1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CHANBAEK/THANH XUÂN TỚ CÓ CẬU - GYEON

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 5
      Tớ thà chịu thiệt thòi, còn hơn nhìn thấy cậu bị thương..


      Lại là đầu tuần, Phác Xán Liệt hôm nay có tiết buổi chiều nên vội vã mà ra ngoài mua ít đồ dùng cá nhân.

      Trương Nghệ Hưng dạo gần đây rất bận rộn cùng đám người Kim Chung Nhân, Ngô Diệc Phàm và mọi người trong Ban truyền thông chuẩn bị cho chuyến dã ngoại cuối tuần tới.

      Ngô Thế Huân ngược lại rất rảnh rỗi. Buổi sáng, tranh thủ lúc sân trường vắng vẻ, cậu dạo qua khu võ thuật chút. lâu gặp mặt và chuyện, Ngô Thế Huân cảm thấy có chút lo lắng cho Biện Bạch Hiền.

      Đến trước cửa phòng tập, theo chỗ cũ mà lần trước cùng Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền đấu với đàn Kim Mân Thạc, Ngô Thế Huân đưa mắt nhìn vào trong.

      Đúng lúc lớp võ thuật có cuộc đấu 1 chọi 1. Là Biện Bạch Hiền và 1 đàn mà Ngô Thế Huân quen mặt, dáng vẻ cao lớn hơn Bạch Hiền chút, thái độ có phần nghênh ngang. khí giống lúc đấu với Kim Mân Thạc.

      Đàn đó ra đòn trước, chỉ đơn giản dùng vài chiêu mà Biện Bạch Hiền có thể ứng phó được. Biết lối đánh phòng thủ rồi mới tiến công của cậu, đàn nọ đá kép vài vòng, ra sức ép Biện Bạch Hiền ra mép thảm đệm lót dưới chân. Biện Bạch Hiền cư nhiên có chống đối, lúc này mới bắt đầu ra đòn.

      Cậu như thường lệ giơ chân ra đá vào ngực đối phương cái tương đối mạnh, làm lùi lại vài bước. Nét mặt chút sợ hãi, ép cậu đá cước thứ hai. Lúc này, Biện Bạch Hiền thuận thế lao đến, như bay mà nhắm ngay cổ đối phương đá tới.

      Lại lường trước, dơ tay ta nắm chặt lấy cổ chân cậu. Mất phương hướng, cậu hơi nghiêng người ra sau, định dùng tay ứng phó đối phương bắt lấy cổ tay cậu kéo lại gần rồi dùng chân đá cái hai trăm phần nội công vào gót chân trụ duy nhất của Biện Bạch Hiền, tiếp lại dùng sức nâng người cậu lên quật thẳng xuống đất.

      Biện Bạch Hiền cảm nhận gót chân, xương sống và thắt lưng của mình đau điếng. Nửa thân tiếp xúc với phần gạch cứng lạnh ngắt, va vào xương, truyền thẳng đến trung ương thần kinh làm đầu óc cậu mơ hồ.

      Mọi người trong lớp bu lại, Độ Khánh Tú thấy vậy khỏi sững sờ mà chạy như bay lại đỡ Bạch Hiền dậy hướng thẳng phòng y tế. Đàn đó bị đẩy qua bên, nét mặt chút lo lắng mà khoé môi giương cao, xoa xoa chỗ ngực bị Bạch Hiền đá lúc nãy, có chút tức ngực.

      Ngô Thế Huân chứng kiến từ đầu tới cuối. Thoạt tiên là thoải mái, sau đó là nghi ngờ rồi tức giận tột độ. Cậu lập tức chạy lại chỗ Khánh Tú giành lấy Biện Bạch Hiền lưng rồi chạy như bay đến phòng y tế. Những người còn lại bị Độ Khánh Tú và thầy Manh đuổi , buổi luyện tập kết thúc sớm.

      Ngô Diệc Phàm và Kim Chung Nhân bàn chuyện cũng bị lôi ngược từ phòng Truyền thông về phòng y tế cứu người. Thấy Ngô Thế Huân cõng Biện Bạch Hiền nhăn nhó cùng Độ Khánh Tú mặt mày trắng bệch đứng trước cửa phòng y tế, Ngô Diệc Phàm và Kim Chung Nhân khỏi hoảng hốt.

      " Làm sao vậy? " Ngô Diệc Phàm vừa đặt Bạch Hiền nằm sấp lên giường phòng y tế vừa quay qua hỏi Ngô Thế Huân và Độ Khánh Tú.

      " Để sau hẳn , xem qua cho ấy trước . " Ngô Thế Huân bên sốt sắn, lại đau lòng nhìn Biện Bạch Hiền đổ đầy mồ hôi nằm giường.

      Đợi Bạch Hiền uống thuốc giảm đau ngủ thiếp , đám người Ngô Diệc Phàm mới thở phào.

      Độ Khánh Tú đem chuyện lúc đó kể ra hết lượt cho mọi người nghe. Cũng may Biện Bạch Hiền chỉ bị chấn động , nhưng phần thắt lưng bị va chạm ít nên tạm thời thể di chuyển nhiều.

      " báo cho Phác Xán Liệt chưa? " Ngô Diệc Phàm đưa mắt nhìn Độ Khánh Tú, rất để ý đến sắc mặt Ngô Thế Huân có chút biến đổi.

      " Lúc nãy rối quá, đến giờ vẫn chưa.. "

      Độ Khánh Tú chưa dứt lời, cửa phòng y tế 'xoạt' cái bị người bên ngoài xông vào.

      Phác Xán Liệt mặt mày hối hả chạy vào, vừa đúng lúc thấy 4 cặp mắt hướng mình nhìn chằm chằm. Lại liếc mắt sang giường bệnh bên cạnh, cậu thấy Bạch Hiền nằm đó, có vẻ là ngủ.

      để ý những ánh mắt bên cạnh, Phác Xán Liệt như chạy đến bên giường. Ánh mắt cậu dừng lại ở giọt mồ hôi chưa kịp khô đọng lại hai bên thái dương cùng mái tóc vàng kim ẩm ướt trái, trong lòng nhói trận.

      Đưa tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh đặt bên hông thân, cư nhiên vẫn lạnh như vậy, con người này phải lúc nào cũng cần mình bên cạnh sưởi ấm đó chứ?

      Lúc vừa trở về trường, cậu phát phòng truyền thông chỉ có mình Trương Nghệ Hưng. Biết là ấy có việc phụ giúp cắm trại, Phác Xán Liệt thuận đường rẽ vào hỏi thăm vài vấn đề. ngờ nghe Trương Nghệ Hưng kể lại Ngô Diệc Phàm vừa bị đám người Ngô Thế Huân kéo cứu người, hỏi chút mới biết là Bạch Hiền bị thương, cậu thèm chào Trương Nghệ Hưng phi như bay đến phòng y tế, ngay cả đồ dùng mua lúc sáng cũng quẳng mất ở đó.

      Quả vừa nghe tin, tâm tình Phác Xán Liệt như bị kéo xuống địa ngục. Tuy biết Bạch Hiền bị thương ra sao, nhưng cậu ít nhiều cũng , Hapkido sức đả thương của người học lâu năm lớn thế nào, vậy còn được Ngô Thế Huân cõng đến, chắc chắn phải trầy sơ sơ .

      Cậu tưởng tượng được, cũng chưa bao giờ nghĩ đến có lúc Bạch Hiền bị thương. Cậu cũng vì vậy mà mới nhận ra, ra cảm xúc của con người khi đối mặt với việc người mình thương bị tổn hại đau đớn như thế nào. Sức nặng của ba chữ ' Biện Bạch Hiền' trong lòng cậu lại tăng lên chút, như muốn ép chết trái tim cậu. Dù là lúc luyện tập lặn sâu tới đâu, tim cũng có cảm giác khó chịu như vậy.

      Nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc đến nơi của Phác Xán Liệt, đáy mắt Ngô Thế Huân như hiểu ra điều gì. Còn đám người Ngô Diệc Phàm ngồi cạnh, rất sảng khoái mà hưởng thụ như xem phim ngôn tình lúc 8h.

      Ngô Diệc Phàm đem tình trạng và vấn đề của Biện Bạch Hiền cho Phác Xán Liệt, bảo cậu yên tâm mà ly khai , tiết luyện tập khoa bơi lội buổi chiều cũng gần bắt đầu.

      Phác Xán Liệt rất cứng đầu mà hỏi hỏi lại, từ thắt lưng của Bạch Hiền có chỗ nào đáng ngại , cho tới cổ chân bị đả thương có thể di chuyển , còn có vấn đề mà Ngô Diệc Phàm nghe xong mém nữa bị chọc cho cười chết, Biện Bạch Hiền có thể uống socola sữa nữa ?

      " có bệnh à? Bị chấn thương bên ngoài, nội tạng ấy vẫn tốt, như thế nào lại kiêng socola sữa? cũng bị chuyện này làm cho ngốc bớt đó chứ? "

      Kim Chung Nhân chịu nổi cảnh sến súa trước mặt, hệt như chồng hỏi thăm bác sĩ trong thời kỳ vợ mang thai phải chú ý những gì, kiêng cử cái gì..chậc chậc, quá ấu trĩ.

      Mãi cho đến khi Ngô Thế Huân lôi Phác Xán Liệt ra khỏi phòng, phim ngôn tình 8h mới kết thúc, trả lại yên tĩnh cho phòng y tế.

      Lại , Phác Xán Liệt vì chuyện của Biện Bạch Hiền mà tâm tình sa sút, lúc luyện tập xoay được có hai vòng, đáp nước lại 'ầm' tiếng làm nước văng tung toé.

      Huấn luyện viên Dương Vân ở bên nhìn từ đầu tới cuối biểu tình của cậu, lúc kết thúc buổi tập lôi lại hỏi cho ra lẽ, lại mắng trận.

      Cái này Phác Xán Liệt cũng quản được a! Làm thế nào vẫn tập trung được tinh thần, cơ thể lại chút sức lực, cứ như là để hết cả tâm hồn lẫn thể xác ở chỗ cái người đánh giấc trong phòng y tế.

      Lúc kết thúc buổi học cũng là 5h chiều. Cậu thay đồ xong thẳng đến phòng y tế, thấy Bạch Hiền nằm đó, bên cạnh là Ngô Diệc Phàm chăm chú xem sổ sách.

      " Khi nào cậu ấy có thể ? " Phác Xán Liệt lo lắng nhìn Ngô Diệc Phàm. phải có gì đáng ngại sao?

      " Vừa bôi thuốc, chờ ngấm . 30' nữa là có thể về ký túc. với thầy Manh, tạm thời Bạch Hiền được miễn tập luyện. "

      Ngô Diệc Phàm đưa mắt nhìn Biện Bạch Hiền cầm điện thoại chơi game giường bệnh, rất hiểu chuyện mà đẩy cửa ra khỏi phòng, cho hai người chút riêng tư.

      " ăn gì chưa? "

      Phác Xán Liệt bước lại bên cạnh, ánh mắt ánh lên tia ôn nhu lẫn đau lòng nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh để Biện Bạch Hiền phát .

      " ăn. Cậu học xong rồi? có việc gì sao? Lại chạy đến đây gấp như vậy. "

      Biện Bạch Hiền nhìn tóc mai ướt sũng tóc Phác Xán Liệt và mùi nước tẩy trùng thoang thoảng người cậu, đoán chừng cậu vừa thay đồ chạy đến đây, tóc còn chưa sấy, có khi bụng vẫn trống rỗng.

      " Đến giao hàng."

      Phác Xán Liệt lấy trong túi Áo khoác ra lon socola sữa vừa mua ở khuôn viên, mở nắp rồi đưa tới trước mặt Bạch Hiền. Cậu phỏng chừng cả ngày hôm nay Bạch Hiền vẫn chưa uống thứ này, cũng có thể vì đau quá nên quên mất thói quen này ?

      Thấy thức uống ưa thích dâng đến trước mặt, Biện Bạch Hiền rất khách khí mà cầm lấy, ánh mắt sáng rỡ uống hơi, cảm giác đau đớn ở thắt lưng cũng vì vậy mà thả lỏng ít.

      " Cậu hẳn là chưa ăn gì, đừng để ý đến tớ, lát nữa Diệc Phàm quay lại dìu tớ về ký túc. " Biện Bạch Hiền cố ý thúc giục, phân tán lo lắng mặt đối phương.

      Xoa đầu Bạch Hiền cái, Phác Xán Liệt quay đầu bước ra cửa. Bắt quá, có tớ ở đây, cậu nghĩ tớ để Ngô Diệc Phàm dìu cậu về?

      Lúc Phác Xán Liệt đóng cửa phòng lại, Biện Bạch Hiền khôi phục vẻ mặt xa xâm. Bỏ lon socola sữa vơi hơn nửa xuống bàn bên cạnh, đáy mắt cậu đỏ hoe, như là nhẫn nhịn lúc.

      Khi Biện Bạch Hiền tỉnh lại, đám người Ngô Diệc Phàm chút cũng giấu kể lại chuyện Phác Xán Liệt như bay phi vào phòng y tế thế nào, kể cả chi tiết quăng mất túi đồ ở chỗ Trương Nghệ Hưng cũng kể sạch.

      biết Kim Chung Nhân miêu tả vẻ mặt Phác Xán Liệt khi đó có mấy bi thương, nhưng vừa nãy nhìn thấy vẻ chua xót lại quật cường, đôi môi mím chặt và giọng khàn khàn của Phác Xán Liệt, trong lòng Biện Bạch Hiền mới hiểu ra.

      Nhưng cậu lại rất nhanh đổi hướng nghĩ, cho phép bản thân lún quá sâu vào thứ tình cảm tên ngày lấn át trái tim này, cầm điện thoại, tiếp tục chơi game cho quên .

      Phác Xán Liệt vừa bước ra cửa phòng y tế đụng phải Ngô Thế Huân khoanh tay dựa lưng vào tường, dáng vẻ hẳn là chờ cậu ra.

      " với em tới chỗ. " rồi Ngô Thế Huân cùng Phác Xán Liệt trước sau thẳng ra khuôn viên.

      Vì gần 6h chiều, đa số các học viên đều ra ngoài ăn cơm, hoặc là chơi, hoặc là ở ký túc xá nên khuôn viên vẫn khá vắng vẻ, nhưng cũng hẳn là có người.

      Phác Xán Liệt theo Ngô Thế Huân đến góc khuất sau gốc cây bàng, thấy dáng người quen thuộc cùng 1 người lạ mặt giằng co.

      Lại gần mới biết ra là Kim Chung Nhân. Ngô Thế Huân gật đầu tỏ ý cảm ơn, Kim Chung Nhân hoàn thành nhiệm vụ mà rời , quên lườm người lạ mặt đó cái.

      " Mày, là thằng nào? " Thanh niên lạ mặt nhìn Ngô Thế Huân, vẻ mặt khinh bỉ,lại giễu cợt.

      'Bốp' cái, người vừa bị Ngô Thế Huân tiến lại cho cú đấm mạnh vào mặt. loạng choạng, khoé môi rịn ra ít máu.

      Phác Xán Liệt sững sốt, định chạy lại can bị lời của Ngô Thế Huân làm cho khựng lại.

      " nghĩ tôi biết cố tình đánh ấy bị thương? nghĩ tôi cũng mù như mấy người trong phòng tập Hapkido lúc đó à? "

      Ngô Thế Huân cao hơn chút, tay phải giữ cổ , tay còn lại tung thêm đấm vào bụng.

      phun ra ít chất lỏng đỏ sánh, khoé miệng vẫn giương cao như chế giễu. cư nhiên hiểu , tại sao người học Hapkido như lại bị tên nhóc khống chế, quả , thể lực của tên nhóc này cao hơn , nội công cũng ngoại lệ.

      Ngô Thế Huân thấy biểu tình đối phương ương ngạnh, tăng lực ở tay, siết chặt lấy cổ và cằm của , kề sát tai mà tiếp tục vạch trần.

      " cho rằng tôi biết lòng dạ của ? Hả, người dự bị thi đấu giải thể thao toàn quốc? "

      Ngô Thế Huân kiêng dè, thấy sắc mặt thay đổi, cũng cười khẩy tiếng. thấy mình bị nhìn , cũng tiếp tục bí hiểm mà thừa nhận.

      " Phải, tao chính là ghét nó. Nó vì cái gì mà giành mất vị trí vận động viên dự thi trước giờ thuộc về tao? Tao chính là muốn đánh gãy chân nó, cho nó còn cơ hội đứng dậy nữa. "

      Ngô Thế Huân buông tay, cúi người xuống mà thả vào trong tai mấy chữ. " Vì năng lực của , căn bản bằng ấy. Từ khi ấy vào đây, còn là nhất nữa." rồi hướng hướng khác bỏ , quay đầu nhìn Phác Xán Liệt cái, cứ như phó mặc cho cậu vậy.

      Phác Xán Liệt ngốc, đứng bên nãy giờ hiểu phần trọng tâm. Đợi Ngô Thế Huân khuất hẳn, Phác Xán Liệt mới bày ra vẻ mặt lạnh lùng, lại toả ra sát khi tiến đến đối diện người bị đánh bầm dập phía trước.

      " giữ vị trí vận động viên dự thi nhiều năm như vậy, hẳn là thể biết chủ tịch Giải thể thao toàn quốc ? "

      bị câu của Phác Xán Liệt làm cho mơ hồ, ngẩng mặt lên nhìn cậu, đôi mắt có chút bi oan.

      Phác Xán Liệt cúi người, bắt chước động tác Ngô Thế Huân mà thầm vào tai mấy chữ.

      " biết bí mật." Cậu chậm rãi. " Biện Bạch Hiền là người của Phác Xán Liệt này. " Cậu cố đè thấp giọng trầm khàn, lặp lại. " Đúng như nghĩ, tôi là Phác Xán Liệt, nhớ cho kỹ, cả họ và tên của tôi : Phác.Xán. Liệt.. Chúc may mắn. Bảo trọng, Tư Mã."

      Phác Xán Liệt liếc nhìn cái rồi bỏ . Tư Mã cư nhiên bị doạ cho mặt mày tái mét, ngay cả Ngô Thế Huân cũng biết tên , huống hồ vận đồng phục, căn bản người lạ nhìn vào biết được tên. Ngoại trừ người nghĩ trong đầu ra, ai khác còn có khả năng. Xem ra, lần này là chọc nhầm hang cọp ?

      .


      .

      Trở lại phòng y tế, Phác Xán Liệt hướng Bạch Hiền cười cười, như nãy giờ chưa có cuộc ẩu đả nào xảy ra.


      " Thuốc ngấm? Về thôi. "

      Biện Bạch Hiền hăng say chơi game, bị xuất của Phác Xán Liệt làm cho bất ngờ. Cậu nghĩ Phác Xán Liệt quay trở lại.

      "A, ăn xong? Tớ có thể tự về, cần phiền cậu. "

      Vừa dứt lời, Biện Bạch Hiền bị đối phương đỡ dậy. Phác Xán Liệt ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cậu.

      " Tớ cõng cậu về. Thắt lưng còn băng bó, tiện di chuyển. "

      Biện Bạch Hiền rất tình nguyện mà leo lên lưng Phác Xán Liệt, ra khỏi phòng y tế, hướng khu ký túc B đến.

      Vì thời gian còn sớm, phòng ký túc của Bạch Hiền có người. Kim Chung Nhân ở phòng truyền thông, Độ Khánh Tú lúc này có lẽ ra ngoài chơi rồi. Bất quá, đường bị ai nhòm ngó với hành động cõng này .

      Suốt đường hai người ai với nhau câu nào. Chỉ lẳng lặng mà nghe tiếng tim đập và tiếng thở của đối phương. Biện Bạch Hiền biết tâm trạng Phác Xán Liệt tốt, hiểu lý do, cũng hỏi.

      Đặt Bạch Hiền lên giường phòng ký túc, Phác Xán Liệt cũng thả lỏng tâm tình. Thấy đối phương đứng đó chịu rời , Biện Bạch Hiền có chút lúng túng, vừa định mở lời bị giọng trầm khàn thu hút.

      " Biện Bạch Hiền. "

      Đây là lần đầu tiên Phác Xán Liệt gọi tên Bạch Hiền trước mặt cậu, trong lòng có chút vui mừng, lại rất nhanh bị lý trí làm cho cảm xúc bị đè nén.

      Ngẩng mặt lên nhìn ánh mắt ôn nhu lại thiết tha của đối phương, lần này tâm trạng Biện Bạch Hiền có chút khẩn trương. Bên tai lại truyền đến tiếng .

      " Sau này, tớ thà chết cũng để cậu bị thương lần nữa. "

      rồi quay lưng bỏ . Để lại Biện Bạch Hiền ngồi ngây ngốc giường, nơ ron thần kinh xoắn xúyt lại chỗ suy nghĩ ý nghĩa câu vừa rồi. Trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, lại lần nữa bị lý trí đánh gục. Bất quá, cậu cũng thể khống chế tình cảm của mình mãi ?
      habang27 thích bài này.

    2. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 6

      Thích người, phải ai cũng mong người kia đáp lại. Đôi khi chỉ là được ở bên cạnh người đó, hoặc thầm dõi theo từ phía sau cũng đủ mãn nguyện. Nhưng ông trời, liệu có bất công đến thế?


      Trở về phòng ký túc, Phác Xán Liệt thấy Ngô Thế Huân ngồi giường chờ từ lúc nào.

      Kỳ thực lúc nãy định hỏi Ngô Thế Huân vài chuyện, nhưng lo Biện Bạch Hiền chờ ở phòng y tế nên Phác Xán Liệt đành chờ cơ hội khác. Vậy, là lúc này ?

      " Cậu và Bạch Hiền, rốt cuộc có quan hệ gì? "

      Phác Xán Liệt lại giường mình, ngồi song song với Ngô Thế Huân, ánh mắt nhìn đối phương có chút mờ mịt. Đây là lần đầu tiên, cậu sợ việc nhận được câu trả lời từ Ngô Thế Huân, nó hay làm cậu đau lòng?

      " Phác Xán Liệt, thích ấy rồi. "

      Ngô Thế Huân vẫn nhìn cậu, chân co chân duỗi mà ngồi dựa người vào thành giường, câu như là hỏi, cũng như là khẳng định.

      Phác Xán Liệt hơi sửng sốt khi thấy Ngô Thế Huân áp đảo tình thế. Trong lòng cậu sớm , thứ tình cảm mà cậu đối với Bạch Hiền ngay từ lần gặp đầu tiên cho tới bây giờ là loại tình cảm gì.

      Cậu phủ nhận nó, cũng cố kìm nén xúc cảm như Biện Bạch Hiền, cậu chỉ là rất sợ. Phác Xán Liệt sợ rằng, tình cảm của cậu có hay được đón nhận? Vậy nên thà rằng, cậu đơn phương, may ra có thể tiếp tục ở bên cạnh Biện Bạch Hiền.

      Phác Xán Liệt biết phải trả lời câu hỏi của Ngô Thế Huân ra sao. Cậu rất tin tưởng Ngô Thế Huân kể lại với Biện Bạch Hiền, nhưng nhất thời có chút nghẹn.

      Im lặng coi như là ngầm đồng ý. Ngô Thế Huân nhìn Phác Xán Liệt bày ra vẻ mặt đề cao cảnh giác, bất chợt bật cười thành tiếng.

      Thấy đối phương nhìn mình lại cười, khác hẳn với vẻ cao siêu ban nãy, Phác Xán Liệt nhất thời dùng ánh mắt chữ O đáp trả.

      " nghĩ em thích ấy? dùng đôi mắt nhìn tình địch nhìn em, tưởng em phát ra sao. "

      Ngô Thế Huân thả lỏng, bầu khí bây giờ mới dễ thở hơn.

      " phải vậy sao? Vậy khi nãy cậu ở khuôn viên động thủ như vậy vì cái gì? Cậu lấy cương vị gì mà trả thù cho cậu ấy?"

      Phác Xán Liệt cảm giác con người trước mắt hệt như con tắc kè hoa, động chút là đổi sắc, hiểu được.

      " Cương vị là em trai, đủ thuyết phục chưa? " Ngô Thế Huân khẽ cười.

      Ngô Thế Huân cảm thấy bản thân đến lúc phải , liền đem chuyện về cậu và Biện Bạch Hiền lần cho Phác Xán Liệt.

      ra, cậu và Biện Bạch Hiền là em họ ngoại. Từ khi Biện Bạch Hiền còn , ba mẹ luôn ở nước ngoài làm việc, để lại cậu ở ngôi nhà rộng lớn, ngày ngày làm tiểu thiếu gia buồn chán. Bất quá dù ở xa, ba mẹ cậu quên căn dặn quản gia trông nom cậu học Hapkido, Bạch Hiền nghĩ ba mẹ là vì muốn mình có thể tự vệ khi sống mình. Ngô Thế Huân học cùng trường với Biện Bạch Hiền, ba mẹ cũng thường công tác bận rộn nên ban ngày cậu ở cùng Biện Bạch Hiền, buổi tối lại được tài xế đưa về nhà. Hai đứa trẻ chơi với nhau khá hợp ý, Ngô Thế Huân lại luôn dính lấy và chăm sóc Biện Bạch Hiền. Dần dần, cậu cũng cùng Biện Bạch Hiền học Hapkido, hai người cứ vậy mà lên đến trung học, rồi cùng vào ngôi trường này.

      Phác Xán Liệt ngồi bên nghe hồi, cũng thông suốt mọi chuyện. Trong lòng hiểu vì cái gì mà nhõm, lại hưng phấn, đây dù gì cũng là lần đầu tiên Ngô Thế Huân chịu cùng cậu về Biện Bạch Hiền.

      " Chẳng trách cậu dễ dàng nắm thóp đàn ban nãy của Bạch Hiền như vậy, ra cũng là lão luyện. " Phác Xán Liệt cảm thán.

      " thắc mắc tại sao em lại chọn khoa bơi lội, trong khi luyện Hapkido từ sao? " Ngô Thế Huân cười khẽ chút rồi hướng Phác Xán Liệt đầy thích thú.

      đợi đối phương trả lời, Ngô Thế Huân lên tiếng. " Biện Bạch Hiền ấy cái gì cũng giỏi, cũng tốt. Trừ tính cứng đầu ra, biết bơi chính là khuyết điểm duy nhất của ấy. "

      Ngừng chút, Ngô Thế Huân nhìn qua Phác Xán Liệt, thấy đối phương nhìn mình, tiếp tục. " Em hi vọng mình có thể là cái phao của ấy mỗi lúc nguy hiểm, là bạn bè cũng được, gia đình cũng được, bảo vệ ấy. Tuy bên ngoài mạnh mẽ, thực ra ấy rất cần chỗ dựa, từ vậy, bây giờ có lẽ cũng chẳng thay đổi. "

      khí chìm trong im lặng. Phác Xán Liệt nghe những gì Ngô Thế Huân , cậu ít nhiều cũng nhìn ra bản tính mềm yếu của Biện Bạch Hiền . Lại cũng rất muốn được bảo vệ, thương cậu ấy. Có điều, là lấy tư cách gì đây?

      " Phác Xán Liệt. " Ngô Thế Huân sau hồi trầm mặc cũng mở miệng.

      " Em nghĩ vị trí này của em, tới lúc trả lại cho rồi. " Ngô Thế Huân cười cười, ánh mắt trông cậy mà nhìn Phác Xán Liệt. " Cũng có thể , nó vốn dành cho em. ấy coi em là đứa em tốt, chưa bao giờ cho phép em quá giới hạn đó. Em cũng biết, mình thể đem lại cảm giác cho ấy. Nhưng có thể, Phác Xán Liệt. "

      Phác Xán Liệt cư nhiên bị những câu vừa rồi làm cho kinh ngạc. Cậu sao? Cậu có thể ở bên cạnh Biện Bạch Hiền cách quang minh chính đại, thương, bảo vệ và chăm sóc cậu ấy? Phác Xán Liệt cậu thực rất sợ , Biện Bạch Hiền né tránh cậu, đến lúc đó ngay cả việc làm bạn và đơn phương cậu ấy, Phác Xán Liệt cũng có cơ hội.

      " Cậu dựa cái gì khẳng định tôi có thể đem lại cảm giác cho Bạch Hiền, trong khi cậu thể? " Phác Xán Liệt hướng Ngô Thế Huân chất vấn, trong lòng khẳng định Ngô Thế Huân còn quá gấp gáp. Cậu thích Bạch Hiền, có nghĩa Bạch Hiền cũng thích cậu.

      " Xán Liệt, nếu em cái hôm Bạch Hiền bị thương ở phòng tập, lúc em cõng ấy đến chỗ Diệc Phàm, trong vô thức ấy gọi tên , tin ? "

      Ngô Thế Huân kiên định mà nhìn thẳng vào mắt Phác Xán Liệt, như muốn truyền tải cho đối phương đoạn ký ức ngày hôm đó. Biện Bạch Hiền nửa mê nửa tỉnh nằm lưng cậu, trong giây lát nào đó, chậm rãi thầm vào tai cậu ba chữ : Phác. Xán. Liệt.

      Ngô Thế Huân phải thấy biểu tình của Phác Xán Liệt đối với Biện Bạch Hiền trong thời gian ở chung, nhưng khi cậu tận mắt chứng kiến cảnh Phác Xán Liệt hối hả xông vào phòng y tế, trong lòng mới dám khẳng định tình cảm của Phác Xán Liệt đối với Biện Bạch Hiền.

      Phác Xán Liệt cảm giác như trong lòng nở hoa, tim đập có chút nhanh, lại thấy ngọt ngào, rồi vui mừng nhưng mặt lộ rỏ nét hoang mang. Biện Bạch Hiền gọi tên cậu? Cậu có phải hay nằm mơ? Liệu rằng Biện Bạch Hiền đối với cậu mà , có hay chính là thích? cần như vậy, dù là mức bạn bè chút xíu xiu thôi, cậu cũng tạ ơn trời rồi. Chỉ cần Biện Bạch Hiền chịu mở lòng với cậu, cậu dám khẳng định khiến Bạch Hiền hạnh phúc.

      Đêm đó, Phác Xán Liệt lại lần nữa vì Biện Bạch Hiền mà mất ngủ. Cậu cũng tiếp tục chất vấn Ngô Thế Huân, cũng có thể vì bận sắp xếp lại suy nghĩ và cảm xúc của mình. Chuyện này đối với cậu mà , có tính là bước đầu thành công hay ?
      Last edited: 11/5/18
      habang27 thích bài này.

    3. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 7
      Tớ buộc cậu phá bỏ giới hạn của mình, chỉ xin cậu cho phép tớ đơn phương cậu, có được ?

      Rảnh rỗi suốt gần tuần, Biện Bạch Hiền vì chỗ bị thương mà được miễn tập luyện. Ngày nào Phác Xán Liệt cũng chạy qua cùng cậu trò chuyện, ăn uống, giúp cậu dạo cho khuây khoả. Tinh thần thoải mái như vậy, Biện Bạch Hiền cũng rất sớm bình phục.

      Ngày đầu tiên cậu trở lại phòng tập, Tư Mã chủ động hướng cậu xin lỗi. Cậu biết chuyện vì tư thù mà đả thương cậu, rất rộng lượng mà mỉm cười cho qua chuyện.

      Luyện tập xong cũng là buổi chiều. Vì ngày mai chuyến dã ngoại bắt đầu, lại lên đường sớm nên Bạch Hiền cùng bọn Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân tùy tiện ăn đại thức ăn ở phòng ăn của trường rồi trở về ký túc chuẩn bị đồ đạc.

      Bàn chải đánh răng, khăn tắm, hai ba bộ đồ cùng mấy cái Áo khoác cũng vừa vặn cái balo đeo lưng. Biện Bạch Hiền đâu vào đấy rồi, nhìn đồng hồ cũng hơn 6h chiều, liền khoác áo để ra ngoài.

      Ban nãy tập luyện xong, cậu và Phác Xán Liệt hẹn buổi tối gặp nhau ở khuôn viên. Quả cả ngày gặp, Biện Bạch Hiền có chút nhớ dáng vẻ đối phương, nghĩ đến lát nữa được gặp Phác Xán Liệt, để cậu ấy sưởi ấm cho mình, khoé miệng Biện Bạch Hiền bất giác cong lên, áo khoác lúc nãy cầm lên cũng quẳng lại giường rồi ra khỏi ký túc.

      Kim Chung Nhân và Độ Khánh Tú ngồi bên quan sát biểu của cậu bạn chung phòng từ nãy giờ, rốt cuộc Khánh Tú cũng nhịn được mà cảm thán câu, " Hẹn hò buổi đêm à. "

      Kim Chung Nhân quá để ý, chộp lấy điện thoại 'báo cáo' tình hình với Ngô Diệc Phàm, lại nhận được tràn phẫn nộ của đối phương, " Con mẹ nó Kim Chung Nhân, cậu biết bận tối mặt tối mũi sắp xếp chuyến cắm trại ngày mai cho các cậu, sáng gọi trưa gọi lại gọi buổi tối lúc vừa chợp mắt, các cậu tự mà thưởng thức phim ngôn tình 8h đó ! ", rồi gác máy.

      A! Kim Chung Nhân là bị oan nha! phải 3 chú sói chăn cừu cùng hợp tác đẩy hai chú cừu non Xán Bạch này sao? Sao giờ lại vì giấc ngủ mà trút giận lên cậu chứ!! Đầu sỏ phải là sao Ngô Diệc Phàm!!!

      Kim Chung Nhân thầm đem mười mấy đời tổ tông nhà Ngô Diệc Phàm ra hỏi thăm lượt mới hả giận.

      Bên này, Biện Bạch Hiền vừa từ đằng xa tới thấy bóng lưng quen thuộc ngồi đó. Rất nhanh lại bên cạnh, lại nhận được nụ cười làm cho tan chảy của đối phương.

      Phác Xán Liệt đương nhiên quen với việc chờ Biện Bạch Hiền ở nơi này, trong tay luôn sẵn lon socola sữa cho cậu. Thấy đối phương vận áo thun mỏng phông phanh, Phác Xán Liệt giơ tay kéo cậu lại ngồi sát vào mình, dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm cục băng cứng đầu bên cạnh.

      Biện Bạch Hiền cũng cư nhiên quen với việc nhận lấy thức uống thích từ Phác Xán Liệt, ban nãy cố ý để áo khoác ở ký túc cũng vì biết Phác Xán Liệt như cũ mà sưởi ấm cho cậu nên rất ngoan ngoãn mà ngồi im, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay đối phương truyền đến bàn tay mình.

      thể tin được, buổi tối hai thằng con trai lại ở ghế đá khuôn viên dính sát với nhau, tay nắm tay mà còn gọi là bạn thân. Bất quá cả hai vẫn quá ngây thơ, để ý tới tư thế đáng nghi này .

      " Thắt lưng còn gì đáng ngại chứ? " Phác Xán Liệt lên tiếng, ánh mắt rũ xuống chỗ hai tay đan nhau của cả hai.

      " Rất tốt, có thể hít đất được, đáng ngại. " Biện Bạch Hiền tay cầm lon socola sữa, tay còn lại bị nắm chặt, vẫn vui vẻ cười đáp.

      Rất tốt sao? Cũng hẳn là vậy. Buổi sáng lúc tập luyện quả vẫn rất nhức, chấn thương thắt lưng chứ ít ỏi gì. Mà với cường độ tập luyện của vận động viên lâu năm, lại ưu tú như Biện Bạch Hiền, dù có khỏi hẳn cũng bị làm cho tái lại. Nhưng cậu lại cho Phác Xán Liệt biết, thấy đối phương vì mình mà lo lắng, cậu có chút đành lòng.

      " Bạch Hiền. " Phác Xán Liệt đột nhiên hạ thấp giọng, cắt đứt suy nghĩ của Biện Bạch Hiền. Bàn tay nắm tay Biện Bạch Hiền siết chặt chút.

      " Làm sao vậy? " Biện Bạch Hiền nghiêng đầu, nhận thấy được thay đổi sắc mặt Phác Xán Liệt, đôi mày cậu nhíu lại, giương mắt nhìn góc nghiêng tuyệt mĩ của đối phương, tim lại hẫng nhịp.

      " Cậu đối với tớ, có cảm giác gì? " Phác Xán Liệt hỏi xong câu này, cũng dời tầm mắt nhìn về phía Biện Bạch Hiền, 4 mắt chạm nhau.

      Mắt Biện Bạch Hiền tuy to tròn như mắt cậu, nhưng rất đáng và trong sáng, giống với cặp mắt của vận động viên võ thuật Hapkido. Sóng mũi cao thanh tú, đôi môi hoa đào hồng hồng, lại còn nốt ruồi nâu nhạt khoé môi phải. Dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt của khuôn viên, Biện Bạch Hiền trong mắt Phác Xán Liệt khác gì vầng trăng, phát ra thứ ánh sáng dịu , lại thu hút, cuốn lấy nội tâm giằng co trong lòng Phác Xán Liệt.

      Biện Bạch Hiền nghe được câu hỏi này, khuôn mặt lộ vẻ bối rối. Cảm giác sao, đương nhiên là có, nhưng thế nào đây? Cậu phân định , cũng có thể cậu dám thừa nhận diện của xúc cảm trong tim cậu. Đây là lần đầu tiên cậu mất kiên định và lý trí, để bối rối và phân vân thâu tóm chính mình. Cậu có cảm giác với con trai sao, lại còn là Phác Xán Liệt. Bảo cậu đem những lời này ra, đối với Biện Bạch Hiền cứng đầu mà , thử thách lớn a!

      "Ha Ha, Xán Liệt, trễ rồi, tớ chợt nhớ ra phải chuẩn bị ít đồ đạc cho ngày mai, cậu mau về , tạm biệt."

      Người ta trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách quả sai. Biện Bạch Hiền xong cũng 'vèo' cái chạy khỏi khuôn viên quay đầu lại.

      Phác Xán Liệt cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay, mới nhận ra là đối phương chuồn mất, cười khổ cái. Từ lần trò chuyện với Ngô Thế Huân đêm đó, cậu khỏi suy nghĩ về Biện Bạch Hiền. Cậu chỉ là rất muốn biết trong lòng đối phương rốt cuộc có cậu hay , lại ngại hỏi thẳng, sợ rủi thay Biện Bạch Hiền lại rời khỏi cậu. Câu hỏi kia vốn là suy nghĩ rất lâu mới thốt ra được.

      Mới hơn 7h tối, vậy mà cậu ấy trễ sao? Huống hồ lúc nãy qua điện thoại chuẩn bị đồ đạc xong xuôi cả rồi mới gặp mặt.

      Phác Xán Liệt biết nên vui hay nên buồn. Biện Bạch Hiền, cậu cư nhiên lại trốn tránh câu hỏi của tớ. Nếu cậu thực coi tớ là bạn bè bình thường, cậu có cần lúng túng như vậy ? Nhưng nếu cậu xem tớ là bạn, vậy lý do gì cậu lại thừa nhận cảm xúc của cậu dành cho tớ? Phải chăng trong lòng cậu, vẫn tớ thích cậu sao....

      .

      .

      Biện Bạch Hiền mạch chạy thẳng về phòng, nhảy lên giường vùi đầu vào gối bắt đầu suy nghĩ.

      Cậu thiếu chút nữa bị doạ sợ, hiểu bản thân rốt cuộc có bệnh hay . Tại sao mỗi lần gặp Phác Xán Liệt tim cậu lại đập mạnh như vậy, lại luyến tiếc hơi ấm từ cậu ta như vậy, khi gặp lại muốn nhìn thấy dáng vẻ đối phương.

      Lại , trước câu hỏi bình thường của Phác Xán Liệt lại đánh mà khai chuồn mất, chẳng khác nào chứng tỏ cậu xấu hổ? ( Giờ mới nhận ra hả trời....)

      Nghĩ tới đây, Biện Bạch Hiền đập gối cái, bị Kim Chung Nhân và Độ Khánh Tú nằm giường bên cạnh quăng cho ánh mắt ' bị tâm thần à'.

      " Sao vậy, hẹn hò bất thành rồi? Phác Xán Liệt chọc giận ? " Kim Chung Nhân hướng Biện Bạch Hiền nằm phơi thây giường mà hỏi, để ý đối phương nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn.

      " mới thèm hẹn hò với con trai. " Biện Bạch Hiền ném cái gối qua giường Kim Chung Nhân, lại bị Độ Khánh Tú nhanh tay chộp được.

      " Để xem cậu quật cường được bao lâu" Độ Khánh Tú ném trả cái gối về phía Biện Bạch Hiền, đem ánh mắt ' tớ biết tỏng cậu' ném qua luôn.

      Còn có thể nhìn ra sao? Người ngoài như Kim Chung Nhân mà còn nhìn thấu tâm tình của Biện Bạch Hiền, huống chi là đứa bạn thân từ trung học như Độ Khánh Tú. Chơi với nhau lâu như vậy, tính cách cứng đầu của Bạch Hiền, Độ Khánh Tú sớm nhìn quen đến chai mắt. Những lúc như vậy, cậu thường nắm lấy gáy cậu ấy siết chút, Biện Bạch Hiền lập tức hiểu ra bản thân quá giới hạn mà dừng lại. Nhưng đối với chuyện tình cảm, Độ Khánh Tú cũng hiểu dùng phương pháp này có tác dụng, chẳng may lại bị đối phương cho vài cước.

      Biện Bạch Hiền phải biết Kim Chung Nhân và Độ Khánh Tú, còn có Ngô Diệc Phàm nắm thóp mình, chừng đứa em họ Ngô Thế Huân kia cũng sớm cần mướn mà tình nguyện đẩy thuyền rồi.

      chung tâm tình Biện Bạch Hiền rối rắm, lăn qua lộn lại giường lại bị câu lúc đó của Phác Xán Liệt làm cho nặng tâm tư, lại vì hành động nhất thời trốn tránh của mình làm cho tức chết. Biện Bạch Hiền, mày có tiền đồ!
      habang27 thích bài này.

    4. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 8
      Nếu thích người, vẫn luôn thừa nhận tình cảm đó người đau khổ vẫn luôn là bạn...

      Sáng sớm, các học viên tập trung ở sân, chờ thông báo mà lên xe bắt đầu chuyến cắm trại mùa đông năm nay. Điểm đến là bãi biển phía Tây thành phố, vì đây là lần đầu tiên tổ chức biển nên các học viên khỏi cảm thấy mới mẻ và hứng thú.

      Biện Bạch Hiền tối qua ngủ ngon giấc, lại bị Độ Khánh Tú lôi đầu dậy sớm hơn giờ tập trung nên đầu óc có chút mơ màng. Nghĩ tới lát nữa có thể lên xe ngủ bù cũng tốt, đoạn đường từ trường tới điểm cắm trại cũng mất ít nhất 2 tiếng, coi như có thời gian chợp mắt.

      Tốp người lần lượt lên xe, đến lúc Biện Bạch Hiền chui vào trong rồi, cặp mắt lim dim nãy giờ cũng bị banh to, chết lặng mà nhìn dáng người cao to quen thuộc ngồi dãy ghế cuối nhìn mình chằm chằm.

      Chuyện gì vậy a! phải như mọi năm mỗi khoa xe riêng sao. Làm gì có tình huống hai khoa ngồi xe, vậy còn trùng hợp như vậy là khoa bơi lội!

      xe sớm kín chỗ, còn mỗi ba chỗ trống đều ở băng cuối cả. Biện Bạch Hiền ban đầu định chạy ( lại là chạy) nhưng phát cửa xe đóng từ lúc nào, đành bấm bụng tiến lại ghế cách xa chỗ Phác Xán Liệt nhất, như vậy có cơ hội trò chuyện .

      Bất qúa, Biện Bạch Hiền lại quên mất xe còn có hai chú chó chăn cừu lẽo đẽo theo sau. Kim Chung Nhân và Độ Khánh Tú đương nhiên thể để mình làm bóng đèn ngồi giữa hai người bọn họ nha. Huống hồ chuyện gộp hai khoa võ thuật và bơi lội ngồi chung xe lại là do bọn họ cùng Ngô Diệc Phàm cất công nài nỉ cấp mới thực được. Sao lại để cơ hội này trôi qua dễ dàng vậy được.

      Biện Bạch Hiền còn vài bước nữa có thể an vị, lại bị bàn tay nắm chặt lại. Cậu thoáng giật mình, lực kéo này cũng gọi là nương tay .

      Ngô Thế Huân ngồi băng trước ngẩng đầu cười cười mà nhìn Biện Bạch Hiền, tay vẫn nắm chặt cổ tay cậu buông, vờ vịt mà bắt chuyện. " , chúng ta ngồi chung xe này. "

      " mù. " Biện Bạch Hiền rồi vùng tay ra khỏi cái nắm của Ngô Thế Huân, định yên vị phát vị trí 'đắc địa' bị Kim Chung Nhân chiếm mất, bên cạnh là Độ Khánh Tú.

      phải chứ! Như thế nào lại bị đánh lạc hướng a! Biện Bạch Hiền liếc Ngô Thế Huân cái, đoán sai, thằng nhóc này sớm bán đứng mình.

      Ngô Thế Huân nhún vai bễu môi rồi quay qua bắt chuyện với Trương Nghệ Hưng ngồi bên cạnh, để Biện Bạch Hiền tự sinh tự diệt.

      Đương nhiên, chỗ trống vẫn còn, nhưng vấn đề là..cạnh chỗ ngồi của Phác Xán Liệt. Xem ra lần này Biện Bạch Hiền thể tiếp tục tránh né. Cậu sợ gì chứ, xem như chưa từng có chuyện gì là được.

      Nghĩ vậy, Biện Bạch Hiền tiến lại, đặt mông ngồi cạnh Phác Xán Liệt. Xe cũng bắt đầu lăn bánh, các học viên hai khoa rất nhanh làm quen rồi trò chuyện rôm rả với nhau, bầu khí có chút sôi động.

      Phác Xán Liệt từ nãy tới giờ nhìn được tình hình, cũng thấy đối phương cố ý tránh mặt mình nhưng vẫn tỏ ra biết. Cậu cũng nhắc lại chuyện tối qua, hai người ai câu nào cứ vậy mà việc ai nấy làm.

      Khoảng chừng nửa tiếng sau, tiếng trò chuyện cũng tắt hẳn. xe ngoài tiếng nhạc nhàng ra, còn có tiếng gió nhè từ máy sưởi làm Biện Bạch Hiền bồn chồn nãy giờ cũng cực kỳ buồn ngủ.

      Vốn định ngủ bù khi lên xe, nhưng gặp tình huống này cậu chợp mắt được, mà giờ cơn buồn ngủ lại kéo đến. Mi mắt cậu nặng trĩu, cả người cũng thả lỏng, còn tâm trạng để ý người bên cạnh, Biện Bạch Hiền dựa lưng vào ghế, thiếp .

      Phác Xán Liệt lướt điện thoại nãy giờ cũng mỏi mắt, nhìn lên thấy mọi ng đa số đánh cờ với Chu Công, lại nhìn qua người kế bên, quả nhiên ngoại lệ.

      Biện Bạch Hiền lúc ngủ mang vẻ cứng đầu như mọi ngày, dáng vẻ dịu dàng, lại mang đến cho người nhìn cảm giác muốn được ôm cậu vào lòng, bảo vệ giấc ngủ của cậu.

      Xe chạy qua chỗ vằn, khẽ xốc cái, Biện Bạch Hiền bị tác động mà ngoẹo cổ sang bên, có vẻ thoải mái. Phác Xán Liệt nhìn người bên cạnh, khỏi có chút đau lòng, lấy tay đem đầu Biện Bạch Hiền dựa vào vai mình.

      Biện Bạch Hiền tìm được chỗ dựa thoải mái, mềm mại lại ấm áp, dụi dụi đầu vài cái rồi cũng bất động, có vẻ có thể an giấc.

      Phác Xán Liệt cười , đưa tay ra nắm lấy tay Biện Bạch Hiền, ngoài dự đoán vẫn lạnh như vậy. Hệ thống máy sưởi xe cũng , nhưng Biện Bạch Hiền chỉ ấm lên khi được cậu sưởi ấm.

      Bao lấy bàn tay lạnh ngắt nhắn của người bên cạnh, trong lòng Phác Xán Liệt lên mấy ý nghĩ mơ hồ. Cậu mong Bạch Hiền tránh mặt mình, lại tỏ vẻ lúng túng, điều đó làm mối quan hệ của hai người có chút xa cách. Phác Xán Liệt đối với Biện Bạch Hiền từ lúc quen biết đến giờ đều là loại cảm giác, ít lần Phác Xán Liệt thể ra bên ngoài, nhưng đều là kìm được mà bật ra. Ngoại trừ đêm hôm trước hỏi Biện Bạch Hiền câu hỏi đó là có chuẩn bị trước , còn lại Phác Xán Liệt cũng rất đơn thuần mà giữ tình cảm trong lòng. Bất quá qua lần đó, cậu cũng ít nhiều xác định được Biện Bạch Hiền chưa biết tình cảm của cậu đối với cậu ấy.

      .

      .

      Biện Bạch Hiền tỉnh lại cũng vì tiếng ồn ào xe. Rất nhanh gần tới địa điểm cắm trại, các học viên xe đều rất phấn khích mà nhìn ra khung cảnh bên ngoài hò hét.

      Dọc đường là những bãi cỏ xanh mướt, cao chỉ đến gối, theo hướng gió mà nghiêng nghiêng qua lại. Xa xa, các dãy núi cao thấp nối tiếp nhau bị khuất sau lớp màn sương của buổi sớm trông đẹp. Quả nhiên, đây là nơi rất thích hợp cho những chuyến du lịch đôi nha.

      Biện Bạch Hiền lo nhìn xung quanh, cũng nhận ra bản thân vẫn duy trì tư thế đầu tựa vào vai Phác Xán Liệt. Cảm nhận được nhịp thở của đối phương, Biện Bạch Hiền bật dậy, hắng giọng cái.

      " Xin lỗi, tay cậu bị tê chứ? " Tư thế làm chỗ dựa này hẳn là cũng mất sức , huống hồ Phác Xán Liệt lại giữ nguyên ít nhất gần tiếng. Nghĩ vậy, Biện Bạch Hiền xoay qua nhìn đối phương, ánh mắt có chút ăn năn.

      " Cậu ngủ ngon ? Đêm qua mất ngủ? "

      Phác Xán Liệt dùng vẻ dịu dàng nhìn Biện Bạch Hiền, lại thấy vẻ mặt mới ngủ dậy của cậu có chút đáng , trong lòng khỏi bắn tim hồng.

      " Ừ, đêm qua có chút phiền phức làm tớ thức đến gần sáng, giờ tỉnh táo hơn rồi. "

      Biện Bạch Hiền đương nhiên phiền phức đó chính là Phác Xán Liệt. Bất quá khi thấy mình tỉnh lại vai đối phương, tuy có chút cảm giác kỳ lạ nhưng vẫn còn thấy lúng túng nữa.

      .

      .

      Đến nơi cũng hơn 8h, cả đoàn cùng ăn sáng tại quán ăn truyền thống ở trung tâm rồi về nhà nghỉ được nhà trường đặt trước mà cất hành lý, nghỉ ngơi chuẩn bị cho sinh hoạt buổi chiều.

      Tuy là nhà nghỉ nhưng quy mô nơi này , sạch lại tương đối tiện nghi. Xung quanh cũng là nhà dân, lại náo nhiệt nên ai cũng vừa ý.

      Biện Bạch Hiền được xếp chung phòng với Độ Khánh Tú, sau khi để hành lý vào phòng liền ngã thân lên chiếc giường đủ 2 người nằm, định đánh tiếp giấc, dù gì cũng là thời gian sinh hoạt tự do.

      " Cậu tham quan chút sao? Ngủ li bì xe còn chưa đủ? "

      Độ Khánh Tú lườm Biện Bạch Hiền cái. ràng là trong phòng chỉ có 1 giường, con sâu ngủ trước mặt lại rất tự nhiên mà sải chân sải tay chiếm gần hết.

      Thấy Biện Bạch Hiền vẫn trả lời, Độ Khánh Tú chợt nhớ tới lời Kim Chung Nhân lúc ở xe, bèn mở miệng.

      " phải cậu thích hoa oải hương sao. Phía sau cửa hàng tạp hoá gần đây có khoảng đất trồng rất nhiều oải hương, hay cậu dạo chút . "

      xong những lời này, Độ Khánh Tú có chút ngượng miệng. Ai đời lại kêu thằng con trai ra xem hoa chứ, ấu trĩ. Nhưng bất quá chiêu này vẫn có tác dụng . Biện Bạch Hiền nghe thấy có 'ừm' tiếng, lại nhúc nhích, xem ra là bị Chu Công dụ dỗ rồi.

      Độ Khánh Tú lắc đầu bước ra khỏi phòng. Biện Bạch Hiền phải muốn , chỉ là cậu buồn ngủ rồi a. Nhưng cậu quả là thích oải hương. Lúc trước trong vườn nhà có trồng, nhưng nghĩ đến việc có thể ngắm cả đồng hoa oải hương đúng là rất thích. Biện Bạch Hiền nghĩ, ngủ dậy rồi chắc cũng muộn.

      Lúc Biện Bạch Hiền tỉnh lại cũng đến giờ ăn trưa. Ra khỏi nhà nghỉ, cậu tản bộ dọc theo đường tìm quán ăn lắp đầy bụng.

      Nhà trường chọn địa điểm tồi. Khu nhà nghỉ lại đối diện với biển, lại nhiều hàng quán như vậy, cũng khiến tâm tình người ta tốt lên hẳn.

      Sau khi no nê, việc đầu tiên Biện Bạch Hiền muốn làm chính là ngắm hoa oải hương nha~ Cậu loanh quanh tìm tiệm tạp hoá lúc sáng Độ Khánh Tú , rất nhanh nhìn thấy ngôi nhà mái ngói đỏ với vô số đồ đạc linh tinh bày trước cửa.

      Vốn định vào hỏi vị trí của nơi trồng hoa, Biện Bạch Hiền lại bị giọng quen thuộc của người bên trong làm cho chú ý.

      Phác Xán Liệt cầm lấy túi đồ vừa mua, cảm ơn chủ tiệm tiếng rồi quay đầu ra định rời , lại vô tình bắt gặp Biện Bạch Hiền thập thò trước cửa.

      " A, Bạch Hiền, cậu tới mua đồ sao? " Phác Xán Liệt vui vẻ mà tới cạnh Biện Bạch Hiền.

      Lúc này, Biện Bạch Hiền mới ý thức được tình huống, suy nghĩ chút rồi hướng Phác Xán Liệt cười cười.

      " Có muốn dạo với tớ ? "

      Bị câu của Biện Bạch Hiền làm cho bất ngờ, Phác Xán Liệt trong lòng thầm đốt pháo ăn mừng. Bây giờ là cậu ấy rủ mình dạo sao? Cậu cư nhiên ngay lập tức đồng ý, ngưng chút, lại kéo tay Biện Bạch Hiền mạch hướng phía sau tiệm tạp hoá mà .

      " đâu? " Biện Bạch Hiền bị hành động của Phác Xán Liệt làm cho có chút giật mình.

      " phải cậu dạo sao, tớ biết chỗ". Phác Xán Liệt cười ám muội, vẫn giữ lấy cổ tay Biện Bạch Hiền.

      Hai người kéo được chừng gần 200m, quanh co hồi cũng tới nơi cần tới.

      Trước mắt Biện Bạch Hiền là khoảng đất rộng lắm, nhưng lại tràn ngập sắc tím của những bông hoa oải hương. Mùi thơm nhàn nhạt kích thích khứu giác này xộc lên mũi cậu. Những chùm hoa tím biếc đung đưa trong gió, khuếch tán hương thơm, trông mềm mại, lại đẹp đến khó tin. Đây là lần đầu tiên Biện Bạch Hiền nhìn thấy vườn hoa oải hương tuyệt mỹ như vậy. Lại có gió, có mây, có những dãy núi xa xa, đem lại cảm giác chân thực.

      Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đứng giữa khoảng đất ấy, bốn bề chỉ có mùi oải hương thoang thoảng. Cả hai cứ vậy mà thưởng thức mỹ cảnh trước mắt.

      " Sao cậu biết nơi này? " Biện Bạch Hiền hỏi, mắt lại nhìn về nơi xa xăm của gian.

      " phải cậu thích hoa oải hương sao. Chỉ cần là điều cậu thích, tớ chẳng ngại tìm ra đâu. "Phác Xán Liệt đáp, trong giọng lại chất chứa mấy phần ôn nhu, nhìn người bên cạnh.

      Biện Bạch Hiền gì, cảm giác tim mình có phản ứng với câu vừa rồi, nhưng cậu cũng quen với điều đó. Bất quá lần này, cậu có kìm nén cảm xúc đó dâng lên.

      Phác Xán Liệt đưa tay ngắt bông hoa oải hương, cài bên tai Biện Bạch Hiền, rồi lại chăm chú nhìn cậu. Mái tóc vàng kim xoã xuống trán, đôi mắt hút người, làn da trắng trẽo của cậu dưới ánh mặt trời trông chói loá. Cậu ấy trong lòng mình tựa như loại tinh tú vậy, toả sáng nhưng cũng bé, cần được mình bảo vệ, nâng niu, Phác Xán Liệt nghĩ vậy.

      Biện Bạch Hiền đối với hành động của đối phương có tránh né. Lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phác Xán Liệt, vô tình bắt gặp ánh mắt đối phương nhìn mình. Từ lúc nào cậu thích được ở cạnh Phác Xán Liệt như vậy. Thích nghe thấy giọng của cậu ấy, thích cách cậu ấy sưởi ấm cho mình hay ngồi đợi mình với lon socola sữa trong tay, thích những lúc cậu ấy quan tâm mình, vì mình mà ra những lời ngọt ngào lại kiên định. Phác Xán Liệt, tớ cũng muốn hỏi chính mình, rốt cuộc bản thân đối với cậu, là cảm giác gì?

      " Này, hai cậu kia, đến giờ sinh hoạt chung rồi, mau lên đừng để mọi người đợi. "

      Tiếng vang vọng trầm khàn của Ngô Diệc Phàm phá tan bầu khí yên ắng nãy giờ của Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền. Rất nhanh chóng khôi phục tâm trạng, hai người hướng chỗ Ngô Diệc Phàm tới, nở nụ cười.

      " Biện Bạch Hiền. " Ngô Diệc Phàm cố ý chậm lại, chờ Phác Xán Liệt rời mới hướng Biện Bạch Hiền giọng .

      " Đối tốt với bản thân cậu chút , cũng đối tốt với Phác Xán Liệt chút, cùng chỗ với cậu ấy . "

      Biện Bạch Hiền bị câu của Ngô Diệc Phàm làm cho khựng lại, quay đầu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn đối phương.

      " Em mới có ý đó. Hai thằng con trai, cùng chỗ cái gì. "

      ra câu này, lòng Biện Bạch Hiền quặng chút. Có thể trái tim cậu thích tính quật cường này của cậu chút nào.

      Ngô Diệc Phàm nhìn khuôn mặt kềm chế của cậu nhóc cứng đầu trước mặt, nhếch miệng cười.

      " Bạch Hiền, cậu đừng tưởng nhìn ra tình cảm của cậu dành cho Phác Xán Liệt. Ánh mắt lúc nãy của cậu đối với cậu ấy tố cáo lời ngụy biện của cậu. Gì mà hai thằng con trai thể cùng chỗ, chính là bản thân cậu chịu thừa nhận đúng hơn. "

      Ngô Diệc Phàm quả nhịn đủ. Tính cứng đầu của Biện Bạch Hiền phải quá quen sao? Đối với việc đối mặt rằng bản thân thích con trai, theo tính cách cậu ấy quật cường mới lạ.

      " Bạch Hiền, có những thứ khi mất mới thấy hối hận. Cậu có thể cứng đầu trong mọi việc, nhưng với chuyện tình cảm thể. Huống hồ, cậu thích con trai. Cậu chỉ đơn giản là thích Phác Xán Liệt. "

      Những lời này thoát ra từ cổ họng Ngô Diệc Phàm cũng gần như là moi hết ruột gan ra mà khuyên nhủ. biết có giúp ích hay , cũng cố hết sức.

      Nhìn bóng lưng Ngô Diệc Phàm rời , Biện Bạch Hiền vẫn còn cảm giác ứ nghẹn. Tại sao cậu lại thấy như bị Ngô Diệc Phàm nhìn thấu hết bụng dạ, ngay cả cậu nghĩ gì, cũng thể che giấu đối phương. Biện Bạch Hiền, mày rốt cuộc chính là thích Phác Xán Liệt sao?

      habang27 thích bài này.

    5. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 9
      Tớ thể khống chế tình cảm của mình.. Chỉ có thể ngây ngốc mà thừa nhận : tớ thích cậu...

      Khu sinh hoạt chung là hội trường rộng lớn. Các học viên ngồi thành vòng tròn, cùng chơi số trò chơi được Ban truyền thông và Ban kiện chuẩn bị từ trước.

      Đến phần thi triển tài năng, mọi người các khoa lần lượt kiên dè mà đứng vào vòng tròn biểu diễn.

      Vì sắp xếp theo khoa nên Biện Bạch Hiền ngồi đối diện với Phác Xán Liệt, hai người cách nhau nửa vòng tròn, đôi khi lén nhìn đối phương nở nụ cười, cũng có khi mặt đối mặt nhìn nhau, người ôn nhu, người quật cường.

      " Lần trước Tư Mã và Biện Bạch Hiền khoa võ thuật môn Hapkido chưa phân thắng thua, hay lần này hai người biểu diễn chút , sẵn tiện đọ lại lần nữa? "

      học viên lên tiếng, mọi người nghe vậy cũng hò hét cổ vũ. Tất nhiên họ bỏ qua cơ hội được xem Tư Mã - đàn lâu năm của trường và Biện Bạch Hiền - học viên ưu tú được huấn luyện viên Manh ưu ái, tỉ thí trận.

      Biện Bạch Hiền nghe có người nhắc tên mình nhất thời có chút bất ngờ, lại nhớ đến việc lần trước bị thương ngay lúc thi đấu, có chút mất mặt. Bất quá lần này nắm bắt thời cơ lấy lại thể diện chút.

      Nghĩ sao làm vậy, Biện Bạch Hiền đứng lên ra giữa vòng tròn, mỉm cười với cổ vũ nhiệt tình của các khoa.

      Tư Mã bị cho vào thế, thể lên. bước đến trước mặt Biện Bạch Hiền, sắc mặt từ hồng chuyển sang xanh, rồi trắng. Cảm giác có luồng khí lạnh sau gáy, quay đầu, bắt gặp ngay ánh mắt Phác Xán Liệt nhìn mình chằm chằm, nghĩ gì. Nhưng Tư Mã cũng đoán ra được, người Biện Bạch Hiền được bị đả thương lần nữa. Bất quá, cũng có khả năng đó. Lần trước nếu ép Biện Bạch Hiền ra khỏi vùng an toàn của thảm đệm, e rằng sớm no đòn.

      Phác Xán Liệt dùng ánh mắt hình viên đạn cùng sắc mặt lạnh nhạt nhìn Tư Mã. Lại lo lắng biết thắt lưng Biện Bạch Hiền thực ổn chưa, nếu lần này cậu có thể gây án mạng nếu Biện Bạch Hiền lại bị thương nha.

      Bất quá lo lắng của Phác Xán Liệt rất nhanh biến mất. đúng hơn là từ ban đầu dư thừa. 3 phút, đó là thời gian Biện Bạch Hiền hạ đo ván Tư Mã trước tiếng kêu la ầm ĩ, vỗ tay ngừng của học viên các khoa.

      " Còn nhanh hơn khi hạ Kim Mân Thạc. Bạch Hiền phải sát thủ chứ!? "

      Ngô Thế Huân ngồi bên cạnh Phác Xán Liệt cảm thán câu. Quả màn vừa rồi có hai, Phác Xán Liệt cả nhìn cũng kịp nhìn kết thúc rồi.

      Biện Bạch Hiền cười cười, trở lại chỗ ngồi, lại nhìn Phác Xán Liệt rồi trưng ra vẻ mặt đắc thắng. Thấy đối phương bật cười, cậu cũng tự chủ mà giương cao khoé miệng.

      Tư Mã thua ê ẩm trở về chỗ. Quả phải đối thủ của Biện Bạch Hiền. Đối phương lúc nãy bảo đảm chỉ dùng nửa phần công lực làm trở tay kịp, chỗ bị đá đau ít. Đàn sao, dám thừa nhận điều đó. Bất quá lúc Biện Bạch Hiền đưa tay đỡ dậy lúc nãy, tránh khỏi cảm giác có lỗi khi lần trước hạ thủ với cậu.

      " Được rồi... Phần đặc biệt nhất của hôm nay tới rồi. "

      Ngô Diệc Phàm từ đâu bước tới, phá tan bầu khí náo nhiệt. Tay cầm hộp kín hai tầng, bên trong toàn là những tờ giấy trắng được gấp lại cẩn thận.

      Trương Nghệ Hưng ngồi bên, nhìn thấy hành động này của Ngô Diệc Phàm, trong lòng biết trò 'kỳ lạ' này lại đến rồi. Năm trước vẫn là trò bốc thăm này, gán ghép các cặp đôi ngẫu nhiên cùng vào rừng ở đêm, quả rất ám ảnh nha. biết năm nay lại trò quỷ dị gì, mong rằng bắt bọn họ lặn xuống biển bắt cá .

      Ngô Diệc Phàm đưa rổ thăm lần lượt cho mọi người bốc, vẫn chưa ra điều kiện lần này.

      Đến lượt của Biện Bạch Hiền, cậu vừa định cho tay vào hộp Độ Khánh Tú ngồi bên cạnh chợt lớn tiếng, bắt lấy tay cậu.." Bạch Hiền! "

      Biện Bạch Hiền bị làm cho giật mình, quay qua hỏi Độ Khánh Tú xảy ra chuyện gì. Độ Khánh Tú thấy tầm mắt Biện Bạch Hiền dời lên người mình, lại liếc mắt lên nhìn Ngô Diệc Phàm, gật đầu cái rồi thả tay Biện Bạch Hiền ra. " có gì. "

      " Bị tâm thần. " Biện Bạch Hiền quẳng cho Độ Khánh Tú câu cùng ánh mắt thương hại rồi tiếp tục việc bốc thăm. Đợi Ngô Diệc Phàm cầm chiếc hộp chỗ khác, cậu cũng mở ra vội.

      Đến lượt Phác Xán Liệt, vốn định tham gia mấy trò thần thần bí bí này, nhưng nghĩ lại ai cũng chơi, Biện Bạch Hiền cũng tỏ vẻ khó chịu nên Phác Xán Liệt liền muốn thử.

      " A, Bạch Hiền bị làm sao vậy?" Ngô Thế Huân ngồi bên cạnh đột nhiên hướng Biện Bạch Hiền cầm điện thoại chơi game lớn giọng lên.

      Cánh tay định bốc thăm của Phác Xán Liệt dừng giữa trung, dời tầm mắt sang phía Biện Bạch Hiền, lại quay đầu nhìn Ngô Thế Huân vẻ thắc mắc.

      " ràng lúc nãy em thấy ấy nhíu mày.. Hay do thua game nhỉ? Em hơi nhạy cảm chăng? " Ngô Thế Huân nhìn Ngô Diệc Phàm, rồi lại nhìn Phác Xán Liệt, cười cười giải thích.

      Phác Xán Liệt gì, cho tay vào trong hộp rút ra mẩu giấy trắng, cũng có mở ra.

      Sau khi xong xuôi, Ngô Diệc Phàm trở ra giữa vòng tròn thông báo thể lệ.

      " Được rồi, bây giờ mọi người hãy mở lá thăm mình ra. Bên trong chính là số phòng, những cặp nào trùng nhau, xin chúc mừng vì tối nay các cậu là của nhau! "

      Ngô Diệc Phàm vừa vừa nở nụ cười đắc ý. Trương Nghệ Hưng nhìn sắc mặt ta, trong lòng quả thực rất chán ghét trò này, nhưng qua đêm cùng nhau còn đỡ hơn trò năm trước.

      Cả căn phòng bỗng chốc trở nên ồn ào, các học viên khỏi sững sốt, lỡ ngủ cùng người khác khoa sao đây, phải rất khó xử sao, trong phòng lại chỉ có giường..

      " Đừng hòng trốn tránh. Buổi tối Ban truyền thông kiểm tra các cậu, ai dám đổi phòng khi trở về lập tức lên trang bìa của trường. " Ngô Diệc Phàm cười cười mà nhìn đám người hỗn loạn trước mắt.

      Mọi người lần lượt đọc số phòng mình lên, rất nhanh chóng có cặp. Biện Bạch Hiền giở tờ thăm trong tay ra, đọc lên số phòng 461, phải là phòng cũ của cậu sao. Nhưng vậy cũng tốt, phải dời hành lý. Có điều biết ở chung với ai, trong lòng cậu lại có chút bất an, hi vọng phải là Ngô Thế Huân phiền phức kia .

      Cúi đầu nhìn tờ thăm trong tay, để ý có người về phía mình, khi nghe thấy tiếng bước chân, Biện Bạch Hiền chưa kịp nhìn mặt mở lời thân thiện

      " Chào cậu, tớ là Biện Bạch Hiền khoa võ thuật, rất vui được... "

      Bất quá chưa kịp dứt câu, Biện Bạch Hiền bị khuôn mặt kia làm cho im bặt.

      " Rất vui được làm quen, tớ là Phác Xán Liệt a~"

      Phác Xán Liệt đưa tay xoa đầu con người hoá đá trước mặt, nở nụ cười xán lạn. Cậu cũng ngờ, mình và Biện Bạch Hiền có duyên như vậy, lần này lại chung phòng nha.

      " Lưu manh. "

      Biện Bạch Hiền giơ tay đấm vào người Phác Xán Liệt cái. Nhưng dù gì cũng cùng phòng với người quen, còn đỡ hơn với tên quen biết. Bất quá cậu cũng có chút hài lòng với kết quả này .

      .

      .

      Giờ sinh hoạt chung kết thúc cũng là lúc mặt trời sắp lặn. Mọi người về phòng di chuyển hành lý rồi cùng nhau đến quán ăn gần đó ăn bữa đặt trước.

      Trong lúc ăn, Kim Chung Nhân ở bên huých tay Ngô Diệc Phàm ngồi cạnh cái, vẻ mặt khâm phục.

      " quả cao tay nha, chuyện như vậy mà cũng sắp xếp được ổn thoã. "

      Ngô Diệc Phàm cười cười, hất cằm về phía Ngô Thế Huân và Độ Khánh Tú cắm đầu ăn đối diện, ý chỉ họ cũng có công.

      " Cũng nhờ hai cậu ấy lanh trí phối hợp, nếu sớm bại lộ. "

      Đám sói chăn cừu này cư nhiên hề đơn giản nha. Tưởng là Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền cùng phòng là do duyên số trời định á, còn lâu. Khi chuẩn bị thăm, Ngô Diệc Phàm cố ý dùng cái hộp hai tầng làm công cụ rồi. Chỉ cần ấn nút phía dưới hộp, hai tầng tự động hoán đổi vị trí. Bất quá, tầng 1 là thăm, còn tầng 2...chỉ toàn là thăm chứa số phòng 461 dành riêng cho Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền.

      Trò này cũng khiến người khác hao tâm tổn trí nha. Cái hộp đó dễ tìm, cũng rẻ, sau khi trở về lại bị bỏ vào tủ kính trưng uổng phí. Nhưng đám sói chăn cừu này nghĩ , gán ghép được hai người bọn họ chiếc hộp có đáng là bao?

      Ăn uống xong xuôi trời cũng tối hẳn. Biện Bạch Hiền rời khỏi quán ăn lại thấy Phác Xán Liệt đâu, nhớ ra mình chưa đưa chìa khoá phòng cho Phác Xán Liệt, liền tìm đối phương.

      Khi nghe được mấy cậu bạn khoa bơi lội Phác Xán Liệt khi nãy ăn xong tản bộ ra biển, muốn xuống nước chút, Biện Bạch Hiền liền hướng thẳng bãi biển tới.

      Vì là buổi tối nên nơi này có ai, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển rì rào dồn dập, tiếng gió ồ ồ nhè bên tai.

      Biện Bạch Hiền đứng trước vỉa hè ngó xuống bãi biển, thấy Phác Xán Liệt, gọi điện cũng ai bắt máy. Cậu có chút lo lắng, phải là ra biển sao, bây giờ ngay cả bóng lưng cũng thấy.

      Biện Bạch Hiền tấp vào cửa tiệm bên lề hướng ra biển, thấy phụ nữ trung niên bên trong, vội vã cúi chào rồi hỏi thăm.

      " cậu trai sao? Có, lúc nãy tôi thấy cậu ấy ra biển. "

      Biện Bạch Hiền nhận được câu trả lời liền cúi đầu cảm ơn, vừa định xoay ra bị người phụ nữ gọi với lại.

      " Này, hai cậu ra đó hóng mát thôi chứ đừng xuống biển biết . Khu vực này buổi tối có xoáy nước, rủi may bị cuốn vào cả vận động viên bơi lội cũng thoát được đâu. "

      Câu của người phụ nữ khiến Biện Bạch Hiền nghe như có tiếng nổ bên tai. Cậu hỏi lại lần nữa rồi chần chừ mà chạy như bay ra phía bãi biển.

      Xung quanh màu tối đen, cậu cố đưa mắt tìm vẫn thấy dáng người quen thuộc đó. Chưa bao giờ cậu thấy sợ như lúc này. Trái tim đập liên hồi, tay chân bắt đầu tự chủ mà run lên, bờ vai nhắn thu lại.

      Biện Bạch Hiền ra sức gọi lớn tên Phác Xán Liệt, thanh run rẩy cực độ kèm theo tiếng nấc đứt quãng trong bầu gian tĩnh mịch. Cậu gọi biết bao nhiêu lần, lại tìm dọc bờ biển biết bao nhiêu lâu cũng có câu trả lời.

      Biện Bạch Hiền ngồi bệch xuống bãi cát, đưa tay vòng qua gối thu người lại, gục mặt xuống. Cậu nhớ tới những lời Ngô Diệc Phàm .

      " Có những thứ khi mất rồi mới biết hối hận. "

      Những lời đó cứ văng vẳng bên tai Biện Bạch Hiền. Cho nên là Bạch Hiền, bây giờ mày hối hận sao? Cậu tự hỏi như vậy. Cũng tự khẳng định sau đó, đúng vậy, cậu chính là hối hận. Cậu hối hận khi thừa nhận tình cảm mình dành cho đối phương, lại hèn nhát, nhẫn tâm mà vì tính cách quật cường kia kìm nén nó, phủ nhận nó. Cậu điên rồi. Cậu cũng ngờ là mình lại thích Phác Xán Liệt, lại nhiều như vậy. Như ngay lúc này đây, tim Biện Bạch Hiền thực đau, nghĩ đến việc tìm thấy Phác Xán Liệt, đối phương gặp nguy hiểm, cảm giác mất mát lấp đầy tim cậu. Cậu thể mất cậu ấy, tuyệt đối thể.

      Biện Bạch Hiền run rẩy đứng dậy, vẻ mặt rất khó coi, lại có khóc. Cậu nhìn sóng biển trước mặt, từ từ di chuyển bước chân. Nếu cậu ở nơi đó, vậy tớ tới gặp cậu là được, Biện Bạch Hiền nghĩ vậy.

      Khoảnh khắc bàn chân vừa chạm vào nước biển lạnh ngắt, bàn tay Biện Bạch Hiền bất chợt truyền đến cảm giác ấm áp quen thuộc.

      Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền với ánh mắt đầy lo lắng. Ban nãy cậu quả thực có ý định ngâm mình lát, lại phát nước quá lạnh nên trở về nhà nghỉ. Các học viên bảo Biện Bạch Hiền sau khi ăn xong ra biển tìm cậu nên Phác Xán Liệt lại lần nữa trở ra biển. Lúc thấy Biện Bạch Hiền thẫn thờ định bước xuống nước, Phác Xán Liệt vội chạy lại giữ lấy tay cậu.

      " Cậu định làm gì? "

      Phác Xán Liệt vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Biện Bạch Hiền. Vài giây sau, trong khoé mắt đối phương lấp lánh tràn ngập hơi nước, rồi những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống lã chã.

      Đôi mày Biện Bạch Hiền nhíu lại, ánh mắt rũ, cúi đầu , cậu khóc. Tuy thành tiếng nhưng đau lòng và sợ hãi dâng lên đáy mắt cậu, theo dòng chất lỏng kia lăn dài đôi gò má trắng hồng, chảy xuống khoé môi.

      Phác Xán Liệt sững sốt, trong lòng phi thường khó chịu. Biện Bạch Hiền khóc trước mặt cậu khiến cậu lường trước, cũng hiểu nguyên nhân.

      Trong lúc định đưa tay lên lau giọt nước mắt cho Biện Bạch Hiền, đối phương chợt nhào vào lòng cậu. Hai tay Biện Bạch Hiền vòng qua eo, ôm chặt Phác Xán Liệt, đầu áp lên vai và ngực cậu, vẫn còn khóc.

      Phác Xán Liệt bị hành động này làm cho bất ngờ tột độ, nhưng rất nhanh cảm thấy ngọt ngào. Được người mình thích ôm chầm, sao lại vui chứ. Cậu dang tay ra ôm lấy con người nhắn trong ngực, tay vuốt mái tóc của Biện Bạch Hiền, đầu tựa vào đầu cậu ấy.

      " Làm sao vậy? " Phác Xán Liệt ôn nhu hỏi. Cơ thể vẫn dính chặt vào người đối phương, cảm nhận hương thơm nhàn nhạt tóc cậu, nghe tiếng tim đập cùng nhịp thở của cậu.

      " Tớ ... tìm... thấy cậu..." Qua hồi sau, Biện Bạch Hiền mới trả lời, thanh có chút nghẹn.

      " Còn biết... buổi tối ...có xoáy nước..." Giọng cậu lạc hẳn .

      Phác Xán Liệt nghe tới đây hiểu , cảm giác ngọt ngào lại lần nữa dâng lên. Siết chặt Biện Bạch Hiền thêm chút, Phác Xán Liệt giọng.

      " Vậy nên Biện Bạch Hiền, bây giờ cậu lo cho tớ? Cậu vì tớ mà khóc sao? "

      " Đúng vậy. "

      Biện Bạch Hiền rất nhanh trả lời, làm Phác Xán Liệt hơi bất ngờ, nghĩ đối phương dễ dàng thừa nhận như vậy.

      Buông người trong ngực ra, Phác Xán Liệt đem Biện Bạch Hiền nãy giờ khóc đến nước mắt khô rồi đến trước mặt, để cậu ấy nhìn thẳng vào mình.

      Đưa tay lau những vệt nước nơi khoé mắt của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt lại gần, hôn lên đôi mắt rũ xuống kia. Thấy đối phương có phản đối, cậu nhìn thẳng vào mắt Biện Bạch Hiền, tay cầm lấy tay cậu ấy, giọng nỉ non.

      " Biện Bạch Hiền, tớ thích cậu. "

      Nghe được câu này, trái tim Biện Bạch Hiền hẫng nhịp, rất nhanh sau đó tràn đầy cảm giác ngọt ngào lạ thường. Cậu biết, mình thể giấu cảm xúc này nữa, huống hồ cậu đối với Phác Xán Liệt có mấy thương ban nãy đối mặt với tình huống lo sợ mất Phác Xán Liệt, cậu hiểu . Bây giờ đối phương còn thổ lộ với cậu, tình cảm này đến từ hai phía, vậy còn lý do gì để nó dẫn dắt trái tim cậu ? Biện Bạch Hiền nghĩ vậy.

      Ngửa mặt lên nhìn vào ánh mắt long lanh, gương mặt tuấn tú quen thuộc của Phán Xán Liệt, Biện Bạch Hiền nở nụ cười hạnh phúc.

      A! Đây có được tính là đồng ý a? Phác Xán Liệt nửa lo nửa mừng, trong lòng sớm ngọt chết, lại bắt gặp nụ cười nhìn mình tràn ngập thương của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt biết tình cảm này của cậu, còn là đơn phương rồi.

      có đáp lại Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt trực tiếp tới gần, bàn tay chạm lên khuôn mặt cậu, nhàng hôn lên.

      Đôi môi Phác Xán Liệt rất ấm, áp lên môi Biện Bạch Hiền cách từ tốn, ôn nhu. Phác Xán Liệt ngậm lấy cánh môi hoa đào của Biện Bạch Hiền, mút . Rồi đầu lưỡi hai người cuốn lấy nhau, cảm nhận hơi thở và hương vị ngọt ngào của nhau. Dưới ánh trăng mờ nhạt, nụ hôn của họ lại như phát ra thứ ánh sáng trong trẻo, đẹp đẽ như vậy.

      Trải qua bấy nhiêu giày vò như vậy, cuối cùng bản thân cũng chịu thua trước tình cảm dành cho Phác Xán Liệt, còn lớn lao đến thế. Hoặc cũng có thể , ngay từ ngày đầu tiên họ gặp nhau, tình cảm này được khơi mào.

      Đối với Biện Bạch Hiền là vậy, với Phác Xán Liệt cũng thế. Tuy mất khoảng thời gian để đến bên nhau, nhưng tình giữa họ dành cho nhau luôn thay đổi...
      Last edited: 4/6/18
      habang27 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :