1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CHANBAEK/THANH XUÂN TỚ CÓ CẬU - GYEON

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 20
      Cuộc vui nào rồi cũng tới hồi kết. Bí mật nào cũng có ngày bị vạch trần. Cách duy nhất để vượt qua là khoan dung, thấu hiểu và bao bọc. Nhưng có mấy ai làm được điều đó?

      Biện Bạch Hiền vừa bước ra khỏi phòng thi đấu, tay ôm bó hoa lớn, trước ngực là tấm huy chương vàng sáng chói làm cậu cảm thấy vừa hạnh phúc vừa nặng nề.

      Vất vả lắm mới thoát khỏi đám nhà báo và lực lượng fans hùng hậu kia, giờ cuối cùng cũng có thể trở về rồi. Ý nghĩ đầu tiên của cậu chính là chạy gặp Phác Xán Liệt, ngay lập tức.

      Lật đật chạy về phòng khách sạn, dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, thầy Manh vẫn còn bị ban tổ chức giữ lại giải quyết công việc nội bộ, Ngô Thế Huân vẫn chưa thi xong, xem ra phải về trường mình rồi.

      Bước ra khỏi phòng, vừa khoá cửa cẩn thận xong bị bóng người nhắn quen thuộc làm bước chân Biện Bạch Hiền khựng lại.

      " lâu gặp. " Diệp Phi nở nụ cười tiêu chuẩn, nhìn thẳng vào mắt cậu mà chào hỏi.

      Biện Bạch Hiền biết phải tình cờ, còn đứng chờ sẵn trước phòng khách sạn, xem ra ta dự tính sẵn cả. đáp lại, cậu lựa chọn gật đầu.

      " cái xương bả vai bị đánh nứt, xương quai hàm bị chấn động, xương mắt cá chân nứt mạnh, còn có khớp xương cổ tay, cổ chân, lồng ngực.. Tất cả đều bị Bạch Hiền đây xử lý sạch gọn gàng. Chúc mừng , đoạt huy chương vàng."

      Người này cư nhiên có thể vấp kể ra các chấn thương của đối thủ cậu, xem ra ta có mặt ở đây từ mấy ngày trước. Bất quá, Biện Bạch Hiền vẫn đoán được mục đích kia là gì.

      " Cảm ơn. " Câu cảm ơn chút thành ý, hệt như lời chúc kia vậy. " Tôi còn bận, xin thất lễ. " rồi định cất bước rời .

      " vội như vậy là gặp tiền bối Phác sao? " Lời này thành công khiến Biện Bạch Hiền khựng lại. " Vậy nhanh chút , xem chừng bây giờ ấy chuẩn bị rời rồi. " Diệp Phi cố ý nhấn mạnh hai chữ 'rời ', đả kích trực tiếp tới tâm trạng đối phương.

      Biện Bạch Hiền tất nhiên liền xoay phắt người lại, hướng Diệp Phi hỏi như đe doạ, " Rời ? chút. Cậu ấy đâu? " Cậu có linh cảm, chuyện này chính là bí mật Phác Xán Liệt và mọi người che giấu cậu.

      Diệp Phi cười khẽ, giương mắt nhìn vào mắt Biện Bạch Hiền, gằng từng chữ, " biết tiền bối Phác là tuyển thủ bơi lội quốc gia sao? Huống hồ... " Cố tỏ vẻ giả vờ ngạc nhiên , khoé môi lại chưa bao giờ hạ xuống, "Trường SM chỉ là điểm dừng chân, nằm trong dự án mà các tuyển thủ có nhiệm vụ được 'cài' vào, học hỏi chút kinh nghiệm trước khi hoạt động. Bây giờ, hết thời hạn rồi, rời thôi? "

      Lời của Diệp Phi từng chữ từng chữ đâm vào tim Biện Bạch Hiền, bó hoa cầm tay sớm bị siết chặt đến rơi vãi đầy dưới chân, hốc mắt cũng theo đó mà đỏ ửng lên, sóng mũi cay xè.

      Xán Liệt là tuyển thủ sao? Ra vậy. Ra là phải rời , lại sớm như vậy. Ra là chỉ tiếp cận mình, cái gọi là học hỏi kinh nghiệm chính là như vậy sao? Xem chừng tình cảm kia, cũng chỉ là kế hoạch nằm trong nhiệm vụ 'học hỏi kinh nghiệm'. Giờ cậu hiểu tại sao Phác Xán Liệt thể dự thi rồi. Thân là tuyển thủ, cớ gì phải dấn thân vào mấy cuộc thi vô ích này chứ? sớm biết phải rời , còn đối xử ngọt ngào với mình, còn gì mà hãy tin tưởng cậu ta, chờ đợi gì đó, nực cười. Cậu ta hẳn là rất thoã mãn khi lừa được người ngây thơ như mình? phải ngay từ đầu ra, mọi chuyện dễ dàng hơn chút sao? Cậu ấy định giấu tới khi nào? Phỏng chừng chắc cũng có ý định ra, cứ vậy mà rời ? Phác Xán Liệt, tôi xem như nhìn lầm cậu.

      Bất quá Biện Bạch Hiền vẫn dùng tốc độ tên lửa đón xe chạy về trường. Lúc ra khỏi hành lang, vụt qua Ngô Thế Huân cái, cũng thèm nhìn lại.

      Ngô Thế Huân tay ôm hoa, tay cầm chiếc huy chưong vàng chói lủng lẳng, mặt ngây ngốc đứng nhìn Biện Bạch Hiền dùng khuôn mặt u ám chạy lướt qua. Đúng vật, cậu giành được huy chương vàng, muốn người đầu tiên cậu thông báo là Biện Bạch Hiền, nhưng xem ra với tình hình này còn cơ hội.

      Đảo mắt vòng, thấy Diệp Phi đứng cười đắc ý cuối hành lang, dưới chân là bó hoa bị bóp đến nát vươn vãi đầy đất, lúc này Ngô Thế Huân mới thầm mắng trong lòng tiếng. Con bé kia chắc chắn lộ với Biện Bạch Hiền rồi. Kế hoạch hoãn binh của Phác Xán Liệt cũng tiêu tan rồi.

      Khoan , Phác Xán Liệt? Tiêu rồi. Ngô Thế Huân liếc Diệp Phi cái rồi luống cuống chạy tìm thầy Hà mượn điện thoại. Vật vã gần 10 phút đồng hồ mới tìm được người. Mở điện thoại, gọi cho Phác Xán Liệt.

      " Alô. " Đầu bên kia rất nhanh nghe máy, thanh thản nhiên, xem ra vẫn chưa biết chuyện bản thân bị bại lộ.

      " Xán Liệt, tại ở đâu, làm gì? " Ngô Thế Huân gần như là hét lên, bên này Phác Xán Liệt ung dung bỏ tiền xu vào máy bán nước.

      " Ở trường, mua socola sữa chờ Bạch Hiền về. Sao vậy? Cậu phải tưởng tôi rồi chứ? Quên rồi sao, ngày mai mới có người đến đón."

      " mẹ nó bây giờ chạy về phòng khui hết hành lý ra ngay! Đừng để Bạch Hiền nhìn thấy! "

      " Lý do? " Phác Xán Liệt nhíu mày, nghe ra giọng gấp muốn chết của Ngô Thế Huân.

      " Diệp Phi ta vừa nãy hết về cho Bạch Hiền rồi! Em gặp ấy chạy , xem chừng là về trường gặp ! "

      Qua hồi lâu nghe thấy đối phương đáp lời, Ngô Thế Huân nóng nảy hét lên " Phác Xán Liệt!! có nghe hay !!? "

      Rốt cuộc chỉ đổi lại hai chữ của đối phương, đồng thời làm Ngô Thế Huân ôm đầu đấm mạnh vào tường cái.

      .

      .

      " Bạch Hiền.. " Phác Xán Liệt mang theo thanh thiết tha thốt lên hai chữ này. Ban nãy lúc nghe Ngô Thế Huân qua điện thoại làm đầu óc cậu ong ong lên, lồng ngực co thắt mạnh mẽ, cậu ấy biết chuyện rồi.

      Quay đầu, đối phương chính là mặt đối mặt nhìn cậu với ánh mắt đỏ hoe, ngực còn lấp lánh ánh vàng của chiếc huy chương. Phác Xán Liệt đương nhiên biết người bé của cậu giành được huy chương vàng, nhưng khi đối mặt với dáng vẻ kia, khoé môi sưng đỏ rướm máu kia lại vui vẻ nổi, ngược lại là đau lòng. Bây giờ còn chồng thêm việc ngoài dự đoán Biện Bạch Hiền biết được thân phận cậu, hít hơi,chuẩn bị đón nhận phản ứng của đối phương.

      Phác Xán Liệt bước lại gần Biện Bạch Hiền, vương tay chạm vào khoé môi đỏ máu, lại bị cậu nghiêng đầu né tránh, ánh mắt vẫn thủy chung nhìn chằm chằm vào mắt Phác Xán Liệt như tìm kiếm chân thực.

      " Cậu có gì muốn với tôi , Phác Xán Liệt? " Thanh nghẹn ngào của Biện Bạch Hiền làm trái tim Phác Xán Liệt từng đợt co thắt, đau đớn tột cùng.

      " Chúc mừng cậu. " Đè nén lại cảm xúc, Phác Xán Liệt nặn ra nụ cười khó coi nhưng tràn đầy ôn nhu cho đối phương.

      " Cậu đến cùng vẫn là lựa chọn né tránh, tuyển thủ Phác? " Biện Bạch Hiền cắn chặt môi dưới, tay nắm thành quyền, sóng mũi và hốc mắt đỏ nay chuyển sang cay xè, ầng ậng nước nhưng mực để nước mắt trào ra.

      Ba chữ 'tuyển thủ Phác' đánh thẳng vào nội tâm dậy sóng của Phác Xán Liệt. Cậu thực nghĩ đối phương có ngày dùng biểu cảm và xa cách đó đối đãi với cậu. Việc này đối với việc Bạch Hiền phủ nhận tình cảm của họ trước kia quả thực đau hơn vạn lần.

      Đưa tay muốn nắm lấy bàn tay tự bấu đến trắng bệch của Biện Bạch Hiền, lại bị cậu hung hăng giật ra. ' Chát' cái, cú tát thẳng tay rơi má phải của Phác Xán Liệt. Bất quá cậu thấy đau. đúng hơn là nỗi đau thể xác so được với trái tim quặn thắt của mình. Lon socola sữa rơi xuống đất, nước mắt bị kìm nén nãy giờ của Biện Bạch Hiền cũng thi nhau lăn dài gương mặt tinh tú.

      " Đến bây giờ cậu còn diễn trò cái gì? Mẹ nó cậu giải thích câu chết à? , rằng cậu ? phải trước kia cậu thương tôi sao? Nhân lúc có tôi ở đây, muốn chạy trốn? " Giọng xen lẫn tiếng nấc từng chút từng chút cứa vào trái tim của Phác Xán Liệt. Biện Bạch Hiền cũng tốt đẹp gì, nước mắt càng chảy ra ngừng, lăn xuống khoé miệng làm vết thương càng thêm đau rát.

      " Hay do tôi đa tình, tự mình xem trọng tình cảm cậu dành cho tôi là , rồi cứ ngây ngốc tin tưởng, ngây ngốc đón nhận, ngây ngốc thương. Có lẽ ngay từ đầu, cậu muốn chơi tôi đúng ? Cậu thông minh như vậy, thực tôi chơi lại. Tôi nhận thua. Bây giờ tốt rồi, cậu . Chúng ta coi như kết thúc. phải, chúng ta căn bản chưa từng có khởi đầu chân chính. Tình cảm này là tự tôi ảo tưởng, có đúng ? "

      Biện Bạch Hiền ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn đối phương, cậu cư nhiên lại thấy mềm lòng trước cái nhìn ôn nhu mà chua chát đó. Nó làm người ta dễ dàng lún vào, dễ dàng tin tưởng nhưng cũng đau đớn tột độ.

      " phải, Bạch Hiền, phải. Hãy nghe tớ có được ? " Phác Xán Liệt thành khẩn bắt lấy tay đối phương, sóng mũi cũng đỏ lên rồi, nhưng cậu còn phải mạnh mẽ để dỗ người trước mắt.

      " Tớ cậu, Bạch Hiền, tớ cậu. Hãy tin tưởng tớ . Tớ muốn giấu cậu, nhưng cũng vì muốn cậu đau lòng...."

      " Đủ rồi. " Lời còn chưa hết liền bị Biện Bạch Hiền cắt đứt, lần nữa dùng sức giật ra khỏi cái nắm cứng rắn của Phác Xán Liệt.

      " Tôi muốn đứng đây xem cậu dùng lời ỉ ôi với tôi nữa. Phác Xán Liệt, bản thân cậu tự mình nghĩ xem có thực nghĩ đến cảm nhận của tôi hay chưa? Tôi biết mình chẳng qua chỉ là con rối của cậu. Bây giờ cậu cần phải níu chân tôi nữa. Chúng ta đến làm bạn cũng thể. "

      Nuốt nước mắt, xoay mặt bước thèm nhìn đến vẻ mặt thống khổ của Phác Xán Liệt. Nhưng khoảnh khắc vừa quay mặt nơi khác đó, nước mắt mặn chát lại thi nhau rơi xuống ngừng. Người đằng sau cư nhiên là người cậu nhất, là người suốt mấy ngày này nhớ thương và tin tưởng tuyệt đối, giờ đây lại là người làm tim cậu như bị xé rách.

      còn niềm tin, ngọt ngào hay mong nhớ ấm áp. Nhưng Biện Bạch Hiền biết, thứ gọi là tình vẫn an phận mà phun trào, lan toả tới mọi ngóc ngách trong trái tim cậu. Mảnh tình cảm này, là tốt hay là xấu đây?

    2. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 21
      Mọi thứ ra sao khi niềm tin còn, khoảng cách tưởng như gần nhưng thực chất lại quá xa....

      Dùng hết sức chạy về ký túc, Biện Bạch Hiền trực tiếp quăng hành lý và huy chương mà cậu đổ máu mới nhận được xuống đất, đổ mình lên chiếc giường quen thuộc.

      Úp mặt vào gối, từng tiếng nấc cứ thế vang lên trong căn phòng , như muốn đem tất cả nước mắt trong cơ thể đổ hết ra ngoài.

      Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân bị làm cho thất kinh. Vận động Viên đạt huy chương vàng Giải thi đấu quốc gia cư nhiên khi về phòng lại khóc , lại còn khóc đến thê thảm.

      " Này, này, Bạch Hiền, cậu sao chứ? phải cậu về với thầy Manh sao? Bọn tớ biết chuyện rồi, chúc mừng cậu! " Độ Khánh Tú lại giường, vỗ vỗ vai Biện Bạch Hiền nhưng vẫn nhận được chút phản ứng từ đối phương.

      " Bị đối thủ doạ sợ rồi? Ai đánh vậy, , em thay xử lý. " Kim Chung Nhân thấy tình hình kỳ lạ, cũng nhấc mông lại xem, người kia có thương tích gì, sao lại khóc thành ra như vậy chứ.

      Biện Bạch Hiền vùi đầu vào gối khóc đến còn khí để thở, nhưng cậu cũng chẳng thèm quan tâm nữa. sao? Phác Xán Liệt cậu. Lúc trước cũng , vừa nãy cậu cũng nghe, nhưng mọi lời ngon ngọt từ miệng cậu ta phát ra bây giờ đối với Biện Bạch Hiền mà cũng chỉ là đống ngụy biện.

      Cậu lựa chọn tin tưởng cậu ấy, thích cậu ấy. Cậu tưởng rằng đến cuối cùng cũng có người làm trái tim mình loạn nhịp, đặt niềm tin và ở bên cạnh cậu. Nhưng giờ sao? Người đó vẫn cư nhiên là lừa gạt cậu. Hệt như năm đó. Họ ở bên cạnh cậu, cho cậu mái ấm hạnh phúc, nhưng rồi ngày họ cũng rời , để lại mình cậu trong căn nhà to lớn, lạnh lẽo, chỉ có đám hạ nhân bầu bạn. Cậu vượt qua những ngày tháng đó thế nào, cậu quên. Căn bản chỉ có bóng tối, nước mắt và lòng hụt hẫng. Biện Bạch Hiền, mày ngu ngốc, lại lần nữa bị bỏ rơi.

      Biện Bạch Hiền khóc ngày thê lương hơn, tiếng nấc cũng nín bặt, chỉ còn lại tiếng sụt sùi, ướt cả mảng gối. Cậu cảm giác mắt cũng sưng đau rồi, nhưng tim vẫn cứ như bị ai đó đâm nhát, uất nghẹn, trống rỗng.

      Bên này, Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân luống cuống nhắn tin thông báo cho Ngô Diệc Phàm cứu nguy. Nếu cứ để Biện Bạch Hiền khóc như vậy, biết thành bộ dạng gì.

      .

      .

      " Cậu tính sao đây? " Ngô Diệc Phàm tay cầm ly cà phê nhưng uống, chỉ giương mắt nhìn hai người trước mặt.

      " Em biết. "

      " xử lý ả Diệp Phi chưa? " Ngô Thế Huân vừa từ nơi thi đấu về liền vội vã đến phòng y tế.

      " Còn phải sao. ta bị gạch tên trong Đội tuyển. " Phác Xán Liệt dùng cặp mắt câm phẫn khi nhắc đến người phá đám kế hoạch của cậu. Thực ngờ, ta lại liều như vậy.

      " Mẹ nó vậy còn ngồi đây làm gì? mau giải thích với ấy? " Ngô Thế Huân gần như là gào lên. cần gặp cũng biết tại Biện Bạch Hiền cảm thấy thế nào. Những ngày trước, cậu cũng là người chứng kiến cảnh ba mẹ Bạch Hiền bỏ ấy , giờ nghĩ lại cũng ngờ đứa trẻ mấy tuổi đầu sao có thể mình chống chọi qua những ngày tháng đó.

      " Cậu ấy muốn gặp sao? Dẫu có gặp rồi, phải với cậu ấy thế nào đây? thực gạt cậu ấy, giấu cậu ấy...." Phác Xán Liệt nghĩ thông nữa rồi. Ngày mà cậu lo sợ nhất cuối cùng cũng đến. Biện Bạch Hiền lại dùng thái độ tiêu cực nhất đối đãi với cậu. Tự trách mình, chỉ có như vậy mới làm Phác Xán Liệt thấy khá hơn.

      " Em ấy muốn gặp cậu cậu tới? muốn nghe cậu giải thích cậu giải thích? " Ngô Diệc Phàm nhíu mày nhìn Phác Xán Liệt mang vẻ mặt u ám trước mặt, " Cậu có bị ngốc ? Nếu hai người cứ tránh mặt nhau, chẳng phải chuyện được giải quyết sao? "

      Như ngộ ra điều gì, trong đáy mắt Phác Xán Liệt như có tia sáng rọi vào. Đứng dậy, cầm Áo khoác chạy khỏi phòng y tế, hướng ký túc B đến.

      Đến nơi, Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân cũng vừa ra, thấy Phác Xán Liệt tức tốc lao đến quăng cho cái nhìn thương cảm.

      " Nếu khi tớ quay lại, cậu ấy còn khóc như thế nữa cẩn thận các khớp xương người cậu. " Độ Khánh Tú lướt qua Phác Xán Liệt, thèm nhìn biểu đau xót của đối phương khi nghe người trong lòng vì cậu mà khóc.

      " Khánh Tú đánh . " Kim Chung Nhân ngược lại khá vui vẻ, nháy mắt với Phác Xán Liệt cái rồi quay lưng nối gót Độ Khánh Tú.

      Mặc kệ bản thân có sắp ăn đòn của mấy vận động Viên Hapkido hay , Phác Xán Liệt vội tìm đến Biện Bạch Hiền. biết cậu ấy bình tĩnh hơn chút nào chưa, có chịu nghe mình giải thích .

      Phác Xán Liệt gõ cửa, nhàng xoay chốt bước vào phòng, dễ dàng bắt gặp thân ảnh gầy nằm úp giường, bờ vai run run, đôi tai lộ ra có chút đỏ, coi bộ khóc lâu rồi. Thấy vậy, tim Phác Xán Liệt tránh được nhói lên.

      Bước lại gần, dơ tay ra xoa mái tóc mềm mại của cậu, Phác Xán Liệt giọng gọi tên đối phương.

      " Bạch Hiền... "

      Nghe thấy giọng quen thuộc, Biện Bạch Hiền vùng dậy, hất tay Phác Xán Liệt ra, lại vội dùng tay Áo lau nước mắt lấm lem mặt mình, thèm nhìn người kia lấy cái.

      " Bạch Hiền, nhìn tớ .. " Phác Xán Liệt nắm lấy hai vai Biện Bạch Hiền để cậu xoay người lại nhìn mình, dù bị đối phương vùng vẫy nhưng vẫn cố ghìm chặt.

      " Bạch Hiền, nghe tớ . "

      Vốn định giẫy ra, nhưng khi nghe được thanh ôn nhu cùng ánh mắt ngập nước của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền lựa chọn ngồi im.

      Thấy đối phương chịu cùng mình đàm phán, Phác Xán Liệt trong lòng khỏi có chút mừng, dù sao cậu chịu nghe mình là may mắn rồi.

      " Cậu có tin tớ ? " Nhìn sâu vào cặp mắt sưng đỏ lại ầng ậng nước của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt thực mong chờ, rằng đối phương tin cậu, chịu tha thứ và lần nữa bên cạnh cậu.

      Đáy mắt Biện Bạch Hiền lên tia trào phúng. Tin sao? Bây giờ cậu ấy vẫn có tâm trạng soi xét lòng tin khi nó bị cậu ấy xé nát. Thực nực cười.

      " Tôi tại sao phải tin cậu? "

      Thất vọng, Phác Xán Liệt thẩ vọng. phải thất vọng Biện Bạch Hiền, mà là bản thân mình sao lại tệ hại đến nỗi ngay cả thứ cơ bản là lòng tin cũng cho người mình được.

      " Cậu giận tớ sao? Vì với cậu ngay từ đầu? "

      Khuôn mặt Biện Bạch Hiền lên nét cười, nhưng chẳng mang chút vui vẻ.

      " Tôi giận cậu. " Dời tầm mắt lên khuôn mặt đối phương, Biện Bạch Hiền lại mở miệng, " Tôi tại rất hận cậu, Phác Xán Liệt. "

      Lời vừa buông, cũng là lúc hai người cùng nhau chảy những giọt lệ mặn nóng. Biện Bạch Hiền quay đầu , muốn nhìn thấy bộ dạng đối phương vì cậu biết sớm muộn cũng bị dáng vẻ đó làm cho mềm lòng, cũng muốn đối phương thấy cậu vì cậu ta mà rơi lệ.

      Phác Xán Liệt buông đôi vai Biện Bạch Hiền ra, đứng lên rồi hạ người, khụy chân xuống nền nhà lạnh cứng, ngước nhìn Biện Bạch Hiền.

      " Cậu hận tớ cũng được. Tớ bây giờ ở đây quỳ xuống xin cậu tha thứ cho tớ, có được ? "

      " Đúng, tớ là tuyển thủ, tớ ngay từ đầu bước vào ngôi trường này cũng chỉ vì chủ đích của lãnh đạo, vì nhiệm vụ. Nhưng từ khi gặp cậu, Bạch Hiền, tớ thực mong có thể ở cạnh cậu. phải với tư cách tuyển thủ Phác, phải với tư cách con trai của Phác Chủ tịch, mà là với danh nghĩa Phác Xán Liệt, chỉ vậy thôi. "

      Biện Bạch Hiền bị thành khẩn cùng hành động của đối phương làm cho tâm tư rối bời. Cậu ấy cư nhiên còn là con trai của Chủ tịch Phác?

      " Có phải vì cậu tôi mới giành được huy chương ? " Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt, do dự mà hỏi.

      " , tuyệt đối . " Phác Xán Liệt dĩ nhiên biết ý tứ trong lời kia là gì . Cậu quả dùng quan hệ giúp Biện Bạch Hiền giành huy chương, chỉ muốn thú tội trước cậu ấy, lại khiến đối phương hiểu lầm như vậy!

      " Bạch Hiền, chuyện cậu giành huy chương vàng tuyệt đối liên quan đến tớ, đó là nhờ thực lực của cậu, hãy tin tớ . " Nắm lấy bàn tay nhắn của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt ngừng ra sức giải thích.

      " Tớ với cậu mọi chuyện vì tớ sợ cậu xa lánh tớ, muốn làm bạn với tớ, càng ở bên cạnh tớ. Nếu tớ biết cậu hận tớ như vậy, tớ tuyệt đối lựa chọn giấu cậu. "

      " Phác Xán Liệt, cậu còn chưa hiểu sao? " Biện Bạch Hiền hung hăng giật tay mình ra khỏi cái nắm ấm áp kia, cố nén giọng nghèn nghẹn, " Chuyện sớm hay muộn còn quan trọng nữa. Tôi tại chính là hận cậu, muốn thấy mặt cậu. Có thể rời hãy sớm chút, tôi thực muốn cùng cậu qua lại nữa. "

      Biện Bạch Hiền thực chất vô cảm đến vậy. Những lời này gần như là bấm ruột bấm gan ra, nhưng cũng là tại muốn nhìn thấy đối phương. Ngoài tức giận ra, cậu còn sợ mình mềm lòng mà dễ dàng tha thứ cho Phác Xán Liệt.

      " Bạch Hiền, tớ . Tuyển thủ gì đó tớ muốn nữa. Tớ chỉ muốn ở cạnh cậu, cho tớ cơ hội ? " Phác Xán Liệt cúi gầm mặt xuống, nỉ non mà thốt ra từng chữ . Nếu đem Biện Bạch Hiền mà cậu thương và danh phận tuyển thủ ra so sánh, cậu do dự lựa chọn thứ đầu tiên.

      Lúc trước với ba rằng buông cả hai, nhưng đó là khi cậu đủ tự tin có thể thuyết phục được Biện Bạch Hiền. Nhưng ra tay của Diệp Phi đánh gãy tất cả. Cậu chỉ cần có Bạch Hiền, như vậy là đủ. Bất chấp ba cậu phản ứng ra sao, cậu nguyện ý bảo vệ tình cảm này, bảo vệ người con trai trước mặt bằng tất cả.

      Đưa tay quệt giọt nước mắt lăn má, Biện Bạch Hiền đứng dậy, dùng tất cả sức lực kéo Phác Xán Liệt đứng dậy đẩy ra ngoài cửa.

      " Đừng làm tôi mất kiên nhẫn! Tôi thực muốn có quan hệ gì với cậu. Đến làm bạn cũng muốn. "

      'Rầm', tiếng cửa sập lại thành công che tiếng nấc đau thương của Biện Bạch Hiền, cũng đồng thời ném tâm tình Phác Xán Liệt xuống tầng cuối cùng của địa ngục.

      khó khăn như vậy sao? Cậu hận tớ đến nỗi cả làm bạn cũng muốn làm với tớ sao? Tớ mặc kệ cậu xem tớ là gì, tớ nhất quyết buông tay cậu. Những nỗi đau ngày của cậu tớ muốn bù đắp. Có thể phía trước gian nan, nhưng tớ tình nguyện vì cậu mà vượt qua tất cả. Biện Bạch Hiền, tha thứ cho tớ...

    3. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 22
      Có những thứ ta nghĩ nó là bế tắc, là đường cùng. Nhưng biết đâu đằng sau bức tường tối tăm đó chính là ánh sáng?

      Khi Độ Khánh Tú và Kim Chung nhân trở về ký túc cũng hơn 9h tối. bóng người ngồi thù lù cạnh cửa mém tí làm Độ Khánh Tú la toáng lên.

      " Xán Liệt, sao cậu ngồi đây? " Lay lay người ngồi chôn đầu vào hai gối, người này cư nhiên là bị nhiệt độ bên ngoài làm cho tay chân lạnh cóng cả rồi.

      " Bạch Hiền đuổi ra? Vẫn là chịu bỏ qua sao? " Kim Chung Nhân cũng dừng cước bộ. Cậu hiểu nổi hai người này làn trò gì nữa, dằn vặt nhau như vậy vui lắm sao?

      " Mặc kệ tớ, hai người vào trong ." thèm ngẩng đầu cái, Phác Xán Liệt cứ duy trì tư thế 'đáng thương' đó cùng giọng lãnh khốc mà thức giục hai người trước mặt.

      Trong này Biện Bạch Hiền cũng khá hơn là mấy. Ngay cả khi tắm cũng ngây người cả buổi làm thời gian tắm kéo dài gần nửa giờ đồng hồ, đến khi bị lạnh lẽo làm cho thức tỉnh mới mặc đồ ra.

      Biện Bạch Hiền mặc kệ xuất của Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân, trực tiếp trùm chăn kín đầu ép bản thân vào giấc ngủ.

      " Này, Bạch Hiền. " Độ Khánh Tú ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ lưng cậu cách lớp chăn.

      " Xán Liệt ngồi ngoài cửa, buổi tối lạnh lắm, cậu mặc cậu ấy à? "

      có tiếng trả lời, Độ Khánh Tú thở dài. Tính quật cường của thằng bạn thân khó chiều này lại bộc phát.

      " Cậu ấy ra cũng muốn giấu cậu. Chẳng phải cậu ấy sợ ra cậu đối xử với cậu ấy như vầy nên mới lựa chọn giấu giếm sao? Chẳng qua cậu ấy chỉ vì lo cho cậu thôi, đừng cố chấp quá. "

      " Độ Khánh Tú, cậu là bạn của tôi, hay của cậu ta? " Biện Bạch Hiền xốc chăn ngồi dậy, ánh mắt đầy tức giận.

      " Nếu cậu là giúp cho cút về giường , cần phải phí lời. "

      " Này, tớ chỉ là...." Vừa mở miệng lại bị Biện Bạch Hiền hung hăng cắt ngang.

      " Cậu đừng quên, cậu, còn có cậu.." Bạch Hiền hướng Kim Chung Nhân né tránh phía giường đối diện, "Tất cả đều gạt tôi. Đừng tưởng tôi biết các cậu và sớm thông đồng nhau lừa dối tôi. "

      Hết cách. Điều này Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân thể chối cãi, càng thể biện hộ. Xem ra chuyện này phức tạp hơn mọi người nghĩ, Biện Bạch Hiền lại phản ứng mạnh tới vậy.

      .

      .

      đêm mệt mõi rồi cũng qua. Ánh nắng buổi sớm của mùa hè xuyên qua tấm màn chiếu rọi vào căn phòng ký túc, chiếu lên cả khuôn mặt nhắn cùng đôi mắt ửng đỏ của người nào đó.

      Hôm nay cư nhiên có thể ngủ mạch đến sáng mà bị ai quấy rầy. Cũng đúng, sau Giải đấu là kỳ nghỉ thoải mái cho các học Viên trong trường. Khoảng thời gian này, ai muốn về nhà về, vẫn có thể ở lại trường nghỉ ngơi.

      'Hắt xì', Biện Bạch Hiền xoa xoa cánh mũi, sáng sớm mà lại hắt hơi, xem ra cảm rồi. Tối qua ngâm nước lâu như vậy, lại lăn lộn mấy ngày ở Giải đấu, sức trâu cũng chịu nổi a.

      Vác cái thân người nặng trịch vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, hôm nay tuy phải lên lớp nhưng buổi họp mặt các vận động viên đoạt giải với trường vẫn phải .

      Mắt nhắm mắt mở bước chân ra khỏi cửa phòng, lại đụng phải vật gì làm cho mém nữa tiếp đất, Biện Bạch Hiền hốt hoảng đưa mắt nhìn 'hung thủ'.

      Phác Xán Liệt mơ mơ màng màng ngẩng đầu dậy, thấy Bạch Hiền lập tức trưng ra vẻ mặt tươi cười đầy ôn nhu.

      Trong đầu biện Bạch Hiền 'oành' tiếng cả kinh. Hôm qua cậu có nghe Khánh Tú Phác Xán Liệt ngồi ngoài cửa, nhưng nghĩ cậu ta lại kiên trì ngồi như vậy cả đêm a! Còn có, nhiệt độ buổi tối lạnh như vậy, đối phương thân tuy cao to khoẻ khoắn nhưng với cái Áo khoác mỏng tanh thế kia, khẳng định là nhiễm bệnh rồi.

      Ổn định lại mớ suy nghĩ an phận của mình, Biện Bạch Hiền dời mắt, ngó lơ nụ cười làm người khác mặt đỏ tim đập của đối phương, cậu né người thẳng.

      Phác Xán Liệt sao có thể để Biện Bạch Hiền lờ mình như vậy, nhất quyết đuổi theo.

      Biện Bạch Hiền mạch ra khỏi ký túc ra ngoài cổng trường, chuyện là có hẹn ăn sáng với Ngô Thế Huân rồi, nhưng trước mắt phải nghĩ cách làm sao đuổi cái đuôi kia .

      Phác Xán Liệt theo chân Biện Bạch Hiền ra cổng, thấy Ngô Thế Huân đứng đó có chút ngạc nhiên. Càng ngạc nhiên hơn khi cậu ta đưa tay chặn lại, thầm vào tai cậu.

      " Để em chuyện với ấy. tại về phòng chuẩn bị , dù gì hôm nay cũng phải rời . "

      định với đối phương cậu thà chết chứ chịu nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của hai người họ. Trái tim lần nữa nặng trĩu, ngậm ngùi mà quay về ký túc.

      .

      .

      Mùi thơm bốc lên từ tô mì nóng hổi nhưng dù vậy cũng làm tâm tình Biện Bạch Hiền khá lên.

      " định ăn à? " Ngô Thế Huân vừa cầm đũa vừa nhìn người dầm nát tô mì đối diện.

      Biện Bạch Hiền gật gật, thổi thổi liền bỏ mì vào miệng nhưng lại lạc lẽo đến khó chịu. Nhíu mày cái, kêu chủ quán bưng đến ly sữa nóng.

      " chịu tha thứ cho Xán Liệt sao. "

      Ngô Thế Huân phải nhìn ra dáng vẻ thất thần của người trai này. Từ đến lớn, người có khả năng đả động đến tâm trạng người này ngoài ba mẹ ấy ra duy chỉ có lần này là Phác Xán Liệt.

      " Cậu sớm biết rồi đúng ? " Bưng ly sữa nóng hổi lên hớp ngụm, Biện Bạch Hiền cố tỏ ra bình tĩnh như chuyện này làm ảnh hưởng tới mình.

      Ngô Thế Huân ho khan tiếng, phải hỏi cung chứ?

      " ...cứ mắng . "

      " Mắng ai? " Biện Bạch Hiền nhíu mày.

      " Em. "

      " Vì sao? "

      " Vì thông đồng giấu . "

      Đối với câu trả lời đó của Ngô Thế Huân, Biện Bạch Hiền bật cười nhàn nhạt. Mắng cậu sao? Ha, đây nông nỗi đến vậy.

      " Thế Huân này. Chúng ta dù gì cũng là em, lại cùng nhau lâu năm như vậy, cậu tưởng hiểu cậu sao? "

      Bên này Ngô Thế Huân thầm nuốt nước bọt. Bị nhìn thấu rồi? tại cậu cũng còn tâm trạng ăn mì nữa.

      " , vì lý do gì để cậu ấy giấu ? Em biết đuợc những gì? " Đứa em này của Biện Bạch Hiền cậu hiểu hơn ai hết, luôn nghĩ cho cậu trước tiên. Nếu chuyện Phác Xán Liệt ảnh hưởng tâm tình cậu như vậy, Ngô Thế Huân theo lẽ phải nên trước với cậu, bảo cậu tránh xa Phác Xán Liệt chút sao? Biện Bạch Hiền tin Ngô Thế Huân có suy tính của riêng mình.

      " Từ từ rồi biết. " Đáp lại chất vấn của Biện Bạch Hiền là nụ cười đắc ý. Đúng vậy, Ngô Thế Huân nắm giữ bí mật, nhưng gọi là bí mật, có thể dễ dàng tiết lộ vậy sao?

      " Có thể bây giờ hận ấy, muốn gặp mặt ấy nhưng vẫn phủ nhận được vẫn Xán Liệt. "

      " Đừng ở đây giúp . " Biện Bạch Hiền rất khó chịu khi Ngô Thế Huân thành , lại đứng về phe người kia mà thuyết phục thay . Cậu tại muốn người tên Phác Xán Liệt kia xuất trong tâm trí nữa.

      Hai người trước sau rời khỏi quán ăn, cùng về trường tham gia cuộc họp mặt cùng lãnh đạo về Giải thi đấu vừa rồi. Cư nhiên ai cũng giữ im lặng, tựa hồ muốn nhắc đến vấn đề kia nữa.

      .

      .

      Phác Xán Liệt trở về phòng với vẻ mặt rầu rĩ. Nếu để Bạch Hiền tha thứ cho cậu chỉ còn cách dành thời gian chứng minh tình cảm của mình. Muốn vậy, trước hết cậu phải thoã hiệp với ba mình , tại thể rời trường SM được. khi cậu quay về vị trí tuyển thủ đồng nghĩa với việc ghét bỏ và nỗi đau trong lòng Biện Bạch Hiền càng thêm in sâu.

      Móc điện thoại ra gọi cho Phác Sang Sinh chuyện, đầu dây bên kia đổ ba hồi chuông nặng trịch, hệt như tâm tình Phác Xán Liệt bây giờ vậy. Cậu dám chắc ba mình đồng ý khi nghe chuyện từ bỏ vị trí tuyển thủ, thậm chí còn có thể bị quát, bị mắng đánh lên bờ xuống ruộng. Nhưng như vậy sao chứ, cậu cũng thể bỏ mặc Biện Bạch Hiền được.

      " Ba. " Đầu dây kia rốt cuộc cũng có người nhấc máy, nhưng là trầm mặc, nếu phải vì tiếng hít thở ồ ồ Phác Xán Liệt cũng nhận ra ba cậu vẫn nghe.

      " Con muốn quay về đội tuyển. "

      Tỉ như có ai hỏi chuyện ngông cuồng nhất mà Phác Xán Liệt từng làm là gì, câu trả lời có lẽ là vì người con trai mà từ bỏ cơ hội tốt về niềm đam mê. Hoặc cũng có thể là hành động chống đối ra mặt với ba mình về việc này. Bất luận là trước đây ông có áp đặt Phác Xán Liệt cậu vào con đường tuyển thủ bơi lội, cậu cũng rất ngoan ngoãn mà thành toàn. Mấy ai hiểu tuyển thủ Phác, người con trai của Chủ tịch Phác lãnh đạm lạnh lùng, khí thế ngút trời kia lại vì Biện Bạch Hiền mà hao tâm tổn sức, đến cả con đường Vinh quang là tuyển thủ cất công chuẩn bị từ trước giờ cũng còn giá trị.

      " Về nhà rồi . " Bên kia chỉ đáp lại bốn chữ, ngắn gọn, cũng nghe ra tâm trạng là giận dữ hay , hoặc cũng có thể là tỏ ra bình tĩnh?

      Phác Xán Liệt có hơi cả kinh. Đối phương cư nhiên lại phản ứng bình thản như vậy, là nên vui hay nên buồn đây?

      .

      .

      Bước vào cánh cổng ngôi biệt thự quen thuộc, cũng là nhà của cậu suốt 20 năm nay nhưng sao có cảm giác nặng nề đến vậy.

      Phác Sang Sinh ngồi bàn trà phòng khách, chễm chệ bưng tách trà bằng sứ trắng toát nhâm nhi hương vị của lá trà thượng hạng. Khắp người toát ra khí thế hừng hực, tuy đứng tuổi nhưng khỏi làm người khác thấy e dè, sợ sệt.

      Cởi chiếc Áo khoác mới thay lúc sáng ra vắt sô pha, Phác Xán Liệt chào ông tiếng rồi ngồi xuống đối diện, nhận tách trà từ tay người hầu vừa rót, nhưng có tâm tình thưởng thức.

      " Như qua điện thoại, con về đây xin ba hãy cho con rút khỏi đội tuyển. " Tuy mạnh miệng nhưng Phác Xán Liệt thể quan sát từng cái nhíu mày gương mặt cương nghị của người trước mặt. thế nào đây? Cùng lắm là bị đánh!

      " Vì sao? "

      Đứa con trai này của ông từ đến lớn luôn nghe lời. Mặc dù tính tình có cứng rắn và lãnh đạm hơn người nhưng cũng tính là đặt đâu ngồi đấy. Lần đầu tiên Phác Xán Liệt tỏ thái độ với ông là khi ông biết về chuyện của cậu và đứa trẻ tên Biện Bạch Hiền, buông lời nhắc nhở cậu hãy nhớ trách nhiệm của mình. Lúc đó ông sợ, bây giờ cũng vậy. Con trai của ông đứa trẻ khác mà dễ dàng bỏ cơ hội tốt làm việc trong đội tuyển, ông từng nhìn thấy nó lao lực ra sao để có được cơ hội này, nhưng giờ lại vì người khác mà vứt bỏ. Xem ra, vị trí của đứa trẻ kia trong lòng nó thực .

      " Con muốn xa cậu ấy. "

      Phác Sang Sinh cười nhạt khi thấy con mình đấu tranh tâm lý để thốt ra được câu trả lời đó. Ông đoán đúng.

      " tại hãy ngoan ngoãn ở nhà, chờ kỳ nghỉ kết thúc rồi biểu tốt trong đội tuyển . "

      " Ba! " Phác Xán Liệt mất kiên nhẫn rồi. Cậu đùa giỡn, cậu muốn tiếp tục dây dưa với ông về đề tài này nữa. Chuyện cậu quyết, còn có thể hai từ ' thể' sao?

      Phác Xán Liệt đối với bình tĩnh của Phác Sang Sinh liền đứng phắt dậy, cầm Áo hướng cửa lớn ra.

      Bất quá chưa chạm tay được tới cửa bị hai tên vệ sĩ Áo đen từ đâu xông đến chặn lại. " Thiếu gia, xin quay vào trong. "

      'Shh' tiếng, Phác Xán Liệt biết mình sập bẫy rồi. Ba cậu quả tốt lành gì khi kêu cậu về nhà 'đàm phán'. Mọi chuyện ông tính trước cả, chỉ chờ cậu nhảy vào lưới.

      " Hành lý của con được đưa về, đơn nhập học giờ này chắc cũng rút xong. " Bỏ tách trà nguội xuống bàn, ông tiến lại chỗ Phác Xán Liệt đứng, vỗ vai cậu cái rồi nở nụ cười mà cậu sao hiểu được. " Ta tin tưởng vào các con. " rồi tiêu sái bỏ lên lầu.

      Phác Xán Liệt rất tức giận, ông căn bản cho cậu cơ hội quyết định. Gì mà tin tưởng chứ, là ép buộc có! Cậu rất tình nguyện nhận tin tưởng đó của ông.

      Ném Áo khoác xuống sàn, cậu ôm đầu ngồi bệt dưới đất. tại là bị giam lỏng trong nhà? biết nên khóc hay nên cười. Cậu chỉ biết bản thân bây giờ rất nhớ Biện Bạch Hiền. Biết bao giờ mới có thể gặp lại cậu ấy trong khi ngay cả việc ra khỏi nhà cậu cũng thể.

      Từ cầu thang nhìn xuống, Phác Sang Sinh trực tiếp nhìn thấy tất cả các hành động và biểu dằn vặt của con trai. Người ta con ông thông minh, nhưng ông thấy toàn vẹn như vậy. phải ông trấn an nó rồi đó sao? Hoặc cũng có thể do đầu óc nó hỗn loạn nên ngay cả ý tứ câu chữ ba nó gì, nó cũng thèm quan tâm nữa rồi.

      Chậc lười cái, ông bước lên tầng, quên mở điện thoại xác định thông tin lần nữa. Hai đứa nhóc đó đều đoạt huy chương vàng rồi.

    4. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 23
      Lòng tin khi mất , con người ta khó mà lấy lại được. Tình , níu kéo được bao nhiêu, lại chữa lành được bao nhiêu, đều do bản thân quyết định.

      Ngô Thế Huân và Biện Bạch Hiền họp cùng các trưởng bối xong gần đến giờ ăn trưa. Nhưng lúc này mọi người ăn ở trường mà trực tiếp về nhà mình ăn cơm.

      Đúng vậy, kỳ nghỉ có cơ hội tốt về nhà với gia đình thời gian, còn tận dụng cũng quá vô tâm ?

      Biện Bạch Hiền được tài xế ở nhà đến trường đón về. Cậu mang theo hành lý, dù gì ở nhà cũng có hết. Việc trở về nhà đối với cậu mà có hứng thú vì dù có về cũng có ba mẹ chào đón, mọi năm Bạch Hiền cậu đều là ở lại trường.

      Bất quá năm nay như vậy. Cậu muốn nhân cơ hội này khỏi trường thời gian. Nhìn thấy nó, từng mảnh ký ức về Phác Xán Liệt nghe lời mà chạy loạn trong đầu cậu, cũng coi là loại dằn vặt vô hình.

      Các học Viên trong trường đa số đều về nhà. Ngô Thế Huân ban đầu vốn muốn theo Biện Bạch Hiền nhưng cậu từ chối, muốn an tĩnh mình, bảo Thế Huân hãy về nhà mình nên giờ ngồi trong xe chỉ có mình Biện Bạch Hiền cậu và chú tài xế lâu năm.

      " Thiếu gia, cậu vẫn khoẻ chứ? " Chú Mẫn liếc kính chiếu hậu nhìn khuôn mặt có phần gầy gộc của Biện Bạch Hiền. Thiếu gia gần đây ăn ngon sao? Nhìn xuống sắc thế kia, hai mắt còn sưng lên, hạ nhân lâu năm như chú đây nhìn mà đau lòng mới lạ.

      " Vẫn ổn ạ. " Biện Bạch Hiền cười cười, cố điều chỉnh giọng bình thường. Dù gì đây cũng là 'tai mắt' của ba mẹ cậu, để họ thông qua chú Mẫn biết chuyện hay phiền phức.

      " Tôi có nghe ông bà chủ cậu đạt huy chương vàng, chúc mừng cậu. Cậu còn giỏi hơn cả ông bà chủ."

      Chú Mẫn có nịnh hót a. Chú đây là . Chú ở cạnh Biện Bạch Hiền, đưa đón cậu từ khi chập chững, lúc tiễn cậu đến trường SM so với ba mẹ cậu có khi còn lo lắng nhiều hơn. Nhưng mới hơn 2 năm, thiếu gia này đạt được ít thành tích, đúng là nhân tài bẩm sinh.

      " Cảm ơn. " Biện Bạch Hiền muốn nhắc đến ba mẹ cậu. Từ ngày giành huy chương, chỉ gửi vỏn vẹn tin nhắn chúc mừng, ngay cả cuộc điện thoại cũng có.

      " Dì Hạ vẫn khoẻ chứ chú? " Vì muốn đổi đề tài, cậu liền lảng sang chuyện khác. Lại từ khi rời nhà, cậu còn nhớ dì Hạ này hơn cả ba mẹ.

      " Bà ấy rất khoẻ, nghe tôi đón thiếu gia liền huy động hạ nhân trong nhà nấu món ngon bồi bổ cậu. " Dì Hạ vốn là người chăm sóc Biện Bạch Hiền từ đến lớn. Đối với cậu mà , dì là chỗ dựa, cũng là người cậu mang ơn và thương hơn cả.

      Chiếc Mercides S-Class màu đen tuyền bóng lưỡng dừng trước chiếc cổng vững chắc. Đợi cổng mở, theo lối với hàng cây xanh mướt hai bên chạy vào, dừng trước đài phun nước ở trung tâm sân.

      Hai hàng dài hạ nhân nam có nữ có khoảng dưới mười người đứng xếp hàng nghênh đón thiếu gia, môi ai cũng là nụ cười thể rạng rỡ hơn.

      Biện Bạch Hiền bước xuống xe, hướng người phụ nữ đứng tuổi có khuôn mặt phúc hậu và mái tóc muối tiêu cười cười, lại ôm cái.

      " Dì.. " Cậu dùng giọng mũi nỉ non, lại dựa thêm phần trọng lượng vào người phụ nữ, cằm đặt vai bà.

      " Thiếu gia, mừng cậu trở về. " Dì Hạ trong mắt ngấng nước, thiếu gia của bà hình như gầy thêm vòng rồi.

      ", vào nhà, dì có nấu rất nhiều món cậu thích. "

      Theo chân Biện Bạch Hiền vào trong, đám hạ nhân cũng bận rộn công việc của mình.

      Ngồi xuống chiếc bàn gỗ màu trắng to dài, Biện Bạch Hiền khịt khịt mũi, tay nghề của dì Hạ cùng đầu bếp ở nhà có vẻ điêu luyện lên ít.

      Rất nhanh, cậu lấp đầy cái bụng . Lâu rồi được ăn ngon như vậy, hướng dì Hạ cười cảm tạ. Bà vẫn luôn đứng nhìn cậu từ lúc bắt đầu ăn, thấy cậu no nê mới phất tay bảo hạ nhân dọn dẹp.

      " Ông bà chủ ở đây vài ngày trước khi thiếu gia về. " Vừa đựng đứng lên, Biện Bạch Hiền bị câu này làm cho khựng lại.

      Cậu đáp, gật đầu coi như biết. Cậu vui, lại muốn nhắc đến họ. Thấy cậu như vậy dì Hạ cũng miễn cưỡng. Phòng cậu được dọn dẹp, ánh mắt bà hướng theo dáng vẻ mệt mõi của Biện Bạch Hiền lên lầu. Thiếu gia có chuyện gì sao?

      .

      .

      Phác Xán Liệt lại lại trong phòng, sáng giờ gọi dưới 30 cuộc nhưng Biện Bạch Hiền vẫn là bắt máy, cậu tại lại bị ba Phác giam lỏng, đừng gặp Bạch Hiền, ngay cả bước chân ra khỏi cửa nhà cũng có khả năng.

      Phác Xán Liệt nhớ Biện Bạch Hiền đến điên rồi.

      Hết cách, Phác Xán Liệt đành nhắn tin cho Biện Bạch Hiền, dù trả lời cũng được, cậu tại chỉ muốn đối phương hiểu tình trạng và tha thứ cho cậu.

      Biện Bạch Hiền tắm xong ra, cơ thể thư thái ít. Thả mình chiếc giường êm ái kingsize lâu nằm, định vào giấc ngủ điện thoại bên cạnh reo lên thông báo tin nhắn mới.

      Nhắc mới nhớ, tối qua vì khóc quá lâu, điện thoại sớm cạn pin, hôm nay chỉ mang theo chứ thèm nhìn lấy cái. Lúc nãy lên phòng vừa hay cắm sạc, tắm xong có khả năng hoạt động bình thường rồi.

      Màn hình điện thoại lên 35 cuộc gọi nhỡ, đều là từ Phác Xán Liệt, tin nhắn mới tới cũng vậy.

      Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, cậu cố ép bản thân nghĩ đến chuyện đó nữa. Nhưng bây giờ nhìn thấy tin nhắn này tâm tình tựa hồ bị kéo xuống, nặng trĩu. Cậu cách nào chấp nhận chuyện Phác Xán Liệt là tuyển thủ, càng muốn rời xa cậu nhưng vì cái gì đó, cậu muốn đẩy ra xa mình, cho phép bản thân tiếp tục chìm vào thứ tình cảm có kết quả.

      Tin tưởng sao? Biện Bạch Hiền rất nghi ngờ bản thân kiếp trước có phải lừa gạt rất nhiều người , kiếp này lại hết lần này đến lần khác bị đánh mất niềm tin từ những người cậu thương , hụt hẫng và chán ghét luôn vây lấy cậu. Vì điều gì mà ngay cả người đáng tin cậy để dựa vào cũng có.

      Tình sao? Đối với cậu mà Phác Xán Liệt chính là khái niệm khác của tình trong tim cậu. Cậu ấy ôn nhu, ngọt ngào và luôn rất quan tâm cậu. Duy chỉ có lòng tin này, thẳng tay lấy , làm cậu chơi vơi, lạc lõng. Bất quá dù có vậy, Biện Bạch Hiền vẫn là Phác Xán Liệt.

      Nước mắt rơi từ lúc nào, ngón tay lại tự chủ nhấn vào dòng tin nhắn mới tới, những dòng chữ mờ nhoè ra, tim cậu lại thắt ngày dữ dội.

      " Bạch Hiền, cậu nghe máy tớ, giờ cậu ở đâu? Tớ biết tớ sai rồi, Bạch Hiền, tha thứ cho tớ . Tớ chịu được khi cậu tránh mặt tớ, hận tớ, muốn làm bạn với tớ nữa. Cậu biết cảm giác đó hành hạ tớ như thế nào ? Tớ đúng là tuyển thủ, nhưng giờ tớ cần nó nữa. Kể cả khi tớ vì cậu mà bỏ vị trí đó, cậu có thể lần nữa cho phép tớ bên cạnh cậu ? Tớ thực nhớ cậu. Muốn chạm vào cậu, muốn nghe giọng của cậu, muốn ôm cậu và nhìn cậu cười với tớ. Bạch Hiền, tin tớ , tớ muốn lừa dối cậu. Tớ cậu, Biện Bạch Hiền.. "

      Bàn tay run run nhấn nút xoá, Biện Bạch Hiền biết nấc lên từ lúc nào. Tiếng khóc ngày nỉ non, chất chứa bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu mất mát. Tin cậu sao Phác Xán Liệt? Tôi từng tin cậu, nhưng chính cậu lựa chọn rũ bỏ nó. Chúng ta thể làm bạn. Chúng ta hợp nhau, Phác Xán Liệt.

      " Phác Xán Liệt, tên khốn! " Cậu lớn giọng mắng chửi, nhưng vẫn là đau lòng nên nặng lời thêm. Cậu chán ghét bản thân mình lại yếu đuối đến vậy. Thân là vận động Viên Hapkido quật ngã biết bao nhiêu người, giờ lại vì tên Phác Xán Liệt mà hao tâm tổn sức, khóc đến thê thảm như thế. Cậu cũng chán ghét bản thân mình đặt quá nhiều tình cảm vào người kia. Nếu ngay từ đầu bớt chút, có lẽ bây giờ đau đến vậy.

      Thiếp lúc nào, cửa phòng truyền đến tiếng mở cửa.

      Dì Hạ cầm ly socola sữa bước vào, ém lại góc chăn cho thiếu gia, Lấy khăn tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại gương mặt nhắn, dì khẽ thở dài. Dì nghe rồi, nhưng quá hiểu. Dì chỉ biết lâu rồi nghe thiếu gia khóc, lại khóc lớn như vậy. Dì biết Phác Xán Liệt là ai, có liên quan gì đến thiếu gia của dì, càng biết rốt cuộc tên đó có bao nhiêu quan trọng lại khiến Biện Bạch Hiền khổ não.

      Nếu có duyên, ắt cũng có nợ. đời ai mà thoát khỏi chữ 'tình' chứ?

    5. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 24
      Khối lập phương có nhiều khía cạnh, nhưng vẫn là khối lập phương. người tuy có nhiều mặt, vẫn là chính họ.

      Lúc Biện Bạch Hiền tỉnh lại hơn 3h. Xoa xoa mi tâm, cậu theo thói quen lần mò điện thoại xem thời gian, có tin nhắn đến.

      Ngô Thế Huân bảo 5h có buổi liên hoan. Đành chịu, cậu thể , đây là tấm lòng của mọi người dành cho cậu vì thành tích vừa rồi, thể phụ lòng. Vừa hay, cậu cũng muốn đâu đó khuây khoả chút.

      Dì Hạ bước vào cửa, tay là ly socola sữa mới vừa làm nóng. Bà tưởng Bạch Hiền vẫn còn ngủ nên gõ cửa.

      Biện Bạch Hiền hướng dì Hạ mỉm cười, đưa tay đón lấy ly nước rồi tựa lưng vào thành giường nhấm nháp hương vị quen thuộc. cỗ cảm xúc tên lại len lỏi vào tim cậu.

      Socola sữa, Phác Xán Liệt lúc trước cũng thường xuyên đem đến cho cậu. Hai người họ có thể cùng nhau uống, đương nhiên Phác Xán Liệt cầm tay lon nước có ga, cậu ấy thích đồ ngọt, cùng nhau trò chuyện, cậu ấy cũng dùng thân nhiệt ấm áp sưởi ấm cho Biện Bạch Hiền.

      Khoé môi Biện Bạch Hiền tự chủ được lên độ cong. Đôi mắt chứa ngọt ngào, song cũng giấu được bi thương.

      Chỉ là hoài niệm thôi.

      Khung cảnh này thu vào tầm mắt dì Hạ. Cái nhìn như đường mật đó của thiếu gia là lần đầu tiên bà thấy, lại tránh khỏi xót xa. Trong ký ức của bà, thiếu gia luôn vui vẻ khi uống socola sữa. Từ bao giờ lại thay đổi như vậy? phải còn vui, nhưng bà cảm nhận được, nó còn là tiếc nuối, hụt hẫng, bi ai.

      " Thiếu gia. "

      Bạch Hiền ngước lên nhìn bà, vẫn là nụ cười đó, nhưng vẫn giấu được bà.

      " Cậu có thể chia sẻ với tôi. " Dì Hạ vẫn dùng ánh mắt như xuyên thấu nhìn cậu. Cậu biết, trước mặt người phụ nữ này, mình luôn che đậy được nội tâm .

      " Dì.. " Biện Bạch Hiền rũ mắt, môi vẫn là nụ cười bất đắc dĩ. " Con thể tin ai.. , là ai cho con niềm tin cả. "

      Dì Hạ khẽ thở dài. Từ lúc bà nghe lệnh ông bà chủ chăm sóc tiểu thiếu gia này, bà dường như chưa hề thấy được buông lỏng cảnh giác khi tiếp xúc với mọi người của cậu.

      Biện Bạch Hiền luôn dùng bề ngoài vui vẻ che con người của mình, cậu muốn mình lại lần nữa tin tưởng ai, đem trái tim đặt lên ai, ngay cả ba mẹ cậu. Họ từng hứa cho cậu mái nhà hạnh phúc, nhưng là họ dối gạt cậu. Suốt thời gian dài, cái họ theo đuổi chỉ là nghiệp, đến bây giờ có lẽ cũng vậy. đứa trẻ mấy tuổi đầu, bị đánh mất lòng tin từ những người thân nhất thử hỏi, chúng có còn đủ can đảm để mở lòng với người khác ?

      Biện Bạch Hiền .

      Nhưng kể từ ngày gặp Phác Xán Liệt, cậu lại như trở về những ngày tháng trước khi ba mẹ cậu rời . Cậu quên mất những lớp phòng bị cậu đặt ra cho mình, phá vỡ nhiều quy tắc và hạn chế cậu tạo nên trong suốt 15 năm. Cậu như đứa trẻ, dùng cả trái tim để cảm thụ, để tin tưởng và .

      Cậu nhận ra thay đổi của mình. Cũng cố gắng áp chế cảm xúc. Nhưng rồi sao? Vẫn là kìm nén được.

      Vì đó chỉ là tin tưởng. Đó còn là tình .

      Cũng giống như với ba mẹ cậu. Cậu hận họ, nhưng lại phi thường họ. Tại góc nào đó trong tim, cậu biết mình thấu hiểu họ, là do thân bất do kỷ nên mới bỏ cậu lại.

      Biện Bạch Hiền cúi đầu. Cậu biết mình giờ đây đối với Phác Xán Liệt là cảm giác gì. Tin sao? phải là có, nhưng dám nữa. Hận sao? Cũng đến mức đó. ? Đó là thứ cậu thể buông bỏ.

      Tương lai của hai người, là như thế nào?

      Dì Hạ tiến lại mép giường, đưa tay xoa xoa tấm lưng gầy của Biện Bạch Hiền, bà muốn cậu phải khổ sở vì chuyện này. Tuổi thơ đó là quá đủ. Bà muốn cậu có thể hạnh phúc và sống như những người khác, buông lỏng cảnh giác, cho người ta có cơ hội vào thế giới của cậu, cũng như học cách thấu hiểu.

      " Bạch Hiền. " Đây là lần thứ hai dì Hạ gọi thiếu gia bằng tên của cậu ấy. Lần đầu là khi bà ôm cậu vuốt ve lúc ông bà chủ rời . " Khi ta nhìn khối lập phương cách chính diện, ta chỉ thấy hình vuông, và ta tin chắc đó là hình vuông . Nhưng khi ta thay đổi góc nhìn, ta thấy vô số hình vuông khác, góc cạnh khác, những mặt khác nhau của nó. Lúc này ta thất vọng, phải nó chỉ là hình vuông sao? Cho nên thứ làm ta mất lòng tin phải ở nó, nó vốn dĩ chính là khối lập phương. Nhưng do bản thân ta chịu tìm hiểu kỹ, nhìn từ nhiều góc độ mà vội phán xét. "

      Biện Bạch Hiền hơi ngẩn người. Cậu hiểu được chút hàm ý từ trong câu của dì Hạ, nhưng vẫn là mơ hồ.

      " Thiếu gia, nhưng rốt cuộc nó vẫn là chính nó, là hình lập phương phải sao? "

      Đúng vậy, dù nhìn ở góc độ nào, bao nhiêu mặt, nó vẫn là hình lập phương.

      " Tại sao cậu thử nhìn với góc độ khác? Có thể ở góc độ nào đó, cậu tìm được lý do mà cậu khuất mắc. Khi tìm được rồi, cậu hiểu vì sao dẫn đến mất lòng tin đó. "

      Biện Bạch Hiền hiểu. Cậu cũng vì vậy mới phần nào tha thứ cho ba mẹ cậu khi bỏ rơi cậu mà sang nước ngoài làm việc. Họ có công việc bận bịu. Công việc của họ liên quan đến nhiều người khác, đến danh dự, vinh quang, cũng giống như cái cậu theo đuổi. Chỉ là lúc đó người dẫn dắt cậu là dì Hạ. Nhưng bây giờ với chuyện của Phác Xán Liệt, xem ra cậu phải tự mình thay đổi hướng , tìm đến vị trí mà cậu có thể nhìn thấy tâm tư của Phác Xán Liệt, để giải đáp câu hỏi vì sao.

      Chỉ là Biện Bạch Hiền sợ. Phác Xán Liệt mà cậu chưa biết như thế nào. là lạnh lùng sao? Tàn nhẫn? Cậu thích điều đó, can đảm để tự mình tìm câu trả lời.

      Nhưng phải dù là dáng vẻ gì, Phác Xán Liệt vẫn là Phác Xán Liệt sao? Đúng vậy, giống như nhìn từ góc độ nào, nó cũng là hình lập phương.

      .

      .

      Biện Bạch Hiền đến chỗ hẹn là lúc mọi người tụ tập đông đủ. Cố trưng ra nụ cười cơ bản rồi lại chỗ đối diện Ngô Thế Huân ngồi xuống.

      Bữa tiệc cũng có gì đặc biệt. Ngoài mấy lời tán dương và ca ngợi màu mè chỉ là tán gẫu. Bất quá Biện Bạch Hiền chỉ ngồi ăn. Đây là cách duy nhất, thể ngồi !

      " Thế Huân, nghe học Viên Phác Xán Liệt cùng phòng với cậu rời ? " Đây hẳn là câu hỏi, mà là khẳng định. " tiếc, năng lực cậu ấy tồi, thầy Hà Mẫn vẫn luôn với tôi về điều đó. " huấn luyện Viên khoa bơi lội lên tiếng.

      Ngô Thế Huân dư quang liếc nhìn Biện Bạch Hiền, cư nhiên là cắn chặt môi, bỏ ngoài tai những lời đó.

      " A, thầy biết sao? Cậu ta là tuyển thủ! Ban trưa có xe đến mang hành lý và rút đơn nhập học rồi. Chậc chậc, ngờ lần này lãnh đạo lại 'cài' tuyển thủ vào trường chúng ta, nghe bảo bên trường nữ sinh cũng có. " huấn luyện Viên phòng Nhân lên tiếng. Bầu khí bắt đầu trở nên náo nhiệt, xoay quanh chủ đề nóng hổi đó.

      Biện Bạch Hiền ngửa đầu, hơi uống hết ly soju bàn. Cậu vốn định đứng dậy cáo lui nhưng toàn các trưởng bối, làm vậy có chút vô lễ.

      Ngô Thế Huân cũng có ngăn cản. Cậu chứng kiến sắc mặt Biện Bạch Hiền từ đầu đến cuối, từ u ám chuyển sang phẫn nộ, ánh mắt tràn ngập tức giận.

      Biện Bạch Hiền biết mình uống bao nhiêu. Chỉ cảm thấy cả người dần nóng lên, nhịp tim tăng nhanh, đập mạnh đến nỗi cậu có thể nghe thấy tiếng 'thịch, thịch' như nổ tung trong lồng ngực. Nhưng vẫn là ngừng uống. Vị đắng chát mang theo chút nồng ít ra làm đầu óc cậu còn uẩn khúc, mà là chìm ngập trong mơ màng, lâng lâng. Đây cũng coi là cách giải sầu .

      Bất quá càng uống nhiều, cậu lại nghe tim mình càng nhói. Có rất nhiều ý nghĩ chạy loạn trong đầu. Cậu muốn gặp Phác Xán Liệt, muốn hỏi nhiều thứ, nhưng quan trọng vẫn là cậu nhớ . Nhớ hơi thở và cơ thể ấm áp, nhớ cái ôm và nụ cười ôn nhu dành cho cậu.
      Biện Bạch Hiền nhớ Phác Xán Liệt.

      Cậu chỉ biết có vậy. Cơ thể mềm nhũn từ lúc nào, đến khi bị ai đó ôm dậy, lúc sau cậu lại nghe được mùi hương quen thuộc.

      Người nào đó cõng cậu. Là Phác Xán Liệt, cậu mong là vậy.

      .

      .

      Lúc Phác Xán Liệt nhận được tin nhắn của Ngô Thế Huân là gần nửa đêm. Trong tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ, " Đến nhận người. " kèm theo địa chỉ.

      Bấy nhiêu thôi đủ để Phác Xán Liệt cuống quýt lên. Giằng co hơn 15' cuối cùng cũng đáng lạc hướng được đám vệ sĩ đồ đen của ba Phác, đường chạy thẳng đến địa điểm trong tin nhắn.

      Đập vào mắt Phác Xán Liệt là hình ảnh Biện Bạch Hiền với khuôn mặt hơi đỏ ửng, đôi mắt nhắm nghiền, cả người nghiêng về phía Ngô Thế Huân nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng đứng được.

      Bảo bối của cậu say.

      Nhận được người rồi, Phác Xán Liệt nháy mắt cảm ơn với Ngô Thế Huân rồi bắt xe đưa Biện Bạch Hiền về nhà. Phác Xán Liệt biết, phải Ngô Thế Huân đưa Biện Bạch Hiền về được mà là vì cậu ấy tạo cơ hội cho cậu.

      Phác Xán Liệt đỡ Biện Bạch Hiền vào phòng. đến đây cậu khỏi cảm thấy kỳ lạ. Cửa tự động mở khi cậu cõng Biện Bạch Hiền xuống xe. Suốt đường lên phòng bóng người, thuận lợi đến kỳ lạ. Bất quá cậu nghĩ nhiều như vậy, hướng căn phòng lầu hai lên, đây cũng là do Ngô Thế Huân cậu biết.

      Đặt Biện Bạch Hiền lên giường lớn, nhàng cởi giày và Áo khoác cho đối phương, lúc này Phác Xán Liệt mới có cơ hội nhìn kỹ cậu chút.

      Khuôn mặt nhắn vì hơi rượu mà phủ tầng đỏ hồng, đôi mắt vì nhắm lộ ra hàng lông mi dài, đôi môi đào mấp máy, khép hờ, lâu lâu lại phát ra vài tiếng 'hing, hing' làm tim Phác Xán Liệt đập phi thường mạnh.

      Khẽ vuốt lên gò má trơn mịn, Phác Xán Liệt thở ra hơi.

      mấy ngày được chạm vào cậu.

      Đến bao giờ đối phương mới chịu tha thứ, Phác Xán Liệt cậu cũng biết. Dùng tấm lòng để đối đãi đó là thứ duy nhất cậu có thể làm để chuộc lỗi. Người trước mắt cậu thể buông tay, bằng mọi giá.

      " Bạch Hiền.. " Cậu khẽ gọi, lại ngờ làm đối phương động mi mắt, ánh mắt trong suốt như pha lê nhìn vào đôi con ngươi đen láy của Phác Xán Liệt, trong khoảnh khắc, bốn mắt chạm nhau.

      Biện Bạch Hiền biết có phải cậu mơ hay . Cậu nghe giọng quen thuộc gọi tên cậu, điều gì đó thôi thúc cậu mở đôi mắt nặng trĩu ra, hình ảnh trước mắt làm cậu có chút ngờ vực. Phác Xán Liệt cư nhiên ở trước mặt cậu. Vẫn là ánh nhìn ôn nhu tràn đầy thương và cưng chiều, cũng có đau xót.

      Bất luận có phải mơ hay , Biện Bạch Hiền vẫn khát khao, muốn được ích kỷ chút. Nếu đây là mơ, cậu mong bản thân tận dụng nó mà chạm vào đối phương, gắt gao ôm lấy.

      Biện Bạch Hiền giơ tay nắm lấy cổ tay Phác Xán Liệt, thành công kéo đối phương ngã lên người mình, lại dùng hai tay ôm lấy cổ đối phương, vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc đó, dụi dụi vài cái.

      Hành động này làm Phác Xán Liệt sửng sốt. Có phải hết giận cậu hay ? Điều này khiến cậu có chút mong chờ.

      " Xán Liệt. " Giọng mũi nỉ non phát ra từ lồng ngực làm Phác Xán Liệt nuốt nước bọt cái, giỏi làm người ra rung động.

      " Cậu là đồ khốn. " Biện Bạch Hiền chỉ biết lúc này cậu rất muốn xoã giận. " Rốt cuộc đâu mới là con người của cậu. Vì sao lại gạt tôi. Vì sao lấy lòng tin của tôi, trái tim của tôi rồi lại rời . Tôi hận cậu. Phác Xán Liệt tôi hận cậu. "

      Phác Xán Liệt xoay người nằm bên cạnh Biện Bạch Hiền. Cậu vòng tay vỗ vỗ vào lưng đối phương, tay còn lại gối dưới đầu người kia. Cậu lựa chọn lắng nghe, lựa chọn im lặng. Bất kể là Biện Bạch Hiền mắng thế nào cậu vẫn nhận lấy. Là cậu có lỗi, làm người cậu thương phải đau khổ, ủy khuất.

      Đến khi nghe tiếng hít thở đều đặn của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt mới yên tâm trao cho người kia nụ hôn trán. Vốn định đứng dậy rời , ngờ Biện Bạch Hiền lại ôm chặt cậu như vậy. Đầu vùi trong ngực cậu, tay vòng qua eo ôm lấy như sợ giây buông lỏng đối phương biến mất.

      Phác Xán Liệt cười cưng chiều. Biện Bạch Hiền, cậu vẫn là hành động theo cảm tính.

      " Cậu cần phải biết con người của tớ. " Phác Xán Liệt thầm, mặc kệ người kia có nghe được hay , " Vì dù là với dáng vẻ gì, thân phận gì, tớ cũng là Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt Biện Bạch Hiền. "
      Last edited: 19/6/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :