1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

CHIẾN BINH CỦA CÔNG CHÚA - Maya Banks (39 chương - Full)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 5


      Mairin thức giấc và nhận ra nàng mình trong căn phòng . Gáy nàng đau nhói, nàng cẩn thận mở mắt ra và thấy Ewan McCabe đứng ở cửa.

      Ánh nắng len qua cửa sổ, xuyên qua những khe hở lớp lông thú được dùng làm mành che. Ánh sáng dường như khiến ta đáng sợ hơn so với khi ta mình trong bóng tối. Dưới ánh sáng, nàng có thể thấy ta rất cao lớn. Tư thế đầy đe dọa, ta gần như chắn kín lối ra vào.

      “Xin lỗi vì mạo phạm," Ewan cộc lốc . "Ta tìm con trai."

      Đến lúc đó, theo ánh mắt của ta hướng đến cái cuộn bên cạnh nàng, Mairin mới nhận ra Crispen trèo vào giường nàng trong đêm. Nó nằm rúc hẳn vào cạnh nàng, chăn che kín đến cổ.

      “Tôi xin lỗi. Tôi biết là...” nàng lên tiếng.

      “Vì đêm qua ta bế thằng bé vào giường của ta nên ta chắc chắn biết rồi," ta khô khốc. “Có lẽ nó trong đêm."

      Nàng bắt đầu cử động, nhưng Ewan giơ tay lên. “, đừng đánh thức thằng bé. Hai người cần nghỉ ngơi. Ta bảo Gertie làm bữa sáng cho ."

      “C-Cảm ơn ngài."

      Nàng bất lực nhìn ta, biết nên làm gì trước lòng tốt đột ngột đó. Ngày hôm qua ta dữ tợn, cái nhíu mày của ta đủ dọa người đến độ quên đường về. Sau cái gật đầu , ta ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

      Nàng cau mày, tin vào thay đổi chóng mặt đó. Sau đó, nàng liếc cậu bé ngủ bên cạnh mình, cái nhíu mày của nàng giãn ra. nhàng, nàng vuốt tóc nó, thích thú nhìn những lọn tóc mềm ôm quanh khuôn mặt thằng bé. Sau này, tóc nó cũng dài như tóc cha mình.

      Có lẽ lãnh chúa bình tĩnh khi thấy con trai trở về an toàn. Có lẽ ta thậm chí còn cảm thấy biết ơn và hối lỗi vì cư xử cộc cằn ngày hôm qua.

      Hy vọng tràn đầy trong lồng ngực nàng. Có thể ta cho nàng con ngựa và chút thức ăn. Nàng biết đâu, nhưng vì Duncan Cameron có vẻ là kẻ thù truyền kiếp của Ewan McCabe nên việc nàng ở đây phải là ý hay.

      Nỗi buồn trào lên trong tim khi nàng ôm Crispen vào lòng. Tu viện từng là nhà của nàng trong thời gian dài, diện của các xơ là nguồn an ủi của nàng, giờ đây nàng còn cả hai điều đó nữa. Nàng có nhà để về, có chỗ an toàn nào để .

      Nhắm mắt lại, nàng thầm lời cầu nguyện thiết tha mong được Chúa đoái thương và bảo vệ. Chắc chắn là Ngài ban chúng cho nàng khi nàng cần.

      Khi nàng tỉnh dậy lần thứ hai, Crispen còn giường. Nàng vươn mình và cử động ngón chân, rồi sau đó nhăn mặt khi cơn đau len lỏi khắp cơ thể. Ngay cả việc tắm nước nóng và chiếc giường êm ái cũng đủ xua đau đớn giày vò nàng. Tuy vậy, nàng có thể cử động tốt hơn so với hôm qua, nàng chắc chắn mình đủ khỏe để ngồi lưng ngựa mình.

      Tung tấm chăn lông thú qua bên, nàng đặt chân xuống sàn đá và khẽ rùng mình ớn lạnh. Nàng đứng lên, bước đến cửa sổ kéo mành che cho ánh sáng tràn vào.

      Những tia nắng bao quanh lấy nàng như hổ phách lỏng. Nàng nhắm mắt và hướng mặt về phía mặt trời, sung sướng tận hưởng tia nắng ấm.

      Hôm đó trời rất đẹp, vẻ đẹp chỉ có ở mùa xuân cao nguyên. Nàng đưa mắt nhìn những sườn đồi, sung sướng đắm mình trong cảm giác lần đầu tiên được nhìn lại cảnh vật quê nhà thân sau bao năm ròng rã. Thực ra, nàng khao khát được ngắm lại thiên đường biết bao nhiêu ngày. Neamh Álainn. Thiên đường tuyệt đẹp đó. ngày nào đó, nàng được thỏa sức ngắm nhìn tài sản thừa kế của mình – tài sản thưà kế của con mình. Phần duy nhất của người cha mà nàng từng có.

      Nàng cuộn các ngón tay thành nắm đấm. “Ta thua đâu," nàng thầm.

      muốn mất thêm thời gian, nàng mặc chiếc váy giản dị mà người phục vụ để lại cho nàng. Cổ áo được thêu đường viền hoa đầy nữ tính, ở giữa thân áo là thứ mà nàng nghĩ là gia huy của nhà McCabe, có màu xanh lục và vàng. Vui mừng vì phải khoác mình màu sắc của Duncan Cameron, nàng nhanh ra cửa.

      Khi gần đến chân cầu thang, nàng lưỡng lự, đột nhiên cảm thấy chắc chắn lắm. người phụ nữ nhà McCabe nhìn thấy Mairin và giúp nàng khỏi lúng túng trước lối vào đại sảnh. Người đó mỉm cười, bước tới chào nàng.

      “Chúc buổi chiều tốt lành. Hôm nay cảm thấy tốt hơn chưa?"

      Mairin nhăn mặt. “ là buổi chiều rồi ư? Tôi định ngủ cả ngày."

      cần nghỉ ngơi mà. Hôm qua trông như sắp ngất đến nơi. Nhân tiện, tên tôi là Christina. Tên là gì?"

      Mairin đỏ mặt, đột nhiên cảm thấy mình ngu ngốc. Nàng băn khoăn biết có nên nghĩ ra cái tên , nhưng nàng ghét phải dối.

      “Tôi thể cho được," nàng thầm.

      Lông mày Christina nhướng lên, nhưng Mairin lấy làm mừng vì ta phản ứng gì thêm. Sau đó ta với lấy cánh tay của Mairin và khoác vào tay mình.

      “Ồ, vậy , tiểu thư, chúng ta cùng nhau vào bếp trước khi Gertie mang bữa ăn của cho mấy chú chó săn nào."

      Cảm thấy nhõm vì Christina bắt ép, nàng để kéo mình vào bếp, ở đó có người phụ nữ đứng tuổi nấu nướng bên bếp lò. Mairin nghĩ đó là người phụ nữ đoan trang, tại sao nàng biết. Chẳng phải những người phụ nữ biết nấu nướng đều rất hiền hậu, nhân từ ư?

      Gertie gầy nhom, mái tóc hoa râm của bà được buộc lại sau gáy. vài sợi xõa ra, lòa xòa quanh mặt, khiến bà có vẻ hoang dã. Bà liếc mắt nhìn Mairin sắc như thể bóc da nàng ra vài lớp.

      “Đến lúc tỉnh dậy và lại rồi. Ở đây ai ngủ lâu đến thế trừ khi họ hấp hối, mà tôi nghĩ như vậy, đứng trước mặt tôi rất hồng hào và khỏe mạnh. Đừng có biến điều đó thành thói quen, nếu tôi giữ bữa sáng lại cho đâu."

      Mairin hết sức ngạc nhiên, theo bản năng, phản ứng đầu tiên của nàng là cười ầm lên, nhưng nàng biết người phụ nữ kia có thấy khó chịu hay . Nên thay vào đó, nàng trịnh trọng khoanh tay trước ngực và hứa bao giờ lặp lại điều đó. lời thề nàng cảm thấy nhàng khi ra vì nàng định ở trong nhà McCabe thêm đêm nào nữa.

      “Vậy ngồi . Có chiếc ghế đẩu ở góc bếp đấy. có thể ăn ở đó. cần thiết phải dọn bàn ra sảnh chỉ cho người ăn."

      Mairin ngoan ngoãn nghe lời và ăn nhanh đĩa thức ăn. Gertie và Christina nhìn trong lúc nàng ăn, Mairin có thể nghe tiếng họ thầm khi họ nghĩ Mairin để ý.

      tên ta cho ư?" Gertie to.

      Bà quay ra nhìn Mairin và phát ra tiếng “hừm”. “Khi người ta tên mình ra đó là vì họ có điều gì muốn giấu. che giấu điều gì? Đừng nghĩ lãnh chúa của chúng tôi tìm ra. Ngài rất giỏi trong việc điều tra những điều vớ vẩn như thế từ loại con như ."

      “Vậy tôi chuyện đó với lãnh chúa của bà, và chỉ với ông ta thôi," Mairin quả quyết . Nàng hy vọng bằng việc ràng, dứt khoát, người phụ nữ kia kiềm chế lại. Gertie chỉ đảo mắt rồi lại quay về chỗ bếp lò.

      có thể đưa tôi đến chỗ ông ta được ?" Mairin hỏi Christina khi nàng đứng dậy. “Tôi thực muốn chuyện với ông ấy ngay bây giờ."

      “Tất nhiên rồi, thưa tiểu thư," Christina với giọng ngọt ngào. “Tôi được cầu là đưa đến chỗ ngài ấy ngay sau khi ăn xong mà."

      Chỗ thức ăn mà Mairin vừa nuốt vào bụng cuộn lên trong cổ họng nàng như bia hỏng chua loét.

      lo lắng phải ?" Christina hỏi khi họ xuống cầu thang ra ngoài. “ chẳng có lý do gì phải lo cả. Lãnh chúa có vẻ dữ dằn thế thôi, khi ngài tức giận, ngài có thể nghiêm khắc, nhưng ngài rất công minh với mọi người trong gia tộc chúng tôi."

      Phần Christina bỏ qua là Mairin phải phần của gia tộc McCabe, cũng có nghĩa bất kỳ cách xử nào liên quan đến công bằng và vô tư đều được áp dụng với nàng. Nhưng nàng cứu Crispen, và ràng là ngài lãnh chúa con trai mình. Nàng bám vào suy nghĩ đó khi họ rẽ qua góc nhà để vào sân.

      Mairin mở to mắt trước cảnh tượng mình nhìn thấy, rất đông thanh niên luyện tập. Tiếng gươm và khiên va vào nhau chan chát làm tai nàng ù , ánh mặt trời buổi chiều lóe những mảnh kim loại khiến nàng chói mắt và nhíu mày lại. Nàng chớp mắt, hướng ánh nhìn ra khỏi những hình ảnh lấp loáng trong trung. Khi nhận ra điều mà mình nhìn thấy, nàng thở gấp.

      Nàng run rẩy đưa tay lên ngực, tầm nhìn của nàng mờ . Mãi cho đến khi lá phổi khốn khổ của nàng cầu xin lòng thương hại, nàng mới nhận ra mình nín thở. Nàng hít đầy hớp khí, nhưng điều đó làm cho đầu óc nàng minh mẫn ra chút nào.

      Lãnh chúa đấu với người lính khác, người chỉ mặc độc chiếc quần bó sát bằng vải kẻ sọc vuông và bốt. Vòm ngực trần của ta lấp lánh mồ hôi, bên sườn có dòng máu chảy xuống.

      Lạy Chúa tôi.

      Nàng nhìn chòng chọc, thể nào rời mắt chỗ khác, dù biết việc nhìn như thế này là tội lỗi.

      Lãnh chúa có đôi vai rộng. Vùng ngực to lớn có vài vết sẹo do đánh trận. Vết tích mà người đàn ông ở độ tuổi ta thể mang. Đó là những huân chương danh dự của người cao nguyên. người đàn ông có sẹo bị coi là yếu ớt và hèn nhát.

      Mái tóc ta bám chặt vào lưng, những lọn tóc tết đong đưa khi ta xoay người dưới đất để né đường gươm khác của đối thủ. Các cơ bắp của ta căng ra và phồng lên khi ta vung lưỡi gươm nặng quanh đầu và đâm xuống. Vào giây cuối, đối thủ của ta giơ khiên đỡ nhưng vẫn oằn người sau cú đánh.

      Người lính trẻ hơn ngã sóng soài, gươm của ta văng . ta vẫn có ý thức đưa tấm khiên lên che chắn trong lúc nằm đó thở hổn hển.

      Lãnh chúa cau mày nhưng vẫn đưa tay keo ta lên. “Lần này cậu cầm cự được lâu hơn, Heath ạ, nhưng cậu vẫn để cảm xúc chi phối hành động. Khi nào cậu chưa học được cách để kiểm soát cảm xúc của mình, cậu vẫn chiến binh chiến trường."

      Heath cau có và có vẻ hài lòng với lời nhận xét của lãnh chúa. Cậu ta phớt lờ bàn tay chìa ra của Ewan, lồm cồm bò dậy, mặt đỏ bừng vì giận dữ.

      Đến lúc đó, Ewan mới ngẩng lên và nhìn thấy Mairin đứng cạnh Christina. Mắt ta nheo lại và nàng thấy choáng váng trước sức mạnh từ cái nhìn đó. Alaric ném áo chùng cho ta ngay khi được ra hiệu. Sau khi tròng vội chiếc áo vào người, ta lệnh cho Mairin tới.

      Cảm thấy thất vọng cách kỳ lạ khi ta khoác áo vào, Mairin tiến lại gần hơn, gần như lê gót nền đất bụi bẩn. ngớ ngẩn. Nàng là người phụ nữ trưởng thành, nhưng khi đứng trước người đàn ông này, nàng cảm thấy mình như đứa trẻ hư bị gọi ra quở trách vậy.

      Lương tâm tội lỗi. lời nhận lỗi làm mọi việc dễ chịu hơn.

      lại đây. Chúng ta có rất nhiều chuyện phải ."

      Nàng nuốt nước bọt, lén đưa mắt liếc nhìn Christina, ta hướng về phía lãnh chúa để nhún gối chào trước khi quay người trở vào nơi họ vừa ra.

      Hàm răng ta thoáng lộ sau nụ vười rộng mở. “Đến đây," ta lặp lại. “Ta cắn đâu."

      hài hước đột ngột đó làm nàng mỉm cười rạng rỡ mà hề biết ảnh hưởng của nó đối với những người đàn ông xung quanh thế nào.

      “Vâng, thưa Lãnh chúa. Vì ngài đưa ra lời đảm bảo như vậy, tôi chấp nhận mạo hiểm và cùng ngài."

      Họ ra khỏi sân và vào con đường dẫn lên triền đồi nhìn xuống hồ. Đến đỉnh đồi, lãnh chúa dừng lại rồi đưa mắt nhìn mặt hồ.

      “Con trai ta rằng ta phải cám ơn rất nhiều."

      Nàng khoanh tay trước ngực, ngón tay bấu vào lớp vải chiếc áo mặc. “Crispen là cậu bé tốt. Cậu bé giúp tôi nhiều như tôi giúp cậu ấy vậy."

      Lãnh chúa gật đầu. “Thằng bé cũng với ta thế. Nó mang về cho ta."

      Mairin thích cái cách ta câu cuối cùng. Có quá nhiều sở hữu trong câu ấy.

      “Lãnh chúa, hôm nay tôi phải . Nếu ngài thể cho tôi con ngựa, tôi bộ, tuy vậy tôi mong được hộ tống đến biên giới lãnh địa của ngài."

      ta nhướng bên mày, quay sang nhìn nàng. “ bộ ư? được xa đâu, . bị ném lên lưng ngựa của ai đó rồi bị đem ngay sau khi rời khỏi đất của ta."

      Nàng nhíu mày. “Nếu tôi cẩn thận sao."

      “Cẩn thận như khi để mình bị lũ người nhà Duncan Cameron bắt sao?"

      Má nàng nóng bừng. “Chuyện đó khác. Lúc đó tôi lường trước là...”

      thích thú kín đáo lóe lên trong mắt ta. “Có ai lường trước là mình bị bắt đâu?"

      “Phải," nàng thầm.

      cho ta biết . Có vẻ là người hoàn toàn tin tưởng vào lời hứa. Ta cá là hy vọng người ta làm theo những gì họ ."

      “Ồ phải," nàng thành .

      “Và cầu lời hứa từ con trai ta, đúng ?"

      Nàng nhìn xuống. “Phải, tôi có."

      “Và hy vọng nó giữ lời hứa đó?"

      Nàng xoắn tay rối bời nhưng vẫn gật đầu với cảm giác tội lỗi đầy mình.

      “Và Crispen cũng đòi lời hứa từ ta."

      “Lời hứa nào cơ?" Nàng hỏi.

      “Bảo vệ ."

      “Ồ.”

      Nàng biết phải gì. Dường như nàng tự buộc mình vào cái bẫy. Nàng biết điều đó.

      “Ta cho là việc bảo vệ rất khó khăn nếu ta chạy bộ khắp cao nguyên, có nghĩ thế ?"

      Nàng cau mày, hài lòng trước cái hướng mà câu chuyện này được dẫn dắt.

      “Thế tôi giải thoát cho ngài khỏi lời hứa với cậu bé."

      ta lắc đầu, nụ cười nở khóe môi. Choáng váng, nàng nhìn chằm chằm vào thay đổi đó khuôn mặt ta. Trời ạ, ta khá đẹp trai đấy chứ. Rất đẹp trai là đằng khác. Và trông ta trẻ hơn, khắc nghiệt như trước, vì nhìn thấy những vết sẹo, nên nàng biết ta là phải là người dịu dàng. ta là chiến binh. thể biết được ta giết bao nhiêu người trong chiến trận. Sao nhỉ, ta có thể bẻ cổ ai đó chỉ bằng những ngón tay của mình. Chắc chắn là cổ nàng cũng thế.

      Suy nghĩ đó làm nàng vụt đưa tay lên che cổ lại.

      “Chỉ có Crispen mới có thể giải thoát ta khỏi lời hứa đó, ạ. Và ta chắc chắn là nó với rồi, người nhà McCabe luôn luôn giữ lời."

      Rầu rĩ, nàng nhớ là Crispen có như thế. Nàng cũng nhớ lời thề nó với nàng rằng cha nó bảo vệ nàng. Nàng dựa quá nhiều vào bản năng tự bảo toàn của mình đến mức suy nghĩ thấu đáo xem lời đó có nghĩa gì.

      “Có phải ngài rằng tôi thể ?"

      Nàng thầm.

      Trông ta như cân nhắc câu hỏi đó hồi, ánh mắt vẫn rời khỏi nàng. ta nhìn chăm chú đến mức khiến nàng cảm thấy lúng túng.

      “Nếu ta biết nơi an toàn để , tất nhiên ta để . Có lẽ là về với gia đình chăng?"

      Nàng định dối là mình có gia đình, nên nàng trả lời.

      Lãnh chúa thở dài. “ cho ta biết tên . Cho ta biết tại sao Duncan Cameron lại khăng khăng mực đòi cưới . Ta hứa với Crispen là bảo vệ , ta làm, nhưng ta thể làm điều đó nếu biết toàn bộ ."

      Ôi trời ơi, ta lại bắt đầu trở nên nóng giận khi nàng làm theo cầu của ta. ta định bóp cổ nàng ngày hôm trước. Có lẽ sau đêm, mong muốn đó vẫn chưa dịu , cho dù lúc này ta có tỏ ra kiên nhẫn đến đâu chăng nữa.

      Thay vì công khai thách thức ta như hôm qua, nàng im lặng, tay vẫn khoanh trước ngực.

      “Rồi thấy, ta tìm ra sớm thôi. Tốt hơn là cho ta điều ta muốn biết nay bây giờ. Ta thích phải chờ đợi. Ta phải là người kiên nhẫn. Đặc biệt là khi những người dưới quyền thách thức ta."

      “Tôi dưới quyền của ngài," nàng buột miệng trước khi kịp suy nghĩ thấu đáo về điều đó.

      “Thời điểm đặt chân lên đất của ta, là người dưới quyền ta rồi. Lời hứa của con trai ta đặt dưới chăm lo và bảo vệ của ta. Lời hứa của ta với con trai ta củng cố điều đó. phải nghe lệnh của ta."

      Nàng hếch cằm lên, nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh lục sắc bén đó. “Tôi sống sót dưới bàn tay của Duncan Cameron. Tôi cũng sống sót dưới tay ngài. Ngài thể bắt tôi ra điều gì được. Cứ đánh tôi nếu ngài muốn, nhưng tôi cho ngài điều ngài muốn biết đâu."

      Cơn phẫn nộ lóe lên trong mắt, và miệng ta há hốc. “ nghĩ ta đánh ? nghĩ ta cũng là loại người như Cameron sao?"

      Sức mạnh mãnh liệt trong giọng ta làm nàng phải lùi lại. Nàng hoảng sợ, và cơn giận truyền từ đôi vai ta xuống thành những cơn sóng cuồn cuộn. ta gần như hét câu hỏi đó vào mặt nàng.

      Lãnh chúa quay , tay đưa lên vuốt tóc. Nàng biết ta định kéo tóc trong lúc tức giận hay định ngăn cho bản thân siết những ngón tay quanh cổ nàng nữa.

      Khi ta quay lại, mắt ta sáng lên có chủ ý, và ta tiến lại gần nàng, thu hẹp khoảng cách giữa họ. Nàng vội lui bước về sau, nhưng ta ở đó rồi, ra lù lù trước mặt nàng, cứng người lại vì điên tiết.

      bao giờ, bao giờ ta đối xử với đàn ông hay phụ nữ theo cái cách mà Cameron đối xử với . Chó còn được đối xử tốt hơn thế. Đừng bao giờ phạm sai lầm so sánh ta với ."

      “V-vâng, thưa Lãnh chúa."

      ta giơ tay lên, nàng cố gắng nao núng. Làm thế nào mà nàng có thể đứng như trời trồng ở đó, nàng biết, nhưng điều quan trọng là dường như nàng thấy sợ hãi về việc ta đánh mình. Nhưng thay vì đánh nàng như nàng tưởng, ta lại chạm vào lọn tóc rủ xuống má nàng.

      “Ở đây có ai làm bị thương đâu. phải tin ta."

      “Ngài thể bắt người khác phải tin ngài được!"

      “Có, ta có thể, và phải làm thế. Ta cho thời gian đến ngày mai để quyết định xem có đủ tin ta rồi kể cho ta nghe những điều ta muốn biết hay . Ta là lãnh chúa của , và phải tuân lệnh ta như tất cả những người ở đây. Mong hiểu điều đó?"

      “Điều đó... điều đó nực cười," nàng lắp bắp, quên mất mình được chọc giận ta thêm nữa. “Đó là điều vô lý nhất mà tôi từng nghe."

      Nàng quay lưng về phía ta để thể quan điểm của mình về mệnh lệnh mà ta đưa ra. Khi bước , nàng bỏ lỡ nụ cười thích thú ngự khuôn mặt Ewan.

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 6


      Mairin dành hết buổi chiều hôm đó để nghiên cứu về phòng vệ của pháo đài và tìm kiếm lối thoát an toàn. Lãnh chúa cho nàng bất cứ lựa chọn nào. Trong lúc quan sát tỉ mỉ những việc xảy ra xung quanh, Mairin cũng cân nhắc nơi nàng đến.

      Duncan rồi lại lùng sục các tu viện. ràng đó phải là lựa chọn tốt. Mẹ nàng đến từ vùng đảo phía tây, nhưng bà tách khỏi gia tộc trước cả khi trở thành vợ vua.

      là nàng thể hy vọng biết gì về Neamh Álairin. Rồi nàng phải cưới người đàn ông đầu tiên biết về quyền thừa kế của nàng. Nàng cần thời gian. Thời gian để suy nghĩ và tìm hướng giải quyết tốt nhất.

      Mẹ Serenity cùng Mairin thảo luận để đưa ra danh sách những ứng cử viên tốt nhất để kết hôn. Khi ấy, Mairin muốn lấy chiến binh, nhưng lúc này nàng nhận ra mình cần phải lấy người như thế làm chồng. Kể từ giây phút nàng công bố tài sản thừa kế của mình, chồng nàng phải dành suốt phần đời còn lại để bảo vệ nó khỏi những tên đàn ông tham lam và khát quyền lực.

      Nhưng chẳng phải là cuộc sống vẫn luôn như vậy sao? Chỉ có kẻ mạnh mới sống sót, còn kẻ yếu phải bỏ mạng.

      Nàng nhíu mày. , điều đó đúng. Chúa bảo vệ kẻ yếu. Có lẽ đó là tại sao ngài tạo ra các chiến binh để họ có thể bảo vệ phụ nữ và trẻ em. Điều đó có nghĩa là Duncan Cameron chỉ có thể là quỷ dữ.

      Khẽ thở dài, nàng chống hai tay lên mặt đất nay ấm bởi hơi ấm từ mặt trời, định đứng lên về phòng, chuẩn bị cho kế hoạch bỏ trốn. Nhưng trước khi kịp đứng thẳng dậy, nàng nhìn thấy Crispen chạy lên đồi và vẫy tay với nàng.

      Mairin ngồi dậy, chờ cậu nhóc chạy tới chỗ nàng. Khuôn mặt thằng bé cười toe toét rạng rỡ và nó ngồi phịch xuống cạnh nàng.

      "Hôm nay chị thấy khá hơn chưa?" Nó lịch hỏi.

      "Chị khỏe hơn nhiều rồi. Nãy giờ chị lại để xem còn đau nhiều ."

      Nó dụi vào người nàng. "Em vui lắm. Chị chuyện với cha em chưa?"

      Mairin thở dài. "Rồi"

      Crispen ngước lên cười với nàng. "Em bảo chị là cha lo mọi chuyện mà."

      "Đúng vậy," nàng lầm bầm.

      "Vậy chị ở lại chứ?"

      Vẻ hy vọng khuôn mặt thằng bé làm trái tim nàng tan chảy. Nàng vòng tay ôm quanh người nó. "Chị ở lại được, Crispen ạ. Em phải hiểu điều đó. Có rất nhiều người chứ chỉ mỗi Duncan Cameron đến để bắt chị nếu họ biết chị là ai."

      Mặt nó nhăn lại cho đến khi mũi nó giật giật. "Tại sao ạ?"

      "Chuyện này phức tạp lắm," nàng khẽ. "Chị ước là mọi chuyện khác , nhưng Mẹ Serenity luôn với chị rằng dù hoàn cảnh có như thế nào chúng ta cũng phải đối mặt và vượt qua."

      "Khi nào chị và chị định đâu? Em gặp lại chị chứ?"

      Lúc này nàng phải cẩn thận. Nàng thể để cho Crispen chạy báo cho cha nó về ra của nàng được. Giờ nàng quyết định ra , nàng muốn ngài lãnh chúa cản trở bằng cách ra lệnh cho nàng phải tin ta. Nàng gần như bật cười khi nghĩ đến điều đó. ta có thể cầu người trong gia tộc phải tin mình, và nàng chắc chắn là làm thế, nhưng người phụ nữ ở vào hoàn cảnh như nàng thể tin được bất kỳ ai.

      “Chị vẫn chưa biết. Cần phải lên kế hoạch cho chuyến mà."

      Thằng bé ngẩng cằm lên để nhìn thẳng vào mắt nàng. “Chị em trước khi để em chào tạm biệt chị chứ?"

      Tim nàng nhói đau trước ý nghĩ phải rời xa thằng bé mà nàng thực quý trong những ngày qua. Nhưng nàng dối và muốn cho bất kỳ ai biết về chuyến của mình.

      “Chị hứa được, Crispen ạ. Có lẽ chúng ta nên tạm biệt từ bây giờ để có thể được tất cả những điều mình muốn."

      Nó vươn lên và vòng cánh tay quanh người nàng, gần như kéo nàng ngã xuống đất.

      “Em chị," nó hùng hổ . “Em muốn để chị ."

      Nàng ôm chặt lấy thằng bé và đặt nụ hôn lên đỉnh đầu nó. “Chị cũng em, nhóc ạ. Chị luôn giữ em trong trái tim chị."

      “Chị hứa nhé?"

      Nàng mỉm cười. “Chị có thể hứa điều đó, chị hứa."

      “Chị ngồi cạnh em bữa tối nay chứ?"

      Vì nàng định rời trước khi mọi người ngủ nên lời đề nghị của thằng bé có thể chấp nhận được. Nàng gật đầu, và nó lại cười tươi với nàng.

      tiếng thét từ sân vang lên đến tận triền đồi nơi Mairin và Crispen ngồi. Nàng quay về phía thanh đó và thấy đoàn người ngựa qua cầu để tiến vào pháo đài.

      Crispen tụt khỏi tay nàng và chạy mấy bước rồi mới dừng lại. “Đó là chú Caelen! Chú ấy về rồi!"

      “Vậy tất nhiên là em phải chào chú ấy rồi," Mairin và mỉm cười.

      Thằng bé chạy lại chỗ nàng, túm lấy tay nàng định kéo dậy. “Chị cùng nhé."

      Nàng lắc đầu và rút tay lại. “Chị ở đây thôi. Em . Chị loanh quanh chút."

      Nàng muốn chạm mặt người em nhà McCabe nào nữa. Nàng rùng mình. Có lẽ ta cũng khó chịu như Ewan và Alaric.

      Ewan đến đón Caelen vừa đúng lúc Caelen trượt từ lưng ngựa xuống và sải bước về phía Ewan.

      “Có ? Crispen về chưa?" Caelen hỏi.

      “Phải, đúng vậy. Alaric đưa nó về nhà hôm qua."

      “Chà, thằng nhóc đâu rồi?"

      ***

      Ewan mỉm cười khi Crispen lao qua sân và hét lên “chú Caelen” bằng giọng to nhất có thể. Caelen biến sắc, loạng choạng lùi bước trước khi kịp giữ thăng bằng và túm lấy thân hình thằng bé lao thẳng vào vòng tay mình.

      “Chúa lòng lành," Caelen thở ra. “Cháu vẫn còn sống."

      Crispen vòng tay quanh cổ Caelen và bám chặt lấy. “Cháu xin lỗi, chú Caelen. Cháu định dọa chú và cha cháu đâu. Nhưng chú đừng lo, chị Mairin chăm sóc cháu tốt lắm."

      Ewan nhướng mày. Bên cạnh chàng Alaric cũng kịp ghi nhận câu lỡ lời của Crispen.

      Caelen cau mày nhìn Ewan qua đầu Crispen. “Mairin là kẻ quái nào thế?"

      Crispen cứng người lại trong vòng tay Caelen, nó giãy giụa cho đến khi Caelen phải đặt nó xuống. Hướng ánh mắt buồn khổ đến Ewan, trông nó dằn vặt.

      "Ôi , cha ơi, con phá vỡ lời hứa rồi. Con phá vỡ nó rồi!"

      Ewan đưa tay ra và nắm lấy vai nó trấn an. "Con định làm thế mà, con trai. Nếu con muốn, cha ra lệnh cho Alaric và Caelen quên nó ngay lập tức."

      "Còn cha sao?" Crispen lo lắng. "Cha cũng quên nó luôn chứ?"

      Ewan cố nén cười và liếc nhìn hai em trai. "Cả ba chúng ta cố gắng quên."

      "Ai đó có thể cho tôi biết có chuyện quái quỷ gì xảy ra ở đây được ?" Caelen hỏi. "Và nó có liên quan gì đến người phụ nữ lạ mặt ngồi triền đồi kia ?"

      Ewan nhìn theo ánh mắt của Caelen đến nơi Mairin ngồi đồi và nhìn xuống pháo đài. Chắc chắn Caelan quan sát và thấy người lạ mặt trong gia tộc. Em trai chàng rất cẩn trọng với những người được phép cho vào đây. bài học đắt giá mà họ từng trải qua.

      "Chị ấy ở lại đâu," Crispen buồn bã .

      Ewan quay ngoắt về phía con trai. "Sao con lại thế?"

      "Chị ấy chị ấy thể."

      "Ewan? Em có cần phải tra tấn để lấy thông tin từ ?" Caelen hỏi.

      Ewan giơ tay lên để ngắt lời Caelen. " ấy có gì nữa , Crispen?"

      Crispen cau mày và mở miệng định rồi lại ngậm lại ngay, môi nó mím lại thành đường mỏng. "Con phá vỡ lời hứa của mình rồi," nó lẩm bẩm. "Con nên thêm gì nữa."

      Ewan thở dài và lắc đầu. Cả câu chuyện rắc rối chết tiệt này đủ làm chàng nhức hết cả đầu rồi. Cầu Chúa giúp chàng tránh xa những người đàn bà cứng đầu và bí . Tệ hơn là, ta hoàn toàn chiếm trọn trái tim con trai chàng, và ta thể bỏ nhanh như thế được.

      Chàng cau mày trước ý nghĩ đó. hẳn là chàng muốn ta ở lại. Chàng muốn Crispen phải đau khổ, nhưng chàng cũng muốn phiền nhiễu vì người phụ nữ khó bảo như ta hay phải đối mặt với những rắc rối mà ta mang đến.

      "Sao con chỗ khác chơi để cha chào đón chú con trở về cho đúng cách nhỉ? Cha cần chuyện với chú Caelen và Alaric."

      Thay vì tỏ ra khó chịu, mắt Crispen lại sáng lên vì nhõm. Thằng bé quay người và thẳng lên đồi nơi Mairin ngồi. Nhưng lúc này nàng rồi. Ewan liếc nhìn quanh xem ta đâu, nhưng chẳng thấy tăm hơi ta đâu cả.

      "Mairin? Mairin là kẻ quái nào thế nào và ta có liên quan gì đến Crispen? Mà ta làm gì ở đây?"

      Ewan ngoắc ngón tay về phía Alaric. "Cậu ấy đưa ta về."

      Đúng như dự đoán, Alaric lập tức phủ nhận vai trò của mình trong toàn bộ câu chuyện này. Ewan cố nín cười trước yếu ớt trong giọng của Alaric.

      Caelen gần như mất hết kiên nhẫn, thứ mà vốn dĩ cậu cũng chẳng có nhiều nhặn gì, vì vậy Ewan cho em trai biết tất cả những gì chàng biết . Alaric bổ sung thêm số thông tin khi họ xong, Caelen nhìn Ewan với vẻ hoài nghi.

      " ta gì với ư? Và cho phép điều đó?"

      Ewan thở dài. "Chú bảo ta phải làm gì bây giờ, đánh ta như Cameron từng làm à? ta thay đổi. Ta cho ta thời gian đến ngày mai để quyết định phải tin ta."

      "Vậy làm gì nếu ngày mai ta cự tuyệt?" Alaric châm chọc.

      " ta cự tuyệt đâu."

      "Điều quan trọng là chúng ta có được Crispen rồi," Caelen . "Điều mà người phụ nữ kia hay làm quan trọng. Nếu Cameron muốn đến gây chiến, em rất sẵn lòng đáp trả và rồi chúng ta để ta ."

      "Thôi, trời sắp tối rồi, Gertie cũng chuẩn bị xong bữa tối. Bà ấy muốn phục vụ bữa ăn nguội ngắt đâu, mọi người biết điều đó mà," Ewan . "Để chuyện của Mairin cho ta. Hai chú cần bận tâm đến chuyện đó."

      "Cứ làm như chúng em muốn lắm ấy," Caelen lầm bầm khi chàng ngang qua và huých vào vai Ewan.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 7


      Mairin quấn chặt khăn choàng quanh người và bò qua bức tường đổ nát. Nàng chọn lối gần nhất với cái hồ vì ở đó có ít lính canh hơn. Suy cho cùng, kẻ thù rất ít khi đột nhập bằng đường thủy để tấn công.

      khí mùa xuân khá lạnh, đột nhiên ý tưởng rời xa khỏi ấm áp của căn phòng dành cho nàng còn tuyệt vời như trước nữa.

      Bữa tối là kiện căng thẳng. Nàng liếc nhìn lần người em út của lãnh chúa và cân nhắc nhiều hơn đến lời hứa ngồi cạnh Crispen bên bàn ăn. ta cau mày với nàng, phải là nàng chưa bao giờ nhận được cái cau mày từ em nhà McCabe, nhưng trong cái cau mày của Caelen có đen tối nào đó làm nàng thấy sợ.

      Nàng xin lỗi vì cảm thấy được khỏe rồi lên lầu ngay lập tức. Vì nàng sắp nên Crispen mang đĩa thức ăn lên phòng nàng, hai người ngồi khoanh chân trước lò sưởi và cùng nhau ăn.

      Sau đó, nàng rằng mình mệt và bảo Crispen về phòng. Rồi nàng chờ đợi. Trong nhiều tiếng đồng hồ, nàng nghe thanh tắt dần. Khi chắc chắn rằng mọi người ngủ, hoặc chí ít là quay về nơi ở cách an toàn, nàng lẻn xuống cầu thang và ra lối dẫn đến hồ.

      Mairin thở dễ dàng hơn khi đến được chỗ hàng cây ngăn giữa pháo đài và hồ nước. Ở đây nàng có thể di chuyển mà ai biết, rồi nàng men theo hồ cho đến khi ra khỏi đây.

      Bỗng có tiếng tóe nước khiến nàng giật mình. Nàng quay về hướng thanh đó rồi đứng yên, nín thở khi hé mắt qua thân cây để nhìn xuống mặt nước đen như mực. Đêm nay gần như có trăng, chỉ có làn ánh sáng mỏng tỏa mặt nước xao động.

      Nhưng chừng đó thôi cũng đủ để nàng thấy ba người đàn ông bơi trong đêm khuya. Nàng cũng nhìn thấy họ là ai nữa. Ewan McCabe cùng các em trai ngụp lặn dưới hồ, và lạy Chúa, người họ có lấy mảnh vải che thân.

      Ngay lập tức, nàng đưa cả hai tay lên che mắt, thấy xấu hổ vì nhìn thấy phía đằng sau của ba người đàn ông trưởng thành. Họ bị điên rồi ư? Nước hồ hẳn phải lạnh khủng khiếp. Nàng rùng mình với ý nghĩ bơi như thế lạnh đến mức nào.

      Nàng ngồi yên mất mấy phút bên cạnh cái cây, tay vẫn che mắt cho đến khi nàng hé mở và thấy Ewan McCabe từ dưới nước lên. Mắt nàng mở to vì sốc, tay nàng rũ xuống bên hông, sững sờ trước cảnh tượng người đàn ông hoàn toàn khỏa thân. ta đứng đó, lau khô người bằng mảnh vải, và mỗi động tác đều thu hút chú ý vào cơ thể lực lưỡng của mình. Và… Và… nàng thậm chí còn dám nghĩ đến khu vực giữa hai chân ta nữa.

      Khi Mairin nhận ra mình nhìn chằm chằm chút nao núng vào phần… phần… nam tính của ta, nàng vội vã đưa cả hai tay lên che mắt và cắn chặt môi để ngăn tiếng kêu chực phát ra.

      Hy vọng duy nhất của nàng là họ nhanh chóng bơi cho xong rồi quay về. Nàng dám mạo hiểm di chuyển để bị chú ý, nhưng nàng cũng muốn ngồi đây nhìn họ cách khiếm nhã như vậy.

      Má nàng nóng bừng, và mặc dù nàng nhắm chặt mắt, hình ảnh Ewan McCabe trần như nhộng vẫn quay cuồng trong tâm trí nàng cách ràng. Dù có làm gì, nàng cũng thể rũ bỏ hình ảnh ta bước lên từ mặt nước - hoàn toàn khỏa thân.

      Phải mất đến ba lần xưng tội nàng mới có thể rũ bỏ được tội lỗi tày trời này.

      “Bây giờ có thể nhìn được rồi. Ta đảm bảo với là ta mặc quần áo đầy đủ.”

      Giọng khô khốc của lãnh chúa truyền thẳng vào tai nàng. xấu hổ cuồn cuộn dâng lên trong nàng, má nàng đỏ lên vì bẽ bàng đến mức tất cả những gì nàng có thể nghĩ được là ngồi đó, tay vẫn che lấy mắt. Có lẽ nếu nàng ước lòng, khi nàng mở mắt ra, ngài lãnh chúa xa, rất xa rồi.

      “Chưa chắc,” lời đáp có vẻ thích thú vang lên.

      Nàng đưa tay bịt miệng. Đúng ra tay nàng phải ở vị trí đó suốt từ nãy đến giờ mới phải, có như vậy nàng mới buột miệng ra điều gì ngốc nghếch, kiểu như điều ước ngài lãnh chúa rất xa vậy.

      Giờ đây khi mắt còn được che nữa, nàng đánh liều nhìn lãnh chúa và thấy ta đúng là mặc quần áo vào rồi. Vậy là nàng buông tay còn lại xuống trong lúc lo lắng nhìn.

      ta đứng đó, hai chân giang rộng, tay khoanh trước ngực, và, đúng như nàng dự đoán, ta cau mày.

      “Có muốn cho ta biết lén lút làm gì trong bóng tối ?”

      Hai vai nàng chùng xuống. Dường như nàng thể trốn thoát cách yên lành được rồi. Làm sao nàng biết được ta và các em trai lại có cái trò bơi muộn ngớ ngẩn như thế cơ chứ?

      “Tôi có cần phải trả lời câu đó ?” Nàng lí nhí.

      Ngài lãnh chúa thở dài. “ cố tình hiểu khi ta rằng được xa rời bảo vệ của ta phải ? Ta đối xử tốt với những ai dưới quyền mình mà ngang nhiên cãi lại lệnh của ta đâu. Nếu mà là lính của ta ta giết rồi.”

      Câu cuối nghe có vẻ khoác lác tí nào. ta thậm chí còn hề ngần ngại khi ra điều đó, vì thế nàng chắc chắn phải ta hù dọa mình. , thề có Chúa là vậy, và điều đó còn làm cho nàng sợ hơn.

      Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại phủ nhận lời của ta. “Tôi dưới quyền ngài, thưa Lãnh chúa. Tôi biết tại sao ngài lại nghĩ như thế, nhưng điều đó đúng lắm. Tôi chẳng dưới quyền ai cả, chỉ phụng ý Chúa và làm theo ý mình thôi.”

      Lãnh chúa ngạo mạn cười với nàng, hàm răng lóe lên dưới ánh trăng mờ ảo. “Nếu xét về mặt quyết tâm tự làm mọi việc theo ý mình thành công lắm đâu.”

      Nàng khịt mũi. “Ngài như thế là hơi khắt khe đấy.”

      “Có thế cũng chẳng sai đâu tí nào. Bây giờ, nếu còn gì để nữa ta đề nghị chúng ta quay trở về tháp chính, tốt hơn là nên về trước khi con trai ta rời phòng ta để sang tìm . Có vẻ như nó thích được ngủ cùng . Ta muốn hình dung ra phản ứng của nó khi nó phát ra giường trống trơn.”

      Ồ, bất công, và lãnh chúa hiểu điều đó. ta thao túng tình cảm của nàng và cố làm cho nàng cảm thấy tội lỗi vì bỏ Crispen mà . Nàng nhíu mày để cho ta biết khó chịu của mình, nhưng ta phớt lờ và kéo tay nàng bằng những ngón tay mạnh mẽ.

      Nàng còn lựa chọn nào khác ngoài việc để ta lôi trở về hướng tháp chính. ta cùng nàng vòng qua bức tường đá rồi băng qua sân. Ở đó, ta dừng lại và gay gắt ra lệnh cho lính canh được phép để nàng trốn lần nữa. Sau đó, ta tiếp tục vào, nàng còn lo sợ hơn khi ta cứ khăng khăng đòi đưa nàng về đến tận phòng.

      ta mở cửa rồi xô nàng vào trong. Tiếp đó, đứng ở ngưỡng cửa, ta nhìn nàng đầy giận dữ.

      “Nếu ngài định hăm dọa tôi bằng cách tỏ ra hung hãn như thế chắc chắn là ngài thất bại,” nàng ung dung .

      ta ngước mắt lên trời lúc, nàng thề là ta thầm đếm trong đầu. ta làm thế khoảng giây, như thể cố lấy lại lòng kiên nhẫn tuột dốc phanh, vì điều đó làm nàng thích thú. Nàng băn khoăn biết ta có chút kiên nhẫn nào nữa.

      “Nếu cần phải chặn cửa lại, ta làm. Ta có thể là người rất có sức chịu đựng, ạ, nhưng thử thách ta quá nhiều. Ta cho thời hạn đến ngày mai để cho ta biết điều giấu. Sau đó, ta hứa là có thể từ chối lòng hiếu khách của ta.”

      “Giờ tôi thích nó rồi,” nàng cáu kỉnh , vẫy tay về phía ta. “Ngài có thể được rồi. Tôi ngủ ngay đây.”

      Quai hàm ta giật giật, những ngón tay siết lại hai bên hông. Nàng tự hỏi biết liệu có phải ta nghĩ đến việc siết những ngón tay đó quanh cổ nàng hay . Lúc ấy, trông ta như cân nhắc đến khả năng đó vậy.

      Sau đó, như để chống lại cầu của nàng, lãnh chúa bước tới trước cho đến khi bóng người to cao lừng lững của ta đứng trước mặt nàng. Quai hàm ta vẫn giật giật, và mắt ta hẹp lại trong lúc cúi xuống nhìn nàng.

      ta chĩa ngón tay lên chóp mũi nàng. “Ở đây được quyền ra lệnh. Ta mới có quyền. nên nhớ kĩ điều đó.”

      Nàng nuốt khan, đột nhiên cảm thấy choáng ngợp bởi vóc dáng của ta. “Tôi cố gắng nhớ.”

      Lãnh chúa khẽ gật đầu rồi quay gót rời phòng và đóng cánh cửa đánh sầm.

      Mairin ngồi phịch xuống đệm rơm và thở dài chán ghét. Chuyện đó xảy ra theo ý định của nàng. Đáng nhẽ giờ này nàng phải khỏi đất nhà McCabe được đoạn xa rồi mới đúng, hoặc chí ít là cũng đến được biên giới. Dự định của nàng là liều về phía bắc, vì ở phía nam chẳng có gì cho nàng cả.

      Giờ đây nàng bị kẹt trong pháo đài với tên lãnh chúa hống hách luôn cho rằng ta có thể bắt nàng phải có lòng tin vào ta dễ như khi ta chỉ huy quân lính. Ngày mai ta thấy nàng dễ khuất phục trước cầu của người khác đến thế.

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 8


      “Thưa Lãnh chúa! Thưa Lãnh chúa!”

      Ewan cau mày, ngẩng lên và thấy Maddie McCabe lao như bay vào phòng, khuôn mặt đỏ bừng vì gắng sức.

      “Sao thế, Maddie? Ta bận.”

      Maddie phớt lờ lời khiển trách và dừng lại cách đó vài mét. Bà rất kích động, tay vặn xoắn vào nhau.

      “Xin phép ngài, thưa Lãnh chúa, có điều này tôi phải với ngài.” Bà lén lút liếc nhìn quanh rồi thầm, “ riêng, thưa Lãnh chúa. Chuyện này rất quan trọng.”

      Thái dương Ewan bắt đầu đập rộn lên. Tính đến bây giờ buổi sáng nay toàn là chuyện giật gân. Đêm qua cũng thế, khi chàng nhớ đến việc đụng độ Mairin. ta vẫn chưa xuất , và chàng chắc chắn ta cố tỏ ra bất hợp tác. Ngay khi chàng giải quyết xong việc với Alaric và Caelen, chàng định gặp thẳng ta và rằng thời gian hết.

      Ewan giơ tay ra hiệu cho người của chàng ra ngoài. Chàng đáp lại ánh mắt của Alaric và Caelen rồi gật đầu cho họ ngồi lại. Maddie có điều gì cũng phải trước mặt ba em họ.

      Ngay khi lính của chàng ra ngoài, Ewan tập trung chú ý trở lại Maddie.

      “Nào, có chuyện gì quan trọng mà bà xen vào cuộc họp của ta với mọi người thế?”

      “Là kia,” bà ta bắt đầu, và Ewan nghiến răng.

      “Lại là chuyện gì nữa? ta ăn à? Hay ta định ném mình qua cửa sổ? Hay ta lại biến mất rồi?”

      Maddie nhìn chàng bối rối. “Tất nhiên là rồi, thưa Lãnh chúa. ta vẫn phòng. Tôi còn tự mình mang bữa sáng lên cho ta mà.”

      “Vậy ta làm sao?” Ewan gầm gừ.

      Maddie thở ra hơi cứ như chạy cả quãng đường dài. “Tôi có được phép ngồi , thưa Lãnh chúa? Vì thực , chuyện tôi sắp kể với các ngài ngắn đâu ạ.”

      Caelen đảo mắt còn Alaric trông chán nản. Ewan ra hiệu cho bà ta ngồi xuống.

      Bà ta ngồi xuống, nắm hai tay lại với nhau và đặt lên bàn phía trước mặt.

      “Tên ta là Mairin Stuart.”

      Bà ta ra câu đó như thể chờ đợi Ewan phản ứng theo cách nào đó.

      “Ta biết ta là Mairin. Ta chưa biết họ ta là gì nhưng đó là cái tên khá phổ biến ở vùng cao nguyên. Câu hỏi là làm thế nào mà bà có được thông tin đó? ta cho ai biết mình là ai. Nếu Crispen lỡ miệng ra ta cũng thể nào biết được.”

      , ta với tôi. Mà là tôi biết, ngài hiểu ?”

      , ta hiểu. Có lẽ bà nên cho ta biết,” Ewan kiên nhẫn .

      “Khi tôi mang đồ ăn lên cho ta, tôi thấy ta mặc quần áo. Chuyện đó rất khó xử, và tất nhiên tôi xin lỗi, nhưng trước khi ta kịp mặc quần áo, tôi nhìn thấy hình xăm.”

      Giọng Maddie lại vống lên khi bà ta rướn người tới trước, mắt sáng lên vì phấn khích.

      Ewan nhìn Maddie chằm chằm đầy chờ đợi, chờ bà ta tiếp. Lạy Chúa, nhưng người phụ nữ này thích kể câu chuyện gay cấn. Các em trai chàng ngả người ra sau, phát chán trước cách kể chuyện màu mè của Maddie.

      ta là Mairin Stuart,” Maddie lặp lại. “ ta có huy hiệu hoàng gia của Alexander. Tôi thấy nó, hình xăm chân ta ấy. ta là người thừa kế của Neamh Álann.”

      Ewan lắc đầu. “ nhảm nhí, Maddie ạ. Chuyện này chẳng khác nào truyền thuyết mà các nhà thơ vẫn hay truyền tụng cả.”

      “Truyền thuyết nào cơ?” Alaric hỏi trong lúc vươn người về phía trước. “Em chưa bao giờ nghe qua truyền thuyết nào như thế.”

      “Đó là vì chưa bao giờ lắng nghe các nhà thơ,” Caelen khô khan . “ còn bận vén váy của mấy hầu nhân dịp hội hè quá mà.”

      “Còn em chịu khó nghe mấy nhà thơ và ca sĩ đó lắm đấy,” Alaric mỉa mai.

      Caelen nhún vai. “Đó là cách hay để bắt kịp những chuyện ngồi lê đôi mách.”

      Mắt Maddie sáng lên khi bà ta chuyển chú ý sang Alaric. “Chuyện kể rằng Vua Alexander có người con sau khi kết hôn với Sybilla. Và khi con đó ra đời, ngài cho xăm hình huy hiệu hoàng gia lên đùi ta để xác nhận danh tính. Sau này, ngài truyền lại Neamh Álainn cho con đầu lòng của mình.” Bà ta vươn người về phía trước và thầm, “Người ta rằng, ngài làm như thế để đảm bảo cho ta kiếm được tấm chồng tử tế vì ta là đứa trẻ sinh ra có nguồn gốc thấp hèn do mẹ ta có xuất thân tầm thường.”

      Alaric khịt mũi, “Có ai cũng biết là Alexander chưa bao giờ có con . Ngài có đứa con hợp pháp nào ngoài thằng con hoang mất dạy là Malcolm.”

      “Ngài có con . Người con đó tên là Mairin Stuart. Và ta lầu, trong phòng của ta,” Maddie khăng khăng. “Tôi với các ngài là tôi nhìn thấy hình xăm đó. Tôi nhầm đâu.”

      Ewan vẫn giữ yên lặng trong lúc ngẫm nghĩ đến lời nhận định của Maddie và các em trai. Chàng chắc mình có tin chút nào những điều nhảm nhí này , nhưng nó giải thích ràng lý do tại sao Duncan Cameron lại quyết tâm cưới ta cho bằng được, và nó cũng giải thích tại sao ta lại muốn được trốn thoát đến thế.

      “Sao hỏi thẳng ta luôn ?” Alaric gợi ý. “Đứa con thấp hèn nào của vua mà chẳng kiếm được tấm chồng môn đăng hộ đối. Đàn ông có mà xếp hàng dài để hòng thừa kế ngai vàng.”

      “Ngài muốn ai biết việc đó cả,” Maddie . “Tôi nhớ cách đây mấy năm có nghe được lời đồn đại lan truyền. Alexander chờ năm năm tròn rồi mới công bố quyền thừa kế của con . Ngài coi trọng cuộc hôn nhân của mình với Sybilla, và Malcolm được sinh ra trước cuộc hôn nhân đó. Người ta hiểu ngài giải thích quyền thừa kế như thế nào, nhưng chẳng bao lâu sau khi ngài băng hà, tin đồn về tồn tại của kia bắt đầu lan .”

      “Với việc Malcolm vẫn bị cầm tù, tồn tại của người thừa kế khác của Alexander có thể mang lại lợi thế cho những kẻ theo Malcolm,” Ewan trầm ngâm . “Thực ra, đó là lý do rành rành cho việc Cameron quyết tâm cưới ta. Tiếp quản quyền thừa kế của ta mang lại cho nhiều quyền lực hơn so với những gì giờ. Nhiều hơn rất nhiều mới đúng. Scotland có lẽ lại có chiến tranh, và David phải đối mặt với mối đe dọa mới. Việc Alexander có nhiều hơn người thừa kế, có thể là hai, cho ngai vàng làm cho địa vị của David bị suy yếu. Ông ta thể nào chạy theo cuộc chiến tranh kéo dài để rồi Scotland lại bị chia tách lần nữa.”

      đứa con hoang thể nào thừa kế được,” Caelen nhắc nhở chàng. “Chuyện đó bao giờ được chấp nhận.”

      “Nghĩ thử xem, Caelen. Nếu Duncan Cameron có quyền kiểm soát Neamh Álainn, trở thành bất khả chiến bại. Lúc đó chuyện còn nằm ở ra đời của những đứa con của Alexander nữa. Với quyền lực và giàu có như bây giờ, nếu Cameron chọn cách liên minh với Malcolm, trong hai tiếm quyền.”

      “Có phải ngụ ý rằng tin vào chuyện vớ vẩn này ?” Alaric ngạc nhiên hỏi.

      “Ta gì cả. Vẫn chưa chắc,” Ewan bình tĩnh .

      “Ngài hiểu sao, thưa Lãnh chúa?” Maddie xen vào, hứng khởi sục sôi trong giọng . “ ta là câu trả lời cho những lời cầu nguyện của chúng ta. Nếu ngài cưới ta con của ngài thừa kế Neamh Álainn. Điều đó có nghĩa ta những có của hồi môn rất lớn khi kết hôn mà còn truyền lại đất đai cho đứa con đầu lòng của mình.”

      “Cưới ta ư?”

      Câu hỏi đó được ba em đồng thanh hét lên. Miệng Ewan há hốc, chàng nhìn Maddie đầy kinh ngạc.

      Maddie gật đầu dứt khoát. “Ngài phải thừa nhận rằng đây là kế hoạch hoàn hảo. Nếu ngài cưới ta, Duncan Cameron thể làm thế được nữa.”

      “Chính là vậy đấy,” Caelen chỉ ra.

      Alaric quay sang Caelen, vẻ mặt hoài nghi. “Giờ tất cả mọi người đều vào hùa chuyện điên rồ này à?”

      Ewan giơ tay ra hiệu cho họ im lặng. Tiếng đập rộn trong đầu chàng trở thành cơn đau đầu thực . Chàng lại nhìn Maddie lắng nghe cách chăm chú, say mê.

      “Giờ bà có thể được rồi, Maddie. Ta hy vọng tất cả những điều vừa mới ở đây được giữ bí mật hoàn toàn. Nếu có lời ra tiếng vào, ta biết nó bắt nguồn từ đâu đấy.”

      Maddie đứng lên và nhún gối chào. “Tất nhiên rồi, thưa Lãnh chúa.”

      Sau khi Maddie nhanh chóng lui bước, Ewan quay sang hai em trai.

      “Hãy bảo em là phải hai người cân nhắc đến chuyện điên rồ này ,” Alaric xen vào trước khi Ewan kịp mở miệng.

      “Em nghĩ là ta cân nhắc đến chuyện điên rồ gì?” Ewan nhàng hỏi.

      “Kết hôn ấy. Tin rằng kia là đứa con có xuất xứ tầm thường của Alexander và là cháu của vị vua tại của chúng ta ấy. Chưa kể đến việc ta là em cùng cha khác mẹ của gã đàn ông từng cố truất ngôi David suốt mười năm ròng. Và nhất định làm thế lần nữa nếu có cơ hội dù nhất.”

      “Điều ta tin là đó và ta cuộc chuyện dài. Ta định tự mình kiểm tra vết xăm đó. Nhờ có mối quan hệ giữa cha chúng ta và Alexander, ta từng nhìn qua gia huy của ông ấy hơn lần rồi. Ta biết liệu hình xăm chân ta là hay giả.”

      Caelen khịt mũi. “Vậy nghĩ ta vén váy lên cho nhìn hình xăm đó ư? ta dễ tặng cú lên gối để kháng cự lắm.”

      “Khi cần, tài thuyết phục của ta cũng khá lắm đấy,” Ewan dài giọng.

      “Được, em rất muốn thấy hình xăm đó,” Alaric .

      Ewan nhướng mày. “Em thấy gì hết. Nếu bắt gặp em trông có vẻ như muốn nhìn bên dưới váy của Mairin Stuart, gươm của ta ghim em vào tường đấy.”

      Alaric xua tay bao biện. “Quên điều em . quá nhạy cảm về bảo cứ làm phiền suốt.”

      “Nếu ta đúng là người như Maddie ta định lấy ta,” Ewan quả quyết . “Gia tộc chúng ta cần của hồi môn mà ta mang lại.”

      Miệng hai em trai chàng há hốc cùng lúc. Caelen chửi thề rất to còn Alaric lắc đầu và ngước mắt lên trời.

      “Nghĩ kỹ những điều vừa nhé,” Caelen .

      “Ta tin rằng chỉ có mình ta là suy nghĩ thôi,” Ewan đáp trả. “Nếu là đứa con đầu lòng của ta thừa kế Neamh Álainn, thử nghĩ xem điều đó có ý nghĩa thế nào với gia tộc ta. Chúng ta kiểm soát những vùng đất tốt nhất toàn Scotland. Chúng ta còn phải ngồi đây mơ mộng về ngày báo thù Duncan Cameron nữa. Chúng ta tàn sát và tên tuổi . bị xóa sổ khỏi lịch sử. Tên tuổi của chúng ta được rửa nhục. Gia tộc McCabe chỉ đứng thứ hai sau đức vua. ai, ý ta là có ai, có đủ sức mạnh để tiêu diệt chúng ta như Duncan Cameron làm gần tám năm trước.”

      Nắm đấm của chàng hạ xuống bàn, cả thân người chàng rung lên vì giận dữ.

      “Ta thề trước mộ cha rằng ta nghỉ ngơi cho đến khi gia tộc chúng ta giành được vinh quang trở lại và ta bắt Duncan Cameron phải trả giá cho những tội ác mà gây ra.”

      Mặt Caelen đanh lại, Ewan có thể thấy nỗi đau hằn lên trong mắt người em trai. Nhưng cậu ấy gật đầu, hai môi mím lại thành đường mỏng dính. “Chúng ta nhất trí về điểm này.”

      “Neamh Álainn nằm ở phía bắc, và chỉ có gia tộc McDonald nằm chen giữa chúng ta. Nếu chúng ta thành lập liên minh vững chắc với ông ta, chúng ta kiểm soát được phần rộng lớn ở vùng này.”

      hứng khởi sục sôi trong huyết quản Ewan khi kế hoạch ấp ủ trong suốt tám năm qua giờ đây được vạch ra rệt trong đầu chàng. Cuối cùng, chàng cũng tìm ra cách để thực lời thề của mình với người cha quá cố.

      kia dũng cảm và rất bảo bọc Crispen. ta trở thành người mẹ tốt của thằng bé, cũng như của những đứa con còn lại mà ta sinh cho ta. Đổi lại, ta bảo vệ ta, và ta bao giờ phải lo lắng về Duncan Cameron nữa.”

      phải thuyết phục chúng em,” Alaric vừa vừa mỉm cười. “Mà là kia kìa. Caelen và em luôn đứng về phía . Chắc biết điều đó. Lòng trung thành của bọn em là dành cho . Luôn luôn là vậy. Nó cũng được trao cho người phụ nữ lấy, cần biết ta là ai. ta đúng can đảm. Bản thân em chứng kiến điều đó. Và nếu như ta có của hồi môn là Neamh Álainn em chẳng thấy có gì tốt trong việc lấy ta cả.”

      Caelen gật đầu, nhưng gì về Mairin. Ewan cũng mong cậu ta . Việc Caelen cho phép mình tin tưởng vào phụ nữ lần nữa khiến Ewan ngạc nhiên. Nếu cậu ta có ý định sinh con trai, Ewan cảm thấy thương hại cho người phụ nữ mà Caelen lấy. Trước đây, Caelen cởi mở cho tất cả. bồng bột của tuổi trẻ. Nhưng cậu ta thề là bao giờ lặp lại lần nào nữa.

      Ewan đặt cả hai tay xuống bàn và chống mình đứng lên. “Có vẻ như ta có rất nhiều chuyện phải bàn với Mairin Stuart. Alaric, ta muốn em cử người hộ tống Cha McElroy. Ông ấy ở nhà McDonald để tiến hành nghi lễ cuối cùng cho người ốm bên đó. Ta cần ông ấy ở đây để thực lễ cưới. Nếu ta là người mà Maddie , ta muốn trì hoãn lâu. Bọn ta tổ chức đám cưới ngay lập tức.”

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 9


      Ewan dừng lại bên ngoài phòng Mairin và mỉm cười trước gần gũi của nó với nơi ở của chàng. Có lẽ nàng hài lòng nếu biết chàng sắp xếp cho nàng ở gần mình đến thế nào. Gõ cửa để tỏ ra lịch , nhưng chàng chờ nàng đáp lại mà mở luôn cửa và bước vào trong.

      Mairin đứng bên cửa sổ liền quay ngoắt lại, mái tóc nàng bồng bềnh xõa vai. Tấm rèm cửa bằng lông thú được kéo sang bên để đón ánh nắng mặt trời, nàng tạo dáng tựa bức chân dung đầy mê hoặc với đôi mắt bừng sáng.

      Nàng là mảnh dẻ, tuyệt nếu cưới nàng và có con cùng nàng. Khi quyết tâm hành động theo kế hoạch, chàng mong đến lúc được đặt Mairin lên giường mình.

      Trông nàng có vẻ tức giận trước xâm phạm đường đột của chàng, nhưng trước khi nàng kịp buông lời quở trách mà chàng biết chắc là nàng sắp , Ewan giơ tay lên. này hề tôn trọng quyền lực của chàng, nhưng chuyện đó sớm thay đổi. Khi nàng là vợ của chàng, chàng thích thú giảng giải cho nàng biết bổn phận của mình đối với chàng, và quan trọng nhất, nàng phải tuân theo lời chàng mà được phép thắc mắc.

      “Nàng cho ta điều ta cần biết bây giờ chứ?” Chàng hỏi. Để công bằng - chàng luôn là người công bằng - chàng muốn nàng có cơ hội để kể về bản thân trước khi ra điều chàng biết.

      Nhưng đúng như chàng tiên liệu, nàng vênh cằm lên thách thức và lắc đầu cương quyết. “, tôi . Ngài thể bắt tôi tin ngài. Đó là điều nực cười nhất mà tôi từng nghe.”

      Nhận thấy nàng như chuẩn bị lao vào cuộc khẩu chiến, chàng làm điều khiến nàng im lặng.

      Nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa họ, chàng vòng tay ôm lấy cánh tay nàng rồi nhấc bổng nàng lên. Trong nháy mắt, môi chàng tìm đến môi nàng, tiếng thở hổn hển vì tức giận của nàng bị chàng khóa chặt.

      Nàng cứng người lại, tay cố đẩy chàng ra. Chàng quét lưỡi lên môi nàng, nếm ngọt ngào, và tìm lối vào miệng nàng.

      Nàng hổn hển, đầu hàng khát khao của mình. Môi nàng hé mở rồi nàng mềm người ngả vào ngực chàng như mật ấm. Nàng quá mềm mại và vừa vặn với chàng như thanh gươm nằm gọn trong tay chàng vậy. hoàn hảo.

      Chàng đẩy lưỡi lướt lưỡi nàng. Nàng cứng người lại, ngón tay bấu vào ngực chàng như những con dao găm . Chàng nhắm mắt lại và tưởng tượng chúng đâm vào lưng chàng như thế nào khi họ ân ái.

      Chúa ơi, nàng ngọt ngào quá. Lên giường với nàng chắc chắn rất tuyệt. Hình ảnh nàng sưng phồng với cậu bé của chàng lóe lên trong đầu, và chàng thấy mình hài lòng trước hình ảnh đó. Cực kỳ hài lòng.

      Khi chàng cuối cùng cũng buông được nàng ra, mắt nàng đờ đẫn, môi nàng sưng lên gợi cảm, và người nàng lả như cây non trước gió.

      Nàng chớp mắt mấy lần rồi cau mày rất sâu. “Tại sao ngài lại làm thế?”

      “Đó là cách duy nhất để khiến nàng im lặng.”

      Nàng bừng lên vì giận dữ. “Khiến tôi im lặng ư? Ngài cướp tự do của… của… của môi tôi để khiến tôi im lặng ư? Ngài xấc xược, Lãnh chúa ạ. Tôi bao giờ để ngài làm thế lần nào nữa.”

      Chàng mỉm cười và khoanh tay trước ngực. “Có, nàng cho phép thôi.”

      Miệng há hốc kinh ngạc, rồi đôi môi nàng mấp máy liên tục khi cố bật ra. “Tôi đảm bảo với ngài là .”

      “Ta đảm bảo với nàng là có.”

      Nàng giậm chân, và chàng cố nén cười khi thấy giận dữ trong đôi mắt nàng. “Ngài mất trí rồi! Đó là mánh lới của ngài phải ? Ngài dùng cách đó để dụ dỗ tôi cho ngài biết tôi là ai?”

      hề, Mairin Stuart ạ.”

      Nàng giật nảy mình vì sốc. Nếu chàng còn chút nghi ngờ nào về lời khẳng định của Maddie lúc này chúng hoàn toàn biến mất. Phản ứng của Mairin quá . Nàng thực kinh hoàng khi thấy chàng ra tên của mình.

      Nàng nhanh chóng nhận ra mình để lộ danh tính, vì nàng phủ nhận nó. Nước mắt trào dâng, nàng quay mặt , nắm tay đưa lên miệng.

      cảm giác khó chịu bóp nghẹt lồng ngực chàng. Hình ảnh nàng đau khổ làm chàng thấy yên. này phải chịu đựng quá đủ rồi và giờ trông nàng như thể hoàn toàn bị đánh bại. Ánh sáng lấp lánh tan biến khỏi đôi mắt nàng ngay lúc bị chàng nhắc tên.

      “Mairin,” chàng bắt đầu nhàng chạm vào vai nàng. Mairin run rẩy trước đụng chạm đó, và chàng nhận ra nàng run lên vì nức nở. “Đừng khóc. Chuyện này tệ đến mức đó đâu.”

      ư?” Nàng sụt sịt và giằng ra khỏi bàn tay chàng, lại bước đến gần cửa sổ. Nàng cúi đầu, mái tóc rủ xuống mặt, cản tầm nhìn của chàng.

      Chàng giỏi đối diện với nước mắt. Chúng làm chàng lúng túng. Chàng thấy thoải mái hơn rất nhiều nếu phải đối mặt với giận dữ của nàng. Vậy nên, chàng làm điều mà biết khiến nàng cáu tiết. Chàng ra lệnh cho nàng ngừng khóc.

      Đúng như chàng dự đoán, nàng quay lại, gắt lên như con mèo bị dồn đến chân tường.

      “Tôi khóc nếu tôi muốn. Ngài thôi cái việc ra lệnh cho tôi !”

      Chàng nhướng bên mày. “Nàng dám ra lệnh cho ta ư?”

      Nàng đỏ mặt, nhưng ít nhất là nàng khóc nữa.

      “Giờ cho ta biết về hình xăm đùi nàng . Gia huy của cha nàng ấy. Ta muốn xem nó.”

      Nàng đỏ bừng mặt và lùi lại bước cho đến khi chạm phải khung cửa sổ. “Tôi làm việc đáng hổ thẹn như vén đùi lên cho người khác xem đâu!”

      “Sau khi chúng ta kết hôn, ta còn nhìn nhiều hơn thế,” chàng như .

      “Kết hôn? Kết hôn ư? Tôi lấy ngài, Lãnh chúa ạ. Tôi lấy ai cả. Đến bây giờ chưa.”

      Từ “chưa” khiến Ewan tò mò. ràng là này phải là đếm xỉa gì đến việc lấy chồng, và dường như nàng bình tĩnh lại, nên nàng nhận ra tầm quan trọng của việc kết hôn. Nàng thể sinh ra người thừa kế Neamh Álainn nếu nàng lấy chồng.

      Chàng ngồi lên giường và duỗi thẳng chân. Chuyện này mất thời gian chút, và chàng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

      cho ta biết tại sao lại là “chưa”. Chắc chắn là nàng nghĩ đến việc kết hôn.”

      “Phải, tôi nghĩ đến việc đó. Tôi nghĩ về số chuyện khác nữa trong những năm qua,” nàng buột miệng. “Ngài có biết là mười năm qua với tôi như thế nào ? Sống trong sợ hãi, phải chạy trốn khỏi những người đàn ông bắt tôi phải làm theo ý họ và đòi tôi kết hôn với họ. Những kẻ muốn được gieo mầm mống của chúng vào bụng tôi và vứt bỏ tôi ngay khi tôi sinh con.”

      “Khi còn là đứa bé, tôi bị buộc phải trốn. đứa bé. Tôi cần thời gian để lập kế hoạch. Mẹ Serenity khuyên tôi nên tìm người đàn ông, chiến binh, với đủ sức mạnh để bảo vệ quyền thừa kế của tôi, nhưng đó cũng phải là người đàn ông có danh dự. người đối xử tốt với tôi,” nàng nghĩ thầm. “ người đàn ông trân trọng món quà tôi mang đến cho cuộc hôn nhân ấy, và trân trọng cả tôi nữa.”

      Chàng hơi choáng trước yếu đuối trong giọng của nàng. Những giấc mơ của người phụ nữ trẻ nghe mạnh mẽ trong câu chuyện nàng vừa kể. Điều đó bất khả thi, nhưng khi nhìn nàng, chàng hiểu rằng nàng từng tuyệt vọng và lo sợ đến thế nào, vì vậy nàng bám vào hy vọng là tìm được người đàn ông như thế trong số tất cả những kẻ làm điều mà nàng vừa : cưới nàng, làm nàng có thai, và bỏ rơi nàng khi nàng còn có ích cho mục đích của nữa.

      Chàng thở dài. Nàng muốn được thương và tôn trọng. Chàng thể mang lại cho nàng điều đó, nhưng chàng có thể mang lại cho nàng quan tâm và bảo vệ. Chúng lớn hơn rất nhiều so với những gì Duncan Cameron cho nàng.

      “Ta bao giờ làm nàng tổn thương, ạ. Nàng được tôn trọng khi là vợ của lãnh chúa gia tộc McCabe. Ta bảo vệ nàng và những đứa con nàng sinh cho ta. Nàng muốn người đàn ông có đủ sức mạnh để bảo vệ tài sản thừa kế của nàng. Ta chính là người đàn ông đó.”

      Nàng ngước đôi mắt tổn thương lên nhìn chàng, hoài nghi bừng lên trong ánh mắt. “ phải tôi muốn sỉ nhục ngài, thưa Lãnh chúa, nhưng pháo đài của ngài bị đổ nát. Nếu ngài thể bảo vệ những thứ thuộc về chính mình làm sao ngài hy vọng bảo vệ được tài sản lớn như Neamh Álainn?”

      Chàng cứng người trước lời lăng mạ, dù có cố ý hay .

      “Ngài thể tức giận trước như thế,” nàng vội vã . “Tôi có quyền được chất vấn những phẩm chất của người đàn ông mà tôi sắp lấy làm chồng và đặt cả cuộc đời mình vào tay người đó.”

      “Ta dành cả tám năm vừa rồi để huấn luyện quân đội của mình. có đội quân nào lớn hơn và hùng hậu hơn của ta toàn Scotland này.”

      “Nếu điều đó là tại sao ngài lại để cho pháo đài của ngài trông như thể nó bị tàn phá nặng nề trong trận chiến như vậy?”

      “Đúng vậy,” chàng thẳng thừng đáp. “Tám năm trước. Kể từ đó, mục tiêu của ta là duy trì cho gia tộc được no đủ và lính của ta được huấn luyện. Việc sửa chữa là ưu tiên thấp hơn rất nhiều.”

      “Tôi vẫn chưa muốn kết hôn với ai cả,” nàng bằng giọng thiểu não.

      “Phải, ta có thể hiểu chuyện đó. Nhưng có vẻ như nàng còn lựa chọn nào khác. Nàng bị phát . Nếu nàng nghĩ rằng Duncan Cameron bỏ cuộc khi khối tài sản như Neamh Álainn bị đe dọa nàng mất trí rồi.”

      cần phải xúc phạm tôi,” nàng ngắt lời. “Tôi mất trí.”

      Chàng nhún vai, mỗi lúc bực bội trước hướng mà cuộc chuyện này dẫn tới. “Theo ta hiểu bây giờ nàng có hai lựa chọn. Duncan Cameron. Hoặc ta.”

      Nàng tái nhợt và hai tay xoắn vào nhau vì bối rối.

      “Có lẽ nàng nên suy nghĩ về chuyện đó. Linh mục đến đây trong vòng hai ngày nữa. Đến lúc đó ta mong có câu trả lời.”

      Phớt lờ vẻ sửng sốt trong mắt nàng, chàng quay người và bước ra ngoài. Ewan dừng lại ở cửa và nhìn nàng chằm chằm.

      “Đừng có nghĩ đến việc bỏ trốn lần nữa. Nàng thấy ta có kiên nhẫn đuổi theo những nàng khó bảo lãnh địa của ta đâu.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :