1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CHANBAEK/THANH XUÂN TỚ CÓ CẬU - GYEON

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 30
      Cậu có tin vào định mệnh ? Tớ từng xem đó là khái niệm ấu trĩ, cho tới khi gặp được cậu.

      Còn hai ngày nữa là kỳ nghỉ kết thúc. Biện Bạch Hiền rất háo hức vì thầy Manh thời gian tới tiến hành quá trình luyện tập tăng cường dự thi vào đội tuyển quốc gia. Cậu và Phác Xán Liệt đều mong chờ điều đó, vì nếu Biện Bạch Hiền cậu thuận lợi vào được đội tuyển hai người có cơ hội làm việc chung trong môi trường, số lần gặp mặt cũng nhiều hơn. Mặc dù giờ muốn gặp mặt chỉ cần lái xe 30 phút là đến nhà đối phương :))))).

      Tỉ như giờ, trong phòng của Thiếu gia Phác, người dán mắt vào màn hình laptop xem tiêu chí xét tuyển đội tuyển võ thuật Hapkido quốc gia, người nằm bên cạnh ngọ nguậy làm nũng hệt như động vật bán manh.

      "Cậu có thôi hả Phác Xán Liệt!!! "

      Biện Bạch Hiền đẩy cái đầu nấm dụi dụi làm loạn bên người mình ra. Cậu ta hay rồi, thân là tuyển thủ, làm sao mà hiểu được hồi hộp và lo lắng của cậu chứ!

      " Nếu cậu muốn vào ba tớ tiếng, thân thủ cậu xuất sắc như vậy còn sợ vào được sao? Cần gì hao tâm tổn sức như thế làm gì.. " Phác Xán Liệt có nối dối nha. Theo mắt nhìn của cậu mà , kĩ thuật và kinh nghiệm của Biện Bạch Hiền vượt xa mấy tên trong đội tuyển mà cậu từng làm việc trước đó. Dứt khoát, chắc chắn, nhanh gọn và thẳng tay chính là tác phong cần có của mỗi tuyển thủ, mà Biện Bạch Hiền chính là sở hữu tất. phải nhân tài bẩm sinh quá vô lý ?

      " Cậu thử lại lần nữa xem! " Biện Bạch Hiền dừng động tác tay, dời tầm mắt về người ngọ nguậy bên cạnh. đời Biện Bạch Hiền ngoài việc ghét bị lừa gạt ra cái cậu bài xích nhất chính là dựa hơi người khác mà đạt mục đích. Bảo cậu mở miệng nhờ ba Phác giúp cho chỗ đứng ở đội tuyển? Chi bằng đem thanh danh mười lăm năm luyện tập Hapkido của cậu quẳng cho đỡ nhục.

      Nhận ra đối phương tức giận rồi, Phác Xán Liệt rũ mắt, bễu môi giật giật góc Áo Biện Bạch Hiền. " Tớ sai rồi.. "

      Chuông điện thoại lúc này bất ngờ vang lên, là dì Hạ gọi đến.

      " Thiếu gia. "

      Đầu dây bên kia truyền đến chất giọng ấm áp, Biện Bạch Hiền đóng laptop, đặt ở tủ đầu giường bên cạnh, tiếp tục lắng nghe dì Hạ .

      Phác Xán Liệt chăm chú nhìn khuôn mặt Biện Bạch Hiền từ từ thay đổi biểu cảm. Là bất ngờ sao? Chuyện gì lại khiến Biện Bạch Hiền của cậu biểu lộ nét như thế chứ?

      Cúp máy, trong lòng Biện Bạch Hiền dâng lên tư vị khác lạ. Cậu chui vào lòng Phác Xán Liệt, trầm mặc.

      Vỗ vỗ tấm lưng gầy của người trong lòng, Phác Xán Liệt giọng hỏi, " Có chuyện gì sao? "

      " Dì Hạ ba mẹ tớ bay về. Chiều tới. "

      Cảm nhận được eo bị siết mạnh hơn chút, Phác Xán Liệt thầm thở dài, cũng ôm chặt đối phương hơn. Là cậu ấy lo lắng sao? Gặp ba mẹ Biện rồi phải gì. Nội tình Phác Xán Liệt . Chỉ biết Biện Bạch Hiền khó xử, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì cậu thực đoán ra.

      .

      .

      Lúc Biện Bạch Hiền tỉnh lại mặt trời gần chạm chân phía tây rồi. Cậu hốt hoảng kéo Phác Xán Liệt dậy, nếu về nhanh, ba mẹ Biện trở về thấy cậu đâu biết giải thích thế nào? mình ăn ngủ ở Phác gia, mình có quan hệ đương với con trai Phác gia? Đừng đùa chứ! Biện Bạch Hiền cậu chưa chuẩn bị tâm lý đủ đâu!

      " Alô, dì Hạ, ba mẹ con về chưa?"

      Biện Bạch Hiền vừa sửa sang lại ngoại hình vừa kẹp điện thoại bên tai hối hả gọi về nhà. So với thời gian này chắc giờ máy bay của be mẹ Biện hạ cánh lâu rồi. Trong đầu suy nghĩ ngàn lý do vì sao có mặt ở nhà để đối phó. Phác Xán Liệt đứng bên cười cười, lại ôn nhu giúp cậu chỉnh lại đầu tóc.

      " Vẫn chưa..." Dì Hạ bên này chưa hết câu, bên kia sớm dập máy. Thực ra chú Mẫn sớm rước ba mẹ Biện rồi. Nhưng là có về nhà, về việc họ đâu dì Hạ biết. Vừa định thông báo cho Thiếu gia bên kia cúp máy. Bà đành cười khổ lắc đầu, Thiếu gia vẫn là sốt sắng, vì Phác Thiếu gia sao?

      .

      .

      Biện Bạch Hiền gần như dùng tốc độ tên lửa phóng xuống lầu, ba mẹ chưa về, là cơ hội thể bỏ lỡ, cậu phải ngay lập tức về nhà.

      Phác Xán Liệt thấy động vật nhà hấp tấp như thế cũng lên vài phần cưng chiều.

      " Chú Phác ở đâu? Tớ muốn chào tiếng rồi . " Biện Bạch Hiền ngẫm bây giờ chắc ba Phác ngồi uống trà trong phòng khách ? Nghĩ vậy, cùng Phác Xán Liệt tăng nhanh cước bộ đến phòng khách.

      Thanh quen thuộc càng ngày càng , kèm theo là tiếng trò chuyện và cười đùa xen lẫn. Biện Bạch Hiền cảm thấy tầng mồ hôi lạnh chạy dọc sau ót, lòng bàn tay nhiễm màn sương mỏng ẩm nóng.

      Bất quá Phác Xán Liệt phát giác điều đó, bắt lấy bàn tay đổ mồ hôi của Biện Bạch Hiền, khoan thai tiến vào.

      Phác Sang Sinh huyên thuyên bên này, thấy con trai mình nắm tay Bạch Hiền bước vào buông tách trà xuống, hướng hai đứa trẻ đứng cười xán lạn.

      " Hai đứa dậy rồi? Nào nào, lại đây ngồi chút. "

      rồi nhìn qua hai người ngồi đối diện ghế sô pha nở nụ cười thâm ý. Vị nam trung niên và người phụ nữ bên cạnh nghe vậy cũng quay đầu, trong phút chốc, sáu mắt chạm nhau.

      Biện Bạch Hiền còn nghe thấy tiếng tim mình đập nữa, máu toàn thân từ não dồn xuống, mắt mở to, môi mấp máy biết gì. Bàn tay nắm tay Phác Xán Liệt cũng siết chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm hồi cũng dời , né tránh và lúng túng gương mặt nhắn.

      "Ba, hai vị này là...."

      Ý thức được người bên cạnh sắc mặt tốt, trong lòng Phác Xán Liệt cũng dâng lên cỗ hoài nghi, chắc là do hai vị ngồi trước mắt ? Nhìn sơ qua cũng trạc tuổi ba Phác, khí giữa họ phi thường tốt, chắc phải là...

      " Là hảo bằng hữu của ta. Nào, hai đứa lại đây. "

      Phác Sang Sinh cười cười, vỗ vỗ chỗ trống ghế sô pha bên cạnh.

      " Ba..mẹ...Sao hai người lại..? " Biện Bạch Hiền xoắn xúyt hồi rốt cuộc cũng lên tiếng. Ngay từ khi bước vào, nhìn bóng lưng của ba mẹ Biện cậu sớm nhận ra. Tuy thời gian gặp, họ vẫn thanh xuân và tràn đầy sức sống như cũ, hề có nét già , nhưng là trong ánh mắt phủ thêm tầng bình đạm.

      Biện Bạch Hiền vốn dĩ ngờ tới, cũng hiểu tại sao ba mẹ mình lại ngồi ở Phác gia. Đến khi nghe ba Phác bọn họ là bạn, cậu lại càng kinh ngạc hơn. Trước tới giờ cậu căn bản chút quan hệ của ba mẹ Biện với người ngoài cũng biết, cũng có thể có cơ hội để biết. Nhưng việc này đối với quan hệ của cậu và Phác Xán Liệt suy nghĩ lại cũng là lợi chứ hại. Ba Phác và ba mẹ Biện là bạn, dù gì cũng dễ tiếp thu chuyện của hai người ? Ba Phác ý kiến, Biện Bạch Hiền càng có lòng tin ba mẹ mình quá bài xích.

      Nhìn Phác Xán Liệt ngây ngốc kéo tay con trai mình ngồi xuống đối diện, mẹ Biện lén lút nhìn chồng với ý cười đậm.

      " Tôi này Phác Sang Sinh, con trai cậu lớn lên thực tuấn tú nha, lại còn câu dẫn con trai tôi, đáng phạt. "

      Lời này của mẹ Biện thành công làm Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt nuốt ngụm nước bọt. phải chứ? Biết rồi sao? Phác Xán Liệt nghi ngờ đưa mắt về phía ba mình ngồi cạnh, thể khẳng định, các bậc trưởng bối này xem ra trước bước.

      Quả thực từ khi nghe Biện Bạch Hiền kêu tiếng 'phụ, mẫu' Phác Xán Liệt cũng hồi hộp kém. Sao có cảm giác hai bên gia đình gặp mặt xem mắt vậy chứ? Nhưng ba Phác họ là bạn, bầu khí cũng phi thường ôn hoà nên hòn đá treo trong lòng Phác Xán Liệt cũng được gỡ xuống.

      Phác Sang Sinh cười cười, nhấp ngụm trà, cũng thua kém mà phản bác câu.

      " Con trai tôi câu dẫn con trai nhà các cậu? Tôi lại cảm thấy tiểu tử nhà các cậu trực tiếp câu hồn con trai nhà tôi mất. "

      Ba mẹ Biện cười 'tự hào', trưng ra vẻ mặt ' con trai tôi vô cùng xinh đẹp', làm Biện Bạch Hiền cảm thấy có chút lạ lẫm. Tâm tình cũng thoải mái ít.

      Hai người ngồi nghe bậc trưởng bối ngươi câu ta câu ngừng nghỉ. Nào là hai người lớn lên rất đẹp, giỏi giang, giống lúc ra sao, tự hào về họ ra sao...

      Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt hẹn mà nhìn nhau cười.

      ra, họ biết chúng ta từ trước.

      ra, chúng ta sớm có liên kết.

      ra... Từ lâu, tớ được định sẵn gặp cậu, cậu, vì cậu...


    2. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 31
      Bạch Hiền, ba tớ , quan hệ giữa chúng ta là do ông trời sắp đặt, cậu có tin ?

      Lúc Biện Bạch Hiền về nhà cũng tối. Ăn bữa cơm ấm áp tại Phác gia xong, tâm tình của cậu cũng tốt lên rất nhiều. Ít nhất phải lo lắng làm cách nào cho ba mẹ Biện tiếp thu Phác Xán Liệt.

      Đẩy cửa thư phòng lâu có người sử dụng, ba mẹ Biện ngồi đó từ khi nào. Thấy cậu bước vào, mẹ Biện cười , đẩy tách socola sữa bàn về phía cậu.

      Ba người trầm mặc . Biện Bạch Hiền nhất thời cảm thấy lo sợ, phải là muốn mình chia tay với Phác Xán Liệt chứ? Quan hệ giữa họ và ba Phác rất tốt mà?

      Như nhìn thấy được hoang mang trong đáy mắt con trai, mẹ Biện thở dài lên tiếng.

      " Bạch Hiền, ta thực xin lỗi con."

      "........" Siết chặt nắm tay, Biện Bạch Hiền thầm nghĩ cho dù họ dùng lý do gì bắt ép cậu rời xa Xán Liệt cũng đều có khả năng.

      " Ta biết là chúng ta quan tâm con, nghĩ đến cảm nhận của con. Nhưng ta luôn biết con hiểu và tha thứ cho chúng ta. Lâu như vậy, vẫn chưa bao giờ chân chính lời xin lỗi với con, là chúng ta thất trách. Lần này trở về cũng là muốn cùng con bù đắp, dù là con nguyện ý, cũng có thể cần chúng ta nhưng chúng ta rời bỏ con nữa. Bạch Hiền, con có sẵn lòng ? "

      Biện Bạch Hiền kinh ngạc.

      phải uy hiếp, ép buộc, mẹ Biện lại dùng ánh mắt nhu tình tha thiết nhìn cậu, lên những lời đánh động tâm tình như vậy.

      Cậu cảm thấy trái tim thắt lại, nước mắt cũng tràn ra, nhìn sâu vào đôi mắt của mẹ Biện như tìm kiếm chân thực.

      Con sẵn lòng. Sao lại sẵn lòng chứ. Mặc dù hai người gây cho con nỗi đau, mất mát và tuyệt vọng, nhưng cho đến cùng hai người vẫn là ba mẹ con. Nếu con tha thứ cho hai người, hà tất dùng bộ dạng này đối mặt chứ? Hà tất suy nghĩ biện Pháp giới thiệu Xán Liệt cho hai người, hà tất gấp gáp trở về gặp hai người.. Con hiểu, cũng muốn cho gia đình chúng ta cơ hội.

      Biện Bạch Hiền ôm chầm lấy mẹ Biện, ba Biện ngồi bên cạnh cũng dơ tay vỗ vào bờ vai run run của con trai. Nước mắt cả ba cầm được mà rơi xuống, cả căn phòng thoáng chốc tràn ngập ướt át.

      Nhưng dấu vết của đoàn tụ, hạnh phúc.

      "Thằng nhóc này, từng này tuổi còn khóc. Là Xán Liệt quá nuông chiều con rồi? "

      Biện Bạch Hiền từ trong lòng mẹ Biện ngẩng dậy, nghe đến tên Phác Xán Liệt, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của cậu kềm được mà ửng đỏ chút. Lại nhìn qua mẹ Biện, bà nhìn cậu với ánh mắt áy náy.

      " Nhờ có Xán Liệt, nó ở cạnh con, thay chúng ta bù đắp trống trãi trong lòng con. Ta nợ nó lời cảm ơn, cũng như lời gửi gắm. "

      " Hai người... để ý chứ? " Biện Bạch Hiền vẫn chưa tin được ba mẹ cậu lại dễ dàng chấp nhận như vậy, trông kỹ cũng thấy được vài phần hài lòng.

      Nhìn hai người giương cao khoé miệng lắc đầu, Biện Bạch Hiền cảm thấy cỗ ấm áp dâng trào trong lòng.

      May quá, Xán Liệt, ba mẹ tớ thừa nhận chúng ta.

      .

      .

      Ba mươi năm trước, bốn con người đầy nhiệt huyết ấy cùng nhau học tập, cùng nhau rèn luyện, cùng nhau trải qua hỉ nộ ái ố, ngọt đắng trải đủ để rồi cũng cùng nhau nhận lấy Vinh quang.

      Tình bạn nhiều năm len lỏi thấp lên những rung động, mà đối với họ chính là tình , là tri kỷ.

      Họ giao cuộc đời mình cho đối phương, 4 con người, 2 con đường. Truyền thông năm ấy từng dậy sóng khi đội tuyển quốc gia có 2 cặp đôi tài sắc vẹn toàn, hữu danh hữu thực.

      Hai cặp tuyển thủ đó cùng nhau kết hôn, sinh ra hai đứa trẻ phi thường khả ái. có khí chất phi phàm, lại tuấn tú từ khi lọt lòng; mang vẻ đẹp nhàng sâu sắc, đôi mắt sáng ngời lay động lòng người. Có đôi khi họ nghĩ, nếu cả hai là con trai, có khi nào nên đính ước cho chúng ?

      Họ từng có thời gian hạnh phúc, bên gia đình , bên những tri kỷ, đắm mình trong công danh Viên mãn.

      Nhưng phàm là đời người, mọi thứ lại quá suôn sẻ.

      Ở cái thời điểm nghiệp 4 người vững vàng, ấy vậy mà người trong số họ lại rời , mãi mãi bỏ lại cho 3 người còn lại và gia đình của mình nỗi tang thương và mất mát thể bù đắp.

      Giới tuyển thủ lần nữa xôn xao vì ra của nữ tuyển thủ bơi lội tài năng. bỏ lại đứa con trai vừa chập chững biết cùng người chồng vừa nhậm chức phó cục trưởng.

      Là thiếu vắng và trầm mặc.

      Phác Sang Sinh thổi ra hơi khói nghi ngút, dựa đầu vào sô pha hồi tưởng lại khoảng thời gian dài đằng đặc, đầy kí ức vui buồn của ông.

      Ông còn nhớ như in ngày ông nắm tay vợ mình giường cấp cứu sau vụ ám sát, bà nhất định phải cho con trai tiếp tục con đường bà lựa chọn.

      tuyển thủ bơi lội, cho đến giờ phút cuối cùng của cuộc đời cũng ngừng nghĩ cho niềm đam mê và gia đình. Kể từ ngày đó, ông thay bà dàn trải con đường cho đứa con trai duy nhất của họ.

      Mà hai người bạn còn lại của vợ chồng ông sau vụ việc này cũng thương tâm ít. Họ vùi đầu vào công việc để quên nỗi đau, bỏ lại đứa con trai cho hạ nhân. Mặc dù vậy, họ vẫn quên nung nấu kỳ vọng cho nó trở thành tuyển thủ Hapkido mạnh mẽ. Rèn dũa nó từ lúc , họ hi vọng con trai mình đủ kiên cường, dễ dàng bỏ mạng vì đố kỵ trong ngành mà người bạn thân của họ gặp phải.

      Cũng may, hai đứa trẻ như có duyên với con đường ấy.

      Chỉ là bản thân họ thực ngờ, mối nhân duyên hai mươi năm trước họ tình nguyện mà gạt bỏ giữa hai đứa trẻ ngày ấy, lại lần nữa hữu. Lẽ ra ngay từ đầu chúng ta nên nhận ra các con sớm bị ông trời gán ghép với nhau.

      Lẽ ra cái ngày các con khóc nháo lên nhưng gặp nhau lại bất giác mỉm cười, chúng ta nên sớm nhận ra chủ ý của số phận.

      Là chúng ta sai ư? Chúng ta nên vì giới tính mà gạt bỏ hôn ước hứa hẹn hơn hai mươi năm trước. Nhưng bây giờ nhìn các con, chúng ta hiểu mình làm đúng. Điều gì thuận theo tự nhiên vẫn luôn tốt đẹp hơn. Tỉ như tại, các con sắp đặt mà gặp nhau, vì gượng ép mà ở bên nhau. Tự nhiên xuất trong cuộc đời đối phương, tự nhiên nhận ra tầm quan trọng, tự nhiên nhau. Ta hi vọng, thực hi vọng các con hạnh phúc.

      Đối diện với ánh mắt trầm lắng của Phác Xán Liệt ngồi đối diện, Phác Sang Sinh thở hắt ra hơi. Cuối cùng, mọi chuyện cũng trở về đúng quy luật của nó. Điều này nên là may mắn, hạnh phúc cho tất cả mọi người.

      " Hãy bảo vệ đứa trẻ ấy cho tốt. "

      câu , hai tần sóng thanh. Ba mẹ Biện và ba Phác, họ đều mong con mình bảo hộ và thương đối phương tốt. Hãy con đường các con lựa chọn và hạnh phúc với nó. Mặc dù vòng lớn như vậy vẫn là trở về con đường cũ, nhưng chúng ta cảm thấy dường như chỉ có thế các con mới trân trọng đối phương hơn, tình cảm đó cũng vì vậy mà vững bền hơn...

    3. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 32

      Tình màn tuổi tác, địa vị, danh phận và giới tính. Miễn đó là chân thành đều đáng được trân trọng.

      Hôm nay là buổi sáng đầu thu trong trẻo, khí còn vương chút hơi ẩm và ấm áp dư của mùa hè. Biện Bạch Hiền hít hơi sâu, bước chân vào cổng trường.

      giống như mọi khi vẫn có Phác Xán Liệt sóng vai bên cạnh, thời điểm này chỉ có đơn độc mình cậu, thế nhưng trong lòng lại len lỏi mảng ấm áp.

      Nỗ lực, có vậy mới có thể đường đường chính chính đỗ vào đội tuyển, lúc đó cơ hội bên cạnh Phác Xán Liệt thành vấn đề nữa.

      Bất quá Biện Bạch Hiền vẫn thấy kì lạ. Khi cậu trình bày chuyện muốn thi vào đội tuyển cho ba mẹ, họ cư nhiên lại chẳng động Viên lấy câu, thế cậu còn cảm giác được điều gì giấu giếm trong ánh mắt.

      Nghĩ ngợi hồi, Biện Bạch Hiền đứng trước cửa phòng tập từ lúc nào. Bên trong im lặng như tờ, tuy cách cánh cửa nhưng cậu vẫn khỏi cảm thấy chút quái dị. Mình tới cũng sớm quá, mọi người hẳn là có khả năng trễ cả lớp ?

      Thời điểm Biện Bạch Hiền đẩy cửa bước vào, ánh sáng chói mắt đập vào nhãn cầu làm cậu theo bản năng nheo mắt lại. Xung quanh là tiếng reo hò của đám bạn khiến Bạch Hiền ù ù cạc cạc hiểu chuyện gì.

      Mở mắt, thầy Manh và mọi người đứng trước mặt lúc nào, còn có...Xán Liệt!

      Biện Bạch Hiền nhất thời biết gì, ánh mắt dán chặt lên con người cao mét tám lăm đứng cách cậu quá 5 mét. Người đó hôm nay thân đồng phục chỉnh tề, nhưng lại là đồng phục của tuyển thủ. Áo sơ mi trắng cùng chiếc cà vạt xanh dương đúng tiêu chuẩn, chiếc khoác vest và quần tây xanh dài làm tôn lên vóc người đúng chuẩn. Mái tóc đen vuốt ngược chia 7:3 lộ ra vầng tráng cao kiên định cùng đôi mày đậm tinh . Nhìn kỹ ..vô cùng soái!

      Mặt Biện Bạch Hiền biết từ bao giờ hơi hồng, ánh mắt cũng lúng túng nhìn về phía thầy Manh 'cầu cứu'. Phác Xán Liệt nãy giờ vẫn luôn rời mắt khỏi con người bé khả ái trước mặt, khuôn mặt bất giác lên nụ cười ôn hoà.

      " E hèm.. "

      Cả căn phòng im lặng vì tiếng tằng hắng trầm thấp của vị tuyển thủ điển trai. Thầy Manh nhìn đám học trò, lại nhìn sang Biện Bạch Hiền ngây ngốc cũng nhịn được cười khẽ tiếng.

      " Học viên Biện Bạch Hiền trường Đại học thể thao quốc gia SM, khoa võ thuật môn Hapkido. Hôm nay với tư cách đại diện đội tuyển thủ Quốc gia, tôi Phác Xán Liệt xin trân trọng thông báo với cậu tin. "

      Biện Bạch Hiền nuốt nước bọt, nhìn đối phương với ánh mắt đầy ngạc nhiên và hồi hộp, chuẩn bị tiếp nhận tin kế tiếp.

      Phác Xán Liệt lật tệp hồ sơ chỉnh chu cầm tay, cúi đầu đọc từng chữ.

      " Lãnh đạo cục thể thao quốc gia đánh giá cao năng lực của học Viên Biện, lại dựa vào thành tích xuất sắc suốt những năm rèn luyện, đặc biệt là giải huy chương vàng môn Hapkido qua Giải đấu quốc gia vừa rồi. Tôi Phác Xán Liệt thay mặt lãnh đạo thông báo học Viên Biện Bạch Hiền chính thức được đặc cách vào đội tuyển võ thuật quốc gia. Dốc sức rèn luyện và hoạt động cùng đội tuyển, giành nhiều thành tích cho nền thể thao của đất nước.

      Cục trưởng thể thao, ký : Phác Sang Sinh. "

      Phác Xán Liệt đưa giấy chứng nhận cho Biện Bạch Hiền, thấy đối phương run rẩy nhận lấy, cặp mắt long lanh ngấn lệ làm Phác Xán Liệt khỏi cảm thấy nỡ.

      " Ngốc, sao lại khóc chứ, là chuyện vui. " rồi ôm chầm đối phương vào lòng bất chấp ánh mắt kinh ngạc của các học viên trong phòng tập.

      Biện Bạch Hiền mãi lúc mới kịp tiêu hoá hết những thông tin vừa rồi, trong lòng mảng rối rắm thôi.

      " Xán Liệt..Có phải ba cậu... cần, thực sụ cần đâu, tớ muốn tự mình dự tuyển, cậu cần..."

      Biện Bạch Hiền khỏi nghi ngờ có phải hay Xán Liệt ba Phác đặc cách cho cậu, cỗ áy náy dâng lên khiến cậu rất bất an.

      " Em quên thầy gì sao, Bạch Hiền. Người đạt huy chương vàng của Giải đấu quốc gia có cơ hội được lãnh đạo cân nhắc cho vào đội tuyển. chỉ riêng em, Ngô Thế Huân khoa bơi lội cũng được chọn. Điều này là kết quả của những nỗ lực của các em, được tự ti. "

      Phác Xán Liệt hướng thầy Manh gật đầu đồng tình. Thực chất cậu cũng từng bàn về chuyện đặc cách cho Bạch Hiền với ba Phác, nhưng ông chỉ lắc đầu bảo cần. Cho đến tận mấy hôm trước khi kỳ nghỉ kết thúc, ba Phác mới chịu tiết lộ tin vui này cho cậu. Giờ nghĩ lại, ông cũng giữ bí mật kỹ quá ? Nếu Biện Bạch Hiền biết ngay từ vòng sơ khảo của Giải đấu, các giám khảo và lãnh đạo sớm chấm cậu Bạch Hiền có nước thụ sủng nhược kinh mà ngất mất.

      .

      .

      Tiếp những ngày sau đó, truyền thông lâu mới có dịp trở nên xôn xao. chỉ là đội tuyển quốc gia xuất thêm 2 tuyển thủ thân thủ xuất sắc, tuổi trẻ vừa tài năng vừa đẹp đẽ. Mà chấn động hơn chính là hai vị tuyển thủ họ Biện và họ Phác kia đồng thời comeout ngay từ thời gian đầu bắt đầu hoạt động với đội.

      số cựu phóng viên nhà báo cũng tung tin hai người đó chính là hai người con trai độc nhất của hai cặp tuyển thủ từng làm mưa làm gió trong ngành năm đó. Thoáng chốc, mối quan hệ của tuyển thủ Biện và tuyển thủ Phác được đông đảo mọi người trong lẫn ngoài ngành ủng hộ mạnh mẽ.

      Ngoài dự kiến của Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt, fans thể thao những bài xích mà còn phản ứng phi thường tích cực. Biện Bạch Hiền vô tình phát được ít fanpage của các shipper, gì mà ' Đẩy Xán Bạch đến suốt đời', 'Cặp tuyển thủ vàng Xán Bạch', vân vân và mây mây. Nhờ vậy mà đội tuyển của họ thu hút được ít chú ý, kể cả những người thích thể thao cũng thể biết 'cặp đôi quốc dân' vào thời điểm này.

      Lại , thành công đó thể kể đến công lao của đám 'sói chăn cừu' nào đó.

      Sau khi Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt rời trường, 'độ hot' của trường SM lại hề giảm xuống. Đơn giản vì cùng thời điểm mà có đến 3 cặp đôi cùng comeout khiến trang web Ban truyền thông của trường SM nam lẫn nữ sập triệt để.

      Soái thần Ngô Diệc Phàm và học trưởng Trương Nghệ Hưng công khai cùng chỗ, hai trụ cột của khoa Hapkido Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân cũng được thôi thúc công khai theo, còn hot sao?

      Trường SM cũng phen thất thủ. Sức hút của hai cặp đôi này quá lớn, dù có muốn hiệu trưởng căn bản cũng thể nhúng tay, đành để mặc thông tin này lan truyền rộng rãi. Số học sinh đăng ký thi vào trường cũng nhờ đó mà ngày tăng.

      Mà ai biết được, hai cặp đôi đó lại đôi lúc lén lút tung ảnh và thông tin của' cặp đôi tuyển thủ Xán Bạch' lên truyền thông. Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt cạn lời, lực bất tòng tăm đành ngầm cảnh cáo. Bất quá, những bức hình ngọt ngào và vài tin giật gân về đời sống tình cảm của họ vẫn đều đặn mỗi tháng lần xuất SNS, mà người đăng chỉ để lại nickname rất ư là kích thích : Sói Chăn Cừu.

    4. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 33 ( END )
      con đường dài như vậy, tớ mới nhận ra cậu đối với tớ quan trọng hơn tất cả những gì đời này.

      Biện Bạch Hiền men theo con đường mòn, bộ ra bờ biển vịnh phía Nam của Scarborough. Mấy ngày trước, đội tuyển bay sang quốc tham dự giải đấu. Nỗ lực biết bao nhiêu, cậu và Phác Xán Liệt cùng vài tuyển thủ khác cuối cùng cũng vượt qua đối thủ chủ nhà, xuất sắc giành về ít huy chương và giải thưởng cho quốc gia của mình.

      khó khăn là giả, nhưng hạnh phúc sau chiến thắng thực là cảm giác vô cùng sung sướng. Thoáng chốc bảy năm trôi qua. Bảy năm cậu lăn lộn trong ngành, đổ ít mồ hôi công sức, kể cả máu. Nhưng Biện Bạch Hiền cậu chưa bao giờ cảm thấy hối hận và muốn từ bỏ, hơn thế còn có chút hưởng thụ. Và cậu nghĩ, Phác Xán Liệt cũng vậy.

      Họ có chung niềm đam mê, hoài bảo và có cùng mạch đập cảm nghĩ. Tuy ở trong đội tuyển 7 năm nhưng thực ra họ dành cả thanh xuân cho niềm đam mê xa xỉ này.

      Bây giờ, họ còn là những chàng trai mới trưởng thành, xốc nổi và bồng bột. Ai cũng điềm đạm,trầm tĩnh hơn rất nhiều. Tuy chỉ có tình với nghề, tìng dành cho nhau ngày đong đầy, ngày khắc sâu vào tim họ. Biện Bạch Hiền biết, có được ngày hôm nay là may mắn mà ông trời dành cho cậu.

      Rảo bước hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đứng trước bãi biển.

      Khi mặt trời còn chưa lên, đối phương sớm gửi cho cậu tin nhắn hẹn gặp ở bãi biển này. Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng vẫn là chiều theo đối phương, từ khách sản tản bộ ra đây. Hẳn là qua thời gian dài luyện tập cho giải đấu, Xán Liệt muốn cùng mình ngắm bình minh chút?

      Nghĩ đến đây, Biện Bạch Hiền giương cao khoé miệng, bước nhanh hơn, từ phía sau ôm lấy tấm lưng rộng của đối phương.Bên mũi là mùi hương nhàn nhạt quen thuộc khiến cậu thả lỏng ít.

      Chỉ cần ở bên cậu, tớ liền cảm thấy an tâm. Cậu xem, có phải tớ quá ỷ lại vào cậu?

      Cảm nhận được vòng tay mảnh khảnh vòng qua hông mình, Phác Xán Liệt giọng cười ôn nhu. Cậu xoay người lại ôm gọn con người nhắn kia vào ngực, cằm đặt đỉnh đầu của đối phương, lại lưu manh cọ cọ vài cái.

      Suốt bảy năm nay, chưa bao giờ Phác Xán Liệt thôi cảm thấy hạnh phúc. Có thể vừa làm việc, vừa ở bên cạnh người mình , lại nhận được thừa nhận của gia đình, bạn bè và công chúng khiến những ngày tháng khó khăn đan xen ngọt ngào kia trở nên vô cùng trân quý.

      từng có những giọt nước mắt, trải qua bao nỗi đau mất mát, hụt hẫng. Nhưng vì họ vẫn luôn cùng nhau. Cùng nhau dỗ dành đối phương khi rơi lệ, cùng cho đối phương bờ vai để tựa vào sau mỗi lần từ vực sâu của nỗi buồn vươn lên. Mặc dù là vui hay buồn, đau khổ hay hạnh phúc con đường của họ chưa hề mất dấu chân của đối phương đồng hành cùng mình.

      Chỉ cần có vậy, là đủ.

      " Sớm như vậy lại gọi tớ ra đây, Thế Huân nháo sao? Cậu lại lén lút bỏ nó ở khách sạn sớm như vậy? " Biện Bạch Hiền từ trong ngực Phác Xán Liệt ngẩng lên, đối mặt với ánh mắt hoa đào ôn nhu kia vẫn là nhịn được hôn 'bẹp' cái lên cằm đối phương.

      Phác Xán Liệt cười cười, vòng tay ôm Bạch Hiền siết chặt chút, nghe đối phương nhắc đến Thế Huân trong lòng nổi lên trận cười thầm.

      " Thế Huân ấy mà, dạo gần đây bị đối tượng bên đội tuyển bóng đá câu mất hồn rồi. Suốt đêm qua ôm điện thoại cười hí hửng mãi, lúc tớ ra khỏi phòng phỏng chừng nó còn phát . "

      " Sao tớ chưa từng nghe nó kể thế? Ai lại làm Thế Huân bay mất hồn thế kia, thực là cao thủ nha. "

      " Nghe huấn luyện viên bên tớ bảo người đó tên gì...Lộc? Lộc Hàm? Đúng vậy, là Lộc Hàm. Tớ từng thấy qua, nhan sắc đùa được đâu.. "

      Hai người hẹn mà cùng nhau cười rộ lên. Xem ra sắp tới truyền thông phải lần nữa lao đao trận. Bây giờ chỗ đứng của mỗi người bọn họ trong ngành sớm vững chắc, cũng sợ sóng to gió lớn gì nữa, huống hồ còn có đối phương bên cạnh, dù là đối mặt với chuyện gì cũng thấy an tâm ít. Người ta thường , đó là chỗ dựa tinh thần ?

      " Chúng ta nợ Thế Huân lời cảm ơn thực , Xán Liệt. " thanh Biện Bạch Hiền lại, ánh mắt rũ xuống, như nghĩ về hồi ức.

      Phải, hồi ức đẹp.

      hồi ức mà đối với cậu, và cả Phác Xán Liệt đều là góc khuất mà tận sau này họ mới biết được.

      hồi ức mà trong đó, Ngô Thế Huân luôn là kẻ đứng ngoài vòng vây, là người duy nhất biết trước được kết cục của chuyện tình này. Cậu ta trầm tĩnh, dửng dưng và hành xử thông minh đến lạ.

      Hỏi tại sao khi Ngô Thế Huân biết được bí mật của Phác Xán Liệt, lại bình tĩnh đến thế.

      Hỏi tại sao khi Ngô Thế Huân chứng kiến Biện Bạch Hiền đau khổ nhưng lại lựa chọn ra bí mật kia sớm hơn.

      Hỏi tại sao Phác Sang Sinh lại biết được chỗ của Biện Bạch Hiền khi cậu dạo chợ đêm cùng Ngô Thế Huân...

      Câu trả lời chỉ có . Ngô Thế Huân thực sớm nhìn ra mối liên hệ giữa bố mẹ Biện và ba Phác, nên đối với những hỉ nộ ái ố của Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền thực để tâm lắm.

      " Cho đến sau này khi tớ hỏi cậu ấy vì sao lại cư xử như thế, cậu biết cậu ấy ? "

      " gì? "

      " Vì em tin tưởng. Cậu ấy như vậy. "

      Phác Xán Liệt nở nụ cười, lẳng lặng nhìn Biện Bạch Hiền, sau đó mới mở miệng.

      " Ừ, chúng ta thực nợ Thế Huân rất nhiều.. "

      chỉ là lời cảm ơn đâu. Vì chẳng có ai cuộc đời này chỉ cảm ơn khi người khác giúp bạn tìm được cả thế giới của mình cả, đúng chứ?

      Phác Xán Liệt ôn nhu xoa tóc Biện Bạch Hiền, lại buông đối phương ra, lùi về phía sau vài bước.

      Từ trong túi móc ra chiếc hộp nhung đen nho , quỳ chân xuống nền cát ẩm ướt, ngước nhìn Biện Bạch Hiền với ánh mắt đầy chân thành mà sau này khi Bạch Hiền nhớ lại, trái tim lại trở nên ấm áp. Mà câu sau đó khiến cho cậu cả đời này khắc ghi trong tim.

      " Tuyển thủ Biện Bạch Hiền..."

      " Cậu có đồng ý gả cho tuyển thủ Phác Xán Liệt ? "

      Nương theo ánh mặt trời vừa mọc của ngày mới nơi chân trời của bãi biển, Biện Bạch Hiền nhìn thấy chói chang từ hai chiếc nhẫn Boucheron Quatre Black Edition nam vô cùng tinh xảo. Mà chói chang hơn chính là con người quỳ chân trước mặt cậu.

      Sóng mũi sớm cay cay, viền mắt cũng kềm được ửng đỏ làm khuôn mặt nhắn tăng thêm vài phần khả ái.

      Tớ nghĩ mình cần câu 'đồng ý', vì trái tim của tớ ngay từ đầu luôn chờ đợi cậu. Được gặp cậu, cậu và cùng cậu cho đến ngày hôm nay là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của tớ. Những ngày tháng còn lại của cuộc đời này, tớ nguyện ý giao phó cho cậu.

      Trong cái nắng dịu của bình minh, hai người họ tha thiết hôn nhau. Hệt như nụ hôn đầu năm đó bên bờ biển, khi mà họ ngại ngùng thừa nhận tình cảm của mình dành cho đối phương, cái ngày mà cả hai quyết định đan xen vận mệnh của mình vào vận mệnh đối phương. Và giờ đây họ lại lần nữa, đứng giữa bờ biển quốc giao phó phần đời còn lại cho nhau, thề hẹn cùng nhau đến khi hơi thở kết thúc.

      Họ là tình đầu, cũng có lẽ là tình cuối của nhau trong kiếp này.

      " Phác Xán Liệt, cậu nghĩ xem có phải chúng ta rất có duyên với biển ? Những bước ngoặt tốt đẹp giữa chúng ta vẫn luôn xảy ra ở bãi biển. "

      " Tớ nghĩ ông trời sắp đặt như thế. Nó giống như tình của chúng ta, tựa như đại dương, mênh mông, vô tận, bao giờ cạn kiệt. Tình tớ dành cho cậu là vĩnh hằng. "

      " Phác Xán Liệt, có phải tớ chưa từng với cậu hay ? Tớ cậu. "

      " Biện Bạch Hiền, có phải tớ với cậu rất nhiều lần rồi ? Tớ cậu.."

      CHÍNH VĂN HOÀN

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :