1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CHANBAEK/THANH XUÂN TỚ CÓ CẬU - GYEON

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 10
      Niềm tin luôn là thứ giữ lấy phần trái tim con người, đến từ hai phía. Nếu khi niềm tin mất , giữa họ chỉ còn là đối phó.

      Khí trời mùa xuân tràn ngập hương thơm tươi mát, đầy sức sống, khiến con người ta muốn được đâu đó cảm thụ thiên nhiên. Biện Bạch Hiền tuy rất muốn, nhưng lại phải ngậm ngùi nhìn mùa xuân cứ thế chầm chậm trôi .

      Cũng hơn hai tháng luyện tập chuẩn bị cho Giải đấu quốc gia, dĩ nhiên các vận động Viên rất háo hức, trong đó có Biện Bạch Hiền.

      Mặc dù đối với cậu mà , mỗi tuần chỉ được uống socola sữa lần, thức dậy từ tờ mờ sáng để luyện tập thể lực, lại thể ăn uống thoã thích, bị thầy Manh hành hạ ngày hơn 10 tiếng thực là cực hình. Tuy vậy cậu vẫn oán trách, biết sao được, ai bảo cậu đam mê Hapkido như vậy.

      Lại , khoảng thời gian này Phác Xán Liệt đặc biệt quan tâm chăm sóc Biện Bạch Hiền. Cậu cũng nhận ra được đối phương lao lực thế nào, gần như là liều mạng vì cuộc thi nên ngoài đau lòng ra, cậu cũng có chút trông chờ.

      Bí mật kia Phác Xán Liệt còn có đám người Ngô Diệc Phàm cư nhiên cho Biện Bạch Hiền biết. Ngô Thế Huân tình cờ biết chuyện nhưng ngoài dự kiến, chẳng phản ứng mạnh như những người khác, chỉ lựa chọn trầm mặc , điều này làm Phác Xán Liệt khỏi hoài nghi nhưng vẫn là dám mở miệng nhắc đến.

      Trong suốt mấy tháng này, Phác Xán Liệt gần như rơi vào bế tắc. Cậu suy nghĩ rất nhiều. Giải đấu tổ chức vào mùa hè, cũng là lúc cậu phải rời , rời xa người cậu nhất. Tuy thời gian vỏn vẹn chỉ còn hơn 3 tháng, Phác Xán Liệt vẫn mực muốn để Biện Bạch Hiền bình bình yên yên mà chuyên tâm cho Giải đấu, hề có ý định tiết lộ bí mật kia.

      Nếu Biện Bạch Hiền thuận lợi đoạt giải, chẳng phải cơ hội cậu ấy vào đội tuyển cao hơn sao? Khi đó hai người có thể cùng chỗ, mối lo ngại phải rời xa cậu cũng bốc hơi mất. Nghĩ là vậy, nhưng trong lòng Phác Xán Liệt vẫn như có hòn đá đè nặng. Cho dù thực Biện Bạch Hiền thuận lợi trở thành tuyển thủ , liệu cậu ấy tha thứ cho mình, coi như chưa xảy ra chuyện gì mà tiếp tục ở cạnh mình chứ? Phác Xán Liệt cậu dám nghĩ tới, cũng dám tưởng tượng, cậu mong ngày đó bao giờ tới...

      .

      .

      Hôm nay vừa mới luyện tập xong, Biện Bạch Hiền thay quần Áo liền ra khỏi phòng tập, như thường lệ nhìn thấy Phác Xán Liệt đứng đó chờ cậu cùng ăn trưa.

      Hướng đối phương nở nụ cười ôn nhu, Phác Xán Liệt chờ cậu lại gần liền chủ động nắm lấy bàn tay nhắn của Biện Bạch Hiền nhét vào trong túi áo, tranh thủ cơ hội còn xoa xoa nắn nắn vài cái. Tuy trời vào xuân nhưng cơ thể Biện Bạch Hiền khá nhạy cảm, lại dễ nhiễm lạnh.

      Ý thức được hành động của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền sợ người khác nhìn thấy nên rất nhanh muốn rụt tay lại, bị đối phương trừng cái nhúc nhích nữa.

      " Cậu chột dạ cái gì? Tớ chính là muốn mọi người biết quan hệ của chúng ta. " Phác Xán Liệt vừa vừa khẽ siết chặt bàn tay trong túi áo.

      Biện Bạch Hiền , cậu chính là xấu hổ a! Nếu để cả trường biết vận động Viên ưu tú Hapkido như cậu lại được người khác bao bọc kiểu này chắc phải trùm khăn học rồi. Bất quá, cậu cũng khó chịu với hành động và lời của đối phương, trong lòng còn có chút ấm áp.

      " Bạch Hiền, sao cậu tập võ mà tay lại mềm như vậy, lại hề có vết chai, có phải hay sợ ảnh hưởng bàn tay nên cố ý luyện tập vùng tay ? "

      Đối với câu hỏi của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền 'phụt' cái bật cười. "Tay tớ từ như vậy, là di truyền từ mẹ tớ. Sao, cậu thích, có ý kiến ? Hay ghen tỵ với đôi tay mỹ miều này của tớ? "

      Phác Xán Liệt cười cong cả mắt, kéo Biện Bạch Hiền lại gần chút, hôn cái lên môi đối phương. " có, tớ thích. Cái gì thuộc về cậu tớ đều thích. "

      Hai người cứ ngọt ngào như vậy tiến tới phòng ăn, để ý đến mấy cặp mắt ' xem trò hay' của đám bạn cùng phòng.

      Độ Khánh Tú từ sau khi nghe Ngô Diệc Phàm tỉ mỉ kể lại chuyện, cùng Kim Chung Nhân cũng trách Phác Xán Liệt nữa. Huống hồ ai trong bọn họ cũng nhìn ra được tình cảm Phác Xán Liệt dành cho Biện Bạch Hiền nông cạn nên cũng tỏ ý chán ghét. Dù vậy, sau lưng Biện Bạch Hiền họ vẫn luôn dùng mọi cách khuyên bảo, chuyện với Phác Xán Liệt. Bất quá họ cũng biết chuyện Phác Xán Liệt sớm rời cũng giấu được bao lâu..

      Phác Xán Liệt nhìn Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân gật đầu cái như chào hỏi, rồi ngồi cạnh Biện Bạch Hiền hoàn thành bữa ăn trưa tiêu chuẩn.

      " Gần đây luyện tập tốt chứ? Có ngủ đủ giấc ? " Ngô Thế Huân nhìn Biện Bạch Hiền có phần gầy hơn trước hỏi.

      " tệ lắm, hơn hai tháng nữa mau chóng kết thúc. " Biện Bạch Hiền vừa ăn vừa . " Cậu cũng đừng lo mỗi , phải cậu cũng phải thi sao, liệu mà giành huy chương về cho ! "

      Ngô Thế Huân cười cười, cậu cũng lười để ý, vị trí đó cậu vốn dĩ có hứng thú, nhưng biết sao được vì Biện Bạch Hiền cũng được chọn mà.

      " Ưm, phải rồi. Sau Giải đấu là khoảng thời gian nghỉ ngơi khá dài, nếu thuận lợi chúng ta có thể cùng nhau chơi ? Gọi cả Diệc Phàm, Nghệ Hưng , hẳn là rất vui. " Biện Bạch Hiền suy nghĩ quá sâu xa, chỉ là muốn nhân cơ hội cùng mọi người giải toả chút. Dù gì đến lúc đó ai cũng rảnh rỗi.

      " Sau Giải đấu sao? " Kim Chung Nhân lơ đễnh hỏi, lại bị Độ Khánh Tú ngồi bên lườm cái, hình như là sai gì rồi.

      " Đúng vậy. Năm ngoái phải chúng ta cũng cùng trong kỳ nghỉ sao? Năm nay có thêm Xán Liệt, hẳn là rất vui . " Biện Bạch Hiền xong quay qua cười với Phác Xán Liệt, ánh mắt đầy mong chờ và vui vẻ. " Có được ? "

      Khoảnh khắc ấy, tim Phác Xán Liệt tưởng chừng như bị thứ gì đó bóp chặt, vừa nghẹn ngào, vừa bức bối, nhưng vẫn cố trưng ra biểu cảm thường ngày, dơ tay lau vết bóng do thức ăn để lại khoé môi Biện Bạch Hiền, ôn nhu mà , " Được. Chỉ cần cậu đừng tránh mặt tớ, đâu tớ cũng với cậu. "

      Câu này của Phác Xán Liệt làm Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân nhìn chằm chằm, lại chứa đầy lo ngại và phiền não. Lúc này, Ngô Thế Huân vẫn lựa chọn trầm mặc, ngón tay gõ gõ vài cái lên bàn, lại liếc nhìn Biện Bạch Hiền tươi rói trước mặt.

      " nhảm, tớ làm sao phải tránh mặt cậu. Đến lúc đó chỉ sợ cậu chê tớ phiền chết, kỳ nghỉ cũng buông tha cậu. "

      khí có vẻ chùng xuống, duy chỉ có Biện Bạch Hiền nhận ra. Trong lòng ai cũng giữ tâm tư riêng, nỗi lòng khó có thể giải bày, nhưng chung quy lại đều chỉ chờ đợi hồi kết.

      .

      .

      Trong ngôi biệt thự sang trọng được thiết kế theo kiến trúc phương Tây, vừa khoáng đạt lại năng động, người đàn ông chừng ngoài năm mươi an tĩnh ngồi sô pha, đối diện là người con trai duy nhất ông mực thương .

      " Dự án gần kết thúc. Ta mong con hãy sớm ổn định tâm tình, chuẩn bị trở về đúng với vị trí của mình, hoàn thành cho tốt. " Giọng trầm thấp của ông vang lên phá tan yên lặng, vài phần ôn nhu, lại kiên định và nặng nề.

      " Ba biết từ lúc nào? " Cậu trai trẻ giữ khuôn mặt lạnh lẽo, toát ra khí thế ngút trời, bình tĩnh mà hỏi.

      " Con cần biết. "

      " Ba sợ con từ bỏ vị trí tuyển thủ tới vậy? Chẳng qua là vì danh dự của ba? "

      " Phác Xán Liệt! " Người đàn ông khẽ gằng giọng, lại trở lại dáng vẻ ôn nhu, " Ta cấm cản tình cảm của con. Nhưng ta con biết, nếu con vì đứa trẻ đó mà vị trí tuyển thủ cũng cần đừng trách ta. "

      " Con hôm nay cũng cho ba biết, vị trí tuyển thủ hay Biện Bạch Hiền, con vẫn từ bỏ. " Phác Xán Liệt dùng giọng đầy kiên quyết và lãnh đạm hướng ba mình mà .

      " Con tốt nhất nên lo chu toàn mọi thứ. Ta muốn con trở về, nhưng tâm tình đặt hết ở nơi khác. "

      " Nếu chuyện đó có xảy ra, cũng là do ba ép con. " Phác Xán Liệt lạnh nhạt bỏ lại câu, rồi cầm Áo khoác khỏi.

      Mấy năm qua vẫn luôn như vậy. đúng hơn là từ khi cậu còn , ba cậu luôn dùng thái độ áp đặt và ép buộc đó lên người cậu. Nếu phải vì có niềm thích với bơi lội, Phác Xán Liệt cậu sớm vứt bỏ cái gì gọi là danh dự của ba cậu sang bên rồi.

      Ba cậu cũng là tuyển thủ, cả cuộc đời ông ấy vất vả gian lao ra sao mới trèo lên được vị trí Chủ tịch, uy quyền và có ảnh hưởng như thế nào. Dĩ nhiên truyền thông bỏ qua cho con trai ông có thân phận ra sao. Ông cũng sớm sắp xếp con đường cho Phác Xán Liệt, suốt gần 20 năm nay nó vẫn như kế hoạch của ông mà diễn ra. Con trai tuyển thủ, vẫn tuyển thủ. Ông kỳ vọng ở Phác Xán Liệt, muốn cho cậu tương lai tốt đẹp,cũng muốn cho mình mặt mũi, mũi tên trúng hai con nhạn, còn gì hoàn hảo hơn?

      Phác Xán Liệt bước ra khỏi cửa nhận được điện thoại, dãy số lạ khiến cậu hơi nhíu mày, nhưng vẫn lựa chọn nghe máy.

      " Alô "

      " Em là Diệp Phi. " Giọng nữ trong trẻo từ phía đầu dây bên kia vang lên.

      Phác Xán Liệt trầm mặc lúc. này chỉ gặp vài lần, cũng có nhiều ấn tượng lắm.

      Thấy im lặng, Diệp Phi bên kia qua lúc cũng lên tiếng, " Chúng ta gặp mặt lát . "

      Bước vào quán trà cách khá xa trường SM, Phác Xán Liệt thấy Diệp Phi ngồi chờ sẵn, tay nâng cốc trà hoa cúc toả khói. Lúc này gần tối nên khí tương đối thấp, ấm áp trong quán khiến cậu cảm thấy chỗ hẹn cũng tồi.

      " Có chuyện gì? " Ngồi xuống đối diện Diệp Phi, Phác Xán Liệt dùng giọng thờ ơ hỏi.

      " thấy quán trà này tốt ? Em cố ý chọn vị trí xa trường chút để mọi người khỏi dòm ngó. "

      " Nếu hẹn tôi để nhảm, xin lỗi tôi còn có việc. " Phác Xán Liệt định đứng lên bị thái độ ung dung của Diệp Phi làm khựng lại.

      " ấy có biết bình thường vốn là người lạnh lẽo như vậy ?"

      " Ý là gì? "

      " biết mà. Bạch Hiền và , cùng chỗ? " nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn ra tâm ý.

      " Cũng liên quan đến . " Phác Xán Liệt khẽ hạ giọng. " Nếu muốn sau khi hoàn thành dự án trở về bị mất vị trí tuyển thủ tốt nhất nên tránh xa chuyện của tôi."

      Ánh mắt Diệp Phi hấp háy, nghĩ mình bị đe doạ. Ngay từ đầu, cùng Phác Xán Liệt, còn có vài tuyển thủ nữa nhận lệnh vào học ở trường SM theo dự án từ cấp đưa xuống. Ngày đầu tiên gặp Phác Xán Liệt cũng là lúc họp mặt của các tuyển thủ tham gia dự án, hiểu vì sao bị khuôn mặt lãnh đạm và khí thế đó thu hút. Nhưng ngày gặp lại Phác Xán Liệt ở khu bowling, thấy ôn nhu và ấm áp cậu dành cho cậu trau bên cạnh, Biện Bạch Hiền , liền ngay lập tức nhận ra giữa họ chính là mối quan hệ đó.

      cũng thấy được lúng túng và che giấu của Phác Xán Liệt khi định nhắc đến chuyện dự án. Phác Xán Liệt biết , vì căn bản đội tuyển thủ được cử có bao nhiêu người, nhớ mặt cũng là tất nhiên.

      Phác Xán Liệt sau khi bỏ quay lại trường, quên bỏ túi lon socola sữa cho Biện Bạch Hiền, người kia hẳn là cả tuần nay chưa được uống .

      Gõ cửa vài cái rồi bước vào phòng ký túc 506, thấy Biện Bạch Hiền nằm ngủ ngon lành từ lúc nào.

      " Chung Nhân đâu? " Phác Xán Liệt tiến đến bên giường Biện Bạch Hiền, khẽ ngồi xuống sợ làm người kia thức giấc.

      " Ở chỗ Diệc Phàm. " Độ Khánh Tú bỏ cuốn sách đọc dở xuống, cầm Áo khoác hướng cửa ra. " Tớ ra ngoài cho hai cậu có chút khí. "

      Phác Xán Liệt tới cầm tay Độ Khánh Tú lại, hướng đối phương giọng , " Xin lỗi, Khánh Tú, để cậu thất vọng rồi. "

      Độ Khánh Tú dĩ nhiên biết Phác Xán Liệt đến chuyện gì. Kể từ đêm Ngô Diệc Phàm hết lời giải bày cho cậu chuyện thân phận Phác Xán Liệt, cậu cũng chuyện riêng với Phác Xán Liệt về vấn đề này. phải cậu giận, chỉ là chờ điều gì đó từ cậu ta.

      " Đừng xin lỗi tớ. Người cậu cần xin lỗi, ở bên kia. " Độ Khánh Tú hất cằm về phía giường Biện Bạch Hiền, lại dời tầm mắt lên khuôn mặt Phác Xán Liệt, " Tớ đặt niềm tin ở cậu. " rồi ly khai khỏi phòng.

      Phác Xán Liệt quay lại ngồi bên mép giường Biện Bạch Hiền, phát đối phương cau mày, mắt vẫn nhắm. Cậu chạm lên đôi mày sắc nét đó, cảm giác người đối phương hơi run lên, rồi cũng từ từ giãn ra.

      Cậu nhìn Biện Bạch Hiền rất lâu, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của đối phương rồi cúi xuống hôn lên trán con người bé đó, sau cũng nhàng rời khỏi phòng, quên để lại lon socola sữa và vén lại góc chăn cho Biện Bạch Hiền.

      Khoá cửa vừa đóng lại, người giường liền mở mắt. Biện Bạch Hiền ngồi bật dậy, xoa xoa những nơi Phác Xán Liệt vừa sờ qua, biểu tình đầy khó hiểu và hoang mang. Cậu nghe thấy rồi!

      Tại sao Xán Liệt lại phải xin lỗi Khánh Tú? Tại sao Khánh Tú người cậu ấy cần xin lỗi lại là mình? Họ giấu mình chuyện gì? Cậu rất thích cảm giác bị mọi người gạt ra bên, cậu sợ việc bị bỏ lại, sợ phải đối mặt với mọi thứ mình, lại càng sợ niềm tin của cậu đột nhiên tan biến mất. Dù chuyện Phác Xán Liệt giấu là gì, cậu vẫn mong cậu ấy sớm ngày ra, nhưng trước mắt cậu lựa chọn im lặng. Hẳn là cậu ấy muốn với mình ?
      habang27 thích bài này.

    2. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 11
      Những người khi nhau, thường rất nhạy cảm. Đó chính là lý do trong tình , cần trao cho đối phương cái gọi là lòng tin.


      Tuần mới lại bắt đầu, tiết học buổi sáng làm cho Biện Bạch Hiền có chút uể oải. Khí trời mùa đông mang theo luồng gió lạnh buốt làm Biện Bạch Hiền khỏi rùng mình cái. Ước gì Phác Xán Liệt có thể ở đây tốt rồi, cậu cũng phải chịu lạnh như vậy. Lại , có Phác Xán Liệt sưởi ấm rất tốt nha! Tiếc là hôm nay cậu ấy có tiết buổi xế, giờ chắc vẫn còn ngái ngủ trong cái chăn ấm áp.

      Bước vào phòng tập, tiếng hò reo làm Biện Bạch Hiền giật thót. Tiếp tới là tràn pháo giấy bay tứ tung đầu cậu. Cả đám học viên bu lại nhấc cậu lên trung mà tung hô, kèm theo ánh mắt mang ý cười của thầy Manh đứng góc, Biện Bạch Hiền ngớ cả người.

      " Chuyện gì vậy a? Hôm nay cũng phải sinh nhật tớ. " Khi hai chân được thả xuống đất rồi, phủi lớp kim tuyến tứ tung tóc, Biện Bạch Hiền mới quay sang đám người phấn khích quá độ hỏi nguyên do.

      " Biện Bạch Hiền, thời gian tới vất vả rồi, lo chuẩn bị cho tốt mà giành huy chương vàng về cho tôi! " Huấn luyện viên Manh bước tới, giúp cậu phủi bớt pháo giấy, giọng vừa uy hiếp lại vừa ôn nhu.

      " A!? " Biện Bạch Hiền ngờ ngợ được phần nào. Nhìn vào ánh mắt của thầy Manh liền lập tức chắc chắn. " Em được chọn rồi? "

      Đáp lại ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn phấn khích của Biện Bạch Hiền, thầy Manh vui vẻ gật đầu. " Lần đầu với tư cách là vận động Viên dự thi, chúc cậu may mắn, Bạch Hiền. "

      .

      .

      Kết thúc buổi luyện tập cũng là giờ ăn trưa. Biện Bạch Hiền cùng Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân bộ ra phòng ăn của trường, quên nhắn cho Phác Xán Liệt cái hẹn. Hai người cùng nhau chơi bowling sau khi dùng bữa.

      " Hôm nay ăn ít vậy? Ráng mà ăn nhiều vào, tuần sau là vào chế độ rồi, cả cơ hội uống socola sữa cũng còn đâu. "

      Kim Chung Nhân nhìn Biện Bạch Hiền với mâm cơm qua loa trước mặt, khỏi thấy lạ mà càm ràm vài câu.

      " phải vậy. Chỉ là nhất thời có khẩu vị. " Biện Bạch Hiền vui vẻ mà đáp trả Kim Chung Nhân và cái nhìn quan tâm của thằng bạn thân Khánh Tú ngồi cạnh.

      " Lát nữa có lịch trình ? " Biện Bạch Hiền hướng Kim Chung Nhân hỏi.

      " Diệc Phàm vừa từ Cục thể thao trở về, có hẹn em gặp mặt lát bàn số chuyện liên quan đến Ban truyền thông. Sao vậy? " Kim Chung Nhân vừa nhìn điện thoại vừa trả lời Biện Bạch Hiền.

      " À..! " Vốn định hỏi chút thông tin về vận động Viên dự thi khoa bơi lội được chọn năm nay, trắng ra là Biện Bạch Hiền muốn biết Phác Xán Liệt có được chọn hay , nhưng biết vì lý do gì lại muốn đích thân gặp mặt mới hỏi cậu ấy.

      " Gặp Diệc Phàm? Vậy có cần.. "

      " ! cần. "

      Độ Khánh Tú vừa mở miệng lại bị Kim Chung Nhân cắt ngang. Đây là thái độ gì a! Cậu vốn tưởng có thể nhân cơ hội này bàn bạc chút chuyện Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền, như thế nào lại đẩy cậu ra như vậy!! Nghĩ tới đây, mặt Khánh Tú có hơi xụ xuống.

      Biện Bạch Hiền chào tạm biệt Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân, tới nơi hẹn với Phác Xán Liệt cũng là chuyện của 30 phút sau.

      Bước vào khu bowling, Biện Bạch Hiền nhìn thấy thân ảnh cao lớn quen thuộc ngồi đó, tay cầm điện thoại lên nghe, hai hàng lông mày nhíu lại.

      Phác Xán Liệt bên này vừa nhận được điện thoại của Ngô Diệc Phàm, trong lòng có chút bất an. Chỉ là cái hẹn, nhưng giọng của Ngô Diệc Phàm dù là qua điện thoại cũng nghe ra vài phần bất mãn và tức giận, liệu có phải liên quan đến cậu?

      " Có chuyện gì sao? " Biện Bạch Hiền tiến lại, ngồi xổm xuống trước mặt Phác Xán Liệt, ánh mắt lên tia lo lắng. Trước giờ cậu vẫn chưa thấy Xán Liệt cau mày như vậy nha!

      " có gì. Chờ cậu. " Thấy Biện Bạch Hiền, tâm tình Phác Xán Liệt tốt lên hẳn, nặn ra nụ cười ôn nhu với người trước mặt.

      Hai người rất nhanh chuyên tâm vào trò chơi. Phải , kỹ thuật bowling của Biện Bạch Hiền tốt lên rất nhiều nha. Điều này khiến Phác Xán Liệt thắc mắc biết đối phương có thầm chơi mình . Biện Bạch Hiền là lần thứ hai chơi bowling mà liên tiếp Strike 3 ván, có người ngốc mới tin a!

      Được tầm hơn 30 phút, cả hai cũng thấm mệt. Phác Xán Liệt định chạy mua nước bị Biện Bạch Hiền ngăn lại, cậu cũng đành mỉm cười nhìn dáng người nhắn chạy lon ton ra quầy bán nước cách đó xa.

      " Cái đó.. có phải là Phác Xán Liệt? "

      dáng người nhắn, người vận quần ôm đen cùng chiếc Áo thun lệch vai khoẻ khoắn, tóc buộc đuôi ngựa dài mang dáng vẻ ngại ngùng tiến lại chỗ Phác Xán Liệt đứng.

      Nghe thấy có người gọi mình, Phác Xán Liệt quay đầu, thấy đối phương là nữ, thoạt nhìn có chút quen mắt, cũng quên gật đầu chào hỏi.

      " Đúng vậy. là.."

      " Chào , tiền bối! Em là Diệp Phi, trong đội tuyển Thể Dục dụng cụ. Lần trước chúng ta gặp nhau..ý em là trong dự án cho.. "

      " Người này là ai vậy? "

      Diệp Phi chưa hết câu liền bị Biện Bạch Hiền cắt ngang. Cậu tay cầm hai chai nước hướng Phác Xán Liệt nhìn, lại nhìn qua bên cạnh, trông có vẻ thân thiết quá ? Nếu phải lúc nãy cậu mua nước nhìn thấy màn tình tứ này, ngay cả tiền thối cũng lấy mà như chạy đến đây, chắc có lẽ quên mất có mặt của cậu rồi?

      " A, Bạch Hiền. Giới thiệu với cậu, đây là Diệp Phi, bạn của tớ. " Nhìn ra vẻ mặt hài lòng của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt vội nhận lấy chai nước từ đối phương, lại kéo cậu lại sát mình chút, tay kia choàng qua eo cậu khẽ dùng sức.

      " Chào . Em biết , là Biện Bạch Hiền khoa võ thuật trường nam sinh SM? Rất vui được gặp mặt. " Diệp Phi khẽ cau mày khi thấy hành động của Phác Xán Liệt, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt tươi cười nhìn nam nhân xinh đẹp trước mặt chào hỏi.

      " làm sao biết tôi? Chúng ta chưa từng gặp. " Biện Bạch Hiền hướng Diệp Phi tròn mắt hỏi.

      " Aiz.. Trường nữ sinh SM ai mà chẳng biết đến chứ. Bọn họ nếu phải vì nhiều lần tìm đến bị bảo vệ đuổi về, chắc giờ bu vây lấy rồi. " Diệp Phi vừa vừa liếc nhìn khuôn mặt mấy vui vẻ của Phác Xán Liệt, trong lòng cũng thầm đoán được điều gì.

      Biện Bạch Hiền 'à' tiếng, ngờ bản thân nổi tiếng đến vậy, cũng quên hỏi vấn đề trọng tâm.

      " là học viên trường nữ sinh SM? Vậy.. Làm sao biết Xán Liệt a? "

      " Cái đó.. "

      " Là hậu bối cũ của tớ. " Diệp Phi chưa kịp trả lời, đúng hơn là biết trả lời thế nào bị Phác Xán Liệt chen lời, quăng cho ánh mắt có chút đe doạ ' thử khác xem' khiến Diệp Phi rùng mình.

      " A, phải, phải, là hậu bối cũ! " Diệp Phi nhìn Biện Bạch Hiền cười cười, sau đó cũng nhanh chóng tạm biệt. Trước khi còn quên câu, " Liên lạc sau nhé tiền bối Phác. " làm Biện Bạch Hiền khẽ lườm phát.

      Đợi Diệp Phi khuất hẳn, Biện Bạch Hiền mới thoát khỏi vòng tay của Phác Xán Liệt. Bất qua chưa tới 2 giây bị đối phương kéo lại vào lòng, lần này là gắt gao ôm lấy.

      Biện Bạch Hiền bất mãn giãy giụa vài lần nhưng vẫn thoát khỏi cánh tay rắn chắc của đối phương, đành để mặc cậu ấy dán sát lồng ngực ấm áp vào người mình. Bên tai bỗng truyền đến thanh trầm thấp.

      " Bạch Hiền, cậu ghen sao? " Phác Xán Liệt ôm lấy người trong lòng, thầm bên tai cậu.

      Thấy đối phương trầm mặc trả lời, Phác Xán Liệt buông lỏng cánh tay liền nâng khuôn mặt nhắn của cậu lên, phát biểu tình chút dễ coi, liền bật cười.

      " Cậu cười cái gì? " Biện Bạch Hiền quăng cho đối phương cái nhìn khó chịu.

      " Thế cậu ủy khuất cái gì? " Phác Xán Liệt nhịn cười, nhìn sâu vào mắt đối phương ôn nhu hỏi.

      " Phác Xán Liệt, cậu và Diệp Phi lúc nãy rốt cuộc có quan hệ gì? Đừng với tớ các cậu đơn thuần chỉ là tiền bối hậu bối. Cách ta nhìn cậu căn bản chỉ có ngưỡng mộ. " Biện Bạch Hiền nhìn thẳng đối phương, hơi ra những khuất mắt trong lòng, lại nhận được cái cười của cậu ấy.

      " Biện Bạch Hiền, tớ và Diệp Phi có quan hệ đặc biệt. Còn việc ấy đối với tớ có ý gì hay , tớ quản được, cũng muốn quản. Cậu chỉ cần biết, người duy nhất tớ để tâm, là cậu. " Phác Xán Liệt buông tay khỏi mặt Biện Bạch Hiền, nắm lấy cánh tay cậu vòng qua sau eo khiến đối phương ôm lấy mình.

      Khuôn mặt Biện Bạch Hiền thoáng chốc ửng đỏ, vùi đầu vào lồng ngực Phác Xán Liệt, lắng nghe tiếng tim đập chân thực của đối phương.

      kìm lòng được trước hành động đáng của động vật trong ngực, cúi đầu đặt lên mái tóc mềm mại màu vàng nhạt của đối phương nụ hôn ấm áp, lại tham lam hít lấy hương hoa đào nhàn nhạt toả ra từ cơ thể nhắn, vòng tay ôm Biện Bạch Hiền cũng vô thức siết chặt. Bất quá, hai người lại quên mất đây là nơi công cộng.







      habang27 thích bài này.

    3. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 12
      Phải lòng ai đó, khát vọng lớn lao chính là muốn được ở cạnh người đó mãi mãi. Tin tớ , dù có phải rời xa cậu, đó cũng là bất đắc dĩ....

      Phác Xán Liệt kết thúc buổi tập luyện buổi xế cũng chiều. Vội vã kiếm gì bỏ bụng, cậu liền hướng phòng y tế đến, cuộc hẹn lúc trưa cùng Ngô Diệc Phàm tất nhiên vẫn chưa quên.

      Đẩy cửa bước vào căn phòng trắng sạch quen thuộc, Phác Xán Liệt thấy Ngô Diệc Phàm ngồi ghế làm việc, hai tay đan lại, khuôn mặt trầm tư nhìn chằm chằm tệp hồ sơ đặt trước mặt.

      Thấy có người bước vào, Ngô Diệc Phàm ngẩn đầu, thấy đối phương là Phác Xán Liệt khuôn mặt bỗng lạnh , hất cằm ý bảo đối phương ngồi xuống đối diện.

      " Diệc Phàm.. Có chuyện gì? " Phác Xán Liệt an vị rồi cũng khỏi bớt lo lắng. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Ngô Diệc Phàm bày ra vẻ mặt mấy thân thiện, lại khó coi đến vậy. Chắc là nguyên nhân có liên quan đến cậu rồi..

      " Phác Xán Liệt. " Ngô Diệc Phàm vẫn dán mắt vào hồ sơ đặt bàn, giọng có chút nghẹn, lại như kềm chế.

      Phác Xán Liệt thầm nuốt nước bọt, chuẩn bị tinh thần nghe những lời tiếp theo thốt ra từ đối phương.

      " Thời hạn của dự án..là khi nào? " Ngô Diệc Phàm vẫn giữ nguyên tư thế nãy giờ, thèm nhìn thấy biểu tình thay đổi gương mặt Phác Xán Liệt.

      " Ý tôi là.. " Ngô Diệc Phàm ngước mặt lên, xoáy sâu vào đôi mắt đen láy của người đối diện, " Cậu hiểu mà đúng , tuyển thủ Phác? "

      Lời của Ngô Diệc Phàm như hồi chuông đánh vào Phác Xán Liệt. Cậu sửng sốt, cứng người, cổ họng nghẹn lại trước câu hỏi như khẳng định của đối phương. Cậu đương nhiên hiểu Ngô Diệc Phàm đề cập đến vấn đề gì, cũng như về chuyện gì..nhưng là tại sao ấy biết được? ấy biết như thế nào? Chuyện này tuyệt đối được để người khác biết! Những suy nghĩ này làm ánh mắt Phác Xán Liệt trở nên hoang mang, rối loạn tột độ, phát ra nãy giờ Ngô Diệc Phàm vẫn luôn nhìn mình đầy ai oán.

      " Cậu nghe thấy tôi sao? Hay tôi gọi đúng tên? Thiếu gia Phác, cậu thấy thế nào? " Ngô Diệc Phàm vẫn giữ giọng tênh, nhưng là nhấn mạnh từng chữ, xoáy sâu vào tâm tình Phác Xán Liệt.

      Phác Xán Liệt lần nữa nhận đả kích, vẫn ngồi im bất động, nhưng lần này là né tránh ánh mắt sát khí của đối phương. Cậu chọn trầm mặc, vẫn biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Cậu nên trả lời ấy thế nào đây? Dù gì cũng biết rồi, giải thích cũng vô ích. Cậu cũng biết được, tại sao Ngô Diệc Phàm lại nén giận như vậy.

      Thấy đối phương lặng , cơn giận nãy giờ bị kìm nén của Ngô Diệc Phàm cuối cùng cũng bộc phát. bật dậy khỏi ghế ngồi, lại phía Phác Xán Liệt nắm lấy cổ Áo đối phương kéo cậu ấy đứng lên, gắt gao siết chặt hai tay.

      " Cậu trả lời tôi! Điếc rồi à! Tôi hỏi cậu thời gian của dự án chết tiệt đó là bao lâu! " Ánh mắt giấu được tia bực tức nhưng giọng Ngô Diệc Phàm trầm khàn vẫn được đè , biết mình làm gì, cũng thấy có lỗi hay thấy quá đáng với điều mình làm.

      " Sau khi Đại hội thể thao toàn quốc kết thúc. " Phác Xán Liệt hề bất ngờ khi bị áp đảo, giọng có chút vô tình, lại lạnh lùng mà đáp trả.

      " Cậu con mẹ nó biết mình rời mà còn tiếp cận Bạch Hiền!!?" Ngô Diệc Phàm gào lên, vung tay cho Phác Xán Liệt đám vào mặt khiến đối phương ngã nhào xuống đất.

      Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở sâu của hai người. Phác Xán Liệt ngồi bệch dưới sàn, lấy tay lau vệt máu nơi khoé môi, trong lòng quặng thắt. Cậu cười khổ, giấu được nữa rồi!

      " làm sao biết được? " Phác Xán Liệt hướng Ngô Diệc Phàm ngồi đối diện dưới sàn hỏi.

      Ngô Diệc Phàm sau khi cho đối phương đấm cũng giải toả được ít. biết ít nhất nên ổn định tâm tình, chuyện nghiêm túc với Phác Xán Liệt.

      " Tôi đến Cục thể thao nộp danh sách vận động viên dự thi, liền bất ngờ vì có tên cậu trong đó. Cậu có biết tôi phải gọi điện chất vấn thầy Hà Mẫn thế nào ? Thầy ấy rốt cuộc vẫn là kín miệng. Cho đến khi tôi gặp ba cậu ở đó, Xán Liệt. Chính ông ấy là người kể cho tôi mọi chuyện. Tôi hiểu lý do vì sao ông ấy lại đem những chuyện này kể với tôi mặc dù đây đáng lẽ phải là bí mật. Cậu con mẹ nó có biết khi tôi nghe chuyện tôi tức giận thế nào ? nực cười. Cậu lại là tuyển thủ quốc gia, Xán Liệt. Điều đó khiến tâm trạng của tôi tồi tệ như thế này nếu lãnh đạo đưa ra cái dự án 'nằm vùng' chết tiệt này. Đặc biệt hơn, Xán Liệt, cậu biết rời nhưng vẫn cố tiếp cận Biện Bạch Hiền. "

      Ngô Diệc Phàm tràn ra hết tất cả, nhìn thấy khuôn mặt đối phương khẽ động khi nhắc tới Biện Bạch Hiền, Diệc Phàm lại tiếp tục.

      " Có thể cậu hiểu em ấy tại, nhưng cậu biết quá khứ ,Xán Liệt. Và cậu cũng chẳng biết cậu là người đầu tiên khiến Bạch Hiền thay đổi như vậy, thương như vậy. Tôi cần biết tình cảm của cậu dành cho em ấy có bấy nhiêu là lòng, nhưng cậu nghĩ sau khi chiếm lấy trái tim đó rồi rời , là rất tàn nhẫn sao? Nếu cậu nghĩ cậu vẫn có thời gian để gặp Bạch Hiền sau khi quay lại bắt đầu hoạt động công khai ở đội tuyển quên . Bản thân cậu chắc hiểu sau khi quay về đó, ngay cả thời gian cho cậu còn khan hiếm, huống chi là dây dưa tình cảm. Huống hồ, tôi chắc Bạch Hiền tiếp tục ở cạnh cậu khi biết chuyện này. "

      " Xin , đừng cho cậu ấy biết. " Phác Xán Liệt dùng tay ôm đầu. Những lời Ngô Diệc Phàm là đúng, rất đúng. Nhưng cậu có suy tính riêng của mình. " Xem như em cầu xin , Diệc Phàm, đừng chuyện này cho bất kỳ ai, đặc biệt là Bạch Hiền. " Phác Xán Liệt mệt mõi đứng dậy, xoay người bước ra khỏi cửa. Trước khi quên ngoái lại, buông câu lòng, " Tình cảm em dành cho Bạch Hiền là lòng, đừng nghi ngờ điều đó. "

      Phác Xán Liệt rời , trong phòng Ngô Diệc Phàm nhịn được mà chửi thề tiếng. Lại nhìn hồ sơ in danh sách tuyển thủ được 'cài' vào trường, thẳng thừng ném mạnh nó xuống đất. Biện Bạch Hiền như em trai , , và cũng mong chút đau đớn nào xuất trong cuộc đời đứa trẻ này, huống hồ quá khứ độc đó dày vỏ cậu ấy đủ lâu rồi...

      Phác Xán Liệt thẫn thờ bước ra khuôn Viên của trường, tìm đúng hàng ghế nơi cậu và Biện Bạch Hiền vẫn thường ngồi mà ngả mình lên đó. Đúng vậy, đến lúc bản thân phải tự thức tỉnh rồi. Mục đích đến ngôi trường này, bản thân cậu và tương lai của cậu tuyệt đối được quên. Cậu là tuyển thủ. tuyển thủ được chọn trước từ khi còn rất . tuyển thủ nhận được kỳ vọng từ gia đình, trong đó có ba cậu- người mà mọi người luôn biết với danh hiệu Chủ tịch Giải thể thao toàn quốc lừng lẫy, Phác Sanh Sinh. Suốt 19 năm nay, cậu được mài dũa, uốn nắn để trở thành tuyển thủ quốc gia, cậu cũng phản đối vì điều đó vì bơi lội đối với cậu mà , từ lâu trở thành đam mê. Và để chạm tới Vinh quang, tuyển thủ ngầm như cậu chính thức được hoạt động công khai sau khi dự án 'nằm vùng' này kết thúc. Ban đầu, đó chỉ là kế hoạch từ lãnh đạo. Nhiệm vụ của cậu chỉ đơn giản là danh chính ngôn thuận trở thành học Viên trường SM, quan sát, học hỏi kinh nghiệm thực tế là những gì cậu cần làm cho tới khi thời hạn kết thúc. Nhưng bất quá bây giờ nơi đây cậu có người mình thương, có người mình muốn bảo vệ, che chở và bên cạnh, Vinh quang sau khi trở về đội gì đó sớm bị cậu quăng lên chín tầng mây. vui sao khi trở về mà có Bạch Hiền? vui sao khi bỏ cậu ấy lại đây và biến mất như chưa từng xuất ? thực hạnh phúc và thoã mãn sao nếu cậu đứng Vinh quang mình cách độc? Những ý nghĩ này xuất trong đầu Phác Xán Liệt nếu là trước kia. Nhưng kể từ khi Biện Bạch Hiền bước vào cuộc đời cậu, khát khao được có cậu ấy ở bên lại mãnh liệt hơn tham vọng hơn bao giờ hết. Bất quá Phác Xán Liệt thể gạt bỏ chúng..

      " Bạch Hiền... " Phác Xán Liệt nhắm mắt, ngửa đầu lên cao hít lấy ngụm khí lạnh buổi đêm, cậu ghét cảm giác phải đối mặt với việc này, dù rằng biết sớm muộn gì nó cũng tới.

      Cảm giác ấm áp quen thuộc từ đâu ập đến, Phác Xán Liệt mở mắt, trước mặt là thân ảnh bé khả ái của Biện Bạch Hiền để tay lên má sưởi ấm cậu, lại hướng cậu cười cười. Như tìm được chỗ dựa, Phác Xán Liệt bật dậy, ôm chầm đối phương vào ngực.

      Biện Bạch Hiền bị hành động này làm cho bất ngờ, nhưng cũng rất nhanh cong khoé miệng mà vòng tay ôm lại đối phương, cảm nhận hơi ấm từ cậu ấy.

      Phác Xán Liệt buông Biện Bạch Hiền ra, nhìn thấy đối phương cong mắt nhìn mình cười xán lạn, khuôn mặt nhắn trắng mịn căng lên, đôi môi mỏng ưng ửng đỏ mấp máy làm cậu nhịn được mà nâng cằm Bạch Hiền ,áp đôi môi ấm nóng của mình lên đôi môi hoa đào kia. Nếu nụ hôn ở bờ biển buổi đêm lần trước là ôn nhu, e dè nụ hôn lần này lại mang đầy hương vị chiếm hữu và mãnh liệt. Biện Bạch Hiền phản kháng mà để đối phương tự do chiếm lấy cánh môi, khoang miệng và chiếc lưỡi bé của mình, tùy ý để Phác Xán Liệt dẫn dắt, chiếm đoạt, thương.

      Đến khi Phác Xán Liệt tiếc nuối buông tha đôi môi kia ra cũng là lúc đối phương súyt hết khí. Nhìn Biện Bạch Hiền dụi đầu vào lòng ngực mình thở dốc, Phác Xán Liệt vừa vui vẻ, vừa xót xa. Gắt gao ôm lấy bờ vai mảnh khảnh trong ngực, Phác Xán Liệt buông câu bên tai đối phương, " Bạch Hiền, hứa với tớ dù có xảy ra chuyện gì, cũng đừng rời xa tớ.. "

      Biện Bạch Hiền hiểu, cũng suy nghĩ quá nhiều, chỉ im lặng gật đầu, vòng tay ôm Phác Xán Liệt có chút siết chặt như khẳng định câu trả lời. Cậu vẫn biết, sóng gió trước mặt còn nhiều như vậy. Còn Phác Xán Liệt, người dự đoán được những sóng gió ấy, lại đánh cược vào trái tim của cậu...


      habang27 thích bài này.

    4. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 13
      Vinh quang mà tớ hằng mơ ước, tớ chỉ muốn cùng cậu nhận lấy.

      Phác Xán Liệt bước vào căn phòng y tế quen thuộc. Chỉ là cậu muốn chuyện với Ngô Diệc Phàm về thân phận của mình, cũng muốn biết thêm đôi chút về quá khứ của Biện Bạch Hiền mà hôm qua Ngô Diệc Phàm nhấp nhử. Cậu biết nó đơn giản như những gì Ngô Thế Huân kể, nếu tại sao Diệc Phàm lại phản ứng mạnh như vậy khi biết chuyện của cậu?

      Ánh nắng buổi trưa gay gắt chiếu vào ô cửa kính của căn phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng và dược liệu. Ngô Diệc Phàm ngồi xử lý đơn thuốc vừa chuyển vào. Sau vụ việc tối qua, cũng phần nào bình tĩnh và sáng suốt hơn nên khi thấy Phác Xán Liệt bước vào, rất nhanh bày ra vẻ mặt như mọi ngày mà tiếp đón. Bất quá sâu trong đáy lòng vẫn nhen nhóm tia giận dữ.

      " Diệc Phàm, em muốn chuyện. " Phác Xán Liệt ngồi xuống chiếc ghế bọc da màu trắng đối diện bàn làm việc của Ngô Diệc Phàm, dùng chất giọng trầm khàn, lại có gì đó khác lạ nhưng thuần thục mà mở lời.

      " Vậy ra đây mới là con người của cậu? Lạnh lùng và máu lạnh. Có khi còn tàn nhẫn, tôi đoán đúng chứ?" Ngô Diệc Phàm cười khẩy mà nhìn ánh mặt xa lạ của người trước mặt.

      " Có thể vậy ? Nhưng em đến đây và muốn chuyện nghiêm túc." Phác Xán Liệt giãn cơ mặt chút, cố tỏ vẻ bình thường.

      " Cậu muốn biết gì? " Đặt mớ giấy chằng chịt tên thuốc lên bàn, Ngô Diệc Phàm nhíu mày hỏi.

      " Quá khứ và thân phận của Biện Bạch Hiền. "

      Phác Xán Liệt nhanh chậm mà nhấn mạnh từng chữ. Cậu đối với Biện Bạch Hiền là lòng, cậu dám lấy mạng ra để cam đoan điều đó. Và để tương lai của hai người mang chút ánh sáng, cậu phải tìm cách nào đó mang Bạch Hiền lại gần mình.

      " Tôi dựa vào cái gì mà phải lai lịch của em ấy cho cậu? "

      Ngô Diệc Phàm dùng giọng chất vấn hỏi. phải nghi ngờ vào tình cảm của Phác Xán Liệt dành cho Biện Bạch Hiền, nhưng là làm khó Phác Xán Liệt. Lúc trước đúng là mong hai cậu nhóc này sớm cùng chỗ vì nhìn ra con người Phác Xán Liệt phi thường tốt, gia thế lại toàn vẹn, bất quá cũng ngờ đến cái 'toàn vẹn' quá mức đến nỗi là con trai của Chủ tịch. Nhưng thời thế thay đổi, nếu bây giờ sơ suất, Biện Bạch Hiền bị tình cảm này làm cho tổn thương. Ngô Diệc Phàm là muốn thấy được quyết tâm của Phác Xán Liệt, làm sao để vượt qua cái ải khó khăn này mà bình bình an an ở bên càng Biện Bạch Hiền, danh chính ngôn thuận.

      " Diệc Phàm! " Phác Xán Liệt gằng giọng khi nhận được câu hỏi lắc léo của đối phương.
      " biết em cậu ấy thế nào, thấy em cố gắng hết sức để trải qua chuyện này cách êm đẹp nhất có thể sao? hỏi em dùng tư cách gì? Em chính là dùng tư cách của người thương cậu ấy để hỏi, là tâm đó, Diệc Phàm! " Giọng Phác Xán Liệt có chút run, song vẫn giữ nguyên ngữ khí lạnh lùng. " Vậy cho nên.. giúp em, được ? "

      Phản ứng của Phác Xán Liệt vừa đúng như những gì Ngô Diệc Phàm mong đợi. Đúng vậy, tôi chính là muốn cậu gắt gao khẳng định tình cảm như vậy đó, Phác Xán Liệt. Cái này cũng coi như là thành công bước đầu trong việc gỡ rối vấn đề trước mắt ?

      " Cậu đoán đúng, Xán Liệt. " Ngô Diệc Phàm chậm rãi buông ra từng lời, ngước nhìn ánh mắt đối phương, lại tiếp, " Quá khứ Biện Bạch Hiền đơn giản chỉ là bị bố mẹ vì công việc làm ăn mà bỏ rơi em ấy như những gì cậu nghe đâu. "

      " Làm sao biết em nghe về chuyện đó? " Phác Xán Liệt có hơi bất ngờ. Buổi chuyện tối hôm đó với Ngô Thế Huân trong ký túc hoàn toàn có người thứ ba nghe được mà?

      Ngô Diệc Phàm cười đắc ý cái. quên rằng chuyện đám sói chăn cừu Phác Xán Liệt vẫn biết. Ngô Thế Huân là trong những con 'sói' mới nhập bầy, đương nhiên nhất cử nhất động liên quan đến hai con cừu ngây ngốc kia, 'bẩm báo' lên con sói đầu đàn coi sao được?

      " Cậu cần phải biết. " Cố tránh né ánh mắt dò xét của đối phương, Ngô Diệc Phàm lại tiếp tục câu chuyện.

      " Cậu thắc mắc vì sao tôi lại gắt gỏng như vậy đối với cậu sau khi biết chuyện sao? "

      " Đó là lý do em ngồi đây. "

      " Được. Hôm nay Diệc Phàm này kể hết cho cậu. "

      Phác Xán Liệt hướng Ngô Diệc Phàm tỏ ý biết ơn, rồi ngồi lặng đó mà tiếp thu mớ câu đối phương chuẩn bị truyền sang.

      " Có lẽ cậu biết điều này, Xán Liệt. Khi Bạch Hiền năm tuổi, cuộc sống của em ấy từ đó trở khác gì mảng tối. Những ngày tháng vui vẻ còn ít hơn những đêm đơn mình trong căn nhà rộng lớn trống rỗng. đứa trẻ năm tuổi bị ba mẹ bỏ lại cho đám người hầu chăm sóc, hơi ấm gia đình, người thân bên cạnh, gì cả. Dần dần, vỏ bọc của em ấy được hình thành và hậu quả là bản tính quật cường, khép kín như tại. Cậu có thể tin, nhưng những gì tôi biết về Bạch Hiền hầu như là toàn bộ. Và tôi hiểu hơn ai hết, em ấy xứng đáng có được tình thương, Xán Liệt. Cậu biết tôi thực muốn giết cậu thế nào khi biết tin cậu rời sau khi dự án nực cười đó kết thúc ? Chắc cậu cũng tự hiểu . "

      Khoé mi Phác Xán Liệt rũ xuống, đáy lòng cảm nhận được co thắt mãnh liệt, nội tâm dâng lên cảm xúc khó tả. " Em từng nghĩ cậu ấy là người hoạt bát và vui vẻ.. " Phác Xán Liệt giọng mang chút mất mát .

      " Là bề ngoài thôi, nhóc. Đó là lý do tôi mong cậu tổn thương em ấy. Ngay từ phải học cách cứng cỏi và quật cường nhưng bản tính mỏng manh và nhạy cảm vẫn là con người . " Ngô Diệc Phàm thả lỏng cơ mặt, dựa đầu vào lưng ghế, ánh mắt mang đầy vẻ trầm tư.

      Phác Xán Liệt gục đầu, nhắm nghiền mắt, tay xoa xoa mái tóc đen nhánh có chút rối của mình mà tự trách. Bản thân có phải quá ích kỷ hay khi vội vàng đến bên cạnh Biện Bạch Hiền như vậy. Mặc dù biết cho dù cậu ấy có đáp lại, thời gian hai người ở cạnh nhau cũng từ từ bị rút ngắn. Nhưng vẫn là tình cảm lấn át lý trí. Khoảnh khắc nhận ra trái tim đập loạn nhịp khi đối diện với con người nhắn đó, cái gì gọi là trách nhiệm, nhiệm vụ tuyển thủ gì đó sớm bị bản thân vứt ra sau núi. Giờ nghĩ lại có chút hối hận. Nếu lúc đó cân nhắc chút, cho cả hai chút thời gian có lẽ bây giờ phải bế tắc như vậy.

      Cậu tưởng tượng được, cũng dám tưởng tượng thái độ và phản ứng của Biện Bạch Hiền khi đối mặt với cậu rời . Có phải hay cậu ấy hụt hẫng và hận mình, trách mình giống hệt như ba mẹ cậu ấy bỏ cậu ấy lại mình? Nếu thực chuyện đó xảy ra, Phác Xán Liệt cậu quả thực là tên khốn!

      " Em phải làm sao đây, Diệc Phàm.. " Phác Xán Liệt giọng run run khẽ hỏi, cũng như tự hỏi chính mình. "Em thể xa Bạch Hiền, nỡ để cậu ấy lại lần nữa mình.. "

      gì có thể diễn tả tình cảnh lúc này của Phác Xán Liệt, thảm đến thể thảm hơn. Dằn vặt, đương nhiên là có. Tự trách và thống khổ cũng có nốt. Cảnh tượng này khiến người nhìn khỏi xót xa, Ngô Diệc Phàm ngồi bên chứng kiến cũng ngoại lệ, nhàng giơ tay nắm lấy vai của đối phương, lại buông câu như an ủi.

      " Tôi tin cậu, Xán Liệt. Dù có rời , cũng hãy giữ Bạch Hiền bên cạnh. "

      Bất quá lời chưa buông được vài giây, từ cửa phòng truyền đến thanh của chốt cửa. Phác Xán Liệt và Ngô Diệc Phàm chưa kịp ngẩng đầu nhìn nghe tiếng quát của đối phương.

      " Con mẹ nó Phác Xán Liệt, cậu rời sao? "

      Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân xông vào, tin được tai mình vừa nghe thấy những lời gì. Căn phòng lần nữa chìm vào bầu khí căng thẳng.
      habang27 thích bài này.

    5. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 14
      Nếu tớ có thể lần nữa được lựa chọn, tớ vẫn nguyện chọn bên cạnh cậu, có được tình cảm và con tim cậu, dù điều đó mang đến nhiều khó khăn, nhưng là tớ tình nguyện..

      Phác Xán Liệt sửng sốt, ngước nhìn thấy Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân đứng sờ sờ trước mặt, mang vẻ mặt gì tức giận hơn. Hẳn là nghe hết rồi ? Xong rồi.. Lần này xong rồi.. Cúi đầu, như lo sợ ánh mắt của hai người, cũng như áy náy mà dám nhìn thẳng.

      " Hai cậu đến từ lúc nào? " Ngô Diệc Phàm cũng bất ngờ kém, lúng túng đứng dậy.

      " Đủ lâu để nghe thấy..."

      Kim Chung Nhân chưa kịp hoàn thành câu , Độ Khánh Tú hấp tấp xông lại giật mạnh cổ Áo Phác Xán Liệt đè mạnh đối phương vào tường.

      Lại , dù là cao hơn cậu ấy cả cái đầu nhưng sức lực cũng bì nổi với vận động Viên Hapkido, lưng Phác Xán Liệt đập mạnh vào mặt tường cứng rắn làm cậu khỏi nhíu mày cái.

      Khoảnh khắc nắm tay của Độ Khánh Tú gần chạm vào mặt Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân giữ lấy rồi ôm chặt Khánh Tú từ phía sau, kìm ở trong ngực.

      " Cậu mẹ nó làm gì vậy! Buông ra! "

      Kim Chung Nhân mặc kệ người trong lòng ra sức gào thét, giãy giụa, dùng ánh mắt chuyện với Ngô Diệc Phàm, thành công đẩy được Phác Xán Liệt ra khỏi phòng y tế.

      " Hai cậu nghe tôi chút. " Ngô Diệc Phàm dùng giọng nghiêm nghị, như đề nghị cũng như ra lệnh cho Khánh Tú và Chung Nhân làm loạn. Căn phòng thoáng chốc trở nên trầm mặc.

      .

      .

      Biện Bạch Hiền nằm chơi game giường, hết lăn qua lăn lại rồi tự phát ra những thanh kỳ lạ. tay cầm điện thoại nhưng chẳng thể nào tập trung được.

      Còn phải vì dạo gần đây thái độ Phác Xán Liệt có hơi kỳ lạ sao? Chính xác là từ khi nào, hình như là sau khi dã ngoại trở về. Đặc biệt là chuyện nụ hôn đêm trước vẫn còn làm đầu óc cậu choáng váng, lại hay mấy câu kỳ lạ.

      phải chứ!! Chưa gì làm chuyện gì sai trái rồi? Nghĩ lại cái gì mà Diệp Phi gì đó đáng nghi nha! Ừm.. Ngẫm chút đó khá xinh..ừ..là rất xinh! Thân hình cũng gọn hoàn hảo, giọng ngọt ngào, nhưng vẫn là kém mình ?

      Khoan khoan Biện Bạch Hiền, mày là đánh giá tình địch sao? Cũng đề cao người ta quá đó! Tiền đồ quẳng đâu rồi chứ!

      Nghĩ tới đây, Biện Bạch Hiền cũng chẳng còn tâm trạng mà vùi đầu vào game nữa. Buông điện thoại xuống, nhắm nghiền mắt lại, thả lỏng cơ thể chiếc giường đơn mềm mại mà ấm áp.

      Dạo gần đây tập luyện cho Giải đấu thực hành hạ bản thân rồi~ Ngày nào cũng thân xác rả rời mà lết về ký túc, vậy còn được ngủ ngon giấc, ngay cả sở thích uống socola sữa mỗi ngày cũng bị cắt giảm chỉ còn lon tuần. Đây phải là địa ngục chứ?

      Ngồi bật dậy, xoa xoa bắp chân chút, lại nhíu mày. phải Khánh Tú và Chung Nhân lấy thuốc xoa cơ cho cậu sao? hơn 15 phút rồi mà cả bóng cũng thấy!

      thầm trách mắng hai con người kia trận, phía cửa phòng truyền đến tiếng vặn cửa. Biện Bạch Hiền thèm ngước nhìn vội lớn giọng hướng bóng người tỏ vẻ ủy khuất.

      " Các cậu Jeju mua thuốc xoa bóp à? Chân tôi đau lắm rồi... "

      Hai chữ 'đây này' chưa kịp thốt ra khỏi miệng bị hình dáng quen thuộc trước mặt làm cho trôi ngược vào trong. Biện Bạch Hiền mở to mắt ngước nhìn con người đứng đối diện lãnh đạm nhìn mình.

      " Chân cậu đau sao? "

      rồi chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, vén ống quần ngủ rộng thùng thình của cậu ra, để chân cậu gác lên đùi, dùng tay nhàng xoa bóp.

      Biện Bạch Hiền nhất thời nên lời , chỉ chung thủy dán ánh mắt của mình vào góc mặt nghiêng nghiêng hoàn mỹ của người bên cạnh. lúc lâu sau mới mở miệng, nhưng cũng chỉ là gọi tên cậu ấy.

      " Xán Liệt... "

      Phác Xán Liệt vẫn trầm mặc, chuyên tâm mà làm thư giãn bắp chân nhắn trắng trắng đùi mình.

      " Cậu sao lại đến đây? Sao gọi cho tớ.. " Biện Bạch Hiền cuối cùng cũng bình tĩnh lại mà dùng giọng bình thường hỏi.

      " phải nhớ cậu nên mới chạy đến đây sao." Phác Xán Liệt ngừng động tác tay, quay đầu nhìn Biện Bạch Hiền, nặn ra nụ cười khó coi.

      thay đổi của đối phương Biện Bạch Hiền còn nhìn ra ư? Bây giờ ngồi trước mặt cậu tuy vẫn là con người thân quen này, hơi ấm dịu dàng này, thậm chí còn có nhiều hơn mấy phần ôn nhu nhưng đáy mắt phản chiếu rầu rĩ và lạ lùng đó, có thể qua mắt cậu được sao.

      " Xán Liệt..Cậu sao chứ?"

      Nghe đối phương hỏi câu này, lòng Phác Xán Liệt khẽ động. Ánh mắt Biện Bạch Hiền nhìn cậu có bao nhiêu lo lắng, tin tưởng và thương cậu đều nhận ra được. Biện Bạch Hiền, cậu bao lâu rồi nhận được ấm áp, chở che trước khi tớ xuất bên cạnh cậu? Cậu đừng dùng ánh mắt như tớ là chỗ dựa vững chãi như vậy nhìn tớ, mặc dù tớ muốn trở thành bờ vai bên cạnh cậu. Tớ chỉ là tin tưởng bản thân mình, lại lần nữa cứa sâu vào vết thương của cậu. Tớ cũng sợ cậu ngày dùng hận thù và căm ghét nhìn tớ, lúc đó tớ chịu nổi!

      Phác Xán Liệt im lặng đáp lại Biện Bạch Hiền, khoé mắt rũ xuống, lại đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người bên cạnh kéo lại phía mình, gắt gao ôm người vào trong ngực, để đầu cậu ấy tựa lên vai mình.

      " Đồ ngốc, tớ sao. Chỉ cần cậu ở bên cạnh tớ, tớ liền sao."

      Biện Bạch Hiền cảm giác trong lòng dâng lên ngọt ngào, vòng tay ôm chặt eo Phác Xán Liệt, lắng nghe nhịp tim đập đều đều cùng mùi hương dịu người đối phương. Nếu cậu sao, chính là như vậy! Tớ tin cậu.

      Phác Xán Liệt xoa xoa tấm lưng cục mầm , sờ sờ rồi lại ấn ấn, bất giác nhíu mày cái tỏ vẻ khó chịu.

      " Bảo bối, cậu gầy bao nhiêu cân rồi? "

      "........."

      " Thành khai báo! "

      Biện Bạch Hiền cảm giác cơ thể run lên cái. Phác Xán Liệt cũng có mặt hung tợn vậy sao.. Bất quá cũng có tác dụng với cậu .

      " Chỉ hai cân thôi.. "

      " Hai cân??? Biện Bạch Hiền, chưa đầy tuần mà cậu sút những hai cân? Cậu là lao động khổ sai hả? "

      Phác Xán Liệt lập tức buông cậu ra, hai tay đặt ở vai cậu, lại quét hết người lần nữa, mặt cũng có chút hóp rồi, hèn gì lúc nãy cầm tay lại cảm giác hơn bình thường.

      Biện Bạch Hiền giương mắt nhìn đối phương, còn chớp chớp vài cái tỏ vẻ tội nghiệp. Aiz, đây là mắt cún trong truyền thuyết a! phải ai cũng may mắn thấy được đâu~

      " Còn phải giảm bao nhiêu cân nữa?" Đối mặt với cái nhìn đầy câu dẫn kia, Phác Xán Liệt tất nhiên là chịu nổi, đành hạ giọng như nhượng bộ.

      " Cái đó.. ra tớ cần phải giảm.. Nhưng phải kiểm soát lượng mỡ trong cơ thể, gần đây là luyện tập quá sức.. " Liếc thấy đối phương cau mày, Biện Bạch Hiền mau chóng sửa lại, " À , là luyện tập có hơi nhiều chút. Cậu biết đó, tớ bị cấm socola sữa... "

      Phác Xán Liệt bật cười thành tiếng. Sao nhìn bộ dạng người trước mặt cứ như trẻ con làm chuyện sai phải giải bày với phụ huynh vậy chứ! đáng chịu nổi.

      Xoa đầu Biện Bạch Hiền cái, thể dặn dò. " Cậu tốt nhất nên bảo toàn thân thể chút. Tớ tin cậu thắng, cần tự hành hạ bản thân như vậy. "

      " Được. Tớ nghe cậu. " Biện Bạch Hiền cười cong cả mắt, lại nhớ ra chuyện gì.

      " Cậu tại sao lại được đề cử? Sao lại thành Ngô Thế Huân tham gia thi đấu rồi? "

      Phác Xán Liệt chợt thay đổi sắc mặt, đợt sóng trong lòng lại trào lên nhưng vẫn cố giương khoé miệng trấn an người trước mặt.

      " Ngốc, tớ vừa nhập học lâu, vị trí đó nặng nề như vậy, dù tớ có năng lực cũng dám nhận. Huống hồ Ngô Thế Huân kỹ thuật tốt như vậy. Sao thế, em trai có cơ hội giành Vinh quang tốt sao? "

      Biện Bạch Hiền ngẫm lại thấy lời Phác Xán Liệt cũng đúng, bất quá vì câu cuối làm cho ngạc nhiên nên cũng nhận ra đối phương lén thở phào cái.

      " A, thằng nhóc đó với cậu rồi? "

      " Bọn tớ cùng phòng. "

      Biện Bạch Hiền 'à' tiếng, đúng là vậy . Huống hồ chuyến dã ngoại lần trước cậu ta nhúng tay ít.

      Chưa kịp nghĩ thông, Biện Bạch Hiền phát bản thân bị lực lớn đè xuống giường, lưng dán vào tấm nệm mềm mại bên dưới, hai tay bị giữ chặt.

      " Xán.. Xán Liệt, cậu là làm gì a? Rất nặng, mau xuống! " Giọng mang chút lấp bấp, pha chút cứng cỏi dù chỉ là giả vờ kiên cường.

      " Làm gì? Biện Bạch Hiền, cậu có biết tại bản thân rất câu dẫn người khác ? Tớ nhìn lâu như vậy, làm gì cũng uổng ? "

      Phác Xán Liệt cười khó hiểu, giọng mang chút trêu đùa, cũng có chút lấn át.

      Nhưng thực là như vậy nha. Biện Bạch Hiền vì là ở trong ký túc xá nên ăn mặc khá phông phanh, áo thun trắng mỏng cổ rộng làm xương quai xanh cùng làn da trắng mịn lộ ra chút. Cái quần thun ôm lấy cái eo nhắn và thân hình mảnh khảnh nhưng săn chắc. Mái tóc vàng mới gội xoã bồng bềnh trán làm tôn lên khuôn mặt với ngũ quan tinh tú, đôi mắt mí lót đen láy hấp háy, cái mũi cao thanh thanh và đôi môi đào đỏ đỏ hồng hồng ươn ướt.

      Phác Xán Liệt nhìn nãy giờ nội tâm cũng mềm nhũn, thầm 'shh' tiếng. Nam nhân trước mặt vận động Viên Hapkido có tin được chứ!! nghiệt! Đích thực là nghiệt có!!

      Biện Bạch Hiền nuốt nước bọt cái, nghe tim mình đập phi thường nhanh. Hướng đối phương cười lấy lòng, " Ha ha, Xán Liệt. Cậu xuống trước rồi có được...."

      Bất quá chưa kịp hết câu bị đôi môi ấm áp đầy mọng kia áp lên môi mình, mạnh mẽ hôn xuống. Cậu cũng có phản kháng, từ từ cảm nhận đầu lưỡi mềm mại của đối phương gặm mút môi mình, rồi lại đùa giỡn trong khoang miệng nhắn ngọt ngào của cậu.

      Biện Bạch Hiền bị hôn đến đầu óc mơ hồ, gấp gáp hít lấy từng ngụm khí khi đôi môi được buông tha. Chưa kịp hoàn hồn cảm nhận được hơi ấm từ tay đối phương tiến vào trong áo, nhàng vuốt ve phần eo rồi từ từ lên.

      Cậu nhắm chặt mắt, để Phác Xán Liệt lần lượt hôn lên trán, mi mắt, sóng mũi và gò má thanh cao của mình, chân thực cảm nhận ma sát từ tay đối phương truyền tới.

      " Ting Tong.. Ting Tong... "

      Phác Xán Liệt dừng động tác, Biện Bạch Hiền cũng giật mình mở mắt nhìn về hướng phát ra thanh. Điện thoại cậu reo a!

      Phác Xán Liệt 'hừ' tiếng, là ai biết điều như vậy, có nên băm người này ra ?

      Định tiếp tục Biện Bạch Hiền với tay cầm lấy điện thoại, lén nhìn đối phương cái rồi nghe máy, là thầy Manh.

      Phác Xán Liệt giữ nguyên tư thế người Biện Bạch Hiền, im lặng quan sát vẻ mặt đối phương. Cuộc chuyện kéo dài chưa tới 30 giây, chỉ thấy Bạch Hiền 'vâng' tiếng rồi ngắt máy.

      " Thầy Manh bảo tớ làm chút chuyện.. Cái đó.. Tối rồi, cậu có thể về a. "

      Biện Bạch Hiền dám nhìn thẳng mắt đối phương, tất nhiên Phác Xán Liệt biết được 8 phần là xấu hổ, tai cũng hồng lên rồi, dễ thương nha!

      Sau hồi nhìn chằm chằm bất mãn, cuối cùng Phác Xán Liệt cũng tình nguyện mà rời khỏi người Biện Bạch Hiền. Chờ đối phương ngồi dậy, cậu lại cúi người, ghé sát tai đối phương mà buông lại câu.

      "Lần tới ăn cậu." Rồi tiêu sái bỏ ra khỏi phòng.
      habang27 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :