1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiêu tài - Chu Tiểu Man (36c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 25::.
      Trong lúc mơ màng, Chiêu Tài ở giường phát bản thân mình có gì đó thích hợp, trợn mắt nhìn thấy đúng như đoán, đúng là xích lõa nằm ở giường, mà Tiễn Cơ biết ở nơi nào.

      Kỳ lạ, tối hôm qua ràng khi ngủ vẫn là hình mèo, rốt cục vì sao lại biến thành người thế này?

      Chiêu Tài nắm tóc, cẩn thận suy nghĩ lúc lâu nhưng nghĩ ra.

      Thôi, nghĩ ra cần phí công mà nghĩ, dù sao cũng phải là chuyện to tát gì.

      Chiêu Tài bọc chăn rồi lăn vòng, đến khi dừng lại liền ném chăn sang bên, người biến ra y phục.

      Vừa mới tỉnh ngủ, thân thể còn rất mệt mỏi, Chiêu Tài đứng dưới giường rồi ưỡn thắt lưng, nhưng khi thức dậy cảm giác rất khác biệt, hình như hôm nay đặc biệt thư thái.

      Chẳng lẽ là vì ngủ trong hình người hay sao?

      Chiêu Tài thể lý giải, rung đùi đắc ý ra ngoài tìm Tiễn Cơ.

      Tiễn Cơ vẫn như thường ngày, ở trước bếp bận bịu, nhìn thấy Chiêu Tài thức dậy, liền nhéo thắt lưng của đối phương cái rồi giơ lên cái xẻng mà thúc giục Chiêu Tài nhanh rửa mặt.

      “Lại dậy muộn! Còn mau cút rửa mặt xúc miệng cho ta! Còn cọ cọ nữa ta lột da của ngươi ra, đem phơi nắng với cá khô.”

      Sợ đến mức hai bắp chân bé của Chiêu Tài phải run lên, dám ở lại trong nhà bếp, vội vàng xoay người chạy rửa mặt, vừa chạy vừa nhớ đến con cá khô nằm ở lò, liền hét lên, “Ta đây! Nhớ chừa cho ta mấy miếng cá khô!”

      Hai người hấp tấp rửa mặt, ăn cơm, đóng cửa rồi ra chợ bày quán.

      Cuối năm, thời tiết vô cùng rét lạnh, ngay cả Chiêu Tài cũng cảm thấy lạnh, hận thể đem đầu nhét vào trong y phục, như vậy mới ấm áp.

      Tiễn Cơ bảo đứng lên rồi lại lại, ngồi yên chỗ chỉ càng thêm lạnh, hoặc là sưởi ấm bên cạnh bếp lò, còn hơn là tự ủ ấm chính mình.

      Sau khi Chiêu Tài thử sưởi ấm bên bếp lò liền trở nên lười vận động, hận thể dán mặt lên lò, quả nhiên đây là chuyện mà con mèo lười làm. fynnz.wordpress.com

      May mắn Tiễn Cơ bắt kịp, “Muốn chết à!”

      Chiêu Tài cách đáng thương, “Ta lạnh mà.”

      “Sau này biến ra y phục dày chút.”

      Chiêu Tài ngồi im bất động lúc lâu, sau đó mới nhăn nhó , “Pháp lực đủ, biến được.”

      Tiễn Cơ vỗ ót, bất lực với con mèo này. thử thăm dò hướng gió, để cho Chiêu Tài ngồi ở bên bếp lò hướng ít gió, còn quên nhắc nhở bếp lò rất nóng, được ngồi sát bếp lò cháy y phục, lại có thể bị phỏng da, Chiêu Tài nghe xong liền hoảng sợ, dám kề mặt vào trước bếp lò nữa.

      Tuy rằng gió lạnh thổi đến nhưng khí vẫn rất lạnh, Chiêu Tài dùng bàn tay được sưởi ấm dán lên mặt, lộ ra đôi mắt to tròn xoe, với Tiễn Cơ, “Tiễn Cơ, chúng ta về nhà .”

      Tiễn Cơ nhìn vào trong gánh rồi , “ được, vẫn chưa bán xong.”

      Trời càng ngày càng lạnh, người ra ngoài cũng càng ít, tốc độ bán mì cũng chậm hơn rất nhiều.

      Chiêu Tài giận dữ , “ bán vài ngày có gì đâu, chờ trời ấm lên rồi tiếp tục bán.”

      “Xem ngươi kìa, bán lấy gì ăn?”

      “Chẳng phải trong nhà cũng trồng rau trồng củ hay sao, nếu ra ngoài mua thức ăn.”

      Tiễn Cơ cười nhạo , “Ngươi dễ, đừng quên là ta còn phải đánh cược nữa.”

      Chiêu Tài suýt nữa quên chuyện này, suy nghĩ chút rồi , “Phó Quyền đâu có buôn bán, mỗi ngày phải dậy sớm về muộn, cho dù thua ngươi cũng là kẻ về chót.”

      Chỉ cần phải là kẻ về chót đủ thỏa mãn? Con mèo con này có chí tiến thủ và khát vọng.

      Tiễn Cơ thấy vẻ mặt của Chiêu Tài rất tùy tiện, cảm thấy khó chịu nên liền nhéo mặt của Chiêu Tài rồi , “Phó Quyền là lão sư, kiếm tiền dựa vào học vấn, học vấn đều ở trong đầu, đương nhiên cần phải bày quán bán buôn rồi.”

      “Như vậy cũng được hả?”

      “Đương nhiên!”

      “Nhân loại các ngươi phức tạp, chẳng phải chỉ cần vui chơi giải trí ăn ngủ là quá tốt hay sao?”

      “Cho nên ngươi mới là tinh, còn ta phải.”

      Chiêu Tài nghĩ rằng Tiễn Cơ khinh thường tinh nên liền hừ lạnh , “Làm tinh có cái gì tốt!”

      “Ta có tốt đâu.” Tiễn Cơ vừa cười vừa , “Cái ngươi là đám tinh dốt nát, ăn no lười biếng. Cũng có ít tinh biết đọc sách luyện võ, tu luyện pháp thuật, cuối cùng đắc đạo tu tiên.”

      “Xí, ta vốn là tiên, cần gì phải tu?”

      Tiễn Cơ nheo mắt, nhìn ra Chiêu Tài là tiên, bất quá người của Chiêu Tài vị. Chẳng lẽ con mèo con này là miêu tiên hay sao? fynnz810

      Nếu là như vậy, Tiễn Cơ chậc chậc hai tiếng, khó có thể tin tưởng.

      Chiêu Tài biết Tiễn Cơ tin, liền thấp giọng , “Phụ thân và a cha của ta đều là miêu tiên, ta đương nhiên cũng là miêu tiên!”

      “A, hóa ra là thế hệ thứ hai.”

      Chiêu Tài kiêu ngạo gật đầu.

      Nghĩ đến đại thái tử dốt nát của Long vương, còn có tam thái tử háo sắc thành tánh của thiên thượng ngọc đế, Tiễn Cơ nhịn được mà than thở ở trong lòng: Thảo nào lại vô dụng như vậy!

      Chiêu Tài nào biết suy nghĩ trong lòng của Tiễn Cơ, tiếp tục hỏi, “Vậy ngươi có thắng nổi Phó Quyền hay ? Đừng đứng nhất từ dưới đếm lên, làm mất thể diện của ta.”

      Ấy cha cha, mình đánh cược thua lại làm mèo con mất thể diện, Tiễn Cơ nhéo nhéo hai bên má của Chiêu Tài rồi , “Đứng nhất từ dưới đếm lên chưa đến mức đó, ta có cách mà.”

      Chiêu Tài hăng hái cầm lấy cánh tay của Tiễn Cơ mà hỏi, “Cách gì?”

      Tiễn Cơ cười cách thần bí, “Phật viết bất khả lộ.”

      Chiêu Tài liếc , “Ngươi chỉ có bán mì thôi, có gì mà thể .”

      “Vậy ngươi hôn ta cái , hôn…”

      Tiễn Cơ còn chưa xong Chiêu Tài hôn lên hai bên má trái phải của Tiễn Cơ, cộng thêm cái lên trán nữa là ba.

      Chẳng lẽ Chiêu Tài thông suốt?

      Tiễn Cơ mừng thầm, nhưng vừa mới mừng rỡ được chút lửa giận bùng lên.

      Tiễn Cơ nghiến răng nghiến lợi , “Bảo ngươi hôn ngươi liền hôn à!” Nếu người khác đưa ra điều kiện như vậy Chiêu Tài cũng đồng ý hay sao?

      Chiêu Tài lúng túng , “Tiễn, Tiễn Cơ….bộ dáng của ngươi đáng sợ.”

      “Trả lời câu hỏi của ta!”

      “Người bảo ta hôn là ngươi, người mắng ta hôn cũng là ngươi.” Chiêu Tài chu mỏ, vẻ mặt đầy uất ức, “Người dưng nước lả cho ta chạm ta cũng chạm, thất vất vả mới hôn người vậy mà ngươi còn mắng ta!”

      Như vậy có nghĩa phải là người dưng nước lả?

      Vừa rồi còn giận dữ chỉ trong chớp mắt Tiễn Cơ lại trở nên hớn hở vui vẻ.

      Chiêu Tài , “Tiễn Cơ, ngươi là hỉ nộ vô thường.”

      Tiễn Cơ nhướng mày rồi đánh trống lãng, “Ngươi ngoan có cá ăn!”

      Đôi mắt của Chiêu Tài liền sáng rực, “Cá!”

      Tiễn Cơ sờ đầu của Chiêu Tài rồi , “Buổi tối về nhà ăn cá nấu dưa chua!”

      Chiêu Tài cười ngoác cả miệng, thậm chí rét lạnh cũng bị quên bẵng, Tiễn Cơ lại chu đáo, nhìn thấy đôi tay bé bị đông lạnh đến mức tái nhợt, vội vàng nắm lấy tay của Chiêu Tài rồi sưởi ấm trong lòng bàn tay của mình, “Ngươi có biết ta để dành tiền để làm gì ?”

      “Thắng cược!”

      “Sai!”

      “A?”

      “Để tiêu.” Tiễn Cơ nâng lên cái cằm muốn rớt xuống đất của Chiêu Tài, làm cho đối phương ngặm miệng lại.

      Chiêu Tài chỉ cảm thấy có đoàn sương mù lượn lờ đầu, để dành tiền phải để thắng cược mà lại là để tiêu, đem hết tiền tiêu sạch cho dù là thắng hay sao?

      Như vậy còn gì là đánh cước xem ai kiếm tiền nhiều hơn? Phải gọi là tiêu tiền nhiều hơn mới đúng.

      đến tiêu tiền ai lại tiêu tiền cơ chứ, chỉ cần Chiêu Tài vào mấy tửu lâu nổi danh trong thành rồi gọi vài bình rượu ngon, kêu lên bàn đầy cá, ăn ba ngày ba đêm chừng chút tiền để dành của Tiễn Cơ cũng đủ nữa là.

      Chiêu Tài chảy nước miếng, bày ra bộ dáng hả hê, Tiễn Cơ vừa thấy liền biết con mèo ngốc ham ăn nghĩ trật đường. chỉ vào mấy cửa hàng ở hai bên mặt tiền đường rồi với Chiêu Tài, “Lập nghiệp từ quán mì, để dành đủ tiền thuê hai gian tiểu điếm. Kiếm đủ tiền tự mở tửu lâu. Sau đó nhà biến thành hai nhà, hai nhà biến thành bốn nhà, ta muốn tửu lâu của mình trải rộng khắp cả nước!”

      “Đến lúc đó có thiệt nhiều thiệt nhiều tiền!”

      Tiễn Cơ vừa gật đầu vừa cười , “Đúng!”

      “Có tiền là có thể mua được rất nhiều cá, bảo đại trù làm nhiều món cá đưa đến trước mặt ta, ta muốn mỗi ngày phải ăn món cá khác nhau.” Nghĩ đến tương lai tươi đẹp Chiêu Tài liền ngây ngô cười hắc hắc, hai mắt chứa đầy cá.

      Tiễn Cơ bất thình lình , “Tiền của ta dựa vào cái gì lại mua cá ăn?”

      Chiêu Tài hề nghĩ ngợi mà kéo ra sợi dây đỏ cổ rồi đưa cổ đến trước mặt của Tiễn Cơ mà , “Ta cực khổ phụ giúp ngươi, ngươi phải phụ trách ngày ba bữa cho ta.”

      Khuôn mặt đỏ bừng vì bị gió thổi lạnh của Chiêu Tài ở gần ngay trước mắt, chuyện đêm hôm qua lại lên trong đầu của Tiễn Cơ, Tiễn Cơ khỏi sững sờ mà nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ, chẳng lẽ mèo con cũng giống mình, thích đối phương, muốn sống cùng , muốn ở bên cạnh , che chở , mà lại quyến luyến muốn rời xa.

      Chiêu Tài nghĩ rằng Tiễn Cơ bị câu hỏi của mình làm sửng sốt cho nên đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực, biết Tiễn Cơ lại nghĩ cách mau mau làm thịt con mèo con, làm cho cái tên đầy tớ đần độn này triệt để hoàn toàn trở thành người của mình, muốn chạy cũng thể chạy.

      Cho nên mới , con mèo ngốc Chiêu Tài này bị Tiễn Cơ ăn sạch là số trời định, có chạy cũng chạy thoát.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 26::.
      Thất vất vả mới bán được hết mì, ra khỏi thành, Chiêu Tài đông lạnh chịu nổi, đợi Tiễn Cơ trực tiếp nhảy vào lòng của .

      Thời tiết càng ngày càng lạnh, Chiêu Tài đông lạnh đến mức hai tay hai chân đều lạnh lẽo, khuôn mặt cũng bị gió thổi mất cả độ ấm.

      Tiễn Cơ ngồi giường ôm bình đếm tiền. Chiêu Tài hà hơi, chổng vó, cái bụng lộ ra ngoài.

      Chiêu Tài quen với việc Tiễn Cơ đếm tiền trước khi ngủ. Trước kia còn thò đầu sang hỏi chút, tại chờ Tiễn Cơ đậy nắp bình lại mới hỏi Tiễn Cơ để dành được bao nhiêu.

      Kỳ đối với tiền Chiêu Tài cũng có bao nhiêu khái niệm, chỉ biết là đồng xu đáng giá, vàng là đáng giá nhất, ở giữa còn có bạc cắc hay gì gì đó, Chiêu Tài hoàn toàn biết giá trị trao đổi giữa chúng nó.

      Tiễn Cơ vài con số, Chiêu Tài a tiếng rồi thầm, “Vẫn chưa đủ thỏi vàng à?”

      thỏi vàng có thể mua được quán mì mặt tiền.” Tiễn Cơ hảo tâm cho đại tiên Chiêu Tài biết khói lửa của nhân gian.

      Chiêu Tài xoay đến trước mặt của Tiễn Cơ rồi , “ chứ?”

      “Lừa ngươi làm gì?”

      Xem vẻ mặt của Tiễn Cơ giống đùa. Tròng mắt của Chiêu Tài vòng vo vài vòng, cười đến mức híp mắt. Nếu nhớ lầm ở chỗ của a cha chẳng hề thiếu vàng. fynnz.wordpress.com

      Chiêu Tài nghiễm nhiên đánh chủ ý đến nhà của mình, hoàn toàn quên mất rời nhà bỏ trốn.

      Tiễn Cơ làm sao biết Chiêu Tài nghĩ cái gì, con mèo con này ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ dường như chẳng nghĩ ra được cái gì. Vừa rồi đếm tiền, tính toán số lượng có thể trả tiền thuê năm. tại tiết trời càng ngày càng lạnh, cho dù mình sao nhưng Chiêu Tài lại là mèo con có pháp lực, e rằng chịu nổi.

      Tiền thuê cửa hàng tại cao hơn sau này ít, Tiễn Cơ vốn định đợi đến năm sau mới thuê cửa hàng mặt tiền, tại nhìn xem, thôi , cũng chẳng đáng là bao, mắc công mèo con bị lạnh rồi sinh bệnh, như vậy mất nhiều hơn được.

      Ngày mai ra chợ phải vòng để hỏi thăm cửa hàng mặt tiền cho thuê mới được, năm quá dài, tốt nhất là ba tháng, nếu buôn bán tốt cũng mất tất cả.

      quyết định chủ ý, lúc này sâu buồn ngủ liền lên, Tiễn Cơ thổi tắt đèn, ôm Chiêu Tài ngủ.

      Chiêu Tài vừa tiến vào ổ chăn liền biến ra hình người.

      Mèo con trong lòng đột nhiên biến thành người khiến Tiễn Cơ bị dọa nhảy dựng, “Ngươi biến thành người chi vậy?”

      “Người thoải mái hơn so với mèo….”

      “Ai ?” Bên dưới lòng bàn tay là thân hình xích lõa của Chiêu Tài, da thịt mịn màng trơn nhẵn, như vậy làm sao bảo người ta có thể ngủ cho được? Tiễn Cơ nhéo nhéo cánh tay của Chiêu Tài, thúc giục đối phương nhanh chóng biến thành mèo.

      Chiêu Tài xoay xoay lại, chịu nghe lời của Tiễn Cơ, sau đó lại bị Tiễn Cơ dùng cá dưa chua để uy hiếp mới chịu từ bỏ ý đồ.

      Hôm sau thức dậy quả có cảm giác nhàng khoan khoái như hôm trước. Chiêu Tài càng thêm khẳng định việc ngủ với hình người thoải mái hơn ngủ với hình mèo, mấy trăm năm qua đều ngủ trong bộ dáng mèo, chỉ có hôm trước là ngủ với hình người mà lại cảm giác ngon ngọt như vậy. Thảo nào phụ thân và a cha đều thích dùng bộ dáng của người để ngủ. Chiêu Tài siết chặt đệm thịt, thầm nghĩ biện pháp, thề phải dùng hình người để ngủ, mỗi ngày thể nghiệm cảm giác sảng khoái khó có thể diễn tả thành lời kia.

      Khi dọn quán, Chiêu Tài gì nhiều mà chỉ ngồi bên cạnh bếp lò để suy nghĩ kế sách. fynnz810

      Buổi sáng gánh hàng ra đây, nhìn hai bên trái phải, Tiễn Cơ để ý những cửa hàng xung quanh nhiều hơn chút, ghi nhớ hết thảy những cửa hàng dán bố cáo cho thuê mặt bằng.

      Buôn bán quen thuộc cho nên Tiễn Cơ sớm biết quy luật, biết trong canh giờ này cơ hồ có ai đến mua mì, vì vậy liền đốc thúc Chiêu Tài canh quán, mình dạo phố, đến từng nhà để hỏi việc cho thuê.

      Vừa tìm vừa hỏi cho nên hao phí ít thời gian, đợi hỏi xong rồi trở về ước chừng quá nửa ngày.

      Chiêu Tài cũng lơ đãng suy nghĩ cho nên phát thời gian trôi qua khá lâu, nghe thấy Tiễn Cơ kêu tên mình, vừa ngầng đầu lên nhìn thấy Tiễn Cơ, tiếp theo là thấy kẹo hồ lô ở đằng sau

      Tiễn Cơ nhìn thấy ánh mắt của Chiêu Tài liền biết tâm tư của tiểu tử kia lại lung lay. Nếu quyết định thuê cửa hàng tiền bạc trở nên eo hẹp, hận thể biến đồng thành hai đồng, Tiễn Cơ cẩn thận nhìn Chiêu Tài, sắc mặt của mèo con tái hơn so với kẹo hồ lô chút, bị gió thổi có chút thê thảm.

      Hầy…. thôi mua cho chuỗi .

      Vừa mới đến gần quán mì Tiễn Cơ quay trở lại để mua kẹo hồ lô ngào đường cho Chiêu Tài.

      Chiêu Tài ăn kẹo đến mức cười toe toét, Tiễn Cơ cũng nhịn được mà bật cười theo.

      Trương Tam đơn ngồi mình, hai tay đút vào y mệ, nhìn hai người ở bên cạnh tươi cười hạnh phúc khiến trở nên hâm mộ và ghen tỵ. Nếu biết tính toán lần này của Tiễn Cơ chừng càng thêm ghen tỵ hơn.

      ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, chẳng qua chỉ mới nhìn vài cửa hàng mặt tiền, Tiễn Cơ ước chừng có chút tính toán, suy nghĩ làm thế nào để thuê cửa hàng tốt hơn.

      Dọn quán về nhà, khi ở trong nhà bếp làm cá dưa chua Tiễn Cơ vẫn luôn nghĩ đến chuyện này. Cửa hàng đầu tiên mà xem tiền thuê rất đắt, thể thuê nổi, còn cái thứ hai tuy rằng tiện nghi nhưng địa điểm tốt. Cái thứ ba và thứ tư tệ. Ngày mai đến hỏi rồi tính sau.

      Chiêu Tài từng nếm qua cá dưa chua, lần đó ăn chỉ cảm thấy cá ngon mà ngay cả dưa chua bình thường cũng trở nên đầy mỹ vị. Lúc này Tiễn Cơ đặc biệt nấu nhiều hơn ít làm cho mèo con mặt mày hớn hở, chủ động giành việc rửa bát trải giường ngủ.

      Tiễn Cơ nhổ hai cây củ cải đỏ rồi rửa sạch, sau đó leo lên giường, đem củ cải đỏ được gọt vỏ đưa cho Chiêu Tài, Chiêu Tài thích ăn vỏ, con mèo con ham ăn này là kén chọn.

      Ăn xong củ cải đỏ lại xoay sang chuyện chút, Chiêu Tài xoa mặt buồn ngủ.

      Tiễn Cơ nhìn ra ánh trăng ở bên ngoài, “Sớm như vậy mà buồn ngủ?”

      Sợ bị nhìn ra tâm tư của mình cho nên Chiêu Tài giả vờ liên tục ngáp mấy cái, “Chắc hồi nãy rửa nhiều bát quá nên bị hao tổn thể lực.”

      “Trong nhà tổng cộng chỉ có hai người, nhiều nhất là hai cái bát, bàn thức ăn cộng thêm hai cái nồi, ngươi có cần phải mệt đến mức đó hay ?” Tiễn Cơ suy đoán, “Hay là ngươi có mưu ma chước quỷ gì đây?”

      Trong lòng của Chiêu Tài cả kinh, nét mặt ung dung bình thản , “Vậy nhất định là trời lạnh nên muốn ngủ.” Dứt lời liền biến thành mèo con, đợi Tiễn Cơ phản ứng tiến vào ổ chăn rồi nhắm mắt ngủ.

      Tiễn Cơ mệt nhưng có chuyện gì làm, xác thực như lời của Chiêu Tài , thời tiết càng ngày càng lạnh, thay vì ngồi đờ đẫn ở bên ngoài bằng sớm tiến vào chăn để ngủ cho ấm áp.

      Lò sưởi đặt gần đầu giường cho nên mèo con vô cùng ấm áp, Tiễn Cơ vừa mới tiến vào chăn hai tay bị Chiêu Tài đặt lên cái bụng ấm áp.

      Chiêu Tài lấy lòng , “Để ta giúp ngươi sưởi ấm tay.”

      Cảm xúc cực mềm, tay của Tiễn Cơ cũng quá lạnh, đến mức khiến bụng của Chiêu Tài bị cảm lạnh, vì vậy liền để mặc đối phương.

      Chiêu Tài nhắm nghiền hai mắt, ép hai tay của Tiễn Cơ xuống bụng của mình. Sau lúc lâu còn nghe thấy tiếng động mới lén lút hé mắt ra, lén nhìn Tiễn Cơ ngủ hay chưa.

      Mặc dù Tiễn Cơ nhắm mắt nhưng giống ngủ, Chiêu Tài cố nén cơn buồn ngủ, chịu đựng cho đến khi Tiễn Cơ ngủ sâu mới vụng trộm che miệng cười he he.

      Đệm thịt có lông cũng vướng víu miệng nhưng Chiêu Tài lại nhìn thấy vừa mắt, liền biến thành tay người.

      Kỳ đây mới là lý do ngủ sớm của Chiêu Tài.

      Ban đêm ở nông thôn , trong căn nhà , chủ nhân bị mèo con lừa gạt nên sớm an giấc giường, đầy tớ Chiêu Tài lặng lẽ biến ra hình người, cùng chủ nhân đồng giường cộng chẩm.

      Như vậy có thể thoát khỏi trách phạt của Tiễn Cơ, nếu sáng mai bị phát cứ nửa đêm mình ngủ hồ đồ, biết biến thành hình người từ khi nào.

      Nghĩ đến sáng mai ngủ dậy có thể cảm giác được thư thái tuyệt vời khi ngủ trong hình người Chiêu Tài liền nhếch môi mỉm cười, suy tính đâu ổn thỏa rồi cũng lập tức tiến vào mộng đẹp.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 27::.
      Ai ngờ lần này suy tính của Chiêu Tài hoàn toàn trật lất.

      Thoải mái thư thái chẳng thấy đâu, nửa đêm mèo con ngủ thành , bởi vì sợ bị Tiễn Cơ phát cho nên liền cách xa Tiễn Cơ ra chút. Nhưng cái chăn lớn như vậy, Chiêu Tài ngủ say biết, lăn đến lăn rốt cục lăn ra khỏi chăn, kết quả đến sáng hôm sau mở mắt dậy liền bắt đầu ho sặc sụa, nước mắt nước mũi tèm lem.

      Tiễn Cơ sờ lên trán của Chiêu Tài, nóng dọa người, “Hình như phát sốt.”

      “Hắt xì!” Chiêu Tài xoa mũi, dùng khăn tay do Tiễn Cơ đưa qua để lau nước mũi, lau hồi mà vẫn cảm thấy hai cái lỗ mũi giống như bị vật gì đó ngăn cản, thể thở được, là khổ sở. Chiêu Tài ngồi giường, toàn thân bọc chăn, lẩm bẩm , “Tiễn Cơ, khó chịu….”

      “Vì sao lại khó chịu?”

      “Lỗ mũi thở được….”

      “Vậy dùng miệng thở.”

      Chiêu Tài lớn như vậy mà chưa từng bị bệnh, dùng miệng thở, nghe qua nhưng chưa từng làm thử. Thử vài lần, làm đến mức mặt đỏ ngầu mới miễn cưỡng quen được chút.

      Tiễn Cơ xem xét bộ dáng của Chiêu Tài, quản được cái miệng của mình mà , “Ngươi có phải là miêu đại tiên hay , là yếu ớt mà.”

      Người bệnh vốn rất yếu ớt, huống chi là Chiêu Tài rời nhà trốn lâu, nghĩ đến những lúc ở nhà muốn cái gì là có cái đó, cần gì phải lén lút biến thành hình người mà ngủ để cuối cùng rơi vào kết cục bị cảm mạo nóng sốt như vậy.

      Chiêu Tài càng nghĩ càng uất ức, lỗ mũi động đậy, cái môi chu lên, làm ra bộ dạng muốn khóc.

      Tiễn Cơ ăn hàm hồ, trong lòng lại cực kỳ thận trọng, trước khi Chiêu Tài khóc liền đùa an ủi, “Thần tiên cũng có lúc sinh bệnh, ngươi cũng vậy, chẳng có gì lạ, chờ ngủ dậy khỏe hơn, ra mồ hôi là ổn liền.”

      Chiêu Tài hít cái mũi, cách hoài nghi, “ hay giả?”

      Tiễn Cơ nghiêm túc gật đầu, “!” Để Chiêu Tài nằm xuống ngủ, đắp chăn lại cho Chiêu Tài, dùng khăn nhúng nước lạnh rồi vắt khô, sau đó đặt lên trán của Chiêu Tài.

      Bất chợt bị lạnh làm cho Chiêu Tài giật mình, nổi lên lớp da gà nho .

      Tiễn Cơ đè lại Chiêu Tài lộn xộn rồi , “Đừng nhúc nhích! Cố chịu chút là được rồi, như vậy mới mau khỏi bệnh.” fynnz.wordpress.com

      Thân thể cực nóng khiến Chiêu Tài toàn thân uể oải, chỉ có thể nghe lời Tiễn Cơ, khẽ cắn môi chịu đựng. Thân thể trong chăn lúc lạnh lúc nóng, cái khăn trán lại lạnh thấu xương, chẳng được bao lâu cái khăn cũng nóng lên, sau đó là mất cảm giác.

      Tiễn Cơ lấy khăn xuống, tiếp tục ngâm trong nước lạnh, vắt khô rồi đặt lại lên trán của Chiêu Tài. Cứ như thế bốn năm lần nhưng Chiêu Tài có dấu hiệu lui sốt.

      Xem ra lần này nghiêm trọng, Tiễn Cơ kêu Chiêu Tài tiếng, bảo rằng tìm thầy lang xem bệnh cho .

      Chiêu Tài mơ màng gật đầu, rốt cục biết có nghe được những gì Tiễn Cơ hay .

      Tiễn Cơ hoang mang vội vàng đóng cửa, hoang mang vội vàng chạy tìm thầy lang trong thôn, lão thầy lang đường nhanh, Tiễn Cơ lo lắng Chiêu Tài ở giường lăn xuống đất, hoặc là tỉnh dậy thấy sợ hãi khổ sở, bất chấp tất cả, chờ lão thầy lang ôm hòm thuốc bước ra Tiễn Cơ liền cõng cả người lẫn hòm thuốc lên lưng, hấp tấp chạy về nhà của mình.

      Lão thầy lang túm lấy chùm râu dài rồi vuốt vài cái, cười ha ha, “Tiểu tử, làm gì mà gấp như thế? Có phải thê tử của ngươi mắc bệnh đúng ?”

      Ừ, là nam thê miêu tiên của ta.

      Tiễn Cơ tự nghĩ, nếu ra lời này chắc là lão thầy lang phải chẩn bệnh cho trước quá.

      Chiêu Tài bị sốt đến mức mơ màng, hoàn toàn biết ai ra vào nhà.

      Tiễn Cơ gọi tiếng, bảo vươn tay đưa cho lão thầy lang bắt mạch.

      Chiêu Tài giật giật mí mắt, ngay cả sức lực để mở mắt cũng có.

      Tiễn Cơ lòng nóng như lửa đốt, trực tiếp mò vào trong chăn rồi lôi ra cánh tay của Chiêu Tài để lão thầy lang bắt mạch.

      Làn da nóng rực, ai đụng vào cũng cảm thấy muốn nóng bỏng người, huống chi là mèo con sinh bệnh.

      Tiễn Cơ lo lắng nôn nóng nhưng dám gì, sợ quấy rầy lão thầy lang chẩn bệnh, lẳng lặng đứng bên chờ kết quả.

      Lão thầy lang bắt mạch cả buổi, khi cau mày khi chậc chậc hai tiếng, cuối cùng vuốt râu rồi lắc đầu , “Mạch của vị tiểu huynh đệ này kỳ lạ, thứ lão nhân y thuật nông cạn, thể hiểu được đây là bệnh gì.”

      Khám được cứ là khám được , cần gì phải nhiều lời vô nghĩa như vậy cơ chứ!

      Phó Quyền mới từ trong nhà bước ra liền nhìn thấy Tiễn Cơ đuổi người cách lo lắng.

      “Tiễn Cơ huynh, trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?”

      “Chiêu Tài bị bệnh, lão thầy lang kia chẩn bệnh được.”

      Phó Quyền thào lẩm bẩm, “Chiêu Tài là mèo, thầy lang làm sao có thể chẩn bệnh được.”

      Bị câu này nhắc nhở, Tiễn Cơ liền bừng tỉnh đại ngộ, thầy lang chẩn bệnh được, phải tìm thầy lang thú y mới được!

      Tiễn Cơ vội vàng chạy vào nhà, rảnh mất thời gian với Phó Quyền. Vừa vào phòng liền dựa vào đầu giường để đẩy Chiêu Tài, Chiêu Tài hề để ý, Tiễn Cơ gọi Chiêu Tài vài tiếng nhưng Chiêu Tài vẫn nhắm nghiền hai mắt.

      Tiễn Cơ chống cằm suy nghĩ lúc, sau đó liền mở cửa lấy xuống con cá khô ở mái hiên, vừa quơ ngang trước mặt của Chiêu Tài cái liền thấy mèo con uể oải hé mắt ra chút, cái miệng giật giật nhưng lại thể phát ra tiếng.

      Đứng ở bên, Tiễn Cơ có thể nhìn ra khẩu hình của Chiêu Tài – Cá.

      Hầy….ham ăn đến mức này phải là hạng thường.

      Tiễn Cơ lấy cá khô ra, muốn cho Chiêu Tài biến thành mèo để mời thầy lang thú y về chẩn bệnh.

      Ai ngờ vừa dời con cá khô khe mắt bé tí vừa mới vất vả hé ra liền nhắm lại.

      Tiễn Cơ hết cách, chỉ có thể lấy tay treo cá trước mặt Chiêu Tài rồi vừa dụ dỗ.

      Chiêu Tài đại khái nghe hiểu được chút, tuy rằng vô lực nhưng vì chữa bệnh nên ngoan ngoãn hình. Sau khi biến thành mèo con cái lưỡi màu hồng nhạt cứ thè ra ngoài, làm thế nào cũng chịu rút trở lại.

      Chứng tỏ bị sốt rất cao.

      Nếu là bình thường Tiễn Cơ chắc chắn chế nhạo Chiêu Tài vài câu. tại tình hình khẩn cấp, Tiễn Cơ có tâm tư trêu Chiêu Tài mà chỉ vội vàng chạy thỉnh thầy lang thú y.

      Thầy lang thú y nhìn con mèo tam thể bị bệnh liệt giường, là thầy lang thú y, bình thường cũng chẩn bệnh cho gia cầm và gia súc, nhưng chẩn bệnh cho chó và mèo chưa từng làm bao giờ. Nhưng thấy chết mà cứu làm được, tuy rằng nghề của cao thượng vĩ đại như thầy lang là cứu người, nhưng tốt xấu cũng tính là cứu mạng, vì thế liền kiên trì.

      Thầy lang thú y hết sờ lại ấn lên móng vuốt và người của Chiêu Tài, hàng lông mày cau chặt dần dần được thả lỏng.

      Xem ra Chiêu Tài được cứu rồi! Tiễn Cơ đợi thầy lang thú ý xem xong vội vàng hỏi, “Thế nào?”

      sao, thú cũng như người, cũng có lúc bị cảm mạo nóng sốt, con mèo này tuy rằng tình trạng nghiêm trọng nhưng chỉ cần uống thuốc hết sốt.” xong, thầy lang thú y chấp bút viết toa thuốc lên giấy, “Mấy ngày trước con heo ở nhà Lý đại nương cũng bị sốt, uống toa thuốc này của ta chỉ đêm là có thể bớt sốt. Ta thấy con mèo của ngươi còn bé cho nên chỉ cần giảm xuống lượng dược liệu là được, ngươi sắc thuốc rồi đút cho uống, chắc chắn khỏi ngay.”

      Tiễn Cơ liên mồm cảm tạ, sau đó tiễn người rồi chạy mua dược liệu về sắc thuốc, thỉnh thoảng còn chạy đến chạy lui để đắp khăn cho Chiêu Tài biến trở lại thành người. fynnz810

      Tuy rằng Chiêu Tài choáng váng mơ hồ, cổ họng đau rát, đầu cũng đau, còn sức để , nhưng chiếc khăn nóng lạnh được liên tục thay đổi ở trán cho biết Tiễn Cơ chăm sóc , quan tâm .

      Nếu bảo rằng cảm động chẳng có ai tin tưởng, nhưng nên lời, đầu óc mê mang, nhưng trong lúc này Chiêu Tài lại nghĩ thông suốt chuyện, suy nghĩ loạn, chẳng qua nhớ rất chuyện. Bình thường luôn lải nhải Tiễn Cơ xấu tính, hay bắt nạt , nhưng nghĩ kỹ lại, bọn họ cãi nhau cũng tính là Tiễn Cơ bắt nạt , so với là bắt nạt càng giống như vợ chồng son thích khắc khẩu, ngươi câu, ta câu, tràn đầy tình thú.

      Khi ở nhà, có lần phụ thân và a cha cũng cãi nhau kịch liệt, cụ thể lý do cãi nhau là gì Chiêu Tài nhớ . chỉ nhớ ngày đó phụ thân và a cha đứng trong vườn, đột nhiên trời mưa tầm tả trút xuống, phụ thân và a cha cãi nhau đến mức mặt đỏ tai hồng, khi ấy phụ thân lại , “Ngươi là rắc rối.” Sau đó vừa biến ra cái ô che mưa, vừa kéo a cha tiến vào dưới ô, trong khi cả người của phụ thân lại đứng ngoài ô, bị mưa xối ướt sũng.

      Khắc khẩu và bắt nạt có nghĩa là người nọ đối xử với ngươi tốt, người đối xử tốt với ngươi là người mà cho dù lúc ấy chọc tức ngươi cũng là vì suy nghĩ cho ngươi, nỡ thấy ngươi sinh bệnh, nỡ thấy ngươi bị thương.

      Mà Tiễn Cơ đối xử với mình chẳng phải là như vậy hay sao?

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 28::.
      Thuốc sắc xong, đút cho người bệnh uống.

      Tiễn Cơ ngồi ở bên giường, nâng nửa thân của Chiêu Tài dậy rồi để Chiêu Tài dựa vào trước ngực của mình.

      Chiêu Tài mềm nhũn dựa vào ngực của Tiễn Cơ, phía sau lưng ràng cảm thụ được nhịp tim mạnh mẽ của Tiễn Cơ. biết vì sao mà đột nhiên đỏ mặt.

      Người phát sốt cho nên sắc mặt vốn ửng đỏ, Tiễn Cơ nào biết Chiêu Tài ngượng ngùng, nghĩ rằng đối phương bệnh quá nặng, bèn cầm lấy chén thuốc, múc từng thìa rồi chậm rãi đưa đến bên miệng của Chiêu Tài.

      Thuốc đặt ngay mũi, cho dù là nghẹt mũi nghiêm trọng nhưng Chiêu Tài vẫn ngửi được mùi đắng chát của thuốc Đông y.

      muốn uống…

      Trong đầu của Chiêu Tài lập tức lên ba chữ to, nhưng nghĩ lại liền nhớ ra thuốc này là do Tiễn Cơ đối xử vô cùng tốt với mình cực khổ sắc ra. Mèo con tùy hứng lại cau mày ngoan ngoãn mở cái miệng nhắn rồi húp cạn thìa thuốc.

      Mèo con bị bệnh rất chịu phối hợp nên đút thuốc cũng nhanh.

      Tiễn Cơ cầm cái bát xuống giường, vừa mới bước liền bị túm chặt, quay đầu lại nhìn thấy nửa thân mình của Chiêu Tài lộ ra ngoài, trán đắp khăn, cái miệng khẽ nhếch.

      Tùy tiện đặt cái bát lên ngăn tủ, Tiễn Cơ đè bả vai của Chiêu Tài để làm cho đối phương nằm xuống giường, sau đó nhanh chóng chỉnh lại chiếc khăn đầu của Chiêu Tài, “Chính mình sinh bệnh mà cũng biết chú ý chút nữa.”

      Chiêu Tài làm cho mình mở to mắt, suy nhược , “Ngươi….ngươi đừng , ở lại với ta .”

      Thần sắc khác thường chợt lóe lên trong mắt của Tiễn Cơ, chẳng lẽ Chiêu Tài thông suốt?

      Tiễn Cơ dám xác định, chừng là Chiêu Tài bị bệnh nên hồ đồ. Nghĩ như vậy, Tiễn Cơ cảm thấy đáng thương cho mình, vì sao lại coi trọng con mèo ngốc nghếch đần độn chỉ biết ham ăn ham ngủ!

      Chiêu Tài thấy Tiễn Cơ trả lời, nghĩ rằng đối phương muốn, liền nắm lấy y mệ của Tiễn Cơ rồi lắc lắc.

      Tiễn Cơ thở dài tiếng, đem cánh tay bại lộ ra bên ngoài của Chiêu Tài đặt vào trong chăn, “Hảo, .”

      Chiêu Tài hài lòng nhắm mắt mỉm cười, Tiễn Cơ từng , muốn cái gì cứ với , có thể đáp ứng đáp ứng. Cho nên sau khi nghe thấy Tiễn Cơ trả lời chắc chắn Chiêu Tài còn nghi ngờ gì nữa, nghĩ rằng người nọ nhất định lừa mình, vì vậy an tâm nằm ngủ.

      Sắc mặt của mèo con đỏ cách bất thường, bờ môi khô nứt, Tiễn Cơ làm sao có thể yên tâm bỏ lại Chiêu Tài mình ở trong nhà? Chuyện dọn quán bán mì sớm bị ném qua khỏi đầu, đánh cược thắng thua có đáng là gì?

      tại có chuyện gì có thể quan trọng hơn địa vị của Chiêu Tài ở trong lòng , Tiễn Cơ đưa ngón tay ẩm ướt vuốt ve lên bờ môi của Chiêu Tài. Lúc đầu dưới ngón tay còn cảm giác khô cứng, sau đó bị Tiễn Cơ thấm ướt khiến cho bờ môi trở nên mềm mại nhàng. Mấy ngày hôm trước chính mình còn trộm hôn ở chỗ này, Tiễn Cơ mỉm cười suy nghĩ, biết khi nào mới được mèo con chủ động hôn môi đây.

      Động tác của Tiễn Cơ rất , dừng môi của Chiêu Tài làm cho người ta ngứa ngáy, Chiêu Tài thè lưỡi ra, quấn lấy ngón tay của Tiễn Cơ rồi liếm mút, nhiệt độ nóng rực quấn lên ngón tay làm cho nhiệt độ cơ thể của Tiễn Cơ cũng bị tăng cao. fynnz.wordpress.com

      Chẳng qua là tăng nhiệt theo chiều hướng khác.

      Rút ngón tay ra hay là rút?

      Thiên nhân giao chiến trong đầu của Tiễn Cơ, rút ra luyến tiếc, rút ra mà cứ để mặc kệ thế này rốt cục như thế nào, cúi đầu nhìn đũng quần của mình bật ô Tiễn Cơ liền tự hiểu, nhưng Chiêu Tài vẫn bệnh, cứ như vậy mà cưỡng ép Chiêu Tài cũng cảm thấy áy náy. Tiễn Cơ lắc đầu, nhưng lại suy nghĩ, thân thể phát sốt nơi sắp sửa cất chứa dục vọng của mình càng thêm tiêu hồn.

      Hô hấp của Tiễn Cơ càng lúc càng bất ổn, ngón tay bị đầu lưỡi liếm mút cũng thành mà bắt đầu rút ra đút vào, bắt chước động tác vô cùng tình sắc.

      Nhận thấy ngón tay rút lui, Chiêu Tài vội vàng vươn đầu lưỡi quấn lấy, linh hoạt siết chặt, tinh tế liếm mút.

      Tiễn Cơ kinh ngạc, ngờ Chiêu Tài lại là con tiểu miêu háo sắc, đợi đến ngày hai người giao hợp nhất định phải bắt con mèo con này cùng với mình đem tất cả tư thế trong long dương thập bát thức ra nếm thử mới được.

      Tiễn Cơ bị suy tính khiến cho rung động, Chiêu Tài ngậm ngón tay của , nhàng rầm rì.

      thanh rất , Tiễn Cơ nghe thấy Chiêu Tài cái gì, bèn đưa lỗ tai đến gần.

      “Cá….” Chiêu Tài suy nhược , “Đừng chạy.”

      Hóa ra Chiêu Tài xem ngón tay của Tiễn Cơ thành miếng cá, Tiễn Cơ dở khóc dở cười, dục vọng của ở dưới này vô cùng khó chịu, vậy mà con mèo bị bệnh khiêu khích người ta lại xem là mỹ vị.

      Phẫn hận mà lập tức rút ngón tay ra, Chiêu Tài liền trợn mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm.

      Hừ, vậy ngươi cứ sống cùng với cá cả đời !

      Tiễn Cơ tìm khúc gỗ rồi buộc con cá khô lên, sau đó treo ở đầu giường

      Chẳng phải ngươi muốn ăn cá hay sao? Như vậy ta đặt nó ở trước mặt ngươi, cho ngươi mở mắt liền thấy cá, hít thở liền ngửi thấy mùi cá, chỉ là ăn được, cho chết ngươi luôn!

      Tiễn Cơ cười lạnh vài tiếng, khoanh tay dựa vào bên giường nhìn Chiêu Tài vô lực nâng tay, thè lưỡi muốn liếm cá khô, đáng tiếc cho dù cố gắng như thế nào vẫn thể vói tới. Cuối cùng chỉ có thể buông tha, hít hít cái mũi để ngửi mùi cá, chỉ như thế này cũng đủ rồi.

      Trong mắt của ngoại trừ cá chẳng lẽ có ta hay sao?

      Tiễn Cơ tức giận muốn bỏ sau lưng lập tức truyền đến giọng khàn khàn của Chiêu Tài, “Tiễn Cơ, ngươi ở lại với ta, cơ mà.”

      Vừa rồi còn xem mình là cá, tại lại nhận ra mình, Chiêu Tài a Chiêu Tài, ngươi như vậy là sao? fynnz810

      Chiêu Tài quả nhiên bị sốt đến hồ đồ, ý thức hết chín phần là mơ hồ, phần là tỉnh táo, nhưng phần tỉnh táo kia đều đặt hết lên người của Tiễn Cơ.

      Tiễn Cơ bĩu môi với con cá ở giường, “Trong mắt của ngươi chỉ có cá, có nó ở với ngươi là đủ rồi.”

      , , , ngươi….ngươi đừng .”

      ở lại làm gì? Ở trong phòng ngẩn người ra à? Ngươi cũng đâu thèm liếc mắt nhìn ta lấy cái?” ngờ trong những bắc đẩu thất tinh ở trời vậy mà cũng có ngày phải trở thành đố phụ, nhưng tình địch mà ghen tuông cũng phải là người, mà lại là con cá khô, là mất mặt mà.

      Chiêu Tài bị sốt hồ đồ, nhưng nghe thấy giọng điệu liền biết Tiễn Cơ khó chịu, cố gắng tập trung tầm mắt nhưng cứ luôn tan rã, thấy người, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Tiễn Cơ. Cố gắng tìm được điểm long lanh, biết đó là ánh mắt của Tiễn Cơ, liền trừng lớn mắt với ánh mắt của Tiễn Cơ, cách cẩn thận và tỉ mỉ, “Ta biết ngươi chạy, nhưng cá biết được.”

      Trong lời tỏ vẻ tin tưởng và ỷ lại vào Tiễn Cơ, rốt cục Tiễn Cơ cũng được chút an ủi, mặc dù Chiêu Tài hồ đồ nhưng cũng hiểu lý lẽ. Cảm xúc oán giận được gạt sang bên, thoát hài, leo lên giường ôm lấy thân mình nóng như lửa, tiếp tục suy nghĩ bậy bạ nữa, trông mong Chiêu Tài mau mau đổ mồ hôi, mau mau hạ sốt.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 29::.
      đêm chuyện, Tiễn Cơ ôm chặt Chiêu Tài vào lòng, mặc dù người nọ đổ mồ hôi đầm đìa nhưng cũng buông ra, cho đến sau nửa đêm vẫn ôm chặt Chiêu Tài mà chìm vào giấc ngủ.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, biết là buổi sáng hay là giữa trưa, Tiễn Cơ vừa mở mắt liền nhìn thấy con cá khô treo đầu giường, làm cho giật cả mình.

      Chiêu Tài cảm thấy nơi mà mình dựa vào hơi chấn động chút, chậm rãi tỉnh lại.

      “Tiễn Cơ….” Chiêu Tài lấy mặt cọ vào lồng ngực của Tiễn Cơ, “ còn sức.”

      Tiễn Cơ thấy sắc mặt của Chiêu Tài còn đỏ rực như hôm qua nữa, đưa tay thử nhiệt độ trán của đối phương, xác thực là hạ nhiệt, rốt cục sợi dây đàn căng thẳng ở trong lòng cũng được buông xuống.

      “Bệnh lai dữ sơn đảo, bệnh khứ như trừu ti, ngươi nằm nghỉ ngơi vài ngày .” (bệnh đến như núi đổ, bệnh như kéo tơ)

      Chiêu Tài ngoan ngoãn gật đầu, quào quào cái bụng của Tiễn Cơ rồi , “Ta đói bụng.”

      “Để ta nấu cho ngươi ăn.” Tiễn Cơ bước xuống giường.

      A, hôm nay Tiễn Cơ mắng là kẻ tham ăn lười biếng, Chiêu Tái càng thêm cả gan, “Ta muốn ăn cá tam bảo.”

      Tiễn Cơ mang hài, “Mùa đông thế này ta lấy trứng cá ở chỗ nào cho ngươi ăn đây?”

      “Vậy ăn cá chép kho.”

      Mang hài xong, Tiễn Cơ liền nhéo hai bên gò má mũm mĩm của Chiêu Tài, nhéo đến khi đỏ au mới thích ý lắc đầu , “Chưa hết bệnh, cấm ăn thức ăn dầu mỡ khó tiêu.”

      Chỉ là câu này của Tiễn Cơ, ngày đầu tiên Chiêu Tài hạ sốt liền bị bắt ăn cháo trắng và củ cải khô, nuốt vào lương thực vô vị nhạt nhẽo, ngay cả cá khô cũng cho ăn.

      Tiễn Cơ lại ở nhà với Chiêu Tài thêm ngày, hỏi Chiêu Tài muốn ăn cái gì vào lễ tất niên, sắp tới là lễ tất niên, trong nhà tuy rằng ít người nhưng vẫn phải đặt mua đồ tết.

      Chiêu Tài kêu mấy tiếng cá liên tục, muốn ăn cá. Tiễn Cơ vừa cười ha ha vừa nhéo mũi của Chiêu Tài, hỏi đối phương ngoại trừ cá còn muốn ăn gì nữa.

      Chiêu Tài nghiêng đầu suy nghĩ, đến khi xoay lại liền ra hơi hơn mười món ăn vặt, đều là những thứ mà Tiễn Cơ từng cho nếm thử, loại nào ngon, loại nào mỹ vị mèo con đều nhớ rất ràng.

      Chiêu Tài đọc tên của mấy món ăn vặt hoàn toàn chính xác, thua gì tiểu nhị trong tửu lâu đọc tên món ăn.

      Tiễn Cơ bỗng nhiên nhớ đến chuyện thuê cửa hàng mặt tiền, vì vậy liền tùy tiện viện cớ với Chiêu Tài mấy ngày qua mình mở quán, có tiền làm sao đặt mua đồ tết?

      Chiêu Tài vừa nghe xong liền phất tay đuổi người, “Ngươi nhanh , kiếm nhiều tiền chút, mua cho ta nhiều đồ ăn vặt, ta muốn nhiều nhiều bánh mè đen!”

      Tiễn Cơ đợi Chiêu Tài ăn xong cháo, lại dặn dò vài câu rồi mới .

      quen có người làm bạn, có Chiêu Tài, Tiễn Cơ mình khiên đòn gánh, trông có vẻ đơn chiếc bóng. fynnz.wordpress.com

      Khi có Chiêu Tài, đối phương dựa vào vai mà ầm ĩ om sòm, hoặc là nằm trong lòng của mà ngủ, Tiễn Cơ cảm thấy người này rất phiền nhưng cũng hiểu được lười biếng của Chiêu Tài, cho nên chưa bao giờ câu tàn nhẫn nào hoặc là đuổi Chiêu Tài . Sống vô số năm trời, Tiễn Cơ hạ giới bất quá chỉ vài năm mà cảm thấy cuộc sống trước kia đều là uổng phí, mình ở trong phủ đệ to lớn như vậy mà bằng vài năm sống thoải mái vui vẻ dưới trần gian.

      Chẳng mấy chốc vào trong thành, Tiễn Cơ bán lúc bèn kêu Trương Tam giúp xem quán.

      Trương Tam hỏi hôm nay vì sao Chiêu Tài đến, Tiễn Cơ chỉ là bị bệnh, ở nhà tịnh dưỡng. Trương Tam gật đầu, hỏi đâu nhưng Tiễn Cơ chỉ cười mà , nếu chuyện gì nắm chắc mười phần ra, tựa như cho Chiêu Tài biết chuyện tính thuê cửa hàng, phải là khách khí mà là muốn chờ cho đến khi chắc chắn mới cho Chiêu Tài biết, cho đối phương kinh ngạc, báo trước cho Chiêu Tài là vì sợ chuyện này thành khiến vui mừng của Chiêu Tài trở thành công dã tràng.

      Cửa hàng chính là trong số những cửa hàng mà xem, Tiễn Cơ có quyết định, sáng nay nghe Chiêu Tài chuyện càng thêm khẳng định, chờ mình thuê được cửa hàng, khai trương tiểu điếm, để cho Chiêu Tài làm tiểu nhị của mình, phải chịu giầm mưa dãi nắng, hai người cùng nhau kinh doanh tiểu điếm, hy vọng ăn nên làm ra.

      Tìm được người cho thuê, hai người nhanh chóng đàm phán, đối phương thấy Tiễn Cơ là người sảng khoái, cho nên đáng lý là phải thuê nửa năm lần sau đó lại thỏa mãn ý nguyện của Tiễn Cơ, tính theo quý, sau này cứ ba tháng thuê lần.

      Tiền để dành mất phần nhưng Tiễn Cơ đau lòng, số tiền này chi cho việc cần tiêu, có gan làm sao làm giàu?

      Sắp đến giờ ngọ, đợi bán xong mì Tiễn Cơ khiêng đòn gánh về nhà, Chiêu Tài ở trong nhà có ai chăm sóc, phải nhanh chóng trở về nấu cơm cho mèo con bị bệnh của ăn.

      Chiêu Tài nằm trong chăn lăn qua lăn lại đến giờ ngọ, có chút khó chịu, muốn tìm thức ăn. bọc chăn lên người rồi đẩy ra cửa phòng, vừa vặn chạm vào Tiễn Cơ cũng bước vào.

      Tiễn Cơ liền bế cả người lẫn chăn vào phòng, sau khi vào phòng liền dùng chân đóng lại cửa phòng rồi hung hăng , “Ngươi như vậy mà còn ra ngoài cho bị trúng gió nữa sao?”

      Chiêu Tài vặn vẹo ở trong chăn, “Đói muốn chết, ta nhà bếp để tìm đồ ăn mà.”

      Tiễn Cơ vỗ lên mông của mèo con xuyên qua lớp chăn, bộp bộp bộp, nhưng vì có lớp chăn nên mèo con đau, cau mày cách cợt nhả với Tiễn Cơ.

      “Trong nhà bếp có thức ăn, ngươi làm gì?”

      Chiêu Tài vẫn cười như trước, “ làm gì cả.”

      làm gì cả mà ngươi còn cười nữa sao?”

      “Chẳng phải ngươi trở lại rồi à.”

      “Đầy tớ hết ăn lại nằm, chờ ngươi hết bệnh ta chậm rãi xử lý ngươi.” Sợ Chiêu Tài tránh né, Tiễn Cơ cốc cái ở trán của Chiêu Tài mới chịu buông tay.

      Chiêu Tài bọc chăn, phát lại là cháo trắng liền cau mày, mặt mũi đầy nếp nhăn như lão thái thái tám mươi tuổi.

      “Như thế nào? thích ăn à?”

      Chiêu Tài chẹp chẹp miệng , “ vô vị, mà tại ta khỏe rồi, cần phải bữa nào cũng cháo trắng như vậy đâu….”

      Tiễn Cơ nhìn chằm chằm Chiêu Tài, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, cũng có tinh thần hơn, vì vậy mới gật đầu, để Chiêu Tài chờ trong nhà bếp, còn hái vài bó rau xanh rồi đem về băm , sau đó đặt thớt.

      Chiêu Tài ngoái cổ hỏi, “Tiễn Cơ, ngươi định nấu món gì vậy?”

      “Cơm trộn rau.”

      “Cơm trộn….rau? Cơm và rau?” Chiêu Tài bày ra vẻ mặt đau khổ, “Như vậy có cái gì mà ngon.”

      Tiễn Cơ nhếch môi cười, “Cơm trộn rau lạp xưởng.”

      “Lạp xưởng!” Hai mắt của Chiêu Tài lập tức bừng sáng, bèn vây quanh bên người của Tiễn Cơ, tìm kiếm lạp xưởng.

      Tiễn Cơ lấy ra khúc lạp xưởng ở trong gánh hàng mà lúc trước mua, thái ra từng miếng tròn rồi bỏ vào nồi, cùng nấu chung với gạo trắng, đợi cho cơm chín lại đổ thêm chút nước rồi khuấy đều, đến khi sắp sôi đổ tất cả rau xanh băm vào nồi, chỉ cần đợi nóng lên có thể múc ra ăn. fynnz810

      Khi ngang qua hàng bán đồ khô, Tiễn Cơ dự đoán được Chiêu Tài muốn ăn cháo trắng nữa, vì vậy sớm mua khúc lạp xưởng để dành. Nếu Chiêu Tài chưa khỏi bệnh Tiễn Cơ trói lại, cho ăn bậy.

      Trong nhà bếp rất nóng, Chiêu Tài nóng đến mức phải buông chăn, tiếp nhận bát cơm rau trộn lạp xưởng, trước tiên gắp lạp xưởng ăn, vị giác vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, lạp xưởng nhanh chóng bị ăn sạch. nhìn vào bát của Tiễn Cơ, lại nhìn vào nồi, dám lên tiếng, tiếp tục ăn phần cơm và rau trộn trong bát của mình.

      Ăn đến nửa liền phát còn miếng lạp xưởng lọt ở bên trong cơm, lập tức gắp lấy rồi đặt vào miệng như trân bảo, dùng đầu lưỡi tinh tế nhấm nháp, lúc đẩy lên hàm , lúc đặt dưới đầu lưỡi, lúc lâu mới quyến luyến nuốt vào.

      Đột nhiên cái bát bị Tiễn Cơ đoạt lấy. Chiêu Tài vừa phản ứng cái bát được nhét trở lại trong tay — ở mặt có thêm lớp lạp xưởng đầy mỹ vị.

      Chiêu Tài cảm động mà hít hít cái mũi, nuốt vào miếng lạp xưởng sớm còn mùi vị, “Tiễn Cơ, ngươi đối đãi với ta tốt, ta làm đầy tớ cho ngươi cả đời.”

      Tiễn Cơ hừ hừ chuyện, vừa nuốt cơm trộn rau vừa suy nghĩ, “Cái gì mà đầy tớ với đầy tớ, ta chỉ muốn ngươi làm nam thê cả đời cho ta!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :