1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiêu tài - Chu Tiểu Man (36c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 17 – 18::.
      Đối với những gì có lợi cho mình Chiêu Tài nhớ rất kỹ.

      Khi Tiễn Cơ bảo là về phòng ngủ, cửa vừa đẩy ra bóng đen bên cạnh bỗng nhiên chợt lóe lên, đợi phản ứng trở lại Chiêu Tài nghênh ngang ngồi ở giường, vói tay kéo lấy cái chăn.

      Tiễn Cơ thản nhiên chậm rãi bước vào, sau đó đóng cửa lại, đứng bên giường rồi cúi đầu nhìn Chiêu Tài, lời nào, cũng có bất kỳ động tác gì. Chiêu Tài bị nhìn như thế cảm thấy rất mất tự nhiên, vì vậy cứ cầm chặt góc chăn, khi nhìn Tiễn Cơ, khi nhìn hết thứ này sang thứ nọ.

      Tiễn Cơ nhếch môi cười, vừa hé miệng Chiêu Tài ném chăn rồi nhảy xuống giường, định chạy trốn.

      Tiễn Cơ nắm lấy y phục của , kéo quay ngược trở lại rồi vừa cười vừa hỏi, “Chạy đâu?”fynnz.wordpress.com

      Chiêu Tài giương nanh múa vuốt , “Ngươi dùng vẻ mặt như xem cá để nhìn ta, ta chạy chẳng phải là kẻ ngốc hay sao?”

      “Ngươi vốn là kẻ ngốc.” Tiễn Cơ nắm lấy Chiêu Tài rồi ném lên giường, “Ta phải là mèo, làm sao lại có hứng thú đối với cá?”

      “Thèm ăn và hứng thú giống nhau.” Chiêu Tài cố sống cố chết mà biện giải.

      Tiễn Cơ gật đầu đồng ý, sau khi nằm lên giường bảo Chiêu Tài biến thành mèo nếu muốn ngủ giường.

      Chiêu Tài hiểu, nằm bẹp giường, nhấc đầu lên hỏi, “Vì sao?”

      vì cái gì cả!”

      Chiêu Tài cách đầy giễu cợt, “Khi ta ở nhà muốn ngủ thế nào liền ngủ thế ấy!”

      Tiễn Cơ tàn nhẫn ra , “ tại ngươi ở nhà của ta, Miêu! Đại! Tiên!”

      Nửa câu đầu làm cho Chiêu Tài xụi lơ, ba chữ sau lại biết vì lý do gì mà khiến thần kinh của nhói đau. Chiêu Tài kích động gào to nhảy dựng lên, đứng giường nhìn xuống Tiễn Cơ, hung tợn , “Hôm nay nếu ngươi cho ta biết là vì sao ta ngủ, cũng làm cho ngươi mất ngủ luôn.”

      Tiễn Cơ phiền muộn, có sức ầm ĩ với Chiêu Tài, mất kiên nhẫn mà đưa lưng về phía Chiêu Tài rồi , “ nên nhiều lời nữa, hai người ngủ rất chật, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

      Chiêu Tài rất tin lời của Tiễn Cơ, liền a tiếng rồi ngồi xuống mà ôm hai chân, sau đó chui xuống chân của Tiễn Cơ, chậm rãi ra nguyên hình.

      Tiễn Cơ quay đầu lại nhìn, xác định là Chiêu Tài biến thành mèo con mới yên tâm nằm xuống. nghiêng người nằm, nhìn bàn tay nắm chặt, ngón tay bị Chiêu Tài liếm dần dần vươn ra, qua lâu như vậy mà độ ấm ở mặt vẫn còn, đột ngột đến mức làm cho người ta thể xem .

      Xuyên qua cửa sổ, Tiễn Cơ nhìn lên bầu trời đầy sao, chỉ thấy hồng loan tinh động, thở dài, nhớ đến chính mình trong lúc vô tình tự tay thắt sợi dây đỏ lên cổ của Chiêu Tài, thầm nghĩ: Có lẽ Nguyệt lão lừa bọn họ. (hồng loan tinh động = sao Hồng Loan bắt đầu hoạt động, đưa đẩy đến tình duyên gặp gỡ và sau đó tiến tới hôn nhân.)

      ……………

      Sáng hôm sau, Chiêu Tài mở mắt ra, chớp mắt vài cái, buông ra tứ chi ôm chân của Tiễn Cơ, nhảy xuống giường rồi nhảy ra ngoài cửa.

      Khi Tiễn Cơ ra liền nhìn thấy Chiêu Tài ngồi chồm hổm dưới đất, cái thân hơi nghiêng, móng vuốt bé xíu quơ tới quơ lui.

      Tiễn Cơ ngửa đầu hỏi, “Ngươi làm gì vậy?”

      Chiêu Tài vẫn giữ nguyên động tác như trước, cười ha ha đáp lại, “Lấy cá khô ăn!”

      “Còn chưa phơi khô mà, chưa ăn được đâu.”

      Chiêu Tài “A?” tiếng, ngừng quơ móng vuốt, vẻ mặt thể tin được.

      “Dùng muối ướp để cho nó khỏi bị ươn, sau khi phơi khô hơi nước bốc lên.” Tiễn Cơ mở ra hai tay, Chiêu Tài nhảy xuống, “Bây giờ vẫn chưa đến lúc ăn được, đợi cho thịt cứng lại mới có thể ăn, đến lúc đó kho nồi, bảo đảm ăn cực ngon.”

      Chiêu Tài nghe Tiễn Cơ miêu tả mà nước miếng chảy giàn dụa, cái mông hạ xuống, hai chân trước cũng đặt xuống đất, sau đó nhào cả người vào trong lòng của Tiễn Cơ, “Ngươi được ăn vụng nha!”

      Tiễn Cơ gật đầu, tay ôm lấy Chiêu Tài, trọng lượng của mèo con rất , giống như tồn tại, biết mấy con cá bị Chiêu Tài ăn xong chui vào nơi nào.

      Chiêu Tài ở đây mấy ngày, dĩ nhiên quen với sinh hoạt hằng ngày của Tiễn Cơ, nhảy xuống khỏi vòng tay của Tiễn Cơ rồi biến thành thiếu niên mặt đen, cùng Tiễn Cơ xúc miệng rửa mặt.

      Điểm tâm là món khoai lang còn lại của ngày hôm qua, Tiễn Cơ ăn hai củ, Chiêu Tài cũng ăn hai củ, còn dư lại củ, Chiêu Tài duỗi tay ra định cầm lấy lại chạm phải ánh mắt của Tiễn Cơ, liền sợ hãi rút tay về, sau đó mỉm cười ngây ngô. fynnz810

      Chiêu Tài kỳ lạ, khi nhát gan sợ hãi, khi chẳng e ngại chuyện gì, Tiễn Cơ chỉ cảm thấy đủ loại tính cách của Chiêu Tài đều rất thú vị, vì vậy liền hào phóng , “Đêm qua ăn nhiều rồi, còn cái này thưởng cho ngươi ăn.”

      Chiêu Tài hớn hở vui mừng cầm lấy củ khoai, chạy đến bên cạnh Tiễn Cơ rồi dùng mặt cọ cọ đối phương.

      Mèo con rất thích cọ người, đây là tỏ vẻ vô cùng thân thiết, trước kia Tiễn Cơ phát Chiêu Tài có thói quen này, nhưng gần đây Chiêu Tài mới hay làm như vậy. Bộ lông mềm mại cọ vào người đương nhiên là thoải mái, nhưng tại Chiêu Tài là bộ dáng thiếu niên, cứ cọ như vậy cũng thích hợp cho lắm.

      Trong lòng của Tiễn Cơ nghĩ như thế, nhưng ngăn cản, ngược lại còn hé miệng mỉm cười, giống như dung túng.

      Chiêu Tài cầm củ khoai liên tiếp đưa lên mũi ngửi mà chịu ăn. Ở bên cạnh ngồi nhìn Tiễn Cơ đem đủ loại nguyên liệu nấu ăn đặt vào trong gánh hàng, nâng dậy đòn gánh, phía trước là bếp lò, phía sau là thùng gỗ chứa đầy cá.

      Chiêu Tài đóng cửa rồi khóa lại cẩn thận, sau đó biến thành con mèo con nhảy lên vai của Tiễn Cơ, đây là vị trí của , ai có thể chiếm được.

      bên vai khiêng đòn gánh, có thêm chút trọng lượng của Chiêu Tài căn bản cũng thành vấn đề.

      Tiễn Cơ thẳng hướng ra chợ, Chiêu Tài nằm vai Tiễn Cơ ăn xong củ khoai, cửa thành xuất trước mắt, ngáp cái rồi nhảy xuống đất, biến thành thiếu niên cùng Tiễn Cơ vào chợ trong thành.

      Trương Tam cũng vừa đến đây lâu, bày hàng, nhìn thấy Chiêu Tài và Tiễn Cơ tiến đến liền cười , “Đường đệ của ngươi tính ở nhà của ngươi lâu dài luôn à?”

      “Đúng vậy.” Tiễn Cơ vừa đáp lời Trương Tam vừa sai Chiêu Tài giúp mình dọn quán, “Phụ mẫu của muốn giúp ta tay, học buôn bán.”

      Chiêu Tài quay đầu xen mồm vào, “Phụ thân của ta mới là nỡ a.”

      Tiễn Cơ đẩy mặt của ra rồi hung hăng , “Chăm chỉ làm việc!”

      Chiêu Tài hừ tiếng, đem thùng gỗ nhấc đến quầy hàng bên cạnh, dọn cái băng ghế đặt ở mặt sau.

      Tiễn Cơ chuyện với Trương Tam xong, vừa xoay người liền nhìn thấy Chiêu Tài kéo lấy đầu cá mà chảy nước miếng.

      Tiễn Cơ kêu tên của tiếng, Chiêu Tài liền lau khóe miệng rồi trả lời, “Cái gì?”

      “Nhìn xem ngươi có ăn vụng hay .”

      “Xí, ta đường đường là miêu đại tiên làm sao lại làm ra chuyện như vậy.” Chiêu Tài hạ thấp giọng, bị Trương Tam nghe thấy, nhưng khí thế và tư thái chuyện so với lần đầu vênh váo hung hăng khi bị Tiễn Cơ bắt được cũng khác là bao.

      Tiễn Cơ cảm thấy buồn cười, có lẽ vết sẹo mặt của Chiêu Tài hết đau, hay là Chiêu Tài có trí nhớ quá ngắn?

      Mỗi khi nhìn thấy bộ dáng dương dương tự đắc của Chiêu Tài Tiễn Cơ nhịn được mà muốn đả kích chút, khi nhìn thấy Chiêu Tài sở thích ngược đãi này lập tức nhảy ra, mà con mèo ngốc lại biết, cho nên cứ liên tục bị Tiễn Cơ khi dễ, hết khi dễ lại chà đạp, hết chà đạp lại đả kích, nhưng quá bao lâu lại giống như tiểu cường giẫm mãi chết, tiếp tục khôi phục sức sống như trước. (tiểu cường=con gián)

      Miêu đại tiên khoe khoang xong liền bị Tiễn Cơ đả kích, “Ba con cá lần trước….”

      Chiêu Tài xụ mặt, sau đó biện giải cách mất tự nhiên, “Đây là lần hiểu lầm xinh đẹp.”

      Tiễn Cơ kéo sợi dây đỏ cổ của Chiêu Tài, làm cho nó lộ ra ngoài, “Đúng là rất đẹp.”

      Chiêu Tài lập tức ủ rũ, ngoan ngoãn ngồi bán cá.

      Đến phiên chợ, người càng lúc càng đông, Tiễn Cơ bán mì rất đắt hàng, thùng cá của Chiêu Tài cũng chỉ còn lại vài con cá .

      vị khách lần trước đến ăn mì cá viên đứng trước quán của Tiễn Cơ mà hỏi, “Hôm nay có mì cá viên hay ?”

      Tiễn Cơ vừa cười vừa , “, tối hôm qua có làm.”

      Vị khách hơi thất vọng, “Còn mì gì , cho đại bát .”

      “Có ngay.”

      Tiễn Cơ bận rộn nấu mì, khi chờ nước sôi dùng khóe mắt lén nhìn Chiêu Tài. Mèo con khi nghe thấy hai chữ cá viên ánh mắt liền nhìn vào thùng gỗ của mình, chỉ tiếc là cũng có cá viên, vì thế chỉ thấy mình vẫn còn than thở.

      Vị khách ăn xong rồi trả tiền rời , Chiêu Tài thở dài tiếng, sau đó lại dời mắt .

      Tiếng thở dài nhàng, nhưng rơi vào lòng của Tiễn Cơ lại nặng như núi Thái Sơn, cứ lẩn quẩn thể tiêu tán, sau khi bán xong mì liền qua loa thu dọn quán rồi kéo Chiêu Tài chạy về nhà.

      “Tiễn Cơ, cá chưa bán hết mà.” Tuy rằng cũng luyến tiếc nhưng Chiêu Tài vẫn ra, so với cầm trong tay làm cho nước miếng chảy giàn dụa bằng lập tức bán , mắt thấy tâm phiền, giảm bớt nhớ thương trong lòng. fynnz.wordpress.com

      đường về nhà, Tiễn Cơ vừa vừa , “Cá quá , bán được.”

      Chiêu Tài nhảy lên trước mặt , “ cách khác chính là đêm nay có cá ăn?”

      Mèo con loạng choạng bước , nhưng nhắc đến cá là tự nhiên mặt mày hớn hở, hai mắt sáng trưng. Tiễn Cơ thấy đơn thuần nên đành thu lại lời ác độc, “Ừ, muốn ăn cá gì?”

      Chiêu Tài còn chưa mở miệng Tiễn Cơ hỏi, “Cá viên thế nào?”

      “Tiễn Cơ, ngươi lợi hại!”

      Vẻ mặt kinh ngạc của Chiêu Tài bị Tiễn Cơ thu vào đáy mắt, trong lòng biết nhưng vẫn cố ý hiểu mà hỏi lại, “Lợi hại chỗ nào?”

      Chiêu Tài nghiêm túc , “Thuật đọc tâm!”

      “Ta đâu có biết.”

      “Ngươi gạt ta.”

      “Nếu ta biết làm sao lúc trước lại bị ngươi ăn vụng ba con cá?”

      “A? Rất có đạo lý!”

      Tiễn Cơ xót xa , “Vừa rồi là ai thừa nhận ăn vụng, còn giả vờ bảo là lần hiểu lầm xinh đẹp?”

      tốt! Chiêu Tài cả kinh, cất lên giọng cợt nhả pha trò, “Đây cũng là lần hiểu lầm xinh đẹp.”

      Tiễn Cơ cười lạnh, “Ngươi nghĩ là ta giống ngươi hay sao?”

      Chiêu Tài cảm thấy khó hiểu, “Giống chỗ nào?”

      “Ngốc!”

      “Rốt cục là sao a, ngươi đừng mắng ta mà.”

      Vậy mà còn hiểu, Tiễn Cơ đảo hai tròng mắt, ra câu ràng, “Ngốc muốn chết.”

      Chiêu Tài chịu bỏ qua, “Ta khiêm tốn thỉnh giáo mà, ngươi đừng mắng ta nữa.”

      Tiễn Cơ chịu nổi, dừng chân rồi ngoắc ngoắc Chiêu Tài.

      Chiêu Tài lập tức thò đầu sang, trong mắt tràn ngập tò mò, “Cái gì? Cái gì?”

      Tiễn Cơ nắm lấy lỗ tai của Chiêu Tài, sau đó hít vào hơi rồi dùng hết toàn lực để rống lớn, “TA NGỐC GIỐNG NHƯ NGƯƠI!”

      Lỗ tai truyền đến trận ô ô, Chiêu Tài bị Tiễn Cơ hét vào màng tai đến mức choáng váng hoa mắt, lảo đảo vài vòng, sau đó tiếng bịch vang lên, giữa trung xuất con mèo tam thể ngã xuống đất rồi bất tỉnh.

      Tiễn Cơ hề ngạc nhiên, nhặt Chiêu Tài lên vai của mình, mặt mày hớn hở về nhà.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      ::Chương 19 – 20::.
      Mấy ngày sau Chiêu Tài vẫn nhìn chằm chằm con cá phơi khô mái hiên. Phàm là mỗi khi ngang qua nơi đó phải dừng lại để nhìn chút, nhìn đến khi chảy nước dãi, rốt cục là bị Tiễn Cơ nhéo lỗ tai lôi .

      “Tiễn Cơ, cá khô còn chưa phơi xong nữa sao?”

      Những lời này Tiễn Cơ mỗi ngày đều phải nghe lúc, nhớ là mình trả lời câu này bao nhiêu lần với Chiêu Tài, “Vẫn chưa xong.”

      Chiêu Tài thở dài, nhớ thương hồi, “Vì sao vẫn chưa xong vậy…”

      Hạ thu đến, mùa thu ngắn ngủi trôi qua như cơn gió thoảng, chớp mắt lập đông.

      Con cá mà ngày đó Chiêu Tài dùng cái đuôi để câu lên sớm bị ăn sạch. Cá khô kho với tàu vị yểu, cắn miếng bên trong lộ ra màu hồng sẫm, Chiêu Tài phe phẩy cái đuôi, sung sướng ăn cá, quá vài ngày lại mang mâm cá khô phơi. Buổi tối khát nước rồi điên cuồng ôm bát mà uống. Ban đêm lại dậy tiểu tiện, cái chăn mở ra mở vô, làm cho hơi ấm trong chăn đều bị thoát khiến Tiễn Cơ lạnh đến mức hắt xì, trả thù bằng cách nhéo đến nhéo lui hai bên má của Chiêu Tài cho đời mới hết giận.

      Quá mấy ngày, Chiêu Tài nhớ thương cá khô, cãi nhau trận để bắt Tiễn Cơ làm nhiều chút, như thế muốn ăn khỏi phải chờ lâu.

      Tiễn Cơ nhớ đến ban đêm bị lạnh cho nên cho chịu làm cho Chiêu Tài

      Chiêu Tài kéo ra sợi dây đỏ cổ của mình, nâng cằm khoa trương , “Ta làm đầy tớ cho ngươi lâu như vậy~~, cho ta ăn vài con cá khô có đáng là gì.”

      Tức giận đến mức Tiễn Cơ bóp cổ của Chiêu Tài ri lắc lắc, “Muốn ăn tự mình câu.”

      “Tự mình câu tự mình câu, đâu phải là ta biết.”

      Tiểu tử kia vênh váo tự đắc cầm lấy cần câu, tự mình ra bờ sông câu cá. Tuy rằng câu được lúc bất giác ngủ gật, nhưng từng có kinh nghiệm bị cắn đuôi nên cuối cùng cũng nhớ mà biến thành hình người để ngủ.

      Cứ như vậy qua hơn nửa tháng, Chiêu Tài câu được hơn mười con cá, Tiễn Cơ lần lượt ướp muối, dựa theo trình tự trước sau mà phơi dưới mái hiên. Nay vào đông, dưới mái hiên treo đầy cá khô, chẳng khác gì bức rèm che. fynnz.wordpress.com

      Chiêu Tài còn ngại đủ, khiêng cần câu ra ngoài.

      Tiễn Cơ vội vàng kéo lại, “Trời lạnh như thế, sông đều đóng băng cả rồi.”

      Chiêu Tài hếch mũi, “Ta là miêu đại tiên, ta biết pháp lực!”

      Tiễn Cơ cười ha ha tiếng, sống chung với Chiêu Tài mấy tháng nhưng chưa bao giờ thấy Chiêu Tài sử dụng pháp lực, còn tưởng rằng con mèo ngốc này biết gì khác ngoài biến hình.

      Chiêu Tài nghe ra tiếng cười của Tiễn Cơ hàm chứa ý tứ trào phúng, liền miệt thị , “Cười cái quái gì, pháp lực của miêu đại tiên ta làm sao có thể tùy tiện sử dụng cho phàm nhân mấy người xem cơ chứ?”

      “Đúng là thể.” Tiễn Cơ nghiêm túc gật đầu, “Cho nên tình nguyện trộm cá bị bắt làm đầy tớ cũng thể sử dụng pháp lực.”

      Chiêu Tài tức giận chỉ vào Tiễn Cơ, “Ngươi!”

      Tiễn Cơ cười cách cợt nhả, “Ta cái gì?”

      “Hừ, lúc ấy ta bị mất sức, thể sử dụng pháp lực.”

      “Vậy lần đầu tiên bị đói sao, pháp lực dùng để làm gì?”

      “Ta….” Pháp lực của nhiều nhất chỉ có thể phá vỡ mặt băng, mà làm được như thế mệt muốn chết rồi, Chiêu Tài lắp bắp, vung y mệ , “Ngươi cũng phải miêu tiên, có ngươi cũng biết.”

      Tiễn Cơ cười cười, mấy thứ pháp lực còn biết nhiều hơn cả Chiêu Tài, căn bản chỉ là Chiêu Tài hết ăn lại nằm, chịu tu luyện nên mới rơi vào tình cảnh này.

      Chiêu Tài thấy bộ dáng như muốn chỉ điểm của Tiễn Cơ, liền chột dạ chuyển đề tài, “Tiễn Cơ, khi nào có thể ăn cá khô?”

      “Vì sao lại là câu này.” hơn nửa năm, chấp niệm của Chiêu Tài quả phải người bình thường có thể sánh bằng.

      thể hỏi sao? Ngươi có vấn đề gì?”

      “Khi nào ăn được ta cho ngươi biết, ngươi cần mỗi ngày đều hỏi như vậy.”

      Chiêu Tài cười cười, tiến đến bên cạnh Tiễn Cơ, cọ vào bờ vai của đối phương rồi , “Ta chỉ tò mò thôi.”

      Tiễn Cơ nắm lấy lỗ tai mềm mại đầy lông của Chiêu Tài để chơi đùa, “Nếu ta mỗi ngày đều hỏi ngươi vì sao ngươi bỏ nhà rời thế nào?”

      Sắc mặt của Chiêu Tài từ trắng chuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển sang đen, đủ loại màu sắc thay nhau xuất trận, cuối cùng mới khôi phục vẻ mặt kiêu ngạo làm nũng của mình, “Hừ, cho hỏi thôi, dù sao ta cũng có thể ăn cá sống.” Nhanh như chớp tiến vào phòng, lăn lộn giường.

      Đầu giường có đặt lò sưởi ở bên dưới, cho dù có da lông ấm áp nhưng Chiêu Tài vẫn thích lăn lộn ở mặt .

      Trước khi ngủ Tiễn Cơ tắt lửa, tiểu tử kia lại lộ ra vẻ mặt khó chịu,

      tắt sáng mai ta chờ ăn thịt mèo.”

      Chiêu Tài dựng thẳng bộ lông, cột sống nâng lên cao ngất, cực kỳ đề phòng, “Ngươi dám!”

      Tiễn Cơ vừa cười vừa nhìn con mèo con cách lưu manh, sau đó , “Thịt mèo nướng chín đặt ở trước mặt ta ngươi xem, ta có ăn hay ?”

      Chiêu Tài suy nghĩ, nếu đổi lại là , con cá lớn đặt ở trước mặt mà ăn chẳng phải là kẻ ngốc hay sao! Vì vậy mới tiếp tục so đo với Tiễn Cơ.

      Tiễn Cơ cởi hài rồi lên giường, Chiêu Tài tự động nằm úp sấp lên bắp chân của , hai chân trước ôm lấy chân của Tiễn Cơ, thản nhiên cọ trước cọ sau, cọ đến khi cả người thư thái mới chịu hạ cái đuôi xuống rồi an phận nằm ngủ.

      Chiêu Tài trùm chăn kín mít, cái chăn phập phồng theo hô hấp của , cũng chẳng sợ làm mình ngạt thở.

      Tiễn Cơ lặng lẽ thở dài, chống hai tay ngồi dậy, nhưng nửa thân dưới vẫn nhúc nhích, sợ đánh thức Chiêu Tài. xốc lên góc chăn, làm cho cái mũi của Chiêu Tài lộ ra ngoài, xác định cái chăn rơi xuống mới yên tâm nằm xuống ngủ.

      Nửa lòng bàn chân lộ ra ngoài, trời mùa đông lạnh thấu xương, cũng may Chiêu Tài ôm chân Tiễn Cơ, cho nên chỉ trong chốc lát liền trở nên ấm áp. Chiêu Tài cẩn thận nên bị trượt từ bắp chân xuống chút, trong lúc mơ màng mà khẽ động đầu lưỡi, vừa liếm môi vừa bò lên.

      Tiễn Cơ cảm thấy ở bắp chân bị cọ cọ bởi cái bụng đầy lông mềm mại, nhàng nở nụ cười, biết trong hai người bọn họ là ai nợ ai.

      nghi hoặc của Tiễn Cơ chỉ biểu hiển phương diện ngủ, ngày thường ra quán, chỉ cần Chiêu Tài ngồi xuống bên quầy hàng cặp mắt của đối phương bắt đầu lướt , nhất thời hề ngừng lại, nhìn lung tung khắp nơi.

      Bên đường là quầy bán hàng ăn vặt, chiếc xe hàng rong nhắn được đẩy ngang qua trước mặt, đối diện là quán hoa quả khô, phàm là có liên quan đến thức ăn thể thiếu ánh mắt như kẻ trộm của Chiêu Tài lướt đến.

      Dùng tiền mua có, đến trộm Chiêu Tài lại sờ lên sợi dây đỏ quen đeo cổ, cho dù trăm tám mươi cái lá gan cũng dám. Vì thế chỉ còn lại chiêu cuối cùng, nhìn thức ăn ngon, lại nhìn Tiễn Cơ, lấy tay ấn lên bụng cái rồi ngập ngừng , “Tiễn Cơ, đói bụng quá à.” fynnz810

      Biết là Chiêu Tài giả vờ, Tiễn Cơ mắng hai ba câu hoặc là cốc đầu vài cái, cuối cùng vẫn hùng hùng hổ hổ lấy tiền đưa cho Chiêu Tài tự mua về ăn.

      Con mèo con tham ăn thực được mưu đồ liền nhận tiền, cười ngoác cả miệng, thẳng tiến đến quầy bán hàng ăn vặt.

      Cũng may Chiêu Tài xem như có lương tâm, mỗi lần mua trở về miếng đầu tiên đều để cho Tiễn Cơ ăn trước. Tiễn Cơ vốn thích ăn vặt, nhưng nhìn thấy Chiêu Tài lộ ra vẻ mặt luyến tiếc liền quyết tâm nếm lấy mỹ vị, đùa giỡn cái tật tham ăn siêu việt của Chiêu Tài.

      Chiêu Tài vừa mới hé môi thấy Tiễn Cơ đưa đầu ra, hai tay của theo bản năng mà co rụt lại.

      Tiễn Cơ táp ngụm khí, lập tức trợn mắt nhìn Chiêu Tài.

      Chiêu Tài ngượng ngùng cười cười, lại lần nữa đưa ra, giọng , “Ăn ít chút…”

      Hừ, bảo ta ăn ít, ta làm như vậy!

      Tiễn Cơ há to mồm, ăn luôn phần ba miếng bánh trong tay của Chiêu Tài, làm cho Chiêu Tài đau lòng, đấm ngực giậm chân mà giận dỗi.

      Tiễn Cơ cất tiếng cười to, tiếp tục rao hàng.

      Nếu Chiêu Tài lời nào, chỉ dùng ánh mắt đáng thương để lén nhìn Tiễn Cơ, khi Tiễn Cơ vui vẻ sờ sờ đầu của rồi , “Ta đói bụng, ngươi ăn .”

      Chiêu Tài vui sướng mà múa tay múa chân, ngay cả Trương Tam ở quầy bên cạnh cũng nhịn được mà cười rộ lên.

      Chiêu Tài nghiễm nhiên trở thành thú vui cho bọn họ, cần làm gì cả, chỉ cần động tác, ánh mắt, bộ dáng ngốc nghếch khờ khạo đủ làm cho người ta bật cười, mà quyền lợi bắt nạt Chiêu Tài chỉ mình Tiễn Cơ được hưởng.

      Buổi tối, Tiễn Cơ kiểm tra hũ đựng tiền, Chiêu Tài khoát hai chân trước lên đùi của rồi ngóc đầu hỏi, “Tiễn Cơ, để dành bao nhiêu rồi?”

      “Tiền đều bị ngươi lấy để mua đồ ăn vặt hết rồi, còn để dành được bao nhiêu cơ chứ?” Tiễn Cơ nắm Chiêu Tài lên rồi ném con mèo xuống chân giường.

      Chiêu Tài lăn vòng, chấn hưng tinh thần mà bước mèo quay trở lại, “Ta mới ăn có chút tiền của ngươi, mỗi ngày ngươi đều nhét vào rất nhiều đồng xu cơ mà!”

      Lời này phải giả, tiêu nhiều tiền hơn nhưng cũng kiếm tiền nhanh hơn. So với phần tiêu xài số tiền để dành lại tăng nhiều hơn. Tiền xu để dành đổi thành bạc vụn, bất tri bất giác cái hũ để dành tiền của Tiễn Cơ phủ kín lớp bạc vụn ở dưới đáy.

      Đương nhiên Tiễn Cơ cho Chiêu Tài biết. Con mèo con kia có tiếng là khen chút liền hất mặt lên trời, tốt với nó được đằng chân lên đằng đầu, được tấc lại muốn tiến thêm thước, bày ra bộ dáng miêu thiếu gia, miêu đại tiên, ẹo qua ẹo lại với . nào là hồ lô ngào đường, há cảo, khô cá chỉ vàng, phàm là những gì Chiêu Tài thích ăn nhất định bỏ sót, thản nhiên báo danh đồ ăn ở trước mặt Tiễn Cơ, cũng ngại lãng phí nước miếng. fynnz.wordpress.com

      Mỗi lần Tiễn Cơ nghe liệt kê tràng đều nhéo hai bên má của rồi hỏi, “Cái tên Chiêu Tài này đến đây để chiêu tài cho ta hay là đến đây để làm ta bại tài hả?”

      Chiêu Tài tỏ vẻ cả giận, “Đương nhiên là đến chiêu tài!” Đáng tiếc mặt của vẫn bị nhéo căng cho nên hoàn toàn có khí thế hùng hổ gì cả.

      Khóe miệng của Tiễn Cơ khẽ run rẩy, “Vậy ngươi chiêu tài đến cho ta xem!”

      Chiêu Tài ngồi nghiêm chỉnh, nâng lên móng vuốt nhắn của con mèo con, bắt đầu vẫy vẫy.

      Tiễn Cơ nhìn chớp mắt, xem Chiêu Tài có thể đưa đến cái gì cho .

      Nửa khắc sau, chẳng có gì cả, Chiêu Tài tiếp tục chai mặt mà vẫy móng vuốt, kết quả vẫn như trước.

      sớm đoán được như vậy, nhưng Chiêu Tài vẫn cố tình làm ra bộ dáng ta có thể chiêu được tài đến, mông ngồi giường, sống lưng dựng thẳng, con mèo con vẫy vẫy vẫy.

      “Tài đâu?”

      Chiêu Tài e hèm cổ họng, “Đợi chút có.”

      Tiễn Cơ lại chờ thêm chút, nhìn Chiêu Tài có thể làm ra được cái gì. Tiễn Cơ nhếch môi chờ xem diễn.

      Chiêu Tài vẫy tay đến mức mỏi nhừ, mông cũng tê rần, con mắt đảo quanh nơi hốc mắt, lén nhìn Tiễn Cơ, vừa liếc mắt cái liền thấy Tiễn Cơ cũng nhìn mình.

      Nụ cười của Tiễn Cơ rất thẳng thắn vô tư, Chiêu Tài cảm thấy bi quan.

      Tiễn Cơ thu hồi nụ cười, ánh mắt trở nên sắc bén, Chiêu Tài sợ chết khiếp, lập tức bỏ chạy.

      Tiễn Cơ liền vung tay lên, bắt lấy con mèo lôi ngược trở lại, nắm lấy cái gáy của mà hỏi, “Vì sao thấy bạc bay đến đây?”

      Chiêu Tài đảo mắt tránh né, cà lăm cách hùng hồn, “Ta, ta làm sao biết được!”

      Tiễn Cơ nhăn mặt, giả vờ cả giận , “Ngươi chiêu được tài phải bị phạt.”

      Chiêu Tài sững sờ hỏi, “Phạt thế nào?”

      Tiễn Cơ chống cằm suy nghĩ.

      Ai biết Tiễn Cơ nghiêm phạt thế nào, Chiêu Tài ngốc như vậy, làm sao mà lại ngồi yên đó chờ bị phạt, lòng bàn chân của như trét mỡ, trong đầu chỉ có chữ —-chạy! Nhưng cái cổ bị người ta nắm lấy, chạy được. Vì vậy lắc đầu vẫy đuôi, muốn cho Tiễn Cơ thả ra.

      Tiễn Cơ liếc mắt cái liền nhìn thấu suy nghĩ của Chiêu Tài, “Muốn chạy trốn à?”

      phải phải!” Chiêu Tài chột dạ, giọng cũng cất cao hơn vài phần.

      “Còn bảo là phải muốn chạy trốn nữa sao?” Tiễn Cơ lầm bầm cười nhạt, đem con mèo đặt lên đùi của mình.

      Bộp! Bộp! Bộp!

      Đánh ba cái vào mông của Chiêu Tài.

      Da thịt mông của Chiêu Tài rất co dãn, cảm xúc tốt.

      Tiễn Cơ dùng sức mạnh, nhưng mỗi lần Chiêu Tài gây họa, phụ thân tức giận muốn đánh a cha đứng ra bênh vực cho , cuối cùng phụ thân cũng chẳng làm gì được . Lúc này có ai giúp , cái mông bị đánh, đau, nhưng cảm giác khuất nhục, hơn nữa còn nhớ nhung người thân vì mấy tháng rời nhà làm cho Chiêu Tài oa oa khóc lớn.

      Khóc đến mức khiến Tiễn Cơ tâm phiền ý loạn, hung hăng mắng Chiêu Tài vài câu vô dụng, trái lại đối phương lại càng khóc to hơn nữa, thể làm gì khác là phải ôm con mèo con vào lòng, ôn nhu mà dỗ dành .

      “Chiêu Tài ngoan, đừng khóc đừng khóc.”

      “Ô ô ô”

      “Chiêu Tài, Phó Quyền ở kế bên có thể nghe thấy ngươi khóc đó.”

      Chiêu Tài khóc xuống chút.

      Tiễn Cơ lại , “Ảnh hưởng người trong thôn ngủ được.”

      “Hóa ra phải là sợ ta bị mất mặt sao?”

      “Nếu ngươi sợ mất mặt ta cũng ngại.”

      Chiêu Tài mở to miệng mèo, tru lên tiếng khóc thảm thiết.

      “Ây da…đừng khóc, lần sau đánh mông ngươi nữa.”

      Chiêu Tài khóc ô ô ô liên tục, Tiễn Cơ dỗ dành mãi mà được.

      “Rốt cục ngươi muốn thế nào?” Tiễn Cơ thể dỗ được , chỉ có thể đưa ra điều kiện để trao đổi.

      Chiêu Tài sụt sịt mũi, dí nước mắt nước mũi vào y phục của Tiễn Cơ, nức nở , “Chưa từng có ai đến tìm ta.”

      Tiễn Cơ nghe , “Hử?”

      Tiểu tử kia khóc đến nghẹn ngào, nức nở từng tiếng, “Ta chuồn ra ngoài lâu như vậy….hức…vậy mà chẳng có ai tìm ta….hức….”

      Lúc này Tiễn Cơ hoàn toàn hiểu , hóa ra phải Chiêu Tài bị đuổi ra khỏi nhà mà là tự trốn , thảo nào mỗi lần nhắc đến nguyên nhân rời nhà Chiêu Tài đều ấp úng, trả lời cho có lệ.

      Nhưng tốt xấu gì cũng phải có lý do rời nhà chứ?

      Tuy rằng Tiễn Cơ hiếu kỳ nhưng tại thực phải thời cơ thuận lợi để hỏi vấn đề này. tại Chiêu Tài rất nhớ nhà, cũng biết làm cái gì để giúp đỡ đối phương.

      Chiêu Tài hơi dừng khóc chút, lau nước mắt nước mũi tèm lem.

      Tiễn Cơ nhìn con mèo con xoay tới xoay lui, cọ cọ lại đùi của mình, nhất thời Tiễn Cơ biết nên đặt hai tay ở đâu.

      Chiêu Tài dựa vào đùi của , cất lên giọng đầy hờn dỗi, “Ngươi biết sờ sờ ta hay sao?!”

      “Hả?”

      “Sờ sờ!!”

      “À à.” Tiễn Cơ vội vàng đáp lời, nhớ đến từng nhìn thấy mấy con mèo hoang ở nông thôn thường hay liếm lông cho nhau, cùng chơi với nhau, chắc là Chiêu Tài ở nhà cũng thường xuyên cùng người nhà thân thiết như vậy.

      Tiễn Cơ nhàng vuốt ve lông của Chiêu Tài, từ đầu đến đuôi, Chiêu Tài ưỡn cổ, có vẻ rất hưởng thụ, thoải mái híp mắt lại, khóe mắt còn lấp lấp giọt nước trong suốt.

      Chiêu Tài co rút vào lòng của Tiễn Cơ, nhìn thấy lồng ngực rắn chắc của Tiễn Cơ, liền dùng chân trước khẽ cào chút, ngứa ngứa, nhột nhột…khiến người ta nhớ, khiến người ta thích.

      “Ngoan, đừng khóc nữa, ngày mai cho ăn cá.”

      “Ăn sáng sớm cơ!”

      “Hảo.” Tiễn Cơ nuông chiều mà gãi lên sống lưng của Chiêu Tài, “Sáng mai ăn cháo cá.”

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 21 – 22::.
      Vì thực lời hứa có cháo cá ăn khi Chiêu Tài vừa mở mắt cho nên mới tờ mờ sáng Tiễn Cơ xốc chăn xuống giường.

      Tối hôm qua Chiêu Tài chui vào lòng của mà ngủ, nhàng nhét con mèo con vào trong chăn, con mèo con trở mình với bộ lông mềm mại như nhung rồi tiếp tục ngủ khò khò.

      Tiễn Cơ đắp chăn cẩn thận cho Chiêu Tài, để lộ đầu mèo ra ngoài mới yên tâm ra khỏi phòng.

      Bên ngoài có tuyết rơi, dưới đất trải lớp tuyết mỏng, cũng dày, ước chừng là vừa mới rơi được bao lâu.

      Tiễn Cơ chà chà hai tay, hà hơi tiếng rồi vào nhà bếp, đem hai chén gạo còn lại tối hôm qua đổ vào trong nồi, sau đó múc nước giếng đổ đầy nồi.

      Nước giếng đông ấm hạ lạnh, Tiễn Cơ nhân tiện xúc miệng, rửa mặt, gió lạnh thổi qua làm cho cả người trở nên tỉnh táo hẳn ra.

      Nhóm lửa, khuấy nồi, thêm nước, đậy nắp lại.

      bếp có hai cái nồi, Tiễn Cơ lấy ra con cá trắm ở trong thùng gỗ, cắt đầu cắt đuôi, còn lại thân cá cắt hành hai khúc, sau đó bỏ vào trong nồi nước nấu.

      nồi cháo, nồi cá, chờ nước sôi, Tiễn Cơ nhớ đến mấy ngày trước còn vài miếng cá khô, liền đến tủ bếp để lấy ra, vừa đâm vào thịt cá vừa xé thành từng miếng rồi đặt vào trong bát.

      Nước được nấu sôi, ngừng bốc khói và vang lên tiếng ùng ục.

      Tiễn Cơ dùng thìa lớn để vớt thịt cá ra, dùng chiếc đũa đâm vào để kiểm tra chín hay chưa, sau đó dùng tay bóp thịt cá hồi, xác định ngay cả xương nhuyễn cũng mới bỏ vào cái cối đá, dùng chày giã nát.

      Tiễn Cơ vừa giã vừa chú ý nồi cháo, nhìn thấy khói bốc lên lại mở nắp ra rồi dùng thìa khuấy vài vòng.

      Hạt gạo mập mạp trắng trẻo bị ngấm nước trở nên phình to, dính cùng chỗ, cơ bản là nấu sắp chín, tiếp theo bỏ vào chút hành thái lát và nấm hương, sau đó đậy nắp lại rồi nấu chút nữa có thể tắt lửa.

      Khi Chiêu Tài xoa mắt đẩy cửa tiến vào vừa vặn nhìn thấy Tiễn Cơ đem chà bông cá và cá khô bỏ vào nồi cháo rồi khuấy đều.

      Có vị mặn của cá khô cho nên cần dùng muối cũng vừa ăn.

      Chiêu Tài lúc này biến thành hình người, đôi mắt mở to, so với khi là mèo con còn to hơn nữa, ngơ ngác hỏi, “Đây là cháo cá à?” fynnz.wordpress.com

      Tiễn Cơ cười ha ha rồi múc bát lớn đưa cho Chiêu Tài, “Ăn thôi.”

      Chiêu Tài cần dùng thìa và đũa, hai tay cầm bát rồi ngửa cổ mà húp, hầu kết nhắn trượt lên trượt xuống cổ.

      Hạt gạo nhuyễn nát trắng tinh cùng chà bông cá trượt xuống cổ họng, phát ra tiếng vang ừng ực, ăn đến miếng cá khô dừng lại nhai nhai chút, sau đó lại là vẻ mặt hạnh phúc mà nuốt cháo.

      quá bao lâu cả bát to sạch bách.

      Chiêu Tài hề lãng phí mà liếm miếng chà bông cá dính nơi khóe miệng, đưa bát đến trước mặt Tiễn Cơ rồi , “Muốn ăn nữa.”

      Tiễn Cơ mỉm cười, múc cho đầy cả bát.

      Chiêu Tài ăn đến khi hài lòng Tiễn Cơ mới cùng ra chợ buôn bán.

      Bên ngoài tuyết vẫn rơi, Chiêu Tài nhảy lên vị trí cũ của mình rồi nằm úp sấp.

      Tiễn Cơ hỏi , “Có lạnh ?”

      Chiêu Tài , “Tàm tạm.” Khi chuyện hơi ấm trong người toát thành làn khói mà bay ra khỏi miệng.

      “Được rồi, ngươi chui vào lòng của ta .”

      Chiêu Tài đần độn hỏi, “A? Ta lạnh mà, Hắt xì…”

      lạnh mà lại hắt xì?

      Tiễn Cơ lười cùng dong dài, buông đòn gánh xuống, bắt lấy Chiêu Tài rồi nhét vào trước ngực, sau đó nhấc đòn gánh lên rồi tiếp tục bước .

      Chiêu Tài ở trong lòng của Tiễn Cơ dạo qua vòng, khó khăn lắm mới tìm được vị trí tốt, ló đầu ra trước ngực của Tiễn Cơ mà , “Tiễn Cơ, ta lạnh mà.”

      lạnh cứ ở trong đó cho ta !”

      “Vì sao vậy?”

      Dù sao cũng thể thẳng là mình lo lắng cho , Tiễn Cơ hung hăng , “Ngươi lạnh nhưng ta lạnh!”

      “À, vậy cứ đại .” Chiêu Tài ngáp cái, lui vào trong chút, “Nể mặt sáng nay ngươi làm cháo cá cho ta, bổn đại tiên gắng gượng làm cái áo choàng lông mèo cho ngươi lần.”

      Tiễn Cơ nhất thời muốn túm lấy Chiêu Tài rồi ném xuống ven đường, nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm trong bụng: Chiêu Tài ngốc nghếch, biết khi nào mới có thể thông suốt đây!

      “Tiễn Cơ, ngươi tốn hơi thừa lời làm gì?”

      “Ăn thịt ngươi!”

      Chiêu Tài cả kinh, run rẩy , “Thịt của ta thể ăn đâu.”

      Tiễn Cơ nhướng mày , “Chưa ăn làm sao biết được?”

      Chiêu Tài vội vàng đem đầu chui vào lòng của Tiễn Cơ, lúc sau nghe thấy bên trong phát ra câu nghèn nghẹn, “Bổn đại tiên buồn ngủ, người rãnh rỗi chớ quấy rầy.”

      “Ngươi mới là người rãnh rỗi, còn ai rãnh rỗi nữa hả?”

      “Hả…như vậy miêu đại tiên ngủ, Tiễn Cơ chớ quấy rầy.”

      “Ta đánh chết ngươi!”

      “Khò….khò….” con mèo con nào đó giả bộ ngáy to.

      Khi Tiễn Cơ và Chiêu Tài đến chợ quầy mì vằn thắn của Trương Tam bán được vài bát.

      Vừa rồi đến cửa thành Tiễn Cơ liền lôi ra Chiêu Tài ngủ gật ở trong lòng mình, bắt biến thành người. Chiêu Tài vẫn còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh, lúc này đến quầy hàng mà vẫn ngủ gật giống con gà con mổ thóc.

      Trương Tam đút hai tay vào trong y mệ, với Chiêu Tài, “Này, còn chưa tỉnh ngủ nữa hả?”

      Chiêu Tài ngửa mặt lên trời rồi ngáp cái, “Tỉnh~~~ rồi~~~” Cái miệng của há ra to, Tiễn Cơ nhìn thấy mà muốn nhặt hòn đá nơi ven đường để nhét vào bên trong.

      Trương Tam bị Chiêu Tài cuốn hút cho nên cũng ngáp cái , oán giận , “Tối hôm qua biết có con mèo hoang nào nửa đêm động dục cứ kêu meo meo, làm cho ta cả đêm ngủ ngon, mệt chết ta luôn.”

      Mèo…..

      Động dục?

      Tiễn Cơ lập tức nhìn về phía Chiêu Tài.

      Chiêu Tài lắp, “Ngươi, ngươi nhìn ta làm gì!” fynnz810

      “Ai nhìn ngươi, ta xem có người nào đến mua mì hay thôi.” Tiễn Cơ há mồm dối, sau đó dời mắt rồi , “Ta còn chưa hỏi mà ngươi lắp bắp cái gì?” Nếu nhìn lầm vừa rồi hình như Chiêu Tài bị chột dạ.

      đến Trương Tam và nhà của mình ở cách xa tám ngàn trượng, cả đêm qua Chiêu Tài lại nằm ngủ trong lòng của , hề kêu rên nữa tiếng, cũng chưa từng chạy đâu. Như vậy việc Trương Tam nghe tiếng mèo động dục hề liên quan đến Chiêu Tài, nếu như vậy vì sao Chiêu Tài lại chột dạ?

      Tiễn Cơ càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, nhất định là Chiêu Tài giấu diếm chuyện gì đó với mình.

      là chuyện gì nhỉ?

      Tiễn Cơ chống cằm tự hỏi, nhớ lại tất cả mọi chuyện kể từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến giờ, Chiêu Tài ngoại trừ ăn vụng cá chẳng làm chuyện gì khác người, thậm chí hề bước ra ngoài lúc nửa đêm.

      Tương phản, từ lúc nghe trở thành đầy tớ cho Tiễn Cơ, ngày ba bữa do Tiễn Cơ phụ trách, hơn nữa có thể ngủ giường Chiêu Tài bám chặt Tiễn Cơ rời, cả ngày lon ton bên cạnh Tiễn Cơ, làm sao lại xảy ra chuyện bất bình thường cho được?

      Chẳng lẽ là trước khi bọn họ gặp nhau hay sao?

      Tiễn Cơ đột nhiên nhớ đến việc Chiêu Tài chịu ra lý do bỏ nhà ra , chẳng lẽ có liên quan đến chuyện đó?

      Cũng đúng….

      Mới vừa rồi Trương Tam nhắc đến thời kỳ động dục Chiêu Tài mới chột dạ, chẳng lẽ mấu chốt nằm ở chỗ thời kỳ động dục hay sao?

      Lúc này Tiễn Cơ hề che giấu ánh mắt hiếu kỳ của mình, thoải mái nhìn chằm chằm Chiêu Tài rồi quan sát từ xuống dưới.

      Chiêu Tài bị ánh mắt nghiên cứu của Tiễn Cơ nhìn chăm chú khiến trong lòng run lên, càng thêm lắp, “Ngươi….ngươi nhìn…..nhìn cái gì….nhìn cái gì!”

      Tiễn Cơ giữ chặt cánh tay của Chiêu Tai rồi kéo vào góc, thấp giọng , “Ngươi sắp đến thời kỳ động dục hay chưa?”

      Chiêu Tài ràng là thở phào nhõm, chợt phản bác như cậu ấm con nhà giàu, “Ngươi mới là sắp đến thời kỳ động dục đó! Ta là miêu đại tiên! phải mấy con mèo hoang thích chạy rong, có bấy nhiêu đó mà cũng khống chế được, xí~” xong lại cười nhạo, lộ ra vẻ mặt khinh thường.

      Tiễn Cơ cũng đồng thời cười nhạo, cách khinh thường, “Có lực khống chế đừng trộm cá!”

      “Tiễn Cơ, ngươi có thể lôi vấn đề này ra có được hay ?”

      Tiễn Cơ nghiêm túc , “ thể!”

      Chiêu Tài thẹn quá hóa giận, đưa ra trước mặt Tiễn Cơ ngón tay mũm mĩm, tức giận đến mức run rẩy, “Ngươi!”

      Tiễn Cơ há mồm cắn, hàm răng dùng lực chút, đau đến mức Chiêu Tài khóc gọi cha gọi phụ thân, nước mắt chảy giàn dụa, “Nhả ra! Tiễn Cơ, ngươi mau nhả ra !”

      Tiễn Cơ hé môi, hàm răng dùng sức nữa, Chiêu Tài vừa thả lỏng lại bị cắn tiếp, “Đau quá!”

      Tiễn Cơ hớn hở đắc ý, chà đạp đủ mới bằng lòng tha cho Chiêu Tài.

      Khóe mắt của Chiêu Tài rưng rưng, tay trái cầm tay phải, chỉ có ngón tay dựng thẳng, mặt còn có hai dấu răng xếp ngay ngắn. oán hận mà liếc Tiễn Cơ cái, sau đó lui vào góc rồi liên tục thổi lên ngón tay.

      Tiễn Cơ gọi Chiêu Tài vài tiếng nhưng Chiêu Tài thèm để ý, dựng thẳng ngón tay, ý bảo chính mình vẫn còn nổi nóng.

      Tiễn Cơ cười cười, mất thời gian dỗ Chiêu Tài, dù sao năng lực tự lành tổn thương của mèo con rất mạnh, chờ đến khi dọn quán chắc chắn nhịn được mà chủ động chuyện với mình.

      Ai ngờ hôm nay xảy ra kỳ tích, mãi cho đến khi dọn quán mà Chiêu Tài cũng thèm câu nào với Tiễn Cơ, ngược lại cứ ló đầu sang quầy của Trương Tam, cùng Trương Tam hàn huyên cả buổi, giống như cố ý chọc giận Tiễn Cơ.

      Tiễn Cơ ngẩng đầu nhìn thái dương, kỳ lạ a, mặt trời mọc ở hướng Đông mà.

      Tiễn Cơ dọn quán xong rồi kêu Chiêu Tài, “Về nhà.”

      Chiêu Tài cười ha ha rồi tạm biệt với Trương Tam, vẫn thèm nhìn Tiễn Cơ lấy cái, sau đó nghênh ngang phía trước.

      Tiễn Cơ khiêng đòn gánh chậm rãi phía sau Chiêu Tài, muốn xem thử Chiêu Tài có thể nhịn đến khi nào!

      người , trước sau qua con đường mòn dài, vượt qua cửa thành bỗng nhiên Chiêu Tài dừng lại.

      Tiễn Cơ qua cửa thành, cũng dừng lại để liếc Chiêu Tài cái.

      Chiêu Tài hừ tiếng, quay đầu nhìn lên trời.

      Thách cũng dám chạy trốn, sau khi phát Chiêu Tài quay đầu lén nhìn mình Tiễn Cơ liền bĩu môi với sợi dây đỏ cổ của Chiêu Tài.

      Chiêu Tài bực bội nhét sợi dây vào bên trong y phục, rồi hừ tiếng lớn, lớn đến mức người nào biết còn tưởng là xì mũi.

      Tiễn Cơ cảm thấy buồn cười, tiếp tục khiêng đòn gánh trước, bao lâu phía sau truyền đến tiếng bước chân.

      Thứ tự thay đổi, người và trước sau, còn những thứ khác vẫn như cũ.

      có gì đặc biệt xảy ra, Tiễn Cơ tò mò suy nghĩ: khi như vậy vì sao vừa rồi Chiêu Tài lại dừng bước? Cũng phải là bộ dáng mệt mỏi vì bộ a.

      Suy nghĩ chút, Tiễn Cơ lầm đường, đợi phục hồi tinh thần phát Chiêu Tài cũng đứng ở cách đó xa.

      Kỳ lạ!

      Tiễn Cơ chút dừng lại, Chiêu Tài cũng chút dừng lại.

      Tiễn Cơ quay đầu nhìn Chiêu Tài, mới vừa rồi chú ý nên rẽ lầm đường, đến khi Chiêu Tài đuổi theo mới sực tỉnh.

      Nhìn thấy Tiễn Cơ vể phía mình, Chiêu Tài kinh hãi đến mức lạnh run cả hai chân, “Ngươi, ngươi lại đây để làm gì!” fynnz.wordpress.com

      lầm đường, phải tìm ngươi.”

      Chiêu Tài thở phào nhõm.

      Tiễn Cơ vài bước, vượt qua Chiêu Tài, vừa lúc nghe thấy Chiêu Tài thở phào, lập tức chuyện mà mới nãy vẫn luôn suy nghĩ rốt cục được sáng tỏ, quay lại hỏi, “Vừa rồi ngươi dừng lại trước cửa thành có phải là vì biết đường về nhà hay ?”

      Tâm tư bị nhìn thấu làm cho khuôn mặt của Chiêu Tài đỏ bừng, cắn chặt răng chịu thừa nhận, “Làm…làm gì có, thể nào!”

      “Ngươi ăn lắp bắp, chứng tỏ là chột dạ.” Tiễn Cơ cười ha ha, cười đến mức đòn gánh cũng rung rinh theo .

      “Cười cái gì mà cười!” Chiêu Tài tiến lên, nhón chân muốn nhéo mặt của Tiễn Cơ, muốn kéo cho nụ cười chói mắt kia trở nên méo mó!

      Nhưng sức yếu tay mềm, làm sao mà là đối thủ của Tiễn Cơ.

      Tiễn Cơ vung tay lên, dễ dàng gạt xuống bàn tay bé của Chiêu Tài.

      Chiêu Tài giương nanh múa vuốt, náo loạn Tiễn Cơ cả buổi, chẳng những làm cho người nọ dừng cười, ngược lại càng lúc càng cười to.

      Chiêu Tài tức đến mức hai gò má xụ xuống như hai cái bánh màn thầu bụ bẫm, trong nháy mắt liền biến thành mèo con rồi bổ nhào lên người của Tiễn Cơ, vùi đầu vào trong lòng của Tiễn Cơ, nâng hai chân trước lên, dùng đệm thịt hồng hào chọt ngoáy cái lỗ tai bé của mình rồi lẩm bẩm , “Miêu đại tiên ta ngăn cản được ngươi, vậy mà còn phải trốn nữa chứ!”

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 23::.
      Giữa trưa có mâm đồ ăn, rau xanh xào đậu hủ, đậu hủ cắt thành từng khối với kích thước bằng nhau, trước tiên chiên trong chảo, sau đó xào cùng rau xanh.

      Bên ngoài đậu hủ giòn, bên trong mềm mềm bùi bùi, cũng giống như cá chiên, Chiêu Tài tưởng tượng như mình ăn cá, lừa mình dối người cũng ăn rất vui vẻ, ăn hết bát cơm tẻ, lại cắn nửa cái bánh màn thầu.

      Chiêu Tài ở nhà Tiễn Cơ riết quen, sơn hào hải vị có đủ, cần phải ăn cá thường xuyên mà vẫn no bụng, hai ba ngày có thể ăn chút cá, cho nên liền nhịn.

      Vì thế khi Chiêu Tài phát đến bữa tối là thức ăn còn thừa của bữa trưa mặt cũng có nhiều thần sắc dao động, cầm lấy nửa cái bánh màn thầu giữa trưa ăn dang dở, tiếp tục chấm vào canh mà ăn.

      “Tiễn Cơ, ngày mai ăn cá gì?”

      Tiễn Cơ gấp miếng cơm rồi , “Hấp .”

      Chiêu Tài bập bập môi , “Hấp hương vị nhạt lắm, hay là kho ?”

      Tiễn Cơ liếc cái, “Đòi hỏi nhiều quá, tự mình kho .”

      “Nếu biết kho còn tìm ngươi để làm gì?”

      biết kho mà còn hùng hổ ta đây?”

      Ăn cá là đại ! Khi đàm luận về chuyện này Chiêu Tài đặc biệt nhún nhường, ngây ngô cười lấy lòng Tiễn Cơ, “Chẳng phải là ngươi làm rất ngon hay sao, ta ngốc quá nên học được mà thôi.” Bộ dáng này làm cho Tiễn Cơ cơ hồ sinh ra loại ảo giác Chiêu Tài là con chó biến thành mèo.

      Đợi mãi lúc mà thấy Tiễn Cơ đáp lời, Chiêu Tài lại hỏi, “Được ? Có được hay ?”

      Cái đầu của Chiêu Tài chống lên cằm của Tiễn Cơ, tỏ vui mừng, nếu đáp ứng cái tên này lập tức biến thành mèo mà nhảy lên người rồi cọ cọ khắp nơi. Tiễn Cơ cười nhạt, “Hảo.”

      Chiêu Tài được như ý liền nhảy cẫng lên, chạy xung quanh phòng vòng.

      Tiễn Cơ cầm bát, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

      “Tiễn Cơ, vì sao ngươi lại lắc đầu?”

      “Ngươi có chắc rằng mình phải là cún hay ?”

      “Meo meo meo meo meo meo!!!” Chiêu Tài sửng sốt chút, lát sau lại điên cuồng kêu tiếng mèo, “Ngươi mới là cún!” Chẳng lẽ Tiễn Cơ biết con mèo giống con chó là sỉ nhục lớn nhất đối với bọn họ hay sao? Dòng tộc miêu cao ngạo của bọn họ làm sao mà giống đám cẩu ngốc nghếch kia, cả ngày chỉ biết thè lưỡi lấy lòng nhân loại ngu xuẩn!

      Khi Chiêu Tài suy nghĩ nét mặt cũng thay đổi, lúc kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc khinh bỉ cười nhạo. Tiễn Cơ từ xa xa nhìn đến, nghĩ thầm là Chiêu Tài suy nghĩ chuyện gì đó bất thường, nếu làm sao lại lộ ra bộ dáng ngốc như vậy cơ chứ?

      Trong lòng của Chiêu Tài khinh bỉ mấy con chó là ngu xuẩn, nhưng lại ngờ chính mình cũng bị Tiễn Cơ cười nhạo là ngốc nghếch. ngốc mà còn to mồm, đúng như Tiễn Cơ nghĩ.

      Mùa đông rất lạnh, tuy Chiêu Tài có bộ lông mềm mại nhưng vẫn thích nằm lên giường cho ấm áp, đợi dùng bữa xong, vòng nhìn đám cá khô treo dưới mái hiên, sau đó rửa mặt rồi leo lên giường.

      Tiễn Cơ rửa sạch bát đủa, dọn dẹp nhà cửa xong cũng sớm lên giường.

      Chiêu Tài vừa thấy Tiễn Cơ tiến vào lập tức biến thành mèo để chừa chỗ cho Tiễn Cơ.

      Tiễn Cơ vốn định mắng Chiêu Tài vài câu, ngay cả bát cũng biết rửa, rốt cục biết ai mới là đầy tớ. Sau đó ngẫm lại, hồi sáng chọc Chiêu Tài khó chịu, còn cắn đau ngón tay của , lần này coi như huề.

      Chiêu Tài nằm giường, ngửa đầu nhìn Tiễn Cơ ngồi xuống giường, cởi hài cởi y phục, nào biết đến tâm tư của Tiễn Cơ.

      Mấy ngày nay thường xuyên chui vào lòng của Tiễn Cơ mà ngủ, chui vào nơi đó rất thư thái, tại nhìn chằm chằm Tiễn Cơ thoát y lên giường, thời cơ vừa đến liền nhào đến. fynnz.wordpress.com

      Dưới chân vừa lạnh vừa thoải mái, ngốc đến mức đó.

      Tiễn Cơ thoát y phục xong, vừa mới đặt mông xuống, chân vừa đặt lên giường, chân còn lại vẫn thòng ở dưới đất liền nhìn thấy cái bóng màu vàng chợt lóe lên, chờ thấy Chiêu Tài chui vào khoảng trống giữa ngực và cánh tay của , chỉ cần hơi nằm nghiêng người chút còn mèo kia liền lọt thỏm vào lòng của .

      Tiễn Cơ buồn cười, nâng lên chân còn lại, dựa vào giường, nắm cổ của Chiêu Tài rồi đặt lên bụng của mình, “Ai cho ngươi ngủ ở đây?”

      Chiêu Tài giả ngu , “ lâu trước kia, phải ngươi là để cho ta ngủ giường hay sao?”

      Tiễn Cơ vuốt dọc bộ lông người của Chiêu Tài, “Đó là cho ngươi ngủ dưới chân mà.”

      Chiêu Tài tìm lý do, “Lúc ấy ngươi có như vậy đâu.”

      tại ta ….” Tiễn Cơ nhàm chán đùa với Chiêu Tài, giả vờ ôm lấy đối phương, muốn ném Chiêu Tài xuống dưới chân.

      ngờ Chiêu Tài nhanh trí vươn ra móng vuốt đầy lông, cách chỉ trích, “Ban ngày ngươi cắn nát móng vuốt của ta!”

      Tiễn Cơ chớp mắt nhìn phần đệm thịt hồng hào mềm mại, sau đó nghiêng đầu nhìn móng vuốt mũm mĩm bé, bởi vì bị lông che kín cho nên chẳng nhìn thấy gì.

      Chiêu Tài dùng móng vuốt còn lại để đẩy ra phần lông ở mặt , Tiễn Cơ thấp thoáng nhìn thấy dấu răng rất nhạt, hỏi cách thờ ơ, “ sao?”

      “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy áy náy hay sao?”

      Tiễn Cơ lắc đầu.

      “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nên bồi thường cho ta hay sao?”

      Tiễn Cơ tiếp tục lắc đầu.

      Chiêu Tài ủ rũ, phải là đối thủ của Tiễn Cơ, đánh cũng đánh lại người này, đành phải lắc mông xuống phía dưới.

      Tiễn Cơ vươn tay kéo lại con mèo rồi hỏi, “ đâu?”

      Chiêu Tài ỉu xìu , “ ngủ.”

      Tiễn Cơ ôm lấy Chiêu Tài rồi tắt đèn nằm xuống, “Vậy ngủ nhanh .”

      Chiêu Tài im lặng lúc lâu, mãi cho đến khi Tiễn Cơ sắp ngủ mới nghe thấy giọng rầu rĩ truyền đến từ trong lòng, “Vì sao?”

      Vì sao để cho ta ngủ trong lòng của ngươi?

      Đêm tối mờ mịt thấy gì, Tiễn Cơ dựa vào cảm giác mà sờ soạng. Cũng khéo, vừa lúc đụng phải cái đầu tròn trịa của Chiêu Tài, lông tơ mềm mại, ấm áp lại mịn màng, Tiễn Cơ nhàng xoa vài cái, lại tiếp tục sờ sờ, quyến luyến muốn buông tay.

      “Muốn ngủ ở trong lòng của ta cứ thẳng với ta.” Tạm dừng trong chốc lát, sợ Chiêu Tài cho nên Tiễn Cơ lại bổ sung thêm câu, “Về sau muốn cái gì cứ với ta, có thể đáp ứng ta đương nhiên đồng ý.”

      Cá khô, cá kho, cá tam bảo, hồ lô ngào đường, bánh tổ chiên…..

      Chiêu Tài lập tức nhớ đến rất nhiều chuyện, tuy rằng Tiễn Cơ luôn khi dễ mình, ngoài miệng độc địa vô lý, nhưng khi mình muốn ăn, muốn làm gì rốt cục Tiễn Cơ cũng đồng ý.

      Nhớ đến lúc ở nhà, a cha từng với mình rằng phụ thân là người ngoài rắn trong mềm, đừng thấy phụ thân bình thường hay nghiêm khắc giáo huấn huynh đệ bọn họ, nhưng chính là vì muốn tốt cho bọn họ, suy nghĩ và lo lắng cho bọn họ.

      Tiễn Cơ có lẽ cũng là người như vậy.

      Tiễn Cơ mình ở cái thôn bé này, cùng huynh đệ đánh cược xem ai kiếm được nhiều tiền nhất, còn Chiêu Tài chẳng có cái gì, chỉ có thể làm cho người ta thêm phiền, hại người ta tốn tiền tốn của. Vậy mà Tiễn Cơ chẳng những đuổi mà còn giữ lại bên cạnh, ngoài miệng muốn tìm đầy tớ nhưng kỳ rất hiếm khi để cho làm việc nặng nhọc, ngoại trừ mỗi ngày theo bán quán Chiêu Tài có ăn có uống, cuộc sống vô cùng vui vẻ. fynnz810

      Đêm mùa đông đặc biệt yên tĩnh, có tiếng ve kêu, có tiếng chim kêu, ngay cả tiếng hít thở trong phòng vẫn có thể nghe thấy rất .

      Khi nghĩ đến việc này, Chiêu Tài cảm thấy chính mình thông suốt việc. Bên tai quanh quẩn tiếng hít thở của Tiễn Cơ, Chiêu Tài ở trong lòng tìm kiếm lời cảm tạ Tiễn Cơ, cảm tạ Tiễn Cơ giữ lại, cảm tạ Tiễn Cơ cho biết rằng ăn cá có nhiều cách như vậy.

      “Chiêu Tài…..”

      Chiêu Tài còn chưa mở miệng bị Tiễn Cơ lên tiếng trước.

      “Ừ? Gọi ta có việc gì?”

      “Ngươi….có nhớ nhà ?”

      Chiêu Tài nghẹn họng, nên lời.

      “Hầy….” Tiễn Cơ nặng mà thở dài tiếng, dừng trong tim của Chiêu Tài, kích dậy vô số gợn sóng, “Sắp đến tất niên, muốn ăn cái gì để đón tết?”

      “……”

      “Ngươi thấy đó, ta lẻ loi mình, tất niên mà lạnh lẽo như vậy rất thảm thương, bằng năm nay ngươi cùng ta mừng lễ tất niên , được chứ?”

      “……”

      “Này, vì sao gì?” Lồng ngực hơi động đậy, cảm thấy trước ngực trở nên ẩm ướt, y phục bị móng vuốt bấu chặt, cho cử động. Kềm nén tiếng khóc đứt quãng—tiểu tử kia khóc. Tiễn Cơ thầm thở dài, mèo con chịu , chắc là sợ bị mất mặt, cho nên Tiễn Cơ đành phải cố ý giả vờ như biết, “Chẳng lẽ là ngủ. Oa…..mệt , ta cũng ngủ đây.”

      lúc sau tiếng ngáy cất lên từ miệng của Tiễn Cơ.

      Chiêu Tài khều khều ngực của Tiễn Cơ vài cái, xác định là ngủ mới dám lên tiếng òa khóc.

      Cái tên nhân loại bị mình là ngu xuẩn, chỉ biết những lời độc địa tức chết người, vì sao lại ôn nhu với mình như vậy? ràng là sợ mình đơn mà lại ngược như thế!

      Cái gì mà bảo mình cùng mừng lễ tất niên, căn bản là Tiễn Cơ cùng mình mừng lễ tất niên đúng hơn.

      Chiêu Tài càng nghĩ trong lòng lại càng khó chịu.

      Nếu ngươi hỏi vì sao lại khó chịu Chiêu Tài chắc chắn rống to, “Làm sao mà ta biết được! hỏi Tiễn Cơ , vì sao phải đối xử với ta tốt như vậy!” Làm hại chỉ muốn khóc.

      Tiếng khóc của Chiêu Tài tê tâm liệt phế, làm ướt bộ nội y mỏng manh của Tiễn Cơ, vừa khóc vừa cọ, bộ dáng nhắn vô cùng thê thảm.

      Tiễn Cơ đành lòng tiếp tục giả vờ, hận thể lập tức ôm chặt con mèo con vào lòng, an ủi trận, nhưng với tình hình trước mắt mà giả vờ ngủ lại được.

      Tiễn Cơ lặng lẽ thở dài, khó khăn lắm mới đợi cho Chiêu Tài khóc mệt mỏi rồi ngủ thiếp , lúc này mới dám kéo ra y phục của mình, thay tiểu tử kia lau khô nước mắt mặt.

      Trong bóng đêm, ánh mắt của Tiễn Cơ sáng rực giống người phàm, cẩn thận mà nâng đầu của Chiêu Tài lên, cẩn thận ngắm nghía, đúng là có khả năng nhìn xuyên bóng đêm.

      Chiêu Tài biết tình hình mà cứ lăn ra ngủ, vừa rồi khóc lóc thảm thiết làm cho cái mũi của trở nên đỏ bừng, đôi môi khô nứt.

      Tiễn Cơ nhìn vài lần, cau mày khó chịu. cúi xuống, vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếm vòng quanh môi của Chiêu Tài, cho đến khi đôi môi khô khốc trở nên ẩm ướt như ngày xưa mới hài lòng bỏ ra.

      Môi bị liếm ngứa làm cho Chiêu Tài thè lưỡi ra, liếm lên liếm xuống vài cái, sau đó nhanh chóng rút lại vào trong miệng.

      Tiễn Cơ cười ha ha, tiếp tục cúi xuống mút cái, trong lòng vui vẻ.

      Vừa rồi cứ xem như hôn môi .

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      ::Chương 24::.
      Ban đêm Chiêu Tài ngủ yên, cũng biết là bởi vì trước khi ngủ khóc trận hay là vì nguyên nhân khác. Lúc cảm thấy miệng ngứa, lúc cảm thấy thân thể ngứa, ngứa đến mức phải gãi khắp nơi, cọ qua cọ lại, nhưng càng cọ lại càng ngứa, chẳng có tác dụng gì cả.

      Trong lúc mơ màng, Chiêu Tài ra hình người, nghĩ rằng như vậy thoải mái hơn chút.

      ngờ thời tiết rét lạnh làm cho nổi lên lớp da gà. Theo bản năng, Chiêu Tài mò qua nơi có nguồn ấm, ôm lấy Tiễn Cơ ngủ cùng mình, muốn hấp thu ấm áp từ Tiễn Cơ.

      Lúc ấy Chiêu Tài vẫn chìm trong giấc mộng, biết chính mình làm cái gì. Chỉ cảm thấy ôm lấy thứ gì đó, chỉ làm cho ấm áp mà còn có thể giảm bớt ngứa ngáy phát ra cơ thể.

      Vì thế Chiêu Tài lại theo bản năng, nghiêng người nhấc chân, kẹp lấy đùi của Tiễn Cơ mà cọ tới cọ lui.

      Tiễn Cơ ngủ say đột nhiên bị vật mềm mại cuốn lấy, cọ qua cọ lại. Mơ màng tỉnh dậy trong mắt liền đập vào hình người của Chiêu Tài, toàn thân xích lõa dán chặt lên người của . biết có phải vì sợ lạnh hay mà hai tay ôm chặt Tiễn Cơ, đôi mắt đẹp khẽ cau lại, biết là phiền muộn chuyện gì.

      Tiễn Cơ liền nghĩ đến việc Chiêu Tài nằm mơ thấy ác mộng, định đánh thức đối phương đột nhiên bụng bị vật cứng đâm chọt chút, đợi Tiễn Cơ kịp phản ứng lại tiếp tục bị đâm, cứ theo quy luật như thế năm sáu lần, nếu Tiễn Cơ biết là chuyện gì diễn ra là đầu đất!

      Ban ngày Trương Tam có mèo hoang động dục, tại Chiêu Tài liền động dục với mình hay sao?

      Tiễn Cơ kêu Chiêu Tài vài tiếng, lỗ tai của Chiêu Tài hơi run rẩy, nhưng đáp lời cũng mở mắt, hề có dấu hiệu tỉnh lại, cứ tiếp tục cọ xát.

      Trước khi ngủ Tiễn Cơ cởi bỏ lớp y phục phức tạp, chỉ mặc bộ nội y mỏng manh, trong khi Chiêu Tài lại hoàn toàn xích lõa, tại hai người kề sát vào nhau, cần lấy tay đụng vào Tiễn Cơ vẫn có thể cảm nhận được kích thước và hình dạng của cây gậy bé dưới hạ thân của Chiêu Tài, cùng với nhiệt độ cực nóng.

      Trong lúc nhất thời Tiễn Cơ luống cuống tay chân, hàng trăm ý tưởng trong đầu liên tiếp lên.

      Chiêu Tài cọ xát thoải mái, hoàn toàn biết phiền muộn của Tiễn Cơ.

      Cứ dung túng như vậy nhất định tẩu hỏa. Lý trí cho Tiễn Cơ biết thể cứ tiếp tục như vậy, phải đẩy Chiêu Tài ra.

      Nhưng khi Tiễn Cơ đụng vào bả vai của Chiêu Tài tiếng rên rỉ khe khẽ lại toát ra từ miệng của tiểu tử kia.

      Tiễn Cơ hơi dùng sức chút mới có thể đẩy Chiêu Tài ra được nửa phân, con mèo con lập tức bất mãn chu môi kêu hừ hừ, thanh mềm nhũn, tiếp tục nhào vào lòng của Tiễn Cơ, làm cho Tiễn Cơ đành lòng dùng sức.

      Phát lực cản biến mất, Chiêu Tai vui vẻ nhếch hai bên khóe miệng, hai tay ôm lấy cổ của Tiễn Cơ, đùi khoát lên đùi của Tiễn Cơ, đâm đâm, cọ cọ. Có lúc cọ lệch hướng, Chiêu Tài tiếp tục tiến về phía trước, nhanh chóng ngược lại hướng bị lệch, giống như tập trung tấn công, đồng thời cũng bất giác nâng mông lên mấy phân, vẫn dùng hạ thân của mình để cọ vào bắp đùi của Tiễn Cơ.

      Tiễn Cơ cảm thấy buồn cười, là con mèo mà có thể ngốc đến mức này hề dễ dàng. Vừa rồi còn do dự có tính giúp con mèo ngốc này hay , lúc này nhìn thấy bộ dạng quá ngốc của Chiêu Tài, lại nhìn thấy sợi dây đỏ chói mắt ở cổ của đối phương Tiễn Cơ hoàn toàn khẳng định đáp án ở trong lòng của mình.

      “Bắc đẩu thất tinh, hồng loan tinh động, ta bẩm báo với ngọc đế, lần này bảy người các ngươi xuống hạ giới tìm bạn đời của mình .” fynnz.wordpress.com

      Lời của Nguyệt lão giống như văng vẳng bên tai, lúc ấy bảy người bọn còn nghĩ rằng Nguyệt lão đùa, dù sao đều phải xuống hạ giới, Bắc đẩu thất tinh người nào mang theo tâm tư tìm bạn đời để hạ phàm, nhưng ra lại đánh cược với nhau, xem ai có thể kiếm được nhiều tiền nhất mà dùng đến pháp lực.

      ngờ thế khó liệu, Thiên Cơ lại tìm được con mèo Chiêu Tài này rồi đặt đối phương vào trong lòng, sau đó chẳng thể nào dời ra được.

      Ở dưới tắm chăn, bàn tay to lớn chuyển đến nơi hai người dán vào nhau, Tiễn Cơ ngay cả sờ soạng cũng cần, trực tiếp nắm lấy cây gậy cứng rắn của Chiêu Tài rồi trượt lên trượt xuống.

      thông suốt, cho nên chẳng cảm thấy có gì bất ổn khi làm chuyện này.

      Có người giúp mình cọ xát cảm giác khác trời vực, hô hấp của Chiêu Tài trở nên bất ổn, hưởng thụ bàn tay ma lực của Tiễn Cơ. Ngay cả động tác cọ cọ cũng ngừng, chậm rãi động đậy thân thể, dán sát vào người của Tiễn Cơ, say mê hưởng thụ.

      Con mèo lười trong lúc động tình cũng khó tránh khỏi tật xấu lười biếng!

      Tiễn Cơ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tay còn lại hung hăng sờ lên mông của Chiêu Tài, Chiêu Tàiưm tiếng, đong đưa cái mông, phải là chán ghét mà là vui mừng thích.

      Khuôn mặt dán vào cổ của Tiễn Cơ, Chiêu Tài nhếch mông về phía sau để cọ vào lòng bàn tay của Tiễn Cơ, biết đây chính là bộ dáng mà con mèo bình thường làm khi cầu hoan giao phối.

      Tiễn Cơ vừa vuốt ve cây gậy bé của Chiêu Tài, vừa đưa tay trượt xuống lưng, sờ soạng nhào nắn cái mông của Chiêu Tài.

      Chỉ chốc lát liền làm con mèo con ngốc nghếch Chiêu Tài rùng mình bắn ra tinh nguyên.

      Lòng bàn tay dính chất dịch ấm áp nhày nhụa, Tiễn Cơ ung dung trầm tĩnh cũng bắt đầu loạn nhịp hô hấp, trong lòng bàn tay là chất dịch ngượng ngùng, đụng đến cửa sau của Chiêu Tài, sờ nắn hai ba cái, mục đích thuần khiết.

      Thân thể của Chiêu Tài cứng đờ, theo bản năng mà siết chặt cặp mông.

      Tiễn Cơ định tiếp túc đè vào bên trong lỗ tai của Chiêu Tài dựng thẳng lên, thoạt nhìn sắp tỉnh lại.

      Sau khi tỉnh lại Chiêu Tài có phản ứng gì?

      Nghĩ đến việc phải giải thích với Chiêu Tài trong đầu của Tiễn Cơ liền rối bù, đành phải từ bỏ, thu tay lại rồi kiềm chế dục niệm.

      Bây giờ vẫn chưa phải lúc, Tiễn Cơ rửa sạch chất lỏng nhày nhụa tay, ôm lấy Chiêu Tài, trong lòng lặng lẽ tìm cách đợi cho đến khi Chiêu Tài thông suốt, lập ra kế hoạch vĩ đại, nhất định phải ăn cái con mèo này ngay cả mảnh vụn cũng chừa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :