. Âu Dương Hoa nhìn thấy liền cầm tay , nhàng : "Nên khẩn trương phải là chứ?" Kỳ thực Âu Dương Hoa cũng rất muốn về nhà, nhưng cho tới nay quen cùng cha đối nghịch, quen mình người bên ngoài, quen cuộc sống mình. Đối với cha mình, từ lâu tha thứ, dù sao cũng là cha con a!

      Xe, đậu ở cửa biệt thự. Cửa chính mở rộng từ lâu, chị đợi lâu, thấy xe, liền ra cửa nghênh đón: "Dương Hoa, cậu trở lại!" Sau đó cho Âu Dương Hoa cái ôm ấm áp. Âu Dương Tuyết đột nhiên phát chính mình quên mất Tô Mộng, liền khẩn trương giải thích: "Tô tiểu thư, xin lỗi! Thấy em trai vui vẻ, lỡ quên mất cậu! Hoan nghênh cậu!" Tô Mộng cũng ngại, ba người vừa vừa .

      Biệt thự của Âu Dương gia có xa hoa như trong tưởng tượng của Tô Mộng, hơn nữa mỗi người đều rất hòa thuận, khiến người ta có cảm giác rất thân thiết, cả người cũng thả lỏng! Người trong biệt thự nhiều lắm, chỉ có Âu Dương Tuyết cùng gia gia, ba ba và Phương Di mà Âu Dương Hoa muốn thừa nhận. Âu Dương Hoa có người chú, bất quá người chú này phải ở đây, chỉ là tình cờ trở về. Người hầu lại rất nhiều! Điều này làm cho Tô Mộng khổ sở, nhớ kỹ trước đây với mẹ, sau này có tiền, phải mời bảo mẫu, để cho mẹ được hưởng thanh phúc !

      "Mộng, em trước nghỉ ngơi hồi, có chuyện gì liền với chị , qua thư phòng của cha chút."

      "Cậu cứ yên tâm ! Chị hảo hảo thay cậu bắt chuyện với Tô tiểu thư!" Âu Dương Tuyết bên cười .

      Tô Mộng lẳng lặng nhìn Âu Dương Hoa lên lầu, chỉ mong sau này cha con bọn họ có thể ở chung cách vui vẻ!

      "Con trở lại?" câu vô cùng đơn giản, che giấu nội tâm dậy sóng của Âu Dương Uy. có mười lăm năm chưa bước vào cửa nhà này phải? Mặc dù cho tới nay, lúc nào cũng quan tâm , chú ý , tất cả về Âu Dương Uy đều biết, nhưng, nhìn gần gũi ngồi ở đối diện, mắt Âu Dương Uy ươn ướt, Âu Dương Uy chờ về nhà, lâu ! ! !

      "Uh, trở lại." Âu Dương Hoa nhàn nhạt . Cha già rồi, thực già rồi! Cha trong trí nhớ của Âu Dương Hoa vẫn dừng lại tại hình tượng hăng hái mười năm trước, năm tháng thực buông tha bất cứ ai a!

      "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..." Âu Dương Uy thào , "Ta bảo nhà bếp chuẩn bị món ăn con thích nhất, con lưu lại, cơm nước xong lại được ?" Âu Dương Uy rất lo lắng cự tuyệt.

      "Tốt, đêm nay con !"

      Nghe được câu trả lời của Âu Dương Hoa, cả người Âu Dương Uy đều phấn chấn! Ông biết, Âu Dương Hoa tha thứ cho ông! Chuyện đó cần cũng có thể cảm nhận được .

      Thấy dáng dấp vui vẻ của cha, Âu Dương Hoa cũng cảm thấy thoải mái ít! Cảm thấy thoải mái trong lòng đột nhiên có loại cảm giác giải thoát, ra là cho tới nay, là chính mình tự xiềng xích lòng mình, đem chính mình vây khốn. Mua dây buộc mình là như thế này sao? Cha già rồi, cũng cần người làm bạn, mẹ, con biết mẹ có thể tha thứ cho cha , nhưng con tha thứ cho ông ấy, mẹ vẫn con như cũ, đúng ?

      Từ trong thư phòng của cha ra, Âu Dương Hoa mang Tô Mộng thăm gia gia, sau đó người nhà đều vui vẻ dùng cơm, mỗi người đều trải qua ngày vui vẻ! Người nhà là thể có mâu thuẫn hoá giải được! Người nhà là cả đời, có gia đình, là hạnh phúc ! Phải quý trọng!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15:

      Dưới cái nắng hè chói chang, Lưu Hà vào học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương. Trong lòng hết sức phấn chấn, nhịn được bèn lớn tiếng la lên:

      "Học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương ta tới đây!!!!"

      Sau khi la lên vậy, Lưu Hà lập tức thấy hối hận, bởi vì chợt nhận ra vô số ánh mắt kinh ngạc đồng thời hướng về mình, vội cúi đầu, tự nhủ với bản thân : "con người nên thấp giọng chút vẫn tốt hơn!" . Sau đó, tiếp tục tiến vào học viện Âu Dương. Xung quanh đều là những sinh viên kéo theo đống hành lý, nhìn qua ai cũng đều bước chân với vẻ mệt mỏi, thế nhưng, vẻ mặt đều rất phấn chấn. Để có thể vào được học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương, tất cả đều phải trải qua quá trình cố gắng, chặng đường gian khổ, để đạt được ước muốn tha thiết của bản thân là vô đại học, mệt cũng vẫn cảm thấy hăng hái! Trường quả cố gắng bố trí tiếp đón rất chu đáo, ở cổng trường có những người giơ bảng, ban đón tiếp tân sinh viên, sau đó dẫn bọn đăng ký, sau khi đăng ký xong, còn có đàn chị khóa , cứ người với người, dắt tân sinh viên làm tất cả đống lớn thủ tục nhập học.

      Rất nhanh, Lưu Hà hoàn thành xong tất cả, cuối cùng là tới phòng 718. Vừa bước vào phòng ngủ, liền nhìn thấy người sắp xếp lại giường.

      - Xin chào, ta. là Lưu Hà.

      - Tô Mộng.

      Tô Mộng quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Hà liền đáp. Cảm thấy đây là tốt.

      - vui khi được quen cậu, về sau chúng ta chính là bằng hữu!

      - Mau sắp xếp hành lý thôi!

      Tô Mộng đón lấy hành lý của Lưu Hà, tiện thể kéo chiếc ghế gần đó đưa cho ta ngồi.

      - Cám ơn!

      Hai người hòa nhập rất nhanh.

      Ngày nhập học đầu tiên, trôi qua rất mau, buổi tối, cả hai người trong phòng 718 đều mất ngủ!

      gian phòng ngủ có mỗi hai người, tuy hơi ít chút, nhưng Tô Mộng cảm thấy vậy là đủ rồi. Tô Vân bỏ để lại cho Tô Mộng vết thương rất lớn, đối với tình bạn Tô Mộng vẫn luôn móng ngóng, nhưng đồng thời cũng rất mê mang. Từ những gì Lưu Hà kể, Tô Mộng cũng biết chút về , bố mẹ đều là giáo viên trung học, gia đình hạnh phúc đầm ấm, từ thích thiết kế, bố mẹ cũng do sở thích của mà hướng nghiệp, cũng vì mà cố gắng cho con cơ hội, thực giấc mơ trở thành nhà thiết kế nổi tiếng. Hạnh phúc của , quả thực khiến cho Tô Mộng cảm thấy rất hâm mộ, có chút ghen tị nữa! Nhưng đó là trước kia, tại Tô Mộng cũng rất hạnh phúc.

      Người còn lại mất ngủ, là bởi vì hưng phấn quá độ. Qua bao cố gắng, nỗ lực, cuối cùng cũng vào được học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương, ước mơ tiến thêm được bước, Lưu Hà rất phấn chấn.

      - ngủ chưa?

      Lưu Hà giọng hỏi.

      - Chưa.

      - Cậu cũng là do quá hưng phấn nên ngủ được phải ? Tớ hôm nay cảm thấy rất cao hứng!

      - phải, tớ chỉ là nghĩ tới vài thứ.

      - Cậu cảm thấy, ngày nhập học đầu tiên, nên phấn chấn sao?

      - Bốn năm trước vui đủ rồi.

      Tô Mộng thản nhiên đáp.

      - Ý cậu là sao? hiểu.

      - Trước đây, tớ học quản trị kinh doanh. Thế nhưng sau đó xảy ra việc, làm cho tớ hiểu ra được rất nhiều thứ, và cũng cho tớ lần nữa tìm được hướng sau này. Cho nên tớ lại bắt đầu đến trường, quyết định trở thành nhà thiết kế.

      - Nhĩ hảo lợi hại a!

      Giọng của Lưu Hà tràn ngập sùng bái.

      - Cậu có thể kịp thời tìm được đúng hướng , thực dễ dàng a! Tìm được hướng rồi tiếp cũng phải rất nỗ lực, thứ dũng khí này thể làm cho tớ cảm thấy bội phục!

      - Cậu tại sao lại ghi danh vào học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương vậy? Nhất định là phải trải qua phen nỗ lực.

      - Đúng vậy! Tớ vẫn luôn muốn được học trong trường thiết kế thời trang tốt nhất, trước đây khi còn học trung học, khi xem giới thiệu các chuyên ngành trong học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương này, tớ tự nhủ với bản thân: tớ nhất định phải thi đỗ trường này! Ngẫm lại quãng thời gian đó, thể cảm thấy bùi ngùi, cạnh tranh cũng quyết liệt, mà học tập cũng khổ cực quá!

      Lưu Hà ngừng chút rồi tiếp.

      - Sau này, tớ nhất định phải trở thành nhà thiết kế thời trang hàng đầu!

      - Tớ tin cậu!

      Tô Mộng có thể cảm nhận được quyết tâm của Lưu Hà, đó là lý do cảm thấy tin .

      - Cậu tại sao lại ghi danh vào học viện này?

      - Tớ có thi.

      Tô Mộng nhàng . Kỳ thực, đối mặt với người bằng khả năng thực thi vào học viện, Tô Mộng cảm thấy, bản thân có thể dễ dàng vào học như vậy, đối với người khác là công bằng, nên có chút xấu hổ. đời thực có cái gọi là công bằng tuyệt đối sao?

      Lưu Hà hỏi lại, cần hỏi cũng biết là bằng quan hệ, thể tưởng tượng được nơi này cũng có thể dựa vào quan hệ để vô học. Học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương trong lòng Lưu Hà còn giống như suy nghĩ trước kia.

      Tô Mộng đoán được ý nghĩ của Lưu Hà.

      - Lưu Hà, cậu đừng nhìn tớ như vậy được ? Học ngành thiết kế là ước mơ của tớ, nhưng vì muốn để mẹ vui lòng, tớ chuyển sang học quản trị kinh doanh. Mẹ qua đời, bạn thân cũng bỏ , người từng là bạn thanh mai trúc mã cũng thuộc về tớ, cuộc đời tựa hồ tuyệt vọng. Suy nghĩ rất lâu, tớ mới có thể nghĩ thông suốt, đời người nên có mục tiêu phấn đấu, may mắn là tớ tìm ra, tớ quyết định lần nữa học thiết kế, làm nhà thiết kế trang phục. Tớ cũng muốn bằng khả năng thi vào trường, thế nhưng, cậu biết có bao nhiêu khó khăn ? Bốn năm học quản trị, hề được dạy về phương diện thiết kế, có cũng chỉ là lòng nhiệt tình và quyết tâm của tớ, tớ có thể thi được sao? Cậu cũng có lòng quyết tâm kiên định như vậy, lẽ nào cậu cảm nhận được tâm tình của tớ sao? Chúng ta ở đây đều là vì mục tiêu. Học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương có hủ bại như tưởng tượng của cậu, ngoại trừ tớ, những người khác đều là tự mình thi vào, các cậu đều là những người tài.

      Đúng vậy, mình làm tốt, thực có ra sao cũng vẫn phải chấp nhận, chấp nhận có thể làm thế nào? đời, có biết bao chuyện công bằng, có người cố gắng thi cử, có người lại dễ dàng nhập học, đó chính là công bằng. Nghĩ đến bản thân, phải nỗ lực, Lưu Hà trong lòng ít nhiều có chút phiền não.

      - Nếu đây là nơi toàn người tài theo học, cậu có tự tin là đuổi kịp chương trình học ?

      Mặc kệ như thế nào, nghĩ đến Tô Mộng tràn đầy nhiệt tình đối với thiết kế trang phục, ấy có vào bằng cách nào, cũng so đo!

      - Hẳn là được!

      Tô Mộng cũng hoàn toàn tin tưởng.

      - Ba tháng gần đây tớ luôn nỗ lực học tập, có giáo viên chuyên môn kèm cặp. Tớ thực rất cố gắng, cố gắng có thu hoạch, phải vậy sao?

      - Cố gắng và thu hoạch phải bao giờ cũng có quan hệ trực tiếp với nhau.

      Lưu Hà phải là muốn tạt nước lạnh vào mặt Tô Mộng, chỉ là muốn ra mà thôi.

      - Tớ cũng lo lắng a .....

      Sau khi xong, Tô Mộng nặng nề thở dài. người luôn tự tin với năng lực của bản thân, năng lực của con người mạnh mẽ, khi đối mặt với thử thách tự nhiên tràn đầy tự tin. Thế nhưng Tô Mộng cũng biết khả năng của bản thân, tuy rằng trải qua ba tháng huấn luyện, nhưng đối mặt với mười chín tinh , lòng tự tin của Tô Mộng ít nhiều cũng chịu đả kích.

      - Đừng suy nghĩ nhiều quá, tớ chỉ là thuận miệng thôi. Cậu rất thông minh, cậu có nghị lực, cậu có nhiệt tình, cậu nhất định làm được!

      - Cảm ơn! Tớ nhất định cố gắng!

      Đây là Tô Mộng với chính mình. Đời người mấy khi gặp được cơ hội tốt? Mỗi cơ hội, đều nên biết quý trọng!

      - Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng lên! muộn rồi, nên ngủ thôi.

      Cùng Tô Mộng nhiều như vậy, cơn hưng phấn của Lưu Hà cũng qua, cuối cùng thấy buồn ngủ.

      - Ngủ ngon.

      Tô Mộng cũng cảm thấy mệt mỏi.

      Buổi sáng hôm sau, 9h rưỡi, tầng 31 phòng học 0205.

      - Các học sinh! Ngày hôm qua khi đăng ký, chúng ta gặp qua, tôi là giáo viên hướng dẫn, sau này có chuyện gì đều có thể tìm ta.

      Thầy Giang ngừng lại, nhìn lượt hai mươi học viên ngồi rải rác thưa thớt trong giảng đường, sau đó tiếp.

      - Các trò cũng biết, chuyên ngành này mới được thêm vào , nhưng các trò phải tin tưởng: sinh viên của học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương có tiền đồ vô cùng rộng mở! Các trò đều thông qua kỳ khảo hạch do các thầy giáo đưa ra, để vào đây cách xứng đáng, các trò đều là những tinh cả! Buổi chiều hôm nay các trò bắt đầu đợt tập quân , có điều thời tiết có vẻ hơi nóng bức, hy vọng các trò có thể vượt qua. Chắc các trò đều biết ăn uống sinh hoạt kham khổ mới tạo nên đạo lý con người. Thế nên trong giai đoạn tập quân này, trừ lúc quân huấn, nếu muốn hiểu cảnh quan của nhà trường có thể thăm quan, nhà trường khá lớn, có năm tuyến xe. Thông tin trường học, có thể trực tiếp tai phòng giáo vụ để hỏi, rất nhiều việc cũng đều phải dựa vào chính bản thân mình, hình thức dạy học của trường mình so với các trường khác có nhiều khác biệt, vậy nên các trò phải sẵn sàng ! Các trò còn điều gì thắc mắc ? Có thể ra bây giờ.

      Thầy Giang lại nhìn về phía giảng đường, hình như có ai lắng nghe, sau đó ông lắc đầu.

      - Vậy như vậy , bây giờ mọi người trở về nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều nay ba giờ tập chung tại sân thể dục, dù thế nào cũng được muộn.

      xong liền bước , trong lòng cảm khái: đám sinh viên này quá ngạo mạn!

      Dưới giảng đường, nhìn chung đều có vẻ vui.

      "Tuổi còn trẻ, nhưng lại giống như tiểu lão đầu, ai!"

      "Buổi học đầu tiên, ra chính là tới nghe ông ta mấy lời vô ích!"

      " có ý nghĩa!" ...

      Kỳ thực, có rất nhiều thứ thể nào đánh giá thông qua hình thức sao?

      - Tô Mộng, chúng ta thăm quan trường học chứ?

      Lưu Hà đối với ngôi trường này tràn ngập hiếu kỳ.

      - Chúng ta nên quay về phòng ngủ , nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều còn phải tập quân nữa!

      Haizzz, lại phải tập quân nữa, thảm quá ! Tô Mộng trong lòng cảm thán.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16:

      "Mọi người xếp thành hàng, giữ yên lặng!" Người chủ tịch cao cao mập mập đứng đài chủ tịch trong sân thể dục, thấy người phía dưới đứng lộn xộn, có chút tức giận, ông cầm loa hô to, liền thu được hiệu quả, dưới đài rất nhanh liền an tĩnh. "Trong khoảng thời gian huấn luyện quân này, tôi là người phụ trách của các cậu. Bởi vì số người nhiều, chúng ta chia làm tám liên đội." Sau đó ông chỉ tám người đứng phía sau ông, "Bọn họ là liên đội trưởng của các cậu. tại bắt đầu phân chia: từ bên phải bắt đầu, cứ bốn mươi người tạo thành liên đội. Về phần chuyên ngành thiết kế thời trang, liền đơn độc tạo thành liên thứ tám."

      "Học sinh mới của học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương rất ít nga! Tính cách đơn giản, ngay cả chúng ta mới chỉ có 300 người!" Hai người giữa liên thứ tám giọng nghị luận.

      "Muốn tới nơi này, thực quá khó khăn nga!"

      Nghe câu như thế, Tô Mộng lại có chút xấu hổ. Lưu Hà ở bên cảm thụ được cảm xúc của Tô Mộng, "Cậu nên chú ý nha! Dù sao ai biết, cậu sao lại qua được chính mình?"

      "Ai!" Tô Mộng nhàng thở dài.

      "Tớ với cậu a, ban nãy nam sinh chuyện kia gọi Vương Nhất, là thiên tài, nghe , ở trong lần sát hạch thứ nhất, biểu xuất sắc, được giám khảo trực tiếp tuyển chọn."

      Tô Mộng nhìn về phía sau cái, cảm giác là người tồi, mặc rất có cá tính, có khí chất của nghệ sị. "Thiên tài cũng quan liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ cần học tập tốt là được!"

      "Học sinh liên thứ tám theo ta!"

      Huấn luyện viên kia cho Tô Mộng cảm giác cũng tồi, có lẽ đây là hiệu ứng của quân phục? Mặc vào quân phục mọi người có vẻ có khí chất đặc biệt. Huấn luyện viên đưa bọn họ đến sân bóng rổ, để cho bọn họ đứng thành hai hàng, "Sau này ban ngày chúng ta liền tập hợp ở chỗ này, chúng ta ở chỗ này huấn luyện. Buổi tối 7:30 tập hợp dưới đài chủ tịch, chủ yếu là học hát. tại chúng ta bắt đầu tập luyện!"

      "Nghiêm!" "Các cậu phải nhớ kỹ nội dung chính: thắt lưng phải thẳng, ngực phải ưỡn ra, con mắt nhìn về phía trước, hai vai khẽ nhếch, thân thể nghiêng về phía trước!" Sau đó, qua lại kiểm tra hai hàng người, "Rất tốt!" Mọi người nghe được câu khích lệ của huấn luyện viên, đều thở phào nhõm. " tồi! Phải kiên trì! Đứng tiếp năm phút là đủ rồi!" Nghe được lời của huấn luyện viên, mỗi người đều cảm thấy tuyệt vọng, còn có năm phút a! Tô Mộng cảm thấy mồ hôi ướt đẫm, y phục dính vào lưng, thậm chí có thể cảm thụ được từng giọt mồ hôi, từ lưng lăn xuống. Hai chân từ lâu như nhũn ra, trong lòng yên lặng đếm thời gian: ... hai ... ba bốn... Toàn bộ buổi chiều lặp lại nhiều : nghiêm, nghỉ, vượt qua có thể đếm... Sau này mỗi ngày, đều phải vất vả như vậy ...

      "Tô Mộng, trước kia quân huấn (tập luyện quân ) của cậu cũng như thế này sao?" Lưu Hà xoa mồ hôi mặt, nhìn Tô Mộng mệt ngồi ở bên, hỏi.

      " sai biệt lắm. Này bất quá là quân huấn ngày đầu tiên nha, qua hai ngày quen, được thôi!"

      " hy vọng ngày như vậy sớm kết thúc chút!" Mặc dù biết chờ mong như vậy là có khả năng thực , Lưu Hà vẫn hi vọng .

      "Cậu biết ? Ngày hôm nay ở liên thứ bảy có người hướng ta hỏi thăm tên của cậu nga!" Tô Mộng nửa đùa .

      "Vậy thế nào?" Lưu Hà quan tâm, người theo đuổi cho tới nay đều ít, quen .

      " cần phải chẳng hề để ý như vậy, cuộc sống đại học là thể thiếu đương ."

      "Tùy duyên !" Có lẽ, tớ còn có chút chờ mong chứ? Lưu Hà tự vấn.

      Thực quen tốt rồi, mười lăm ngày quân huấn rất nhanh liền kết thúc! Nắng hè chói chang, cho tới bây giờ vẫn chưa biến mất lần nào, nghiêm, nghỉ, đều bước, nghiêm ... Thành chủ đề của mười lăm ngày quân huấn.

      Khó quên nhất, là buổi tối dạy hồng ca, tất cả mọi người ngồi ở bãi tập, ánh sáng mờ mờ, thấy mặt mỗi người lắm. Người, có lẽ ở trong bóng tối có thể biểu ra tài năng chân thực? Dù sao mặc kệ ra bao nhiêu trò hề, lại có ai biết rốt cuộc là ai làm ra? Mỗi lần kéo ca, mỗi người đều có vẻ rất điên cuồng, cùng nhau lớn tiếng kéo ca: bảy liên, tai người! Thất liên, tai người! ... hai ... Ba bốn năm, chúng ta chờ khổ cực; ... hai ... ba bốn năm sáu bảy, chúng ta chờ lo lắng... Tô Mộng cảm giác chính mình sống lại , cả người đều tràn ngập sức sống! Cuộc sống đại học hoàn toàn mới!

      Còn nhớ khẩu hiệu của tám liên: thiết huyết bát liên[1], đầu tàu gương mẫu[2]! Tư thế oai hùng hiên ngang, uy chấn Âu Dương! Đích là có đủ khí thế ! Mỗi lần giải tán, mọi người tập hợp cùng chỗ, giẫm chân tại chỗ. Sau đó từng liên đội, đều phải hô khẩu hiệu, mỗi người đều dùng đến thanh lớn nhất của bản thân, thanh vang dội liên đội, đắc ý, mỗi người đều có cảm giác vinh dự của tập thể! Đoàn kết chính là sức mạnh, có lẽ chỉ có lúc mọi người nhất trí về quyền lợi mới có thể đoàn kết như vậy? Cuộc sống thực đều rất tàn khốc, khi lợi ích bản thân ở phía trước, tất cả còn gì, vây bắt chữ "lợi" giống nhau, có thể nào đoàn kết cùng chỗ ? Thời sinh viên vĩnh viễn là tuổi đơn thuần nhất, đơn giản chút cũng tốt!

      Cũng nhớ kỹ ôn nhu cùng nghiêm khắc của huấn luyện viên. Lúc huấn luyện, thiết diện vô tư; lúc nghỉ ngơi, hóm hỉnh khôi hài. Có khí khái hùng của nam nhi trong quân đội, cũng có chân thực thẳng thắn của người bình thường.

      Càng nhớ kỹ, trong quân huấn, thời gian mọi người sung sướng vượt qua cùng nhau. Lúc nhập học, mọi người đều lo lắng việc quân huấn ở đại học, cảm thấy quân huấn chỉ có thể hình dung bằng chữ "khổ"! Chân chính trải qua, lại là đoạn tốt đẹp, vừa khổ vừa vui! Bất luận khổ hay vui mừng, chúng ta đều được thể nghiệm, đều phải học tiếp thu, bởi vì cuộc sống vốn là như vậy. Rất nhiều thứ, chưa từng trải qua, cách nào chân chính hiểu . Quân huấn đem đến hai mươi cá nhân từ các nơi ngưng tụ cùng chỗ, để mọi người làm quen lẫn nhau, thời cơ tốt nhất để hiểu biết nhau. trải qua quân huấn, tập thể mới thực trở thành tập thể. Thế nhưng, Tô Mộng là ngoại lệ, ngoại trừ cùng Lưu Hà tương đối thân cận, ngoài ra, những người khác đều thế nào thân, có người thậm chí ngay cả cũng chưa từng qua. là "Gần mực đen, gần đèn sáng" cùng Âu Dương Hoa tiếp xúc lâu, cũng trở nên lạnh lùng? Tô Mộng vượt qua lần học đại học, đối với đại học, tâm tình của cùng bọn họ bất đồng, thể giống nhau. Náo nhiệt là bọn họ, thầm nghĩ hảo hảo mà học tập, hảo hảo vì trở thành nhà thiết kế mà cố gắng, những cái khác đều quan hệ với . Trong mắt những người khác Tô Mộng là lạnh lùng, thích người khác. Nếu người khác đều để ý tới cậu, cậu cần gì phải tự mình làm chuyện thú vị? Từ từ, cũng có bao nhiêu người nguyện ý tới gần Tô Mộng. Người nơi này, đều là tinh , đều có ngạo khí của mình, có lẽ Tô Mộng là cái loại người đặc biệt cao ngạo , rất nhiều người đều nghĩ như vậy. Dù sao, Tô Mộng rời xa tập thể, nhưng, quan tâm.

      "Tô Mộng, mọi người cảm thấy quân huấn kết thúc, hẳn là nên chúc mừng cái, buổi tối ngày hôm nay có buổi tụ hội của lớp, cậu chứ?" Lưu Hà cố ý lại đây hỏi Tô Mộng, mặc dù cảm thấy Tô Mộng 90% có thể là .

      "Tớ muốn ."

      "Tô Mộng, vì sao cậu ? Trước đây có người với tớ rồi, 'trong đại học, kết giao bạn bè là rất quan trọng !', cậu hẳn là nên tiếp xúc nhiều hơn với mọi người."

      "Đại học tụ tập nhiều, lần này cũng sao. Cái gọi là tụ hội chỉ là ra vui chơi giải trí, có ý tứ gì!"

      "Cậu muốn , liền quên , dù sao tớ cũng mang hy vọng thuyết phục được cậu." Thông qua khoảng thời gian ở chung này, Lưu Hà đối với Tô Mộng nhiều ít cũng có hiểu biết.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Thiết huyết bát liên: tám liên ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh
      [2]Đầu tàu gương mẫu: ngựa xung trận lên trước

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17:

      Sau khi chấm dứt đợt tập quân , kỳ học chính thức bắt đầu. Hình thức giảng dạy ở học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương giống các trường khác, đại học này bắt buộc phải thông qua các môn đại cương, hoàn toàn dựa vào tự học, mỗi tháng lại dành 1 ngày cuối tuần để thi khảo, vào các buổi học chính chỉ học chuyên ngành. Tô Mộng cảm thấy như vậy cũng tốt, trước đây học "Lý luận quân ", "Mark và các lý luận cơ bản", "Tư tưởng đạo đức kiến thiết và nền tảng pháp luật ", "Lịch sử Trung Hoa cận đại", "Tư tưởng Mao Trạch Đông và các lý luận"... Các bộ môn lung tung đó, học cũng có tác dụng gì. Mỗi lần thi cử, lại cuống lên, khiến cho người chẳng ra người, ma chẳng ra ma, suốt ngày cầm quyển sách, dao đầu hoảng não. Thực , học vài thứ kia cuối cùng có ích lợi gì? Cũng chỉ là hình thức. Bình thường vẫn tự an ủi mình: vài thứ kia chắc là cũng có lúc dùng, chỉ là tại còn chưa biết là dùng vào đâu thôi. Dù sao tất cả mọi người đều quen thi kiểu đối phó rồi, bình thường học gì, sát ngày thi mới "nước đến chân mới nhảy", trước khi thi cái gì cũng biết, lúc thi cũng có biết, sau khi thi xong lại còn biết gì nữa. Qua hay qua, là điều mọi người quan tâm! 60 phân vạn tuế, luôn là chủ đề vĩnh hằng ở đại học! Nếu chỉ vì ứng phó thi cử, những khóa học này nên để cho sinh viên tự học, hẳn là sinh viên cũng cần phải nghĩ đến biện pháp trốn học, vừa cần đến lúc phải tổ chức thi cho toàn bộ khóa, là phiền a. Còn về những môn khác, học viên tự biết cách sắp xếp sao cho đúng, mọi người đều có mơ ước là trở thành nhà thiết kế, tự nhiên phải nguyện ý học tập nghiêm túc, bảo họ mất đống thời gian học những môn lộn xộn như vậy, quả là lãng phí. Lãng phí thời gian cũng chính là lãng phí cuộc sống.

      Bộ môn thứ nhất do nhà thiết kế lừng danh thế giới Lưu Danh giảng, chính vì thế mọi người đều đến lớp rất sớm, mong chờ ....

      - Tô Mộng, tớ rất kỳ vọng buổi học ngày hôm nay! Lưu Danh gia, nếu có ngày tớ có thể đạt được nửa thành tích như ông ấy, tớ cũng thỏa mãn lắm rồi!

      - Lưu Hà! Cậu có chút chí khí được ? Thanh xuất vu lam(1)! Chưa từng nghe qua thanh xuất vu lam sao?

      Tô Mộng còn chưa trả lời, Vương Nhất ngồi phía sau vọt lên.

      - Cậu cũng ngẫm lại, có thể đạt tới nửa thành quả của thầy Lưu cũng là rất giỏi rồi!

      Lưu Hà có lòng cầu tiến, nhưng mà dễ dàng thỏa mãn, bản thân rất có nhiệt tình và thích nghề thiết kế, nhưng lại thiếu khuyết chút thiên phú, Lưu Hà hiểu , cho nên việc đứng hàng đầu phải là chí hướng theo đuổi của .

      - có chí khí.

      Vương Nhất có lẽ người có tài, mà người có tài vốn luôn có chút kiêu ngạo. luôn muốn trở thành thiết kế gia hàng đầu! Vì thế đối với Lưu Hà, Vương Nhất rất khinh thường.

      - Có làm được hãy nha, nên ở đây khoác như vậy!

      Tô Mộng quen nhìn Vương Nhất coi ai ra gì! Mỗi bên ý nghĩ, mỗi người đều có chí hướng riêng, đều cần phải được tôn trọng!

      - Ôi chao! Tô tiểu thư luôn cao ngạo cũng có lúc chủ động mở miệng vậy, quả là hiếm có! Hiếm có a!

      Vương từ ngày đầu gặp quen với tác phong của Tô Mộng.

      - Tô Mộng, chúng ta đừng để ý tới !

      Lưu Hà nhìn Tô Mộng có vẻ tức giận, muốn và Vương Nhất cãi vã, liền vội vàng khuyên Mộng.

      Chuông vào giờ vang lên, người được mọi người chờ mong, Lưu Danh, vào phòng học, thoáng chốc thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người. Đứng bục giảng nhìn lượt các sinh viên.

      - Mọi người đủ cả, chúng ta bắt đầu học thôi. Môn này của chúng ta ngày hôm nay, chủ yếu là thăm dò xem các trò có cái nhìn như thế nào đối với thiết kế trang phục. Ta tin mỗi trò đều có suy nghĩ khác nhau, có người nào muốn xung phong chia sẻ quan niệm của bản thân với mọi người ?

      Vương Nhất là người đứng lên đầu tiên.

      - Em cho rằng .....

      - Trò cứ ngồi xuống, trong lớp học của ta, cần phải đứng.

      xong liên xuống bục giảng, thân thiết ngồi cùng sinh viên.

      - Môn học của ta rất tùy ý, mọi người cần thiết phải ngồi nghiêm chỉnh như vậy, các trò có thể ngồi thành vòng tròn, cũng có thể tùy ý phát biểu ý kiến. Trò này, có thể , tốt nhất trước khi đến vấn đề chính, các trò nên giới thiệu tên mình, như vậy ta có thể chiếu theo danh sách lớp, mà tăng thêm hiểu biết về từng người.

      Vương Nhất bị ngắt lời, rất khó chịu, nhưng vẫn tiếp tục .

      - Em là Vương Nhất, em cảm thấy, muốn làm nhà thiết kế, nhất định phải có ý tưởng, phải có cá tính. Trang phục lên cá tính, muốn thiết kế, thể giống người thường.

      Lưu Danh nhìn Vương Nhất, có ý kiến gì.

      - Còn ai muốn chia sẻ cùng mọi người nữa ?

      Tô Mộng nhìn Vương Nhất.

      - Trang phục nhất định phải cường điệu cá tính, bình dị thân thiện cũng có cái đặc sắc riêng của nó. Em là Tô Mộng, em cảm thấy, trang phục nên hướng về tự nhiên, tự nhiên hết thảy đều là giản dị, từ giữa cái chân thực của tự nhiên, có thể tìm được linh cảm, sau đó có thể thiết kế ra được các trang phục làm cảm động lòng người.

      - Bình dị gì đó có ý nghĩa!

      Vương Nhất đứng bật dậy đáp.

      Lưu Danh thấy vậy liền .

      - Chúng ta chỉ là trình bày quan điểm của mỗi người, mọi người đều có quan điểm riêng, giống nhau, từng người hãy giữ lại quan điểm riêng của bản thân, bây giờ phải thời điểm để tranh luận.

      - Em cũng muốn có chút ý kiến.

      Lưu Hà cố lấy dũng khí , phải là người thích thể mình trước đông người (bà con bác quần chúng nhân dân) như thế này.

      - Em thích nhìn những bản thiết kế do chính mình vẽ ra, biến thành bộ trang phục, cảm giác lúc đó rất mãn nguyện. Em thích căn cứ vào hình dáng và tính cách của mỗi người, thiết kế cho họ bộ trang phục phù hợp.


      ... ...... ...... ...... ...... ...... ........


      Mọi người cùng nhau ra ý nghĩ của bản thân, giờ tan học đến rất nhanh, rất nhiều người còn tiếp tục thảo luận.

      - Hết giờ, các trò cứ tiếp tục thảo luận, ta trước.

      xong, Lưu Danh liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Lưu Danh rồi, phòng học lặng im.

      "Ông ta cứ như vậy mà sao?" "Cái đó, là ông ta lên lớp đó sao? Có dạy được cái gì đâu!" ... ....

      Cùng với những tiếng tranh luận, Tô Mộng kết thúc môn học thứ nhất ở trường đại học.

      - Tô Mộng, cậu cảm thấy thầy Lưu như thế nào?

      - Thầy ý có vẻ tốt a! Hiền lành, có tư duy, nhìn qua cũng rất có cá tính.

      - Nhưng mà, cách lên lớp của ông ý như vậy, có dạy cho chúng ta cái gì đâu?

      - Lưu Hà, cậu nên hoài nghi thầy Lưu. Kỳ thực, thầy muốn biết cách nghĩ của chúng ta ra sao, để tùy theo trình độ mà dạy. Thầy dạy chúng ta môn lý thuyết (lý niệm) về thiết kế trang phục, thực ra, chính là cái nhìn của thầy về thiết kế phục trang. Có thời gian rảnh, cậu nên coi trang phục do thầy Lưu thiết kế, có thể hiểu đôi chút về thầy.

      - Vương Nhất kia quả thực đáng ghét! Nhưng nếu quả , có năng khiếu như vậy, liệu sau này có ai bì kịp ?

      - có cái gì đáng để kiêu ngạo chứ? Tuy rằng ta đủ thông minh, nhưng, chỉ cần ta cố gắng, sớm muộn gì cũng có ngày, ta vượt qua !

      Hôm nay là ngày đầu tiên học, chứng kiến bộ dạng đáng ghét của Vương Nhất kia, Tô Mộng trong lòng ngầm thề rằng: nhất định phải vượt qua ! Có đối thủ tốt, có đấu tranh mới có tiến bộ! đối thủ hay, làm cả hai bên cùng tiến bộ!

      - Cậu đừng khoác lác! Cậu a, có thực lực gì ngoài cái tâm cao ngất!

      - Đúng vậy! Chính là cái tâm cao ngất của tớ! Tớ cảm thấy, đôi khi mục đích của mình rất cao, có lúc tớ cảm thấy cách nào đạt được, thường nếu chỉ có chút thành tựu, tớ thấy thỏa mãn, là mâu thuẫn a .... (*)

      - Muốn mưu cầu cao chút, cũng sai a!

      - Vậy cậu vì cái gì mà theo đuổi mục tiêu cao chút chứ?

      - Tớ rất thực tế, làm người sống hợp với tình hình khách quan!

      - Trước kia, tớ cũng rất thực tế như cậu. Nhưng tại, ý nghĩ của tớ thay đổi rất nhiều rồi, tớ nhất định cố gắng! Sớm muộn gì tớ cũng vượt qua Vương Nhất!

      - Mộng, tớ tin cậu!

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      (1) Thanh xuất vu lam : ý trò giỏi hơn thầy

      (*) chả hiểu luôn.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18:

      "Alo..."

      "Làm sao vậy?" Nghe được Tô Mộng "Alo" tiếng dài, Âu Dương Hoa có thể cảm thụ được tinh thần Tô Mộng tốt.

      "Âu Dương, học tập mệt mỏi quá nga! Rất có áp lực a!" Mới khai giảng tháng, Tô Mộng liền cảm thấy càng ngày càng theo kịp cước bộ của lão sư, hơn nữa mọi người trong lớp học đặc biệt lợi hại, Tô Mộng thiếu khuyết nền tảng, khổ cực là tất nhiên.

      "Hảo hảo nỗ lực lên!" An ủi Tô Mộng, Âu Dương Hoa bắt đầu nghĩ cách giúp đỡ Tô Mộng.

      "Có đôi khi, nỗ lực cũng nhất định hữu dụng a! biết, thiên phú là chút, chính là nền tảng thiếu rất nhiều: lập thể cắt, trang phục CAD, trang phục dân tộc, vẻ vật thực (vẽ hình tự nhiên) v.v.... đống lớn gì đó, cảm giác học tập rất mất sức! Lão sư đều rất lợi hại, đem tất cả mọi người coi như thiên tài, khoá dạy nhanh đến theo kịp, hoàn toàn mặc kệ chúng ta có hiểu hay ! Mà bạn học của tựa hồ đều có thể đuổi kịp, hết lần này tới lần khác lại được!..." Tô Mộng oán giận nửa ngày, Âu Dương Hoa vẫn yên lặng nghe, thỉnh thoảng cho lời an ủi. Kỳ thực, Âu Dương Hoa hay đều quan trọng, Tô Mộng chỉ cần người lắng nghe. Lời để lại trong lòng, rất khó chịu, sau khi Tô Mộng oán giận xong, trong lòng liền dễ chịu! "Nga, thiếu chút nữa quên, gọi điện thoại cho em, có chuyện gì?" Bình thường Âu Dương Hoa đều gọi điện thoại cho Tô Mộng, dù sao mỗi cuối tuần, Tô Mộng đều có thể về nhà! Chỉ bởi vì câu kia của Âu Dương Hoa: "Để cho em gia đình !" Tô mộng liền đáp ứng cùng Âu Dương Hoa kết hôn, từ nay về sau, gia đình hạnh phúc.

      " có chuyện gì đặc biệt, chỉ là tại em còn có về nhà."

      "Cuối tuần này, em phải đưa cái thiết kế! Vội vàng hồ đồ, cư nhiên quên, ngày hôm nay là thứ sáu!"

      " tại liền vội đến choáng sao? Nếu như em ở vị trí của , còn mệt chết?"

      tại Âu Dương Hoa càng vội, bởi vì, cuối tuần muốn ở cạnh Tô Mộng, lượng công việc của bảy ngày phải nén lại hoàn thành trong năm ngày. Mệt đến mức Tô Mộng thấy đau lòng, khuyên qua vô số lần, chút có ích cũng có, Tô Mộng cũng khuyên nữa. Mỗi cuối tuần, Tô Mộng đều quen cùng Âu Dương Hoa cùng nhau thả lỏng. Tô Mộng học tập cũng mệt chết , hai người đều mệt! Cuối tuần đều là tranh thủ lúc rảnh rỗi, cũng chẳng dễ dàng!

      "Là tự tìm! sớm khuyên nên dồn việc lại mà làm như vậy, là chính nghe !"

      "Vậy chẳng phải lúc đó em tự tìm khổ ăn sao?"

      " tại, bắt đầu hoài niệm Âu Dương Hoa ít, vẻ mặt lãnh khốc trước kia!" Lúc nào lại trở nên nhiều như vậy? "Thân thể là tiền vốn của cải cách, có việc cần tự mình làm, để lại cho người khác làm!"

      " biết, nghĩ chút, khoá học của em rất trống (bí =.:), nền tảng của em so với người khác thiếu chút, cần nỗ lực hơn so với người khác. Em có cần tìm người phụ đạo vào khoá sau hay ?"

      "Phụ đạo khoá sau? Mỗi buổi tối em có khoá, hẳn là có sức để học bù."

      "Em đem những chỗ yếu của em, cho chút, sau đó tìm chú , bảo chú giúp em mời lão sư chuyên môn."

      "Như thế phiền phức a? Hay em tự mình ?"

      "Cũng được, chú giúp em ! Địa điểm để học nên cách bạn học của em xa chút, như vậy đối với em tương đối tốt. Máy tính trong học viện cách các em khá xa, có thể đến đó học, an bài người dùng xe đưa em học."

      "Xe, liền quên , dù sao cũng chỉ có nửa tiếng, coi như là rèn luyện thân thể."

      "Em muốn thế nào như thế ! Em xác định tự mình có thể giải quyết chứ?"

      "Kỳ thực, đại học rất nhàng, cũng rất ít! mệt, cũng chỉ là chút. chung, em muốn phấn đấu!"

      " biết em rất nỗ lực, cũng biết ràng em rất quyết tâm, ủng hộ em ! Lúc mệt, cần cố gắng chống đỡ, em chỉ cần nhớ kỹ: lúc mệt, trở về nhà, trong nhà có !"

      "Âu Dương..." Tô Mộng nghe, rất cảm động.

      "Thế nào?"

      " có việc gì, bye."

      Phòng ngủ 718

      "Thư ngốc, gần đây sao luôn về muộn như vậy? Có đúng mỗi buổi tối đều ra ngoài hẹn hò ?" Nếu muốn tìm được Tô Mộng, phải đến thư viện, phòng tự học và phòng ngủ, mỗi ngày đều sống trong học tập, bị Lưu Hà coi như thư ngốc.

      "Tớ học bù."

      "Cái gì? Hay là học tập? Nếu có ngày, cậu thư viện, phòng tự học, vậy nhất định là mặt trời mọc từ hướng tây! Tớ suy nghĩ cuộc sống đại học nhiều màu như vậy, vì sao cậu hưởng thụ tốt? Cả ngày đều học tập, cậu cảm thấy chán nản sao? Nếu như là tớ, tớ khẳng định nổi điên rồi!"

      "Suy nghĩ của cậu, tớ hiểu. Tớ trải qua, tại tớ phải ở đại học, tớ chỉ là phấn đấu vì mục tiêu của mình! Tớ muốn trở thành nhà thiết kế, mà tớ chỉ có quyết tâm cùng tình cảm mãnh liệt, thiếu kiến thức cơ bản. Tớ chỉ muốn học tập tốt, cố gắng nỗ lực vì mục tiêu của mình! Cậu hiểu đâu!"

      "Uh! Tớ hiểu. Bất quá, học thêm chút, cũng tốt."

      "Sớm muộn gì có ngày, tớ vượt qua Vương Nhất !" Vương Nhất là thiên tài, làm cho rất xuất sắc, cũng làm cho kiêu ngạo, ngày đầu tiên học, hai người liền nhìn hợp mắt, cho tới nay hai người vẫn thường tranh luận, tranh luận cuối cùng biến thành mâu thuẫn thể hóa giải.

      "Cậu cảm thấy các cậu chênh lệch quá xa sao? Tớ biết cậu nỗ lực, tối đa, cậu cũng đến được trình độ của tớ, sao có thể so với Vương Nhất?"

      "Tớ thành công !"

      "Trước đây, tớ với cậu, nỗ lực lên! Nhưng cậu vô số lần phải vượt qua , tớ biết nên cổ vũ cậu thế nào!"

      "Cậu phải qua lòng tớ cao ngất sao? Mục tiêu của tớ chỉ ở đây! ngày nào đó, tớ muốn tại New York, mở buổi trình diễn trang phục do chính tớ thiết kế!"

      Đây là lần đầu tiên Lưu Hà nghe được mục tiêu cuối cùng của Tô Mộng, khiếp sợ biết nên cái gì. Đối với Tô Mộng cùng Vương Nhất tranh đấu, Lưu Hà đối Tô Mộng chưa từng mang hi vọng gì, thực cảm thấy Tô Mộng, có chút chuyện viễn vông.

      "Cậu tin tớ, sao cả. Chỉ cần có người tin tưởng tớ là đủ rồi!" Ngày đầu tiên bước vào học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương, Tô Mộng đối Âu Dương Hoa : Em muốn tại New York mở cuộc trình diễn trang phục do chính em thiết kế! Âu Dương Hoa chỉ là nhìn Tô Mộng, câu: tin tưởng em! Từ đó về sau, Tô Mộng liền vì mộng tưởng này mà nỗ lực, lúc mệt, liền đến nơi của Âu Dương Hoa lấy lại sức lực. Tô Mộng biết, mặc kệ lúc nào, Âu Dương Hoa đều có thể đứng ở sau .

      "Thư ngốc, tớ cảm thấy cậu nên thực chút. Tớ đem cậu coi như bạn bè, tớ mới với cậu, hi vọng cậu để ‎‎y." Lưu Hà phải muốn tạt nước lạnh vào Tô Mộng, có lẽ trong đại học này ai tin tưởng!

      "Tớ biết, mục tiêu này rất xa xôi, nhưng tớ chính là tin tưởng ngày nào đó tớ thành công ! Cậu cứ mọi mắt mong chờ !"

      "OK! Tớ rất chờ mong! Chờ lúc cậu mở cuộc trình diễn thời trang, tớ hỗ trợ cậu!"

      "Cảm ơn trước!" Tô Mộng bắt đầu mặc sức tưởng tượng lúc thành công, mỗi lần nghĩ đến thành công đều cảm thấy vui sướng, Tô Mộng cũng rất kích động, liền càng thêm kiên định phấn đấu, kiên trì tin tưởng. Sau đó còn nhớ đến Âu Dương Hoa, cả người liền có năng lượng cuồn cuộn ngừng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :