1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiêu tài - Chu Tiểu Man (36c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 7 – 8::.
      Chiêu Tài cầm theo thùng đựng cá, cùng Tiễn Cơ hết nửa canh giờ mới đến chợ.

      Các quầy hàng đường đều quy định trước, Tiễn Cơ sớm nhìn trúng vị trí, bày bán ở nơi này khá lâu, người khác biết là chỗ của nên có ai tranh giành.

      Kế bên là Trương Tam bán mì vằn thắn, nhìn thấy Tiễn Cơ tiến đến liền cười ha ha chào hỏi, phát phía sau còn theo người, cảm thấy bất ngờ liền , “Ấy da, mới sáng sớm mà có thiếu gia nhà ai theo vậy nè?”

      Tiễn Cơ nhìn lại, Chiêu Tài với khuôn mặt trắng nõn, cẩm y hoa phục, tuy rằng cầm thùng gỗ nhưng chỉ cần liếc nhìn cái cũng biết ngay là thiếu gia con nhà giàu.

      Chiêu Tài hì hục đặt thùng gỗ bên cạnh gánh hàng rong của Tiễn Cơ, lắc lắc đôi tay tê dại, “Tôi là người của Tiễn gia.”

      “Tiễn gia?” Trương Tam cười vui vẻ rồi với Tiễn Cơ, “Cùng họ với ngươi à, là người trong nhà hả?”

      Chiêu Tài gật đầu mà giành , “Nhưng mà ta là đầy tớ của nhà .”

      Trương Tam hoàn toàn tin lời của Chiêu Tài, “Vị công tử này biết đùa.”

      Tiễn Cơ pha trò, “Đúng vậy đúng vậy, Trương Tam, giúp ta xem quầy hàng chút.” xong liền lôi Chiêu Tài ra sau phố. fynnz.wordpress.com

      Bàn tay của Chiêu Tài vẫn còn đau nhức, chưa kịp nghỉ ngơi bị Tiễn Cơ lôi như vậy, cho nên lại càng đau.

      Tiễn Cơ nhìn thoáng ra bên ngoài, tứ phía có người, quay đầu trách Chiêu Tài, “ có việc gì đừng trả lời bậy bạ, nghe hiểu được tiếng người hay sao?”

      “Nghe hiểu được.”

      Tiễn Cơ giơ nắm đắm lên , “Còn cãi nữa?”

      Chiêu Tài rụt lui cổ, khúm núm dám mở miệng.

      Tiễn Cơ nắm lấy áo của rồi , “Mau biến mất bộ trang phục này cho ta.”

      Chưa xong nửa câu sau Chiêu Tài vì sợ hãi Tiễn Cơ lạm dụng uy quyền mà liền biến mất bộ trang phục.

      Trần trụi, từ xuống dưới chỉ có sợi dây màu đỏ cổ, sợ đến mức Tiễn Cơ liền ôm lấy Chiêu Tài mà , “Ta chưa xong mà, ngươi biến thành như vậy làm cái gì!”

      Khuôn mặt nhắn của Chiêu Tài nhíu lại, rưng rưng nước mắt, “Ta sợ biến chậm ngươi đánh ta.”

      Làn da mịn màng trơn nhẵn ngay dưới bàn tay, Tiễn Cơ ôm chặt Chiêu Tài vào lòng, tay ôm vai tay ôm thắt lưng, dùng y mệ rộng thùng thình của mình che khuất tấm lưng trần cùng cái mông của Chiêu Tài, “Tổ tông ơi, ta chỉ muốn ngươi biến thành trang phục bình thường mà thôi.”

      “Làm sao ta biết được.” Từ khi rời nhà đến nay, ba ngày nhịn đói, ngày bị mắng bị dọa, Chiêu Tài nhớ lại, trong lòng cảm thấy khổ sở, nước mắt ào ào rơi xuống vài giọt, có xu thế càng rơi càng nhiều.

      Giọt nước nho trong suốt dừng làn da của Tiễn Cơ, chất lỏng ấm áp từ cổ lăn vào trong ngực, tâm tư của Tiễn Cơ mềm nhũn đến mức muốn tan chảy, vội vàng dỗ dành, “Hảo hảo, lần này là ta sai, ngươi mau biến ra quần áo , cẩn thận coi chừng bị cảm lạnh.”

      Đúng là gió thổi có chút lạnh, Chiêu Tài hít hít cái mũi, biến ra bộ trang phục bằng vải thô.

      Cũng may là sáng sớm cho nên đường có ai, ở sau phố có rất ít người, vì vậy ai nhìn thấy. Tiễn Cơ thở phào nhõm rồi buông Chiêu Tài ra. fynnz.wordpress.com

      mặt của Chiêu Tài có hai hàng thanh lệ, Tiễn Cơ dùng y mệ lau khô cho .

      Chiêu Tài ngoan ngoãn đứng im, ngưỡng mặt để Tiễn Cơ lau nước mắt.

      Khuôn mặt sạch trắng như tuyết ở cách Tiễn Cơ chưa đến nửa tấc, Tiễn Cơ càng nhìn càng thấy Chiêu Tài đẹp mắt, khuôn mặt này đúng là bộ dáng của những vị công tử nhà giàu mới có, hoàn toàn hợp với trang phục người.

      Tiễn Cơ suy nghĩ lại, rốt cục ngồi xổm xuống đất để hốt lấy chút đất cát rồi quẹt lên mặt của Chiêu Tài, cho đến khi nhìn ra màu da ban đầu mới hài lòng dừng lại, sau đó chỉ vào thùng gỗ rồi giá cả cho Chiêu Tài biết, phân phó Chiêu Tài phải bán cao giá hơn chứ được bán giá thấp, “Đến con phố đối diện bán, bán xong rồi quay về quầy tìm ta.”

      Chiêu Tài lau mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

      Tiễn Cơ sờ đầu của Chiêu Tài, khi Chiêu Tài biến trang phục cũng biến mái tóc dài thành búi tóc cột đỉnh đầu, sờ vào có cảm giác mềm mại như khi sờ lông mèo.

      Tiễn Cơ thu tay về, chùi tay vào góc y mệ vài cái rồi , “Còn chưa chịu .”

      Chiêu Tài nghe như vậy liền ôm thùng gỗ rồi vui vẻ chạy .



      Cho đến khi nhìn thấy thân ảnh của Chiêu Tài Tiễn Cơ mới quay về quầy hàng của mình, mỗi ngày bán món khác nhau, bởi vì khẩu vị rất ngon cho nên hấp dẫn ít người.

      Nhiều khách quen ngang qua quầy hàng của Tiễn Cơ liền hỏi, “Hôm nay bán cái gì vậy?”

      Tiễn Cơ vừa cười vừa , “Mì sợi cá viên.” Thứ bỏ vào gánh hàng rong lúc buổi sáng là mì sợi mà làm sẵn.

      Người nọ , “Cho tô.”

      Tiễn Cơ lên tiếng, “Có ngay.” Mở lò ra, chờ sau khi nước sôi đem mì sợi và cá viên trụng sơ vào trong nồi nước lèo, sau đó vớt ra rồi đưa đến trước mặt thực khách.

      Thực khách ngồi trước bàn, chỉ lát sau ăn xong, sau đó trả cho Tiễn Cơ vài đồng tiền. 810

      Tiễn Cơ vui vẻ tiễn khách.

      Sáng nào Tiễn Cơ cũng lặp lặp lại chuyện này, ra cũng khá buồn tẻ.

      Trước kia khi rảnh rỗi có khách hàng Tiễn Cơ cùng vài người ở hai bên quầy kế bên chuyện phiếm, hôm nay lại muốn tán gẫu, nâng cằm lên rồi ngồi ngẩn người, đầu óc chu du phương trời nào, bất giác lại nghĩ đến Chiêu Tài.

      Con mèo ngu ngốc kia đứng xích lõa ở trước mặt mình, tuy rằng chỉ nhìn vài lần, nhưng cái gì nên xem cái gì nên xem đều được Tiễn Cơ nhìn sạch . Sau đó lại ôm Chiêu Tài, lúc bất cẩn còn sờ soạng vài cái.

      Làn da của Chiêu Tài rất mềm mại, thắt lưng lại , người có nhiều thịt, trước ngực có hai điểm hồng phấn non nớt. Xuống chút nữa chính là vật thể giống cái mầm cúi đầu, rũ xuống giữa hai chân. Như vậy xem ra rất là khả ái a.

      Tiễn Cơ khỏi miệng khô lưỡi ráo, uống ngụm nước nóng rồi rửa mặt, vỗ vỗ lên mặt vài cái, cho bản thân suy nghĩ miên man.

      Liên tiếp bán hơn mười tô mì sợi cá viên, trong bát còn sót lại năm viên cá. Lúc này lại có người đến mua điểm tâm, Tiễn Cơ nhớ đến bộ dáng chảy nước miếng nhưng lại dám lúc hồi sáng của Chiêu Tài trong lòng liền mềm nhũn, trả lời, “Cá viên hết rồi, chỉ còn mì thịt bò thôi.”

      Mùa hè quán mì buôn bán náo nhiệt bằng mùa đông, vì vậy Tiễn Cơ cố ý mang ít mì, tính sớm bán xong rồi về nhà, buổi chiều còn có dự tính khác.

      Nay bán xong mì mà vẫn chưa thấy Chiêu Tài trở về. Tiễn Cơ nhịn được mà suy nghĩ có phải con mèo con rất ngốc hay , ngay cả cá mà cũng bán được. fynnz.wordpress.com

      Thu dọn quầy hàng, Tiễn Cơ tính tìm Chiêu Tài, vừa vác đòn gánh lên nhìn thấy thân ảnh ở cách đó xa chậm rì rì đến đây, càng đến gần Tiễn Cơ cước bộ càng chậm.

      Tiễn Cơ buông đòn gánh, tay kéo đối phương đến trước mặt mình, “Vì sao đến bây giờ mới trở về?”

      Chiêu Tài cách chậm rì, “ đường ít người.”

      Hai tay của Chiêu Tài cầm cái thùng rỗng, cúi đầu nhìn đáy thùng rồi lắc qua lắc lại.

      Tiễn Cơ xoay người, lấy ra bát cá viên ở trong gánh hàng rồi nhét vào tay của Chiêu Tài, “Còn có vài viên bán được, cho ngươi ăn nè.”

      Hai mắt của Chiêu Tài sáng ngời, buông thùng gỗ, đưa tay ôm bát.

      Tiễn Cơ lơ đãng , “Buôn bán lời bao nhiêu văn tiền?”

      “Lời bao nhiêu hả?”

      văn….”

      điệu của Tiễn Cơ đột nhiên cất cao, “Cái gì?”

      “Cũng có.”

      văn…..cũng có?!

      Tiễn Cơ khiếp sợ nên lời.

      Chiêu Tài khúm núm , “Buổi sáng chưa ăn no, ta càng nhìn càng đói, càng nhìn càng muốn ăn.”

      “Cho nên ngươi ăn hết cá luôn?”

      Chiêu Tài ngại ngùng mỉm cười rồi gật đầu, còn tỏ vẻ chưa mà liếm khóe môi, “Ăn ngon lắm.” Sau đó nước miếng giàn giụa mà nhìn thức ăn trong bát, “ biết có được ăn cá viên hay .”

      Tiễn Cơ phất tay đoạt lại bát, đổ hết toàn bộ vào miệng của mình ngay trước mặt Chiêu Tài. Trong lòng thầm mắng: Ta là ngu ngốc, để cho con mèo bán cá, có thể bán được mới là lạ!

      Chiêu Tài lên tiếng với vẻ mặt đáng thương, “ phải bảo là cho ta ăn hay sao?”

      “Ngươi ăn no rồi, còn ăn cái gì nữa? Coi chừng sình bụng mà chết đó!”

      “Ta ….”

      Ầm tiếng, Tiễn Cơ cầm chén đặt mạnh vào trong gánh hàng, mở miệng như hung thần ác sát, “ thêm tiếng nữa xem?”

      Chiêu Tài giận mà dám gì, Tiễn Cơ càng nghĩ càng giận, cơm trưa, cơm chiều, hết thảy đều cho Chiêu Tài ăn.

      Chiêu Tài đói bụng, trong miệng lầm bầm lẩu bẩu, đành phải chạy khắp vườn để bắt chuột ăn.

      Mùi vị của con chuột ngon, Chiêu Tài cắn hai miếng lập tức phun ra hết.

      Tiễn Cơ nhìn thấy Chiêu Tài ăn ba cái thứ ghê tởm liền ghét bỏ mà nhốt ở bên ngoài phòng, cho vào trong ngủ. fynnz.wordpress.com

      Chiêu Tài tru lên ngao ngao, gõ cửa bùm bùm, Tiễn Cơ bịt kín chăn, muốn nghe.

      Chiêu Tài biến thành con mèo con, dùng móng vuốt cào cửa, Tiễn Cơ cầm chiếc hài ném vào cánh cửa, “Còn ồn ào nữa ta liền đem ngươi thiến!”

      Chiêu Tài sợ đến mức run rẩy, nhanh như chớp mà nhảy vào nhà bếp, cắn cái đuôi, che khuất trọng điểm rồi chui vào trong đống rơm.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 9 – 10::.
      Sau tiếng tru tréo, ngoài phòng rốt cục trở nên yên tĩnh, nhưng Tiễn Cơ nằm giường lăn qua lộn lại cả buổi mà vẫn ngủ được.

      Cũng biết con mèo ngốc nghếch kia thế nào.

      Tiếng ve mùa hạ vang lên từng đợt đứt quãng, Tiễn Cơ đếm tiếng kêu, trong lòng lại lo lắng cho Chiêu Tài, cảm thấy càng lúc càng thanh tỉnh.

      “A, phiền muốn chết.” Tiễn Cơ ngồi dậy, hai tay ôm đầu gãi tóc, sau đó xuống giường tìm Chiêu Tài.

      nhàng bước ra mở cửa, trong viện trống rỗng, thấy bóng dáng của Chiêu Tài đâu cả.

      Chẳng lẽ bỏ ?

      Suy nghĩ này vừa toát ra trong đầu liền bị Tiễn Cơ phủ định, con mèo ngốc nghếch tham ăn mà có cá ăn chẳng khác nào sống bằng chết, nhất định để cho lời thề cả đời có cá ăn trở thành .

      Chắc chắn là trốn vào góc nào để ngủ rồi.

      Tiễn Cơ xoay người trở về phòng, bỗng nhiên nhìn thấy cánh cửa nhà bếp bị gió thổi kêu ken két, lập tức qua để đóng cửa lại.

      Ngón tay vừa chạm vào khung cửa liền nhìn thấy thứ gì đó đầy lông nằm ở trong đống rơm.

      Tiễn Cơ nhàng bước vào, vừa đến gần thấy Chiêu Tài gặm đuôi của mình, hai mắt nhắm chặt, có vẻ ngủ. Chiêu Tài chui vào trong đó ngủ mà thân thể cứ run rẩy.

      Ngay cả cửa cũng chịu đóng kín, là con mèo ngốc!

      Rơm cũng phải chăn, cho dù có chui vào đến ban đêm vẫn rất lạnh.

      Tiễn Cơ trong lòng cười nhạo, nắm lấy cái cổ của Chiêu Tài rồi đem vào đặt ở giường của mình.

      Chiêu Tài lăn ra giường, tứ chi banh ra bốn phía, ưỡn cái bụng lên mà ngủ say như chết.

      “Ngốc nghếch!” Tiễn Cơ vừa cười vừa mắng, sau đó nằm xuống giường. Hai tay gối dưới đầu, tầm mắt vừa vặn nhìn xuống Chiêu Tài, cho dù là mùa hè nhưng ban đêm cũng có cảm giác mát lạnh. Tiễn Cơ ngồi dậy rồi nhặt lên y phục ở bên cạnh để đắp lên cái bụng của Chiêu Tài, cũng biết mèo có bị cảm lạnh hay .fynnz.wordpress.com

      Tiểu tử kia ngủ dưới chân của mình, cuối cùng Tiễn Cơ cũng an tâm, chỉ chốc lát sau liền tiến vào mộng đẹp.

      Sáng hôm sau, Chiêu Tài trợn mắt ngáp cái, khi nhìn thấy lòng bàn chân của Tiễn Cơ liền sửng sốt trong nửa khắc, cảm thấy chính mình vẫn chưa tỉnh ngủ, vì vậy liền giang hai chân trước ôm lấy chân của Tiễn Cơ rồi liếm mấy cái.

      Chiêu Tài nghĩ: Dù sao cũng là thịt, lại là ở trong mộng, liếm cho đỡ thèm cũng tốt a.

      Tiễn Cơ nửa mê nửa tỉnh lòng bàn chân lại truyền đến cảm giác nhồn nhột, đá đá chân, cảm giác nhồn nhột liền biến mất.

      Cục thịt ôm vào trong lòng ngực bị biến mất, Chiêu Tài duỗi móng vuốt sốt ruột tìm, sợ cục thịt chạy mất, vội vàng ôm lấy rồi há mồm cắn.

      Răng nhọn đâm vào thịt khiến Tiễn Cơ đau điếng, lớn tiếng hô đau rồi duỗi chân ra, theo sau là tiếng meo meo cùng tiếng va chạm của vật nào đó.

      Tiễn Cơ trợn mắt liền nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Chiêu Tài, giống cục thịt bị dính ván cửa rồi từ từ trượt xuống.

      “Đau quá……”

      Tiễn Cơ ôm chân mà xoa xoa, hung hăng , “Ai bảo ngươi cắn chân của ta!”

      “Làm sao ta biết được, tối hôm qua ràng là ngủ trong nhà bếp mà.” Chiêu Tài xong liền ngây ngẩn cả người, “Hả?”

      Tiễn Cơ mang hài vào rồi ngồi xổm trước mặt Chiêu Tài, khẽ cốc lên đầu của , “Ngẩn ngơ cái gì vậy?”

      Chiêu Tài mờ mịt nghiêng cái đầu , hỏi cách nghi hoặc, “Vì sao ta lại ở giường của ngươi?”

      Tiễn Cơ cười thầm nhưng nét mặt vẫn nghiêm túc, còn tỏ vẻ tức giận, “Làm sao ta biết được?”

      Chiêu Tài thống khổ nhăn mặt cau mày nhớ lại, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng nhớ chuyện gì xảy ra.

      Tiễn Cơ lại với , “Đừng nhàn hạ nữa, ăn điểm tâm rồi theo ta ra chợ buôn bán!”

      Chiêu Tài xoa đầu , “Ừ.”

      Khi rửa mặt, Chiêu Tài biến thành bộ dáng thiếu niên, người vẫn mặc bộ đồ bằng vải thô giống hôm qua, khuôn mặt bẩn thỉu, che đậy làn da tuyết trắng sẵn có.

      Tiễn Cơ bảo mau rửa mặt, Chiêu Tài cầm lấy khăn mặt thấm nước rồi dùng sức lau vài vòng.

      tại là người phải là mèo, chẳng lẽ biết rửa mặt hay sao?” Tiễn Cơ vừa mắng Chiêu Tài ngốc vừa đoạt khăn rồi ra lệnh, “Ngẩng đầu!”

      Chiêu Tài ngẩng đầu lên, dưới ánh nắng, nheo mắt lại, toàn thân cảm thấy lười biếng. fynnz.wordpress.com

      Tiễn Cơ cẩn thận dùng khăn lau mặt cho Chiêu Tài, tựa như lau chùi viên ngọc tinh xảo.

      Tro bụi bị chùi sạch, khuôn mặt trắng trẻo lộ ra chút ửng hồng, là bị Chiêu Tài dùng sức cọ rửa.

      Tiễn Cơ càng nhìn càng thích, rửa sạch khăn trong chậu nước rồi lại tiếp tục lau mặt cho Chiêu Tài.

      Chiêu Tài cực kỳ hưởng thụ.

      Tiễn Cơ nắm lấy cằm của Chiêu Tài rồi ngắm nhìn trong chốc lát, sau đó ném khăn mặt vào chậu, “Biến mặt đen xuống chút cho ta xem.”

      “Hả?”

      “Mau biến.”

      “À.” Chiêu Tài lắc lắc đầu, đến khi dừng lại màu da chỉ nhạt hơn so với than chút.

      Như thế này cũng xấu, trong hơi khờ hơn chút mà thôi, rất tương tự với tính cách của Chiêu Tài.

      Làn da trắng mịn của Chiêu Tài chỉ có mình mới được nhìn thấy, cho ai thưởng thức hết. Tiễn Cơ vừa lòng gật đầu, sờ sờ mái tóc đen của Chiêu Tài rồi , “, ăn điểm tâm thôi.”

      Điểm tâm là cơm, có cá, Chiêu Tài chỉ có thể tưởng tượng mà dám hỏi.

      Chờ ăn cơm xong liền đem đồ ra chợ bán.

      Tiễn Cơ bán mì, để Chiêu Tài ngồi kế bên phụ bán.

      Thức ăn mà bán có loại là do tự làm ra, có khi là lên núi mang về.

      Tuy rằng biết Chiêu Tài ngoại trừ cá còn cảm thấy hứng thú với món nào nữa, nhưng trải qua kinh nghiệm ngày hôm qua Tiễn Cơ tuyệt đối dám tiếp tục mạo hiểm. Dù sao vẫn còn đánh cược, thể kiếm tiền a.

      ………..

      Mãi cho đến khi bán xong đồ ăn rồi về nhà mà Chiêu Tài vẫn chưa nghĩ ra rốt cục mình leo lên giường của Tiễn Cơ bằng cách nào.

      Tiễn Cơ vác đòn gánh, trong túi nặng trịch đồng tiền, đường làm vang lên tiếng đinh đinh rất vui tai. Sau khi về nhà Tiễn Cơ vội vàng đem đòn gánh đưa cho Chiêu Tài để Chiêu Tài khiêng vào nhà bếp. Còn tự chạy về phòng ngủ, lấy ra cái hũ được đậy kín nắp.

      Chiêu Tài đặt gánh hàng xuống đất, sau đó quay về phòng xem Tiễn Cơ làm cái gì. đẩy ra cánh cửa khép hờ chỉ thấy Tiễn Cơ ngồi giường, cả hài mà cũng kịp thoát ra, hai chân kẹp lấy cái hũ cực to, mặt mày hớn hở ném đồng tiền vào bên trong, miệng phát ra thanh vui rạo rực, “Ba trăm hai mươi ba, ba trăm hai mươi bốn….” fynnz.wordpress.com

      Chiêu Tài thò đầu qua rồi cách hiếu kỳ, “Tiễn Cơ, ngươi làm cái gì vậy?”

      Tiễn Cơ đẩy đầu của ra rồi , “Đừng nhiều chuyện.”

      Chiêu Tài vẫn chưa từ bỏ ý định, biến thành mèo con rồi nhảy lên giường, dùng cái đầu tròn vo để chặn ngang miệng cái hũ, “Kiếm tiền để làm gì?”

      mặt của con mèo viết mấy chữ: Ngươi cho ta ta tránh ra.

      Tiễn Cơ nhéo lỗ tai mèo Chiêu Tài vẫn nằm im bất động, lại khều khều chóp mũi phấn hồng Chiêu Tài liền hắt xì cái, phun nước miếng đầy mặt Tiễn Cơ, chọc cho Tiễn Cơ tức giận đến mức nhéo banh hai má của Chiêu Tài ra hai bên, “Đếm xem mình buôn bán lời bao nhiêu!”

      “Vì sao phải đếm xem mình buôn bán lời bao nhiêu?”

      trả lời câu hỏi, ngươi đừng được tấc lại muốn tiến thêm thước nữa.” Tiễn Cơ bắt lấy hai chân trước của Chiêu Tài rồi ném con mèo sang bên, sau đó đậy nắp hũ lại rồi đặt trở về chỗ cũ.

      Chiêu Tài chịu buông tha, cứ theo Tiễn Cơ ra khỏi phòng ngủ, vào nhà bếp, cầm theo vài thứ rồi lại ra vườn, sau đó tiến lên núi.

      “Tiễn Cơ, ngươi cho ta biết .”

      Tiễn Cơ bằng sơn đạo, phía sau có con mèo, mà con mèo này còn có thể chuyện, ngộ nhỡ bị người nào nhìn thấy nguy! phải ai cũng như Phó Quyền, nhìn thấy con mèo mà sắc mặt cứ tỉnh bơ như thường.

      “Mau câm miệng!” Tiễn Cơ hạ lệnh.

      “Ngươi cho ta biết ta câm miệng!”

      Hứ, còn học được cách uy hiếp nữa à? Ngươi biết uy hiếp chẳng lẽ ta lại biết? Tiễn Cơ cười lạnh, “Nếu câm miệng đừng hòng ăn cá.”

      Dù sao suốt từ trưa ngày hôm qua cho đến bây giờ vẫn chưa được ăn cá, Chiêu Tài bướng bỉnh , “ ăn ăn! Ăn mì cũng được!”

      “Coi chừng ngay cả mì ta cũng cho ngươi ăn.”

      “Như vậy….ta ăn con chuột!” Nhắc đến con chuột, Chiêu Tài lộ ra vẻ mặt khó coi, phỏng chừng là nhớ đến mùi vị kỳ lạ kia.

      Tiễn Cơ khi dễ Chiêu Tài cho nên cảm thấy rất vui vẻ, liền từ bi cho Chiêu Tài biết, “Bởi vì ta cùng vài huynh đệ đánh cược.”

      Chiêu Tài lập tức nhảy lên vai của Tiễn Cơ, thò đầu hỏi, “Đánh cược cái gì?”

      Tiễn Cơ cân nhắc chút, sau đó chọn ra trọng điểm để , “Đánh cược xem ai kiếm được nhiều tiền.”

      “Các ngươi nhàm chán.”

      Tiễn Cơ gật đầu , “Đúng vậy, cuộc sống vốn rất nhàm chán, nếu tìm cái gì để làm cũng có ngày bị hóa đá.” Đôi mắt của vô thần, nhìn về phương xa như có chút đăm chiêu.

      “Vậy Phó Quyền cũng đánh cược hả?”

      “Đúng vậy.”

      “Lần sau gọi lại ăn cơm nữa.” Chiêu Tài mềm nhũn nằm vai của Tiễn Cơ, lời rất kiên định.

      “Sao vậy?”

      thể để cho kiếm lợi từ ngươi được!”

      Tiễn Cơ bật cười thoải mái, con mèo con này lại tự xem mình là người của Tiễn gia, đứng cùng phe với .

      Chiêu Tài bị tiếng cười của Tiễn Cơ làm cho toàn thân cũng run theo bần bật, nhìn Tiễn Cơ cầm cây sậy dài và cái thùng gỗ, liền hỏi, “Chúng ta đâu vậy?” fynnz810

      ra bờ sông.”

      Chiêu Tài kích động ngẩng đầu, “Để làm gì?”

      Tiễn Cơ nhếch môi cười, “Câu cá.”

      Hai mắt của Chiêu Tài trở nên lấp lánh, liếm miệng hỏi, “Cho ta ăn hả?”

      Tiễn Cơ thu hồi nụ cười, ra vẻ kỳ lạ mà liếc mắt nhìn , “Làm gì có, ta câu để bán lấy tiền.” xong liền trưng ra bộ mặt chờ xem kịch vui. biết vì sao chỉ cần đối mặt với Chiêu Tài lại muốn bắt nạt con mèo này. Mà Chiêu Tài khi bị bắt nạt cũng tự biết mà cứ trơ mặt ở bên cạnh , mặc cho mắng đánh, bộ dáng ngốc nghếch làm cho người ta vui vẻ, lần sau lại tiếp tục bắt nạt con mèo này mới được.

      Chiêu Tài quả làm cho Tiễn Cơ thất vọng, khuôn mặt nhắn hưng phấn nhanh chóng cúi gầm xuống, uể oải liếm đệm thịt rồi hỏi cách kinh ngạc, “Hả?”

      “Muốn ăn tự mình câu .”

      Chiêu Tài thở dài, “Ta biết câu cá.”

      Biết ngay là ngươi như vậy mà! Nếu cũng đói bụng ba ngày như thế, cho dù đoán được nhưng Tiễn Cơ vẫn nhịn được mà khinh thường Chiêu Tài, “Thân là con mèo mà ngay cả câu cá cũng biết sống để làm gì?”

      “Để ăn cá! Ô ô, Tiễn Cơ, tại sao ngươi lại đánh đầu ta?”

      “Đánh vì ngươi ngoại trừ ăn cái gì cũng biết!”

      Chiêu Tải uất ức bĩu môi, “Trong nhà có kẻ hầu người hạ, bắt cá đưa đến tận miệng ta cần gì phải phí công học bắt cá.”

      “Vậy ngươi ra ngoài để làm gì?”

      “Nếu phải vì….” Chiêu Tài đột nhiên im bặt

      Tiễn Cơ truy vấn, “Nếu phải vì cái gì?”

      “Ấy da…. thể , thể .”

      Lần trước cũng đến chỗ này liền im bặt, Tiễn Cơ lập tức hỏi, “Ngươi chỉ là con mèo mà cũng thần bí như vậy hay sao?”

      Chiêu tài lắc đầu, lộ ra bộ dáng của người từng trải, dùng móng vuốt mèo của nắm lấy cổ của Tiễn Cơ rồi chậm rãi , “Ngươi hiểu đâu.”

      “….”

      “Ô ô, Tiễn Cơ, ngươi lại đánh ta nữa!”

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 11 – 12::.
      Vừa vừa chuyện, người mèo bất tri bất giác đến bờ sông.

      Chiêu Tài từ vai của Tiễn Cơ nhảy xuống, trốn dưới bóng râm ấm áp, hai chân đào đào xuống đất.

      Tiễn Cơ chọn nơi ẩm ướt rồi cầm cành cây trong tay, quá bao lâu đào được vài con giun, dùng cành cây khều lên rồi cất vào hộp .

      Chiêu Tài qua, dám đến gần, cách Tiễn Cơ còn vài tấc dừng lại rồi vừa ngồi chồm hổm vừa hỏi, “Ngươi lấy mấy cái con ghê tởm đó để làm gì vậy?”

      Tiễn Cơ trả lời chi tiết, “Làm mồi câu.”

      Chiêu Tài hỏi cách chán ghét, “Cá ăn mấy thứ ghê tởm đó sao?”

      “Chuột còn ghê tởm hơn bọn nó nữa.”

      Tiễn Cơ câu khiến Chiêu Tài cả buổi cũng thể hé răng, há hốc mồm tìm được câu trả lời nên đành ngặm miệng rồi ngoan ngoãn nằm rạp xuống đất, xem Tiễn Cơ dùng móc câu xuyên qua thân con giun rồi ném vào trong nước.

      Tiễn Cơ dựa lưng vào gốc cây, Chiêu Tài thong thả bước qua cọ cọ rồi hỏi, “Như vậy là xong rồi hả?”

      Tiễn Cơ điều chỉnh tư thế ngồi, tìm vị trí thoải mái để dựa vào thân cây, “Ừ.”

      “Vậy bao giờ cá mắc câu?”

      “Chờ.”

      Tiễn Cơ cực kỳ kiệm lời, Chiêu Tài chỉ gật đầu, nhìn chằm chằm mặt nước rồi trầm tư suy nghĩ, nghĩ ra vì sao phải chờ như vậy mắc câu. Mấy hôm trước hao hết sức lực để dùng móng vuốt bắt cá ở bờ sông, mệt muốn chết mà kết quả chẳng thu được gì, cho nên nửa tin nửa ngờ đối với lời của Tiễn Cơ, đành ngồi xổm xuống chờ xem kết quả.

      Ước chừng chưa đến nửa nén hương bỗng nhiên Tiễn Cơ đột nhiên đứng lên, cầm cần câu về phía trước, dây câu thoát khỏi mặt nước.

      Chiêu Tài trừng to mắt dám tin. Ở đầu sợi dây ràng có con cá cắn câu? kích động đến mức kêu meo meo meo meo mấy tiếng liền.

      Tiễn Cơ lấy cá ra rồi bỏ vào thùng gỗ, lại tiếp tục dùng móc câu xuyên thủng con giun.

      Chiêu Tài dạo vòng quanh thùng gỗ rồi chạy ba vòng ở trước mặt Tiễn Cơ, cuối cùng đặt mông ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tiễn Cơ đem cần câu ném trở lại vào nước. fynnz.wordpress.com

      lúc sau Chiêu Tài há mồm , “Còn cần câu ?”

      Tiễn Cơ liếc cái rồi hỏi, “Để làm gì?”

      “Ta cũng muốn câu cá!”

      “Chẳng phải ngươi biết câu cá hay sao?”

      “Ta có thể học!”

      con mèo ngay cả bản năng sinh tồn mà cũng có, còn muốn theo ta là người phàm học câu cá, ngươi biết bẽ mặt hay sao?”

      Chiêu Tài mặt đỏ tim loạn , “Ta là mèo , phải là người.”

      Tiễn Cơ nhéo mặt Chiêu Tài.

      Chiêu Tài tĩnh bơ để mặc Tiễn Cơ muốn làm gì làm, “Ngươi cứ tùy tiện nhéo mặt của ta, chỉ cần đưa cho ta cần câu là được.”

      Có đôi khi câu cá gặp phải cá lớn hoặc là xảy ra tình hình đột ngột, từng có dây câu bị đứt hoặc cần câu bị mất cho nên Tiễn Cơ quen với việc chuẩn bị ít dây câu đem theo.

      tại Chiêu Tài chủ động trưng mặt ra để Tiễn Cơ muốn nhéo muốn bẹo thế nào cũng được, như vậy cần gì phải từ chối cầu của người ta?

      Sau khi nhéo mặt Chiêu Tài đời Tiễn Cơ mới đưa dây câu và móc câu cho Chiêu Tài rồi , “Cần câu chỉ có cây ta xài, ngươi muốn câu phải tự mình tìm.”

      Chiêu Tài lắc đầu , “ cần cần câu, ta tự có cách.”

      “Cách gì?”

      “Trước tiên giúp ta móc mồi câu vào.”

      “Còn cò kè mặc cả nữa hả?” Tiễn Cơ nhìn Chiêu Tài bằng con mắt khác, mới ở với mình hai ngày mà trở nên thông minh rồi, cũng có gì kỳ lạ.

      Tiễn Cơ đưa dây câu có đủ mồi và móc câu cho Chiêu Tài, sau đó Chiêu Tài nằm rạp mặt đất, cái mông xoay xoay, xoay đến trước mặt Tiễn Cơ rồi nhếch cái đuôi lên, “Giúp ta buộc vào.”

      “Đây là cần câu của ngươi hả?”

      “Thế nào, ghen tị sao?” mặt của Chiêu Tài tràn đầy khoa trương, “Vốn liếng tự có đó!”

      Tiễn Cơ hơi hơi nghiêng đầu, nhìn xuống cái mông cùng với cái lỗ bé tí bên dưới cái đuôi của Chiêu Tài. Xung quanh lỗ có nhiều lông, nhìn thấy rất ràng, màu hồng phấn, lộ ra ngoài.

      Chiêu Tài đợi cả buổi mà cũng thấy Tiễn Cơ báo cho cột dây câu xong chưa, đến khi nhìn lại liền phát Tiễn Cơ nhìn chằm chằm vào cái mông của mình, ngượng ngùng buông đuôi xuống, mặt đỏ tai hồng mà quát to, “Ngươi, ngươi nhìn cái gì đó?”

      Miêu tộc giống người thường, mèo đực sống cùng mèo đực là chuyện rất bình thường. Đặc biệt là mèo tam thể, loại mèo này con đực nhiều hơn con cái, cho dù là mèo đực cũng có thể sinh con, mà a cha của Chiêu Tài chính là con mèo tam thể. Cái lỗ dưới mông dùng để làm gì biết rất .

      Tiễn Cơ trêu đùa, “Ngươi cho ta nhìn cái gì ta liền nhìn cái đó.”

      “Phi! Vô lại!

      Tiễn Cơ tiếp tục cười.

      “Phi! Lưu manh!”

      Tiễn Cơ vẫn cười.

      “Phi! Sắc lang!”

      Tiễn Cơ nhún vai, mặc kệ Chiêu Tài muốn kêu thế nào kêu.

      Chiêu Tài liên thanh hừ hừ, trợn trắng mắt liếc Tiễn Cơ rồi xoay người ra bờ sông.

      Vì thế xuất trước mặt Tiễn Cơ là hình ảnh như sau. fynnz810

      con mèo đội cái mũ quả dưa màu vàng lắc mông ra bờ sông, mông hướng ra phía nước sông rồi ngồi xuống, hai chân trước chống nửa thân , cái đuôi màu vàng của lọt tỏm xuống nước, mặt còn cột sợi dây câu. Bộ dáng cực kỳ buồn cười khiến Tiễn Cơ nhìn thấy mà nhịn cười được.

      Chiêu Tài thèm để ý, đợi lúc sau liền cảm thấy nhàm chán rồi nhìn khắp xung quanh.

      Những cây đại thụ cao ngất mọc san sát sườn núi khiến nơi đây xanh ngắt màu, lan tỏa cảm giác tươi mát, vài con bướm tung tăng múa lượn trong bụi hoa, hết thảy có vẻ bình thản lại sinh động.

      Đôi mắt đen lúng liếng của Chiêu Tài dừng người con bướm, con bướm bay về phía nào liền nhìn về phía đó, thỉnh thoảng còn lắc lư cái đầu tròn vo của mình.

      Con bướm bay lung tung khắp nơi làm cho Chiêu Tài nhìn mà ngứa mắt, muốn nhào đến bắt bướm, cái đuôi ở trong nước cũng chịu nằm im, cứ lắc qua lắc lại.

      Nước bắn tung tóe ngay chỗ cái đuôi của Chiêu Tài, trong khi Tiễn Cơ lại nhấc cần câu lên, tiếp tục câu dính con cá khác.

      Chiêu Tài nhìn cá mà thèm thuồng, vì sao mình chẳng câu được con nào?

      Chiêu Tài quay đầu lại, nhìn chằm chằm cái đuôi của mình.

      Tiễn Cơ vừa móc mồi câu vừa , “Cái đuôi ngọ nguậy chịu mắc câu đâu.”

      Chiêu Tài suy nghĩ chút, đúng là lúc Tiễn Cơ câu cá cũng hề nhúc nhích, liền tĩnh tâm im lặng, hết sức chăm chú câu cá.

      Tiễn Cơ ngồi im dựa vào thân cây, Chiêu Tài cũng nằm im dưới bờ sông, nhưng ngồi lâu cũng rất mệt mỏi. len lén nhìn xem Tiễn Cơ làm cái gì phát người nọ nhắm mắt dựa vào thân cây, tựa hồ là ngủ.

      Chiêu Tài ngáp cái, chậm rãi nằm úp sấp xuống đất, động tác rất cẩn thận, sợ cái đuôi nhúc nhích dọa mấy con cá chạy mất.

      Tiễn Cơ khẽ hí mắt nhìn chút, thấy Chiêu Tài đặt đầu lên hai chân trước, đôi mắt tròn xoe mở to rồi dần dần híp lại, cho đến khi nhắm hẳn.

      Tiễn Cơ còn chưa đếm từ đến mười nghe thấy dưới bờ sông truyền đến tiếng ngáy của Chiêu Tài.

      Quả nhiên là con mèo hết ăn lại nằm! Tiễn Cơ thầm trong lòng, e rằng phải Chiêu Tài tự mình bỏ nhà ra mà là bị người nhà chịu nổi mà đuổi xuống núi để tự trải nghiệm đời.

      ……………

      Tiễn Cơ liên tiếp câu được vài con cá, trong khi Chiêu Tài sớm ngủ đến mức nước miếng chảy đầy cả móng vuốt, căn bản biết xảy ra cái gì.

      Tiễn Cơ đem cần câu dựa vào thân cây rồi ngồi xổm xuống bên cạnh thùng gỗ để đếm cá, có năm con cá lớn, hai con cá , thành quả cũng tệ. ưỡn thắt lưng, cầm lấy cần câu tính câu tiếp.

      Chiêu Tài ngủ với tư thế nên rất mệt mỏi, đổi tư thế khác rồi tiếp tục ngủ, cái đuôi dài ngâm dưới nước cũng chịu rút về.

      Tiễn Cơ dám khẳng định con mèo lười này nằm mơ câu được cá lớn, câu được cá lớn cạp lấy cạp để, nếu vì sao Chiêu Tài lại há to miệng như thế, đem móng vuốt nhét vào miệng mà liếm láp liên tục?

      Bộ dáng kia cực kỳ ngốc nghếch, Tiễn Cơ cười nhạo, muốn nhìn xem Chiêu Tài còn có thể ngốc thành cái gì nữa.fynnz.wordpress.com

      Vài canh giờ trôi qua, thùng gỗ sắp chật kín cá, ánh mặt trời cũng dần dần về phía Tây nhưng Chiêu Tài vẫn chưa có vẻ muốn tỉnh dậy.

      Tiễn Cơ thu hồi cần câu, tính đánh thức Chiêu Tài để trở về nhà.

      Tiễn Cơ còn chưa đến trước mặt Chiêu Tài nghe thấy tiếng hét thê thảm, con mèo con mở to hai mắt, tứ chi nhanh chóng quơ quào mặt đất nhưng cái mông lại cứ chìm xuống dưới sông.

      Tiễn Cơ lo lắng hỏi, “Sao vậy?”

      Chiêu Tài đỏ ngầu mặt, lúc sau mới nghẹn ra ba chữ, “Cứu mạng a!”

      Cái mông của Chiêu Tài chìm trong nước, Tiễn Cơ càng nhìn càng cảm thấy bất thường, hình như con mèo con bị cái gì đó kéo xuống nước, liền tiến đến rồi kéo Chiêu Tài lên bờ.

      Xác thực nặng hơn trước rất nhiều, Tiễn Cơ càng dám khinh thường, đến khi cái mông của Chiêu Tài dần dần rời khỏi mặt nước mới nhìn thấy cái đuôi màu vàng ngày thường cong veo lắc qua lắc lại rất khả ái tại bị kéo giãn thành đường thẳng tắp.

      Suy đoán được chứng thực, Tiễn Cơ hít vào hơi, dùng sức thêm chút, đem Chiêu Tài hoàn toàn kéo ra khỏi mặt nước.

      Kế tiếp là màn quỷ dị xuất , ở ngay cái đuôi của Chiêu Tài là con cá chép rất lớn!

      Con cá chép kia cắn chặt cái đuôi của Chiêu Tài chịu nhả ra, Chiêu Tài đau đến mức nhăn nhó, run rẩy , “Tiễn Cơ, đau quá.”

      Tiễn Cơ nắm đầu cá rồi bóp miệng nó để buộc nó phải nhả đuôi của Chiêu Tài ra, vất vả mới làm cho con cá chép bỏ cuộc.

      Cá chép há miệng, vừa vặn với kích cỡ của cái đuôi Chiêu Tài, xung quanh miệng của nó lúc này còn bám vòng đầy lông màu vàng.

      Tiễn Cơ ngồi dưới đất, thở hổn hển , “Chúc mừng ngươi câu được con cá lớn.”

      Chiêu Tài run run bờ môi, đôi mắt rưng rưng.

      Tiễn Cơ nhìn cái đuôi của Chiêu Tài, cất tiếng cười cách cảm thán, “Quả là thiên sinh lệ chất a.” (vẻ đẹp bẩm sinh)

      Chiêu Tài mặt mày rầu rĩ ôm cái đuôi trọc lóc, liên tiếp thổi phù phù, “Ngươi chê cười ta.”

      “Biết là tốt rồi.”

      Tiễn Cơ xách thùng gỗ lên rồi cầm lấy cần câu, “ thôi, về nhà.” Xoay người định thu thập con cá chép to cách quá đáng kia.

      Chiêu Tài ngay cả cái đuôi cũng kịp xoa mà nhảy đến trước mặt con cá chép, biến thành bộ dáng thiếu niên rồi ôm lấy con cá, quẹt miệng lớn tiếng tuyên bố, “Đây là cá của ta!”

      Tiễn Cơ nghiêng đầu nhìn mông của Chiêu Tài.

      Chiêu Tài tay che mông, vì dùng sức quá mạnh mà làm cho mình phải kêu đau tiếng ai u, đến khi giương mắt phát Tiễn Cơ càng nhìn càng gần, quẫn bách đến mức giận dữ hét lớn, “Nhìn cái gì vậy!”

      Tiễn Cơ đứng thẳng dậy rồi lắc đầu, “Chẳng thấy gì cả, ôm chắc con cá của ngươi .”

      Chiêu Tài hừ lạnh tiếng, “ cần ngươi nhắc nhở.”

      Tiễn Cơ nhặt lấy sợi lông mèo ở bên ngoài miệng con cá chép rồi nhàng thổi cái, sợi lông kia bay theo gió rồi biến mất trong trung. Tiễn Cơ vừa cười vừa , “Đúng vậy, cần ta nhắc nhở.”

      “Tiễn Cơ! Ta ghét ngươi!”

      “Ha ha ha ha, ta biết.”

      Khi hai người về nhà mặt trời xuống núi, lúc này Phó Quyền mới trở về từ trường học, trùng hợp gặp hai người bọn họ ở trước cửa.

      Phó Quyền cầm cây quạt rồi lắc qua lắc lại, “Tiễn Cơ huynh, Chiêu Tài huynh, câu cá hả?”

      Chiêu Tài sợ Phó Quyền lại đến ăn chực cho nên khập khiễng che trước mặt Tiễn Cơ, thúc giục Tiễn Cơ mau chóng mở cửa, ngẩng đầu ưỡn ngực hung hăng với Phó Quyền, “Cho dù câu nhiều cá thế nào cũng có phần của ngươi!”

      Phó Quyền nhìn Chiêu Tài ôm cá trong tay, dùng mông đẩy Tiễn Cơ vào nhà, vừa kêu thảm tiếng, “Ôi đau quá” vừa dùng chân đóng cửa lại, khập khiễng đẩy mạnh Tiễn Cơ xách thùng đầy cá vào nhà bếp.fynnz810

      Phó Quyền cảm thấy khó hiểu mà nhìn hai người đóng cửa vào nhà, sau đó cũng tự mở cửa nhà của mình rồi lẩm bẩm , “Trong sách có kho tàng, ta còn phải đọc sách nữa.”

      Chiêu Tài xác định Phó Quyền đến đây, như vậy mới cảm thấy yên tâm, nhưng vẫn ôm con cá trong tay, chịu buông.

      Tiễn Cơ đứng trong nhà bếp, mặt nhăn mày nhíu , “Tanh muốn chết, mau buông xuống .”

      Chiêu Tài đề phòng cho nên càng siết chặt tay rồi lui vào góc tường.

      Tiễn Cơ cười khẩy, “Mèo ngốc, có ai lại chạy trốn vào góc chết hay ?”

      có lý! Chiêu Tài ôm cá, nhìn chằm chằm ra cửa, tính tìm đường đào tẩu.

      Tiễn Cơ chớp mắt, hoàn toàn bị thuyết phục bởi ngốc nghếch của con mèo này, “Ta có giành cá của ngươi đâu mà ngươi chạy làm cái gì?”

      “Ta sợ ngươi giành!”

      Tiễn Cơ chỉ vào thùng gỗ , “Nhiều cá như vậy, ta giành của ngươi để làm gì?”

      “Ngươi cùng người ta đánh cược, phải kiếm tiền.”

      Cho nên nghĩ rằng mình cũng đem cá của bán luôn à?

      Tiễn Cơ bất đắc dĩ, bình thường thấy Chiêu Tài thông minh, hiếm khi lại sáng suốt như vậy, nhưng lúc này lại suy nghĩ trật lất. Con mèo này xem cá như mạng sống, làm sao lại nhẫn tâm đoạt lấy thứ mà người ta thương như vậy chứ?

      Tiễn Cơ , “Muốn kiếm tiền cũng cần làm như vậy, vì thắng mà từ thủ đoạn, như thế đánh cược còn ý nghĩa gì nữa.”

      Chiêu Tài nghe mà hiểu, dù sao vô luận như thế nào con cá chép làm cho phải trả giá đắt cũng chỉ có thể là của mà thôi, ai có thể giành khỏi tay của được.

      “Còn chịu buông ra?”

      Chiêu Tài liên tiếp gật đầu, há mồm cắn ngụm, cắn trúng miếng vảy, phun phèo phèo rồi tiếp tục cắn. Cắn mấy miếng lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, nhớ thương mấy món cá chín.

      cuối đầu vuốt ve mình cá, từ đầu cá đến đuôi cá, chừa tấc nào.

      Con cá này rất lớn, mình ăn hai bữa cũng hết, trước kia mỗi khi ở trong nhà có cá lớn phụ thân, a cha cùng huynh đệ tỷ muội cùng nhau chia sẻ. tại là mùa hè, thời tiết rất nóng, nếu ăn hết mà để lại bị hôi thiêu rất lãng phí, bằng…..

      Chiêu Tài nâng cằm với Tiễn Cơ, “Ta muốn ngươi cùng ta ăn cá, ngươi phụ trách nấu nướng.”

      “Vì sao lại hào phóng như vậy?” Bộ dáng của Chiêu Tài giống như luyến tiếc mà ngược lại rất phóng khoáng.

      Chiêu Tài cố ý lấy lòng Tiễn Cơ, lược bớt nửa câu , “Cá lớn phải chia sẻ với người thân.”

      Người thân sao?

      Tiễn Cơ lộ ra nụ cười rạng rỡ, nhìn con cá bị cắn mất vài miếng rồi suy nghĩ trong chốc lát, “Có, đêm nay làm cá tam bảo cho ngươi ăn.”

      “Hả?” Chiêu Tài hỏi cách nghi hoặc, “Cá tam bảo là cái gì?”

      “Đầu cá, trứng cá và bong bóng cá.”

      “Trứng cá?” Con mèo con tham ăn hiếm khi chần chừ với cái ăn như vậy, cau mày lại, dường như cảm thấy rất kỳ lạ, “ thể ăn trứng cá, chúng ta chưa bao giờ ăn cả.”

      Hóa ra vẫn có thứ mà Chiêu Tài thích ăn, Tiễn Cơ cảm thấy thú vị liền hỏi , “Vì sao thể ăn?”

      Chiêu Tài liếm bong bóng cá, mùi vị tanh tanh nhộn nhạo trong miệng, cực kỳ thoải mái, “Rất mềm, ăn ngon, như vậy chui vào trong kẽ răng.”

      “Đó là vì các ngươi biết ăn mà thôi.” Tiễn Cơ ngoắc ngoắc Chiêu Tài rồi ra ngoài nhà bếp, “Mang theo dao và bát canh, đêm nay ta làm cho ngươi thích ăn trứng cá.”

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      ::Chương 13 – 14::.
      Chiêu Tài mặc kệ giả, trong lòng tính kế sẵn sàng, nếu khó ăn đưa tất cả trứng cá cho Tiễn Cơ ăn, đè lên bụng cá, nơi đó rất phình, khẳng định là có rất nhiều trứng cá, cũng đủ để Tiễn Cơ no bụng. Mà có đầu cá lớn như vậy, nhớ đến chuyện này làm cho khóe miệng kéo thành nụ cười tươi rói.

      Tiễn Cơ bảo Chiêu Tài đặt cá lên bàn đá, tiếp nhận con dao do Chiêu Tài truyền đến, sau đó giơ tay chém xuống, hai nhát dao liền chặt bỏ đầu cá, tiếp theo lưỡi dao rạch xuống phần bụng, lấy ra trứng cá và bong bóng cá đặt trong bát, cẩn thận lấy ra nội tạng rồi vứt bỏ.

      Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Tiễn Cơ đặt dao xuống rồi bắt chéo chân ngồi ghế đá để nghỉ ngơi.

      Chiêu Tài sốt ruột lượn quanh vòng, “Tiễn Cơ Tiễn Cơ, vì sao ngươi lại dừng tay?” rất tham ăn.

      “Ngươi rửa đầu cá làm sao ta nấu ăn?”

      Chiêu Tài đặt mông ngồi xuống ghế đá, đối mặt với Tiễn Cơ mà hỏi, “Vì sao phải là ta rửa?”

      Tiễn Cơ cầm lấy sợi dây màu đỏ cổ của Chiêu Tài rồi giật giật, cách đương nhiên, “Bởi vì ngươi là đầy tớ của ta.”

      Chiêu Tài dựng thẳng bốn ngón tay lên, đặt trước mắt Tiễn Cơ, “Ta chỉ mới ăn của ngươi bốn con cá!”

      Tiễn Cơ ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi lại, “ sao?”

      Bốn ngón biến thành ba ngón, ngón tay của Chiêu Tài sắp chạm vào mặt của Tiễn Cơ, “Ta làm đầy tớ cho ngươi ba ngày.”

      Tiễn Cơ cụp xuống nửa ngón tay của , “Là hai ngày rưỡi.”

      “Hảo, coi như là hai ngày rưỡi.” Chiêu Tài bấm ngón tay làm toán, “ ngày phải ăn ba bữa cơm, hai ngày rưỡi hơn là tám bữa cơm, kết quả sao? Ta chỉ mới ăn được bốn con cá, có ngày đêm được ăn, còn phải làm đầy tớ, nợ của ngươi xem như thanh toán xong.”

      “Chuyện này phải tùy theo ý của ngươi. Ngươi ở nhà của ta phải trả tiền thuê nhà, đừng cho là ta thấy buổi sáng ngươi thừa dịp ta ở trong nhà bếp mà ăn vụng củ cải của ta nha.”

      “Cái đó…cái đó…ăn chẳng ngon gì cả.” Bị người vạch trần, Chiêu Tài hoàn toàn quên mất việc phải lấy lại công bằng, chỉ lắp bắp , “Ta cắn miếng phải ói hết cả ra.” fynnz.wordpress.com

      Đúng là miệng mèo con rất , củ cải trong vườn lại vừa thô vừa to, Chiêu Tài cắn miếng miệng chỉ dính đầy bùn và vỏ củ cải.

      Mèo con đúng là ăn vụng, đương nhiên chỉ lén lút dám hỏi Tiễn Cơ, cũng biết lựa chọn củ cải, cắn phải củ chín cho nên cực kỳ lạt miệng.

      Tiễn Cơ còn ăn nổi, huống chi là Chiêu Tài chỉ quen ăn thịt.

      Tiễn Cơ tiêu diêu tự tại rung đùi, “Ta mặc kệ, ăn vụng chính là ăn vụng, cho dù ngươi liếm cái cũng tính là ăn vụng!”

      Chiêu Tài phẫn nộ lên án, “Làm sao mà ngươi có thể như vậy cơ chứ!”

      Tiễn Cơ khoát tay , “Đây là quy củ làm người, ngươi là con mèo làm sao mà biết?”

      Chiêu Tài tức giận muốn sùi bọt mép, suy sụp bả vai, ủ rũ bưng chậu, đem đầu cá ném vào rồi đến bên cạnh giếng để múc nước rửa sạch.

      Tiễn Cơ sai được tiểu đầy tớ nên cảm thấy rất hăng hái, nhìn Chiêu Tài bận rộn khiến toác mồm ra cười thầm. Có Chiêu Tài nên giảm bớt được chút việc nhà, lại tăng thêm ít chuyện vui. Con mèo con kia mặc dù có đôi khi giận dỗi nhưng đều là vì chấp niệm đối với cá. Chỉ cần thỏa mãn cái miệng của đối phương hết thảy đều đâu vào đó.

      Tiễn Cơ hừ cười, rung đùi đắc ý mà tính toán, lặng lẽ cười trộm, ngốc đến mức để cho Chiêu Tài bỏ chạy. Ngoại trừ sợi dây đỏ cổ của Chiêu Tài còn muốn tìm phương pháp khác để giữ Chiêu Tài ở lại bên mình! Hai người cùng nhau kiếm tiền, tin thể thắng được sáu người kia!

      Chiêu Tài ngồi xổm bên cạnh giếng, nghiêm túc rửa đầu cá, sau khi rửa xong đem chậu đến trước mặt Tiễn Cơ, “Rửa xong rồi.”

      Tiễn Cơ sờ đầu Chiêu Tài rồi khen ngợi câu, “ tệ, rửa rất sạch, vào nhà bếp thôi.”

      Nghe thấy hai chữ nhà bếp khiến ánh mắt của Chiêu Tài phụt ra ánh sáng trong suốt, nước miếng cũng theo phản xạ có điều kiện mà bắt đầu chảy ra.

      Tiễn Cơ đằng trước, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng nuốt nướng miếng ừng ực, liền lặng lẽ cười thầm. Đối với con mèo này phải sử dụng cả trừng phạt lẫn khích lệ, bình thường đối xử nghiêm khắc, thỉnh thoảng cho chút ngon ngọt, Chiêu Tài vui vẻ vô cùng.

      Con mèo con ngốc ơi là ngốc, nhưng tâm tư đơn thuần, cũng là con quái hiền lành.

      Tiễn Cơ đứng trước tấm thớt rồi xắn y mệ lên, Chiêu Tài đặt cằm lên mặt bàn. Bất luận là người hay là mèo luôn tìm chỗ nào đó để đỡ lấy cái cằm của mình, giống như cái đầu của nặng đến ngàn cân.

      Tiễn Cơ dùng dao chạm vào chóp mũi của Chiêu Tài khiến Chiêu Tài hết hồn lui ra sau, cuống quýt đến mức té cái bịch xuống đất.

      Tiễn Cơ thoải mái cười to, Chiêu Tài tức giận kêu meo meo meo meo.

      “Đừng la nữa, đêm nay cho ngươi ngủ giường.”



      Nghe có thể được ngủ giường Chiêu Tài mới ngậm miệng lại, trở nên ngoan ngoãn. Bất quá trong lòng vẫn còn sợ hãi, cho nên đứng cách xa Tiễn Cơ chút, nâng cằm rồi nhìn đầu cá chớp mắt. fynnz810

      Sợ cẩn thận đầu cá bay mất.

      Tiễn Cơ chọc Chiêu Tài nữa, sau khi nhóm lửa xong cầm lấy mấy cọng hành rồi cắt thành từng đoạn , tiếp theo là thái lát củ gừng, thái xong bỏ vào cái bát , tiếp theo lại lấy ra vài trái ớt khô, vỏ quế và hạt tiêu, mỗi thứ ít đặt vào bát.

      Ngẫm lại vẫn đủ, Tiễn Cơ lại bỏ thêm ít ớt khô, đầu cá rất ngon nhưng cần phải thêm nhiều vị cay để át mùi tanh.

      Sau khi hết thảy được chuẩn bị xong, lửa cũng cháy lớn, Tiễn Cơ cầm lấy cái chảo, đổ vào ít dầu hạt cải.

      Bếp lò bị lửa đun nóng nên Chiêu Tài dám đặt mặt lên, nếu cái cằm bị bỏng, bỏng rất là đau.

      Tiễn Cơ tay cầm chảo tay cầm xẻng xào dầu, làm cho dầu dính lên thành chảo, như vậy bị khét chảo.

      Chờ dầu nóng, cầm bát gia vị đổ vào trong chảo, vài tiếng xèo xèo vang lên, ớt khô hạt tiêu gừng hành nhảy phốc phốc trong chảo.

      Tiễn Cơ nhanh tay đảo cái xẻng, thứ nhất là làm cho tất cả gia vị trộn lẫn vào nhau, thứ hai là làm cho chúng nó bị dính vào đáy chảo.

      Hương thơm tản ra, Chiêu Tài nhắm mắt hít vào hơi, ngay cả hương vị cũng muốn buông tha, muốn hít tất cả vào trong cơ thể của mình.

      Ớt khô xào lâu làm cho mùi cay bay ra, phần lớn đều bị Chiêu Tài hít vào. Nhiều ớt như vậy khiến Chiêu Tài bị sặc nên liên tục ho khan, ngay cả nước mắt nước mũi cũng chảy ra, nhưng luyến tiếc rời khỏi nơi này, vì tội ham ăn mà đành gạt lệ tiếp tục hít hà mùi thơm.

      Cái mũi nhắn từ màu hồng phấn chuyển sang đỏ chót, Chiêu Tài xoa xoa cái mũi rồi quệt miệng, “Hắt xì”, liên tục mấy cái, nước mắt nước mũi vẫn chảy ra, nhưng cứ ngồi đó hít lấy hít để mùi ớt.

      Tiễn Cơ buồn cười , “ có tiền đồ.”

      Chiêu Tài vò đầu bứt tai giả vờ nghe thấy.

      Gia vị được xào xong bỏ vào bát, Chiêu Tài vội vàng hỏi, “Lấy ra để làm gì, đầu cá chưa bỏ vào chảo mà.”

      “Xào tiếp nữa bị khét.” Tiễn Cơ đặt bát xuống, đem cái xẻng đặt bên cạnh chảo, sau đó xoay người đem đầu cá mang đến rồi bỏ vào trong chảo.

      Chiêu Tài nhìn thấy đầu cá được bỏ vào chảo liền kích động thò đầu ra phía trước. Tiễn Cơ kịp ngăn cản, nước và dầu mà gặp nhau văng ra ngoài, bắn lên mặt của Chiêu Tài vài giọt dầu, đau đến mức tiểu tử kia kêu meo meo meo mấy tiếng liền.

      Tiễn Cơ lo lắng , “Còn mau ra ngoài lấy nước lạnh rửa .”

      Chiêu Tài meo meo tiếng, “ cần.”

      “Đau hay ?”

      đau.”

      Chiêu Tài buông tay, mặt xuất vài vết màu đỏ, cũng lớn, xem ra nghiêm trọng, Tiễn Cơ cũng an tâm, sau đó mới lật đầu cá sang mặt kia để chiên tiếp. fynnz.wordpress.com

      Chiêu Tài giật giật đầu lưỡi trong miệng, vươn ra ngoài liếm vòng quanh môi, ngửi lấy mùi cá, “Nhìn thấy cá đau.”

      có tiền đồ!”

      Chiêu Tài gật đầu , “Phụ thân cũng hay khen ta như vậy.”

      cũng giống ta, chính là châm chọc ngươi có tiền đồ đó.” Đây là lần đầu tiên Tiễn Cơ nghe thấy Chiêu Tài nhắc đến người nhà nên cảm thấy có chút tò mò.

      “Mặc kệ, dù sao ta hiểu thành phụ thân khen ta là được, hơn nữa a cha cũng hay khen ta.”

      Trong thiên hạ, e rằng chẳng có ai tự an ủi mình như thế, có lẽ chỉ có mình Chiêu Tài mà thôi. Tiễn Cơ cảm thấy buồn cười nhưng vẫn quên mà hỏi ngược lại, “Phụ thân? A cha? phải người à?”

      phải, ta có đến hai người cha.”

      “Mẫu thân của ngươi đâu?”

      “A cha chính là mẫu thân.”

      Mèo đực sinh con à, Tiễn Cơ gật đầu ra vẻ hiểu, hề cảm thấy kinh ngạc.

      Chiêu Tài nhìn đầu cá trong chảo từ bán trong suốt chuyển sang màu trắng, “Tiễn Cơ, cá chín chưa?”

      Tiễn Cơ dùng xẻng đâm vào chút nhưng phía dưới vẫn còn cứng, nhân tiện , “Vẫn chưa chín lắm.”

      Chiêu Tài kéo dài giọng , “Vẫn chưa chín à….”

      “Nấu nướng thể gấp gáp.” Tiễn Cơ đổ bát nước vào trong chảo, đổ ngập đầu cá, chỉ khoảng nửa bát là đủ. cầm lấy gia vị xào trước đó rồi đổ vào, lại thêm chút nước tương và dấm chua, sau đó đậy nắp chảo lại rồi ra mặt sau thêm củi vào bếp.

      Chiêu Tài bưng lên bát trứng cá và bong bóng cả nhảy đến trước mặt Tiễn Cơ, “Tiễn Cơ Tiễn Cơ, cái này còn chưa bỏ vào chảo nè.”

      Tiễn Cơ ngồi chiếc ghế đẩu để bỏ củi vào bếp, dùng cái xiên để đẩy củi ở bên trong lò, “Chờ đến khi sôi mới bỏ vào.”

      Chiêu Tài cầm mấy khúc củi đặt xuống đất rồi lót thêm rơm lên phía , sau đó mới đặt mông ngồi xuống, trong tay vẫn cầm cái bát.

      Thời tiết mùa hè rất nóng, phía sau bếp lại càng nóng hơn nữa, Tiễn Cơ phe phẩy tay để quạt bớt nhiệt độ, nhưng Chiêu Tài lại ngại đủ nóng hay sao mà còn kề sát vào bên cạnh.

      “Cách xa ta ra chút , nóng muốn chết.”

      Chiêu Tài buông bát xuống, vui vẻ chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau xách vào thùng nước, vừa đặt xuống lại nghĩ đến chuyện gì đó, tiếp tục nhanh nhẹn chạy , đến khi trở về tay có thêm chiếc khăn.

      Chiêu Tài nhúng khăn vào nước rồi vắt sạch, sau đó đưa cho Tiễn Cơ, “Cho ngươi lau mồ hôi.”

      Nước giếng mát lạnh, đem khăn mặt lau lên mặt có thể giảm bớt khô nóng.

      Chiêu Tài thấy Tiễn Cơ thoải mái lau mặt, cũng cầm lấy rồi chà chà lau lau, sau đó lại vắt sạch rồi đưa cho Tiễn Cơ, “Lau mình nữa.”

      Tiễn Cơ mỉm cười nhìn , “Thông suốt rồi sao? Biết lấy lòng nữa?” Lau xong đưa trở lại cho Chiêu Tài.

      Được khích lệ, Chiêu Tài kiêu ngạo lộ ra cái đuôi thẳng tắp, lỗ tai đầu cũng dựng thẳng, coi như tươi cười vui vẻ. lại vắt khăn lần nữa rồi đưa cho Tiễn Cơ, “Lau chân.”

      Tiễn Cơ cốc đầu Chiêu Tài cái, cũng mạnh, chỉ hơi đau tí, “Ngốc nghếch, khăn lau mặt với khăn lau chân làm sao lại dùng chung cái được chứ?”

      Chiêu Tài uất ức bĩu môi , “Ta chưa từng lau nên đâu có biết.”

      Mèo con đều tự liếm mình cho sạch , cho nên chuyện này thể trách . Dù sao đánh cũng đau cho nên Tiễn Cơ cũng giải thích nhiều với , thấy con mèo lộ ra vẻ mặt vui, Tiễn Cơ liền , “ ra ngoài lấy hai củ khoai lang vào đây, ta nướng khoai cho ngươi ăn.”

      Chiêu Tài hưng phấn nhảy dựng lên, bốn chân bốn cẳng lao ra ngoài, kết quả là mất thăng bằng mà ngã sóng soài dưới đất, lúc này mới nhớ tại là hình người, Chiêu Tài kêu đau, phủi tro bụi y phục rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Tiễn Cơ ở phía sau quát to, “Biết khoai lang có hình gì hay ?”

      Giọng của Chiêu Tài từ ngoài xa vọng vào, “Cái gì ăn được ta đều biết.”

      Tiễn Cơ cười ra tiếng, đây là phong cách của Chiêu Tài. Con mèo ham ăn nhà chỉ có phương diện ăn uống là khiến người ta lo lắng mà thôi.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 15 – 16::.
      Đầu cá cần phải nấu trong chốc lát, Tiễn Cơ qua rồi mở nắp ra để xem tình hình, phòng ngừa nước bị cạn.

      Nước trong chảo cạn hơn phân nửa, lộ ra cái đầu cá. Đầu cá màu trắng thấm nước tương dần dần chuyển sang màu vàng nhạt, quá bao lâu nữa chín.

      Tiễn Cơ đổ thêm chén nước, tiếp tục nấu, sau đó đậy nắp lại, lúc này Chiêu Tài tìm theo mùi thơm mà tiến vào, trong tay ôm đống khoai lang lớn.

      “Chẳng phải ta bảo ngươi lấy hai củ thôi sao?”

      Chiêu Tài giả vờ cười ngây ngô, thò đầu ra nhìn, “Thơm quá a, nhất định cũng ăn ngon như cá kho củ cải!”

      “Cũng ăn ngon?” Tiễn Cơ đẩy mặt của Chiêu Tài ra khỏi lò chút, sợ lại làm cho Chiêu Tài bị bỏng, “Như vậy lần trước nếm mùi rồi, lần này cần ăn nữa.”

      !” Chiêu Tài lập tức sửa lời, “Thơm hơn lần trước cả ngàn lần! Nhất định là vạn lần!”

      nhanh chóng xoay ngược lời .

      Tiễn Cơ cười cười, để Chiêu Tài vùi khoai lang vào trong đống lửa.

      Chiêu Tài gật đầu nhìn khoai lang trong lòng, lại nhìn lò lửa cháy hừng hực, biết nên làm như thế nào.

      Tiễn Cơ hỏi , “ biết bỏ vào à?”

      Chiêu Tài vội vàng gật đầu, “Phải bỏ ở đâu?”

      “Ném vào chỗ lửa cháy lớn nhất.”

      Tiễn Cơ còn chưa dứt lời Chiêu Tài ném mấy củ khoai lang vào trong lửa.

      Phía lò là chảo cá vang lên tiếng ùng ục của nước sôi, phía dưới lò là mấy củ khoai lang bị lửa bao trùm, chậm rãi nướng chín từ ngoài vào trong.

      Chiêu Tài chạy trừ trước ra sau lại từ sau ra trước, hết ngửi lại hít, vô cùng bận rộn, nghĩ đến sắp có nhiều thức ăn để ăn, Chiêu Tài ngoác miệng cười đến tận mang tai.

      Tiễn Cơ nghe thấy vài tiếng tách tách, dùng nhánh cây để lôi ra vài củ khoai lang được nướng chín.

      Chiêu Tài vừa thấy khoai lang đôi mắt lập tức sáng rực, vươn tay muốn cầm lấy.

      Tiễn Cơ đẩy tay ra rồi , “Nóng! Lấy khăn lại đây.”

      Chiêu Tài nhảy lên cái rồi liền quay về, ngồi chồm hổm ở trước mặt Tiễn Cơ, chống cằm chờ.

      Khoai lang được Tiễn Cơ dùng khăn bẻ ra làm đôi, bên trong vàng óng, vẫn bốc khói nghi ngút.

      Chiêu Tài thò đầu nhìn, bị hơi nóng phà lên mặt, liền lau mặt, phồng má lên thổi.

      Tiễn Cơ cảm thấy đáng , lấy ngón tay khều khều quai hàm của Chiêu Tài, Chiêu Tài toàn tâm toàn ý phồng má thổi khoai lang nên bị Tiễn Cơ khều cằm liên tục. Mấy lần như thế làm cho Chiêu Tài phát cáu, thử nhe răng hung dữ kêu vài tiếng meo meo.

      Tiễn Cơ chọc nữa, tập trung lột vỏ khoai lang rồi cho Chiêu Tài nửa.

      Chiêu Tài chưa từng ăn khoai lang, tại cảm thấy rất ngạc nhiên, thể chờ khoai lang hoàn toàn nguội, vừa thổi vừa thè lưỡi cắn.

      Khoai lang vàng ươm vừa đặt vào trong miệng liền cảm giác mềm mềm trơn trơn, Chiêu Tài cắn miếng vẫn chưa kịp nhấm nháp hương vị khoai lang trượt xuống cổ họng, liếm liếm kẽ răng vẫn còn vướng lại chút khoai lang, lại cắn thêm miếng nữa, lúc này mới cảm giác được vị ngọt của khoai lang.

      Chiêu Tài ôm bát khoai, nhanh chóng ăn xong nửa củ khoai, sau khi ăn xong lại trông mong nhìn Tiễn Cơ.fynnz.wordpress.com

      Tiễn Cơ lại lôi ra củ khác, giống như dụ dỗ sủng vật, lấy ra cho Chiêu Tài ăn, sau đó ra phía trước xem đầu cá trong chảo.

      Khoai lang vừa lấy ra rất nóng, Chiêu Tài luyến tiếc mà buông xuống, đầu ngón tay cầm củ khoai, thảy qua thảy lại giữa hai tay cho bớt nóng, vừa thảy vừa đến bên cạnh Tiễn Cơ, hề rời nửa tấc.

      Nắp chảo được mở ra, cá được om hơn phân nửa, ngờ gia vị lại lan tỏa mùi thơm khắp tứ phía. Trong lúc nhất thời Chiêu Tài quên mất củ khoai lang nóng hổi tay, tham lam hít vào mùi cá, cho đến khi cảm giác bàn tay nóng lên mới lập tức dùng y phục đỡ lấy củ khoai, cái mũi ngừng hít hít.

      “Tiễn Cơ, cá chín chưa?”

      Tiễn Cơ dùng cái thìa múc chút nước sốt, cẩn thận thổi cho nguội bớt rồi mới nhấp thử miếng, hương vị tệ, chẳng qua hơi nhạt chút, lại bỏ thêm gần nửa muỗng muối.

      Ánh mắt của Chiêu Tài dừng thìa, chịu dời , nước miếng như muốn chảy xuống, “Tiễn Cơ, ta cũng muốn nếm”

      Tiễn Cơ vốn định trêu Chiêu Tài chút mới đồng ý, nhưng nước miếng của Chiêu Tài nhiễu giọt xuống củ khoai lang bọc trong y phục, nếu cho ăn nước miếng nhanh chóng chảy vào trong nồi.

      Tiễn Cơ chậc chậc hai tiếng, vội vàng múc cho Chiêu Tài muỗng canh nước sốt rồi đặt vào trong bát để cho Chiêu Tài chậm rãi húp.

      Chiêu Tài húp hơi cạn sạch, còn cảm thấy chưa đủ, lắc lắc cái bát.

      Tiễn Cơ lại cho thêm nửa bát, sau đó dùng cái xẻng đẩy đầu cá sang bên, chừa ra khoảng trống rồi bỏ vào trứng cá và bong bóng cá.

      Lần này Chiêu Tài chậm rãi húp, húp được chút lấy khoai lang ra rồi chấm vào nước sốt cá để ăn.

      Tiễn Cơ nếm thử ngụm, vừa ngọt lại vừa mặn, hương vị vô cùng kỳ lạ, nhưng Chiêu Tài hề có cảm giác gì, vẻ mặt ăn khoai lang rồi húp nước sốt cá rất hưởng thụ.

      Vỏ khoai nằm gọn trong lòng bàn tay, bên có vài dấu răng chỉnh tề, phần đáy của cái bát loang láng ánh sáng, Tiễn Cơ nghiêng đầu liếc nhìn Chiêu Tài cái, chóp mũi của người nọ còn dính giọt nước sốt cá, chắc là lúc liếm bát bất cẩn nên bị dính.

      Tiễn Cơ dùng ngón trỏ quẹt lên chóp mũi của Chiêu Tài.

      Chiêu Tài nhìn thấy ngón tay dính màu nâu vàng của nước sốt sắp rời xa của Tiễn Cơ, đợi Tiễn Cơ kịp phản ứng ôm lấy tay của Tiễn Cơ rồi há mồm ngậm vào miệng.

      Đầu lưỡi ướt át quấn lấy ngón tay của Tiễn Cơ, chậm rãi liếm mút, hết liếm lại mút. Chiêu Tài hưởng thụ mà híp mắt lại, ngửa đầu nhìn Tiễn Cơ, mỉm cười với vẻ mặt hạnh phúc.

      Nụ cười kia ngọt ngào, trong lòng của Tiễn Cơ thoáng trỗi dậy cảm giác kỳ lạ, bầu khí im lặng khác thường, kích động rút ngón tay ra rồi lau vào y phục, mang theo vẻ mặt hoảng sợ mà chạy ra khỏi nhà bếp.fynnz810

      “Tiễn Cơ, ngươi chạy đâu vậy?” hiểu chuyện gì xảy ra, Chiêu Tài cầm vỏ khoai lang chạy theo.

      Chỉ thấy Tiễn Cơ đứng bên cạnh giếng, ngừng dùng nước giếng để rửa mặt, nước giếng lạnh lẽo nhanh chóng làm cho tỉnh táo trở lại, nhưng trong lòng lại thể bình tĩnh như thường

      Chiêu Tài lo lắng mà quấn lấy Tiễn Cơ, hỏi có chuyện gì.

      Nước giếng ở trước mắt hình thành làn hơi nước mỏng manh, Tiễn Cơ xuyên qua làn hơi nước mà nhìn vào khuôn mặt của Chiêu Tài, lúc mơ hồ lúc ràng, sau khi hoảng sợ là rung động, dần dần càng trong tầm mắt.

      Kỳ quái, tại sao lại có thể như vậy?

      Tiễn Cơ rất buồn bực, biết vì sao Chiêu Tài cứ quấn lấy , hai người ngươi xem ta, ta xem ngươi.

      Tiễn Cơ đình chỉ suy nghĩ, nhìn thẳng vào vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Chiêu Tài.

      Mà Chiêu Tài lại càng thêm lo lắng, người nọ đột nhiên , đứng im rồi cau mày quan sát Tiễn Cơ, vỏ khoai lang ở trong tay bị bóp méo mó.

      Cho đến khi mùi khét truyền ra từ phòng bếp, Tiễn Cơ mới phản ứng trở lại.

      “Ấy da, cá trong chảo!”

      Chiêu Tài cũng nhảy dựng lên, cuống quýt hét to, “Ấy da, cá khét!”

      Tiễn Cơ vọt nhanh vào nhà bếp, mở ra nắp chảo rồi dùng cái xẻng đảo vòng.

      Đầu cá trong chảo xoay xoay, cũng may chỉ bị khét chút, đầu cá phần lớn là xương, thịt đều bị giấu ở bên trong nên sao.

      Hóa ra là sợ bóng sợ gió, Chiêu Tài thở phào nhõm.

      Tiễn Cơ nhàng đâm đâm vào trứng cá, trứng cá khi chín đông lại với nhau, có thể bắt chảo xuống! nâng xẻng lên rồi quát, “Chiêu Tài, cầm bát đến!”

      Chiêu Tài vứt bỏ vỏ khoai lang bị bóp méo mó, lấy ra cái bát lớn ở trong tủ, cười ngoác cả miệng, hai tay bưng đến trước mặt Tiễn Cơ.

      Được múc ra đầu tiên là đầu cá, sau đó là trứng cá rồi đến bong bong cá, bộ dáng nóng hổi làm cho người ta bị kích thích vị giác, huống hồ gì đây lại là Chiêu Tài ham ăn nhà ?

      Nướt sốt cạn hơn phân nửa, phần lớn thấm vào thịt cá, Tiễn Cơ đem phần nước sốt còn lại rưới lên mặt , đem món cá tam bảo đặt lên bàn đá ở trong vườn, sau đó xoay người múc cơm.

      Chiêu Tài chảy nước miếng, kịp chờ Tiễn Cơ mang đến bát cơm và đôi đũa, lập tức biến thành mèo con rồi nhảy lên bàn đá, ở dưới ánh trăng mà giành ăn trước.

      Trứng cá và bong bóng cá được múc ra sau cho nên nằm ở cùng, trứng cá chín màu vàng ở giữa hơi trắng, hoàn toàn khác với trứng cá sống. Nếu phải tận mắt nhìn thấy Tiễn Cơ bỏ vào chảo Chiêu Tài nhất định là nhìn ra. Nhưng bong bóng cá quá khác biệt, vẫn tròn trịa và chưa nổ tung.

      Chiêu Tài lè lưỡi, cắn bong bóng cá vào miệng, dùng hàm răng bén nhọn của mình rồi nhàng cắn cái.

      Bụp, vài tiếng nổ quanh quẩn trong miệng của , nước sốt ngấm vào bong bóng cá quanh quẩn ở từng ngóc ngách trong miệng của Chiêu Tài. Chiêu Tài hớn hở chẹp miệng, đem nguyên cái bong bóng cá nuốt xuống bụng.

      ôm quá nhiều hy vọng khi liếm thử chút trứng cá, đầu lưỡi vừa chạm vào lớp trứng cá mỏng manh. Chiêu Tài bập bập môi, ngon đến bất ngờ, dùng cả tay lẫn mồm, bất chấp bỏng lưỡi, há to mồm ăn hơn phân nửa trứng cá.

      Tiễn Cơ bưng cơm ra, Chiêu Tài định quơ chân trước để bắt lấy phần trứng cá cuối cùng, bát cá bị đảo tùm lum, ngay cả nước sốt cũng văng lung tung ra ngoài.

      “Chiêu Tài!” Tiễn Cơ hét lớn tiếng.

      Chiêu Tài sợ đến mức run rẩy, vội vàng thu hồi móng vuốt, cuộn mình lại bàn đá, lén lút nhìn Tiễn Cơ.fynnz810

      Tiễn Cơ bước đến, buông bát xuống, nắm lấy lỗ tay mèo rồi nhấc Chiêu Tài xuống bàn, “Ngươi ăn uống như vậy hay sao?”

      Chiêu Tài giật mình, run rẩy biến trở về hình người, bộ vải thô, đầu bụi mặt chuột, cẩn thận dùng khóe mắt xem xét bát cá, tình trạng thê thảm, quá thê thảm là đằng khác.

      ràng là làm chuyện xấu mà vì sao lại giống như người ta khi dễ ?

      Tiễn Cơ lắc đầu, cố gắng vứt bỏ suy nghĩ kỳ lạ ra khỏi đầu, nghiêm mặt đá chiếc ghế ở bên cạnh, “Ngồi xuống, ăn cơm cho đàng hoàng.”

      Chiêu Tài meo meo tiếng, dùng đũa gắp miếng trứng cá cuối cùng, định bỏ vào miệng nghe Tiễn Cơ ho khan tiếng, Chiêu Tài run tay, Tiễn Cơ đưa bát, miếng trứng cá thơm ngon mỹ vị vừa lúc rơi vào trong bát của Tiễn Cơ.

      Chiêu Tài quệt miệng, nhìn chằm chằm cái bát của Tiễn Cơ, muốn lại thôi.

      Tiễn Cơ động động chiếc đũa, đem trứng cá bỏ vào miệng.

      lúc sau Chiêu Tài mới uất ức , “Cá này là ta câu được mà.”

      biết vừa rồi là ai , cá lớn phải chia sẻ với người nhà nhỉ?”

      Bị chính câu của mình đập lên đầu, Chiêu Tài nghẹn họng mà rầm rì, Tiễn Cơ cũng để ý đến , bắt đầu gắp thịt cá mà ăn.

      Trứng cá hết, còn lại đầu cá, nhất định phải ăn cho nhiều, hạ quyết tâm, Chiêu Tài nhanh tay nhanh mồm gắp thịt cá, ngay cả mắt cá cũng tha.

      Thịt đầu cá rất mềm, mềm như thân cá, mà là loại cảm giác vừa mềm vừa săn. Gia vị ngấm vào, lại là cá tươi, mùi tanh của cá hoàn toàn bị ớt khô khử sạch.

      Chiêu Tài ăn miếng ghiền, ăn hai miếng cảm thấy cay, đến miếng thứ ba tìm được mùi cá, miếng thứ tư là hưởng thụ…..

      Chiếc đũa thường xuyên ra ra vào vào trong bát cá, Tiễn Cơ vốn đói bụng nhưng thấy tư thế của Chiêu Tài như vậy cũng cảm thấy thích thú, nổi hứng giành ăn với Chiêu Tài.

      bữa tối coi như giành nhau mà ăn, hai người ngươi tranh ta đoạt, bị cay cũng ngừng lại, tiếp tục ăn hùng hục, ăn đến mức cả đầu đầy mồ hôi.

      Bát cá nhanh chóng cạn dần, chỉ còn chút nước sốt. Hai người cảm thấy vẫn chưa đủ, tiếp tục múc cơm rồi chan nước sốt vào ăn.

      Nước sốt chan cơm bốc hương thơm thoang thoảng của vị cá, hạt cơm rất dẻo, cũng như ăn thịt cá.

      người mèo ăn sạch sành sanh, đợi cho trận chiến giành ăn này rốt cục chấm dứt chỉ có món cá tam bảo hết sạch mà ngay cả nồi cơm cũng còn thừa hạt nào.

      Tiễn Cơ vốn định chừa chút cơm để sáng mai nấu cháo ăn, tại lại còn gì cả.

      Ăn no đến mức ngay cả sai khiến Chiêu Tài rửa bát cũng thể.

      Chiêu Tài ễnh cái bụng tròn trịa lên, đứng dựa vào bàn đá, ngồi cũng ngồi nổi.

      Gió đêm lướt qua, lúc này Chiêu Tài mới nhớ, chỉ vào mặt rồi khóc lóc kể lể với Tiễn Cơ, “Tiễn Cơ, mặt đau.”

      “Khi ăn cá sao thấy kêu đau?”

      Chiêu Tài xấu hổ cười hì hì, làm bộ giả ngu.

      Tiễn Cơ nhéo nhéo cái mũi của rồi , “Chỉ biết ăn thôi, mỗi khi ăn cá chả nhớ gì cả.”

      Chiêu Tài muốn sờ mặt lập tức bị Tiễn Cơ vuốt ve, bảo được gãi, quá vài ngày ổn.

      Chiêu Tài gật đầu, cố gắng gãi. nắm chặt hai tay, dán tại bên người, giống như dùng hết sức lực để siết chặt nắm đấm. Hơn nữa bữa tối ăn quá no, Tiễn Cơ cũng trông cậy vào Chiêu Tài, nghỉ ngơi chút, sau đó tự mình thu dọn bát đũa đem rửa. Nhớ đến trong lò còn vài củ khoai chưa ăn, Tiễn Cơ khều chúng nó ra, phủi lớp tro ở mặt rồi đặt vào trong nồi, để giành sáng mai hâm nóng rồi ăn tiếp.

      Nhà bếp vài ngày chưa quét dọn, Tiễn Cơ cũng nhanh chóng thu dọn lại chút, chờ làm xong, ra ngoài vườn thấy Chiêu Tài dán mặt lên bàn đá mà ngủ gật, cái mông nhếch lên cao.

      Ăn no lại ngủ, hết ăn lại nằm, đúng là thiếu thứ nào.

      Tiễn Cơ nhéo phát lên cái mông mượt mà của Chiêu Tài, tiểu tử kia nhảy dựng lên, huy động móng vuốt, tru to như hung thần ác sát, “Meo meo meo meo meo meo! Thằng mù nào dám quấy rầy miêu đại tiên ta ngủ vậy!”

      Ngủ mê hả?

      Tiễn Cơ hừ lạnh , “Nhìn kỹ là ai rồi hẳn to mồm!” Dứt lời, lại nhéo phát lên mông của Chiêu Tài, toàn thịt, nhéo ghiền.

      Chiêu Tài kêu meo meo tiếng rồi che mông, trừng to mắt tức giận, nhìn thấy là Tiễn Cơ lúc lâu mới phục hồi tinh thần, gật gù nhớ đến chính mình là đầy tớ của người ta, phải là thiếu gia mèo lên núi hưởng phúc. ủ rũ suy sụp cả người, đánh cái ngáp to rồi gục xuống bàn đá.

      “Buồn ngủ à?”

      Chiêu Tài gật đầu, đôi lỗ tai mèo toát ra.

      Còn cái đuôi đâu?

      Tiễn Cơ cảm thấy tò mò, đầu có gì ngăn cản, lỗ tai có thể tự do rút ra rút vào, còn bên dưới lại mặc y phục, cúi đầu nhìn liền thấy ở đáy hạ y tét ra cái lỗ , cái đuôi dài đầy lông mềm mại của Chiêu Tài ló ra ngoài, lắc qua lắc lại, giống cỏ bông lau mọc ở ven sông, khiến cho Tiễn Cơ ngứa ngáy trong lòng.

      Tiễn Nhi nhéo nhéo cành cỏ bông lau sống kia, làm cho mình đỡ ngứa ngáy.

      Chiêu Tài vẫy ra được, đành chịu đựng, cái đuôi cụp xuống lại được uốn cong rồi cọ xát vào lòng bàn tay của Tiễn Cơ.

      Cọ cọ, lại nhớ đến phần còn thừa của con cá lớn, quay đầu hỏi, “Tiễn Cơ, còn thân cá làm sao?”fynnz.wordpress.com

      “Thân cá à?” Tiễn Cơ suy nghĩ chút, “Ăn cá khô ?”

      Chiêu Tài lười biếng lập tức trở nên phấn chấn, hai mắt tỏa sáng, “Ăn!” Sau đó mê mang , “Ăn thế nào?”

      Tiễn Cơ cầm lấy cái đuôi của Chiêu Tài rồi ngắm nghía trong lòng bàn tay, “Dùng muối ướp rồi phơi nắng cho khô có thể ăn.”

      Chiêu Tài nhìn Tiễn Cơ đem muối ướp vào thân cá, sau khi ướp được lúc đem ra ngoài phơi. đứng phía dưới nhìn lên, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc. Làm đầy tớ cho người ta đương nhiên chẳng có gì vui vẻ, nhưng có thể ăn được nhiều cá ngon như vậy hết thảy đều đáng giá.

      Chiêu Tài ôm lấy cánh tay của Tiễn Cơ, cái đầu cọ qua cọ lại phần cằm của Tiễn Cơ, “Tiễn Cơ, ngươi lợi hại.”

      Tiễn Cơ gì, mỉm cười ôm lấy Chiêu Tài, biết là vì mèo con phá lệ dịu ngoan hay là vì thời tiết mà trong tiểu viện này lại trở nên ấm áp kỳ lạ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :