1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiêu tài - Chu Tiểu Man (36c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 30::.
      Chiêu Tài biết tâm tư của Tiễn Cơ, trong lòng thầm lặp lặp lại rằng Tiễn Cơ tốt, kỳ cũng biết Tiễn Cơ xem như đầy tớ, chỉ là ngoại trừ đầy tớ cũng biết còn có thể dùng cái cớ gì để lưu lại. Rời nhà trốn khi có ai ép buộc , khá lâu nhưng chẳng có ai đến tìm . Trời đất bao la, Chiêu Tài đột nhiên cảm thấy ngoại trừ nơi này của Tiễn Cơ chẳng còn chỗ nào để dung thân.

      Suy nghĩ như vậy trong lòng lại cảm thấy chua xót, Chiêu Tài ôm bát rồi , “Ta rửa bát đây.”

      “Bệnh còn chưa khỏi, ngươi đừng bày đặt nữa.” Tiễn Cơ đoạt lấy cái bát rồi cầm lấy đôi đũa gõ lên đầu của Chiêu Tài hai cái, giọng mang theo chút nghiền ngẫm, “Hay là ngươi muốn cố ý sinh bệnh để làm cho ta phải hầu hạ ngươi hả, miêu đại tiên?”

      Biết người này miệng cứng lòng mềm, thương mình mà , còn tự đóng vai kẻ ác. Nhưng Chiêu Tài cũng quản được miệng của người ta, dốc hết sức mà rống to, “Miêu đại tiên chẳng cần ngươi hậu hạ đâu!”

      Tiễn Cơ nghe vậy liền gật đầu, “Miêu đại tiên là đầy tớ của Tiễn Cơ ta, đương nhiên phải là ta hầu hạ ngươi mà là ngươi phải hầu hạ ta mới đúng.”

      câu khiến Chiêu Tài nghiếng răng, nghẹn lúc lâu mới mở miệng đáp lại, “Đêm nay ta muốn ăn cá!”

      Hở, tự nhiên đề tài lại chuyển thành như vậy là sao?

      Tiễn Cơ chịu tỏ ra yếu thế, “Cá khô phơi khắp nhà, muốn ăn tự mình làm.”

      Tuy như vậy nhưng đến gần chạng vạng Tiễn Cơ vẫn nhớ Chiêu Tài rất chấp nhất đối với cá, cũng biết bệnh của Chiêu Tài khỏe hơn rất nhiều, lúc này nếu hầm hai con cá trắm để Chiêu Tài húp canh cá chừng đến ngày mai là Chiêu Tài có thể khôi phục hoàn toàn.

      Nhìn Chiêu Tài hăm he chuẩn bị gỡ xuống con cá khô treo dây, Tiễn Cơ liền nhấc chân đá mông Chiêu Tài chút, đá người nọ vào trong phòng.

      Chiêu Tài xoa mông , “Là ngươi bảo ta phải tự mình làm mà!”

      “Với trình độ của ngươi tốt nhất đừng nên lãng phí lương thực.” Tiễn Cơ mặc y phục vào, sau đó tìm cần câu mà lâu dùng đến, “Ta ra ngoài bờ sông câu hai con cá đem về hầm canh cho ngươi uống, ngươi ngoan ngoãn ở nhà đợi ta, nếu nghe lời ngay cả xương cá cũng cho ăn!”

      Có canh cá để uống chẳng còn gì tốt hơn, Chiêu Tài hớn hở ôm Tiễn Cơ rồi cọ qua cọ lại, chẳng qua….

      “Tiễn Cơ, mùa đông sông suối đều đóng băng hết rồi mà, ngươi câu cá bằng cách nào?”

      “Phá vỡ băng là có thể câu được thôi.”

      Chiêu Tài biết bắt cá nên chỉ gật đầu, bảo Tiễn Cơ sớm về sớm, có thể câu được bao nhiêu câu bấy nhiêu, vỗ vỗ bụng , “Chỗ này đói đó.”

      Tiễn Cơ bất đắc dĩ lắc đầu, khiêng cần câu ra hướng bờ sông, cảm khái khi nghĩ đến việc phá băng, giá mà có pháp lực đỡ biết mấy.

      Mất cả nửa canh giờ mới phá vỡ được lớp băng vừa dày vừa cứng, cũng may hôm nay gặp phải hai con cá ngốc, vì vậy nhanh chóng câu được.

      đường về nhà gặp phải đám người, trong đó có tên đến trước mặt , đối chiếu với tờ giấy trong tay.

      Tiễn Cơ nhoài người nhìn sang, tờ giấy chính là bức họa vẽ chân dung của .

      Tên cầm đầu hỏi, “Ngươi là Tiễn Cơ phải ?”

      Tiễn Cơ hồi đáp theo bản năng, “Đúng vậy.”

      tốt quá, các huynh đệ, lên!”

      đợi Tiễn Cơ phản ứng bốn tên đại hán xông lên, chia nhau khiêng tay chân của Tiễn Cơ rồi hướng về phía núi mà .

      có pháp lực Tiễn Cơ chỉ là người bình thường, làm sao có thể địch nổi bốn người vạm vỡ như vậy, hết thảy đến quá mức đột ngột, biết chuyện gì xảy ra, liền ngẩng đầu hỏi tên cầm đầu, “Các ngươi muốn làm gì?”

      “Trại chủ mời ngươi.” Dứt lời, tên đại hán tiếp nhận thứ mà Tiễn Cơ quơ lên, “Các huynh đệ, nhanh lên chút, đừng để trại chủ sốt ruột chờ đợi.”

      Tiễn Cơ thầm phỉ nhổ tiếng ở trong bụng, hay cho ngươi Khai Dương, ngươi làm thủ lĩnh thổ phỉ của ngươi, ta làm tiểu thương của ta, hai ta nước giếng phạm nước sông, ngươi bắt ta để làm gì?

      Nhìn thấy Khai Dương chuyện đầu tiên mà Tiễn Cơ làm là phỉ nhổ tiếng ra khỏi miệng.fynnz.wordpress.com

      Khai Dương nhanh nhẹn tránh khỏi, sau đó bảo các huynh đệ đặt Tiễn Cơ xuống, thò đầu sang cách cợt nhả, “Giận à?”

      Tiễn Cơ quay đầu , “ đáng để ta giận.”

      “Hầy, ta cũng có cách nào khác.” Khai Dương phát xung quanh có người nghe lén bèn kéo Tiễn Cơ đến góc yên lặng rồi , “Chuyện này ta hỏi qua Thiên Quyền, cũng bảo là biết, bảo ta đến hỏi ngươi.”

      “Chuyện gì? Văn Khúc tinh quân như mà còn có chuyện gì lại biết?”

      Khai Dương có tính tình ngay thẳng, phải người quanh co lòng vòng, có chuyện liền thẳng, “Thiên Quyền là ngươi cùng con mèo giảo hợp với nhau.”

      Tiễn Cơ lộ ra vẻ mặt kỳ lạ mà nhìn Khai Dương, “Cái gì mà giảo hợp với nhau?”

      chính là Nguyệt lão ấy.” Khai Dương đau đầu, “Ta cùng con tiểu hắc hùng giảo hợp nè.”(tiểu hắc hùng = gấu đen )

      Tiễn Cơ gật đầu ra vẻ hiểu, Khai Dương lại , “Ngươi và ta đều là thần tiên trời, chỉ là con tinh, ngươi cũng biết tinh muốn tu luyện thành tiên cần trải qua vô số thiên kiếp, thời gian dài kể xiết, còn chưa hẳn thành công, vậy phải làm sao mới tốt đây?”

      “Làm sao ta biết được.”

      “Ngươi chưa từng nghĩ đến vấn đề này hay sao?” Khai Dương , “ ngày nào đó ngươi phải trở về thiên đình con mèo của ngươi phải làm sao bây giờ?”

      Tiễn Cơ vừa cười vừa , “Chiêu Tài nhà của ta là miêu tiên, phải là tinh.”

      Lúc này Khai Dương hoàn toàn sửng sốt, biết nên làm thế nào cho phải.

      Trong khi ở dưới núi Chiêu Tài chờ đến mức lo lắng, mặt trời sắp lặn, Tiễn Cơ ra khỏi nhà khá lâu mà chưa thấy trở về, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì hay sao?

      Chiêu Tài lo lắng khoác chăn từ trong phòng ra, dọc theo con đường ra đến ngoài cửa.

      Vừa đẩy cửa nhìn thấy Phó Quyền qua trước cửa, Chiêu Tài liền hỏi, “Có nhìn thấy Tiễn Cơ hay ?”

      Phó Quyền thẳng, “Có thấy.”

      “Thấy ở đâu?”

      đường trở về.” Chiêu Tài thở phào nhõm, lại nghe Phó Quyền tiếp, “Bị đám thổ phỉ khiêng lên núi.”

      Cái gì?

      Nỗi sợ hãi lập tức bao trùm toàn thân, thổ phỉ chuyên làm chuyện cướp bóc giết người đốt xác, Tiễn Cơ bị bọn họ bắt còn đường sống hay sao?

      “Ngươi nhìn thấy tại sao cứu ?” Phó Quyền chưa kịp giải thích thấy Chiêu Tài cởi bỏ cái chăn rồi giậm chân , “Thư sinh như ngươi chắc cũng có bản lĩnh cứu người.” Lao nhanh ra ngoài, biến thành con mèo rồi chạy như điên lên núi.

      Phó Quyền biết Chiêu Tài hiểu lầm, định đuổi theo giải thích, bởi vì ôm chăn nên để ý dưới chân, vấp phải hòn đá lớn ở ven đường rồi té ngã. Đau đến mức hít thở nổi, nằm im bất động lúc lâu.

      Đột nhiên có giọng vang lên, “Vị tiểu ca ngủ ở ven đường này, xin hỏi huynh có gặp qua ca ca của ta hay ?”

      Phó Quyền mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là đôi mắt hình hoa đào, đuôi lông mày nhếch lên mang theo ý cười.fynnz810

      Phó Quyền ngẩn người ngắm nhìn như kẻ ngốc, nhìn chớp mắt mà , “Ca ca của ngươi là ai?”

      Người nọ mỉm cười, như thể có làn gió xuân thổi qua, “Ca ca của ta tên là Chiêu Tài, ta là đệ đệ của , tên là Tiến Bảo.”

      Theo lời của Nguyệt lão Phó Quyền tin tưởng người này chính là hồng loan tinh động của , của Văn Khúc tinh quân này.

      Sau khi nghe tin Tiễn Cơ bị bắt phản ứng đầu tiên của Chiêu Tài chính là muốn cứu Tiễn Cơ.

      Vì sao phải cứu Tiễn Cơ? Vì sao lại lo lắng cho Tiễn Cơ như vậy?

      Chiêu Tài vừa chạy vừa đặt tay lên ngực mà tự hỏi, cơ hồ là cùng lúc có đáp án.

      còn chưa với cái tên xấu xa Tiễn Cơ kia là ta thích ngươi, thể để cho người nọ chết được!

      Như vậy tại sao mình lại thích người nọ?

      Người nọ đối xử tốt với ta, bắt cá rồi nấu đủ món cho ta ăn.

      Nghĩ như vậy, Chiêu Tài mới biết nguyên nhân chân chính mà thích Tiễn Cơ chỉ có – người nọ lòng đối xử tốt với .

      Mấy ngày bị bệnh giúp hiểu , tuy rằng đầu óc mê mang vì nóng sốt nhưng trong lòng lại rất ràng. Mà chỉ cần lý do như vậy cũng đủ để làm cho thích Tiễn Cơ.

      Pháp lực của Chiêu Tài tuy mạnh nhưng khứu giác lại rất tốt, nhắm mắt cảm nhận, đến khi trợn mắt liền tìm được hương vị của Tiễn Cơ lưu lại trong khí, vì vậy nhanh chóng tìm được sơn trại ở sườn núi.

      Trước cửa sơn trại có hai tên đại hán, Chiêu Tài bất chấp tất cả mà hét lớn tiếng, “Trả Tiễn Cơ lại cho ta.” Sau đó liền xòe móng vuốt cào mặt đối phương.

      Hai tên đại hán trông cửa kinh ngạc nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng rống lớn, tiếp theo là con mèo tam thể bất chợt tấn công về phía mình.

      Móng vuốt của mèo tam thể rất bén nhọn, nếu cào phát lưu lại năm vết máu ở mặt của bọn họ.

      Tên đại hán bị tập kích liền lắc mình tránh né, tên còn lại phất tay đánh vào bụng của con mèo .

      Chiêu Tài lộn vài vòng trong trung, mắt thấy ngã mạnh xuống đất, nhắm tịt mắt lại, chờ đợi đòn trí mạng đau đớn, nhưng ngờ lại rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc của người nào đó.

      “Chiêu Tài?”

      Chiêu Tài chớp mắt vài cái, “Tiễn Cơ?”

      phải ta bảo là ngươi ở nhà chờ ta, đừng chạy lung tung ra ngoài hay sao?”

      “Ta sợ ngươi bị thổ phỉ giết chết.”

      “Ai ?”

      “Phó Quyền.” Phó Quyền ở dưới núi hắt xì cái, Tiến Bảo rút ra chiếc khăn tay trong y mệ để lau mũi.

      Tiễn Cơ xoa xoa cái mũ vàng của Chiêu Tài rồi phất tay cáo biệt với Khai Dương.

      Chiêu Tài hỏi cách khó hiểu, “Thổ phỉ bắt ngươi làm gì vậy?”

      Tiễn Cơ tùy tiện tìm đại lý do, “Bọn họ bắt nhầm người.”

      Tiễn Cơ trở lại cho nên Chiêu Tài cũng hỏi nhiều mà chỉ “À” tiếng, sau đó ngửi được mùi cá, nhảy xuống khỏi người của Tiễn Cơ, liếm nước miếng chảy ra khỏi miệng, “Để ta đếm xem ngươi câu được bao nhiêu con cá.”

      “Hai con.” Tiễn Cơ thu tay lại, Chiêu Tài chụp vào khí.

      Chiêu Tài vui, trề môi, chỉ có hai con… là ít.

      Tiễn Cơ trước Chiêu Tài, bỗng nhiên dừng chân rồi xoay người hỏi Chiêu Tài, “Ngươi lo lắng cho ta à?”

      Chiêu Tài biết Tiễn Cơ hỏi về nguyên nhân lên núi tìm người này, vì thế liền gật đầu.

      Tiễn Cơ lại hỏi, “Vì sao lại lo lắng cho ta?”

      Mới vừa rồi ở trước cửa sơn trại nghe được tiếng kêu tê tâm liệt phế, tuyệt vọng đến cực điểm, “Trả Tiễn Cơ lại cho ta” cùng với vẻ mặt quyết liệt của Chiêu Tài khắc sâu vào lòng của Tiễn Cơ. Điều này làm cho Tiễn Cơ lần đầu khẳng định Chiêu Tài thích mình. Kết quả là trực tiếp hỏi thẳng Chiêu Tài, muốn nghe đáp án mỹ mãn từ chính miệng của Chiêu Tài.

      Chiêu Tài suy nghĩ đến cá cho nên tinh thần tập trung, vì vậy liền há mồm , “Bởi vì ta thích ngươi.” Vừa dứt lời liền cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng bổ sung thêm, “Làm cá….”

      Tiễn Cơ cười đến tít cả mắt, bế Chiêu Tài lên rồi vỗ vào mông của con mèo này vài cái, “Về nhà rồi lên giường ta làm cho ngươi phải !”

      Chiêu Tài há hốc mồm, biết nên cái gì, hào quang lặng lẽ trải rộng toàn thân, khiến cho dần dần trở nên ửng đỏ. Trong kiếp sống ngây ngô của , hiếm khi có dịp thông minh như vậy, chỉ biết hai chuyện: thích Tiễn Cơ, hai là Tiễn Cơ cũng thích , mà còn thích nhiều hơn thích người này nữa chứ, thậm chí là từ rất lâu trước kia.

      Phát này khiến cho Chiêu Tài còn vui sướng hơn so với việc ăn sạch cá khắp thiên hạ, ngay cả cười trộm cũng nhịn được, bèn dựa vào bờ vai của Tiễn Cơ mà cất lên tiếng cười khanh khách.

      Thông minh như Tiễn Cơ chỉ cần nghe thấy tiếng cười kia là biết tâm tư của mèo con nhà , có chút tức tối, tức Chiêu Tài thông minh làm cho người ta cảm thấy đáng ghét, bèn hung hăng nhéo mông của Chiêu Tài vài cái, cho đến khi nghe Chiêu Tài cầu xin tha thứ mới chịu buông tha. Cuối cùng quên lạnh giọng đe dọa mấy câu, “Đợi đến khi về nhà ta cho ngươi tiếp tục cầu xin tha thứ!”

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 31::.
      Tiễn Cơ khiêng Chiêu Tài rồi nhanh chóng chạy về nhà, cửa nhà rộng mở, cái chăn bị Chiêu Tài vứt lại được treo lên hàng rào.

      Tuyết trắng từ cây rơi xuống chăn rồi tan chảy, chăn loang lổ những vũng nước tròn, Tiễn Cơ kéo xuống cái chăn rồi khoác lên bên vai, sau khi chạy vào nhà vứt cái chăn ẩm ướt xuống đất còn mèo con được đặt lên giường.

      Chiêu Tài nằm giường vươn tay muốn vói cái chăn, Tiễn Cơ vung chân hất cái chăn sang bên.

      Chiêu tài :“Chăn!”

      Tiễn Cơ lại bổ sung thêm câu, “Ướt rồi.”

      Chiêu Tài hỉnh cái mũi , “Xú tiểu tử Phó Quyền, ngay cả chăn mà cũng ôm được.”

      Tiễn Cơ leo lên giường, cười cách gian xảo, “Chờ ta xử trí ngươi xong đến phiên .”

      Chiêu Tài muốn rụt lui xuống giường, “Đâu phải ta vứt chăn lên hàng rào đâu.”

      Tiễn Cơ từng bước tiến lên phía trước, ép Chiêu Tài vào góc giường, khiến đối phương còn đường thối lui rồi mới , “Ta xử trí ngươi phải vì chuyện này.”

      Chiêu Tài giả ngu hỏi , “Vậy là vì cái gì?”

      Tiễn Cơ vừa cởi y phục vừa , “Tự nghĩ .”

      Đôi mắt liền xoay chuyển vòng, Chiêu Tài nhếch miệng cười, “Nghĩ ra.”

      Tiễn Cơ kéo Chiêu Tài lại, đặt đối phương nằm lên đùi của mình rồi bắt đầu thoát y phục của Chiêu Tài ra, “Nghĩ ra đoán .”

      Chiêu Tài cười khanh khách, để mặc Tiễn Cơ thoát ra bộ đồ bằng vải thô của mình, tiếng cười vẫn liên tục kéo dài cho đến khi trở thành mèo con trần trụi, lúc này mới nghiêm túc , “Ta đoán là ngươi thích ta.”

      Tiễn Cơ cúi đầu nhìn Chiêu Tài, Chiêu Tài nằm đùi của Tiễn Cơ cũng ngước nhìn , toàn thân xích lõa, làn da trắng như tuyết, chỉ có sợi dây màu đỏ cổ, rất là quyến rũ.

      Tiễn Cơ cười, Chiêu Tài cũng cười. Qua lúc, Tiễn Cơ liền phát người dưới thân vô cùng căng thẳng, đầu tiên là mặt mày vặn vẹo, trong mắt xuất ý cười, cuối cùng xì ra tiếng cười rồi ôm lấy cổ của mình mà , “Tiễn Cơ, ngươi xem, ta đoán có đúng hay ?” fynnz.wordpress.com

      Tiễn Cơ đáp mà hỏi ngược lại, “ cho ngươi ta có ích lợi gì?”

      Chiêu Tài cào cào bụng của Tiễn Cơ rồi , “Có cá ăn.”

      “Cá là cho ngươi ăn, ta chỉ muốn ăn thịt mèo.” xong liền há mồm cắn lên đôi môi mềm mại ẩm ướt của Chiêu Tài.

      Chiêu Tài đau đến mức kêu hừ hừ, lỗ tai đầu và cái đuôi ở sau mông cũng đều lòi ra vì bị Tiễn Cơ cắn quá đau. đưa hai tay đẩy Tiễn Cơ ra, “Ngươi còn chưa trả lời ta mà.”

      Lỗ tai màu da cam rung rinh trong khí, Tiễn Cơ nhìn thấy mà ngứa ngáy khó chịu, bèn cúi đầu ngặm lấy lỗ tai mèo rồi liếm hai ba vòng, sau đó ôn nhu , “Đoán đúng rồi, ta thích con mèo con hết ăn lại nằm này.”

      Lỗ tai của Chiêu Tài cực kỳ mẫn cảm, bị Tiễn Cơ liếm cái liền khiến toàn thân mềm nhũn, hơn nữa người nọ còn kề sát vào bên tai của mình mà thích mình, mèo con hưng phấn kêu meo meo vài tiếng, cái đầu thiếu niên và lỗ tai mèo ngừng vặn vẹo, vừa lăn lộn trong lòng của Tiễn Cơ vừa , “Ta cũng thích ngươi.”

      thích ta làm cá à?”

      Chiêu Tài khẩn trương mở to đôi mắt tròn xoe, khởi động thân thể tiến đến trước mặt Tiễn Cơ mà , “Thích! Thích hết!”

      Tiễn Cơ cười ha ha, nhàng vuốt ve thắt lưng của Chiêu Tài liền thấy mèo con xụi lơ như bị người ta rút xương.

      Tiễn Cơ hôn miệng của Chiêu Tài chút, lại dùng tay xoa nắn ngực của Chiêu Tài, mèo con vừa rồi còn trừng lớn mắt liền lập tức thoải mái híp mắt lại, phát ra tiếng rên rỉ nức nở.

      bên ngực bị Tiễn Cơ nắn đến mức sưng đỏ, Chiêu Tài bắt lấy tay của Tiễn Cơ rồi đặt sang bên còn lại để nắn tiếp. Tiễn Cơ bật cười vì chủ động của Chiêu Tài, Chiêu Tài há mồm, đụng chỗ nào cắn chỗ đó. Sau khi cắn đời chuyển sang liếm, đầu lưỡi hồng hào mềm mại chậm rãi trượt người của Tiễn Cơ, thân thể còn quên cọ xát vào người của Tiễn Cơ, cọ cọ vài cái liền trở nên cứng rắn.

      Tiễn Cơ lập tức nghĩ đến buổi tối đêm đó khi Chiêu Tài động dục, thầm nghĩ mèo con quả nhiên háo sắc, chỉ biết làm theo cảm giác, hề thẹn thùng, như vậy cũng khách khí, rời bàn tay ở trước ngực của Chiêu Tài, trượt ngón tay xuống làn da mịn màn của đối phương rồi bắt lấy cây gậy bé trở nên cứng rắn.

      Chiêu Tài thoải mái chủ động hướng lên , cái mông bé cứ lắc tới lắc lui, cái đuôi mềm mại quét qua quét lại đùi của Tiễn Cơ, quả là thêm củi vào lửa mà.

      Tiễn Cơ nắm lấy cái đuôi của Chiêu Tài để làm cho đừng lộn xộn nữa, bàn tay kỳ diệu vuốt ve dục vọng của mình bỗng nhiên biến mất, Chiêu Tài liền ngẩng đầu, cái đuôi gấp khúc, quấn lấy tay của Tiễn Cơ rồi đưa lên cây gậy bé của mình.

      Cái đuôi mềm mại thô nhưng rất mạnh mẽ, lôi kéo dẫn dắt chứng tỏ chủ nhân rất nóng vội. Tiễn Cơ hoàn toàn thể nhịn được nữa, lấy cái gối đặt dưới thắt lưng của Chiêu Tài, nâng lên hang động ở sau mông của mèo con.

      Hạ thân của Tiễn Cơ vừa thô vừa dài, có chất làm trơn căn bản thể đưa vào, trước mắt có thứ gì để bôi trơn, Tiễn Cơ cao hứng nên muốn vào nhà bếp để tìm, tiến vào được ở trước cửa đẩy vào vài cái để dập tắt lửa cũng tốt.

      Hai chân bị Tiễn Cơ nâng cao, cây gậy bé có ai an ủi, Chiêu Tài rì rầm vài tiếng, tự mình hạ hỏa cho mình. Hạ thân bị tự cầm lấy, muốn vuốt ve như thế nào vuốt ve như thế nấy cho thỏa thích, mặt sau bị Tiễn Cơ đùa nghịch, hết cọ lại đẩy, trước sau đều bị kích thích khiến Chiêu Tài chịu nổi, nằm giường vừa rên rỉ vừa mơ màng, chỉ sau vài cái liền run rẩy lỗ tai rồi bắn ra ngoài.

      Tiễn Cơ liếm lỗ tai của Chiêu Tài chút, cây gậy bé run rẩy lại bắn ra chút.

      có vật bôi trơn!

      Tiễn Cơ cảm thấy Chiêu Tài là bảo vật, tuy rằng chiêu được tài nhưng ít nhất cũng có thể đưa đến thứ tốt hơn.

      Vừa mới bắn tinh cho nên Chiêu Tài thư giãn tứ chi, há mồm thở dốc. Tiễn Cơ quệt lấy tinh dịch ở bụng của Chiêu Tài rồi sau đó bôi trơn cho cúc huyệt ở phía sau, lúc nãy có đẩy vào chút cho nên tại cúc huyệt hơi hé miệng, nhờ có tinh dịch nên Tiễn Cơ nhanh chóng cắm vào ngón tay.

      Phía sau bất thình lình trướng đau khiến Chiêu Tài thoải mái mà phe phẩy cái đuôi vài cái, Tiễn Cơ bắt lấy cái đuôi gãi ngứa ở cúc huyệt của Chiêu Tài.

      Chiêu Tài tò mò nhìn xuống, nhưng vừa nhìn thấy liền cảm thấy quá sức, bèn vội vàng nhắm mắt lại rồi giả chết.

      Tiễn Cơ thấy nằm im ru, kêu tên của cũng trả lời, ngón tay biến thành hai ngón, Chiêu Tài giả chết cắn môi hừ hừ vài tiếng, khi Tiễn Cơ hướng lên lại đút thêm ngón tay vào trong, lúc này chỉ nghe thấy tiếng kêu “Meo meo…..meo meo….” đứt quãng phát ra từ miệng của Chiêu Tài, nếu thoải mái tiếng người. fynnz810

      “Chiêu Tài ngoan~” Tiễn Cơ dùng đầu lưỡi đẩy ra hàm răng trắng đều của Chiêu Tài, sau đó rút ra mấy ngón tay rồi nâng mông của Chiêu Tài lên, dục vọng bắt đầu giâm rễ tiến vào.

      Chiêu Tài đau đến mức cái đuôi cũng dựng thẳng đứng, còn chưa kịp mắng ngoan cái đầu của ngươi bị đầu lưỡi của Tiễn Cơ càn quét khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi của mà dây dưa.

      Cúc huyệt của Chiêu Tài nhanh chóng trở nên ẩm ướt khiến cho Tiễn Cơ kịp đợi Chiêu Tài thích ứng muốn hoạt động. Cọ sát hai ba lần, cái đuôi dựng thẳng chậm rãi mềm nhũn, thân thể căng thẳng cũng dần dần thả lỏng, Tiễn Cơ nằm người của Chiêu Tài, ở giữa là cây gậy bé của Chiêu Tài, theo động tác đưa đẩy của Tiễn Cơ mà nó cũng được cọ sát. Tiễn Cơ hôn lên lỗ tai của Chiêu Tài, lại xoa bóp, cứ thế mà nhanh chóng làm cho Chiêu Tài tiếp tục bắn tinh.

      Chiêu Tài bị Tiễn Cơ làm đến mức đầu óc choáng váng, trong lúc mơ màng cảm thấy phía sau bị nhiệt dịch lấp đầy, chờ đến khi khôi phục tỉnh táo mặt trời lên cao, đầu giường có nồi canh cá trắm bốc khói nghi ngút.

      Chiêu Tài chìa tay ra, vừa mới mò lên bàn thấy cánh cửa mở toang, Tiễn Cơ chống nạnh đứng ở nơi đó, quanh thân tản mát ra loại thịnh nộ rất khủng bố, dường như muốn lóc sạch thịt người của Chiêu Tài mới hả dạ.

      Chiêu Tài run rẩy dám vói vào nồi canh cá, lui vào trong chăn mà , “Tiễn Cơ, ngươi làm sao vậy?”

      Tiễn Cơ hừ lạnh, trong phòng nhất thời còn lạnh hơn cả nước sông kết băng, “Chiêu Tài, ngươi là có tiền đồ mà.”

      Chiêu Tài mờ mịt hiểu gì, chỉ thấy con mèo tam thể từ phía sau Tiễn Cơ nhảy lên giường. Con mèo nhảy vào lòng của Chiêu Tài rồi thè lưỡi ra, vừa liếm mặt của Chiêu Tài vừa , “Tam ca.”

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 32::.
      Chiêu Tài ở trong nhà đứng hàng thứ ba, ca ca và tỷ tỷ, ở dưới chỉ có đệ đệ. Người ở trước mặt gọi là ca ca chính là người tuổi nhất ở trong nhà – Tiến Bảo.

      Chiêu Tài hơi nghiêng mặt để Tiến Bảo thuận tiện liếm mặt, mèo con thường thích liếm láp nhau, ở nhà bọn họ thường xuyên làm như vậy, lâu có ai liếm làm cho nhớ nhung.

      Tiến Bảo liếm đến mức cả hai gò má của Chiêu Tài đều đỏ ửng mới dừng lại, “Cuối cùng đệ cũng tìm được tam ca.”

      Chiêu Tài xoa xoa cái bụng của Tiến Bảo rồi hỏi, “Tìm ta để làm gì?”

      Tiễn Bảo thoải mái nheo mắt lại, “A cha bảo đệ tìm tam ca về nhà mừng lễ tất niên.”

      Chiêu Tài ngẩng đầu nhìn Tiễn Cơ, phát Tiễn Cơ dựa vào cánh cửa, nhìn mình với ánh mắt ngùn ngụt lửa giận. Khi sinh bệnh Tiễn Cơ từng hỏi muốn ăn cái gì vào lễ tất niên, tại có người tìm về nhà, chắc là Tiễn Cơ giận vì chuyện này. Trong lòng của Chiêu Tài rất ràng, kiên quyết theo Tiến Bảo về nhà, để lại Tiễn Cơ mình ở đây.

      Chiêu Tài nhìn Tiễn Cơ rồi trả lời với Tiến Bảo, “Ta thể trở về.”

      Tiến Bảo nghĩ rằng Chiêu Tài vẫn còn lo lắng vì vậy liền , “Tam ca, phụ thân hết giận rồi, ca cứ an tâm theo đệ về nhà.”

      Vẻ mặt tức giận của Tiễn Cơ giảm bớt chút, nhưng vẫn tức giận. Chiêu Tài khẳng định suy đoán của mình là đúng, lắc đầu kiên trì trở về nhà mừng lễ tất niên, cho dù nhớ nhà nhưng cũng đành lòng bỏ lại Tiễn Cơ, người trong nhà đông như vậy thiếu cũng sao, nhưng Tiễn Cơ chỉ có mình , thể bỏ . fynnz.wordpress.com

      Tiến Bảo định mở miệng khuyên bảo lại bị Tiễn Cơ xen vào, “Ngươi rời nhà lâu rồi, cũng đến lúc nên quay về.”

      Chiêu Tài kinh ngạc , “Ngươi cùng ta ta mới trở về.”

      Lửa giận hừng hực nửa ngày trời rốt cục vì những lời này của Chiêu Tài mà bị dập tắt. Nguyên nhân mà Tiễn Cơ giận Chiêu Tài thực chất phải vì chuyện này. Sáng nay vừa thức dậy, thấy mèo con mệt mỏi ngủ mê mang cho nên gọi Chiêu Tài dậy mà chỉ chạy đến nhà bếp để làm món canh cá cho ngon, phát Chiêu Tài vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bèn nhặt cái chăn ở dưới đất lên, định tìm Phó Quyền tính sổ.

      ngờ Phó Quyền lại dẫn khách đến đây, mà người nọ lại là đệ đệ Tiến Bảo của Chiêu Tài. Tiến Bảo sau khi nghe tam ca của ở cùng Tiễn Cơ câu đầu tiên mà lên tiếng chính là giải thích.

      Lời giải thích bất ngờ làm cho Tiễn Cơ sửng sốt, chỉ nghe Tiến Bảo , “ xin lỗi, hôm qua tam ca của ta ôm ngươi động dục.”

      Tiễn Cơ đỏ mặt, thầm nghĩ: phải là tam ca của ngươi động dục, mà là ta ôm tam ca của ngươi động dục.

      Tiến Bảo thở dài hơi, bộ dáng như thể rèn sắt thành, “Tam ca là, ở nhà ngủ mê đến mức hồ đồ mà ôm a cha động dục, bị phụ thân hung hăng giáo huấn chút lại bỏ nhà trốn , ta nghĩ rằng tam ca sửa lại tật xấu này, ngờ….” Lại tiếp tục thở dài, có vẻ vô cùng đau đớn.

      Chết tiệt Chiêu Tài, đây mới là lý do vì sao có đánh chết cũng chịu nguyên nhân bỏ nhà rời .

      Lúc đó Tiễn Cơ hận thể lột da con mèo kia ra! Lửa cháy hừng hực, thiêu đốt cả đôi mắt của , bất chấp cái chăn, xoay người vào phòng tìm Chiêu Tài tính sổ.

      Đẩy cửa nhìn thấy Chiêu Tài còn buồn ngủ, ngơ ngác nhìn mình, Tiễn Cơ thể thừa nhận ngọn nguồn của cơn thịnh nộ chính là vì ghen tuông. Nhưng Chiêu Tài lại cố tình biết, còn làm cho mình phải thương tiếc, giọng mềm mại mang theo chút làm nũng muốn cùng nhau về nhà mừng lễ tất niên.

      Thân thể cương cứng trở nên thả lỏng, nổi giận với con mèo ngốc này để làm gì?

      Tiễn Cơ đưa Tiến Bảo cho Phó Quyền chăm sóc, sau đó liền quay về nhà, tiếng nào mà lập tức xốc chăn lên rồi đặt Chiêu Tài nằm xuống giường, bỏ qua cái đuôi, nhắm thẳng vào cái mông tròn trịa mềm mại, bộp bộp bộp, cho vài cái tát vào mông.

      Đau đến mức Chiêu Tài kêu meo meo meo, “Tiễn Cơ, vì sao ngươi lại đánh ta!”

      Tiễn Cơ cả giận , “Lần sau còn dám cọ người khác ta thiến ngươi ngay lập tức!”

      Xong rồi, nhất định là Tiến Bảo kể cho Tiễn Cơ nghe.

      Chiêu Tài sợ đến mức cụp đuôi, ngờ cái đuôi đụng phải cúc huyệt, đau đến mức run lên bần bật.

      Tiễn Cơ đẩy ra cái đuôi của Chiêu Tài, dùng hai bàn tay đẩy ra bờ mông tròn trịa, mông vẫn còn dấu ấn năm ngón tay màu hồng hồng, trong khi cúc huyệt sưng đỏ, xung quanh còn có vài vệt màu trắng kết khối, cần phải Tiễn Cơ cũng biết đó là cái gì.

      Chiêu Tài choàng hai tay ôm thắt lưng của Tiễn Cơ mà , “Chỉ duy nhất lần thôi, lần sau ta dám nữa đâu.”

      Tiễn Cơ cốc đầu rồi mắng, “Ngươi bị ngốc hay sao? Ngay cả a cha của mình mà cũng cọ cho được.”

      “Ngủ mê mà, làm sao ta biết được….”

      Tiễn Cơ nhấc tay dọa , “Còn dám viện cớ nữa hả?”

      Chiêu Tài rụt lỗ tai lại, ngừng dùng mặt cọ vào người của Tiễn Cơ rồi , “Tiễn Cơ, mông đau…..”

      Tiễn Cơ hừ hừ, Chiêu Tài cọ cọ.

      Cuối cùng Tiễn Cơ chống đỡ được cái câu kia của Chiêu Tài, “Tiễn Cơ, rất đau…” đành nấu nước sôi rồi đổ vào thùng gỗ để Chiêu Tài tắm rửa.

      tại Chiêu Tài sợ nước, ngồi vào trong thùng lắc đến lắc lui làm cho Tiễn Cơ cũng bị ướt sũng, cuối cùng dùng ngón tay ngoắc ngoắc, kéo Tiễn Cơ cùng chui vào thùng mà tắm chung, vì vậy chuyện này mới trôi qua cách êm xui.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 33::.
      Tiễn Cơ đồng ý cùng Chiêu Tài về nhà mừng lễ tất niên, ngày hôm sau bọn họ liền lên đường, khi đó Tiến Bảo mới biết được quan hệ của Tiễn Cơ và tam ca nhà mình.

      Phó Quyền ở trước cửa nhà lời từ biệt với ba người bọn họ, mấy ngày nay Tiến Bảo ở nhà của Phó Quyền, thư sinh ngủ đất để giành giường cho Tiến Bảo ngủ, tuy rằng Tiến Bảo cũng giúp làm ít việc nhà nhưng trong lòng dù sao vẫn băn khoăn, liền tiến lên lắm miệng hỏi câu, “Ngươi mừng lễ tất niên như thế nào?”

      Phó Quyền cười cách thê thảm, “ lủi thủi mình thôi.”

      Tiến Bảo cảm thấy đáng thương cho Phó Quyền, vì vậy liền chủ động cầu, “ bằng ngươi theo chúng ta ?”

      Phó Quyền lập tức chắp tay cảm tạ, “Đa tạ Tiến Bảo huynh.” Sau đó quay về phòng thu thập vài bộ đồ rồi cùng bọn họ lên núi.

      Đỉnh núi mà gia đình của Chiêu Tài ở phải nơi mà bọn thổ phỉ của Khai Dương lập trại, cách thôn hơi xa, Tiến Bảo chán ghét bộ như thường nhân, dùng pháp lực để đằng vân, đưa cả bọn đến nhà mà mất chưa đến canh giờ.

      Tiểu miêu tinh trông cửa nhìn thấy Chiêu Tài và Tiến Bảo liền phái tiểu miêu tinh khác vào phủ trước để thông báo tam thiếu gia và tứ thiếu gia trở về.

      Miêu Ly ngồi uống trà trong nội đường, Miêu Thanh ngồi ở bên cạnh.

      Tiến Bảo chạy vào trước, cầm lấy tách trà mà Miêu Thanh chưa uống xong, sau đó ngửa đầu uống cạn, dùng y mệ qua loa chùi miệng, “Phụ thân, a cha, con đem tam ca trở về.” fynnz.wordpress.com

      Miêu Ly gật đầu, sau đó nhấp ngụm trà rồi , “Chiêu Tài, con lại đây.”

      Chiêu Tài hoảng sợ, trốn ở sau lưng của Tiễn Cơ, sợ phụ thân đánh .

      Miêu Ly đợi mãi mà thấy người, đến khi ngẩng đầu thấy đứa con thứ ba của mình trốn sau lưng người xa lạ, hai tay bám chặt góc y mệ của người nọ, cử chỉ có vẻ rất thân mật. Lập tức liền hiểu chuyện gì xảy ra, bèn nháy mắt với Miêu Thanh, bảo Miêu Thanh cẩn thận quan sát.

      Hai lão miêu tiên mắt mày lại, ra ám hiệu, cuối cùng Miêu Thanh đứng dậy , “Chiêu Tài, lại đây để cho a cha nhìn xem có gầy hay .”

      Chiêu Tài giương mắt nhìn Tiễn Cơ, a cha đánh , rất nhớ a cha.

      Tiễn Cơ gật đầu bảo tiến lên phía trước, Miêu Thành vừa kéo tay của Chiêu Tài liền thấy Miêu Ly cau mày , “Vì sao y phục lại tả tơi như thế?” Ngón tay phẩy cái, bộ cẩm y hoa phục liền lên người, Chiêu Tài lại trở thành thiếu niên ngày xưa khi lần đầu gặp mặt Tiễn Cơ.

      Miêu Ly xoay qua hỏi, “Nhị vị này là?”

      Tiễn Cơ và Phó Quyền đều khai báo tính danh, Tiến Bảo vừa cười vừa , “Tiễn Cơ là người ấy của tam ca, Phó Quyền là bằng hữu mà con thỉnh về làm khách.”

      Miêu Ly gật đầu, sau đó thẳng vào vấn đề, “Đứa con ta nuôi dưỡng mấy trăm năm nay, dựa vào cái gì mà phải cho ngươi?”

      Tiễn Cơ ngẫm lại, cũng biết như thế nào, vì vậy chỉ lòng vòng, “Người nhìn , Chiêu Tài nhớ nhà nên muốn về nhà mừng lễ tất niên, qua tiết nguyên tiêu chúng ta xuống núi, nếu người đối với ta hài lòng đến lúc đó sau cũng muộn.”

      Người trước mắt rất bình tĩnh, tuy rằng Miêu Ly biết nhưng cũng rất hài lòng đối với câu trả lời của , phái hai con tiểu miêu tinh chuẩn bị hai gian phòng cho khách nhân, Miêu Ly phất tay để bọn họ nghỉ ngơi trước.

      Chiêu Tài bị Miêu Thanh quấn quýt thể thoát thân, nhìn thấy Tiễn Cơ và Phó Quyền bị mang , định là muốn ngủ cùng Tiễn Cơ, nhưng nhìn thấy phụ thân uống trà lại dám .

      Tiễn Cơ vào trong phòng thả bọc hành lý xuống liền hỏi tiểu miêu tinh nhà bếp ở chỗ nào, tiểu miêu tinh chỉ về hướng Bắc rồi , “Từ nơi này thẳng, sau đó theo ngã rẽ là có thể nhìn thấy.”

      Tiễn Cơ cảm tạ rồi với Phò Quyền rằng đến nhà bếp, nếu Chiêu Tài tìm bảo Chiêu Tài đến nhà bếp.

      vừa mới bước vào nhà bếp Chiêu Tài bám ngay theo đuôi, “Tiễn Cơ, ngươi muốn làm gì?”

      Tiễn Cơ xắn y mệ lên rồi , “Làm chút chuyện để phụ thân và a cha của ngươi yên tâm giao ngươi cho ta.” Trong nhà bếp có đủ loại cá.

      “Cái gì mà cho với cho, ta là chính ta mà.” Chiêu Tài phất tay làm cho mấy con tiểu miêu tinh xem diễn đều lui xuống, kéo lấy băng ghế rồi ngồi ở trong nhà bếp.

      Mèo con ngốc nên biết chuyện, làm phụ thân làm sao để con của mình rời khỏi bên người, cho dù giao cho người khác người này cũng phải để cho bọn họ yên tâm. Nghĩ rằng mèo con sợ phụ thân của mình, phỏng chừng lúc này chỉ là bực bội nên như vậy, vì thế Tiễn Cơ liền chuyển đề tài hỏi thăm tình hình của huynh đệ tỷ muội của Chiêu Tài.

      Chiêu Tài chống cằm rằng đại ca của bế quan tu luyện, phải mất thêm trăm năm nữa mới trở về, nhị tỷ xuất giá, sang năm mới về, trong nhà chỉ còn và Tiến Bảo.

      Tiễn Cơ vừa bận bịu vừa tán gẫu câu có câu với Chiêu Tài, sau đó lại hỏi Chiêu Tài bao nhiêu tuổi.

      Chiêu Tài ngửi được mùi thơm trong nồi, nước miếng giàn dụa mà , “Tiễn Cơ, để ta giúp ngươi nếm thử xem có chín hay chưa.”

      ràng là thèm ăn mà còn viện cớ này nọ, Tiễn Cơ nhéo hai gò má của Chiêu Tài rồi cho đối phương miếng cá chép sốt chua ngọ. Chiêu Tài liếm phần nước sốt ở mặt rồi , “Sang năm là hai trăm linh hai tuổi. Tiễn Cơ, cá chín rồi.”

      Tiễn Cơ gắp cá chép sốt chua ngọt, sau đó rửa sạch chảo rồi tiếp tục làm món cá khác, Chiêu Tài hỏi cần gì phải làm nhiều như vậy, chỉ cần nhiêu đây là đủ cho ăn rồi.

      Tiễn Cơ ngốc, chẳng lẽ cho người khác ăn hay sao?

      Chiêu Tài , “Chúng ta đều ăn cá sống, nhà bếp có ai dùng, ta cũng chỉ bắt đầu ăn cá chín kể từ ngày xuống núi mà thôi, he he….ăn ngon .”

      Thảo nào vừa rồi nhìn thấy dụng cụ nấu nướng đều phủ kín tro bụi, Tiễn Cơ hỏi Chiêu Tài, “ ăn ngon lắm à?”

      Chiêu Tài giơ ngón tay cái lên, miệng ngậm xương cá, “Đương nhiên!”

      Tiễn Cơ hài lòng gật đầu, tràn đầy tự tin mà làm bảy tám món cá với mùi vị khác nhau.

      Đến bữa tối, cả nhà Miêu Ly và Phó Quyền vây quanh bên cạnh bàn ăn rồi hỏi, “Cá đâu? Mấy tiểu miêu tinh ở nhà bếp lại ăn ngồi rồi phải ?”

      Vừa dứt lời ba bốn con tiểu miêu tinh bưng mấy măm thức ăn vào, mùi cá bay theo gió tiến vào lỗ mũi của đám mèo con, cuối cùng Tiễn Cơ bưng thố canh cá đặt ở giữa rồi , “Lốc xương cá hơi mất thời gian chút.”

      Đám mèo con quen ăn cá sống chưa từng nhìn thấy những món như vậy, tuy rằng ngày thường xuống núi vào tửu lâu ăn cá nhưng dù sao cũng mới mẻ, bọn họ thích ăn.

      tại tràn đầy bàn thơm phức, các món cá với đủ hương vị đủ màu sắc được bày bàn, cổ họng của Miêu Ly lăn lên lộn xuống, nuốt nước miếng, sĩ diện bày ra bộ dáng trưởng tộc mà , “Làm sao lại có thể để cho khách xuống bếp như vậy?”

      “Đều là người nhà, cần phải khách khí.”

      Đối với đứa con hết ăn lại nằm như Chiêu Tài Miêu Ly căn bản trông cậy Chiêu Tài thể thay mình tìm về nàng dâu, tại lại trở thành tiểu tức phụ của người khác. Khi Miêu Ly nghe tin này phẫn nộ cũng phản đối, nhìn ra Tiễn Cơ phải là phàm nhân, coi trọng Chiêu Tài nhà cũng xem như tu tám đời rồi. Ở núi nhàm chán, tâm lý đùa dai của Miêu Ly lại phát tác, muốn cố ý khó xử Tiễn Cơ chút, mới gặp mặt quất ngay câu Dựa vào cái gì, kỳ chính cũng biết phải đòi Tiễn Cơ làm cái gì nữa.

      tại câu của Tiễn Cơ làm cho Miêu Ly rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, chỉ cần động đũa có nghĩa thừa nhận Tiễn Cơ là người nhà, động đũa có lỗi với bản thân. Miêu Thanh và Tiến Bảo cũng thèm ăn muốn chết, Chiêu Tài sớm vươn ngón tay chấm vào nước canh cá rồi lén lút đút vào miệng của mình.

      bàn ăn chờ Miêu Ly lên tiếng, Miêu Ly thầm nghĩ dù sao tại cũng là lúc để khảo nghiệm Tiễn Cơ, cần phải so đo nhiều như vậy, vì thế bèn tiếng “Vất vả”, rồi cầm lấy đôi đũa gắp nửa con cá cho Miêu Thanh.

      Tiễn Cơ vui vẻ hớn hở cũng gắp cá cho Chiêu Tài, Tiến Bảo xuống núi được vài ngày, Tiễn Cơ sớm phát cái tên này cũng rất háu ăn, suy nghĩ có phải người nhà có khẩu vị khác nhau hay , lại đoán rằng cả nhà bọn họ đều thích ăn, vì vậy mới xuất ra công phu, trước tiên mua chuộc vị giác của cả gia đình mèo này .fynnz810

      Bốn con mèo thấy cá liền liều mạng ngậm vào miệng, chóp chép vài cái rồi nhổ ra đầy đủ xương cá.

      Trong chốc lát mâm thức ăn được giải quyết sạch , Miêu Ly bảo mấy tiểu miêu tinh dọn dẹp sạch rồi khen trù nghệ của Tiễn Cơ cũng tệ.

      Tiễn Cơ mỉm cười hồi đáp, “Nếu chê mấy ngày nay cứ để ta làm cơm.”

      Miêu Ly ân cần , “Như vậy vất vả quá.”

      Tiễn Cơ mỉm cười, “Nấu cho người nhà ăn chẳng có gì là vất vả.”

      Miêu Ly giống như bị người ta đâm vào đao, mặt căng thẳng, lập tức kéo tay của Miêu Thanh rồi , “Ăn no rồi, hai ta tản bộ thôi.”

      Chiêu Tài cũng muốn theo để tản bộ liền bị Tiễn Cơ giữ lại.

      “Ngươi giữ ta lại để làm gì a?”

      “Ngốc nghếch, nhìn thấy phụ thân của ngươi cố ý tránh né hay sao?”

      Chiêu Tài cảm thấy khó hiểu, “Phụ thân tránh né cái gì?”

      Tiễn Cơ trả lời mà chỉ , “Chờ đến mười lăm ngươi theo ta xuống núi.”

      Mấy con tiểu miêu tinh ở xung quanh thu dọn bát đũa cũng khen Tiễn Cơ nấu ăn ngon, hóa ra là Tiễn Cơ còn làm măm thức ăn để mua chuộc đám tiểu nô tài miêu tinh của dòng họ Miêu nhà này.

      Chiêu Tài cười ngây ngô, “Tiễn Cơ, ta dẫn ngươi vào núi dạo, có rất nhiều chỗ thú vị á.”

      Tiễn Cơ cũng muốn xem thử nơi trưởng thành của Chiêu Tài là như thế nào, vừa cười vừa bị Chiêu Tài kéo ra ngoài.

      Trong nhà chỉ còn Tiến Bảo và Phó Quyền mắt to nhìn mắt , Tiến Bảo , “Ta có vài quyển cổ thư rất hay, ngươi muốn xem hay ?”

      Phó Quyền , “Đa tạ Tiến Bảo huynh, ta vội vàng cùng mọi người nên quên mang sách theo.”

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      ::Chương 34::.
      Tiễn Cơ bị Chiêu Tài dẫn khắp núi đồi, cuối cùng về phòng của Chiêu Tài, hai người ngay cả đèn cũng kịp thắp lăn lên giường.

      Chiêu Tài gấp rút thoát sạch y phục của mình, sau đó lại phụ giúp lột đồ của Tiễn Cơ.

      Tiễn Cơ hỏi, “Mông đau ?”

      Chiêu Tài cắn cằm của Tiễn Cơ rồi , “Hết rồi!”

      Tiễn Cơ sờ lên cái mông tròn trịa của Chiêu Tài rồi xoa vài cái, “Từ từ , để ta vào nhà bếp tìm chút dầu vừng.”

      Chân còn chưa bước xuống sàn bị Chiêu Tài túm trở lại, mặt đỏ tai hồng lấy ra hộp cao dưới gối đầu rồi nhét vào tay của Tiễn Cơ.

      Tiễn Cơ mở ra rồi ngửi chút, thơm thơm, trong đó còn thêm vào vài loại thảo dược giúp giảm sưng, loại cao này chuyên dùng để làm chuyện đó.

      Tiễn Cơ cười ha ha tiếng, “Lấy ở đâu vậy?”

      “Trộm từ chỗ của a cha.” Chiêu Tài biết ngượng, là ban ngày khi Tiễn Cơ nấu cơm Miêu Thanh có hỏi vị trí của hai người bọn họ khi lên giường, sau đó nằng nặc đưa thứ này cho .

      Có cao bôi trơn, Tiễn Cơ dễ dàng tiến quân thần tốc, Chiêu Tài nằm sấp giường, cái mông ngừng lắc lư, tiếng kêu dâm mỹ liên tục vang lên, làm cho Tiễn Cơ bắn vào cơ thể của hết lần này đến lần khác, tấm chăn dưới thân cũng loang lỗ vết tích, ướt đẫm cả vùng, làm ầm ĩ đến khi những tia nắng đầu tiên ló dạng hai người mới rốt cục chấm dứt tình .

      Tiễn Cơ ôm Chiêu Tài ngủ trong chốc lát, khi nghe thấy tiếng gà gáy trong núi cất lên liền khoác y phục rồi xuống giường. fynnz.wordpress.com

      Ngón tay bé của Chiêu Tài bắt lấy Tiễn Cơ, ngáp liên tục mấy cái, “Còn sớm mà, ngủ thêm chốc lát nữa .”

      “Ta nấu cơm, ngươi ngủ tiếp .”

      Chiêu Tài mơ màng ngồi dậy, ôm lấy cổ của Tiễn Cơ rồi hôn vài cái, sau đó nằm xuống giường, “Phụ thân thích ăn cá ít xương.”

      biết.” Tiễn Cơ mỉm cười rồi đắp chăn cho Chiêu Tài, xem ra mèo con ngốc cũng có lúc rất thông minh, biết phụ thân của mình cố ý khó xử cho nên bèn bày mưu tính kế giúp .

      Buổi sáng Miêu Ly vừa ra khỏi phòng liền ngửi thấy mùi cá, theo mùi thơm, đứng trước cửa nhà bếp do dự có nên vào hay .

      Sau đó Tiễn Cơ lại nhìn thấy Miêu Ly, hề sợ hãi hay kinh ngạc mà chỉ , “Vừa làm xong nồi mì cá viên, có muốn thử tô hay ?”

      Miêu Ly gật đầu, mặt của tô mì có nhiều mì mà phần lớn chỉ là cá viên, lóc hết xương cá, dùng chày giã cho dai thịt cá rồi mới nắn thành viên.

      Miêu Ly nhanh chóng ăn xong cá viên, sắc mặt hề thay đổi. Tiễn Cơ lại cho thêm muỗng cá viên, Miêu Ly tiếp nhận tô, e hèm , “Ngươi làm nghề gì?”

      “Mở quán bán mì.”

      Miêu Ly hưng phấn, cuối cùng cũng tìm được cớ để quở trách Tiễn Cơ, “Ngươi để cho đứa con bảo bối của ta đứng bán mì với ngươi hả?”

      Cá viên bị Miêu Ly dứt điểm nhanh chóng, Tiễn Cơ tiếp tục châm vào, “Năm ngoái vừa thuê cửa hàng mặt tiền, tu sửa nhiều ngày, sang năm có thể dọn vào, ta còn chưa với Chiêu Tài, muốn làm cho ngạc nhiên.”

      Miêu Ly gật đầu, “Đúng là hơi nghèo chút, nhưng tay nghề cũng tệ lắm.” Uống hơi cạn sạch tô mì, phần mì bên trong vẫn còn y nguyên, đặt tô xuống, liếm khóe miệng rồi bỏ .

      Đến lúc dùng điểm tâm buổi sáng Miêu Ly ăn rất ít, Miêu Thanh hỏi làm sao vậy liền nghiêng đầu qua rồi với Miêu Thanh vài câu. Miêu Thanh vừa nghe vừa nhìn sang phía Tiễn Cơ, Chiêu Tài ham ăn ham uống nên chẳng thấy a cha của ắn mỉm cười nhìn Tiễn Cơ, hoàn toàn là bộ dáng của nhạc phụ nhìn xem nghĩa tế, càng xem càng thuận mắt.

      Ngày mai chính là trừ tịch, mấy ngày nay Tiễn Cơ hiển nhiên trở thành đầu bếp chuyên dụng của Miêu gia.

      Buổi sáng Miêu Ly đến tìm Tiễn Cơ, nhưng đến phòng của Tiễn Cơ mà lại thẳng sang phòng của Chiêu Tài, ban đêm Chiêu Tài động tĩnh quá lớn, tiếng kêu ầm ĩ ngay cả Miêu Ly và Miêu Thanh ở xa nhất cũng nghe thấy ràng.

      Tiễn Cơ mặc vào y phục chỉnh tề rồi theo Miêu Ly về phía thư phòng, Miêu Ly cầm lấy cây bút lông, Tiễn Cơ liền nghiền mực cho đối phương, tuy rằng chỉ là lấy lòng nhưng dù sao cũng thành thân với con của người ta, đương nhiên thân phận thấp hơn Miêu Ly chút, cung kính như vậy mất lễ tiết.

      Miêu Ly cầm bút lông, lời nào, chờ Tiễn Cơ nghiền mực xong liền chấm mực chút rồi bắt đầu vẽ lên giấy.

      Tiễn Cơ ló đầu nhìn, cái đầu mèo tròn trịa đầy lông xuất trang giấy.

      Miêu Ly vừa vẽ vừa , “Chiêu Tài là miêu tiên, chắc là ngươi cũng biết, vậy ngươi là ai, cho Chiêu Tài biết cũng nên cho người làm phụ thân này biết chứ.” Lão miêu tiên ngàn năm cũng ngốc như con của , Tiễn Cơ là người hay quỷ hay là tiên chỉ cần nhếch mũi chút liền biết .

      “Ta phải là cố ý giấu diếm, chẳng qua ngay từ đầu cũng ngờ hai người lại trở thành quan hệ này, tại ta biết nên mở miệng như thế nào.”

      Miêu Ly liếc cái rồi tiếp tục vẽ, “Ngươi cứ cho ta biết, để ta lại với .”

      “Như vậy cần, để ta tự mình với là được.” Tiễn Cơ vừa cười vừa , “Ta là Lộc Tồn tinh quân trong Bắc Đẩu thất tinh.”

      Tay của Miêu Ly run lên, giọt mực rơi xuống trang giấy, ngờ Tiễn Cơ lại là đệ tam chân nhân của Bắc Đẩu. fynnz810

      Mặc kệ Tiễn Cơ là ai, coi trọng con của có thân phận thấp hơn ! Sau khi Miêu Ly ổn định tinh thần liền chấm vào giọt mực, biến giọt mực hóa thành con bướm, “Hóa ra là Thiên Cơ, thảo nào dùng tên giả là Tiễn Cơ, như vậy Phó Quyền chính là Thiên Quyền hay sao?”

      Tiễn Cơ gật đầu , “Đúng vậy.”

      vẽ xong bức họa, giấy là con mèo tam thể bắt bướm, trông rất sống động. Miêu Ly viết hai chữChiêu Tài ở góc, đợi khô mực mới đưa cho Tiễn Cơ, “Tranh này giao cho ngươi, dám làm hư chút, cho dù có mất cả ngàn năm tu luyện này của mình ta cũng bỏ qua cho ngươi!”

      Đây phải là đưa tranh, ràng là mượn họa mà ám chỉ Chiêu Tài.

      Tiễn Cơ cẩn thận cất tranh vào trước ngực, “Thiên Cơ dám.”

      Miêu Ly phất tay, “ xuống , đêm mai làm thức ăn nhiều chút, phòng ngừa đến nửa đêm bị đói.”

      Lần này mới xem như chính thức được cho phép.

      Tiễn Cơ gật đầu lui ra, vừa đến bên cạnh cửa chợt nghe Miêu Ly ho khan hai tiếng, thản nhiên liếc mắt nhìn mình cái rồi , “Nhớ làm nhiều cá viên hơn chút.”

      Quả nhiên là người nhà! Tiễn Cơ vừa cười vừa tuân lệnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :