1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiếc bông tai định ước - Bích Diệp Phi Tuyết (20C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10:

      Quán cà phê Lam Điều, căn phòng vẫn vậy, nhưng lần này người ngồi với Tô Mộng là Tô Vân.

      - Là cậu?

      Tô Mộng tự cho mình là chuẩn bị tâm lý rất tốt, nhưng rốt cuộc vẫn khỏi bật ra câu hỏi.

      - Là tớ.

      Tô Vân thản nhiên đáp, vẻ mặt chút biểu cảm.

      Tô Mộng quay đầu nhìn dòng xe như nước chảy, cảnh tượng vội vã của mọi người, biết phải đối mặt với Vân như thế nào. Mặc dù gần như khẳng định Vân là người đem tư liệu của công ty cho bên thiết bị điện, thế nhưng khi nghe Vân tự mình thừa nhận, vẫn cảm thấy chấn động. tiếng "Là tớ" của , làm cho Mộng đau lòng. Từ trước tới giờ, chưa bao giờ nghĩ ngày, và Vân trở thành những người xa lạ, mà bây giờ quan hệ của hai người có lẽ so với người dưng còn chả xong.

      - Vì sao chứ?

      - Cậu biết? Tớ cảm thấy cậu hẳn là hiểu tớ mà.

      Vân nhìn Tô Mộng.

      - Tớ hiểu cậu? Trước kia tớ cũng tưởng là vậy, nhưng rồi tớ nhận ra là mình thực lầm to! Tớ hiểu, thực hiẻu! Vài ngày trước, cậu đột nhiên đòi tuyệt giao với tớ, rồi dọn ra ngoài, tiếp đó lại từ bỏ công việc mà chúng ta phải vất vả mới có được. Vì sao vậy?

      Vân, cậu rốt cục là làm sao vậy?

      - Bởi vì chúng ta còn là bạn nữa.

      Lời lạnh như băng, có lẽ chúng ta thực còn là bạn nữa, Tô Mộng cố gắng thuyết phục bản thân mình chấp nhận điều đó.

      - cho tớ biết lý do.

      - phải là cậu rất thông minh sao? Lẽ nào lại biết?

      Giọng Vân đầy vẻ châm chọc.

      - Phải chăng là vì Âu Dương Hoa?

      Tô Mộng thử dò hỏi.

      - Phải, mà cũng phải là toàn bộ. Bảy năm, tớ chịu đủ rồi!

      Tô Vân cầm cốc cà phê lên rồi lại đặt xuống.

      Tô Mộng bất đắc dĩ nhắm mắt lại(1).

      - Vân, vì sao? Tớ vẫn sao hiểu được, chúng ta từ cao trung đến đại học, bảy năm, bảy năm thân thiết lẽ nào kết thúc như vậy sao?

      - Chúng ta – từng là bạn tốt, nhưng bắt đầu từ lúc cậu dối, tình bạn ấy chấm dứt rồi. Chúng ta phải thành với nhau sao? Bởi vì mà cậu dối. Cậu xem tớ là kẻ ngốc sao ?

      - Tớ xem cậu là bạn, bạn tốt! Chỉ là tớ hứa với cho cậu biết.

      - Bạn tốt?

      Tô Vân nhìn Mộng, ngừng trong chốc lát.

      - Đúng vậy! Bạn tốt!

      Vân mang nét cười nhìn còn đau khổ hơn cả khi khóc.

      - Tớ rồi tớ thực thích Dương Hoa, tớ rất ít khi nghiêm túc, nhưng khi tớ thực nghiêm túc, tớ nỗ lực 200%. Thế nhưng nỗ lực của tớ, nhận lại được cái gì? Chính là lạnh nhạt của . Tớ đem tấm lòng của tớ thiệt tình thổ lộ, lại xem nó như trò đùa, coi như gió thoảng bên tới(2), căn bản là chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của tớ. Trong mắt chỉ có cậu! Chỉ có cậu mà thôi!

      - Tớ và , thực phải là như vậy.

      Tô Mộng biết đây là lần giải thích thứ bao nhiêu của mình rồi.

      - Ai tin? Hơn nữa , trong lòng có hình bóng người khác, thể tiếp nhận tình cảm của tớ. Trừ cậu ra, còn ai?

      - Lẽ nào tình bạn của chúng ta lại mong manh như vậy sao? Chỉ bởi vì ?

      Tô Mộng vẫn thể chập nhận.

      - Tình , là thứ tớ luôn truy cầu, nó vĩnh viễn xếp hạng nhất. Mà tình bạn cũng phải là thứ tớ cứ muốn là được, bạn bè có thể thân thiết suốt cả cuộc đời sao? Cùng cậu sống trọn đời, phải là bạn của cậu, mà là tình cậu tìm kiếm, là chồng của cậu kìa.

      - Tình quan trọng như vậy sao?

      - Đúng vậy!

      Tô Vân quả quyết đáp.

      - Nếu như tớ rời xa Âu Dương Hoa, chúng tớ còn có thể trở lại như trước kia ?

      Mặc dù Âu Dương Hoa cũng với là bạn, nhưng nếu như là bạn, so với Vân, Âu Dương Hoa thể quan trọng hơn được.

      - Cậu cho rằng cậu là ai vậy? Cậu muốn thế nào như thế sao? Tất cả những chuyện xảy ra, thể coi như chưa từng xảy ra được! Tớ ghét nhất là bộ dạng luôn nhân nhượng của cậu!

      Tô Vân rất kích động.

      - Tại sao lần nào cậu cũng đều mang bộ dạng của người tốt như vậy? Cậu có biết tớ ghét cái bộ dạng đó của cậu ?

      Vân ghét ? Tô Mộng nghi hoặc. Có lẽ ấy quá kích động, biết chính mình gì, đối diện với người tâm tình kích động, yên lặng có lẽ là cách tốt nhất.

      Cà phê lạnh.

      - Nhưng cậu cũng đâu nhất thiết phải bỏ việc như vậy! Công việc dù sao cũng vẫn là vậy. Ở tập đoàn Âu Dương có cơ hội tốt để phát triển tiền đồ, hà cớ gì phải gây trở ngại cho tiền đồ của mình như vậy ?

      Tô Mộng phá vỡ gian yên tĩnh giữa hai người.

      - Làm thuộc hạ của cậu sao?

      Hiển nhiên Tô Mộng vừa sai, Vân so với ban nãy càng kích động hơn.

      - Vì sao mọi chuyện tốt đẹp, đều thuộc về cậu? Hồi cao trung, cho dù tớ nỗ lực thế nào, cậu vẫn luôn là người đứng nhất còn tớ chỉ đứng thứ hai, lên đại học, mặc kệ tớ sôi nổi thế nào, trong mắt mọi người tiêu điểm vẫn luôn là cậu, khi làm, dù làm việc cùng nhau, nhưng người bị cấp la mắng luôn luôn là tớ, lần đầu tiên khi nhìn thấy Âu Dương Hoa, trong mắt cũng chỉ có cậu. Vì sao? Vì sao nơi nào có cậu, tớ đều có lấy chút vinh quang ? Vì sao? Vì sao cậu luôn luôn cướp mọi thứ của tớ?

      Vân lớn tiếng hỏi, cũng may là nơi này cách tốt, đến mức làm cho mọi người để ý tới.

      - Vân, cậu quá khích!

      ra đây là suy nghĩ thực của Vân, ngoài tưởng tượng của Tô Mộng, trước giờ chưa bao giờ nghĩ nội tâm của Vân lại yếu đuối, lại thiếu tự tin đến như vậy, lòng tự ti lại quá lớn.

      - Mọi thứ đều phải như cậu nghĩ, tớ tranh giành của cậu thứ gì cả, bản thân cậu có rất nhiều thứ: cậu có quan tâm của cha mẹ.....

      - Cha mẹ?

      Vân tức giận ngắt lời Mộng.

      - Cha mẹ giống như họ, thà có còn tốt hơn!

      Tô Mộng biết bản thân mình chưa mở bình sao có thể biết trong bình có gì(3), Tô Mộng mặc dù là nhi, nhưng đối với mẹ nuôi có lẽ còn thân thiết hơn cả mẹ ruột, cha mẹ Tô Vân thường cãi nhau, trong nhà gần như bao giờ có ngày yên bình.

      - Vân, phải như vậy, tớ lòng rất ngưỡng mộ cậu vì có gia đình đầy đủ.

      Lúc này có lẽ giải thích cỡ nào vẫn đều vô nghĩa!

      - Cậu có ý gì đều quan trọng với tớ!

      Vân cơ hồ như hét lên, tâm tình của lúc này rất ổn định.

      Nhìn bộ dạng của lúc này, Tô Mộng biết nên làm cái gì bây giờ, từ trước tới nay đều coi Vân là bạn thân, chưa bao giờ nghĩ trong lòng Vân lại có những suy nghĩ như vậy. khiến cho Vân chịu áp lực như vậy sao? Tô Mộng tự hỏi.

      Vân sau khi hét lên được những lời đó, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Bảy năm, bảy năm dài, trở thành quá khứ rồi, sau này trong cuộc sống của còn ai là Tô Mộng, cuộc sống của từ nay trở nên hoàn mỹ. Bảy năm trước, các là bạn của nhau, thế nhưng sau đó khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn, hai người luôn ở cùng nhau nảy sinh so sánh, tình cảm dần thay đổi. núi thể có hai hổ, Tô Vân rất mạnh mẽ, thế nhưng luôn thua Tô Mộng, phục, chỉ cảm thấy oán giận. Dần dần cảm thấy mỗi lần đều là Tô Mộng đoạt mất danh tiếng của , mỗi lần đó đều là tranh giành với , hận ông trời bất công, vì sao người may mắn luôn là Tô Mộng? Càng nghĩ như vậy càng cảm thấy Tô Mộng đoạt của rất nhiều thứ, bất bình ngày càng lớn trong lòng, cuối cùng vì Âu Dương Hoa mà toàn bộ oán giận cũng phát tiết. Mỗi người đều có trắc trở trong lòng, khác biệt chính là ở mức độ nặng khác nhau. Tô Heo Mộngớc tới giờ bao giờ có thể nghĩ Vân có những suy nghĩ như vậy, người với người chính là có khác biệt, mỗi người có suy nghĩ riêng, chỉ có thể hiểu bản thân mình, suy nghĩ của người khác, có lẽ cậu cho rằng là như vậy, nhưng người biết chỉ có thể là chính kẻ đó, mà thậm chí có lẽ có những người ngay cả ý nghĩ của bản thân còn hiểu .

      Đợi đến khi cả hai đều bình bĩnh trở lại, Tô Mộng mới mở lời:

      - Cậu nghĩ kỹ rồi sao? Chúng ta còn là bạn bè nữa?

      Tô Mộng trong lòng vẫn ôm chút hy vọng.

      - Tớ rồi!

      Vân bình tĩnh .

      - Bảy năm, tớ chịu đủ rồi, còn có cậu, tớ thể phát triển khoảng trời riêng của tớ, tớ muốn tìm khoảng trời thuộc về tớ, nhưng cái thế giới đó của tớ tuyệt đối thể có tồn tại của cậu.

      - Vân, thực rất xin lỗi! Tớ hề biết tồn tại của tớ lại gây áp lực lớn đến vậy cho cậu. Vì sao trước kia cậu ? Trước kia chúng ta phải là bạn sao? Bạn phải là để cùng chia sẻ vui buồn hay sao?

      - Chúng ta quan điểm bất đồng, bạn cũng chỉ có thể tùy duyên.

      - Chúc mừng cậu(3), cầu mong sau này cậu luôn gặp những điều tốt lành!

      - Cảm tạ!

      Tô Vân rất tâm, dù sao trước đây cũng từng là bạn, tuyệt giao cũng nhất thiết phải gây thoải mái cho người kia.

      - Tớ qua công ty thiết bị điện, chỉ là muốn cậu quá thuận lợi, cho cậu chút cản trở mà thôi. Tớ rời khỏi thành phố này, cậu và tớ gặp lại nữa.

      Tô Mộng nhìn Tô Vân xoay người rời , qua cửa sổ nhìn Vân dần biến mất trong đám đông, cảm giác lúc này thể thành lời. Bạn bè? từng nghĩ Vân chính là người bạn thân nhất của mình, cùng nhau học tập, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau làm việc,... tại chỉ còn là những người xa lạ, đáng tiếc. Tô Mộng có nhiều bạn, thân thiết cũng đâu được mấy người, có lẽ rất nhiều người nhìn tưởng là bạn, thế nhưng, lúc ta cần giúp đỡ, người mà ta nghĩ đến mới là bạn chân chính, được bạn bè nhớ tới chính là cảm giác rất hạnh phúc. Tình bạn? Tô Mộng bắt đầu hoài nghi. Có thể làm bạn cả đời với người sao? Có lẽ có tình bạn như vậy, từng nghĩ mình tìm được rồi, tại mới phát ra mình căn bản hoàn toàn hiểu Vân, những suy nghĩ thực của Vân, cho tới tận bây giờ vẫn bao giờ cảm thấy được, tưởng tri kỷ, nhưng chỉ là nhất sương tình nguyện(5). Ta trao cho người phần tình cảm hết sức chân thành, người ta có thể có hoặc đáp lại cậu phần ngang bằng, ai biết. Tình bạn là phải từ hai phía, cùng nhau nỗ lực, mới có thể ngày càng thân thiết, cả hai cùng phải biết quý trọng mới có thể bền vững mãi mãi. Vào lúc bóng dáng Vân vĩnh viễn biến mất, Tô Mộng vẫn rất khó chấp nhận, bản thân vẫn cảm thấy nuối tiếc, sau này thiếu thứ có thể đó là bằng hữu chi tâm, mặc kệ Vân xem như thế nào, vẫn coi Vân là bạn, vẫn như cũ, vẫn xem ấy là bạn bè . Sâu trong tâm trí , những năm tháng bên nhau trước kia vẫn tồn tại, những ký ức bi hoan khổ nhạc trước kia lên, Tô Mộng muốn bỏ cuộc, muốn chấm dứt tình bạn này, muốn phải làm thế nào đây? có cách nào ....

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      (1) Hic, đoạn này tớ dò mấy lần rồi, vẫn nghĩa đó, chả hiểu chị ý nhắm mắt lại làm gì nữa, suy nghĩ chăng http://***************.com/images/smilies/icon_confused.gif

      (2) 从左耳进, 右耳出 : vào tai trái, ra tai phải (chả biết diễn đạt thế nào cho xuôi câu này, cho nên tớ đành phải ..... có sai so với nguyên tác mong mọi người thông cảm :-s)

      (3) có lẽ ý chị ý là bản thân phải là người trong cuộc nên thể hiểu .

      (4) chẹp, nghe cứ sao sao ý nhỉ :-s

      (5) có lẽ ý của chị ý là tưởng tìm được tri kỷ, nhưng thực ra lại phải vậy, chỉ có bản thân mình đơn phương tình nguyện :-s

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11:

      Tô Mộng có dư thừa thời gian tiếp tục thương tiếc tình hữu nghị của , tại muốn làm việc, hợp tác cùng tập đoàn Mĩ Hảo nhất định phải toàn lực tranh thủ.

      "Thư ký La, tiến vào chút."

      Rất nhanh Thư ký La vào, có vẻ có chút uể oải, người phụ nữ khổ cực làm việc, thực rất dễ dàng. Tô Mộng nhìn có chút đành lòng, có lẽ gần đây thực giao cho ấy nhiều công việc lắm, nhưng cũng có biện pháp a! Chờ sau khi có được lần hợp tác này, liền cho ấy nghỉ.

      "Thư ký La, khổ cực! Lưu tổng của tập đoàn Mĩ Hảo, chị cảm giác thế nào?"

      "Lưu tổng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trước đây chịu qua rất nhiều khổ, cho nên đối với tiền đặc biệt xem trọng. Lần này hợp tác cùng Lưu tổng then chốt ở chỗ lợi ích, chỉ cần chúng ta có thể đưa ra điều kiện rất tốt, hợp tác là chuyện đương nhiên."

      "Tập đoàn Âu Dương thể lại nhượng bộ! Chúng ta đưa ra điểm mấu chốt, lại nhượng bộ, tập đoàn Âu Dương chỉ biết nâng giá theo (câu này tớ chém), đáng giá!" Đây là việc khiến Tô Mộng đau đầu, thể đưa ra điều kiện rất tốt, nhưng lại muốn thuyết phục đối phương, đâu dễ dàng!

      "Lưu tổng của tập đoàn Mỹ Hảo và Lý giám đốc của thiết bị điện Tinh hẹn 3 giờ chiều nay gặp mặt ở nhà hàng quốc tế Đại Thiên. Nhưng chúng ta còn chưa nghĩ ra phương án thuyết phục Lưu tổng." Thư ký La đối với lần hợp tác này hề có hi vọng quá lớn.

      "Chị ra ngoài mau lên! Tôi biết chị làm việc này mất ít tâm tư, từ giờ trở chuyện này chị cần phải xen vào, tôi xử lý."

      "Chúng ta phải bỏ sao?" phải Thư ký La muốn tranh thủ, nhưng thực có hi vọng gì, xác định Tô Mộng có phải vứt bỏ hay . biết đây là phương án hợp tác đầu tiên của Tô Mộng sau khi chưởng quản tập đoàn Âu Dương, đối Tô Mộng mà rất quan trọng, là rất quan tâm, cũng luôn nỗ lực tranh thủ. Thư ký La rất thương Tô Mộng, vừa vặn tốt nghiệp liền xử lý công ty lớn này, khẳng định rất vất vả, hơn nữa phía sau còn có rất nhiều người chờ nhìn hí cả mắt.

      "Tôi tận lực làm, nhưng cần chị phụ trách nữa. Vẫn có rất nhiều chuyện chờ chị xử lý, mau lên!" Tô Mộng quyết định cuối cùng thử xem, xong cố gắng lớn nhất, cho dù thất bại, tiếc nuối trong lòng cũng giảm rất nhiều.

      "Lưu tổng, ấy cứ xông vào..." Theo thanh của thư ký, Tô Mộng vào phòng làm việc của Lưu tổng, trực tiếp ngồi xuống, mặc kệ người ngăn trở.

      " trước ra ngoài" Lưu tổng hướng thư ký phất tay. Sau đó nhìn người xông vào, " là?"

      "Tô Mộng Tập đoàn Âu Dương"

      "Tô tiểu thư sao lại biết quy củ, tự tiện xông vào?" Lưu quản lí hiển nhiên đối với Tô Mộng có bất mãn.

      "Thỉnh tha thứ! Thời khắc quan trọng, cũng có cách nào lưu ‎‎tâm nhiều như vậy. Tôi lần này tới, hoàn toàn là xuất phát từ lợi ích của Lưu tổng, muốn Lưu tổng đưa ra quyết định đáng hối hận."

      "Có ý tứ." Lưu tổng đối Tô Mộng cũng lý giải phen, đối với năng lực của Tô Mộng hoài nghi mười phần, hơn nữa thiết bị điện Tinh vừa đưa ra phương án rất có lợi cho , tự nhiên khiến vứt bỏ hợp tác cùng tập đoàn Âu Dương.

      "Lưu tổng cảm thấy hợp tác cùng tập đoàn Âu Dương có tương lai, hay là hợp tác cùng thiết bị điện Tinh có phát triển?"

      Lưu tổng cười mà đáp, cảm thấy vấn đề này của này rất ngốc.

      Tô Mộng tiếp tục : "Trong lòng Lưu tổng hiển nhiên sớm có đáp án. Bất quá Lưu tổng quyết định có sớm quá hay ?"

      "Tôi chỉ tuyển thương gia hợp tác có lợi nhất đối với tập đoàn Mĩ Hảo, nếu như tập đoàn Âu Dương có thành ý, hẳn là có điều kiện khác." Lưu tổng đối với tập đoàn Âu Dương rất có hứng thú, nhưng thể phủ nhận, điều kiện của thiết bị điện Tinh càng mê người hơn.

      "Phương án của tập đoàn Âu Dương cải biến, lần này tôi có hẹn trước mà đến, chỉ là hi vọng Lưu tổng có thể suy nghĩ ràng. biết Lưu tổng có thể trả lời mấy vấn đề hay ?"

      "Nhìn tình huống !" Vốn tưởng rằng tập đoàn Âu Dương đưa ra điều kiện rất tốt, thế nhưng có, cho rằng đàm phán tiếp là tất yếu.

      "Thiết bị điện Tinh thực lực như thế nào?" Tô Mộng bắt đầu hỏi.

      "Thiết bị điện Tinh vừa thành lập được năm năm, phát triển cấp tốc, toàn quốc cũng khá có quy mô."

      "So sánh với tập đoàn Âu Dương, như thế nào?"

      "Tập đoàn Âu Dương là thủ lĩnh của giới IT, ai biết? Tự nhiên có ít chỗ thua kém." Lưu tổng hồ đồ, Tô Mộng đến cùng suy nghĩ cái gì, nhưng đáp lại theo thực.

      "Lợi ích lâu dài và lợi ích trước mắt, ngài lựa chọn như thế nào?"

      "Đương nhiên là lợi ích lâu dài!" Lưu tổng đối Tô Mộng cảm thấy phiền chán, thời gian của rất quý giá, thể lãng phí tại vấn đề buồn chán này! "Tô tiểu thư, nếu như có chuyện khác, có thể ra ngoài!"

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11.2

      "Tôi chỉ muốn năm phút." Tô Mộng thẳng, "Cùng tập đoàn Âu Dương hợp tác, có lẽ trước mắt ngài mất ít lợi ích, thế nhưng về lâu dài mà suy nghĩ, tập đoàn Âu Dương mới là lựa chọn sáng suốt của ngài. Thiết bị điện Tinh mặc dù khá có quy mô, thế nhưng thu nhập mỗi năm so với tập đoàn Âu Dương là kém vạn dặm, cho dù cho ngài nhiều hơn 5% lợi nhuận, cũng chỉ là món tiền mà thôi. Hợp tác cùng tập đoàn Âu Dương biểu ra là mất lợi ích, thế nhưng sản phẩm của tập đoàn Âu Dương chỉ có trong nước, tại nước ngoài cũng là có thị trường tương đối, hợp tác với chúng tôi, đối với việc tăng nổi tiếng cho tập đoàn Mĩ Hảo là vô cùng có lợi. cái xí nghiệp đề cao nổi tiếng là phi thường quan trọng, tại rất nhiều người tiêu thụ đều lựa chọn nhãn hiệu có tiếng, cho dù giá cả càng đắt, bọn họ cũng thèm quan tâm, vì sao? Đơn giản là danh tiếng của công ty mà thôi. Lưu tổng sao vì lợi ích lâu dài mà suy nghĩ chút?" Tô Mộng hết sức chân thành .

      " dựa vào cái gì để tôi tin tưởng ? phải chủ của tập đoàn Âu Dương, nửa tháng sau, lại là Âu Dương Hoa nắm quyền, việc này có thể làm chủ sao?" Đây cùng là việc Lưu tổng lo lắng.

      " tại tôi là đại biểu của tập đoàn Âu Dương, nếu như ngài tin, có thể hướng chủ tịch hỏi ." Xem chừng tình là có thể chuyển biến, Tô Mộng ở trong lòng thầm vui vẻ, thế nhưng có biểu lộ ra ngoài.

      "Để cho tôi suy nghĩ!" Lưu tổng xác thực nghĩ tới vấn đề danh tiếng, sở dĩ cùng thiết bị điện Tinh hợp tác, then chốt ở chỗ 5% lợi nhuận kia, nhưng nếu như dùng điểm lợi ích này đổi lấy nổi tiếng cho tập đoàn Mĩ Hảo, giá trị ? Đáp án rất ràng .

      Ba mươi phút sau, " biết Tô tiểu thư có thể mang hợp đồng lại đây hay ?" Ngữ khí của Lưu tổng lúc này so với lúc nãy tốt hơn rất nhiều lần!

      "Tất nhiên là có mang đến!" Tô Mộng rất nhanh lấy ra, đưa cho Lưu tổng, chỉ sợ Lưu tổng đổi ý, dù sao đổi ý qua lần .

      Vừa qua ba mươi phút, hai bên liền thảo luận chi tiết cụ thể đưa ra cải biến nhất định, sau đó tuyệt bút vung lên, hiệp ước liền định xong. Tô Mộng rất hài lòng, thực rất hài lòng! nghĩ tới thuận lợi như thế, Lưu tổng thực dễ thương lượng như vậy? bây giờ còn hoài nghi, bất quá, giao kèo ký kết , Lưu tổng đổi ý cũng còn kịp rồi nga.

      Tập đoàn Âu Dương

      "Thư ký La, tập đoàn Mĩ Hảo đối phó xong, đây là hợp đồng, giao cho Trương luật sư trước."

      "Tô tiểu thư, xử lý thế nào vậy?" Thư ký La nhìn hiệp ước trong tớy, khiếp sợ...

      "Kỳ thực, Lưu tổng khó thương lượng như tưởng tượng, tôi chỉ là hợp tác cùng tập đoàn Âu Dương có thể tăng thêm nổi tiếng cho tập đoàn Mĩ Hảo, liền thuyết phục được , đây cũng là điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến." Tô Mộng cảm thấy lần này thành công, có chút may mắn, thầm cảm tạ vận may của mình.

      "Điểm ấy sao tôi lại nghĩ tới ? Luôn nghĩ nên thêm điều kiện thế nào để thuyết phục Lưu tổng, mà điều kiện đó lại thể bất lợi cho tập đoàn Âu Dương, thế nào cũng tìm được phương pháp. Tô tiểu thư, người thực rất thông minh!"

      "Cảm tạ! Tôi là vận khí tốt mà thôi."

      "Này tuyệt đối phải vận khí! Là thực lực của tập đoàn Âu Dương!"

      "Mặc kệ , dù sao hiệp ước thành! Chúng ta đêm nay ăn cơm ? Gần đây khổ cực cho chị !"

      " khổ cực. Làm việc là như vậy! Quen !" là quen ! Muốn cuộc sống, có biện pháp!

      "Quen?" Tô Mộng có chút kinh ngạc, nghĩ tới nữ cường nhân Thư ký La, như vậy.

      "Đúng vậy! Quen. Làm việc đều là quen có cảm giác ."

      " có cảm giác thành tựu sao?" Tô Mộng rất ngạc nhiên, ý nghĩ của vẫn rất đơn giản: điều kiện trong nhà tốt, nghĩ tới chơi đùa, hảo hảo mà đọc sách, sau đó tìm công việc, nỗ lực làm việc, chăm sóc mẹ, để mẹ mở lại quán , hảo hảo mà hưởng thụ khi tuổi già, chính là mục tiêu của . Có thể tìm công việc tốt, là được. Cũng từng muốn được như người khác, sau khi tốt nghiệp đại học, tự gây dựng nghiệp, thế nhưng tưởng tượng và thực chênh lệch rất xa, biết mình có năng lực đó, đành bỏ cuộc. tại làm việc, Tô Mộng rất thoả mãn, công việc có thời gian cố định, tiền lương cũng sai, còn cầu cái gì? Hẳn là cảm thấy thành tựu chứ? Đúng, chính là cảm giác thành tựu! Là người khác làm việc, mỗi ngày làm cùng chuyện, rất chán nản. Kỳ thực, Tô Mộng rất hâm mộ nữ cường nhân, Thư ký La chính là trong những đối tượng hâm mộ. Thư ký La mặc trang phục làm việc, nhìn qua rất có khí chất, khuôn mặt đẹp cùng khí chất thông minh. Vẫn cho rằng hẳn là rất có cảm giác thành tựu, lại nghe đến làm việc chỉ là quen , Tô Mộng thể khiếp sợ.

      "Cảm giác thành tựu? Có lẽ lúc vừa mới bắt đầu có!" Ngữ khí của Thư ký La quá xác định, "Cảm giác thành tựu?" Thư ký La tựa hồ suy nghĩ lâu, "Có lẽ chính là những người ở tuổi như muốn có !"

      "Vậy những người ở tuổi của chị muốn cái gì?" Tô Mộng rất ngạc nhiên, kỳ thực Thư ký La cũng bất quá mới ba mươi tuổi, như tiền bối rất có kinh nghiệm cảm thấy có điểm quái.

      "Cuộc sống...Mỗi người chúng ta đều bôn ba trong cuộc sống."

      "Ai! Cuộc sống... ." Uh! Tôi tại và lúc đó chẳng phải là cuộc sống sao? Tô Mộng hỏi. Bước vào xã hội, nhất định phải dựa vào chính mình; vì cuộc sống, nhất định phải làm việc; nỗ lực làm việc, là vì cuộc sống! Mỗi người đều bận rộn, bôn ba trong cuộc sống!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12:

      - Tô tiểu thư, cuối cùng cũng ra rồi!

      Tô Mộng vừa rời khỏi cuộc họp, thấy thư ký La lo lắng chờ trước cửa phòng họp.

      - Thư ký La? Có chuyện gì mà trông gấp vậy?

      Vừa Tô Mộng vừa duỗi lưng,họp tận ba tiếng đồng hồ , mệt chết mất! Mấy ngày nay thực mệt mỏi quá! Đến bây giờ Tô Mộng vẫn chưa từng khoản mục mà mình phải phụ trách, nhân dịp này mới thể, phiền chết được! Mỗi ngày xử lý trăm việc, có thể nào mệt?

      - Người nhà vừa điện báo, mẹ bệnh nặng, nhắn mau trở về!

      - Sao cơ?

      Tô Mộng tin nổi vào tai mình.

      - Khi nào vậy?

      - Hội nghị vừa mới bắt đầu có điện thoại, thế nhưng tôi thể chen ngang, đành phải chờ ở đây.

      Trời ạ! Ba tiếng trước sao?

      - Thư ký La! Lập tức đặt cho tôi vé máy bay! Việc công ty, có thể tự mình xử lý, nếu giải quyết được, trực tiếp tìm chủ tịch, tôi bây giờ phải về thu xếp chút, sau đó quay lại.

      Tô Mộng tại rất vội, mẹ tại sao đột nhiên lại bệnh nặng? có nghe mẹ bệnh gì mà!

      - Tô tiểu thư, tôi đặt cho vé máy bay rồi!

      Thư ký La nhìn đồng đồ.

      - Nửa tiếng nữa máy bay cất cánh, vẫn còn kịp!

      - Cảm ơn ! tốt quá!

      Tô Mộng hận thể ngay lập tức bay về nhà!

      Cuối cùng cũng tới bệnh viện! Chạy vào phòng bệnh, Tô Mộng thấy mẹ nằm ở giường, sắc mặt tái nhợt, dường như là ngủ, Mộng cảm thấy rất đau lòng. cũng thấy Tôn Nghị, hình như chăm mẹ suốt thời gian ở viện. nhàng bước vào, muốn làm mẹ thức giấc, khẽ hỏi:

      - Mẹ rốt cục là bị bệnh gì?

      Thấy Tô Mộng về, Tôn Nghị cuối cùng cũng an tâm, nhưng lại biết phải báo tin này với như thế nào.

      - Mau ! Có gì mà phải giấu em chứ, bà là mẹ của em, là người thân duy nhất của em đó!

      Tô Mộng cảm thấy việc rất nghiêm trọng, nhìn Tôn Nghị do dự, nước mắt chực trào khuôn mặt.

      - Em phải có chuẩn bị tâm lý.

      Tôn Nghị biết Tô Mộng chắc chắn khó có thể chấp nhận .

      - Mặc kệ chuyện là thế nào, em vẫn muốn nghe!

      Tô Mộng nhắm hai mắt lại, để mặc nước mắt chảy dài mặt.

      - Ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Buổi chiều hôm nay điều trị gấp 3 lần.

      Tôn Nghị tai giờ phút này quả thực hề muốn phải ra thực.

      Tim, đau xót. Mẹ, mẹ đáng thương, cả đời tân tân khổ khổ, chưa từng được ngày sung sướng, tai khi về già lại bị bệnh tật giày vò, vận mệnh vì sao lại công bằng đến vậy? Nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ, hy vọng giá như người bị bệnh là bản thân mình!

      Tô Mộng thấy mẹ mở mắt, vội lau khô nước mắt, cầm tay mẹ.

      - Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?

      Tô Mộng cố gắng bằng giọng bình thường, mẹ khẽ trách:

      - Nữ nhi cũng thể dễ dàng rơi lệ như vậy, so với nam nhi càng phải kiên cường hơn.

      Nước mắt là thứ mà bà muốn thấy.

      - có việc gì mà.

      Giọng nhàng, nhưng dường như lại lấy mất toàn bộ sức lực của bà. Con của bà vừa khóc, haizzz! Bà nắm chặt tay Tô Mộng, cảm giác hơi ấm tay .

      - Mẹ.

      Tô Mộng rốt cuộc cũng thể khống chế được, để mặc nước mắt chảy giàn giụa.

      - Con ngoan, đừng khóc! .... Mẹ sắp rồi, sau này … Con luôn ...... phải sống tốt, kiên cường …

      - Mẹ đừng nữa.

      Nghe giọng mẹ còn chút sức lực, Tô Mộng rất khổ sở, trong lòng đau xót.

      - Con sống thất tốt, kiên cường mà, mẹ nghỉ ngơi , đừng nữa, người khỏe lại mà!

      Tô Mộng cố gắng lau nước mắt, thế nhưng nước mắt càng lau lại càng nhiều, có cách nào dừng lại được.

      - Thím Tô, cháu ở đây!

      Thấy bà hướng về phía chìa tay, Tôn Nghị vội chạy đến nắm tay bà. Tiếp đó thấy bà cầm tay Tô Mộng đặt vào tay , dường như cố gắng muốn điều gì đó.

      - Thím Tô, cháu hiểu! Cháu nhất định quan tâm tới Mộng, thím hãy yên lòng.

      Tô Mộng cũng hiểu, mẹ hy vọng và Tôn Nghị thành đôi, người là vì tương lai của mà lo lắng.

      - Mẹ, con sống tốt mà, người đừng suy nghĩ nhiều nữa, có chuyện gì đâu!

      Là an ủi mẹ hay an ủi chính mình, Tô Mộng cũng nữa. Đột nhiên, bàn tay nắm tay chậm rãi trượt xuống, Tô Mộng vội vàng nắm lấy, nhưng bàn tay kia còn sống.

      - Mẹ!

      Tô Mộng nghẹn ngào khóc nức nở. lâu... lâu sau đó, Tô Mộng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lặng nhìn mẹ, bà mỉm cười mà ra , thanh thản.

      Đêm, khiến cho mọi vật mất ánh sáng, đem hết thảy hút vào trong bóng tối. ấm ấp của ngôi nhà, lúc này xem ra, phải là người, tất cả đều làm cho Tô Mộng nhớ đến mẹ, đây là nơi bà sống cả đời, đây cũng là nơi lớn lên, hết thảy đều quen thuộc, hết thảy đều mang mùi hương của mẹ.

      - Mộng, đừng quá đau buồn!

      Tôn Nghị là nghĩ ra làm cách nào để có thể an ủi , cũng biết, dù cho tại cũng đều nghe được. chìm đắm trong nỗi bi thương…

      Tô Mộng chậm rãi ngẩng đầu, mọi thứ đều thấy lắm, hết thảy đều mơ hồ.

      - Mẹ, tại sao lại đột nhiên ra như vậy?

      - Bà chỉ là muốn gặp em lần cuối cùng, nếu chưa thấy em, bà nhắm mắt được. Em cuối cùng cũng kịp trở về, bà còn gì phải nuối tiếc. Suốt mấy giờ, bà mực chờ em, bà rất vất vả mới có thể trụ được, em đến rồi, bà cuối cùng cũng có thể an tâm ra , sinh lão bệnh tử, cũng là lẽ thường tình. Sống cũng có nghĩa là hạnh phúc, mà chết cũng hẳn là bi thương, thím Tô cũng là thanh thản mà ra . Em nên tĩnh tâm lại, biết ? Thím Tô muốn em buồn bã như vậy đâu.

      Chính cũng hiểu làm sao có thể dễ dàng vượt qua đây?

      - Mẹ bị bệnh từ lúc nào? Tại sao em lại biết? Tại sao? Em là đứa con bất hiếu, chút quan tâm đến mẹ cũng có!

      - Vài ngày trước, thím Tô bị ngất trước cửa quán Lý, khi đó mới phát ra. Hai ngày trước, thím Tô vào viện, nhưng bà , em bề bộn nhiều việc, cho mọi người liên lạc với em.

      Vài ngày trước? Chẳng trách đêm khuya hôm đó mẹ lại đột nhiên gọi điện đến, chính là nghĩ tới mẹ, chỉ biết kể lể những chuyện vui của bản thân, kể lể chuyện và Vân có mâu thuẫn, tại sao nghe mẹ mình trước?

      - Tại sao cho em biết? Tại sao bây giờ mới ?

      - Thím Tô cho! Bà em buồn bực, muốn khiến em phải thêm buồn phiền.

      - Buồn bực? Lấy lý do như vậy để cho biết ư?

      phải oán giận Tôn Nghị, chỉ là tự trách mình, tại sao lại quan tâm mẹ, ngay cả mẹ bị bệnh cũng biết, sao có thể là đứa con tốt đây?

      - Mộng, đừng khóc, phải em hứa với thím Tô là sống tốt sao?

      Nhìn thấy Tô Mộng đau đớn như vậy, cũng đành lòng, thím Tô đối với rất tốt, khác con cái trong nhà, cũng từng phải trơ mắt nhìn bà bị bệnh tật giày vò. biết thím Tô đành lòng để Tô Mộng nhìn thấy bà trong bộ dạng khốn khổ đó, mới nhẫn tâm cho , Tô Mộng bận rộn với công việc, cũng là nguyên nhân. Thím Tô chưa từng nghĩ tới muốn hưởng phúc của con , bà chỉ là hi vọng Tô Mộng có cuộc sống tốt, có thể vui vẻ, sống cuộc sống đầy đủ sung túc!

      - về ! Em muốn ở mình lát!

      - Nhìn em thế này, làm sao yên tâm đây?

      Tôn Nghị quả thực rất lo lắng cho Tô Mộng, người thân duy nhất của qua đời, biết trong lòng rất đau buồn, biết phải an ủi như thế nào, nhưng ít ra cũng có thể ở bên , chia sẻ cùng .

      - Em sao, về ! Em có việc gì đâu!

      yên lặng ngồi suy nghĩ mình, mình …......

      Tôn Nghị cuối cùng cũng rời , nước mắt cuối cùng cũng ngưng, nhưng như vậy có nghĩa là lòng hết đau. Chẳng qua thể khóc được nữa, có lẽ khóc hết nước mắt rồi. Tô Mộng tắt hết đèn, bóng tối tốt, yên tĩnh cũng tốt, để cho bản thân náu trong đêm đen, muốn nghĩ tới gì hết, cũng muốn làm gì hết. Thế nhưng, tại sao khuôn mặt mẹ vẫn ràng như vậy? Có lẽ mẹ căn bản chưa từng rời sao? Mẹ ...... Còn nhớ, mẹ, sau này con mua cho người căn nhà ở thành phố, cho người sống cuộc sống của dân thành phố. Còn nhớ, Mộng con phải cố gắng học tốt, cần phải lo lắng chuyện tiền bạc, mẹ dù thế nào cũng để con phải bỏ học! Còn nhớ, mẹ, người chính là người mẹ tốt nhất đời này, con hát cho người nghe :

      " Shi shang zhi you ma ma hao
      You ma de hai zi xiang huai bao ….. "(1)

      Còn nhớ, Mộng, có con, mẹ rất hạnh phúc. Còn nhớ ...... Cả tâm trí tràn đầy hình ảnh của mẹ, từng chút từng chút , tất cả đều trở lên vô cùng ràng, những kỷ niệm tưởng như quên, đều vẫn ở sâu trong tâm trí, nay như sống lại, kỳ , có thể quên được tốt, tại sao lại nhớ lại chứ? Thế nhưng nhớ lại, tại còn đau lòng sao?

      "wo yuan bian cheng tong hua li ni ai de na ge tian shi ..... "(2). Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong màn đêm yên tĩnh.

      - Âu Dương.

      Tô Mộng máy móc trả lời điện thoại, đó là Âu Dương Hoa, biết, quả nhiên là giọng .

      - có việc gì chứ? Thư ký La cho biết, chiều hôm nay em vội vã trở về nhà!

      rất lo lắng, vừa mới nghe được giọng Tô Mộng , biết, nhất định xảy ra chuyện.

      - Em muốn , bây giờ em chỉ muốn yên tĩnh ngồi mình mà thôi!

      - Ừm!

      Âu Dương Hoa bình tĩnh đáp, rất muốn bay qua trùng dương, lập tức đến bên , làm chỗ dựa vững chắc cho .

      Tô Mộng tắt điện thoại, tiếp tục chìm vào bi thương.

      Mẹ, nếu như là đứa con tốt, con nên quan tâm tới người. Người vất vả cả cuộc đời, kể từ giờ phút người thu nhận con, con biết trước nhất định mình trở thành gánh nặng cho người, là con, liên lụy tới người, là con, xin lỗi người! Nếu còn là đứa con tốt, lẽ ra con nên lo lắng quan tâm tốt tới người, chứ phải mực chỉ nghĩ tới bản thân. Người luôn bảo phải học mới có tương lai, người cho con học ở trường tốt nhất, cho dù chi phí ở đó có đắt như thế nào, dù tiêu hết tất cả số tiền mà mình tích cóp, người cũng chẳng quan tâm, người chỉ :

      " Mộng, con phải cố gắng, học giỏi, sau này mới có thể có chỗ đứng trong cái xã hội tư bản(3) này. được giống như mẹ, có bản lĩnh gì, chỉ có thể dựa vào cái quán để sống qua ngày, cuộc sống như vậy rất cực khổ, con cần phải tiếp tục cái mệnh khổ của mẹ."

      Đó là những gì người suy nghĩ, con cố gắng học hành, được! Nhưng lại làm khổ người —— mẹ thương của con. Nếu như con là đứa con tốt, con nên hiếu thuận với người, con luôn tương lai con báo đáp người như thế này như thế kia, nhưng lại nghĩ tới mỗi ngày cuộc sống, con cần phải biết quý trọng ra sao, phải biết tỏ lòng hiếu thảo với người như thế nào. Tận hiếu phải làm càng sớm càng tốt, ai vậy nhỉ? Điều đó đúng! Thời gian đợi người ta, nếu có thể làm nên làm ngay, đừng chờ đến về sau, ai biết được sau này liệu còn có cơ hội nữa hay . Tương lai khó có thể xác định, có thể nắm chắc thời điểm, ngàn vạn lần nên bỏ qua! Trung Hoa phụ mẫu(4), đều rất vĩ đại! Là con cái, có thể làm điều gì đó báo đáp phụ mẫu, phải tận lực mà làm, đừng nên chờ đến sau này, hãy nắm chắc tại !

      Giọng Tô Mộng đầy ưu thương: " Shi shang zhi you ma ma hao , You ma de hai zi xiang huai bao … " (*)

      Tiếng hát khe khẽ, xuyên qua màn đêm yên tĩnh, mang theo nỗi bi thương ... ....

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      (1) Shi shang zhi you mama hao - đời chỉ có mẹ tốt mà thôi ! (đây là 1 bài dân ca phải)
      http://mp3.zing.vn/bai-hat/SHI-SHANG-ZHI-YOU-MAMA-HAO-DANG-CAP-NHAT/IW69DIWO.html
      Shi shang zhi you mama hao. ( đời chỉ có mẹ là tốt mà thôi)
      You ma de hai zi xiang ge bao. (Có mẹ, con giống như bảo bối)
      Tou jin mama de huai bao. (Khi nằm trong vòng tay thương của mẹ)
      Xing fu xiang bu liao! (Còn hạnh phúc nào bằng)
      Mei you mama zhui ku nao. ( có mẹ, là khổ)
      Mei ma de hai zi xiang gen cao. ( có mẹ,con như cỏ cây hoang dại)
      Li kai mama de huai bao (Khi phải rời xa vòng tay thương của mẹ)
      Xin fu na li zhao? (Hạnh phúc biết tìm đâu...? Hạnh phúc biết tìm đâu...?)

      P/S : giai điệu rất quen đúng ?
      (*) tặng thêm 2 bản này, nghe bi thương hơn hẳn :-s
      http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=B3-rD5MJ4q
      http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=uQmob5dNwj

      (2) wo yuan bian cheng tong hua li ni ai de na ge tian shi ..... ( nguyện biến thành thiên sứ mà em trong câu chuyện cổ tích .... )
      cái này là đoạn điệp khúc trong bài Đồng thoại của Quang Lương
      http://www.youtube.com/watch?v=Ds8ymxPfyY4

      (3) Chẹp TQ là nước xã hội chủ nghĩa nên có lẽ ở đây bác ý muốn ám chỉ cuộc đời bon chen, ngày càng thương mại hóa chẳng? :-s

      (4) Trung Hoa phụ mẫu: tất cả các bậc cha mẹ ở Trung Quốc (cái này mình nghĩ các bậc cha mẹ ở đâu cũng đều vĩ đại hết )

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13:

      Tô Mộng nhớ mình mang tâm tình gì để xử lý tốt hậu của mẹ, mặc dù biểu ra là bình tĩnh, thế nhưng nội tâm bi thương vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa ngày còn hơn ngày! Trong ban đêm yên lặng này, Tô Mộng nghe tiếng mưa rơi tích tích, ngơ ngác nhìn bầu trời còn chưa tối hẳn.

      " đến rồi!" Tô Mộng nhìn Tôn Nghị, rất vô lực, cảm xúc của tại thực thấp tới cực điểm!

      "Uh." Tôn Nghị trước nay hay , đối mặt với Tô Mộng, cũng biết an ủi thế nào.

      "Em phải ."

      " đâu?"

      " biết." Hậu của mẹ xong xuôi, Tô Mộng chỉ là muốn rời , rời có gì tốt đâu? Chỉ là, mẹ trước khi chết, đem giao phó cho Tôn Nghị, nên với thế nào? chỉ xem như trai? Tô Mộng sầu!

      "Em muốn đâu cũng nên với tiếng, em như vậy khiến người ta rất lo lắng."

      Tô Mộng thấy vẻ mặt Tôn Nghị thân thiết, làm sao cũng mở miệng được. Nhưng, có chuyện là nhất định phải , kéo dài tốt cho ai cả. "Cái kia. . . mẹ em. . . Cho chăm sóc em. . ." Tô Mộng ấp úng mấy chữ, liền được nữa, thực rất khó ! ! !

      "Mộng..." Tôn Nghị gọi tiếng, liền nữa.

      Tôn Nghị nhìn qua tựa hồ cũng rất thống khổ, Tô Mộng nhìn tại trong mắt, đau nhức ở trong lòng. Mặc dù có khả năng cùng tiến hơn bước, nhưng ít ra là người thân của , người thân -- chữ này khiến người ta rơi lệ cỡ nào! Cho tới bây giờ chưa thấy qua cha mẹ ruột của mình, mà mẹ nuôi so với cha mẹ ruột của mình còn thân thiết hơn vừa rời , người thân, ai! " là cảm thấy..."

      "Mộng, nghe , được ?" Tôn Nghị vội vàng cắt đứt lời của Tô Mộng, sợ thực lấy thân báo đáp !

      "Tốt, !" Tô Mộng nãy giờ cảm thấy khó có thể mở miệng, nếu Tôn Nghị có chuyện , nghe , tốt hơn .

      "Chúng ta làm em khá hơn!" Tôn Nghị cố lấy dũng khí, hơi xong. biết tại Tô Mộng cần người bên cạnh, cần có người an ủi, nhưng, tại muốn cùng làm em. Trước đây cảm thấy là thanh mai trúc mã, cũng muốn chăm sóc tốt, có lẽ từng thích , nhưng đây chỉ là từng!

      "Uh." Tảng đá lớn trong lòng Tô Mộng cuối cùng cũng buông xuống, rất lo, lời của Tôn Nghị, làm cho thở phào nhõm!

      "Lần sau giới thiệu em làm quen với A Phương." Tôn Nghị thấy Tô Mộng tựa hồ để ý lắm, trong lòng lại có tia khổ sở, dù sao từng thích như vậy. Vốn tưởng rằng tức giận, nghĩ tai lại biểu bình tĩnh như vậy, làm cho trong lòng thể khổ sở, cố ý đề cập A Phương, cũng chỉ là muốn nhìn xem Tô Mộng có phản ánh gì.

      "Nga, tốt! Có cơ hội nhất định phải làm quen!" Nhìn ra biểu tình nào của Tô Mộng, cũng đoán ra suy nghĩ cái gì, Tôn Nghị cảm thấy rất thất bại. Hai người hàn huyên chút, Tôn Nghị liền rời , chỉ còn lại mình Tô Mộng.

      Lúc người ở mình thường nghĩ đến rất nhiều thứ, nghĩ tới mẹ, mẹ khiến người đau lòng, mẹ vì khổ cực cả đời. từng cho rằng mẹ là chỗ dựa của , có thể ở cùng , nghĩ tới mẹ đột nhiên ra , để lại mình . Tình thân, có lẽ là đứng đầu, nhưng, đúng là vì quan tâm quá sâu, cho nên thể chịu nổi nỗi thống khổ khi mất , ai có thể đau lòng khi người thân rời ? Tình thân theo lẽ thường được cho là việc đương nhiên, mới dễ dàng được lưu ý như vậy, nhưng nó được tích tụ từng chút trong cuộc sống của , mới đáng quý như vậy. Mất mới ngẫu nhiên phát giác, mới rất quý trọng. Mất mới là đẹp nhất ! Nếu như sớm biết bệnh của mẹ, nhất định hảo hảo bồi người, hảo hảo hiếu thuận với người! Sớm biết rằng ngàn vàng khó mua! Vì sao người cho con? Lời dối có ý tốt? Nhưng, mẹ, người cho con có phải tốt ? Nếu như con có thể bồi người qua đoạn thời gian khó quên, lưu lại chút ký ức vĩnh hằng phải rất tốt sao? Mẹ, người ở thiên đường có tốt ? tại nữ nhi của người tốt, con rất khó qua, người biết ?

      Vân, cậu tại ở đâu ? Đột nhiên lại nghĩ tai Vân, tình bạn từng có! Đúng vậy! Mẹ cũng có thể đột nhiên bỏ lại , bạn đột nhiên rời khỏi, làm sao có lời oán hận? Hai người xa lạ muốn trở thành bằng hữu, ngoại trừ hiểu nhau, còn cần ít ý nghĩ chung. Có lẽ hai người đều có thể lý giải đối phương, nhưng, mỗi người là cá nhân, nếu như tính cách của hai người sai lệch quá nhiều, ngày nào đó lại xuất vết rách! Có lẽ mỗi người đều là con nhím, càng muốn kéo gần khoảng cách giữa nhau, lại càng bị thương sâu! Bạn bè? Khoảng cách sinh ra chân lý, bạn bè có khoảng cách thích hợp có lẽ mới là bạn bè tốt nhất! Tô Mộng nghĩ như thế. Nhưng, Vân cùng thực có suy nghĩ rất giống nhau sao? Vì sao vẫn cảm thấy vậy? Tô Mộng bất đắc dĩ lắc đầu: Vân, thực hề thấy, mình vì tình bạn của chúng ta mà cảm thấy khó sống, nhưng sau này . Chúng ta đều tự phấn đấu vì cuộc sống của mình ! Đều tự vì chính mình mà cố gắng ! Ta ở nơi xa xôi chúc phúc cho cậu!

      Tôn Nghị a, vì sao lúc với làm huynh muội, lại có chút khổ sở như vậy? Cho tới nay, xem là huynh trưởng, từng thâm tình, phải biết, chỉ là có cách nào khác xem như người ! Vì sao lại khổ sở? Đột nhiên hiểu , tình cảm của đàn ông, đáng tin tưởng, bọn họ thường thay đổi thất thường. Chỉ là đột nhiên cách nào tiếp thu thay lòng đổi dạ mà thôi, thay đổi nhanh như vậy, cách lần trước tìm đến , cách xa nhau mới bao lâu? Ai! Tô Mộng thở dài, toàn bộ hậm hực liên tiếp mấy ngày nay tựa hồ trong nháy mắt đều tan hết ít. Nhưng rất nhanh Tô Mộng lại lâm vào tự hỏi của mình. . . Tự hỏi đời người. . . Khi thoát ra khỏi suy ngghĩ của mình, bầu trời từ từ sáng ngời, lại là ngày mới. "Tô Mộng, nỗ lực lên! Tất cả bắt đầu từ đây!" Tô Mộng thầm cổ động mình, cả người lại khôi phục sức sống như trước đây!

      Tô Mộng nghỉ ngơi tốt rửa mặt chải đầu cái, chuẩn bị rời . Nơi này tất cả đều có mùi của mẹ, ở chỗ này, lòng đau nhức.

      "Sao lại ở chỗ này?" Tô Mộng nghĩ đến mình là hoa mắt, ngây người hồi, mới nhớ lại hỏi. Tô Mộng thể nghi hoặc, người ở nước Mĩ xa lạ, sao lại đột nhiên xuất trước mặt .

      " lo lắng cho em." Âu Dương Hoa nhàng , "Em sao chứ?"

      "Làm sao có việc gì được?" Tô Mộng nhìn Âu Dương Hoa, rất là cảm động, nhưng cũng chỉ là như thế.

      Âu Dương Hoa nhìn vẻ mặt của Tô Mộng, cuối cùng cũng có thể yên tâm! Ở nước Mỹ cũng biết tất cả việc làm của Tô Mộng, vất vả, rốt cục đối phó tất cả mọi chuyện, vội vã trở về, thấy Tô Mộng so với trong tưởng tượng của tốt hơn nhiều, huyền tâm (tâm bị treo lên), cuối cùng cũng buông xuống!

      "Em muốn đâu?" Tô Mộng từ chức ở tập đoàn Âu Dương, tại vừa cầm hành lý, bộ dáng muốn xa nhà. Trong lòng vui mừng, nếu như lúc đó bỏ qua, có thể ở trong biển người mênh mông tìm được tung tích lần nữa ?

      "Em muốn Tứ Xuyên." Tô Mộng chỉ là cảm thấy Tứ Xuyên có rất nhiều khu du lịch, thăm quan rất tốt, thả lỏng cái, sau đó mới nghĩ về công việc.

      "Vì sao phải ? Làm việc ở tập đoàn Âu Dương có gì tốt sao?" Âu Dương Hoa thực biết Tô Mộng suy nghĩ cái gì.

      "Có ở đó, em có khả năng làm việc chân chính." Những lời Tô Mộng chính là , Âu Dương Hoa đối tốt với , giống bình thường. Nhưng, Tô Mộng vừa tốt nghiệp, rất muốn hảo hảo thể nghiệm xã hội. Trước đây, nghĩ tai việc tìm việc làm, chỉ mong có thể nuôi sống chính mình, hiếu thuận với mẹ. Nhưng mẹ còn, mà chính mình, là có khả năng chết đói. Lúc này, nhớ tới lý tưởng của mình. Tô Mộng -- tỉnh lại từ trong mộng. Mỗi người đều từng có những ước mơ tốt đẹp nhất, nhưng theo thời gian, tuổi tác, ước mơ lúc ban đầu thường bị chôn dấu sâu. Gần đây phát sinh nhiều chuyện, Tô Mộng nghĩ đến rất nhiều, cũng thông suốt rất nhiều, đời người phải là muốn có cái mục tiêu theo đuổi sao? Đều học kinh tế có tiền đồ, có thể kiếm tiền, vì để cho mẹ có cuộc sống tốt, Tô Mộng muốn kiếm nhiều tiền. Nhưng việc Tô Mộng muốn làm nhất là trở thành nhà thiết kế thời trang, mẹ qua có thiên phú, thế nhưng mẹ cũng qua, việc thiết kế này, cần nhất chính là trí tuệ, đủ thông minh là được, hơn nữa có danh tiếng là có tiền đồ. Mẹ rất lo lắng cho tiền đồ của , Tô Mộng liền vứt bỏ việc học thiết kế thời trang. Nhưng tại rất muốn có mục tiêu để phấn đấu! có mục tiêu, có chuyện gì để làm, quả thực quá buồn chán !

      "Em quyết định ?"

      "Uh." Tô Mộng rất kiên định đáp .

      Âu Dương Hoa từ người xuất ra cái hộp, cẩn thận mở ra, bên trong là cái bông tai cất kỹ mười lăm năm qua, "Nó có thể lưu lại em ?"

      Tô Mộng nhìn chiếc bông tai liền trầm ngâm lâu, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn! tại Tô Mộng rất là khiếp sợ, dùng tay lấy bông tai ra, tỉ mỉ vuốt, đó là chiếc bông tai xuất trong mộng của vô số lần, nghĩ đến cư nhiên là Âu Dương Hoa! Hai người đều trầm mặc .

      Âu Dương Hoa đột nhiên hối hận, thấy được lưỡng lự trong mắt của Tô Mộng, nên dùng cái này để lưu lại sao? chỉ là muốn ra ngoài chút, cũng phải vĩnh biệt, vì sao phải mạnh mẽ giữ lại? "Em làm chuyện em muốn làm ! vẫn ủng hộ em, chờ em! Nhưng em phải nhớ kỹ: lúc mệt mỏi phải trở về, vai của vĩnh viễn để em dựa vào!" Âu Dương Hoa đột nhiên nghĩ thông suốt, có lẽ để cho Mộng hảo hảo mà xông vào lần, hảo hảo mà đuổi theo là sai!

      Tô Mộng bất tri bất giác, là rơi lệ đầy mặt, biết nên cái gì, có lẽ cái gì cũng đều là dư thừa.

      Âu Dương Hoa dùng khăn tay nhàng lau nước mắt của Tô Mộng, "Đừng khóc, khóc là ngoan!"

      Tô Mộng cứ tựa cả người người Âu Dương Hoa, trong lòng vô cùng kiên định, có cái dựa vào chính là như vậy sao? Khóc lóc đủ rồi, Tô Mộng xoa xoa nước mắt, "Em nhớ kỹ, có lẽ sau này em còn thực cần giúp đỡ." Đúng vậy, muốn làm thiết kế, phải dễ, Âu Dương Hoa xác thực có thể giúp đỡ rất lớn chăm sóc rất lớn! " biết được lúc nào?" Lúc này Tô Mộng tỉ mỉ ngẫm lại cũng đoán được.

      Âu Dương Hoa rất sủng nịch để ý tóc dài của Tô Mộng: "Em vẫn đều mang nó sao? Ngày đầu tiên em đến phòng làm việc của , liền phát ."

      Nhân viên của Tập đoàn Âu Dương đều là dùng cái đầu để leo lên, đây là loại quy định có văn bản ràng, có người , người như vậy thoạt nhìn rất có tinh thần.

      "Vì sao sớm ?" Tô Mộng có chút tức giận, cư nhiên giấu diếm lâu như vậy!

      "Sau khi quen thuộc với em rồi phải rất tốt sao?"

      Tô Mộng ngẫm lại cũng đúng, nếu như phải trong khoảng thời gian này hiểu được Âu Dương Hoa, có thể rất khó tiếp thu . tổng giám đốc cao cao tại thượng, rất có thể xuất bài xích từ đáy lòng. Người luôn có khác nhau, phải tất cả mọi người đều có thể lưu ý đến chênh lệch này. Mà chính mình cho tới nay đều rất chán ghét người chủ cao cao tại thượng, tổng cảm thấy bọn họ hiểu được khó khăn trong cuộc sống! Nhưng Âu Dương Hoa giống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :